1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc độc ác tuyệt tình - Thích Thích (451/483c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 150: Ghen tuông
      Tường Vi chạy ra từ 'Khách sạn bốn mùa', nhìn con đường Paris đầy xa lạ này, nhất thời biết phải đâu về đâu.

      ngươi có nửa xu, thậm chí ngay cả số điện thoại của tiên sinh cũng có, vậy làm sao kiếm được tiên sinh đây?

      Giờ phút này chắc hẳn vui vẻ thưởng thức rượu đỏ với Smith Jordan !

      "Tiểu thư Tường Vi!"

      nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thấy là trợ lý của tiên sinh.

      "Tiểu thư Tường Vi đúng ạ? Ha ha, cuối cùng cũng tìm được rồi, làm tôi sốt ruột chết được mà! Tiên sinh ba lần bốn lượt dặn dò tôi là nhất định phải đưa tiểu thư quay về biệt thự đấy." Người trợ lý mực lau mồ hôi hột trán, cám ơn trời đất, cũng may tiểu thư Tường Vi vẫn chưa xa, nếu ấy ra khỏi khách sạn này xong rồi!
      cảm ơn tiên sinh cho người đến kiếm vào lúc cảm thấy bất lực nhất, nhưng ở phương diện khác, qua bỏ qua cho , có lẽ là sợ bỏ chạy chăng?

      "Tiên sinh và ngài Smith Jordan cùng nhau uống rượu. Ngài ấy dặn dò tôi nhất định đưa tiểu thư an toàn về đến biệt thự." Trợ lý giải thích.

      "Là ? Tiên sinh đâu?" Tường Vi ngây ngững hỏi.

      Tường Vi thở dài: " biết họ uống rượu ở đâu ? Có thể dẫn tôi đến đó ?"

      nghĩ rằng có lẽ có thể thừa cơ hội này màãnin lỗi ngài Smith Jordan, đồng thời làm sáng tỏ vụ việc, Triết Dã vốn hề động tay đánh tiên sinh mà! Tuy rằng...... làm như vậy có thể chọc giận người nào đó!

      Nhưng hễ nhớ đến khuôn mặt đầy chân thành của Triết Dã Tường Vi càng cảm thấy cho dù bị tiên sinh trừng pahtj nữa, vẫn phải làm như vậy! Nếu , lỡ mà Ny Thường bị mất cơ hội mở rộng thị trường Châu Âu, nhất định áy náy cả đời!

      "Ách.. tiểu thư Tường Vi, cái này.... e là hay đâu! Vả lại tôi cũng vị trí chính xác của tiên sinh và bọn họ lúc này ở đâu." Trợ lý khó xử .

      "Thế thù, nhất định biết cách liên lạc với tiên sinh chứ? Xin hãy giúp tôi liên lạc với ấy, để tôi chuyện với tiên sinh, được ?" Tường Vi cố chấp . Hôm nay nhất định phải giúp Triết Dã vãn hồi chút nào đó, đặt biệt là khi thấy Triết Dã tin tưởng, quan tâm như thế, lại càng muốn vì làm chút gì đó.

      "Cái này........" Trợ lý hơi do dự.

      "Xin đấy!"

      "Tiểu thư Tường Vi, được đâu!" Trợ lý sợ chọc giận tiên sinh, dám tự mình làm chủ!

      "Vậy hãy quay về trước, mặc kệ tôi ." uy hiếp và rồi quay người bước . Có lẽ theo tiên sinh lâu rồi, nên cũng nhiễm chút tính xấu của ! cười nhạo.

      "Hả? Như vậy được! Tiểu thư Tường Vi, đừng chứ......." Trợ lý nhanh chóng chạy theo, vội càng : " Được, được, được, tôi gọi điện cho tiên sinh!"

      Bị hành động của dọa phải, trợ lý lập tức lấy điện thoại ra gọi cho tiên sinh.

      "A lô, tiên sinh........ xin lỗi, quấy rầy ngài........ cái kia.... tiểu thư Tường Vi muốn.... muốn chuyện với ngài......"

      lúc sau, trợ lý đưa điện thoại cho Tường Vi.

      "....... a lô" Giọng của cứng ngắt, biết rằng khi đối mặt với người đàn ông này, tự chủ được mà sợ hãi.

      "Kiếm tôi có chuyện gì?"

      Hắc Diêm Tước lạnh lùng hỏi vài chữ ngắn gọn, chỉ là giọng khó giấu được thả lỏng, quả nhiên ngoan ngoãn quay về cùng trợ lý, thậm chí còn nghĩ, nếu 10 phút nữa mà trợ lý vẫn chưa kiếm được , tự mình trở về bắt người!

      "Tôi......... tôi muốn biết ở đâu." Tường Vi hận thể tự cắn đứt lưỡi mình, ràng muốn lớn tiếng mắng chửi , hỏi tại sao hãm hại Triết Dã, nhưng vừa nghe thấy giọng lạnh băng của , lại sợ đến phát run.

      Thẩm Tường Vi, mày là vô dụng mà!

      Hắc Diêm Tước nghe được thanh mềm mại từ đầu dây điện thoại bên kia khổng khỏi nhếch khóe miệng: "Tôi uống rượu."

      "Hey, Tước, đừng khách sáo nhé, ha ha ha....." Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng trêu ghẹo của người đàn ông Pháp, còn có những tiếng cười e thẹn của phụ nữ nữa!

      Tường Vi vểnh tai lên nghe, tuy rằng nghe hiểu tiếng Pháp, nhưng giọng nam hay nữ vẫn có thê phân biệt được.

      "Bên có phụ nữ sao?" tự chủ được mà thốt lên, trong giọng còn mang theo chút ý vị ghen tuông mà phát ra.

      "Hửm?" Hắc Diêm Tước bất giác cười , "Uống rượu đương nhiên có phụ nữ....." trầm mặc lúc lâu rồi trêu trọc : "Chẵng lẽ, ghen sao???"

      "Hả? Làm, làm gì có!" Tường Vi lúc này mới phát giác giọng điệu của mình hơi kỳ lạ, mất tự nhiên hắng giọng hai cái, vội vàng : "Cái kia......" Ngài Smith Jordan có ở đó ? Nhưng vẫn chưa hết câu bị Hắc Diêm Tước ngắt lời.

      Chẳng biết tại sao, khi biết tình nguyện bỏ qua cơ hội được ở cùng Tả Đằng Triết Dã để gọi điện thoại cho , liền cảm thấy sung sướng, dễ chịu, vì thế liền thuận miệng hỏi: " muốn đến đây ?"

      Tường Vi trừng lớn mắt, thế nhưng lại hỏi có muốn đến đó hay ? Đây chẳng phải chính là ý muốn của sao!"

      "Muốn." chút suy nghĩ mà trả lời ngay, chỉ ước gì nhanh chóng được gặp ngài Smith Jordan, sau đó giúp Triết Dã giải thích ràng việc kia.

      Đầu bên kia điện thoại bỗng chốc truyền đến trận cười sảng khoái: "Chưa gì nhớ tôi rồi à, hửm?"

      Lời của mang đậm ý trêu chọc , tâm tình hôm nay của quả rất tốt, đặt biệt là khi thấy bộ dáng cam chịu của Ny Thường.

      "Ách...." Tường Vi đỏ mặt ngay phúc chốc, định phản bác lại lời của , nhưng sợ lỡ đắc tội với , đổi ý cho qua đó nữa nguy, nên đành nuốt lại những lời đó.

      "Được rồi, đưa điện thoại cho trợ lý ." tưởng mắc cỡ, nên kêu đưa lại điện thoại cho trợ lý.

      Trợ lý nhận lấy điện thoại và nghe lệnh của Hắc Diêm Tước.

      Sau khi cúp điện thoại, trợ lý với Tường Vi: "Tiểu thư Tường Vi, tiên sinh kêu tôi đưa đến đó."

      "Vậy cám ơn nhé!" hít thở sâu, gật gật đầu, rồi nâng váy lên, và nắm chặt nắm tay. Đêm nay, nhất định phải gắng sức giúp đỡ cho Tả Đằng Triết Dã.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 151: Báo hại

      Tường Vi ngờ rằng, khi tới nơi cùng ngài Smith Jordan uống rượu, lại gặp cảnh tượng khiến đứng hình!

      Nơi ở của Mr.Smith tại Paris là trang viên cực kỳ xa hoa, quyền uy của giới thời trang Paris quả là giàu tới nỗi khiến người ta líu lưỡi, so với Hắc trạch cũng kém cỏi chút nào.

      Nhưng Hắc trạch luôn chỉ có màu sắc trầm buồn, còn trang viên này lại trông rất lãng mạng!

      Chẵng lẽ đây mới chính là cái họ hay vật hợp theo loài sao? Kẻ có tiền cũng chỉ làm bạn với kẻ có tiền mà thôi.

      Những hầm rượu mà đến nơi nào cũng có của Smith Jordan lại lần nữa chứng minh xa hoa lãng mạn của người Pháp.

      Lúc người giúp việc của Smith Jordan dẫn Tường Vi đến trước cửa hầm rượu, chỉ biết trợn mắt há mồm mà nhìn cảnh tượng hoang dâm xa đọa ở bên trong.

      Nam nữ ôm hôn, âu yếm lẫn nhau, cùng nhau liếc mắt đưa tình, chạy tới chạy lui. thể tin được đây chính là xa hoa, ngông cuồng của giới thượng lưu.

      bổng nhiên hiểu được lý do tại sao Smith Jordan lại đối xử tốt với Hắc Diêm Tước như thế, bởi vì căn bản họ cùng loại người! Xa hoa hư hỏng như nhau.

      Ngược lại, khi nghĩ tới Triết Dã, Tường Vi lại nhịn được phải thở dài, có lẽ Triết Dã là người đàn ông đàng hoàng nhất mà từng gặp rồi.

      Phản ứng đầu tiên của là tìm kiếm bóng dáng của Hắc Diêm Tước, nhưng lại kinh ngạc phát ngồi cùng tóc đỏ**!

      Trong lòng bổng cảm thấy chua xót, Tường Vi nén tiếng thở lại. Nếu phát ra , tự mình kiếm Mr.Smith vậy.

      Sau khi lướt nhìn qua hầm rượu lần, thấy Mr.Smith cùng hai vị mỹ nữ nâng cốc cười đùa.

      Tường Vi có chút kinh ngạc, ngờ nhân vật quyền uy đại biểu cho giới thời trang có bề ngoài thoạt nhìn ngăn nấp sáng sủa, lại có thể xa hoa ngồng cuồng đến thế.
      Tường Vi can đảm bước về hướng Mr.Smith, vận dụng vốn tiếng của mình : "Xin chào, Mr.Smith. Đêm nay, tôi đặc biệt thay Tả Đằng Triết Dã tiên sinh của Ny Thường đến gửi lời xin lỗi! vốn giống như những gì ngài thấy, Tả Đằng tiên sinh vốn hề động thủ đánh Hắc tiên sinh. Đó chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nên xin ngài đại nhân đại lượng, lần quảng bá này đối với Ny Thường mà rất quan trọng, biết Mr.Smith có thể, có thể..."

      "Muốn thế nào?" thanh lạnh lẽo vang lên, Hắc Diêm Tước túm lấy Tường Vi từ phía sau, lực đạo bào tay cơ hồ muốn bóp nát cánh tay mảnh khảnh của !

      "...." Tường Vi hít hơi mạnh, nháy mắt rơi vào đôi mắt tràn ngập lửa giận của , lúc nãy phải còn ở cùng mỹ nhân hay sao?

      "Đây chính là lý do chịu tới đây à? Đáng chết, lại đến cầu xin cho Tả Đằng Trạch Dã?”

      gầm tiếng, từ lúc đứng ở cửa hầm rượu phát ra rồi. Vốn còn tưởng rằng với lá gan của chắc chắn dám phản bội mình, ngờ lại lập tức về hướng Smith ngồi. Nhất thời hiểu được muốn làm gì, nhưng ngờ vì Tả Đằng Triết Dã mà cả gan xin lỗi Smith!

      "Tước, đây chẵng phải là phụ nữ của tên người Nhật kia sao?" Smith tò mò. Khi thấy Hắc Diêm Tước mang vẻ mặt tức giận mà kéo cánh tay của , cười : "À, hiểu rôi, ha ha ha, ra tranh giành tình nhân à!"

      "Đáng chết, Smith, ấy là người phụ nữ của tôi!" Hắc Diêm Tước ảo não gầm .

      "Chậc chậc, Tước, cậu như vậy là được , thế nào lại để cho để cho người phụ nữ của mình mởi lời cầu xin cho tên người Nhật đó, xen ra tên người Nhật kia cũng có chút bản lĩnh đấy, ha ha ha!"

      Lời trêu chọc của Smith khiến cho Hắc Diêm Tước rất bực tức, nhưng vẫn cố nén phát tác, chỉ trừng mắt nhìn Tường Vi đầy giận dữ, và với Smith: "Haizz, có cách nào, tên Tả Đằng đó thích quyến rũ phụ nữ của người khác, biết ấy là phụ nữ của tôi mà vẫn dám vì ấy mà đánh tôi. Hôm nay cậu cũng thấy đấy, tôi có lúc cũng cảm thấy nản lòng thoái chí, đặt biệt giờ còn thay tên người Nhật kia mở lời cầu xin cơ đấy. Smith, xem ra ở phương diện phụ nữ, tôi bằng cậu rồi!"

      "Ha Ha Ha, Tước, cậu đề cao tôi quá rồi đấy" Smith hãnh diện , ta luôn tự nhận có thể khiến phụ nữ nghe lời, dễ bảo. "Nhưng, tôi hận nhất mấy tên đàn ông cân dẫn vợ người khác. Nếu tên Tả Đằng kia dám đoạt người phụ nữ của cậu, cậu hãy yên tâm, tôi nhất định giúp cậu trả thù!" Smith kiêu hãnh .

      Hắc Diêm Tước từng giúp , nên ở Paris, chỉ cần có thứ gì thể giúp đỡ nhất định cố gắng vì người bạn của mình góp sức!

      "A... phải..." Tường Vi vừa nghe lo lắng, vốn muốn giải thích giúp Triết Dã mà, sao việc lại có vẻ trở nên tồi tệ hơn?
      muốn làm sáng tỏ lại gì đó, nhưng lại bị Hắc Diêm Tước kéo lại và môi bị thứ gì đó che mất -- "Ưm....."

      Hắc Diêm Tước hung hăng cắn nuốt những lời vội vã muốn , người phụ nữ này lá gan càng lúc càng lớn rồi, dám phá hư chuyện tốt của , mơ tưởng!

      "Ha ha ha, Tước, cậu quả nhiên là nam tử hán!" Smith giơ ngón tay cái lên khen ngợi Hắc Diêm Tước , các tân khách có mặt ở đây đề cũng huýt sáo chọc ghẹo.
      Buông cánh môi ra, đem gắt gao ôm trong ngực, để phá hư chuyện, thuận thế đem ôm ngang lên: "Smith, xem ra tôi phải kiếm chỗ nào đó dạy dỗ lại người phụ nữ của tôi rồi."

      "Ha ha ha, tốt! Tước, tôi tặng cậu chai rượu, để giúp cậu càng thêm mạnh mẽ." Smith nháy mắt cách ái muội.

      Hắc Diêm Tước mỉm cười đón lấy chai rượu của , gật đầu :" Hôm nay cảm ơn cậu, Smith. Lần sau tới Trung Quốc, tôi nhất tiếp đãi cậu tử tế!"

      "Ha ha ha, được, lời định!"

      Ngay sau đó, Hắc Diêm Tước đem Tường Vi giãy dụa trong ngực mình ra khỏi hầm rượu.

      "Ưm....."

      Tường Vi tuyệt vọng nhìn khoảng cách của mình và Smith càng lúc càng xa, hận chính mình khiến cho việc thêm tồi tệ!

      Lúc nãy Smith muốn giúp Hắc Diêm Tước báo thù? Trời ạ!

      Tâm trạng Tường Vi càng lúc càng nặng nề, thực xin lỗi, Triết Dã....
      Chương 152: phẫn nộ trong xe

      "Buông, buông tôi ra...."

      Tường Vi bị Hắc Diêm Tước ôm từ nhà của Smith Jordada ra, dọc theo đường giãy dụa ngừng, hoảng hốt cực kỳ.

      "Tôi nhất định phải giải thích ràng với Jordan tiên sinh, Triết Dã vốn hề đánh , tại sao lại đổ oan cho ấy, tôi...." Con người vốn tốt bụng, nên làm sao có thể để mặc việc này quản chứ!

      "Nên đau lòng à? Muốn giúp đỡ sao? Hử?

      Hắc Diêm Tước nhanh chóng gián đoạn lời của , đôi mắt tràn ngập lửa giận. Chỉ trong buổi tối mà lòng hướng về Tả Đằng Triết Dã rồi à? Quả nhiên, phụ nữ đều đáng tin, đều lẳng lơ như nhau!

      "Là , những thứ này đều là cái bãy do đặt ra đúng ?" Tường Vi hoảng loạn : " đê tiện, sao có thể làm vậy chứ?"

      "Đê tiện?"

      Hắc Diêm Tước nghe xong hai chữ vừa , đôi mắt liền trở nên lạnh như kết thành băng.

      Vừa vặn lúc này, trợ lý của lái xe tới.

      "Tiên sinh." Trợ lý vội vàng bước xuống mở cửa xe cho Hắc Diêm Tước, khi thấy tiểu thư Tường Vi giãy dụa trong ngực tiên sinh có chút kinh ngạc. Chỉ mới lát mà hai người này gây nhau thành thế này!

      Hắc Diêm Tước đem Tường Vi quẳng vào trong xe, tiếp đó cũng ngồi vào xe và ‘phịch’ tiếng, đem cửa xe đóng lại.

      Trợ lý lập tức ngồi vào vị trí ghế lái, khóa cửa xe lại và khởi động động cơ, lái xe .

      Tường Vi nhìn ra cửa sổ xe, mắt thấy trang viên của Smith Jordan cách mình ngày càng xa, liền sốt ruột kêu to: "Dừng xe! Dừng xe! Dừng xe!"

      "Câm miệng!" Hắc Diêm Tước thô lỗ xoay người lại, ôm lấy người , để ngồi đùi mình theo kiểu mở rộng hai chân, ngăn cho nhìn ra cửa sổ xe lần nữa!

      “Chuyện hôm nay tôi phân phó cho , chẳng những làm được, mà còn dám 'ăn cây táo, rào cây sung', chạy tới đây biên hộ cho tên người Nhật đó ? Thẩm Tường Vi, đây là tuyên chiến với tôi sao?"

      giận dữ hét lớn, vừa dứt lời, liền đưa tay vào chiếc váy màu xanh nhăn nhúm, thô bạo mà xé rách tất chân của .

      "A.... , dừng tay lại!" Tường Vi hốt hoảng kêu. Lúc này mới ý thức được mình chọc giận rồi! Trời ạ, hành động này.... trợ lý còn lái xe ở phía trước đó, kịch liệt phản kháng .

      "Tôi phải trừng phạt tốt, nếu , vĩnh viễn cũng nhận thức được chủ nhân mình là ai!"

      Đôi mắt lạnh như băng, sắc như kiếm mà đâm vào mắt .

      tay chế ngự lại thân mình giãy dụa của , tay đem dây kéo quần của mình kéo xuống, sau đó đem cơ thể kéo tới, cực kì bạo lực mà xé rách quần lót của .

      Cứ như vậy, hề che lấp mà đem cự long của mình hung hăng đăm vào u cốc mềm mại của .

      "Ưm...." Tường Vi dám tin mà nhìn người đàn ông trước mắt, ngay lập tức, nước mắt tuông trào. ta cứ như vậy mà ở ngay trong xe, thậm chí ngay trước mặt trợ lý muốn ! "A........... Cái con người đê tiện này! Đê tiện!"

      Như là bị điên vậy, những cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay phun trào vào giờ phút này.

      Tường Vi hung hăng đánh đập vào lồng ngực Hắc Diêm Tước, giãy giụa kịch liệt, muốn được thoát khỏi , nhưng bất đắc dĩ, mỗi lần giãy dụa, lại càng nhận thêm đau đớn.

      Hạ thân của cứ cắm ở đó, khô khốc đến nỗi kỳ quặc.

      Mỗi lần giãy dụa, vặn vẹo ma sát phải da thịt mềm mại nơi đó, đều khiến đau đớn.

      " cút ngay.....hu hu.... cút....."

      Người trợ lái xe ở phía trước sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh, có mù cũng biết chuyện gì xảy ra ở phía sau, nhưng cậu ta chỉ dám đè nén nỗi sợ mà cẩn thận lái xe, ngay cả liếc mắt cái cũng dám!

      "Thế nào? Rốt cuộc cũng dám mắng tôi là tiểu nhân đê tiện rồi sao? Tôi còn tưởng biết từ lâu rồi chứ!"

      Hắc Diêm Tước lạnh lùng nâng khóe miệng lên, động thân cái, theo nhịp xe mà hung hâm đâm vào cơ thể .

      "Hu hu....hu hu hu...."

      thấp giọng khóc nấc, nhất thời cảm thấy bản thân vô dụng, bị làm nhục đây cũng phải là lần đầu tiên, thế mà lần này còn làm liên lụy nghiêm trọng đến Ny Thường, cảm thấy bất an!

      "Tôi qua, đừng mong có ý đồ phản bội tôi, nhưng lại khiến tôi thất vọng từ lần này đến lần khác!"

      Hắc Diêm Tước hoàn toàn để ý đến ánh mắt của trợ lý, cứ thế mà điên cuồng luật động trong cơ thể , khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

      Hai mắt Tường Vi đẫm lệ, nhìn người đàn ông điên cuồng ở trước mắt, trong đầu khỏi lên hình ảnh Triết Dã cẩn thận che chở cho mình, lòng đau thắt lại. Triết Dã đối với tốt như vậy, còn lại đối xử tệ hại với như vậy, tại sao lại phải nghe theo lệnh của chứ? thuộc về người đàn ông này, lại càng tồn tại phản bội nào ở đây!

      "Tôi... tôi thuộc về !" thốt lên, ánh mắt kiên định : "Nên cũng phản bội ở đây!"

      Hắc Diêm Tước mạnh mẽ luật động thân dưới, nắm chặt bả vai gầy yếu của , rống giận lên: " thuộc về tôi? Chủ hộ hộ khẩu của là ai? Họ là gì? Tất cả mọi thứ đều là tôi cho , ngay cả thân thể cũng là của tôi! Giờ dám thuộc về tôi, chẳng phải quá buồn cười rồi sao?"

      "Chỉ bằng tôi họ Thẩm!" hét to lên, luôn gọi là Thẩm Tường Vi phải sao?

      "Đáng chết! Học được cách phản khánh từ Tả Đằng Triết Dã rồi đúng !" rít lên, lửa giận khiến càng thêm mãnh liệt mà luật động thân dưới. "Đúng vậy, cái họ Thẩm chết tiệt của , tên kỷ nữ chết tiệt sinh ra tiện chủng như ! Nhưng nhập hộ khẩu của Hắc gia tôi, tôi nuôi sáu năm, có thể sống đến bây giờ, mọi thứ mà hưởng thụ, hết thảy đều là tôi cho . tại muốn rạch ranh giới với tôi, muốn qua cầu rút ván? Tôi cho biết, cả đời này cũng đừng có mơ tưởng!"

      Tường Vi chỉ im lặng chảy nước mắt, thể chống cự lại công kích mạnh mẽ của , chỉ có thể che miệng mà khóc.
      phải làm thế nào đây? Đồng ý với điều kiện của , lợi dùng Triết Dã? bỏ qua cho sao?
      Nhưng đêm nay, chỉ vì do dự nhất thời của , khiến Triết Dã bị tổn thất nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như thế cũng đâu khác gì với tên Hắc Diêm Tước máu lạnh này đâu!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 153: Nản lòng thoái chí

      rất đúng, hộ khẩu, là họ Hắc, trong sáu năm qua, đều là Hắc gia nuôi dưỡng .

      Năm 13 tuổi đó, thậm chí còn cho phép được học!

      Trong đầu đột nhiên thoáng lên lời năm ấy của : "Tôi cho thứ muốn, nhưng sớm muộn gì cũng phải, hoàn, trả, lại!

      Tường Vi hít hơi lạnh, năm ấy căn bản lời có nghĩa gì, giờ rốt cuộc cũng hiểu rồi!

      gắt gao cắn chặt môi mình, đễn nỗi xuất tia máu cũng phát giác.

      "Đáng chết, nhả môi ra cho tôi!" Hắc Diêm Tước cau mày lại, thấy đem cánh môi của mình cắn đến chảy máu, khỏi nóng vội cúi người ngậm lấy môi , dùng đầu lưỡi liếm vệt máu của , nhưng vẫn cứ cắn chặt môi mình và né tránh .

      Hắc Diêm Tước vẫn bỏ cuộc, chỉ báo đạo mà dùng lưỡi cạy mở hai cánh môi ra, rồi lại đến hàm răng ngọc của , để thể tự làm đau mình nữa.

      "Uhm...." Tường Vi phản kháng lại, những giọt nước mắt ướt át, lành lạnh của thấm ướt cả khuôn mặt .

      Sau hồi lâu, đến khi sắp bị hôn đến nghẹt thở, mới buông ra.

      Đôi mắt đen như mực, bén như kiếm của mãnh liệt đâm nát tim .

      "Nếu lại lần nữa dùng phương thức tự hại mình để uy hiếp tôi, tôi chút do dự mà hủy hoại Tả Đằng Triết Dã! nên biết rằng, tôi hoàn toàn có thể làm được điều đó!"

      sửng sốt nhìn , hốc mắt đầy nước, lại lần nữa khiến nhận thấy được mức độ đê tiện của .

      "Đừng nhìn tôi như vậy! Tôi rồi, ba lời thề đó, được phép phản bội lại bất kỳ lời nào. Nếu , tôi khiến sống bằng chết!" Ánh mắt Hắc Diêm Tước có tí bối rối, nhưng nhanh chóng bị che dấu, cũng căm hận mình chỉ có thể dùng Tả Đằng Triết Dã để uy hiếp . " Cho dù sợ chết, tôi cũng nghĩ mọi cách để những người xung quanh sống bằng chết!"

      Khóe miệng Tường Vi khẽ nâng, bất lực cười nhạo tiếng.

      Dùng sức hít mũi rồi cười thê lương : "Tôi rốt cuộc cũng nhận thấy được đê tiện của rồi, lời mà , để tôi giúp hoàn thành nhiệm vụ này thả tôi, đấy chẳng qua chỉ là lừa gạt tôi mà thôi, thế mà tôi lại ngốc đến nỗi tin lời , thành công rồi đấy!"

      Hắc Diêm Tước nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của , trong lòng chợt cảm thấy nặng trĩu, nhưng vẫn giữ thái độ cứng rắn đó : "Là do ngốc, thể trách người khác được!"

      ta thừa nhận rồi sao? Tường Vi cười lạnh.

      ra những thứ được gọi là điều kiện, đều là gạt người cả, chỉ có ba lời thề kia, mới là !

      Thứ nhất, cưới, gả; thứ hai, vĩnh viễn phản bội .......

      Bỗng dưng, thanh lạnh lẽo của Hắc Diêm Tước đánh gãy suy nghĩ của , đôi mắt của đầy lửa giận.

      "Thẩm Tường Vi, đừng quên ba lời thề mà từng thề phủ đầy những lời nguyền rủa của tôi, nếu mà phản bội bất kỳ lời thề nào, sống bằng chết!"

      Đêm hôm đó, Tường Vi bị Hắc Diêm Tước đem trở về biệt thự tại Paris.

      tránh khỏi trừng phạt suốt đêm của , và sâu thẩm trong lòng dần nguội lạnh. Mọi hy vọng của bị giết chết, ba lời thề như ma chú đó như những cọng xiềng chặt chẽ mà còng lấy , vĩnh viễn chỉ có thể món đồ chơi của mà thôi, để cho tùy ý chà đạp, phá hủy.

      Lòng nguội lạnh, con người như mất linh hồn. nghĩ rằng, ngày nào đó, chút do dự mà rời khỏi tầm mắt , ra vĩnh viễn.

      Chương 154:: quật cường của !

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu
      ba ngày sau
      Bất tri bất giác, mùa hè lặng lẽ tới.

      Trời bắt đầu ấm áp lên, nhưng còn nóng bức, nhà họ Hắc ở sườn núi, vùng này có mùa hè mát mẻ, mùa đông ấm áp, là cảnh đẹp mà rất nhiều người giàu có tranh đoạt.

      Nhà họ Hắc từ xuống dưới, hôm nay đặc biệt long trọng, thậm chí miệng cống còn phủ tấm thảm đỏ dài, tất cả người hầu tụ tập, chia ra xếp thành hai hàng, cung cung kính kính canh giữ ở cổng nhà họ Hắc, bởi vì hôm nay là ngày tiên sinh trở về từ Paris!

      Xe hơi Lincoln dài và sang trọng, mới đón tiên sinh từ sân bay trở về, chậm rãi lái vào nhà họ Hắc rộng lớn.

      Tường Vi cũng ngồi xe, tài xế A Hải thỉnh thoảng nhìn qua kính, trong lòng thầm than thở, tiên sinh mang về nhân gian tuyệt sắc từ Paris, người phụ nữ này so với những người phụ nữ vây quanh tiên sinh mà từng thấy xinh đẹp gấp trăm lần, nhất là phong cách thanh nhã thanh thuần mặt vị tiểu thư này, làm hạ thấp rất nhiều người.

      Hắc Diêm Tước yên lặng ngồi bên cạnh Tường Vi, liếc mắt nhìn Tường Vi bên cạnh, ba ngày đáp lại lời !

      Ở Paris, vô luận là gây khó khăn cho thế nào, hành hạ thế nào, đều cắn chặt hàm răng, đôi mắt đẫm lệ.

      cùng giận dỗi!

      chợt ý thức được điều. bé này vì chuyện của thằng nhóc Tả Đằng Triết Dã, đối với (TĐTD) canh cánh trong lòng!

      Vì vậy, nhanh chóng xử lý xong việc ở Paris, mang trở về nước.

      Chỉ là, bởi vì chuyện lần trước mà ‘Ny Thường’ lên trang đầu tờ báo ở Paris, truyền khắp toàn bộ Châu Âu, ông cụ Tả Đằng ( cha của TĐTD)dùng hết tất cả năng lực, mới phong tỏa được tin tức lan truyền ở Châu Á, giữ được nghiệp ở Châu Á. Hơn nữa lực ảnh hưởng Smith Jordan, chẳng khác gì là đóng kín đường tiến quân tới Châu Âu của ‘Ny Thường’.

      Khóe miệng Hắc Diêm Tước nhếch lên, lộ ra nụ cười tà lạnh (tà ác+lạnh lùng) nhàn nhạt, lúc đầu có thể hoàn toàn ngăn cản nghiệp trong nước của ‘Ny Thường’, nhưng đột nhiên xuất ‘Mạn Đà La khóc ra máu’, ngoài ý muốn cứu sống bọn họ, mà đầu sỏ phá hư kế hoạch ngồi bên cạnh .

      nhiều lần phá hư thuộc hạ của , chưa tính toán với , ngược lại vì Tả Đằng Triết Dã chiến tranh lạnh cùng !

      Ba ngày!

      Ròng rã ba ngày, mở miệng với câu!

      Điều này làm cho giận dữ, đến điên cuồng, rồi đến lãnh chí (lạnh lùng+ hung dữ), cho tới lúc này, đành phải thở dài.

      Lần đầu tiên, để cho thấy được quật cường của !

      "A Hải, gần đây nhà họ Hắc có chuyện gì đặc biệt ?" hơi phiền muộn đốt điếu thuốc.
      "Tiên sinh, có chuyện gì đặc biệt, chỉ là tiểu thư Tả Đằng Tây Tử tới mấy lần. Mặt khác, hình như cháu của thím Hắc là Mai Linh vẫn chưa trở về, thím Hắc sai người tìm ta."

      A Hải trả lời, mắt khỏi liếc xinh đẹp bên cạnh tiên sinh cái, biết chuyện tình nhân cũ của tiên sinh trước mặt tình nhân mới có hợp , nhưng phải báo cáo ràng cho tiên sinh…...

      Về phần Mai Linh, từ năm kia, đứa con da đen dùng lí do nhà quá xa mà học cùng với tiểu thư Tường Vi, cũng thích đứa bé kia.

      Mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) Hắc Diêm Tước khẽ vặn, Tả Đằng Tây Tử vẫn còn giá trị lợi dụng, "Lần sau gặp lại ta, để ta trực tiếp đến công ty tìm tôi."

      "Vâng, tiên sinh." A Hải vừa nghe, lập tức hiểu, xem ra địa vị của tiểu thư Tả Đằng Tây Tử bằng vị tiểu thư xinh đẹp trước mắt này. Bởi vì phụ nữ được tiên sinh đưa về nhà họ Hắc nhiều lắm, qua nhiều năm như vậy, gặp nhiều, chỉ là cuối cùng cũng bị đày vào lãnh cung.

      Chợt, A Hải vì cái này mà cảm thán, len lén nhìn Tường Vi qua kính, người phụ nữ này có thể ở bên cạnh tiên sinh bao lâu đây?

      Xe màu đen ngừng lại trước cổng, người hầu xếp thành hai đội dài ở ngoài xe, phô trương có thể so với nguyên thủ quốc gia, mà Hắc Diêm Tước chính là vương gia hắc ám!

      "Hoan nghênh tiên sinh trở về nước!"

      Bọn người hầu cung kính khom người .

      A Hải vội vàng xuống xe để mở cửa cho tiên sinh, chờ vòng qua bên kia để mở cửa xe cho Tường Vi, Tường Vi tự mở cửa xe ra.

      Nhưng mà. . . . . . Tường Vi vừa xuất , tất cả người hầu lập tức sợ ngây người, bao gồm cả thím Hắc!

      Bộ váy liền thân chiffon Paris, đem lấy dáng người hoàn mỹ, yểu điệu, mảnh khảnh của lộ ra, mái tóc đen nhánh, lúc còn ở Paris, có thói quen cột vào sau ót, vài sợi tóc buông xuống dưới, vừa dịu dàng vừa dí dỏm, vừa thanh nhã vừa hấp dẫn.

      Bọn họ cũng sợ ngây người, tiên sinh, mang về thiên sứ từ Paris!

      "Tiên sinh, chào mừng ngài trở lại!" Thím Hắc làm quản gia, lập tức tiến lên nghênh đón.

      "Ừ." Hắc Diêm Tước nhàn nhạt trả lời câu, thuận miệng mà hỏi, "Nghe thấy cháu của bà?"

      Ánh mắt bọn người hầu nhìn Tường Vi, đều thấy, trong lòng có điểm bế tắc, mấy năm qua, những người hầu kia chưa từng quan tâm tới Tường Vi, biết, huống chi quanh năm đều lấy tóc che mặt, bọn họ nhận ra cũng là chuyện bình thường.

      Nhưng hôm nay, gương mặt của được đưa ra ánh sáng, trước mắt bao người, chẳng biết tại sao, muốn đem giấu , muốn chia sẻ cho người ngoài!

      "Tiên sinh, thím Hắc tôi là vô dụng, cháu của mình còn trông coi được. Cũng biết đứa bé kia rốt cuộc ra sao rồi, tiên sinh, ngài phải giúp tôi. . . . . ." Thím Hắc nhân cơ hội ra, bà lo biết chuyện này với tiên sinh như thế nào.

      Hắc Diêm Tước qua loa gật đầu, "Ừ, tôi phái người tìm."

      định xoay người lấy xe, mặt khác kéo Tường Vi đến bên cạnh mình, thấy bé kia quay đầu về hướng vườn Tường Vi………..

      Bóng lưng đơn thuần kia, cố gắng thẳng tắp.

      Chuyến Paris này, mẹ Phúc đưa mua ít quần áo, tóc tùy ý cột vào sau ót, thoạt nhìn như nhà bên cạnh. (hàng xóm)

      Chương 155.1:: chẳng bằng con chó!

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu
      " đứng lại đó cho tôi!"

      Hắc Diêm Tước chợt hét lớn tiếng, tất cả người hầu đều chấn động phen, rối rít nhìn theo tầm mắt của , người tiên sinh kêu là xinh xắn kia .

      Tường Vi như là nghe được tiếng rống giận của , bước chân càng thêm nhanh.

      Mấy ngày nay ở Paris, tỉnh lại trong biệt thự ở Paris với vết thương chồng chất, nếm qua thức ăn mẹ Phúc làm, dừng chân ở bờ sông Seine xinh đẹp, hô hấp dưới bầu trời của Paris.

      Trải qua cuộc du ngoạn sông Seine, cùng chèo thuyền, thuyền lay động qua Paris, nhìn thấy được những thứ điêu khắc kim quang xán xán kia, nhìn thấy được ít cầu hình vòm, nhìn thấy nhà thờ đức bà Paris, Tháp Eiffel, ngang qua điện Louvre. . . . . .

      đường , thấy được nụ cười của , nhớ nụ cười ôn hòa của , nghe được tiếng cười sảng lãng của , còn từng bởi vì ác ý trêu đùa mà cẩn thận rơi xuống sông. . . . . .

      Từng cảnh tượng ấy, ràng trước mắt, nhưng mà, lại trở thành vĩnh hằng trong nháy mắt!

      quên, tàn nhẫn mà điên cuồng lăng nhục , cho dù là nước mắt của làm rung động trái tim , bởi vì bị lừa gạt, lợi dụng, hèn hạ, làm liên lụy tới Triết Dã. Làm liên lụy tới toàn quân của ‘Ny Thường ’ ở Châu Âu bị diệt!

      người đối tốt với như vậy, cảm thấy tự ti, bởi vì ngu xuẩn, mà hại !

      Cái gì mà làm được nhiệm vụ chó má này thả , căn bản là gạt người! Ba điều thề ước ma quỷ vẫn là gông cùm xiềng xích, trói chặt , hít thở thông cũng sao cả!

      tìm cách giết khao khát của , tịch thu tất cả hi vọng của , như vậy, còn hi vọng vào cái gì?

      Nản lòng thoái chí, Tường Vi thê lương nâng lên khóe môi, để ý tới sư tử điên cuồng ở sau lưng, để ý tới những ánh mắt của người hầu, sải bước về phía nhà gỗ , chỉ có chỗ đó, mới là địa phương nên ở lại, chỉ có nhóc đáng thương mới vĩnh viễn hoan nghênh đến!

      Hắc Diêm Tước nhìn chạy càng ngày càng nhanh, ngay trước mặt người hầu, lại mất hết mặt mũi mà đuổi theo, cực kỳ tức giận mà đột nhiên hét lớn tiếng…….

      "Đáng chết, Thẩm Tường Vi, đứng lại đó cho tôi!"

      rống, làm tất cả người hầu kinh sợ!

      Tường Vi? Tiên sinh kêu kia, là Trinh nữ Tử Tường Vi?

      Hít vào ngụm khí lạnh, người hầu kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Tường Vi, trợn mắt hốc mồm, hoài nghi mình nghe lầm!

      Tường Vi chợt dừng lại bước chân, bóng lưng gầy yếu ràng rung động cái, nhưng rất nhanh, để ý đến tiếng la của nhanh .

      "Đáng chết!" Hắc Diêm Tước khẽ nguyền rủa tiếng, càng gọi càng chạy, cố ý để cho khó chịu ở trước mặt người hầu!

      Vì vậy, trong cơn giận dữ, trước mắt bao người, chạy tới trước mặt Tường Vi, tay khiêng thân thể của lên, vào trong nhà.

      Tường Vi giãy giụa, tay đấm chân đá, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng như cũ, chết cũng chịu khạc ra chữ cầu xin tha thứ!

      "Rất tốt, lời nào phải ! Tôi ngược lại muốn nhìn, xương của có thể cứng được bao lâu!"

      Sắc mặt của Hắc Diêm Tước xanh mét, thoạt nhìn khá kinh người, để ý tới giãy giụa trong trầm mặc (im lặng), trong đầu thoáng qua trăm nghìn phương pháp bắt phục tùng, ánh sáng trắng chợt lóe, với thím Hắc còn sững sờ: "Thím Hắc, bắt con chó của ta qua đây!"

      "À? A, a, vâng, tiên sinh, tôi !" Thím Hắc bị tức giận của tiên sinh làm cho sợ đến kinh hồn thất sắc (thay đổi sắc mặt), bước cũng dám chậm trễ, trước khi , vẫn quên nhìn chăm chú bị tiên sinh vác lên vai cái!

      ta là Tường Vi? Thím Hắc mang theo nghi ngờ, vội vàng chạy tới nhà gỗ .

      Tiên sinh xem ra cực kỳ trầm! Hầu hết tất cả người hầu, cũng bị màn này làm run như cầy sấy, nếu có gương mặt như thiên sứ này là Tường Vi, bọn họ cũng lạ gì cái cảnh tượng này rồi. Bởi vì lần đó, chuyện tiên sinh lăng nhục tiểu thư Tường Vi ngay trước mặt nhiều người, sớm truyền khắp nhà họ Hắc, mà nay tiên sinh tức giận với tiểu thư Tường Vi như vậy, có thể thấy được. . . . . . chỉ sợ tiểu thư Tường Vi là lành ít dữ nhiều.

      Nhưng mà, tiểu thư Tường Vi ra xinh đẹp như vậy! là đẹp thể tin được!

      Tất cả mọi người đều cho là mặt xấu, hoặc là có vết sẹo lớn mặt, tất cả đều ngờ là là Thiên Tư Quốc Sắc!

      Chẳng lẽ tiên sinh sớm biết?

      Chợt, những người hầu nữ từng tiêu tan ý nghĩ đối với tiên sinh, từng hung hăng ghen tỵ Tường Vi là mê trai, tất cả đều hiểu vì sao tiên sinh đối với "Đặc biệt như thế" !

      Bởi vì tiểu thư Tường Vi, có gương mặt mị hoặc chúng sinh!

      Lòng của Tường Vi đột nhiên cả kinh, sững sờ trong lúc nhất thời, quên mất giãy giụa, gọi thím Hắc bắt nhóc đáng thương làm gì?

      Ngay tức khắc, dự cảm xấu quanh quẩn trái tim, khỏi kinh hoàng, trước mắt người đàn ông này, còn có cái gì làm được?

      "Thế nào, sợ?" Hắc Diêm Tước thấy dừng động tác giãy giụa lại, khóe môi khỏi nâng lên nụ cười hả hê, chỉ là làm cho lòng tự trọng của suy sụp, trong lòng , , thậm chí ngay cả con chó cũng bằng!

      Tường Vi chịu lên tiếng, lo lắng nhìn bóng lưng rời của thím Hắc, lòng như lửa đốt , ngừng thầm, nhóc đáng thương, mau chạy, mau chạy . . . . . .

      "Tiên sinh, tiên sinh. . . . . ." Lúc này, đột nhiên người hầu vội vã chạy tới, "Tiên sinh, Triển công tử gọi điện thoại tới. là nghe ngài trở về nước, muốn tới đây ôn chuyện với ngài, bây giờ đường tới nhà họ Hắc."

      Lông mày Hắc Diêm Tước vặn chặt, liếc mắt nhìn người hầu, lạnh lùng gật đầu cái, " là nhiều chuyện!"

      Mục đích chuyến này của Triển Diệc Tường, đoán ra rồi, nhưng mà, cúi đầu nhìn thân thể vai cái, nên giải quyết như thế nào? Triển Diệc Tường cũng biết Mạn Đà La chính là Tường Vi, nằm ở lòng riêng, vẫn muốn nhiều đàn ông mơ ước gương mặt xinh đẹp của .

      Cho dù là em trai của , cũng được!

      Tiếp theo, khiêng Tường Vi bước vào nhà chính…….


    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 155.2

      “Gâu gâu, gâu gâu!”

      Cùng với tiếng sủa hoảng loạng của con chó, là hình ảnh Hắc tẩu mang theo chiếc bao bố bằng vải bạt màu trắng đến.

      Cách tay mập mạp vỗ mạnh vào chiếc bao bố, kiên nhẫn quát: "Cho mày sủa này! Sủa nữa à!" Cứ mỗi tiếng sủa cái đánh mạnh và chiếc bao bố, khiến cho tiếng sủa của con chó càng thêm hỗn loạn.

      Tường Vi nhất thời kinh hoảng, sau khi bị Hắc Diêm Tước ném lên ghê sôfa, liền nhanh chóng đứng lên chạy về phía Hắc tẩu, muốn giành lấy chiếc bao bố trong tay bà ta.

      "Ui trời! thể cho giành lấy được, là tiên sinh kêu tôi đem đến đây đó!"

      Hắc tẩu theo bản năng mà phòng bị nhìn Tường Vi, khẩn trương với con chó này như vậy, xem ra quả là con đê tiện kia rồi!

      ngờ, ỷ có tý sắc đẹp liền quyến rũ tiên sinh rồi!

      Hắc tẩu càng nghĩ càng tức, bà dùng thân mình to lớn của mình ngăn chặn Tường Vi giành lấy con chó , vội vàng hô: "Tiên sin, con chó này nên làm gì đây?"

      Hắc Diêm Tước thấy Tường Vi vội vàng muốn cứu con chó như vậy nhíu mi.

      "Hắc tẩu, bắt con chó đó ra hung hăng mà đánh nó cho tôi. Đánh đến khi ta chịu mở miệng chuyện mới thôi!"

      thành tàn nhẫn của vừa dứt, Hắc tẩu hí hửng như vừa nhận được thánh chỉ vậy: "Vâng ạ, tiên sinh!"

      Giờ mà còn nhân cơ hội trút giận à? Hắc tẩu mặc kệ Tường Vi giãy giụa, nhưng lại dám đả thương , dù sao với tính cách nắng mưa bất thường của tiên sinh, bà tuyệt dám hành động thiếu suy nghĩ! Sau đó, bà mở túi ra, Tiểu Khả Liên liền xông ra ngoài.

      Chó là loài động vật cực kỳ nhạy cảm, nó cảm nhận được nguy hiểm tới gần, nhưng vẫn từ bỏ hy vọng đối với mạng sống, nó cố hết sức để chạy thoát khỏi chiếc túi khiến nó đau khổ.

      Hắc tẩu phen nắm lấy cái cổ của Tiểu Khả Liên, thành , bà muốn xử lý con chó quỷ sứ này lâu lắm rồi!

      Con chó dễ thương nhắn như vậy làm sao mà là đối thủ của bà ta được? Bà hung hăng mà siết chặt cổ nó, khiến cho Tiểu Khả Liên có giãy giụa cỡ nào cũng chạy thoát, sau đó, bà ta nắm chặt lấy chân nó rồi hung hăng mà đánh mạnh lên lưng Tiểu Khả Liên.
      "Ẳng ẳng... gâu... ẳng.... gâu gâu....!"

      Tiếng kêu càng lúc càng chấn động người nghe.

      "Đừng............"

      Tường Vi nhịn được mà kêu ra tiếng. ôm lấy trái tim đau nhói, hai mắt đẫm lệ, nhìn Hắc tẩu tùy ý mà đánh Tiểu Khả Liên, mỗi cái đánh, cứ như đánh lên người vậy.

      "Hắc tẩu, dừng tay!"

      Hắc Diêm Tước mở miệng , khẽ cười, nhìn hai mắt đẫm lệ trước mặt: "Sao? Chịu chuyện rồi à?"

      Tường Vi vẫn như trước chịu chuyện, nhưng nước mắt và những tiếng khóc nấc mọi thứ, thế nhưng lại đối xử tàn nhẫn với Tiểu Khả Liên như vậy!

      "Đáng chết, vẫn chịu chuyện đúng ?" bị bộ dáng chịu mở miệng chuyện của chọc giận: "Hắc tẩu, đem con chó đó bỏ vào bao túi rồi hung hăng mà đánh nó cho tôi!"

      "Vâng, tiên sinh!" Hắc tẩu mặt đầy đắc ý, lập tức đem Tiểu Khả Liên bỏ lại vào trong bao bố, cố ý liếc Tường Vi cái, rồi giơ cao cái bao, chuẩn bị ném mạnh xuống sàn!

      "ĐỪNG......."

      Tường Vi đột nhiên nhận ra hành động điên cuồng của Hắc tẩu, sợ tới mức thót cả tim, nhưng, vẫn chậm bước!

      Phịch!

      tiếng vang lớn, con chó đó bị Hắc tẩu hung hăng ném xuống sàn, văng ra xa.

      Tiếp đó, con chó trong bao bố khẽ ngọ quậy chút, và tiếng rên yếu ớt vang lên: "Ôô......" và rồi còn động tĩnh nữa.

      "Đừng! Tiểu Khả Liên! Tiểu Khả Liên!"

      Tường Vi khóc thành tiếng, lập tức chạy qua quỳ xuống bên Tiểu Khả Liên, thân thể nó như vậy, sợ...... che miệng khóc, nước mắt đầy mặt, thậm chí dũng khí để mở túi ra coi cũng có.

      hít sâu, tay run run, nhàng mà mở túi ra, nhìn thấy Tiểu Khả Liên nằm đó, nhúc nhích.

      Hắc tẩu thấy vậy, định chạy qua đá Tiểu Khả Liên, Tường Vi liền ôm lấy cái chân mập mạp của bà ta, lớn tiếng khóc và : "Tôi chuyện rồi, tôi chuyện rồi được ? Cứu mạng, xin hãy mau cứu Tiểu Khả Liên , nó sắp chết rồi...... hu hu hu......"

      "Hắc tẩu, gọi bác Ân đến đây." Lời của Hắc Diêm Tước khiến Hắc tẩu dừng hành động của mình lại, tiếng khóc của Tường Vi khiến như có đó đè lên tim, nhưng con người như , có làm thế nào nữa cũng tuyệt mềm lòng trước mặt người làm, thậm chí còn phun ra những ác độc hơn nữa.

      "Tôi qua, đừng chọc giận tôi! Nếu tiếp tục chiến tranh với tôi, tôi giải quyết từng người thân của , bao gồm con chó đó."

      Tường Vi đau lòng nhìn Tiểu Khả Liên, cặp mắt to long lanh của nó giờ còn mở to như lúc trước nữa, nó chỉ vô lực nằm đó, sức để kêu rên cũng có, như là hấp hối vậy.

      "Đừng mà, Tiểu Khả Liên, em tỉnh lại , hu hu...., là chị tốt, là chị liên lụy tới em...." đau lòng mà quỳ dưới sàn nhà, dám đụng vào nó, sợ vừa đụng nó nó chết mất.

      Bị quẳng xuống đất kiểu này, chỉ sợ là bị gãy xương hoặc nội tạng bị thương hết rồi!

      liên lụy tới nó!

      Liên lụy..... Tường Vi vừa nghĩ tới hai chữ này, liền cảm thấy trái tim như bị dây thừng siết chặt lấy, đau đến thở ra hơi!

      Triết Dã cũng vậy, giờ Tiểu Khả Liên cũng thế, đều là bị liên lụy đến, họ đối xử với tốt như vậy, nhưng lại vì mà phải chịu đả kích cùng tra tấn, tại sao chứ? Tại sao?

      "Tại sao chịu buông tha tôi? Tại sao lại phải tổn thương họ? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy chứ? Hu hu hu hu......."

      Tường Vi nhịn được mà đau lòng khóc lớn.

      Nhất định phải để nhìn thấy Tiểu Khả Liên bị đánh chết sao? Nhất định phải để sinh mệnh nhắn đó chết trong tay sao? ta sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ?

      "Là do tự chọn! phải còn sợ tôi nữa sao? Bất luận tôi làm thế nào, cũng nhất quyết trưng ra bộ mặt muốn chết mà! Tôi chính là cho phép chết, tôi muốn tận mắt chứng kiến những người, những vật mà thích biến mất dần dần!"

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 156: Nhịp đập trái tim và đau lòng

      Editor: Mandy Fg
      tàn nhẫn rồi đến bên , từ cao nhìn bộ dáng đau khổ quỳ dưới đất của : "Vì con chó mà hạ mình như vậy, Thẩm Tường Vi, là tôi quá xem thường con chó đó, hay quá xem thường đây?"

      nhìn bộ dáng run run co rúm lại của Tiểu Khả Liên, khỏi nhíu mày, thừa nhận, lòng tự trọng đàn ông của bị đả kích nghiêm trọng, thế nhưng lại vì con chó mà khuất phục dưới chân !

      Tường Vi bụm miệng khóc thành tiếng, nước mắt khiến tằm mắt mờ , có lẽ khóc vì những vết thương của mình, cũng lẽ khóc vì bị lăng nhục, nhưng giờ khắc này, Tiểu Khả Liên hấp hối trước mắt , thể nhịn được mà đau lòng khóc lớn.

      tàn nhẫn của lại lần nữa khiến cảm nhận được chính mình bé cỡi nào đối với , tuy rằng sợ chết, nhưng vẫn thể ngăn cản làm những việc thương tổn đến những người xung quanh , đặc biệt là những người mà quan tân, những người mà nhẫn tâm làm liên lụy tới........

      Hắc Diêm Tước phiền chán mà phẩy tay áo, tiếng khóc của khiến thấy phiền lòng!

      Chết tiệt, là làm sao vậy!

      chịu chuyện, thấy buồn phiền, nhưng vừa mở miệng, lại là ngừng khóc, khiến lại càng thêm buồn phiền! Nhưng muốn cho được mãn nguyện, càng chống đối , càng muốn hung hăng với hơn!

      "Tiên sinh, bác Ân tới rồi!"

      Lúc này, Hắc tẩu vừa vặn dẫn bác Ân tới. Dọc đường tới đây, bà đem tình trạng của Tiểu Khả Liên sơ với bác Ân.

      "Tiên sinh."


      Giọng ôn tồn đầy thân thiện của bác Ân lễ phép chào hỏi tiên sinh xong, liền quét mắt liếc nhanh khắp căn phòng lần, kinh ngạc phát tiểu thư Tường Vi nước mắt đầy mặt, nhưng ông tiện gì, chỉ có thể xách tủ thuốc mini của mình đến bên Tiểu Khả Liên: "Đừng sợ, bác cố gắng cứu nó."

      Bác Ân gật đầu với Tường Vi, mong yên tâm.

      Tiếp theo, bác Ân mở tủ thuốc mini ra, giúp Tiểu Khả Liên xem xét sơ lược, rồi nhàng đem nó nâng lên cái cáng: "Tiên sinh, tôi đem chú chó này về chữa cho nó."

      "Bác Ân, cháu cùng với bác." Tường Vi nhanh chóng theo bác Ân, mặc kệ ánh mắt sắc bén của Hắc Diêm Tước ở phía sau.

      "Đáng chết, ai cho phép ?" kích động rống lớn, khiến Tường Vi giật mình: "Bác Ân, ông trước ."

      Bác Ân gật đầu, nhìn Tường Vi thở dài rồi rời khỏi.

      Hắc Diêm Tước kéo về phía , chịu nổi lại vì con chó mà khẩn trương trong khi hoàn toàn thèm chú ý đến .

      " là mong được con chó đó nuôi cả đời sao?" Nếu tại sao lại xem trọng con chó chết tiệt đó hơn cả chứ?

      Tường Vi ngẩn đầy, trong hốc mắt đầy nước mắt và cũng đầy khinh bỉ đối với .

      Hừ, học được chiêu này từ lúc nào thế?

      Đó giờ chỉ có mới được khinh thường !

      " đây là ánh mắt gì hả? Khinh thường à? Tôi nhìn nhằm chứ, con thỏ này thế nhưng lại vì con chó mà nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường?" cười nhạo và siết chặt tay , cho có siết đến nỗi bị bầm tím cũng thấy thương tiếc.

      Tường Vi mặt đầy nước mắt, nhìn người đàn ông như ác ma này, từ lúc nào ánh mắt nhìn thay đổi rồi?

      hít sâu và nhìn :

      " ngoại trừ tra tấn, uy hiếp, lăng nhục tôi ra còn chiêu thức gì nữa? Bức chết tôi sao? biết tôi sợ mà! Cho dù bắt tôi thề ba lời thề đó, cho dù....... lấy, tôi gả, thế nếu như lấy người phụ nữ khác, có phải tôi cũng được gả cho người đàn ông khác? Cho dù....... tôi thề rằng vĩnh viễn phản bội , nhưng có phải tôi cũng được cầu cũng phản bội tôi?

      "Đáng chết, cái quỷ gì thế? có tư cách để cầu tôi làm gì hết! Cho dù tôi có cưới người phụ nữ khác, cũng được gả, bởi vì tôi tuyệt cho phép! Và cũng cho có cơ hội đó!" thô lỗ ngắt lời , ánh mắt lạnh như băng đó của khiến lo lắng, "Còn nữa, có tư cách gì mà cầu tôi được phản bội ? Cho dù tôi có phản bội sao? có nghĩa là cũng có thể phản bội tôi! Thẩm Tường Vi, tôi lại lần nữa, đừng cho rằng tôi làm được, của vẫn còn trong tù đấy!

      điên cuồng mà hét lên với , thích vẻ mặt này của , đáng lẽ ra phải sợ , hẳn là phải trốn trong gốc tường mà cầu xin mới đúng chứ!

      Nhưng phát , thay đổi rồi.

      còn bộ dáng ngây ngô như lúc trước nữa, mà ánh mắt nhìn đầy thù hận như đối với vậy.

      Mà điểm này, khiến hít thở thông!

      khi nào đào tạo ra có năng lực như vậy? Tại sao hoàn toàn biết!

      "Ha .... ha ha..." Tường Vi thấp giọng cười, nhưng càng cười nước mắt càng nhiều: " chỉ biết dùng thủ đoạn thấp kém này để bức tôi vào khuôn khổ, chỉ biết dùng những cái hôn điên cuồng để bức tôi đầu hàng, tôi cho biết, thể thành công đâu, ngày, tôi rời khỏi , tôi rời khỏi !"


      mỉm cười, còn quyến luyến gì với nữa rồi, mỗi câu của đều khiến đau đến cực điểm.

      ra ý của là, có thể cưới vợ, nhưng được lấy chồng, có thể phản bội , nhưng lại thể!

      Hắc Diêm Tước nhìn nụ cười của , bổng nhiên cảm thấy sởn cả gai ốc, lập tức : "Tôi để có cơ hội này đâu! Tôi khiến cả đợi chỉ có thể ở bên tôi, cho dù là xuống địa ngục, tôi cũng tìm cách trói về!"

      hung tợn trừng mắt nhìn , vĩnh viễn cũng thể tàn nhẫn được như !

      Chết cũng sợ, có gì để mà sợ nữa chứ!

      tuyệt vọng nhìn , khuôn mặt này, từng khiến mê luyến, mỗi lần nhìn đều khiến bị loạn nhịp đập trái tim.

      Nhưng giờ đây, lại thấy đáng sợ, thậm chí nhìn thêm cái cũng thấy đau lòng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :