1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đói bụng: Thỏ trắng mở cửa đi - Yêu Yêu Đào Chi (184c+1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59: Bạn Tốt Cùng Nhau Cả Đời


      Thạch Lãng đứng dậy ánh mắt hề sợ hãi về phía , đôi tay khoanh trước ngực, khẽ cười, miệng há ra lúc cửa thang máy vừa khép lại ra tiếng: “ sợ!”

      xe Loan Đậu Đậu ngồi cạnh tài xế, dọc theo đường hai người chuyện, Thẩm Nghịch vẫn nghiêng đầu về phía cửa sổ giống như có thể thấy phong cảnh bên ngoài. Nửa tiếng sau, xe dừng trước biệt thự xa hoa.

      “Đây, đây, đây là nhà sao?” Loan Đậu Đậu chậc lưỡi hít hà, thể tin được vào mắt mình. Thạch Thương Ly cũng có tiền, trong nhà cũng rất xa hoa nhưng chưa đến mức như thế này. Nơi này có thể sánh với những cổ vật của nước Pháp!

      Sắc mặt lạnh nhạt của Thẩm Nghịch như muốn đây chưa là gì, bàn tay giơ về phía Loan Đậu Đậu, kịp phản ứng dắt tay ta vào trong. Ở cửa ra vào Thẩm Nghịch cho mật mã. Loan Đậu Đậu ấn mật mã vào ta nhíu mày mở miệng: “ biết những số này sao?”

      Ánh mắt kỳ quái của Loan Đậu Đậu nhìn : “Đây là mật mã nhà làm sao tôi biết được?”

      Chân mày Thẩm Nghịch khẽ dãn ra, từ từ mở miệng: “Đây là ngày sinh của Thương Ly.”

      Bùm.........

      Cửa mở ra Loan Đậu Đậu cũng ngây người, sững sờ nhìn ta vào, nhìn lại mật mã, những số vừa rồi là sinh nhật Thạch Thương Ly? Mật mã nhà Thẩm Nghịch là sinh nhật của Thạch Thương Ly? ta gọi Thạch Thương Ly là “Ly”.

      Bọn họ.......

      Bạn tốt cả đời cùng nhau!

      Đồ trong nhà cùng với bên ngoài hoàn toàn khác nhau, gọn gàng sạch nhưng cũng trống trải, trừ ghế salon cao cấp ngoài ra có gì thậm chí ngay cả TV cũng có. Loan Đậu Đậu đứng cạnh cửa nhíu mày: “Phòng này thông với phòng bên cạnh sao?”

      Thẩm Nghịch cởi áo vét nhét vào ghế salon gật đầu.

      Người ở bên cạnh là người thế nào? Loan Đậu Đậu tò mò nhưng vì thân với ta nên dám hỏi.

      về đến nhà rồi vậy tôi về công ty đây.”

      Khi đến cửa Thẩm Nghịch ngồi ghế salon chợt mở miệng: “Đậu Đậu.”

      Loan Đậu Đậu dừng bước hiểu nhìn ta, kỳ quái là ta giống như có thể thấy được vị trí đứng. Dựa vào ghế salon ánh mắt đầy mệt mỏi, khóe miệng khẽ nâng lên giọng lạnh lùng: “ nên tới gần Thạch Lãng.”

      “Tại sao?” thốt lên, tại sao đột nhiên lại ra những lời kỳ quái như vậy.

      Thẩm Nghịch nhíu chân mày, tròng mắt như như . lúc sau thở dài: “Tóm lại nếu như ở chung với bọn họ cũng nên đến gần Thạch Lãng.”

      Loan Đậu Đậu khó hiểu trong lòng, nắm tóc : “Có phải hiểu lầm cái gì ? Tôi với tổng giám đốc có gì, đối với Bọ Hung càng có gì!”

      ta giống như nghe thấy gì, hai chân đặt chung chỗ, ánh mắt lạnh lẽo. “Ly kiên cường như mọi người nghĩ, sống cũng sung sướng gì, nếu như xuất của chỉ đem lại cho đau khổ, có thể........”

      “Có thể cái gì?”

      Thẩm Nghịch đứng dậy, đôi tay đặt trong túi quần, từng bước từng bước thẳng tới chỗ , bóng dáng to lớn bao quanh cơ thể bé của , ta cúi đầu giọng lạnh lẽo vang lên: “Tôi phá hủy .”

      Ban đầu Loan Đậu Đậu vô tội nhìn ta, giây tiếp theo hoàn toàn ngây ngẩn cả người.......

      Môi của ta bao trùm môi ........

      bị người đồng tính luyến ái hôn? Mà cái người đồng tính luyến ái này lại thích ông chủ của .......







      Chương 60: Gọi Điện Thoại An Ủi



      Khốn kiếp tự nhiên bị người đồng tính luyến ái hôn! Đậu Đậu về công ty, thẳng về nhà ngừng đánh răng, hận thể tẩy hết độc.

      Nhưng mà rốt cuộc Thẩm Nghịch như vậy là có ý gì? phải ta ghen với chứ? Tình đáng sợ, đồng tính luyến ái càng đáng sợ!

      ở đây làm gì?” Thạch Thương Ly tiếng động xuất làm giật mình, đứng ở cửa nghiêng người nhìn , Loan Đậu Đậu cúi đầu, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt hỏi: “Thương Ly, thấy tôi có xinh đẹp ?”

      Thạch Thương Ly quan sát ba lần, khóe miệng nở nụ cười châm chọc: “ thấy sao?”

      “Tôi làm sao biết?” Loan Đậu Đậu nhíu mày lầm bầm: “Tôi biết rồi còn hỏi sao? cho rằng tôi đáng đàn ông ai nhìn thấy cũng muốn sao?”

      Thạch Thương Ly định bước nghe liền quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn , chân mày nhíu lại, giọng trầm thấp dễ nghe vang lên: “Thẩm Nghịch gì với ?”

      Nếu như phải Thẩm Nghịch gì đó làm sao có thể hỏi nhiều vấn đề ký quái như vậy?

      Loan Đậu Đậu bĩu môi bi thương : “Chính vì ta gì nên tôi mới khó chịu! Vóc dáng tôi nhìn tốt, dịu dàng đáng đến nỗi đàn ông nhìn là có thể , tại sao ta cho rằng thích tôi, ta ghen với tôi à? kỳ quái!”

      Thạch Thương Ly im lặng, đại khái có thể đoán được Thẩm Nghịch gì. Ánh mắt trầm xuống, giọng cụng lạnh hơn: “Mặc kệ ta gì, làm như nghe thấy là được rồi.”

      Xoay người bỏ lại nghe thấy vội vàng mở miệng: “ phải nên gọi điện thoại an ủi ta sao? Dù sao người cũng suy nghĩ lung tung!”

      Người ? Thạch Thương Ly méo miệng, xoay người đến trước mặt đưa tay búng vào trán , nghiêm giọng: “Có thời gian suy nghĩ lung tung như vậy bằng suy nghĩ chút xem tặng quà gì mừng sinh nhật tôi.”

      “Hả?” Loan Đậu Đậu xoa trán bị đau, làm bộ đáng thương : “Tôi muốn tặng quà sinh nhật cho nhưng tôi có tiền!”

      cho rằng ở đây là ở chùa sao? Quà tặng phân biệt giá cả thế nào, chỉ cần có tâm ý là được.” Thạch Thương Ly liếc cái, xoay người khóe miệng khẽ nở nụ cười, cố gắng quên hình ảnh trong thang máy. Đây chẳng qua là thủ đoạn ngây thơ của Thạch Lãng thôi, làm sao biết chứ.

      Loan Đậu Đậu méo miệng: “Tâm ý? Tâm ý là cái gì?”

      Len lén về phía phòng của , cửa khép, nghe thoang thoảng tiếng chuyện điện thoại với ai đó: “Chuyện của tôi cần cậu quản, cậu lo tốt chuyện của cậu là được.”

      Chẳng lẽ gọi điện thoại cho Thẩm Nghịch? Giọng điệu khó nghe vậy?

      “Tôi biết rồi.......Ở cùng ấy sao........Ok.......Về sau cậu cần nhiều với ấy, ấy thông minh lắm cậu cần gì phải lãng phí nước bọt với ấy......”

      ấy” phải là chứ?

      Khóe miệng Loan Đậu Đậu co quắp lại, trong lòng ngừng tự an ủi mình, nhất định phải, khẳng định phải, tuyệt đối phải!

      “Đậu Đậu giống như cậu nghĩ, tóm lại cậu đừng xía vào........Cứ như vậy .”

      Loan Đậu Đậu im lặng nhìn trời. Kể từ khi gặp Thạch Thương Ly rồi đến Thạch Lãng, sau đó là Thẩm Nghịch.......Cuộc sống của dường như “ồn ào” hơn nữa còn xui xẻo hơn.

      đứng đây làm gì? nấu cơm .” biết Thạch Thương Ly đứng đấy từ lúc nào sắc mặt nhìn vui lắm.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Tiết Kiệm Giấy Sao?
      Loan Đậu Đậu muốn phản bác mấy câu chứng minh trí thông minh của mình rất cao, ít nhất cao hơn so với những gì bọn họ nghĩ nhưng......., lúc này trong bụng rất thoải mái.

      Hay là nấu cơm trước !

      Ban ngày sau là sinh nhật Thạch Thương Ly, ra sinh nhật cách sinh nhật hai tháng. Nhưng Loan Đậu Đậu biết nên tặng quà gì cho lại muốn tặng quà, tặng hình như tốt lắm! Hay là vay tiền Thạch Lãng mua quà?

      Nghĩ đến giọng điệu nũng nịu của Thạch Lãng liền nổi da gà. Thôi tốt nhất là nên tự mình hại mình.

      Bi thương nhìn nàng bát quái trang điểm, Loan Đậu Đậu ném miếng băng vệ sinh về phía ấy.

      nàng bát quái bộc phát: “Loan Đậu Đậu chết tiệt tiết kiệm giấy à? Mỗi lẩn đều dùng băng vệ sinh làm giấy!” băng vệ sinh có hàng chữ: “Nên tặng quà gì cho con trai mà quá đắt cũng quá rẻ?”

      Loan Đậu Đậu uất ức dẩu môi: “Tương đối thuận tay mà!”

      nàng bát quái trừng mắt nhìn , cúi đầu nhìn băng vệ sinh viết cho ấy, hai người đẩy tới đẩy lui bao lâu băng vệ sinh đầy chữ, có thể cũng chỉ có hai người bọn họ nhìn mới hiểu.

      Nhiệt độ trong phòng tăng cao, hai người mảnh vải che thân dây dưa cùng nhau. Hơi thở mập mờ gấp gáp chậm rãi di động, hình ảnh ướt át.

      Mái tóc dài như thác nước cùng với da thịt trắng nõn vô cùng hấp dẫn, đôi môi đỏ mọng làm cho người ta nhịn được muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào.

      Muốn ngừng mà được!

      da thịt đầy dấu màu đỏ, tấc lại tấc da thịt giống như bị lửa đốt cháy, làm cho nhiệt độ trong phòng tăng cao.

      Hai tay ôm chặt hông người đàn ông, giống như người rơi xuống nước ôm được bè gỗ nhất định chịu buông ra.

      Khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt phượng híp lại cực kỳ mê người.

      “Shit!!” Thạch Lãng khẽ nguyền rủa, rời khỏi thân thể , xoay người ngồi bên giường, hút thuốc, sắc mặt tối sầm tràn đầy mâu thuẫn cùng phức tạp.

      Cơ thể mảnh vải che thân, đáy mắt tràn đầy tò mò: “ muốn sao?”

      “Cút.” Thạch Lãng lạnh lùng , ánh mắt tối sầm.

      bị dọa sợ dám lời, mặc quần áo: “Bệnh thần kinh.” Uốn éo cái mông rời khỏi phòng.

      khí u ám bao quanh ta, cả người có vé chán cường cùng bất đắc dĩ. Đầu ngón tay cắm sâu vào mái tóc, ánh mắt đầy mâu thuẫn.

      Tại sao lại....... chứ?

      nụ cười của , bộ dạng ngây ngốc của , cái ôm ấm áp của , chỉ cái ôm đơn giản cũng có thể làm cho cơ thể phát hỏa.

      nở nụ cười bất đắc dĩ lắc đầu. Đậu xanh , tại sao lại thích em chứ cho nên nhất định em phải thích .







      Chương 62: Xe Có Gắn Gps



      Loan Đậu Đậu gọi điện thoại mấy ngày cho Thạch Lãng nhưng đều nghe thấy tiếng hộp thư thoại. “Bọ Hung chết tiệt, lúc nên xuất xuất , lúc nên xuất lại xuất giống như oan hồn vậy.” Mắt trợn to nhìn chằm chằm điện thoại giống như nhìn nó chằm chằm có thể nghiền nát nó.

      “Đậu Đậu đợi diện thoại của ai sao?” nàng bát quái tiến lại gần, cười đùa : “ cả ngày đều yên nha.”

      “Hả.......” Loan Đậu Đậu hồi phục tinh thần, méo miệng : “ có!” chỉ muốn gọi điện thoại cho Bọ Hung hỏi xem tổng giám đốc thích gì! Bây giờ còn đủ thời gian mua!

      Ánh mắt nàng bát quái nghi ngờ mặc dù ấy tin tưởng nhưng cũng truy hỏi tận gốc. “ phải hôm nay muốn về sớm sao? Còn về ? Tôi giúp quẹt thẻ.”

      “Tôi quên mất!” Loan Đậu Đậu nhảy dựng lên nhìn đồng hồ chỉ gần năm giờ, bừng tỉnh: “Tôi muốn về sớm mua đồ ăn! giúp tôi quẹt thẻ nhé nếu được tiền thưởng.......”

      Giọng vẫn còn vang nhưng thấy bóng người đâu.......

      nàng bát quái nhún vai, ánh mắt nhìn người đàn ông tuấn: “Nhớ giúp chúng tôi quẹt thẻ, tôi phải tìm ngôi sao của tôi.”

      Người đàn ông tuấn trang điểm lại chưa rời khỏi gương giống như nghe thấy.

      Loan Đậu Đậu mới chạy ra khỏi công ty chiếc xe màu đen dừng trước mặt, gương mặt tuấn của Thạch Thương Ly ra, con ngươi đen tối như bảo thạch. Hôm nay tự mình lái xe, mở cửa tay lái phụ ra giọng trầm thấp : “Lên xe.”

      Loan Đậu Đậu tình nguyện lên xe, vốn dĩ muốn nhưng bây giờ là giờ tan làm rất nhiều nhân viên từ công ty ra cộng với xe của Thạch Thương Ly quá nổi bật chỉ làm thu hút thêm chú ý của nhiều người. Nếu có người biết lên xe của tổng giám đốc biết ngày mai có những tin tức gì!

      đâu?” Ánh mắt Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt cũng ngừng liếc nhìn . Thấy trong đáy mắt có chút lo lắng khỏi nhíu mày.

      “Hả......” Loan Đậu Đậu chần chờ chút : “Đến chợ bán thức ăn cách đây xa, biết chỗ đó ?” Đối với Thạch Thương Ly kỹ tính trong ăn uống có biết chợ bán thức ăn là gì ?

      Thạch Thương Ly khẽ ừ tiếng, xe rất nhanh hòa vào dòng đường.

      Loan Đậu Đậu đứng ở cửa chợ nhịn được hưng phấn : “ nghĩ tới cũng biết chợ ở đâu.”

      Thạch Thương Ly liếc nhìn cái, lạnh lùng : “ xe có gắn hướng dẫn GPS.”

      Loan Đậu Đậu:.......

      Cả người Thạch Thương Ly mặc âu phục, hai chân thẳng tắp được bao bởi chiếc quần tây, cả người như bóng cây lớn. So với Tô Triệt u buồn, Thạch Lãng dịu dàng, càng thêm khí thế, đôi môi mím chặt dửng dưng hề có đường cong, trán có nếp nhăn. Cao quý ưu nhã nhưng cũng lạnh lùng vô tình.

      Người như vậy đến chợ thu hút ít chú ý của mọi người chung quanh, sắc mặt rất tự nhiên giống như sớm có thói quen trở thành tâm điểm của mọi người. Yên lặng theo sau lưng Loan Đậu Đậu, nhìn và người bán hàng trả giá, trực tiếp dùng tay nhặt những bó rau đọng nước kia có dáng vẻ sợ bẩn.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63: Ý Nghĩa Quà Tặng


      Đáy lòng bị ấm áp bao trùm, ngay cả khóe miệng lạnh lùng bất giác biến mất, nở nụ cười hạnh phúc đến ngay cả bản thân mình cũng phát ra.

      Hình ảnh như vậy giống như chồng tan làm đưa vợ mua thức ăn, giống gia đình, sau này còn có thể có đứa trẻ đáng , cả nhà vui vẻ.

      Loan Đậu Đậu đứng vui vẻ trong phòng bếp, ngừng chạy tới chạy lui, Thạch Thương Ly dựa vào ghế salon, mắt híp lại giống như chú mèo Ba Tư. Trong đầu còn suy nghĩ hình ảnh ở chợ, chợt nảy ra ý có lẽ kết hôn với Loan Đậu Đậu cũng tệ.

      Mặc dù dáng đẹp nhưng cũng khéo léo, trình độ học vấn quá cao nhưng muốn lấy vợ chứ phải lấy bách khoa toàn thư, thông minh nhưng về sau sinh con thông minh lắm nhưng cũng ngốc nghếch, mặc dù đào hoa nhưng có kéo sắc bén, huống chi cơ hội để ngoại tình chỉ có mười phần trăm mà thôi.

      Ưu điểm của là khi ở giường đến nỗi nào hơn nữa bám riết lấy thủ đoạn! Dù sao cũng phải là thể nuôi nổi .......

      Loan Đậu Đậu làm bàn thức ăn, đủ loại màu sắc. Cố ý mở chai rượu đỏ cho . “Tổng, Thương Ly......Gần đây giám đốc làm gì?”

      Thạch Thương Ly nghe thấy nhắc đền người đàn ông khác khẽ nhíu chân mày, lạnh lùng : “Nên ở chỗ nào ấm giường.”

      Ấm giường? Loan Đậu Đậu suy nghĩ chút liền hiểu, chắn chắn là ở giường của nào rồi! Chỉ là Thạch Lãng cũng quá sức rồi, sợ mấy ngày xuống giường tử vong sao!

      “Hả.......” Loan Đậu Đậu len lén nhìn , từ trong túi móc ra hộp quà tinh xảo đưa tới trước mặt , chu mỏ: “Tôi trước, quà sinh nhật của tôi là bàn tiệc cùng với hộp quà này, mặc dù quá đắt nhưng tôi rất dụng tâm chọn lựa rất lâu. Cám ơn cho tôi ở cùng cũng cám ơn đuổi tôi !”

      Bàn tay thon dài của Thạch Thương Ly cầm lấy hộp quà, khóe miệng nhịn được khẽ nở nụ cười. Mặc dù mong đưa đồ gì đắt nhưng ít nhất cũng là do dụng tâm suy nghĩ còn làm bàn tiệc đầy thức ăn, trán bây giờ vẫn còn đầy mồ hôi.

      Loan Đậu Đậu khẩn trương nhìn , ngón tay ngừng bẻ ngón tay, rất sợ thích món quà đó. Nếu như thích, phải bày ra bộ mặt tức giận với sao?

      Bàn tay xé giấy gói quà, mở hộp ra, ánh mắt Thạch Thương Ly chợt sửng sốt, mặt chút thay đổi, cầm hộp quà giống như cố định thể thay đổi. Chân mày khẽ run, đáy mắt khẽ cười.

      “Thế nào?” Loan Đậu Đậu thấy sắc mặt tốt, cẩn thận hỏi: “Có phải thích ? phải tôi khuyến khích hút thuốc lá chẳng qua là khi nào muốn hút thuốc lá có thể lấy ra chơi......”

      Thạch Thương Ly lấy cái bật lửa màu bạc ra, ngừng vuốt ve trong lòng bàn tay. Mặc dù phải hàng hiệu nhưng mặt ngoài rất tinh xảo, màu sắc giống như trời sinh là dành cho . Khóe miệng khẽ nở nụ cười ấm áp, nhìn , lần đầu tiên dịu dàng : “Vật , em có biết đưa bật lửa là có ý gì ?”







      Chương 64: Phải Có Em Được



      “Hả?” Loan Đậu Đậu sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt, tặng bật lửa còn có ý nghĩa gì sao? Vừa mới chuẩn bị chuyện điện thoại di động chợt vang lên: “Xin lỗi tôi nghe điện thoại chút.”

      Thạch Thương Ly lên tiếng ánh mắt ngầm đồng ý. Cúi đầu nhìn đồ vật trong lòng bàn tay, đây là món quà ý nghĩa nhất mà nhận được.

      “Alo.......” Loan Đậu Đậu cố ý giọng: “Bây giờ sao?........Được rồi.......Chờ em.”

      Sau khi cúp điện thoại Loan Đậu Đậu cẩn thận nhìn , đáy mắt có chút bối rối. Ánh mắt cúi nhìn đồng hồ, còn nhiều thời gian. Lập tức đứng lên, cởi tạp dề ra cầm túi xách chạy đến cửa vừa đeo giày vừa : “Tôi có việc ra ngoài chút, lát nữa về ăn bánh sinh nhật cùng .......”

      Thạch Thương Ly nhíu mày, đứng lên về phía cửa, lúc muốn mở cửa lấy tay đè cửa lại. Sắc mặt tái xanh, ánh mắt sắc bén, môi mỏng khẽ mở giọng lạnh lẽo từ trong cổ bật ra: “Em có thể .......”

      Loan Đậu Đậu theo bản năng cắn môi, ánh mắt lo lắng nhìn , vội vàng : “Cái đó.......Tô Triệt phải quay về Pháp, bây giờ ấy ở sân bay chờ gặp tôi. để tôi , rất nhanh .....Rất nhanh quay lại, nhất định về kịp trước mười hai giờ để ăn bánh sinh nhật cùng .”

      Thạch Thương Ly vừa nghe đến “Tô Triệt”, sắc mặt càng lạnh hơn, chân mày nhíu lại, gân xanh nổi đầy trán. lúc sau khẽ câu: “Loan Đậu Đậu, hôm nay là sinh nhật .”

      muốn dùng lý do này để giữ ở lại!

      “Tô biết.” Loan Đậu Đậu cũng nhíu mày, sắc mặt càng thêm nóng giận: “Nhưng lần này Tô Triệt quay về Pháp về sau có thể quay lại, ấy trước khi muốn gặp tôi......”

      cho phép em !” Thạch Thương Ly lạnh lùng vô tình , thái độ rất kiên quyết.

      Loan Đậu Đậu giống như con thỏ bị dồn vào chân tường giật mình: “ đừng có bá đạo lý lẽ như vậy được ? Dù sao tôi cũng tặng quà sinh nhật cho rồi, cơm cũng nấu rồi, tại sao cho tôi gặp ấy? Hôm nay tôi nhất định phải , mở cửa tôi cắn !”

      bá đạo đạo lý? Tại sao cho em ?” Giọng của Thạch Thương Ly lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm : “Loan Đậu Đậu, rốt cuộc em có lương tâm hay ? Em xem là gì?”

      lần lại lần khiêu chiến tới ranh giới cuối cùng.

      Cái gì mà coi là gì?

      Loan Đậu Đậu bị làm cho hồ đồ có thời gian để suy nghĩ, chỉ biết Tô Triệt ở sân bay chờ gặp lần cuối! “ nhanh tránh ra , tôi nhất định cắn !”

      Ánh mắt lạnh lẽo của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm hồi lâu, tức giận mặt từ từ thay đổi, đáy mắt thất vọng. Ngón tay đè chặt cửa lúc sau liền buông ra. trán tối sầm rất đặc biệt, làm cho giống với những người khác, cho dù là tối sầm cũng khí thế hơn người.

      Ngón tay buông ra, từ trung trượt xuống cạnh cơ thể, cơ thể nghiêng tránh qua.

      Ánh mắt Loan Đậu Đậu vui mừng, mở cửa định chạy ra ngoài, vừa mới bước chân ra ngoài, phía sau liền truyền đến giọng lạnh lẽo có tình cảm của : “Loan Đậu Đậu, hôm nay em bước ra khỏi cánh cửa này về sau đừng xuất trước mặt . Thạch Thương Ly đây phải có em được.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65: Bác Tài Làm Ơn Chạy Với Tốc Độ Nhanh Nhất


      Ánh mắt khẽ thoáng kinh ngạc, nhìn chằm chằm, biết sao gò má của lại có chút u buồn. Trong trái tim dường như có thứ gì đó lấn áp, rất trầm trọng, lỗ mũi nhịn được chua xót.

      Trong nháy mắt muốn tối ôm nhưng ý nghĩ này bị áp chế lại bởi vì Tô Triệt vẫn ở sân bay chờ . Sinh nhật sau này còn có thể ở bên cạnh nhiều lần nhưng Tô Triệt Pháp rồi biết có còn quay lại hay , để đến nước Pháp xa xôi như vậy, cho nên tối nay nhất định phải .

      mau ăn cơm, tôi nhanh về.” Loan Đậu Đậu khẽ câu, đầu cũng dám ngẩng lên chạy thẳng ra khỏi phòng, mạch chạy ra đường lớn, bắt chiếc taxi với tài xế: “Đến sân bay, bác tài làm ơn chạy với tốc độ nhanh nhất!”

      gian xung quanh tĩnh lặng giống như ném đá vào giếng cũng có tiếng động gì, thậm chí khí còn lạnh lẽo. Dưới ánh đèn mờ, sắc mặt căng thẳng, đáy mắt lạnh lùng. Đôi môi cong lạnh lùng cao ngạo, ánh mắt quét qua bàn thức ăn chẳng thèm đụng vào hơn nữa còn cảm thấy chán ghét.

      Đôi chân thon dài tới thùng rác, nhàng thả chiếc bật lửa vẫn cầm chặt trong tay vào thùng rá. quay đầu lại trực tiếp về phòng.

      “Bùm” tiếng cửa bị đóng lại cả phòng đều rung lên.

      Loan Đậu Đậu, rốt cuộc em có biết ý nghĩa khi tặng bật lửa là: “ phải vua lấy! “ Làm sao em có thể đưa quà cho xong lại chạy gặp người đàn ông khác như vậy? Hơn nữa lại là vào ngày sinh nhật của !

      Rốt cuộc em xem là gì? Tại sao sợ hãi cứ khiêu chiến ranh giới của như vậy!

      Điện thoại ngừng vang lên phá tan gian yên tĩnh, rốt cuộc Thạch Thương Ly có phản ứng mở loa lớn, sóng điện thoại truyền đến giọng dịu dàng thấp thỏm lo âu: “Thương Ly, em về. Em.......muốn gặp , có được ?”

      Giọng hèn mọn cùng với thỉnh cầu!

      Thạch Thương Ly khẽ động đôi môi mỏng, lúc sau mới tự nhiên : “Em ở đâu? đến gặp .”

      “Khách sạn Normandy phòng 520.”

      Thạch Thương Ly tắt điện thoại, bình thản nhặt áo vét giường, ra khỏi phòng, lúc qua phòng khách dừng lại chút. Sau khi đóng cửa, cả phòng chỉ còn lại mùi như có như của thức ăn.

      Loan Đậu Đậu chạy như bay vào sân bay, tìm kiếm bóng người quen thuộc trong biển người mênh mông, rốt cuộc thấy Tô Triệt đứng ở phòng chờ.

      “May quá chưa . Sao đột nhiên lại như vậy? Em nghe gì cả!”

      Tô Triệt thấy ánh mắt khẽ cười dịu dàng. Ngón tay nắm gì đó trong túi, khóe miệng mím lại: “ có gì rất vui vì em đến.”

      “Dĩ nhiên, chúng ta là bạn bè!” Loan Đậu Đậu xong cũng ngẩn người chút, từ lúc nào xem Tô Triệt như bạn bè bình thường?

      “Đậu Đậu, nếu như có thêm vé máy bay, em có muốn cùng hay ?” Tô Triệt chợt mở miệng hỏi câu.

      “Hả?” Laon Đậu Đậu khó hiểu nhìn , hiểu ý muốn gì.

      Tô Triệt khẽ nâng khóe miệng, nụ cười bất đắc dĩ, ánh mắt u buồn. Lắc đầu: “ có gì, chỉ muốn ôm em cái!”







      Chương 66: Quan To Đều Rất Keo Kiệt



      Đậu Đậu chưa kịp phản ứng bị ôm vào trong ngực, chặt, chặt, chặt đến nỗi có khe hở nào, ta siết đến nỗi thể thở nổi!

      ấy sao vậy? Lần đầu tiên dùng sức ôm chặt như vậy, làm cho người ta cảm thấy ấy thể bỏ !

      Tô Triệt ngửi mùi tóc thơm ngát của , khóe miệng khẽ nở nụ cười đắng chát, giọng : "Đậu Đậu, nếu em hạnh phúc đến Pháp tìm , nhất định phải nhớ!”

      “A!” Loan Đậu Đậu ngu ngốc gật đầu, trong đầu tính toán vé máy bay Pháp hết bao nhiêu tiền!

      Tô Triệt lời, chợt buông tay câu, xoay người , ấm áp đột nhiên biến mất chỉ còn lại khí lạnh lẽo. Trước khi lên máy bay ta xé tấm vé máy bay còn lại trong túi!

      Cuối cùng ta cũng có dũng khí cho biết: “ mua vé máy bay cho em, em có muốn cùng ! Hay dũng cảm hơn là đưa lên máy bay.” Nhưng như vậy có ý nghĩa gì? Lời của Thạch Lãng vẫn còn quanh quẩn trong đầu , khỏi lo lắng cho . Bị kẹp giữa con hồ ly cùng con sói có thể đối phó được sao?

      Loan Đậu Đậu đứng tại chỗ ngây người, mặc dù chỉ xem Tô Triệt như người bạn bình thường nhưng biệt ly như vậy làm cho trong lòng cảm thấy trống trải, nghĩ về sau thể gặp mặt hay lạc mất nhau! Chiếc vòng đeo tay lấp lánh, bất chợt giật mình kêu to: “Phân Ruồi ở nhà chờ mình!”

      Lập tức chạy như điên, tài xế lần nữa chạy với tốc độ nhanh nhất.

      Đứng ở cửa lúc lâu Loan Đậu Đậu hít hơi lấy dũng khí vào, ngộ nhỡ tức giận đánh người sao? Cứ xem như đánh người nhưng bộ mặt kia cũng đủ làm cho người ta cảm thấy sợ!

      Nghĩ tới đây nhìn về phía cánh cửa khép chặt gật gù tự an ủi bản thân: “ sao đâu, chỉ dọa mình thôi! Loan Đậu Đậu mày phải có chút dũng khí, ngàn vạn lần được để hù sợ!”

      Hít hơi sâu, đẩy cửa ra sung sướng kêu lên: “Thương Ly, tôi về rồi.”

      Đáp lại chỉ có gian yên tĩnh lạnh lùng, căn phòng to như vậy bóng người, thức ăn bàn cũng dã lạnh nhưng có ai đụng tới. Ly cao cổ đựng thứ rượu đỏ làm người ta mê hoặc, màu rượu đỏ như máu lẳng lặng chờ người ta thưởng thức.

      Loan Đậu Đậu thoáng thất vọng, đợi quay lại! ngang qua thùng rác nhìn thấy món quà tặng nằm yên giống như khóc thút thít vì bị bỏ ! thở dài nhật nó lên lau sạch nhìn nó lẩm bẩm: “ giận tao! còn cách nào, quan to đều rất keo kiệt! Chờ hết giận rồi nhớ đến mày!”

      xong xử lý những món ăn kia bỏ vào tủ lạnh. Từ phòng bếp lấy bánh ngọt đặt mua để lên bàn, đây là chiếc bánh đắt nhất đặt ở cửa hàng! Cắm nến lên , ngồi ghế chờ về.

      Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, đồng hồ treo tường kêu “keng keng” nhắc nhở mọi người ngày trôi qua, ngày mới bắt đầu.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67: Phải Gặp Quỷ Mà Là Thấy Quỷ Sống


      Loan Đậu Đậu ngồi đến nỗi hai chân tê dại, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cánh cửa vẫn đóng chặt có chút động tĩnh nào. Nhiệt độ buổi tối cực kỳ lạnh khiến khỏi rùng mình cái. Niềm hy vọng tan biến, do dự lâu quyết định tắt đèn, đốt nến, nhạc chúc mừng sinh nhật vang lên đầy thê lương trong gian yên tĩnh giống như linh hồn phiêu bạt!

      “Thạch đại nhân, sinh nhật vui vẻ!”

      Giọng khàn khàn, thổi tắt nến cũng cắt bánh ngọt mà trực tiếp cầm bánh cắn tửng miếng từng miếng. Hương vị ngọt ngào của bơ lan tỏa trong miệng.

      “Cái gì mà bánh ngon nhất cửa hàng, bánh ngọt khó ăn thế này! Hại mình uổng phí nhiều tiền như vậy, bây giờ còn có người ăn cùng!”

      Nản lòng nản chí lẩm bẩm câu, tay cầm bánh ngọt đưa lên miệng. để ý khắp mặt dính đầy bơ. Ánh nến yếu ớt chiếu vào khuôn mặt , đầu tóc rối bời cùng sắc mặt quỷ dị giống như linh hồn xuất lúc nửa đêm, đáng sợ!

      Tiếng nhạc vẫn còn ngừng kêu, ánh đèn dần dần tắt, toàn bộ gian chìm vào bóng tối, có gió, có ánh sáng, thời gian từ từ trôi qua ngừng.

      “Phân Ruồi, đợi tôi về thôi ai thèm chứ!”

      Khi Thạch Lãng mở cửa sợ hết hồn, gào khóc thảm thiết: “Đậu xanh em làm sao vậy? Đừng dọa Lãng!”

      Loan Đậu Đậu nhíu mày, theo bản năng xoa xoa chân mày, mở mắt thấy Thạch Lãng, lẩm bẩm: “Sáng sớm làm ầm ĩ cái gì, gặp quỷ à?”

      phải gặp quỷ mà là thấy quỷ sống!” Thạch Lãng nhìn từ xuống dưới đều dính bơ, ngay cả tóc cũng đều là màu trắng của bơ, thấy nhạc vẫn mở nhưng nến tắt liền hiểu chuyện gì xảy ra, đáy mắt trầm xuống thoáng trở nên lạnh lẽo.

      Loan Đậu Đậu cúi đầu nhìn dáng vẻ nhếch nhác của bản thân, gương mặt khẽ buồn. Khổ não nắm tóc, giọng làm như có gì: “A, tối qua ăn bánh ngọt liền ngủ quên, cẩn thận nên bị dính lên người.”

      Ánh mắt Thạch Lãng khẽ nghi ngờ, mở miệng: “Đậu xanh .......”

      Loan Đậu Đậu nghiêng người thấy kim giờ chỉ bảy giờ bốn mươi, lập tức nhảy dựng lên: “Xong rồi, trễ giờ làm rồi!” để ý tới Thạch lãng chạy vội vào phòng tắm.

      Thạch Lãng nhìn chằm chằm bóng lưng nhếch nhác của , muốn mở miệng nhưng cổ họng giống như có gì đó chặn lại được. Cần gì phải hỏi nữa, Loan Đậu Đậu tổ chức sinh nhật cho Thạch Thương Ly nhưng lại khách sạn với người phụ nữ khác. Bề ngoài nhìn Loan Đậu Đậu có gì ra trong lòng rất khó chịu, nếu vừa rồi sang chuyện khác!

      Loan Đậu Đậu ngồi chiếc xe thể thao màu đỏ của Thạch Lãng đến công ty, mọi người trong công ty đều thấy nhưng thể trách được! nàng bát quái liền đến bên cạnh, lẩm nhẩm: “Ai! Tối qua có người cùng đồng nghiệp đến khách sạn, đoán xem nhìn thấy gì? Tổng giám đốc vĩ đại của chúng ta khách sạn cùng mỹ nữ! Hơn nữa tổng giám đốc đối với người ta rất dịu dàng.......”

      Loan Đậu Đậu méo miệng, hổ là nàng bát quái, quả nhiên tin tức cực kỳ nhanh! ra tối hôm qua đến khách sạn cùng mỹ nữ, tất nhiên chờ về ăn bánh ngọt! Bánh ngọt cùng mỹ nữ, người nào ngu ngốc nhất cũng chọn người! Làm cho tối hôm qua cảm thấy áy náy với .







      Chương 68: Đừng Nên Tin Những Gì Đàn Ông



      Stop! Thà tin tưởng người lạ chứ đừng bao giờ tin tưởng miệng lưỡi đàn ông.

      “Đậu Đậu, làm sao vậy? Sắc mặt tệ thế!” nàng bát quái thận trọng nhìn , hoài nghi nhìn vì tổng giám đốc mà khổ sở!

      “À?” Ánh mắt Loan Đậu Đậu mờ mịt nhìn : “Đau lòng vì trễ mất tiền thưởng!”

      xác định phải vì tổng giám đốc? nàng bát quái dám mở miệng, xát muối lên vết thương của người khác cũng có gì hay!

      Lúc ăn trưa Thạch Lãng cố ý chạy tới rủ ăn cơm. Trong mắt mọi người Loan Đậu Đậu có ở cùng cái toilet bọn họ cũng cảm thấy cái gì kỳ lạ!

      Thạch Lãng: "Tối qua Thạch Thương Ly ở phòng 502 khách sạn Normandy cùng với Trầm Vũ."

      Loan Đậu Đậu yên lòng: "vậy sao."

      Thạch Lãng: "Bọn họ từng là cặp được rất nhiều người ngưỡng mộ, trai tài sắc!"

      Loan Đậu Đậu cúi đầu ăn cơm: "vậy sao."

      Thạch Lãng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục: “Bọn họ thiếu chút nữa kết hôn."

      Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, ánh mắt hung ác trừng , giọng khó chịu: “Lúc ăn cơm có thể chủ đề chán ngắt này được ! Bọn họ khách sạn liên quan gì đến tôi!”

      Sắc mặt Thạch Lãng chấn động, hoàn toàn nghĩ tới phản ứng của như vậy, tự nhiên tức giận. Đôi mắt phượng tìm tòi nghiên cứu: “Đậu xanh , em hãy thành cho biết, có phải em thích Thạch Thương Ly ?”

      “Tôi thích ?” Loan Đậu khinh thường: “Đàn ông toàn thế giới chết sạch rồi sao, sao tôi có thể thích chứ!”

      “Nhưng bây giờ nhìn em thiếu sức sống, chẳng lẽ phải vì đến khách sạn cùng người phụ nữ khác để mặc em ăn bánh kem mình, hồn bay phách lạc.......”

      “Đừng đùa! Ai hồn bay phách lạc? Tôi đau lòng vì mất tiền thưởng, bánh ngọt mua về rồi phải ăn chứ! Chị cả của tôi đấy nên tâm tình tốt!” Loan Đậu Đậu ngoan ngoãn cắn cái móng heo đau răng!

      Sắc mặt Thạch Lãng ngày càng tối sầm, giọng trầm: “Tuần trước chị cả của em mới hết.”

      “.......”

      “Chị cả quá thương tôi, tháng đến ba lần được à.......!” Tức giận bỏ lại câu xoay người bỏ .

      Thích Thạch Thương Ly? Giỡn kiểu gì vậy? Khuôn mặt đen đó, ăn độc ác, có tình cảm, Phân Ruồi lừa gạt người, quỷ mới thích ! Hơn nữa dịu dàng chăm sóc như Tô Triệt, mà lại là người vương giả độc ác.

      Loan Đậu Đậu đứng sân thượng của công ty, gió lạnh thổi qua, hít sâu, sắc mặt tức giận đến đỏ lên, cả người run rẩy. Miệng như vậy nhưng trong đầu đều là hình ảnh mây mưa của Phân Ruồi cùng với người phụ nữ chút nữa là vợ .

      Tức giận đến nỗi nghiến răng kẽo kẹt, thở phì phò: “ ràng có tình nhân còn quan hệ bừa bãi! Vừa nam vừa nữ, Phân Ruồi! đáng xấu hổ!”

      ở đây nguyền rủa ai vậy?” Giọng trầm thấp vang lên từ phía sau, Loan Đậu Đậu giật mình, thiếu chút nữa té từ sân thượng xuống dưới!

      ,, sao lại ở đây?” Loan Đậu Đậu nháy mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Nghịch đứng trước mặt, trong lòng khẩn trương: “Xong đời, chẳng lẽ ta nghe thấy những gì mình , biết được tối qua Phân Ruồi qua đêm cùng phụ nữ!”

      Sắc mặt Thẩm Nghịch lạnh nhạt, giống như có chuyện gì xảy ra.Giọng khàn khàn yếu ớt: “Tới đây chuyện, đến lầu chín tìm thấy nên thử lên đây xem thế nào.”

    6. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69: Bởi Vì Chỉ Có Thể Là


      Loan Đậu Đậu chậc lưỡi hít hà: “Sao tìm chỗ khác lại lên đây tìm?” Ngay cả Thạch Lãng cùng Thạch Thương Ly cũng biết có sở thích này!

      từng thích chỗ cao, tốt nhất có thể nướng thịt, uống bia, ngắm sao. Tôi nghĩ chỉ có tầng thượng mới thõa mãn nguyện vọng này của !” Thẩm Nghịch về phía , thẳng sau đó vòng qua!

      “Cẩn thận!” Loan Đậu Đậu nhảy xuống, vội vàng bắt hai cánh tay ta. “ nhìn thấy gì sao?”

      Khóe miệng Thẩm Nghịch khẽ cười: “Trước kia mắt trái còn có thể nhìn thấy chút, bây giờ.......”

      Mặc dù chưa xong nhưng Loan Đậu Đậu cũng biết thị lực của ta kém hơn. ta nhìn thấy, mình sao có thể leo lên các bậc thang.

      tìm tôi có chuyện gì ?”

      “Có chuyện mà cũng có chuyện.......” Thẩm Nghịch khẽ trả lời.

      “Vậy rốt cuộc là có chuyện hay có chuyện?” chuyện với loại người này mệt mỏi! Thẩm Nghịch thoát thoát làm cách nào cũng bắt được, càng thể biết nội tâm ta suy nghĩ gì!

      Đối với trí thông minh của Loan Đậu Đậu càng khó hơn!

      nên biết chuyện Trầm Vũ quay về.”

      “À, thiếu chút nữa kết hôn cùng tổng giám đốc sao! đừng đau lòng, chừng tổng giám đốc thích ấy, vẫn còn cơ hội!” Loan Đậu Đậu vỗ vỗ vai an ủi!

      Ánh mắt Thẩm Nghịch tĩnh mịch, sắc mặt nặng nề, nghiêng đầu ánh mắt lại nhìn chính xác vào mặt : “ đồng tình với tôi à?”

      “A, phải! Là ủng hộ ! Ủng hộ tinh thần cho phản công đè chết tổng giám đốc!” Loan Đậu Đậu lòng đầy căm phẫn.

      “Vậy giúp tôi!” Thẩm Nghịch khẽ cười nhạt.

      “Hả?” Loan Đậu Đậu sửng sốt, vuốt vuốt mái tóc do dự: “ phải muốn bỏ thuốc vào thức ăn của tổng giám đốc chứ? ta giết tôi đấy.......”

      “Chỉ cần làm loạn chuyện của Trầm Vũ! Mặc kệ dùng biện pháp gì, nhân lực cũng như vật chất tôi đều có thể trợ giúp!” Giọng mê hoặc phát ra từ trong cổ rất , rất nhanh bị gió thổi bay !

      “Tại sao lại là tôi?” Loan Đậu Đậu ưu thương dẩu môi: “ có thể tìm bất kỳ người phụ nữ nào làm náo chuyện của Trầm Vũ!!”

      Khóe miệng Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười, tròng mắt giống như có thể nhìn thấy ánh sáng “Bởi vì chỉ có thể là !”

      Yên lặng xoay người bước , lần này thẳng đường. Sắp tới khúc cua ta dừng lại, quay đầu về phía : “Loan Đậu Đậu, ngày hôm đó xin lỗi vì hôn nhưng.......tôi hối hận!”

      “Hả?” Lần này Loan Đậu Đậu hoàn toàn hiểu, khóe miệng khẽ cười là có ý gì? Cười lạnh?

      Cái gì gọi là “Ngày hôm đó xin lỗi vì hôn nhưng hối hận!” Mẹ kiếp, hối hận, tôi hối hận! Đậu hũ cũng bị ăn sạch rồi!

      “A a a a a......” Loan Đậu Đậu vò tóc như tổ chim, nhức đầu muốn chết. Rốt cuộc đây là thế giới gì? Kể từ sau khi biết Thạch Thương Ly thế giới của giống như lệch quỹ đạo.

      Hết Thạch Lãng với Thạch Thương Ly bây giờ là Thẩm Nghịch, ông trời còn muốn sống nữa !

      Lúc tan làm Loan Đậu Đậu trốn ở trong nhà vệ sinh ra ngoài, Thạch Lãng gọi điện thoại cho đến nỗi nóng máy nhưng nhận!







      Chương 70: Đậu Xanh Bị Bắt Cóc



      đứng bồn cầu, muốn nhìn thấy Bọ Hung cùng Phân Ruồi! Đoán rằng Phân Ruồi cũng muốn gặp .

      Thạch Lãng quyết tâm gọi điện thoại đến khi nào được mới thôi, Loan Đậu Đậu suy nghĩ chút, nếu được gọi điện thoại cho Thạch Thương Ly . Ngồi chồm hổm bàn cầu chơi trò chơi “Đào vàng”. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngồi đến nỗi chân tê rần mới bước xuống, xoa xoa đầu gối đáng thương.

      Nhân viên về hết, phần lớn đèn đều tắt chỉ còn vài cái hành lang. ra khỏi công ty bầu trời đầy sao cùng với ánh đèn nhấp nháy của thành phố chiếu sáng cả phương, nhìn ra ngoài đường mọi người đều vội vàng nhưng biết mình nên đâu!

      muốn quay về nhà thấy mặt hai người kia, tảng băng, giông bão......

      Dù sao cũng phải nghĩ cách giúp Thẩm Nghịch loại bỏ tình địch, vậy đến nhà ta ở đêm cũng sao chứ? Dù thế nào nữa ta cũng là đại gai, lại còn Gay! thể công kích! Loan Đậu Đậu vừa móc điện thoại ra màn hình lên “Đồng Thoại”.

      Chao ôi, cái nhân vật này trốn lâu giờ chịu ra gặp người sao?

      “Xin lỗi, chủ nhân số điện thoại này tồn tại......”

      “Đậu Đậu, đừng làm loạn! cho mình biết cậu ở đâu?” Đồng Thoại cắt ngang lời , giọng tràn đầy lo lắng.

      Loan Đậu Đậu nắm điện thoại di động, móc trong túi ra vé xe buýt: “Ở cửa công ty! phải cậu người đàn ông của mình nữa mà muốn mình chứ.......A.......”

      Lạch cạch tiếng, điện thoại di động rơi mặt đất, tan nát.

      Loan Đậu Đậu vừa tới ven đường vừa chuyện điện thoại với Đồng Thoại, chú ý đến chiếc xe màu đen chạy tới, đột nhiên dừng xe, hai người đàn ông xuất , người bắt cánh tay , người dùng khăn bịt miệng , trực tiếp đưa lên xe.......

      Động tác gọn gàng nhanh chóng, thời gian tới phút!

      “Đậu xanh .......”

      Thạch Lãng mới từ công ty bước ra, thấy Đậu Đậu bị đưa lên xe, sắc mặt đột nhiên sa sầm, muốn đuổi theo cũng kịp. Xe xa tít thấy đâu nữa.

      Thạch Thương Ly cầm chìa khóa ra nhìn đến khuôn mặt khẩn trương của Thạch Lãng, trong ánh mắt đều là hốt hoảng cùng bất lực “ xảy ra chuyện gì?”

      Thạch Lãng nhìn thấy cũng sững sờ, nghĩ tới muộn như vậy cũng chưa về. Đáy mắt khẽ do dự, có thể tưởng tượng được Đậu Đậu gặp nguy hiểm mà cũng biết thành phố này, căn bản có biện pháp cứu Đậu Đậu. Cắn cắn môi, khó khăn câu: “Đậu xanh .......bị bắt cóc rồi.”

      Pằng.......

      Chùm chìa khóa trong tay rơi xuống, khuôn mặt Thạch Thương Ly vẫn lạnh lùng, khuôn mặt trấn định lộ ra dưới ánh đèn đường, từ từ tái nhợt đến nỗi còn giọt máu nào.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :