1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đào hoa xin cẩn thận: Con dâu xã hội đen nuôi từ bé - Tiền Tiểu Bạch (282C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9 : Có chút do dự


      Tiểu Ốc rất tự nhiên, phải như vậy sao?


      "Mày lừa ai chứ! Cái khung xe cũ nát này nhiều nhất chỉ 150 tệ thôi". Gã nghe người ta như thế.


      "Là ông 10 nghìn, phải 150!" Tiểu Ốc cong môi, ngây thơ .


      "Tao thuận miệng vậy thôi chứ phải thế!" Tại sao gã phải đưa cho 5000? Đúng là ăn cướp!


      "Lúc ngươi mọi người ở đây đều nghe thấy, bọn họ có thể làm chứng". Tiểu Ốc cười cười, nụ cười đáng nhưng làm cho gã răng vàng cảm thấy cả người rét mà run, quả chính là Tiểu Ma Nữ hơn kém, bây giờ gã mới chợt hiểu tại sao nhà này lại để bé ra mặt.


      người hình như là bạn của gã răng vàng : "Ai nghe thấy tôi biết, việc này liên quan đến tôi, tôi thấy gì hết".


      Hẳn là tự nhiên có người ra mặt làm chứng giúp nên Tiểu Ốc quay ra hỏi “Ở đây có ai nghe thấy ”?


      Đáng tiếc ai lên tiếng, bọn họ chỉ đến xem náo nhiệt thôi, làm gì có ai đứng ra giúp làm chứng! Ngộ nhỡ cảnh sát tới, muốn lấy khẩu cung rất phiền phức, có khi còn đắc tội với ai đó.


      Tiểu Ốc hắng giộng cái: “Ai giúp tôi làm chứng chuyện này 5000 tệ kia thuộc về người đó”!


      Ngay lập tức có khoảng hai ba mươi người đứng dậy nhao nhao: "Chúng tôi nhìn thấy!"


      Quả nhiên có tiền có thể sai khiến ma quỷ!


      Tiểu Ốc vui vẻ nhìn gã răng vàng giờ mặt chuyển thành màu gan heo, gã còn có chút do dự: " người tôi chỉ có 300 tệ, cho hết đấy".


      Tiểu Ốc làm bộ dạng tin tưởng lời gã, với A Hổ ở đằng sau: "Mang lại đây, đưa giấy bút cho ông viết giấy vay nợ, nhớ kèm theo lãi suất ột chút, trong vòng mười ngày trả phá xe của ông ta, mười lăm ngày trả chặt tay ông ta”.


      "Ối! Vợ tôi vừa mới sinh con, trong nhà túng thiếu phải vay mượn, tôi cũng phải làm việc rất vất vả, cầu xin cho tôi con đường sống, nếu tôi chỉ còn cách tự sát mà thôi". Gã răng vàng hối hận thôi, ra nên nổi lòng tham, kết quả nhận lấy xui xẻo, tai họa giáng xuống. . .


      Tiểu Ốc nhìn gã mấy cái, sau đó quay lại với đám người hò hét ầm ĩ bắt gã phải giao tiền ra: "Tôi cần nhân chứng, cũng cần tiền nữa, A Hổ, ghi lại biển số xe của ông ta rồi cho người điều tra, nếu hoàn cảnh nhà ông ta đúng như những gì ông ta bỏ qua cho ông ta, nếu phải, ông ta dám lừa gạt phá nát cái xe đo cho tôi”.


      "Dạ, tiểu thư." A Hổ gật đầu cái, lưi ra sau.


      "Tiểu thư, cám ơn ! tốt bụng, cám ơn tha mạng cho tôi". Gã dám nghĩ bỏ qua cho gã.

      Chương 10 : Ai dám


      dám nghĩ bỏ qua cho gã.


      Tiểu Ốc lắc đầu cái: "Ông sai rồi, phải tôi tha ạng ông, mà ta chỉ muốn con ông trở thành trẻ mồ côi".


      muốn làm cho thế giới này bởi vì mà có thêm trẻ mồ côi lẻ loi hiu quạnh . . .


      Dừng chút, xoay người nhìn về phía gã chủ xe bụng phệ: "Bây giờ ông vẫn còn muốn phí tổn thất tinh thần "?


      "Ta vẫn muốn, hơn nữa còn phải trả hai mươi vạn tiền sửa xe, chẳng lẽ cũng muốn đập đầu xe tôi rồi lại mua cái khác thay? Vậy cứ đập ". Đầu xe này của gã cũng phải hơn mười vạn, hoàn toàn mới, có đập rồi mua mới cũng thế.


      nghĩ tới Tiểu Ốc muốn bớt xén ở phí tổn thất tinh thần, với A Hổ: "Mang gần vạn ra bồi thường tổn thất tinh thần của ông ta".


      "Dạ"! Mặc dù A Hổ biết tiểu thư muốn làm gì, chỉ biết làm theo lệnh .


      Gã bụng phệ nhảy lên: " bồi thường cho tôi có vạn thôi sao"?


      "Đừng vội, tôi từ từ đưa tiền đền cho ông, trước hết ông cứ nhận lấy vạn , đêm còn dài, chúng ta cứ từ từ". vừa vừa ra hiệu cho A Hổ kín đáo đưa tiền cho gã.


      Vừa lúc cầm tiền chuông điện thoại của gã cũng đồng thời vang lên, gã bụng phệ lấy điện thoại ra nghe: “Này, chú có chuyện gì”?


      "! Có mười mấy người vây nhà của chúng ta, uy hiếp em nếu mở cửa đốt nhà, họ dội xăng, làm sao bây giờ"?


      Gã bụng phệ sợ hãi mặt xanh như tàu lá, gã nghĩ tới bé này ác độc thế.


      thể tin được, gã run run ngón tay chỉ về phía : “Là , cho người đến nhà tôi dội xăng”?


      “Ông gọi nhiều người đến vây nhà tôi, tôi chỉ làm theo ông mà thôi, tôi còn chưa so đo với ông phí tổn thất tinh thần, ông còn cùng tôi tính toán, tôi quá thiệt rồi! Tôi bồi thường cho ông, trước mắt tổn thất của ông cùng người nhà ông là vạn, nếu ông tiếp tục chơi, tôi tiếp tục bồi thường cho ông phí tổn thất tinh thần. A Hổ, lấy thêm ba vạn ra đây, gọi cho các em bên đó tăng thêm chút sức, ba vạn của ta thể phí phạm”. hại chết người, chỉ hù dọa bọn họ thôi, tổn thất tinh thần cũng phải là bị thương, biết .


      " cần, cần, tôi cần, xin bỏ qua cho tôi cùng người nhà tôi"! Cuối cùng gã bụng phệ hiểu ý của , tiền này phải dễ ăn, mặc dù đem tiền ra nhưng ai có gan dám lấy?
      rina93Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11 Điều tốt nhất


      Mặc dù đem tiền ra nhưng ai có gan dám lấy?


      Tiểu Ốc lấy trong hộp ra 13 vạn đưa cho gã: “Đây là bồi thường cho xe của ông, còn phí tổn thất tinh thần bỏ qua, A Hổ, gọi mọi người về ! Mệt quá, tôi muốn ngủ giấc”.


      vừa ngáp vừa , xoay người bước vào nhà, miệng nhoẻn nụ cười nhõm.


      “Trạch Khải, hôm nay ba gọi con đến là có chuyện muốn tuyên bố, ba và mẹ muốn Tiểu Ốc tiếp quản phố Tam Hoàng”, trước bàn ăn, Mộc ba với Mộc Trạch Khải, Mộc ba cảm giác mình già rồi, thân thể còn như xưa nữa, bây giờ là thế giới của những người trẻ tuổi, Mộc Trạch Khải có ý định kế thừa gia nghiệp, cho nên có hứng thú với phố Tam Hoàng, nhưng gia nghiệp thể để , mà ông tin tưởng giao cho người ngoài, giao cho Tiểu Ốc quá tốt, con bé là con nuôi nhà mình.


      Mộc Trạch Khải quá đồng ý: "Ba, phố Tam Hoàng quá cũ kĩ cần phải cải tạo, đổi mới. Con vốn tán thành việc giữ lại phố Tam Hoàng, nếu ngày nào đó cảnh sát đóng cửa cả ba, mẹ và Tiểu Ốc đều bị liên lụy. Thế nên bán luôn ".


      "Vớ vẩn! Phố Tam Hoàng là sản nghiệp tổ tiên để lại, là ông nội con cực khổ xây dựng mới có được như ngày hôm nay, con muốn thừa kế, ba ép, con có biết hàng năm có bao nhiêu người nhờ vào phố Tam Hoàng mới có cơm ăn "? Mộc ba tức giận trừng mắt nhìn .


      Mộc Trạch Khải chỉ biết là: "Sòng bài ở phố Tam Hoàng năm khiến cho bao nhiều người nhà tan cửa nát, ba có tính qua chưa? Chúng ta làm người phải có lương tâm".


      Kim Tiểu Ốc nãy giờ vẫn ngồi nghịch móng tay đột nhiên : "Lương tâm sao? Nếu như ta bán phố Tam Hoàng cho người khác, người đó chỉ biết vơ vét mọi người còn khổ hơn. Em thế phải là lắm mồm, chỉ là em nghĩ phải gìn giữ sản nghiệp của ba mà thôi".


      " im cho tôi! Còn tuổi lo học, đòi thừa kế phố Tam Hoàng, đến lúc đó chết lúc nào, chết như thế nào cũng biết!" phải lo lắng cho , chỉ cảm thấy càn quấy, mười bảy tuổi mà lại bị mọi người gọi là ác ma của khu phố Tam Hoàng, đó là nơi hỗn tạp đủ loại người, là nơi mà mười bảy tuổi nên đến, tốt nhất nên học bình thường như những bé, cậu bé cùng lứa tuổi, học xong trung học thi đại học phải tốt hơn sao?

      Chương 12 Con của Hắc bang


      mười bảy tuổi nên học bình thường như những bé, cậu bé cùng lứa tuổi, học xong trung học thi đại học, cần phải làm, thế phải tốt hơn sao?


      “Em muốn làm”! Tiểu Ốc cười cười nhìn , chỉ biết phải là người thừa kế phố Tâm Hoàng, bởi vì nếu như làm ba mẹ bắt Mộc Trạch Khải làm, thích những việc mờ ám, thích phố Tam Hoàng. Cho nên mặc kệ phản đối! Chỉ cần vui vẻ, làm cái gì cũng đáng giá.


      “Em muốn làm gì làm, tôi ngăn cản nữa. Nếu ngày nào đó em về nhà mà bị gãy tay gãy chân tôi cho người ném em ra ngoài cửa, nhà chúng ta cần tàn phế”! Mộc Trạch Khải , Mộc Trạch Khải nghĩ cũng quý trọng sinh mạng mình, ra hậu quả nghiêm trọng thế dám nhận làm nữa.


      Mộc mẹ nhịn được nữa: "Trạch Khải, sao con lại chuyện kiểu đó với em con"?


      Tiểu Ốc tuyệt để ý, vẫn như thường, tươi cười như hoa mà : "Kiều Kiều, yên tâm , nếu em bị tàn phế , cần ném, em tự cút. Sau đó em đứng bên lề đường lừa gạt tình thương của người già và trẻ , cần làm gì cũng có cơm ăn".


      Mộc Trạch Khải thích em này tí nào, chính là đứa trẻ quái đản, có ai lại hi vọng mất tay mất chân để phải làm gì cũng có cơm ăn, cười lạnh: “Tùy em, liên quan đến tôi”.


      liên quan là tốt, Tiểu Ốc cúi đầu tiếp tục sửa móng tay, mẹ phụ nữ có hai mặt, mặt thứ nhất hấp dẫn được Mộc Trạch Khải, co hi vọng mặt thứ hai có thể dùng được…


      Mộc ba lên tiếng: "Cứ như vậy, từ hôm nay trở , mỗi ngày Tiểu Ốc theo ba xử lí các việc của phố Tam Hoàng, bắt đầu học từ bây giờ, phải nhìn nhiều học nhiều”.


      "Dạ, ba."


      " thay quần áo , ba đợi con trong xe".


      Tiểu Ốc lên phòng nhanh chóng thay bộ quần áo, áo lam đậm, quần lỡ đen, tóc buộc cao hai bên, lộ ra hoa tai to đùng, nhìn rất trẻ con, trang điểm vẫn rất xinh xắn.


      Ngồi vào trong xe, Mộc ba nhìn ăn mặc rất hài lòng, móc túi quần ra con dao găm màu bạc đưa cho : "Con cất , con còn hợp với súng ống, cướp cò phải chuyện đùa. Mang dao găm phòng thân tốt hơn".


      cần, nếu như con ở phố Tam Hoàng mang vũ khí mà gặp chuyện may, vậy con quá thẹn với huấn luyện của ba”. Tiểu Ốc cho là mình cần mang theo vũ khí vẫn có thể an toàn ở phố Tam Hoàng.
      rina93Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13 Bắt đầu làm việc


      Tiểu Ốc cho là mình cần mang theo vũ khí vẫn có thể an toàn ở phố Tam Hoàng.


      Mộc ba cau mày: "Con xác định con làm được chứ"?


      Ban đầu khi nhận nuôi chỉ vì muốn giải xui cho con trai chứ nghĩ tới để cho thừa kế phố Tam Hoàng, mới chỉ mười bảy tuổi, mang theo vũ khí có thể làm gì? Phố Tam Hoàng phải nơi vui đùa, đứa trẻ này do ông nuôi lớn nên ông biết nó giống những đứa trẻ khác, có chí khí, có tiền đồ.


      Vừa đến phố Tam Hoàng có chuyện, từ trong ngôi nhà, người đàn ông về hướng về phía Mộc ba vội vàng : "Mộc gia, ngài tới, hôm nay có con thỏ con tới đập phá tiệm của tôi, tự xưng là con trai của Đậu gia ở thành Bắc, tôi đối phó được, cậu ta vẫn còn ở trong tiệm chịu , uống say nằm ở trong phòng bao. Mộc gia, ngài xem làm thế nào"?


      "Tiểu Ốc, con xử lí ". Mộc ba liếc mắt nhìn Tiểu Ốc.


      "Vị này là"? Lúc này người đàn ông mới nhìn thấy bé khoảng 17 tuổi đứng sau lưng Mộc ba, khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp. bé có thể làm gì được?


      “Đây là Kim Tiểu Ốc, con nuôi của tôi. Sắp tới con bé thay tôi quản lí vụ của phố Tam Hoàng. Tiểu Ốc, chào hỏi Triệu tiên sinh chủ KTV Khát vọng ”.


      "Chào ông, Triệu tiên sinh"! Tiểu Ốc ngẩng đầu cười Triệu tiên sinh.


      "À, chào ".


      “Phiền ông dẫn đường cho tôi”. Tiểu Ốc kiểu cách .


      Triệu tiên sinh liếc nhìn Mộc ba, thấy Mộc ba lên tiếng, nên trước dẫn đường, Tiểu Ốc vội vàng theo, khí thế thua kém Triệu tiên sinh, mặc quần lỡ, chứ nếu là quần dài ống loe có thể ống quần gió bay phần phật.


      Xuyên qua đại sảnh đèn mờ mờ sáng, lên phòng hát tầng 2, Triệu tiên sinh sai người mở cửa, chỉ vào người say khướt nằm ghế sofa với : “Là cậu ta”.


      “Các ông ra ngoài trước ! Nhân tiện đống giúp cái cửa”. Tiểu Ốc đến, liếc nhìn mặt mũi, dáng dấp , cậu nhóc khoảng 18 tuổi, mặt trái xoan, da trắng mịn, tóc vàng, hơi dài, tai xỏ khuyên nhìn kiêu ngạo giống như tiểu tình nhân.

      Chương 14 Thiếu niên đáng thương


      Trong phòng toàn mùi rượu, cậu nhóc mắt híp nằm ghế sô pha dài, áo sơ mi ngắn tay nhăn nhúm nhưng ảnh hưởng đến vẻ đẹp nhu của . Tiểu Ốc nghĩ thầm, nếu giả mạo là đại thiếu gia nàng đem bán vào tiệm vịt (vịt: trai bao), đứng nhất cũng đứng thứ hai hốt bạc cho cửa tiệm: "Này, tỉnh chưa?"


      ". . . . . .". có tiếng trả lời, chỉ có tiếng hít thở đều đều.


      "Này, tôi cởi quần áo của cậu ra đấy, cậu lên tiếng tức là đồng ý, đến lúc đó đừng có kiện tôi vô lễ đấy”. Đợi lúc thấy động đậy gì, Tiểu Ốc nhào tới bắt đầu cởi quần áo, cần biết áo này đắt hay rẻ xé luôn, đỡ tốn thời gian. Cởi hết quần áo ngoài, cái quần lót màu trắng cũng tha, nhắm mắt lại lôi tuột ra làm mở mắt.


      hé nửa con mắt nhìn toàn thân trần truồng, điệu bộ say rượu, lại nhìn lên cầm chiếc quần lót của , tỏ vẻ gì là hốt hoảng: “Tiểu MM, em làm gì ở đây”?


      "Cởi quần lót của cậu, thấy sao"? Tiểu Ốc vừa vừa ném cái quần tới cạnh , mặc dù ngửi thấy nhưng nhất định rất thối, ghê quá mất.


      “Em cởi quần lót của tôi ra làm gì? Tôi có thể lí giải là vì em muốn quyến rũ tôi”. cất giọng đa tình.


      Giờ Tiểu Ốc có thể khẳng định phải là tiểu tình nhân mà là người đàn bà lẳng lơ trong truyền thuyết! Bởi vì bộ dạng này của quyến rũ hơn ba phần so với phụ nữ, cặp mắt xếch quá mị rồi: “Tôi có thể lí giải là cậu chờ tôi quyến rũ cậu”?


      "Hoan nghênh em". nhìn qua quần áo vất vương vãi, nếu đây gọi là quyến rũ chính là cưỡng gian.


      "Đáng tiếc của cậu quá ". Tiểu Ốc vừa vừa nhanh chóng hướng điện thoại về phía hạ bộ của chụp mấy cái. Điện thoại này cực tốt, đến mấy cái lông chân đều nhìn thấy .
      rina93Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15 Trần Quán Hi thứ 2


      nổi giận, đưa tay về phía Tiểu Ốc. Tiểu Ốc tưởng rằng định cướp điện thoại nên vội vàng nhấn nút gửi ảnh vào mail. Nhưng cướp điện thoại mà kéo vào trong lòng, dùng hung khí giữa hai chân cọ cọ vào chân , hơi thở gấp rút: “Có cảm giác ”?


      "Cảm giác gì"? Tiểu Ốc ngại học hỏi, cảm giác rất nhiều, muốn hỏi là loại nào.


      "Cảm giác nam nữ"? giương lông mày, quả dưa chuột nóng bỏng liên tục cọ xát với .


      ", tôi chỉ thấy cây gậy xấu xí, có muốn tôi giúp tay chặt đứt nó"? rất chân thành, vươn tay cầm lên con dao gọt trái cây bàn trà, có lẽ do nhìn qua dưa chuột của Mộc Trạch Khải, hơn nữa được coi là đàn ông sao? Đồ đàn bà lẳng lơ!


      hăng hái, nghe thấy chặt với cắt liền liền dừng lại. mặc quần áo vào, bắt đầu bừng bừng nổi giận, nếu lột da nhóc này thề làm người: “Nhóc con, xưng tên , tiểu gia ta thích kẻ vô danh”.


      “Tôi tên Kim Tiểu Ốc, cậu có thể gọi là Tiểu Ốc hoặc Kim tỉ tỉ. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cậu nên nghĩ tới ảnh nude của cậu tung bay đầy trời nếu ngoan ngoãn phối hợp với tôi”. Kim Tiểu Ốc tươi cười dịu dàng.


      cướp di động của , móc thẻ nhớ, xấu hổ cười: “ tại”?


      "Quên cho cậu biết, điện thoại của tôi có kết nối internet, có email, quả nhiên phí phạm tiền 3G". lãnh đạm , nhược điểm của vẫn trong tay .


      có tin là bây giờ tôi bóp chết ai biết, tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp”.


      “Nếu như cậu muốn làm thái giám”. tiếc hận chép miệng, tay thò về phía giữa hai chân kéo quần lót xuống, lần đến quả chuột của , ngón tay nhàng nhấn xuống.


      Lần này đàng hoàng: “ , muốn gì”!


      “Nghe cậu ăn cơm trả tiền, cậu cho người tới trả tiền , làm hỏng đồ đạc gì bồi thường hết cho tôi. Thiếu thứ, cậu chính là Trần Quán Hi thứ 2”.

      Chương 16 Xuất tình địch


      "Chỉ như vậy"? còn tưởng rằng nhân cơ hội này bắt đền khoản tiền lớn, hoặc danh phận hoặc bất cứ món tài sản giá trị nào đó, nhưng chỉ đưa ra điều kiện cỏn con như vậy, có biết thân phận thực của ? là Thái Tử Gia của Đậu gia!


      “Chỉ vậy thôi, nếu cậu thích tặng tôi thêm hộp kẹo mút tôi đây cũng vui vẻ nhận. Nhân tiện cho cậu biết, tôi thích vị dâu tây”. vừa vừa cầm lên cái điện thoại vừa bị đập, lại mất vài ngàn rồi.


      “Cho cả thùng kẹo dâu tây luôn”. Cũng chỉ bằng mấy cái bao cao su thôi, định thêm mấy chữ này, bỗng cảm thấy nha đầu này có chút ý tứ.


      “Mau bồi thường ”!


      móc trong túi ra hai ba ngàn kín đáo đưa cho : “Tiền bồi thường đây, có thể xóa ảnh được chưa”?


      “Yên tâm, ra khỏi cửa tôi xóa”. Giữ lại cũng vô dụng! Muốn nhìn nhìn Kiều Kiều là đủ rồi.


      gật đầu, tạm thời tin tưởng , ra đến cửa đột nhiên hơi quay đầu lại : "Quên cho biết, tôi tên là Đậu Diệc Phồn, tôi quay lại".


      Tiểu Ốc sợ sao? "Hoan nghênh lần sau quang lâm".


      Triệu tiên sinh thấy cầm tiền ra, kinh ngạc: "Đại tiểu thư, giải quyết việc này như thế nào mà nhanh vậy"?


      "Bí mật, còn nữa, nhà tôi có Nhị Tiểu Thư, cho nên cần gọi tôi là đại tiểu thư, gội như vậy khiến tôi có cảm giác mình còn có 1 người em ". khẽ hếch cằn lên, chuyện chụp ảnh nude mà chẳng có người nào sùng bái, thích được người sùng bái theo kiểu gào khóc cơ!


      Triệu tiên sinh mồ hôi đổ như thác: "Vậy nên gọi gì"?


      "Tiểu Ốc tỉ tỉ". cười ngọt ngào.


      "Tiểu Ốc tỉ tỉ"? Triệu tiên sinh hộc máu, nhóc lại muốn ông gọi là tỉ tỉ.


      "Ngoan! Làm tốt lắm, tỉ trước, nhớ kĩ tỉ nhé! Tỉ phải là truyền thuyết". Tiểu Ốc vỗ vỗ vai ông ta, đưa tiền rồi nhanh chóng bước , thích những nơi ồn ào.


      Triệu tiên sinh: ". . . . . ."


      Mệt mỏi ngày, rốt cuộc cũng về nhà, hào hứng chạy lên lầu, gõ cửa phòng Mộc Trạch Khải: "Kiều Kiều, em về"!


      Mộc mẹ nghe thấy giọng , ra từ phòng bên cạnh với Tiểu Ốc: “ trai con vừa về đến nhà thay bộ quần áo khác rồi lại , hẹn hò, tối ăn cơm ở nhà”.


      “Mẹ, mẹ có biết ấy hẹn hò ở đâu ”?
      rina93Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17 Người phụ nữ có thai


      nhà hàng sang trọng nào đó”. Lúc lên lầu bà nghe thấy Mộc Trạch Khải chuyện điện thoại.


      “Nhất định là nhà hàng sang trọng nhất, mẹ, con cũng ăn cơm nhà nhé”! Tiểu Ốc xong vào nhà lấy ít đồ rồi chạy ra ngoài.


      Nhìn theo bóng lưng của Tiểu Ốc, Mộc mẹ tươi cười dịu dàng: “Con bé này, lớn rồi mà còn dính trai như sam”.


      Thực ra bà rất vui nếu như Tiểu Ốc kết hôn với Mộc Trạch Khải, như vậy phố Tam Hoàng giao cho Tiểu Ốc có gì phải lăn tăn cả. Còn nếu Tiểu Ốc thể gả vào Mộc gia thể biết được tương lai thế nào, con mà gả ra ngoài giống như tát nước đổ .


      Mộc Trạch Khải cùng mĩ nữ ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, đắm đuối nhìn mĩ nữ như ăn thay cơm: “ có ai với em rằng em rất xinh đẹp, giống như Lâm Chí Linh vậy. Đặc biệt là đôi mắt to có hồn, sao thế giới lại có xinh đẹp dường này chứ”?


      xấu hổ đỏ mặt: "Trạch Khải, vậy làm em rất xấu hổ".


      "Em đáng ". Mộc Trạch Khải cười cười.


      Tiểu Ốc đứng ở phía xa nhìn thấy nở nụ cười trong sáng, mà từ trước tới giờ chưa bao giờ cười với , có thể tao nhã, dịu dàng, ngọt ngào rót mật vào tai bất cứ nào trừ ra. Đối với , lúc nào cũng chỉ trưng ra bộ mặt thối.


      thích nụ cười của , nhưng thích cười vì người khác.


      Vì thế, để dập tắt nụ cười này của , Tiểu Ốc vào nhà vệ sinh, lấy trong túi xách ra áo ngủ, nhanh chóng mặc vào, cuộn tròn bộ quần áo vừa mặc lại buộc quanh bụng, thả tóc. Bộ dạng này tệ. Tiểu Ốc đỡ lưng ưỡn bụng ra khỏi nhà vệ sinh, hiệu quả phải là tốt bình thường mà là rất tốt, tất cả mọi người trong nhà hàng, từ nhân viên cho đến khách đều tự động tránh đường nhường lối cho , ai cũng sợ đụng vào phụ nữ có thai!


      Tiểu Ốc cười híp mắt tới cạnh bàn có đôi tình nhân chuyện phiếm: “ à, ngại quá, người nắm tay chính là chồng tôi”.


      giây sau, Mộc Trạch Khải cười nổi, oán hận nhìn Tiểu Ốc: “Em làm gì vậy”?


      “Đến xem chồng em cưa ”! Tiểu Ốc đoạt lấy nĩa trong tay xiên miếng thịt bò bít tết trong đĩa lên ăn, mặt mày giãn ra: “Mùi vị tệ, thịt bò bít tết chín bảy phần, vẫn ngon như ba năm trước”.

      Chương 18 nụ hôn


      Mĩ nữ kia nghe , khuôn mặt trắng bệch, chỉ vào bụng bự của Tiểu Ốc chất vấn Mộc Trạch Khải: “Vợ có thai rồi, sao còn tới tìm tôi”?


      Mộc Trạch Khải vội vàng đứng dậy giải thích: “Em , đừng nghe ấy càn, đầu óc ấy có vấn đề, cả ngày ảo tưởng là vợ , ấy là con nuôi của nhà ”.


      “Vậy sao”? câu con nuôi là phủi sạch à? Tiểu Ốc nhoài người lên trước mặt , hôn lên môi , bởi vì vừa uống rượu nho nên môi ướt át và còn lưu lại mùi thơm. ngọt, nhịn được cạy răng quấy nhiễu.


      Mộc Trạch Khải kinh hãi muốn đẩy ra, nhưng hai tay quấn quanh cổ , ôm chặt buông, hơn nữa có kĩ xảo hôn điêu luyện nhưng lại khó có thể chống cự. nhiệt tình như lửa làm cho Mộc Trạch Khải cẩn thận bị hôn tới thất điên bát đảo, tiếng hít thở cũng trở nên dồn dập, chờ đến khi hai người rời nhau ra mĩ nữ kia còn thấy bóng dáng đâu nữa. Sau cái hôn, mặt hồng nhuận, đôi môi ướt át, cực kì tức giận khẽ đẩy ra, đáng chết, dám phá hỏng chuyện tốt của : “ hài lòng chưa”?


      "Kiều Kiều, hãy thừa nhận vừa rồi cũng rất thích đúng "? quệt miệng, giống như vừa ăn trộm thành công.


      Mộc Trạch Khải hơi đỏ mặt vội quay , giọng lạnh nhạt: “Về sau đừng có diễn tuồng, nếu còn có lần sau, tôi nhất định nghĩ cách đuổi ra khỏi Mộc gia”.


      “Vậy sao? Nhưng ba mẹ đồng ý cưới em cho ”. Vừa vừa lấy tay làm thành hình khẩu súng chỉ thẳng vào ngực . Nếu khẩu súng, nạp đạn mà nạp tình của mình vào đó, sau đó bắn thẳng vào trái tim . Có lúc, muốn nhìn xem trái tim làm bằng gì mà sao lạnh lùng với đến thế.


      "Đừng có mơ, đúng rồi, lần sau giả làm phụ nữ có thai buộc chặt cái bụng chút, có cái gì bên trong rơi xuống kìa". xong liền bỏ , để ý đến đứng ngây ngốc ở đó cùng với đống bùi nhùi tuột xuống đến đầu gối.
      rina93Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :