1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đào hoa xin cẩn thận: Con dâu xã hội đen nuôi từ bé - Tiền Tiểu Bạch (282C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19 Ba phần mặt mũi


      Kim Tiểu Ốc để ý chút nào mà : "Lần sau em cải tiến"!


      Đáng tiếc người kia xa. . . . . .


      Trong gian phòng tối, người đàn ông ngồi trong bóng tối, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, hận sao tất cả cảnh đẹp ngoài cửa sổ thuộc về , nếu như những địa bàn kia ngoài cửa sổ đều thuộc về cái thế giới này tốt đẹp!


      Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Đại ca"!


      "Chuyện gì"?


      "Đại ca, hôm nay các em nghe phố Tam Hoàng của Mộc gia có người thừa kế rồi, nên làm gì bây giờ"? người đàn ông đứng ngoài cửa, tòa nhà này là của đại ca, đại ca muốn thu thập các vùng lân cận, các em đều biết chuyện nhưng lão đại lại muốn tranh giành địa bàn.


      " phải con trai ông ta có hứng thú với phố Tam Hoàng sao"? sớm nghe qua, tất cả địa bàn trong phố Tam Hoàng là dễ dàng thu thập nhất, bởi vì con trai ông Mộc có hứng thú với phố Tam Hoàng, định bỏ ra ít tiền thu mua việc bảo kê con phố trong tay ông Mộc, dù sao con trai ông cần ông giữ lại cũng chả để làm gì, chẳng nhẽ giữ lại để mang vào quan tài?


      "Ông ta còn người con nuôi, hôm nay ông ta tuyên bố từ nay giao con phố đó cho con nuôi trông nom". Đại ổn! Nguyên tưởng rằng địa bàn này nhất định là thuộc về bọn họ, nghĩ rằng giữa đường nhảy ra nhóc ngáng chân bọn họ, mặc dù phố Tam Hoàng phải là địa bàn tốt nhất trong thành phố, nhưng cũng là nơi béo bở, có quán ăn đêm, quầy rượu, sòng bạc nhiều người thích đến. Vì là nơi tập trung đủ kiểu, đủ dạng người nên dù chỉ là con phố cũng là nơi ăn chơi giải trí có tiếng là tiểu Macao.


      " phải con nuôi của ông ta mới mười mấy tuổi thôi sao? Sợ gì con nhóc". Người đàn ông kia chút để ý, sóng to gió lớn gì cũng gặp rồi, còn sợ nhóc sao?


      "Nghe bé này là nhân vật lợi hại, hôm nay ta giải quyết được con trai Đậu gia thành Bắc, con trai Đậu gia uống rượu say rồi gây chuyện ở KTV, cậu ta chính là tiểu Bá Vương ai dám chọc, thế mà ta lại dám động vào, hơn nữa còn làm cho tiểu Bá Vương tiếng ngoan ngoãn đưa tiền rồi về". Quả bé có tài, cậu nhóc đó rất khó đối phó, ai có biện pháp, hơn nữa đối với thiếu gia họ Đậu này ở đường ít nhất cũng có ba phần mặt mũi.

      Chương 20 Tiểu lão đại


      "Như vậy càng phải giải quyết sớm, ta mới mười mấy tuổi mà có loại bản lĩnh này khi trưởng thành thế nào, ngày mai cậu dẫn theo mấy người đợi ta đường về nhà ra tay, nhớ ra tay ở phố Tam Hoàng, được để chạy thoát". Đây là kinh nghiệm, ở địa bàn của người ta giết người thừa kế mà để chạy thoát mới là lạ.


      "Vâng". Người ngoài cửa gật đầu cái, lạnh lùng, xem ra thành phố sắp nổi lên gió tanh mưa máu rồi, nếu đánh lén thành công cái chết của con làm Mộc gia yên. Nếu thành công, chỉ sợ Mộc gia vô cùng giận dữ.


      " ! Làm cho sạch tí, được lưu lại bất kỳ chứng cứ gì". Người đàn ông lãnh đạm .


      Người ngoài cửa đáp tiếng, xoay người an bài . . . . . .


      "Tiểu thư". Diêm tới xảo quyệt khoanh hai chân ngồi ở ghế sa lon nhìn Tiểu Ốc xem phim hoạt hình, thể tưởng tượng được người thừa kế phố Tam Hoàng lại thích xem phim hoạt hình.


      Tiểu Ốc đứng lên sờ sờ đầu cậu: "Diêm ngoan, về sau nhớ phải gọi ta là Tiểu Ốc tỷ tỷ."


      Diêm: ". . . . . ."


      "Có chuyện gì "? TV chiếu phim Crayon Shinchan, Tiểu Tân nắm dưa chuột nho cậu, chỉ to bằng hạt đậu tằm, có mỹ cảm!


      "Đậu thiếu gia tới, muốn gặp tỉ".


      "Cái gì đậu? Đậu tằm còn là đậu vàng? Chắc phải đậu xanh"! Nếu là người đàn ông có dưa chuột giống như hạt đậu quá bi kịch ╮(╯▽╰)╭


      "Là vị Đậu thiếu gia tỉ gặp ngày hôm qua ấy, công tử của Đậu gia thành Bắc – Đậu Diệc Phồn”. Diêm ở cạnh hàng ngày, mỗi ngày đều muốn hộc máu ngất xỉu, vừa bỉ ổi vừa thanh khiết, hiểu đâu mới là con người của .


      "A". ra là "Đậu mỹ nhân", đúng như nàng nghĩ đến, dưa chuột của dài cũng ngắn, , hình dáng rất đẹp.


      "Tỉ muốn gặp à? Đậu thiếu gia dẫn theo bảy tám người tới đây, ở lầu dưới, nhìn thấy tỉ về".


      Tiểu Ốc mở cửa sổ liếc mắt nhìn xuống dưới, trời nóng như vậy mà làm khổ thủ hạ làm gì, đầu ai cũng đầy mồ hôi, đúng là làm thủ hạ dễ dàng, tính Đậu thiếu gia có 7 người, móc túi lấy 5 đồng tiền đưa cho Diêm: ", mua ỗi người bọn họ cái bánh pudding , cậu cũng được cái. Năm xu cái, tám cái là 4 đồng, còn đồng cậu cứ để đấy cho tôi".


      "Nhưng kia là Đậu thiếu gia"?
      rina93 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21 Đáng thương


      "Người làm quan mệt, làm người hầu mới luôn mệt mỏi, để cậu ta lên đây". Tiểu Ốc , vừa đúng lúc muốn xem phim mà, có người tới cùng thưởng thức càng hay.


      Diêm xuống như làn khói, lát sau cạnh cửa có người đứng đó – Đậu Diệc Phồn.


      Đậu thiếu gia ưu nhã tựa vào cạnh cửa, mắt mơ màng nhìn ngồi ghế sa lon xem phim hoạt hình, giọng cực kỳ dễ nghe: "Tiểu Ốc Tử, sao lại xem TV mình thế, buồn sao”?


      "Cậu so với tôi còn ghê tởm hơn, tên tôi là Kim Tiểu Ốc phải là Tiểu Ốc Tử".


      "Tiểu Ốc Tử, đừng như vậy! Em nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, hai chúng ta cũng coi như quen biết". Đậu thiếu gia tới, ngồi xuống bên cạnh . Ngày hôm qua về nhà cậu nghiêm túc nghĩ lại chuyện cậu bị thua nên muốn tự nghĩ cách thắng lại, người của Đậu gia sao có thể bị thua, từ trước đến giờ chỉ có người khác thua trong tay cậu chứ lúc nào đến phiên người khác khiến cậu bị thua.


      "Hôm nay cậu tới tìm tôi có chuyện gì "?


      "Cho em vị dâu tây". Cậu móc trong túi ra cái hộp nhét vào trong tay .


      "Cám ơn". Tiểu Ốc mở hộp ra định lấy kẹo ăn nhưng phát cái kẹo bị bọc bởi lớp giấy nhôm cứng, kẹo cao su mà bọ như thế bị lỗ vốn, người bán hàng đần.


      "Tôi cứ nghĩ bị cản trở". Cậu đứng dậy đóng cửa, sau đó cởi quần áo ra. ra thấy rất đáng xem, mặc dù cậu ta người nhưng trứng , mà giống như hai quả trứng vàng, rất có đứng dậy đóng cửa, đóng cửa mà bắt đầu sau cởi quần áo, nàng ra rất có đáng xem , mặc dù còn , nhưng hà bao đản cũng may chút cũng , quả thực là song hoàng trứng, rất tốt.


      "Cậu bị nóng à"? Ban ngày mà cởi quần áo, cậu ta rất nóng sao?


      "Nóng". Nhìn ra sức đoán bao cao su cậu có thể nóng sao?


      Tiểu Ốc nghĩ cậu bị nóng nên đứng dậy bật điều hòa, điều chỉnh cho nhiệt độ xuống còn 1° cho lạnh nhanh! Thuận tiện có thể làm muỗi chết rét trong căn phòng này xem còn con muỗi nào dám vào phòng đốt nữa hay .


      Đậu Diệc Phồn cởi hết quần áo đến cạnh , cạnh ghế sa lon, máy điều hòa đặt ghế sa lon, gió lạnh thổi….


      nóng, cả người cậu lạnh run, nhào qua ôm lấy để sưởi ấm, tiện thể ăn chút đậu hũ: "Lạnh quá! Kim Tiểu Ốc em thương hoa tiếc ngọc chút nào, em định mưu sát gian phu à"?


      "Là cậu nóng, còn cái kẹo cao su tại sao bị thổi bóng? Là hàng dùng rồi. Ai bán cho cậu, chúng ta tìm tính sổ”! bóc giấy nhôm ra lấy cái bao cao su quơ quơ trước mặt cậu.

      Chương 22


      Đậu Diệc Phồn đứng lên tắt điều hòa, thở dài : "Em ngây thơ hay giả vờ ngây thơ! Bao cao su mà cũng biết"?


      "Ai tôi biết"! Tưởng chưa từng nhìn thấy sao! Hơn nưaTren TV cũng có thể nhìn thấy, làm sao mà biết chứ. nháy mắt hai cái, rất vô tội!


      “Em nha, phải vẫn còn là nai tơ đấy chứ”? Khóe miệng cậu nhếch lên nụ cười mê hoặc, lúc đứng nhìn rất ra dáng, nhưng ra vẫn còn rất ngây thơ, trẻ con, đến bao cao su cũng biết cậu sao có thể xuống tay được, mặc dù cậu phải người tốt đẹp gì nhưng cũng cưỡng bức phụ nữ, cũng có bệnh thích trẻ con. Vừa rồi bị trận gió lạnh làm mất hết cả hăng hái, cậu nhặt quần áo vương vãi nên nhà mặc vào.


      Tiểu Ốc lấy ra vài cái đĩa CD đặt lên bàn: “Cậu xem đĩa này ”?


      thích xem loại này”. Đêm về gặp ác mộng, cậu chỉ thích mơ những giấc mơ đẹp, ví dụ như những thứ làm cậu mộng xuân.


      “Nhưng Diêm chỉ tìm được mấy cái đĩa này”. Nghe đây đều là những cái đĩa Diêm quý.


      " thôi! mời em ăn kem".


      "Tốt vậy sao"? Tự nhiên đối tốt với như vậy, gian xảo xũng là trộm cắp.


      “Vậy em muốn mời à”?


      “Vậy cậu mời tôi ”. Tiết kiệm là quốc sách, ăn của mình bằng ăn của người khác, điều kiện đầu tiên là phải ăn trộm ăn cướp, tốn kém!


      Cậu biết nhóc keo kiệt, nhưng rất đáng : " thôi"!


      chầu kem hết bao nhiêu tiền, cậu mời được.


      Đậu Diệc Phồn đuổi tất cả thủ hạ , tự mình lái xe đưa Tiểu Ốc ăn kem, đếm nơi, Tiểu Ốc mới phát hiệu kem nổi tiếng: "Haagen-Dazs"?


      "Ừ". , mọi bé đều thích nơi này, trước kia cậu dẫn rất nhiều bé đến ai là thích.


      "Bao nhiêu li"?


      "Con nên hỏi cái này". Bới vì ăn xong con trai bao giờ cũng trả tiền!


      "Thế nên hỏi cái gì"?


      "Em có thể hỏi tối nay có rảnh rỗi ”. Cậu nháy mắt.


      "Cậu xem phim ma với tôi chứ"?


      "Đổi cái khác ".


      “Nhà tôi chặn cống thoát nước, cậu có muốn giúp tay”?


      "Đổi lại cái khác".


      " nghĩ ra cái gì nữa”. vuốt vuốt cái tóc.
      rina93 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23 Nổ súng


      Đậu Diệc Phồn cùng ăn lẩu kem, lúc ra về, Tiểu Ốc thấy cậu trả tiền khỏi cảm thán: "Sau này tôi cũng muốn mở cửa hàng thế này".


      "Tại sao?" Là mơ ước của sao? Đậu Diệc Phồn cũng cảm thấy rất tốt, là con mở cửa hàng kem, hàng ngày làm chủ rất tốt.


      bữa kem hơn hai trăm, so với phố Tam Hoàng bị cậu ngủ cả đêm còn nhiều hơn. Nếu sau này tôi cửa hàng của ta mỗi ngày có 100 khách có hai vạn rồi”. Oa, là nhiều tiền nha.


      thôi, đưa em về, em muốn đến phố Tam Hoàng hay về nhà”? Sắc mặt Đậu Diệc Phồn khó coi, ai bảo ăn kem là lãng mạn, duy mĩ. Những tâm tình này chắc ở ngoài chín tầng mây, có thể nghĩ chuyện đứng đắn chút , đừng cả ngày đem chuyện ngủ ở đầu lưỡi, chẳng nhẽ thấy vừa rồi lúc bọn họ ra bị bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ của khách ném vào.


      "Về phố Tam Hoàng". Trời sắp tối rồi, ban đêm là lúc phố Tam Hoàng náo nhiệt nhất, cũng có nhiều chuyện xảy ra nhất.


      "Chờ ". Cậu sang phố đối diện lấy xe, bởi vì có nhiều chướng ngại vật nên cần tới 7, 8 phút mới lấy được xe, lại phải lái xe lên phía đoạn mới có chỗ quay đầu xe.


      Tiểu Ốc đứng chờ xe, vửa rồi ăn lẩu kem đủ no, nhìn sang nhà bên cạnh là quán KFC nên chui vào mua hai cái đùi gà, lúc ra Đậu Diệc Phồn còn chưa tới, đứng đó, tay trái cầm đùi gà, tay phải cầm đùi gà.


      Lúc này cách 7, 8 mét có người đàn ông tới, có khuôn mặt xấu xí, nhiều mụn lở loét giống như da bị bệnh hay được các bệnh viện quảng cáo, nhìn mặt ai cũng muốn tránh xa, mọi người xung quanh đều lui bước, Tiểu Ốc cũng định lùi lại mấy bước, nhưng cứ nhằm hướng đến.


      Vì sao đột nhiên cho tay vào trong túi quần, vì sao thứ trong túi quần có hình dáng giống dưa chuột gì đó, lúc đầu Tiểu Ốc chỉ cho là sờ theo bản năng, có lẽ là tên biến thái, nhưng khi nhanh chóng móc cái đo có dạng hơi dài ra Tiểu Ốc phát đó là khẩu súng, mặc dù chưa móc hết ra nhưng Tiểu Ốc từ học bắn súng nên có thể nhìn ra được.

      Chương 24 Thoáng qua


      Nên làm gì bây giờ?


      Tay trái là đùi gà tay phải cũng là đùi gà, cái cũng muốn ném làm vũ khí. khổ sở suy nghĩ lại thôi dùng tiểu cước vậy.


      phản ứng nhanh chóng, chân nâng lên đá cước vào đũng quần , mặc dù khoảng cách hơi xa, may mà dép hơi rộng nên bay ra đánh trúng vào dưa chuột của .


      Người đàn ông tay che đũng quần, tay rút súng, nhằm thẳng Tiểu Ốc bắn phát.


      Toàn thân Tiểu Ốc cảnh giác đề phòng, thừa dịp che đũng quần, trong nháy mắt đó tay trái nhét đùi gà vào miệng, sau đó rút chân chiếc dép còn lại, lúc vừa nổ súng, lập tức nghiêng người về phía bên trái, viên đạn sượt qua bên người bay ra ngoài.


      Thiếu chút nữa được ăn kẹo đồng thành người thiên cổ, theo bản năng Tiểu Ốc ném chiếc dép, lần này đánh trúng dưa chuột của .


      Người đàn ông che đũng quần, gương mặt đau đến trắng bệch, tay cầm súng run rẩy, rối loạn nổ lung tung thêm hai phát súng nữa nhưng trúng .


      Lúc này, mọi người ở xung quanh sợ hãi tìm chỗ nấp, súng đạn có mắt, người phụ nữ sợ tới mức hét ầm lên.


      Tiểu Ốc cảm thấy may mắn địinh nhặt cái mạng của mình về, bỗng phát điểm màu đỏ ngay trái tim , Tiểu Ốc vội vàng vọt đến phía sau cây cột, sau đó cùng với cái chấm đỏ này chơi trò mèo vờn chuột…


      tránh bên này, cái chấm đỏ theo, tránh bên kia, nó cũng theo, biết làm thế nào, nếu phải ở đây chờ Đậu Diệc Phồn sớm chuồn.


      Cũng may kịp giải quyết xong cái đùi gà trong lúc kinh hoảng. cúi đầu nấp bên hông cái xe, tạm thời cái chấm đỏ truy được bóng dáng, nhanh chóng xử lí nốt cái đùi gà còn lại, sau đó dùng bàn tay đầy dầu mỡ bẻ gương chiếu hậu của người ta làm vũ khí, phải cảm ơn ba từ cho luyện tập các loại vũ khí, bất kể là phi đao hay bắn súng đều có thể làm tốt.


      Tên sát thủ vừa bị “ăn” dưa chuột phục hồi tinh thần, cắn răng nghiến lợi lại nã phát súng về phía Tiểu Ốc.


      Tiểu Ốc tránh qua đầu xe, may sao cao hứng dịch cái mông sang bên chút , nếu bị cái chấm đỏ “cắn” cho nở hoa, viên đạn bắn vào đèn xe, Tiểu Ốc nhìn tên sát thủ ở phố đối diện, chuyển tay cầm kính chiếu hậu, dùng lực ném tới, vừa giống như đẩy tạ, lại vừa giống như bị văng ra ngoài.
      rina93 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25 Bị hạn chế


      biết đánh có trúng , vừa định xem chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở lề đường, Đậu Diệc Phồn mở cửa xe gọi : "Nhanh lên xe".


      Tiểu Ốc nhanh nhẹn bò vào trong xe, đóng cửa lại.


      Đậu Diệc Phồn lái xetheo hướng cậu cảm thấy an toàn, lấy động ra ném cho Tiểu Ốc: "Gọi cho Nhất Hào, bảo cho người tới bảo vệ chúng ta, cho biết vị trí của chúng ta".


      Tiểu Ốc làm theo, bình tĩnh, lạnh nhạt bấm số, lạnh nhạt ra vị trí đại khái rồi cúp điện thoại, Đậu Diệc Phồn nghiêng đầu liếc nhìn cái: " rất tỉnh táo".


      "Cậu cũng vậy". Đây là thiên tính! vào giang hồ phải sớm phải chuẩn bị tâm lý và những thứ khác mới đủ tư cách, nếu sớm muộn gì cũng trở thành vật hy sinh.


      "Có người muốn giết "?


      "Đúng vậy, hơn nữa bọn họ đuổi tới". Tiểu Ốc gật đầu, sau xe vang lên tiếng súng nổ, hiển nhiên có người nổ súng bắn, cũng may xe của Đậu Diệc Phồn phải là loại bình thường, thân là con trai Đậu gia, chống đạn là cầu cơ bản nhất của xe cậu.


      "Có biết bắn súng "? Cậu lái xe nên phân tâm làm việc khác.


      " nhảm".


      "Sờ bắp chân trái của tôi". Cậu nghiêm túc , bắp chân có vật cần.


      Tiểu Ốc kéo ống quần cậu, bắp chân có buộc khẩu Browning M1906 màu bạc loại bỏ túi, đúng là đồ tốt!


      móc ra, định phản kích qua cửa sổ, Đậu Diệc Phồn : "Cầm trong tay thôi, nếu bánh xe của chúng ta bị bắn vỡ, mới nổ súng, nếu như có thể bỏ rơi bọn họ tuyệt đối cần nổ súng, phải biết đây là ban ngày, ở trong thành phố, phải chú ý ảnh hưởng, cảnh sát nhanh chóng xuất , còn có camera theo dõi nữa, nếu nổ súng rất phiền toái đấy".


      "A"! Tiểu Ốc được mở mang thêm kiến thức, trước kia nhìn phim cảnh cướp bóc nổ súng rất thoải mái, quả rất đáng mơ ước. Nhưng đấy trước ống kính máy quay, chứ ngoài đời thực nổ súng bị hạn chế.


      Quả nhiên rất nhanh nghe thấy tiếng còi báo động của xe cảnh sát, Đậu Diệc Phồn với : "Giấu khẩu súng , chúng ta an toàn rồi".


      Tiểu Ốc nhét lại khẩu súng vào dây buộc bắp chân cậu, thừa dịp kéo ống quần cậu xuống tiện tay nhổ cái lông chân nhìn rất chướng mắt của cậu.


      Đậu Diệc Phồn đau kêu to tiếng, nhìn thấy phía trước có xe cảnh sát vẫy mình, lập tức dừng xe lại.


      nữ cảnh sát tới nghi vấn: "Theo như người dân tố cáo, chúng tôi nghi ngờ chị vừa bị mưu sát đường phố, xin mời theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra".

      Chương 26 Sàm sỡ


      Tiểu Ốc thả xong ống quần cho Đậu Diệc Phồn, ngẩng đầu lên, vặn vẹo cổ.


      Nữ cảnh sát nhìn thấy hành động khác thường của , nghi ngờ biết vừa rồi cúi đầu làm gì: “Vừa rồi làm gì vậy”?


      "A! Tôi ăn đậu hũ của ấy, phải cũng muốn giống tôi"? vừa , giọng ngây thơ, vừa sờ đũng quần cậu, nhàng nắm lại.


      " bao nhiêu tuổi"? Nữ cảnh sát lập tức mặt đỏ như mông khỉ, chưa từng gặp nhóc nào biết xấu hổ như vậy, dám ở trước mặt người khác có hành động bỉ ổi với chàng trai, ta thấy ngượng hay sao? Mà ta nhìn còn rất trẻ, có khi còn ở tuổi vị thành niên?


      "Tôi mười bảy tuổi rồi, cho nên phải là người chưa thành niên có hành động bỉ ổi với thiếu nam"! chớp chớp đôi mắt to vô tội.


      ". . . . . ." Nữ cảnh sát ccảm thấy đáng thương cho Đậu Diệc Phồn ngồi ở ghế lái, bé trai đẹp như vậy mà lại bị sàm sỡ ngoài đường, được! muốn chính nghĩa, nhìn về phía Đậu Diệc Phồn hòa ái : "Cậu bé, cậu có muốn kiện hành động sàm sỡ bỉ ổi của ta , tôi có thể làm chứng giúp cậu".


      " cần, bởi vì ta rất thích". Đậu Diệc Phồn nhướng mày, cậu dối, rất thích.


      Nữ cảnh sát hộc máu. . . . . .


      Hai người bị đưa vào đồn cảnh sát để điều tra, cảnh sát hỏi gì cũng mực biết, mà đúng là bọn họ biết , trước đây Tiểu Ốc vẫn ở Mộc gia, hôm qua mới xuất ở phố Tam Hoàng, hôm nay bị truy sát ở ngoài đường, rất oan uổng.


      Nếu phải Đậu Diệc Phồn ở cạnh , cho rằng cậu làm, dù sao nếu tính cười đắc tội chỉ có cậu mà thôi.


      biết, Đậu Diệc Phồn càng biết, cậu chỉ đưa Tiểu Ốc ăn kem thôi.


      Hai người ra khỏi đồn cảnh sát, lập tức có người của Đậu gia đón, đối với cậu cung kính : "Thiếu gia, ngài sao chứ"?


      " sao, những người khác đâu"? Cậu hỏi.


      "Ở xe, chúng tôi dẫn theo hơn hai mươi người tới, đợi điện thoại của ngài ở gần đồn cảnh sát, dám lộ diện sợ bứt dây động rừng".


      "Cho toàn bộ bọn họ về , nguy cơ được giải trừ". Cậu ưu nhã ngáp cái.


      "YES!, thiếu gia". Người đàn ông kia nhìn Tiểu Ốc cái, gì, xoay người rời .
      rina93 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27 Ngu như vậy


      "Ông ta nhất định rất hận tôi". Đột nhiên Tiểu Ốc câu.


      "Tại sao"?


      "Bởi vì tôi mang nguy hiểm tới cho cậu".


      " bằng là trợ thủ của em".


      " gì thế"?


      "Vốn là người ta muốn giết em, nhưng khi thấy rồi mà vẫn còn muốn giết em, còn bắn xe của , thù này bỏ qua, kể cả em để trong lòng vẫn bỏ qua cho người này, bởi vì tôn trọng tí nào". tôn trọng cậu chính là đem ông cụ Đậu nhà bọn họ để vào mắt, người này cậu nhất định tìm ra.


      Nếu như cậu tìm ra người này, phải thuận tiện giúp báo thù sao?


      Cho nên mới cậu là trợ thủ của , nếu vừa rồi phải là cậu ở cùng bị đành cho dẹp lép rồi.


      "Chuyện này tôi chuyện với ba tôi, cám ơn cậu! Ân nhân cứu mạng".


      "Vậy em tính cảm ơn tôi thế nào đây"?


      "Cậu muốn gì? Tôi rất nghèo". Tiểu Ốc lùi về sau bước.


      " còn chưa nghĩ ra, thế này vậy, chuyện em nợ này, chờ nghĩ ra muốn gì tới tìm em, được trốn đâu đấy". Ơn cứu mạng này cậu muốn báo đáp nhưng giờ chưa nghĩ ra mình cần gì, cậu có tiền, có vũ khí, phụ nữ càng thiếu.


      "Được". Tiểu Ốc rất sảng khoái, đây là ơn cứu mạng, bất kể về sau cậu muốn gì đều cự tuyệt. Bởi vì thích thiếu nợ ai.


      Đậu Diệc Phồn :" đưa em ra ngoài nên giờ đưa em về nhà, thôi"!


      "Làm phiền"! Tiểu Ốc gật đầu cái, mỉm cười.


      Trở lại phố Tam Hoàng, Tiểu Ốc lại chuyện này với Mộc ba: "Ba, chiều nay ở ngoài đường có người dùng súng bắn tỉa con".


      "Có bị thương "? Mộc ba nhìn mấy lần, còn rất tốt.


      " có, suýt nữa cái mông con nởa hoa, may nhờ Đậu Diệc Phồn cứu con". Tiểu Ốc ngồi xuống cạnh bàn.


      "Sao lại cùng với thằng nhóc Đậu Diệc Phồn? Thằng ranh đó phái người làm"? Mộc ba có chút ngoài ý muốn, hôm qua phải Tiểu Ốc vừa chỉnh thằng nhóc họ Đậu sao? Chẳng lẽ thằng nhóc đó thù hận?


      " phải, cậu ta mời con ăn kem". Tiểu Ốc khẳng định, nếu cậu muốn giết mình có 1000 cách, tội gì hao tâm tổn sức như thế mà khổ nhục kế này có trăm ngàn kẽ hở, hơn nữa còn làm lộ kẻ bắn súng, chỉ có kẻ ngu mới làm như vậy.

      Chương 28 Cố gắng đứng ra


      "Có thể có người thèm muốn phố Tam Hoàng, hành động là nhanh. Nhưng những người nàyquá ngu xuẩn khi tổ chức đánh lén ngoài đường phố, ngủ xuẩn hơn là còn nể mặt mũi Đậu thiếu gia, lần này đắc tội với hai nhà, chỉ sợ khó bảo vệ tính mạng". Những thứ kia người thấy là thèm, giờ có người thừa kế rồi cho nên chắc chắn có kẻ đứng ngồi yên.


      "Ba, ba biết là ai làm "?


      "Ba mới chỉ nghi ngờ thôi, từ hôm nay trở con ra ngoài phải cẩn thận chút, có cần người theo bảo vệ "? Trong lòng Mộc ba lo lắng, ông sơ suất quá, nếu nhờ có Đậu Diệc Phồn sợ rằng Tiểu Ốc mất mạng, ông đánh giá thấp những kẻ bên ngoài có lòng tham muốn chiếm phố Tam Hoàng.


      " cần". Đậu Diệc Phồn rằng cần người bảo vệ, nếu có tình huống khẩn cấp báo cảnh sát là xong.


      "Ba rất vui nếu con có thể kết bạn với tên nhóc họ Đậu, nhưng được thân thiết quá mức, Đậu gia cũng phải là ngồi chơi , trong mắt bọn họ phố Tam Hoàng cũng là miếng thịt ngon, nếu con cùng tên nhóc đó thân thiết quá, ba e Đậu gia dựa thế nuốt trọn chúng ta. Nếu tên nhóc đó cưới con địa bàn của nhà chúng ta thành của nhà họ". Ông phải rất cẩn thận, lúc nào cũng phải trông coi để cho người ngoài có thể chiếm đoạt tài sản, ông có thể cho con phố Tam Hoàng, nhưng thể cho người ngoài, kể cả con rể.


      Tiểu Ốc biết ý định của ông, lập tức tỏ thái độ: "Ba, ba yên tâm ! Con chỉ muốn gả cho Kiều Kiều".


      "Ba biết con thích Kiều Kiều, ba và mẹ cũng hi vọng con có thể cùng Trạch Khải trở thành vợ chồng, nhưng ngộ nhỡ thành, Trạch Khải rất bướng bỉnh, ba biết con đối với nó rất tốt nhưng nó có thái độ tốt lắm với con, nó còn chưa hồi tâm chuyển ý". Dù sao cũng là con do mình nuôi lớn, ông biết tính của Tiểu Ốc, khi gả cho Trạch Khải phố Tam Hoàng giao cho cũng chính là giao vào tay người nhà.


      "Ba, con theo đuổi ấy". Tiểu Ốc tin tưởng theo đuổi nhiều năm như vậy nhất định thành công, buông tha .


      "Ba cũng hi vọng con trở thành con dâu của ba". Ông rất nghiêm túc .


      "Vâng, ba mẹ là tốt". gia đình này, Trạch Khải cũng cả ba mẹ, nếu cả đời được ở cùng họ cho dù phải gánh vác công việc vì cái nhà này cũng cố gắng đứng ra.
      rina93 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :