1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đói bụng: Thỏ trắng mở cửa đi - Yêu Yêu Đào Chi (184c+1PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 104


      Mặc dù Thạch Lãng tức giận bỏ nhưng chưa táng tận lương tâm ngược đãi phụ nữ có thai, buổi tối vẫn ngoan ngoãn mua thức ăn về nấu cơm nhưng ăn mà lên lầu. xử lý vết thương, ngổi ghế salon, tay cầm ly rượu.

      Mỗi ngày ở chung với trong mái nhà, ngày ngày bụng càng lớn, ôm con của người khác cảm giác này khó chịu! Điều khiến ta càng khó chịu hơn là Loan Đậu Đậu nhớ Thạch Thương Ly, mặc dù biểu nhưng mới ba ngày chưa nhận điện thoại của mất ngủ cho thấy trong lòng nhớ Thạch Thương Ly rất nhiều.

      Loan Đậu Đậu len lén lên lầu, tay bưng thức ăn cho ta. Đầu tiên đẩy cửa ra, lò đầu vào thấy Thạch Lãng uống rượu, tức giận kêu lên: “ ăn cơm mà uống rượu, uống rượu có thể no bụng sao?”

      Đôi mắt Thạch Lãng sáng ngời nhìn , đôi mắt đen láy như bảo thạch, kiềm hãm được mê muội. Muốn động lại phát ra mình gì chỉ cúi đầu.

      Loan Đậu Đậu bưng thức ăn để bàn trà, ngồi bên cạnh ta. Cẩn thận nhìn sắc mặt ta, nín thở chọc chọc cánh tay ta, cẩn thận hỏi: “Sao vậy? phải chỉ mắng hai câu, có cần phải sập cửa bỏ trước mặt em như vậy ? Đừng quên em là phụ nữ có thai! dọa em sợ nhưng dọa bảo bối sợ sao? Buổi tối cũng ăn cơm, uống rượu tự ngược đãi mình? Nhanh ăn chút gì.......”

      Thạch Lãng ngẩng đầu, có lẽ bởi vì mang thai, có trở nên phụ nữ điềm đạm, làn da mịn màng làm cho người ta kích động muốn hôn. Yết hầu cổ chuyển động vài cái, muốn làm như vậy. Hai tay nắm chặt đến nỗi gân xanh nổi lên.

      ta thể làm vậy, là vợ của Thạch Thương Ly, là chị dâu của mình rồi! thể làm bất cứ chuyện gì vượt quá khuôn khổ với !

      Loan Đậu Đậu móc từ trong túi ra chai rượu thuốc, mở nắp để ở bên, đưa tay xắn tay áo ta lên, quả nhiên có vết bầm tím do Kỳ Dạ đánh.

      Đầu ngón tay chạm vào da thịt nóng bỏng của ta làm cho tim ta đập loạn “Sao em biết tay có vết thương?”

      Loan Đậu Đậu bôi thuốc nhàng xoa chỗ có máu bầm. ngẩng đầu nghiêm túc : “Mặc dù Kỳ Dạ giống đứa bé biết nặng , chuyện suy nghĩ nhưng ra cậu ấy rất hiền. cái đẹp như mạng sao cậu ấy lại biết chứ? Nếu mặt lại bị gì chứ? Mặc dù chán ghét đối phương nhưng trong cơ thể có chung dòng máu. Kỳ Dạ phải người hiểu chuyện như nghĩ luôn hiểu chuyện và ghét . Là luôn nhằm vào cậu ấy mới khiến quan hệ hai người ngày càng trở nên tồi tệ. Ngu ngốc, đánh nhau với em trai mình rất vui sao? ràng rất quan tâm nhau…….”

      Hình như đôi môi Thạch Lãng run, đóng đóng mở mở nhiều lần cũng ra câu. Đối mắt u càng thêm sâu, nhìn cúi đầu, dáng vẻ nghiêm túc, trong đầu đều là giọng của . Có phải vậy ? phải rất ngốc sao? Sao có thể mọi chuyện ràng như vậy?

      Thậm chí so với bọn còn hơn.

      Khóe miệng khẽ nở nụ cười khổ sở : “Quan hệ của ba người bọn em hiểu hết đâu. Cho dù là Thạch Thương Ly cũng nghĩ Kỳ Dạ tốt.”

      Loan Đậu Đậu nhíu mày, ngước mắt nhìn ta, trầm hỏi: “Thạch Lãng, là thiếu hụt cảm giác cùng với tình mà thôi.”

      Thạch Lãng sửng sốt nhìn lúc lâu lên tiếng.

      “Phân Ruồi đối với Kỳ Dạ hay chỉ có trong lòng bọn họ biết. Em chỉ biết các người là em. Giữa em có gì thể giải quyết chứ, phải tất cả mọi chuyện có thể dùng quả đấm để giải quyết. Mọi người hiểu có chị em may mắn như thế nào.”

      May mắn?

      Hai chữ này khiến Thạch Lãng bối rối, có trai là Thạch Thương Ly, có em trai là Kỳ Dạ may mắn soa?

      Loan Đậu Đậu mất tự nhiên mở miệng, tiếp tục xoa máu bầm tay ta, đau nhưng nhắc nhở bản thân nhớ lấy.

      “Đậu xanh .......”

      Thạch Lãng vừa mở miệng, điện thoại trong túi Loan Đậu Đậu liền vang lên, vội bỏ rượu thuốc xuống, móc điện thoại ra màn hình ba chữ sắc mặt lập tức rạng rỡ, ngay lập tức nhận điện thoại: “Alo.......”

      “Alo, em có khỏe ?” Giọng Thạch Thương Ly truyền qua điện thoại giấu được mêt mỏi.

      Loan Đậu Đậu nắm chặt điện thoại, khóe miệng nhịn được nở nụ cười trả lời: “Em rất khỏe nhưng ba ngày rồi gọi cho em. bị các Pháp làm cho điên đảo rồi.......”

      Thạch Thương Ly khẽ cười lộ ra tia mệt mỏi: “ thích bánh bao của em.”

      Sắc mặt Loan Đậu Đậu đỏ hồng, lén nhìn Thạch Lãng, khuôn mặt phức tạp, ai có thể biết được suy nghĩ của ta lúc này như thế nào. Xoay người đứng lên, về phía ống nghe: “Bây giờ tạm thời .......hơn nữa lại rất mê người........Nhất định là .......A........”

      “Alo.......Đậu Đậu? Đậu Đậu......” Thạch Thương Ly chỉ nghe thét chói tai, điện thoại bị tắt, chỉ còn lại tiếng rè, nhíu chân mày. Sắc mặt lo lắng cùng hốt hoảng, lập tức gọi: “Giúp tôi đặt vé máy bay về nước ngay bây giờ.”

      “Nhưng ba ngày nay mới nghỉ có hai tiếng, hơn nữa tí nữa phải......”

      “Giúp tôi hoãn lại, cho tôi ba mươi sáu tiếng riêng tư.”

      “Nhưng Đồng trưởng giao phó cho phép về nước, nếu .......”

      “Tôi cho tôi ba mươi sáu tiếng! Nếu tôi nhận được vé máy bay, hậu quả cậu tự chịu.”

      Thạch Thương Ly lập tức cúp máy, hít sâu hơi. Ngón tay dùng sức bóp trán, trong lòng có cảm giác run sợ. Vật , ngàn vạn lần em được xảy ra chuyện gì! Chết tiệt, nhất định mấy ngày gọi điện nên suốt ngày ngồi đợi diện thoại, chịu ngủ, mới vừa rồi mất hồn nên mới bước hụt cầu thang.......

      Nhiều năm rồi vẫn tỉnh táo như vậy, Thạch Thương Ly lần đầu tiên tự chủ được, hốt hoảng biết nên làm thế nào. Biện pháp duy nhất là quay về, nhất định phải thấy có chuyện gì mới yên tâm.

      Bên này Loan Đậu Đậu tức giận nhìn chằm chằm Thạch Lãng, nghĩ tới lâu Thạch Thương Ly mới gọi cho , có rất nhiều lời chưa với ! Tự nhiên cúp máy......Đáng ghét!

      “Sao lại ném điện thoại của em!”

      Thạch Lãng nhìn điện thoại rớt bể sàn nhà, mặt thay đổi : “Khúc xạ của điện thoại rất lớn tốt cho thai nhi. Ai cho em để điện thoại trong túi.......”

      “Nhưng.......Cũng phải để em chuyện với Thương Ly xong chứ? lâu ấy mới gọi điện thoại cho em.......” Biết Thạch Lãng lo cho bảo bối nên tức giận nữa. Khom lưng muốn nhặt điện thoại lắp lại biết có dùng được .......

      Thạch Lãng thấy nâng bụng bự muốn nhặt điện thoại, trong lòng vui. Trong lòng Thạch Thương Ly có quan trọng ? Vừa rồi khi nhận điện thoại của Thạch Thương Ly như đắm chìm trong tình . Kể từ khi Thạch Thương Ly , chưa bao giờ cười như vậy. Chết tiệt, cảm giác như vậy khiến ta rất khó chịu, kiềm chế được liền giật điện thoại ném sàn nhà. nhớ chuyện với Thạch Thương Ly, nhớ nhớ người đàn ông kia.

      “Đừng nhặt......”

      Loan Đậu Đậu nghe ta nhưng vẫn nhặt điện thoại lên......

      Thạch Lãng nhíu mày nắm tay , kiềm chế quát: “ đừng nhặt, em nghe thấy sao?”

      Loan Đậu Đậu quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ta, hiểu có chuyện gì. Đau đến nỗi muốn gỡ tay ta ra: “Đau......Bọ Hung, làm đau em. Buông tay.......”

      buông....... buông tay em! Đậu xanh , em là của .......”

      Cúi đầu hung hăng hôn , bàn tay ôm hông , bởi vì có thai mà cơ thể hơi thay đổi, ôm rất mềm, rất thoải mái......

      Loan Đậu Đậu run sợ, nhíu mày, làm sao cũng thể đẩy ta ra........

      thể, thể như vậy.......

      Thạch Thương Ly.......

      Cái tên này chợt lên trong đầu, cắn chặt răng, cự tuyệt muốn cho ta xâm chiếm, bởi vì thể đẩy ta ra nên khuôn mặt đầy nước mắt.

      Thạch Lãng cảm thấy kháng cự, càng cam lòng, càng khát vọng muốn có được, cho dù là thủ đoạn nào, cho dù phải trả giá như thế nào.......

      “Uhm.......” Cơ thể Loan Đậu Đậu cứng ngắc, phát ra thanh chói tai, đôi tay hốt hoảng bắt bàn tay làm loạn của ta, môi liền bị xâm chiếm.......

      ta hung hăng đoạt lấy lưỡi , chiếm đoạt hương thơm khiến run lên, giống như thỏ trắng sợ hãi. Nước mắt chảy xuống, xẹt qua hai môi, tiếng động lan tràn.......

      Loan Đậu Đậu đáng thương nắm chặt tay ta, cho ta tiếp tục xâm phạm cơ thể mình nhưng môi bị ta xâm chiếm, có bất kỳ chủ quyền, chỉ có bị làm nhục, cách nào phản kháng, cách nào tránh khỏi. Nước mắt uất ức lăn dài.......

      Thân thể ta nóng ran, cam lòng, muốn nhiều hơn, muốn đoạt lấy , muốn biến thành của ta. Như vậy Thạch Thương Ly bao giờ muốn nữa....... bao giờ.......

      Bàn tay cách lớp quần áo khẽ vuốt ve, cảm giác rất thoải mái......

      “Uhm...... muốn...... muốn.......” Loan Đậu Đậu đáng thương cầu xin, muốn bị ta xâm phạm, muốn làm chuyện gì có lỗi với Thạch Thương Ly. thể như vậy......Nước mắt lã chã rơi xuống.......

      “Em khiến có cảm giác, em trói tim ......Đậu xanh ......” Thạch Lãng ý loạn tình mê, mất lý trí, ngoại trừ muốn chiếm đoạt ngoài ra có ý thức gì.

      muốn.......”

      Loan Đậu Đậu tay bắt cổ tay ta, tay khác chống cự bàn tay của ta trước ngực, muốn kéo dài khoảng cách của hai người. Nhưng ta càng dựa vào sát hơn......

      Giờ phút này muốn chạy cũng còn cách nào rồi......

      “Bánh bao đậu......” Kỳ Dạ mở cửa ra, thấy hình ảnh như vậy, trong giây thấy mặt Đậu Đậu đều là nước mắt, kếp tiếp xông lên đánh Thạch Lãng quyền, mạnh mẽ đấm vào mặt ta.

      Loan Đậu Đậu được cứu, được Kỳ Dạ bảo vệ sau lưng, Thạch Lãng té ghế salon, cúi đầu nhìn Kỳ Dạ cũng đánh trả.

      Kỳ Dạ tức giận, tay run rẩy chỉ ta, gầm lên: “ điên rồi sao? Tôi cảnh cáo , Đậu Đậu là chị dâu của chúng ta. Làm sao có thể đối xử với ấy như vậy? Làm sao có thể đối với trai như vậy?”

      Ngón tay lau máu bầm miệng, ánh đèn chiếu vào gò má ta, hơi thở đau thương phức tạp, mím môi lạnh lùng : “Cậu đưa ấy ra ngoài ......”

      “Súc sinh! Hôm nay tôi đánh chết . Xem còn dám làm chuyện có lỗi như vậy .......”

      Kỳ Dạ giơ tay muốn đánh Thạch Lãng, Loan Đậu Đậu ôm cánh tay cậu, rơi nước mắt : “Thôi, Kỳ Dạ.......”

      “Bánh bao đậu.......”

      “Tôi cậu cút ra ngoài có nghe ?” Thạch Lãng chợt mất khống chế gào to, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kỳ Dạ.

      Kỳ Dạ sửng sốt nắm tay Loan Đậu Đậu xoay người ra khỏi phòng Thạch Lãng. Đậu Đậu ôm bụng lảo đảo theo cậu, nhiều lần thiếu chút nữa ngã, may có Kỳ Dạ đỡ .

      Thạch Lãng nhìn bọn họ ra ngoài, hít sâu hơi. Cúi đầu nhìn máu sàn nhà. Nỗ lực kiềm chế, mới vừa rồi ta......Thiếu chút nữa đối với .......

      Chết tiệt, mất khống chế.

      Trong phòng Đậu Đậu, Kỳ Dạ ngừng tới lui, quở trách Loan Đậu Đậu.

      có đầu óc hay ? Người mù cũng có thể nhìn thấy ta có ý xấu với , trễ như thế còn dâng đến miệng cho người khác ăn?”

      “.......”

      “Ngu ngốc cũng có giới hạn! Có thể thu hồi lương thiện ! Bây giờ sao, hôn cũng bị hôn rồi, sờ cũng bị sờ rồi làm sao ăn với trai?”

      “.......”

      “Shit!” Kỳ Dạ nhịn được nguyền rủa: “ khóc đủ chưa? Khóc suốt, Khóc đến nổi bảo bối cũng bị thức tỉnh.”

      Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, nước mắt tràn lan, hít mũi, nức nở: “Tôi rất sợ.......”

      Kỳ Dạ bất đắc dĩ trợn mắt, ngồi giường cầm khăn giấy lau cho .

      Đôi tay ôm , tức giận : “ trai ở đây, tôi cho mượn bờ vai. Ngu ngốc, về sau cách xa ta chút. ta giống con dã thú buông tha, cho dù chết cũng được thương cảm ta!.......Ngon, đừng khóc, nguyên bản là dáng người dị dạng, bây giờ càng thể nhìn.......”

      Loan Đậu Đậu ở trong lòng cậu rơi nước mắt, lên tiếng. Vừa rồi bị dọa sợ, căn bản nghĩ tới Thạch Lãng làm vậy, sớm quen với việc mọi người ở chung mái nhà, Ô ô, nghĩ tới.......

      Lồng ngực Kỳ Dạ ấm áp, có thể tin tưởng, dù sao vẫn ấm bằng lồng ngực của Phân Ruồi.

      Kỳ Dạ nhàng vỗ vai , thở dài, may mắn có chuyện gì xảy ra. Nếu .......

      “Chuyện này được với Thương Ly.......” Loan Đậu Đậu khàn giọng thỉnh cầu.

      nhảm. Nếu trai biết phế tên khốn kia......” Kỳ Dạ trợn mắt, phải cậu biết tính tình trai thế nào.

      Loan Đậu Đậu trong lòng cậu rầm rì, lâu sau có lẽ do mệt mỏi ngủ thiếp .

      Kỳ Dạ đặt lên giường, cởi giày, đắp mền cho . Lau nước mắt gò má , thở dài, ánh mắt nhìn về phía két sắt, sắc mặt phức tạp.

      Ra cửa nhìn thấy Thạch Lãng đứng ở cầu thnag, khuôn mặt tuấn bởi vì quyền của cậu mà sưng đỏ, ánh mắt hối hận cùng hối tiếc. Thấp giọng hỏi: “ ấy thế nào?”

      "Ngủ thiếp .” Kỳ Dạ lạnh lùng trả lời ta, ngẩng đầu lên, giọn nghiêm túc cùng cảnh báo: “Về sau nếu còn dám đụng đến ngón tay của ấy, tôi phế . Đừng tưởng hõ Thạch tôi dám đụng .”

      Thạch Lãng bất thình lình nhìn cậu, khóe miệng khẽ nở nụ cười lạnh: “Tôi thừa nhận tôi có ý muốn với Đậu xanh nhưng cậu sao? Cậu ngày đêm ở cùng ấy là vì cái gì? Đừng tưởng ai biết.......”

      Kỳ Dạ bị trúng tim đen, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, chột dạ dám nhìn ta. Hai tay nắm chặt, giọng đè nén: “Dù là như vậy tôi cũng cho phép làm ấy tổn thương.”

      Thạch Lãng cười lạnh nhìn cậu, gì, xoay người về phòng.

      Kỳ Dạ ngẩng đầu nhìn đèn thủy tinh giữa phòng khách. Bước chân nặng nề xuống cầu thang, cuối cùng nằm ghế salon, cả người như muốn lõm xuống. Bàn tay chạm vào điện thoại di động, nhìn chằm chằm lúc lâu, hạ quyết tâm lâu mới ấn số, mặc dù xóa thế nhưng chuỗi số trong đầu chưa bao giờ mờ.

      Cuối cùng sau lúc chần chừ nhấn nút gọi, bên kia truyền đến thanh chờ đợi, đường dây được nối, giọng lạnh lùng của Thẩm Nghịch vang lên: “Alo.”

      ràng giọng rất chứng tỏ ta chưa ngủ.

      Kỳ Dạ cầm điện thoại ngẩng đầu nhìn đèn thủy tinh, chói mắt, biết đầu cậu bị gì, giờ này muốn nghe thấy giọng của ta, nghe được rồi lại biết gì.

      Thẩm Nghịch trầm mặc hồi lâu, than thở: “Bạn Kỳ gọi điện chỉ để nghe thấy hơi thở của tôi sao?”

      Kỳ Dạ nghĩ nhanh như vậy ta lại biết là cậu. Chỉ đơn giản trả lời: “Ừ.”

      Câu trả lời của cậu khiến Thẩm Nghịch muốn gì, trầm mặc rồi lạnh giọng : “Vậy tôi cúp máy đây.”

      “Ừ.” Kỳ Dạ vẫn chuyện. Bàn tay nắm chặt gấu quần. Quả nhiên thề chuyện.

      Thẩm Nghịch vậy nhưng cúp máy ngay. Trực giác với ta, tối nay cậu nhóc này có chuyện gì đó, có gì đó hơi lạ. Nếu như ta cúp điện thoại nhất định cậu suy nghĩ lung tung. Nhưng ta cũng phải người hay , trong lúc nhất thời hai người cùng im lặng. Chỉ xuyên qua điện thoại nghe tiếng hít thở của nhau.......

      Sau lúc lâu, Kỳ Dạ thở dài, khàn giọng : “Thẩm Nghịch, tôi mắng biến thái, người mù chết tiệt, vặn vẹo trong lòng nhưng ra tôi cũng khác gì , cũng là con quái vật, kỳ quái.”

      Trong phòng tối om, Thẩm Nghịch có thể thấy ánh sáng mờ mờ ngoài cửa sổ, mặc dù bé xa xôi nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.

      “Bạn Kỳ, ai trong sáng, đôi lúc cũng có điểm xấu. Chỉ là lập trường khác nhau, tiêu chuẩn khác nhau. cần vì những chuyện nhặt mà khóa lòng mình, hiểu chưa?”

      “Ừ!” ta an ủi cậu sao?

      “Hiều tắm nước lạnh rồi ngủ .”

      “Ừ.” mới tắm nước lạnh!

      “.......” Kỳ Dạ trầm mặc như vậy khiến Thẩm Nghịch quen, cậu ta líu ríu còn khiến người ta thoải mái hơn.

      “Thẩm Nghịch.......”

      “Hả?”

      có việc gì đừng uống nhiều rược như vậy, đối với mắt tốt.”

      “Ừ.”

      có việc gì đừng tìm người lung tung, lần trước cậu nhóc kia so với tôi chịu được. dọa người khác, muốn tìm tìm phụ nữ.”

      “Được.”

      “Thẩm Nghịch......” Kỳ Dạ lại nhịn được kêu tên ta, trong đầu thoáng nghĩ giờ này ta ở đâu, im lặng như vậy ở quán rượu, chắc là phòng làm việc hay ở nhà? người? Làm gì?

      “Ừ.”

      “Hẹn gặp lại......” Gian nan , đành cúp điện thoại. Đây là lần đầu tiên cậu chuyện ôn hòa như vậy, ra bọn họ cũng có thể cãi nhau.

      Thẩm Nghịch cầm điện thoại cúp máy, tiếp tục nghe tiếng hít thở của nhau. Cuối cùng Thẩm Nghịch quyết tâm cúp máy nghe thấy cậu : “Nếu như tôi phải em trai Thạch Thương Ly, nếu như năm nay tôi hai mươi lăm tuổi, chúng ta có thể ở bên nhau ?”

      Tình thần hoảng hốt, trong bóng tối cảm giác trong lòng giống như có gì níu lấy, khóe miệng cong lên. Giọng mê man: “Loại chuyện như vậy ai biết được.......”

      Tút tút tút......

      Kỳ Dạ cúi đầu, nắm tóc, trong đầu đều là giọng của ta.......

      Loại chuyện như vậy ai biết được.......

      Hẹn gặp lại, Thẩm Nghịch.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 105


      Loan Đậu Đậu trong mơ màng cảm thấy có luồng khí nóng phả vào mặt, còn có ánh mặt trời chiếu vào mặt, cảm giác ấm áp. Khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt, nhất thời ngẩn ra.

      Khuôn mặt tuấn của Thạch Thương Ly, đôi mắt đen nhìn chằm chằm , đáy mắt giấu được nhớ nhung cùng lưu luyến, chân mày giấu được mệt mỏi, cằm đầy râu, thấy tỉnh lại, đôi môi khẽ nở nụ cười, nụ cười xuất phát từ tim.

      Loan Đậu Đậu trợn hai mắt, nín thở. Chậm rãi nâng tay lên, giống như trải qua thế kỷ ôm gương mặt , khóe miệng khẽ cười khúc khích: “ phải em nằm mơ!”

      Trong tay có nhiệt độ ấm áp, cảm giác rất chân .

      Thạch Thương Ly nghe thấy giọng của , khóe miệng càng rộng hơn, sau khi ừ, giọng khàn khàn : “Vật , lâu như vậy chưa gặp , em muốn ôm sao?”

      Trong giọng tràn đầy mệt mỏi, hình như rất mệt. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lại lấp lánh.......

      Loan Đậu Đậu hít mũi cái, cảm thấy trong lỏng đau xót, ra rất bận. Hơn ba tháng gặp, cũng gầy , cằm nhọn. Ô ô.......Rất đau lòng, nhất định ngủ được, ăn cơm.......Thời gian gọi điện thoại cho cũng có, sao có thời gian làm những chuyện này chứ.

      biết là đau lòng hay nhớ nhung mà nước mắt tự động chảy xuống. Thạch Thương Ly hoảng sợ, căng thẳng: “Sao vậy? Có phải có chỗ nào thoải mái ? đưa em đến bệnh viện.”

      xong muốn ôm đứng lên, vén mền mới phát ra bụng giống với lúc nữa, bụng rất to. Đáy mắt càng kích động, trong lòng hưng phấn.

      Loan Đậu Đậu ôm , lắc đầu, hít mũi, giọng nó đứt quãng: “Em.....Em.....Em cho rằng quay về nữa.”

      Cơ thể Thạch Thương Ly cứng đờ, cùi đầu dùng gò má của mình cọ vào khuôn mặt , động tác mập mờ. Khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, giọng khàn khàn: “Làm sao như vậy chứ? bé ngốc đừng suy nghĩ lung tung.”

      “Ô ô.......Sao đột nhiên lại quay về?” Loan Đậu Đậu hai mắt đầy nước nhìn , quả dám tin vào mắt mình, càng biết tại sao lại khóc. Nhưng khi nhìn thấy , nhìn bộ dáng này, nước mắt bất tri bất giác chảy ra, ngay cả bản thân cũng biết.

      Thạch Thương Ly cầm tay , nhàng dụ dỗ: “Ngoan, buông tay, lên giường ngủ với em.”

      Loan Đậu Đậu nghe lời buông tay ra. chớp mắt nhìn cởi quần áo, sợ giây kế tiếp thấy nữa. Thạch Thương Ly cởi áo khoác nhét vào tủ đầu giường, bàn tay tháo cà vạt, cởi giày lên giường nằm cùng . Loan Đậu Đậu ôm ngừng cọ cọ vào ngực , toàn bộ nước mắt đều thấm ướt áo sơ mi của .

      Khoảng mấy ngày chưa nghỉ ngơi, máy bay chỉ lo lắng cho nên ngủ được, tất cả mọi lo lắng trong khoảnh khắc nhìn thấy đều biến mất.

      Loan Đậu Đậu ngửa đầu nhìn ràng mệt mỏi, bàn tay sờ cằm , râu ria làm cho tay hơi ngừa có chút đau. Thạch Thương Ly nắm tay đặt lên môi: “Xin lỗi, vội quá nên có thời gian cạo râu, có phải làm em đau ?”

      có.” Loan Đậu Đậu giọng trả lời , ánh mắt trong veo như nước, mím môi: “Sao đột nhiên lại quay về?”

      Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm lúc lâu, sắc mặt phức tạp lắc đầu: “ có gì, em ngủ cùng .” Cúi đầu hôn lên đôi môi đào của cho có cơ hội chuyện, dịu dàng liếm cánh môi đỏ thắm của , cảm thấy kháng cự, lúc này mới to gan cậy hàm răng , chiếm đoạt hương thơm, cảm giác quen thuộc.

      Nụ hôn triền miên, giống như nhớ nhung trong ba tháng cùng với tình say đắm đều trút xuống.

      Loan Đậu Đậu đáp trả nụ hôn của , hoàn toàn giống với Thạch Lãng, nụ hôn của Thạch Lãng cực kỳ bá đạo, dường như muốn hủy diệt người khác. Nụ hôn của Thạch Thương Ly, có bá đạo cùng với dịu dàng, thậm chí có thể thấy tình bên trong.

      thích nụ hôn của Thạch Thương Ly, thích cái cằm lởm chởm râu, thích mùi thuốc lá nhàn nhạt người , thích tất cả mọi thứ thuộc về người đàn ông này.

      Loan Đậu Đậu còn đắm chìm trong triền miên bỗng nhiên cảm giác có gì đó đúng. Mở mắt thấy khuôn mặt trước mặt khép chặt hai mắt...... ngủ rồi!

      Loan Đậu Đậu tức giận, chỉ dựa đầu vào, cẩn thận quan sát khuôn mặt , ngón tay vuốt ve từng tấc da thịt , quyến luyến, tương tư. thế giới này có gì hạnh phúc bằng việc thức dậy được nhìn thấy người mà ngày đêm mình mong nhớ.

      Đôi tay ôm hông , quản tắm hay chưa, đầu dựa vào ngực , ngửi hơi thở quen thuộc yên tâm nhắm mắt, ngủ cùng .

      Loan Đậu Đậu mở mắt là hai giờ chiều, bụng đói kêu ùng ục. Ngẩng đầu, Thạch Thương Ly vẫn còn ngủ, có dấu hiệu tỉnh dậy. Đưa tay sờ cằm , nhịn được hôn môi .......

      Thạch Thương Ly bị đánh thức nhưng mở mắt, hai tay dùng sức ôm . Khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

      Loan Đậu Đậu khẽ nhìn đồng hồ trả lời: “Hai giờ chiều.”

      Thạch Thương Ly đột nhiên mở mắt ôm ngồi dậy, đôi mắt thoáng tia áy náy: “Xin lỗi, ngủ quên, có phải em rất đói ? lập tức nấu cơm cho em.”

      Loan Đậu Đậu lắc đầu, níu lấy quần áo : “ tắm rửa thay quần áo trước . Em người giúp việc nấu cơm.”

      Thạch Thương Ly sửng sốt, chợt nghĩ có lẽ thương , đáy lòng thoải mái, tinh thần sáng làng, cúi đầu chạm môi , giọng cưng chiều: “Em nhớ mặc quần áo nhiều chút rồi hãy xuống lầu.”

      Loan Đậu Đậu gật đầu, nhìn cầm áo tắm vào phòng tắm. tới cửa Thạch Thương Ly nhịn được quay đầu nhìn , khóe miệng khẽ nở nụ cười, xoay người vào phòng tắm.

      Loan Đậu Đậu nhéo má mình, có chút đau. phải nằm mơ, Thạch Thương Ly quay về, ấy quay về.

      Xuống lầu Kỳ Dạ ngồi ở ghế chơi game, nghe thấy tiếng bước chân cũng ngẩng đầu mở miệng: “ trai quay về rồi.”

      Loan Đậu Đậu nhướng mi tò mò: “Sao cậu biết?”

      Kỳ Dạ trợn mắt, giương cằm, ý bảo nhìn hành lý ở cửa. Xem như thấy hàng lý cũng có điện thoại gọi cho cậu làm sao lại biết chứ. trai cũng lớn mật, dưới mắt ông nội cũng dám quay về, sợ chọc ông nội giận sao.

      Loan Đậu Đậu xoay người vào phòng bếp, thấy thức ăn đều được nấu để trong hộp giữ nhiệt, khỏi cười: “Cảm ơn cậu Cappuccino.”

      Kỳ Dạ ném máy chơi game sang bên, giọng bình thường: “Cũng phải tôi làm, cảm ơn tôi làm gì?” Cậu chỉ người giúp việc nấu đồ ăn nhiều chút, để trong hộp giữ nhiệt, chờ bọn họ dậy có thể ăn.

      Loan Đậu Đậu ra, len lén nhìn lên cầu thang thấy Thạch Thương Ly còn chưa xuống, đến bên cạnh Kỳ Dạ, níu ống tay áo cậu cẩn thận hỏi: “Bọ Hung đâu?”

      Kỳ Dạ biết lo lắng, méo miệng: “Yên tâm, hai ngày này ta về. Nếu như trai hỏi chuyện điện thoại phải cẩn thận làm rớt sàn nhà, chúng ta phải nhất trí giống nhau nếu ấy hoài nghi.”

      Loan Đậu Đậu yên tâm, đôi tay nhéo mặt cậu: “Cappuccino, càng ngày cậu càng đáng .”

      Kỳ Dạ cau mày đẩy tay ra, xoa khuôn mặt đáng thương của mình rầm rì: “Ít nịnh tôi . Tôi chỉ hi vọng trai đánh nhau với Thạch Lãng chỉ vì ! Muốn đánh nhau cũng phải vì mỹ nữ.”

      Loan đậu Đậu ôm gối đầu cười ha hả, mặc kệ cậu gì cũng phản bác.

      Thạch Thương Ly tắm xong thay quần áo thoải mái xuống, Loan Đậu Đậu cùng Kỳ Dạ ngồi vào bàn ăn. Kỳ Dạ tới bên cạnh , giọng : “ cứ như vậy quay về sợ chọc ông nội giận sao?”

      Thạch Thương Ly trả lời, chỉ lạnh lùng lườm cái như cảnh cáo. tay nắm tay Loan Đậu đậu, dịu dàng : “Đói bụng lắm phải , ăn từ từ thôi.”

      Loan Đậu Đậu gât đầu, rất đói! Tại vì bây giờ phải người mà là hai người. Bảo bối trong bụng còn ăn nhiều hơn.......

      Kỳ Dạ chép miệng, trai thiên vị! Còn chuẩn bị hỏi gì điện thoại chợt vang lên, cơ thể cương cứng. Len lén liếc nhìn bọn họ, nhìn tôi, tôi nhìn . Nhấn phím nghe, giọng : “Alo.......”

      “Đậu Đậu có ở bên cạnh cậu ? Có thể ấy nghe điện thoại ?” Bên kia truyền đến giọng mệt mỏi.

      Kỳ Dạ có chút thoải mái trong lòng, Thẩm Nghịch gọi điện thoại cho cậu tìm Bánh bao đậu làm gì? Chần chừ chút rồi đưa điện thoại choa Bánh bao đậu dang mải gặm chân gà: “Tìm .”

      “Tìm tôi?” Loan Đậu Đậu kinh ngạc, mờ mịt nhìn Thạch Thương Ly, nhận điện thoại: “Alo, tôi là Loan Đậu Đậu.”

      “Là tôi.”

      “Thẩm Nghịch?” Loan Đậu Đậu trợn mắt nhìn Thạch Thương Ly hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”

      “Bây giờ có thể đến XXOO đường đón tôi ? Tôi gọi được cho .” Giọng trầm thấp của Thẩm Nghịch vang lên.







      Chương 106



      “Hôm qua điện thoại của tôi bị rớt bể. Bây giờ tôi đến ngay, chờ chút.” Loan Đậu Đậu hỏi, trực tiếp cúp điện thoại. Cầm khăn giấy lau miệng, hốt hoảng lấy ví tiền và chìa khóa.

      Thạch Thương Ly cùng Kỳ Dạ sửng sốt chút, đứng lên, hẹn mà cùng mở miệng: “Có chuyện gì vậy?”

      “Thẩm Nghịch xảy ra chuyện. Mắt ấy nhìn thấy, bây giờ muốn em đến đón ấy.” Loan Đậu Đậu vội vã chạy thay giày.

      Thạch Thương Ly lên nắm tay , giọng trầm thấp tỉnh táo: “Bây giờ bụng em lớn, đừng lung tung, để đón cậu ấy.”

      được.” Loan Đậu Đậu phủ định hoàn toàn, nhìn Thạch Thương Ly lại nhìn Kỳ Dạ đứng ở phía sau, hít sâu hơi: “Thẩm Nghịch là người có lòng tự ái rất cao, phải hai người biết. Tại sao ấy gọi cho ai khác lại gọi cho em? ra là ấy hết cách rồi, lại muốn bị người khác nhìn thấy vẻ nhếch nhác của bản thân. Nếu hai người thay em , hoặc theo em, ấy rất khó chịu. Yên tâm, em sao.”

      Thạch Thương Ly thoáng ngỡ ngàng, phải người ta mang thai độ thông minh thường hạ thấp sao? Sao mang thai lại trở nên hoàn toàn ngược lại? Nhưng thể phủ nhận hoàn toàn đúng.......Móc điện thoại từ trong túi ra đưa cho : “Vậy em cẩn thận chút, nhớ gọi điện thoại cho , khi về đến đón em.”

      “Ừ.” Loan Đậu Đậu gât đầu, cầm điện thoại ra bên ngoài.

      Thạch Thương Ly nhìn xuống, thậm chí thông qua cửa sổ nhìn lên xe. Nếu như là người khác, để Đậu Đậu ôm bụng bự đón thế nhưng đó lại là Thẩm Nghịch, là em của , Đậu Đậu cũng dành tình cảm cho ta rất nhiều, cho dù đồng ý, Đậu Đậu vẫn kiên trì muốn . Vậy bằng để đón người.

      Sắc mặt Kỳ Dạ trắng bệch, trong lòng dễ chịu cùng lo lắng. ta xảy ra chuyện gì? Tại sao muốn Bánh bao đậu chứ phải cậu? Bánh bao đậu như vậy còn hiểu ta, cậu cách nào hiểu người đàn ông đó.

      Thạch Thương Ly quay đầu vỗ vai cậu an ủi: “Yên tâm , bọn họ có việc gì.”

      , ghen tỵ Bánh bao đậu hiểu Thẩm Nghịch như vậy sao?” Kỳ Dạ nén được tò mò, bởi vì Thạch Thương Ly cũng phải người đàn ông rộng lượng như vậy, ngược lại là người đàn ông muốn giữ lấy người phụ nữ của mình. Tại sao lại dễ dàng tha thứ Bánh bao đậu hiểu cùng quan tâmThẩm Nghịch như vậy?

      Thạch Thương Ly khẽ cười, hời hợt : “Đó là chuyện của bọn họ chúng ta hiểu. Tôi chỉ xác định Thẩm Nghịch làm ấy tổn thương, ấy Thẩm Nghịch là được rồi.”

      Im lặng quay người lên lầu.

      Kỳ Dạ đứng tại chỗ suy nghĩ lời của Thạch Thương Ly, thể bội phục cơ trí của Thạch Thương Ly. Người đàn ông này chỉ có mãnh liệt muốn giữ lấy mà còn năng lực phân tích và tỉnh táo cực mạnh.

      ra Thạch Thương Ly còn câu chưa với Kỳ Dạ, Thẩm Nghịch thích Đậu Đậu nhưng người ta là cậu đấy Kỳ Dạ.

      Loan Đậu Đậu xe đến chỗ Thẩm Nghịch , ở quầy bán đồ lặt vặt cũ rách tìm được Thẩm Nghịch. Trogn nháy mắt thiếu chút nữa nhận ra, khuôn mặt Thẩm Nghịch mệt mỏi, chân mày nhíu lại, môi mỏng mím chặt, áo vét đắt tiền rách bươm chỉ còn áo sơ min, quần tây dính bùn đất, lòng bàn tay còn bị thương.

      “Trời ạ! Sao lại tới chỗ này? Soa lại biến thành như vậy?” Loan Đậu Đậu trợn mắt há hốc mồm, vẫn thể tin được. Khóc trách ta muốn tìm ai khác, bộ dáng chât vật làm sao Thẩm Nghịch có thể để cho người khác nhìn.

      Thẩm Nghịch nghe thấy giọng của , nhìn thấy mờ mờ về phía ta, thần kinh căng thẳng chợt thả lỏng. Mặt chút thay đổi, giọng lạnh nhạt: “ trả tiền cho ông chủ trước rồi đưa tôi về.”

      Loan Đậu Đậu như trong mộng giờ mới tỉnh, vội vàng gật đầu, đưa tiền cho ông chủ, dắt tay ta lên xe.

      Tuy rằng Thẩm Nghịch nhìn nhếch nhác nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, con ngươi lạnh lùng giống như cực lực kiềm nén cái gì. Môi mở lại đóng nhiều lần nhưng câu nào.

      Loan Đậu Đậu lấy từ trong túi ra chai nước cùng khăn giấy thấm ướt nhàng lau bàn tay bị thương của ta “Cái gì cũng đừng ......Chờ về nhà rồi hãy .”

      Thẩm Nghịch gât đầu, nghiêng đầu hướng ra cửa sổ. Quả nhiên......Loan Đậu Đậu là người hiểu con người ta nhất.

      Về đến nhà Thẩm Nghịch, Loan Đậu Đậu đưa ta về phòng trước, sau đó xem nhà Thẩm Nghịch như nhà mình, thứ gì cũng có thể dễ dàng tìm được, mặc dù bụng bự lại có chút bất tiện nhưng làm khó được . Đến phòng Thẩm Nghịch tắm rửa thay quần áo sạch , chỉ là nút áo cài lệch, có thể biết, hôm nay Thẩm Nghịch xảy ra chuyện khiến ta mất tập trung, nên tay ta mới cài sai như vậy.

      Loan Đậu Đậu để hộp thuốc ở bên, đưa tay cởi nút áo ta cài lại cho đúng. Cầm tay ta, dùng thuốc xử lý vết thương.

      Thẩm Nghịch căng thẳng vẫn lên tiếng, chỉ im lặng để Loan Đậu Đậu giày vò, trong gian chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, có cảm giác tồn tại.

      “Được rồi, đói ? Tôi nấu cơm cho ăn.” Loan Đậu Đậu vừa thu dọn đồ đạc vừa .

      Thẩm Nghịch nghiêng đầu, nắm tay , giọng trầm thấp: “Tôi có thể ôm chút ?”

      Giọng khàn khàn tràn đầy mờ mịt, còn có bi thương làm người ta khỏi chua xót.

      Loan Đậu Đậu sửng sốt, chần chừ nắm tay ta : “Dĩ nhiên có thể, chẳng qua bụng tôi lớn, đừng ép bảo bối là được.”

      giây tiếp theo Thẩm Nghịch giang hai cánh tay nhàng ôm vào ngực, vùi đầu vai , ngửi hương thơm từ mái tóc , còn có mùi sữa thơm người . Hoảng loạng cũng từ từ bình tĩnh lại. Cổ họng đau nên lời, hốc mắt ửng đỏ nhưng có bất cứ vật gì chảy xuống.

      Loan Đậu Đậu bị ta ôm, đôi tay nhàng vỗ phía sau lưng ta như dỗ đứa trẻ, cái gì cũng hỏi, cái gì cũng . Nếu như Thẩm Nghịch muốn , tự nhiên cho biết. Bây giờ ta chỉ cần người ở bên cạnh mà thôi.

      lúc sau rốt cuộc Thẩm Nghịch buông ra, mím môi : “Nấu đồ cho tôi ăn .”

      “Ừ.” Loan Đậu Đậu đứng dậy vào phòng bếp, nhà Thẩm Nghịch vẫn vắng lạnh như cũ, trong tủ lạnh có gì, nhìn là biết lâu rồi chưa nấu cơm, bởi vì rau dưa héo hết, còn tươi. Tiện tay cầm trứng gà và cà chua nấu mì.

      Thẩm Nghịch ngồi trước bàn ăn, mùi thơm bốc lên khỏi mỉm cười: “Vẫn là tay nghề của tốt nhất.”

      Loan Đậu Đậu ngồi trước mặt ta, đôi đũa đặt ở vị trí cố định chứ để trong tay ta. Hành động như vậy là duy trì thói quen của ta để đụng lòng tự ái của ta. “So với đầu bếp năm sao của Phân Ruồi tay nghề của tôi có là gì.”

      Thẩm Nghịch cười, cúi đầu ăn mì chuyện nữa.

      Loan Đậu Đậu nhìn ta ăn, trong lòng thoải mái. Thẩm Nghịch khó ở chung với người khác, Kỳ Dạ bị ta làm cho tức chịu được nhưng lại có thể ở chung với ta, khi ta chật vật nhất liền nhớ tối , ràng cũng là bạn tốt của ta.

      Hình như Thẩm Nghịch rất đói, ăn hết bát mì, thậm chí nước mì cũng còn. Loan Đậu Đậu hít hà: “Mấy ngày rồi chưa ăn cơm?”

      “Bắt đầu từ tối hôm qua.”

      Loan Đậu Đậu nhịn được trợn mắt: “ muốn giảm cân tham gia tiếng hát truyền hình sao?” Từ tối qua ăn cơm.

      cảm thấy thế nào?” Thẩm Nghịch hỏi ngược lại.

      Lại nữa, nếu như muốn trả lời ta sang chuyện khác hoặc hỏi ngược lại.

      “Còn đói ? Có muốn tôi nấu nữa ?” Loan Đậu Đậu quan tâm hỏi. Vốn dĩ mắt mù, còn ăn cơm muốn hành hạ dạ dày đến chết sao?

      Thẩm Nghịch nhàng lắc đầu, có chút chần chừ, lúc sau mới mở miệng: “Cậu ấy có khỏe ?”

      “Cậu ấy?” Loan Đậu Đậu nhíu mày, biết còn hỏi: “Cậu ấy nào? Phân ruồi, Bọ Hung hay là.........” tên Kỳ Dạ.

      “Đậu Đậu.......” Thẩm Nghịch kêu tên , giọng tràn đầy bất đắc dĩ. Tối hôm qua cậu ấy gọi điện thoại cho ta, tâm tình rất lạ, ta cả đêm lo lắng ngủ được. Sáng sớm làm rồi gặp chuyện ngoài ý muốn nhưng vẫn yên tâm.

      Loan Đậu Đậu le lưỡi chọc ta nữa: “Gần đây Cappuccino rất tốt, ăn ngon ngủ ngon, hơn nữa cậu ấy còn học nấu cơm! Rất kỳ quái.......” Cái loại ngu ngốc kia lại muốn học nấu cơm, biết phòng bếp bị phá tan hoang mấy lần. Dĩ nhiên còn ít lần bị Bọ Hung đánh!

      “Ừ.” Thẩm Nghịch chỉ đáp tiếng giống như phản đối.

      Loan Đậu Đậu lên trước, ngón trỏ vuốt chân mày ta châm chọc: “ và Phân Ruồi sao lại thích nhíu mày như vậy? biết như vậy là mau già sao?”

      Thẩm Nghịch khẽ bất đắc dĩ cười: “Tôi với Thương Ly đều ba mươi tuổi.”

      phải còn thiếu chút nữa sao.” Loan Đậu Đậu mặt dày thừa nhận Thạch Thương Ly là già.......Dù sao nhìn bọn họ khác gì người hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, có dấu vết của ba mươi tuổi. có nếp nhăn, có bụng bia.......

      Thạch Lãng nhíu mắt, lông mi run rẩy, đầu thoáng vài hình ảnh. Khuôn mặt tuấn lạnh lùng, đáy mắt đầy phức tạp khiến Loan Đậu Đậu hiểu. ta giơ cánh tay lên, bàn tay nhàng xoa đầu .

      “Hôm nay tôi bị người ta lừa đến đó, điện thoại di động cùng ví tiền đều bị lừa mất. Tôi biết chỗ đó lại nhìn . dễ dàng tìm chỗ nào có điện thoại, tôi muốn bị người khác nhìn thấy vẻ nhếch nhác của mình nên gọi cho .”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 107


      Giọng ta thầm giống như giải thích.

      “Nhưng.......” Loan Đậu Đậu nghi ngờ hỏi: “ thông minh như vậy sao lại bị lừa chứ?”

      Sắc mặt Thẩm Nghịch tự nhiên, khóe miệng nở nụ cười khổ sở: “Là tôi nợ ấy. Cho nên dù biết bị lừa nhưng vẫn .”

      “Uhm.” Loan Đậu Đậu cái hiểu cái gật đầu, sau đó cười: “ sao! qua rồi! Dù ở đâu lúc nào nếu gọi tôi đều đến.”

      “Loan Đậu Đậu.”

      “Hả?”

      "Sao lại tốt với tôi như vậy?” Thẩm Nghịch giọng hỏi, ánh mắt khốn khổ. Nếu chỉ bởi vì ta là em tốt với Thạch Thương Ly, hoàn toàn phải làm như vậy.

      Loan Đậu Đậu xem thường: “Đối xử tốt với cũng cần có lý do sao?” Nắm tóc suy nghĩ lát, thấy sắc mặt ta càng mù mờ hơn, lại : “Nếu nhất định cứ phải có lý do có thể bởi vì tôi cảm thấy rất giống người kia.”

      “Người kia?” Thẩm Nghịch có chút hiếu kỳ với lời của , người kia là ai.

      “Ha ha.......Chỉ là người quan trọng. yên tâm, Phân Ruồi biết tôi tới đây, cho nên sợ ấy hiểu lầm.” biết có phải cố ý chuyển sang Thạch Thương Ly hay .

      “Cậu ấy quay lại rồi?” Thẩm Nghịch giật mình, nghĩ tới Thạch Thương Ly quay về.

      “Đúng vậy! Tôi cũng sợ hết hồn! A, nghe nữa, tôi phải nhanh về. sao chứ?Nếu như có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho Kỳ Dạ tìm tôi.” Loan Đậu Đậu đứng lên, vội vã chuẩn bị đồ về.

      Thẩm Nghịch đưa tới cửa, khi muốn mở cửa bàn tay ấm áp lại nắm tay , mím môi : "Đậu Đậu, nếu như bạn Kỳ làm bị thương hãy tha thứ cho cậu ấy. Cậu ấy còn trẻ.......”

      Loan Đậu Đậu ngửa đầu nhìn ta, cảm thấy kỳ quái. Cả Thẩm Nghịch và Kỳ Dạ đều giống nhau, có chuyện gì Thẩm Nghịch biết mà biết sao? “Yên tâm, bây giờ Kỳ Dạ đối với tôi rất tốt. Mặc dù gọi chị dâu nhưng cũng rất tôn trọng. Ha ha!”

      Vỗ vỗ vai ta, xoay người ra khỏi phòng. Sau khi đóng cửa nhịn được lắc đầu, nhịn được thầm: “ ràng là lo lắng cùng quan tâm tới Kỳ Dạ, sao lại còn đẩy cậu ấy ra xa.”

      Lúc tới đường lớn thấy bóng dáng quen thuộc phía xa, Loan Đậu Đậu hưng phấn vẫy tay: “Cappuccino.......Cappuccino.......”

      Kỳ Dạ xoay người thấy Loan Đậu Đậu lập tức chạy đến, thở hổn hển : “ sao chứ?” với Loan Đậu Đậu nhưng nhìn cửa nhà Thẩm Nghịch.

      “Là Thẩm Nghịch sao mới đúng chứ?” Loan Đậu Đậu khẽ cười, lên hỏi: “Có phải cậu rất lo lắng cho Thẩm Nghịch ?”

      “Tôi làm gì có.” Kỳ Dạ chịu thừa nhận. “Tôi lo lắng cho , bụng to như vậy làm sao có thể chăm sóc người mù. Còn gọi điện thoại cho chúng tôi, biết chúng tôi lo lắng cho sao.”

      Loan Đậu Đậu nhăn mũi, tin cậu “Cậu muốn biết Thẩm Nghịch thế nào sao?”

      “Stop!” Kỳ Dạ rầm rì: “Ai quan tâm người mù chết tiệt đó chứ.”

      “A, vậy thôi, chúng ta về nhà thôi.” Loan Đậu Đậu về phía trước, để Kỳ Dạ phía sau lưng.

      Kỳ Dạ quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín, đứng bên ngoài nhưng có dũng khí đến gõ cửa. hẹn gặp lại còn gì để . Cho dù ta gọi điện thoại cho cậu cũng là tìm Bánh bao đậu, phải tìm cậu.

      ta tin tưởng Bánh bao đậu chứ phải cậu.

      Điều này làm cậu đau lòng, ủ rũ cúi đầu theo Loan Đậu Đậu mãi cho khi lên xe, Loan Đậu Đậu cũng chuyện. Nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, ánh mắt liếc nhìn Kỳ Dạ mất hồn.

      ràng rất quan tâm nhau tại sao lại thừa nhận, lại để cho đối phương biết!

      Nghĩ nghĩ lại khóe miệng liền nhịn được nở nụ cười tà ác. Kỳ Dạ ngồi bên nhìn hoảng sợ, kéo kéo áo : “ ta.......Hôm nay thế nào?”

      “Hả? Ai?” Loan Đậu Đậu giả ngu, ánh mắt ngu ngơ nhìn cậu cực kỳ vô tội.

      Kỳ Dạ cắn răng nghiến lợi: “Bánh bao đậu! giả ngu trước mặt trai và Thạch Lãng được chứ đừng giả ngu trước mặt tôi.”

      “Ăn tỏi sao? Cho tới bây giờ tôi thích ăn tỏi!”

      “Bánh bao đậu!” Kỳ Dạ cực kỳ tức giận quát. Biết bây giờ cậu rất lo lắng còn ! Nếu phải trong bụng có bảo bối cậu lập tức đánh .

      Loan Đậu Đậu cười gian xảo, vỗ vai cậu ôn tồn : “Đừng nóng! Tôi là được chứ gì! ấy bị người ta lừa ra ngoài, có tiền, có điện thoại di động, rất lâu mới tìm thấy chỗ có điện thoại. Đoán chừng ngã mấy lần cho nên dáng vẻ có chút chật vật.”

      Kỳ Dạ kinh ngạc: “Lão hồ ly đó mà cũng bị người khác lừa sao?”

      Loan Đậu Đậu làm mặt quỷ nữa. Dù sao vẫn chưa biết “ ấy” qua lời ta có quan hệ gì với ta! Nếu như là người cũ của Thẩm Nghịch ra Kỳ Dạ rất đau lòng!

      Kỳ Dạ khoanh tay trước ngực, chất vấn: “ phải lừa tôi chứ?”

      “Tôi giống loại người như vậy lắm sao?”

      giống.” Kỳ Dạ nghiêm túc trả lời, còn chưa kịp đắc chí bổ sung câu: “Căn bản chính là loại người này!”

      “.......”

      Loan Đậu Đậu bình an về đến nhà, Thạch Thương Ly họp hội đồng trong phòng đọc sách. bưng cà phê trốn ở cửa, qua khe cửa nhìn thấy sắc mặt tốt, cực kỳ khó chịu, thậm chí giọng còn lạnh lùng gấp mười lần bình thường! Làm cho khí trong phòng giống như ở Bắc Cực.

      Thạch Thương Ly nhìn bóng dáng đứng trước cửa, khẽ : “Cứ như vậy, chờ tôi quay về rồi .” Tắt video, ra ngoài: “Còn vào?”

      A, bị phát rồi!

      Loan Đậu Đậu đẩy cửa vào, le lưỡi, đặt cà phê bàn, thấy máy tính tắt: “Còn bận sao?”

      sao.” Thạch Thương Ly cầm tay để ngồi đùi, liếm bả vai , thuận miệng hỏi: “Thẩm Nghịch sao chứ?”

      “Ừ.” Loan Đậu Đậu gật đầu, thuận miệng trả lời: “Có xảy ra chút chuyện vui nhưng ấy chịu với em.”

      “Cậu ấy là người sống nội tâm, có thể để cho em nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình chứng tỏ cậu ấy tín nhiệm em. Đậu Đậu, ta đối với em khác những người khác.” Thạch Thương Ly biết tại sao lại những lời này. Mặc dù bản thân biết Thẩm Nghịch thích đàn ông.







      Chương 108



      Loan Đậu Đậu trợn to hai mắt, long lanh trong suốt, chút nào che giấu, méo miệng hỏi: “Cho nên?”

      Thạch Thương Ly chỉ xoa đầu cười: “ có gì.”

      Loan Đậu Đậu cũng hỏi gì nữa, chỉ chọc cánh tay , giọng hỏi: “Có phải phải quay về pháp ?”

      “Ừ. Hơn nữa tối mai phải .” Thạch Thương Ly thấp giọng , như như đau lòng, bàn tay xoa bụng , xin lỗi : “Trong lúc em khồ cực nhất lại thể ở bên em, xin lỗi! Em vất vả rồi.”

      Loan Đậu Đậu hất đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn : “ sao! bận rộn! Nhưng khi bảo bối ra đời nhất định phải quay về. phải theo em vào phòng sinh nếu em giết chết .”

      Thạch Thương Ly cười, gật đầu: “Nhất định về trước khi bảo bối ra đời.” Điểm này cần Loan Đậu Đậu nhắc nhở, nhớ. thế nào đứa bé trong bụng Loan Đậu Đậu cũng là con , phải cùng chứng kiến đứa bé này ra đời.

      Loan Đậu Đậu ôm cổ cười hì hì, bởi vì mang thai được ăn ngon nên mặp cũng mập chút, khi cười dáng vẻ rất ngây ngô.

      Chỉ là khi Thạch Thương Ly ôm rất dễ chịu, ôm khuôn mặt cũng thoải mái hơn trước. Chỉ là bên Pháp chưa thu xếp xong, thậm chí về sau chuyện càng ngày càng nhiều, rất muốn ở bên cạnh , bỏ lại mọi thứ làm gì hết nhưng như vậy đem lại phiền toái cho Đậu Đậu cho nên thể làm như vậy.

      thầm than thở, tay ôm eo , tay bưng ly cà phê lên uống, hương vị lan tràn đầu lưỡi, khóe miệng khẽ cười, nụ cười xuất phát từ trái tim. Chỉ có vợ pha cà phê là ngon nhất, ở Pháp uống rất nhiều loại cà phê nhưng có loại nào làm hài lòng.

      Thạch Lãng vẫn chưa quay về, bù đầu vào công việc để trốn tránh. ta biết Thạch Thương Ly quay về cho nên giờ phút này càng quay về. Nếu đem phiền toái cho Đậu xanh khó coi....... ta từ đầu đến cuối vẫn độc, vốn dĩ vẫn cho rằng Đậu xanh đem lại ấm áp cho ta, lại nghĩ tới muộn bước......

      Điện thoại trong phòng làm việc ngừng kêu, lần lại lần vang lên chính là từ bỏ ý định. ta vui cau mày, dập điếu thuốc vào gạt tàn, nhấn hands-free nóng nảy quát: “Xong chưa? phải hôm nay muốn gặp bất kỳ ai sao?”

      “Thạch Lãng!” Giọng trầm thấp già nua phát ra từ điện thoại, vang lên trong phòng làm việc. Thạch Lãng ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch, đôi tay đè bàn, duy trì tư thế nghiêng người nhúc nhích.

      Thạch Thương Ly đưa Đậu Đậu kiểm tra, đứa bé rất khỏe mạnh trừ Đậu Đậu quá nặng, nếu tiếp tục như vậy lúc sinh gặp nguy hiểm. Lúc bác sĩ chuyện, Loan Đậu Đậu cúi đầu, bẻ ngón tay, ngẩng đầu cũng biết sắc mặt Thạch Thương Ly........xanh mét!

      Lúc xe về Loan Đậu Đậu ngồi cách xa nhất! Tay ngừng xoa bụng thầm với bảo bối: “Bảo bối, nếu như lát nữa ba con mắng mẹ, con nhất định phải đá để phản kháng! Con phải biết bây giờ con ở trong bụng mẹ, con giúp mẹ mà ủng hộ ba con, cẩn thận sau khi ba con mẹ liền bỏ đói con ba bốn ngày! Có nghe ? Ngoan, nhất định con nghe thấy.”

      “Loan Đậu Đậu!” Giọng trầm của Thạch Thương Ly vang lên, khẽ rùng mình, ngẩng đầu chột dạ cười: “Có!”

      “Gần đây em làm gì?” Ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Ly nhìn , nếu dám dối câu xem xử thế nào!

      “Hả.......” Loan Đậu Đậu nuốt nước miếng, xoa bụng mong đợi bảo bối động! Khi ánh mắt ngày càng lạnh le lưỡi: “Ăn cơm, ngủ, bộ......”

      em có bộ sao?” Thạch Thương Ly tin.

      có.” Loan Đậu Đậu thề son sắt gât đầu, phải mỗi lần mười phút liền kêu mệt sao. Sau đó Kỳ Dạ chịu nổi liền thẳng về nhà. Bảo bối, mau đá mẹ!

      Tin lời phải là Thạch Thương Ly, duỗi cánh tay dài nâng khuôn mặt , cảnh cáo : “Lúc về rèn luyện tốt cho , ăn mập như vậy, có phải muốn làm heo ?”

      Loan Đậu Đậu uất ức: “Cũng biết ghét em mập......Ghét em mập nên tìm đến các Pháp! Người ta mập còn có ngực bự......” Đáng ghét, lại ghét mập, cũng biết là ai làm mang thai nên trở nên mập như vậy!

      “Em, em!” Thạch Thương Ly bất đắc dĩ ôm khuôn mặt : “Chẳng lẽ vừa rồi em nghe thấy bác sĩ gì sao? Lỗ tai để ở đâu? Em vận động, cơ thể quá ký lúc sinh gặp nguy hiểm, vì cơ thể khỏe mạnh em phải rèn luyện cho tốt, đừng giống như heo cả ngày ăn rồi ngủ vận động.”

      “Em có vận động! Nhưng mỗi lần hai bước liền thở hổn hển, rất mệt!” Laon Đậu Đậu cong miệng lấy cớ, dù sao chính là muốn vận động.

      Thạch Thương Ly bất đắc dĩ than thở, bắt đầu suy nghĩ sâu xa, nghĩ xem phải làm thế nào mới chịu vận động. ngày trăm tệ cũng dụ được . Buổi tối tìm Kỳ Dạ thương lượng chút, thể cứ mập như vậy, đoán chừng bảo bối hấp thu được bao nhiêu chất đều vào cơ thể hết.

      Loan Đậu Đậu xoa bụng, thầm quyết định chờ Thạch Thương Ly liền lập tức ngược đãi con , bảo bối xấu xa còn chưa ra đời về phía ba! Đáng ghét.......

      Đến buổi tối ăn cơm Thạch Thương Ly vẫn thấy Thạch Lãng quay về, khỏi mở miệng hỏi: “Sao hai ngày rồi Thạch Lãng về?”

      Loan Đậu Đậu thấp thỏm trong lòng, liếc mắt nhìn Kỳ Dạ, da đầu tê dại. Kỳ Dạ gặm móng heo, mặt bình thường : “Hình như bởi vì XX nên quên việc, hai ngày nay bị thư ký bắt ở công ty làm việc hộc máu!”

      Thạch Thương Ly gật đầu, nghi ngờ gì. là bởi vì Kỳ Dạ là em trai , hai là Thạch Lãng phong lưu mà chuyên tâm làm việc mới gọi là “ bình thường”.

      Ăn cơm xong Thạch Thương Ly đuổi Loan Đậu Đậu lên lầu, quay đầu với Kỳ Dạ dọn dẹp: “Cậu được nuông chiều ấy, bác sĩ cơ thể quá ký lúc sinh gặp nguy hiểm. Tôi phải , nhớ đưa ấy dạo nếu tôi với ông nội cậu đồng tính luyến ái."

      Kỳ Dạ dừng mọi động tác, tối sầm mặt: “, em là em trai .” thể đối xử với cậu như vậy! Nếu như ông nội biết, lập tức cậu phải cưới người phụ nữ cậu làm vợ.

      Thạch Thương Ly trầm : “Chính bởi vì cậu là em trai tôi, tôi mới giao ấy cho cậu. Biết ?”

      “Biết.” Kỳ Dạ cắn răng nghiến lợi . Nếu phải ấy là vợ , nghĩ rằng cậu tự nguyện phục vụ sao?

      Hơn bảy giờ Kỳ Dạ cùng Thạch Thương Ly đưa Loan Đậu Đậu dạo, xe chạy ngược chiều chợt dừng lại, Thẩm Nghịch xuống xe. Kỳ Dạ mất tự nhiên, đứng cạnh Loan Đậu Đậu câu. Loan Đậu Đậu hưng phấn gào khóc gọi: “Thẩm Nghịch, đến đúng lúc! Chúng ta về nhà uống trà !” Như vậy cần bộ nữa.

      Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly bắn qua, Đậu Đậu như đứa con ngoan ngậm miệng lại. Bộ dáng tội nghiệp, ánh mắt u oán nhìn Kỳ Dạ để cậu mở miệng câu. Kỳ Dạ hoàn toàn thấy cũng nghe thấy gì. Chỉ đứng cúi đầu nhìn mũi giày.

      “Sao cậu lại tới đây?” Thạch Thương Ly nhàn nhạt hỏi.

      “Nghe cậu quay về cũng thông báo tiếng.” Lời của Thẩm Nghịch có rất nhiều hàm ý.

      Thạch Thương Ly lên vỗ vai ta giống như qua động tác này lên đáp án của . “Tôi đột nhiên quay về hơn nữa lát nữa lại . kịp cho cậu biết......”

      Thẩm Nghịch gật đầu trầm mặc .

      “Tôi cùng Vật bộ cậu có muốn cùng ?” Thạch Thương Ly đề nghị, ánh mắt liếc nhìn : “Đừng tưởng rằng Thẩm Nghịch đến bỏ qua cho em.”

      Ánh mắt Laon Đậu Đậu nhìn Thẩm Nghịch với hy vọng cuối cùng: “Thẩm Nghịch, rất mệt đúng ? Chúng ta về nhà ngồi nghỉ chút.”

      “Tôi nghỉ ngơi ngày rồi, bộ chút cũng tốt.” Đối với lời cầu xin của Loan Đậu Đậu Thẩm Nghịch làm như thấy!

      Cuối cùng Loan Đậu Đậu chỉ có thể tội nghiệp bị Thạch Thương Ly đưa bộ mà Thẩm Nghịch bởi vì nhìn nên theo kịp bọn họ, Kỳ Dạ lời nào sau ta, ánh mắt nhìn chăm chú chân ta, chỉ sợ có thứ gì đó khiến ta vấp té.

      khí kỳ quái.

      “Kỳ Dạ.......”

      “Hả?” Kỳ Dạ chợt ngẩng đầu nới phát ta dừng lại mà cậu thiếu chút nữa đụng vào ta. “Sao vậy? Đột nhiên dừng lại cũng ?”

      Sắc mặt Thẩm Nghịch bất đắc dĩ: “Tôi gọi cậu nhiều lần.”

      “A, tôi suy nghĩ nên nghe thấy, có chuyện gì?” Dưới ánh đèn lờ mờ ta nhìn thấy sắc mặt Kỳ Dạ lắm.

      Ánh mắt Thẩm Nghịch u, bàn tay nâng lên xoa đầu cậu, than thở: “Làm sao cậu lại để người khác yên lòng chút nào?”

      Im lặng, xoay người tiếp tục về phía trước..........

      Kỳ Dạ sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm cơ thể độc phản chiếu dưới mặt đường, có chút đơn, có chút vắng vẻ, da đầu bị ta chạm đến nóng bỏng, cơ thể cứng ngắc, thể nhúc nhích, đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ còn lời ta trước khi bỏ .

      Làm sao cậu lại để người khác yên lòng chút nào!

      Làm sao cậu lại để người khác yên lòng chút nào!

      Làm sao cậu lại để người khác yên lòng chút nào!

      Thẩm Nghịch, lo cho tôi sao?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 109


      Kỳ Dạ khẽ nở nụ cười, ngay cả bản thân cũng phát ra, cả người thay đổi, sau ta lời, hưởng thụ vẻ đẹp của buổi tối.

      Thạch Thương Ly bay chuyến mười giờ tối cho nên chín giờ dụ dỗ Đậu Đậu lên giường cho phép đến sân bay.

      Loan Đậu Đậu nằm giường ánh mắt tội nghiệp nhìn , cẩn thận hỏi: “Bảo bối ra đời về chứ?”

      “Yên tâm, đồng ý với em nhất định quay về.” Thạch Thương Ly vuốt đầu , cúi đầu hôn lên trán . Móc từ trong túi ra cái hộp nhét vào tay , Loan Đậu Đậu tò mò nhìn cái hộp: “Đây là cái gì?”

      “Mở ra xem .”

      Loan Đậu Đậu nghi ngờ nhìn , sau khi mở hộp khỏi ngây ngẩn cả người: “Nhẫn?” Mẹ kiếp! Lần trước đeo nhẫn vào ngón vô danh của làm thế nào cũng rút ra được.

      Thạch Thương Ly khẽ nở nụ cười, bàn tay ôm khuôn mặt giải thích: “Lần trước là nhẫn cầu hôn, đây là nhẫn kết hôn của chúng ta. Chờ sau khi bảo bối ra đời chúng ta tổ chức hôn lễ.”

      Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, xem như tổ chức hôn lễ cũng cần đến hai cái nhẫn! xa xỉ, biết nếu đưa đấu giá biết.......

      “Em dám bán nhẫn cưới thử xem?” Thạch Thương Ly lạnh lùng.

      Loan Đậu Đậu le lưỡi: “Làm sao biết em suy nghĩ gì?”

      Thạch Thương Ly hừ lạnh tiếng: “Em vểnh mông cũng biết.”

      Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, vểnh mông lên.

      “Thạch Thương Ly.......” Loan Đậu Đậu nắm tay cài áo, chần chờ lâu, ánh mắt nhìn , chờ lâu mới dám câu: “ em sao?”

      Sắc mặt Thạch Thương Ly thay đổi, cơ thể ràng dừng lại, bàn tay xoa đầu , dịu dàng : “ bé ngốc suy nghĩ linh tinh cái gì? Ngủ ngoan, chờ bảo bối ra đời quay về. Ngoan”

      Loan Đậu Đậu buông lõng bàn tay níu tay , khóe miệng khẽ nở nụ cười gượng ép. Gật đầu, ngoan ngoãn nhắm hai mắt. Trong lòng khó chịu, cũng thương .

      Nhưng nếu như soa lại muốn sang chuyện khác?

      Thạch Thương Ly ngồi cạnh nửa tiếng, nhìn thời gian cũng nên tới sân bay. Nhìn Loan Đậu Đậu phát ra tiếng thở đều ngủ rồi. Đứng dậy, rón rén rời khỏi phòng, động tác đóng cửa rất khẽ, phát ra thanh nào.

      Xuống lầu, Kỳ Dạ cùng Thẩm Nghịch ngồi ghế salon, hai người chuyện, lúc nghe thấy tiếng bước chẩn nhìn thấy Thạch Thương Ly xách hành lí xuống lầu.

      ấy ngủ rồi sao?” Thẩm Nghịch hỏi.

      “Ừ.” Thạch Thương Ly đến trước mặt ta, vỗ vai ta cùng Kỳ Dạ: “Phiền hai người chăm sóc ấy, tôi mau quay lại.”

      Kỳ Dạ gật đầu: “Yên tâm . Nhất định em chăm sóc ấy tốt!” ngàn vạn lần được chuyện của cậu cho ông nội!

      Thậm Nghịch chỉ gật đầu lên tiếng giống như hiểu ý bọn họ , khóe miệng nở nụ cười như như .

      Thạch Thương Ly bay về Pháp. Phòng khách to như vậy chỉ còn Thẩm Nghịch cùng Kỳ Dạm khí có chút kỳ quái, Kỳ Dạ ngồi ghế salon gãi đầu, thấy thời gian cũng còn sớm, mở miệng : “Bây giờ khuya rồi dễ gọi xe. bằng ở lại đây.......”

      Thẩm Nghịch cau mày, sắc mặt lạnh lùng có biểu gì, lời khiến Kỳ Dạ sợ hãi trong lòng. biết rốt cuộc ta có đồng ý hay !

      “Được.” lúc sau ta gật đầu, đổi đề tài: “Nhưng tôi muốn ở phòng cậu.”

      “Hả?” Kỳ Dạ trừng to mắt, sau khi nhận thức được lời ta , sắc mặt lập tức đỏ.

      Thẩm Nghịch nhíu mày: “Tôi ở phòng cậu, cậu ở phòng khách. Cậu nghĩ lung tung cái gì?”

      “A.......” Giây phút này Kỳ Dạ muốn tự cắn đứt lưỡi mình, cà lăm: “Tôi suy nghĩ lung tung......Người mù chết tiệt thấy gì còn dài dõng nữa. Tôi dẫn đến phòng tôi.”

      Thẩm Nghịch yên lặng để cậu dẫn lên lầu, mặc dù thần kinh Kỳ Dạ ổn định nhưng lúc lên lầu cũng im lặng, bước chậm để Thẩm Nghịch có thể thích ứng với khoảng cách các bậc thang. Mặc dù Thẩm Nghịch nhìn thấy nhưng vẫn cúi đầu, cảm thấy da tay cậu trơn, nhiệt độ bình thường, ngón tay chạm vào tĩnh mạch cậu, cảm giác như nó khẩn trương đập nhanh hơn. Môi mỏng khẽ nở nụ cười.......

      Kỳ Dạ đưa đến bên giường trong phòng, mở miệng giải thích hoàn cảnh xung quanh cho ta: “Phòng tắm ở bên trái, ở giữa có bất kỳ thứ gì cản trở, bên phải gần cửa sổ là ghế salon cùng khay trà, tủ treo quần áo.......” Kỳ Dạ đến tủ quần áo lấy bộ quần áo ngủ sạch ném cho ta: “Đây là Bánh bao đậu mua cho tôi, tôi chưa mặc qua, có thể mặc.”

      Thẩm Nghịch cầm áo ngủ trong tay, qua ánh sáng có thể nhìn thấy mờ mờ hoa văn, khỏi nhíu mày, Đậu Đậu mua, cho nên.......tuyệt đối phải là đồ tốt........

      Kỳ Dạ thấy ta còn ngẩn người cho rằng ta tìm được phòng tắm. Cầm tay ta dẫn và phòng tắm, thậm chí đặt tay ta vào chốt mở vòi hoa sen: “Đây là nút mở, cách tay trái mét ở tường là giỏ để quần áo. tắm , chờ tắm xong tôi . Có chuyện gì cũng có thể gọi tôi.”

      Kỳ Dạ xong đợi ta trả lời, xoay người rời khỏi phòng tắm.

      Sau khi đóng cửa Kỳ Dạ nhịn được cười, mặc dù biết mình cười cái gì. Nhưng cảm giác buồn cười. Thẩm Nghịch là người đàn ông trầm, người cao cao tại thượng, mọi thứ đều trong lòng bàn tay bao giờ theo ý bất kỳ ai, buồn cười. Buồn cười vẫn còn ở phía sau......

      Thẩm Nghịch tắm xong từ phòng tắm ra. Có thể người mù thường ngạy cảm chỉ cần vào lần đầu tiên ta có thể quen với kết cấu và cách bố trí trong phòng.

      Kỳ Dạ ngồi ghế salon, quay đầu thấy Thẩm Nghịch tới, nhịn được cười: “Ha ha.......Ha ha........Ha ha........Ha ha........”

      Cười thắt ruột, nước mắt chảy ra. Ôm bụng cười lăn lộn, nụ cười sáng láng.

      Thẩm Nghịch bị cười phát cáu, sắc mặt lạnh lùng: "Bạn Kỳ xin hãy dừng đúng lúc.”

      “Ha ha.....Xin lỗi.....Tôi ........ có biện pháp.......Ha ha.......” Kỳ Dạ vừa nhìn thấy áo ngủ người ta liền muốn cười. Bởi vì cậu cao mét bảy mươi sáu mà Thẩm Nghịch cao mét mươi ba, Thẩm Nghịch mặc áo ngủ của cậu người thiếu mất đoạn chiều dài. Cùng với hoa văn đồ ngủ là buồn cười........

      Quá bựa! Cậu nhịn được, nhất là Thẩm Nghịch lạnh lùng lại mặc áo ngủ hình hoạt hình....... buồn cười mới gặp quỷ!

      Trán Thẩm Nghịch nổi đầy gân xanh, bất đắc dĩ bóp trán, cắn răng nghiến lợi: “Bạn Kỳ, cậu cười đủ chưa?” Trong giọng đầy tức giận. Làm sao ta lại biết quần áo ngủ mặc người ta có chút kỳ quái nhưng bây giờ có quần áo mặc nhưng bây giờ có quần áo mặc cũng thể ở trước mặt Kỳ Dạ mặc gì!

      Kỳ Dạ vất vả ngừng cười, đứng dậy lấy máy sấy trong ngăn kéo cầm tay ta đưa đến ghế salon ngồi : “Đừng nóng giận! Tức giận nhanh già hơn đấy! Tôi sấy tóc cho .”

      Sắc mặt Thẩm Nghịch vẫn căng thẳng như cũ buông lỏng, chỉ trầm mặc lời nào, sắc mặt cực kỳ khó coi. Bên tai phát ra thanh ù ù, tiếp theo là khí nòng thổi vào tóc, ngón tay thon dài của cậu luồn vào trong tóc, động tác dịu dàng mà thuần thục, so với thợ cắt tóc còn chuyện nghiệp hơn.

      Kỳ Dạ sờ đầu ta tim đập loạn nhịp, khuôn mặt nở nụ cười khoa trương, chỉ dám cười ra tiếng mà thôi. ra như Thẩm Nghịch cũng tốt. Ít nhất ta chỉ có dáng vẻ lạnh lẽo mà còn tức giận, căm tức mà phải là trầm. Làm cho người ta cảm thấy đè nén!

      bao lâu Kỳ Dạ tắt máy sấy : “Được rồi, có thể ngủ rồi.”

      Thẩm Nghịch lên tiếng, xoay người về phía giường. Kỳ Dạ quay người phát trân mặt đất cách ta tới ba bước chân là máy chơi game bị cậu ném mặt đất. Mồ hôi lạnh chảy xuống, giây kế tiếp chạy như bay qua cầm máy chơi game lên đứng ở bên thở hổn hển, chưa tỉnh hồn.

      Thiếu chút nữa làm ta trật chân té rồi, cái người kiêu ngạo này nếu té trước mặt cậu kết quả thể tưởng tượng nổi.

      Thẩm Nghịch dừng bước, qua ánh sáng mờ ảo nhìn Kỳ Dạ, lại nhìn thấy cậu giấu gì sau lưng. Gọng lạnh lùng vui: “Cậu lại muốn làm gì?”

      có....... có gì. nghỉ ngơi . Tôi giúp tắt đèn.” Kỳ Dạ nắm chặt mày chơi game cho ta biết.

      Thẩm Nghịch nhíu mày bất mãn, để ý cậu tiếp tục về phía giường, thuần thục giống như ở nhà mình. Bỏ dép, vén chăn nằm xuống ngủ. nhắm mắt bất động, môi mỏng khẽ mím lại ra hai chữ: “Cảm ơn.”

      Kỳ Dạ ngây ngẩn cả người, ta cảm ơn cậu cái gì? Cho ta ở đây sao? Hay giúp ta nhặt máy chơi game? Mặc kệ là cái gì đều cần! Cậu cũng phải vì câu “Cảm ơn” của ta.

      Xoay người tắt đèn, sau đó.......

      Trong bóng tối Thẩm Nghịch căm tức, cắn răng nghiến lợi : “Kỳ Dạ, xuống giường ngay!”

      Kỳ Dạ mặt dày ôm eo ta: “Đây là giường tôi, sao tôi lại phải xuống giường! Ngủ với nhau mang thai, đừng hẹp hòi như vậy!”

      Thẩm Nghịch căm tức cởi tay cậu ra quát: “Kỳ Dạ, đừng làm loạn.”

      Kỳ Dạ biết ta tức giận, buông tay ra, nằm cách xa ta: “Dù sao giường cũng rộng, cùng nhau ngủ. Tôi đảm bảo đụng tới !” Cậu hại an hta lại tróc võng mạc lần thứ hai!







      Chương 110



      “Kỳ Dạ, tôi là đàn ông!” Thẩm Nghịch nghiêm túc mở miệng, hi vọng cậu có thể hiểu vấn đề nghiêm trọng này.

      “Tôi biết ! Tôi phải người mù, tôi cũng là đàn ông!” Kỳ Dạ sao .

      Thẩm Nghịch nhức đầu, tại sao ta lại nhất thời mềm lòng đồng ý ở lại! Căn bản nên, thế nào cũng nghĩ đến nằm chung giường lớn với cậu, làm sao ngủ?

      Kỳ Dạ ôm gối vào trong ngực, đưa lưng về phía ta ở giữa chỉ có khoảng cách mà cách xa vạn lần, chạm tới ấm áp, chỉ còn lại lạnh lẽo. Giọng như có như vang lên trong bóng đêm: “ em cũng có thể ngủ chung giường, sao lại phân chia ràng như vậy........”

      Giọng như mang theo uất ức, được cảm xúc. Khiến Thẩm Nghịch có chút buồn bã, tên nhóc này là........làm cho người ta dở khóc dở cười.

      Kỳ Dạ gì thêm nhưng cũng ngủ. Khép chặt mắt lúc lâu mở ra trong phòng tối đen chứng tỏ rèm được kéo kín thể nhìn thấy ánh sáng, đưa tay lên trong bóng tối thể đếm được năm ngón. Hô hấp bình thường cậu cũng giống Thẩm Nghịch ngủ được.

      Đây là lần đầu tiên từ sau lần kia hai người chung giường. Cho dù ở nhà Thẩm Nghịch tuần cũng có nằm gần như vậy, loáng thoáng cũng có thể thấy cơ thể ta nóng lên, khiến nhiệt độ trong phòng tăng cao.

      Mặc dù thể làm người tình ít nhất có thể làm bạn!

      Kỳ Dạ cắn gối đầu, ngón tay ngừng kéo gối, hít sâu, hít sâu, nghĩ như vậy mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn tốt hơn hai người xa lạ. Chậm rãi ngủ thiếp .......

      Trong bóng tối, ta nhàng ôm cậu vào trong ngực, để cậu ngoan ngoãn nằm trong ngực ta. Bởi vì mắt có vấn đề, ta chưa thấy cậu ràng, giờ phút này có thể quang minh chính đại vuốt ve khuôn mặt cậu, mỗi tấc thịt khuôn mặt, sống mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng. Qua hai lần trước ta cũng biết Kỳ Dạ cao mét bảy mươi sáu nhưng khung người , tuổi còn cho nên nhìn rất gầy.

      Dùng sức kiêng kỵ ôm lấy cậu, có lẽ chỉ có tối nay thôi. Vậy hãy để ta phóng túng lần , ngày mai để hai người quay lại quỹ đạo bình thường.

      Trời sáng, ánh sáng chiếu qua phòng nhiều lắm, Kỳ Dạ xoa cái trán, mở mắt ra thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi!

      Cậu sao lại ngủ thiếp ngực ta.

      Cậu nhớ ràng tối qua đưa lưng về phía ta ngủ, tỉnh dậy lại thấy bản thân nằm trong ngực ta, tư thế giống như ngủ trong ngực người đàn ông!

      Thẩm Nghịch nhíu mày mở mắt, giọng hờ hững: “Sao vậy?”

      “Hả?” Kỳ Dạ lập tức ngồi dậy, vội vàng lui về sau, sắc mặt hốt hoảng nhìn sắc mặt tỉnh táo của Thẩm Nghịch, từ từ lùi lại chú ý, sau đó....... “Rầm” tiếng ngã mặt đất.

      “Kỳ Dạ!” Thẩm Nghịch nhíu mày, nghe thấy thanh cũng có chút lo lắng.

      “A!” Giờ phút này khuôn mặt Kỳ Dạ đỏ hồng, lắp ba lắp bắp giải thích: “Cái đó.......Cái này........Tôi ngủ đúng! Tôi lại có thể nghĩ là gối ôm.......Nếu như tối hôm qua có làm khó chịu tôi xin lỗi....... xin lỗi......Tôi xem Bánh bao đậu thế nào.......”

      xong hốt hoảng chạy khỏi phòng.

      Mặc dù Thẩm Nghịch thấy nhưng nghe giọng run rẩy có thể tưởng tượng được sắc mặt cậu thế nào. Khóe môi như như nụ cười, hít hơi sâu giống như khí rất ngọt. ra Kỳ Dạ sai rồi, phải cậu ngủ đàng hoàng mà là rất ngoan. Tối hôm qua cả đêm ngủ trong ngực ta, giống như con mèo nhúc nhích........

      “Mèo!” Thẩm Nghịch nghĩ đến con vật đó khỏi cười. Bàn tay vuốt trán, sao ta lại so sánh người thanh niên phấn chấn như vậy lại giống như con mèo ngoan!

      Loan Đậu Đậu chưa bao giờ dậy sớm như hôm nay, nấu nồi cháo , nhờ người giúp việc mua bánh và trái cây, quên chuẩn bị sandwich cùng cà phê cho Thẩm Nghịch.

      Kỳ Dạ hốt hoảng xuống lầu thấ Loan Đậu Đậu chặc lưỡi hít hà: “Sao lại dậy sớm như vậy? Còn nữa, ai cho phép vào bếp?”

      Loan Đậu Đậu sao cả nhún vai: “ phải bác sĩ tôi quá mập sao! Tôi nấu cơm cũng là loại giảm cân!”

      Kỳ Dạ lên trước mặt nhìn lúc lâu: “Tối hôm qua ngủ rất sớm sao mắt lại thâm quầng?”

      “Đây là kiểu trang điểm thịnh hành, hiểu gì đừng lung tung!” Loan Đậu Đậu trợn mắt nhưng cúi đầu sắc mặt hơi lạ. Thât ra trang điểm, tối hôm qua nằm giường lăn qua lăn lại ngủ được.

      Trong đầu đều là câu hỏi tại sao Thạch Thương Ly trả lời câu hỏi của !

      Kỳ Dạ cắn bánh tiêu thầm: “Cho nên phụ nữ rất phiền toái. Mang thai còn quên trang điểm, biết những thứ mỹ phẩm kia tốt cho dao, đối với con nít cũng tốt sao!”

      Loan Đậu Đậu cốc đầu cậu quát: “ đánh răng rửa mặt!”

      Kỳ Dạ làm mặt quỷ, xoay người vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. lâu sau Thẩm Nghịch từ lầu xuống, bước chân có chút chậm nhưng nghe thấy tiếng đũa va vào nhau : “Đậu Đậu.”

      “Ừ!” Loan Đậu Đậu tuyệt đối tò mò sao Thẩm Nghịch lại ở đây. “Sandwich với cà phê, còn có bánh tiêu cùng cháo, muốn cái nào?”

      “Đầu tiên.” Thẩm Nghịch tới ngồi xuống giơ tay lên.

      Loan Đậu Đậu ngồi xuống nhìn ta : “Bàn ăn so với nhà khác lắm, vị trí đều giống nhau.”

      Thẩm Nghịch nghe vậy khỏi khẽ cười, đưa tay quả nhiên lấy được sandwich, ăn ngay, ngược lại hỏi: “Kỳ Dạ đâu?”

      “Đánh răng rửa mặt! Mặc kệ cậu ấy, sáng sớm mặt đỏ như mông khỉ!” Loan Đậu Đậu thuận miệng , tay bóc trứng luộc hỏi: “ nên nhìn!”

      Thẩm Nghịch cau mày, lắc đầu. ta thích ăn món đơn giản......

      Kỳ Dạ ra thấy hai người bọn họ, tiếng nào ngồi xuống ăn. Đôi mắt thỉnh thoảng quan sát hai người, khi Thẩm Nghịch đưa tay muốn bê cà phê lên cậu muốn đưa tay giú bị Loan Đậu Đậu trừng mắt.

      Ngây ngẩn cả người, nhìn thấy Thẩm Nghịch chính xác bưng tách cà phê lên uống: “Cà phê pha rất ngon.”

      “Cái này đúng. Phân Ruồi thích nhất cà phê do tôi pha.” Loan Đậu Đậu kiêu ngạo .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 111


      Kỳ Dạ im lặng , ánh mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ, Bánh bao đậu tỉ mỉ quan tâm Thẩm Nghịch, có thể chung sống tự nhiên với người mù như vậy khiến cho lòng tự ái của cậu dâng cao, rất khó chịu.

      Ăn sáng xong Thẩm Nghịch phải về công ty, Loan Đậu Đậu gọi tài xế đến đưa ta .

      Kỳ Dạ theo phía sau gì chỉ im lặng nghe bọn họ chuyện, tạm biệt. Lúc Thẩm Nghịch lên xe, cơ thể ràng dừng lại giống như muốn gì đó lại thôi.

      Loan Đậu Đậu quay lại thấy Kỳ Dạ chui vào phòng, lập tức mở miệng: “Cậu làm sao vậy?”

      Kỳ Dạ dừng bước, quay đầu mệt mỏi vô hồn: “Tôi làm sao?”

      “Lúc ăn sáng cậu gì, lúc Thẩm Nghịch xuống lầu ràng tâm tình tốt nhưng tới lúc ấy cậu cũng gì! Còn có gì? Cậu kiêu ngạo cái gì chứ?” Loan Đậu Đậu chống nạnh, bộ dáng như cọp mẹ.

      phải rất đần sao? Hôm nay sao lại khôn khéo như vậy.” Kỳ Dạ cúi đầu thầm.

      “Rốt cuộc cậu muốn gì!” Loan Đậu Đậu vác bụng bự nhảy tới mặt cậu, ánh mắt hiếu kỳ: “Đừng với tôi tối qua hai người làm gì!”

      Kỳ Dạ vô tội nhún vai: “ làm gì!”

      Loan Đậu Đậu nhìn cậu chằm chằm, nhịn được lắc đầu: “Cậu hết thuốc chữa rồi!”

      Xoay người vào phòng, Kỳ Dạ theo phía sau, do dự biết có nên mở miệng hay : “Tại sao có thể chung sống hài hòa với Thẩm Nghịch như vậy? Giống như ta nghĩ gì cũng biết.” giống với cậu hiểu ta nghĩ gì.

      ra Thẩm Nghịch rất đơn giản chỉ là ngụy trang cho phức tạp! Bình thường cậu chỉ cần tin tưởng lời ấy , đừng hỏi ấy vấn đề hai lần, lần thứ hai nhất định là vì che giấu lần đầu mà dối.” Loan Đậu Đậu dọn dẹp báo chí chợt nghĩ đến cái gì với cậu: “Nếu như cậu cảm thấy sống chung với ấy rất khó chịu, cậu có thể làm từ thứ đơn giản nhất. Đầu tiên học nấu cơm hơn nữa cậu thích ấy, từng chút hiểu ấy hơn. Chỉ là thần kinh cậu có vấn đề thỉnh thoảng phạm sai lầm cũng có thể hiểu.”

      Sắc mặt Kỳ Dạ đỏ lên, nghiêng đầu quay mặt : “Ai thích ta! Đừng lung tung.”

      Loan Đậu Đậu méo miệng chưa kịp lên tiếng điện thoại Kỳ Dạ vang lên, cậu nhìn số điện thoại sắc mặt lập tức thay đổi, xoay người tự nhiên : “Tôi nghe điện thoại.”

      ra ngoài cửa, quay đầu lại nhìn thấy Loan Đậu Đậu vẫn sắp xếp báo chí, có phản ứng gì, thở sâu hơi. Nghe điện thoại: “Alo......Ông nội...... phải làm vậy sao?....... giết cháu đấy! A, ông giết cháu trước........Được, cháu biết rồi. Quay về Pháp cháu.....còn muốn chơi mấy ngày! Được, chơi mấy ngày nữa cháu về.......Vâng, chuyện cháu đồng ý giúp ông nhất định làm được. Từ đến lớn phải cháu nghe lời ông nhất sao.......”

      vất vả mới cúp máy, Kỳ Dạ quay đầu thấy Loan Đậu Đậu sờ sờ bụng khỏi than thở, ánh mắt phức tạp, nắm chặt điện thoại di động: “Đừng trách tôi Bánh bao đậu! Tôi cũng muốn làm như vậy.......”

      Buổi tối Loan Đậu Đậu ở trong phòng tắm, Kỳ Dạ lén lút vào phòng, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, sắc mặt căng thẳng, tay bưng ly sữa tươi, nhìn cửa phòng tắm chạy đến tủ quần áo, bên tron có tủ sắt.

      Kỳ Dạ nhập sáu con số, khóa lập tức mở. Quả nhiên........ trai cài mật mã là sinh nhật của cùng Đậu Đậu, bên trong có hộ khẩu của Thạch Thương Ly cùng Đậu Đậu còn có hai quyển sổ màu hồng, Lập tức lấy sổ hộ khẩu cùng giấy đăng ký kết hôn ra, nhét vào trogn ngực, đóng kỹ tủ sắt cùng tủ quần áo, làm như có chuyện gì xảy ra.

      Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, lâu sau, Loan Đậu Đậu mặc áo choàng tắm ra: “Cappuccino, muộn thế này cậu còn ở đây làm gì? ngủ được nên muốn chuyện với tôi sao?”

      Kỳ Dạ cố trấn định bản thân, cười tự nhiên lắm, đặt ly sữa ở đầu giường, tránh ánh mắt : “Uống sữa xong ngủ sớm chút, ngày mai còn phải dạy tôi nấu ăn!”

      “Hì hì...... ra là muốn lấy lòng tôi!” Loan Đậu Đậu tới, vỗ vai cậu : “Yên tâm ! Tôi nhất định đem hết tay nghề dạy cho cậu, bảo đảm cậu có thể quấn chặt dạ dày Thẩm Nghịch.”

      “Ừ, tôi về phòng đây.” Kỳ Dạ vội vã , giống như hoảng hốt, bóng lưng nhếch nhác.

      Loan Đậu Đậu méo miệng, cảm thấy Kỳ Dạ có chút kỳ quái, nếu là thường ngày xù lông rồi, sao tối nay lại ngoan như vậy? Hay là cậu xấu hổ? Ha ha.......!

      Ngày hôm sau Kỳ Dạ liền chuyển hộ khẩu cùng giấy đăng ký kết hôn về Pháp, khi đó Loan Đậu Đậu vẫn còn chìm trong giấc ngủ.

      tuần lễ sau, Kỳ Dạ nhận được bưu phẩm từ Pháp, có hộ khẩu, chỉ có quyển ly hôn màu xanh cùng với tờ chi phiếu triệu tệ! Ông nội giải quyết mọi chuyện thể bội phục ông, thủ đoạn cao minh. Thừa lúc ngủ đem giấy ly hôn bỏ vào tủ sắt xem như có chuyện gì xảy ra.

      Thạch Lãng biến mất tuần rốt cuộc xuất , thấy Đậu Đậu có chút ngượng ngùng, ánh mắt cũng che giấu được nhớ nhung cùng tình .

      Loan Đậu Đậu ngược lại cảm thấy gì, hoàn toàn quên mất chuyện đó. Dù sao phải ai cũng là thánh hiền, chỉ là ánh mắt của Thạch Lãng khiến chịu nổi, da đầu ngừng tê dại, sợ hãi trong lòng! Cappuccino đúng, tốt nhất nên cách xa Bọ Hung chút.

      biết Kỳ Dạ ôm từ bên ngoài về con vật , Loan Đậu Đậu trợn hai mắt, hào hứng quát: “Hồ Ly......Bọ Hung em của kìa!”

      Thạch Lãng tối sầm mặt.......

      Kỳ Dạ trán đầy vạch đen: “Đây là Satsuma!”

      “Satsuma? Tên nó sao? Bọ Hung em của gọi là Samoyed!” Loan Đậu Đậu hưng phấn........

      ngu ngốc! Nó là chó! Chó!!!” Kỳ Dạ nhịn được quát!

      Loan Đậu Đậu le lưỡi: “Bọ Hung......”

      “Nó phải là em của !” Thạch Lãng tức giận quát! Tên ngu ngốc này.......Chó với hồ ly cũng phân biệt được! Lại còn đem chó ở chung với ta! Đáng chết!!!

      Sắc mặt Loan Đậu Đậu trầm, vuốt bụng an ủi: “Bảo bối ngoan....... cần đá mẹ.......”

      “Cái gì? Bảo bối động sao?” Kỳ Dạ kinh ngạc, trực tiếp vứt Satsuma sàn nhà, nắm tay Loan Đậu Đậu đến ghế salon để ngồi xuống giống như che chở.

      Satsuma đáng thương sàn gà kêu gào, ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm Loan Đậu Đậu.

      Sắc mặt Thạch Lãng cũng thay đổi, đứng ở bên cạnh mắt nhìn chằm chằm bụng , giống như bảo bối cử động ngay lập tức “Bảo bối đá em sao? Mau cho nghe chút.......”







      Chương 112



      “Tôi muốn nghe.” Kỳ Dạ đẩy Thạch Lãng sang bên, dán lỗ tai vào bụng .

      Thạch Lãng nắm cổ áo cậu ném ra, giận dữ hét: “ thế nào tôi cũng là chú hai, tôi nghe trước, Cậu đợi ở bên cạnh!”

      .....................” Kỳ Dạ tức giận nhưng cũng chỉ có thể đứng trợn mắt, dù sao đánh cũng lại ta, thể tục trước mắt Bánh bao đậu! Buồn bực!

      Loan Đậu Đậu nhìn bọn họ quan tâm bảo bối trong bụng khỏi khẽ cười. Có lẽ đứa bé này có thể hòa giải mối quan hệ của ba em nhà họ Thạch, nhìn xem bây giờ phải Thạch Lãng cùng Kỳ Dạ ở chung chỗ phải rất tốt sao!

      Thạch Lãng dán tai vào bụng , nín thở, ngẩng đầu hỏi: “Tại sao lại im lặng? Có phải ngủ rồi ?”

      “Làm sao biết chứ? Mới vừa rồi có đá em, tin em sao?” Đậu Đậu cong miệng.

      “Dĩ nhiên phải, nghe lại thử.” Lỗ tai tiếp tục dán vào bụng , sắc mặt khẩn trương khiến Kỳ Dạ đứng bên cũng nín thở, ánh mắt nhìn chằm chằm bụng Bánh bao đậu.

      Chợt.......

      “Động....... có nghe thấy...... động.......” Thạch Lãng quỳ gối cạnh , ngửa đầu nhìn kích động sắp rơi nước mắt. Đôi tay run rẩy, giống như ta mới là ba của đứa bé trong bụng!

      Kỳ Dạ lập tức tới, dịu dàng với bụng : “Bảo bối, chú là chú út, cháu đá chú út cái ! Đá ngay , dùng sức chút cũng được!”

      xong dán lỗ tai vào bụng , khẩn trương nín thở, ánh mắt ngừng nhìn vòng vòng. Trong nháy mắt cơ thể cứng ngắc, máy móc đứng dậy về phía Thạch Lãng: “Tôi nghe thấy, là bảo bối nghe thấy lời tôi , đá rồi......A a a.......Tôi sắp làm chú út.......”

      “A a.......Tôi sắp làm chú hai.......Vạn tuế!”

      Hai người đàn ông kích động ôm chầm nhau, la to giống như hai người cùng xem đá bóng, ủng hộ đội bóng. Nắm bả vai nhau nhảy trong phòng khách, hưng phấn: “Sắp đến rồi......sắp đến rồi.....sắp đến rồi.......”

      Loan Đậu Đậu ngồi ghế salon nhìn hai người bọn họ hưng phấn khỏi sờ bụng cười. Nếu như ra đoán chừng người ta còn tưởng rằng trong bụng có hai ba bảo bối! Còn có người đàn ông ở Pháp, từ lúc mang thai đến giờ bắt đầu chăm sóc, mấy tháng mới về lần, ngay cả lần đầu tiên đứa bé đá cũng thể ở bên cạnh .

      Nếu như có Thạch Lãng cùng Kỳ Dạ, bậy giờ nhất định vui như vậy.

      Thạch Lãng đến công ty xử lý công việc, bây giờ phải ngày nào cũng mà ba ngày lần. Kỳ Dạ hưng phấn ngày ngày dạo cùng , lần này rốt cuộc cậu bị ta trói buộc mà là tiểu ác ma! Thừa dịp Thạch Lãng có ở đây cậu lén đưa cho Bánh bao đậu tờ chi phiếu triệu tệ.

      “Oa, cappuccino, phải cậu cướp ngân hàng chứ?” Loan Đậu Đậ bị các con số làm mờ mắt. Vội vàng đếm lại nhiều lần, xác định sai là triệu! Đời này chưa bao giờ cầm nhiều tiền như vậy!

      Kỳ Dạ nhìn đôi mắt sáng ngời của khẽ cười nhún vai : “Cướp ngân hàng có chi phiếu sao? Ngu ngốc! Cho đừng hỏi nhiều như vậy. Nhớ đừng với trai là tôi cho . giữ lại tiêu linh tinh !”

      Tiêu linh tinh! triệu tệ dùng để tiêu linh tinh!!!

      Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, muốn tát cậu cái, bụng to thuận lợi lắm. Nuốt nước miếng cầm chi phiế trả cho cậu: “Tôi muốn, cậu cầm .”

      Kỳ Dạ hiểu: “ phải thích nhất là tiền sao? Sao lại muốn?” Chẳng lẽ đổi tính rồi sao? Hình như giống!

      Loan Đậu Đậu cắn khăn tay tội nghiệp : “Tôi rất thích tiền, vô cùng tiền! Nhưng quân tử nhất định cầm số tiền lai lịch.”

      “Thôi , lại còn quân tử cái gì! Là Bánh bao đậu là được rồi. Đây là tiền ông nội cho tôi, phải hai ngày nay rất nỗ lực dạy tôi nấu cơm sao, tính như học phí vậy! Cầm , về sau lúc cấp bách còn có thể dùng. Xem như tôi cho bảo bối lì xì được sao? thế nào tôi cũng là chú út!” Kỳ Dạ hất đầu, ra dáng tuấn!

      Thât ra là ông nội cho Bánh bao đậu, cậu cũng chỉ là tìm lý do để cầm lấy. Dù sao nhà họ Thạch cũng thiếu tiền, hơn nữa trong bụng còn có con của trai! Xem như là lễ ra mắt cháu trai.

      Ông nội cũng hẹp hòi, thế nào ít nhất cũng phải cho mười triệu, lại chỉ cho có triệu khiến cậu thấy mất mặt!

      Loan Đậu Đậu cầm chi phiếu cảm thấy buồn cười. Ngón tay chỉ chỉ lồng ngực cậu chất vấn: “Lì xì cho bảo bối? Cậu xác định đây là tiền của cậu sao?Ăn bám gia tộc còn cho bảo bối tiền lì xì? sợ mất mặt sao!”

      “Được, chi phiếu này tôi giúp cậu giữ. Cậu cũng nên sớm tìm việc . Cậu xem Phân Ruồi cùng Bọ Hung, mặc dù phải là người đáng tin nhưng ít nhất người ta nghiêm túc trong công việc! Cậu sao? Đến bây giờ làm được gì?”

      Đúng vậy! Cậu làm được gì! Cậu là cậu út nhà họ Thạch, cơm bưng nước rót, chơi bời lêu lổng, cái gì cũng làm, vĩnh viễn thiếu tiền dùng! Chỉ cần cậu khẽ gật đầu, trừ vị trí tổng giám đốc còn có vị trí nào cậu thể làm chứ.......

      Chỉ là cậu muốn biến thành Thạch Thương Ly thứ hai. Mỗi ngày đều đối mặt với tài liệu, ký tên, nghĩ tới liền nhức đầu. Nhà họ Thạch có hai người Thạch Thương Ly cùng Thạch Lãng chịu trách nhiệm là được rồi, mặc dù cậu thể làm việc mà mình thích nhưng ít nhất phải làm việc mà mình thích.

      Giống như trai, nhiều năm làm việc mình thích như vậy còn biết phải làm bao lâu!

      “Này! Cậu làm sao vậy? phải lời của tôi chạm vào lòng tự ái của cậu chứ? Ai nha......Cùng lắm ngày mai tôi giúp cậu tìm trường học, bây giờ cậu phải học đại học thôi......Hay là hơn rồi?” Loan Đậu Đậu sờ cằm suy tư giống như có nhiều sinh viên tốt nghiệp đại học như !

      Kỳ Dạ nhìn bộ dáng nghiêm túc suy tư của nhàng : “Tôi tốt nghiệp thạc sĩ.......”

      “A, mới tốt nghiệp thạc sĩ.......Cái gì? Cậu tốt nghiệp thạc sĩ rồi?” Đậu Đậu đơ người, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt......Nhìn thế nào cũng thấy giống thiên tài!

      “Có cần phải giật mình như vậy hay ?”

      “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

      “Mười !”

      “Mười !!!” Đậu Đậu hoàn toàn phát điên: “Mười tuổi tốt nghiệp thạc sĩ! Cậu để cho người ta sống với! Cậu muốn người ta sống nữa à?”

      Kỳ Dạ vỗ vai giọng bất đắc dĩ: “Điều này là bình thường! trai tôi mười bảy tuổi học xong thạc sĩ rồi, vì phải tiếp nhận công ty nên thể từ từ học đại học, ngay cả Thạch Lãng mười tuổi cũng học xong thạc sĩ nhưng bởi vì ta làm con nhà người ta lớn bụng, bị nhà trường kỷ luật nên mới kéo dài thời gian tốt nghiệp mà thôi......Tôi mười tuổi mới tốt nghiệp thạc sĩ là mất mặt!”

      Đậu Đậu ưu thương, ngửa đầu lên trời! Người nhà họ Thạch đều phải là người! Rốt cuộc IQ cao bao nhiêu? Mẹ kiếp ngay cả Thạch Lãng đào hoa mười tuổi cũng tốt nghiệp thạc sĩ, để người ta sống nữa rồi.

      Kỳ Dạ nhìn hóa đá, khổ não nắm tóc, chẳng lẽ ấy ghét bản thân có IQ quá thấp sao? “ quan trọng, mặc dù có IQ thấp nhưng tôi tin tưởng bảo bối nhất định di truyền IQ từ trai.......”

      “Cappuccino!!!”

      “Hả?”

      “Cậu chết ! Chết xa chút, chết vì tai nạn cũng được!” Mẹ kiếp, cậu còn chà muối lên vết thương của !

      “..........”

      Cảnh tượng: nhà Thẩm Nghịch. Thời gian: bảy giờ tối. Nhân vật: Kỳ Dạ, bà bầu cùng chủ nhà Thẩm Nghịch.

      Kỳ Dạ vội vàng ra vào, Loan Đậu Đậu cùng Thẩm Nghịch chờ ăn.

      “Tối nay trăng rất sáng, giống như bánh nướng.”

      “Ừ.”

      “Tối nay sao rất sáng giống như bánh bao thịt.”

      “Ừ.”

      “Tối nay hình như gió rất ngọt!” Loan Đậu Đậu liếm liếm môi dưới.

      “Đậu Đậu.”

      “Hả?”

      xác định bạn Kỳ làm nổ nhà bếp của tôi chứ?” Mặc dù Thẩm Nghịch vẫn ngồi im, sắc mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng yên. Chưa tan việc ta liền nhận được điện thoại của Đậu Đậu, và Kỳ Dạ ôm đống nguyên liệu đến nhà ta.

      Nghe Kỳ Dạ học nấu ăn xong, xin ta tới thử nghiệm thành quả. Nhưng ta lo lắng phòng bếp nhà mình.

      “Bạn Thẩm có lòng tin với bạn Kỳ sao! Xem như có lòng tin với cậu ấy cũng phải có lòng tin với sư phụ chứ!” Loan Đậu Đậu vỗ vỗ vai cho ta yên tâm.

      Sắc mặt Thẩm Nghịch thay đổi mở miệng trọng điểm: “Vậy sao để cậu ấy nấu ở nhà mình?”

      “Hả........” Bởi vì cậu khiến phòng bếp ở nhà nổ bảy lần, Bọ Hung cho phép cậu vào phòng bếp nữa!

      có lòng tin với cậu ấy sao còn kéo cậu ấy tới nhà tôi? Hả?” Thẩm Nghịch , lời sắc bén.

      Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, rối rắm lúc mới tìm ra lý do: “ phải đây là nhân lúc Phân Ruồi ở nhà tạo cho có cảm giác ấm áp sao! Cái này gọi là lãng mạn, hiểu ?”

      Thẩm Nghịch bất mãn nhíu mày, ràng tin lời nhưng phản bác.

      Loan Đậu Đậu tới bên cạnh ta tò mò hỏi: “Sao lại khóa chặt bạn Kỳ bên người? ràng rất quan tâm người ta!”

      “Có sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :