1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đói bụng: Thỏ trắng mở cửa đi - Yêu Yêu Đào Chi (184c+1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Thạch Thương Ly, Thạch Thương Ly, Phân Ruồi


      Cưỡi ngựa trắng nhất thiết phải là hoàng tử cũng có thể là Đường Tăng, mọc cánh nhất thiết phải là thiên sứ cũng có thể là người đểu giả.

      Mà Loan Đậu Đậu gặp người đểu giả.......

      Bi kịch ngồi bồn tắm giặt gra trải giường!!! Chị cả là tội ác tày trời lưu lại dấu vết, mặc dù dùng bao nhiêu bột giặt, dùng thuốc tẩy cũng cách nào giặt sạch.

      Loan Đậu Đậu trợn mắt nhìn trần nhà, cả ngày chưa ăn gì, tan làm chưa kịp mua gì ăn bị tổng giám đốc lôi về nhà giặt gra trải giường, mệt mỏi kiệt sức, đói đến nỗi đầu óc choáng váng.

      Đồng hồ báo chín giờ tối, tổng giám đốc rời phòng đọc sách nửa bước, Loan Đậu Đậu giặt xong gra trải giường, đứng ở cửa, ngón tay do dự biết có nên vào hay ?

      Trong lúc còn lưỡng lự tổng giám đốc đứng trước mặt , từ cao nhìn xuống, chiếc cằm nhọn uy nghiêm, lạnh lùng.

      “Sao chưa về?”

      “Tôi.......” Loan Đậu Đậu vừa chuẩn bị đứng lên, trước mặt liền ra vô số tổng giám đốc, sau đó “phù phù” tiếng, ngã mặt đất, hôn mê.

      Khóe miệng co rút, cố ném kích động muốn ném ra ngoài, cuối cùng đặt lên ghế sa lon. Nửa tiếng sau, Loan Đậu Đậu tỉnh dậy, cầm ly nước nhìn ánh mắt chết người của , yếu ớt mở miệng: “Cả ngày nay tôi chưa ăn cơm, đói quá nên chóng mặt.......” Ba chữ phía sau rất nên nghe .

      ngu ngốc sao? biết ăn cơm sao?” Lần đầu tiên thấy người con lười nhác như vậy, thậm chí ăn cơm cũng nhớ.

      Loan Đậu Đậu miệng mếu máo, tức giận quát: “ sai vặt tôi cả ngày, tôi làm gì có thời gian ăn cơm?” Dù sao cũng tan làm rồi, sao phải rống lên vậy?

      ngây ngẩn cả người. Bởi vì thư ký cũ đột nhiên từ chức, có thư ký mới đề dùng, ngày đầu tiên Loan Đậu Đậu phỏng vấn bất đắc dĩ đậu, thời gian làm quen cũng có.Trí thông minh của cao lắm, xử lý tài liệu mất nhiều thời gian hơn người bình thường.

      móc trong ví hai tờ tiền đưa cho : “ ăn cơm rồi bắt xe về nhà.”

      “Vâng.” Loan Đậu Đậu nắm bá Mao trong tay, gương mặt uất ức, ra lại nhịn được nuốt nước miếng.

      Quả nhiên là người ưa mềm sợ người cứng rắn! Hừ, về sau phải đối với hung hăng chút, cho biết dễ bắt nạt!

      Người đàn ông đứng ở ban công, nhìn bóng dáng vui sướng của , chân mày khẽ cau lại. Lần nữa cảm giác mình tự rước phiền phức lên người, ngón tay khẽ gạt tàn thuốc, tro thuốc rơi xuống trung, buổi tối ở đây có vẻ đơn.

      Loan Đậu Đậu ở công ty tuần rốt cuộc cũng quen, hoàn toàn có thể chiêm nghiệm chỉ số biến thái của tổng giám đốc đạt sao cấp mười, khó trách đổi nhiều thư ký như vậy. quả biến thứ ký thành siêu nhân! Rốt cuộc cũng biết tên tồng giám đốc......Thạch Thương Cách!

      Thạch Thương Ly, Thạch Thương Ly, Thạch Thương Ly,nhẩm nhẩm lại ba lần, Loan Đậu Đậu quyết định đọc tên thành “Phân Ruồi”!

      Tiệc đính hôn của người cũ tiến hành lúc sáu giờ chiều, mà giờ này người của công ty đều về khá nhiều. Loan Đậu Đậu gọi điện thoại vòng cũng tìm ra bạn trai có thể cùng tham gia bữa tiệc.

      Cuối cùng tầm mắt dùng lại trong phòng làm việc duy nhất làm thêm giờ đến điên người, kế hoạch ra trong đầu!

      “Tổng giám đốc vất vả rồi.” Loan Đậu Đậu câm tách cà phê vào.

      Thạch Thương Ly thả tài liệu tong tay xuống, ngẩng đầu nhìn đưa cà phê vào cùng với bộ dáng ân cần của , có dự cảm xấu. phải cho thứ gì vào cà phê chứ?





      Chương 10: Trực Tiếp Lên Giường, Khách Sạn Ngay Trước Mặt!



      Nhìn để ly cà phê xuống, Loan Đậu Đậu thấp thỏm. phải phát ra điều gì chứ?

      thả độc vào sao?”

      Loan Đậu Đậu tái mặt, mẹ nó, mắt phân ruồi tốt sao? Cái ly như vậy bỏ gì vào được chứ?

      Phải nhịn, phải nhịn!Nhất định phải lừa được tổng giám đốc làm bạn trai! Bảo đảm cả hội trường kinh ngạc, tốt nhất dâu nên nhìn kỹ phân ruồi, đào hôn, vậy có thể cùng bạn trai cũ.......

      “Ha ha, tổng giám đốc cực nhọc vì lợi ích của công ty mà mất ăn mất ngủ, thân là nhân viên của U;I, tôi cảm động với hình tượng vĩ đại của . Thay mặt toàn thể nhân viên tỏ lòng kính trọng với , mời tổng giám đốc....... ăn tối!”

      Yên tĩnh, rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

      Thạch Thương Ly mặt thay đổi, khuôn mặt càng thêm tĩnh mịch, đôi mắt lạnh lẽo. Môi mím thành đường cong, nửa ngày ra lời.

      Loan Đậu Đậu nháy nháy mắt, hiểu rốt cuộc có ý gì. Rốt cuộc là đồng ý hay đồng ý?

      muốn hẹn hò với tôi?”Rốt cuộc tổng giám đốc lên tiếng.

      “À?” Cái này với hẹn hò có quan hệ sao?

      Đôi môi mỏng của Thạch Thương Ly khẽ cười, gật đầu: “Tôi đồng ý hẹn với .”

      Loan Đậu Đậu ngây ngẩn cả người, chuyện gì xảy ra? Tại sao cuồi sâu như vậy, cười đến nỗi cả người run lên?

      Chỉ là tổng giám đốc đồng ý chính là tham gia tiệc đính hôn với ! tốt quá! Hoan hô!

      Dọc đường biểu của Thạch Thương Ly được tốt lắm, lần thứ ba Loan Đậu Đậu được ngồi xe của tổng giám đốc rất hưng phấn, xe tốt có khác, cảm giác như ngồi trong xe mà là ngồi tiền nhân dân tệ.

      Đến nơi tổ chức tiệc đính hôn tại khách sạn, sắc mặt Thạch Thương Ly liền tối lại. Ánh mắt khẽ nhìn Đậu Đậu, giọng trầm vang lên: “Đây chính là nơi mời tôi ăn sao?”

      Đậu Đậu dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy! Còn là tiệc đứng! Miễn phí, cho nên ăn hết mình sao. Nếu như tí nữa có dâu khẽ liếc mắt đưa tình với , ngàn vạn lần đừng khách khí trực tiếp lên giường, khách sạn ngay trước mặt!”

      “Loan! Đậu! Đậu!” Sắc mặt Thạch Thương Ly khó cói tới cực điểm. Vốn cho là người phụ nữ ngu ngốc này mời mình ăn cơm, muốn nịnh bợ . Cuộc sống có gì thú vị nhưng nhìn Loan Đậu Đậu thất bại rất thú vị, lại nghĩ tới lại to gan như vậy dám lừa .

      Loan Đậu Đậu lập tức giật mình phục hồi tinh thần, đầu lưỡi gãy xương. Tại sao lại hết ra rồi!

      “Tôi đùa thôi! Mời ăn cơm là lòng. Nhưng tháng này tiền sinh hoạt có cho nên chỉ có thể dẫn tới đây ăn tiệc lớn.” giỡn, cho dù gan to đến mấy cũng dám lừa tổng giám đốc! Dù sao lòng hay chỉ có trong lòng biết!

      Thạch Thương Ly tiếp tục dùng ánh mắt sắc lạnh chết người nhìn , hừ lạnh tiếng gì.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Kết Hôn Hạnh Phúc, Em Đưa Bỏ Trốn


      Loan Đậu Đậu chủ động níu lấy quần áo hàng hiệu của , nịnh nọt : “Tổng giám đốc đừng tức giận nha! Cười cái.......” Chân mày cau có, đừng làm mê lòng người là hù chết người đúng hơn.

      Thạch Thương Ly cúi nhìn bàn tay níu lấy người mình cảm thấy rất phức tạp, mấy giây sau khuôn mặt cũng dịu hơn chút, ra lệnh: “Lấy đồ ăn cho tôi.”

      “Yes sir!” Loan Đậu Đậu ngọt ngào đồng ý, xoay ngườ lảm nhảm: “ có tay sao, biết cái gì gọi là ga lăng sao? Cũng áp bức tôi như người thường!”

      Sân cỏ màu xanh được trang trí vô cùng đẹp, còn mời ban nhạc về biểu diễn, khách mời xôn xao, ánh mắt đều chú ý dâu chú rể nhưng sau khi Thạch Thương Ly đến tâm điểm chú ý đều dồn lên . Đàn ông nhìn, khịt mũi ghen tỵ, phụ nữ lén quán sát, thở dài cùng khen ngợi, người hoàn mỹ.

      Loan Đậu Đậu đưa đĩa thức ăn tới trước mặt nịnh nọt: “ nhìn xem, đồ ăn rất ngon. Tôi còn lấy cho hương......”

      “Đậu Đậu.......” Giọng ấm áp vang lên cả người Loan Đậu Đậu như bị sét đánh, ngây người, bàn tay cầm ly sâm banh cứng ngắc giữa trung, lâu mới phản ứng được, quay đầu nhìn người đàn ông.......

      Chú rể Tô Triệt có khuôn mặt hoàn mỹ nhưng hình dáng sắc bén cùng khí thế bức người như Thạch Thương Ly, lông mày có mấy phần ưu thương, da trắng sáng như ngọc, lịch nho nhã, nếu ở thời cổ đại giống như công tử ưu nhã, ở tại giống như hoa rất chân . Đứng bên cạnh ta dĩ nhiên là dâu như hoa như ngọc, thấy Loan Đậu Đậu mắt bốc lửa nhưng đôi môi đỏ tươi lại nở nụ cười.

      Đầu óc Loan Đậu Đậu trống rỗng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, mắt nhìn thẳng vào ánh mắt u buồn của Tô Triệt, hận thể ôm phóng khoáng mà tự nhiên : “Nếu kết hôn hạnh phúc em dẫn bỏ trốn.......”

      Mặc dù ban đầu là Tô Triệt lừa dối , cũng tùng thề mỗi ngày cần người đàn ông này nhưng hôm nay thấy ta ưu buồn như vậy ngay cả sinh lực để tức giận ta cũng có.

      Chỉ còn lại đau lòng.......

      ra càng tệ hơn lại có thể thích người đàn ông này.

      Thạch Thương Ly mặt biến sắc thu lại phản ứng của Loan Đậu Đậu vào mắt, hiểu im lặng của ba người này là bắt nguồn từ chuyện ngày xưa, chút vui chợt thoáng qua.

      lâu gặp.” Tô Triệt trước sau như thanh nhã mở miệng, mắt nhìn chằm chằm Đậu Đậu giống như nhìn thấy tượng phật đứng cạnh .

      Lúc này Loan Đậu Đậu còn bưng đĩa thức ăn cùng sâm banh cho tổng giám đốc, đối mặt với người quên hết những lời hùng hồn chuẩn bị trước ở nhà, ngay cả tổng giám đốc đứng bên cạnh cũng quên mất.

      “Đậu Đậu, đây là bạn trai sao? Rất đẹp trai! là hâm mộ!” dâu tiến lên bước ôm Loan Đậu Đậu.

      Loan Đậu Đậu nhúc nhích để ta ôm, cảm thấy chân thành chút nào. Giọng trầm bên tai: “Đậu Đậu, vĩnh viễn thể nào thắng được tôi.”

      Hít sâu hơi, kiên quyết so đo tạo bất hòa. Lui về sau bước, khóe miệng gượng ép ra nụ cười “Tôi vệ sinh chút, nhịn lại tốt lắm, bàng quang nhanh hư, ha ha......”

      để ý phản ứng của ba người, xoay người cẩn thận dẫn vào quần, trọng tâm vững, “Bùm” ngã cả người xuống ao, cả người ướt sũng.







      Chương 12: Tổng Giám Đốc Đáng Tin Cậy Heo Nái Biết Leo Cây Hết



      dâu kinh ngạc: “Ui da, Đậu Đậu sao cẩn thận như vậy?”

      Đáy mắt Tô Triệt tỏ đau lòng, muốn lên lại bị dâu nắm lấy cánh tay, ta hung hăng trừng mắt, ràng buộc động tác của ta.

      Loan Đậu Đậu cả người ướt sũng, quần áo dính sát da thịt, đầu mùa hè, nước rất lạnh, nhịn được khẽ rùng mình. phải người mù thấy được do dự của Tô Triết. cắn môi,có mấy phần ức nhưng trách người được. Ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía tổng giám đốc, giờ phút này đến phiên hùng cứu mỹ nhân rồi!

      Thạch Thương Ly cao lớn, ánh nắng chiếu vào người tỏa lên vầng sáng ấm áp.

      Đôi tay đút trong túi có ý giúp đỡ. Đối với Đậu Đậu nhếch nhác có mắt như .

      Loan Đậu Đậu mếu máo, giúp ! Quả nhiên là nhà tư bản đều có tính người, là động vật máu lạnh. Uổng công nịnh hót. Tổng giám đốc đáng tin heo nái biết leo cây hết!

      dâu hả hê vòng tay trước ngực, làm ra vẻ quan tâm về phía trước bước, ai ngờ trượt chân, cả người té xuống nước, mặt nước vừa lặng lại bắn tung tóe khắp nơi.

      Loan Đậu Đậu vui vẻ, ra ông trời rất công bình! là quả báo!

      “Sao đạp váy tôi?” Áo cưới đều ướt, ta lại mặc ít hơn Loan Đậu Đậu càng thêm lạnh. Nổi giận nhìn chằm chằm Thạch Thương Ly, lại nhìn về phía chồng mình muốn ta làm chủ cho .

      Thạch Thương Ly mặt thay đổi, bóng dáng lạnh lùng, đứng cao nhìn chằm chằm ta, ánh mắt giống như dã thú tranh địa bàn, ác độc, vô tình, ánh mắt lạnh băng nhìn dâu.

      Mặc dù dâu cam tâm nhưng vẫn bị ánh mắt dọa cho sợ, nghiến răng kẽo kẹt, Tô Triệt có phản ứng. Ánh mắt vẫn ưu thương nhìn Loan Đậu Đậu trong ao nước như cũ......

      “Còn muốn lặn mấy vòng ở đây sao?”

      Loan Đậu Đậu còn chưa phản ứng kịp bị xốc lên, thẳng khỏi chỗ này.Bên tai còn vang lên tiếng gào thét của dâu.

      Bị ném vào buồng xe ấm áp, Loan Đậu Đậu vẫn cảm thấy tổng giám đốc có chút tình người, về sau ít lén thêm gia vị vào cà phê của ......!

      “Tổng giám đốc đây phải đường về nhà tôi.” Loan Đậu Đậu nhìn hướng xe chạy ngày càng bình thường, yếu ớt mở miệng, hắt hơi cái.

      Thạch Thương Ly rời khỏi chỗ ngồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn , tức giận lên tiếng.

      Loan Đậu Đậu chọc chọc bắp đùi thử dò xét: “Tổng giám đốc, tức giận sao?”

      “Dừng xe!” Thạch Thương Cách mở miệng, quả nhiên giây sau xe dừng lại, lại lạnh lùng hai chữ “Xuống xe.”

      Loan Đậu Đậu có phản ứng, ánh mắt mờ mịt, trong lòng nghi ngờ có phải chuyện với !

      Thạch Thương Ly thấy ngồi bất động thảm, tay mở cửa xe, tay xốc lên bỏ xuống xe, nghênh ngang rời !

      Loan Đậu Đậu ngồi hóa đá đường lớn....... lại bị tổng giám đốc quăng ở ven đường!

      “Trời ơi!" luồng gió thổi tới, lúc này Loan Đậu Đậu mới phản ứng thực bị tổng giám đốc bỏ lại, ngửa đầu la lớn: “Đại tư bản ác độc, có tính người. Sớm muộn gì cũng bị sét đánh!A.......”

      Vốn dĩ quay vào xe về nhưng lại dừng lại cách đó năm mét, sau đó nghe nghiến răng nghiến lợi : “ cần về nhà.”

      Xe lại lần nữa mất hút!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Từng Thấy Ai Đưa Thỏ Công Tác Sao


      “Hắt xì!” làm chưa tới hai tiếng, trong thùng rác của Loan Đậu Đậu biến thành đống tuyết, dùng N bao khăn giấy, lỗ mũi còn sưng giống như con thỏ . Ghê tởm là sáng sớm đưa cà phê cho Phân Ruồi, nhìn cũng thèm nhìn cái, ra trận cảm này cũng liên quan .

      Loan Đậu Đậu còn nghiến răng mắng Phân Ruồi Đồng Thoại gọi điện thoại kể chuyện hôn lễ tối qua: “Tô Triệt trốn cưới rồi!"

      Sấm sét giữa trời quang! Loan Đậu Đậu ngồi vững từ ghế rớt xuống đất, ngay cả đau cũng cảm giác được. Chao ôi, Tô Triệt khí thế lại dám đào hôn! Sớm biết như vậy hôm qua sớm rời cùng Phân Ruồi.

      Tô Triệt đào hôn! Tin tức này làm Loan Đậu Đậu rất vui vẻ, đây là số phận của và Tô Triệt, duyên phận giữa và Tô Triêt chưa hết vẫn có thể nối lại, tình cũ có thể nối lại rồi.

      Phân Ruồi hình như rất ghét Loan Đậu Đậu nhảy mũi, sợ bị lây bệnh, buổi chiều liền đuổi về, cho xuất trong tầm mắt . Loan Đậu Đậu hấp ta hấp tấp về nhà cảm cũng ảnh hưởng đến tâm tình . Tìm trong tủ quần áo vài bộ quần áo đẹp, chờ Tô Triệt chủ động hẹn , nhất định phải làm cho sáng mắt.

      Loan Đậu Đậu lục tìm lúc rối uống thuốc cảm mơ hồ ngủ biết gì. Khi điện thoại di động vang lên hận thể ném điện thoại . Chỉ híp mắt thấy hai chữ “Phân Ruồi” còn ngoan ngoãn nghe điện thoại.......

      “Loan Đậu Đậu đừng với tôi bây giờ còn nằm giường!” nghiến răng nghiến lợi .

      Loan Đậu Đậu lười biếng : “Đúng vậy! Hôm nay chủ nhật cần làm.”

      “Hôm nay tôi công tác.” Giọng Thạch Thương Ly lạnh như băng.

      “Tôi biết! Vé máy bay, tài liệu, khách sạn tôi đặt sẵn đều để bàn làm việc của .”

      “Trong vòng nửa tiếng đưa tài liệu và vé máy bay đến sân bay!” Thạch Thương Cách lạnh lùng , cho cơ hội , trực tiếp cúp điện thoại.

      Nửa tiếng? cho rằng tôi là siêu nhân sao?

      Loan Đậu Đậu nhìn chằm chằm điện thoại lúc lâu, kêu lên tiếng tình nguyện, kịp đánh răng chạy thuê xe chạy thẳng tới công ty, sau đó chạy đến sân bay, ba mươi giây sau rốt cuộc đứng trước mặt tổng giám đốc.

      Thach Thương Ly vừa nhìn thấy người đứng trước mặt tối sầm mặt, nghĩ muốn xoay người giả bộ như biết. Ánh mắt nhìn chằm chằm Loan Đậu Đậu, cắn răng nghiến lợi: “Sao lại ăn mặc như vậy?”

      Loan Đậu Đậu cúi nhìn áo ngủ màu cam của , hai cái bánh bao ở giữa còn có con thỏ trắng, chiều dài qua đầu gối, lộ ra bắp đùi trắng nõn, chân dép hình thỏ, còn kéo kéo lỗ tai, cười khúc khích với .

      “Đồ này mặc rất tốt! cảm thấy tôi mặc như vậy đáng hơn sao? Giống như thỏ!” Loan Đậu Đậu biết dống chết kéo lỗ tai cười .

      Trán Thạch Thương Ly nổi gân xanh, giọng lạnh lùng kinh khủng: “ có từng thấy ai đưa thỏ công tác sao?”

      Loan Đậu Đậu ngây ngẩn cả người, nháy mắt phản ứng kịp, lời của là có ý gì? “ muốn tôi mua thỏ cho gặp khách hàng sao? máy bay phải thể mang theo động vật sao?”

      Pằng.......

      Gân xanh trán Thạch Thương Ly đứt......





      Chương 14: Tiếp Rượu Cười Tươi Như Hoa



      Loan Đậu Đậu bị Thạch Thương Ly lôi lên máy bay trước cái nhìn quỷ dị của mọi người xung quanh, Thạch Thương Ly mặt lạnh lùng như có gì. gãi đầu lúc lâu mới nhớ tới hôm qua hình như có người gọi điện thoại cái gì mà cong tác, bởi vì buồn ngủ nên chuyện mấy câu liền cúp điện thoại, căn bản ý thức được đó là chỉ thị của tổng giám đốc.

      Vốn dĩ có hình tượng tốt, tóc rối như tổ chim còn có khuôn mặt cùng bộ dáng ngu ngốc làm cho Thạch Thương Ly đau đầu thôi, đối với tiếp viên hàng : “Làm ơn cho con thỏ này ngồi khoang phổ thông.”

      Nữ tiếp viên hàng ngây ngất trước vẻ đẹp trai của Thạch Thương Ly, khó xử : “Xin lỗi khoang phổ thông hết chỗ.”

      “Tùy ý đổi người từ khoang phổ thông lên.” Thạch Thương Ly nhịn được nữa, tùy tiện chọn người đường ngồi cạnh còn hơn ngồi cùng .

      “Được, xin chờ chút!” Nữ tiếp viên hàng rời .

      Loan Đậu Đậu cong miệng lên la, ôm chặt dây an toàn lắc đầu: “Tôi muốn ngồi khoang phổ thông!” Có ghế khoang hạng nhất ngồi bị điên mới ngồi khoang phổ thông!

      Ánh mắt lạnh lùng có thể giết chết người quét tới, cơ thể Laon Đậu Đậu khẽ run, như đứa trẻ ngoan ngoãn cởi dây an toàn: “ .......”

      Người ở khoang phổ thông rất thích đổi lên khoang hạng nhất, khi Loan Đậu Đậu uất ức vào khoang phổ thông ánh mắt hành khách ở đây chỉ ngạc nhiên chứ khôn đồng tình

      Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Phượng Hoàng ở Tam Á là buổi trưa. Loan Đậu Đậu đitheo phía sau bóng lưng cao lớn của Thạch Thương Ly, đón nhìn ánh mắt quỷ dị của mọi người xung quanh đến khách sạn lại nhận được tin dữ, bởi vì nghĩ người cùng là đàn ông nên chỉ đặt phòng, bởi vì bất ngờ đổi thành Loan Đậu Đậu, bây giờ là mùa du lịch nên khách sạn hết phòng nghĩa là phải ở chung phòng với tổng giám đốc.

      “Tổng giám đốc xung quanh đây rất nhiều khách sạn.” Có thể đổi khách sạn khác ?

      Thạch Thương Ly lạnh lùng cho câu: “Công ty tri trả dư thừa công tác phí.”

      Loan Đậu Đậu tối sầm mặt theo vào phòng, khách sạn này đắt tiền như vậy, công ty hoàn trả, có phả muốn táng gia bại sản hay .......!

      Thạch Thương Ly ở trong phòng bắt đầu cởi áo, nới lỏng thắt lưng, tắm sau đó nghỉ ngơi thuận tiện ăn chút sau đó cầm tài liệu rời , Loan Đậu Đậu tự giác theo sau .

      ở lại khách sạn.” Thạch Thương Ly dừng lại trước cửa, mím môi với .

      Loan Đậu Đậu ngại ngùng : “ phải tôi phải công tác với sao? phải cùng đến gặp khách hàng sao? mình ở lại khách sạn nghỉ ngơi, tôi cảm thấy tốt lắm.......”

      Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly nhìn , cười lạnh : “ cảm thấy khách hàng đồng ý hợp tác với con thỏ xấu xí sao?”

      Con thỏ xấu xí? Loan Đậu Đậu khó chịu, ràng đáng .Quả nhiên là mắt tổng giám đốc có vấn đề.

      Thạch Thương Ly nhìn trực tiếp rời . Loan Đậu Đậu uốn éo cái mông nằm giường ngủ bù, đỡ phải tiếp rượu cười tươi như hoa.

      Khi tỉnh lại là bảy giờ tối, tổng giám đốc còn chưa về.Loan Đậu Đậu quyết định ra ngoài dạo, thuận tiện xem có thể mua quần áo mạc hay ! Mới vừa mở cửa, bóng dáng đứng trước cửa làm giật mình, vỗ tim : “Tổng giám đốc về rồi, tôi rất nhớ !”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Còn Nợ Tôi Năm Trăm Tệ


      Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly xẹt qua chút kinh ngạc, còn tưởng rằng mình nhầm phòng, sau đó nghe Loan Đậu Đậu tội nghiệp cầu xin: “Tổng giám đốc cho tôi mượn năm trăm tệ !"

      thể nhàng vay tiền , chỉ là lần đầu tiên có người chỉ mượn năm trăm tệ.

      tay Loan Đậu Đậu níu ống tay áo làm nũng : “Tôi mua quần áo thay, tôi muốn làm mất mặt tổng giám đốc cùng công ty!”

      “Như vậy công ty phải cám ơn !” Thạch Thương Ly cười lạnh, từ trong ví móc ra năm bác Mao, nhìn Loan Đậu Đậu vui mừng ra khỏi khách sạn.

      Đầu tiên Loan Đậu Đậu mua quần short, sau đó mua áo T shirt, quang minh chính đại vào cửa hàng thay quần áo, trước trợn mắt há mồm của chủ cửa hàng ra, dĩ nhiên lúc rời quên “Cảm ơn”.

      Tốn năm tệ mua bánh rán cùng sữa đậu nành nhảy lên đường dành cho người bộ, khi ngang qua tiệm bán ngọc Phỉ Thúy nhìn thấy khối ngọc rất đẹp. Vào xem, sờ sờ, hỏi giá tiền muốn hơn ngàn tệ......

      Loan Đâu Đậu cắn miếng bánh rán : “Hai mươi tệ !”

      Chủ tiệm nhìn giống như bị bệnh thần kinh trực tiếp đuổi ra khỏi tiệm, từng gặp nhiều người trả giá nhưng trả giá như là lần đầu tiên, muốn tới quấy rối sao!

      Loan Đậu Đậu lưu luyến nhìn khối ngọc qua kính thủy tinh, Hai mươi tệ bán chắc chắn bốn mươi tệ cũng bán, Haiz! Chỉ rất nhanh có vật khác thay cho khối ngọc Phỉ Thúy mua được.......lắc tay tình !

      Từ trăm tệ còn mươi tệ liền trả giá được nữa, suy nghĩ chút thấy hợp lý. Quả quyết bỏ tiền mua, cầm đồ ! Mới vừa hai bước, Loan Đậu Đậu nhếch môi cười: “Tổng giám đốc cũng đến đây bộ sao?” hàm răng còn dính bánh.

      Thạch Thương Ly khẽ nhíu chân mày, bàn tay trắng nõn cầm lấy dây đeo tay của nam, đáy mắt lướt qua tia ghét bỏ nhưng vẫn đeo tự đeo vào cổ tay, giơ lên cao tỏ vẻ hài lòng.

      Loan Đậu Đậu há miệng, cà lăm: “Tổng, tổng giám đốc, đó là của tôi......” Đó chính là mua cho Tô Triệt nếu hai người hợp lại tình cũ.

      Thạch Thương Ly nhíu mày: “ phải tiền đó là do tôi cho mượn sao?”

      “Vâng!” cúi đầu.

      “Đây phải là lấy tiền của tôi mua sao?”

      “Vâng” Lại tiếp tục cúi đầu.

      “Lấy tiền của tôi mua vậy đồ đó có phải của tôi ?”

      Loan Đậu Đậu mím môi phản xạ có điều kiện : “Phải........” Sau đó phản ứng tở lại, ánh mắt kinh ngạc vội vàng giải thích: “Nhưng........”

      “Nhưng còn thiếu tôi năm trăm tệ.” Thạch Thương Ly tiếp,cầm trong tay chiếc dây còn lại đeo vào cổ tay trái . Tay phải dắt tay trái , hai chiếc dây ở cùng chỗ.

      Loan Đậu Đậu ngây ngốc, bước chầm chậm nhìn hai bàn tay nắm nhau, còn nhìn hai cái lắc tay hạnh phúc ở chung chỗ cười khúc khích!

      Mãi cho đến khi tới khách sạn, Loan Đâu Đâu mới phản ứng được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. mượn tổng giám đốc năm trăm tệ, lắc tay tình này mất mươi tệ nhưng bị tổng giám đốc lấy mất cái lại còn phải trả năm trăm tệ, mất bốn mươi tệ! Mẹ nó! Lỗ vốn!

      Thạch Thương Ly lại bắt đầu cởi quần áo, đưa lưng về phía , lộ ra co thể đầy tinh xảo.

      Ánh mắt Loan Đậu Đậu chuyển từ bác Mao sang cơ thể tròng mắt như muốn rớt xuống, nuốt nước miếng, kích động muốn nhào qua chạm vào người !





      Chương 16: Chẳng Lẽ Thượng Đế Tỉnh Lại



      cần Đậu Đậu qua, Thạch Thương Ly cầm áo sơ mi, cởi trần từng bước tới gần.

      Đôi mắt tĩnh mịch làm cho Loan Đậu Đậu biết nghĩ gì, chẵng lẽ muốn XXOO? Cảnh này rất quen thuộc,lần trước chính là ở nhà .......

      Nhưng lần này giống vậy, quyết định muốn quay lại với Tô Triệt, sao có thể phản bội Tô Triệt chứ? Hai mươi hai năm gìn giữ phải là đợi Tô Triệt sao?

      quyết định cự tuyệt cơ thể tổng giám đốc, nắm tay lại thành nắm đấm , hít hơi sâu: “Tổng.......”

      Lời còn chưa hết Thạch Thương Ly nhét áo sơ mi đầu , che kín đầu cùng khuôn mặt . Giọng lạnh lùng vang lên: “ giặt quần áo.” Xoay người đến bàn ăn mở máy tính tiếp tục làm việc.

      Hả.......

      Loan Đậu Đậu ngây ngốc. ra phải làm thư ký mà là làm giúp việc, bây giờ chỉ có gra trải giường, áo sơ mi cũng phải giặt. Trong lòng tràn đầy khó chịu nhưng vẫn cầm áo sơ mi vào phòng tắm giặt, ai bảo là chủ nợ, tôi là con nợ!

      Thạch Thương Ly ngừng gõ bàn phím, ánh mắt lại liếc qua phòng tắm nhìn Đậu Đậu nghiêm túc ngồi giặt quần áo. Trong đầu thoáng ra lời của trợ lý, tổng công ty ở Pháp gọi Tô Triệt về làm giám đốc.

      Báo cáo này được đưa ra chiều hôm qua! Nếu như đưa ấy cùng, có lẽ bây giờ ấy biết tin tức này rồi.

      Ánh mắt nhìn về chiếc dây cổ tay, ra đây phải phong cách của cũng như Loan Đậu Đậu phải khẩu vị mà thích nhưng tại sao lại muốn cho và Tô Triệt ở chung chỗ? biết trong lòng Tô Triệt chỉ có Loan Đậu Đậu, cũng biết trong lòng ngu ngốc kia cóh nhưng chỉ là muốn thấy bọn họ ở chung chỗ.

      lúc lâu sau khóe miệng nở nụ cười tà mị, bất đắc dĩ dừng động tác lắc đầu. là rảnh rỗi.

      Lúc phân chia địa bàn ngủ cần phiên Loan Đậu Đậu lo lắng, bởi vì Thạch Thương Ly muốn thức trắng đêm làm việc cho nên chiếc giường ấm áp rộng lớn dành cho Loan Đậu Đậu. mình chiếm hai phần ba giường nằm ngủ cực kỳ ngọt ngào.

      Làm việc đến ba giờ, Thạch Thương Ly mệt mỏi xoa bóp bả vai, ánh mắt khẽ quét về phía Loan Đậu Đậu phát ra tiếng ngáy, chăn bị đá xuống đất, người cũng sắp rớt xuống. Bất đắc dĩ lắc đầu, nhàng ôm để ở giữa giường, nhặt chăn lên đắp cho . mình tới trước cửa sổ thủy tinh, đầu ngón tay lóe lên ánh lửa hồng, khói xanh lượn lờ.

      Loan Đậu Đậu căn bản chung thế giới với , trong lúc nhất thời bị ánh mắt hấp dẫn là bình thường, huống hồ.......bây giờ và trước kia quả thực thay đổi rất nhiều.

      Sáng sớm hôm sau, Loan Đậu Đậu thấy tổng giám đốc cả đêm ngủ nhưng tinh thần phấn chấn, khỏi cảm thán, đàn ông thể lực tốt,khó trách cả đêm bảy lần cũng có vấn đề gì! Sau khi ăn sáng, bởi vì hiệu suất công việc của Thạch Thương Ly rất cao, giải quyết buổi chiều,xế chiều hôm nay có thể bay về.

      Xuống máy bay Loan Đậu Đậu vẫn lo bị chiếm đoạt lắc tay,cái gì cũng kịp liền bị tổng giám đốc đuổi về nhà.

      Lúc Loan Đậu Đậu thu dọn đồ đạc chợt phát trong túi có đồ gì đó, móc ra nhìn, trời đất! Khối ngọc Phỉ Thúy mà thích tại sao lại xuất trong túi .

      Chẳng lẽ thượng đế tỉnh lại rồi?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Tôi Cùng Người Đến Tận Chân Trời


      “Đậu Đậu, phát tài rồi, có trai đẹp tìm !” Chị em tốt của trong công ty .

      Mắt Loan Đậu Đậu sáng rực: “Trai đẹp? Tìm mình? Bạn đùa mình à.......”

      “Đừng giả bộ! Khí chất ưu buồn, gương mặt tuấn,dáng người tinh xảo, quả làm người ta mê mệt.”

      Loan Đậu Đậu còn suy nghĩ là ai tổng giám đốc từ trong phòng điện thoại ra......đưa cà phê.

      vào phòng làm việc thấy có gì đó đúng, trong phòng làm việc có bóng dáng nhìn có chút quen mắt. Nhưng điều này cũn liên quan đến việc của , cúi đầu đưa cà phê cho tổng giám đốc, chưa kịp ra liền nghe giọng dịu dàng: “Đậu Đậu.......”

      Sống lưng cứng đờ, tim muốn nhảy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt ưu buồn của Tô Triệt, trời ơi, tim như ngừng đập!

      , , sao lại ở chỗ này?

      “Đậu Đậu.......”

      “Giám đốc Tô, bây giờ là thời gian làm việc, tìm thư ký của tôi có việc gì?” Thạch Thương Ly lạnh lùng cắt lời ta, chút vui xẹt qua, khí thế lạnh lùng.

      Tô Triệt xin lỗi : “Xin lỗi, bởi vì tôi cùng thư ký Loan lúc trước có quen biết,trong lúc nhất thời quên mất.”

      “Có gì nên trong thời gian làm việc, được tổng công ty điều tới đây làm làm phiền nên làm quen dần, bây giờ mời quay lại vị trí công tác.” Thạch Thương Ly chút nể tình .

      Tô Triệt gật đầu, xoay người, ánh mắt u buồn lúc này của ta làm cho Loan Đậu Đậu nghĩ muốn cùng.

      Loan ĐậuĐậu mím môi muốn nghe lại nghe thấy giọng lạnh lẽo: “Đứng lại.”

      “Làm gì?”

      Ánh mắt Thạch Thương Ly nhìn chăm chú vào cổ tay , nhíu mày,lạnh lùng : “Lắc tay đâu?”

      Loan Đậu Đậu nhìn thấy cổ tay phải của áo sơ mi lộ ra chiếc lắc tay kia khỏi chu môi: “ phải công ty cho đeo lắc tay làm sao, để trong túi.” xong, nghĩ lại, cười : “Tổng giám đốc có phải muốn mua cái còn lại ?”

      Nếu thể đeo với Tô Triệt thôi bán cho tổng giám đốc vậy.

      Thạch Thương Ly nhíu mày: “Đầu có có bệnh sao? Tôi bỏ tiền mua đồ của tôi?”

      Loan Đậu Đậu ngây ngốc, Phân Ruồi đầu óc mới có bệnh!

      Thạch Thương Ly giơ tay ra trước, ngón tay trực tiếp móc lắc tay trong túi ra,tự tay đeo cho . Chăm chú nhìn , giọng như ra lệnh: “ cho phép tháo xuống! Quay về làm việc .”

      “A!” Loan Đậu Đậu mệt mỏi ra phòng làm việc, liếc nhìn lắc tay, ra đeo rất đẹp, đáng tiếc phải tự tay Tô Triệt đeo cho .

      Cả ngày Loan Đậu Đậu gặp lại Tô Triệt cũng bị Thạch Thương Ly gọi vào phòng làm việc. Cuối cùng nghĩ thông suốt, nhất định Tô Triệt muốn quay lại với nên mới đến công ty làm.

      Lúc tan làm vừa mới ra thấy xe Tô Triệt dừng trước cổng, ánh mắt của lúc nhìn thấy liền nhoẻn miệng nở nụ cười.

      Loan Đậu Đậu vừa mới chuẩn bị vui sướng bước về phía trước, sau lưng liền truyền đến giọng nó lạnh lẽo: “Loan Đậu Đậu.”

      Trong nháy mắt như có mây đen vây quanh, xoay người mặt cố nặn ra nụ cười “Tổng giám đốc có gì phân phó?”

      Ánh mắt Thạch Thương Ly khẽ quét qua xe Tô Triệt, ra câu: “Theo tôi lên xe.”

      “Có thể lên ? Tôi còn có chuyện!” Loan Đậu Đậu cầu xin, ánh mắt tội nghiệp nhìn , ý : nhanh chút, thả tôi , thả tôi .......Tôi cùng ngườ i đến tận chân trời!

      Thạch Thương Ly cũng nhiều, đôi môi khẽ cong lên, thoát ra ba chữ: “Năm trăm tệ.”







      Chương 18: Ra Vẫn Biết Tự Ái



      Loan Đậu Đậu nhất thời lúng túng, nắm chặt tay: “ thể khuất phục trước quyền lực!”

      Thạch Thương Ly rất bình tĩnh cười lạnh: “ còn biết khuất phục trước quyền lực sao? Vậy .......”

      Loan Đậu Đậu lập tức cúi đầu xuống: “Những người giàu có thỉnh thoảng có thể thay đổi được vài thứ!”

      Ánh mắt Tô Triệt ngày càng mờ ảo, cả người cứng ngắc giống như hoàng tử trơ mắt nhìn công chúa của mình bị ác ma bắt mất bản thân lại thể đuổi theo,chỉ có thể tự trách bản thân!

      Qua kính xe Loan Đậu Đậu thấy khuôn mặt ưu buồn của Tô Triệt, tim như muốn vỡ vụn. Tô Triệt phai em là cấp bậc của Phân Ruồi quá cao, chúng ta thể đấu lại được! Nhưng yên tâm, mặc kệ dụ hoặc em thế nào, em tuyệt đối bị mê hoặc, nhất định vì thủ thân như ngọc!

      Thạch Thương Ly thấy được biểu tình của thay đổi liên tục, lạnh lùng : “Mặt bị chuột rút sao?”

      Loan Đậu Đậu trợn mắt, ánh mắt đó là gì? ràng là căm phẫn, căm phẫn muốn chết! thương nhớ Tô Triệt!

      Ngồi xe nửa tiếng, Loan Đậu Đậu cảm thấy nếu lên xe của tổng giám đốc, nếu là chủ nợ vậy nhất định phải lấy lòng . Lựa lời : “Tổng giám đốc, xe của đẹp, nhất định là rất đắt!”

      Thạch Thương Ly khẽ nhìn : “Bình thường.”

      Bình thường? Trong miệng bình thường nhất định là rất đắt! Loan Đậu Đậu tiếp tục nó: “Đắt lắm nhỉ, chắc sợ tôi tự ái vì có tiền nên vậy, là tốt.”

      ra vẫn biết tự ái!" Thạch Thương Ly bừng tỉnh, hiểu ra.

      Loan Đậu Đậu đen mặt, nổi đóa nhưng thốt nên lời. Nghiêng đầu hướng về phía cửa sổ xe nhe răng trợn mắt. Miệng tổng giám đốc quá độc, nịnh bợ thành lại bị ngược lại bị tiêu diệt!

      Qua cửa sổ xe Thạch Thương Ly thấy biểu khuôn mặt , khóe môi nhẽ nhếch lên. Tâm tình thay đổi, quả nhiên trêu chọc Loan Đậu Đậu cuộc sống của rất nhàm chán.

      Nửa tiếng sau rốt cuộc xe dừng lại. Loan Đậu Đậu theo xuống xe mới phát ra bị đưa tới nơi ai biết, trời tối, xung quang lại vắng lặng.

      Xong rồi, phải tổng giám đốc muốn hiếp, giết rồi vứt xác ra nơi hoang dã chứ?

      Bước chân dừng lại nhìn bóng lưng cao lớn của nhất thời cảm thấy như là nhìn tội phạm giết người, sắc mặt trắng bệch, mắt híp lại tìm đường để chuẩn bị chạy trốn!

      Thạch Thương Ly quay đầu lại nhìn Đậu Đậu đứng cách năm bước, nhíu mày: “Sao thế?”

      Loan Đậu Đậu cảm thấy thành được khoan hồng, chống cự bị trừng phạt, mặc dù có thói quen dối nhưng vì cái mạng của mình, lời dối nhưng tốt vẫn hay hơn. Nuốt ngụm nước bọt : “Tổng giám đốc....... ra , ra , ra tôi.......”

      Đáy mắt Thạch Thương Ly lên nghi ngờ, chăm chú nhìn , lặng lẽ đợi hết.

      Loan Đậu Đậu giống như trong cuộc chiến tàn bạo. Nhắm mắt, vươn cổ ra quát: “ ra tổng giám đốc xin đừng xử tôi, xin đừng cưỡng gian tôi, nếu như cưỡng gian tôi cũng cần giết tôi, mà nếu như giết tôi rồi cũng đừng vứt xác tôi nơi hoang dã!”

      lúc lâu sau nghe thấy thanh gì. Loan Đậu Đậu run rẩy, mẹ ơi, phải tổng giám đốc rút dao hay lấy thuốc mê gì đó chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :