1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đói bụng: Thỏ trắng mở cửa đi - Yêu Yêu Đào Chi (184c+1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Nghĩ Là Băng Vệ Sinh Tất Cả Con Thế Giới Đều Sao?


      ta mực chịu dùng đồ của khách sạn, phải chịu khổ lần nữa! Bàn chải đánh răng, sửa rữa mặt, sữa tắm, khăn lông những thứ này , ngay cả quần lót ta cũng bắt mua.......

      Về đến nhà mười giờ tối, Loan Đậu Đậu tắm cũng kịp tắm, nằm giường lớn, còn sức nhìn trầ nhà :”Tôi có phải thư ký đâu, quả giống như làm mẹ!” Gào khóc hồi liền ngủ thiếp .

      Sáng sớm đến công ty, Loan Đậu Đậu còn tâm trí nghe nàng bát quái , ngồi trước máy tính trấn an tinh thần bi thương của mình. Đột nhiên cảm thấy có làn gió thổi qua, ngẩng đầu liền nhìn thấy Bọ Hung mặc tây trang, cà vạt méo mó, tóc còn màu sắc sặc sỡ nữa, chỉ còn lại cái đầu vàng nhưng làm ảnh hưởng đến khuôn mặt ngược lại làm cho càng hấp dẫn hơn mấy phẩn.

      đứng trước bàn , ngón tay trêu chọc kéo tóc: “Đậu xanh , tại sao đồng phục công ty lại xấu như vậy? May mà dáng dấp tôi đến nỗi nên bị ảnh hưởng gì, có thể làm cho quần áo xấu như vậy biến thành sức hấp dẫn, tôi bị vẻ đẹp trai của mình thu phục!”

      Khóe miệng Loan Đậu Đậu co quắp: “Xin chờ chút, để tôi ói mười phút !” Lại còn tự khen mình, ra công ty cũng có nhiều dạng người!

      Đôi mắt Thạch Lãng híp cái: “Đậu xanh , thú vị! Tại sao lại theo đầu gỗ Thạch Thương Ly chứ? bằng với tôi, Lãng đây đảm bảo được nhậu nhẹt ăn ngon mỗi đêm!”

      Mỗi lần nghe ta Lãng” cả người Loan Đậu Đậu lạnh đến buồn nôn. “Tôi với tổng giám đốc chỉ là quan hệ cấp với cấp dưới! Còn có.......” Hạ đầu xuống, ánh mắt liếc mông ta, như suy nghĩ gì đó: “ cho rằng là băng vệ sinh, tất cả phụ nữ thế giời đều sao?”

      Gương mặt Thạch Lãng tối sầm lại.......Băng vệ sinh!

      Quầy rượu.

      Loan Đậu Đậu lau mồ hôi, Bọ Hung đến công ty chút, hai tiếng sau liền rời khỏi công ty, thuận tiện kéo ra ngoài. Năm giờ liền bar!

      Thạch Lãng lẫn vào trong đám con , trái ôm phải ôm, mặt viết hai chữ “mất hồn”!

      Loan Đậu Đậu ngồi yên lặng trong góc, nhìn hái hoa, cắn ống hút hiểu mắt nhìn người của con bây giờ thế nào, lại có thể để ý Bọ Hung. Mặc dù đẹp trai nhưng quá đào hoa. Hơn nữa chỉ bằng mặt trong lòng làm sao có thể chịu để cho người khác đè phía dưới chứ? làm cho người ta thương cảm!

      Đêm khuya Loan Đậu Đậu uống đến ly thứ mười mấy, lần thứ năm sau khi vào nhà vệ sinh ra thấy Bọ Hung với đám con kia đâu. Ngón chân cũng biết ta tình đêm! Cũng may, tiền lấy trong bóp ta vẫn đủ để xe về nhà.

      Mới ra khỏi quán bar, chiếc xe dừng ngay trước mặt, cửa sổ xe hạ xuống,Loan Đậu Đậu mới nhìn người trong xe, kinh ngạc: “Tổng giám đốc, sao lại ở đây?”

      “Lên xe.” Thạch Thương Ly mặt thay đổi, mở cửa xe ra.

      Loan Đậu Đậu cũng khách khí, đặt mông ngồi lên vị trí dành riêng cho mình. Thạch Thương Ly lái xe lên tiếng. Len lén liếc nhìn , cường khí rất lớn!Nhìn dáng dấp Bọ Hung trốn việc là biết, thể ra ta trực tiếp với em trai mình, vậy cũng chỉ có thể làm vật hy sinh! Đáng thương!







      Chương 30: Bỏ , Đần Như Vậy Làm Sao Hiểu!



      Thạch Thương Ly trực tiếp lái xe về nhà, Loan Đậu Đậu như đứa con ngoan theo vào, ngồi ghế sa lon, đứng trước mặt, cúi đầu, nghe mắng.

      Thạch Thương Ly nhíu mày: “Tôi đói bụng, còn nấu cơm ?”

      Hả?

      Loan Đậu Đậu kinh ngạc, tối khuya đến quán bar đón chính là muốn nấu cơm cho sao?

      Mười giờ rưỡi nấu cơm tối sao? Đồ lừa bịp! Loan Đậu Đậu cam tâm tình nguyện bị biến thành người giúp việc vào nhà bếp, trong tủ lạnh cái gì cũng có, cho nên dùng cái gì cũng được!

      Thạch Thương Ly nhắm mắt, môi mím lại, hề làm hưởng đến đường cong mỹ lệ khuôn mặt . cho Loan Đậu Đậu biết bởi vì biết tâm địa Thạch Lãng rất xảo quyệt, thích hộp đêm, mà trí thông minh nhiều sợ bị thiệt thòi nên cố ý đón .

      ra Loan Đậu Đậu có bị thiệt thòi hay cũng có quan hệ gì với . Có thể là sợ sau khi bị thiệt thòi ảnh hưởng tới việc bắt nạt .

      Chờ Thạch Thương Ly ăn xong, Loan Đậu Đậu thu dọn xong khuya, Thạch Thương Ly thấy vậy lương tâm trỗi dậy đưa về! Còn có thể dư lại khoản tiền , Loan Đậu Đậu rất thích.

      Lúc xuống xe, ánh mắt u của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm,môi mỏng mím chặt hồi lâu mới : “ nên quá gần gũi với Thạch Lãng.”

      “Sao?” Loan Đậu Đậu dáng vẻ ngu ngốc nhìn , hiểu ý của . phải thư ký của Bọ Hung sao?

      Thạch Thương Ly nhìn lâu, cuối cùng thu hồi ánh mắt, tự lẩm bẩm: “Bỏ , đần như vậy làm sao hiểu.”

      Sau đó lái xe mất!

      Loan Đậu Đậu ngửa đầu ngắm nhìn vầng trăng tròn, ánh sáng ưu thương, hai em nhà chính là khắc tinh của ! Rốt cuộc kiếp trước hiếp dâm bọn họ hay giết cả nhà họ.......Đời này phải gặp bọn họ! Quá khổ!

      Rạng sáng năm giờ, Thạch Thương Ly vẫn chưa ngủ, ngồi ghế sa lon mềm mại. Đôi mắt u nhìn chằm chằm cánh cửa khép kín trước mặt, lúc sau rốt cuộc cửa mở, người trần trụi đầy vết hôn, giống như con mèo Ba Tư cao quý Thạch Lãng ra, sửng sốt khi thấy người ngồi ở ghế sa lon, sau đó khóe miệng khẽ cười.

      tới trước bàn uống ly nước đá xoa cái bụng nóng ran.

      Thạch Thương Ly cũng giận, bộ dạng lạnh lùng càng kiên nghị, đứng dậy, đôi tay đặt trong túi quần, lạnh lùng : “Nếu quay về cần phải sống cuộc sống thối nát như thế này, em gạt được ông già nhưng gạt được !”

      “Cái gì thối nát?” Thạch Lãng khẽ cười, giọng cực kỳ quyến rũ “Em thích những cử chỉ lẳng lơ cũng những tiếng rên rỉ của những người phụ nữ kia dưới người em. Chỉ cần động tay là có thể làm cho họ vui vẻ rồi, việc như vậy cảm giác tuyệt.”

      Thạch Thương Ly mặt thay đổi, lời so với bắc cực còn lạnh hơn “ chờ xem sức mạnh thực của em.”

      Xoay người sải bước tới cửa, bóng lưng dưới ánh sáng có mấy phần đơn. Bỗng nhiên quay lại nhìn chằm chằm Thạch Lãng, ánh mắt cũng trở nên sắc bén: “ được tới gần Loan Đậu Đậu, đây là cảnh cáo em.”

      Bùm.......

      Cửa phát ra tiếng kêu lớn, vang vọng ngừng trong mềm đêm yên tĩnh, giống như cái gì đó đánh vào lòng.

      khuôn mặt Thạch Lãng lên tia kinh ngạc, Thạch Thương Ly vì người con mà mở miệng sao? cũng có người phụ nữ trong lòng sao?

      Thạch Thương Ly, chẳng lẽ biết chỉ cần là của tôi đều cướp sao?

      Công ty cho tới Loan Đậu Đậu tôi đều cướp về tay tôi!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Thuận Tiện Làm Bạn !


      Loan Đậu Đậu có việc gì làm cho đến trưa, Thạch Lãng với bộ dáng như cũ đến công ty muộn, vừa vào công ty thu hút bao nhiêu ánh mắt của nhân viên nữ. phải bởi vì người mà bởi vì bó bông hồng kiều diễm trong tay .

      “Đậu xanh thân , chúng ta hẹn hò !”

      “Phốc.” Loan Đậu Đậu vừa mới uống sữa chua toàn bộ phun vào gương mặt ta.

      Trán nổi gân xanh, sỉ nhục! Quả vô cùng nhục nhã! Từ khi ta bước vào tình trường đến nay chưa bao giờ thất bại, là cao thủ trong tình trường! Hôm nay lại bị người con phun sữa vào mặt!

      Loan Đậu Đậu lau miệng, ánh mắt nghi ngờ nhìn phía sau ta xem có ai và người ta đánh cuộc bao nhiêu tiền nếu theo đuổi được tôi? Nếu như chia cho tôi nửa, tôi suy nghĩ chút cùng diễn trò!”

      “.......” Sắc mặt Thạch Lãng tối sầm. đọc tiểu thuyết tình nhiều quá sao?

      Loan Đậu Đậu đem chồng tài liệu chất vào ngực ta, ý vị sâu xa : “Cậu nhóc, tuy rằng Cúc Hoa tốt nhưng làm đau nhiều người già. Còn trẻ nên làm nhiều việc đứng đắn chút! Tổng giám đốc gọi vào phòng làm việc!”

      Thạch Lãng đen mặt xoay người , Loan Đậu Đậu vội vã nhét hoa hồng vào ngực : “Hoa đẹp nhưng hãy đưa cho người con khác . Bác Mao rằng lãng phí chính là tội phạm.”

      Ánh mắt quỷ dị của Thạch Lãng quan sát từ đầu đến chân ba lần, sâu kín bỏ lại câu: “Đậu xanh thừa nhận , căn bản chính là đàn ông.”

      Loan Đậu Đậu nhìn bóng dáng ưu thương méo miệng : “Nếu tôi là đàn ông sớm đè tổng giám đốc dưới thân sao lại bị ta bắt nạt đến bây giờ?”

      Loan Đậu Đậu còn chưa ngồi nóng đít nhận được điện thoại của Đồng Thoại, gì, bảo lên mạng xem. Bạn tốt, nhìn biết, vừa nhìn.......

      Tức giận đến tay chân đều run, cắn răng nghiến lợi, ánh mắt sắc bén như dao găm!

      Các bạn học thảo luận mạng việc Loan Đậu Đậu giành chồng người khác trong tiệc đính hôn, ở công ty quyến rũ tổng giám đốc, quy tắc ngầm........

      Mẹ kiếp biết cái gì gọi là quy tắc ngầm phải ? Có gặp ai dùng quy tắc ngầm mà thiếu tiền ông chủ còn phải giặt quần áo nấu cơm cho ông chủ chưa? Người có học thức chuyên lừa bịp người khác ở nhà cho xong, cần gì phải xuất gieo họa cho người khác!

      qua lại lúc, rốt cuộc Loan Đậu Đậu tìm được đầu sỏ đưa tin đồn, hàm răng như muốn nghiền nát! Trừ Diệp Thanh Thanh bị Tô Triệt thoái hôn còn có thể là ai!

      Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra......., chú có thể nhịn nhưng nhịn được!

      Sau khi Thạch Lãng bị Thạch Thương Ly mắng cho trận quay lại, thấy Loan Đậu Đậu tức giận đến mặt trắng bệch, khỏi tò mò hỏi: “Đậu xanh ai bắt nạt ? Lãng giúp đánh !”

      Mí mắt Loan Đậu Đậu nhảy lên cái, giật mình, chăm chú nhìn Bọ Hung hỏi: “Chúng ta là quan hệ cấp cấp dưới phải ?”

      dừng ở đó!”

      “Tôi cũng cho là như vậy!” Loan Đậu Đậu nghiêm túc gật đầu: “Chúng ta là chị em tốt! Em gặp nạn, chị chắc chắn quan tâm!”

      Khóe miệng Thạch Lãng co quắp, ánh mắt tức giận như : “Ông đây là đàn ông, ông đây có em trai!”

      Loan Đậu Đậu đối với việc tức giận làm như thấy, cầm tay viết hang chữ vào lòng bàn tay ta: “Đưa bảo bối của đến chỗ này, tối nay tôi mời ăn bữa tiệc lớn!”

      Thạch Lãng thừa dịp cháy nhà hôi của: “Thuận tiện làm bạn !”

      Loan Đậu Đậu cầm túi xách trong tay: “Chị em ở chung chỗ người ta gọi là loạn luân!”

      Sau đó vội vã bỏ !







      Chương 32: Vợ Tôi Nổi Tiếng, Được Như Vậy Tôi Cũng Chu Mông



      Trán Thạch Lãng nổi gân xanh, nhắm mắt, bàn tay nắm chặt, môi mỏng mím lại. Chỉ mới hai ngày tại sao lại bị thay đổi rồi?

      Hơn bốn giờ chiều tan làm chính là giờ cao điểm. Bọ Hung đem bảo bối rời khỏi công ty, dừng cạnh tòa cao ốc bên đường, hấp dẫn ánh mắt tò mò của đông đảo người qua đường.

      Bọ Hung đứng bên cạnh Loan Đậu Đậu: “ đứng đây làm gì?”

      Loan Đậu Đậu chơi với bảo bối của ta, mắt cũng thèm nhìn : “Tức chết hồ ly tinh!”

      Mí mắt Bọ Hung giật giật mấy cái, có cảm giác xấu. Quả nhiên.......

      nhạc kích tình vang lên, thiếu chút nữa lộn đầu xuống đất.

      Tôi là chồng Diệp Thanh Thanh, mỗi ngày mỗi đêm đều khóc, vợ tôi nổi tiếng, được vậy tôi cũng chu mông.

      Tôi là chồng Diệp Thanh Thanh, mỗi ngày mỗi đêm chịu khổ, vợ tôi như xương sườn, ra bằng đầu heo.

      .......

      Tự xưng dung mạo đẹp như hoa, ra chỉ là con búp bê, tự xưng hai mươi hai tuổi, ra rất giống bốn mươi hai, da trắng môi đỏ cái rắm, tự xưng là thiên kim tiểu thư, ra nhờ vào nhà giàu mới nổi, luôn mình trong như nước, ra mặt như hồ ly, vóc dáng như vậy mà cũng gọi là đẹp, tôi nhìn giống như gặp quỷ, tự nhận biết khiêu vũ, chỉ là uốn éo mông vài cái, còn mình học thức cao, chuyên làm kẻ thứ ba cướp đàn ông của người khác, người phụ nữ này đáng ghét, chuyện gì cũng dám làm, tự biết là rất quan trọng nhưng ta lại vẫn biết xấu hổ......

      Loan Đậu Đậu ngồi bảo bối của ta, ăn bỏng ngô biết lấy ở đâu ra, nhàn nhã ném đôi giày sang bên, gật gù hả hê, ánh mắt nhìn vào cửa tòa cao ốc. Rất nhanh có bòng người chạy ra, điển hình của nhân viên văn phòng, thân hàng hiệu, khuôn mặt xinh xắn đứng cạnh bức tường màu trắng, sắc mặt trắng bệch do tức giận.

      “Loan Đậu Đậu!” Diệp Thanh Thanh đứng trước mặt , toàn thân run lên vì tức giận. Thỉnh thoảng có người qua nhìn chằm chằm ta.

      Loan Đậu Đậu làm ra vẻ vô tội ăn bỏng ngô, lầm bầm: “Có chuyện gì sao?”

      , , khinh người quá đáng!” Diệp Thanh Thanh tức giận đến mức cà lăm. Nếu cứ như vậy ta còn mặt mũi nào đứng trong công ty chứ?

      Loan Đậu Đậu nhìn Bọ Hung ở bên cạnh, nghi ngờ: “Tôi như thế nào gọi là khinh người quá đáng?”

      Thạch Lãng liếc Diệp Thanh Thanh, lại nhìn Loan Đậu Đậu, ra người tốt sâu trong người lộ ra, ta cho rằng có thể tùy ý bóp như trái hồng, nghĩ tới lại gây rắc rối như vậy! Sờ sờ cái cằm, cố làm ra vẻ suy tư: “ có bắt nạt ai ?”

      “Loan Đậu Đậu tôi cho biết, cướp đàn ông của người khác bị thiên lôi đánh. tự soi gương xem bản thân mình thế nào, Tô Triệt sao có thê coi trọng chứ.” Diệp Thanh Thanh cười gằn.

      Bỏng ngô trong miệng quá nhiều làm đau răng nên phun hết ra. Mắt trợn lên: “Vậy sao tự lấy túi đựng nước tiểu của mình lại mặt dày giành bạn trai của bạn thân?”

      “Khụ khụ!” Thạch Lãng bị sặc. Tự lấy túi đựng nước tiểu của mình?Đậu xanh nên dùng từ như vậy trước mặt con trai!

      Diệp Thanh Thanh tức giận đến nỗi mặt xanh mét, tức giận chỉ vào Loan Đậu Đậu chửi to: “Tôi giành bạn trai sao? Vóc dáng khó coi như vậy xứng với Tô Triệt sao? Ngay cả ngón tay so với tôi cũng kém hơn! Bạn thân sao, đùa rồi. Nếu phải vì Tô Triệt, cho rằng tôi làm bạn thân của sao? có tư cách gì?”

      Vốn dĩ sắc mặt Loan Đậu Đậu rất ôn hòa trong nháy mắt tối sầm, ngón tay bóp chặt túi bỏng ngô, ánh mắt u ám bắn về phía ta, mím môi lên tiếng!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Ảnh Hưởng Phát Triển Của Xã Hội, Tăng Trở Ngại Phát Triển Kinh Tế


      Diệp Thanh Thanh chưa từng thấy như vậy, mắt sáng ngời.Ngẩng đầu ưỡn ngực, tin Loan Đậu Đậu có thể làm gì ta. “Tô Triệt sao? phải chỉ được vẻ bề ngoài dễ nhìn sao? Bây giờ chị đây cần nữa. Cái loại phải đàn ông đó, tôi chơi ngán rồi! Diệp Thanh Thanh tôi muốn loại đàn ông nào mà có, sao có thể giống thương ôm ấp chủ động leo lên giường đàn ông.”

      Thấy Loan Đậu Đậu lời nào, mặt vênh váo hơn, nhất định là Loan Đậu Đậu sợ rồi.

      ngờ.......

      Khóe môi Loan Đậu Đậu nở nụ cười sáng lạn, vỗ tay cái từ loa thùng nhảy xuống. Đối với Bọ Hung : “Dọn dẹp đồ đạc chúng ta ăn bữa tiệc lớn.”

      Thạch Lãng nhíu mày, đậu xanh cho rằng là người sai vặt sao. Lúc muốn mở miệng lại phát ra hốc mắt hơi đỏ, thở dài. Từ trong cuộc chuyện của bọn họ cũng biết hai người phụ nữ giành người đàn ông, đành phải làm hùng lần vậy!

      Diệp Thanh Thanh sửng sốt khi thấy tắt nhạc, chuẩn bị mở miệng nghe thấy giọng lạnh lùng phía sau lưng: “Diệp Thanh Thanh phải chủ động leo lên giường của tôi.”

      Quay đầu lại biết Tô Triệt đứng đó từ lúc nào, Diệp Thanh Thanh giật mình.

      Ánh mắt u buồn lạnh lẽo của Tô Triệt nhìn ta, đôi mắt nhìn về phía Loan Đậu Đậu và Thạch Lãng. Khóe miệng khẽ cười buồn, nếu như phải ban đầu Diệp Thanh Thanh chủ động quyến rũ , lúc bất cẩn giữ được mình, phạm phải sai lầm của người đàn ông, sao có thể mất Đậu Đậu chứ?

      nhạc dừng lại. ánh mắt tò mò của mọi người trong công ty Cao Phong khi tan làm nhìn hai người. Sắc mặt Diệp Thanh Thanh trắng bệch, nước mắt trào ra, muốn mở miệng giải thích nhưng lại nên lời.

      Thạch Lãng vừa thu dọn đồ đạc vừa liếc nhìn Tô Triệt, nhíu chân mày. ra người mà bọn họ tranh giành là Tô Triệt, là giám đốc giám sát công ty. Là quân cờ mà ông già phái tới để theo dõi Thạch Thương Ly.

      Chưa kịp cất đồ lên xe, tiếng còi xe cảnh sát hú vang........

      Trong đồn cảnh sát.

      Cảnh sát đưa giấy bút cho Diệp Thanh Thanh cùng Tô Triệt viết tường trình. Tay Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng đặt cổ đứng ở khúc quanh. Thạch Lãng liếc lạnh lùng : “Đậu xanh , mắt có vấn đề sao! Tô Triệt đẹp bằng tôi, sao lại thích , cự tuyệt tôi.”

      Loan Đậu Đậu trợn mắt, bây giờ là lúc nào mà vẫn như vậy! Thừa lúc chú cảnh sát chú ý thả hai bàn tay nhức mỏi xuống, vẽ vòng vòng mặt đất. Tại sao lại bị cảnh sát bắt!

      làm gì đấy? Tôi cho thả tay xuống rồi sao? Công khai mở nhạc ầm ầm đường còn ra thể thống gì nữa?” Viên cảnh sát chạy tới nghiêm giọng quát lớn.

      Loan Đậu Đậu nghiêm chỉnh, tích cực nhận lỗi: “Chú cảnh sát cháu sai rồi, cháu ghi nhớ lỗi của mình rồi, cháu nên phát nhạc nơi công cộng, làm ảnh hưởng phong cảnh của thành phố văn minh, ảnh hưởng phát triển xã hội, làm tăng trở ngại phát triển kinh tế, ảnh hưởng phát triển của loài người, cháu là tội nhân. Đừng là chú ngay cả bản thân cháu cũng tha thứ cho chính mình.”

      Viên cảnh sát bị làm cho buồn cười. “Được rồi, đừng dẻo miệng! Có người tới bảo lãnh hai người rồi. Về sau chú ý đừng phạm phải là được.”

      Loan Đậu Đậu như đứa con ngoan gật đầu, Bọ Hung khịt mũi. Ngẩng đầu nhìn bóng dáng tới, điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là đôi giày da bóng loáng, sau đó là quần tây, eo , bóng dáng cao ngạo, cuối cùng là đôi mắt trầm khuôn mặt tuấn tú của Thạch Thương Ly.







      Chương 34: Ra Đậu Xanh Ngốc

      Thạch Thương Ly nhìn hai người đứng ở góc tường, mặt tối sầm. biết đầu óc hai người cấu tạo thế nào, chuyện mất mặt như vậy cũng có thể làm được!

      “Chơi ?” Giọng lạnh lẽo vang lên.

      Đậu Đậu cùng Bọ Hung như đứa con ngoan gật đầu. Chơi! Đủ! Rồi!

      “Thoải mái ?”

      Lại gật đầu lần nữa.

      Sắc mặt Thạch Thương Ly càng tối hơn, quay lại với cảnh sát: “Làm phiền các rồi.”

      sao!” Bộ dáng cảnh sát so với nhìn thấy ba mình còn thành kính hơn!

      Khóe miệng Loa Đậu Đậu cùng Bọ Hung như hai đứa trẻ ngoan theo Thạch Thương Ly. Sau khi lên xe Bọ Hung nhịn được len lén hỏi: “ cố ý gọi Tô Triệt đến phải ?”

      Dưới ánh trăng Loan Đậu Đậu nở nụ cười vô hại. Cúi đầu chui vào xe.

      Thạch Lãng cúi đầu, khóe miệng nhịn được nở nụ cười. ra đậu xanh cũng ngốc!

      Sau khi lên xe Thạch Thương Ly lời nhưng lại bắt được Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng nháy mắt ra hiệu cho nhau, chút vui, khí lạnh lẽo bao trùm xung quanh.

      Loan Đậu Đậu cảm thấy tổng giám đốc tức giận, kéo kéo ống tay : “Tổng giám đốc tức giận sao?”

      Thạch Thương Ly liếc cái mở miệng.

      “Tổng giám đốc đừng nóng giận, là người ta bắt nạt tôi trước! Người ta tôi chủ động leo lên giường của , rồi cái gì quy tắc ngầm, rất khó nghe!” làm ra vẻ đáng thương.......

      “Người phụ nữ kia có mắt! ràng cùng tôi.......”

      Còn chưa hết lời, Bọ Hung thấy ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Ly liền im lặng ngay lập tức.

      “Tổng giám đốc đừng tức giận nữa! Cùng lắm tôi nấu cho ăn tuần!” Loan Đậu Đậu rút kinh nghiệm rồi, nếu lấy lòng tổng giám đốc, đừng hy vọng sống tốt ở công ty. bị bắt nạt!

      “Thiên vị!” Bọ Hung chu môi lên án.

      Loan Đậu Đậu nhìn ta, ánh mắt tội nghiệp nhìn tổng giám đốc, ôm lấy cánh tay , phát huy tinh thần nịnh bợ: “Ba ngày sau là sinh nhật tôi, trước ngày sinh nhật của tôi đừng tức giận được ?”

      Thạch Thương Ly tròn mắt, ánh mắt nhìn cánh tay ôm , sắc mặt rốt cuộc tốt hơn chút, khóe miệng lên nụ cười như có như . Giọng trầm thấp ra chữ: “Được!”

      Ánh mắt khiêu khích lại nhìn về phía Thạch Lãng.

      Qua kính chiếu hậu Thạch Lãng thấy Đậu Đậu nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời của chỉ nhìn về phía Thạch Thương Ly. Trong lòng khẽ đau.

      Tại sao ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Thạch Thương Ly? tốt như vậy sao?

      Hai ngày nay xảy ra số chuyện lớn.

      Bọ Hung bị phái công tác bốn ngày, muốn đưa Đậu Đậu theo lại bị tổng giám đốc bác bỏ, trước khi tranh cãi ầm ĩ với tổng giám đốc, mọi người trong công ty đều biết.

      Hai là Đồng Thoại trọng sắc khinh bạn cùng cấp bay sang Nhật về dự sinh nhật Đậu Đậu.

      Ba là sau khi Bọ Hung , Loan Đậu Đậu bị gọi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, sống trong nước sôi lửa bỏng, sau khi tan làm tiếp tục đến nhà tổng giám đốc giặt quần áo, dọn vệ sinh, nấu cơm!

      Sau khi Diệp Thanh Thanh bị công ty sa thải, kinh tế xuất nhiều vấn đề nghiêm trọng, phá sản! Nghe thấy tin tức như vây Loan Đậu Đậu đứng bồn cầu cười năm phút! Còn tốt bụng gửi tin nhắn cho Tô Triệt.......

      Chỉ tiếc Tô Triệt trả lời, mỗi ngày vẫn đến công ty đều đặn!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Cho Tôi Món Đắt Nhất


      Buổi sáng Loan Đậu Đậu rất hào hứng đến công ty,khi đến nằm ngay đơ bàn. thể khen tài giày vò của tổng giám đốc.

      Vừa bước chân vào công ty, Tô Triệt cầm cái hộp trong tay, khóe miệng khẽ nở nụ cười, ánh mắt mềm mại.

      “Chào giám đốc!” Loan Đậu Đậu nghiêm chỉnh đứng trước mặt , dù sao ở công ty vẫn nên đứng đắn chút.

      “Sinh nhật vui vẻ!” Tô Triệt nhét hộp quà vào trong ngực “Mặc dù chúng ta chia tay nhưng vẫn là bạn, cần từ chối lời chúc của .”

      Loan Đậu Đậu ôm chặt cái hộp trong tay, cười : “Dĩ nhiên em từ chối!”

      “Vậy tốt.” Tô Triệt thở phào nhõm, do dự mấy giây mới mở miệng: “Buổi tối có hẹn ? Nếu như có.......”

      “Xin lỗi, ấy có hẹn rồi!” Giọng lạnh lẽo cắt ngang lời Tô Triệt,ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Loan Đậu Đậu.

      Loan Đậu Đậu sa sầm mặt.......Mẹ kiếp, mỗi lần đều là làm kỳ đà cản mũi, Phân Ruồi có đạo đức chút được hay ?

      “Tổng giám đốc, hôm nay là sinh nhật tôi.”

      Thạch Thương Ly nhíu mày: “Cho nên.......”

      “Tôi muốn ăn cơm với bạn!” Ánh mắt Loan Đậu Đậu nhìn về phía Tô Triệt, Tô Triệt em muốn hẹn hò cùng !

      “Oh!” Thạch Thương Ly đút tay trong túi, dựa lưng về phía sau, khóe môi khẽ cười: “Tôi còn chuẩn bị tặng món quà lớn, ngoài ra còn muốn bàn với về việc trả nợ.......”

      “Tôi hiểu rồi!” Loan Đậu Đậu giật giật khóe miệng, giống như con mèo bị đạp phải đuôi xù lông vội vàng cắt ngang lời ! Mẹ kiếp, trước mặt Tô Triệt có thể để cho chút mặt mũi được ! Nghiêng mặt cười tươi như hoa với Tô Triệt: “Xin lỗi, giám đốc! Hôm khác tôi mời ăn cơm! Cảm ơn món quà sinh nhật của !”

      Tô Triệt đem theo ánh mắt u buồn rời , tay hai người còn đeo lắc tay tình nhân như cười tự mình đa tình. Đôi tay kia từng nắm lấy chỉ là bây giờ còn tư cách nữa rồi.

      Thạch Thương Ly đưa Loan Đậu Đậu ăn bữa tiệc lớn. Loan Đậu Đậu ngồi trong nhà hàng cao cấp, sững sờ nhìn thực đơn lúc lâu, quay đầu lại cười tươi với nhân viên phục vụ,khách khí mở miệng: “Cho tôi món đắt tiền nhất.” Nhân viên phục vụ xanh mặt nhìn Thạch Thương Ly, cũng gật đầu gì.

      Tổng giám đốc mời ăn cơm nhất định phải ăn món đắt tiền nhất!

      “Ợ.......ợ.......” Loan Đậu Đậu ngồi trong xe ngừng ợ, bởi vị món ăn rất ngon nên ăn rất nhiều. Ai biết sau khi rời khỏi nhà hàng đến bây giờ.......

      Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly liếc , hận thể ngay lập tức vứt xuống xe!

      Loan Đậu Đậu ôm hộp quà của Tô Triệt trong lòng cảm thấy ngọt ngào, mặc dù hôm nay rất bận nhưng có quà của Tô Triệt còn có bữa ăn của tổng giám đốc biến thái làm cho cuộc sống của trở nên đẹp hơn.

      Về đến nhà Loan Đậu Đậu vội vã giặt gra trải giường.

      cần giặt.” Giọng của Thạch Thương Ly vang lên, cởi áo vét, dưới ánh đèn mập mờ áo sơ mi tôn lên dáng người to lớn cực kỳ mê người của .

      Loan Đậu Đậu dừng bước quay lại, kinh ngạc nhìn : “ phải gọi tôi tới giặt quần áo sao? Vậy gọi tôi đến làm gì?”

      Thạch Thương Ly trả lời câu hỏi của , xoay người về giá rượu, cầm chai rượu đỏ ở phía “Đây là quà sinh nhật của , ba mươi vạn chai.”

      Loan Đậu Đậu kinh ngạc “ cho tôi bình rượu ba mươi vạn sao?”







      Chương 36: Người Đàn Ông Hư Hỏng



      Mẹ kiếp lần đầu tiên thấy có người đưa chai rượu ba mươi vạn làm quà sinh nhật, cũng phải đàn ông! Nhưng ba mươi bạn rất đắt, nếu đem bán.......

      “Sao mở quà tặng của tôi?” Khi Loan Đậu Đậu phản ứng mở chai rượu ra.

      Thạch Thương Ly nghi ngờ nhìn , chỉ nghe được tiếng kêu rên thê thảm: “Ba mươi vạn của tôi! Tôi còn định bán!”

      Sắc mặt Thạch Thương Ly tối sầm.

      Hai người ngồi xếp bằng sàn nhà trải thảm, Thạch Thương Ly đưa cái ly cho : “Thử chút xem mùi vị thế nào.”

      Ánh mắt thê lương của Loan Đậu Đậu nhìn chằm chằm cái ly cao cổ, tim rỉ máu, ba mươi vạn! Ba mươi vạn! Nhấp ngụm, dưới ánh mắt mong đợi của , sâu kín “Bây giờ trong miệng tôi đều là vị của nhân dân tệ!”

      Thạch Thương Ly:.......

      Sau khi uống hai ly rượu mặt Loan Đậu Đậu bắt đầu đỏ tới mang tai, đầu choáng váng, nằm khay trà giả chết. Đôi môi đỏ cùng với sắc màu của rượu càng làm cho thêm kiều diễm, giống như trái cây chín mùi mời chào thưởng thức. Thỉnh thoảng lẩm bẩm: “Người xấu, người xấu, người xấu, các người đều là người xấu!”

      Thạch Thương Ly tối sầm mặt, ánh mắt nhìn về phía hộp quà ghế sa lon lời nào đứng dậy cầm hộp quà tới trước cửa sổ ném xuống.

      Loan Đậu Đậu bị rượu làm choáng váng, sửng sốt khoảng ba phút. Lúc Thạch Thương Ly quay lại lập tức chạy tới, la to: “Tại sao lại ném quà của tôi ? là đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng!”

      “Đây là nhà tôi!” Thạch Thương Ly lạnh lùng trả lời.

      “Nhà sao? Hôm nay là sinh nhật tôi, tại sao có thể ném quà sinh nhật của tôi ? Tại sao? , .......”

      “Nhìn ưa!” Căn bản cũng muốn để người đàn ông kia để trong lòng!

      , , .......” Loan Đậu Đậu tức nên lời, mở to hai mắt trừng , tức giận đến nỗi vai run lên. Thạch Thương Ly hờ hững, nhìn . Hai người mắt to trừng mắt , giằng co lúc lâu.......

      Đậu Đậu hít sâu hơi, nắm chặt hai tay, Thạch Thương Ly tưởng muốn gào thét nữa : “Nhìn ưa ưa, ưa tôi .......Hừ! Đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng! Đàn ông hư hỏng!”

      Giọng mềm mại cùng với vẻ mặt đáng của , rất giống.......thỏ!

      Xoay người muốn chân vấp phải thảm, cả người ngã xuống sàn nhà. Vốn dĩ Thạch Thương Ly muốn thờ ơ lạnh nhạt nhưng bàn tay bé của Loan Đậu Đậu rất nhanh nắm lấy quần áo , kết quả là.......hai người cùng ngã sàn nhà.

      Thạch Thương Ly ở dưới, Loan Đậu Đậu ở .......Hai tay rất “khéo” rơi vào trước ngực , tay của rất “khéo” rơi vào hạ bộ của .

      Loan Đậu Đậu nháy nháy mắt, cảm giác đồ trong tay rất kỳ quái, có chút cứng, hơi nóng còn căng căng.......Cúi đầu nhìn xuống chỗ đó: “ muốn tiểu hay sao mà nó trở nên lớn vậy?”

      Trán Thạch Thương Ly nổi đầy gân xanh, giọt mồ hôi lăn từ khuôn mặt lạnh lùng của .......giọng như mất tiếng: “Ngu ngốc.”

      Loan Đậu Đậu mếu máo “ mới ngu ngốc, mới ngu ngốc, mới là ngu ngốc! Tại sao lại ném quà sinh nhật của tôi? Tại sao lại bắt nạt tôi? phải chỉ nợ có năm trăm tệ sao, tôi trả .......”

      xong liền tìm ví.......Đem cả ví đổ ra, đồng năm tệ, mười tệ..........

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Cây Kẹo Này Ngọt


      “Hu hu.......” Mắt Loan Đậu Đậu ngâp nước, mặt như đưa đám: “Tôi có tiền! Bây giờ thiếu.......Cùng lắm sau này tôi trả tiền lãi cho ........”

      Thạch Thương Ly đứng dậy, ánh mắt từ trước đến giờ lạnh lùng bỗng trở nên nóng bỏng, giọng trầm thấp: “Còn cách khác.”

      Mắt Loan Đậu Đậu chợt sáng lên: “Cách gì?”

      “Dùng người trả tiền.”

      giây tiếp theo, mắt Loan Đậu Đậu mở to phóng ra N lần, có gì đó mềm mại bao trùm lên môi . lần lại lần thăm dò đôi môi của , giữa hai môi còn tràn ngập mùi rượu. Chiếc lưỡi vô cùng thuần thục cạy hai hàm răng , ôm , răng môi giao tiếp, lửa nóng triền miên, ngọt ngào.

      Đầu óc choáng váng, gương mặt phía trước rất mơ hồ, vóc dáng tồi, nhất là miệng của ngon, giống như kẹo, vừa mềm vừa dai!

      Ôm Đậu Đậu thẳng về phía phòng ngủ, trong phòng tối om bật đèn, hai bóng đen ngã mặt giường, dâu dưa ngừng.

      Đậu Đậu: “Sao lại cởi quần áo của tôi?”

      Đàn ông khốn nạn: “ cởi làm sao ăn kẹo?”

      Đậu Đậu do dự mấy giây, lẩm bẩm: “Tôi muốn ăn cây kẹo kia!”

      Đàn ông khốn nạn dùng hành động chứng minh cây kẹo của tuyệt đối rất ngọt!

      Cơ thể trần truồng, da thịt cọ da thịt, ngọn lửa từ từ thiêu cháy, Loan Đậu Đậu miệng đắng lưỡi khô ôm cổ ngừng cắn môi , bàn tay nóng bỏng cẩn thận vuốt ve da thịt trắng nõn như tuyết, di chuyển dọc theo cơ thể từ vòng eo xuống.......

      Đậu Đậu u oán: "Đường này ngọt!"

      Đàn ông khốn nạn bất đắc dĩ khẽ chạm môi : "Ngoan, từ từ ăn, chút nữa ngọt!"

      Đôi tay dịu dàng chạy khắp cơ thể, đầu ngón tay như có điện, trong nháy mắt đốt thành ngọn lửa.

      Đôi môi bị cắn sưng đỏ rì rầm, mắt khẽ mở, lẩm bẩm: "Đường......."

      “Ngoan, chút nữa có!” Thạch Thương Ly cực kỳ kiên nhẫn dụ dỗ , kiềm chế khó chịu của bản thân. Mồ hôi trán ngừng rơi xuống.

      Đậu Đậu mơ mơ màng màng, hoàn toàn cảnh tượng trước mặt, ôm như gấu ôm cây, miệng đắng lưỡi khô, chỉ muốn uống nước. Cắn vài cái phát thích, giọng khàn nàn : “Nước này ngon, tôi muốn ăn cây kẹo kia!”

      Thạch Thương Ly thiếu chút nữa muốn trực tiếp vào, hít sâu hơi, cúi đầu hôn môi : “Ngoan, tí nữa là được ăn kẹo rồi.”







      Chương 38: Giúp Em Xoa Bóp



      là đau......Tôi muốn ăn.”

      “Em quá chặt, lúc nữa thoải mái.......”

      “.......”

      Hơi thở mập mờ, thỉnh thoảng phát ra thanh kỳ quái.

      “Sao lại ăn đậu hũ của tôi?”

      “Của em hơi , giúp em xoa bóp.”

      “Tại sao cây kẹo vẫn lớn như vậy? Tôi ăn rất mệt!”

      “Ngoan, lúc nữa lại.......”

      Đêm yên tĩnh rồi lại yên tĩnh........Sinh nhật hai mươi hai tuổi trôi qua như vậy.......

      Loan Đậu Đậu “nằm ngay đơ” nhìn hoa hồng trắng trần nhà, ánh mắt nhìn về phía vòng eo! Đầu óc trống nửa giờ rốt cuộc nhận ra : bị ăn sạch rồi!

      Hai mươi hai năm gìn giữ của chai rượu đỏ mà ra rồi.......

      khí tối hôm qua tốt chút nào.......Đối tượng tốt chút nào, mẹ kiếp say rượu làm mất hết lý trí rồi sao?

      Thạch Thương Ly tỉnh tư tiếng trước nhưng trong lòng tỉnh vẫn có động tĩnh gì, biết suy nghĩ gì, cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, lấy tĩnh chế tĩnh, tĩnh đến còn kiên nhẫn nữa.

      Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của , ánh mắt sắc lạnh, nuốt ngụm nước bọt, thừa nhận mất lý trí nhưng đối tượng cũng tệ lắm chắc chết!

      Thạch Thương Ly lời ngồi dậy, lộ ra lồng ngực tinh tráng, thiếu những dấu vết mập mờ, ánh mắt im lặng nhìn ! khóc sao? Hay là làm loạn? Dù sao cũng là lần đầu tiên của , lúc trước còn trinh tin, nghĩ tới thực trong trắng!Sớm biết như vậy, đụng .

      Loan Đậu Đậu suy tư lâu, quyết định chuyện như vậy cũng tệ lắm. Châm chước : “ ăn có thoải mái ?”

      “Hả?” Thạch Thương Ly nhú mày, giống như dự đoán!

      Loan Đậu Đậu: “Tôi làm thoải mái, phải trả thù ao cho tôi!”

      Thạch Thương Ly mặt thay đổi, ánh mắt lại từ từ lạnh, khẽ nở nụ cười: “Trong ngày sinh nhật hôm qua của tôi giúp tạm biệt xử nử, phải nên cảm ơn tôi sao, còn biết xấu hổ đòi tền tôi?Tôi thoải mái chẳng lẽ khó chịu sao? Tối hôm qua là ai kêu to như vậy?”

      “.......”

      Loan Đậu Đậu sa sầm mặt “Nhưng ăn tôi!” Tổng giám đốc biết điều chút được ! Chúng ta cùng bạn bạc!

      còn nợ tôi năm trăm tệ.” Giọng lạnh lùng như băng, trong lòng biết là cảm giác gì! nghĩ bản thân là gì, chỉ là ngủ cùng sao? đòi danh phận, khóc rống lại đòi tiền.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :