1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đào hoa xin cẩn thận: Con dâu xã hội đen nuôi từ bé - Tiền Tiểu Bạch (282C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 67 Trầm mặc


      "Tôi , tôi "? Nhìn thấy quả đấm của càng lúc càng gần, ta sợ hãi gật đầu: "Là Mộc thiếu gia bảo tôi đợi ở trong phòng, chờ bị uống say về phòng, tôi chỉ giả vờ ngủ với , sau đó Mộc thiếu gia tới bắt gian. Nhưng tôi nghĩ cưỡng hiếp , Mộc thiếu gia cũng có ý đo, thiếu gia chỉ định dọa thôi. tha cho tôi "!


      Tiểu Ốc nghe xong, đấm sượt qua mặt ta thẳng vào bức tường, nghe tiếng động cũng biết là rất đau, cũng may là có tình đấm vào tường, chứ nếu quả đấm đó rơi mặt người kia khẳng định khuôn mặt bị hủy.


      Tểu Ốc thả tay ra, người kia sợ hãi cả người mềm oặt ngã xuống như đống bùn nhão.


      "Cút"! Tiểu Ốc bỏ .


      Tiểu Ốc vào thang máy, cầm điện thoại di động lên gọi cho Mộc Trạch Khải, lần đầu tiên gọi là Kiều Kiều, mà gọi thẳng tên: "Mộc Trạch Khải, tôi có chuyện muốn hỏi ".


      " ".


      "Có phải bảo người đàn ông vào phòng tôi, sau đó muốn bắt kẻ thông dâm để thoát khỏi tôi". Tiểu Ốc hỏi thẳng, vòng vo.


      "Đúng vậy". nghĩ tới Tiểu Ốc biết, lại nhanh như vậy.


      Tiểu Ốc hỏi tại sao, còn hơi sức nữa rồi, bắt đầu từ giờ phút này, trong lòng tồn tại Kiều Kiều, người kia chỉ còn là Mộc Trạch Khải – con trai của ba nuôi. Qua hồi lâu, Tiểu Ốc mới : "Từ nay về sau, đối với tôi Kiều Kiều chết. yên tâm, trong thời gian sớm nhất tôi dọn ra khỏi nhà".


      Mộc Trạch Khải im lặng, lần này rất nghiêm túc, chuyển ra ngoài ở, thế nhưng lại vui. . . . . .


      Ra khỏi khách sạn, Tiểu Ốc đón taxi trở về bệnh viện, cửa phòng bệnh mở, Đậu Diệc Phồn chán chường ngồi ghế sa lon, thấy trở lại hơi ngẩng đầu : " chờ em cả đêm, em đâu".


      Tiểu Ốc đá văng giày cao gót, vào phòng tắm thay quần áo, ra ghế ngồi xuống, tiện tay cầm bình rượu Đậu Diệc Phồn uông được nửa dốc cả vào miệng, suýt bị sặc.


      Nhìn nốc rượu, Đậu Diệc Phồn lo lắng, giật lấy chai rượu trong tay : "Em làm sao vậy? Đừng uống nhanh như vậy".


      "Em khó chịu".


      "Vậy em ra , giúp em gánh chịu". Đậu Diệc Phồn quẳng bình rượu vào thùng rác.

      Chương 68 Người


      "Em bị ngủ cùng người khác". Tiểu Ốc cảm thấy mình xấu xí, dơ bẩn đến tận xương tủy. quá tin tưởng Mộc Trạch Khải, nghĩ ta chính là bạch mã hoàng tử, kết quả lại bị bạch mã hoàng tử tìm người hãm hại . chả có gì, cái gì cũng là Mộc gia cho, chỉ có mỗi tấm màng mỏng manh quý giá định để cho Mộc Trạch Khải, ngờ lại bị Mộc Trạch Khải gián tiếp làm cho người khác phá hủy.


      "Mộc Trạch Khải"? Đậu Diệc Phồn kích động.


      Tiểu Ốc lắc đầu: "Người lạ".


      " cho biết ở đâu, cho người tiêu diệt ". Người nào tổn thương Tiểu Ốc của cậu, cậu lấy mạng .


      Tiểu Ốc lại lắc đầu, cảm thấy quá mệt mỏi: "Giếtchết thế nào, chuyện xảy ra, đây chẳng qua là người vô tội, hãm hại em là người khác, tại em muốn về chuyện này nữa. Đậu Diệc Phồn, em rất khổ sở, rất vô dụng, em biết nên làm gì đây"?


      "Có muốn tìm Mộc Trạch Khải đến để an ủi em ? Nếu là ta đến, giúp em lừa gạt ta". Cậu biết Tiểu Ốc thích Mộc Trạch Khải, có lẽ chỉ có Mộc Trạch Khải mới có thể an ủi .


      " cần". muốn gặp ta.


      "Vậy với ba mẹ em tới đón em về nhà"?


      " cần, em muốn về nhà, cũng muốn ở chỗ này". Tiểu Ốc muốn trốn tránh, chán nản tất cả mọi thứ trước mắt, chán cả cái thành phố này.


      "Vậy đưa em du lịch, cho đến khi nào em muốn về về".


      "Có thể "? Tiểu Ốc ngẩng đầu lên mê mang nhìn cậu, có thể trốn tránh bao lâu? ngày, năm, hay cả đời.


      "Có thể, lập tức cho người đặt vé máy bay, em muốn đâu? Tokyo? Luân Đôn? Newyork? Em muốn đâu chúng ta đến đó". cần phải có thời gian chữa khỏi vết thương, mà cậu có thể đợi.


      Tiểu Ốc lắc đầu: " nước Pháp ! Em muốn xem hoa cỏ Lavender".


      Mấy năm trước khi xem phim nhìn thấy quyết định, nếu sau này kết hôn với Mộc Trạch Khải, phải Provence chụp ảnh cưới. bây giờ còn cưới xin gì nữa, mình hưởng thụ coi như cáo biệt, sau này có thể bình tĩnh đối mặt với Mộc Trạch Khải, gọi ta tiếng đại ca, là còn trai của ba nuôi.

      Chương 69 Cảm ơn


      "Vậy lập tức cho người chuẩn bị vé máy bay, cùng em".


      Tiểu Ốc kéo tay cậu: "Em muốn mình".


      Đậu Diệc Phồn biết rất cố chấp, nên chấp nhận: "Được rồi! Em phải cẩn thận đấy".


      "Em biết rồi, cám ơn Đậu mỹ nhân, cám ơn giúp em". Tiểu Ốc cảm động ôm cậu, tựa đầu vào vai cậu, cảm giác an toàn.


      "Đó là bởi vì ham mê sắc đẹp của em, mục đích là muốn em theo , cho nên em cần phải cảm động".


      Tiểu Ốc cười ra tiếng, muốn cho cậu nụ hôn, giống như là cảm ơn bạn bè, nhưng làm vậy, bởi vì cảm thấy mình rất dơ bẩn.


      Tiểu Ốc gọi cho Mộc ba: "Ba, con muốn du lịch thời gian".


      Mộc ba bất ngờ, lửa cháy đến nơi rồi mà còn có tâm tình chơi: "Tại sao? Đậu gia bên kia giải quyết xong rồi"?


      " phải, mà là giải quyết chuyện với đại ca".


      "Có ý gì"? Mộc ba cau mày.


      "Về đại ca, con buông tha theo đuổi ấy".


      "Con tên Tiểu Bạch Kiểm họ Đậu đó"? Mộc ba luôn luôn lo lắng, bởi vì ông biết Tiểu Ốc thà chết vì Mộc Trạch Khải sao có thể bị " tiểu bạch kiểm " cưa đổ. Nhưng hôm nay thấy Tiểu Ốc rất kiên quyết, chắc là như vậy rồi.


      " phải, con muốn ra nguyên nhân, thời gian nữa con , như vậy tốt cho cả đại ca và con. Nếu ba có chuyện gì cứ gọi điện cho con, di động con luôn mở, hễ kêu là tới". Tiểu Ốc cúp máy, lại gọi cho thủ hạ dặn dò vài chuyện, sau đó bắt đầu dọn dẹp hành lý.


      Vừa dọn xong Đậu Diệc Phồn cũng làm xong thủ tục ra viện đẩy cửa vào, giúp xách va li , cậu trả tiền du lịch cho Tiểu Ốc, nhất quyết là mượn sau này trả.


      Đậu Diệc Phồn cười : "Trả cũng được, lấy tiền, làm bạn của "!


      Tiểu Ốc cho cậu đá như thường ngày mà cười ảm đạm: "Em bẩn, xứng với ".


      "Xứng hay do quyết định, em nghĩ thông suốt gọi điện thoại cho ".
      rina93Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70 Provence


      "Tổng giám đốc, là tôi". Ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.


      "Vào ". Lữ Trị vuốt đuôi mắt, tâm trạng rất kém cỏi. chết tiệt! Nếu ngày nào đó bắt được , cho nếm mùi đau khổ, dám ra tay với mạnh như vậy.


      Thư kí Trương run rẩy vào, tại chỉ muốn chết: "Tổng giám đốc, tôi điều tra rồi, nhân viên khách sạn đều cho biết bé kia lần đầu tiên tới đây, ai biết ấy, tên cũng tra được, có lẽ là khách của quán rượu". Hôm qua đưa sai người vào phòng tổng giám đốc, ngờ đó bạo lực thế. biết ai mới là người bị hại?


      "Phế vật, cho dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra ta cho tôi. Ra ngoài". Ngày hôm qua mang bao bảo hộ, biết kia có thể mang thai con của hay ? thích bất cứ chuyện gì thoát khỏi lòng bàn tay . Chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn, cứ tưởng đó là gọi của khách sạn, chuyện sáng sớm hôm nay cũng bị ngoài ý muốn, người đàn ông cao lớn là đây lại bị chiêu hạ gục. Chuyện này mà truyền ra ngoài có độn thổ cũng giấu mặt được.


      "Dạ, tôi nhất định cố hết sức". Thư kí Trương gật đầu, thầm nghĩ kia nên tự mình cầu phúc .


      Sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Ốc đến Paris, sau đó phi ngựa mạch đến Provence.


      Tiểu Ốc giỏi tiếng , cho nên luôn cầm từ điển điện tử trong tay, đến đâu chụp ảnh lại rồi cho dịch tự động. Cứ như vậy mà tìm đến nơi muốn đến.


      Đường phố Provence với phong cách cổ xưa, trang nhã, đậm chất nghệ thuật làm cho người ta có cảm giác rất an bình. Nơi đây ồn ào, náo nhiệt cũng có những bước chân vội vã, mọi người lại từ tốn, buổi trưa rất yên tĩnh.


      Tiểu Ốc vòng quảng trường đầy chim bồ câu trắng bay lượn, muốn tắm phân chim như trong truyền thuyết, rất thối nhưng cũng rất sảng khoái.


      Sau đó Tiểu Ốc tìm được quán ăn ngoài trời đặc sắc ăn bữa lớn, dọc con đường này toàn những món ăn thích, hiệu quả trị liệu ràng, nhưng ràng thuỳ mị hơn.

      Chương 71 Nhìn kìa


      Từng món ăn bàn bị xử lý nhanh gọn. Tiền bác rất quý, tình càng có giá hơn, nhưng so với thức ăn ngon còn thua xa. Nụ cười hình như trở về mặt , cho dù còn rất mờ nhạt.


      Ngồi cách đó xa, Đậu Diệc Phồn cũng rất hưởng thụ buổi trưa yên bình này, hơn nữa còn thấy được nụ cười môi Tiểu Ốc. Cậu lo lắng an toàn của Tiểu Ốc nên lặng lẽ theo . Nhìn ăn uống rất ngon miệng làm cậu cũng thấy ngon, mặc dù cậu chưa bao giờ thích món mì Ý nhưng hôm nay lại cảm thấy món này cực kì ngon, chỉ loáng là cậu đánh sạch bách cả đĩa. Sau đó cậu quay qua với hướng dẫn viên du lịch cùng: “Bảo nhà hàng mang thêm cho ấy suất bánh ngọt, là tặng phẩm của nhà hàng, cần nhắc tới tôi”.


      "Vâng". Hướng dẫn viên du lịch lập tức với nhân viên nhà hàng, cảm thấy người đàn ông này rất thâm tình, theo người ta lâu như vậy, mà vẫn chịu lộ diện, rồi lại vẫn theo.


      Thấy bà chủ đưa ình cái mâm bánh ngọt to đùng là tặng phẩm, Tiểu Ốc rất vui vẻ, nhưng bánh nhiều thế này có khả năng đánh bay tại đây, mang về khi nào đói ăn tiếp vậy. Vì vậy, Tiểu Ốc cầm hộp bánh thong dong dọc phố về khách sạn ở.


      góc tối quảng trường cách khách sạn xa, hai ga đàn ông áo quần bảnh bao nhìn ngang nhìn dọc tìm kiếm con mồi, bọn bọ nhìn thấy đường. Nhìn quần áo cũng biết là người có tiền, còn là du khách độc hành.


      "Nhìn kìa". Gã lùn đẩy vai đồng bọn, ánh mắt sáng rực nhìn xinh đẹp người châu Á cầm hộp bánh ngọt mình quảng trường.

      Chương 72 Gặp lưu manh


      Gã đồng bọn cũng nhanh chóng phát ra Tiểu Ốc: " chấu Á này tệ, nhìn quần áo cũng biết là người có tiền, có làm ? Tao muốn tiền, ày người".


      Gã lùn xoa xoa hai bàn tay, tâm ngứa ngáy, nếu đêm nay có thể có được xinh đẹp này là tuyệt: "Làm thế nào"?


      "Mày lên trước giả vờ đụng ngã ta, ta ở phía sau nhân cơ hội trộm thẻ phòng của ta, nhìn dáng vẻ của ta chắc là khách sạn ở gần đây thôi, trong phòng chắc có ít thứ. Còn tiểu mĩ nhân mày tùy ý giải quyết".


      Gã lùn đứng dậy cầm cốc trà sữa về phía Tiểu Ốc, giả vờ chạm vai làm đổ cốc trà lên người .


      "Cẩn thận chút"! Tiểu Ốc vội vàng móc ra khăn giấy ra lau ống tay áo của mình.


      "Tiểu thư xin lỗi"! Gã lùn nắm lấy tay , vừa xin lỗi, vừa dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của để gã đồng bọn sau lưng nhàng mở túi xách trộm ví tiền cùng thẻ phòng, sau đó chạy mất.


      Tiểu Ốc chỉ lo lau sạch nước trà đổ ống tay áo, phát ra tên trộm phía sau lưng, than : " biết có thể gột hay ".


      "Tôi bồi thường cho , nhưng tiền tôi để ở khách sạn Kate, cùng tôi đến đó lấy được "? Gã lùn cho rằng chỉ cần lừa được người đến phòng mình là xong, sợ chống trả.


      "Trả tiền giặt đồ là được". Tiểu Ốc xòe tay ra trước mặt gã.


      "Rất xin lỗi, tôi mang theo tiền, cùng tôi đến khách sạn, tôi nhất định cho ".


      " ". Tiểu Ốc muốn , lười quá!


      ngờ gã móc trong túi quần ra con dao găm giờ ra trước mặt Tiểu Ốc: "Ngoan ngoãn theo tao".


      Tiểu Ốc vui sướng, trong lòng buồn bực chưa được giải tỏa, nay có người tình nguyện miễn phí bồi luyện sao có thể từ chối thịnh tình của người ta đây? Tay trái nhanh như cắt đoạt lấy dao trong tay gã, tay phải dấm thẳng vào mũi gã, lúc gã còn chưa kịp phản đòn lại nhận thêm đá vào bụng.
      rina93Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73 Sao thế


      Gã lùn ngã ngửa ra sau bò dậy được, lăn lộn mặt đất, Tiểu Ốc ném trả con dao cho gã: "Tự đưa mình đến cửa, đừng trách tôi hung ác, nếu phục, cứ tự nhiên trở lại, tôi lúc nào cũng mở cửa nghênh đón".


      ngờ bản lĩnh như vậy, cố gắng gượng dậy chạy chối chết. Tiểu Ốc chán nản: "Đồ hèn nhát".


      Khi về tới khách sạn, lúc chuẩn bị mở cửa phòng mới phát thấy ví tiền, nhất định là vừa rồi bị đồng bọn của gã kia trộm mất rồi. định trở lại chỗ cũ tìm chút manh mối, đến đại sảnh nhân viên phục vụ của khách sạn đến: " là Kim tiểu thư sao? Có người nhặt được ví tiền của ".


      "Cám ơn, người đó là ai"? Tiểu Ốc cầm lấy ví tiền, giác quan thứ sau cho biết phải người đó tình cờ nhặt được bởi vì trong ví của có giấy tờ gì cũng ảnh của sao người đó biết là ví của , lại còn biết khách sạn nơi ở để đến trả lại.


      "Người đó vừa ra, kia kìa". Nhân viên phục vụ chỉ vào người.


      Tiểu Ốc nhìn bóng lưng người đó cảm thấy quen quen, cho chạy theo bắt được tay áo khi người đó chuẩn bị lên xe: "Tiên sinh, chờ chút".


      " cần cám ơn". Dưới tình thế cấp bách Đậu Diệc Phồn cúi đầu ra câu tiếng Trung.


      Giọng quen thuộc này làm Tiểu Ốc bật cười kéo tay cậu: "Đậu mỹ nhân, ra là ! Còn muốn chạy đâu"?


      Bị phát Đậu Diệc Phồn, sợ tức giận, vội vàng giải thích: " phải theo dõi em, chỉ muốn bảo vệ em, đừng nóng giận, được "?


      Tiểu Ốc tức giận, ở nơi xa xôi này mà có thể gặp được người quen rất vui mừng. Mà tâm ý của cậu làm cảm động thôi. Nếu có chuyện xảy ra, nếu đuổi theo kịp có lẽ vĩnh viễn biết có người đàn ông vì bảo vệ , len lén theo tới Provence, yên lặng ở sau lưng , Tiểu Ốc lắc đầu: "Em tức giận, em rất vui khi nhìn thấy ".


      "Vậy tốt". Đậu Diệc Phồn thở phào nhõm, cười như vừa được thưởng kẹo.


      "Tay của sao thế"? Tiểu Ốc cúi đầu nhìn mu bàn tay của cậu thấy vết thương màu đỏ, mặc dù chảy máu nữa.

      Chương 74 Tiền phòng


      " cẩn thận bị dao cứa".


      "Vì em đúng ? , chúng ta đến bệnh viện băng bó chống nhiễm trùng". Nhớ tới gã lưu manh vừa rồi có dao, Tiểu Ốc nghĩ tên đồng bọn cũng có, vì muốn lấy lại ví tiền cho nên trong lúc giằng co Đậu Diệc Phồn bị tên kia làm cho bị thương.


      "Thương xót "? Cậu cười giễu.


      Tiểu Ốc thẳng thắn gật đầu, cậu là bạn rất quan trọng cả : "Dĩ nhiên".


      Hai người cùng bệnh viện, bác sĩ giúp Đậu Diệc Phồn sát trùng và băng bó vết thương. Lúc ra về Tiểu Ốc hỏi : " ở đâu"?


      "Đường Vinh Hân"


      "Quá xa, em trả phòng bên khách sạn này sang bên để tiện chăm sóc ". Bởi vì lúc trước nằm viện Đậu Diệc Phồn ở bên cạnh chăm sóc .


      Đậu Diệc Phồn mừng rỡ như điên, nghĩ thầm vết thương này cũng đáng giá, gật đầu như bằm tỏi: "Tùy em".


      Tiểu Ốc trả phòng rồi chuyển đến ở cùng phòng với Đậu Diệc Phồn. Phòng cậu ở là phòng cao cấp, ngoài phòng ngủ chính, còn có hai phòng ngủ khác, hướng dẫn viên du lịch ở phòng, Tiểu Ốc ở phòng.


      Đậu Diệc Phồn rất hưng phấn, cả đêm ngủ được. Sáng sớm dậy chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Ốc. Nhìn đồng hồ nghĩ ngủ đủ lâu mới đến gõ cửa phòng. Tiểu Ốc còn ngái ngủ ra mở cửa: “Gì vậy”?


      " chuẩn bị bữa sáng cho em rồi". Đậu Diệc Phồn chỉ chỉ vào bàn ăn.


      Tiểu Ốc liếc mắt nhìn, lại liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Đậu Diệc Phồn, gật đầu: "Em ra ngay".


      Tiểu Ốc sợ cậu chờ lâu nên nhanh chóng vào phòng vệ sinh cá nhân, thay váy mới, sau đó ra hưởng thụ bữa sáng phong phú, ngào ngạt hương thơm, suy nghĩ chút : "Đậu mỹ nhân, em muốn thương lượng với chuyện".


      "Em ".


      "Sau khi trở về, em muốn về nhà nữa vì muốn ngày nào cũng phải nhìn thấy Mộc Trạch Khải, nhà có phòng trống cho em mượn ở , em trả tiền thuê phòng".
      Chương 75 Vui vẻ là được rồi


      Đậu Diệc Phồn có mấy ngôi nhà, thỏ khôn cũng có hang động, huống chi cậu là con trai của lão đại hắc đạo. Tiền thuê nhà muốn trả nhưng cậu dám nhận, chịu ở nhà của cậu hãnh diện lắm rồi: "Có ngôi biệt thự hai tầng, phòng trọ ở trung tâm thành phố, em thích cái nào cho người sắp xếp cho em".


      "Phòng trọ". Chỉ cần có chỗ ở là được, cần phải cầu kì, mình cũng phải vợ của cậu ta, bạn vẫn còn suy nghĩ nên nên ở biệt thự, ở phòng trọ là được rồi.


      Đậu Diệc Phồn hấp tấp gọi điện sai người dọn dẹp, Tiểu Ốc nhìn cậu nôn nóng vì mình như vậy cảm động. Thay vì để lòng mình lang thang, bằng tìm bến tin cậy để cập bờ thôi. Cơ hội qua còn nữa, Đậu Diệc Phồn đối với mình rất tốt, mình nên quý trọng. Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Ốc mở lời:


      " muốn em làm bạn của "?


      Đậu Diệc Phồn gật đầu: " trăm phần trăm".


      "Trước kia em ti tiện, có thể sau này thỉnh thoảng vẫn còn tiện hạ, có để ý hay "?


      " sao cả, có thể cùng em chịu bị coi thường". Lúc vui hay khổ sở có thể bồi bênh cạnh , tìm mọi cách làm cho vui vẻ.


      "Em còn là xử nữ, em rất bẩn, có để ý hay "?


      " có vấn đề gì, bởi vì cũng phải là xử nam, có tư cách để ý em". Mặc dù có lúc tức giận, nhưng bình tĩnh mà xem xét cậu cũng phải là xử nam từ lâu, suy bụng ta ra bụng người, cậu lựa chọn tha thứ và bao dung.


      "Có lẽ ngày nào đo em bị Mộc gia đuổi ra khỏi cửa, em chỉ có hai bàn tay trắng, để ý chứ"?


      " vấn đề gì, có thể nuôi em".


      "Nếu như em muốn dùng để quên Mộc Trạch Khải, để ý chứ"?


      "Hoan nghênh lợi dụng". Cậu cầu cũng được, nếu như đây lối duy nhất để đến được hạnh phúc của cậu và tại sao lại được?


      Thấy cậu khẳng khái trả lời, Tiểu Ốc giơ ngón tay chỉ vào mình: "Từ hôm nay trở , chúng ta qua lại nhé! Từ hôm nay trở , Kim Tiểu Ốc là bạn của Đậu Diệc Phồn, nhưng nếu dám đối xử tốt, cẩn thận thành thái giám"!


      "Ừ, nhất định đối xử tốt với em! Nếu đối xử tốt với em chỉ cần cho phát súng vào đầu là được". Đậu Diệc Phồn cao hứng huơ tay múa chân, ôm xoay mấy vòng mới dừng lại, phải cậu nằm mơ đấy chứ, Tiểu Ốc đồng ý làm bạn cậu.
      rina93Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76 thẳng vào vấn đề


      Tiểu Ốc cười, rất hài lòng tựa đầu lên vai cậu, nghe cách tốt nhất để quên người chính là người khác, cho nên Đậu mỹ nhân nhất định phải làm cho em nhanh chóng loại bỏ tên đàn ông đáng ghét đó ra khỏi đầu, càng nhanh càng tốt. . . . . .


      Tiểu Ốc xuống máy bay thấy người của Mộc gia đón sẵn: "Tiểu thư, lão gia phái tôi đến đón về nhà".


      "Ba tôi đâu"?


      "Lão gia vẫn còn ở phố Tam Hoàng”.


      " cần về nhà, tôi tìm ba tôi! Đậu mỹ nhân, hành lí em để ở chỗ nhé". Tiểu Ốc muốn vừa về đụng phải Mộc Trạch Khải, nên giao hành lí cho Đậu Diệc Phồn, sau đó lên xe thủ hạ của Mộc ba.


      Vừa lên xe, vị thủ hạ vừa lái xe, vừa với Tiểu Ốc: "Tiểu thư, tôi nghĩ nên quá thân mật với Đậu thiếu gia làm lão gia tức giận, mấy ngày nay tâm trạng lão gia tốt".


      Tiểu Ốc biết ông ta là tốt bụng nhắc nhở, nhưng có biện pháp gì: "Mẹ tôi có khỏe "?


      "Chẳng biết tại sao mấy ngày nay ngày nào thiếu gia cũng ở nhà ăn cơm, phu nhân rất vui vẻ".


      "Mẹ vui vẻ là được rồi". Về khác thường của Mộc Trạch Khải liên quan tới .


      Xe chậm rãi vào phố Tam Hoàng, người lái xe cho xe chậy chậm để có thêm chút thời gian suy nghĩ, chứ làm lão gia tức giận có gì tốt. Chăm sóc tiểu thư từ lúc còn bé nên ông hi vọng tiểu thư xảy ra chuyện gì.


      Xuống xe, Tiểu Ốc chào hỏi cậu bé canh cổng: "Ba tôi đâu"?


      "Ở lầu nghỉ ngơi".


      Tiểu Ốc gật đầu, nhàng lên lầu đến phòng làm việc, gõ cửa hai cái: "Ba".


      "Tiểu Ốc, sao ở nhà nghỉ ngơi mà tới đây làm gì"?


      "Tới xem ba chút, vả lại con cũng có chút chuyện muốn bàn bạc với ba. Đây là quà tặng cho ba mẹ, hi vọng ba mẹ thích chúng". Tiểu Ốc đưa ra hai túi quà tặng, quà cho Mộc ba là đôi giày da, Mộc mẹ là chiếc áo khoác kiểu mới nhất.


      Mộc ba liếc mắt nhìn, để sang bên: "Có nghĩa là con còn chưa về nhà"?


      Tiểu Ốc gật đầu: "Ba, con muốn ra ngoài ở thời gian, có thể "?


      "Bên ngoài, ở đâu"?


      "Đậu mỹ nhân cho con mượn phòng ở trung tâm chợ".

      Chương 77 Ở bên người
      " phải ba con nên quá thân mật cùng nó sao"? Mộc ba nhíu mày, con bé này trước kia vẫn rất nghe lời, tại sao bây giờ coi lời ông như gió bên tai?


      "Con biết, nhưng vô cùng thân mật rồi, con đồng ý làm bạn ấy rồi".


      "Con có biết con làm cái gì ? Là lời lòng sao"? Ánh mắt Mộc ba lạnh lùng.


      Tiểu Ốc gật đầu, ánh mắt rất kiên định: "Vâng, con muốn cùng ấy lui tới, là ".


      "Thế còn Mộc Trạch Khải"?


      "Mộc Trạch Khải thích con, bao giờ thích. Cho nên ấy muốn kết hôn với ai con quan tâm nữa. Với con, áy giờ chỉ là con trai của ba mà thôi". Thậm chí còn sụ coi ta là đại ca, căm hận ta làm sao còn có thể có tình .


      "Con đứng núi này trông núi nọ? Có phải thấy Đậu gia nhiều tiền hơn ta"?


      "Ba thế cứ cho là thế . Nhưng phải vì tiền mà là người. Đối với Mộc Trạch Khải con chỉ là bãi phân, nhưng Đậu mỹ nhân lại xem con là trân bảo. Vậy con tội gì phải hạ mình làm ít bãi phân, mà phải trân bảo". Tiểu Ốc bình tĩnh đáp lời, hơi tự giễu mình, trước kia sai thái quá, cho là chỉ cần tranh thủ nhất định đạt được, ra phải vậy.


      "Tâm trạng của con bây giờ rất thích hợp để chuyện, ba nghĩ con nên về nghỉ ngơi, chuyện của phố Tam Hoàng con cần phải quan tâm, cứ nghỉ ngơi thời gian". Mộc ba nhàng , giọng nhàn nhạt, nhưng Tiểu Ốc biết, ông đây là muốn thu hồi quyền quản lí phố Tam Hoàng của . Nếu kết hôn với Mộc Trạch Khải chắc chắn sau này phố Tam Hoàng với liên quan gì nữa. Chả sao cả, bởi vì cố gắng học quản lí phố Tam Hoàng cũng chỉ vì Mộc Trạch Khải, vì cái nhà này. Nếu cái nhà này cùng Mộc Trạch Khải cần cũng cần phải ở lại phố Tam Hoàng. Còn ba mẹ vẫn là ba mẹ vì công ơn nuôi dưỡng của họ bao nhiêu năm nay, cho nên Tiểu Ốc đồng ý: "Vâng, cảm ơn ba! Vậy con , khi nào sắp xếp xong con gọi điện thoại về".


      Kim Tiểu Ốc vừa đứng lên, Mộc ba : "Đậu Diệc Phồn cũng phải là người tốt lành gì, có lẽ cậu ta chỉ là nhất thời con, con sợ bị vứt bỏ sao"?


      "Con sợ". Bởi vì Đậu Diệc Phồn đối xử với rất tốt, nếu sau này cậu vứt bỏ , Tiểu Ốc cũng hối hận. tại, ở lại bên cạnh cậu chính là việc duy nhất mà có thể làm vì cậu.

      Chương 78 Sủng ái


      Mộc ba thở dài: "Chờ đến lúc con vấp phải khó khăn trở về nhà, con con về".


      Tiểu Ốc gật đầu, ra ngoài.


      Bởi vì biết địa chỉ cụ thể phòng ở của Đậu Diệc Phồn nên Tiểu Ốc gọi cho cậu cuộc điện thoại, ngay lập tức cậu lái xe tới đón, khi lên xe, Đậu Diệc lập tức chân chó mà : "Em muốn ăn cơm ở đâu"?


      "Tùy ". Chỉ cần nơi đó có Mộc Trạch Khải là được.


      " Giang Đô ! Ở đó có khách sạn có cá nướng mùi vị đặc biệt thơm ngon". ra cậu có ý khác, Giang Đô Đại Tửu Điếm là khách sạn ba cậu sang tên cho cậu, đó là địa bàn của cậu, đưa Tiểu Ốc đến tức là gián tiếp ọi người biết đây là bạn cậu. Chờ ngày khác thuận tiện lại chính thức giới thiệu với mấy chiến hữu.


      "Được! Nếu có thể, cho em công việc ! Làm gì cũng được, em thích rảnh rỗi, ba em mới vừa bảo em nghỉ ngơi tốt, có thể ông hoàn toàn thất vọng về em nên có ý định để cho em làm phố Tam Hoàng nữa". Ba cũng ở xem là người nhà kể từ lúc gả cho Mộc Trạch Khải nữa. ra ba vẫn luôn coi là con dâu sắp cưới chứ phải là con nuôi, bởi vì Mộc Trạch Khải mềm yếu, cho nên Mộc gia cần nữ chủ nhân có thể mình đảm đương gánh vác nghiệp gia đình. Giờ vẫn biết mình may mắn hay may mắn khi từ bị coi là con dâu nuôi từ bé của Mộc Trạch Khải nên phải nhận lấy các loại huấn luyện, luôn được gieo vào đầu răng Mộc Trạch Khải tốt thể nào, nên làm thế nào để bảo vệ Mộc Trạch Khải, bảo vệ cái nhà này.


      Nhưng thực tế, Mộc Trạch Khải cần , cái nhà này cũng có thể có có thể . phải độc nhất vô nhị, có thể thay thế được.


      Nếu như có ngày Mộc Trạch Khải thích cường thế, có thể chèo chống cả Mộc gia Kim Tiểu Ốc mất giá trị lợi dụng.


      Gần đây cảm thấy đời này tất cả mọi người lợi dụng , ngoại trừ Đậu Diệc Phồn, bởi vì ở cùng , Đậu Diệc Phồn lợi dụng được gì, có giá trị lợi dụng. Bởi vậy, muốn ở bên cạnh Đậu Diệc Phồn như người bạn chân chính chứ phải là món đò hay sủng vật.


      Đậu Diệc Phồn hề nghĩ ngợi :"Đến khách sạn của làm . Dù sao sau này em là bà chủ, bây gờ đến làm cho quen. Tất nhiên là nếu em thích tìm cho em việc khác theo ý em".
      rina93Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79 Có lực lượng


      "Nếu bây giờ em đến khách sạn của làm, chắc chắn ba cho rằng móng vuốt của vươn quá dài, còn chưa kết hôn với muốn quản lí tài chính của rồi, hay là thôi ”.


      "Vậy mời người dạy em kĩ xảo phòng thân, về sau ngộ nhỡ gặp phải kẻ ác. Em theo gặp nhiều nguy hiểm". Rất nhiều kẻ nhòm ngó địa bàn của Đậu gia, cho nên nếu hai người bọn họ ở chung chỗ phải chuẩn bị tâm lý, nếu kể cả khi cậu có phái nhiều người bảo vệ , ngộ nhỡ có kẻ ném bom vào co hương tiêu ngọc vẫn.


      Tiểu Ốc cảm thấy hứng thú, bởi vì giang hồ thân bất do kỷ, bước vào chỉ có thể làm ình càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, nếu ngoẻo sớm mâti: "Cái này em thích".


      "Bắt đầu huấn luyện từ ngày mai, đơn giản đâu đấy. Còn nữa, đưa em về ở biệt thự tiện hơn"


      Tiểu Ốc ý kiến, ra thích ở biệt thự hơn là phòng , nhưng sợ mang tiếng. Giờ có lí do rồi, vả lại dù sao cũng là bạn trai mình, có gì phải ngại cả. Tiểu Ốc tựa người vào thành ghế, cảm thấy cuộc sống cũng phải là thảm lắm.


      Sáng sớm hôm sau, Tiểu Ốc gặp huấn luyện viên do Đậu Diệc Phồn phái tới. Đó là người đàn ông lực lưỡng, khác với vẻ thư sinh của Mộc Trạch Khải hay hấp dẫn của Đậu Diệc Phồn, Cảm giác giống như thiết bản di động, ánh mắt cũng rất có sát khí. ta nhìn thấy hỏi: " chính là Kim tiểu thư tham gia huấn luyện với tôi"?


      Tiểu Ốc gật đầu,nhìn ánh mắt ta thấy lạnh cả người, cũng biết là tại sao: "Là tôi, gọi thế nào".


      "Tôi tên là Vương Triêu Quân, Kim tiểu thư có thể gọi tôi là huấn luyện viên Vương". Môi mỏng hấp dẫn nhưng giọng lạnh te.

      Chương 80 Ám khí


      Vương Triêu Quân mặt biểu tình .


      "Tại sao"? Tại sao muốn đâu mà nguy hiểm.


      "Bởi vì Đậu đại ca hy vọng con dâu của ra quá nhanh, nếu là bạn của thiếu gia nên tiếp nhận tất cả".


      "Đậu đại ca? là người do ba của Đậu Diệc Phồn phái tới sao"?


      "Đậu đại ca nghe muốn học bản lĩnh sinh tồn nên cố ý phái tôi tới dạy . Tôi rất nghiêm khắc, cho nên đừng hy vọng lười biếng, kể cả khi thiếu gia có đến đây cũng phải cho tôi ba phần mặt mũi".


      Tiểu Ốc rất muốn co cẳng chạy, nhưng nhìn ta là biết mình thể chạy thoát được, nên chỉ có thể phục tùng. Ngày đầu tiên huấn luyện nhàng thôi, chạy bộ canh giờ.


      Vương Triêu Quân cũng nhàn rỗi, chạy theo , đối với , chạy chẳng khác gì chơi. kti bi kịch phát nỗ lực chạy xong vòng Vương Triêu Quân chạy xong ba vòng mà sắc mặt đỏ lấy chút, cũng thở hồng hộc, làm người khác tức chết.


      Đến phần huấn luyện vũ khí, Vương Triêu Quân mở cái hòm: "Những vũ khí này, thích loại nào"?


      Bên trong rực rỡ muôn màu vũ khí đặc biệt, Tiểu Ốc chọn khẩu súng lục bỏ túi, trước kia có được luyện nửa năm, mặc dù phải bách phát bách trúng, nhưng ít nhất cũng dùng được.


      "Súng lục mặc dù tốt nhưng phải lúc nào cũng có thể mang theo bên người, cho nên còn cần loại vũ khí cận thân khác”.Vương Triêu Quân lấy trong hòm ra cái túi nhìn rất bình thường đổ ra xem. Bên trong có đủ loại màu sắc và hình dạng: thủ trạc, đồng hồ, kẹp tóc, kẹp cravate… những thứ này để làm gì?


      Tiểu Ốc . đưa tay sờ sờ chúng. Vương Triêu Quân ngăn cản, Tiểu Ốc thuận tay cầm lên bảo thạch trâm cài tóc rất đẹp, ngắm nghía sờ sờ, ngón tay nhấn cái, từ trong bảo thạch bắn ra vài cây ngân châm rơi xuống đất, suýt chút nữa bắn lên giày làm giật mình. Tiểu Ốc tò mò hỏi: "Đây là cái gì"?


      "Ám khí". Đây đều là ám khí ai ngờ tới, nhìn rất đẹp.


      Chương 80. Cận thân


      "Vậy tôi muốn chọn lấy thứ được "?


      Vương Triêu Quân gật đầu.


      Tiểu Ốc chọn được vòng tay rất đẹp, nhìn chung quanh, nhìn ra huyền cơ gì, hỏi Vương Triêu Quân: "Cái này có thể làm cái gì"?


      " mở ra nó ra xem, bên trong rỗng có mấy viên thuốc đấy, mặc dù rất , nhưng vô cùng độc. Khi gặp phải nguy hiểm nếu như kịp hạ độc có thể giơ đuôi Phượng Hoàng về phía đối thủ, sau đó bấm đầu nó cái, cái đuôi của nó vốn là thanh đao mỏng, mềm, có thể giết người".


      Càng học Tiểu Ốc càng mê muội và khiếp sợ, ta huấn luyện mình phải để trở thành con dâu Đậu gia, mà giống như huấn luyện để trở thành sát thủ vậy.


      Buổi chiều, Tiểu Ốc được mở rộng tầm mắt với môn công cụ khoa học, xe hơi. phải là huấn luyện lái xe bình thường, dạy đánh lén và chạy trốn bằng xe, nếu như học thành, về sau nếu lái xe hơi danh quý bị người theo dõi hoặc là đánh lén cũng có thể thoát hao tổn sợi tóc. Huấn luyện trước đây chỉ cần biết mở cửa chiếc xe hơi bình thường là đủ.


      Buổi tối, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, Tiểu Ốc cảm giác nhưmìh chỉ còn nửa cái mạng . . . Đậu Diệc Phồn tới, ngoài ý muốn nhìn thấy Vương Triêu Quân: "Làm sao lại ở đây? Huấn luyện viên là à"?


      Vương Triêu Quân gật đầu.


      Đậu Diệc Phồn khẳng định Tiểu Ốc phải chịu khổ, vào nhà thấy Tiểu Ốc nằm im lìm cất tiếng hỏi thăm: "E có khỏe ! Ăn cơm chưa"?


      Tiểu Ốc gật đầu còn hơi sức nhìn cậu, bảo mẫu mang thức ăn tới, ăn như hổ đói, chén tới ba bốn bát mới no bụng.


      " định đưa em xem phim, nhưng thôi emnghỉ ngơi ! Hôm nào đó dẫn em ".


      "Được, huấn luyện viên Vương là ai vậy"?


      "Cận vệ của ba , được mấy năm rồi, từng cứu mạng ba , thân thủ rất tốt. Nghe trước kia là sát thủ nhà nghề ở nước ngoài". Còn cậu cũng biết gì về ta nữa. Nhìn Vương Triêu Quân cường tráng thế, ánh mắt hung hãn, chỉ cần nhìn người nào, người đó cảm thấy rợn cả tóc gáy, cho nên ai có lá gan hỏi quá khứ của ta.
      Chương 81 Cận thân


      "Vậy tôi muốn chọn lấy thứ được "?


      Vương Triêu Quân gật đầu.


      Tiểu Ốc chọn được vòng tay rất đẹp, nhìn chung quanh, nhìn ra huyền cơ gì, hỏi Vương Triêu Quân: "Cái này có thể làm cái gì"?


      " mở ra nó ra xem, bên trong rỗng có mấy viên thuốc đấy, mặc dù rất , nhưng vô cùng độc. Khi gặp phải nguy hiểm nếu như kịp hạ độc có thể giơ đuôi Phượng Hoàng về phía đối thủ, sau đó bấm đầu nó cái, cái đuôi của nó vốn là thanh đao mỏng, mềm, có thể giết người".


      Càng học Tiểu Ốc càng mê muội và khiếp sợ, ta huấn luyện mình phải để trở thành con dâu Đậu gia, mà giống như huấn luyện để trở thành sát thủ vậy.


      Buổi chiều, Tiểu Ốc được mở rộng tầm mắt với môn công cụ khoa học, xe hơi. phải là huấn luyện lái xe bình thường, dạy đánh lén và chạy trốn bằng xe, nếu như học thành, về sau nếu lái xe hơi danh quý bị người theo dõi hoặc là đánh lén cũng có thể thoát hao tổn sợi tóc. Huấn luyện trước đây chỉ cần biết mở cửa chiếc xe hơi bình thường là đủ.


      Buổi tối, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, Tiểu Ốc cảm giác nhưmìh chỉ còn nửa cái mạng . . . Đậu Diệc Phồn tới, ngoài ý muốn nhìn thấy Vương Triêu Quân: "Làm sao lại ở đây? Huấn luyện viên là à"?


      Vương Triêu Quân gật đầu.


      Đậu Diệc Phồn khẳng định Tiểu Ốc phải chịu khổ, vào nhà thấy Tiểu Ốc nằm im lìm cất tiếng hỏi thăm: "E có khỏe ! Ăn cơm chưa"?


      Tiểu Ốc gật đầu còn hơi sức nhìn cậu, bảo mẫu mang thức ăn tới, ăn như hổ đói, chén tới ba bốn bát mới no bụng.


      " định đưa em xem phim, nhưng thôi emnghỉ ngơi ! Hôm nào đó dẫn em ".


      "Được, huấn luyện viên Vương là ai vậy"?


      "Cận vệ của ba , được mấy năm rồi, từng cứu mạng ba , thân thủ rất tốt. Nghe trước kia là sát thủ nhà nghề ở nước ngoài". Còn cậu cũng biết gì về ta nữa. Nhìn Vương Triêu Quân cường tráng thế, ánh mắt hung hãn, chỉ cần nhìn người nào, người đó cảm thấy rợn cả tóc gáy, cho nên ai có lá gan hỏi quá khứ của ta.
      rina93Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :