1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đào hoa xin cẩn thận: Con dâu xã hội đen nuôi từ bé - Tiền Tiểu Bạch (282C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 93 cần


      Lập tức hiểu ra, giả bộ đáng thương:


      - Cháu chào chú. Chú ơi, cháu bị lạc đường, còn bị người ta trộm mất ví tiền, chú có thể hay cho cháu mấy đồng để cháu bắt xe buýt về nhà.


      Người đàn ông thấy trẻ đứng trước mặt chỉ là tiểu mỹ nhân mà còn biết cách chuyện, nên cũng ngần ngại nữa móc từ trong túi ra bảy tám đồng tiền lẻ đưa cho nàng:


      - đủ chưa?


      - đủ rồi ạ. Cháu cảm ơn chú.


      Cám ơn xong , cùng Hoa tỷ bước nhanh về phía đầu hẻm bên kia, chờ xe buýt tới hai người liền lập tức dời .


      Đến trung tâm mua sắm, hai người cùng xuống xe:


      - Cho tôi phòng. Nhớ kỹ, nếu có người hỏi cứ tôi có ở đây.


      - Vâng.


      Nhân viên tiếp tân cung kính đưa lên thẻ mở cửa phòng.


      Hoa tỷ vừa vào phòng liền gọi cho lão công mình, nhưng phải gọi đến bảy tám cuộc mới có người bắt máy. Vì sợ bị nghi ngờ nên Kim Tiểu Ốc dám đứng ở đó lâu. chui vào trong nhà tắm, mở nước ra. Vừa tắm vừa dán lỗ tai vào cửa nghe ngóng cuộc chuyện bên ngoài. Có vẻ như Hoa tỷ rất tức giận, chỉ được vài câu với đối phương liền dập máy.


      Lúc Kim Tiểu Ốc tắm xong ra , thấy bộ dáng Hoa tỷ thất thần bèn hỏi:


      - Thế nào?


      có nhiều lời, chị ta khoát khóat tay :


      - Đừng hỏi nữa. Đợi lát có người đem tới những đồ dùng cần thiết. ở đây đợi, tôi ngủ trước.


      Kim Tiểu Ốc gật đầu, dựa vào ghế bên cạnh cửa nghỉ ngơi. Buổi tối có người đưa đồ tới , thấy rất ngạc nhiên:


      - Hoa tỷ có ở đây ?


      - Chị ấy ngủ, có muốn vào ngồi đợi .


      Người nọ lắc đầu


      - cần đâu.


      Sau khi đóng cửa lại, Kim Tiểu Ốc cũng có tùy tiện mở túi đồ kia ra. Chờ Hoa tỷ tỉnh dậy hỏi tới mới lấy từ trong cánh cửa tủ ra, đưa cho chị ta.


      - Là cái này.


      Hoa tỷ đem chiếc túi đen kia mở ra, bên trong có rất nhiều đồ. Tóc giả, mắt kiếng, khẩu trang, khăn quàng cổ mỗi thứ hai bộ, hai chiếc điện thoại di động, năm vạn tiền mặt cùng hai khẩu súng lục. Sợ bị người khác phát nên hai người cần phải cải trang tránh cho cảnh sát đuổi tới. Trong khi Hoa tỷ đội tóc giả, đeo khẩu trang rồi mặc bộ quần áo rộng thùng thình đóng giả người phụ nữ trung niên, Kim Tiểu Ốc lại đeo khăn quàng cổ, kính râm, bên ngoài mặc chiếc áo khoác màu xám, nhìn qua rất giống tiểu thư con nhà giàu.

      Chương 94 Cẩn thận




      Đại công cáo thành, Hoa tỷ kêu phục vụ bưng lên bữa tối rồi với Kim tiểu ốc:


      - Ăn nhanh lên. Đợi giờ sau xe của Chung hội tới đón chúng ta. Trước tiên cứ tìm chỗ trốn an toàn rồi hãn tính tiếp.




      Đến đúng thời gian, Kim tiểu ốc cùng Hoa tỷ vội vội vàng vàng lên xe. Qua vài dặm đường núi, bọn họ tới căn nhà nằm sâu trong núi. Bên trong có đồ đạc gì nhiều, chỉ có chiếc giường cùng cái tủ lạnh đựng đầy đồ hộp cùng mỳ ăn liền. Có thể thấy đây chính là chỗ bọn họ dùng làm nơi náu mỗi khi bị truy bắt.


      Buổi tối thừa dịp Hoa tỷ chú ý, Kim tiểu ốc liền bỏ máy nghe lén từ trong mũ ra, hướng về phía hoa tỷ nghe trộm. Sau khi biết được mật mã từ chồng chị ta liền giả vờ đặt mua lô vũ khí. Kim tiểu ốc trực tiếp dùng máy điện thoại di động bởi chiếc đoạn thoại này chính là đồ Hoa tỷ dùng để giám sát mình, đâu có ngu đến mức tự chui đầu vào rọ.


      Vương Triêu Quân làm theo lời để nhóm sĩ quan cảnh sát giả dạng băng đảng xã hội đen mua vũ khí. Tưởng , Liêu Bàn Tử liền gọi cho vợ mình Hoa tỷ, để chị ta trực tiếp tiến hành giao dịch với xã hội đen ở Hồng Kông, thuận tiện trốn khỏi truy nã của cảnh sát. Nếu là trước kia, Liêu Bàn Tử để lão bà của mình phải ra mặt nhưng tình hình trước mắt thuộc hạ của giờ có ở thành phố trong khi số vũ khí trong kho bị cảnh sát tịch thu mất. Chỉ sọ trong thời gian ngắn thể cung cấp hàng được.




      Hoa tỷ vốn muốn mang theo Kim Tiểu Ốc theo, càng nhiều người càng nguy hiểm, bèn với :


      - Tôi có việc trước, ước chừng tuần lễ sau mới có thể trở về. cứ yên tâm ở đây chờ tôi.


      - Được. Nếu có việc gì cần giúp cứ gọi điện cho tôi, tôi đến ngay.


      Trước khi chuẩn bị vào trong nội thành, kim tiểu ốc liền tiễn Hoa tỷ đến đường quốc lộ. Do dự lát, Hoa tỷ nghĩ nếu mình mình vào trong đó ngộ nhỡ may đường gặp phải cảnh sát mình liền xong đời. Thôi cứ mang theo ta, biết đâu có thể giúp đỡ gì.


      Dọc đường hai người đều phải rất thận trọng mới tránh được hỏi thăm cùng hoài nghi của mọi người.Khi đến Thâm Quyến, Kim tiểu ốc phát ra tại bến tàu tư nhân có thyền chở hàng đợi sẵn ở đấy để đưa họ vượt biên.

      Chương 95 Cự tuyệt


      Họ bị dẫn tới khoang thuyền chật chội, trong đó có hai ba người đợi để cùng họ trốn sang Hồng Kông. Hoa tỷ nộp 4 vạn, hai người bọn họ mỗi người mất phí hai vạn. Tìm nơi có thể duỗi chân ra hai người ngồi xuống.


      Hoa tỷ thở dài ai oán :


      - Chỗ này vừa thối vừa , ghê tởm.


      - Chị Hoa tại sao chúng ta phải tới Hồng Kông mà phải nơi khác?


      Hoa tỷ cũng rất ghét việc phải xa nhà


      - Có thể nhưng vũ khí ở Hồng Kông vẫn là tốt nhất. Tuy nhiên bọn họ có quy tắc ngầm bất di bất dịch đó là chỉ giao hàng tại Hồng Kông mà đưa hàng tới đại lục.


      Kim Tiểu Ốc gật đầu, dám hỏi tiếp sợ khiến người khác hoài nghi.


      Ba bốn giờ sáng tàu cập cảng Hồng Kông, thủy thủy tàu tay mở cửa thùng hàng mắt vẫn quan sát bốn phía, khi xác định có cảnh sát lập tức gọi bọn họ.


      - Mau. Lên bờ .


      Mọi người núp ở trong thuyền liền vội vàng mặc áo chạy ra. Ban đêm gió ở Hồng Kông thổi rất mạnh, làm tóc Kim tiểu ốc rối hết cả lên. Hoa tỷ rất có kinh nghiệm lôi kéo chạy như điên. Cách xa bến tàu an toàn hơn vì ở gần đay thừong có mai phục hoặc đột kích kiểm tra.




      Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa tỷ mang Kim Tiểu Ốc dạo phố, hai người mỗi người cũng mua bộ lộ váy sexy. Buổi tối sau khi trang điểm xong, Hoa tỷ mang theo tới quán bar ở Tiêm Sa Thủy .


      Trong quán rượu hết sức náo nhiệt. Kim Tiểu Ốc cùng Hoa tỷ hoàn hảo đều ăn mặc rất thu hút. Quán này cũng có gì đặc biệt ngoài vị trí đắc địa. Hoa tỷ dặn Kim Tiểu Ốc ở chỗ này chờ còn mình tới trước quầy rượu cùng trung niên nam tử chuyện. lát sau có vị khách nam đưa chị ta lên lầu.


      Kim Tiểu Ốc thích khí ồn áo nơi đây. Có thể là do cuộc sống của tĩnh mịch quá lâu, cũng có thể do thời gian bị nhốt trong tù biết tới ánh sáng, thanh bên ngoài nên giờ vẫn chưa thích ứng được. Cự tuyệt mấy người đàn ông muốn mời, Kim Tiểu Ốc mình tới quầy rượu gọi ly rượu mạnh, rồi ngồi đó uống hơi cạn sạch.Chương 95: Bị bán


      thời gian dài uống rượu lại vội vàng uống nên bị sặc phải ho khan lúc mới hết.


      - Rượu phải uống như vậy. Có hay muốn đây dạy em cách uống?


      tên trung niên nam nhân sợ chết tiến tới bên Kim Tiểu Ốc .


      - Cút.


      Kim Tiểu Ốc xong cũng có nhìn .


      - Đừng có như vậy sao?


      Nam nhân kia nghĩ thầm, bé này vẫn còn rất non nớt nhưng ta thích, liền đem bàn tay khoác lên vai Kim Tiểu Ốc.


      Đậu hũ của Kim Tiểu Ốc há có thể tùy tiện ăn.


      hơi nghiêng người, tay phải cầm ly rượu, tay trái dùng lực trực tiếp đem nam nhân thối kia ném qua vai. Sau đó nhàn nhạt nhìn cái.


      - Có muốn chơi tiếp nữa ?


      Nam nhân kia cũng là kẻ ăn chơi quen, lâu có bị đánh ất hết mặt mũi như vậy. hầm hừ đứng lên :


      - Mày có gan chớ . Giờ tao gọi người rồi ày biết tay.


      - Ý của ông là hi vọng tôi tại đem ông đánh cho bò dậy nổi sao? Vậy rất hân hạnh.


      Kim Tiểu Ốc xong lười biếng đứng dậy, hướng nam nhân kia tới.


      Nếu như hôm nay vừa vặn qua rất có thể nhìn thấy nàng. May sao đúng lúc cảm thấy nhàm chán định ra ngoài dạo vừa vặn trùng hợp gặp được nàng. Nha đầu chết tiệt kia , lần này nhất định dễ dàng bỏ qua cho nàng.


      Nhìn thấy cùng người khác đánh nhau Lữ Trị vốn là muốn cho thủ hạ tới để giúp đỡ nhưng sau lại nghĩ, ấy là người có võ nên chỉ sợ người chịu thiệt là kẻ kia. Mình cần gì cần phải làm điều thừa. Năm đó nếu phải sợ bị bại lộ làm sao bị đánh ngất xỉu để giờ mồi lần nhớ lại đều cảm thấy vừa hổ thẹn vừa thú vị.


      Lữ trị gọi tới thủ hạ.


      - điều tra lai lịch kia.


      Rất nhanh có manh mối.


      - Thưa ông chủ, là người Hoa tỷ mang tới. Chị ta lầu mua súng của chúng ta.


      - Ngươi với Hoa tỷ kia, ta muốn nữ nhân này, bảo ta đưa nữ nhân này tới biệt thự của ta ở số nhà 11 vịnh Thiển Thủy. Điều kiện do ta đưa ra.
      rina93Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 96 : Bị bán


      thời gian dài uống rượu lại vội vàng uống nên bị sặc phải ho khan lúc mới hết.


      - Rượu phải uống như vậy. Có hay muốn đây dạy em cách uống?


      tên trung niên nam nhân sợ chết tiến tới bên Kim Tiểu Ốc .


      - Cút.


      Kim Tiểu Ốc xong cũng có nhìn .


      - Đừng có như vậy sao?


      Nam nhân kia nghĩ thầm, bé này vẫn còn rất non nớt nhưng ta thích, liền đem bàn tay khoác lên vai Kim Tiểu Ốc.


      Đậu hũ của Kim Tiểu Ốc há có thể tùy tiện ăn.


      hơi nghiêng người, tay phải cầm ly rượu, tay trái dùng lực trực tiếp đem nam nhân thối kia ném qua vai. Sau đó nhàn nhạt nhìn cái.


      - Có muốn chơi tiếp nữa ?


      Nam nhân kia cũng là kẻ ăn chơi quen, lâu có bị đánh ất hết mặt mũi như vậy. hầm hừ đứng lên :


      - Mày có gan chớ . Giờ tao gọi người rồi ày biết tay.


      - Ý của ông là hi vọng tôi tại đem ông đánh cho bò dậy nổi sao? Vậy rất hân hạnh.


      Kim Tiểu Ốc xong lười biếng đứng dậy, hướng nam nhân kia tới.


      Nếu như hôm nay vừa vặn qua rất có thể nhìn thấy nàng. May sao đúng lúc cảm thấy nhàm chán định ra ngoài dạo vừa vặn trùng hợp gặp được nàng. Nha đầu chết tiệt kia , lần này nhất định dễ dàng bỏ qua cho nàng.


      Nhìn thấy cùng người khác đánh nhau Lữ Trị vốn là muốn cho thủ hạ tới để giúp đỡ nhưng sau lại nghĩ, ấy là người có võ nên chỉ sợ người chịu thiệt là kẻ kia. Mình cần gì cần phải làm điều thừa. Năm đó nếu phải sợ bị bại lộ làm sao bị đánh ngất xỉu để giờ mồi lần nhớ lại đều cảm thấy vừa hổ thẹn vừa thú vị.


      Lữ trị gọi tới thủ hạ.


      - điều tra lai lịch kia.


      Rất nhanh có manh mối.


      - Thưa ông chủ, là người Hoa tỷ mang tới. Chị ta lầu mua súng của chúng ta.


      - Ngươi với Hoa tỷ kia, ta muốn nữ nhân này, bảo ta đưa nữ nhân này tới biệt thự của ta ở số nhà 11 vịnh Thiển Thủy. Điều kiện do ta đưa ra.

      Chương 97 Ngươi đoán




      Thủ hạ rất kinh ngạc, vẫn là tranh thủ thời gian làm theo.


      Hoa tỷ cao hứng. Mặc dù mất trợ thủ đắc lực nhưng đổi lại được hai hòm vũ khí. Hơn nữa người bên trong hẳn là ông chủ lớn phải là người chị ta có thể đắc tội. Dù sao ai cũng ngại Tiền thiếu, nàng cũng dám muốn quá nhiều, sợ đối phương hài lòng, muốn 30 vạn, vừa vặn số tiền này có thể mua được lô vũ khí kia tay . Vì vậy liền lập tức đồng ý.




      Đêm đó chị ta đem Kim Tiểu Ốc lừa gạt đến biệt thự của Lữ Trị qua đêm ở nơi này. Chờ tắm liền vội vàng rời . Ở bên ngoài có xe đợi sẵn.


      chút nào cảm Kim Tiểu Ốc tắm xong đóng nước, từ trong phòng tắm mặc áo t sớt rộng thùng thình. Lúc ra, thấy người đàn ông cao to nằm khỏi sững sờ, rất nhanh sau đó làm ra phản ứng. bởi vì cho là trong phòng chỉ có mình, cho nên liền áo lót cũng mặc, rộng thùng thình Tsớt là màu trắng, có chút điểm trong suốt, to lớn có thể bao lại quần lót, lại thể bao lại kia trắng mịn bắp đùi, lúc này che kín mình, tựa như có lẽ trễ liền ba hai bước xông tới. thanh nảy sinh ác độc nhéo ở cổ của .


      - là ai? Tại sao lại vào phòng của tôi.


      Lữ trị nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt mình. đem uy hiếp của để trong lòng, nhàng cầm tay sau đó hạ lưu đặt nó ở đũng quần của mình, ôm hông .


      - là ai? Buông tôi ra!




      Kim Tiểu Ốc trực tiếp lấy tay cầm vật nhô lên kia, rất khách khí :




      - Nếu còn , tôi liền bẻ gãy nó.


      - Chậc chậc! em đanh đá nhưng tôi thích. Chẳng qua tôi khuyên em nên hành động thiếu suy nghĩ. Em có thể đánh tôi thành thái giám nhưng em tin hay những hộ vệ bên ngoài kia rất nhanh ập vào. Em hãy tưởng tượng hậu quả như thế nào?


      giống giọng dịu dàng, Kim Tiểu Ốc lại cảm thấy con người này rất bá đạo, rất tà ác. Mặc dù dáng dấp của hết sức xinh đẹp, nhìn qua như con người đơn giản nhưng là ánh mắt ấy lừa được người. Đó là ánh mắt của kẻ khát máu.


      lớn mật phỏng đoán.


      - là xã hội đen.




      - Em đoán xem.


      - Nhàm chán. Kim Tiểu Ốc trừng mắt nhìn Thủ hạ rất kinh ngạc, vẫn là tranh thủ thời gian làm theo.


      Hoa tỷ cao hứng. Mặc dù mất trợ thủ đắc lực nhưng đổi lại được hai hòm vũ khí. Hơn nữa người bên trong hẳn là ông chủ lớn phải là người chị ta có thể đắc tội. Dù sao ai cũng ngại Tiền thiếu, nàng cũng dám muốn quá nhiều, sợ đối phương hài lòng, muốn 30 vạn, vừa vặn số tiền này có thể mua được lô vũ khí kia tay . Vì vậy liền lập tức đồng ý.




      Đêm đó chị ta đem Kim Tiểu Ốc lừa gạt đến biệt thự của Lữ Trị qua đêm ở nơi này. Chờ tắm liền vội vàng rời . Ở bên ngoài có xe đợi sẵn.


      chút nào cảm Kim Tiểu Ốc tắm xong đóng nước, từ trong phòng tắm mặc áo t sớt rộng thùng thình. Lúc ra, thấy người đàn ông cao to nằm khỏi sững sờ, rất nhanh sau đó làm ra phản ứng. bởi vì cho là trong phòng chỉ có mình, cho nên liền áo lót cũng mặc, rộng thùng thình Tsớt là màu trắng, có chút điểm trong suốt, to lớn có thể bao lại quần lót, lại thể bao lại kia trắng mịn bắp đùi, lúc này che kín mình, tựa như có lẽ trễ liền ba hai bước xông tới. thanh nảy sinh ác độc nhéo ở cổ của .


      - là ai? Tại sao lại vào phòng của tôi.


      Lữ trị nhìn tiểu mỹ nhân trước mắt mình. đem uy hiếp của để trong lòng, nhàng cầm tay sau đó hạ lưu đặt nó ở đũng quần của mình, ôm hông .


      - là ai? Buông tôi ra!




      Kim Tiểu Ốc trực tiếp lấy tay cầm vật nhô lên kia, rất khách khí :




      - Nếu còn , tôi liền bẻ gãy nó.


      - Chậc chậc! em đanh đá nhưng tôi thích. Chẳng qua tôi khuyên em nên hành động thiếu suy nghĩ. Em có thể đánh tôi thành thái giám nhưng em tin hay những hộ vệ bên ngoài kia rất nhanh ập vào. Em hãy tưởng tượng hậu quả như thế nào?


      giống giọng dịu dàng, Kim Tiểu Ốc lại cảm thấy con người này rất bá đạo, rất tà ác. Mặc dù dáng dấp của hết sức xinh đẹp, nhìn qua như con người đơn giản nhưng là ánh mắt ấy lừa được người. Đó là ánh mắt của kẻ khát máu.


      lớn mật phỏng đoán.


      - là xã hội đen.




      - Em đoán xem.


      - Nhàm chán. Kim Tiểu Ốc trừng mắt nhìn
      rina93Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 98 Quá khéo


      - Thế nào vẫn chưa nhớ ra? Vậy tốt lắm để tôi nhắc em nhớ. Hơn năm trước, trong khách sạn tài Đài Loan. Em say rượu tới phòng tôi, sau đó chúng ta cả đêm triền miên….




      - Là .




      Lần này Kim Tiểu Ốc nhớ lại tất cả. chính là cái tên nghiệt tự đại ngông cuồng năm đó.




      - Đúng. Là tôi. Nếu em nhớ rồi tôi cũng ngại cùng em diễn lại lần nữa.


      Lữ trị bộ dáng xem kịch vui, nhìn . Chóp mũi ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ sữa tắm người tản ra, rất mê người.




      - Kẻ điên, buông tôi ra!




      Kim Tiểu Ốc chút cũng có hứng thú. tại chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cảnh sát giao rồi sau đó làm lại cuộc đời.




      - Quên giới thiệu với em. Tôi họ Lữ, em có thể gọi tôi A Trị. Hoa tỷ vì hai hòm vũ khí bán em cho tôi. Từ giờ em là người của tôi.




      giây trước kim tiểu ốc vẫn còn giãy giụa nhưng sau nghe được câu này lại cảm thấy do dự. Chẳng lẽ đến khi gặp được kẻ đứng sau những phi vụ buôn bán vũ khí mà chẳng tốn chút công sức nào, lại muốn bỏ cuộc. Con người cố chấp Kim Tiểu ốc trước kia đâu rồi. được, phải làm mọi chuyện ràng. Người đứng sau Hoa tỷ kia rốt cục là ai? Liệu có phải là kẻ đứng trước mặt .




      - là người buôn bán vũ khí?




      - Nữ nhân thông minh nên hỏi quá nhiều, em về sau .




      Thân phận của sao có thể lập tức toàn bộ ra. mua bán cái gì rất nhanh thôi nàng biết.




      - lúc trước tại sao lại đến Đài Loan.




      Chỉ là năm đó đúng là rất trùng hợp .




      - Em hỏi rất hay, ở đó tôi có mở vài chi nhánh.




      Nhớ lại đoạn thời gian đó cùng người nhà cãi nhau liền chạy tới Đài Loan mở công ty , ngờ càng làm ăn càng lớn. Mà năm trước phải trở về Nam Châu thừa kế gia sản khổng lố của gia tộc. nghĩ chỉ định tới Hồng Kông chơi vài ngày lại có thể lần nữa gặp lại .


      biết nên hỏi điều gì nữa, Kim tiểu ốc nhanh chóng buông tay nhéo ở mông , giùng giằng muốn ngồi dậy. Lữ Trị muốn có được lâu sao dễ dàng chịu buông tay.




      - Bảo bối nghe lời, cần trốn. Em thoát khỏi tay tôi đâu.




      - Nếu hôm nay đụng vào tôi, tôi lập tức tự sát. Giờ tôi còn gì để mất nữa cả, vậy cái chết có đáng gì.




      Đối với nữ nhân cố chấp như Kim Tiểu Ốc, Lữ trị có biện pháp. buông tay ra rồi :




      - Đừng kích động quá! Được rồi. Tối nay chúng ta chỉ đắp chăn chuyện phiếm, nhưng về sau tôi thể đảm bảo ăn em. Bởi em là người phụ nữ của tôi. Từ giây phút gặp lại em tôi quyết tâm phải giữ em bên cạnh mình mãi mãi. Em cũng đừng ảo tưởng chạy trốn.

      Chương 99 Rút người ra


      - giam lỏng tôi.




      - Em có thể dạo phố, mua sắm đồ, cũng có thể cùng bạn bè ăn cơm nhưng điều kiện bắt buộc là phải để người của tôi sau thầm bảo vệ. Tôi hy vọng người phụ nữ của mình bị nam nhân khác đụng phải cho dù là đầu ngón tay cũng được. Sáng sớm ngày mai chúng ta cùng nhau trở về Nam Châu. bá đạo tuyên bố.




      - Chúng ta phải lén lút sao.


      - , chút chuyện này làm khó được tôi.




      xong Lữ Trị bèn gọi điện cho thủ hạ của mình.




      - Sáng sớm mai tôi muốn thấy phi cơ của mình được đậu ở phi trường.




      Sau khi cúp điện thoại, Lữ Trị ôm nàng vào trong ngực, ngửi mùi thơm người nàng. biết từ giây phút này trở , thuộc về mình, chỉ của riêng mình thôi. Tối nay để cho nghỉ ngơi tốt cùng thích ứng với có mặt của mình.




      Suốt buổi tối Lữ Trị coi như giữ chữ tín, có đụng vào . Chỉ là mỗi lần nghiêng người hoặc là vừa động , liền tỉnh. Điều này khiến cho Kim Tiểu Ốc rất sợ. vốn chỉ muốn từ chỗ Hoa tỷ tìm vài thứ nghĩ tới cư nhiên lại bị chị ta bán .




      Vốn là bất kể bị bán cho ai, đều có thể trốn thoát. Nhưng kẻ mua lại là người cùng Hoa tỷ mua bán vũ khí. Nên tiếp tục điều tra hay là buông tha còn phải đợi cảnh sát Vương quyết định. Dưới giám sát gắt gao của Lữ trị, chỉ e ngay cả cơ hội gọi điện cho Vương Triêu Quân cũng khó khăn.




      Sáng sớm ngày hôm sau trước khi lên máy bay, Lữ Trị cho lái xe đến phi trường trước còn mình đưa Kim Tiểu ốc đến siêu thị mua đồ, chỉ vào mấy quầy hàng.




      - Em thích gì, có thể tùy chọn. Đối với người phụ nữ của mình tôi tuyệt đối bạc đãi.


      Kim tiểu ốc đột nhiên cảm thấy ghét cái cảm giác này, giống như tình nhân bị người ta bao nuôi.




      - cần.




      - đến Hồng Kông rồi cũng nên mua vài bộ y phục cùng đồ trang sức. Sau này khi bên cạnh tôi còn có cái đổi ra đổi vào mỗi dịp xã giao.




      Ý là thể ăn mặc quá đơn giản.




      Kim tiểu ốc vốn rất ghét Lữ Trị. Vừa nghe như vậy, liền biết muốn phô trương thanh thế. Vậy đừng trách Kim tiểu ốc ác, hàng hiệu đúng !




      tới trước quầy bán đồ trang sức ,tùy tiện chỉ vào viên trân châu lớn nhất trong tủ kính.




      - Tôi muôn nó.




      Biết tính nàng vẫn còn rất trẻ con, Lữ Trị cũng có tức giận. Đối với người phụ nữ mình vẫn chờ đợi nhiều năm, tuyệt đối có kiên nhẫn, đem tấm thẻ đưa cho nhân viên phục vụ.




      - Gói lại.

      Chương 100 Điều tra


      Kim Tiểu Ốc tuyệt đối động lòng, rất qua loa đem đầu nghiêng sang bên nhìn về cửa sổ. sớm còn là đứa trẻ dễ bị người ta lừa gạt. Căn cứ theo kinh nghiệm bản thân người đàn ông này đơn giản như bề ngoài đẹp trai của .


      Trực thăng rất nhanh đáp xuống phi trường, lúc này trốn đợi đến khi nào. Kim Tiểu Ốc từ trong lòng Lữ Trị thoát ra, :


      - Tôi muốn vệ sinh.


      - . Hai người các ngươi theo. Lữ Trị lệnh cho hai thuộc hạ cùng .


      Mặc dù gian kế thất bại, nhưng núp ở trong nhà vệ sinh rốt cục cũng có thể gọi điện cho cảnh sát vương báo cáo tình hình.


      - Lập tức dừng việc điều tra, quay trở về.


      - Nhưng mà…


      Kim tiểu ốc định lại thôi. Mặc dù Vương Triêu Quân muốn nhanh chóng kết thúc việc điều tra nhưng dù sao đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên được giao. thực muốn hoàn thành nó.


      - Nhưng mà người mua tôi rất có thể chính là kẻ bán vũ khí cho Hoa tỷ. rất nhiều tiền, điều này khiến tôi cảm thấy rất khả nghi là đại ca xã hội đen.


      - xác định?


      Kim tiểu ốc gật đầu.


      - chắc chắn lắm. Người này rất xảo quyệt.


      Vương Triêu Quân suy tính hồi, nhanh chóng đưa ra chỉ thị.


      - Người này tên là gì? Giờ tôi lập tức điều tra, trước tiên cứ án binh bất động.


      - Lữ Trị.


      - Được. Nhớ phải giữ vững liên lạc.


      Vương Triêu Quân xong cúp điện thoại. Chuyện chỉ liên quan tới Thừa thị mà còn dính líu tới Lân thành Nam Châu. phải cùng lãnh đạo cấp xin chỉ thị, mới có thể quyết định có nên tiếp tục điều tra nữa , dù sao đó cũng là phạm vi thế lực của Lân thành.


      Tắt điện thoại, Kim tiểu ốc chậm rãi từ nhà vệ sinh ra. Hai thuộc hạ của Lữ Trị liền lập tức bám theo. Ba người tới trước mặt Lữ Trị thấy mỹ nhân kiều diễm đúng như bạch tuộc ôm lấy .


      Lữ Trị có chút chán ghét đẩy nữ nhân kia ra. tay kéo Kim tiểu ốc vào trong ngực, đối với nữ nhân kia giới thiệu.


      - Đây là kim tiểu ốc, bạn tôi. Còn đây là em họ , Lan Khê.


      Nữ nhân được gọi là Lan Khê nhìn nàng cái rồi quay sang với Lữ Trị:


      - cần phải giới thiệu ta với em. biết em đối với những người phụ nữ ở bên ngoài khác của cũng có hứng thú. Em thích , em quan tâm có người khác.
      rina93Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 101 Là cái gì?


      Kim Tiểu Ốc thấy kia nữ nhân kia rất ngạo mạn ngẩng đầu lên bộ xem thường bộ dáng của nàng, cũng có chào hỏi, dứt khoát dựa vào lồng ngực Lữ Trị, trò đùa dai dùng thanh mềm nhũn ghê tởm nữ nhân kia.


      - A Trì ta mệt mỏi, người ta muốn nghỉ ngơi


      Lữ Trị rất hưởng thụ dịu dàng của trong giờ phút này. với Lan Khê câu chúng tôi trước rồi ôm Kim Tiểu Ốc rời .


      - Về sau nếu như muốn đặt chân ở thành phố này em nên đắc tội ta, ta chính là con của tỉnh trưởng. Tuy nhiên nếu em ở cạnh tôi, ta chẳng là gì hêt.


      - Đối tượng kết hôn của ?


      Kim tiểu ốc rất nhanh hiểu , sợ rằng chỉ là kia tự mình đa tình .


      Đấy là do ta tự suy diễn.


      chưa bao giờ có thừa nhận qua. Nếu phải nể mặt trai ta với dáng vẻ luôn vênh váo tự đắc sai khiến người bên cạnh kia , khẳng định sớm bị đá bay cách xa mười mét.


      Đừng là Lan Khê, ngay cả thiên kim tỉnh trưởng cũng để vào mắt. Còn nếu là những thứ muốn bao giờ để tuột khỏi tay.


      - Vậy tôi là cái gì? Tình nhân? Bạn ? Đồ chơi?


      Kim Tiểu ốc thực hiểu trong lòng có vị trí như thế nào, tại sao lại mua mình.


      - Bạn .


      - Nhưng là tôi có đáp ứng theo đuổi.


      - Tôi nghĩ mình cần phải hỏi qua ý kiến của em. Tôi em là bạn mình em chính là như vậy.


      Lữ Trị chỉ cảm thấy tại Kim Tiểu Ốc là bạn mình. ra tình nhân, bạn đều có nhưng những nữ nhân kia thể coi là bạn thực . Tình nhân tiền của , bạn bình thường đều là những minh tinh xinh đẹp lại cần chính là chỗ dựa để tiến thân. Trong mắt , bạn chân chính chỉ có hai người, là Kim Tiểu Ốc-người đứng trước mặt, hai là bạn cũ,giờ là em dâu. Nếu tình đầu đẹp bao nhiêu giờ cũng chỉ là dĩ vãng được chon chặt trong tim.


      - Bá đạo.


      Những lời này của lữ Trị làm Kim Tiểu Ốc cảm thấy dễ chịu hơn chút. Ít nhất có thể tự an ủi chính mình là trong tim lữ trị còn có góc dành cho . Thế nhưng sao chứ. Chỉ riêng việc rồi thế giới sống của hai người hoàn toàn đối lập. là người của cảnh sát, còn rất có thể chính là ôm trùm xã hội đen. Như vậy hai người làm sao có tương lai.

      Chương 102 Thích gì


      Lữ trị kéo về phía phi trường, bên ngoài có xe đợi sẵn, phía trước và sau đều có xe hộ tống .


      Đối với việc này, Kim Tiểu Ốc chỉ có thể dùng hai từ để hình dung:


      - Khoa trương.


      - Tôi thích như vậy đấy.


      Lữ trị cũng có tức giận, là người nắm trong tay mạc máu kinh tế của cả nước, an toàn của đối với nhiều người mà rất quan trọng. cho nên công việc bảo vệ an toàn phải được đặt nên hàng đầu. chỉ là nhằm đề phòng bọn lưu manh mà hết là tránh tai mắt của giới truyền thông. Chỉ cần hắt hơi cái thôi là ngay ngày hôm sau báo chí đưa tin lung tung khiến cho cổ phiếu tập đoàn rớt giá. Vì vậy để tránh có gì ngoài ý muốn xảy ra, cũng như để mấy mươi nghìn công nhân phải mất việc vẫn cứ phải lo liệu trước. bởi khỏe mạnh cúng có nghĩa là công nhân ở đây có công việc, có cơm ăn.


      - Hừ!


      Kim Tiểu Ốc tức giận hừ tiếng.


      Lữ trị cũng có vội vã về nhà mà đem Kim Tiểu Ốc tới nhà hàng lâu đời ở Nam Châu. Phòng ăn của nhà hàng này rất rộng, nó được trang hoàng giống như cung đình trung hoa thu . Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn hết là nhà hàng này mặc dù nằm ở trung tâm mua sắm nổi tiềng nhưng lại hết sức yên tĩnh. Thời điểm này là thời gian ăn trưa, khách ở đây đa phần là những nhân vật có máu mặt của thành phố. Tuy nhiên khi vừa nhìn thầy Lữ Trị vào đều cung kính đứng dậy chào hỏi.


      Xuyên qua đại sảnh, Lữ Trị dẫn đến sương phòng mà ở trong đó đều treo những bức tranh có giá trị liên thành, ngay cả bàn ghế đến khăn trải bàn cũng rất tỉ mỉ, tinh xảo , tựa như mặt của vậy.


      Rất nhanh có người phụ nữ gõ cửa bước vào. ta có nhìn Kim Tiểu Ốc mà trực tiếp tới trước mặt lữ trị, nở nụ cười thân thiết với .


      - Tổng giám đốc Lữ, hôm nay muốn gọi món gì?


      Lữ trị có trực tiếp trả lời mà quay đầu đưa thực đơn cho Kim Tiểu ốc. Món ăn ở đây rất ngon, chỉ cần ăn lần là nhớ mãi. Dĩ nhiên nhà hàng này là của gia tộc nên thực đơn ra sao đều nắm . Hôm nay tâm trạng của Lữ Trị rất tốt.


      - Vừa xuống máy bay, chắc em có khẩu vị vậy gọi món này . Có món cá hấp nước tương,gà xào cung bảo,há cảo hoa hồng,salad trái cây, em thích món nào? :

      Chương 103 Chạy trốn


      - Tôi muốn ăn cơm thịt kho.


      chỉ là đột nhiên rất muốn ăn cơm thịt kho, những thứ khác cũng hứng thú.


      Vị quản lý kia chưa từng gặp qua người nào để cho giám đốc Lữ mặt mũi như vậy, này chắc hẳn là tình nhân mới . Nhưng lá gan của ta cũng quá lớn, tổng giám đốc Lữ phải xuống nước đem thực đơn đến trước mặt mà ta cư nhiên nể tình. Tổng giám đốc nhất định nổi đóa nên cho xem mà khi ngài ấy tức giận …hức hức tốt nhất là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. nghĩ vậy liền len len lui về sau hai bước.


      Nhưng kết quả lại khiến ta thất vọng. Lữ trị nghe Kim Tiểu Ốc như vậy cũng có nổi điên. Bộ dáng thèm thuồng của Kim Tiểu Ốc thực rất đáng , bèn :


      - Cho ấy bát thịt kho, tôi như cũ là tốt rồi.


      - Nhưng là tổng giám đốc trong nhà hàng chúng ta có cơm thịt kho.


      Đó là những món ăn ven đường.


      - Gọi đầu bếp làm . Nếu họ làm được ra ngoài mua, về sau tìm đầu bếp biết làm về.


      Như vậy về sau nếu Kim Tiểu Ốc muốn ăn lập tức có.


      Cưng chiều như vậy nhưng Kim Tiểu Ốc cũng có cảm kích.


      - phải phiền hà như vậy.


      - Tôi thích.


      rất vui khi được cưng chiều . muốn để cho biết có thể cho những gì tốt nhất, chỉ cần lòng theo , muốn gì đều có thể thỏa mãn.


      - Muốn dùng tiền bạc để lay động tôi. chính là nhanh tỉnh lại . phải ai cũng tiền nhất là dạng người vô tâm vô phế như tôi.


      Kim tiểu ốc thích nợ ân tình của người khác.


      - Nghe xong câu này tôi thấy em phải là dạng tim phổi. Cảm ơn em nhắc nhở, chẳng qua là tôi muốn dùng chính những thứ này để chứng minh tôi em, ai có thể tốt với em hơn tôi.


      Thứ Lữ Trị có nhiều nhất chính là tiền, nếu muốn mua máy bay của mỹ về chơi cũng có thể tận lực vì .


      Dùng xong cơm, Kim Tiểu Ốc mượn cớ nhà vệ sinh. Lấy điện thoại ra gọi điện choVương Triêu Quân.


      - Điều tra được gì sao?


      Lữ trị là tổng giám đốc tập đoàn lữ thị. là con trai cả của tổng giám đốc tiền nhiệm, là người thông minh, giỏi kết giao, giao thiệp lại rộng. Tạm thời chưa thực vụ làm ăn phi pháp nào cả. Do đó cần phải điều tra về con người này nữa. Trước tiên cứ tìm chỗ trốn an toàn chờ nhiệm vụ được giao sau. Phải cẩn thận đề phòng bị bắt lại. Nếu muốn trốn ra ngoài rất khó.


      - Được.


      Kim Tiểu Ốc xong, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch rời khỏi Lữ Trị.

      Chương 104 Hoành phi


      “Được” Tiểu Ốc xong, bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch rời khỏi Lữ Trị.


      Phòng ăn tất cả đều là người của Lữ Trị, Tiểu Ốc thể nào chạy trốn. Sau khi lên xe cũng bị canh chừng nghiêm ngặt nên việc chạy trốn còn khó hơn lên trời.


      Vừa đến nơi, Tiểu Ốc bị lực lượng cảnh vệ trước mắt dọa sợ. Chỉ cái biệt thự mà thậm chí có ba mươi mấy hộ vệ, hơn nữa, thân thủ mọi người đều kém. Như vậy làm sao chạy ?


      Sau bữa ăn tối, thừa dịp Lữ Trị ở thư phòng, Tiểu Ốc lấy cớ muốn ra ngoài mua đồ dùng cá nhân, mà người giúp việc lại dám lên quấy rầy Lữ Trị làm việc nên kêu hai hộ vệ theo mua.


      Vào cửa hàng, Tiểu Ốc chạy thẳng tới tầng lầu tương đối cao. Hai hộ vệ luôn theo sau , tấc cũng rời, bởi chính là người tổng giám đốc, ngộ nhỡ bị lạc mất bọn họ chịu nổi.


      Tiểu Ốc có nhiều thời gian, dạo lâu khiến Lữ Trị hoài nghi. Lầu sáu chỉ có trang phục dành cho nam nên Tiểu Ốc kêu nhân viên đem tất cả quần áo phù hợp với Lữ Trị gói lại, nhưng cần đưa đến tận nhà mà trực tiếp kêu hai hộ vệ xách theo. Dù sao Lữ Trị cho tấm thẻ vàng có thể tùy tiện cà, lãng phí đáng tiếc, thôi để lại cho chính mặc !


      Từ trong tiệm ra ngoài, Tiểu Ốc lại chọn mấy bộ y phục, đem thẻ vàng đưa cho hộ vệ để bọn họ trả tiền, còn mình ngồi cạnh cửa tiệm bên uống trà.


      Hai tay của hai hộ vệ đều xách đầyđồ nhưng lại dám bỏ xuống, người trong đó đưa tay lần lượt trả tiền, bởi vì Tiểu Ốc trong này có vài thứ chỉ có thể cầm thể rơi xuống đất, nếu tức giận.


      Thừa dịp hai người bọn họ bận trả tiền, Tiểu Ốc đột nhiên đứng lên, mấy bước vọt tới bên ngoài, lại lui về phía sau mấy bước, tung người lên cao nhảy qua lan can rồi lại từ trung nhảy xuống. Trong quá trình hạ xuống, nhạy bén tay bám víu băng rôn quảng cáo dài khoảng hai ba mươi thước, buông lỏng tay từ từ rồi tuột xuống.


      Lúc bọn cận vệ đuổi tới, Tiểu Ốc nắm băng rôn quảng cáo đung đưa qua lại, nhắm lúc hướng thang máy lầu ba xuống nhào tới, hai tay dùng sức bám víu thang máy, sau đó cái chân từ thang máy bên ngoài lật vào, rồi cả người lật vào, an toàn rơi vào thang máy. Cảnh tượng này khiến đám người mua đồ chung quanh kinh sợ. Đây quả thực là màn trình diễn đặc sắc trong phim ảnh.


      Tiểu Ốc nhanh chóng hướng phía cầu thang mà chạy vì cửa hàng có đặt thang máy vận hành thường xuyên.
      rina93Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 105 Đói bụng


      Tiểu Ốc quyết định chạy cầu thang vì thang máy dưới có ở cùng bên nên chạy như vậy nhanh hơn. Chỉ với vài động tác , Tiểu Ốc dễ dàng từ cửa hàng trốn ra ngoài, bước nhanh theo hướng dòng người mà chạy . Từ xa, trong biển người xa xôi, vẫn có thể nghe được thanh của hai hộ vệ kia truyền đến.


      được 1 lúc, Tiểu Ốc mới phát ra mình phải đối mặt với nhiều vấn đề. tại người có đồng nào, mà tên Lữ Trị kia lại cho rằng dám trốn bởi nơi này là địa bàn của , rất dễ dàng bị phát . Nhưng Kim Tiểu Ốc lúc nào sợ chứ?


      Tiểu Ốc tìm người hỏi chút về vị trí của chỗ đổ rác, rồi tốn hơn giờ bộ tới đó. Sau khi thay bộ đồ mặc người, bắt đầu lục lọi đống rác. Cuối cùng tìm được vài cái túi vải, quyết định dùng túi đó nhặt ve chai. nhặt vỏ chai cola, giấy báo hư cũ, chai rượu, kim loại… thứ cũng có bỏ qua. Khi trời sắp sáng, Tiểu Ốc thu được ba túi phế phẩm. tay kéo mấy cái túi vải tới nơi thu mua phế phẩm gần đó. Cửa tiệm kia hơn tám giờ sáng mới mở cửa nên ngồi xuống chợp mắt chút. Khi bà chủ vừa mở cửa nhìn thấy Tiểu Ốc ôm ba cái túi phế phẩm được phân loại, nằm trước cửa. Bà ấy đánh thức : " , mau tỉnh, đừng nằm đất, lạnh lắm."


      " có sao, bà chủ, tôi muốn bán những thứ này, bà xem chút chúng đáng giá bao nhiêu tiền." Bà chủ nhìn mấy cái túi rồi lại nhìn , trông đáng thương nên bà cũng có ăn bớt, theo thực tế cho 136 tệ. Tiểu Ốc nhận được tiền thở ra hơi: "Cám ơn bà chủ, có số tiền này, tôi có thể ngồi xe về nhà."


      "Chắc là bị người lừa gạt đến nơi này phải ? Đến nhà tôi tắm rửa, tôi cho vài bộ quần áo cũ để thay, nếu tài xế cho lên xe ."


      "Cám ơn bà chủ, đúng rồi, cái này cho bà." Tiểu Ốc gở từ tay xuống cái lắc tay bằng bạch kim đưa cho bà. Do ngày hôm qua vội vàng trốn khỏi nhà Lữ Trị nên quên lấy xuống. Cái lắc tay bạch kim cùng dây chuyền phỉ thúy đều là tặng phẩm mà Lữ Trị đưa, đúng là nhìn rất tốt.


      Bà chủ hớn hở nhận lấy, nghĩ thầm làm người tốt quả nhiên được đền đáp tốt.


      Sau khi Tiểu Ốc tắm rửa, thay quần áo xong, bà chủ cho cái túi đeo lưng cũ, dùng để đựng bộ đồ thay ra, rồi lại cho chén mì: "Ăn no !"


      "Cám ơn bà chủ" Tiểu Ốc mệt mỏi cả buổi tối qua, vốn sớm đói bụng, nay được ăn chén mì nên cảm thấy tốt hơn nhiều.

      Chương 106 Hết sức ghê tởm


      Dưới chỉ điểm của bà chủ, Tiểu Ốc tìm được bến xe. đè thấp cái mũ rồi đến đại sảnh mua phiếu. Đúng như nghĩ, Lữ Trị lựa chọn hành động, có mấy người bán vé vừa nhìn qua giống như nghiêm chỉnh làm việc, nhưng ra lại luôn quan sát xung quanh. Đứng ở cuối hàng, Tiểu Ốc cúi đầu, chờ từ từ tới lượt mình. Khi người bán vé hỏi muốn đâu Tiểu Ốc ngẩn ra, bởi vì cũng biết mình có thể đâu. Dù rằng thành phố là nơi lớn lên, nhưng nơi đó cũng quá dễ bị phát nên cũng ở lại được. muốn Macao tìm Đậu Diệc Phồn, hỏi tại sao tìm , nhưng bây giờ là đào phạm nên làm được giấy thông hành qua Hongkong. Thế giới rộng lớn nhưng lại có đất dung thân.


      Suy nghĩ chút, Tiểu Ốc ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại rồi tùy tiện chỉ đại chỗ, mở mắt ra thấy phía viết là thị trấn Thanh Hà. Tuy trấn này phải là địa phương phát đạt, nhưng lại khá an tĩnh, vé xe lại rẻ, nên Tiểu Ốc lập tức mua vé.


      Tiểu Ốc đường rất thuận lợi. Từ Nam Châu đến Thanh Hà chỉ mất hơn giờ. Trong trấn, tiền mướn phòng rất rẻ, chỉ 20 tệ là có thể ở buổi chiều trong khách sạn . Nhưng Tiểu Ốc chỉ còn lại hơn trăm chút, nỡ dùng. Sau khi khắp trấn , cũng tìm được công việc phục vụ trong 1 quán cà phê, tháng 600 tệ, bao ăn ở. Mặc dù tính tình hơi lãnh đạm chút nhưng bộ dạng xinh đẹp nên cũng có khách hàng thích. Đây là quán cà phê duy nhất trong trấn nên việc buôn bán cũng khá.


      Tiểu Ốc làm ở chỗ này hơn nửa tháng nhận được điện thoại của Vương Triệu Quân: "Có nhiệm vụ."


      "Nhiệm vụ gì?" Tiểu Ốc thoáng cái có tinh thần.


      "Có đám người lừa bán phụ nữ làm mại dâm, có nhận làm hay ?"


      "Nhận."


      "Mục đích là tra ra nhóm người này còn có bao nhiêu người, tên của bọn họ, kẻ tiếp ứng bên ngoài của bọn chúng là ai. Vụ án này về cơ bản được điểm, cao nhất có thể đạt được sáu điểm."


      "OK, tôi cần vũ khí phòng thân, còn có tư liệu của bọn họ. Vũ khí tôi muốn ông cho tôi cái vòng tay trước kia, tài liệu ông gửi qua hộp thư cho tôi, tôi tìm máy vi tính để kiểm tra!" Tiểu Ốc quả quyết .


      Vương Triêu Quân gửi tài liệu cho xong, còn vũ khí dùng cách nhanh nhất để chuyển đến đây cho . Phương pháp gạt người của nghi phạm là lợi dụng internet, là tuyển dụng nhân viên, lừa gạt các làmviệc, nhưng ra khi đến lập tức bị giam, sau đó bán qua nước ngoài làm mại dâm. Việc này chia rẻ rất nhiều gia đình. là hết sức ghê tởm!

      Chương 107 Đàng hoàng


      Tiểu Ốc ghét nhất bọn buôn người. Bởi vì nghe lúc mình cũng là bị bọn buôn người lừa bán, sau được cảnh sát giải cứu, nhưng lại cách nào tìm được người thân, cho nên bây giờ mới chỗ nương tựa. Vì vậy sau khi nghe xong, quả quyết nhận nhiệm vụ này.


      tìm ông chủ lấy tiền lương. Thế nhưng ông ta lại chỉ mới làm việc nửa tháng nên trả tiền.


      Tiểu Ốc bình tĩnh vào phòng bếp, lấy ra con dao, đâm thẳng vào tường. Con dao ấy cắm vào tường khoảng nửa tấc, vô cùng kiên cố, có dấu hiệu nào là rớt xuống. Sau đó lạnh lùng với ông ta: "Ông có muốn thử nhìn chút hay ?"


      Ông ta lập tức bị dọa sợ, vội lấy từ trong ngăn tủ 600 tệ đưa cho , nhưng Tiểu Ốc chỉ lấy nửa. bây giờ phải là cường đạo, chỉ muốn trở về nơi thuộc về mình. làm nửa tháng nên cũng chỉ cầm nửa tháng tiền lương là 300 tệ. Tiểu Ốc nhanh chóng đóng gói hành lý, chờ khi ám khí được gửi tới liền trở về thành phố.


      Trở lại thành phố, Tiểu Ốc mua ình bộ quần áo giá rẻ hơi lộ liễu. nghĩ dù Mộc Trạch Khải có đứng ở trước mặt cũng thể nhận ra vì được ngụy trang bằng lớp trang điểm rất đậm. đến trung tâm nộp đơn, cố ý đem thanh của mình làm lạc : "Xin hỏi các vị tuyển người sao? Chỗ các vị có người gọi là quản lí Hồ phải ?"


      "Dĩ nhiên, tiểu thư, mời vào bên trong, để tôi dẫn đường cho ". Người phục vụ nhìn Tiểu Ốc trước mắt sắp bị khống chế, nghĩ thầm lại khoản làm ăn đưa tới cửa.


      Tiểu Ốc làm bộ biết chuyện, lắc cái mông theo ta lên lầu hai. Vừa lên lầu, ta liếc mắt nhìn tên côn đồ ngồi ở hành lang lầu hai : "Lại tới thêm người nữa, ngươi nhìn xem, tốt."


      Tiểu Ốc giả bộ kinh hoảng : "Các ngươi muốn làm gì?"


      " cần sợ, chỉ cần đàng hoàng đợi, chúng tôi đối với như vậy". Người nọ bắt được cánh tay Tiểu Ốc rồi kéo vào trong gian phòng. Trong đó có giường, đất là mười với khuôn mặt hoảng sợ ngồi tựa vào vách tường. Tiểu Ốc vào rồi ngồi chồm hổm xuống ở trong góc.


      Người nọ thấy đàng hoàng, liền đóng cửa ra ngoài. Tiểu Ốc quay đầu nhìn về những đáng thương kia, thấy có người vẫn nức nở, cảm thấy mủi lòng nên lên tiếng an ủi bọn họ: "Đừng khóc, chúng ta nhất định có thể ra ngoài, khóc chỉ làm mình mệt mỏi thêm thôi."


      Các làm sao biết đạo lý này, nhưng là họ sợ. người trong đó trợn mắt nhìn Tiểu Ốc: " dễ, bên ngoài nhiều người canh giữ như vậy, chúng ta làm sao được. Nghe bọn họ muốn bán chúng ta sang Lào, tôi sợ, tôi muốn Lào"
      Chương 108 Ác mộng


      "Nghe bọn họ muốn bán chúng ta sang Lào, tôi sợ, tôi muốn Lào."


      "Sợ cũng vô ích, tôi mệt mỏi ngủ trước, các muốn khóc tiếp tục khóc!" Tiểu Ốc xong, leo lên giường nằm, dùng chăn bao lấy thân thể. Trời rất lạnh, trong phòng lại có điều hòa, để tránh lạnh, quấn chăn sao được.


      Nghe vậy, các kia cũng ngừng khóc. Đúng vậy, sai, khóc cũng thể giải quyết vấn đề.


      Tiểu Ốc ngủ giấc tỉnh dậy thấy các cũng còn khóc nữa. Bốn phía gian phòng vì phòng ngừa bọn họ chạy trốn nên cửa sổ cũng có, trong phòng hết sức tăm tối, thứ đáng giá người mọi người đều bị tịch thu, cũng có đồng hồ đeo tay nên biết lúc nào có thể ăn cơm.


      Ước chừng lại qua hai tiếng, mới có người mở cửa ném cho họ mâm bánh bao nguội, chia đều mỗi người chỉ được nửa, thế này làm sao ăn no bụng, Tiểu Ốc đứng dậy, với người kia: " cho người cầm đầu của các người biết, chúng tôi muốn ăn cơm, các người nuôi tốt mới có thể bán với giá tốt, tôi tin tưởng các người hiểu đạo lý này ."


      Người nọ có chút ngoài ý muốn nhìn cái: " tên gì?"


      "Chu Diễm Lệ." Tiểu Ốc dùng tên giả trả lời


      "Rất tốt, rất phối hợp, những người khác xem chút, đây chính là tấm gương cho các ." Người nọ xong rời gặp người cầm đầu, ta vừa nghe liền cảm thấy Tiểu Ốc thú vị bởi đạo lý này phải là lần đầu tiên ta nghe , mà con bé mới tới lại gan dạ sáng suốt như thế rất ít, cộng thêm rất trấn tĩnh, lại càng hiếm thấy, nên cũng có gây khó khăn cho nữa.


      Việc ăn uống so với lúc trước tốt hơn chút, có thịt nhưng ít ra có thể ăn no. Chẳng lẽ bọn chúng hy vọng có thể bán các ra giá cao sao?


      Hai ngày sau, Tiểu Ốc cùng nhóm các này bị bán sang Lào làm mại dâm. Họ bị nhốt trong thùng hàng của chiếc xe vận tải. Thùng hàng này vừa tăm tối vừa ngột ngạt vì có cửa sổ thông gió, cũng tia sáng nào có thể lọt vào. Họ mang theo sợ hãi cùng lo lắng ngồi trong thùng hàng tối đen như mực ấy. Vì ngồi xe lâu nên ai cũng có chút choáng váng. Bình thường xe chạy khoảng mười mấy giờ mới dừng lại, mở cửa xe cho các chuyển động cái đầu chút hoặc uống chút nước. xe có thùng lớn chứa nước sông. Dù biết là nước rất dơ, có vi khuẩn nhưng vẫn phải uống nếu muốn mình chết khát.


      Dọc đường , những người trông chừng các chưa từng xem bọn họ là người mà chỉ coi như hàng hóa. Ánh mắt của bọn chúng rất lạnh lùng, động chút là vừa đánh vừa mắng. Nếu như phải là người cầm đầu cầu thời điểm các bị bán phải còn là xử nữ ..., Tiểu Ốc nghĩ bọn đàn ông này nhất định tùy ý cưỡng gian các .
      rina93Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :