1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đào hoa xin cẩn thận: Con dâu xã hội đen nuôi từ bé - Tiền Tiểu Bạch (282C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53 Tham ăn


      Ba ngườigượng gạo ăn bữa sáng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Mộc Trạch Khải ở lại vì muốn quan sát thái độ của Tiểu Ốc đối với Đậu Diệc Phồn, kết quả thất vọng vì Tiểu Ốc đối với Đậu Diệc Phồn chỉ ở mức bạn bè hơn kém, ăn uống rất thoải mái, còn đối với mình cẩn thận chăm sóc.


      thể tiếp tục như thế này được, mặc dù ba mẹ rất thương , nhưng lại thể bỏ được Tiểu Ốc, ý ba là muốn cưới Tiểu Ốc, cưới ? thể nào!


      Đúng rồi, bỗng nghĩ ra kế hoạch. . . . . .


      "Sao còn chưa tới "? Cả người Tiểu Ốc ướt nhẹp ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ trong quán cà phê, nước mưa quần áo thi nhau rơi xuống sàn nhà, xung quanh có người chỉ chỏ nhưng Tiểu Ốc quan tâm, nghĩ tới hôm nay Kiều Kiều bổng thay đổi 180 độ chủ động hẹn gặp mình Tiểu Ốc lại cười khúc khích, giống như si tình. Vì tiết kiệm thời gian mà chạy từ bệnh viện tới còn kịp cầm cả ô, lo lắng mình vừa mới lành bệnh mưa dễ ngã bệnh trở lại.


      Bên ngoài mưa vẫn như trút nước ngừng nghỉ, rất nhiều khách mới đến cung có vẻ nhếch nhác, có người như vậy, chống ô vào cạnh cửa về phía Tiểu Ốc, bóng dáng tuấn tú cao ngất, bước chân vội vã, lại biết vì sao làm cho người ta cảm thấy thần thái ưu nhã, vừa xuất giống như ánh hào quang làm lu mờ những người khác.


      Mộc Trạch Khải thẳng tới ghế đối diện Tiểu Ốc ngồi xuống, nhìn Tiểu Ốc ướt hết cả người, hỏi: " mang ô"?


      Tiểu Ốc vừa nhìn thấy , chỉ số thông minh quay về con số , mỉm cười gật đầu: " sao".


      Mộc Trạch Khải thở dài, vừa nhìn miệng : "Miệng của . . . . . ."


      "Vừa mới ăn cháo". rất tham ăn nến Đậu Diệc Phồn phải cho thủ hạ mua rất nhiều đồ ăn, ăn nhận được điện thoại của Mộc Trạch Khải, chưa kịp đánh răng vội chạy .

      Chương 54 Hôn em


      Nghĩ đến mùi vị đó, cảm thấy ghê tởm: "Về sau đừng ăn cái kia nữa, tôi áy náy chuyện mấy ngày trước đuổi , tôi xin lỗi vì nặng lời, chắc rất đau lòng".


      "Gì"? Tiểu Ốc bị lời xin lỗi của làm giật mình kinh ngạc tới mức miệng há to khép lại được, đầu óc bay bổng, nhẽ nằm mơ? Nếu tại sao tự nhiên lại xin lỗi ? Đây là lần đầu tiên xin lỗi .


      " nhận lời xin lỗi của tôi sao"? híp đôi mắt xếch, thâm tâm chắc chắn nhận.


      "Dĩ nhiên nhận, Kiều Kiều! ngờ rốt cuộc bị em làm cho cảm động". Vui mừng còn hơn cả trúng số độc đắc, Tiểu Ốc đứng dậy kéo ghế sang ngồi cạnh , là muốn nhào vào ngực nhưng nhìn thấy nhíu mày lại thôi, thời gian còn dài, sau này là người của làm sao phải sợ có thịt để ăn?


      "Để tỏ lòng áy náy, tôi muốn mời bữa rượu, tôi biết quán rượu tệ". Mộc Trạch Khải lơ đáng nhìn đồng hồ đeo tay, đó đứng dậy, liếc nhìn , sau đó ra khỏi quán cà phê.


      Tiểu Ốc vội vàng theo, tự nhiên Kiều Kiều mời uống rượu!


      Hôm nay là ngày gì mà đẹp thế?


      Tiểu Ốc có tửu lượng khá, nhưng hôm nay cao hứng nên uống tương đối nhiều, lúc sau ngà ngà say, đỏ mặt như gấc, lúc lắc đầu: "Kiều Kiều, em uống được nữa rồi".


      "Tiểu Ốc, uống thêm chút nữa thôi! Nếu em có nghĩa là nhận lời xin lỗi của tôi".


      "Em thể uống được nữa, say mất". Say thể bảo vệ an toàn cho .


      "Nếu uống rượu, phải hết mình". Mộc Trạch Khải ngồi đối diện cười dịu dàng.


      "Vậy được! Uống thêm chút xíu thôi nhé"! Nhìn thấy mỉm cười, Tiểu Ốc ngây ngốc gật đầu, bắt được ly rượu đỏ đổ luôn xuống bụng. Đây là lần đầu tiên Mộc Trạch Khải mỉm cười với . Mặc dù đây là lần đầu tiên, nhưng Tiểu Ốc tin rằng, nếu có lần đầu tiên có lần thứ 2, dùng hết khả năng làm cho từng bước thay đổi vì , vừa nghĩ tới hôm nay chủ động hẹn mình ra ngoài, Tiểu Ốc lại bắt đầu hưng phấn.


      Hi vọng ngời sáng, mặc dù thể lập tức kết hôn cùng , nhưng có tiến bộ là rất tốt, Tiểu Ốc ngả đầu lên vai , nhớ tới câu, khuôn mặt càng đỏ hơn, ôm cổ chút thẹn thùng : "Mộc Trạch Khải, nếu có thành ý hãy hôn em cái"?

      Chương 55 mưu


      "Được". vẫn cười rất lịch , tao nhã, trong mắt lại thoáng qua vẻ khinh bỉ, hôn ? bằng hôn con heo còn hơn.


      Muốn sống cả đời với đứa trẻ con này? bao giờ có chuyện đó. Con dâu nuôi từ bé? Buồn cười, thời đại nào rồi. Hạnh phúc của Mộc Trạch Khải thể ở trong tay đứa trẻ ngốc nghếch, suốt ngày đánh đấm này, xứng làm vợ . để mình trở thành trò cười cho thiên hạ, cho nên hôm nay có chuẩn bị. . . . . .


      Nghĩ đến có thể thoát khỏi Mộc Trạch Khải lại rót thêm cho mấy ly rượu, thấy thể mở được mắt ra mới hỏi: "Tiểu Ốc, em sao rồi"?


      " thể uống nữa, Mộc Trạch Khải, em muốn về nhà". Đầu óc choáng váng, mắt mở ra nổi, rất khó chịu, cau mày vịn tường đứng dậy, ánh sáng lờ mờ trong càng làm nhìn , loạng choạng rồi ngã xuống. . . . . .


      Người chung quanh đều nghe thấy tiếng động lớn khỏi quay đầu nhìn sang, chắc cú ngã rất đau!


      Quả nhiên giây kế tiếp nghe thấy tiểu mỹ nhân kia kêu đau: "Đau quá"! Kéo kéo vạt áo Mộc Trạch Khải, muốn kéo mình lên, tương lai là chồng của mình, con dâu nuôi từ bé bị ngã muốn chồng kéo lên? tay xoa xoa chỗ đau, tay kéo : "Mộc Trạch Khải . . . . . . đỡ em lên được ? Hình như em được nữa rồi, váng đầu quá"!


      giống như phỏng đoán của mọi người, Mộc Trạch Khải đỡ dậy mà thờ ơ, hất tay ra, sau đó ngồi xổm xuống nhếch môi cười: "Nhưng tôi muốn đỡ , làm thế nào bây giờ"?


      Còn có thể làm sao?


      Mộc Trạch Khải quá đần độn!


      dụi dụi mắt, cố gắng ngẩng đầu, bám tay vào cổ , hôn cái vào má : " đàn độn thế! có thể cõng em mà"!


      Mộc Trạch Khải luôn trấn định tự nhiên bị con quỷ say hôn, tâm tình tốt, nghĩ dù sao say: "Tiểu Ốc đừng làm rộn, tôi thuê cho phòng ở lầu, lên đố nghỉ ngơi "! lùi về phía sau mấy bước, móc khăn giấy ra chùi mạnh chỗ vừa bị hôn, sau đó vỗ tay cái bỗng từ trong góc xuất hai người đàn ông Tiểu Ốc chưa từng nhìn thấy.
      rina93Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56 ra là


      Mộc Trạch Khải ra lệnh: "Các cậu đưa ta lên lầu, nhớ lúc đầu tôi gì chứ"?


      "Nhớ". Hai hộ vệ gật đầu, thiếu gia giao cho bọn họ tìm người đàn ông vất vào giường cùn với Kim tiểu thư, nhưng bọn họ thể làm được nên chỉ định hù dọa chút, đợi đến sáng ngày mai, thiếu gia lại tự mình dẫn người bắt kẻ thông dâm, như vậy thiếu gia phải cùng Kim tiểu thư kết hôn và còn có thể đuổi Kim tiểu thư ra khỏi Mộc gia.


      Mộc Trạch Khải gật đầu: " "!


      Hai hộ vệ trái phải đến dìu : "Sàn nhà lạnh lắm, chúng tôi dìu lên phòng nghỉ ngơi".


      biết Mộc Trạch Khải thích , nhưng có cần thiết phải biểu ràng như vậy ? quá đau đớn!


      mượn rượu la lối om sòm, cố tình ngồi dưới đất chịu , hai mắt hồng hồng đưa tay kéo áo Mộc Trạch Khải: "Em được, bế em cái chết à? Đưa em về phòng được "?


      Mộc Trạch Khải nhức đầu, ai có thể cho biết làm thế nào để đối phó với đứa trẻ ngổ ngáo cứng đầu này, lãnh đạm cởi bỏ chiếc áo khoác đắt tiền của mình, mặc cho Tiểu Ốc lôi kéo nó: "Ngoan ngoãn tự mình về trước , tôi về sau".


      " bế em em đứng lên". chu miệng.


      Mộc Trạch Khải mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn , vô tình : "Tùy , mất thể diện là chuyện của ".


      Bế cái chết sao? biết thích , cho nên rất chịu đựng tính tình của , với , Tiểu Ốc luôn phải nhẫn nhịn cho tới hôm nay, còn phải nhịn như thế nào nữa?


      Càng nghĩ càng uất ức, đẩy hai hộ vệ ra, tự mình vịn ghế đứng dậy, trừ Mộc Trạch Khải muốn bất kì người đàn ông nào động vào mình, kể cả hộ vệ. cố gắng đứng dậy, đôi mắt bi ai, tức giận chỉ vào mặt Mộc Trạch Khải mắng: "Kiều Kiều, tại sao thích em? Dáng dấp em khó nhìn à? Hay đồng tính luyến ái, những trước đây chỉ là ngụy trang cho nên ngay cả tay của em cũng chịu cầm, đúng "?


      Lời này vừa ra, mặt của Mộc mỗ càng đen hơn!

      Chương 57 Lão đại


      nhóc này chuyện mà thèm suy nghĩ làm thể chịu được: "Đừng làm rộn, tôi muốn mất mặt. cho rằng tôi thích nên mời uống rượu sao? Nhân lúc tôi còn chưa nổi nóng, hãy về phòng , nếu tôi bao giờ gặp lại nữa".


      Có lẽ là quậy đủ rồi, kiệt sức. hít sâu, bình tĩnh lại, quan tâm đến thể diện của mình, nhưng quậy thêm làm mất thể của , có lẽ buông tay là tốt nhất? xòe tay ra, cười khúc khích: "Đưa cho em chìa khóa phòng, emtự ta lên."


      " được, để bọn họ đưa lên". yên tâm, muốn kế hoạch thất bại bởi nhỡ đâu say chạy lung tung tìm được sao?


      Tiểu Ốc nhào tới tìm chìa khóa trong túi áo , hai hộ vệ định cản lại, giận dữ: "Cút! Kẻ nào dám cản tôi đập chết". chỉ muốn tìm chỗ thoải mái để ngủ giấc say sưa, có chuyện gì sáng mai hãy .


      "Tùy "! Nhìn la lối om sòm trước mặt mọi người, Mộc Trạch Khải ngán ngẩm muốn nữa, chỉ cần theo lên phòng là được. Dù sao phòng đặt rồi.


      vào thang máy, nhấn nút tần 17, đầu choáng váng khó chịu, đứng nổi phải ngồi xổm xuống, mắt mơ hồ. Khi cố vịn bờ tường ra người tốt bụng đỡ , Tiểu Ốc ngẩng đầu dụi mắt, nhìn người đàn ông thân thiện: "Cám ơn ".


      "Cám ơn tôi cái gì? Chắc chính là tiểu thư Đinh Na! Quả nhiên xinh đẹp. Mau theo tôi! Tổng giám đốc chúng tôi đợi lâu rồi". Người đàn ông vừa vừa dìu vào gian phòng, ta là thư kí, lẽ ra phải làm việc này, nhưng tổng giám đốc đợi lâu sắp phát hỏa nên ta phải ra ngoài xem xét tình hình. Cũng may vị tiểu thư tổng giám đốc đợi vừa đến. Mà vị tiểu thư Đinh Na này cũng thiệt là, lại dám để cho tổng giám đốc bọn họ chờ lâu như vậy, ăn gan hùm sao, có ai biết tổng giám đốc bọn họ nổi tiếng xếp hàng lão đại.

      Chương 58 Má lúm đồng tiền


      Tiểu Ốc gõ đầu mình cái, có phải là nghe nhầm , ai là Đinh Na tiểu thư? là Tiểu Ốc mà? vỗ vai người đàn ông hai cái: "Sao lại chờ rất lâu? Ai đợi tôi"?


      có thời gian huyên thuyên cùng , tổng giám đốc giờ vô cùng tức giận, nêu còn chưa đưa người tới, e rằng ngày mai khách sạn này bị phá hủy, cho nên người đàn ông chỉ phụ họa đôi câu: "Còn chờ cái gì? Đương nhiên là chờ tới ngủ"!


      Ngủ?


      nghiêm túc gật đầu: "Đúng là tôi rất muốn được ngủ".


      biết xấu hổ.




      Người đàn ông nghĩ, phải bây giờ tiểu thư cao cấp rất kiêu ngạo hay sao? Xem ra phải thay đổi cách nhìn! bỏ tay đỡ Tiểu Ốc ra gõ cửa gian phòng: "Tổng giám đốc, đinh Na tiểu thư tới". Đột nhiên bị thả ra làm Tiểu Ốc mất trọng tâm ngã về phía trước, đúng lúc cửa phòng mở ra nên ngã nhào vào lòng người đàn ông khác, may mắn, nếu bị đập mặt vào cánh cửa.


      "Cám ơn ! cũng là tốt"! Tiểu Ốc biết mình vào hang sói, cười khúc khích đẩy ta ra.


      "Người tốt"? Người đàn ông trong phòng được câu này nhếch miệng cười châm chọc, để lộ hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, đây là chuyện buồn cười nhất thế giới. biết bé đáng này từ đâu đến, biết là ai hay sao? Được cái rất nhiệt tình, vừa mở cửa liền trực tiếp nhào vào trong ngực của , gấp gáp thể đợi. thích chân đó chứ thích những làm bộ làm tịch.


      Người đàn ông đứng ngoài cửa suýt khạc ra búng máu! uống say đầu có vấn đề nên mới tỏng tài là người tốt. Ai mà biết tổng giám đốc chính là truyền thuyết trong kinh doanh, là thủ lĩnh gian thương chuyên ăn tươi nuốt sống người khác, biệt danh là Báo Đen Lữ Trị.
      rina93Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59 Xem chút


      Tiểu Ốc nhìn thấy có chút si mê, người xinh đẹp, tóc dài ngang vai, ngũ quan so với còn đẹp hơn, ngày mai về nhà nhất định phải ọi người biết gặp được tuyệt thế mỹ nữ. lấy điện thoại di động ra định chụp ảnh .


      " định làm gì"? Người đàn ông đứng bên ngoài cửa kinh ngạc đến đoạt lấy điện thoại di động của . Tổng giám đốc thích chụp ảnh, cho nên báo chưa bao giờ có ảnh của , này muốn chụp ảnh của tổng giám đốc làm gì?


      Nàng còn có thể làm gì? Chụp ảnh thôi mà!


      Tiểu Ốc ngáp cái, tựa vào cạnh cửa, rất vô tội : "Tôi thấy tỉ tỉ này rất xinh đẹp nên muốn xin chụp chung tấm ảnh, được sao"?


      Ha ha


      ~Người đàn ông đứng bên ngoài cửa nhịn được co rúm khóe miệng. Người tổng giám đốc bọn họ đẹp trai ít, nhưng người trực tiếp thẳng tổng giám đốc bọn họ là xinh đẹp tỷ tỷ chỉ có mình .


      " cái gì? Có gan lại lần nữa xem". Lữ Trị hừ thủ hạ trước mặt buồn cười mà dám cười, đáng chết, dám là phụ nữ.


      Vô cùng nhục nhã, phụ nữ mà có bắp thịt săn chắc như sao? Mà chả nhẽ từng gặp phụ nữ có ngực? giận dữ kẽo mạnh người vào phòng, sau đó đá cửa phòng đánh cái “rầm”. đáng chết bị ném lên ghế sa lon, sau đó giật phăng cái khăn tắm quấn quanh người ra, trần truồng trước mặt , hai tay chống vào thành ghế, chuyện. có bản lãnh đừng có mà gào thét lên.


      giây sau, có người biết đại họa tới, vui mừng kêu to: "Oa, đời này lại có phụ nữ có ngực, mỹ nữ tỷ tỷ, chị đáng thương"!


      Phù phù!


      thanh vang lên, người nghe lén ngoài cửa ngã lăn đất, phục lăn nhóc nào đó.


      Trong phòng, người đàn ông chết đứng. Ai có thể cho biết nhóc to gan này từ đâu tới, muốn bóp chết , cũng may có thói quen đánh phụ nữ, nhưng còn chưa kịp nguôi giận, nhóc này lại hành động. . .


      sờ soạng khắp ngực , cảm thấy khác lạ, nhăn trán nhíu mày: "Tỷ tỷ xinh đẹp, sao ngực chị nhiều lông thế này? Em giúp chị nhổ hết nhé".

      Chương 60 Câu dẫn


      Người đàn ông ngoài cửa bò lăn bò càng sàn gượng dậy nổi, cười đến sái quai hàm, xem ra hôm nay tổng giám đốc thể phát giận, nhóc này lại đòi nhổ hết lông ngực của tổng giám đốc, vậy mà cũng nghĩ ra được, ha ha!


      Lữ Trị khó chịu nheo lại hai mắt, say rượu cần lung tung chứ, đáng ra định tha thứ cho , nhưng cơn tức lại bùng lên xóa hết chút kiên nhẫn còn sót lại của .


      Nhưng vì sao đôi tay bé của càng sờ soạng càng làm cho cảm thấy thư thái? Đôi tay mịn màng mân mê lông ngực, xuống rốn, và vẫn tiếp tục xuống phía dưới. . . . . .


      "Hê"!. Sao trong quần chị này lại giấu cây gậy? Nó càng lúc càng to và nóng lên phải? nắm chặt hơn định kéo ra xem chút.


      "Đáng chết! định đùa giỡn tôi ghế sôfa sao"? Giọng Lữ Trị trở nên trầm thấp, này muốn làm gì? Trêu đùa sao? Nhưng lại thấy tức giận, mắng câu, day huyệt Thái Dương của mình.


      (⊙o⊙). . .


      Đùa giỡn?


      bị biến thái tại sao phải đùa giỡn với phụ nữ, thích Kiều Kiều co mà: "Đùa giỡn với phụ nữ? Tỷ tỷ xinh đẹp, chị đùa gì thế? Chẳng lẽ chị đồng tính luyến ái"? Tiểu Ốc mắt ti hí nhìn tỷ tỷ.


      Người nào đó tức giận cực điểm bế thốc ném lên giường, gầm lên: "Vậy tôi cho biết tôi có phải là đồng tính luyến ái hay ".


      Lâu lắm rồi có tức giận như vậy. . . . . .


      "Ê! Buông tôi ra"! Tiểu Ốc bị cởi hết quần áo, mà say rượu nên khonog phản ứng gì, chỉ đến khi thấy lành lạnh mới hốt hoảng gào thét, liều mạng giằng co!


      Còn giả bộ trong sáng? từ đâu chạy tới quyến rũ , đúng rồi, chẳng phải là gọi khách sạn gọi tới hay sao?

      Chương 61 Thế nào


      "A"! Tiểu Ốc hoảng loạn định cầm đồng hồ báo thức đập vào đầu người đàn ông bỗng nhiên phía dưới hạ thể đau xót, còn chứ hiểu tại sao nước mắt trào ra.


      " đau, đau, chút nữa đau. xin lỗi, tôi biết đây là lần đầu tiên của ". Lữ Trị ngờ đây là lần đầu tiên của này, cứ tưởng rằng các trong khách sạn đều từng… cho nên có chút thô bạo. Nhìn nước mắt , có chút đau lòng. Đúng vậy đau lòng, chính cũng cảm thấy khó hiểu, khi nào nảy sinh loại cảm giác gọi là đau lòng này? ở trong hắc đạo từ bé nên sớm trở nên vô tình, chỉ có người vô tình, mới có thể vương giả, bởi vì có nhược điểm. . . . . .


      Đột nhiên trong đầu lóe lên chút ánh sáng, Tiểu Ốc điên cuồng nhìn qua nước mắt, trong lòng sợ hãi: "Tên khốn kiếp, mau ra".


      Lữ Trị phản ứng, đợi bình tĩnh lại mới lấy nón tay lau nước mắt mặt : "Đừng khóc".


      Tiểu Ốc tức giận cầm đồng hồ ném : "Cầm thú"!


      Sau đó. . . . . .


      Cạch!


      Rầm!


      Choang!


      Người ngoài cửa nghe thấy tiếng ném đồ đạc ầm ầm, llúc sau im ắng, có lẽ nhóc còn sức để ném đồ nữa, hoặc có ai đó làm còn sức để ném đồ nữa. Tóm lại, dù thế nào nữa, tối nay là tối nồng cháy đương. ta lùi sau mấy bước, muốn nghe lén nữa, đêm còn dài, nên về phòng nghỉ ngơi, thầm nghĩ: " tốt, lâu thấy tổng giám đốc mất khống chế, đúng là hoài niệm". Nhưng còn chưa được mấy bước chạm mặt quản lý khách sạn, cất tiếng hỏi thăm: "Cậu đâu đấy"?
      rina93Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62 Ngủ đại lao


      Quản lý khách sạn kia ngẩng đầu, mồ hôi ướt đẫm lưng, chủ động nhận lỗi: "Trương tiên sinh, rất xin lỗi. Đinh Na ấy thể đến được đây vì bị kẹt xe, vì vậy chúng tôi có thể chọn cho Lữ Trị tiên sinh vị tiểu thư khác được ? Để tỏ lòng thành, khách sạn chúng tôi miễn toàn bộ chi phí hôm nay".


      Thư kí Trương tươi cười : "Cậu nhầm rồi. ấy vừa vào phòng rồi".


      Quản lý khách sạn kinh ngạc nhìn thư kí Trương, nghi ngờ hỏi lại: “ thể nào Trương tiên sinh, mấy phút trước Đinh Na tiểu thư vừa điện thoại cho chúng tôi mà, xe ấy còn ở sườn núi cách đây rất xa chưa qua được".


      "Hả! Nhưng đúng là vào phòng rồi. Là rất đáng , mặc áo phông rộng thùng thình, đúng "? Thư kí Trương chỉ chỉ vào cánh cửa gian phòng, chính đưa người vào phòng này mà.


      Quản lý khách sạn vã mồ hôi như mưa, run rẩy ho khan hai tiếng, : "Trương tiên sinh, có lẽ ngài nhận nhầm người rồi? Đinh Na tiểu thư dáng dấp rất quyến rũ, tuyệt đáng ".


      "A"! Vậy người vừa rồi là ai? Thư kí Trương dao động, mơ hồ phát mình giống như gây họa ⊙﹏⊙! ! !


      Quản lý khách sạn nóng nảy xem lại camera giám sát, sắc mặt bi thảm, suýt nữa cà lăm: "Trương tiên sinh, ngài vừa mới đưa vào chúng tôi chưa từng nhìn thấy. Có thể là khách của khách sạn".


      Xong đời! Thư kí Trương tiên sinh và quản lí khách sạn nhìn nhau: "Nên làm gì bây giờ? Kéo nhầm người rồi"!


      Quản lý khách sạn rất muốn mình liên quan, nhưng kiện này cũng là do khách sạn bọn họ thất trách, cúi đầu do dự : "Hay là bây giờ đến gõ cửa, giải thích hiểu lầm này"?


      "Gõ cái đầu cậu, đoán chừng cũng xong việc rồi". Mặt thư kí Trương như đưa đám, bởi vì ta cẩn thận hại vô tội, sáng sớm ngày mai phải giải thích với kia, nếu đó muốn đưa đến đồn cảnh sát cũng chấp nhận.


      "A"! Quản lí khách sạn vừa nghe thấy sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.


      "Thế này vậy! Chuyện này cậu giả vờ như biết, đừng bao giờ ra, tốt cho đó, ngày mai tôi tự giải quyết".


      "Vâng". liên quan đến mình, cầu còn được.


      "Ai"! Thư kí Trương thở dài, về phòng mình ngủ, có lẽ ngày mai phải ngủ trong đại lao.

      Chương 63 là đẹp


      Tiểu Ốc nằm cạnh Lữ Trị ngủ mạch đến khi trời tờ mờ sáng mới tỉnh dậy, dụi mắt nhìn người nằm bên cạnh. Người đàn ông này còn đẹp hơn cả phụ nữ. biết ta là ai? có biết nhỉ? Đầu óc vẫn còn choáng do say rượu tối qua. Tối qua nhớ phải về phòng mà, đây là đâu?


      Chẳng lẽ đêm qua say rượu, chạy đến phòng này cưỡng bức người đàn ông này? Nếu tại sao chỉ cần hơi cử động làm cho hạ thể đau nhức? Nghĩ tới đây, hoảng hốt vén chăn lên xem, quả nhiên giữa hai chân có chút vết máu ga trải giường trắng tinh, nhìn thấy mà ghê.


      Ngơ ngác vết máu hồi lâu, Tiểu Ốc gõ đầu hai cái, áy náy vì cưỡng bức mỹ nhân thiên sứ này, còn có Kiều Kiều. Bây giờ phải làm sao để đối mặt với Kiều Kiều?


      Ai! Tại sao đêm qua uống say thế chứ?


      Tiểu Ốc hối hận mình cưỡng bức người đàn ông này, ta đáng thương! Đẹp vậy mà bị ăn hết, biết tỉnh dậy ta có đau khổ đến mức tự sát ? biết khi mình say rượu gây chuyện, lần trước say rượu mang long ngư mà ba thích nhất kho tộ, lần khác lại tưởng con chó Vượng Tài của mẹ là mèo, bắt nó ăn rất nhiều cá… Ai, biết mình say rất thái quá, nhưng ngờ lần này đến mức cưỡng dâm đàn ông. Nên làm gì bây giờ?


      Chạy trốn, hay ở lại chịu trách nhiệm?


      muốn gả cho người khác!


      là khổ não . . . . . .


      lấy, xin lỗi người ta, làm nên phải chịu trách nhiệm. Nhưng gả cho , vậy hạnh phúc cả đời mình làm thế nào? Còn Kiều Kiều làm thế nào?


      Mặc dù Mộc Trạch Khải thích , nhưng thể đột nhiên bỏ lấy chồng.


      vò đầu bứt tai vẫn nghĩ ra được cách gì hay. quay lại nhìn người đàn ông vẫn ngủ say, mặc dù mình thích ta, mặc dù là dưới tình huống say rượu, nhưng vẫn cảm thấy ta thiệt hơn so với mình. Bởi vì thể thừa nhận, chỉ tính dáng vẻ bề ngoài thôi, ta so với còn đẹp hơn. Tóc mềm mại như cây dẻ sắc, sống mũi cao, lông mi cong dài, lúc ngủ cũng là đẹp!

      Chương 64 phải chuyện của


      Làm cho người ta nhịn được ý nghĩ muốn đùa giỡn.


      Hay là nên thương tiếc trinh tiết của , do đó thừa dịp ta còn chưa dậy nhanh chóng bỏ chạy? nhức đầu!


      Thôi kệ, trước hết mặc quần áo ! Tiểu Ốc như kẻ trộm, chậm rãi xuống giường, rón rén nhặt quần áo dưới đất lên, sau đó chạy vào phòng tắm.


      vừa tắm, vừa tự với mình phải tỉnh táo, thả lỏng. Tắm xong, nhìn mình trong gương thấy khác thường ngày cho lắm, trừ cổ có vết hôn tương đối ràng, ra là từ biến thành đàn bà, cũng chẳng qua như thế sao! Vậy có phải nếu như ra chuyện ngày hôm nay có ai biết, cũng bị người nhà trách mắng, cũng có thể tiếp tục thích Kiều Kiều?


      Nhưng đấy phải là Kim Tiểu Ốc . bị người khác chạm qua rồi, còn mặt mũi nào theo đuổi Kiều Kiều, cho nên buông tha ! Có lẽ lúc cho Kiều Kiều biết việc này tức giận mắng , đuổi ra khỏi nhà.


      Chỉ trách số mình tốt.


      Tiểu Ốc thở dài, đến cạnh giường nhìn lại người đàn ông kia chút. Nghĩ lại, lần đầu tiên của mình cho ta, ta là đàn ông nên chẳng có gì là thiệt thòi cả.


      Mặc dù ta rất đẹp, nhưng mình cũng xinh mà!


      Coi như ai nợ ai, sau này có gặp đường chỉ là người xa lạ, có gì phải sợ? Tiểu Ốc nhặt túi xách lên, thấy chiếc thẻ phòng rơi ra, có lẽ đây chính là số phòng phải ở. Tiểu Ốc nhặt lên cho vào túi xách. vừa định người đàn ông giường bỗng tỉnh giấc giơ tay bắt lấy cánh tay : "Em đâu"?


      " phải chuyện của ". Tiểu Ốc hất mạnh tay ta ra, muốn rời .


      "Là chuyện của tôi, bởi vì em bây giờ là người phụ nữ của tôi, từ hôm nay trở , em có thể ở bên cạnh tôi, tôi bạc đãi em. Nhà cửa, xe cộ, tiền bạc tùy em sử dụng". Cho dù gọi, lần đầu tiên của tối qua cho chính là người phụ nữ của , chắc chắn phải để ý đến. này rất hợp với khẩu vị giường của , định bao nuôi thời gian, trừ khi chán, còn đừng nghĩ nơi nào.
      rina93Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65 Đánh bất tỉnh


      "Vậy sao"? Còn tưởng là Đại Nam Tử, đáng tiếc.


      Tiểu Ốc nhanh như cắt xoay tay bắt lấy tay , quật ngã xuống đất, mở cửa ra khỏi phòng. về phía căn phòng có sô in tấm thẻ chìa khóa, vừa vừa lấy điện thoại ra xem, thấy có vài tin nhắn của Đậu Diệc Phồn. Hôm qua thông báo với cậu về bệnh viện, thế mà cậu còn gửi rất nhiều tin nhắn cho .


      được mấy bước nhận được điện thoại của Mộc Trạch Khải, Tiểu Ốc do dự bấm nút nghe, trốn tránhcó ích lợi gì, tránh được bây giờ nhưng thể tránh được đời: "Uy"?


      "Tiểu Ốc, ở đâu"? Hôm qua cũng uống nhiều rượu nên thuê phòng tầng dưới để nghỉ ngơi, vừa mới được hộ vệ cho biết tối qua Tiểu Ốc về căn phòng được bố trí. biết giờ ở đâu.


      Nếu như ích kỷ, cho dù là chút xíu, Tiểu Ốc là ở trong phòng, hoặc là lạc đường, ở bên ngoài. Nhưng làm được, chưa từng nghĩ lừa gạt người trong lòng mình, cho tới giờ vẫn vậy, cho dù mệt mỏi hay bị thương, ba dạy phải thẳng thắn với người nhà. Cho nên cho dù biết ra có thể bị đuổi ra khỏi nhà, vẫn phải : "Em ngủ cùng người đàn ông xa lạ, Kiều Kiều chúc mừng , tự do rồi, em mất tư cách theo đuổi ".


      Mộc Trạch Khải sửng sốt, lâu sau mới phản ứng được.


      cho là chuyện lần này thất bại, ngờ lại bị đánh bậy đánh bạ thành công, nhưng tại sao cảm thấy vui vẻ hay nhõm, mà lại có cảm giác rất kì quái, đau.


      , vì sao lại khó chịu? nên ăn mừng mới phải. Rốt cuộc cắt đuôi được , cuộc sống sau này trời cao biển rộng tự do tự tại.


      ra khi biết tối hôm qua về phòng, lại cũng xuống, đoán được có chuyện xảy ra. Đàn ông thành phố này nổi Lạm Tình, có lẽ gặp phải ai đó. Nhưng hoàn toàn nghĩ là thừa nhận và chủ động ra.


      " ta là ai, tôi đến ngay bắt ta phải chịu trách nhiệm".

      Chương 66 Làm cái gì


      Tiểu Ốc lắc đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống: " cần, em rời . Xin lỗi , em thể theo đuổi nữa rồi, có phải rất vui mừng. tốt, cảm thấy khổ sở, như vậy em thấy thoải mái hơn".


      Thực ra chỉ muốn tìm người diễn kịch, nghĩ tới trở thành .


      kiên cường hơn rất nhiều so với tưởng tượng của , nếu như hư hỏng chút, hoặc là ích kỷ chút, chỉ cần ra, ai biết!


      Nhưng đối với vẫn luôn thẳng thắn như vậy.


      bé ngốc!


      " ở đâu? Tôi đón ". Giờ khắc này Mộc Trạch Khải đột nhiên rất muốn xuất ở trước mặt , bảo vệ , tưởng tượng thấy uống rượu say, ở trong phòng của người lạ, bị người đàn ông xa lạ làm hại, tâm tình càng ngày càng trở nên nặng nề.


      Bởi vì dù lúc nào, cho dù đau khổ thế nào, Tiểu Ốc cũng quên cảm thụ , trong lòng còn muốn phải khổ sở.


      " cần, em tự về". Tiểu Ốc cúp điện thoại, gần đến trước cửa phòng có số trùng với số in thẻ phòng. Bỗng nhìn thấy người đàn ông lạ ra từ phòng đó, ta hốt hoảng khi nhìn thấy định bỏ chạy. Tiểu Ốc nghi hoặc cởi giày ném vào ta, hô: "Đứng lại"!


      Người kia bị giày đập trúng đầu, nhưng vẫn co cẳng chạy, Tiểu Ốc đuổi theo: "Đứng lại! đứng lại, lão nương phi đao". Bình thường chạy bộ cũng chẳng thua đàn ông. Nên khi người kia chỉ do dự giây bị Tiểu Ốc tóm cổ, hung thần ác sát hỏi: ", làm sao lại ở trong phòng của tôi".


      "Phòng của ? Tôi biết". ta bắt đầu giả bộ ngu, trong lòng rất hoảng hốt, hung hãn! Chả trách Mộc thiếu gia thích .


      " hãy thành khai báo, tại tâm tình tôi tốt, đàng hoàng, muốn ngay lập tức thành thái giám "? Tiểu Ốc vỗ vỗ mặt ta. Sao mà xảy ra nhiều chuyện vậy. Tiểu Ốc nghĩ lại, tối qua Mộc Trạch Khải đột nhiên dịu dàng, đột nhiên hiểu ra, sắc mặt tái nhợt, giọng run rẩy hỏi ta: ", có phải Mộc Trạch Khải bảo làm gì tôi"?


      Chương 66. Trầm mặc


      "Tôi , tôi "? Nhìn thấy quả đấm của càng lúc càng gần, ta sợ hãi gật đầu: "Là Mộc thiếu gia bảo tôi đợi ở trong phòng, chờ bị uống say về phòng, tôi chỉ giả vờ ngủ với , sau đó Mộc thiếu gia tới bắt gian. Nhưng tôi nghĩ cưỡng hiếp , Mộc thiếu gia cũng có ý đo, thiếu gia chỉ định dọa thôi. tha cho tôi "!


      Tiểu Ốc nghe xong, đấm sượt qua mặt ta thẳng vào bức tường, nghe tiếng động cũng biết là rất đau, cũng may là có tình đấm vào tường, chứ nếu quả đấm đó rơi mặt người kia khẳng định khuôn mặt bị hủy.


      Tểu Ốc thả tay ra, người kia sợ hãi cả người mềm oặt ngã xuống như đống bùn nhão.


      "Cút"! Tiểu Ốc bỏ .


      Tiểu Ốc vào thang máy, cầm điện thoại di động lên gọi cho Mộc Trạch Khải, lần đầu tiên gọi là Kiều Kiều, mà gọi thẳng tên: "Mộc Trạch Khải, tôi có chuyện muốn hỏi ".


      " ".


      "Có phải bảo người đàn ông vào phòng tôi, sau đó muốn bắt kẻ thông dâm để thoát khỏi tôi". Tiểu Ốc hỏi thẳng, vòng vo.


      "Đúng vậy". nghĩ tới Tiểu Ốc biết, lại nhanh như vậy.


      Tiểu Ốc hỏi tại sao, còn hơi sức nữa rồi, bắt đầu từ giờ phút này, trong lòng tồn tại Kiều Kiều, người kia chỉ còn là Mộc Trạch Khải – con trai của ba nuôi. Qua hồi lâu, Tiểu Ốc mới : "Từ nay về sau, đối với tôi Kiều Kiều chết. yên tâm, trong thời gian sớm nhất tôi dọn ra khỏi nhà".


      Mộc Trạch Khải im lặng, lần này rất nghiêm túc, chuyển ra ngoài ở, thế nhưng lại vui. . . . . .


      Ra khỏi khách sạn, Tiểu Ốc đón taxi trở về bệnh viện, cửa phòng bệnh mở, Đậu Diệc Phồn chán chường ngồi ghế sa lon, thấy trở lại hơi ngẩng đầu : " chờ em cả đêm, em đâu".


      Tiểu Ốc đá văng giày cao gót, vào phòng tắm thay quần áo, ra ghế ngồi xuống, tiện tay cầm bình rượu Đậu Diệc Phồn uông được nửa dốc cả vào miệng, suýt bị sặc.


      Nhìn nốc rượu, Đậu Diệc Phồn lo lắng, giật lấy chai rượu trong tay : "Em làm sao vậy? Đừng uống nhanh như vậy".


      "Em khó chịu".


      "Vậy em ra , giúp em gánh chịu". Đậu Diệc Phồn quẳng bình rượu vào thùng rác.


      Chương 66. Trầm mặc


      "Tôi , tôi "? Nhìn thấy quả đấm của càng lúc càng gần, ta sợ hãi gật đầu: "Là Mộc thiếu gia bảo tôi đợi ở trong phòng, chờ bị uống say về phòng, tôi chỉ giả vờ ngủ với , sau đó Mộc thiếu gia tới bắt gian. Nhưng tôi nghĩ cưỡng hiếp , Mộc thiếu gia cũng có ý đo, thiếu gia chỉ định dọa thôi. tha cho tôi "!


      Tiểu Ốc nghe xong, đấm sượt qua mặt ta thẳng vào bức tường, nghe tiếng động cũng biết là rất đau, cũng may là có tình đấm vào tường, chứ nếu quả đấm đó rơi mặt người kia khẳng định khuôn mặt bị hủy.


      Tểu Ốc thả tay ra, người kia sợ hãi cả người mềm oặt ngã xuống như đống bùn nhão.


      "Cút"! Tiểu Ốc bỏ .


      Tiểu Ốc vào thang máy, cầm điện thoại di động lên gọi cho Mộc Trạch Khải, lần đầu tiên gọi là Kiều Kiều, mà gọi thẳng tên: "Mộc Trạch Khải, tôi có chuyện muốn hỏi ".


      " ".


      "Có phải bảo người đàn ông vào phòng tôi, sau đó muốn bắt kẻ thông dâm để thoát khỏi tôi". Tiểu Ốc hỏi thẳng, vòng vo.


      "Đúng vậy". nghĩ tới Tiểu Ốc biết, lại nhanh như vậy.


      Tiểu Ốc hỏi tại sao, còn hơi sức nữa rồi, bắt đầu từ giờ phút này, trong lòng tồn tại Kiều Kiều, người kia chỉ còn là Mộc Trạch Khải – con trai của ba nuôi. Qua hồi lâu, Tiểu Ốc mới : "Từ nay về sau, đối với tôi Kiều Kiều chết. yên tâm, trong thời gian sớm nhất tôi dọn ra khỏi nhà".


      Mộc Trạch Khải im lặng, lần này rất nghiêm túc, chuyển ra ngoài ở, thế nhưng lại vui. . . . . .


      Ra khỏi khách sạn, Tiểu Ốc đón taxi trở về bệnh viện, cửa phòng bệnh mở, Đậu Diệc Phồn chán chường ngồi ghế sa lon, thấy trở lại hơi ngẩng đầu : " chờ em cả đêm, em đâu".


      Tiểu Ốc đá văng giày cao gót, vào phòng tắm thay quần áo, ra ghế ngồi xuống, tiện tay cầm bình rượu Đậu Diệc Phồn uông được nửa dốc cả vào miệng, suýt bị sặc.


      Nhìn nốc rượu, Đậu Diệc Phồn lo lắng, giật lấy chai rượu trong tay : "Em làm sao vậy? Đừng uống nhanh như vậy".


      "Em khó chịu".


      "Vậy em ra , giúp em gánh chịu". Đậu Diệc Phồn quẳng bình rượu vào thùng rác.


      Chương 66. Trầm mặc


      "Tôi , tôi "? Nhìn thấy quả đấm của càng lúc càng gần, ta sợ hãi gật đầu: "Là Mộc thiếu gia bảo tôi đợi ở trong phòng, chờ bị uống say về phòng, tôi chỉ giả vờ ngủ với , sau đó Mộc thiếu gia tới bắt gian. Nhưng tôi nghĩ cưỡng hiếp , Mộc thiếu gia cũng có ý đo, thiếu gia chỉ định dọa thôi. tha cho tôi "!


      Tiểu Ốc nghe xong, đấm sượt qua mặt ta thẳng vào bức tường, nghe tiếng động cũng biết là rất đau, cũng may là có tình đấm vào tường, chứ nếu quả đấm đó rơi mặt người kia khẳng định khuôn mặt bị hủy.


      Tểu Ốc thả tay ra, người kia sợ hãi cả người mềm oặt ngã xuống như đống bùn nhão.


      "Cút"! Tiểu Ốc bỏ .


      Tiểu Ốc vào thang máy, cầm điện thoại di động lên gọi cho Mộc Trạch Khải, lần đầu tiên gọi là Kiều Kiều, mà gọi thẳng tên: "Mộc Trạch Khải, tôi có chuyện muốn hỏi ".


      " ".


      "Có phải bảo người đàn ông vào phòng tôi, sau đó muốn bắt kẻ thông dâm để thoát khỏi tôi". Tiểu Ốc hỏi thẳng, vòng vo.


      "Đúng vậy". nghĩ tới Tiểu Ốc biết, lại nhanh như vậy.


      Tiểu Ốc hỏi tại sao, còn hơi sức nữa rồi, bắt đầu từ giờ phút này, trong lòng tồn tại Kiều Kiều, người kia chỉ còn là Mộc Trạch Khải – con trai của ba nuôi. Qua hồi lâu, Tiểu Ốc mới : "Từ nay về sau, đối với tôi Kiều Kiều chết. yên tâm, trong thời gian sớm nhất tôi dọn ra khỏi nhà".


      Mộc Trạch Khải im lặng, lần này rất nghiêm túc, chuyển ra ngoài ở, thế nhưng lại vui. . . . . .


      Ra khỏi khách sạn, Tiểu Ốc đón taxi trở về bệnh viện, cửa phòng bệnh mở, Đậu Diệc Phồn chán chường ngồi ghế sa lon, thấy trở lại hơi ngẩng đầu : " chờ em cả đêm, em đâu".


      Tiểu Ốc đá văng giày cao gót, vào phòng tắm thay quần áo, ra ghế ngồi xuống, tiện tay cầm bình rượu Đậu Diệc Phồn uông được nửa dốc cả vào miệng, suýt bị sặc.


      Nhìn nốc rượu, Đậu Diệc Phồn lo lắng, giật lấy chai rượu trong tay : "Em làm sao vậy? Đừng uống nhanh như vậy".


      "Em khó chịu".


      "Vậy em ra , giúp em gánh chịu". Đậu Diệc Phồn quẳng bình rượu vào thùng rác.
      rina93Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :