1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đói bụng: Thỏ trắng mở cửa đi - Yêu Yêu Đào Chi (184c+1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Tôi Muốn Suy Nghĩ Lung Tung Về Tôi


      Loan Đậu Đậu cảnh giác lui về sau bước: “Tổng giám đốc, tôi......”

      Thạch Thương Ly bước hai bước đến trước mặt , để ý giãy giụa, xốc cổ áo lên, giọng xuyên qua kẽ răng: “Loan Đậu Đậu, câm miệng cho tôi!”

      Quả Loan Đậu Đậu ngậm miệng lại, bị đưa vào nhà. Hoàn cảnh vô cùng tốt, yên tĩnh, giường uống trà nghệ thuật còn có đôi vợ chồng già đáng dăng gọi bọn họ.

      “Tổng giám đốc thường đến đây ăn cơm à?” Loan Đậu Đậu cầm cái ly, gương mặt xấu hổ, tại sao có thể chửi bơi tổng giám đốc cao thượng như vậy!

      Thạch Thương Ly liếc cái, căn bản để ý tới , dù gọi đồ ăn cũng thèm hỏi . Dường như đối với Loan Đậu Đậu tồn tại!

      Loan Đậu Đậu vô tội ngồi bẻ ngón tay, biết nên làm gì? Tổng giám đốc tức giận, có thể đuổi hay ? có làm khó dễ ? Lại bắt đầu nịnh bợ.

      “Tổng giám đốc, đừng tức giận được ? Tôi sai rồi, tôi nên đem hình tượng độc ác như vậy áp đặt lên người . Tôi biết lỗi của mình rồi. Từ nay về sau tôi có bất kỳ ý nghĩ xấu nào về tổng giám đốc, càng suy nghĩ lung tung về tổng giám đốc.”

      Loan Đậu Đậu xong phát ra lời của mình nghe là lạ, len lén liếc nhìn thấy khóe miệng tổng giám đốc cũng là lạ.

      Sắc mặt Thạch Thương Ly thay đổi, nhíu mày, ràng: “Tôi muốn nghĩ lung tung về tôi.”

      “Hả?” Loan Đậu Đậu ngây ngốc nhìn , còn chưa kịp hỏi có ý gì. Đôi vợ chồng già dọn thức ăn lên, trong nháy mắt Loan Đậu Đậu mờ mịt.

      Quả nhiên khẩu vị của Phân Ruồi cũng khác người! lại có thể thích ăn dưa muối với bánh!

      Thạch Thương Ly nhìn sắc mặt , sắc mặt lạnh lùng: “ thích sao?”

      “Thích!Bánh làm cho tôi nghĩ đến những khó khăn và những người hùng cách mạng, vô cùng vĩ đại, truyền cảm hứng và khích lệ tôi sống và làm việc tích cực hơn.” Loan Đậu Đậu cười so với khóc còn khó coi hơn.

      “Vậy ăn nhiều chút.” Thạch Thương Ly đưa hơn nửa bánh vào đĩa , quên cho thêm ít dưa muối.

      Loan Đậu Đậu cầm bánh, ngẩng đầu nhìn cười vô cùng thê lương. Cuối cùng dũng hy sinh ăn bánh, trong lòng yên lặng ăn.

      Vẻ mặt Thạch Thương Ly rất nghiêm túc, đáy mắt lại lên nụ cười. ăn rất ít, phần lớn là vào bụng Loan Đậu Đậu. Biết Loan Đậu Đậu ăn nổi nữa nhưng vẫn mở miệng, thấy khuôn mặt ấy cười vặn vẹo, tâm tình vô cùng vui vẻ.

      Cuối cùng Loan Đậu Đậu tội nghiệp : “Mùi vị rất ngon chỉ là toi ăn nổi nữa. Hì hì.......”

      Thạch Thương Ly nhìn chiếc bánh còn lại, khóe miệng khẽ cười, lúc này rất lịch nhét vào tay : “Vậy mang về nhà ăn, bánh này để được rất lâu!”

      để tôi chết ! Loan Đậu Đậu căm phẫn muốn bóp nát cái bánh này!

      Lúc Thạch Thương Ly đưa về nhà chín giờ tối.

      Loan Đậu Đậu xuống xe đối với rất cảm kích: “Cảm ơn tỗng giám đốc hôm nay mời tôi ăn cơm, cảm ơn đưa tôi về.”

      có gì.” Ánh mắt của nhìn dưới ánh đèn mờ hơi giảo hoạt, nghiêm túc : “Nếu thích như vậy lần sau tôi đưa .”

      Hả? cần đâu?

      Loan Đậu Đậu còn chưa kịp nghe thấy Thạch Thương Ly : “Loan Đậu Đậu tôi nghĩ ở đây hai mươi lăm năm.”







      Chương 20: Kỹ Thuật Như Vậy Tốt Sao?



      !Cút!Cút!Cút!

      Loan Đậu Đậu trơ mắt đứng nhìn xe mất, đứng dưới ánh trăng, ngửa đầu nghiêng góc bốn mươi lăm độ đầy ưu thương. Nơi tôi ở tốt hay mắc mớ gì đến ! Tôi khinh, về nhà phải ói hết bánh ra!

      Ngày hôm sau.

      nàng bát quái lại tới: “ phải hôm qua cậu quá kịch liệt chứ?” Đôi mắt gấu mèo nhìn chói mắt!

      Loan Đậu Đậu đau khổ gật đầu: “Rất kịch liệt!, tiếng đồng hồ!”Nôn tiếng đồng hồ mới nôn hết đống bánh kia ra!

      Gương mặt nàng bát quái kinh ngạc: “À? Kỹ thuật tốt sao? Mới tiếng đồng hồ!” ra là hôm qua bị trai đẹp “dùng”!

      Loan Đậu Đậu giận: “Kỹ thuật cái gì! tiếng là quá nhiều, bình thường nửa tiếng là đủ rồi!”

      Ánh mắt nàng bát quái đồng tình nhìn , cầm lấy tay , nức nở : “Em , em uất ức rồi. Mặc dù chúng ta giống nhau nhưng ổ cứng được cũng nên miễn cưỡng bản thân! Tìm người kỹ thuật tốt, dù sao tắt đèn cái gì cũng nhìn thấy nhưng cảm giác giống nhau! Haiz, bé tội nghiệp......chị phải tìm ổ cứng cho em mới được!”

      Loan Đậu Đậu mờ mịt nhìn bóng dáng ấy mất, hoàn toàn nghe hiểu ý ấy. “ phải mình nôn tiếng sao? Kỹ thuật gì? Tắt đèn nhắm mắt làm gì? Ổ cứng gì? Ổ cứng tốt có thể giúp mình ói sao?”

      Điện thoại vang lên, Loan Đậu Đậu nắm điện thoại: “A lô. Văn phòng tổng giám đốc xin nghe!”

      “Đậu Đậu, là .” Giọng dịu dàng ràng truyền vào tai, Loan Đậu Đậu đỏ mặt, lên tiếng.

      “Tan làm có thời gian rảnh ? muốn mời em uống nước.” lúc sau bên kia lại truyền đến giọng làm tê dại.

      Loan Đậu Đậu mày phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, hít sâu: “Em rảnh.”

      “Được, gặp tại chỗ cũ.” xong điện thoại cũng tắt.

      Loan Đậu Đậu vẫn còn ngơ ngác cầm điện thoại, mặt hồng tim đập nhanh, cắn ngón tay, tự cười: “Tô Triệt hẹn mình, Tô Triệt muốn hẹn với mình!"

      Sau khi nhận được điện thoại bắt đầu uốn éo cái mông xoay vòng vòng trong phòng làm việc. Nhưng chú ý tới phòng làm việc của tổng giám đốc ngay bên cạnh, nhất là tổng giám đốc biến thái cho người làm vách ngăn giữa hai phòng bằng kính thủy tinh, bây giờ rèm cửa cũng kéo mà Thạch Thương Ly nhìn cái mông ngừng uốn éo trước mặt mình, khẽ nhíu mày.

      Kể từ khi có Loan Đậu Đậu cuộc sống trở nên thú vị hơn!

      Có hẹn với Tô Triệt nên năng suất làm việc của Loan Đậu Đậu cao gấp mấy lần bình thường, thỉnh thoảng soi gương xem lại mặt trang điểm được chưa. Cảnh tượng này rơi vào mắt ai đó, sắc mặt từ từ lạnh xuống.

      Loan Đậu Đậu vừa mới ra khỏi phòng làm việc liền có người chạy tới trước mặt: “Hôm nay tổng giám đốc mời cơm, mọi người đều phải đến.”

      Lòng Loan Đậu Đậu như chết, ánh mắt cầu xin bí thư: “Tôi còn có việc, có thể ?”

      Bí thư dịu dàng cười với : “Tổng giám đốc có rồi, nếu như ai có hẹn có thể , dù sao cũng là đột xuất. Chỉ là phòng thư ký đều phải ! Nhất là thư ký thân cận nhất!” Đây chính là nguyên văn của tổng giám đốc.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21
      Lúc ấy làm gì? ôm dâu mới bàn về tương lai ngọt ngào hạnh phúc còn sao?

      Thạch Thương Ly nhìn dáng vẻ nhếch nhác của , bóng dáng tiều tụy, trong lòng đau. nhìn những người khác trong phòng, ngồi bên giường , ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm giống như nhìn mãi chán!

      Loan Đậu Đậu quay đầu chỗ khác để ý đến , trong lòng thầm suy nghĩ, nếu câu đầu tiên hỏi là tiểu thối, lập tức cho bạt tai, với có! Nếu như câu đầu tiên hỏi .......cho bạt tai, cho biết chúng ta kết thúc!

      Nhưng Thạch Thương Ly hỏi gì, chỉ cầm tay , trầm hỏi: “Có phải rất hận ?”

      “Là quan tâm tôi! Thạch Thương Ly xin hãy ràng chút! Là ở Pháp kết hôn hỏi han gì tôi, lúc tôi ở trong phòng cấp cứu sắp chết ở Pháp sống cuộc sống gia đình hạnh phúc. Tôi cho biết chỉ với chuyện này thôi chúng ta kết thúc rồi. Thạch Thương Ly, cút cho tôi.......Tôi.......”

      xin lỗi!” Thạch Thương Ly ngẩng đầu, ánh mắt áy náy nhìn , cầm tay , thầm: “ xin lỗi.”

      xử lý tốt mọi chuyện để đau lòng, để khổ sở, để chịu uất ức, để em đau đớn như vậy, xin lỗi, Loan Đậu Đậu!

      Loan Đậu Đậu thoáng ngẩn người. Chỉ vì chưa từng thấy Thạch Thương Ly như vậy bao giờ, trong lúc nhất thời biết nên làm gì!

      “Có phải vẫn còn đau ? Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?” Thạch Thương Ly khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt , bàn tay dịu dàng lau mồ hôi mặt . Cực kỳ dịu dàng.

      biết Thẩm Nghịch ngủ từ lúc nào, Thạch Lãng hờ hững rời khỏi phòng chỉ còn lại hai người khí kỳ quái.

      Loan Đậu Đậu hít sâu tò mò hỏi: “ muốn biết đứa bé thế nào sao?”

      Thạch Thương Ly dịu dàng : “Em so với đứa bé quan trọng hơn.”

      “Nếu như tôi với đứa bé còn nữa sao?”

      “Về sau chúng ta còn có thể có.”

      “Hừ! Ai muốn sinh con riêng cho ! Ngày mai tơi gả cho Thẩm Nghịch người ta mới là đàn ông.” Loan Đậu Đậu mở miệng.

      Nếu là ngày thường khi nghe những lời đó Thạch Thương Ly nổi trân lôi đình hoặc đánh mông nhưng hôm nay chỉ nở nụ cười: “Người ta thích em trai , phải vợ .”

      “Cút! Ai là vợ , chúng ta ly hôn, hiểu ?”

      hiểu.” Thạch Thương Ly biết xấu hổ trả lời. Cầm tay hôn: “Vợ vĩnh viễn chỉ có người là Loan Đậu Đậu.”

      “Stop!” Loan Đậu Đậu khinh thường cười lạnh: “Thạch Thương Ly nếu muốn trái ôm phải ấp tôi khuyên nên tỉnh lại! Tôi cũng muốn làm vợ lẽ của !”

      " rồi vợ chỉ có người. xin lỗi, biết em tức giận. Cho nên lần này nữa, ở cạnh em.” phải Thạch Thương Ly quan tâm đứa bé mà nhìn Loan Đậu Đậu cũng có thể biết đứa bé sao!

      Loan Đậu Đậu chép miệng: “Chuyện này phải xin lỗi là xong. Tôi có cách nào tha thứ cho .” Quay đầu nhìn ánh mắt của người đáng ghét kia nữa.

      biết, làm mọi cách để em tha thứ.” Thạch Thương Ly kiên nhẫn.

      Loan Đậu Đậu rầm rì lên tiếng, có lẽ quá đau đớn, có lẽ quá mệt mỏi lại ngủ thiếp .

      Thạch Thương Ly sờ trán hôn. Thầm : “Cảm ơn em, Vật .” Nhìn về phía giường bên kia : “Cảm ơn cậu Thẩm Nghịch.”

      Thẩm Nghịch gì giống như ngủ say. Nhưng Thạch Thương Ly biết ta nghe thấy.......Ra khỏi phòng bệnh về cuối hành lang, Thạch Lãng dựa vào cột hút thuốc, khói mù lượn lờ, mờ mịt.

      lên vỗ vai ta, giọng trầm thấp lòng: “Mấy ngày nay cảm ơn cậu giúp tôi chăm sóc ấy.”

      Thạch Lãng khinh thường hất tay cười lạnh: “Chăm sóc ấy phải là giúp , là tôi muốn bảo vệ ấy sống tốt từng ngày. Thạch Thương Ly, lúc bắt đầu kết hôn tính, bây giờ còn quan hệ gì với ấy, bây giờ nhất định tôi để ấy ở cùng tôi. Người như thể cho ấy hạnh phúc.”

      "Người ấy là tôi!” Thạch Thương Ly lời ít ý nhiều, câu đầu tiên chọc vào xương Thạch Lãng!

      Thạch Lãng cười lạnh: “Vậy sao? thay đổi là có thể thay đổi. Ngày hôm nay ấy nhưng có lẽ ngày mai tôi. Đừng chuyện đứa bé, đứa bé là do sinh. Thạch Thương Ly vẫn là đàn ông nhưng lúc này tôi xem thường . Bây giờ quay về làm người chồng tốt nhưng khi bờ vực giữa sống và cái chết ở đâu??? có biết khi bác sĩ với tôi người mẹ và đứa bé chỉ có thể giữ tôi muốn giết người. ấy chút do dự quyết định đứa bé mang họ Thạch, riêng điểm này xứng ở cùng ấy.”

      Trong lòng Thạch Thương Ly đau khổ cùng hối hận nhưng sắc mặt vẫn như cũ đổi, đôi mắt lạnh nhạt nhìn ta, giọng chắc chắn: “Mặc kệ cậu gì tôi đều buông tay ấy.”

      Xoay người rời .

      Trong đêm tối gió thổi bay tóc ta, đôi mắt lạnh lẽo. Mặc kệ có muốn hay , cuộc sống sau này của ấy do tôi phụ trách! Thạch Thương Ly, vĩnh viễn có được ấy.

      Thạch Thương Ly được là làm được, quay về. Ở lại tận tâm chăm sóc Loan Đậu Đậu, quả rất chuyên nghiệp, dù sao lúc trước cũng đọc rất nhiều sách cũng hỏi những người có kinh nghiệm. Hơn tuần sau Loan Đậu Đậu được xuất viện, chỉ có tiểu thối đáng thương vì chưa đủ tháng, cơ thể suy yếu phải ở lại bệnh viện theo dõi.

      Thẩm Nghịch sớm xuất viện bởi vì chuyện công ty ta thể vắng mặt cho nên mặc kệ bạn Kỳ ăn vạ như thế nào ta cũng chỉ nghỉ ngơi có hai ngày. Kỳ Dạ còn cách nào khác là mỗi ngày đưa canh gan đến công ty cho ta......Điều này làm cho Thẩm Nghịch rất nhức đầu, ta nên biết trước khi xuất viện phải tránh canh gan của bạn Kỳ......

      cho phép làm việc, ngoan ngoãn ăn canh gan.”

      ăn.” Thẩm Nghịch quả quyết cự tuyệt.

      “Thẩm Nghịch ngoan chút, ăn canh gan bổ máu.......” Kỳ Dạ mở bình giữ nhiệt, đưa tới trước mặt ta, đầy giấy tờ sang bên.......

      “Ăn tuần máu cũng được bù lại rồi.” Sắc mặt Thẩm Nghịch kiên định........

      “Ngoan ngoãn ăn xong cái này.......” Kỳ Dạ cười hì hì dụ dỗ ta giống như dụ dỗ đứa trẻ!

      Sắc mặt Thẩm Nghịch kiên định lạnh lùng mở miệng: “Lời này lặp lại tuần rồi.”

      Đưa tay muốn lấy giấy tờ nhưng Kỳ Dạ nhanh chóng lấy lại, trực tiếp tắt máy cho ta cơ hội! Thúc giục: “Mau ăn hay là muốn em đút cho ăn?”

      Thẩm Nghịch im lặng lúc cuối cùng hít sâu ngoan ngoãn ăn canh gan, cậu nhóc cứng đầu này làm người ta dở khóc dở cười! Nhìn rất thông minh thực tế rất ngu, sao cậu biết bổ máu nhất thiết phải ăn canh gan, còn có rất nhiều thứ có thể thay thế.......

      Kỳ Dạ nhìn khuôn mặt ta khó chịu nhưng vẫn phải ăn canh gan do cậu nấu tâm tình vô cùng sung sướng. Hơn nữa Thẩm Nghịch đúng, Thạch Thương Ly trách cậu, Đậu Đậu cũng trách cậu thậm chí lời. Mỗi lần cậu muốn xin lỗi bọn họ đều đổi chủ đề giống như sớm biết cậu muốn gì.

      Thời gian lâu rồi cậu cũng nhắc lại nữa, tận lực làm mọi việc cho bọn họ như bồi thường.....

      Thời gian ở cử của Loan Đậu Đậu giống như hoàng thái hậu, chẳng nhửng bắt nằm giường, Thạch Thương Ly cho đọc sách, đối với mắt tốt, Thạch Lãng mua sách manga cho Thạch Thương Ly cũng cho xem, trừng mắt nhìn : “Sao lại quản tôi? là gì chứ? Vợ ở Pháp! ở đây, tôi và có quan hệ gì.”

      Thạch Thương Ly kinh ngạc chỉ có thể để nhìn. Chỉ lau mồ hôi lo lắng cho con trai, chỉ mong con trai bị đầu độc cách nào cưu chữa, dù sao muốn con trai gay! Nếu ngày hôm đó sinh con trai tốt.......Gần gũi.........

      Thạch Lãng đến công ty, bệnh viện và về nhà theo đường thẳng! Bảo bối tiểu thối ở bệnh viện ta thể đến! ngày nhìn ba lần vẫn chưa đủ, so với ba ruột là Thạch Thương Ly còn kích động hơn, hưng phấn thương tiểu thối. Dù sao cũng lớn lên từ trong bụng Loan Đậu Đậu.

      Thạch Thương Ly ở nhà chuyên tâm chăm sóc Loan Đậu Đậu, nếu con trai thành gay lòng muốn nhận. Dù sao có vợ ở đây về sau muốn có bao nhiêu con trai cũng được. Nhưng trước mắt Loan Đậu Đậu vẫn tức giận, biết có phải là di chứng sau khi sinh con hay , bây giờ tính khí ngày càng dễ phát giận, sắc mặt khó coi.

      Ngày hai mươi Loan Đậu Đậu có thể xuống giường lại nhưng vẫn thể tắm rửa gội đầu, cả người nhanh hư mất, ăn uống cũng dỗ được, giây nhìn chui vào phòng tắm.

      Thạch Thương Ly còn cách nào khác là ôm ngồi ghế salon, thế nào cũng buông tay. Khuyên nhủ: “Nhịn hai tuần rồi, nhịn thêm chút nữa, ngoan.”

      “Ngoan cái đầu ! tháng tắm gội đầu thử xem? người tôi có ký dinh trùng rồi, được! Tôi nhất định, nhất định phải tắm! Thần cũng thê ngăn cản tôi hẹn cùng bồn tắm! buông tôi ra!” Loan Đậu Đậu giãy dụa nhưng thể thoát ra, bắt đầu cắn tay ........







      Chương 22: Con Có Lỗ Tai, Con Cái Đuôi, Kỳ Quái



      Loan Đậu Đậu chưa kịp gọi điện thoại bị các đồng nghiệp kéo lên xe đến nhà hàng, biết là do quá đen hay số phận trêu đùa mà lúc ăn cơm lại bị mọi người xếp ngồi bên cạnh tổng giám đốc, ăn cơm xong hát karaoke mọi người lại cho ngồi bên cạnh tổng giám đốc.

      Trong lòng vẫn nhớ là Tô Triệt đợi nhưng lại có cơ hội gọi điện thoại cho . Lúc mọi người say dưa ca hát, Loan Đậu Đậu lén rút điện thoại trong túi ra nghĩ muốn gửi tin cho Tô Triệt.

      Còn chưa kịp ấn bàn phím, chợt nghe giọng của bí thư: “Loan Đậu Đậu đến lượt hát.”

      “Hả?” Loan Đậu Đậu ngớ người, ánh mắt mờ mịt nhìn mọi người, trước ánh mắt đầy mong chờ của mọi người khẽ cúi đầu: “Tôi...Tôi biết hát!”

      sao, có thể hát bất kỳ bài nào.” Thạch Thương Ly vẫn dựa vào ghế sa lon, dáng vẻ lười biếng giống như mèo ba tư, híp mắt khinh thường nhưng ánh nhìn Loan Đậu Đậu rất sâu xa.

      Hình như mọi người cũng nhận ra điểm này, nhao nhao gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, cứ chọn bài . Tổng giám đốc lên tiếng, hát chính là nể mặt tổng giám đốc.......”

      nể mặt tổng giám đốc, chính là muốn nghỉ việc.......

      Loan Đậu Đậu do dự nhìn về phía Thạch Thương Ly, nhìn miệng phát ra tiếng động, nhất thời sắc mặt trắng bệch: “Có phải tôi hát gì cũng được phải ?”

      Mọi người nhao nhao gật đầu!

      “Vậy.....Được rồi!” Loan Đậu Đậu chọn bài. Nhất thời cả phòng yên lặng, màn hình xuất hai con cọp đáng , sau đó giọng hát như vịt đực của Loan Đậu Đậu cất lên: “Hai con cọp chạy nhanh, chạy nhanh....... con có lỗ tai, con có cái đuôi kỳ quái.......”

      Sắc mặt mọi người đều là.......đau đến muốn sống nữa! Lần đầu tiên karaoke nghe thấy có người hát(Hai con cọp con), cái này , đáng là người hát (Hai con cọp con) có thể hát giọng đều đều như vậy!

      Loan Đậu Đậu rống vô cùng vui vẻ, lại dùng tiếng rống lên lần, cuối cùng còn quên đứng trước mọi người cúi mình: “Cảm ơn mọi người!”

      Sắc mặt Thạch Thương Ly ảm đạm nhưng nội tâm rất khó chịu! Chính mình ăn no có chuyện gì làm tự rước họa vào thân, trời sanh Loan Đậu Đậu chính là ranh giới cuối cùng của !

      Sau đó Loan Đậu Đậu bị chèn vào góc, cơ thể như người mất hồn. Nhưng còn tâm tư suy nghĩ Tô Triệt, cúi đầu suy nghĩ đến câu kia của tổng giám đốc: Bánh!

      Cơ thể phấn chấn, phải lại muốn đưa ăn bánh chứ?

      Sau khi hát xong Loan Đậu Đậu cùng đường về với tổng giám đốc nên dĩ nhiên cùng xe, ngồi xe do dự lâu mới cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc vừa rồi ở phòng karaoke nhắc đến bánh, có phải lại muốn đưa tôi ăn ?”

      Thạch Thương Ly làm sao có thể biết tâm tình chứ, biết còn hỏi: “ muốn ăn?”

      “À...... có, có, tuyệt đối có!” Loan Đậu Đậu hận có cái lỗ nào để chui xuống! Dọc theo đường dám gì nữa, khí rất yên tĩnh, cúi đầu bẻ ngón tay, để ý Thạch Thương Ly khẽ nở nụ cười.

      “Cảm ơn tổng giám đốc đưa tôi về.” Loan Đậu Đậu xuống xe, cảm kích, nhìn tổng giám đốc . Xoay người chuẩn bị lên lầu liền nhìn thấy trong bóng tối có bóng người đơn ra, ánh mắt thất vọng.

      Loan Đậu Đậu hoàn toàn ngây người!

      .......Sao Tô Triệt lại ở đây?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Chỉ Là Quan Hệ Cấp Cấp Dưới


      Sáng nay Thạch Thương Ly phải gặp khách hàng mà Loan Đậu Đậu trở thành người nhàn rỗi nhất công ty. Chỉ là bây giờ cũng vui, mệt mỏi nằm dài bàn làm việc.

      Tối hôm qua Tô Triệt gì, chỉ dùng ánh mắt đau thương đứng nhìn chằm chằm, lúc lâu sau mới : ra ai vĩnh viễn có thể đứng chỗ chờ người.

      Sau đó dưới ánh trăng đơn rời ......

      Dưới ánh trăng sáng nhìn , rốt cuộc Tô Triệt có ý gì! Ai tự nguyện đứng chỗ chờ tôi chứ?

      Buổi trưa Loan Đậu Đậu ăn cơm sườn nhưng có khẩu vị gì, phòng ăn ồn ào chợt trở ên yên tĩnh, biết ai : “Giám đốc tới, tư thế cầm chén cũng rất đẹp!”

      Mẹ kiếp! nên dùng ánh mắt háo sắc như vậy nhìn Tô Triệt!

      Loan Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn, Tô Triệt ngồi trong góc khuất, đối với tiếng thét chói tai thành thói quen mà từ đầu đến cuối ánh mắt của cũng nhìn , giây cũng có!

      Tức giận! Tô Triệt nể mặt, dù gì trước kia chúng ta cũng từng nhau, bây giờ là đồng nghiệp tình cũ cũng có thể được tái hợp!

      Loan Đậu Đậu bưng cơm sườn, ngẩng đầu ưỡn ngực, trước ánh mắt giết người của toàn công ty bước nhanh tới ngồi trước mặt , cố ý phát ra thanh lớn làm cho chú ý ngẩng đầu lên nhìn!

      Hừ! Bây giờ nhìn !

      Ánh mắt u buồn của Tô Triệt làm đau lòng người, đôi môi mỉm cười: “Đậu Đậu.”

      “Vâng, ăn cơm nào!” Loan Đậu Đậu hài lòng, nhất thời cảm thấy ngon miệng, chuẩn bị cắn miếng sườn chợt nghe thấy tiếng lạnh lùng phía sau lưng: “Thư ký Loan.”

      phải nằm mơ chứ?

      Loan Đậu Đậu quay đầu lại thấy Thạch Thương Ly đứng trước mặt, bây giờ toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng ăn dồn vào bọn họ! phải ra ngoài gặp khách hàng sao, buổi trưa đáng lẽ phải ăn ở bên ngoài chứ?

      Ánh mắt lạnh lẽo của Thạch Thương Ly nhìn Tô Triệt, làm như thấy, lại quay qua hỏi Loan Đậu Đậu: “Cơm trưa của tôi!”

      “Tôi, tôi tưởng ăn bên ngoài nên.......” Căn bản đặt đồ ăn cho !

      tưởng rằng bị mắng nhưng ngờ......

      Thạch Thương Ly vòng qua , ngồi vào vị trí của , vừa đúng đối mặt với Tô Triệt. Ngón tay cầm nĩa lên : “Về sau nếu tôi có ở công ty cũng phải gọi điện hỏi tôi về bữa trưa. Dù sao quan hệ của chúng ta chỉ là quan hệ cấp cùng cấp dưới!”

      Sau đó cắn miếng sườn!

      Loan Đậu Đậu kinh ngạc, con ngươi sắp rới mặt đất, chung quanh bàn tán xôn xao.......

      Tổng giám đốc cứ như vậy ăn bữa trưa của Loan Đậu Đậu.......cơm sườn! cái muỗng còn có nước miếng của !!!

      Sắc mặt Tô Triệt từ từ tái nhợt, Loan Đậu Đậu chưa kịp phản ứng liền : “Tôi no rồi, mọi người cứ tự nhiên.” Bóng dáng ưu thương rời khỏi phòng ăn trước ánh mắt của mọi người.

      Loan Đậu Đậu hoàn toàn ngây ngốc!

      Thạch Thương Ly cúi đầu trong nháy mắt khóe môi khẽ nở nụ cười. Mặc dù hương vị sườn rán ngon lắm nhưng.......cảm giác chọc tức người khác hay!

      Rốt cuộc chuyện tình tay ba giữa tổng giám đốc, Loan Đậu Đậu và giám đốc cũng bị bàn tán xôn xao tronbg công ty, so với vi rút còn lan truyền nhanh hơn! buổi chiều ngắn ngủi, ngay cả quét nhà vệ sinh cũng biết!





      Chương 24: Chỉ Tại Giám Đốc



      nàng bát quái điều tra chân tướng việc: “Loan Đậu Đậu, xin hãy thành khai báo với tổ chức có phải bỏ giám đốc tìm tổng giám đốc làm nơi nương tựa phải ?”

      “Phụt!” Loan Đậu Đậu phun trà sữa vừa mới uống ra khỏi miệng. Ánh mắt hoảng sợ trừng ấy: “ còn giỡn sao? Tôi?Tổng giám đốc? bằng Phương Tử Châu Tiểu Tứ,Tiểu Tứ lại Hàn Hàn, Phương Tử Châu vì chiếm được Tiểu Tứ ôm hận giết Hàn Hàn!”

      nàng bát quái lại mở miệng: “Chuyện này tôi xen vào, tôi chỉ muốn nghe lời !”

      vĩnh viễn chỉ có !” Loan Đậu Đậu làm dấu hiệu như Conan: “Tôi với tổng giám đốc còn trong sạch hơn nước sông”

      “Sông Hoàng Phổ !” nàng bát quái bổ sung.

      Loan Đậu Đậu trợn mắt: “Rốt cuộc điểm nào cho mọi người thấy tôi với tổng giám đốc có quan hệ?”

      nàng bát quái quan sát mấy lần, cuối cùng kết luận: “Tổ chức biết mâu thuẫn! ra chuyện này cũng thể trách , chỉ có cách trách giám đốc. Dựa vào quan hệ giữa chúng ta, hãy thành khai báo, đêm tổng giám đốc làm mấy lần? Có phải bảy lần .......”

      Sắc mặt Loan Đậu Đậu tối sầm! là chọn lầm bạn tốt rồi!

      cố gắng giải thích lần nữa mình với Phân ruồi có quan hệ gì Phân ruồi gọi điện thoại tới.......

      muốn nhận nhưng còn thiếu người ta năm trăm tệ, lại phải nhận điện thoại.

      Nhà vệ sinh to như vậy toàn là bọt xà phòng, trong khí tràn ngập mùi xà phòng, trong bồn tắm ngâm đống quần áo. Loan Đậu Đậu nghiến răng cắn lợi ra sức vò quần áo đắt tiền của Phân ruồi, vừa lẩm bẩm: “Người ta tan việc được đếm tiền còn tôi bị bắt vào đây giặt quần áo! Tôi là thư ký phải người hầu!”

      Thạch Thương Ly thay quần áo ở nhà, bỏ uy nghiêm ở trong công ty, trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ là khuôn mặt vẫn lạnh lùng, ngồi ghế sa lon, để máy tính đầu gối, xem website, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua bóng dáng người giặt quần áo trong phòng tắm, tâm tình.......vui vẻ!

      Sau khi Loan Đậu Đậu giặt quần áo xong, Thạch Thương Ly câu: “Tôi đói bụng.”

      Loan Đậu Đậu nổi giận, hung hăng xé tạp dề ném xuống đất, chỉ vào quát: “ đáng ghét! Nấu cơm giặt quần áo là việc chỉ có hai loại người phải làm, là vợ hai là người giúp việc! Mà tôi đều phải hai loại đó, tôi là thư ký! Thư ký! đừng khinh người quá đáng!”

      Thạch Thương Ly cũng giận. để máy tính xuống, hai chân để môt chỗ. Đôi mắt phượng nhìn , khóe môi khẽ : “Rất tốt, tôi còn định tăng thêm 10% tiền lương, xem ra.......”

      “A!” Loan Đậu Đậu nhanh chóng tính toán thêm 10% tiền lương con số là bao nhiêu, sắc mặt tức giận trong nháy mắt dịu dàng làm động lòng người: “Tổng giám đốc, đáng ghét, làm người ta thích, nhìn mãi chán. Tôi thích bắt nạt tôi như vậy, càng bắt nạt tôi, tôi càng vui.......” muốn tát mình cái!

      Thạch Thương Ly bị câu đáng ghét làm cho người ta nhìn mãi chán” làm cho sặc, mấy giây sau đáy mắt lên nụ cười ấm áp.

      Loan Đậu Đậu đúng là “gia vị” làm cuộc sống vui hơn!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Người Nhà Bạn So Với Khác Lắm!


      Loan Đậu Đậu sức cùng lực kiệt, thể lực cực kỳ tiêu hao.Ban ngày ở công ty đối phó với tổng giám đốc biến thái, tan làm còn phải thay nấu cơm giặt quần áo, nghĩ tới lại có thể siêu nhân như vậy!

      Đồng Thoại mặc quần áo màu lam, túi xách màu vàng nhạt khuôn mặt bé tinh xảo đeo mắt kính. Loan Đậu Đậu nằm bàn liếc ấy cái: “Bạn bị người nhà bắt nạt sao?”

      “Bạn cảm thấy tỷ lệ xảy ra chuyện này là bao nhiêu?” Đồng Thoại ngồi xuống, ưu nhàn đối với nhân viên phục vụ gọi cà phê, khóe miệng chứa đựng nụ cười dịu dàng làm cho nhân viên phục vụ cũng mất hồn.

      Loan Đậu Đậu nghĩ đến người nhà , cả người run lên, lắc đầu: “Người nhà bạn so với khác lắm.”

      Đồng Thoại mím môi dịu dàng cười, ánh mắt càng thêm u oán.

      Loan Đậu Đậu cảm thấy thoải mái, cẩn thận hỏi: “Mình có nợ tiền bạn mà trả ?”

      có.” Đồng Thoại dừng lại, nhân lúc còn chưa kịp vui vẻ liền : “Nhưng bạn cho mình biết là bạn vào U;I là vì Tô Triệt!”

      Hả! Loan Đậu Đậu le lưỡi cái, chuyện này lúc trước kể với Đồng Thoại. “Mình vào U;I mới biết ra ta cũng ở công ty đó, hơn nữa mình còn cảm thấy là ta vì mình mà chuyển tới đây. Mình thể với bạn những gì mình , nếu Phân Ruồi bị sét đánh!”

      Đồng Thoại trả lời , ánh mắt nhìn về phía sau .

      “Haiz, Bây giờ chuyện mình Tô Triệt! Mình cho bạn biết tổng giám đốc của mình là người biến thái, căn bản là chuyên vặn vẹo đủ điều. Nhất định là gia đình tan nát, từ ấm áp từ ba mẹ, tạo thành nổi ám ảnh của tuổi thơ, sau khi bước vào xã hội gặp nhiều áp lực nên vặn vẹo người ta thành thói quen kiềm chế được.......”

      Đồng Thoại cắn ống hút nghe đến câu cuối cùng bị sặc.

      “Bạn làm sao vậy? Mình Phân Ruồi phải nhà bạn sao bạn lại kích động? Mình biết nhất định là trong lòng bạn rất dễ chịu phải ? Người đàn ông tốt nhất thuộc về bạn rồi........”

      Loan Đậu Đậu để ý sắc mặt Đồng Thoại thay đổi, rất hăng hái!

      “Thư ký Loan tôi nghĩ tới trí tưởng tượng của phong phú như vậy.”

      Giọng lạnh lùng giống như ở bắc cực thổi qua, Loan Đậu Đậu hoàn toàn hóa đá, con ngươi muốn rớt ra ngoài. Lần thứ n sau mới dám quay đầu lại, nhìn thấy Thạch Thương Ly mặc đồ tây đứng sau lưng,quần tây bao quanh đôi chân dài thẳng của , đôi tay đặt trong túi, ánh mắt cười như cười.

      nằm mơ chứ?

      “Biến thái? Tuổi thơ êm ấm? Hay vặn vẹo lung tung?” Khóe môi Thạch Thương Ly kéo ra đường cong, cười lạnh: “Từ ngữ của thư ký Loan phong phú.”

      giọt mồ hôi như hạt đậu rơi xuống, Loan Đậu Đậu run rẩy trong lòng, như cách biểu thường ngày của Thạch Thương Ly, lần này là chết chắc! Nhất định chết chắc!

      “Hi hi, quá khen! Quá khen! Đây phải là vì công ty, đề cao tiêu chuẩn của sao!”

      Sắc mặt Thạch Thương Ly trầm xuống: “Thư ký Loan có thể giải thích cho tôi biệt hiệu Phân Ruồi được ?”

      Loan Đậu Đậu hoàn toàn ngây ngốc, u buồn!Chẳng lẽ Phân Ruồi cài máy nghe lén lên người mình sao? Tại sao mỗi lần xấu liền xuất chứ? Hơn nữa còn nghe hết, sót chữ! Ánh mắt u oán hướng về phía Đồng Thoại.......

      ấy chỉ ngồi yên lặng đợi xem kịch vui!







      Chương 26: Anime, Ether!



      Cứu mạng! Ai tới cứu mạng tôi!

      Lương tâm Đồng Thoại mở ra, đứng dậy vươn tay với Thạch Thương Ly tự giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi là Đồng Thoại là bạn thân của Đậu Đậu.”

      “Thạch Thương Ly.” Thạch Thương Ly lịch sử bắt tay ấy, sau đó buông tay,ngồi xuống.

      Loan Đậu Đậu cầm ly dám lời nào, len lét liếc nhìn Thạch Thương Ly, tò mò tại sao lại ở đây! Lại cảm kích nhìn Đồng Thoại cái, đúng là chị em tốt! Về sau mình giành mì ăn liền với bạn nữa!

      Đồng Thoại thu hồi ánh mắt nghiêng đầu quan sát Thạch Thương Ly, khỏi bội phục trong lòng: “Khí thế mạnh, Khó trách Đậu Đậu bị trêu chọc đến khóc.”

      “Đậu Đậu tính cách tốt gây nhiều phiền tóa cho .” Câu đầu tiên là tuyên bố Loan Đậu Đậu là bạn thân !

      Thạch Thương Ly cũng vừa ngồi vừa quan sát Đồng Thoại, này giống Loan Đậu Đậu, trở thành bạn thân cũng là điều thần kỳ. Nghe thấy trong lời có gai, khóe miệng cười nhạt: “ thành thói quen rồi đôi lúc có người lệ thuộc vào mình cũng hay.” Ý muốn : “Hai người có thân hơn nữa cũng vậy, bây giờ ấy là người của tôi!"

      là môt người đàn ông có khí thế mạnh mẽ! Đồng Thoại mặt thay đổi, cười nhàng: “ ấy hơi ngốc, phân người tốt người xấu, nếu bị bắt nạt như vậy.” Ý : “ biết là người xấu!”

      Đôi mắt phượng của Thạch Thương Ly híp lại, nhàn nhạt ra năm chữ: “ ấy rất thú vị!”

      Loan Đậu Đậu nhìn Đồng Thoại lại nhìn Thạch Thương Ly, khẽ hỏi: “Hai người tôi sao?”

      Hai người đều cho cái nhìn với ý ngu ngốc”!

      Đôi mắt Đồng Thoại tinh ý phát ra cổ tay cùng tay Loan Đậu Đậu có hai chiếc vòng tay tình , Loan Đậu Đậu dường như chưa phát ra cấp biến thái của cũng xấu xa! Phải tìm cơ hội ràng với , muốn thoát khỏi áp bức, phải cách xa cấp biến thái này!

      Thạch Thương Ly cũng suy nghĩ này quá khôn khéo, đoán chừng làm hư chuyện. Ánh mắt dời đến người Đậu Đậu, mím môi : “Về công ty với tôi.”

      “Nhưng mà.......” Loan Đậu Đậu còn muốn phản bác hôm nay là chủ nhật nhưng nhìn ánh mắt của liền lập tức đứng dậy theo, ngay cả Đồng Thoại cũng để ý đến.

      Dọc đường Thạch Thương Ly cũng rất căng thẳng, mặt đen lại lời, mở cửa đầu xe. Loan Đậu Đậu thắt chặt dây an toàn, nghĩ có khi nào mọi người nghĩ tổng giám đốc muốn chết cùng ?

      Đến cửa công ty, Thạch Thương Ly trực tiếp xuống xe, mở cửa xe, tháo dây an toàn cho Loan Đậu Đậu, vừa lôi vừa kéo vào trong công ty!

      Tô Triệt đến nhà Loan Đậu Đậu muốn mời chơi nhưng tìm thấy người, liền quay trở về công ty làm cho xong chuyện còn làm dở. Mới vừa tới công ty liền thấy Thạch Thương y dắt tay Loan Đậu Đậu vào, để ý tới ánh nhìn của mọi người. Ánh mắt càng thêm mất mát u buồn, ngón tay trắng noãn nắm chặt sợi dây chuyền mới mua trong tay.......

      tính tỏ tình với Loan Đậu Đậu nếu như đồng ý với Thạch Thương Ly có quan hệ gì cũng để ý.......

      Nhưng bây giờ.......

      Đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười tự giễu, ra đều tự mình đa tình. Thê lương xoay người bỏ , tiện tay vứt dây chuyền mới mua vào thùng rác bên đường, giống như muốn vứt bỏ đoạn tình cảm này.

      “Anime, ether.......” Loan Đậu Đậu bị ném lên ghế sa lon, trong đầu liền thốt ra những lời này........

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Oh, Office, Sexy!


      Sắc mặt Thạch Thương Ly tối sầm nửa. “ được tiếng Nhật cũng đừng làm mất mặt như vậy!”

      Mẹ nó! Bà đây phải là có nhiều chất dinh dưỡng khó xem! Đôi tay chống nạnh,ngẩng đầu ưỡn ngực, sức mạnh tràn đầy: “Ai tôi biết tiếng Nhật?Tôi Anime, ether.......”

      Nửa gương mặt còn lại của cũng tối sầm.......

      Từng bước từng bước ép sát, đến gần , khom lưng, đôi tay chống lên ghế sa lon, bao trong lồng ngực, cúi đầu dựa vào rất gần , hơi thở nóng bỏng phả vào mặt . Vốn chỉ muốn uống cà phê nghĩ tới lại gặp , càng nghĩ tới lại xấu sau lưng như vậy.

      Cơ thể Loan Đậu Đậu khẽ rụt lại, trợn to mắt nhìn tới, da mặt rất trắng, lỗ chân lông rất ! Sao lại tốt như vậy! Sống mũi cao, đôi môi mỏng gợi tình, có son bóng nhưng vẫn đỏ tươi làm cho người ta muốn cắn cái.

      người của có có mùi đặc trưng của đàn ông, uy nghiêm khỏi làm cho người ta cảm thấy an tâm.

      Thạch Thương Ly im lặng nhìn gương mặt , khuôn mặt xinh đẹp, lông mi dài, đôi mắt to đen láy ngừng chuyển động. Chỉ là ngoài trí thông minh cao có gì nổi bật.

      Loan Đậu Đậu nháy nháy mắt, đôi tay che trước ngực, cảnh giác : “Tôi, tôi, tôi, phải chỗ, , đừng nghĩ........”

      Trán Thạch Thương Ly nổi gân xanh, khuôn mặt hoàn mỹ nhăn nhó!

      Bùm.......

      Ngoài cửa phát ra tiếng động, sau đó nghe thấy giọng đáng thét chói tai: “Oh, office, sexy!”

      Khóe miệng Loan Đậu Đậu co quắp, ánh mắt xuyên qua bờ vai thấy người đàn ông tóc dài ngang vai đứng ở cửa, khuôn mặt bảnh bao quần áo chỉnh tề, bên cạnh là túi hành lý lớn.......

      Kỳ quái hơn là tại sao tóc lại có chỗ đỏ chỗ xanh lá chỗ canh dương? ta là cây thông noel sao?

      Thạch Thương Ly quay đầu lại nhìn giống như ngáp phải ruồi, nhíu mày lạnh lùng : “Sao em lại quay về?”

      Cây thông noel uốn éo cái mông, tới, ánh mắt vẫn nhìn Loan Đậu Đậu “Nếu phải ông già lạnh lùng ép em, cho rằng em tự nguyện về đây sao, tất cả con ở đây đều là hạng A!”

      A! Loan Đậu Đậu cúi đầu liếc nhìn của mình cái, phải A, ít nhất cũng là A+!

      Thạch Thương Ly vòng qua ta tới bàn làm việc ngồi xuống, giọng lạnh lùng: “ quay về vậy ngày mai đến công ty báo cáo, em cũng có thể đứng đắn lại chút.”

      Cây thông noel xì mũi xem thường: “Sở thích tán của em vẫn vậy, đứng đắn được!” Khom lưng lấy từ trong hành lý ra chiếc váy Ba Tư ném cho Loan Đậu Đậu: “Đây là quà ra mắt với .”

      Ánh mắt Loan Đậu Đậu sáng lên, sờ sờ váy, cảm thấy tệ, chất lượng rất tốt. nghĩ tới cây thông noel tốt như vậy, chỉ là.......hình như ngực hơi lớn.

      Cây thông noel nhìn ra nghi ngờ của , vô tội lẩm bẩm: “Cực kỳ lớn, dù gì vẫn có thể mặc áo ngủ. Sao tôi biết ấy đổi thư ký còn nhanh hơn đổi người chứ, ánh mắt ngày càng kém, thư ký trước dù gì cũng cỡ D, lần này ngay cả A cũng được!”

      Loan Đậu Đậu sa sầm mặt.......







      Chương 28: Mới Phải Cỡ A, Cả Nhà Mới Phải Cỡ A



      “Tôi là Thạch Lãng, có thể gọi tôi là Lãng.”

      Loan Đậu Đậu đầu lưỡi cuốn lại: “Bọ Hung?”

      Sắc mặt cây thông noel Thạch Lãng tối sầm, sửa lại: “Thạch trong đá, lãng trong sáng!”

      “A, tôi là Loan Đậu Đậu!”

      Thạch Lãng nhếch mày: “Đậu xanh ? Quả nhiên phải món tôi thích!” Ánh mắt quét về phía ngực , cảm thấy khẩu vị của Thạch Thương Ly quái dị.

      “Là Loan Đậu Đậu!”

      “Đậu xanh !”

      Loan Đậu Đậu thất bại bỏ qua, muốn với cây thông noel so với lên sao hỏa còn khó hơn. Chỉ mong có công việc gì liên quan đến Bọ Hung.

      Nhưng.......

      Thạch Lãng uốn éo cái mông đến trước mặt Thạch Thương Ly, lấy lòng: “ trai, Đậu xanh rất thú vị,cho em mượn chơi hai ngày !”

      Nghe được chữ “ trai” Loan Đậu Đậu hóa đá, bọn họ là em sao? Nghe thấy câu phía sau của ngây ngốc! Mẹ kiếp ta làm như là con gấu bông sao?

      Thạch Thương Ly ngước mắt lên, lạnh lùng : “ được, ấy là thư ký riêng của .”

      Loan Đậu Đậu nhe được câu này thở phào nhõm! Xem như Phân Ruồi còn có chút lương tâm, về sau.......Còn chưa kịp vui mừng nghe thấy bổ sung: “Huống hồ ấy phải cỡ A, chơi vui!”

      mới phải cỡ A, cả nhà cũng phải cỡ A! Phân Ruồi!Phân Ruồi!Phân Ruồi!

      Gương mặt Thạch Lãng cam lòng, méo miệng la: “ có hai lựa chọn, là cho em ở nhà , hai là chuyển đậu xanh làm thư ký cho em!”

      Thạch Thương Ly trước sau như lạnh lùng, ánh mắt phức tạp, nhìn chòng chọc ta hồi lâu, gật đầu: “ tuần lễ!”

      “Được!” Thạch Lãng vui vẻ uốn éo cái mông trong phòng làm việc, sung sướng nhảy hip-hop.

      Loan Đậu Đậu mặt tối sầm nhìn hai người đàn ông này, căn bản hỏi ý kiến ! Phân Ruồi quá mức rồi, bây giờ lại có thêm Bọ Hung, ông trời trêu người? Rốt cuộc có muốn tôi sống nữa hay ?

      Thạch Lãng hưng phấn đứng bên cạnh , tay đặt lên vai : “Đậu xanh , từ hôm nay trở là của tôi.......”

      Mắt Loan Đậu Đậu chăm chú nhìn vào đôi tay vai , tại sao ngón tay lại trắng dài như vậy! Còn chưa kịp mở miệng, Thạch Lãng tiếp tục : “Yên tâm, tôi có đói bụng cũng ra tay đối với người có cỡ A!”

      mới có cỡ A! Loan Đậu Đậu tức giận phát hỏa, đập bàn nhưng ánh mắt Thạch Thương Ly quét tói: “Tự giải quyết cho tốt” , khỏi méo miệng. Thôi bỏ , ai bảo Bọ Hung là em trai tổng giám đốc, so đo, so đo!

      Trước khi gặp Phân Ruồi, Loan Đậu Đậu cảm thấy thế giới này người biến thái nhất là Phân Ruồi, sau khi gặp Bọ Hung, cảm thấy, thế giớ này có Bọ Hung còn khó làm người hơn!

      Trước tiên về chuyện đặt khách sạn, phải năm sao ở, phải phòng cho “tổng thống” chịu, có đầu bếp Pháp ăn, quan trọng hơn là nữ nhân viên đẹp cũng ở! Rốt cuộc là ta muốn ở khách sạn hay là muốn tán ?

      Mặc dù Bọ Hung là cao thủ tán nhưng Loan Đậu Đậu trong mắt căn bản cũng coi là em , miễn cưỡng xem là con ! Toàn bộ hành lý đều để cho mình đưa vào phòng trong khách sạn! Vừa mở ra nhìn, thiếu chút nữa Lan Đậu Đậu hộc máu.

      phải là đồ gì quý giá mà toàn là đống sắt vụn!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :