1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 157: Lời thỉnh cầu trong dự liệu

      Editor: Mandy Fg
      "Tiên sinh, Triển công tử đến" thanh đột ngột của người giúp việc phá vỡ khí căng thẳng trong phòng.

      Hắc Diêm Tước thu hồi ánh mắt của , trong lòng xẹt qua tia bối rối, là làm sao vậy? Đóa hoa Tường Vi này càng nhiều gai, chẳng phải đại biểu cho trò chơi này càng có tính khiêu chiến và cũng càng vui hơn hay sao?

      “"Ừ, mời vào đây." thản nhiên , sau đó bỗng nhiên như vừa nhớ ra chuyện gì, liên quay qua nhìn rồi với Hắc tẩu: "Bà dẫn ấy ra ngoài!"

      "Tôi muốn thăm Tiểu Khả Liên." Tường Vi tay nắm chặt nắm đấm, nức nở .

      Ý nghĩa của Tiểu Khả Liên đối với ai có thể hiểu được, tuy rằng nó chỉ là con chó , nhưng vào lúc đơn nhất, nó lại là 'người nhà' duy nhất bầu bạn với .
      Hắc Diêm Tước cau mày, thô lỗ : " thích cứ , nhặt xác cho nó cũng được!"

      Tường Vi nghe vậy, ngay cả liếc mắt nhìn cái cũng muốn, nén xuống nỗi đau trong lòng mà chạy thẳng ra ngoài cửa.

      Triển Diệc Tường lúc này vừa vặn bước vào cửa.

      "Ui da!"

      Triển Diệc Tường bị đụng mạnh khiến cho phải lui về sau mấy bước, vẫn chưa hoảng hồn lại thấy che mặt cúi đầu mà chạy, loáng thoáng còn nghe được tiếng khóc nấc.

      "Xin lỗi, Triển tiên sinh, tôi đây dạy dỗ lại nha đầu kia." Hắc tẩu phía sau liền xin lỗi và vội vàng rời khỏi.

      "Ách....." Triển Diệc Tường nghi hoặc nhìn theo bóng dág yểu điệu đó, cảm thấy có tí quen thuộc, nhưng lại nhớ nổi gặp ở đâu! nhún nhún vai, dù sai cũng quan trọng.

      [Truyện Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình chỉ được đăng Diễen đàan Lêe Quýy Đôon]

      Lập tức thay vào bộ mặt tươi cười, bước vào nhà chính: "Chà, lão Hắc, quả thât là ' ngày gặp như cách ba thu' nha!"

      Triển Diệc Tường vừa bước vào, liền nhạy cảm cảm nhận được mùi thuốc súng ở đây, khỏi nhíu mày, cẩn thận quan sát Hắc Diêm Tước, tên tiểu tử này sao sắc mặt lại khó coi hơn cả heo rừng Phi Châu thế!

      "Chậc chậc, chuyện gì mà khiến nổi nóng đến vậy thế, chẳng phải vừa trở về từ Paris sao? Người bị dạy dỗ phải là ôm mặt khóc lúc nãy chứ?"

      Hắc Diêm Tước nhướn mi, liếc nhìn Triển Diệc Tường, rồi về phía quầy bar, láy chai rượu đỏ rồi rót ra hai ly, lạnh lùng : "Cậu rảnh rỗi để mà quan tấm việc nhà của tôi, bằng cậu trực tiếp ra lý do mà cậu chạy tới đây ."

      "A, lão Hắc này, khiến người ta thương tâm mà, tại sao lúc nào cũng trưng bộ mặt lạnh băng ra thế, tôi sao thi cũng là em họ mà, nhớ năm đó lúc dì dẫn em tới nhà ..........."

      "Im ! Tôi muốn nghe những chuyện cũ xưa đó, nếu cậu muốn ôn chuyện cũ, có thể về Nhật, dù sao cậu cũng có thể xem như là nửa người Nhật rồi, phải sao?" Lời của Hắc Diêm Tước đầy châm chọc.

      "Xem gì chứ!" Triển Diệc Tường bất dĩ làm cái mặt quỷ, nhận lấy ly rượu đỏ từ : "Tiểu tử ngươi, tiếng nào chạy Paris, nhưng là diễu phen uy phong nha!"

      Hắc Diêm Tước cười nhạo tiếng, biết Triển Diệc Tường thế nào cũng vì chuyện này mà đến!

      [Truyện Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình chỉ được đăng Diễen đàan Lêe Quýy Đôon]

      " báo cậu tiếng, hình như thiếu mất chút niềm vui phải!"

      "Chứ gì nữa! Ha ha, tôi này người em, xem như nể mặt thằng em họ như tôi, đừng đối xử tàn nhẫn với Ny Thường vậy chứ!" Triển Diệc Tường bất đắc dĩ thở dài, chuyện ở Paris cũng là lúc sau mới biết, lão già đó sắp tức chết rồi, Tả Đằng thiếu gia ít nhiều gì cũng mắng trận cho xem.

      "Ừ hử! Hình như cậu chỉ là tổng giám của khu vực Châu Á mà thôi, khu vực Châu Âu có vẻ thuộc phạm vi quản lý của đâu chứ!" Hắc Diêm Tước hừ lạnh, nâng ly rượu lên hớp miếng, sớm đoán được Ny Thường phái Triển Diệc Tường đến giúp, đây chẳng phải chính là thói quen cũ của bọn họ sao!

      Hừ, quả đám người nhu nhược mà!

      "Haizzz..... lão Hắc, ở Paris chỉnh bọn họ thê thảm vậy rồi, nghe đêm đó Tả Đằng thiếu gia ở cùng với tiểu thư Mạn Vi, khiến ta mất mặt trước người phụ nữ mình , cho cùng ta cũng......"

      "Im miệng! Triển Diệc Tường, cậu biết tôi kiêng kỵ cái gì mà, thứ nên tốt nhất đừng !" Hắc Diêm Tước lạnh lùng ngắt lời , làm như việc gì mà nâng ly rượu lên uống.

      Trong đầu chỉ còn hình ảnh khuôn mặt đầy nước mắt đso mà thôi! lúc này nhất định khóc rất thương tâm, vì ý nghĩ đó mà lòng bỗng nhiên cảm thấy phiền chán.

      Nhưng thanh trong đáy lòng lại cho rằng đó là do ta đáng phải chịu lấy, ta đáng được thương tiếc!

      "Haizz, đau lòng mà, lão Hắc, nể mặt à! Tổi chỉ muốn là, Ny Thường mở rộng được thị trường sang Châu Âu đối với đâu có ích lợi gì, hơn nữa công ty lúc trước mốt đầu tư vốn cho họ cũng rút vốn rồi, chẳng phải cũng thành công thu mua công ty đó rồi sao? Với lại tái tạo cơ câu lại còn bán được giá tốt. Thành , lão Hắc cũng lời được ít rồi.......! Chỉ cần tiếng với ngươi uy quyền nhất giới thời trang Paris Smith Jordan mà thôi, giúp Ny Thường làm sáng tỏ cái hiểu lầm kia là được, đừng chặt đứt đường sống của người ta chứ!

      Triển Diệc Tường chỉ đành thẳng ra, còn cách nào, Tả Đằng thiếu gia nhờ giúp, kiện kia làm huyên náo của Paris, khiến Ny Thường rối loạn cả lên, lo ngại mục tiêu tiếp theo của Hắc Diêm Tước là thị trường Châu Á, vả lại bây giờ có thể thấy rằng trong trò chơi này Hắc Diêm Tước đáng chiếm thế thượng phong, chỉ có thể trông cậy vào lá bài 'Mạn Đà La' để cứu vớt thị trường Châu Á, nếu lá bài này mà bị Hắc Diêm Tước chiếm lấy ...........

      [Truyện Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình chỉ được đăng Diễen đàan Lêe Quýy Đôon]

      Triển Diệc Tường lập tức rùng mình cái, nếu là vậy, cũng đâu lấy được thứ muốn!

      khiến người ta phiền não mà!

      "Đường sống phải do tự mình kiếm, xin thứ lỗi cho tôi thể giúp!" Hắc Diêm Tước hề do dự mà cự tuyệt cầu của Triển Diệc Tường.

      Triển Diệc Tường bất đắc dĩ thở dài: "Tôi đại khái cũng đoán được rồi, với tính cách của , thế nào cũng cự tuyệt tôi, bất qua, xem như tôi chưa qua vậy, nhưng khu vực Châu Á của tôi làm ơn đừng đem đả kích đến cho tôi đấy nhá, nếu chắc tôi chết vì khóc mất..."

      Hắc Diêm Tước nhướn mày: "Cậu nên biết đó giờ tôi làm việc xét đến tình cảm riêng tư!"

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 158:: Khó bề phân biệt

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu (*******************)

      Triển Diệc Tường đành phải gật đầu cái, Hắc Diêm Tước lãnh khốc, vô tình, chuẩn bị tâm lý xong. Nhưng xem ra chuyến này, là ông cụ Tả Đằng nhờ vả!

      nhịn được mà nhíu mày, " như vậy, lão Hắc, nể tình em, bước kế tiếp đối phó tôi, phải ?"

      Hắc Diêm Tước cười lạnh tiếng, tròng mắt đen hẹp dài nhìn lướt qua Triển Diệc Tường: "Nếu như mục đích hôm nay cậu tới, là hi vọng tôi giúp cho cậu với ngài Smith, vậy cậu có thể về rồi. Triển Diệc Tường, người tôi muốn đối phó, cho tới bây giờ phải là cậu, đừng tự tâng bốc mình như vậy."

      Lời của luôn lạnh lẽo, làm tổn thương người như thế, mặt Triển Diệc Tường lộ ra vẻ mặt ảo não, đành phải thở dài hồi, đem ly rượu đỏ trong tay uống hơi cạn sạch, tự giễu : "Lão Hắc, trở thành kẻ địch của , là bởi vì đặt tôi trong mắt, biết đây có phải là vinh hạnh của tôi , nhưng thương tâm!"

      "Coi như là vinh hạnh của cậu!" lạnh lùng nâng khóe môi lên, trong lời có chút khinh thường.

      Triển Diệc Tường đem ly rượu trống đặt khay trà, thấp giọng cười châm biếm phen, đứng lên từ ghế salon, "Nếu như vậy, tôi còn có chuyện trước. Tôi chỉ có thể , nếu như nhắm tới ‘Ny Thường’ ở Châu Á, vậy đứa em họ tôi đây khoanh tay đứng nhìn!"

      Trước khi , chỉ để lại câu, trong ánh mắt có ánh sáng khác thường loé lên, nếu Hắc Diêm Tước cố ý đối địch với , nhất định đứng về phía ông cụ Tả Đằng!

      Khóe môi Hắc Diêm Tước nâng lên thành đường cong nhàn nhạt mà xinh đẹp, ngón tay vuốt vuốt cái trán, "È hèm, tôi tự có tính toán của tôi."

      Triển Diệc Tường gật đầu cái, còn cách nào khác, đành phải xoay người tạm biệt.

      ra trong lòng sớm có chuẩn bị, chỉ cần xác nhận thái độ của Hắc Diêm Tước, quả nhiên, bỏ qua ‘Ny Thường’, cũng bỏ qua nhà họ Tả Đằng!

      Như vậy, tiếp theo, ở Châu Á trận đánh ác liệt, phải nhanh chóng liên lạc với Thịnh Thế bên kia, tìm tiểu thư Thẩm Mạn Vi ký hợp đồng mới được!

      Nếu , yên tâm. Huống chi, Hắc Diêm Tước tài hùng thế lớn ( tiền nhiều thế lực lớn), muốn đối phó rất dễ dàng.

      Nghĩ nghĩ lại, mặt Triển Diệc Tường nhất thời lo lắng, tâm tình cam lòng bộc phát nồng hậu .

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Hôm sau, Thịnh Thế quốc tế

      "Dick, tôi rất thất vọng rồi về cậu, rốt cuộc là Thẩm Mạn Vi lại bị cậu làm mất rồi, vất vả lắm mới có khách hàng lớn như ‘Ny Thường’, cũng dễ dàng tìm được model như Mạn Vi, Mễ Tư Kỳ xuất nữa, Thịnh Thế nhất định phải bồi dưỡng người, nhưng người đó lại bị cậu. . . . . . Ai. . . . . ."

      Nhạc Tín Dương bất đắc dĩ than thở, Dick là cấp dưới mà quý, nhẫn tâm trách cứ!

      "Nhạc tổng, tôi hết cách rồi, lần đó Tả Đằng Triết gọi điện thoại hỏi, tôi đành phải trả lời qua loa, Mạn Vi catwalk show ở nước ngoài. Ai biết cậu ta lại gọi điện thoại cho tôi từ Paris, là nhìn thấy Mạn Vi rồi, nhưng sau đó mất liên lạc, hỏi tôi cách liên lạc, tôi đành phải với cậu ta là Mạn Vi nơi khác rồi .. . . . . ." trán Dick ướt đẫm mồ hôi, "Nhạc tổng, nếu cứ tiếp tục dối nữa, tôi sợ xảy ra sai lầm."

      "Cậu chưa điên tôi điên trước rồi!" Nhạc Tín Dương nhíu mày châm chọc, "Sáng sớm hôm nay, Triển Diệc Tường gọi điện thoại cho tôi, ‘Ny Thường’ muốn ký hợp đồng với Thịnh Thế, cầu Mạn Vi ký, tôi sắp điên rồi! Miếng thịt mỡ trước miệng, tôi chỉ có thể đứng nhìn!"

      "À? Nhanh như vậy?" Lông mày Dick cũng dám đãn ra.

      "Đúng vậy, Mạn Vi Paris rồi, việc này khiến người ta thể tưởng tượng nổi!" Nhạc Tín Dương xoa xoa cái trán, "Cậu biết , bạn học trước kia của tôi ở Paris cho tôi biết, kế hoạch tiến quân ra Châu Âu của ‘Ny Thường’ bị Hắc Diêm Tước phá hư. Khi đó, tôi kinh ngạc, bởi vì bạn học tôi là Tả Đằng Triết tranh giành người tình với lão tổng Hắc thị tài phiệt, hơn nữa còn tranh đoạt hợp mua công ty, như vậy dẫn đến đấu tranh ác liệt. Nhưng mà bây giờ nhớ lại, cũng thể tưởng tượng nổi, đêm đó, ở Lễ Chúc Mừng xác định được thái độ thù địch của họ Hắc kia, huống chi, lần đầu tiên Thẩm Mạn Vi lên đài trình diễn, là Hắc Diêm Tước ôm ấy , lần này, Mạn Vi xuất tại Paris, quá nhiều trùng hợp, cậu , có phải là bọn họ có bí mật thể cho ai biết? Sau đó, Mạn Vi ở cùng với Tả Đằng Triết, tranh giành người tình, cũng phải là có khả năng này. . . . . . Cậu cứ ?"

      "Nhạc tổng, có lẽ bạn học của ngài chỉ là bát quái, cũng nhất định là . Huống chi, Châu Á bên này căn bản có động tĩnh. Tôi để ý tới chuyện riêng của Mạn Vi, ngài cũng biết, công việc của tôi là muốn bao trang ấy, nhưng ấy trước sau chịu ký hợp đồng, tôi cũng rất phiền não về việc này!"

      " cái gì, nhớ lại năm đó, lúc tôi du học ở Paris, biết đám bạn kia, tại bọn chúng đều là người có tiếng có trọng lượng ở Paris! Chuyện này giống là gạt tôi!" Nhạc Tín Dương hả hê liếc tấm hình cá nhân trưng bày bàn cái, còn có ảnh chung chụp với đám an hem năm đó!

      Tiếp theo, tiếp tục , "Nhưng mà, cậu cũng đúng, chuyện tình giữa bọn họ, liên quan đến chúng ta sao? Lại , bộ phận KC bên kia thúc giục, gần đây có nhiều model vào, mất trụ cột là Mễ Tư Kỳ, Thịnh Thế ít nhiều chịu ảnh hưởng!"

      lúc Nhạc Tín Dương cùng Dick hết đường xoay sở, nữ thư ký ngoài cửa chuyển điện thoại vào……

      "Nhạc tổng, dưới lầu có vị Thẩm tiểu thư tìm Dick. Bảo vệ là Thẩm Mạn Vi."

      "Thẩm Mạn Vi? ấy tìm tới đây? Nhanh cử người xuống đón ấy!"

      Nhạc Tín Dương cùng Dick hai mặt nhìn nhau, khóe miệng khỏi toét ra, "Thẩm Mạn Vi, sao lại đột nhiên tìm tới đây?"

      "Nhạc tổng, lần này ngài nhất định phải nghĩ biện pháp giữ ấy lại, nếu , trái tim của tôi chống đỡ nổi!" Dick vừa mừng rỡ vừa khổ sở .

      "Nhiều lời cũng vô nghĩa, nhanh đón ấy!" Người có địa vị cao lại đầu hàng, nhân nhượng trước người có địa vị thấp, cái gì mặt mũi bị Nhạc Tín Dương ném sau ót, Thẩm Mạn Vi phải là nhân vật ....!

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 159::Tới cửa viếng thăm

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc Thịnh Thế quốc tế, khí có chút an tĩnh mà quỷ dị.

      Tường Vi xoắn ngón tay, cố gắng ngồi thẳng lưng ghế sofa, hơi lo lắng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người đàn ông đối diện.

      Giọng mất tự nhiên, môi đào đỏ tươi vẽ thành đường cong xinh đẹp, giọng mềm mại, hơi xấu hổ : "Cái đó, Dick. . . . . . Nhạc tổng, tôi có chỗ nào ổn sao? Hay là dáng vẻ dọa các ?"

      "A! , , , tiểu thư Mạn Vi, chúng tôi quá kinh ngạc, sao lại đột nhiên tới cửa viếng thăm? phải còn ở Paris sao?" Nhạc Tín Dương cười ha hả trêu ghẹo , tay cọ xát Dick kinh ngạc.

      " có hù dọa gì chúng tôi, nhưng mà Mạn Vi, lúc đầu mất liên lạc với chúng tôi, hại chúng tôi lo lắng cho ....!" Dick gật đầu .

      ra , Dick cùng Nhạc Tín Dương cũng kinh ngạc về điều này, mà là hôm nay Mạn Vi lại giống như trinh tử ( con ma trong The Ring, taz sợ ma, thỉnh hỏi gg-sama để biết thêm chi tiết), mặc đồng phục học sinh tới. Nhạc Tín Dương cẩn thận đánh giá lâu, cho đến khi Dick khẳng định chính là Mạn Vi, lúc này mới yên tâm.

      Nhưng mà cái bộ dáng này của Mạn Vi mà đường cái, lỡ bị người khác nhận ra, phải là ném mặt mũi của ‘Thịnh Thế ’ sao?

      "Thực xin lỗi, Dick, ra hôm nay tôi muốn hỏi ‘Ny Thường’ chọn người phát ngôn chưa?" Tường Vi phục hồi hình dạng tóc tai bù xù, bởi vì khi học ở trường, muốn kinh động đến những người khác, huống chi tan học, vội vã tìm Dick, cho nên chưa kịp thay đồng phục.

      "Dĩ nhiên chọn! Người phát ngôn căn bản là !" Nhạc Tín Dương vội vàng thay Dick đáp, chỉ sợ Tường Vi đổi ý .

      "Có ?" Tường Vi vừa nghe, liền thở phào nhõm, chắp tay trước ngực : "Cám ơn các cho tôi cơ hội chuộc tội."

      "Chuộc tội?"

      "Chuộc tội gì?"

      Bọn họ nghe hiểu.

      "Ừ. . . . . . Cái này rất khó , tóm lại, tôi hi vọng mình có thể dùng chút sức mọn, làm chút việc cho ‘Ny Thường’." Coi như là bồi thường. Tường Vi ở trong lòng giọng thầm.

      "A! Quá tuyệt vời! Dick, tôi nghe lầm đấy chứ?" Nhạc Tín Dương quả nhiên vui vẻ ra mặt, mừng rỡ cười lớn!

      "Mạn Vi, lần này, sao? Nguyện ý làm người phát ngôn của ‘Ny Thường’? Rất vất vả đó, chúng tôi giúp sắp xếp các thông báo liên tiếp, lần này ‘Ny Thường’ dốc hết sức lực để khai thác thị trường Châu Á. Có thể cần bay tới các quốc gia khác chạy show, những thứ này, cân nhắc ràng chưa?"

      Dick bình tĩnh nhìn Tường Vi, mơ hồ cảm thấy lần này chủ động tìm tới cửa, có lẽ là đơn giản như vậy. Dù sao trải qua mấy lần tiếp xúc, cũng hiểu được tính tình tranh quyền thế của , hơn nữa cũng quá nguyện ý đứng trước ánh sáng đèn flash lâu dài, như vậy, thích hợp sao?

      "Dick, nếu Mạn Vi chịu tìm ta cửa, chắc là ấy có chuẩn bị mới đến..., phải , Mạn Vi?" Nhạc Tín Dương vội vàng chặn miệng Dick lại, thằng nhóc này, thay mặt , có gì khó khăn? Cậu ta sợ hù dọa Mạn Vi sao?

      Hít thở hơi sâu, Tường Vi nhớ tới gương mặt dịu dàng của Triết Dã, cảm giác áy náy tỏa ra trái tim. bây giờ, kinh nghiệm sau những chuyện này, quyết tâm bồi thường cho Triết Dã chút, mặc dù có thể làm tốt được, nhưng cố gắng hết sức.

      "Ừ, đúng vậy. Yên tâm , Dick, những thứ này tôi có chuẩn bị tâm lý, chỉ là thời gian của tôi nhiều, dù sao tôi còn muốn học."

      Đây cũng là điều băn khoăn, kể từ ngày hôm qua, sau khi trở về từ Paris, chỉ có thời gian học, tiên sinh mới bằng lòng để cho ra ngoài, có thể tưởng tượng, nếu biết giúp Triết Dã, chắc hẳn lại tức điên!

      Nhưng mà, vậy ngại gì?

      tàn nhẫn đối đãi với nhóc đáng thương như vậy, là đau thấu lòng ! Bác Ân , nhóc đáng thương té gãy chân, cho dù phục hồi như cũ, về sau cũng phải khập khiễng bộ!

      Nghĩ tới đây, hốc mắt Tường Vi khỏi vừa ẩm ướt, nhóc đáng thương bị làm liên lụy, nhưng chính vì vậy, khiến cho thể tha thứ cho những gì làm!

      "Cái đó sao, chúng tôi có thể chiều theo thời gian của , chỗ tôi có phần hợp đồng, sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ ký tên, nếu qua đây xem chút?" Nhạc Tín Dương chỉ chỉ bàn làm việc của , ý bảo Tường Vi cùng Dick qua, để hợp đồng trong ngăn kéo bàn làm việc. Sớm ký hợp đồng với Thẩm Mạn Vi, như vậy cũng yên tâm chút, nếu động chút là biến mất, bọn họ đâu truy xét đây?

      Dick gật đầu cái, nhìn ra Mạn Vi lo lắng, " sao, xem hợp đồng chút cũng tốt."

      Tường Vi chỉ đành phải đồng ý, đứng lên từ ghế salon, theo Dick đến gần bàn làm việc của Nhạc Tín Dương, lo lắng ngồi xuống.

      "Mạn Vi, phần hợp đồng này, xem chút." Nhạc Tín Dương lấy hợp đồng từ trong ngăn kéo, đưa tới trước mặt Tường Vi, nội tâm nôn nóng chờ gật đầu.

      Có chút do dự, Tường Vi ngờ còn phải ký hợp đồng, chỉ đơn thuần muốn giúp Triết Dã mà thôi, nhưng muốn làm cho Triết Dã hiểu lầm cái gì, nhưng. . . . . . Ký hợp đồng. . . . . . , nhận lấy hợp đồng mà Nhạc Tín Dương đưa tới, Tường Vi chút để ý lật vài tờ.

      Nhạc Tín Dương cười khép miệng được rồi, cầm lấy điện thoại bàn, chuẩn bị gọi cho thư ký, kêu thư ký pha 3 ly cà phê vào, ai ngờ……….

      "Ai nha!"

      vô cùng hưng phấn, cẩn thận cầm điện thoại va vào ly trà, làm nó ngã lăn tới khung hình, nước trà văng tung tóe ra ngoài. . . . . .

      "Ta là vụng về." Nhạc Tín Dương cười cười xin lỗi.

      Tường Vi lập tức phản ứng kịp, vội vàng rút khăn giấy lau nước trà, nhân tiện lau khung hình lần, dịu dàng mỉm cười , " sao, nhưng Nhạc tổng. . . . . . Chuyện tôi muốn ký hợp đồng. . . . . ."

      có chút hơi khó cúi đầu, theo bản năng lau khung hình của Nhạc Tín Dương mấy lần, dường như làm như vậy, mới cho thêm dũng khí: "Tôi tạm thời. . . . . . Có thể suy tính chuyện ký hợp đồng."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 160: Tấm ảnh kỳ lạ

      Editor: Mandy Fg

      "Hả?" Sắc mặt Nhạc Tín Dương trắng bệch ra.

      Nhưng Dick lại rất bình tĩnh, bởi ra Mạn Vi cũng từng cự tuyệt rồi.

      "Nhưng tiểu thư Mạn Vi à, hợp đồng này cho rất nhiều đãi ngộ hậu hĩnh đó, ký hợp đồng tổn thất cực kỳ lớn đấy!" những thế, ấy mà ký hợp đồng tổn thất to lớn đối với Thịnh Thế, di‿ễn Thẩm Mạn Vi này tuyệt đối đủ tiềm chất làm siêu mẫu, chính là muốn ký xong hợp đồng với , cải tạo lại cho , đên lúc đó nhất định nổi như cồn cho mà xem!

      Tường Vi lắc đầu, tính cách trầm lặng của khiến rất ít khi cự tuyệt cầu của người khác, nhưng lần này, rất kiên trì nguyên tắc của mình, chùi chùi khung ảnh trong tay, định để lại chỗ cũ bỗng nhiên phát trong hình có người nhìn vừa quen thuộc vừa xa lạ.

      nhìn chầm chầm tấm hình đó, bổng nhiên kích động hỏi: "Nhạc tổng, người này......."

      có thể khẳng định đây là tấm hình chụp lúc Nhạc Tín Dương còn trẻ.

      " đáng tấm hình này sao? Ha ha, đây là tấm hình tôi chụp với vài người bạn khi du học ở Paris, cũng được ba bốn chục năm rồi, nhưng tiếc rằng có vài ngươi bạn còn nữa." Nhạc Tín Dương bỗng nhiên thở dài đầy xúc cảm.

      Tường Vi đột nhiên cảm thấy căng thẳng, bối cảnh của tấm hình chụp này ràng chính là ở tháp Eiffel của Pháp, trong hình có có khoảng 4,5 người con trai và , trong đó có người là Nhạc Tín Dương , mà người con duy nhât trong hình, rúc vào lòng người con trai bên cạnh, cười ngọt, Tường Vi khẩn trương hỏi: "Đôi tình nhân trong này nhìn xứng đôi, họ cũng là bạn của Nhạc tổng sao?"

      " Diệu Tư và Nhã Ca à? Đúng vậy, họ đều là bạn của tôi, năm đó, chúng tôi cùng học tập tại Paris, nhưng đáng tiếc, họ..." Nhạc Tín Dương nhắm mắt chặc, như là nhớ lại chuyện năm xưa.

      "Đáng tiếc gì?" Lòng Tường Vi như bị siết lại, ngờ Nhạc Tín Dương lại là bạn học của trai tiên sinh.

      ra, họ tên Diệu Tư và Nhã Ca.......

      "Đáng tiếc........." Nhạc Tín Dương bỗng nhiên ngừng : "Ha ha, Mạn Vi, đó đều là những chuyện xưa cũ rồi, chúng ta vẫn nên bàn về hợp đồng hơn, xem thử điều kiện trong đây , nếu có gì vừa ý, cứ việc , mọi thứ đều có thể thương lượng."

      "Ách, nhưng....." Tường Vi rũ vai, đem tấm ảnh đó trả về chỗ cũ, khuôn mặt mà mẹ từng kêu nhớ kỹ, cùng với bức tranh sơn dầu trong biệt thư ở Paris, giờ lại thêm tấm hình bàn của Nhạc Tín Dương, rốt cuộc.... từng xảy ra những gì?

      "Hay là vậy , Mạn Vi, hợp đồng này cứ đem về coi kỹ trước, nhưng nhất định phải giữ liên lạc với chúng tôi, đừng giống như lần trước, gọi hoài mà chẳng có ai bắt máy, được chứ?" hòa mà với , nhìn ra được có chuyện gi đó khó , muốn ép quá, dù sao người mẫu có linh hồn, nhât định phải làm việc trong trạng thái thả lỏng tinh thần hoàn toàn mới có thể thể được cái đẹp.

      "Dick!" Nhạc Tín Dương có chút vui, ta được phép làm chủ khi nào vậy?

      "Nhạc tổng, nếu Mạn Vi chịu chủ động đến kiếm chúng ta, đông nghĩ với việc ấy rất có thành ý trở thành người đại diện cho Ny Thường, hơn nữa chẳng phải ngày mai cần làm gấp bộ ảnh tuyên truyền sao?" Dick biết Nhạc Tín Dương nóng tính, những muốn giải quyến chuyện này cách hòa bình: "Mạn Vi, ngày mai Ny Thường cho ra hệ liệt sản phẩm mới, có thể đến đó chụp ảnh tuyên truyền ?"

      "Cám ơn Dick." Tường Vi nhìn Dick đầy cảm kích, rồi hít sau lấy dũng khí mà với Nhạc Tín Dương: "Nhạc Tổng, có lỗi, tôi nghĩ tôi thích hợp ký hợp đồng người mẫu với công ty, vả lại tôi chỉ là muốn giúp Ny Thường làm tý gì đó mà thôi, lần trước đến Paris đột xuất, vì tôi quên mang theo điện thoại, nên có lỗi, nhưng ông hãy yên tâm, tôi giữ liên lạc với công ty . Còn việc chụp hình của ngày mai, tôi nghĩ có lẽ thành vấn đề."

      Thứ mà có thể làm cũng chỉ nhiêu đó, bởi vì thể bảo đảm giúp đỡ được gì cho Ny Thường, cũng chỉ là muốn thử mà thôi.

      Nhạc Tín Dương trầm tư suy nghĩ hồi cũng đành gật đầu đồng ý: "Mạn Vi, lần này tuyệt đối được đùa nữa đâu nhé, tôi mong chờ biểu của vào ngày mai."

      Tường Vi gật đầu: "Làm phiền các rồi, tôi xin phép về trước."

      "Mạn Vi, để tôi đưa ." Dick ga lăng đứng dậy.

      "Ách, cần đâu, tôi tự đón xe về là được rồi." Tường Vi khéo léo cự tuyệt ý tốt của Dick.

      Xin thứ lỗi cho thể với , bởi nếu cho biết sống trong nhà họ Hắc, chỉ sợ dọa sợ mất.

      đứng dây và nhìn lại khung ảnh lần nữa, vốn muốn hỏi vài câu, nhưng lại ngại, nên đành từ bỏ, tạm biệt với họ rồi rời khỏi phòng làm việc của Nhạc Tín Dương.

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Về đến Hắc trạch, là chạng vạng rồi, trời cũng đen như mực.

      Tường Vi ôm cặp về hướng chỗ ở của bác Ân, muốn thăm nhóc đáng thương, cả ngày hôm nay cứ nhớ đến nó hoài.

      Nhưng bất đắc dĩ, bị cái bóng đen chặng đường lại.

      " đâu?"

      Giọng lạnh như băng vừa dứt Hắc Diêm Tước cũng xuất trước mặt , khiến hoảng hồn!

      Nhưng vừa nhìn thấy , lại cảm thấy đau lòng, Tường Vi mặc kệ chấn vấn của , vòng qua ngươi tiếp.

      "Đáng chết, Thẩm Tường Vi, nếu còn dám coi thường , thèm chú ý đến tôi nữa, tôi liền cho người giết chết con chó đó!"

      Hắc Diêm Tước chạy theo ngăn bước của lại! ngờ lại bướng bỉnh như vậy!

      Từ nhà Smith Jordan trở về tới giờ, chưa từng cho sắt mặt tốt nào hết!

      Mẹ nó, Tả Đằng Triết Dã quan trọng với như vậy sao? tức chết được!

      “Được thôi, ngài thuận tiện kêu người tới giết tôi luôn !” Tường Vi nhàng , nhưng lời lại khiến nổi gai óc!

      Chương 161: Thù hận lẫn nhau

      Editor: Mandy Fg

      Hắc Diêm Tước tức giận ôm lấy , vác lên vai mình, Tường Vi có phản kháng cỡ nào cũng vô dụng!

      "Ngài thả tôi xuống, thả tôi xuống!" Tường Vi ngừng kêu, nhưng Hắc Diêm Tước làm như nghe thấy, chỉ mực bước thẳng về phía căn nhà gỗ , nơi mà Tường Vi từng ở.

      "Tôi nuôi 6 năm, đền đáp tôi bằng cách này sao? Chống đối tôi? Cãi lời tôi? Thậm chí còn phản bội tôi? Họ Thẩm quả toàn thứ vô ân bội nghĩ! Hôm nay tôi cho biết, tôi có thể cho tất cả, cũng có thể lấy lại tất cả!" Hắc Diêm Tước vừa vừa tàn nhẫn .

      Tượng Vi bị bộ dáng điên cuồng của dọa phải, sợ làm những hành động liều lĩnh để hủy diệt !

      Vừa đến nhà gỗ , Hắc Diêm Tước liền dùng chân đá văng cửa ra, hung hăng ném Tường Vi xuống chiếc giường bên cửa sổ.

      "Ối....."

      Cú ngã này khiến Tường Vi cảm thấy như trời đất đão lộn, thiếu chút nữa là ngất xỉu!

      "Đây chính là thế giới của rồi, vừa về tới liền vội vã trốn tới đây đúng ? Nhưng tiếc, nơi này thuộc về !"
      Vừa dứt lời, liền cước đá ngã chiếc bàn bên giường.

      'Rầm' tiếng, mọi thứ bàn đều rơi hết xuống.

      "Giờ đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay rồi phải ? Nhưng cũng phải thử xin phép xem tôi có đồng ý trước chứ!"

      "Ối..... Ngài làm gì thế! Đừng....... đừng mà........."

      Tường Vi thấy điên cuồng muốn phá hủy nhà gỗ này, liền cảm thấy sợ hãi! chịu đựng cảm giác quay cuồng trong đầu, cố gắng đứng dậy ngăn cản hành động của !

      Mọi thứ ở đây đều được dốc lòng bố trí, mỗi chi tiết đều tràn đầy ấm áp, cố gắng đem căn nhà gỗ này bài trí như căn 'nhà' thực thụ, cho dù nó chỉ là căn nhà bằng gỗ và kém xa so với những nơi xa hoa khác trong nhà họ Hắc, nhưng chỉ vì nó được dựng tạm trong vườn Tường Vi, và trở thành nơi ở của trong suốt 6 năm này, căn nhà gỗ này như là nơi lớn lên, nó như là mầm móng của vậy!

      "Tôi tin thèm để ý bất cứ thứ gì, tôi tin là tôi trị được !"

      tức giận hét lớn, cho phép được rời khỏi tầm khống chế của , cho dù là nửa bước!

      kiếm được ba sợi dây trong những thứ rơi dưới đất, thuận tay cầm lên, nhân lúc Tường Vi chưa tỉnh táo hẳn liền trói chặt hai tay , cố định ở phía đầu giường, hai cũng trói chặt ở hai bên phía đuôi giường, đem trói chặt giường thành hình chữ 'đại'! die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      "A.... ngài dừng tay lai! Buông tôi ra........."

      Hình ảnh quen thuộc này, khiến màn từng là hoảng sợ kia lại trôi về!

      từng trói như vậy, thậm chí còn dùng roi da mà hung hăng quất vào người !

      Đừng.....

      rớt nước mắt : "Tại sao ngài giết tôi luôn !"

      "Tôi để được thoải mái vậy đâu! muốn chết tôi liền cố tình cho chết!"

      xong, liền tiến lên trước 'xoạt' tiếng, đem áo quần của xé rách, ném lung tung dưới đất!

      "Chống đối tôi phải trả giá đắt!"

      Dứt lời, liền đem chiếc giường gỗ dựng đứng lên...

      Chiếc giường bị dựng đứng lên khiến Tường Vi bị trói giường như treo lơ lửng, toàn thân lõa lồ như con mồi chờ xử lý!

      Cách làm nhục của nhiều vô kể, luôn lựa cách nhục nhã nhất cho !

      Tường Vi vì quá hoảng sợ mà khóc thành tiếng!

      "Sao? Giờ biết cách ngoan ngoãn rồi à?"

      Hắc Diêm Tước xoay người, nhìn khắp căn nhà gỗ lượt, rồi nỗi giận đùng đùng mà đem tủ quần áo - thứ duy nhất còn nguyên vẹn trong nhà- của đạp ngã, mọi thứ trong tủ đều văng bừa bãi dưới sàn nhà.
      Căn nhà ấm áp mà bố trí bấy lâu nay trong lúc nhất thời liền như bãi rác!

      Tường Vi cắn chặt môi, nhịn được chảy nước mắt, mỗi thứ ở đây đều rất quý giá đối với , nhưng lại cố ý muốn phá hủy toàn bộ!

      Đau khổ nhắm mắt lại, ép chính mình phải mỉm cười, phải mỉm cười!!!

      Thẩm Tường Vi, đừng e , hãy mĩm cười~

      "Ha ha ha...." bỗng nhiên cười thành tiếng, càng cười nước mắt lại càng nhiều.

      "Đáng chết, còn dám cười à!" Hắc Diêm Tước xông lên trước, gắt gao chế trụ cổ , khiến thể cười ra tiếng!

      “Khụ khụ khụ........"

      Nhưng khóe môi thủy chung vẫn mỉm cười, tuy nước mắt đầy mặt, nhưng vẫn nhận được ánh mắt thu hận của đối với .

      "Rất tốt! Chính là ánh mắt này!" cười lạnh: "Hận tôi, ha ha ha! Tôi chính là muốn có cảm giác đó! Bởi vì......."

      Hẵn bỗng nhiên ngừng , đưa tay kéo khóa quần xuống, lấy vật nam tính căng cứng ra, đứng trước thân hình kiều diễm nãy, vẫn như cũ rất dễ dàng bị khơi gợi lên dục vọng nguyên thủy nhất!

      Tường Vi bị treo giường, rất khó chịu, đem cả chiếc giường dựng đứng lên, khiến như miếng mồi chờ xử lý, bị tùy ý kéo lấy chiếc mông tròn trịa, tùy ý tách hai chân ra, rồi hung hăng đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất của .
      "A......"

      có bất kỳ màn dạo đầu nào, cứ vậy mà xỏ xuyên qua hạ thân ! Cho dù có đau đớn cỡ nào, có khô khốc cỡ nào, chỉ cần muốn, phải nhận lấy!

      Hắc Diêm Tước rất hài lòng với tiếng kêu của , cứ vậy mà tùy ý va chạm kịch liệt trong cơ thể , mang theo chút thương xót nào, lãnh lẽo : "Bởi vì tôi cũng rất hận ! Hận mình rất đơn, nhưng giờ cũng bắt đầu hận lại tôi rồi, ha ha ha, là sảng khoái!"
      "Ô...." Tường Vi cắn răng chịu đựng, đau lòng vì nhất quyết muốn phá hư ước mơ của . mến mộ đối với lúc , cho đến căm hận đối lúc này, đau lòng chỉ vì đối xử tàn nhẫn với , mà là.... mà là tùy ý giẫm đạp lên thiện cảm của đối với .....

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 162: Quyết định đau lòng

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      —— Nhật ký Tường Vi (12)——

      Tôi ảo tưởng về , rốt cuộc, ở nơi này, trong đêm bị tự tay dập tắt!

      lăng nhục tôi, nỗi đau của nhóc đáng thương, hôm nay, lần nữa, hủy diệt ngôi nhà mà tôi vất vả tạo thành trong sáu năm, đau lòng khó lên lời, cố ý muốn tôi hận , cố ý muốn cho tôi khổ sở mà đối mặt ! Thể xác và tinh thần được yên!

      , người hận rất đơn, bằng hai người cùng hận!

      Cho nên, muốn chúng tôi thù hận lẫn nhau, dường như có thể tăng thêm khoái cảm.

      Nhưng mà, rốt cuộc là hận tôi cái gì?

      Trong đầu nhớ lại bức tranh kia trong biệt thự ở Paris, Nhạc Tín Dương lại là bạn học của Diệu Tư và Nhã Ca!

      Mẹ, rốt cuộc là người muốn con nhớ kỹ cái gì?

      Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ Diệu Tư là người của người, là cha ruột của con? !

      —— Nhật ký Tường Vi (12)——

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Suốt cả đêm, trong nhà gỗ , trong phòng lộn xộn, Hắc Diêm Tước hành hạ Tường Vi đến còn hình người lần nữa! Cùng kịch chiến đến quá nửa đêm, khổ sở đến bất tỉnh, lúc này mới sắp xếp lại đám lộn xộn, cởi dây thừng buộc chặt ra, cùng chen chúc giường, ngủ cả đêm.

      dần dần nảy sinh ra hận ý với , mặt để cho sảng khoái, mặt khác lại mâu thuẫn làm hoảng hốt!

      càng ngày càng thoát ra khỏi tay , điều này làm cho thoải mái, từ lúc nào, quên con thỏ này có móng vuốt, còn vâng vâng dạ dạ với nữa, thậm chí, ngay cả lời đều lưu loát!

      Tờ mờ sáng, ánh rạng đông chiếu vào cửa sổ nhà gỗ , sớm tỉnh lại.

      Mới phát người trong ngực bất tri bất giác tựa vào khuỷu tay của , mệt mỏi ngủ say, khuôn mặt trắng noãn mềm mại, bên còn vệt nước mắt khô khốc đêm qua, chân mày vẫn nhíu chặt như cũ, như đứa bé có cảm giác an toàn, co rúc ở bên cạnh , làm bộ đáng thương.

      Tròng mắt đen của khỏi dịu dàng, khóe miệng lơ đãng nâng lên thành nụ cười yếu ớt, cùng con chó là gọi nhóc đáng thương kia, nhìn giống nhóc đáng thương hơn!

      Nếu chịu nghe lời của , ngoan ngoãn, vâng lời , phản bội là tốt. . . . . . Nhưng mà, cho dù là như thế, cũng thay đổi cái nhìn của đối với ! là tiện chủng! hận !

      Nghĩ tới đây, đôi mắt bỗng chốc băng lạnh!

      Bò dậy từ giường, nhặt quần áo bị ném mặt đất, mặc vào, đảo mắt, ngắm nhìn bóng người co rúc ở giường, ngay sau đó rời .

      ◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆

      Sáng sớm, vài ánh nắng ấm áp của mặt trời chiếu vào bệ cửa sổ, chiếu rọi mặt tái nhợt Tường Vi. Giống như đau đớn cực kỳ lâu, ngừng kêu mẹ, mẹ, nhưng mẹ lại cũng quay đầu lại, chạy đến người đàn ông tên ‘Diệu Tư’, bỏ sau lưng. . . . . .

      Đinh linh Đinh linh Đinh linh. . . . . .

      Đột nhiên, chuông điện thoại di động mãnh liệt kêu lên, làm Tường Vi bừng tỉnh trong giấc mơ lo lắng!

      mở tròng mắt tỉnh táo ra, chịu đựng thân thể đau nhức, quấn chăn, bò dậy từ giường, tìm vị trí chuông điện thoại di động .

      Tình cảnh bi thảm lộn xộn, khiến cho Tường Vi nhịn được mà đau lòng, nhưng chuông điện thoại di động tha mà vang lên .

      lướt qua đống quần áo rơi, tìm được túi sách của mình, lấy điện thoại di động ra……

      "Mạn Vi, là tôi, Dick! Cám ơn trời đất, rốt cuộc nhận điện thoại!" Giọng trong trẻo của Dick truyền đến từ đầu bên kia, như thở phào nhõm, sợ lại liên lạc được với .

      "Dick, sớm như vậy, tìm tôi có việc gì sao?" Giọng Tường Vi có chút khàn khàn, đêm qua kêu gào làm cho khàn cả giọng.

      "Ách, Mạn Vi, bị cảm sao? Hay là thân thể thoải mái?" Dick nghe được khác thường của .

      Tường Vi lắc đầu cái, " có gì, Dick, cần lo lắng cho tôi."

      "Ừ, có việc gì là tốt. Nhớ lời ngày hôm qua tôi , hôm nay ‘Ny Thường’ muốn chụp mấy tổ phim tuyên truyền hàng loạt, lúc nào có thể tới đây? Về phía thù lao, chúng tôi cho cái giá khiến hài lòng."

      "Buổi chiều , buổi sáng tôi còn có tiết học. Về phần thù lao, điểm này tôi có nghĩ qua, chỉ cần có thể giúp ‘Ny Thường’ là tốt rồi. . . . . ." Tường Vi thở dài, đối với tiền bạc, từ có khái niệm gì, ở nhà họ Hắc, mặc dù trôi qua nhạt nhẽo, nhưng có miếng cơm ăn, có ngói che đầu, có sách cho đọc, rất thỏa mãn rồi, chưa bao giờ nghĩ cái khác.

      "Mạn Vi, thù lao này, nên nhận, lúc ấy giúp chi phí trong nhà cũng tốt nha. Vậy hôm nay, buổi chiều có cần tôi phái xe đến trường học đón ?" Dick cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

      Giúp chi phí trong nhà. . . . . . Tường Vi nhìn lướt qua nhà gỗ , mảnh tán loạn, khỏi hồng vành mắt, ‘nhà’ của tan tác, coi như kiếm nhiều tiền, để cho nhà gỗ của đầy đủ như lúc ban đầu! Bởi vì, nơi này là nhà họ Hắc, là địa bàn của !

      Đột nhiên, trong đầu thoáng qua ý tưởng, Tường Vi vội vàng hỏi: "Dick, thù lao. . . . . . Có thể giúp tôi mướn căn phòng, tôi muốn chuyển ra ở."

      "Có ? phải thuê phòng sao? Đương nhiên là có vấn đề, quả tốt quá, như vậy là có thể tìm bất cứ lúc nào rồi, ha ha!" Dick mừng rỡ, ngờ Mạn Vi cầu mướn căn phòng cho ở, đây là chuyện có thể dễ dàng làm được.

      "Vậy cám ơn trước, Dick. Buổi chiều tôi tới tìm , được ?" Lòng của Tường Vi hòa hoãn xuống, như thấy được hy vọng.

      "Được, vậy tôi tìm phòng cho trước, muốn chuyển vào lúc nào tùy."

      "Ừ, cám ơn , Dick!"

      Sau khi cúp điện thoại, Tường Vi cầm điện thoại di động chặt, nhìn chung quanh nhà gỗ cái, hít hơi sâu, trong lòng quyết định! muốn chạy trốn khỏi nơi này, phút cũng nguyện ý dừng lại!

      Nhớ tới ánh mắt hung ác nham hiểm của , tình cảm bị tổn thương, đau đớn run rẩy, nhưng còn là nơi đáng lưu luyến, mang tất cả, trừ nhóc đáng thương! nhất định phải mang nó !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :