1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đào hoa xin cẩn thận: Con dâu xã hội đen nuôi từ bé - Tiền Tiểu Bạch (282C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 229: Xui Xẻo
      Uớc chừng tiếng sau, xe tải dừng lại ở cái sân núi. Bọn chúng đẩy cửa xe từ bên ngoài, rồi lại thô lỗ đẩy các xuống xe. Mười mấy tên đàn ông vừa thấy các xuống xe liền bắt đầu huýt gió, hoặc là gào thét.


      Thoạt nhìn bọn chúng giống như là đám binh lính, nhưng thực tế bọn chúng đều là thủ hạ của tên trùm ma túy. Xem ra vị trùm buôn thuốc phiện kia có hẳn đội quân của riêng. Mặc dù sếp của bọn chúng có ở đây, nhưng nhìn những người này cũng có thể đoán được là bên cạnh là những binh lính giỏi. Nghe người trong các từng tới đây , những tên đàn ông này phần lớn là những binh lính bình thường, chưa có gia đình cũng chưa thành danh. Bởi những tên tướng lãnh cao cấp muốn có đàn bà tự mình tìm, theo trùm buôn thuốc phiện tới nơi này. Hơn nữa cái mà mấy tên đàn ông này chờ đợi là những còn dư lại sau khi được trùm thuốc phiện lựa chọn. Những này phải tiếp bọn chúng cả đêm, đây là điều hết sức kinh khủng. Mặc dù số tiền mà các nhận được cũng ít, nhưng nếu như tới đủ người, có khả năng người phải tiếp ba bốn binh lính, thậm chí là đám.


      Thời điểm các bị đuổi về, người căn bản có ít vết thương khác nhau. Bởi có vài binh lính thích cắn người, cũng có vài tên thích vừa làm vừa lăng nhục các , cũng có vài tên động tác rất thô bạo. “Thương hương tiếc ngọc” - cái từ này nằm trong tự điển của bọn chúng, bởi vì bọn chúng có thể phải rời bất cứ lúc nào, cho nên đối với các luôn làm hết sức, ép buộc nhanh hơn. Vị trùm buôn thuốc phiện kia chỉ cần ra lệnh tiếng, bọn họ rời ngay lập tức, quần áo mặc hay chưa cũng đều quan tâm, bởi bọn chúng chỉ là khách làng chơi mà còn là quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh.


      Cảm giác được những ánh mắt trần trụi này, phần lớn các đều biến sắc. Họ hy vọng mình trở thành đồ chơi của bọn chúng, nhưng trùm buôn thuốc phiện kia chỉ chọn , còn dư lại đều phải chịu xui xẻo, mà bản thân họ cũng có cách phản kháng, điều có thể làm bây giờ là tranh thủ tiếp nhận việc này.


      Mà bầy binh lính này hình như cũng sớm quen khi nhìn sắc mặt tái nhợt cùng thân thể run lẩy bẩy của các .


      Các bị người dẫn vào bên trong ngôi nhà hai tầng như từng được kể. Vừa vào đại sảnh, họ liền bị cầu cởi quần áo, bởi vì việc này chẳng những có thể nhìn vóc người của các sót cái gì, đồng thời cũng khiến các cách nào giấu diếm thứ gì người. Nếu như bị chọn, nghe là các đồ trang sức đều phải lấy xuống toàn bộ, như vậy mới có thể chắc chắn, có sai sót gì.


      Người nọ sau khi rời , trong đại sảnh, các bắt đầu kéo y phục. Họ biết thời gian cấp bách, họ chỉ có ba phút đem mình cởi sạch , ba phút sau, nếu vẫn chưa cởi bị kéo ra ngoài cho binh lính hưởng dụng.

      Chương 230: Khua Chiêng Gõ Trống
      Tiểu Ốc cởi chỉ còn lại áo ngực cùng quần lót, nhưng rồi lại cởi tiếp được nữa. có cách nào đứng trước mặt người xa lạ mà đem chính mình cởi hết như vậy. muốn có lỗi với Lữ Trị, nếu như vì vậy mà bị bắt cho binh lính hưởng dụng, vẫn có biện pháp giải quyết mấy người lính, và vẫn còn thời gian suy nghĩ biện pháp để moi ra chút tin tức.


      Ba phút trôi qua rất nhanh, ở đó cả đám các cởi hết, còn õng ẹo làm dáng, nhìn có vẻ như hạc đứng trong bầy gà. Tiểu Ốc nhìn thấy người phụ nữ trung niên cau mày, muốn qua kéo ấy , do dự chút nào tới chỗ đó. Các kia dùng ánh mắt hoặc là đáng thương hoặc là hả hê nhìn , Tiểu Ốc cười lại với bọn họ tiếng coi như an ủi, : “ sao, tôi cảm thấy binh lính cũng tồi, tôi có chí lớn, dáng dấp cũng xinh đẹp, chúc các may mắn."


      Tiểu Ốc lưng thẳng tắp, làm bộ dáng sao cả, nhanh đến cạnh cửa đột nhiên nghe thanh trầm thấp từ lầu truyền đế thanh của tên này rất có ma lực, làm cho người khác tự chủ nghe theo: “Chọn ta !"


      Tiểu Ốc khựng lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dường như thể tin, nhưng cũng còn chưa có hoàn toàn cởi hết mà.


      Tiểu Ốc hít sâu hơi, theo người khác tới cửa cầu thang.Lên lầu, rất nhiều bước bị lược bớt , ví dụ như tắm, tán tỉnh. Trong phòng là tối hay là sáng, hoàn toàn biết, bởi bị che mắt, trói chặt tay, trực tiếp bị người ném vào bên trong.


      Giường thực cứng, chỉ có tấm chiếu, có nệm êm, Tiểu Ốc nghĩ người này nhất định phải là người hay hưởng thụ. ngủ giường cứng như vậy là vì muốn luôn luôn giữ đầu óc minh mẫn, cuộc sống quá an nhàn khiến cho con người dễ dàng mất ý chí chiến đấu.


      Rất nhanh Tiểu Ốc nghe được tiếng bước chân trầm ổn nhưng lại có lực của người, đôi ủng quân nhân giẫm ở sàn nhà bằng gỗ, phát ra thanh lộp bộp lộp bộp.


      Tiểu Ốc cũng từng trải qua rất nhiều tình, nhưng nghe cái thanh này vẫn cảm thấy có chút sợ, toàn thân tự chủ được tiến vào trạng thái đợi chiến. So với tất cả đối thủ trước kia của tên này to lớn hơn, tên trùm ma túy tồn tại, đại biểu có vô số lần tranh đấu cùng vô số sinh mạng ra .


      Khí thế cực kỳ mạnh mẽ, khi tên kia dần dần đến gần, Tiểu Ốc khẩn trương đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt như khua chiêng gõ trống.
      Chương 231: Quá Nhạy Cảm
      Tiểu Ốc cho là bị cởi hết cái áo lót cùng quần lót còn sót lại người mình, nhưng , đột nhiên ta kéo mí mắt của xuống, làm nhìn thấy ánh sáng, chỉ cảm giác là tên đàn ông xa lạ trước mắt này áp sát mình quá gần, khiến hết sức khó chịu.


      Tiểu Ốc thử giật giật mắt để thích ứng hoàn cảnh chung quanh. Điều nhìn thấy là đôi mắt lạnh lẽo, có nhiệt độ, làm cho người trấn định như cũng khỏi lạnh run cái. Trong mắt tên đàn ông này có sát ý, lẽ phát cái gì sao? Nếu cũng làm vậy, Tiểu Ốc nghĩ thầm hỏng rồi!


      Bất quá gặp chiêu phá chiêu, thấy luôn nhìn mình chằm chằm, cố làm ra vẻ ung dung : “Nhìn tôi làm cái gì? Tôi phải rất đẹp chứ?"


      Mặt chút thay đổi nhìn Tiểu Ốc, sau đó đột nhiên dùng tay lau gương mặt của , : “Ngươi đẹp, mà lá gan cũng rất lớn. Nếu như phải là tôi thấy thiếu chút nữa là bị khuôn mặt bé Trương Mỹ Lệ của lừa rồi."


      “Có phải nhớ lộn hay ?" Tiểu Ốc bị nhìn đến nỗi lòng như muốn rơi xuống, nhưng vẫn giả bộ trấn định . tự nhận mình là người nếu như gặp qua thể nào quên, bởi vì khí thế của quá mạnh mẽ khiến cho người khác rất khó quên.


      dùng ngón tay thô ráp mơn trớn gò má trắng mịn của : “Ở Lào, tôi thấy rồi. Tôi mới vừa phái người tra xét, là người Trung Quốc bị buôn bán đến Lào, sau lại được giải cứu trở về nước. Nhưng hộp đêm lại cho tôi biết, là do vượt ngục, bị lão ba hít thuốc phiện bán vào đây."


      Tiểu Ốc hít sâu hơi, tự bào chữa : “ cũng quá nhạy cảm rồi, điều này cũng có gì mâu thuẫn, lúc trước tôi bị người bán đến nơi này, rồi tự nhiên bị đuổi về, về sau lại phạm pháp bị bắt, tôi chạy trốn ra ngoài tiếp rồi tới nơi này nữa, đúng sao? Cho nên tôi rất quen thuộc nơi này.”


      "Nhưng lần trước đến, chỗ đó liền bị đóng cửa. Mà lần này cảnh sát muốn đối phó tôi, lại xuất , cảm thấy là hết sức trùng hợp sao? Là cảnh sát phái tới sao?" hỏi.


      "Đúng dịp thôi, nếu tôi là người do cảnh sát phái tới người nhất định có máy móc gì đó, nhưng xem xem, người tôi có gì cả, thủ hạ của bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, căn bản tôi có cách nào làm được bất cứ chuyện gì!" Tiểu Ốc vừa chuyện vừa thầm dùng lực nới lỏng sợi dây.


      nheo lại mắt, sau đó móc ra khẩu súng định chỉa về phía Tiểu Ốc. Nếu cho nếm chút đau khổ , tính toán bắn phát qua bắp chân của trước.
      rina93Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 232: Tôi Ở Nơi Này
      Tiểu Ốc nhân cơ hội, dùng cước đá rớt súng lục trong tay của . Thừa dịp khẩu súng rơi xuống đất, nhanh chóng dùng hai tay giựt cái, làm đứt dây thừng để giải thoát. Nếu là chém giết bằng súng khẳng định còn kịp nữa, há miệng để độc châm từ trong miệng bắn ra.


      dễ dàng tránh được, còn tranh thủ lúc né tránh, nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, từ lầu hai nhảy xuống, trong sân lại có tường rào cao lớn nên dễ dàng vượt qua, hướng phía rừng núi mà chạy . đứng ở lầu hai hướng về phía nổ súng, nhưng Tiểu Ốc chạy nhanh nên thành công.


      cực kỳ tức giận, nheo mắt, với thủ hạ: “Tập trung binh lực, toàn lực đuổi bắt kia, ta chạy về hướng có vách đá, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ta cũng chưa chạy xa đâu."


      nhìn thấy mặt của , cho nên quyết thể sống đến ngày mai!


      Tiểu Ốc vốn muốn tìm chỗ an toàn để trốn, nhưng rất nhanh nghe thấy tiếng xe, nghĩ dựa vào việc lúc nãy gặp những binh lính kia, rất bị bọn chúng tìm được, bằng vẫn chạy về phía trước.


      Kết quả chạy bao xa, nhìn thấy vách đá. Mặc dù phải là vực sâu vạn trượng, nhưng liếc mắt cũng cao khoảng ba mươi, bốn mươi mét, phía dưới lại thấy , nghe như có tiếng nước chảy nhưng lớn, có lẽ là nước chảy xiết, cũng có lẽ là nước sâu.


      Tiểu Ốc hy vọng là vế trước, như vậy mới có cơ hội sống sót, nếu là vế sau có lẽ tàn phế.


      có đường lui. có thể nghe được tiếng xe hơi khởi động, cùng thanh của đám binh lính đuổi tới.


      Tiểu Ốc lui về phía sau, muốn nhìn chút xem vực này có dây leo gì , để lúc té xuống, biết đâu có thể túm được chút dây leo, như vậy cũng té thảm.


      Đột nhiên bầu trời vang lên thanh của máy bay trực thăng, Tiểu Ốc hướng nơi xa nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy máy bay trực thăng, hẳn là tới cứu , Tiểu Ốc lớn tiếng kêu lên: “Tôi ở nơi này!"


      Nhưng người máy bay trực thăng căn bản nghe cũng nhìn thấy , là quá xa, là trời quá tối. Tối hôm nay giống như trăng sáng núp ở trong mây, trong núi đưa tay thấy được năm ngón, khó tìm được .


      Thế nhưng đám binh lính lại tìm được , khi đèn xe hơi chiếu xạ vách núi, ràng nghe có người : “ ta ở đó!"

      Chương 233: Quả Thực Là
      Sau đó trong bóng tối hình như vang lên vô số tiếng súng. . . . . .


      Tiểu Ốc nghe mảnh tiếng súng đó, hít sâu hơi, lại lui về phía sau mấy bước, sau đó tung người nhảy xuống. Đây là cơ hội duy của , nếu như nhảy xuống, trực tiếp bị bắn thành cái sàng.


      Tiểu Ốc rất may mắn, tại thời điểm rơi xuống cách phía dưới khoảng mười mét, đột nhiên bắt được cái dây leo, nhưng lực rơi xuống rất mạnh khiến cách nào nắm vững dây leo, gần như là dùng toàn bộ hơi sức, mới vịn chắc được. Nhưng chỉ sau khắc, đột nhiên nhìn thấy vật từ bầu trời rơi xuống, Tiểu Ốc còn kịp quan sát là cái gì, nghe thấy tiếng nổ mạnh, sau đó bị hoảng sợ, ngón tay buông lỏng, ngã xuống phía dưới dòng sông, rất nhanh mất ý thức. . . . . .


      Năm năm sau


      Buổi sáng sáu giờ, trong phòng đối diện vang lên tiếng nhạc huyên náo, có người đàn ông bị vô lại đánh thức n lần mà hiểu lí do, ta phiền não từ từ bò dậy, mặc vào cái áo choàng tắm gõ cửa phòng đối diện, còn gõ thùng thùng rất vang dội: “Kim Tiểu Ốc! ra cho tôi! tại mới mấy giờ? Tối hôm qua hai giờ tôi mới trở về, hôm nay buổi sáng có thông báo! Người đại diện tôi có thể ngủ thẳng tới chín giờ rưỡi!"


      sao? Nhưng mới vừa rồi chị Hà gọi điện thoại cho tôi biết, kế hoạch tạm thời có thay đổi, tám giờ chị ấy tới đón , sáng hôm nay phải tiếp nhận phỏng vấn của tòa soạn, là tạm thời quyết định như vậy." Tiểu Ốc xong đẩy cửa ra, vừa đánh răng vừa vô tội nhìn về phía hả hê cười tiếng. Sau đó lại : “Tôi cũng có nhớ lầm, ngày hôm qua chúng ta cùng nhau trở về, phải ngôi sao lớn?"


      ta thở phì phò nhìn cái : “Nhất định là đầu óc tôi xảy ra vấn đề, sao lại có thể mướn người như làm cận vệ cho tôi chứ! chút thưởng thức cũng có, nhìn xem áo ngủ hình hoạt hình của kìa, lần trước là Hỉ Dương Dương, lần này lại là Spongebob Squarepant"


      Tiểu Ốc vào trong súc miệng, tựa vào cửa phòng của mình vừa lau mặt, vừa : " biết cái gì, đây là do Kiều Kiều tự mình giúp tôi chọn."


      “Đúng rồi, sao nhìn thấy Kiều Kiều? Hôm nay phải thứ bảy sao?" Nhắc tới bảo bối đó của Tiểu Ốc, nhất thời có loại cảm giác kích động muốn thổ huyết. Thằng nhóc kia, quả đứa trẻ giống bình thường, ở trước mặt Tiểu Ốc cả ngày cứ a a gọi mẹ, là đứa bé chưa dứt sữa. Nhưng ở trước mặt người khác lại là bộ dáng của ông cụ non, thích chỉ huy, ra lệnh, đó cũng là chuyện thường như cơm bữa, hơn nữa trí lực lại cực cao siêu, quả thực là tiểu thần đồng.


      ****


      “Hỉ Dương Dương dữ Hôi Thái Lang " (Dê vui vẻ và Chó sói đen) là bộ phim hoạt hình của Trung Quốc làm về thế giới động vật, nội dung khôi hài, về dê và sói hai đại thú tộc thi đấu để giành chức vị đứng đầu
      rina93Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 234: Rất Hài Lòng
      “Ừ, là thứ bảy, nhưng hôm nay Kiều Kiều tới, bị hai của tôi đón rồi, thằng nhóc kia cùng hai tôi hình như rất hợp ý." Cứ tơi thứ bảy, chỉ cần Tiểu Ốc có thời gian gọi người trong nhà đưa Kiều Kiều tới, hoặc là trở về chơi với bé. làm cận vệ, có ngày nghỉ cố định, ngày nào rãnh rỗi về nhà gặp bé.


      Nhắc tới con trai bảo bối, Tiểu Ốc lại mỉm cười. tiện tay đem khăn mặt ném ghế dựa ở trong phòng, xoay người vào phòng bếp, đem nồi cháo dinh dưỡng nấu bếp tắt . Vì có kinh nghiệm nên vừa mở nắp ra, nhìn chút bên trong là có thể xác định cháo nhừ hay chưa, để đống hành lá thớt gỗ rồi cắt , xong đem tất cả đổ vào bên trong nồi cháo, rồi vào vài giọt dầu vừng. Mở nồi hấp bên cạnh, lấy ra mấy cái bánh bao, rồi lại từ trong lồng hấp lấy ra mấy con tôm hùm bóc vỏ, bỏ chung vào trong nồi cháo. Sau đó vừa cầm bát đũa, vừa chỉ huy Trương Lực Hoa bưng nồi cháo ra: “Cẩn thận nóng, nhớ mang bao tay."


      “Biết rồi, dài dòng." xong, bưng bữa ăn sáng phong phú tới trước bàn ăn.


      Lúc ra, trong tay Tiểu Ốc cầm cái muỗng cùng bát đũa, còn có đĩa dưa muối làm món khai vị. và Trương Lực Hoa cũng rất thích bữa ăn sáng phong phú, bởi vì làm ngôi sao và làm người bảo vệ ngôi sao rất giống nhau, rất khó để ăn cơm đúng lúc, cho nên bữa sáng bọn họ luôn ăn ngon chút, phong phú chút, nhưng quan trọng nhất vẫn là ăn no.


      Trương Lực Hoa vừa thuần thục múc cháo cho , vừa tán gẫu. Hai người bọn họ có lúc giống như ông chủ cùng nhân viên, ngược lại tương đối khá giống bạn bè, cứ như là bạn bè lâu năm.


      Kể từ hai năm trước khi đến nhà họ Vương, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ốc loại cảm giác tim đập nhanh. thuần thục, xinh đẹp, toàn thân cao thấp lộ ra sức sống mạnh mẽ, nếu trong tay ôm đứa bé càng tốt. Sau đó bác Vương giới thiệu với , là con ruột lưu lạc bên ngoài nhiều năm của nhà bọn họ, bây giờ tìm việc làm.


      Biết được đứa bé của có ba, Trương Lực Hoa biết lúc ấy mình có tâm tình gì, thế nhưng lại mở miệng để cho tới giúp công việc cho .


      Tiểu Ốc cái khác biết, chỉ có điểm mạnh là hóa trang cùng công phu, sau lại sắp xếp cho làm cận vệ đặc biệt cho từ hai năm trước cho tới bây giờ.


      Nhìn bây giờ rất giống như ở nhà, nhưng kỳ lại làm cho người ta có loại cảm giác thần bí. Mặc dù chưa bao giờ về quá khứ, cũng nhắc tới ba của đứa bé, nhưng biết nhất định là chuyện xưa khó , nhưng mà cũng hỏi, bởi cuộc sống bây giờ thấy rất hài lòng.

      Chương 235: Vui Mừng
      Tiểu Ốc ăn rất nhanh, giống như là người hành quân tác chiến .


      Sau khi ăn xong đồ, nhanh chóng trở về phòng đổi trang phục ra ngoài, 1000 lần đều đồng nhất áo đen, nón đen, mắt kính gọng đen, giày màu đen, dáng vẻ rất lưu loát.


      Từ trong phòng ngủ thay xong quần áo, lúc ra Tiểu Ốc dọn dẹp xong cái bàn, chén nồi toàn bộ rửa xong.


      Chuông cửa đúng lúc vang lên Tiểu Ốc ra mở cửa, lên tiếng chào chị Hà: “Chào chị Hà!”


      “Chào buổi sáng."Chị Hà luôn thận trọng trong lời đối với Tiểu Ốc, chỉ khẽ mỉm cười, quan sát năng lực trẻ tuổi có ở này.


      Tiểu Ốc mặc dù là hộ vệ, nhưng bởi vì Trương Lực Hoa coi trọng gia cảnh của , cho nên đãi ngộ cũng là cực tốt , có thể cùng Trương Lực Hoa đồng xuất đồng tiến, cùng ngồi chung, ăn mặc đụng độ có Trương Lực Hoa , .


      Có vài người cũng vì vậy suy đoán hai người bọn họ có phải hay đôi, nhưng hai người đều phủ nhận, nhưng thỉnh thoảng vẫn truyền ra ngoài thông tin giữa hai người có gì đó mập mờ.


      Tiểu Ốc vừa muốn theo Trương Lực Hoa ngồi vào chỗ ngồi phía sau, chị Hà ngăn lại: “Em ngồi đằng trước ."


      “Tại sao?" Trương Lực Hoa nghe vậy khẽ cau mày.


      “Sáng sớm hôm nay mới vừa có người báo tin, ngày hôm trước phải là có kẻ thấy hai người cùng nhau vào quán cơm ven đường, vừa vừa cười sao? Sáng sớm hôm nay liền tuôn ra tin hai người kết hôn, hơn nữa tin tức đám cưới, những người ái mộ lại lên web bàn luận, các loại ngôn luận đều có, cho nên hai người nên kiêng dè."


      Chị Hà , mặc dù điều này làm cho hết sức bất đắc dĩ, nhưng là có biện pháp, loại tin tức này, ba ngày hai bữa lại ầm ĩ lên, đừng bảo là người ái mộ, nếu phải là biết tình bên trong, đều phải tin tưởng.


      “Vậy sao? Tôi cảm thấy cần thiết kiêng dè, bọn họ kia ngược lại cảm thấy chúng ta là cố ý lăng xê tin tức, ông chủ cùng nhân viên ăn cơm rất bình thường a! Tiểu Ốc ngồi bên cạnh tôi."


      tuyệt quan tâm, loại tin tức này, cũng phải là ngày đầu ầm ĩ, nhiều lần đều muốn tránh lời bậy bạ như vậy, phải sinh hoạt thế nào.


      Tiểu Ốc lắc đầu cái, tính toán ngồi phía trước, Trương Lực Hoa xem đồng hồ chút, có chút nhịn được xuống xe.


      “Ngồi bên cạnh tôi."


      Tiểu Ốc sợ đả thương , dám giãy giụa, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh , thử cùng thương lượng:


      “Tôi ngồi đối diện, có được hay ? phải muốn ồn ào chứ, nếu còn kịp rồi."


      “Tôi có ồn ào, là truyền thông náo loạn, em nhất định phải ngồi ở đây, nếu hôm nay tôi !"


      lại bắt đầu quậy.


      Tiểu Ốc chỉ đành chịu thuận theo ta: “Được rồi! Tôi ngồi ở đây."


      Trương Lực Hoa cao hứng, với chị Hà: “Những người đó muốn viết như thế nào liền viết !"

      Chương 236: Giận
      “Nhưng là mẹ của Trương phu nhân, giống như có chút vui, bà ấy sáng sớm hôm nay gọi điện thoại tới đây, còn hi vọng có thể cùng Tiểu Ốc giữ khoảng cách, bà thậm chí vì xem xét đổi cận vệ mới tốt hơn." Lời này của Chị Hà dám trước mặt Tiểu Ốc, là bởi vì biết Tiểu Ốc phải là lần đầu tiên nghe thấy bởi vì trước sau gì ấy đều biết .


      Trương Lực Hoa : “Cận vệ mới, tôi cũng muốn vậy, để cho người đó bảo vệ Tiểu Ốc, có sao, cho Tiểu Ốc đưa cơm hộp cho tôi, rất tốt. chuyển lời với bà ấy, có số việc cần bà ấy bận rộn quan tâm, tôi là người lớn rồi."


      “Vâng."


      Chị Hà gật đầu, xem ra Trương phu nhân lo lắng vẫn phải là tiếp tục lo lắng, nếu như Tiểu Ốc chỉ là loại hộ vệ bình thường, Trương phu nhân khẳng định sớm khai trừ, nhưng Tiểu Ốc lại là con nhà họ Vương, nên cũng muốn đắc tội. Bà coi trọng Vương gia, vậy nên cũng chỉ có thể cưới vào cửa, gậy đánh uyên ương cũng quá quan tâm, dù sao bối cảnh Vương gia như vậy, cho nên thừa dịp hai người còn chưa có nhau, nghĩ biện pháp tách ra, ra nếu phải Kim Tiểu Ốc mang theo cả con riêng, bà ấy cũng đồng ý, nhưng hôm nay ta thế nào lại chịu con trai mình có cha ghẻ.


      Tiểu Ốc biết Trương phu nhân lo lắng cái gì, nhưng cũng lần nữa bảo đảm, cùng Trương Lực Hoa chỉ là bạn bè, có ý gì cả, nhưng làm hộ vệ còn chưa muốn bỏ:


      “Lãng phí tiền, tôi chỉ muốn làm hộ vệ, như vậy được tự nhiên, coi như hết!"


      Trương Lực Hoa lúc này mới thôi, đối với chị Hà :


      “Vậy coi như xong."


      Tiểu Ốc ở xe giúp Trương Lực Hoa hóa trang mang trang sức, vừa lúc đến Đài Truyền Hình lầu dưới, mới vừa chuẩn bị xong.


      Trương Lực Hoa hài lòng liếc mắt nhìn tạo hình của mình, Tiểu Ốc giúp mở cửa xe, thấy ùa lên mấy người bên giới truyền thông, Tiểu Ốc dùng đôi tay vì Trương Lực Hoa đỡ ra:


      “Các vị mời nhường lối, có thời gian."


      Nhóm truyền thông làm sao có thể tránh ra, ngược lại nắm chặt thời gian chen tới trước:


      “Xin hỏi Lực Hoa, nghe cùng hộ vệ bí mật kết hôn, xin hỏi là sao?"


      Trương Lực Hoa có trả lời, Tiểu Ốc ngăn trở, về phía trước.


      người trong đó ký giả giận, mắng tiếng: “Đùa bỡn cái gì thần bài à! Hỏi cũng !"


      Tiểu Ốc nhịn được, xoay người trả lời câu:


      “Lời vô căn cứ, muốn trả lời cái gì? Hôm nay chúng tôi kết hôn, ngày mai là phải phải trình diện đứa trẻ sao, tính toán viết tôi sinh đôi, còn là sanh non?"
      rina93Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 237: Cho
      Ký giả nhất thời bị chặn e rằng lời khó có thể .


      Trương Lực Hoa vốn là tới trước, nghe vừa như vậy nhăn lại mày , nhìn cái, tựa như có lẽ nhịn được, Tiểu Ốc mấy bước đuổi theo, đến trong thang máy, lúc có người ngoài, :


      gì sanh non, lời như thế thể lung tung."


      “Hả?" Tiểu Ốc có để ý, đưa tay lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi game.


      Trương Lực Hoa nhìn kỹ thuật chơi của , tiến tới chỉ về phía màn ảnh chỉ chỉ chõ chõ :


      “Hướng bên này! Đần chết rồi, bên kia! Bên kia! Mau ăn cái đó!"


      Tiểu Ốc để ý tới , kết quả thua thảm hại hơn, thua trực tiếp cầm điện thoại trút giận:


      “Đều là ! bồi thường cho tôi!"


      “Bồi liền bồi."


      Trương Lực Hoa đoạt lấy điện thoại di động của , chuyên tâm lên trò chơi , kết quả còn chưa có ra thang máy liền thắng, cao hứng rống : “Tôi rất lợi hại !"


      Cửa thang máy đúng lúc vào lúc này mở ra, các nhân viên làm việc ra trước nghênh tiếp, nghe thế, toàn thể hóa đá, thần tượng tan biến trong nháy mắt phải hay ? Luôn luôn hào hoa phong nhã đối đãi người thành khẩn lại ôn hòa Trương Đại Soái ca, cư nhiên ở trong thang máy tục với người bạn ở bên cạnh, người mang theo mũ lưỡi trai, mắt kính gọng đen, thấy mặt.


      hai người bọn họ phải người tình ai mà tin tưởng?


      “Trả tôi!" Tiểu Ốc xong đoạt lấy điện thoại di động trong tay , cùng chị Hà ra ngoài.


      Sau khi Trương Lực Hoa tiếng hẹp hòi, áy náy hướng về phía nhân viên làm việc khẽ mỉm cười:


      “Đợi lâu rồi!"


      có, mời ngài vào." Nhân viên làm việc mời vào.


      Trương Lực Hoa đến phòng nghỉ ngơi, từ trong bọc của mình lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt tới đặt ở bàn, có tử khoai bánh, có hột đào tô, có món Tiểu Ốc rất ưa thích ăn bánh ngọt , đặt ở trước mặt :


      “Chờ tôi ở đây, đói ăn ít đồ, tôi rất nhanh trở về ."


      “Được."


      Tiểu Ốc cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại di động, có chị Hà ở đây, có vấn đề gì, chơi hồi, chơi mệt mỏi, dựa vào ghế ngẩn người.


      người nhân viên làm việc mới tới, nhầm phòng, đẩy ra phòng nghỉ ngơi thấy được , le lưỡi cái :


      ngại quá, nhầm phòng."


      Vừa muốn ra ngoài nhìn tựa hồ rất nhàm chán, sau khi rời khỏi đây rất nhanh , lại lần nữa trở lại, trong tay cầm quyển tạp chí, đưa cho :


      “Là tạp chí. Cho giết thời gian."


      “Cám ơn, có muốn ăn hay ?" Tiểu Ốc thân thiện chỉ chỉ đồ ăn vặt trước mắt.

      Chương 238: Rất Đẹp Trai
      “Có thể ? Tôi làm việc."


      sợ bị lãnh đạo thấy tốt, thế nhưng ít điểm tâm làm rất tinh xảo, nhìn hộp đóng gói cũng biết, là nhà tiệm điểm tâm đặc biệt cung cấp cho khách hàng kim cương, họ có tiền cũng mua được.


      có sao, tôi ra ngoài."


      Tiểu Ốc xong cầm lên tạp chí , vừa muốn lật cái, kết quả ánh mắt bị đóng đinh tấm hình kia. . . . . .


      Thoạt nhìn đó là người đàn ông rất có phẩm vị, ánh mắt rất thâm thúy, xem bên cạnh tên —— Lữ Trị.


      cảm thấy quen thuộc hơn rồi, chỉ vào tấm ảnh hỏi : “ biết người này sao?"


      “Làm sao biết, nghe ta bây giờ là triệu phú, trẻ tuổi tuấn. Cao to đẹp trai, phải là biết chứ?"


      Tiểu Ốc lắc đầu cái, biết, rất ít xem ti vi, cũng rất ít xem báo chí tin tức, thỉnh thoảng xem chút tiểu thuyết đều là tranh thủ lúc rảnh rỗi, kể từ năm năm trước làm nhiệm vụ lúc cẩn thận rơi xuống vách đá, làm mất trí nhớ.


      Nhưng là biết vì sao a, thấy tấm hình lại có cảm giác từng quen biết, còn loại cảm giác ấm áp, theo bản năng :


      ta có người rồi sao?"


      C lắc đầu: “ có có ! Có người ta trước kia rất ưa thích , hình như kia xảy ra ngoài ý muốn chết rồi, dù sao 4~5 năm , chưa từng nghe ta từng có tin đồn."


      Tiểu Ốc cũng quá để ở trong lòng, chỉ là vì vậy có chút bội phục tình cảm của ta, có cơ hội, có thể gặp mặt ta chút, chừng có thể làm bạn bè :


      “Như vậy a!"


      xem ! Tôi ra ngoài trước." nhìn đồng hồ đeo tay chút ra ngoài.


      Trương Lực Hoa từ bên ngoài lúc tiến vào, thấy ngơ ngác nhìn tấm ảnh trong quyển tạp chí, cho là nhìn minh tinh: “ nhìn người nào? Có đẹp trai ?"


      Tiểu Ốc gật đầu: “Người này, rất đẹp trai a!"


      “Stop! Vậy tôi cũng tương đối đẹp trai kém, chỉ là người này tôi hiểu biết , tập đoàn bọn họ có nhãn hiệu muốn tìm tôi làm người phát ngôn, đến lúc đó thân là ông chủ chính ta nhất định , đến lúc đó theo tôi Nam Châu, gặp được ta."


      Tiểu Ốc vừa nghe, mắt cũng sáng lên: “Tốt quá!"


      Vương Triêu Quân biết vì sao mí mắt hôm nay vẫn nháy, chẳng lẽ có chuyện tốt muốn xảy ra sao?


      Chỉ là có chuẩn như vậy !
      Chương 239: Chẳng Lẽ Là
      mất hồn, Kiều Kiều vẫn theo dạo, đột nhiên bị xinh đẹp mặc váy hấp dẫn, là xinh đẹp a!


      nhìn, kìm hãm được liền theo người ta, vừa quay đầu lại, thấy tên nhóc này đâu cả.


      Nhưng mà tuyệt gấp gáp, Kiều Kiều tìm được , tới quầy phục vụ truyền thanh thông báo cho ở nơi nào đó chờ, vẫn đuổi theo, đuổi kịp trước mặt, vừa nhìn, phải rất đẹp, chỉ là váy đẹp, có hơi thất vọng xoay người, muốn tìm Kiều Kiều.


      Kiều Kiều xuống lầu dưới trong đại sảnh đột nhiên có tên đàn ông thoạt nhìn rất bỉ ổi tới :


      “Người bạn , đem dây chuyền cổ đưa cho tôi, tôi mua kẹo cho cháu ăn có được hay ?"


      Kiều Kiều lắc đầu rất khinh thường nhìn tên kia: “Tiểu tử, ông cho biệt thự tôi còn có thể động lòng, cút!"


      “Mày!"


      Thẹn quá thành giận giơ tay tát cái.


      Thời điểm Kiều Kiều tuổi liền bắt đầu tiếp nhận huấn luyện, trình độ này, dễ dàng tránh khỏi.


      Để mắt bạch nhìn chằm chằm tên kia: “Có thể đánh tôi, sợ lúc đó ông còn chưa ra đời."


      Người nọ đưa ra quả đấm nghĩ thử đánh Kiều Kiều lần nữa, đột nhiên bị người từ phía sau bắt lại cánh tay, đem tay ngắt cái, giao cho sau lưng hộ vệ:


      “Các ngươi xử lý."


      Sau đó người đàn ông kia cúi đầu xuống, nhìn về phía khuôn mặt đáng của người bạn :


      “Cháu sao chớ!"


      “Dĩ nhiên có sao á! Mặc dù chú xen vào việc của người khác, nhưng tôi vẫn cám ơn chú cái, tôi mời chú ăn kẹo."


      Kiều Kiều vừa từ trong túi tiền móc ra hai viên kẹo cho .


      Người đàn ông nhận lấy, tiếng cám ơn, vừa muốn rời , đột nhiên nghe thanh cực độ khẩn trương, vừa kêu vừa chạy qua bên này, ôm cổ Kiều Kiều, sờ sờ khuôn mặt nhắn :


      “Cháu lại chạy tới nơi nào?"


      Kiều Kiều tức giận trước: “Là chú vô dụng ! Lại đem cháu vứt bỏ, cái tên kia muốn cướp dây chuyền của cháu, là xấu! Chú bắt tên đó ! Chú này cứu cháu, người tốt!"


      Vương Triêu Quân vừa ngước lên, thấy trước mắt là Lữ Trị, liền giật mình, sau đó theo bản năng lập tức ôm lấy Kiều Kiều, thần sắc có chút hốt hoảng đối với Lữ Trị tiếng cám ơn, liền tội phạm cũng chú ý, vội vàng chạy.


      Lữ Trị nhìn bóng lưng của bọn họ, biết vì sao có chút cảm thấy có cái gì đúng, có thể có ra là lạ ở chỗ nào.


      Cái tên nhóc kia là con của Vương Triêu Quân sao? Nhưng hình như là quá giống. . . . . .
      rina93Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 240: Phức Tạp
      Thấy Lữ Trị cứ nhìn người đàn ông cùng đứa bé vừa kia mà ngẩn người, người bạn bên cạnh liền vỗ vai cái: “Nhìn cái gì? Họ cũng rồi."


      có gì, chẳng qua là cảm thấy đứa bé kia dáng dấp giống ta là mấy."


      “Hình như là giống, cậu vừa như thế, ngược lại làm mình cảm thấy đứa bé đó dáng dấp giống cậu, tính khí khi còn bé dường như cũng giống nhau như đúc. Chà chà! Ba đứa bé đó cũng là cưng chiều con, còn như vậy mà để bé đeo dây chuyền hoàng kim, khó trách bọn trộm muốn cướp."


      Người vô ý nhưng người nghe lại có để ý.


      Dây chuyền hoàng kim. . . . . . đứa trẻ. . . . . . Vương Triệu Quân…. cộng thêm tin tức Tiểu Ốc gặp nạn năm đó…. Tất cả có thể hay quá trùng hợp?


      Đứa bé đó thoạt nhìn khoảng hơn bốn tuổi… năm năm trước… nếu tính trước đó năm, phải là khoảng thời gian mà Tiểu Ốc biến mất sao?


      Dây chuyền?


      vội vàng hỏi người bạn kia: “Dây chuyền đó có kiểu dáng gì?"


      thấy ."


      xoay người hỏi tên đàn ông lúc nãy bị hai hộ vệ nắm chặt: “Dây chuyền có kiểu dáng gì, !"


      “Để tôi suy nghĩ!"


      mau! Nếu tôi đánh !" Lữ trị có vẻ hết sức kích động, níu lấy cổ áo của .


      Tên đàn ông đó thấy như vậy nên bị dọa, đột nhiên nghĩ ra: “Phòng! Là dây chuyền căn phòng làm bằng hoàng kim."


      Lữ trị buông ra, vẻ mặt như tỉnh táo lại, với thủ hạ: “ theo dõi người đàn ông lúc nãy, ta là cục phó cục công an Vương Triệu Quân, theo dõi cả đứa bé kia luôn, có tin tức gì lập tức báo cáo cho tôi."


      Thủ hạ nghe xong vội vã chạy ra ngoài, bạn của Lữ Trị nghe như vậy liền hỏi: “Thế nào, cậu biết người đàn ông đó?"


      Lữ Trị gật đầu, nhìn về phía ta: “Nhớ mình từng với cậu, mình có người bạn , vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời?"


      Người bạn của gật đầu: “Nhớ rồi!"


      “Mình tặng dây chuyền cho ấy, chính là căn phòng được chế tạo bằng hoàng kim."


      “Có phải hay là chỉ là giống nhau?"


      , dây chuyền đó là độc quyền, toàn thế giới chỉ có cái như vậy. Dây chuyền mà bạn của mình đeo lại giống với cái mà người bạn bốn tuổi đeo cổ, cậu điều này đại biểu cái gì?" Lữ trị có chút dám tin tưởng khi hỏi người bạn của mình, cho dù là đến giờ phút này, chính bản thân còn cảm thấy khó có thể tin.


      “Ý cậu là, có lẽ ấy chết, hơn nữa còn sinh cho cậu đứa con trai. Mà con trai của ấy cùng với người đàn ông lúc nãy ở chung chỗ, chẳng lẽ ấy kết hôn với người đàn ông kia?" Chuyện này liền phức tạp.

      Chương 241: Hậu Quả Đời Sau
      “Mình biết!" Nhưng biết , tin Tiểu Ốc qua đời là do Vương Triêu Quân tự mình cho biết, còn với là Tiểu Ốc ở Thái Lan làm nhiệm vụ, bị chết trong vụ nổ, cả hài cốt cũng còn, ghê tởm!


      Bất quá chỉ cần còn sống là tốt rồi!


      còn sống là tốt rồi, chỉ cần còn sống, nhất định có thể tìm ra !


      Buổi tối, thủ hạ của báo cáo về việc theo dõi Vương Triêu Quân: “Tổng giám đốc, chúng tôi theo dõi bọn họ đến biệt thự. Chúng tôi cũng hỏi thăm hàng xóm chung quanh, biết được đứa bé kia là con của em Vương Triêu Quân. Vương Triêu Quân có em , nhưng rất ít lộ diện, nghe là khi còn bé bị kẻ thù cướp , mấy năm này mới tìm lại được. Tên của người em này cũng có nhiều người biết. Chỉ nghe em ta có dáng dấp xinh đẹp, tên cũng ràng lắm, nghe Vương Triêu Quân gọi ấy là Tiểu Ốc."


      “Tiếp tục thăm dò." Sau khi cúp điện thoại, Lữ Trị hết sức kích động, quả nhiên còn sống! Đứa bé kia, tám chín phần là của con của ! Nhưng tại sao Tiểu Ốc liên lạc với ? Tại sao lại trở thành em của Vương Triêu Quâ hniện tại ở nơi nào?


      rất muốn tự mình hỏi Vương Triêu Quân, nhưng lại sợ đứa bé cùng Tiểu Ốc lần nữa bị ta giấu , cho nên còn phải hỏi thăm lại chút.


      Vì muốn nhanh chút biết được chân tướng tình, Lữ Trị mời trinh thám tốt nhất thăm dò. Năm ngày sau, tài liệu được đưa đến bàn của . Lữ Trị vừa lật xem, vị trinh thám kia vừa : “Chúng tôi tra xét qua tất cả động tác cùng hành trình của Vương Triêu Quân năm năm qua, hành động của ta rất bí mật, cho nên dễ tra ra được. Nhưng là vẫn tìm được chút đầu mối, chúng tôi căn cứ vào đầu mối mà ngài cung cấp, chuyến đến Thái Lan. Ở Thái Lan, chúng tôi hỏi thăm số người chứng kiến tình huống lúc đó, căn cứ theo lời cảnh sát Thái Lan miêu tả, Kim tiểu thư rất có thể lúc ấy vẫn chưa chết. Bọn họ ở bên dưới vách núi tìm kiếm hơn giờ, cuối cùng tìm thấy ấy ở dưới lòng sông, lúc ấy toàn thân ấy đều là máu, sau lại do cảnh sát Trung Quốc đưa ấy đến bệnh viện, chúng tôi đến bệnh viện tìm được giải phẫu ghi chép vào thời điểm đó. Theo ghi chép cho thấy toàn thân ấy luc đó toàn là vết thương, nghiêm trọng nhất là phần đầu, bởi vì bị va chạm kịch liệt, trong đầu có máu bầm, giải phẫu tương đối thành công. Sau cuộc giải phẫu, phía cảnh sát Trung Quốc mang ấy .


      Sau đó chúng tôi hỏi thăm được người của Vương gia bình thường khi bị thương tiến hành trị liệu ở bệnh viện quân . Chúng tôi cũng đến đó, cũng tìm được tài liệu chứng minh Kim tiểu thư mất trí nhớ cùng mang thai. Căn cứ vào thời gian cho thấy tháng thứ hai sau vụ nổ bị thương đó, Kim tiểu thư được chẩn đoán là mang thai hai tháng rưỡi.”

      Chương 242: Tôi Biết
      “Chúng tôi còn tra được Kim tiểu thư ở bệnh viện sanh hạ bé trai, đặt tên là Kim Kiều Kiều. ấy cũng có chồng, hành tung cũng rất bất định, lần biến mất là khoảng mấy tháng, đứa bé là do Vương gia chăm sóc. Cho đến hai năm trước, đột nhiên kết thúc cuộc sống phiêu bạc đó, thay đổi có quy luật, thường cách khoảng mấy ngày về nhà lần.”


      Nghe đến đó, căn bản Lữ Trị có thể khẳng định, Kiều Kiều chính là con trai của . Vương Triêu Quân, tên khốn kia lừa !


      Tiểu Ốc chẳng những còn sống, lại còn sinh cho đứa con trai!


      tìm được Tiểu Ốc, nhưng nghĩ Vương Triêu Quân có thể!


      Lúc Lữ Trị tìm tới Vương Triêu Quân, ta cũng biết chuyện bại lộ: “ ! điều tra được cái gì?"


      Lữ Trị tới, nện cho ta cú ngã xuống đất: “Khốn kiếp, vì sao gạt tôi! ấy ràng còn sống, cư nhiên lừa gạt tôi cùng Tiểu Ốc. Có phải do ấy mất trí nhớ, cho nên cho ấy biết tồn tại của tôi. lại còn lừa ấy, ấy là em , tại sao, muốn ấy ngay cả người nhà cũng có sao?"


      ra Lữ Trị hoàn toàn phải là đối thủ của Vương Triêu Quân ,nhưng ta có tránh cũng có đánh trả. quyền này, là nên gánh, bởi nếu như phải do , có lẽ Tiểu Ốc cùng Lữ Trị sớm kết hôn, nhưng cũng có lý do. Vương Triêu Quân lấy tay sờ vết máu ở khóe miệng, đứng dậy từ dưới đất nhìn Lữ Trị : “Uh, tôi là tên khốn! Tôi lừa , nhưng tôi hy vọng ấy sống hạnh phúc, gia đình của có thể tiếp nhận ấy sao? Tại sao đoạn thời gian đó gặp ấy? Điều này làm cho tôi rất sợ, tôi sợ ấy bị tổn thương. ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi muốn nhìn thấy ấy bị bất cứ thương tổn gì."


      Lữ Trị tức giận, kéo ống quần cho nhìn: “Cũng bởi vì cái này? Khi đó tôi bị thương, vừa ra ngoài gặp tai nạn, mặc dù làm xong giải phẫu nhưng bác sĩ tôi có thể bị liệt cả đời, tôi phải làm thế nào? Tôi muốn ấy cả đời phải chăm sóc ột phế nhân. Tôi muốn đợi ấy làm nhiệm vụ trở lại, tôi cũng đợi lúc mình bình phục rồi cho ấy biết. tin, xem chân của tôi. Nhà tôi như thế nào, cần phải lo lắng, chuyện nhà tôi, tôi có thể thuyết phục bọn họ. Tôi có kinh tế độc lập, tôi có thể cho Tiểu Ốc mái nhà."


      xin lỗi, tôi biết." Vương Triêu Quân . biết Lữ Trị xảy ra tai nạn xe cộ.


      “Chỉ là vì vậy, lại cho ấy thân phận mới, làm cho ấy ngay cả người nhà cũng quên sao? Tôi cảm thấy phải là người như vậy, cho tôi biết tại sao. Tại sao lại ấy là em ?"
      rina93Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :