1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đào hoa xin cẩn thận: Con dâu xã hội đen nuôi từ bé - Tiền Tiểu Bạch (282C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39 Khát vọng


      Lúc , chân mày nhàng nhíu lại, trong mắt Tiểu Ốc lại cảm thấy cực kỳ đẹp, lông mày đậm nhạt, khuôn mặt chỗ nào thích.


      "Em đùa, em đấy, có người muốn lấy em, sính lễ cũng đưa tới, nêu chịu lấy em, em phải gả cho người ta, em rất nghiêm túc hỏi , có đồng ý lấy em , chỉ cần ý, còn chuyện gì nữa".


      "Có người chịu cưới "? Mộc Trạch Khải chưa từng nghĩ có người thích nhóc này, dừng chút, nhìn vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của , hất cho chậu nước lạnh: "Vậy tốt quá, chúc mừng".


      "Chúc mừng? chúc mừng em"? Hốc mắt Tiểu Ốc bỗng chốc đỏ lên, chúc mừng , cổ họng suýt chút nữa phun ra máu: "Chẳng lẽ chưa từng mảy may thích em sao"?


      " có". Tránh còn kịp, làm sao có thể thích?


      Tiểu Ốc cũng nổi giận, cảm thấy mình làm còn chưa đủ, chỉ có cố gắng hết sức mới có tiếc nuối. rồi 99 bước, thôi, bước cuối cùng này, nàng chủ động cũng được.


      Tiểu Ốc cắn răng, giơ tay lên cởi hết quần áo người mình xuống. cởi rất nhanh làm Mộc Trạch Khải ngẩn người hiểu chuyện gì mảnh vải che thân đứng trước mặt . vứt hết thể diện, ưỡn ngực, thân thể uốn éo nhìn : "Như vậy? có thể em chút nào ? Dù là chút xíu"?


      Mộc Trạch Khải chỉ cảm thấy quá càn quấy, có da mặt, rất chán ghét quay đầu nhìn , lạnh lùng lên tiếng: " đừng uổng hơi phí sức, tôi cho biết, kể cả khi phụ nữ thế giới này đều chết hết, tôi cũng thích . Kể cả có cởi hết, lấy sắc dụ tôi, tôi cũng thèm để ý, chút hứng thú cũng có”.


      "Em tin, thử làm sao biết"? Tiểu Ốc nhào vào bằng bất cứ giá nào, thừa nhận mình tiện, nhưng đời này chỉ muốn tiện với mình , cũng được sao?


      cởi hết, còn sợ gì?


      Tiểu Ốc nhất quyết tha dùng tay cởi nút áo sơ mi của , ánh mắt mang theo khát vọng nhìn , sau đó ôm lấy , hi vọng dùng tình cảm chân thành của mình có thể cảm động . bắt chước những động tác thấy TV sở loạn cơ thể hi vọng khơi lên khát vọng của .

      Chương 40 cần


      Mộc Trạch Khải cũng là người đàn ông bình thường, do đó cũng có chút cảm giác, nhưng biết thể đụng vào , nếu đụng vào cả đời này thể thoát khỏi , bao giờ được thanh tịnh. Thân thể rất mềm mại, cảm thấy người mình nóng dần lên nhưng vẫn đẩy ra: "Tôi có hứng thú".


      "Em biết có, em cảm thấy được". Tiểu Ốc rất đắc ý ngẩng đầu lên hôn nhưng lại bị mạnh mẽ đẩy ra, cần!


      cần cuộc sống có mặt , đẩy mạnh tay làm cho Tiểu Ốc ngã nhào mặt đất: "Cút! cút cho tôi! Tôi muốn nhìn thấy , tốt nhất lập tức biến mất cho tôi, lập gia đình cũng tốt, trốn nhà cũng được, dù sao khi tôi trở lại, tôi muốn nhìn thấy , nếu để cho tôi gặp được , tôi cầu ba đuổi , nếu là ba đồng ý, tôi bỏ nhà "!


      Mộc Trạch Khải xong đẩy của ra ngoài, giọng điệu rét lạnh thương lượng.


      Tiểu Ốc ngã sàn nhà, kinh ngạc ngồi ở nơi đó.


      Ánh mắt vừa nãy còn sáng ngời giờ cụp xuống còn thần thái.


      cần!


      muốn cút!


      Kể cả khi cởi hết đứng ở trước mặt , cũng muốn. . . . . .


      kiên trì của cho tới giờ giống như là loại cố chấp buồn cười.


      Còn có ý nghĩa gì?


      muốn cho, cũng cần.


      "Tiểu Ốc, các con chuyện thế nào"? Mộc mẹ thấy con trai rất tức giận đằng đằng sát khí bỏ cảm thấy có chuyện hay nên lên gõ cửa.


      Tiểu Ốc giống như nghe thấy, ngơ ngác ngồi dưới đất, mảnh vải che thân, ánh mắt trống rỗng.


      nghe tiếng đáp lại, Mộc mẹ nôn nóng đẩy cửa vào, thấy khonog mặc gì ngồi sàn nhà sững sờ lấy chăn quấn người cho : " đất rất lạnh, mau đứng dậy "!


      Tiểu Ốc lắc đầu, ánh mắt dường như có tiêu cự.


      "Con chuyện gì với Trạch Khải"?


      Nghe được cái tên đó, Tiểu Ốc trong cơn hoảng hốt, từ từ nâng lên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lóe lệ bi thương, lắc mạnh đầu, thất bại, đánh cược thua.
      rina93Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41 . Ngủ


      khàn giọng: " ấy chịu lấy con, Đậu mỹ nhân đồng ý chỉ cần Kiều Kiều chịu lấy con, Cậu ta rút lui, nhưng Kiều Kiều chịu lấy con. Cởi hết sắc dụ cũng vẫn là thèm, con ấy đến cần tôn nghiêm, con biết con có thể vì ấy làm bất cứ chuyện gì. Nhưng là bất kể con có làm gì, ấy cũng muốn, ấy còn là rất chán ghét con".


      Mộc mẹ nghe xong nhàng ôm vào lòng, thủ thỉ: "Con đáng thương, con rất tốt, rồi ngày Trạch Khải phát ra. Mặc quần áo vào xuống lầu ăn cơm ! Chuyện với Đậu gia, chúng ta tìm biện pháp khác, chuyện gì cũng có cách giải quyết".


      Tiểu Ốc còn sức lực, càng có khẩu vị, lắc đầu, khoác chăn về phong mình: "Con ăn, con muốn ngủ đến khi nào tự tỉnh lại".


      "Vậy cũng tốt"! Mộc mẹ cũng ép.


      Tiểu Ốc trở về phòng, ném chiếc chăn khoác người, đứng trước gương soi, bỗng cảm thấy mình rất đê tiện, phụ nữ đê tiện trần truồng đưa tới cửa, chả trách ta cần.


      giá quá rẻ, giá rẻ đến ngay cả ánh mắt ta cũng liếc nhìn, nước mắt lặng yên rơi xuống tiếng động, nên đâu?


      Nếu như hai người chỉ có người có thể ở trong ngôi nhà này, tuyệt đối có khả năng đẩy Mộc Trạch Khải ra ngoài, mình ở lại, nhưng muốn làm như vậy.


      Nếu như nhất định có người phải rời , hy vọng là mình.


      Bởi vì Mộc Trạch Khải, có thể hung ác với bất cứ ai duy chỉ với thể, từ đến lớn thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, thể ra tay với , đây là nhược điểm của .


      Nhưng cái chính là muốn rời , đây là nhà của , từ khi ở Nhi Viện đến đây, nơi này là nhà của mình, thành viên, nếu như ra phải lại trở thành nhi sao?


      Tiểu Ốc suy nghĩ nhận được tin nhắn điện thoại của Mộc Trạch Khải: tôi hạn cho hôm nay phải cút ra khỏi nhà tôi, nếu tôi khách khí với .


      Tiểu Ốc rất mệt mỏi, vào lúc này càng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, muốn tìm nơi nghỉ ngơi tốt, tốt nhất chỗ đó có Mộc Trạch Khải.


      mệt mỏi vào phòng tắm mở nước trong bồn tắm, nằm vào, nhắm mắt lại khiến thân thể hoàn toàn buông lỏng ngâm mình ở trong nước, nước dần dần đầy, nước ấm giúp Tiểu Ốc dần dần thanh tỉnh lại, nhưng đầy trong đầu vẫn đầy bóng dáng Mộc Trạch Khải, đầu lại tỉnh táo, bất tri bất giác ngủ. . . . . .

      Chương 42 thể gạt được




      Tiểu Ốc tỉnh lại là nửa đêm, cảm thấy cảm thấy hơi nhức đầu, trong phòng tối đen.


      Đưa tay sờ tủ đầu giường, mới phát đây phải phòng của mình, đầu giường có tủ, cũng có đèn bàn, Tiểu Ốc từ từ ngồi dậy, định đeo dép nhưng có dép, vì vậy chân trần đứng lên, muốn tìm công tắc đèn, mới bước, mới phát ra bên tay mình treo ngược kim châm, xem ra là bệnh viện.


      Tiểu Ốc thích gian đen kịt, quả quyết giật kim tiêm ra, vài bước sờ thấy cánh cửa, Tiểu Ốc nhàng dùng tay mở ra, phát bên ngoài là hành lang, trong hành lang có ghế sa lon đơn giản, Mộc ba và Mộc mẹ ngồi ở ghế sa lon dáng vẻ mệt mỏi.


      Mộc ba nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn cái, lập tức tới: "Tiểu Ốc, con khỏe hơn chút nào chưa"?


      "Con bị làm sao"? hiểu tại sao mình ở bệnh viện.


      "Cái con bé này sao lại nghĩ quẩn như vậy, tự sát là đùa giỡn sao? Nếu phải là mẹ con cảm thấy bất an vào phát ra, con sớm chết chìm trong bồn tắm rồi". Mộc ba than thở, ra nguyên nhân của việc ông đoán ra khoảng bẩy, tám phần, vừa rồi Mộc mẹ đưa điện thoại của Tiểu Ốc cho ông xem tin nhắn của Mộc Trạch Khải, onog cho rằng Tiểu Ốc tự sát vì tình.


      "A! Tự sát"? Hiểu lầm rồi! chỉ cẩn thận ngủ mê man trong bồn tắm mà thôi.


      "Tiểu Ốc, con cần phải sợ, chuyện này ba cho con làm chủ, thằng khốn Mộc Trạch Khải lại muốn đuổi con ra ngoài. Về sau xin con đừng tự sát, có ba ở đây, trừ con ra, ai cũng đừng nghĩ làm con dâu Mộc gia ta". Vì Trạch Khải tự sát, có thể thấy chân tâm của Tiểu Ốc.


      Mộc mẹ cũng khóc ràn rụa: "Tiểu Ốc, con có biết con làm ẹ sợ quá, con nằm giường bệnh hai mươi mấy tiếng, còn vừa nhập viện được chẩn đoán bệnh tình nguy kịch, mẹ sợ vô cùng, may con sao".


      "Kiều Kiều đâu rồi ? ấy có tới hay "? ra lần này suýt chút nữa mất mạng, vậy ta có đến ? ta ở đâu?


      Nhắc tới việc này, Mộc mẹ : "Con xem mẹ quýnh quá quên gọi điện thoại cho nó biết".


      "Mẹ, mẹ dối". Nhìn ánh mắt của bà, Tiểu Ốc biết, Mộc mẹ biết dối: "Mẹ, bố mẹ chắc chắn với ấy rồi! thế nào?"

      Chương 43 Bị bệnh


      Mộc mẹ bị gạn hỏi đành phải thở dài : "Cái gì cũng thể gạt được con, nhưng mà nó tuyệt đối phải cố ý đến thăm con. Nhất định là nó quá bận rộn, mẹ về bảo nó đến đây thăm con".


      "Con . . .". Tiểu Ốc lắc đầu, đây là lần đầu tiên mâu thuẫn như vậy, vừa muốn thấy lại muốn nhìn , trước kia bất kể làm cái gì chăng nữa Tiểu Ốc cũng có thể dễ dàng tha thứ cho , nhưng tha thứ của chưa bao giờ lay động được , ngược lại càng thêm trầm trọng, cũng là người, cũng mệt mỏi, mệt mỏi cũng muốn nghỉ ngơi, mệt mỏi cũng muốn buông tay.


      Mà bây giờ cảm thấy tình dành cho bị chà đạp, có lẽ mới đầu nên kiên điịnh như vậy.


      "Vậy để về nhà gặp"! Mộc mẹ lo gọi mà Mộc Trạch Khải đến, bông nhớ ra điện thoại của : "Hôm nay Đậu thiếu gia gọi cho con rất nhiều cuộc điện thoại, mẹ và ba biết nên gì cho tốt nên nghe máy, con nên xem qua chút".


      Tiểu Ốc nhận lấy, màn hình biểu có hơn bảy mươi cuộc gọi nhỡ, mười mấy tin nhắn. Tiểu Ốc ngồi xuống ghế sofa, kiên nhẫn bấm điện thoại xem từng cuộc gọi và tin nhắn , mỗi lần xem lòng lại chết thêm phần, bao nhiều cuộc gọi như vậy mà chỉ có của Đậu Diệc Phồn và thủ hạ của cậu, có của Mộc Trạch Khải, trong đó hầu như các cuộc gọi đều là của Đậu Diệc Phồn, chỉ có 2 cuộc là của thủ hạ cậu gọi. Tin nhắn cũng toàn là của Đậu Diệc Phồn. Ngày đầu cậu hỏi có sao . Ngày thứ hai hỏi có phải ăn vạ. Ngày thứ ba hỏi có phải quên mang điện thoại di động, sau đó cho biết tiệm áo cưới ở đâu, tiếp đó là các tin nhắn thúc giục, cậu khổ cực chờ ở tiệm áo cưới.


      Tiểu Ốc xem hết tất cả các tin nhắn, cảm thấy được an ủi rất nhiều, mặc dù thích Đậu Diệc Phồn, nhưng quan tâm của cậu làm cảm động, ít nhất đời này trừ ba mẹ ra vẫn còn có người quan tâm đến . Tiểu Ốc gọi cho Đậu Diệc Phồn, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, vang lên giọng nóng nảy: "Nhóc con, chạy đâu vậy? Hôm nay tìm em cả ngày, ở tiệm áo cưới ngồi cả ngày, như thằng ngu".
      rina93Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44 Rất lo lắng


      "Tôi bị bệnh". Tiểu Ốc chậm rãi .


      "Ở đâu? Nghiêm trọng ? tới ngay lập tức".


      Tiểu Ốc quay sang hỏi Mộc ba và Mộc mẹ địa chỉ bệnh viện, sau đó cho Đậu Diệc Phồn biết, nghe xong Đậu Diệc Phồn : "Chờ 20', đến ngay".


      Tiểu Ốc cúp điện thoại, với Mộc ba và Mộc mẹ: "Con tỉnh rồi, có thể xuất viện được "?


      "Nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, Đậu Diệc Phồn tới đây con đừng cho cậu ta biết chuyện con tự sát đấy, tốt cho cả hai bên". Chủ yếu là sợ Đậu gia vì việc này mà nổi giận, lão họ Đậu tình bất định, nếu biết Tiểu Ốc tự sát chứ chịu gả cho con trai ông ta chắc chắn ông ta rất tức giận, chừng muốn mượn gió bẻ măng. Mặt khác Tiểu Ốc thể về nhà được, Mộc Trạch Khải , nếu Tiểu Ốc ở nhà nó tuyệt đối về nhà, nó ở bên ngoài tốt, nên chỉ có thể để Tiểu Ốc chịu uất ức ở lại bệnh viện thêm vài ngày.


      "Vậy được! Con tự lo được, ba mẹ mệt rồi nên về nhà nghỉ ngơi . Con ở đây mình được".


      Mộc ba yên lòng: " mình con ở đây đợi thằng nhóc họ Đậu gia tới, làm sao ba yên tâm được"?


      " sao đâu ba, nếu như có xảy ra đánh nhau thân thủ Đậu mỹ nhân tốt hơn con nhưng cậu ta nhường con, cho nên có việc gì đâu ba". Tiểu Ốc khẳng định, so sánh giữa Mộc Trạch Khải và Đậu mỹ nhân mặc dù Đậu mỹ nhân ái nam ái nữ nhưng cậu ta có vẻ đối xử với tốt hơn, ít nhất cung khẩn trương tới thăm , còn tên khốn Mộc Trạch Khải chẳng có gì cả.


      Mộc ba gật đầu, nhờ y bác sĩ để ý quan tâm chăm sóc Tiểu Ốc tốt, sau đó cùng Mộc mẹ rời bệnh viện. Tiểu Ốc mình trở về phòng bệnh, bật đèn lên, cảm thấy rất đơn. Nhưng buồn bao lâu vì Đậu Diệc Phồn đến rất nhanh, chẳng nhưng cậu đến mà cậu còn dẫn theo rất nhiều thủ hạ đến.


      Cửa phòng bệnh khóa, Đậu Diệc Phồn khẽ đẩy cửa, nhìn thấy nhóc hoạt bát thường ngày vẫn chạy nhảy giờ ngôi yên lặng giường bệnh, sắc mặt xanh xao, bộ dạng yếu ớt, bụng hỏa nhất thời biến mất hơn phân nửa, ra bị bệnh chứ phải là hù dọa cậu, cũng phải là lấy cớ. đường chạy đến đây, cậu vừa lo lắng lại vừa nghĩ hay là lừa cậu. Cậu lấy cái ghế mang tới ngồi cạnh , vì cậu đến tiền hô hậu ủng thế nên làm kinh động tới hộ sĩ trực đêm.

      Chương 45 Đói bụng


      Đậu Diệc Phồn nhìn khuôn đau lòng mặt , dịu dàng hỏi: "em bị làm sao"?


      Hộ sĩ trực đêm nhìn cậu đẹp mắt, cướp lời đáp: "Tôi biết, tự sát thành, nghe ở trong nước khá lâu, bây giờ còn có thể nhặt về mạng coi như là rất may mắn, cậu có phải là bạn trai bé, hãy khuyên nhủ bé cho tốt vào, còn trẻ vậy mà nghĩ quẩn rồi"!


      "Bản thân tự giết mình"? Giọng cậu đột nhiên tăng cao, quả thực là rống giận, tự sát? Vì người đàn ông kia sao? ta thể sống sao?


      Tiểu Ốc lườm cậu cái: "Cậu tin sao"?


      Đậu Diệc Phồn khẳng định: " phải tự sát"?


      "Tắm ngủ thiếp , uống vài ngụm nước". Tiểu Ốc , mặc dù cũng là chết đuối nhưng ý nghĩa khác xa.


      " "? Cậu tin lắm.


      "Cậu tin hay tùy".


      Lúc này tính khí Đậu Diệc Phồn rất tốt: " tin em, nhưng về sau em phải cẩn thận chút, đừng ngủ thiếp nữa, được ? Sau này, bôn tắm của nhà chúng ta bồn tắm phải hạ thấp xuống, được! thể dùng bồn tắm, tắm có được "?


      "Cái gì gọi là nhà chúng ta"? Tiểu Ốc hiểu, từ bao giờ cùng nhà với cậu?


      "Em phải muốn chạy làng chứ? Em đánh cược thua, đồng ý chụp ảnh cưới với còn dám cho leo cây, đây tính toán, nhưng ảnh cưới nhất định phải chụp, khi nào em xuất viện chúng ta lập tức chụp". chính là dâu mà cậu muốn, hôm nay cậu mình trong tiệm áo cưới mới phát ra, phải là cậu nhất thời cao hứng mà cậu muốn sống cùng trong mọi sinh hoạt chứ đơn giản là lên giường, cậu còn muốn nhiều hơn thế, tỉ như buộc cùng chỗ sống qua ngày.


      "Cậu còn muốn kết hôn cùng tôi"? Tiểu Ốc biết mình có điểm nào tốt, có thể hấp dẫn cậu, mà quên mất cái chân lí vĩnh cửu, càng đuổi kịp càng thấy tốt.


      Đậu Diệc Phồn gật đầu: "Ừ".


      "Nhưng là tôi, cậu cũng biết, tại tâm tình tôi tốt. . . . . ."


      " sao, có thể chờ em, hôn kỳ có thể kéo dài". Chỉ cần cho cậu cơ hội, đợi thêm mấy năm cũng có vấn đề gì, dù sao cả hai cũng còn rất trẻ tuổi.


      Ánh mắt của cậu nóng bỏng, cực kỳ giống trước kia, Tiểu Ốc định cự tuyệt nhưng thể mở miệng nổi, nếu ra làm tổn thương cậu, giống như Mộc Trạch Khải tổn thương , còn nhớ rấ , cho nên muốn Đậu Diệc Phồn cũng giống mình, như vậy công bằng với cậu.

      Chương 46 công bằng


      Tiểu Ốc gật đầu cái, lại lắc đầu: "Tôi biết cậu có thể đợi được tôi hay , nếu đợi quá lâu hay đợi uổng công sao"?


      " sao, cái có chính là thời gian, chúng ta từ từ dùng "!


      Tiểu Ốc gật đầu cái, vậy từ từ !


      Thà vậy còn hơn lập tức kết hôn, gật đầu xong, mới phát ra mình đói bụng, ngẩng đầu nhìn cậu, rất vô sỉ mà : "Đậu mỹ nhân, em đói bụng, mời người ta ăn cơm ! Gọi là an ủi bệnh nhân được "?


      "Được, em muốn ăn cái gì"?


      "Bữa tiệc lớn thịt bò bít tết".


      Đậu Diệc Phồn im lặng, luôn như vậy, luôn biết chăm sóc bản thân: "Ngày mai ! Được ? tại quá muộn, tìm được bữa tiệc lớn thịt bò bít tết, sai người mua chút đồ ăn đêm, đến ngày mai tha hồ ăn, ăn gì cũng được".


      "Vậy em muốn ăn đùi gà". muốn ăn thịt, giằng co lâu như vậy, đói bụng.


      "Cái này được".


      "Em còn muốn ăn chân vịt". Tiểu Ốc được voi đòi tiên.


      "Được". Cưng chiều phụ nữ nhân là quyền lợi của đàn ông.


      "Em còn muốn ăn cá nướng".


      "Được, dứt khoát gà vịt thịt cá đều có, em còn muốn ăn bộ phận gì của con heo"?


      "Móng giò". Mặc dù ăn được, nhưng ngu sao mà đòi, dĩ nhiên lãng phí, ai kêu Đậu mỹ nhân xinh đẹp như vậy. ăn được có thể cho cậu ăn, cho cậu mập chết là tốt nhất.


      "Được, muốn luộc hay là nướng"?


      "Luộc". Tiểu Ốc ngẩng đầu, hưởng thụ cảm giác được sủng ái, nhớ lại tình cảnh trước kia mình liều mạng lấy lòng Kiều Kiều, cảm giác hề giống nhau, cảm giác được người cưng chiều thoải mái, nhưng Tiểu Ốc biết , đây phải là , chỉ là muốn chút ấm áp ở nơi cậu.


      Đ nhanh chóng ra lênh cho thủ hạ mua, lại cho người tìm bác sĩ đến đổi lấy cho Tiểu Ốc phòng tốt nhất, cậu chi tiền, mấy ngày tới cậu ở cùng , thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, còn gì tốt hơn nhất, có câu là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.


      Nửa giờ sau, Tiểu Ốc ngồi trong phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện, tay trái cầm chân vịt tay phải cầm đùi gà, ăn cực kỳ cao hứng, còn có Đậu mỹ nhân ở bên cạnh tương bồi, bình thường Đậu Diệc Phồn đến nửa đêm cũng thế nào ăn cái gì, sợ béo phì, cậu bây giờ cực kỳ gương mặt này, tư thái này, mặc dù buổi tối ăn cái gì dễ dàng béo phì, nhưng Tiểu Ốc lên tiếng, cậu có thể có biện pháp gì?
      rina93Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47 làm gì thế


      Cậu tỉnh bơ gặm chân giò, Tiểu Ốc nhìn vẻ mặt hớn hở của cậu: "Có gì thống khổ sao"?


      Đậu Diệc Phồn rất muốn có, nhưng nhìn vẻ mặt cao hứng của lại thôi, khẽ lắc đầu, nịnh nọt: "Có gì khổ đâu? cao hứng, cao hứng còn kịp".


      Đột nhiên tâm Tiểu Ốc mềm nhũn ra, mình ăn, bắt cậu ăn, có phần hơi quá, mình cũng phải xa lạ gì, lại còn cam kết với cậu, vậy mà lại đối xử với cậu như vậy: "Xin lỗi Hàaa...! Về sau em làm khó nữa".


      Đậu mỹ nhân vì sợ giận nên hùng hồn: " sao cả, ăn rất ngon, cao hứng".


      "Em bắt buộc ăn những thứ thích, nghĩ miễn cưỡng ngươi ăn ngươi phải thích, em sao, cám ơn , Đậu mỹ nhân cám ơn ở bên cạnh em". Đây là thời điểm khó khăn nhất của , may mà có cậu.


      "Cảm động hả"? Đây chỉ là bắt đầu, cậu đối xử với càng ngày càng tốt, Mộc Trạch Khải có thể lấy được lòng của , tại sao cậu thể, cậu có gì bằng so với Mộc Trạch Khải, tính về gia thế còn hơn hẳn.


      Tiểu Ốc lắc đầu, chịu thừa nhận: "Mới có, trình độ như vậy mà rung đùi".


      "Vậy em muốn trình độ gì"? Đậu Diệc Phồn ghé sát vào cười xấu xa, nếu như muốn ấm giường hoặc là ba bồi cậu cũng có thể làm được.


      Nhìn nụ cười bỉ ổi của cậu, Tiểu Ốc cũng muốn trêu đùa: "Em sợ tối, lên giường ngủ cùng em được "?


      "Được". Đậu mỗ cầu còn được leo lên.


      Khi hai chân cậu vừa đặt lên giường, nháy mắt Tiểu Ốc lấy chân đá mông cậu phát, suýt chút nữa Đậu Diệc Phồn ngã nhào đất, quay đầu lại thấy Tiểu Ốc cười hết sức đắc ý: "Bụng dạ đen tối".


      " dám". Ngoài miệng thế nhưng trong lòng lại nghĩ, trước lạ sau quen, ngày nào đó em ngoan ngoãn ngã vào lòng .


      Buổi tối tắt đèn, Tiểu Ốc ngủ giường, Đậu Diệc Phồn ngủ ghế sát vách.


      Có thể là buổi tối uống quá nhiều quá nước nên nửa đêm Tiểu Ốc bò dậy vệ sinh, đến gần cửa đột nhiên bàn tay bắt được chân : " đâu"?


      quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới có người ngồi ghế sofa ở cạnh cửa. Vì ánh sáng mờ mờ thể nhìn thấy mặt, nhưng giọng này trừ Đậu mỹ nhân còn ai vào đây, nhưng muộn như này cậu làm gì còn ngủ: "Đậu mỹ nhân làm gì ở đây"?

      Chương 48 Tại sao


      Tại sao cậu ở đây?


      lẽ là trong bệnh viện có giường cao gối mềm theo thói quen hay sao?


      "Em đâu"? Đậu Diệc Phồn trả lời, nửa đêm còn muốn đâu? Chuyện ngày hôm nay, yêm tâm sợ muốn sống nên ngủ ghế cạnh cửa để canh chừng , mới vừa nhắm mắt được lát.


      " vệ sinh".


      Lúc này Đậu Diệc Phồn mới buông lỏng tay ra, hơi xấu hổ bật đèn nhà vệ sinh, đứng ở cửa : "Em vào "!


      Tiểu Ốc từ nhà vệ sinh ra thấy Đậu Diệc Phồn ngủ ở sô pha , chiều dài đủ nên cậu phải nằm co, tới cạnh ghế sofa ngồi xổm xuống: "Tại sao ngủ"?


      "Em chạy mất sao"? Cậu có chút sợ, lý do này nghe buồn cười.


      Tiểu Ốc thấy nghiêm túc trong mặt cậu. cũng biết rời Mộc gia mình đâu, tại thể về Mộc gia, nếu ba cho có thể lập tức xuất viện chứ tiếp tục ở lại bệnh viện, là bởi vì có chỗ có thể . biết mình muốn đâu, làm gì.


      "Em biết".


      "Cho nên, thể ngủ". Cậu muốn tự mình canh chừng, giao cho người khác cậu yên tâm.


      Tiểu Ốc nghe ra, chỉ chỉ vào giường : "Chỉ cần thành ngủ, em có thể chia cho nửa cái giường".


      " nhất định đàng hoàng". Đậu Diệc Phồn vui vẻ bắt được tay , nghĩ tới có thể nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với thêm chút.


      Tiểu Ốc có nhiều quy củ, cảm thấy đắp chung chăn chuyện phiếm nhất định chỉ có đồng tính mới có thể làm, thanh danh của cũng phải là hôm nay mới xấu, nhiều thêm chút cũng sao, vén chăn lên chia cho cậu nửa giường, hai người nằm đối mặt, nhìn ánh mắt sáng ngời trong đêm của cậu, nhàng hỏi: "Tại sao lại thích em"?


      "Bởi vì em là đầu tiên thích ". Cảm thấy rất thú vị, cho nên muốn muốn cả đời cất giấu, lấy danh nghĩa hôn nhân cùng tình .

      Chương 49 Quá ngu
      Từ trước đến nay, những người phụ nữ bất kể lớn mà cậu gặp chưa ai chống cự lại cậu, thậm chí còn chủ động tỏ tình, đặc biệt chỉ có , khi cậu cchủ động dâng hiến nụ hôn bị đánh đao ngất xỉu, đến giờ cậu mới thấy có người có lá gan lớn thế, lậi là rất đáng .


      "Cho nên cảm thấy em đặc biệt"? Tiểu Ốc cười lạnh, đó phải là !


      "Là từ cái này bắt đầu bị hấp dẫn". Sau đó từ từ xâm nhập, gây nghiện giống như nghiện ma túy, thể có, cậu muốn tình nhưng phải là sớm chiều mà là sớm chiều ở bên nhau, cậu muốn giữ người đó ở bên người cả đời, ai cũng đừng nghĩ cướp .


      "Nhưng em sợ em phụ ". Tiểu Ốc rất mê man, biết mình cần cái gì, cũng biết tương lai gì.


      "Đó là chuyện sau này, tại quan trọng nhất là ở bên cạnh em". Như vậy là đủ rồi, bây giờ cậu ở cạnh , chăm sóc cho .


      Tiểu Ốc gì, bởi vì biết nên cái gì.


      Đậu Diệc Phồn mượn cơ hội này giải tỏa nghi ngờ trong lòng: "Tại sao em thích Mộc Trạch Khải"?


      Hỏi xong mới thấy mình quá lời, có lẽ trả lời, vừa định lấp liếm lên tiếng: "Bởi vì ta là trai đẹp đầu tiên em nhìn thấy, khi đó em mới vừa được nhận vào Mộc gia, ta bị bệnh mặc bộ plê màu trắng ngồi cái ghế ở trong sân, ánh mặt trời chiếu vào, khuôn mặt ta rất nhu hòa, ánh mắt trong suốt như nước hồ thu. Có người thích kẻ giống mình, có người lại thích người hoàn toàn trái ngược với mình, ví dụ như em. Ở thế giới hắc ám lớn lên, em chỉ biết lấy mạnh tranh đoạt gay gắt trong mắt thích dịu dàng, tranh đoạt với ai như ta. Loại cảm giác đó rất kỳ diệu, ta là vương tử, đáng tiếc em phải là công chúa của ta, càng phải là bé lọ lem mà là chị của bé lọ lem”.


      Cho nên Mộc Trạch Khải ghét , giống như Tiểu Ốc thích người khác mình, Mộc Trạch Khải ghét nhất vì thoạt nhìn giống có tâm cơ, còn Đậu Diệc Phồn lại nhìn thấy thông minh.


      Đậu Diệc Phồn nghe xong chỉ cảm thấy Mộc Trạch Khải còn quá non, quá ngu.
      rina93Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50 Bộ mặt vui sướng


      Lớn dần lên, mỗi người cũng từ từ mà trở nên có chút tâm cơ, Mộc Trạch Khải cũng ngoại lệ!


      Muốn bảo vệ mình, phải trở nên mạnh mẽ, tâm cơ nhất định phải có, phải để hại người mà để bảo vệ bản thân, tất nhiên có người trời sinh có bản lĩnh tự bảo vệ mình, còn đến khi trưởng thành ai cũng phải học cách tự bảo vệ mình.


      Nếu như hai mươi mấy tuổi, còn có thể giữ vững thuần khiết và ngây thơ chất phác, hoặc là giả bộ, hoặc là ngây ngô cộng thêm được bảo vệ quá tốt.


      Nếu giả bộ, khi bị lộ bộ mặt khiến người ta cảm thấy rất ghê tởm.


      Người ngây ngô có năng lực tự vệ, thể bảo vệ . Đối với cậu, cậu lựa chọn giả bộ, giống như Tiểu Ốc có thể tự bảo vệ mình, nếu có bị ném vào hang sói có khi có thể ôm được con sói con trở về. Dạng người này đàn ông thích hợp hơn phụ nữ.


      Tiểu Ốc thấy cậu lời nào, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chỉ chốc lát liền ngủ mất . . . . . .


      Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tiểu Ốc thấy Đậu Diệc Phồn đâu, giường có tờ giấy nhắn: mua cho em bữa sáng – lao công mỹ nhân viết.


      "Ha ha". Tiểu Ốc nhịn được cười, làm gì có ai lại tự khen mình là mỹ nhân, mặc dù cậu rất đẹp.


      Tâm tình Tiểu Ốc thoải mái hơn, xuống giường làm vệ sinh cá nhân, vừa mới cho bàn chải đánh răng vào trong miệng nghe thấy tràng tiếng gõ cửa: "Kim Tiểu Ốc, mở cửa"!


      Là Kiều Kiều!


      Nghe thấy giọng đó, Tiểu Ốc lập tức như mở cờ trong bụng, phải rốt cuộc cũng chờ được đến ngày ta quan tâm mình rồi sao?


      Tiểu Ốc để ý sửa sang lại bộ dạng, vội vã ra mở cửa.


      Ngoài cửa, Mộc Trạch Khải vội vào, mà là đứng đó quan sát kĩ , nhìn có vấn đề gì trừ sắc mặt hơi tái, hiệu quả của việc chán sống tìm chết trong miệng ba mẹ chỉ có thế này thôi sao?


      Tại sao chỉ thấy bộ mặt vui sướng, hoạt bát nhảy loạn của Kim Tiểu Ốc thôi?


      Nhìn ánh mắt vui mừng, còn thêm tham vọng nắm giữ chút đau lòng của tan thành mây khói.


      Tiểu Ốc đứng nhìn , tham lam nhìn, ái mộ nhìn, dịu dàng nhìn, mấy ngày thấy, tựa hồ hơn tuấn lãng rồi, nhưng ánh mắt nhìn khinh miệt trước sau như .

      Chương 51 Cảm động


      Tiểu Ốc theo thói quen coi thường ánh mắt khinh miệt của , muốn nhìn thấy nó nên chỉ có thể tự động loại bỏ, vẫn cười như trước với , sau đó bất chợt gục đầu vào ngực , hưng phấn kêu lên: "Kiều Kiều, tới thăm em à? em rất vui".


      "Nghe tự sát". Mộc Trạch Khải nhàng đẩy đầu ra nhìn, xem ra giống, phải ba mẹ cùng liên hiệp lừa gạt mình đấy chứ!


      " có, chỉ tại em cẩn thận ngủ thiếp trong bồn tắm mà thôi, Kiều Kiều ngồi ! Đừng đứng thế, em rót nước cho ". Tiểu Ốc lôi kéo vào phòng.


      "Vậy sao? đáng tiếc". Nếu như có thể làm cho đừng dây dưa lời nữa có thể ác độc thêm chút. rất đáng ghét. Đúng là lúc đầu rất muốn có em hoạt bát đáng lại dịu dàng khéo léo, nhưng ngay từ lần đầu tiên bước vào nhà cơn ác mộng của bắt đầu xuất , luôn đeo bám chừa mặt mũi. Em nhà người ta học đàn Piano hoặc khiêu vũ, còn treo cây lấy tổ chim, hại bị tổ chim rơi vào làm đầu đầy phân chim, hận từ đó.


      "Kiều Kiều! có ý gì, hi vọng em chết"? Hận tận xương tận tủy sao? làm gì khiến căm hận đến vậy? Những lời này của Mộc Trạch Khải làm lòng chết lặng.


      "Tôi hi vọng còn quấn lấy tôi".


      "Vậy tại sao tới bệnh viện? Chỉ là vì đả kích tôi sao"? Tiểu Ốc cười.


      "Tôi tới là muốn cho biết, ở đây có bốn mươi vạn, cầm lấy . Thức thời biến nhanh cho tôi, tôi cho trở lại nhà của tôi, đồ đạc của tôi cho người đưa tới đây. Sau này tự mà lo, tôi muốn nhìn thấy nữa". chán ghét ngày đó cởi hết để quyến rũ , nghĩ lại lúc ôm cảm thấy nổi hết da gà, đáng xấu hổ hơn là lại có cảm giác với .


      tuyệt đối có khả năng thích loại con này, thô tục, ích kỷ, có lòng thương người, cho nên đuổi là biện pháp tốt nhất, bốn mươi vạn này nếu tiết kiệm chút có thể mua được căn phòng , như vậy cũng coi như có nhà, cần ở lại nhà , rất cảm động ấy chứ!

      Chương 52 Kế hoạch


      Nếu là lòng tham đáy, cũng còn biện pháp.


      "Bốn mươi vạn"? Tiểu Ốc nhìn tiền trong tay, đột nhiên nở nụ cười, chắc sợ ba mẹ đồng ý.


      biết lãi suất thu được ở phố Tam Hoàng rất cao, tháng có thể hơn tám mươi vạn, mà phần cũng lấy làm của riêng, toàn bộ đưa hết cho ba mẹ gửi tiết kiệm, bởi vì cảm thấy có Kiều Kiều là đủ rồi. ở Mộc gia phải vì tiền. Vậy mà tại Mộc Trạch Khải muốn dùng bốn mươi vạn đuổi , Tiểu Ốc buồn cười, cười đến chảy cả nước mắt, vỗ vỗ vai : "Muốn đuổi tôi bằng bốn mươi vạn này, Kiều Kiều quá ngây thơ"!


      "Vậy muốn như thế nào"? Nghe những lời này, bắt đầu cảm thấy nhức đầu.


      "Tôi lấy tiền, tôi muốn , tôi muốn toàn tâm toàn ý thuộc về tôi lần, có thể "? Tiểu Ốc cảm thấy thể nào.


      " muốn thân thể của tôi"? Mộc Trạch Khải chăm chú hỏi, nếu như chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi , nghĩ mình thà chết còn hơn.


      Tiểu Ốc lắc đầu, quá ngây thơ, quá nông cạn. Tiểu Ốc ghé vào lỗ tai nhàng phun khí nóng: "Cái tôi muốn là tâm. Đầu tiên là tâm, sau là bề ngoài, cảm thấy có thể cho sao"?


      Mộc Trạch Khải lắc đầu, được.


      "Nếu như có thể thuyết phục ba mẹ đuổi tôi hôm nay tới chỗ này, chỉ có thể với họ tạm thời được cho tôi về nhà, cái tôi muốn chính là nhà, mà phải cái phòng hoặc là đống tiền". Tiểu Ốc xong chảy nước mắt, trước giờ chưa thấy khóc. .


      Lại có tiếng gõ cửa, Tiểu Ốc ra mở cửa, là Đậu Diệc Phồn.


      " dậy rồi sao? Sao ngủ thêm chút nữa"? Đậu Diệc Phồn nhìn cái, cười ha hả vào đặt đồ ăn sáng cùng đồ ăn vặt lên bàn, bày đầy ra mặt bàn, lúc ngẩng đầu lên mới phát Mộc Trạch Khải cũng ở đây, cậu kêu lên đầy khiêu khích: "Mộc đại ca, khi nào Tiểu Ốc bước vào cửa nhà em chúng ta là người nhà, cảm ơn nhưng năm qua chăm sóc ấy".


      Mộc Trạch Khải nhìn thấy cậu giật mình, nhìn độ thân quen của cậu với Tiểu Ốc chẳng nhẽ Kim Tiểu có thể gả cho Đậu thiếu gia? Tuy rằng có thiện cảm với Đậu thiếu gia, nhưng nếu Tiểu Ốc có thể gả cho cậu Mộc Trạch Khải cầu cũng được, có thể hoàn toàn thoát khỏi Tiểu Ốc! Mộc Trạch Khải còn suy nghĩ Tiểu Ốc thở hổn hển ngồi xuống gọi: "Kiều Kiều tới đây cùng nhau ăn điểm tâm ! Có món bánh trẻo rán thích này". giấu cảm xúc.
      rina93Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :