1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đói bụng: Thỏ trắng mở cửa đi - Yêu Yêu Đào Chi (184c+1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Lãng Phí Tài Nguyên, Ảnh Hưởng Hình Tượng


      Loan Đậu Đậu kéo hành lý nặng nề về công ty, may mắn là có quan hệ khá tốt với bảo vệ, nghe vừa khóc vừa lập tực cho vào ở đêm.

      Nếu phải làm sao đây? Đồng Thoại ở cùng người , khách sạn quá đắt, quán trọ an toàn, nghĩ tói nghĩ lui cũng chỉ có thể đến công ty. Hơn nữa phòng làm việc có điều hòa, có máy tính lên mạng miễn phí.

      cởi giày vùi đầu ngồi ghế, mùi mỳ ăn liền thơm nức.

      Thạch Thương Ly tới cửa công ty, trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy phòn làm việc vẫn sáng đèn, khỏi nhíu mày. Mười giờ tối còn ai ở công ty? Vốn dĩ phải chuyện của nhưng trong đầu lại lên khuôn mặt ngu ngốc, bước chân như bị quỷ thần sai khiến về phía phòng làm việc.

      Cửa phòng khóa, qua khe hở có thể thấy Loan Đậu Đậu ngồi ghế, tai đeo tai nghe, trong tay cầm ly mỳ ăn liền, nhìn máy vi tính gật gù.

      Nhìn dáng vẻ này có thể thấy ở lầu chín thích nghi rất tốt, buổi tối cũng về nhà.

      Đẩy cửa bước vào, bước chân nhàng đến bên cạnh , đứng nghiêm khoảng mười phút.......

      Loan Đậu Đậu đắm chìm trong thanh uyển chuyển cùng cản xuân trong tay còn có mỳ ăn liền, lúc phát có người đứng bên cạnh sợ quá ném mỳ ăn liền trong tay , ngã từ ghế xuống.......

      Ưu thương hơn nữa là tai nghe rớt dưới chân, trong nháy mắt thanh vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh: “Uhm.......!A......!Á Mỹ Đa!.....Ether!.......!”

      Thạch Thương Ly cúi đầu nhìn thấy mỳ ăn liền dính quần áo mặt tối sầm, ánh mắt hướng về phía phát ra thanh, trán nổi gân xanh, sắc mặt dữ tợn như muốn bóp chết người khác.

      “Loan Đậu Đậu! Rốt cuộc làm gì?” Giọng cắn răng nghiến lợi, trước nay chưa từng tức giận!

      Loan Đậu Đậu ngồi dưới đất, nháy mắt chỉ vào hai người quấn lấy nhau màn hình, vô tội ; “Tổng giám đốc xem mà hiểu sao? Đây là GV nổi tiếng của Nhật Bản nhưng lại là giả! Vị trí của bọn họ đúng, có thể thấy ràng là bọn họ vào, còn có bọn họ dùng lưỡi hôn, toàn là giả, chút tình cảm cũng có........”

      “Loan Đậu Đậu!!!” Thạch Thương Ly khẽ gầm, kể từ khi gặp , tâm tình của ngày càng khó điều khiển! Trời sanh là sao chổi của sao?

      Loan Đậu Đậu sợ hãi rụt đầu lại lẩm bẩm: “Chẳng lẽ tôi sai sao?”

      “A.......!Uhm.......!Uhm......!

      thanh mất hồn ngừng vang lên trong gian yên tĩnh cũng phẫn nộ của mà biến mất.

      Thạch Thương Ly nhịn được khẽ xoa xoa cái trán, rốt cuộc biết được mấy câu tiếng Nhật kia của từ đâu mà có! ra là từ đây!

      “Tốt nhất nên cho tôi lời giải thích hợp lý.” Cao ngạo, thờ ơ lạnh nhạt, hàm răng như muốn cắn nát người.

      Giờ phút này đầu óc Loan Đậu Đậu mới bình thường lại: “Cái đó.......Tôi sai rồi.” cúi gằm mặt.

      “Sai chỗ nào?” Thạch Thương Ly nghe thấy nhận lỗi, sắc mặt lúc này mới tốt hơn chút.

      “Tôi nên xem GV ở công ty, lãng phí tài nguyên của công ty, ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, làm ô uế tinh khiết của máy tính! Lại càng nên làm đổ mỳ ăn liền lên người tổng giám đốc, tôi xin lỗi, đừng tức giận được hay ?” Loan Đậu Đậu vừa xoa coa cái mông, tay ôm lấy đùi cọ cọ: “Đừng nóng giận nữa nha!”

      Bộ ngực mềm mại cách lớp quần áo ngừng giày xéo đùi làm cho phát hỏa.

      Đáng chết, Thạch Thương Ly nhịn được khẽ nguyền rủa, người phụ nữ ngốc nghếch này, chút tự giác cũng có.







      Chương 50: Tại Sao Học Được Chút Kỹ Thuật Nào?



      nhấc ngồi lên ghế lạnh lùng : “Tắt cái kia , giải thích ràng cho tôi.”

      Loan Đậu Đậu lập tức tắt máy, bàn tay nắm chặt, thận trọng mở miệng, kể đầu đuôi câu chuyện lần. Tất nhiên lược bỏ chuyện tốt mà làm, miêu tả bà chủ nhà vô cùng độc ác, còn là người bị hại vô tội thuần khiết!

      Thạch Thương Ly ngh ngờ độ câu chuyện của nhưng để mình ở đây đêm phải là đàn ông.

      “Về sau ở nhà tôi.”

      “Hả?” Loan Đậu Đậu khẽ run, ở nhà Phân Ruồi? Để bị bắt nạt? ngu như vậy sao?

      Thạch Thương Ly đút tay vào túi, ánh mắt trầm chăm chú nhìn : “Ở nhà tôi tiết kiệm tiền xe, tiết kiệm tiền thuê nhà, còn có thể trả tiền sinh hoạt hàng ngày. Công việc thường ngày chỉ cần giúp tôi giặt quần áo nấu cơm!” đưa về nhà kéo tránh xa Tô Triệt cùng Thạch Lãng.

      Chết tiệt, sao lại làm cho người khác lo lắng như vậy, bị chuyển đến lầu chín rồi lại vẫn gặp gỡ Thạch Lãng, biết kiểm điểm, biết nhận lỗi lầm!

      Loan Đậu Đậu bẻ ngón tay tính toán, hình như là vậy!

      “Nhưng.......Như vậy tốt lắm đâu! Như vậy khiến mọi người trong công ty hiểu lầm là bỏ tiền nuôi tôi!”

      Ánh mắt Thạch Thương Ly quan sát toàn thân ba lần, giọng khinh thường: “ có chỗ nào đáng để tôi bỏ tiền nuôi?”

      Mẹ kiếp tôi có chỗ nào đáng giá để bỏ tiền nuôi chứ?

      Thạch Thương Ly xoay người vài bước phát ra có động tĩnh gì, quay đầu nhìn chằm chằm Loan Đậu Đậu, lạnh giọng quát lên: “Còn ? muốn ngủ ở đây sao? Chẳng lẽ biết ở đây từng có người chết sao?”

      “A.......Quỷ a!” Loan Đậu Đậu sợ hãi, kéo hành lý nặng nề theo Thạch Thương Ly, từ đó sống cuộc sống dùng “Quy tắc ngầm”.

      Loan Đậu Đậu thu xếp đồ đạc xong vào phòng bếp uống nước.......Ngẫu nhiên gặp Thạch Thương Ly vừa mới tắm xong, toàn thân chỉ quấn khăn tắm, cả người vẫn còn dính nước.

      Thạch Thương Ly phát dáng vẻ chảy nước miếng của , trong lòng dâng lên tia ấm áp. Cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh, nghiêm mặt : “Nhìn đủ chưa?”

      Loan Đậu Đậu nuốt nước miếng: " có!”

      “Có muốn sờ chút ?” Giọng Thạch Thương Ly trở nên cực kỳ hấp dẫn mê người.

      “Có!Có!Có!” Đầu ngừng gật, nhìn chớp mắt!

      Thạch Thương Ly đến trước mặt , khóe miệng khẽ cười, ánh đèn chiếu xuống, chiếu gò má trơn bóng, sáng rỡ. Tóc ướt xốc xếch, từng giọt từng giọt từ từ lăn xuống lồng ngực.......

      là quá đẹp trai!

      Loan Đậu Đậu giơ tay lên muốn chạm vào da thịt của bàn tay cực nóng bắt lấy tay , lời mập mờ rơi vào tai .

      "Loan Đậu Đậu xem nhiều phim như vậy sao học được chút kỹ thuật nào.”

      Oh.......Loan Đậu Đậu hóa đá. Mẹ kiếp chê cười sao?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Người Cũ Của Ấy Là Tô Triệt


      Thạch Thương Ly ngồi xem báo cáo cửa chợt bị đạp tung ta, đập vào mắt là bóng dáng của Thạch Lãng, đôi mắt u ám lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi: “Chuyển Đậu xanh chỗ khác, lại đưa về nhà ở. Tôi cho biết, đừng tưởng làm như vậy có thể chia rẽ tôi và đậu xanh , có cửa đâu.”

      Thạch Thương Ly ngước mắt nhìn, khóe miệng khẽ cong lên, giọng trầm thấp từ trong cổ bật ra: “Người ấy thích là Tô Triệt.”

      “Hả?” Thạch Lãng cau mày, trợn to hai mắt cười nhạo: “ lừa ai vậy? phải sợ ấy tôi! Chứ phải .......”

      “Người cũ của ấy là Tô Triệt.”

      Nụ cười mặt Thạch Lãng vụt tắt, từ từ tin lời , nếu như người cũ của Đậu xanh là tên khốn Tô Triệt kia, lấy hiểu biết của về đậu xanh chắc chắn ấy đối với tình cũ nhớ mãi quên.

      Thạch Thương Ly đứng lên, xoay người tới bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Khóe miệng khẽ cong, giọng cực kỳ mê hoặc: “Tô Triệt cũng chưa quên ấy, tình địch của cậu phải tôi.”

      “A” Thạch Lãng khẽ cười: “ cho rằng tôi tin sao?”

      sao cả.” Giọng Thạch Thương Ly khẽ vang lên: “Sớm muộn gì tôi cũng rời khỏi đây, chỗ này tất cả đều muốn giao cho cậu.”

      Thạch Lãng sửng sốt, lời của là có ý gì? Bỏ qua? Đậu xanh có ý nghĩa gì? Thạch Thương Ly phải là người dễ dàng thỏa hiệp! Trong lòng nghĩ lại, khẽ cười: “Lần này phải là tôi giúp cậu, tôi chỉ là cho cậu biết tôi đối với Đậu xanh là tình thế bắt buộc!”

      Sau đó quay lưng bỏ .

      Thạch Thương Ly nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, lúc này mới nghiêng đầu nhìn văn phòng trống rỗng. Khóe miệng khẽ nở nụ cười, đầu ngón tay trắng nõn nhàng nắm vào bả vai.

      Tô Triệt cùng Thạch Lãng đều là quân cờ do lão già phái tới, chỉ là Tô Triệt khó khống chế hơn Thạch Lãng, trước tiên loại được đối tượng nguy hiểm.Huống chi bây giờ còn có Loan Đậu Đậu ở đây, muốn rời khỏi đây nhanh hơn Thạch Lãng.

      Về phần Thạch Lãng giống như đứa bé chỉ thích cướp đồ chơi của người khác, thích Loan Đậu Đậu, có nhiều tính chất uy hiếp.

      Ít nhất tại chưa xác định được Loan Đậu Đậu có phải là bạn hay , Thạch Lãng cũng phải là đối tượng uy hiếp của !

      Loan Đậu Đậu giương mắt nhìn Loan Đậu Đậu đem toàn bộ bảo bối vào, kinh ngạc đến nỗi mất hồn. Thạch Thương Ly ung dung ngồi ghế sa lon xem báo chí cũng thèm ngước đầu lên, giống như sớm biết.

      “Đậu xanh dấu sau này chúng ta ở chung nhà.” Thạch Lãng nhiệt tình nắm tay , cái mông khẽ đụng Loan Đậu Đậu.

      Loan Đậu Đậu khiếp sợ ngã ngồi xuống đất bò dậy nổi. Mắt chuyển động giữa Thạch Thương Ly và Bọ Hung, tại sao lại có cảm giác như có ánh mặt trời?

      “Tổng giám đốc, , , để ta vào ở như vậy sao?” phải rất ghét ta tới nhà sao?

      Thạch Thương Ly vẫn như cũ ngẩng đầu lên chỉ khẽ “Ừ” tiếng, giống như việc này liên quan đến mình!

      Thạch Lãng cong miệng kéo đứng dậy ngay ngắn: “Hình như Đậu xanh rất ghét tôi! muốn, muốn, muốn ghét bỏ tôi! Em xem bóng dáng tôi to lớn thế này về sau em có thể dùng miễn phí!”

      “Ha ha.......” Khóe miệng Loan Đậu Đậu khẽ gượng cười. “Tôi có nhu cầu........”

      “Em tuyệt đối có nhu cầu! Mọi người đều là người trưởng thành, em cần có trách nhiệm với tôi, có trách nhiệm với em là được.......” Ngón tay Thạch Lãng chỉ vào trước ngực.......

      Thạch Thương Ly đứng dậy, nắm cổ tay Loan Đậu Đậu lôi kéo dẫn vào trong phòng mình.







      Chương 52: Cút Về Ngủ Được Làm Phiền Tôi!



      “Chết tiệt, muốn làm gì Đậu xanh ? Mở cửa!” Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa của Thạch Lãng.

      Loan Đậu Đậu ngã ngồi giường, ánh mắt nhìn chằm chằm, lắp bắp: “, , nghĩ muốn làm gì? , , .......”

      Còn chưa hết lời Thạch Thương Ly quay vào tủ quần áo lấy áo sơ mi trực tiếp mặc vào cho . Đầu ngón tay dịu dàng cài từng cái từng cái nút áo........

      Loan Đậu Đậu ngây ngẩn người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn của khó có thể tưởng tượng lại dịu dàng như vậy.

      “Về sau ở nhà cho phép mặc quần áo hở hang như vậy, cho mặc áo hở ngực trước mặt Thạch Lãng, còn nữa cho phép chân trong nhà.” Giọng trầm thấp lạnh lùng vang lên, cài nốt cái nút áo cuối cùng, bàn tay ấm áp khẽ sờ sờ đầu .

      Sau đó xoay người ra mở cở.

      Sao lại thay đổi thành người khác rồi?

      Ánh mắt Loan Đậu Đậu ngây ngốc nhìn cơ thể cao lớn của , lần đầu tiên cảm thấy chán ghét như vậy, lại có thể dịu dàng như vậy.

      Trong lúc Thạch Thương Ly mở cửa chợt quay đầu lạnh lùng câu: “Tôi muốn Thạch Lãng đeo giày cũ của tôi, đừng hiều nhầm!”

      Giày cũ? Trán Loan Đậu Đậu nổi gân xanh, bữa sáng ngày mai tô muốn bỏ thạch tín vào thức ăn hạ độ chết !

      “Đậu xanh sao chứ?” Thạch Lãng vội chạy tới bên người , muốn xem trong thời gian ngắn ngủi như vậy Thạch Thương Ly có thể làm gì Loan Đậu Đậu.

      Thấy người mặc áo sơ mi, trong đáy mắt liền hiểu. Cổ áo ngủ của Đậu xanh có chút.......thấp!

      có việc gì!” Loan Đậu Đậu cong môi, tròng mắt liếc nhìn bóng lưng Thạch Thương Ly.

      Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng ở lầu hai mà Thạch Thương Ly ở mình dưới lầu .

      Thời gian: Buổi tối. Địa điểm: Phòng ngủ Loan Đậu Đậu. Nhân vật: Loan Đậu Đậu, Thạch Lãng.

      Loan Đậu Đậu: “ ra ngoài cho tôi!”

      Thạch Lãng đáng thương: “ sợ bóng tối, dám ngủ mình!”

      Loan Đậu Đậu trợn mắt: “Vậy mở đèn ngủ.”

      Thạch Lãng: “Mở đèn ngủ được!”

      Loan Đậu Đậu: “Vậy đeo khăn bịt mắt lại!”

      Thạch Lãng: “ có, Đậu xanh theo ! đảm bảo có trách nhiệm với em!”

      “........”

      Loan Đậu Đậu lời nào, lập tức chạy ra hành lý của mình, tìm dụng cụ may vá, Thạch Lãng đứng cạnh giường trêu ghẹo, thỉnh thoảng thò đầu vào lại bị trừng mắt quay trở lại!

      Mười phút sau.

      Loan Đậu Đậu ném đồ cho Thạch Lãng: “Được rồi, bịt mắt do Loan Đậu Đậu thiết kế, có thể cầm về ngủ.”

      Thạch Lãng méo miệng, ngón tay cầm bịt mắt. Dây áo lót và băng vệ sinh hai bên, đây là....... “Bịt mắt”?

      Loan Đậu Đậu hả hê nhìn “kiệt tác” của mình, vừa vừa đạp Thạch Lãng hóa thạch ra ngoài: “Cút về ngủ, cho phép làm phiền tôi.”

      Bùm........

      Cửa vô tình bị đóng lại, Loan Đậu Đậu vỗ tay, hít sâu hơi, nhịn được tự khen mình: Tại sao mình lại có tài như vậy chứ!

      Thạch Lãng đứng ở cửa phòng, ánh mắt nhìn “Bịt mắt” trong tay, khóe miệng nhịn được khẽ nở nụ cười. thế giới này cũng chỉ có Loan Đậu Đậu mặt dày mới có thể đem băng vệ sinh làm thành bị mắt mà thôi.

      rất đặc biệt, khó trách Thạch Thương Ly đối với bình thường.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Làm Phiền Hai Người Vận Động Buổi Sáng


      “Làm sao đây? Bây giờ tôi muốn cướp lấy để vĩnh viễn thuộc về tôi.”

      Giọng mê hoặc vang lên trong đêm tối. Bóng tối dần trở nên yên tĩnh.

      Sáng sớm.

      “A.......” thanh thê thảm vang lên trong phòng.

      Rầm.......

      “A.......” thanh thê thảm hơn lại vang lên, phá tan khí yên tĩnh buổi sáng, tầng tầng lớp lớp chim ở bên ngoài bị tiếng động hù dọa bay .......

      Thạch Lãng ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hung tợn nhìn Loan Đậu Đậu ngồi quấn chăn giường, cắn răng nghiến lợi: “Đậu xanh , em muốn mưu sát chồng à?”

      “Ai là chồng tôi! Khốn kiếp!” Loan Đậu Đậu tức giận quát : “Ai cho leo lên giường tôi? đúng chỗ nào chứ?”

      thế giới này điều đáng sợ nhất là trước khi ngủ là người, đến lúc tỉnh dậy có thêm người bên cạnh. Loan Đậu Đậu sợ quá nhảy dựng lên tí nữa đụng phải trần nhà, trực tiếp người nào đó xuống giường.

      Cả người Thạch Lãng trần trụi, chỉ mặc chiếc quần lót da báo, thân hình to lớn, bắp thịt trơn bóng, đôi chân thon dài vết trầy xước lên trước mắt.

      “Tôi sợ bóng tối, dám ngủ mình! Bịt mắt nửa đêm rơi ra......”

      “Vậy mấy năm nay ngủ sao?” Loan Đâu Đậu khó chịu.

      Ánh mắt Thạch Lãng uất ức: “Khi còn bé ngủ cùng mẹ, sau này lớn lên ngủ cùng phụ nữ, bây giờ muốn ngủ cùng em.”

      Giả bộ muốn lên giường, Loan Đậu Đậu lần nữa đá ta rớt xuống giường. Lần này Thạch Lãng có chuẩn bị, tay giữ chặt mắt cá chân của , khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Đậu xanh , em có biết sáng sớm ham muốn của người đàn ông rất nhiều. Em như vậy là khuyến khích đối với em.......”

      Loan Đậu Đậu cúi đầu nhìn cảnh xuân như như , đôi tay vội vàng bảo vệ, giận đùng đùng quát: “ tìm những người phụ nữ kia là được rồi, đừng làm phiền tôi!”

      muốn!” Thạch Lãng khẽ cười: “Bây giờ chỉ có Đậu xanh , phải có trách nhiệm với em.”

      “Tôi.......”

      Kẽo kẹt.......

      Cửa phòng mở ra, bóng dáng đứng ở cửa cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly nhìn thấy cánh tay người đàn ông nắm mắt cá chân người phụ nữ mà người phụ nữ bảo vệ ngực mìn, người đàn ông trần trụi, người phụ nữ quần áo xốc xếch.......

      Sắc mặt trầm xuống, khí chung quan lạnh lùng, cả người trầm đáng sợ.

      “Tổng giám đốc.......” Loan Đậu Đậu cà lăm ra lời, sắc mặt tổng giám đốc rất khó coi, tại sao có cảm giác như bị bắt gian tại trận!

      Ảo giác, nhất định là ảo giác! Hơn nữa với Bọ Hung có gì! Thuần khiết như nước!

      “Xin lổi làm phiền hai người vận động buổi sáng.” Giọng nó lạnh lùng từ trong cổ phát ra, giống như muốn đem “Cẩu nam nữ” lăng trì! Cằm giương lên, cao cao tại thượng, giọng khẽ thoát ra: “Tôi đói bụng, làm phiền giúp tôi chuẩn bị bữa sáng sau đó hạy tiếp tục.”

      Xoay người bước ra khỏi phòng, thậm chí nhìn Loan Đậu Đậu cái.

      “Đậu xanh , em xem nghĩ chúng ta.......”

      Còn chưa hết lời, Loan Đậu Đậu duỗi chân trực tiếp đá vào bụng . Rầm tiếng, Thạch Lãng ngồi xuống đất, tiếp theo là tiếng gào như thét: “Bọ Hung chết !”

      Thạch Thương Ly ngồi trước bàn ăn, nỗ lực lắm mới đè nén lại cảnh vừa thấy nhưng sắc mặt càng ngày càng khó coi.Bộ dáng giống như sợi dây thun căng bị cây kéo cắt “Pằng” đứt!







      Chương 54: Bảo Tôi Xin Phép Ai Nghỉ Đây?



      Thạch Lãng vẫn còn hả hê tay chống cằm, khẽ cười: “Tối hôm qua tôi cùng Đậu xanh nam quả nữ nằm chung giường.......”

      Pằng.......

      Loan Đậu Đậu từ phía sau trực tiếp thưởng cho cái cốc đầu, rống giận: “ ràng là thừa lúc tôi ngủ, nửa đêm leo lên giường của tôi!”

      Thạch Lãng ôm đầu, uất ức dẩu môi: “Có gì khác nhau sao?”

      Loan Đậu Đậu len lén nhìn tổng giám đốc sắc mặt vẫn thay đổi, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, trái tim khẽ run, ngồi xuống vừa ăn sáng vừa trả lời: “Đương nhiên là có, tôi là đơn thuần!”

      Ách.......Thạch Lãng bị nghẹn.

      Sắc mặt Thạch Thương Ly lạnh nhạt giống như nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, mình ăn sáng, biết có phải nguyên nhân là do Thạch Lãng hay , bữa ăn sáng hôm nay ngon lắm, ăn chút liền dừng.

      Thạch Lãng nuốt bánh tiêu trong miệng, ngón tay bóng bẩy kéo kéo ống tay áo Loan Đậu Đậu: “Chúng ta mời giám đốc về nhà ăn cơm được ?”

      “Phốc.......” Trong nháy mắt Loan Đậu Đậu quay đầu lại, sữa đậu nành phun bắn lên mặt Thạch Lãng.

      Sắc mặt Thạch Lãng lập tức thay đổi, đối với người có tính sạch ngày phải thay hai bộ quần áo mà đây có thể xem là mưu sát! Ánh mắt vẫn dịu dàng như nước bỗng trở nên lạnh nhạt.

      Loan Đậu Đậu nhịn được hướng về phía Thạch Thương Ly khẽ run, ngón tay út níu lấy ống tay , giọng : “Tổng giám đốc cứu mạng.”

      Thạch Thương Ly khẽ liếc mắt nhìn cái, sắc mặt lạnh nhạt: “ lại lần, bỏ từ tổng giám đốc gọi Thương Ly.”

      Vì bảo vệ tính mạng bản thân, Đậu Đậu cần suy nghĩ, lập tức mở miệng: “Thương Ly cứu mạng!”

      Thạch Lãng nhất thời xù lông, vọt lên đập bàn: “ cho em gọi Thương Ly thân thiết như vậy. cho phép, cho phép, chính là cho phép!”

      Ách....... ta bị ma nhập rồi sao?

      Ánh mắt Thạch Thương Ly khẽ liếc mắt, đứng dậy cầm tay Loan Đậu Đậu, giọng dịu dàng. “Ngoan, chúng ta mua thức ăn! Buổi tối mời Tô Triệt đến ăn cơm.”

      “À?”

      Loan Đậu Đậu hóa đá bị Thạch Thương Ly kéo ra ngoài! lâu mới phản ứng, nằm mơ sao? Bọn họ thống nhất chuyện này từ khi nào vậy?

      Hai người ra khỏi phòng, để ý ở phòng khách Bọ Hung nổi trận lôi đình, ngừng gào thét.

      Loan Đậu Đậu: “Hôm nay làm sao?”

      Thạch Thương Ly: “Trốn việc.”

      Loan Đậu Đậu: “Tổng giám đốc trốn việc......Có thể sao?”

      Thạch Thương Ly: “Tổng giám đốc trốn việc vậy bảo tôi xin phép ai nghỉ đây?”

      Sắc mặt Thạch Thương Ly bắt đầu nhịn được, giọng mãnh liệt: “Rốt cuộc có gọi điện thoại cho ta ?”

      Ngón tay Loan Đậu Đậu nắm chặt điện thoại, bất lực nhìn , lắp bắp: “Tô, tôi biết với ấy như thế nào?”

      “Ngu ngốc!” Thạch Thương Ly bất đắc dĩ than thở, đoạt lấy điện thoại di động, từ trong danh bạ điện thoại tìm được “Tô Triệt” liền chau mày. Ngón tay thon dài sạch bàn phím nhanh.

      Loan Đậu Đậu nhìn ngón tay khẽ than, ông trời công bằng! Tại sao ngón tay lại đẹp như vậy. So với bàn tay khó coi.

      Thạch Thương Ly chuẩn bị xong tìm thấy số điện thoại của điện thoại , thấy ba chữ “tổng giám đốc” mới thở phào nhõm. ngu ngốc này vẫn nể tình đem tên lưu thành”Phân Ruồi” là may rồi. Lông mày khẽ nâng, ngón tay lại lần nữa hoạt động.

      “Tốt lắm.”

      Loan Đậu Đậu nghi ngờ cầm điện thoại nhìn tin nhắn được gửi, nhất thời mất hồn!

      Bảy giờ tối tại XXXXX.

      Lời ít ý nhiều, với nhiều dấu chấm đằng sau, biết Tô Triệt nhìn có hiểu !

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Chỉ Có Nhiệm Vụ Nấu Cơm


      Tô Triệt đến nhà Thạch Thương Ly là sáu giờ chiều, hai người đàn ông ở phòng khách xem báo , chơi game. Đậu Đậu lúi cúi trong phòng bếp, lúc chuông cửa vang lên đeo tạp dề, trong tay cầm cái muỗng hấp tấp mở cửa. Hai người đàn ông ngồi yên nhúc nhích.

      Tô Triệt thấy Loan Đậu Đậu sửng sốt, đứng ở cửa lúc lâu nên lời.

      “Ha Ha, đến rồi à, mau vào nhà ngồi ! Tổng giám đốc xem báo!” Loan Đậu Đậu quơ quơ cái muỗng trong tay, dáng vẻ rất đáng .

      “Hả?” Thạch Thương Ly nhíu mày, sắc mặt vui.

      Loan Đậu Đậu le lưỡi cái, lập tức đổi giọng: “Thương Ly, giám đốc tới.”

      Ánh mắt Tô Triệt ảm đạm, còn nhiệt tình nữa. đeo tạp dề ở nhà Thạch Thương Ly, cầm cái muỗng trong tay, gọi tên tổng giám đốc, cần cũng biết quan hệ của bọn họ như thế nào.

      Thạch Thương Ly khách sáo : “Hoan nghênh đến nhà tôi, vốn dĩ muốn mời đến nhà hàng nhưng Đậu Đậu kiên trì muốn mời đến nhà.”

      Gương mặt Loan Đậu Đậu tối sầm, mẹ kiếp, rốt cuộc là ai kiên trì? căn bản gì!

      Tô Triệt tới bắt tay, giọng nhàng: “Tay nghề của Đậu Đậu rất tốt.”

      Thạch Thương Ly khẽ nở nụ cười, câu trong nháy mắt có thể giết người: “Là ban đầu dạy bảo tốt, nếu bây giờ tôi có phúc phần đó.”

      khí kỳ quái! ràng lời của muốn giết người, ràng muốn đâm chết lòng Tô Triệt, chọc ta biết quý trọng bảo bối, hôm nay mới có thể hưởng phúc như vậy.

      “Ha ha, Bọ Hung tiếp khách đàng hoàng !” Loan Đậu Đậu quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm người còn chơi trò chơi. Bàn tay bé kéo ống tay áo Thạch Thương Ly: “Đến phòng bếp !”

      Thạch Thương Ly gật đầu, khách khí : “Tôi giúp ấy, cứ tự nhiên.”

      Tô Triệt gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đậu Đậu níu ống tay áo Thạch Thương Ly.

      Loan Đậu Đậu đứng trong phòng bếp chống nạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Thạch Thương Ly: “ xem những lời mới kia là có ý gì?”

      Thạch Thương Ly lạnh nhạt lấy từ trong ngăn tủ ra gói trà ra pha, nhàng : “Tất cả ý tứ đều mặt!”

      Ánh mắt Loan Đậu Đậu nhìn gương mặt bình tĩnh của lúc lâu, sờ cằm như suy nghĩ gì đó: “Tại sao và Bọ Hung kiên trì muốn mời Tô Triệt ăn cơm? Hay tại sao lại muốn dùng danh nghĩa của tôi mời khách? phải các muốn làm chuyện gì xấu chứ?”

      Bàn tay cầm hộp trà của Thạch Thương Ly khẽ ngưng, ánh mắt sắc bén quay sang nhìn , môi mỏng khẽ : “Tiêu diệt chướng ngại vật.”

      “À!” Loan Đậu Đậu trợn to hai mắt, hiểu ý muốn gì: “ gì tôi hiểu?”

      Qua kính thủy tinh Thạch Thương Ly nhìn Bọ Hung chuyện với Tô Triệt, sắc mặt ngày càng tái nhợt, đáy mắt u buồn, mặc dù biết rốt cuộc Thạch Lãng gì với ấy cái gì nhưng có thể xác định là lâu nữa Tô Triệt biến mất.

      Tâm tình nhất thời rất vui, giơ tay sờ sờ đầu Loan Đậu Đậu, giọng có phần cưng chiều: “Ngoan, chỉ cần nấu cơm, những thứ khác cần hiểu.” giúp em giải quyết tất cả.

      Loan Đậu Đậu cảm thấy nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến, nhịn được gương mặt ửng đỏ. Méo miệng: “Hình như tôi ở đây chỉ có chức năng nấu cơm.”

      “Còn nhiều hơn thế nữa!”

      “Hả?”

      Ánh mắt Loan Đậu Đậu kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn của càng ngày càng đến gần, sau đó ngón tay nắm cằm , đôi môi mềm mại bao trùm lên môi . Trong nháy mắt bất tỉnh, đầu óc trống rỗng.......

      Bên tai chỉ còn lại giọng của Bọ Hung trong phòng khách.......

      Hơi thở cực nóng phả mặt, bên tai còn truyền đến giọng mập mờ: “Còn có chức năng làm ấm giường!”

      Ấm giường!







      Chương 56: Nữ Chủ Nhà Cần Tức Giận Được !



      “Đậu Đậu, mọi người trong công ty đều đồn rằng và tổng giám đốc có quan hệ mập mờ có ?” nàng bát quái lại gần tò mò hỏi.

      Quan hệ mập mờ? Mẹ kiếp! Cũng bởi vì hôm qua Phân Ruồi hôn trước mặt hai người kia, tối qua Bọ Hung giống như con ong vò vò bên tai dứt, cho đến bây giờ vẫn có cảm giác như có ruồi bay bên tai.

      tiện tay lấy miếng băng vệ sinh viết lên mấy chữ rồi quăng cho nàng bát quái. thấy ràng lúc ấy nhận được miếng băng vệ sinh khóe miệng co quắp......

      Ai bảo băng vệ sinh là người bạn chân thành của phụ nữ chứ!

      “Đậu xanh !”

      Giọng ngọt ngào làm Loan Đậu Đậu nổi hết cả da gà, ngửa đầu nhìn trần nhà ai oán: “Bọ Hung, sao lại tới đây? bỏ qua cho tôi có được hay !”

      Hôm nay Thạch Lãng mặc áo khoác màu vàng nhạt, cái mông uốn éo, dọc theo đường ngừng phát điện, làm cho bao nhiêu trái tim của nhân viên nữ đập rộn lên, hô hấp dồn dập!

      Loan Đậu Đậu xa sầm mặt, đứng lên cúi đầu thèm để ý đến , ra khỏi phòng làm việc về phía thang máy.

      Vẻ mặt Thạch Lãng bi thương, nhìn đến vẻ mặt nàng bát quái tự mình phát điện, uất ức theo phía sau , níu quần áo . Giọng u oán: “Đậu xanh , sao em để ý đến ?”

      “Đậuxanh , em giận à?”

      “........” Cực kỳ tức giận!

      “Đậu xanh , nữ chủ nhà cần tức giận được !”

      “Khụ khụ!” Loan Đậu Đậu sặc nước miếng, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm .

      Thạch Lãng thấy chịu nhìn mình, khóe miệng hẽ nở nụ cười sáng láng, khôi phục giọng bình thường: “Em tức giận là được rồi, Đậu xanh , chúng ta xem phim !”

      Loan Đậu Đậu hít sâu hơi: “Bây giờ tổn giám đốc làm việc, làm phiền quay về vị trí làm việc của mình có được ?”

      cần!” Thạch Lãng cự tuyệt, kéo kéo ống tay áo của làm nũng: “Chúng ta xem phim di, mua popcorn, cola cho em, chỉ cần em muốn gì đều mua cho em.”

      Oa! là tiện nghi! Khóe miệng Loan Đậu Đậu khẽ nở nụ cười gật đầu: “Được! biết tiếng Nhật sao?”

      Thạch Lãng gật đầu.

      Loan Đậu Đậu lại hỏi: “Vậy có bạn ở Nhật Bản sao?”

      Thạch Lãng lại gật đầu. Cũng may ta có nhiều bạn ở Nhật Bản.

      bạn mua cho tôi truyện tranh tiểu thuyết ngôn tình, sau đó giúp tôi phiên dịch! Mua cho tôi thùng cola, thùng nước ngọt, tôi xem phim cùng !”

      Thạch Lãng vuốt cằm, suy tư: “Tiểu thuyết ngôn tình là gì?” Tại sao nhắc đến mấy chữ này mắt sáng lên.

      Loan Đậu Đậu cười cười, cúi đầu nắm tay : “ có gì.......chính là tác giả dốc hết tâm huyết phấn đấu.” Thu Ngạn là tác giả cùng với Tiểu Mỹ Mỹ HH dốc hết tâm huyết phấn đấu.

      Ánh mắt Thạch Lãng kinh ngạc nhìn , nụ cười sâu hơn: “ nghĩ tới Đậu xanh lại văn học như vậy!”

      Loan Đậu Đậu tiếp tục cười, miệng cứng lại, bất chợt đèn trong thang máy chợt tắt, rầm tiếng, giống như mọi thứ bất động.

      “A........”

      thanh bị thu hẹp trong gian thê lương, tiếp theo là “A.......Tránh ra....... cần.......”

      Loan Đậu Đậu giật mình, đưa tay đụng vào bên cạnh nhưng có ai. Nóng bỏng, hốt hoảng hỏi: “Bọ Hung làm sao vậy? ở đâu?”

      cần.......Tránh ra........Cách xa tôi ra chút.......”

      Giọng thê lương phát ra trong bóng tối, hình như hơi nghẹn ngào.

      Loan Đậu Đậu hiểu, chợt nghĩ đến điều gì đó liền móc ra trong túi cái đèn pin , theo ánh sáng yếu ớt chiếu vào thấy Bọ Hung cuộn lại, thân thể run rẩy, cúi đầu, đôi mắt đầy nước mắt giống như con vật sợ bị đụng vào.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Kiềm Chế Được


      Lúc gương mặt tuấn ngẩng lên, nước mắt dính khuôn mặt trắng nõn, khi thấy ánh sáng mới khắc chế được tinh thần, nghiêng đầu sang chỗ khác muốn bị người khác nhìn thấy vẻ nhếch nhác của mình, vẻ mặt yếu ớt.

      Loan Đậu Đậu kinh ngạc nên lời, cảm giác như có gì đó ngăn chặn trong lòng. Lẳng lơ như vậy, bất cần đời, công tử đào hoa, Bọ Hung cũng khóc sao? Giọng thê lương như vậy lại phát ra từ miệng ta. nằm mơ chứ?

      Chưa câu gì chỉ tới bên cạnh ta, bàn tay do dự hồi lâu đặt lên người ta, cảm giác cơ thể cứng ngắc. Loan Đậu Đậu khẽ cười: “ nhìn xem ở đây có ánh sáng, có tôi có chuyện gì đâu.”

      ra ta dối, ta thực sợ bóng tối.

      Thạch Lãng len lén lau nước mắt mặt, nghiêng người ôm Loan Đậu Đậu vào lòng, ôm chặt khe hở, giống như muốn đem thấm vào xương máu của mình.

      nhìn xem ở đây có ánh sáng, có tôi có chuyện gì đâu.

      câu bình thản như vậy giống an ủi ại tràn đầy chân thành tha thiết quan tâm, cũng đụng chạm tới tôn nghiêm của ta.

      Loan Đậu Đậu đẩy ta ra, giơ tay về phía có ánh sáng, giảm bớt sợ hãi của ta. Bàn tay nhàng vỗ lưng mặc dù bị ta siết chặt trong tay cách nào hô hấp. Nhưng ánh đèn càng ngày càng yếu, cứ tiếp tục như vậy buông tay, bọn họ bị nhốt trong thang máy.

      nắm tay tôi, tôi gọi cấp cứu được ?”

      muốn!” Thạch Lãng ra sức ôm chặt , nhất quyết cự tuyệt.

      “Nhưng đèn sắp hết pin.......” ta thế nào?

      Thạch Lãng hít mũi cái, cảm thấy đôi bồng đào của cọ trước ngực làm cho bụng dưới của phát hỏa, khỏi nhíu mày, khẽ nguyền rủa: “Bây giờ còn nghĩ đến chuyện này sao!”

      “Cái gì?” Loan Đậu Đậu nghe ta lẩm bẩm cái gì.

      có gì! Em hát cho nghe sợ nữa.......” Thạch Lãng giọng .

      Loan Đậu Đậu nháy nháy mắt, bất đắc dĩ: “Tôi chỉ biết hát bài.”

      “Bài gì cũng được.”

      Được rồi, Loan Đậu Đậu hít hơi sâu, chỉ cần Bọ Hung sợ hãi cái gì cũng làm! Hắng giọng cái, giọng trầm thấp dễ nghe, chỉ là biết thanh vang đến chỗ nào.

      Ánh đèn bắt đầu mờ dần, gian lần nữa trở nên u ám, lần này ta kêu thảm thiết, nỉ non, cơ thể lạnh lẽo ôm chặt Loan Đậu Đậu nghe giọng hát như vịt đực của Loan Đậu Đậu.

      Đáy lòng như có đồ vật gì đó được mở ra, lại có cái gì đó chậm rãi vào, ấp áp mềm mại, giống như quét mọi yếu ớt cùng bi thương.

      Loan Đậu Đậu giống với bất kỳ người phụ nữ nào ta từng tiếp xúc, hoặc là ham tiền hoặc là thích kỹ xảo trong tình của ta, chưa ai giống với Đậu xanh , cầu xin cái gì, đối với lời ngon tiếng ngọt thờ ơ, thậm chí nhìn thấy nhếch nhác trong thang máy cũng cười nhạo hoặc xem thường.

      Tại sao?

      Tại sao lại có người ngốc nghếch như vậy tồn tại chứ? Ngốc nghếch đến...... ta kiềm hãm được !





      Chương 58: Tôi Cảnh Cáo Cậu Được Phép Đụng Vào Ấy



      Loan Đậu Đậu kiên nhẫn ngồi hát, cực kỳ kiên nhẫn, cuối cùng hai tay ôm lấy ta, nhàng vỗ vào lưng ta Hơi thở phun mặt ta, ấm áp, trong lòng khỏi nhộn nhạo.

      Thạch Lãng hít mũi cái, lau khô nước mắt. Có Đậu xanh về sau ta còn yếu ớt nữa.

      Thang máy bất chợt rơi xuống dưới, Loan Đậu Đậu ôm chặt Bọ Hung, tiếng nào. “Ầm” tiếng, cửa thang máy mở ra, ánh sáng chói lóa rọi vào, hai người khẽ nhắm mắt. Mấy giây sau mở mắt ra thấy cửa thang máy mở: “Bọ Hung, sao.......”

      Thạch Lãng lên tiếng, đôi tay ôm chặt eo , đầu gác vai , mặt hướng về phía thang máy, trong mắt khẽ thoáng nụ cười giảo hoạt ai biết.

      “Bọ Hung........” Loan Đậu Đậu cho rằng ta sợ, đầu hướng về phía thang máy.

      Cửa thang máy có rất nhiều người, khuôn mặt Thạch Thương Ly lạnh tanh, hơi thở lạnh lùng nhất là cặp mắt muốn ăn thịt người kia, bên cạnh có Thẩm Nghịch, Tô Triệt còn có thư ký xinh đẹp và những người khác.......

      Xong rồi, lại nổi tiếng.

      Loan Đậu Đậu nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của bọn họ, muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống.

      Thẩm Nghịch gầy hơn so với lần trước, gương mặt gầy gò chỉ còn lớp da bọc lấy xương, da thịt trắng noãn đến nỗi có thể nhìn các mạch máu cơ mặt. ta nghiêng đầu khẽ hỏi: “Ly, sao vậy?”

      Thạch Thương Ly thu hồi ánh mắt sắc bén, hờ hững : “ có gì, thang máy hư mà thôi. Tôi đưa cậu về.......”

      Thẩm Nghịch khẽ nhíu mày, giống như thỏa mãn với những điều Thạch Thương Ly .

      “Tổng giám đốc.......” Rốt cuộc Loan Đậu Đậu kịp phản ứng, thoát khỏi tay Thạch Lãng, đứng lên về phía Thạch Thương Ly.

      Thạch Thương Ly dừng chân, tiếp tục về phía trước nhưng Thẩm Nghịch dừng lại, quay đầu ánh mắt lại có thể nhìn chính xác về phía Loan Đậu Đậu, khẽ : “Đậu Đậu.”

      “Chào Thẩm.” Loan Đậu Đậu thấy Thạch Thương Ly dừng chân khỏi thở phào nhõm.

      Thẩm Nghịch lên tiếng, xoay người với Thạch Thương Ly: “Cậu phải đưa tôi về đâu, để Đậu Đậu đưa tôi về là được.”

      được.” Thạch Thương Ly quả quyết cự tuyệt: “ ấy chăm sóc tốt cho cậu được.” Mắt Thẩm Nghịch nhìn thấy giao cho Loan Đậu Đậu yên tâm chút nào.

      Thẩm Nghịch nhếch miệng cười như cười, giọng kiên định : “Tôi chưa mù hoàn toàn.”

      Ánh mắt Thạch Thương Ly giống như cí thể chứa cả trời xanh, nhìn Loan Đậu Đậu cái thấy cậu ta kiên trì vậy cũng chỉ còn cách đồng ý “Về đến nhà gọi điện cho tôi.”

      Thẩm Nghịch khẽ “Ừ” tiếng, quay đầu lại với Loan Đậu Đậu: “Làm phiền Đậu Đậu.”

      Ánh mắt Loan Đậu Đậu rời khỏi người Thạch Thương Ly giống như mới tỉnh lại từ giấc mộng, nhanh chân về phía trước chủ động cầm tay ta: “Vậy để tôi đưa về.”

      Thẩm Nghịch mở miệng nhưng cơ thể ràng dừng lại, khóe miệng khẽ thoáng nụ cười. Chẳng lẽ biết chỉ cần cho ta mượn bờ vai là được sao?

      Ánh mắt tĩnh mịch của Thạch Thương Ly từ từ thu hồi, quay đầu nhìn Thạch Lãng tựa đầu vào thang máy, môi đỏ khẽ nâng lên, mái tóc xốc xếch. nhiều bước nhanh vào trong thang máy đến bên cạnh ta trầm giọng : “Tôi cảnh cáo cậu được phép đụng vào ấy.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :