1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đào hoa xin cẩn thận: Con dâu xã hội đen nuôi từ bé - Tiền Tiểu Bạch (282C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 259: Đặc Biệt Thơm Ngon
      Lữ Trị nhàn nhạt lắc đầu: “ có em trong cuộc sống, cũng nghĩ đến việc ăn cơm."


      “Công việc mệt nhọc như vậy, dù muốn hay cũng nên ăn cơm chứ!" Tiểu Ốc xong, tới trước quầy, lấy phần bánh bao đưa cho : “ ăn chút , đỡ hơn đó."


      Lữ Trị nhìn miếng bánh bao đó rồi cau mày: “Có tác dụng ?"


      đừng xem thường nó, bao tử đau là bởi vì có đối xử tử tế với nó, về sau phải ăn cơm đều đặn đó." Lúc chuyện, ánh mắt Tiểu Ốc sáng ngời, làm cho lòng cảm thấy ấm áp. Cũng chính ánh mắt này làm cho người luôn thấy đơn như cho đến hôm nay. rất thích ánh mắt ấy, ấm áp lại sáng ngời.


      Nhìn , Lữ Trị cảm thấy cho dù phải đợi thêm năm năm nữa cũng rất đáng. cầm miếng nhét vào trong miệng.


      Thấy ăn xong miếng đó, Tiểu Ốc lại đưa thêm miếng khác: “Chỉ như vậy sao đủ? Ăn thêm chút ."


      Lữ Trị lại nhận lấy rồi ăn thêm chút. Thấy ăn xong, Tiểu Ốc lại đưa phần còn lại mà cầm tay đưa cho : “ cứ từ từ ăn. nên uống cà phê, tốt cho bao tử đâu. ít nhất phải ăn nửa cái bánh bao này."


      “Em muốn đâu. . . . . ." đợi hỏi xong Tiểu Ốc chạy ra khỏi quán cà phê, còn thấy bóng dáng đâu nữa.


      muốn đâu?


      nghe được câu trả lời của , Lữ Trị ném miếng bánh bao sang bên, tựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.


      Lúc Tiểu Ốc xách theo túi đồ vào thấy nhắm mắt, dựa vào sô pha nghỉ ngơi. là rèn sắt thành thép! tới, ngồi xuống bên cạnh : “ thế nào rồi? Em mua cho ít đồ, sao chỉ mới ăn chút bánh bao như vậy? Bây giờ ăn trước mấy hạt đậu phộng này ! Ăn khoảng chừng 20 viên, cái này bảo vệ dạ dày đó ."


      Tiểu Ốc mở túi đậu phộng đưa cho .


      Lữ Trị bóc nắm lên. Ngón tay của rất đẹp, động tác cũng rất tao nhã. Nhìn bóc đậu phộng giống như mài dũa tác phẩm nghệ thuật, dễ nghe là động tác ưu nhã, khó nghe là chậm quá. Ở trong mắt Tiểu Ốc chính là vế sau, bóc quá chậm. Chờ lột được ra, đoán chừng càng đau hơn.


      Tiểu Ốc như gà mẹ, từ trong tay , đoạt lấy túi: “Để em! chậm quá."


      Nhìn động tác nhanh chóng bóc đậu phộng của , Lữ Trị thấy rất hưởng thụ. cứ từng chút từng chút ăn bánh bao, còn nét mặt rất vui sướng, hết sức hưởng thụ. Được người bóc đậu phộng cho ăn quả nhiên đặc biệt thơm ngon.

      Chương 260: Như Bị Sét Đánh
      Sau khi Tiểu Ốc nhìn ăn hết đậu phộng mới thở dài hơi. Qua mấy phút, hỏi : “Ông xã, có thấy đỡ hơn ?"


      “Ừ."


      “Vậy tốt, về sau nhớ ngày ngày ăn cơm, được uống rượu và cà phê. Em giám sát ."


      “Trước kia là do chán chường, giờ có em bên cạnh cũng hành hạ bản thân mình nữa, yên tâm !" Trước kia luôn bận rộn, nhưng như vậy mới khiến quên thời gian. Mà cũng rất khó khi muốn thức đêm để làm thêm giờ, nên luôn uống chút cà phê để hưng phấn tinh thần, thoát khỏi cơn buồn ngủ. Nhưng cũng vì vậy mà dần dần làm hư dạ dày.


      “Vậy có khám bác sĩ ?" trách được bị đau bao tử, cứ như vậy mà đau mới kỳ quái!


      “Có" Nhưng hình như hiệu quả gì.


      “Vậy tại sao còn bị nặng hơn?"


      có uống thuốc giảm đau."


      “Uống thuốc giảm đau làm sao tốt hơn được! xem khám đông y ! đợi em được , đợi em tìm bác sỹ đông y tốt rồi cùng khám, sau đó điều dưỡng thân thể cho tốt, nếu về sau càng tệ hơn." Tiểu Ốc thở dài cái, xem ra gặp được công việc mệt mỏi rồi.


      “Uh, nghe em" Lữ Trị cau mày, ghét nhất cái mùi vị kỳ quái của thuốc bắc, trong lòng vẫn luôn thấy ngại về nó.


      “Vậy chúng ta phải ăn cơm, phòng ăn của công ty ăn thử chút.”


      “Ở bên ngoài ăn ngon hơn sao?" Ở phòng ăn có nhiều người, mà lại thường được đăng lên báo, rất dễ bị người khác nhận ra, đến lúc đó chỉ sợ hai người bọn họ có cách nào ăn xong cơm, cứ như vậy bị lôi kéo ký tên chụp hình. Tuy phải minh tinh nhưng so với rất nhiều minh tinh càng nổi danh hơn.


      “Phòng ăn vẫn được mà, lúc này có ai dùng cơm nữa đâu, chúng ta ăn rất tự tại."


      “Vậy cũng tốt!" Lữ Trị cúi đầu, theo vào phòng ăn.


      hơn giờ nên trong phòng ăn khá là an tĩnh, các nhân viên dùng xong bữa ăn và rời . Khi nhân viên phòng ăn dọn dẹp ở phía sau, Tiểu Ốc tới kêu:


      "Chú ơi, bên này, chúng tôi còn chưa có ăn cơm."


      Ông chủ ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ cái, rất tốt bụng mà : “Món ăn cũng lạnh, chờ chút, tôi hâm lại, hai người muốn ăn gì?"


      “Cám ơn ông chủ." Tiểu Ốc chỉ mấy món ăn mình thích rồi quay đầu lại nhìn :


      “Còn ?"


      Lữ Trị rất ít khi tới phòng ăn, ăn cơm như vậy vẫn là lần đầu tiên: “Cũng như em."


      Lúc thức ăn được bưng lên, Tiểu Ốc nhìn cái mâm của thấy có bánh pút-đing dâu tây, trong lòng cảm thấy buồn cười. Đây là hậu quả của việc ăn giống , nhìn , người đàn ông như vậy mà ăn bánh pút-đing dâu tây, Tiểu Ốc có càm giác như bị sét đánh.

      Chương 261: Tuỳ Ý Ăn
      vừa lẳng lặng ăn cơm, vừa nhìn .


      Kết quả những lôi ngược lại, đẹp trai chết người, mặt của tuấn đẹp trai như vậy, hợp với tư thế ưu nhã ăn bánh pút-đing , nhìn cũng vui tai vui mắt, tựa hồ vốn là đem rất cuộc sống hóa chuyện tình, diễn dịch vô cùng duy mỹ.


      bữa cơm, chỉ ăn miếng bánh pút-đing(bánh điểm tâm của phương tây làm từ bột mì,sữa bò, trứng gà, trái cây), vài miếng thức ăn.


      Như vậy rất lãng phí có được hay ?


      Tiểu Ốc nhịn được chỉ vào trong cái mâm đùi gà của : “Lãng phí rất đáng xấu hổ! Ông xã phải cần ăn thêm chút."


      no rồi."


      Tiểu Ốc vô cùng hoài nghi phải là tiết kiêm lương thực trong lúc lửa khói: “Ăn chút như vậy, làm sao no bụng? mình là đàn ông so với em là phụ nữ này ăn ít, thể lãng phí lương thực."


      Mới vừa ăn hết nửa bánh bao , người nào đó, nhìn chút, lại nhìn trong mâm đùi gà, đột nhiên nghĩ ra chủ ý, Tiểu Ốc thấy cầm lên đùi gà, cho là muốn ăn chỉ thấy gắp lên đùi gà bỏ vào trong chén của : “Vậy làm phiền bà xã thân ái , giúp ăn hết."


      “A! Vậy em thế nào ăn được hết?" Tiểu Ốc trợn tròn mắt, vì sao lại làm nên chuyện hãm hại người, động tác còn là đẹp trai như vậy rồi.


      Lữ Trị bình tĩnh nhìn : “Nếu lại lấy về?"


      Tiểu Ốc vừa muốn xong, chỉ nghe thấy : “ cảm thấy vệ sinh sao?"


      Tiểu Ốc nhất thời cũng cảm thấy quá vệ sinh, đùi gà nhường tới nhường lui tốt, nhìn chút thời gian, nguy rồi! còn kịp nữa muốn tới cũng trễ rồi!


      Tiểu Ốc đứng dậy, tiếng với : “Buổi tối cần đến đón em." sau đó, giống như cơn gió chạy ra phòng ăn.


      Lữ Trị nhìn đùi gà lẳng lặng nằm ở trong bàn ăn, chỉ là cảm thấy hơi gầy, ăn nhiều chút bổ thân thể . . . . .


      Tiểu Ốc yên lòng, giữa trưa ngày thứ hai đơn giản chỉ cần buộc gặp bác sĩ, Lữ Trị thể làm gì khác hơn là tới bệnh viện, hi vọng tốc chiến tốc thắng.


      Tiểu Ốc vừa lên xe, Lữ Trị liền đem xe lái rời bãi đậu xe, tới bệnh viện, Tiểu Ốc từ bên cạnh ngăn kéo móc ra bọc bánh bích quy ngày hôm qua Kiều Kiều ăn còn dư lại tới ăn, nghĩ đến ngày hôm qua buổi trưa ăn ít, có phải hay thức ăn hợp khẩu vị, liền :


      “Ông xã đợi găp xong bác sĩ, chúng ta Na Tra ăn cơm? Hôm nay em nhúng vào, làm chủ. "


      “Thời gian cấp bách, đợi đến lúc em lại muốn làm, đến lúc đó nhìn chung quanh có cái gì gọi là phòng ăn, chúng ta ăn ở Na Tra tốt hơn." có biện pháp mặc dù luôn luôn được dạy ăn rất tinh tế dạy, nhưng bất đắc dĩ bà xã cũng muốn làm, so với còn vội, cũng chỉ có thể tùy ý ăn.

      Chương 262: Rât Thương
      Tiểu Ốc nghe radio truyền thanh, radio thảo luận dạo gần đây rất giận bộ phim, Tiểu Ốc lắng lắng nghe cũng có chút động lòng, đối với Lữ Trị : “Em cũng vậy muốn nhìn 《 hoa mỹ nam nhật ký 》, chỉ là biết có thể mua được vé được ?"


      “Nhất định có thể." Chỉ cần nghĩ.


      “Nhưng là nghe là rất khó, chủ yếu là chúng ta làm sao có thời gian, vừa muốn chuẩn bị hôn lễ, lại muốn làm, biết có thời gian nữa." Vai nam chính trong đó rất lưu hành, lưu manh trai đẹp, cho nên vé vào cửa bị cướp đoạt vô cùng lợi hại, lễ chiếu mới mở màn, cho nên rất khó kiếm vé.


      “Vậy nếu mua được sao?”


      “Vậy cùng , Kiều Kiều để ở nhà !" Hai người bọn họ khó được có thời gian của hai người.


      Lữ Trị cầu cũng được: “Đó là đương nhiên, tiểu tử kia quá già dặn, nên xem chút phim hoạt hình."


      Tiểu Ốc gật đầu: “Nó lúc cả cùng hai nuôi lớn, cả ngày dẫn nó tới cục, là có hơi quá già dặn."


      Lữ Trị : “ tại em phải cố gắng làm cho nó ngây thơ chất phác chút, vì nó tương đối còn ."


      Thời điểm gặp bác sĩ,Tiểu Ốc rất có kiên nhẫn cùng với nghe bác sĩ bệnh của , sau lại bác sĩ cho Lữ Trị hốt thuốc thuốc là thuốc bắc, đặc biệt cần thời gian.


      Tiểu Ốc cùng bác sĩ tiếng, đối với Lữ Trị : “Thừa dịp thời gian hốt thuốc, chúng ta ăn chút gì !"


      “Ừ."


      Hai người ra bệnh viện đối diện phố có mt tiệm mì, cửa hàng lớn, khách rất nhiều, chính là xem ra phải rất có cấp bậc, Tiểu Ốc lắc lắc tay của :


      “Đổi cái khác ! ăn quen ."


      có sao, muốn dung nhập vào cuộc sống của em." hy vọng Tiểu Ốc đối với khách khí.


      Tiểu Ốc theo bản năng lui bước, hy vọng vì mình nữa ủy khúc cầu toàn.


      Nhưng vẫn là bị Lữ Trị kéo vào, lật thực đơn : “ muốn ăn mì tam tiên, em ăn cái gì?"


      “Mì tam tiên."


      Rất nhanh hai tô mì con được lên, Lữ Trị nhìn chén sợi mì bắt đầu rầu rỉ, có rất nhiều đồ ăn đồ thích, tỷ như rong biển, tỷ như heo ruột non, vừa ngẩng đầu nhìn ăn ruột heo ăn vui mừng, vì vậy quả quyết bỏ vào trong chén của Tiểu Ốc.


      Tiểu Ốc nhìn chọn ình, biết thích ăn, vừa vặn lại thích ăn , thuận tay chọn cho : “Hai chúng ta đổi."


      Bửa tiệc này, hai người phân công hợp tác dường như cũng rất hài hòa , lúc đầu Tiểu Ốc cảm thấy có chút xa lạ nhưng bây giờ ông xã ứng xử rất tốt , hai người hình như cũng cố gắng dung nhập vào cuộc sống đối phương, và trong tưởng tượng của người có tiền giống kiểu, rất hiền hoà, cũng rất thương .
      rina93Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 263: Cái Tát
      Lấy thuốc xong, Lữ Trị lái xe chở Tiểu Ốc trở về, đường nhàn rỗi nhàm chán, Tiểu Ốc lại mở nhạc nghe, nhạc radio bật tương đối thịnh hành nên rất huyên náo, Tiểu Ốc cho là loại nhạc này xem ra người cao nhã như thích, kết quả lát sau phát dùng ngón tay vừa gõ nhịp lái vừa lái xe, đột nhiên liền an tâm.


      Tối hôm đó xong quảng cáo Bộ trưởng mời khác ăn cơm, Tiểu Ốc cùng đồng nghiệp nữ bất hạnh bị bắt cùng.


      Đến nơi, đau khổ khi phát bàn này đều là đàn ông, Tiểu Ốc cùng người đồng nghiệp nữ kia ngồi tách ra chuyện, bên người Tiểu Cao là Bộ trưởng cùng người đàn ông trung niên hói đầu, bên cạnh Tiểu Ốc thảm hại hơn có gã đàn ông rất béo cười đến rất bỉ ổi, còn có tên đàn ông bộ mặt là mồ hôi, người lại vô cùng gầy, liếc mắt nhìn nhìn :


      “Da trắng."


      Tiểu Ốc cười ha hả mà : “Ít tiếp xúc với ánh nắng"


      “Tới uống rượu, tôi mời người xinh đẹp ly."


      Nghe câu ghê tởm, Tiểu Ốc có loại cảm giác muốn ói, bất đắc dĩ vì quảng cáo đối với Bộ trưởng đại nhân lia tới ánh mắt cảnh cáo tới đây, cùng đồng nghiệp mới chơi vui, cố nén cảm giác ghê tởm, uống hớp.


      Người đàn ông kia còn ghét bỏ uống quá ít: “Kim tiểu thư, được rồi, uống hơi hết nó!"


      Uống em ngươi! Tôi cũng phải là hầu rượu, Tiểu Ốc rất muốn cãi lại, nhưng là thể đắc tội với khách hàng, Lữ Trị chừng coi đây là lấy cớ dứt khoát chô đợi tại trong nhà, được làm. Cho nên vẫn là nhịn được, đàng hoàng uống chén lớn.


      “Tiểu thư là lần đầu tiên tới xã giao sao? Tới nữa rót đầy vào." Nhìn có chút vẻ mặt thống khổ, gã đàn ông trung niên lên tiếng.


      Tiểu Ốc lắc đầu: “Tôi thể uống nữa, rất xin lỗi!"


      “Kim tiểu thư, muốn nể mặt của tôi hay sao?" Vừa cái tay hướng vai lẻn di chuyển.


      Tiểu Ốc tức giận, đưa tay nhàng vừa dùng lực, tên kia trực tiếp bị văng ra ngoài, cả người ngã ngửa mặt đất, nghĩ hối hận tựa như có lẽ còn kịp rồi, bởi vì cả phòng nam nam nữ nữ cũng lấy loại ánh mắt thể tin nhìn , giống như nàng là Đại Lực Thủy Thủ (sức lực rất lớn), nhưng thực tế quả hơi sức tương đối lớn, Tiểu Ốc nhún vai cái : “Đều nhìn tôi sao? Tôi phải cố ý."


      Mọi người đều quá tin tưởng, người đàn ông khác muốn vì bạn báo thù, cái tay đưa tới vừa định cho Tiểu Ốc cái tát.

      Chương 264: Muốn Gặp
      Tiểu Ốc theo phản xạ tính bắt lại tay của ông ta lại, động tác nhanh nhẹn lại chuẩn quăng cái, người nọ tựa như diễn viên điện ảnh chuên nghiệp dạng, bị văng ra ngoài.


      Trình độ của Tiểu Ốc cao hơn, người nọ tựa hồ giùng giằng muốn bò dậy cùng động thủ, Tiểu Ốc hướng bên cạnh né tránh:


      “Đừng tới đây, tôi muốn đem ông đánh cho thành tàn phế."


      Tên đàn ông kia nghe vậy bò dậy lui về phía sau mấy bước, lại hung ác : “Hừ! Tôi muốn kiện ! chờ ngồi tù !"


      Vì quảng cáo Bộ trưởng thấy lúc này có thể cãi nhau to, với Tiểu Ốc: “Ký giả Kim, quá kỳ cục rồi. Còn mau xin lỗi khách hàng!"


      cảm thấy mình làm gì sai lầm, đánh cũng đánh rồi, Tiểu Ốc sao cả nhún vai:


      “Cũng phải là lỗi của tôi, hẳn là ông ta nên xin lỗi tôi ! Muốn kiện cứ kiện, tôi Kim Tiểu Ốc sợ ông."


      Tiểu Ốc về nhà gì, kết quả ngày thứ hai liền nghe hai khách hàng kia bị người ta kéo vào trong ngõ hẻm dừng lại hành hung, sau lại lại bị □□ bắt lại.


      Lần này cả tòa soạn báo cơ hồ đều kinh hãi, phải biết hai người kia ở Nam Châu cũng coi như nhân vật lớn, kết quả là bởi vì sao, chẳng những bị đánh, còn bị bắt, thể tưởng tượng nổi.


      Tiểu Ốc cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, biết có thể là cả và hai, nhưng bọn hắc đạokia là ai?


      Tiểu Ốc sau khi về nhà, đem chuyện này kể cùng Lữ Trị vừa : “ phải là ấy !"


      Lữ Trị gật đầu, biết người là ai.


      “Nếu như sai, chính là Đậu Diệc Phồn thầm giúp em, mới vừa rồi gọi điện thoại cho của em, hai bọn vừa phân tích, đúng là ta. có thể tìm đến em, ta cũng nhất định có thể, chỉ là có xuất mà thôi. ta đối với em là tốt , giống như trai của em là giống nhau, chỉ là ta có ta phúc khí có thể ở bên cạnh em cả đời, mà ta chỉ có thể yên lặng bảo vệ em. Nghe ta và bà xã mấy năm này tình cảm cũng càng ngày càng tốt lên, nên buông xuốngtình đối với em, biến thành loại quan tâm cùng bảo vệ !"


      “Đây cũng được gì! ấy đối với em tốt hơn nữa, em cũng vậy chỉ có thể phụ ấy." Tiểu Ốc thở dài cái, nàng thiếu xin nợ quá nhiều rồi, nên như thế nào trả lại?


      có sao, hai người có thể làm bạn bè bình thường, thỉnh thoảng uống chút trà, tâm phản đối."


      Lữ Trị . hiểu được những người đó đối có tầm quan trọng, chỉ cần uy hiếp hôn nhân cùng tình cảm của cùng Tiểu Ốc, chỉ là bạn bè bình thường như vậy, Lữ Trị ngăn cản bọn họ gặp nhau.

      Chương 265: Chọn Ấy
      Tiểu Ốc gật đầu: “Qua thời gian nữa nếu có rảnh, theo em Macao ! Nếu là ấy nguyện ý, lúc chúng ta cử hành hôn lễ , mời ấy tới."


      Lữ Trị : “ cảm thấy ta đến, bởi vì gặp lại em hạnh phúc, nhất định ta rất vui mừng."


      “Ừ." Tiểu Ốc ra đối với những người đó, bây giờ có gì ấn tượng, trí nhớ của tựa hồ bỏ lỡ hoàn toàn, nhưng là từ từ , được thôi!


      Hôn lễ chuẩn bị hết sức tốn thời gian cùng sức lực, đầu tiên là hai bên thân thích gặp mặt, cha mẹ Lữ Trị đều biết, em cùng lại quá thân thiết, chỉ có thể cho chú thím thay ra mặt đảm đương người lớn trong nhà, cùng thương lượng hôn nên làm cái gì, sáng sớm ngày thứ hai mời tất cả thân thích hai nhà ngồi chung chỗ ăn ăn uống uống cho là đính hôn.


      Đính hôn xong, hai người vội vàng trở lại ngoại ô, chuẩn bị bắt đầu bước kế tiếp, thiệp mời kết hôn, áo cưới, ảnh cưới cũng muốn chụp, chọn khách sạn, đống lớn chuyện chờ bọn họ, kết quả vừa xuống máy bay, Tiểu Ốc liền nhận được cuộc gọi của phó trưởng đài tự mình gọi điện thoại tới, có tin tức rất khẩn cấp, phải tự mình , là về trẻ vị thành niên mại dâm , buổi tối trực tiếp tới chỗ ăn chơi đó, giả trang thành khách nam làm điều tra là được.


      Tiểu Ốc cúp điện thoại với Lữ Trị tiếng: “Buổi tối em có nhiệm vụ, em ăn cơm tối, về nhà vẽ mặt trang điểm đổi bộ quần áo ."


      “Cẩn thận an toàn." Lữ Trị gì khác, chỉ cần bình an là tốt rồi.


      Tiểu Ốc gật đầu: “Yên tâm ! Sóng to gió lớn em đều thấy."


      Buổi tối Tiểu Ốc giả làm người đẹp trai lưu loát xuất nơi cao cấp ở lầu trong đại sảnh nhất thời hấp dẫn rất nhiều người chủ ý, người quản lý tiến lên đón:


      “Tiên sinh, xin hỏi cần phục vụ gì?"


      Tiểu Ốc : “Tôi muốn gọi thức ăn, muốn đạo tiểu cải trắng."


      Đây là tiếng lóng, ý là muốn , tuổi còn chút.


      Người nọ nghe lập tức : “Bên trong xin mời ngài, bên này."


      Người nọ dẫn vào gian phòng bao, bên trong cái bàn để mấy quyển tập ảnh, tập ảnh đèu là ảnh các , người nọ cầm tấm bìa mới nhất quyển cho nhìn: “Phía kẹp phiếu tên các là vẫn còn ở chờ khách , còn lại tiếp khách, thể chọn."


      Tiểu Ốc tiện tay chọn xem ra vẫnười lăm tuổi: “Chọn ấy."
      rina93Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 266: Tất Cả Lực Khí
      Người nọ dẫn ra ngoài rồi đưa thẻ mở cửa phòng cho , : “ lầu phòng 305, chúc ngài chơi vui vẻ, chút thức ăn lập tức được đưa lên."


      “Hy vọng là vậy !" Tiểu Ốc với vẻ mặt lãnh khốc, đưa tay nhận lấy thẻ mở cửa phòng rồi thang máy lên lầu.


      Vào phòng, thấy trong phòng có ai, Tiểu Ốc thầm giấu camera ở góc tường.


      Trong phòng có chút nóng bức nên Tiểu Ốc mở máy điều hòa át.


      Chưa được vài phút nghe có người gõ cửa, Tiểu Ốc cảnh giác đến mở cửa. Tiến vào cũng phải , mà là hai tên đàn ông bị người ta đánh lúc trước, Tiểu Ốc trong nháy mắt tỉnh ngộ lại: “Các ngươi muốn như thế nào? Trả thù tôi sao? Chỉ bằng hai người các ngươi?"


      người trong đó vừa chen vào cửa vừa cười đến hết sức bỉ ổi, về phía :


      “Đừng nghĩ chúng ta dậy nổi, có tin hay chúng ta cho hưởng khoái lạc? có cảm giác chóng mặt đúng ?"


      “Các người bỏ thuốc tôi!" Tiểu Ốc là cảm thấy đầu hơi choáng váng, thân thể giống như trở nên nóng hơn, nhưng trong phòng nghe bất kỳ mùi kỳ quái nào, bọn họ làm sao làm được?


      Hai người đàn ông này liếc nhìn nhau, cười dâm: “ như vậy, thế nào chế phục ? Đồ đĩ ! Xem còn dám hay giả bộ thanh thuần, lại cho người đánh chúng ta? Hừ! Chúng ta muốn hôm nay tìm thấy lối ra cánh cửa này."


      Dược hình như rất mạnh, Tiểu Ốc đột nhiên cảm thấy tứ chi vô lực, nghĩ muốn đưa tay ra chiêu, nhưng hoàn toàn làm được gì.Thân thể mềm mại của cơ hồ đứng vững, dường như sắp ngã.


      người trong đó đưa tay ra vịn , ném lên giường. Hiệu quả cách của gian phòng này tệ, dù có kêu rát cổ họng cũng có người nghe được.


      Tên còn lại cũng nhanh chóng cởi áo, bò lên giường, xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng a!


      Loại xuân dược này rất kỳ quái, vừa làm cho người ta toàn thân vô lực, nhưng vẫn có thể nhìn tất cả những gì xảy ra xung quanh. Tiểu Ốc nửa mở mắt, cảm thấy tên trong đó sờ bắp đùi của . rất muốn cho quyền, nhưng toàn thân mềm nhũn, làm được gì.


      Chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tên đàn ông ghê tởm này ở trước mặt cởi sạch trơn. Nhưng với kinh nghiệm quanh năm xông xáo giang hồ của mình, giờ phút này, phải càng tỉnh táo hơn. làm bộ như sợ hãi, ánh mắt trống rỗng nhìn bọn . Vừa lúc tên trong số chúng muốn đụng mặt của , Tiểu Ốc dùng hết tất cả lực khí còn sót lại, ngẩng đầu cắn lỗ tai của .

      Chương 267: Người Đàn Ông Xa Lạ
      dùng hết sức cắn, cắn đến khi lỗ tai chảy máu. Mà cũng rất có kỷ xảo, tổn hại tới xương lỗ tai, biết như thế nào tạo thành vết thương ngoài da, nhưng vẫn có cảm giác rất đau.


      bị đau đến chảy nước mắt, vừa dùng sức lấy tay đẩy , vừa dùng sức kéo lỗ tai bị cắn: “ là đau! Lỗ tai của tôi sắp đứt rồi."


      Tiểu Ốc cảm thấy đến lúc, buông lỏng miệng, đầu chếch về hướng người kia:


      “Ngươi có cần thử chút ? Chẳng qua tôi cảnh báo trước, các ngươi người nào động đến tôi, nếu vận khí tốt hai mươi năm tù, còn vận khí tốt khó giữ được cái mạng , có muốn thử chút hay ?"


      hù dọa người nào chứ? Ở Nam Châu, đến người đứng phía sau, vững mạnh nhất là công nghiệp Lữ Trị, còn kẻ vô cùng tàn nhẫn là Trần Tam gia, ta cùng Trần Tam gia có chút quen biết, như có thể có núi dựa lợi hại hơn sao?"


      Nếu phải Tiểu Ốc thể động đậy muốn cùng bọn họ nhảm, phải dựa vào những người sau lưng mình để cứu mạng, phải là phong cách của : “Chồng ta là Lữ Trị, cả, hai đều ở tỉnh, ngươi muốn thử chút ư?"


      “Lừa gạt ai chứ? Người nào biết tên họ Lữ kia đến nay còn độc thân! Hôm nay tôi liền xử , có bản lãnh cho người tới đây !"


      Tiểu Ốc nghĩ thầm phải là lật thuyền trong mương !


      Nhưng danh tiếng của cả và hai rất tốt, phải chú ý để ảnh hưởng tới họ. Suy nghĩ chút Tiểu Ốc quyết định đổi cách khác: “ bỏ qua cho tôi…tất cả chuyện cũ bỏ qua hết, như thế nào? Hoặc nếu cần tiền, tôi có thể cho ngươi tiền, ngươi muốn bao nhiêu có thể , tôi lập tức để cho người đem tới cho ."


      “Hừ! Chúng tôi làm đến bước này, cũng nghĩ để cho chạy thoát." Người nọ liếc mắt nhìn tên kia che lỗ tai mà rên rỉ, : “Mày ra ghế sa lon nằm nghỉ ngơi , tao tới xử lý ta, báo thù ày."


      tới, quăng hai cái tát mạnh vào mặt Tiểu Ốc, làm hai gò má của đỏ bừng, sau đó liền bắt đầu kéo quần áo người xuống. Hôm nay Tiểu Ốc mặc quần áo đàn ông nên việc cởi ra có chút phiền toái. Nhưng khi kéo tới nửa đột nhiên nghe ngoài cửa truyền đến tiếng vang lớn. người đàn ông mặc áo đen chỉ dùng cước làm cho cánh cửa muốn sụp đổ. bước tới, nện quyền vào mặt tên đàn ông cởi quần áo của Tiểu Ốc, rồi lại đánh tới đổ máu. Sau đó với đám người sau lưng: “Đánh bọn chúng, đánh xong đưa đến cục cảnh sát..."


      Tiểu Ốc sững sờ nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt. . . . .

      Chương 268: Thuần Trắng
      Dáng dấp của tuấn, mặc toàn thân là màu đen, lại tản ra loại hơi thở nguy hiểm, nhưng vào lúc nhìn về phía lại là cực kỳ dịu dàng. cởi áo khoác ra rồi khoác vào cho , quấn lại, động tác của lúc này cũng rất dịu dàng: “Tiểu Ốc, em sao chứ?"


      Tiểu Ốc lắc đầu cái, kinh ngạc nhìn : “ là ai?"


      cười khổ tiếng: “Quả nhiên ngay cả , em cũng quên."


      Tiểu Ốc đột nhiên nhìn cái, hiểu được: “ là Đậu Diệc Phồn?"


      “Xem ra bọn họ về cho em nghe. thôi, giờ dẫn em rời . Em muốn đưa em về nhà trước hay là gặp bác sĩ trước? Hình như em bị trúng thuốc gì đó." rất bén nhạy quan sát được hình như thể nhúc nhích.


      “Bệnh viện." muốn Lữ Trị thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của bây giờ.


      Đậu Diệc Phồn bế lên, vừa tới cửa Tiểu Ốc kêu : “Đợi chút, những người đó làm thế nào? đưa bọn họ đến cục?"


      “Đây phải là điều em muốn sao? ra nếu dựa theo tính tình của , chỉ muốn đánh bọn chúng cho đến chết. Chẳng qua là biết bây giờ em thích như vậy, giao bọn họ cho cục, cũng đồng nghĩa là rơi vào tay hai người của em, so với bị đánh có lẽ còn xui xẻo hơn. vậy cớ sao lại làm?" cười lên cũng cực kỳ đẹp đẽ .


      Tiểu Ốc yên tâm: “Cám ơn."


      “Vậy bây giờ, có thể đưa em bệnh viện rồi ha!" xong, ôm ra ngoài. Ở lầu dưới sớm có tài xế lái xe


      Đậu Diệc Phồn ôm ngồi vào vị trí phía sau. Đối với , được chuyện với , dù chỉ chốc lát, cũng cảm thấy hạnh phúc.


      định Tiểu Ốc mở miệng trước: “Tại sao lại ở chỗ này, nghe Lữ Trị ở Macao để phát triển, làm sao có thể xuất ở đây?"


      “Em ở đâu, liền ở đó. ra phái người theo dõi em nhiều năm rồi. Ban đầu hai của em chỉ lừa Lữ Trị mà còn lừa , ta gạt hai người bọn em chết rồi. rất khổ sở, nhưng người nhạy cảm, cảm thấy được chuyện này có chút kỳ quái, nên phái người thầm theo dõi nhất cử nhất động của hai em. Sau đó cũng từ từ phát được nhiều tin tức, như việc em còn sống, em thành con nhà họ Vương, em sinh đứa bé, em làm hộ vệ ột minh tinh. Tất cả đều biết, chỉ là cảm thấy em như vậy tốt vô cùng. Em có khổ sở, thế giới của em trở nên thuần trắng như tờ giấy.
      rina93Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 269: Người Đàn Ông Tốt
      kết hôn, thể ích kỷ như vậy nữa, muốn đem em ở lại bên cạnh mình. Đối với , chỉ cần em vui vẻ, cũng vui vẻ. Nếu như phải là biết rất nhiều chuyện hồi đó của em, nếu như phải là lén nhìn em trước khi kết hôn, cũng ở nơi này, nhưng may là tới đây." may là cứu được lần. Trước đây lâu, khi biết được bị người tính kế, bị mất trinh tiết, loại cảm giác vô lực cùng khổ sở. Nhưng hôm nay may mắn cứu đươc , cảm thấy rất vui vẻ. tốt, còn có thể vì làm chút gì đó.


      “Vậy lần trước hai người kia bị đánh, cũng là làm hay sao?"


      Đậu Diệc Phồn gật đầu: “ cho bất cứ kẻ nào tổn thương em, bao gồm bản thân ."


      “Cám ơn , nhưng như vậy đáng giá, ngay cả bộ dáng của em đều nhớ, đáng để đối xử tốt với em như vậy. Nghe kết hôn, vậy cũng nên đối xử với vợ cùng đứa bé chút ! Bọn họ mới là người quan trọng nhất trong cuộc sống của ." Tiểu Ốc , cho dù có ưu tú như thế nào, lại làm hùng cứu mỹ nhân, nhưng vẫn xúc động đến nỗi làm Tiểu Tam. Chẳng biết tại sao khi những lời này, nhớ lại tới Lữ Trị. là dạng người thích mạo hiểm, nếu vậy trước kia khi ở cùng nhau, có phải hay cũng thường như vậy, vì mà lo lắng đề phòng?


      “Em yên tâm, vẫn rất quan tâm bọn họ, bây giờ đối với em chỉ có lòng bảo vệ. Mặc dù vẫn thích em, nhưng nghĩ đến chuyện đó nữa, chỉ hi vọng em hạnh phúc. cũng thành thục hơn, vợ đối với rất tốt, đứa bé cũng rất ngoan, cho nên cũng cho phép bản thân có ngày quên em , chỉ cần đến lúc đó em đừng trách là tốt rồi." tại lớn tuổi hơn chút, cũng thành thục hơn rồi, mới phát gia đình cũng rất quan trọng, gia đình có thể cho cảm giác ấm áp. Hình như càng ngày càng thể rời bỏ cái cảm giác khi có vợ cùng đứa bé bên cạnh.


      , lúc em kết hôn đến chứ? Em định gởi thiệp mời cho ."


      nhất định tới." thể cho cuộc hôn nhân, nhìn người khác cho cũng thấy hạnh phúc. Bây giờ đối với cũng tính là hành động tự làm khổ mình, bởi vì tâm tính thay đổi. đến đây cảm thấy châm chọc, và Mộc Trạch Khải đấu đấu lại , kết quả lại khiến Lữ Trị giành được, thể tưởng tượng nổi.


      tới cái này, Đậu Diệc Phồn nhớ tới chuyện: “Lữ Trị đối với em tốt như vậy, xem ra ta là lòng quan tâm quá khứ của em, em đúng là tìm được người đàn ông tốt."


      “Quá khứ gì?" cau mày.


      phải em biết? Bọn họ với em? Cũng đúng, bọn họ có thể cũng biết, Mộc Trạch Khải cũng , thôi, coi như !"

      Chương 270: Nhớ ?
      ! Là cái gì, em muốn biết, em thích cảm giác mình chẳng hay biết gì."


      “Em. . . . . ." muốn lại thôi, do dự hồi lâu, cuối cùng bị ánh mắt của bức bách mà đầu hàng: "Trước kia em bị Mộc Trạch Khải lập kế, cẩn thận thất thân ột người xa lạ."


      “Cái gì!" Tiểu Ốc ngẩn ra.


      “Em quả nhiên biết, nhưng mà điều này cũng có gì á! Đứa bé của em cùng Lữ Trị cũng lớn như vậy, ta nhất định là quan tâm, cần để ở trong lòng. Cái tên đó trước kia cũng là dạng đàn ông hoa tâm, cũng biết lần đầu tiên của ta cho người nào." Đậu Diệc Phồn vội vàng cười ha hả.


      Trong lòng Tiểu Ốc nổi lên vướng mắc, ra thân thể của phải thuần khiết. . . . . .


      xứng với Lữ Trị. Loại ý nghĩ này, quả làm muốn khóc.


      Đậu Diệc Phồn cùng đến bệnh viện. Sau khi truyền xong nước biển, ngồi xuống bên mép giường, hỏi: “Muốn ăn cái gì ?"


      Tiểu Ốc lắc đầu cái: “ muốn, em chỉ muốn ngủ lúc."


      “Vậy em ngủ . Đưa điện thoại di động cho để lưu số vào, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho , sáng sớm ngày mai mới trở về, người của giúp em giữ ở ngoài cửa, bảo đảm để cho bất luận kẻ nào tổn thương em, em cứ an tâm mà ngủ !"


      “Cám ơn." Tiểu Ốc đưa điện thoại di động cho .


      Sau khi Đậu Diệc Phồn lưu số của mình vào điện thoại xong, đắp kín mền cho rồi ra ngoài.


      cũng chưa rời khỏi bệnh viện, bởi cảm thấy phản ứng vừa nãy của Tiểu Ốc có chút kỳ quái, có phải hay có chút để ý đối với việc lúc nãy?


      Cái này thể được, có muốn giữa bọn họ có mâu thuẫn. Suy nghĩ chút, trong lòng vẫn là quá thoải mái, nên gọi điện thoại cho Lữ Trị. Điện thoại vang lên, Lữ Trị nhận điện thoại lại cảm thấy rất ngoài ý muốn, dãy số này nhiều năm có gọi tới: “ là Đậu Diệc Phồn?"


      còn nhớ tôi?" Đậu Diệc Phồn cười tiếng, cũng rất lâu rồi.


      “Thế nào nhớ , là bạn trai cũ của Tiểu Ốc. Nhưng mà bây giờ trời vừa rạng sáng, có chuyện gì mau." Sáng sớm ngày mai còn phải họp, mà lúc này dùng máy vi tính để tìm vị trí cụ thể của Tiểu Ốc, tìm được , ngủ ngon a!


      “Tôi mới vừa gặp Tiểu Ốc. Tôi có với ấy là lần đầu tiên của ấy là với người xa lạ. ấy nghe xong giống như có điểm quái lạ, tôi có ý muốn phá chuyện tốt của hai người."


      Lữ Trị còn tưởng rằng là chuyện gì, chỉ là Tiểu Ốc có lẽ hiểu sai: “ có việc gì, ấy bây giờ đâu? Điện thoại gọi được, tôi thông qua vệ tinh tìm vị trí của ấy."

      Chương 271: Ngủ Được
      “Vệ tinh? gắn gì người ấy?"


      mặt nhẫn có trang bị thiết bị định vị toàn cầu để có thể tìm được ấy. Đây cũng phải lần đầu tiên, cần kinh ngạc. Tôi chỉ muốn lần nữa lại nhìn thấy ấy." Lữ Trị tập mãi thành thói quen, Tiểu Ốc cũng biết, là vì tốt ình.


      Đậu Diệc Phồn rất im lặng, nhưng thừa nhận, người này rất thích Tiểu Ốc. Nhưng mà ngay cả , sau khi biết cũng khó chịu, cái tên gia hỏa Lữ Trị này quan tâm sao? có chút muốn biết: “ quan tâm lần đầu tiên của ấy cho người khác sao? Trả lời ...tôi muốn biết. cho tôi biết, tôi liền cho biết ấy ở đâu?"


      “Tôi à tôi lại rất may mắn, người đàn ông đầu tiên của ấy chính là tôi. Bây giờ có thể cho tôi biết, ấy ở đâu chưa?"


      “Cái gì?" Đậu Diệc Phồn giật mình.


      “Lần ấy bị người tính kế, người đàn ông cùng ấy qua đêm là tôi.Tôi dùng trăm phương ngàn kế mới tìm được ấy, chuyện sau đó, chắc cũng biết rồi."


      Hình như Đậu Diệc Phồn quá mức ngạc nhiên, sau hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần: “Lại là , xem ra mặc kệ là tôi hay Mộc Trạch Khải duyên phận cùng ấy cũng quá cạn. ấy ở bệnh viện xx phòng bệnh xx, tới ! Người của tôi canh giữ ở cửa, rất an toàn, mới vừa rồi ấy hơi bị kinh hoảng. Mấy ngày trước hai tên biết điều kia bị tôi cho người đánh trận, nhưng ngờ bọn chúng hôm nay lại dám nghĩ cưỡng gian Tiểu Ốc, bị tôi phát được. Tiểu Ốc có việc gì, còn hai tên kia bị tôi ném vào cục, tôi nghĩ những việc còn lại chắc biết nên làm như thế nào."


      “Cảm ơn, còn lại tôi xử lý." nghĩ có lẽ ít người khó giữ được chén cơm rồi, dám động đến vợ của , lá gan bọn chúng cũng quá lớn rồi, tin tưởng cùng trai của Tiểu Ốc liên thủ cho những tên kia dạy dỗ khó quên.


      cần cám ơn, tôi chỉ hy vọng ấy luôn sống tốt."


      Cúp điện thoại, Lữ Trị cởi áo choàng tắm, mặc quần áo vào, rồi lấy chìa khóa xe tủ đầu giường, phóng xuống lầu.


      Khi Lữ Trị đến bệnh viện cũng gần hai giờ.


      chạy thẳng tới phòng bệnh mà Đậu Diệc Phồn , trước cửa quả nhiên có hai hộ vệ đứng. thân phận, người hộ vệ trong đó liền mở cửa cho .


      Lữ Trị nhàng vào, sợ đánh thức .


      ra Tiểu Ốc còn chưa ngủ, bởi vì ngủ được.


      th thân thể của mình bị chạm qua ngoại trừ chồng mình, nhưng lại từng có người khác… Nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, thấy là : “Sao lại tới đây?"
      rina93Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 272: Nở Nụ Cười
      Lữ Trị tới ở bên giường, ngồi xuống: “Sao em còn chưa ngủ?"


      “Em ngủ được, sao lại tới đây?" Tiểu Ốc nhìn .


      “Để xem chút...em ở bệnh viện mà sao lại tắt điện thoại, có biết rất lo lắng cho em . Nếu phải là Đậu Diệc Phồn gọi điện thoại dùng hệ thống định vị vệ tinh để tìm em rồi. Về sau nên như vậy, có chuyện gì đều phải với , chia sẻ cùng em, chúng ta là vợ chồng mà."


      Tiểu Ốc nghe xong cúi đầu xuống, dừng chút : “Đậu Diệc Phồn cho em biết, trước kia em từng cùng người xa lạ lên giường, xin lỗi. Em cũng biết, nếu như em biết em cùng kết hôn, có phải nên suy tính ly hôn hay ?"


      “Đứa ngốc, em chỉ nghe lời bên của ta, nhưng biết, người người xa lạ kia chính là . Từ đầu đến cuối, em chỉ có người đàn ông là . xin lỗi? Muốn phải là ... còn chưa kịp đem chuyện của chúng ta chi tiết cho em biết. Vốn định từ từ mới , kết quả lại tạo thành hiểu lầm cho em. Lại , em đúng là nha đầu ngốc, coi như em cùng người khác ngủ qua, đó cũng là em trước kia, có lẽ có chút để ý, nhưng chỉ là điểm , có nghiêm trọng đến nỗi phải ly hôn. Lần sau, nếu em lại dễ dàng ra hai từ ly hôn, nhìn xem xử lý em thế nào. Nếu làm được liền mang họ Lữ." Lời của vừa nghiêm túc vừa hung hãn nhưng lại mang ý cười.


      “A!" Tiểu Ốc ngẩn ra, ra là như vậy, tất cả lo lắng của đều là vô ích


      “Mặc dù đánh em, nhưng làm cho em mệt đến xuống giường được. Em còn dám có lần sau thử cho em xem.”


      Tiểu Ốc đột nhiên nở nụ cười: “Sắc lang! có lừa gạt em? sao?"


      “Ừ, là . tin em tìm Mộc Trạch Khải cùng Đậu Diệc Phồn tới đây rồi cùng cho ."


      “Vậy tốt." Tiểu Ốc lúc này mới chân chính thở phào nhõm, : “ ra nội tâm em rất nỡ, muốn cùng ly hôn, nhưng lại cảm thấy mình sạch , xứng với . Mặc dù từ lúc kết hôn tới giờ lâu, nhưng em lại bỏ được , em cảm thấy em rất thích , rất coi trọng ."


      “Sau này em lại , cũng giống như trước kia, khi em chưa mất trí nhớ. Được rồi, thời gian còn sớm, em ngủ ! Ngày mai giúp em xin nghỉ, về nhà nghỉ ngơi tốt, sau đó có thể làm lại. nghĩ Đài Truyền Hình có vài người cần chuyển sang nơi khác ăn cơm. Ngày mai cho người xử lý chuyện này, em nghỉ ngơi mấy ngày này vừa đúng dịp, tránh gặp thêm chuyện."

      Chương 273: Chuẩn Bị Sẵn Sàng
      Tiểu Ốc gật đầu: “Được, em nghe ."


      “Ngủ !" đắp kín mền cho .


      Tiểu Ốc lại nằm chừa nửa giường ngủ : “Chúng ta cùng nhau ngủ, em muốn ôm ."


      “Làm nũng." Mặc dù như vậy, nhưng vẫn là nằm lên, trong lòng ra được vui sướng, tựa hồ bắt đầu lệ thuộc vào , đây là tượng tốt.


      Hôn lễ tới gần, Lữ Trị mới nhớ tới áo cưới còn chưa có tìm người làm, áo cưới của vợ nhất định là phải đặt được , thể tùy ý trùng với những cái loại áo cưới ở thị trường có số lượng lớn kia... muốn độc nhất vô nhị.


      Cũng vì biết vậy nên nhà thiết kế áo cưới liên lạc tới, kết quả vị kia quả nhiên là đại sư, để cho ông ta đem Tiểu Ốc lấy sô đo, tháng sau có thể lấy thành phẩm.


      Lữ Trị làm, đeo bám dai dẳng muốn lấy sớm chút.


      Kết quả nhà thiết kế kia có cơ hội giở công phu sư tử ngoạm của mình, ra giá cả bảy con số, giá cả cao, dùng chất liệu tốt mới có thể lớn mật chút.


      Lữ Trị là thành vấn đề: “Giá tiền tùy tiện, nhất định phải đẹp mắt."


      Vị kia vừa nghe rất là vui vẻ cúp điện thoại, tốt quá, cái gì chất liệu đắt cũng có thể dùng, lần này sáng tác linh cảm tuyệt đối có giới hạn rồi.


      Định tốt áo cưới để cho tiệc kết hôn rồi, quả quyết tới khách sạn tốt nhất, trực tiếp tìm lão đại dự định, tiền cần giao, trực tiếp là đặt là tốt nhất, mâm tiệc cũng là tốt nhất, lão đại coi như là cho hồng bao kết hôn.


      Lão đại hào phóng như vậy, làm huynh đệ cũng thể hẹp hòi.


      Xe hoa cung cấp, trực tiếp mua chiếc xinh đẹp nhất thích hợp nhất xe màu trắng, chỉ chờ ngày hôn lễ, trang sức đưa bọn họ,đội ngũ đón dâu cũng giao cho em giải quyết, bảo đảm xe đón dâu, màu sắc đồng nhất, nhãn hiệu cũng đồng nhất, tuyệt đối xinh đẹp.


      Lão Tứ vừa nhìn các như vậy, liền trực tiếp xử lý du lịch trăng mật, du lịch khách sạn cấp năm sao 'phòng cho tổng thống' cùng hướng dẫn du lịch phiên dịch, tất cả tốn hao cũng tính vào ình.


      Lão Ngũ tức chịu được, những chuyện này đều có các làm, mình có thể làm gì?


      Nếu phải là phòng ốc của Lữ Trị nhiều, muốn đưa căn phòng, nhưng là Lữ Trị cũng làm bất động sản, phòng ốc ít.


      Lữ Trị trực tiếp bắt Lão tứ làm phù rể, phụ trách ngày đó ngăn cản rượu. . . . . .


      Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, chờ Tiểu Ốc mặc áo cưới.


      ngày trước kết hôn, Tiểu Ốc nhận được quà tặng đến từ Macao, mở ra xem, là cái dây chuyền kim cương rất đẹp, kiểu dáng cũng rất mới mẻ độc đáo, bên cạnh dây chuyền để mấy tờ thẻ, đó viết tên tuổi dây chuyền, gọi là 《 Khuynh thành chi Nam 》.

      Chương 274: Biến Tướng
      Tấm thẻ thứ hai viết số điện thoại.


      Tiểu Ốc cho là Đậu Diệc Phồn đưa, gọi qua: “Alo?"


      mạnh khỏe tôi là vợ của Đậu Diệc Phồn, tôi tới Nam Châu rồi, có rãnh rỗi ra gặp mặt !" Đầu kia thanh hết sức dịu dàng.


      Tiểu Ốc gật đầu cái: “Được, ở đâu tôi tới."


      “Tôi mới vừa xuống máy bay, về hướng trung tâm chợ."


      “Vậy ở quảng trường Hồng Hạ bên cạnh có quán cà phê Cây Xanh !" Tiểu Ốc vừa lúc ở chung quanh đây, tới lấy ảnh cưới.


      Đầu kia đáp ứng, mười lăm phút sau, Vưu Huyên xuất ở trước mặt , trực tiếp ngồi đối diện : “Xin chào, tôi là Vưu Huyên."


      “Xin chào, trước kia biết tôi sao?"


      Vưu Huyên gật đầu: “Gặp mặt lần, chắc tôi lúc ấy nhận ra tới, sau lại vô tình thấy qua tấm hình của liền nhớ."


      Tiểu Ốc định chuyện, phục vụ lên hỏi Vưu Huyên muốn uống gì, xem lo pha trà nước:


      bình trà cây long nhãn táo đỏ, phần bánh ngọt."


      “Vâng." Phục vụ gật đầu rời .


      Vưu Huyên rất có khí thế ngẩng đầu hỏi : “Dây chuyền, thích ?"


      Tiểu Ốc gật đầu: “Rất thích, cám ơn."


      “Nghe phải kết hôn, tôi cho người làm chừng mười ngày đêm làm nghỉ cuối cùng cũng hoàn thành rồi."


      Dây chuyền kia là tự tay thiết kế, bây giờ là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trong nước, mà cái dây chuyền kia là sản phẩm thứ hai trong series có tên gọi 《 khuynh thành 》của , chuẩn bị làm cho ông chủ Nancy miền Bắc cái, ở phương đông người sở hữu chính là được đeo vào cần cổ của Tiểu Ốc, phương tây đưa ột người bạn, Bắc cũng đưa ra, hàng loạt sản phẩm thuộc series này có cho tiêu thụ bên ngoài, chỉ dự định làm bốn cái, mình mang hoặc là đưa cho bạn bè, mà bạn bè của quá nhiều, biết làm cho người nào, có chút do dự, cho nên vẫn có làm ra ngoài, muốn cư nhiên làm cho ấy, ra đối với Tiểu Ốc, cảm thấy mình là có thua thiệt , tựa xem như bồi thường !


      Nếu phải ấy giữa chừng xuất , biến tướng đoạt Đậu Diệc Phồn, có lẽ chú rễ của Kim Tiểu Ôc là chồng của mình !


      Bởi vì Đậu Diệc Phồn Kim Tiểu Ốc, mà Kim Tiểu Ốc cũng đúng có cảm tình với Đậu Diệc Phồn , nhưng cũng may, cuối cùng là thương.


      Tiểu Ốc : “Cám ơn, tôi rất thích. Ngày mai trong hôn lễ vừa đúng thiếu sợi dây chuyền, áo cưới thiết kế khiến cổ có chút trống, gấp mang cái gì cho tốt, quả thực đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhất định rất đẹp mắt."
      rina93Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :