1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 163:: Chạy (1)

      Editor: Thiến Tiếu tiếu
      Buổi trưa, Tường Vi mới vừa tan học, lúc ra cổng trường chiếc xe hơi màu xám bạc chờ tại cổng trường học, đó là xe của Dick.

      Lúc Tường Vi ra, tiếng còi xe hơi vang lên hai cái, ý bảo Tường Vi.

      Tường Vi mỉm cười tới bên cạnh xe, cửa xe mở ra cho . vào bên trong, lên tiếng chào: "Thực xin lỗi, Dick, để cho chờ lâu." Nhân tiện ngồi vào trong xe.

      "Hôm nay, chúng ta chụp vài phim tuyên truyền cho ‘Ny Thường’." Dick vừa lái xe vừa công việc hôm nay cho , "Sau khi chụp phim tuyên truyền xong, tôi dẫn đến nơi, tại vẫn nên giữ cảm giác thần bí." Dick vẫn quên trêu ghẹo mà .

      "Được." Tường Vi mỉm cười, gật đầu cái.

      Trong lòng nhớ đến nhóc đáng thương, buổi sáng, lúc ra khỏi cửa còn cố ý tới chỗ bác Ân thăm nó, nó chưa phục hồi như cũ, khiến người ta lo lắng.

      tới phòng chụp ảnh của ‘Thịnh Thế quốc tế’ bên bờ biển, nhân viên bận rộn làm việc dàn cảnh.

      Nhìn thấy Dick mang Tường Vi tới, ngay sau đó, Tả Đằng Triết Dã ra từ trong phòng.

      "Mạn Vi!" Tả Đằng Triết Dã có chút kích động, vừa vừa đón Tường Vi.

      "Triết Dã. cũng tới rồi?"

      Tường Vi có chút bất ngờ, Tả Đằng Triết Dã nhàng gật đầu cái, nhớ kỹ kiện kia ở Paris, trong lòng còn áy náy .

      "Tả Đằng thiếu gia, hôm nay đến sớm như vậy?" Dick cũng có chút kinh ngạc, lễ độ hỏi han.

      là hôm qua bọn họ bàn bạc với ‘Ny Thường’, khẳng định hôm nay Mạn Vi tới, chỉ là ngờ Tả Đằng Triết tự mình tới đây.

      Tả Đằng Triết Dã mỉm cười với Dick, gật đầu cái, dịu dàng với Tường Vi: "Gần đây gió biển có chút lạnh, nên khoác thêm áo."

      vừa vừa đem áo khoác của mình cởi xuống, khoác lên người của Tường Vi, cũng hỏi chuyện thầm ra ở Paris. Huống chi, Paris đối với , là kinh nghiệm vui, cũng muốn nhắc tới.

      "Cám ơn , Triết Dã." Tường Vi cảm nhận được tia ấm áp, được người quan tâm, được người che chở mà ấm áp.

      tới phòng trang điểm, Dick với Tả Đằng Triết Dã: "Tả Đằng thiếu gia, tôi muốn trang điểm cho Mạn Vi."

      Đương nhiên là Tả Đằng Triết Dã hiểu ý, "Mạn Vi, tôi ra ngoài trước, khát , tôi mua nước cho ."

      đợi Tường Vitừ chối, Tả Đằng Triết Dã ra khỏi phòng trang điểm.

      Dick bắt đầu trang điểm cho Tường Vi, vừa trang điểm vừa giải thích……

      "Hôm nay, chủ đề tuyên truyền là ‘chạy’, buông lỏng tâm tình, cảm nhận tự do vô tận, bị cản trở. Hàng loạt người đại diện ‘Ny Thường’ thích, chúc phúc, tôn trọng tự do. Lúc thể chủ đề này, chỉ cần làm được: vui vẻ, bị cản trở."

      "Ừ, hiểu." Tường Vi gật đầu cái.

      "Đây là trang phục đầu tiên của chúng ta."

      Dick lấy váy dài màu xanh biển bằng voan mỏng, được tô điểm bằng những hạt kim cuơng , viền chân váy là màu trắng, "Trang phục này thể tự do, muốn làm gì làm, quay về cảm giác tự do. cần chạy bên bờ, đến lúc đó, theo góc độ khác nhau mà quay chụp thần thái xinh đẹp của . . . . . ."

      Tốn quãng thời gian, Tường Vi mới thay xong quần áo, tới bờ biển.

      Nhân viên làm việc bố trí cảnh tượng xong, trải đường trượt bờ biển, phía kéo máy chụp hình có tốc độ cao. Dick để Tường Vi chạy trong phạm vi thanh trượt.

      Biển rộng sau giữa trưa, an tĩnh, ôn hòa. Mấy con hải âu lượn vòng ở mặt biển, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng kêu to. Gió biển lướt qua gương mặt của Tường Vi, để cho nàng nhớ lại cảm giác khi còn bé, mẹ vuốt ve .

      "Chuẩn bị xong chưa? Mở máy!" Đợi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, ý đạo diễn bảo bắt đầu chạy.

      Hai chân trần, Tường Vi nghe chỉ thị của đạo diễn, mình chạy bờ biển, tóc dài cùng làn váy tung bay, máy chụp hình chuyển động nhanh theo .

      Tả Đằng Triết Dã ở phía sau khu chụp ảnh nhìn Tường Vi chạy trốn, vẻ mặt khỏi toát ra si mê, trong mắt , Tường Vi chính là thiên sứ hạ phàm.

      Tường Vi cũng nhìn thấy Triết Dã, cho nụ cười mỉm.

      "Mạn Vi, đúng, chính là cảm giác này, tiếp tục giữ." Dick cầm cái loa với , "Phải mỉm cười, vui vẻ mà mỉm cười."

      Hít sâu hơi, Tường Vi tưởng tượng mình thoát khỏi nhà họ Hắc, nhà họ Hắc ngột ngạt ở sau lưng của , ngừng chạy băng băng về phía trước, dường như nhà họ Hắc cách càng xa, có thể có hạnh phúc, khóe môi nâng lên, cách ác ma càng ngày càng xa, có thể hạnh phúc rồi. . . . . .

      Tường Vi tùy ý chạy, như tinh linh hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Mọi người khỏi thầm sợ hãi than, người con này thông minh tài trí, vẻ đẹp của , cái nhăn mày, nụ cười, trong lúc chạy trốn mà tỏa ra vô cùng tinh tế, bất cứ lúc nào, khi ngoái đầu lại, mê hoặc mọi người, như tinh linh vậy, giống như trời sinh là thuộc về biển rộng, kỳ ảo như vậy, tinh khiết như vậy, làm cho người ta có cảm giác vui vẻ, sảng khoái, vô tình say mê trong đó. . . . . .

      Rốt cuộc, lần này chụp rất thuận lợi. Từ góc độ chạy tự do tới ‘chạy’ theo chủ đề.

      Dick hưng phấn chạy đến bên cạnh Tường Vi, với : "Mạn Vi, quá tuyệt vời! Chụp vô cùng tốt. Hoàn toàn miêu tả được cảm giác ‘chạy’, Mạn Vi, rất giỏi, là do trời sinh!"

      Lúc này, Tả Đằng Triết Dã đuổi theo sát , đưa cho chai nước, dịu dàng săn sóc : "Mạn Vi, chạy mệt rồi, tới uống miếng nước, nghỉ ngơi chút."

      "Cám ơn , Triết Dã." Tường Vi cảm giác ấm áp khi được người quan tâm lần nữa, khỏi nhớ tới Hắc Diêm Tước, hốc mắt ướt át, và Triết Dã khác nhau trời vực!

      Ở cùng Triết Dã, cảm thấy rất thoải mái, mà ác ma kia muốn đối phương thù hận lẫn nhau . . . . . .

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 164: Chạy (2)

      Editor: Mandy Fg
      Nhân lúc nghỉ giải lao, Dick đến chỗ Tường Vi để giải thích cho cầu của đợt chụp kế tiếp: "Mạn Vi, ở đợt chụp tiếp theo, chúng ta cần phải thể được vui vẻ. thay bộ quần áo khác trước . Để thể được tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống của , tôi cố ý sắp xếp cho bộ trang phục thể thao và chiếc mũ lưỡi trai, đội lên xem thử nào!"

      "Ok, Dick." Tường Vi liền về hướng chiếc lều thay đồ.

      Đến lúc bước ra, thay bộ quần áo thể thao nhàng. đôi giày thể thao màu hồng, chiếc quần jean ngắn và chiếc áo thun màu hồng, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa. Thế là có vui tươi hoạt bát xuất trước mặt Triết Dã và Dick. Hai người này chỉ có thể cảm thán, sao này thay trang phục gì cũng đẹp thế!

      "Này, giúp tôi đem đạo cụ đến đây." Dick xoay người với nhân viên.

      lát sau, nhân viên nọ dắt con chó Labrador đến.

      "Nó tên Điềm Tâm, là 'đạo cụ' quan trọng giúp chụp lô ảnh tiếp theo đó, haha."

      "Oa, Điềm Tâm?" Tường Vi vừa thấy cho chó con liền sáng mắt.

      Dick giới thiệu với Tường Vi: "Tính tình nó rất ngoan, thích vui đùa. Tý nữa, chỉ cần chơi với nó bên bờ biển là được. Giờ hãy bồi dưỡng tình cảm với nó trước ."

      Dick xong thi rời khỏi, phải chuẩn bị cho khâu chụp ảnh."

      "Chào em Điềm Tâm, chị tên là Mạn Vi. Mình kết bạn nhé!"

      Tường Vi dịu dàng vuốt ve con chó Labrador này, bổng nhiên cảm thấy buồn phiền: "Chị cũng có nuôi chú chó, trông nhắn hơn em, nó là nhóc đáng thương, sau này chị giới thiệu cho hai em quen biết nhé, hai em nhất định là bạn tốt của nhau!"

      Tả Đằng Triết Dã đứng bên nhìn Tường Vi vuốt ve Điềm Tâm, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.

      tưởng tượng, nếu Mạn Vi có thể trở thành vợ hay biết mấy, vợ dịu dàng, đứa con dễ thương, và chú chó ngoan ngoãn, cả nhà cùng vui đùa bên bờ biển. cảnh tượng hạnh phúc.......

      "Mạn Vi à, lô ảnh này tạm thời cần phải chạy qua chạy lại, chỉ cần vui đùa với Điềm Tâm là được. Chúng tôi cũng có chuẩn bị vài thứ đồ chơi để chơi với nó nữa." Dick cho Tường Vi biết về cách quay chụp.

      "Được, Điềm Tâm này, em có hiểu chưa?" Tường Vi với Điềm Tâm, nó như hiểu được Tường Vi gì liền "Gâu gâu" hai tiếng tỏ vẻ hiểu. " chú chó ngoan mà."

      Cứ thế, ở bên bờ biển có người chó cùng nhau vui đùa, tràn đầy tiếng cười.

      Tường Vi cầm cái dĩa nhựa, ném ra xa, Điềm Tâm liền chạy nhanh và nhảy lên để cạp lấy cái dĩa nhựa và đem về cho Tường Vi. vui vẻ vuốt ve nó và thưởng cho nó miếng bánh. Điềm Tâm liếm liếm tay để cám ơn.

      "Ha ha, nhột quá!" Tường Vi vui vẻ cười.

      Tường Vi lại ném cái dĩa nhựa ra xa, nhưng lần này Điềm Tâm chụp kịp, nó cúi gầm đầu chạy về bên Tường Vi, nhàng an ủi nó: "Đừng buồn mà, nào, đến đây, chị cho em thêm miếng bánh."

      Vài người nhiếp ảnh cứ ngừng lấy nhiều góc độ khác nhau để chụp được tấm ảnh đẹp nhất giữa và chú chó .

      Tường Vi vừa đút Điềm Tâm ăn vừa nghĩ đến nhóc đáng thương, nếu nó có thể tới đây hay biết mấy, dắt nó chơi mỗi ngày, cần phải sợ bị người ta ức hiếp....... nhóc đáng thương.

      Tường Vi thầm hạ quyết tâm, lần này dọn ra ở, nhất định phải dắt theo nhóc đáng thương.

      Tường Vi vừa tập trung chút, Dick liền cầm loa với : "Tường Vi, cùng Điềm Tâm chạy dọc bờ biển ."

      Câu của Dick khiến hoàng hồn: "Nào, Điềm Tâm, chúng ta cùng chạy nhé!" Tường Vi cười với chú chó .

      "Gâu gâu!" Điềm Tâm cũng vui vẻ đứng lên chạy theo .

      Thế là người chó cùng nhau chạy đua vui đùa với nhau.

      " tuyệt vời!" Thợ chụp ảnh vừa ấn nút chụp vừa .

      "Tạch tạch tạch tạch......." Cứ liên tục bấm nút chụp khiến các thợ chụp ảnh muốn tê rần cả ngón tay, nhưng họ muốn bỏ lõ mỗi khoảnh khác tươi đẹp nào, mỗi động tác, Tường Vi đều thực rất tuyệt vời.

      bên, Tả Đằng Triết Dã cũng lấy máy quay để quay lại, người bạn đời lý tưởng nhất ở ngay trước mắt!

      Sau khi đạo diễn và các thợ chụp ảnh thảo luận xong ngày làm việc cũng kết thúc.

      Dọn dẹp xong, Dick liền chạy qua cảm ơn với Tường Vi: "Mạn Vi, hôm nay cảm ơn , thể rất tốt, lầ chụp ảnh này quả rất hoàn mỹ. Tôi tin rằng ngài Triết Dã cũng rất vừa lòng!"

      "Dick, tôi chỉ là cố hết sức mình thôi, biết có thể giúp được gì cho Ny Thường nữa." Tường Vi cười .

      "Man Vi, lúc nào cũng thể được rất tốt!" Tả Đằng Triết Dã thương sờ sờ mái tóc ước của .

      "Gâu gâu!" Lúc này, Điềm Tâm chạy tới đứng giữa Triết Dã và Tường Vi.

      "Mạn Vi, rất thích chú chó này đúng ? Triết Dã hỏi Tường Vi.

      "Đúng vậy, nó dễ thương, còn rất nghe lời nữa chứ." Tường Vi nhành vuốt ve Điềm Tâm: "Đây là con chó của ai thế? ngoan và dễ thương." vui vẻ cười với Triết Dã.

      "Điềm Tâm là được tôi nuôi đó." Triết Dã cười .

      " ? Ha ha, xem ra ngoại trừ là thương nhân vĩ đại, còn là huấn luyện viên sủng vật tốt nha!" Tường Vi cười khen Triết Dã, lúc này cảm thấy hơi ngượng ngùng.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 165: Chạy nhanh mới có được niềm vui và tự do

      Editor: Mandy Fg

      "Nếu thích cứ để Điềm Tâm ở với vài ngày ." Triết Dã đột nhiên .

      "Cái này.... chỗ tôi thể nuôi con chó lớn như vậy được. Tôi cũng có nuôi con, nhưng nó rất , mà còn do tôi lén lút nuôi nữa đấy!" Tường Vi ủ rũ .

      "Nuôi được chứ, thành vấn đề đâu, con chó có lỡn cỡ nào cũng có thể nuôi được." Dick đến bên họ : "Mạn Vi, còn nhớ nhờ tôi giúp tìm nơi ở khác chứ? Tôi tìm được rồi, nơi đó có khu vườn riêng, ngoài nuôi chó ra, còn có thể nuôi trồng cây cỏ, muốn nuôi gì thi nuôi cái đó."

      " sao?" Tường Vi khá vui mừng, nhưng bỗng nhiên lại ủ rũ : "Thế.... tiền thuê nhà chắc mắc lắm đúng ? Hay là tôi.... vẫn nên mướn căn nhà nào chút hay hơn."

      "Mạn Vi, cái này cần lo lắng, là người đại diện của Ny Thường, sao có thể sống trong căn nhà chật chội được chứ, như vậy ảnh hưởng tới danh tiếng của Ny Thường đó. ra mướn căn nhà đó cũng tốn tiền, bởi đó là trong những căn mà công ty chuyên cung cấp cho nhóm người mẫu khi nghỉ phép. Thế nào? Vừa ý chứ, haha, lát nữa tôi dẫn xem nơi ở nhé."

      "......." Tường Vi có chút do dự.

      "Mạn Vi, chuyển chỗ ở đến nơi mà Dick sao? Tôi có thể cùng đến tham quan chút chứ?" Tả Đằng Triết Dã lập tức vui mừng đứng lên, Mạn Vi luôn rất thần bí, thường xuyên liên lạc được với , nếu biết ấy sống ở đâu tốt rồi, muốn được gần gủi nhiều hơn!

      "Thế , Mạn Vi, chúng ta nhất quyết vậy nhé, khi nào có thời gian, tôi dẫn xem." Dick cười cười . Thái độ của Tả Đằng Triết Dã đối với Mạn Vi, bất kỳ người nào có mặt ở đây cũng có thể cảm nhận được, Tả Đằng thiếu gia là đối tượng tồi, nếu Mạn Vi chịu kết đôi với thiếu gia, chắc rất hạnh phúc.

      "Thế .... tôi về dọn dẹp đồ đạc chút, tối nay tôi đến kiếm . Dick, cám ơn giúp tôi nhé!" Tường Vi vui vẻ .

      nhịn được tung tăng nhảy nhót, như chủ đề của ngày hôm nay vậy, chỉ có chạy nhanh mới có được niềm vui và tự do!

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Kết thúc buổi chụp hình, Tường Vi tự đón xe về nhà họ Hắc, nhưng vào nhà, mà lén lút kêu bác Ân ra.

      "Bác Ân, nhóc đáng thương có đỡ hơn chứ? Tường Vi ân cần hỏi.

      "Đỡ hơn nhiều rồi, lát nữa cháu có thể thăm nó." Bác Ân trả lời, ông hiểu tại sao Tường Vi chịu vào nhà mà cứ nhất mực kêu ông ra đây.

      "Ừm... cái đó... bác Ân à, cháu muốn ra ngoài ở vài ngày, muốn đem theo nhóc đáng thương, nhưng thương thế của nó... có thể được ?"

      "Cái này.........." Bác Ân nghe Tường Vi vậy có chút chần chừ: "Tiên sinh có cho phép chưa?"

      "Cháu là lén đến đây thôi, chỉ là ra ngoài ở vài ngày, ngài ấy thường xuyên về đây, có về cũng rất trễ, phát đâu." Tường Vi khẩn cầu .

      "Được thôi, để tôi đem nhóc đáng thương ra đây.

      Lát sau, bác Ân đem nhóc đáng thương ra.

      Nhóc đáng thương vừa thấy Tường Vi liền vẩy đuôi kêu " Gâu gâu", nhưng tiếng kêu vẫn rất yếu ớt.

      "Suỵt~" ra hiệu với nhóc đáng thương: "Nhóc đáng thương ngoan, đừng sợ, đừng có lên tiếng, nếu bị bắt trở về đó."

      Nhóc đáng thương như hiểu được lời của Tường Vi, chỉ nhàng mà 'ô ô' hai tiếng.

      Tường Vi ngẩng đầu nhìn bác Ân : "Bác Ân, cảm ơn bác!"

      "Cháu phải nhớ thay thuốc cho nhóc đáng thương mỗi ngày, cầm lấy, đây là thuốc của nó." Bác Ân đưa cho Tường Vi thùng thuốc cứu thương: "Cháu ra ngoài ở, phải chăm sóc mình tốt, nếu cuộc sống tốt, cứ quay về nơi này, đừng có miễn cưỡng chính mình nhé!" Bác Ân ân cần dặn dò, ông ít nhiều gì cũng hiểu lý do tại sao Tường Vi làm vậy, việc tiên sinh đối xử với tốt chẳng phải bí mật gì ở nhà họ Hắc nữa rồi!

      "Dạ, bác yên tâm, cháu và nhóc đáng thương nhất định sống tốt mà."

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Tường Vi cám ơn bác Ân, sau đó quay người lên xe đến địa chỉ mà Dick đưa trước đó.

      Quả căn nhà hề , trông đẹp mắt.

      Đây là ngôi nhà được xay mặt nước, cây cầu nối liền căn nhà và mặt đất, trông rất cao quý và thanh nhã,

      Tường Vi qua cây cầu phủ đầy rêu xanh đó để đến trước cửa nhà.

      'Reng.......'

      "Có ai ?" Tường Vi bấm chuông của nghe thấy hai tiếng chó sủa, nhận ra được là tiếng của Điềm Tâm.

      Cửa vừa mở liền thấy Dick và Tả Đằng Triết Dã ở bên trong.

      "Thế nào, Tường Vi, hài lòng với ngôi nhà này chứ?" Dick hỏi Tường Vi.

      "Căn nhà này...... tuyệt, tôi, tôi có thể ở đây sao?" Tường Vi tỏ vẻ khó tin.

      "Đương nhiên có thể. Ngôi nhà này và mọi thứ trong đây lẫn Điềm Tâm đều là của hết." Tả Đằng Triết Dã cầm 3 ly rượu đến, đưa cho Tường Vi và Dick:"Hôm nay Tường Vi làm rất tốt, tôi tin rằng hình tương mới của Ny Thường này có thể đem đến cho người khác cảm giác vui vẻ và tự do. Hãy nâng ly vì thành công của chúng ta nào!"

      Ba người cùng cùng uống rượu với nhau cho đến khi trời tối hẳn.

      " còn sớm nữa, chúng tôi cũng nên về rồi." Triết Dã lưu luyến : "Mạn Vi, cứ yên tâm mà sống ở đây , ký hợp đồng cũng được, đây cũng là phần thưởng mà nên nhận được.:

      "Cám ơn Triết Dã, cám ơn Dick giúp tôi kiếm được căn nhà tốt như vậy."

      "Cần cái gì cứ gọi điện báo tôi, ninh ở đây rất tốt, Điềm Tâm cũng bảo vệ ."

      Sau khi xác định thực có thể ở mình trong ngôi biệt thự mặt nước này thi Tả Đằng Triết Dã cùng Dick rời khỏi.

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Cuối cùng cũng rời khỏi nhà họ Hắc rồi, cảm thấy nhõm.

      Nhìn lại căn nhà trống trải nhưng tinh xảo này, Tường Vi dần bình tâm trở lại, tuy có chút tịch mịch nhưng lại cảm thấy yên bình, cảm giác làm hít thở thông đó còn nữa, tuy vẫn cảm thấy có chút yên lòng, nhưng thể quay đầu lại nữa rồi, bằng cứ dứt khoát chút, để mình được vui vẻ hơn.

      "Nào, nhóc đáng thương, nhìn xem ngôi nhà của chúng ta nào." Tường Vi ôm nhóc đáng thương, theo sau là Điềm Tâm cùng tham quan ngôi nhà mới này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 166: Thành Phủ (1)

      Editor: Nhím Xù

      Ngôi biệt thự được thiết kế theo phong cách riêng độc đáo, ở khuân viên có hồ nước , gần đó là hồ bơi và những hành lang gấp khúc mang đậm chất nông thôn của vùng ngoại ô nước Mỹ.

      khí cổ kính pha chút lãng mạn, những ô cửa sổ mái vòm càng tạo thêm vẻ tôn quý. kết hợp giữa cổ điển và đại, đồ trang trí bằng gỗ được lau sạch bụi, kiến trúc hòa quyện với thiên nhiên làm người khác thấy hứng thú, khó mà rời mắt.

      Tường màu trắng kết hợp với màu hồng của trần nhà, các hành lang hình vòm nối tiếp nhau, phòng khách có cửa sổ lớn đặt sát đất. Bên trong phòng khách là đồ nội thất châu Âu được chế tác tinh sảo. Mạn Vi thoáng cảm thấy như mình còn ở nơi đô thị huyên náo nữa.

      thoải mái, Mạn Vi ngồi vào ghế sa-lon trong phòng khách, đặt nhóc đáng thương bên cạnh, Điền Tâm nằm xuống bên kia cạnh Mạn Vi.

      "Xin chào, đây là nhóc đáng thương."

      Mạn Vi đem nhóc đáng thương đặt trước mặt Điền Tâm, để chúng nó làm quen với nhau.

      Hai con chó khẽ khịt mũi đánh hơi cái, lớn , thoạt nhìn vừa tức cười vừa đáng .

      "Nghe này, về sau phải chung sống hòa bình biết . Điền Tâm được khi dễ nhóc đáng thương, nhóc đáng thương cũng vậy. Điền Tâm, em là trai, phải biết chiếu cố em ."

      "Gâu gâu.."

      Bọn nó dường như hiểu ý Mạn Vi, cùng nhau đùa giỡn, trải qua ngày chụp hình, Mạn Vi mệt mỏi ngủ thiếp sa-lon.
      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆
      Sáng sớm, tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ sát mặt đất chiếu vào giữa phòng, Mạn Vi bị Điềm Tâm liếm đến tỉnh ngủ, ngẩng lên nhìn nhóc đáng thương nằm bên cạnh.

      "Chào buổi sáng." vui vẻ nhìn hai chú chó chào buổi sáng, sau đó đứng dậy mở cửa sổ, gió thổi hương hoa thoang thoảng vào phòng.

      lát sau, chuông cửa vang lên "leng keng".

      Mạn Vi chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp nghe thấy tiếng chuông liền đặt miếng sandwich trong tay xuống rồi chạy mở cửa.

      "Triết Dã?" Mạn Vi mở cửa, liền thấy bó hoa tươi ngay trước mặt .

      "Chào buổi sáng, các ." Tả Đằng Triết Dã

      " Chào buổi sáng, Triết Dã". Tường Vi vui vẻ nhận bó hoa, rồi để vào. Điềm Tâm cũng chạy lại, hướng phía ngoáy ngoáy cái đuôi, "Ở đây chỉ có mình tôi, sao lại các ." Mạn Vi tò mò hỏi Triết Dã.

      " biết sao, ở cùng Điềm Tâm đêm mà lại biết nó là cái à?" Tả Đằng Triết Dã vuốt ve đầu Điềm Tâm, cười .

      "Đúng rồi, nhóc đáng thương cũng là cái.” Mạn Vi nở nụ cười, kể từ khi rời nhà họ Hắc, tâm tình khá lên rất nhiều. "Hôm nay tới có việc gì ?"

      "Tôi tới xem tình hình của chút, hôm qua chúng ta dốc hết sức chụp hình bộ sưu tập Ny Thường. Triết Dã cầm tập tài liệu vào.

      Mạn Vi mở túi, nhìn bên trong là bộ ảnh chụp. Có tấm lớn nhất là giơ cao đĩa ném, Điềm Tâm nhảy lên bắt.

      "Hình đẹp quá, có thể cho tôi vài tấm ?" mong đợi hỏi Triết Dã.

      "Dĩ nhiên, bộ ảnh này chính là đưa cho làm kỉ niệm. Hơn nữa, còn phóng to ra làm ảnh treo tường." Tả Đằng Triết Dã cười , " quen với chỗ ở mới chưa?"

      "Hì hì, rất quen rồi, lúc nãy tôi có làm sandwich, ăn chút nhé!" Mạn Vi bưng đĩa sandwich mới làm từ phòng bếp ra.

      " nghĩ tới Mạn Vi tiểu thư xinh đẹp lại làm sandwich đẹp mắt đến vậy." Triết Dã cười lớn khen ngợi tay nghề của Tường Vi, nhìn Mạn Vi tiểu thư xinh đẹp dịu dàng, hòa nhã như vợ , khỏi nghĩ tới chuyện nếu có thể cưới được hạnh phúc tới cỡ nào.....Bất giác, ánh mắt dịu dàng thâm tình, mong đợi tương lai tốt đẹp phía trước....

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Cao ốc Hắc thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.

      "Tước, tối hôm nay bận sao? Chúng ta lâu gặp, có phải quên luôn người ta rồi hay ?" Trong điện thoại phát ra giọng nũng nịu của Tả Đằng Tây Tử.

      "Gần đây tôi rất bận."

      Hắc Diêm Tước trả lời lạnh nhạt vô tình. chịu nhận điện thoại của ta mỗi ngày là tốt lắm rồi.

      "Bận đến thèm để ý người ta nữa à? chịu đâu!" Tả Đằng Tây Tử làm nũng.

      "Tây Tử." nhíu mày, giọng nghiêm lại.

      "Thôi được, vậy tối nay chúng ta ăn món Tây có được ?" Tả Đằng Tây Tử chu đôi môi đỏ mọng, mập mờ :"Buổi tối em có chuyện muốn với ."

      "Chuyện gì, qua điện thoại luôn ." Ánh mắt thoáng qua vẻ tàn nhẫn nhưng biến mất ngay sau đó.

      " muốn, Tước, em nhất định chờ tới." Tả Đằng Tây Tử nghe cự tuyệt liền nhõng nhẽo.

      xoa xoa trán thở dài, bất đắc dĩ tạm thời bỏ qua cho ta: "Mấy giờ tối?"

      "Bảy giờ tối, nhà hàng Italy, gặp về."

      Sợ đổi ý, Tả Đằng Tây Tử liền nhanh chóng cúp máy.

      Hắc Diêm Tước nhíu mày, quay lại làm tiếp công việc bận rộn.

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Cả thành phố ngập trong ánh đèn lung linh, các khu giải trí ăn uống xa hoa rực rỡ.

      Hắc Diêm Tước lái xe đường tới nhà hàng Italy theo lời Tả Đằng Tây Tử. sớm chờ ở đó.

      "Tước, em ở chỗ này."

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 167: Thành phủ 2

      Ở trong góc phòng, ánh đèn mờ nhạt, người con ăn mặc quyến rũ vẫy tay với .

      Tả Đằng Tây Tử khó nén nổi phấn khích khi thấy đến.

      "Tới lâu rồi?" Hắc Diêm Tước hỏi.

      "Em tới sớm chút để có thể nhìn thấy , đói bụng ?"

      Hắc Diêm Tước vừa ngồi xuống, Tả Đằng Tây Tử liền như vợ làm nũng với "Món ăn gọi lên rồi, ăn trước chút nhé."

      "Ừ." Hắc Diêm Tước nhàn nhạt lên tiếng, " phải có chuyện muốn với tôi sao?"

      "Ừ, đâu phải biết, gần đây em bực mình, trai bị con Thẩm Mạn Vi đó mê hoặc, trong phòng làm việc, ở nhà, cả di động cũng để hình của ta! Em là em cũng thấy chút ghen tị. Sau kiện ở Paris, cha em rất tức giận, hóa ra lúc đó ta cũng có mặt, vậy mà thèm lên tiếng giải thích! xem có khó chịu ?... Ách... "

      Bỗng dưng Tả Đằng Tây Tử dừng lại, lén nhìn sắc mặt của Hắc Diêm Tước, cái kiện ở Paris đó, cha hận thể đem bâm thành tram mảnh!Nhưng rất người đàn ông này, tin bản thân có thể nghĩ được biện pháp để cho cha chịu tiếp nhận .

      Hắc Diêm Tước vẫn thản nhiên lạnh lùng biểu gì.

      "Thế nào, cha đồng ý cho ăn cơm cùng tôi?" Hắc Diêm Tước thờ ơ nhấp ngụm rượu.
      "Tước, biết còn hỏi, sau việc ở Paris, cha ta rất tức giận! Tước, tai sao nể tình em." Tả Đằng Tây Tử vừa muốn tiếp, ngay sau đó bị Hắc Diêm Tước cắt ngang.

      " thể!" Biết Tả Đằng Tây Tử muốn gì, lạnh lùng cự tuyệt, sang chuyện khác: "Về Thẩm Mạn Vi, lần trước có tình cảm với ấy?"

      "Ách... Tước phải cũng thích con đó chứ”. nghe trong buổi ra mắt của Ny Thường lần trước, Tước ôm Thẩm Mạn Vi về nhà. Tả Đằng Tây Tử tỏ vẻ ghen tức bất mãn.

      " mấy tuổi rồi còn ghen với đứa bé đó?" Vừa đưa cho Tả Đằng Tây Tử ly rượu.

      "Vậy em ghen nữa, Thẩm Mạn Vi đó trời sinh bộ dáng mị hoặc, em tin thích loại người chuyên quyến rũ đàn ông như nó! Hôm nay em muốn say, đưa em về nhé." Tả Đằng Tây Tử vẻ mặt mập mờ, uống cạn ly rượu.

      Nửa đêm, chiếc xe màu đen lái vào khu biệt thự danh tiếng, Hắc Diêm Tước xuống xe rồi vòng sang mở cửa bên kia, đỡ say khướt vào nhà.

      Nơi này là khu biệt thự Tả Đằng Tây Tử ở.

      "Tước... Em ghen tỵ với Mạn Vi... trai chưa bao giờ đối xử với ai như vậy. Đem cả ngôi biệt thự cho ta ở, cả chú chó ấy thích nhất cũng để cho ta chơi..."

      Hắc Diêm Tước lấy chìa khóa trong túi xách, mở cửa rồi đặt lên ghế salon.

      Những lời này, tối nay nghe hơn chục lần.

      Đem biệt thự nghỉ phép nhường cho , để chú chó thích nhất chơi cùng .
      "Đáng chết!"

      đánh quyền lên ghế salon, cả người Tây Tử khẽ nẩy lên, cả tối nhẫn nhịn tức giận, rốt cuộc bộc phát!

      Tả Đằng Tây Tử đứng dậy rửa tay, nhân cơ hội gọi về Hắc gia, kết quả ngoài dự liệu của , con thỏ đó lại dám bỏ nhà trốn .

      bất ngờ với , có lẽ đánh giá thấp bản lãnh của rồi!

      "Thẩm Tường Vi!" giận dữ gầm , tối hôm qua bận công việc về nhà, thế mà người giúp việc lại hề quan tâm đến tồn tại của , chạy trốn như vậy mà ai báo cho biết!

      Đáng chết!

      "Tước, em nóng quá." Tả Đằng Tây Tử kéo quần áo người, phóng đãng ngồi người .

      Lại là ả dâm đãng!

      Ánh mắt Hắc Diêm Tước thoáng qua tia đáng ghét, mặc cho ta cởi bỏ toàn bộ quần áo, lõa lồ trước mắt , làm loạn người , ôm chặt .

      đặt mông sát lại, tay nắm lấy bộ ngực, ngậm lấy nụ hoa ngừng cắn mút, khiến cả cơ thể cách nào khống chế nỗi, cứ thế tiếp nhận vui sướng mang lại.
      "A... em muốn... Tước... "

      Bỗng gương mặt điềm đạm đáng của Thẩm Mạn Vi ra, phảng phất trong ánh mắt Tây Tử.

      Đáng chết, nghĩ tới là khiến còn tâm trí để làm tiếp chuyện dở dang.

      đẩy Tả Đằng Tây Tử ra, mình vào phòng tắm.

      "Tước..." Dù có hơi say nhưng Tả Đằng Tây Tử mơ hồ thấy vui. Thấy rời , vội vã đuổi theo.

      Trong phòng tắm, nước xối ồ ạt lên người Hắc Diêm Tước, đem lửa giận trong lòng giập bớt lại.

      Đáng chết, con thỏ đó dám trốn nhà ra , dám phản bội .

      "Tước, có chuyện gì thế?" Tả Đằng Tây Tử ở ngoài kêu gào.

      " có gì, muốn tắm thôi." lạnh lùng " về phòng ngủ ."

      Hắc Diêm Tước bước về phía ban công, vừa ngắm khu biệt thự, vừa nghĩ những gì Tả Đằng Tây Tử ,cố ý che dấu cho Thẩm Mạn Vi được ở tạm trong ngôi biệt thự sao, lấy điện thoại bấm dãy số

      "A lô, giúp tôi điều tra về những ngôi biệt thự được đứng tên bởi Tả Đằng Triết Dã."

      "Vâng, thưa tổng giám đốc."

      lát sau, nhận được điện thoại, con ngươi u ám liền lên tia tính toán.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :