1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đào hoa xin cẩn thận: Con dâu xã hội đen nuôi từ bé - Tiền Tiểu Bạch (282C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 187 : thích
      “Vương Triêu Quân? Làm sao em biết?”


      ta là cảnh sát.”


      “Em là…” Đậu Diệc Phồn kinh ngạc, cảm thấy hình như điên rồi.


      Tiểu Ốc gật đầu: “Em là nội gián.”


      “Em điên rồi, việc này rất nguy hiểm, cẩn thận, em mất mạng!”


      Trong lòng đối với Vương Triêu Quân hận càng sâu, ra Vương Triêu Quân những phản bội ba của , còn đem Tiểu Ốc vào hố lửa, nghi ngờ Tiểu Ốc còn mấy năm trong tù, làm sao có thể đột nhiên xuất ở Macao…


      “Nếu như em buông tha cơ hội này em mới điên rồi. Là Vương cảnh quan để cho em lần nữa tìm được hy vọng, là ta cho em biết,cõi đời này này còn con đường, có thể lòng chuộc tội."


      Tiểu Ốc rất cảm kích Vương Triêu Quân, mặc dù cho tới bây giờ chưa có ra, nhưng trong lòng hiểu rất ràng, có Vương Triêu Quân bây giờ cũng có Kim Tiểu Ốc.


      “Em vô tội! Có tội chính là những thứ kia**, bọn họ quấy rối hôn lễ của chúng ta, nếu bây giờ em là vợ của rồi.”


      Đậu Diệc Phồn ôm đồm cầm tay , cho nên vô cùng hận những kẻ kia, nhất là Vương Triêu Quân nếu phải là kẻ nằm vùng thêm tên khốn Mộc Trạch Khải, làm sao có thể mượn thế lực nhà khác mà núp ở Macao.


      “Đây chẳng qua là trùng hợp mà thôi! chúng ta hữu duyên vô phận.” Tiểu Ốc .


      phải như thế, nếu chúng ta có duyên phận, cũng để cho gặp lại em! Macao nhiều sòng bạc như vậy, em hết lần này đến lần khác tới bên cạnh .”


      Tiểu Ốc câu như đánh vào vực sâu vạn trượng:


      cũng được quên, có vị hôn thê.”


      “Em biết!” Tay của bắt đầu phát run, có chút phấn khích.


      Tiểu Ốc gật đầu: “Cho nên quá khứ hãy cho qua ! Hôm nay có vị hôn thê, em cũng có bạn trai, chuyện tình chúng ta đừng nên nhắc tới, em buông xuống rồi, cũng buông !”


      “Để xuống? Tại sao muốn để xuống? Cũng bởi vì có vị hôn thê? Tiểu Ốc phải như em nghĩ, cùng co ấy có tình cảm, ấy rất thích , nhưng chỉ cưới ấy bởi vì để đứng vững chân ở Macao, mà cũng nợ ấy, ấy bị người khác cường bạo, là cứu ấy, sau này ấy lại mang thai, rất sợ, cho nên mới tìm đến giúp tay, lấy cùng giữ 40% cổ phần nhà họ Vưu làm trao đổi, chỉ cần kết hôn với ấy tám năm."

      Chương 188 : Nếu bạn trai
      “Chỉ cần tám năm là tốt rồi. vẫn tưởng rằng tám năm sau em vẫn còn ngồi tù. Khi đó có đủ thực lực, có thể đánh bại cơ sở của bọn họ, cho em bờ vai vững chắc. Chờ sau khi em hết hạn tù, trở về tìm em. để cho em biết từng kết hôn, sau đó, chúng ta hạnh phúc ở bên nhau. Nhưng em lại để xuống, ra ." Tại sao mọi kế hoạch của lại bị rối loạn hết. Vốn là có thể cho tương lai tốt đẹp, tất cả đều hoạch định xong. đem xe hoa đến trước cửa nhà giam, ở bên ngoài đợi , nghênh ngang đón về nhà, cùng hoàn thành hôn lễ dở dang của bọn họ.


      Tiểu Ốc gật đầu cái, tỏ ra hiểu , nhưng cũng : "Vậy tại sao vào nhà giam thăm em? Điều này làm em cảm thấy quan tâm em. Ngay cả Mộc Trạch Khải cũng từng vào gặp em, còn ! Dù là lần cũng có."


      "Bởi vì sợ, tự do, có mặt mũi nào mà vào nhà giam thăm em, nhất là bởi vì mà em bị bỏ tù. , biết phải cái gì với em. Chẳng lẽ cuộc sống bên ngoài của trôi qua như thế nào?" có tự tin để gặp .


      Tiểu Ốc biết là suy nghĩ như vậy: "Xin lỗi, là em hiểu lầm ."


      "Tiểu Ốc, trở lại bên cạnh !"


      Tiểu Ốc lắc đầu: "Bây giờ muốn em dùng thân phận gì trở lại bên cạnh . Là người tình hay tiểu tam? Lại còn là ngoại tình? Mà tại em cũng có bạn trai. Chắc thấy qua, ấy đối với em rất tốt, em rời bỏ ấy."


      Ký ức của Đậu Diệc Phồn vẫn còn mới mẻ, bạn trai của Tiểu Ốc, đương nhiên từng gặp qua. Cái tên có tiền đó làm người ta giận sôi hỏa mà, chỉ là vẫn nghĩ thông, Tiểu Ốc thích cái gì ở ta, chẳng lẽ là tiền? Tiểu Ốc lại phải là người như vậy: "Em thích ta ở điểm nào? có thể thay đổi, giống như trước kia, có thể làm cho em buông xuống Mộc Trạch Khải, lần này nhất định cũng có thể giúp em buông ta xuống."


      Tiểu Ốc lắc đầu: "Thích ấy vì ấy cho em cảm giác an toàn, có ấy ở đây, em cảm thấy rất an tâm. ấy và Mộc Trạch Khải là bất đồng. Ban đầu Mộc Trạch Khải chán ghét em, còn ấy lại rất thích em. Em thả ấy, cũng thể buông ấy xuống. Mấy ngày trước nếu phải có ấy em bị thủ hạ của bắn chết rồi."


      "Cảm giác an toàn, vậy cũng có thể! Tới bên cạnh , bảo vệ em, nhất định có thể khiến cảnh sát tìm được em...Em cần làm cái gì nằm vùng, chỉ cần sống tốt là đủ." Đậu Diệc Phồn .

      Chương 189 : Quá nguy hiểm
      "Em muốn sống cuộc sống mà phải đông trốn tây nấp như vậy, em tìm được phương hướng cho cuộc đời mình, cứu người so với giết người thú vị hơn nhiều. Em muốn trở lại cuộc sống trước kia, em muốn vượt qua. Chờ em hết hạn tù, khi được trả tự do, em muốn có cuộc sống như bình thường, có lo lắng sợ hãi." vất vả mới lên chánh đạo, tốn nhiều ý định cùng hơi sức như vậy, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng. Hối cải để làm người mới, giống như là cai nghiện, mặc dù quá trình rất khó, cẩn thận rơi vào đó lần nữa, càng thêm vạn kiếp bất phục, nhưng nguyện ý chịu đựng đoạn đường khổ cực này để đạt được cuộc sống mới. sống nhiều năm như vậy, vẫn luôn là vô tri vô giác, hầu như bao giờ được lựa chọn quyền lợi ình. Kể từ khi có trí nhớ, chính là đứa bé của nhi viện, muốn đạt được thức ăn, phải chém giết tranh giành lẫn nhau, nếu chỉ có thể chết đói, cho nên có lựa chọn. Bị nhận nuôi là số mệnh, vì muốn ăn cơm no, đương nhiên phải theo. Mộc Trạch Khải cũng giống như là số mệnh, cùng lớn lên trong dạng gia đình như vậy, hắc ám chút chắc khó sống. Sau khi lớn lên, cũng là thể làm gì, chỉ biết liều mạng. Từ trước tới nay chưa từng có ai giống như Vương Triệu Quân, cho lựa chọn. có thể lựa chọn làm người tốt, cũng có thể lựa chọn tiếp tục theo con đường xấu. Và lựa chọn, tất nhiên tiếp con đường này, ai cũng thể ngăn cản đến con đường quang minh này.


      "Nhưng em làm người nằm vùng như vậy quá nguy hiểm." Lần trước để cho người ở máy bay nổ súng với , tại nghĩ lại, vẫn thấy rất sợ. Thiếu chút nữa giết chết mà mình thích nhất, nếu như phải tránh được dám tưởng tượng.


      "Dù nguy hiểm nữa em vẫn tiếp tục. Cho tới nay em cũng phải là người chung tình. Em buông tha Mộc Trạch Khải, cũng buông tha , nhưng mà lần này, em muốn buông tha Lữ Trị. ấy vì em mà làm rất nhiều rất nhiều, vốn dĩ ấy có thể trải qua cuộc sống của người bình thường, nhưng bây giờ lại cả ngày vì em mà bôn ba mệt nhọc, lo lắng sợ hãi. Chuyện của và em, hay của Mộc Trạch Khải e đều bỏ qua, duy chỉ lần này em thể bỏ qua ấy." Tiểu Ốc mặc dù chưa bao giờ qua, nhưng trong lòng rất ràng, trừ phi Lữ Trị vì khác mà chia tay , nếu cả đời, cứ như vậy theo Lữ Trị.


      " Tiểu Ốc, nếu em vẫn cố chấp như vậy cũng hết cách rồi, nhưng chờ em. vẫn như cũ, làm như chưa từng thấy qua em, vẫn cho là em ở trong tù. Khi nào em nguyện ý cũng có thể tới bên cạnh , chờ em mười năm, tựa như khi em ở trong tù chờ đợi anhvậy." Về phần vị hôn thê kia, cũng chưa bao giờ cùng ấy lên giường, nên cũng chỉ là giả phượng hư hoàng thôi
      Chương 190 : Dẫn ra
      " cần gì phải như vậy"


      "Lòng quyết." có thể ở trong tù, khổ sở đợi tin tức của năm rưỡi, vậy vì sao thể như năm rưỡi đó của , đợi thêm mười năm, cho dù như vậy chỉ là vì muốn tìm ình tia hi vọng.


      Tiểu Ốc muốn nữa, cũng chỉ có thể tùy : " Ngày nào đó nếu nghĩ thông suốt, đừng chờ em nữa, chỉ lãng phí thời gian thôi."


      "Là cam tâm tình nguyện."


      "Hôm nay em tới là cùng chánh , có thể hay thả Vương Triệu Quân?"


      " thể."


      " ấy là thầy của em, ngày là thầy cả đời là cha, nếu như giết ấy rồi, em nghĩ em hận ." Tiểu Ốc cách nào trơ mắt nhìn Vương Triêu Quân tìm chết, là ta kéo từ trong mê mang ra ngoài làm người, điều này vĩnh viễn nhớ.


      Nghe cách bình tĩnh như vậy, Đậu Diệc Phồn cảm thấy hận , thở dài mà : "Em thắng, cõi đời này, cái gì cũng sợ, chỉ sợ em hận . biết ta ở đâu, nhưng dám bảo đảm có thể cứu ta ra , cũng thể bảo đảm ta bây giờ chết hay còn sống. Bây giờ ta ở trong tay ba a, ba hận ta như thế nào, chắc em biết ."


      "Cám ơn, cho em bản đồ !" Tiểu Ốc sợ cùng ba vì chuyện này mà mâu thuẫn, nên trực tiếp hỏi bản đồ để tự mình .


      Đậu Diệc Phồn đưa bản đồ cho : "Đoán chừng có rất nhiều người trông chừng, thủ hạ của ba , chưa chắc em có thể đối phó được, cùng em ."


      "Nhưng được ? Ba , ông ấy. . . . . ."


      " sao, nửa năm trước cũng mâu thuẫn, chuyện đó cũng kém việc này." ra hai năm trước cũng có mâu thuẫn, bởi vì Tiểu Ốc, khóc cầu xin ba mình, kêu ông ấy cứu Tiểu Ốc, nhưng ba lại bản thân bọn họ cũng khó bảo toàn, nên cũng mặc kệ. Hơn nữa, Mộc gia thế lực có, Tiểu Ốc xứng với . hận thấu ba mình, kẻ chỉ biết nịnh bợ, lại vô tình. Thức dậy thấy mình bị giam, ngày ngày cãi lộn với ông ấy. Khi mới bắt đầu, Đậu lão ba còn bao dung , sau liền lật mặt, khi lấy được Macao, còn đóng cửa nhốt thời gian, sau khi Tiểu Ốc bị phán ngồi tù, mới thả ra ngoài.


      Phòng lại nhạy cảm đoán được: "Là bởi vì em rồi!"


      " có, em cần suy nghĩ nhiều. Chúng ta thảo luận chút làm thế nào cứu người, dù sao người bên cạnh lão ba, cũng là người quen thuộc nhiều năm, tốt nhất là thương tổn bọn họ. cảm thấy phương án thứ nhất tốt, vì cũng muốn quá bạo lực. dẫn em gặp Vương Triêu Quân, sau đó dụ những người trông chừng .
      rina93Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 191 : Cười hữu nghị tiếng
      “Em nhanh chóng dẫn ta , sau khi thoát khỏi những người canh chừng đó, hội hợp với em ở cửa sau, nhưng muốn rời Macao đoán chừng còn phải tìm phương pháp khác. Máy bay trực thăng của bố vợ có thể đem ra dùng, nhưng chỉ sợ về sau người máy bay lại lỡ miệng, bởi vì lái máy bay, chắc chắn phải cần phi công." Đậu Diệc Phồn , là người luôn thích đánh nhanh thắng nhanh.


      "Máy bay trực thăng giao cho bạn trai của em, ngừng ở đâu, mấy giờ đón là tốt rồi." Tiểu Ốc biết Lữ Trị có năng lực này, dù muốn chiếc Boeing 747 cũng có vấn đề gì.


      "Ok!" Đậu Diệc Phồn kêu đến trước bàn đọc sách, vẽ bản đồ cho nhìn: "Đến lúc đó, em ngụy trang thành người hầu của , em phải biết dịch dung sao, như vậy dễ dàng vào. Đây là cửa trước, đây là cửa sau, chúng ta cứ từ cửa trước nghênh ngang vào, tìm thêm thủ hạ trung thành với cùng chúng ta vào, để cho người đó hiệp trợ em, như vậy cơ hội cứu Vương Triệu Quân ra có thể lớn hơn chút. Nếu là thuận lợi, kêu máy bay đợi ở sân cỏ, cách đó 500m để đón em, nếu thuận lợi trực tiếp lái đến trước đại môn. . . . . ."


      Sauk hi Tiểu Ốc cùng thảo luận cặn kẽ, xác định kế hoạch tác chiến, liền rời sòng bạc trước, làm bộ tới để chuyện hợp tác, nhưng thất bại. Sau đó đợi đến đêm, ở nơi hẹn chờ xuất rồi cùng ra ngoài. Đậu Diệc Phồn chuẩn bị vũ khí cho mang theo.


      Tiểu Ốc gọi điện cho Lữ Trị, với mình cần máy bay trực thăng, Lữ Trị : " cho người từng lái chở em lúc trước tới."


      Vào ban đêm, Tiểu Ốc ở địa điểm chỉ định chờ Đậu Diệc Phồn đến. Đậu Diệc Phồn thân chuẩn bị, mang theo vũ khí, phải muốn có đạn khói gì đó sao, chẳng lẽ có thể đả thương người trong nhà?


      Tiểu Ốc vừa lên xe, lại đưa khẩu súng cho : "Cầm."


      "Cái này là?"


      "Bọn họ đối phó , nhưng đối phó em, nếu như có thể cần nổ súng, nhưng nếu có người dám nổ súng bắn em...em tự vệ, làm như cái gì cũng thấy, chỉ cần nên đánh chết người là được, dĩ nhiên thể đánh ba , nếu phát điên." Nếu thích nhất cầm súng nhắm ngay ba mình, có cảm giác mình nhất định điên.


      "Em đồng ý với ." Tiểu Ốc lấy khẩu súng bỏ vào ống tay áo, động tác thuần thục lại nhanh nhẹn.


      xe tên còn lại biết Tiểu Ốc, hữu nghị cười tiếng với : "Chào."


      "Vất vả rồi."


      " có việc gì, chuyện của thiếu gia, chính là chuyện của tôi."

      Chương 192 : Tới đây
      bao lâu, bọn họ đến trước biệt thự. Đậu Diệc Phồn nghênh ngang mang theo bọn họ vào, hỏi thăm người trong nhà: "Lần trước tôi mang người kia về, giờ ở đâu?"


      "Còn bị nhốt ở trong phòng dưới đất kia, vô luận chúng ta nghiêm hình bức cung như thế nào cũng , sắp chịu được."


      "Vậy sao? Tôi tự mình xem chút, tôi tin ép được ." Đậu Diệc Phồn xong, mang theo Tiểu Ốc cùng người nọ tới phòng dưới đất.


      Trước cửa phòng có người trông chừng, thấy Đậu Diệc Phồn chào cái: "Thiếu gia tốt."


      "Mở cửa."


      "Dạ, thiếu gia." Người canh cửa xong vào theo.


      Tiểu Ốc cùng người kia theo đuôi vào. Trong tầng hầm tối đen như mực, nhưng có thể ngửi thấy được mùi máu tanh hôi thối, mùi này lại tiêu tan, làm thấy ghê tởm, muốn ói.


      Người canh chừng mở đèn, Tiểu Ốc thấy cách đó xa có người bị trói ở cây cột, toàn thân bị đánh đến còn thấy được khối thịt nào, có thể là máu thịt be bét, đầu tóc lại rối bời.Hình như người đó chính là Vương Triệu Quân. Vương cảnh quan ngày xưa uy phong lẫm liệt, nay lại thành bộ dáng này, ngoài đau lòng, cũng nghĩ tới tương lai của mình có thể hay cũng như ta.


      Nhưng bây giờ quan trọng nhất là cứu người, Tiểu Ốc nhìn Đậu Diệc Phồn cái, Đậu Diệc Phồn ngầm hiểu trong lòng, đột nhiên kêu tiếng: "Ah! Chiếc nhẫn đính hôn của tôi thấy đâu."


      Mọi người đều giúp tìm, nhưng nơi này tìm thấy: " có a!"


      "Xong rồi xong rồi! Có phải hay rớt tại bên ngoài rồi, nếu là vứt bỏ, sợ là mấy ngày sau đều phải ngủ thư phòng rồi. Các ngươi mau ra bên ngoài tìm chút ! Tự tôi cũng tìm, hai người các ngươi ở lại chỗ này, đối với nghiêm hình tra khảo! Tôi cũng tin, nhận tội!" Đậu Diệc Phồn xong, đem người dẫn ra ngoài.


      Tiểu Ốc tới, chụp bả vai của Vương Triệu Quân: "Vương cảnh quan, tỉnh, là tôi!"


      Vương Triệu Quân để ý đến , nhìn như ngủ thiếp , người kia : " cần kêu, nhất định là đau ngất , thử chút xem còn hô hấp , nếu là có trước đem ra ngoài rồi tính sau, thời gian cấp bách."


      Tiểu Ốc liếc mắt nhìn cái bàn ủi bị ném ở trong thùng nước ngâm, sau đó đem ngón tay đặt ở chóp mũi của Vương Triệu Quân thử chút, có hô hấp: "Còn sống."


      Người nọ lập tức móc ra con dao , cắt sợi dây trói chặt Vương Triệu Quân, Tiểu Ốc ở bên cạnh đỡ để tránh Vương Triệu Quân ngã xuống. ngờ thanh này lại dẫn bọn người kia tới.

      Chương 193 : Ngươi giải quyết
      Để tránh cho Triệu Quân ngã xuống, tạo thanh khiến người tới.


      Động tác người nọ rất nhanh, cởi áo khoác người cho phủ thêm, hai người dìu dắt Triệu Quân ra ngoài, nhìn bên ngoài có người, Tiểu Ốc và người nọ nhanh chóng mang lấy Vương Triệu Quân ra ngoài, nhanh đến cửa Diệc Phồn tới, người kia đến giúp :''Mau! Ngươi đem cửa mở ra, ta nâng qua đấy.''


      Kết quả, bọn họ còn chưa có ra cửa chính, đột nhiên chỉ thấy mấy người kia cúi đầu tìm chiếc nhẫn thảm cỏ, chạy qua bên này, vốn muốn , chúng ta tìm được chiếc nhẫn, nhưng mới nhìn thấy vết thương chồng chất của Triệu Quân bị Diệc Phồn dìu dắt, cũng biết chuyện dễ dàng như vậy, nhanh :''Thiếu gia! Người dẫn đâu? có lệnh của lão gia, bất luận kẻ nào cũng thể mang , nếu giết tha.''


      "Mau tránh ra! Chẳng lẽ ngươi giết ta sao?'' Diệc Phồn chịu uy hiếp, đỡ Vương Triêu Quân lui về phía sau.


      " dám! Nhưng là thiếu gia, người thể làm khó chúng tôi.'' Những người đó từng bước từng bước ép sát, bao bọc từ phía sau, đem và bọn họ vây vào giữa, tình huống rất ổn.


      " dám tránh ra!"


      "Chuyện này. . . . . ." Mọi người khó khăn, vừa là thiếu gia, vừa là lão gia, hai bên thể đắc tội.


      "Tao xem ai dám lên.'' thanh của lão gia từ đằng xa truyền đến, vốn là ông nghe được động tĩnh, biết được Diệc Phồn khó về nhà trở lại, cố ý bò dậy, muốn mấy câu với con, lại nghe được tiếng ồn ào trong sân, ra là vì chuyện này mà đến, lời của ông, nhìn ông ai dám hành động thiếu suy nghĩ.


      Diệc Phồn hừ tiếng, kêu ông tiếng :''Cha, làm sao người dậy?"


      ''Mày còn biết tao là cha mày? Nếu tao dậy, mày đem cái nhà này phá hỏng rồi.'' Lão gia rất tức giận, tới muốn đánh .


      Tiểu Ốc móc súng ra, hướng về phía đám người kia :'' cho tới đây, người nào tới đây, ta đánh chết.''


      Nhất thời ai dám tiến lên, nhưng ông già lại :'' sao? Vậy tao lên trước cho ngươi giải quyết.''


      Ông già xong hướng về phía , cho dù ở lúc này, vẫn như cũ có đem súng hương về phía ông, đồng ý với Diệc Phồn.


      Nhưng ông già nhân từ như vậy, bởi vì hóa trang, nhận ra là , chỉ là nếu là nhận ra, có thể giết dứt khoát, tất cả hành động của con, đều do con đàn bà kia, giết xong hết mọi chuyện.
      Chương 194 : Tuân thủ lời hứa
      "! Cha được giết ấy.'' xong chắn trước mặt , hơn nữa dùng thanh chỉ mới nghe được, :''Ép buộc tôi!"


      do dự, cầm súng đặt lên đầu :''Các ngươi để cho ta , ta liền giết .''


      ràng ông già chịu uy hiếp, : ''Mày dám nả phát súng với nó, tao liền đem mày và Triệu Quân đánh thành cái gậy, mày tin hay ? Chúng tao có nhiều súng như vậy, mà mày chỉ có khẩu súng, mày có cần thử xem ai nhanh hơn .''


      ''Ông mà giết tôi, tôi liền cho con ông phải chôn theo.''


      Nhưng ông già tin , ''Đừng nháo, chẳng lẽ tao nhìn ra, mắt của mày có sát ý. Nhưng mà tao có thể đánh mày thành cái gậy, mày thúc thủ chịu trói .''


      thở phì phò, để súng xuống, hỏi Diệc Phồn :''Bây giờ nên làm gì?"


      Diệc Phồn cũng thở dài cái, với cha :''Cha cần gì phải như vậy. Nếu cha giết ấy, con cũng muốn sống, cha thả họ .''


      " thể nào, nếu như con trai tao mà có thể chết vì người ngoài, vậy phải là con trai của tao, mày lấy cái chết uy hiếp tao, mày chết . Tao xem như chưa sinh ra đứa con là mày.'' Ông dọa.


      ''Vậy con chết, con thoái hôn. Con kết hôn, nhưng cha phải thả họ , bảo con mai kết hôn, con cũng đồng ý, cha tự mình làm .'' ngay cả hạnh phúc cả đời cũng đem ra, hết cách rồi, nợ quá nhiều, biết năm tháng nào mới trả hết.


      ''Đậu Diệc Phồn.'' nhịn được, gọi tên .


      Diệc Phồn nhìn cái :'' sao, mười năm sau, tôi vẫn là hảo hán.''


      hiểu ý tứ của , lại cảm thấy đối với có chút tàn nhẫn :''Nhưng. . . . . ."


      " có nhưng nhị gì hết, cha có đồng ý .'' hỏi.


      Hôn của xác thực là thể bỏ xuống, bụng của ta càng lúc càng lớn, tới tháng sau lộ bụng bầu rồi, nhà bên đó thấy chậm chạp có động tác kế tiếp, cũng có chút kịp đợi. Ông già cân nhắc thiệt hơn, gật đầu cái : ''Được rồi! Thả bọn họ , nhưng cha muốn con chuyện giữ lời, nếu bất luận bọn họ tới chỗ nào, tao bắt lại.''


      gật đầu, ''Con tuân thủ lời hứa.''
      rina93Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 194 : Tuân thủ lời hứa
      "! Cha được giết ấy.'' xong chắn trước mặt , hơn nữa dùng thanh chỉ mới nghe được, :''Ép buộc tôi!"


      do dự, cầm súng đặt lên đầu :''Các ngươi để cho ta , ta liền giết .''


      ràng ông già chịu uy hiếp, : ''Mày dám nả phát súng với nó, tao liền đem mày và Triệu Quân đánh thành cái gậy, mày tin hay ? Chúng tao có nhiều súng như vậy, mà mày chỉ có khẩu súng, mày có cần thử xem ai nhanh hơn .''


      ''Ông mà giết tôi, tôi liền cho con ông phải chôn theo.''


      Nhưng ông già tin , ''Đừng nháo, chẳng lẽ tao nhìn ra, mắt của mày có sát ý. Nhưng mà tao có thể đánh mày thành cái gậy, mày thúc thủ chịu trói .''


      thở phì phò, để súng xuống, hỏi Diệc Phồn :''Bây giờ nên làm gì?"


      Diệc Phồn cũng thở dài cái, với cha :''Cha cần gì phải như vậy. Nếu cha giết ấy, con cũng muốn sống, cha thả họ .''


      " thể nào, nếu như con trai tao mà có thể chết vì người ngoài, vậy phải là con trai của tao, mày lấy cái chết uy hiếp tao, mày chết . Tao xem như chưa sinh ra đứa con là mày.'' Ông dọa.


      ''Vậy con chết, con thoái hôn. Con kết hôn, nhưng cha phải thả họ , bảo con mai kết hôn, con cũng đồng ý, cha tự mình làm .'' ngay cả hạnh phúc cả đời cũng đem ra, hết cách rồi, nợ quá nhiều, biết năm tháng nào mới trả hết.


      ''Đậu Diệc Phồn.'' nhịn được, gọi tên .


      Diệc Phồn nhìn cái :'' sao, mười năm sau, tôi vẫn là hảo hán.''


      hiểu ý tứ của , lại cảm thấy đối với có chút tàn nhẫn :''Nhưng. . . . . ."


      " có nhưng nhị gì hết, cha có đồng ý .'' hỏi.


      Hôn của xác thực là thể bỏ xuống, bụng của ta càng lúc càng lớn, tới tháng sau lộ bụng bầu rồi, nhà bên đó thấy chậm chạp có động tác kế tiếp, cũng có chút kịp đợi. Ông già cân nhắc thiệt hơn, gật đầu cái : ''Được rồi! Thả bọn họ , nhưng cha muốn con chuyện giữ lời, nếu bất luận bọn họ tới chỗ nào, tao bắt lại.''


      gật đầu, ''Con tuân thủ lời hứa.''

      Chương 195 : thoải mái chút
      "Thả bọn họ ra.''


      ''Vậy chúng tôi trước.'' , xong rồi dìu Triêu Quân ra ngoài, bây giờ phải là thời điểm làm mẹ.


      ''Lên đường bình an.''


      vừa mới ra ngoài, máy bay trực thăng hạ xuống trước mặt , xem ra bọn họ lâu ra, trực thăng trực tiếp lái tới.


      đỡ lên máy bay, quay đầu nhìn Diệc Phồn cái, đóng cửa lại....


      Vì tránh tai mắt của mọi người, sau khi tới Nam Thành, Triều Chính khiêm tốn ngồi chiếc xe tới đón em trai, còn mang nhân viên cứu hộ tốt nhất.


      Thất đứa em bị thương thê thảm, nỡ nhìn, Lữ Trị đề nghị đưa vào bệnh viện của , thiết bị và dược kiệu đầy đủ cả.


      Triều Chính suy nghĩ chút, cũng chỉ có như vậy, sau khi đem Triệu Quân vào bệnh viện cấp cứu, bên ngoài phòng cấp cứu, Triều Chính với :''Cảm ơn cứu mạng em của tôi, là ân nhân cứu mạng của nhà chúng tôi.''


      lắc đầu cái: "Đừng như vậy, ngày là thầy cả đời là cha, ta, bây giờ chắc tôi ngồi tù, chờ ta thoát khỏi nguy hiểm, nếu có thể, cho tôi biết tiếng, thời gian còn sớm, tôi cùng bạn trai về trước.''


      tin vào giờ phút này, mặc kệ tình huống như thế nào, đều cần người ngoài như đứng đợi, bởi vì người thân của nghe được tin đường tới, có ý định cùng người đó gặp mặt, thân phận của thể bại lộ.


      Triều Chính gật đầu :''Hẹn gặp lại."


      ra bệnh viện, yếu đuối tựa vào ngực Lữ Trị, thấy có điểm đúng :''Thế nào?"


      ''Em bị rồi.'' bị đau bụng kinh, mặt trắng bệch, lại có ý ra, quá mất mặt rồi !


      "Hả! Thế nào sớm, ôm em về.''


      "Đừng! Nếu là làm dơ y phục của sao.'' ngăn cản hành động ôm của .


      " sao, vợ sao lại ghét bỏ.'' xong ôm lấy ra ngoài cửa, hôm nay là nguy hiểm, vợ của hình như lại thoát kiếp. Ngày mai lại ăn mừng lớn, tại cũng mệt, về nhà ngủ giấc trước rồi sau.


      về đến nhà là rạng sáng rồi, tắm rửa nhanh chóng, lên giường gần 12 giờ, vào thấy bộ dạng sắp ngủ, vội vàng bưng đồ :'' làm chè táo đỏ cho em, uống chút rồi ngủ, thoải mái hơn.''

      Chương 196 : nghiên cứu chút
      uống vài ngụm :''Rất ngọt."


      ''Vậy uống hớp, em uống hớp.'' khuyên tận tình, ra rất lo lắng, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng sợ theo ta, may là trở lại.


      '' hai em .''


      ''Được.''


      ''Hay là uống ba hớp, em hớp, phần thưởng là cho hôn cái.''


      ''Được.''


      ''Nếu uống giúp êm , hôm nay em phục vụ tốt.''


      vừa muốn đồng ý, phát thiếu chút nữa rút lui, cái đó sao? Cái đứa xảo trá này :'' được! Ngoan, uống xong ngủ sớm chút."


      "Được rồi!"


      Sau đó lại khổ sở uống ba ngụm uống , tốn hồi lâu hai người mới uống xong.


      Uống xong, tìm đòi dây chuyền, tại có nhiệm vụ, đem dây chuyền đeo lên trước.


      Sau khi tự mình đeo lên cho , ôm lấy rồi ngủ. . . . . .


      Những ngày nhàn nhã cũng lâu lắm, Triêu Quân hôn mê ở bệnh viện ba ngày, sau khi tỉnh nghỉ ngơi mất 5 ngày, liền nằm ở viện, giao tài liệu cho , giao nhiệm vụ mới :'' tại tay vụ lớn, tranh thủ giúp em, hai tuyến có thể phá án này là 18 phần, em nhìn chút. là có vốn tới tay, là tới nước Thái, vụ này chúng ta tiến hành hợp tác với cảnh sát Thái, nắm giữ đường và hành tung của người hiềm nghi, chứng cớ chút, nhưng còn chưa đủ.''


      ''Em xem chút.''


      lẫy về nghiên cứu chút, cảm thấy vốn được, gọi điện cho ta :''Cái vụ , giống như em nghe qua ở đâu, có phải có quan hệ với Lữ Trị ?''


      "Truyền thuyết ta là con riêng của nhà Lữ, chẳng qua nghĩ cái này với nhiệm vụ của em có quan hệ gì nên cho em. Bởi vì thấy cái này và vụ án có quan hệ, em cần sợ được, cần ra tay từ , gạt là được. Cái tên Trình Vinh đó rất háo sắc, quầy rượu hấp dẫn cái gì, em hiểu.'' cho là rất nhanh có thể hoàn thành vụ này, cho nên mới tranh thủ phân công cho .


      muốn liên lụy đến Lữ Trị, lắc đầu cái, lựa chọn con đường thứ hai: "Ta Thái.''


      ''Em phải nghĩ kỹ, đó là trùm buôn thuốc phiện! phải đùa giỡn, tin đồn là trùm ma túy rất ghê, ai chọc có đường sống, đối với đều là vô nghĩa, thương hương tiếc ngọc, đừng mơ tưởng, đàn bà với , chỉ là công cụ dùng để tiết dục.'' người như vậy, Lữ Trị rất lo lắng, vụ án này phía rất coi trọng.
      rina93Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 197 : Nhiệm vụ mới?
      "Tôi , tôi còn chưa qua Thái Lan.” Nguy hiểm cũng tốt, muốn đem Lữ Trị cho cuốn vào.


      "Tiểu Ốc, đây phải là đùa giỡn, có thể vụ án này đối với người nhận lấy đều rất nguy hiểm!" Vương Triêu Quân khuyên nhủ.


      " có quan hệ, tôi muốn !"


      " suy nghĩ thêm hai ngày !"


      Vương Triêu Quân quả quyết phản đối thái độ bình thường của Tiểu Ốc, cúp điện thoại, muốn cho chút thời gian suy tính.


      Hai ngày sau, Tiểu Ốc vẫn thay đổi quyết định, thậm chí nghiên cứu qua đường cùng thân phận, cùng với thu thập xong hành lý.


      Vương Triêu Quân cảm thấy ổn, dù sao Tiểu Ốc bây giờ cũng là bạn của Lữ Trị.


      Vương Triêu Quân nghĩ biện pháp liên lạc với Lữ Trị, mời ta đến bệnh viện, Lữ Trị đẩy cửa ra lúc thấy người kia luôn luôn cứng rắn giống như sắt thép nhau nằm ở tại □□ than thở, trực giác cho biết chuyện này cùng Tiểu Ốc có thể có quan hệ:


      "Thế nào? tìm tôi , có chuyện gì ?"


      "Tôi giao cho Tiểu Ốc nhiệm vụ, nhưng là rất nguy hiểm, thế nhưng cái nhiệm vụ này, cũng có phương pháp xử lí tương đối an toàn, nhưng ấy chịu."


      "Tại sao?"


      Vương Triêu Quân : "Bởi vì có liên quan tới , ấy muốn dính líu vào , chuyện này tôi vốn thể với người ngoài, nhưng tôi tin tưởng ra hại Tiểu Ốc. Vụ án này cùng Trình Vinh có liên quan, ta là kẻ khả nghi buôn bán ma túy, cùng Trùm Ma Túy bên Thái Lan có qua lại, nhưng chúng tôi còn cần chứng cớ. Tiểu Ốc tại có hai con đường, đón Trình Vinh, đây là phương pháp nhanh chóng và an toàn cho Tiểu Ốc, hai là phải Thái Lan tìm tên trùm buôn ma túy kia, ấy lựa chọn cách thứ hai, cũng biết việc này có nhiều nguy hiểm, tôi hi vọng có thể khuyên nhủ ấy."


      Lữ trị nghe về sau cảm thấy rất khiếp sợ, ba của Tư Sinh Tử lại buôn lậu thuốc phiện, mà Tiểu Ốc vì cư nhiên bỏ gần cầu xa, hơn nữa chuyện lớn như vậy đều với tiếng, xem là bạn trai à?


      Nặng nề gật đầu cái:"Tôi hiểu biết rồi, cám ơn ."


      " cần, là tôi phải cám ơn ." Nếu phải là ta cho phi cơ tới, cũng được cứu thuận lợi như vậy.


      Lữ Trị nhiều lời thêm vô nghĩa: "Tôi về trước tìm ấy tính sổ!"


      Lữ Trị lúc về đến nhà, thấy Tiểu Ốc chuẩn bị xong hành lý, có chút tức giận hỏi:


      "Em như thế này là lại muốn sao?"


      " Thái Lan, em muốn , Vương cảnh quan cho, em lại cứng rắn chút, đoán chừng ta đồng ý, nếu là ấy đồng ý, em cũng là muốn , bản đồ cùng tài liệu em cũng nghiên cứu tốt lắm, lần này có thể có hơi lâu, đại khái tháng mới trở lại, phải nghĩ tới em đó!" Tiểu Ốc thản nhiên .

      Chương 198 : bên tình nguyện
      Lữ Trị nghĩ thầm hoàn hảo Vương Triêu Quân cố ý tìm rồi, nếu giờ phút này còn chẳng hay biết gì, lại hỏi :


      "Nguy hiểm ? Tiếp xúc với người nào?"


      "Có thể là thương nhân ! Rất an toàn, đừng lo lắng."


      Tiểu Ốc sợ lo lắng, lừa gạt . Lữ Trị trong nháy mắt trở mặt, phát bắt được hai vai của , thở phì phò :


      "Thương nhân? Là trùm buôn bán ma túy !"


      "Làm sao biết?"


      Tiểu Ốc ngẩn ra. Lữ Trị buông ra, xoay người sang chỗ khác nhìn , tức giận :


      "Nếu phải là Vương cảnh quan với , bây giờ còn chẳng hay biết gì, làm sao chuyện lớn như vậy mà em đều với !"


      "Đây là chuyện công."


      Thậm chí có chút là cơ mật, hơn nữa sợ lo lắng, cho nên làm sao có thể với ?


      "Nhưng mạng của em cũng là của , em là bạn của , em bây giờ như vậy, làm có tồn tại cảm giác, em cái gì đều cùng thương lượng, giống như bỏ ra đều là bên tình nguyện!"


      nội này giận , liên quan đến sống chết đại , cư nhiên đều cho biết!


      " xin lỗi! Em chỉ muốn lo lắng!"


      "Nhưng là rất tức giận."


      Lữ trị tiếp tục để ý tới , nhìn , cứ như vậy đưa lưng về phía hờn dỗi. Tiểu Ốc tới hai tay vòng chắc hông của bắt đầu làm nũng:


      " nóng giận sao! Em có nổi khổ tâm riêng của em."


      " phải là ba Tư Sinh Tử, em vẫn còn ở gạt !"


      Lần này tức giận hơn rồi, đưa tay hất tay của Tiểu Ốc ra, thở phì phò ra ngoài. Tiểu Ốc phía sau đuổi theo:


      "Em chỉ là muốn làm khó !"


      "Em là bạn của phải người ngoài! muốn cãi nhau với em, tâm tình tốt, ra ngoài hóng gió, cần yên tĩnh chút."


      muốn mắng , cho nên tình nguyện ra ngoài uống rượu giải sầu. Tiểu Ốc cũng cho phép, đoạt cái chìa khóa xe của :


      "Lái xe như vậy ra ngoài rất nguy hiểm, em cho!"


      "Ai cần em lo! Em cũng phải là vợ !"


      lựa lời , ra nhất thời hối hận, lời này đả thương người rồi. Tiểu Ốc vừa nghe, lấy cái chìa khóa xe ném về phía :


      "Được! thích đâu , em lười phải quản rồi !"


      xong thở phì phò chạy vào trong nhà, lần này Lữ Trị có đuổi theo, lòng rất phiền, sợ vì vậy nữa làm thương tổn , bằng tránh ra ngoài uống rượu, lái xe ra ngoài.Tiểu Ốc trở lại trong phòng liền bắt đầu khóc, ngu ngốc! Đại Ngốc Nghếch! nếu là quan tâm , làm gì phát giận a! Tiểu Ốc thở phì phò ở nhà vòng vo ngày, tên kia cũng còn chưa có trở lại.

      Chương 199 : đúng
      Thôi!


      chủ động lần thứ nhất, hình như là bọn họ lần đầu tiên gây gổ, loại cảm giác này siêu cấp tốt , trong lòng có loại cảm giác trống trải.


      Buổi tối trước khi ngủ gọi điện thoại cho : "Khốn kiếp, ở đâu?"


      Đầu kia bắt máy cũng là giọng : "Này, tìm ai à?"


      " là ai, Lữ Trị có ở đây ?"


      "A Trị uống say, ngủ. cũng biết đàn ông có lúc, cũng cảm thấy mệt mỏi, vào lúc này ấy ngủ cùng heo chết dạng."


      kia ở trong điện thoại cố ý vô cùng mập mờ.


      Tiểu Ốc cũng tin tưởng ấy dễ dàng phản bội chính mình: "Gọi ấy nghe điện thoại."


      "A Trị, nghe điện thoại."


      trao đổi hai tiếng, chỉ nghe thấy Lữ Trị dùng ngôn ngữ say nhận lấy điện thoại:


      "Người nào đó?"


      "Khốn kiếp! bây giờ ở nơi nào? Thế nào vẫn chưa về nhà?"


      " uống chút rượu, thư ký chăm sóc , em phải quan tâm, tại muốn gặp em, ngày mai muốn Mĩ họp, chính em muốn làm cái gì làm cái đó ! lần này muốn ngăn cản em."


      Thanh của nghe vừa mệt mỏi vừa thương tâm.


      Tiểu Ốc có chút nhịn được : "Được rồi! Vậy nghiệp quan trọng, chỉ cần lần này em có thể còn sống trở lại, chúng ta liền đính hôn !"


      "Tiểu Ốc em. . . . ."


      "Bởi vì em muốn biết, em là lòng cùng lui tới, em tựa hồ chưa từng có qua cho , em thích . Đúng vậy em thích ! thích nhất ba cái chữ kia, em trở lại cho biết, nhất định phải chờ em."


      nghĩ tới nghĩ lui, còn chưa phải muốn ở lại chỗ này, chỉ là sợ liên lụy , còn sợ đắc tội thân thích của , nếu là tự mình bắt em của , đắc tội ba , sau này làm sao có thể cùng kết hôn?


      Lữ Trị vừa nghe, cũng cảm thấy giống nằm mộng: " Em lặp lại lần nữa! phải nằm mơ !"


      Tiểu Ốc lắc đầu: " phải nằm mơ, trăm lần đều là chờ em trở lại liền đính hôn, sau đó thổ lộ với . Lần này dù sao ai biết thân phận của em, dây chuyền em vẫn mang."


      Hòa khí Lữ Trị trong nháy mắt liền bị vài ba lời của cho san bằng rồi, vui vẻ, rất dễ chuyện mà :


      "Vậy em nhất định phải trở về sớm chút, nghĩ tới em."


      Sau khi Tiểu Ốc cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy có cái gì đúng, thư ký của nam a!
      Chương 200 : Cãi nhau
      Thế người con kia là ai? lừa ?


      Nhớ lại quá khứ, Lữ Trị nhận, hỏi :''Người con đó là ai?''


      ''Thư ký.''


      " láo! Thư ký của ngươi là nam.''


      ''Đổi.''


      " láo! Mới vừa rồi em gọi điện cho thư ký nam, có từ chức.'' lừa .


      ăn vạ :'' có hai thư ký.''


      " láo!" cảm thấy láo.


      ''Được, ở cùng đứa con , được chưa?'' biết sao đầu dây bên kia lại có hốt hoảng vô hình.


      cảm thấy có cái gì đúng: '' ở đâu, bây giờ em qua đón .''


      '' thể .'' muốn bị bại lộ bây giờ, muốn lo lắng cho , cái gì đều làm được, mặc dù vô sỉ, nhưng còn chưa tới tình trạng kia, nếu đến, coi chừng trong thời gian ngắn là mấy tháng, dài là cả đời.


      ''Vậy muốn gặp .''


      '' phải. phải muốn gặp em, dù sao chính là thể, chờ em làm xong nhiệm vụ, đón em. Đến lúc đó em hiểu.''


      thở dài: '' em gạt , tự biết? Thành khai báo?''


      Lữ Trị rất bướng bỉnh, , nhưng biết bây giờ vì chyện gì đó nên mới gạt , ra là có số việc, muốn nửa kia biết, phải là quan tâm, là sợ lo lắng, sợ buồn, tiếng ''ngủ ngon'' rồi cúp máy.


      Lại cúp máy.


      Mãi cho đến ba ngày sau, chuẩn bị lên đường, vẫn mở máy điện thoại, nhưng trước khi đăng ký, có tin nhắn, chúc lên đường xuôi gió, rằng giờ phút này phái người nhìn , nhưng cũng mất tự do, vì cái gì tự mình đến?


      Lại gọi điện, vẫn tắt máy.


      dùng trăm cách nghĩ cũng có cách giải, nhìn chung quanh chút, vẫn có nhìn thấy , còn mất phút nữa phải lên máy bay rồi, có chút nóng nảy, Vương Triêu Quân thấy gấp gáp nên hỏi :''Thế nào? Sao hôm nay tới tiễn em, xa như vậy, lo sao?''


      ''Em cũng biết, mấy ngày rồi em chưa gặp .'' bày tỏ rất bất đắc dĩ, nhún vai cái, ra lần này có chút sống chết chưa biết, rất muốn gặp lần .


      Vương Triêu Quân cho là bọn họ cãi nhau :''Cãi nhau?"


      lắc đầu:" phải, gặp ít chuyện, lại với em, cũng muốn gặp mặt.''
      rina93Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 201 : Trùm buôn ma túy ở đâu?
      Tiểu Ốc lắc đầu: " phải, ấy gặp ít chuyện, lại chịu cùng tôi . Cũng chịu cùng tôi gặp mặt."


      Vương Triêu Quân nghĩ đến có thể là bởi vì em trai !


      Dù sao Lữ Trị xuất thân từ nhà giàu có, hối hận cũng có gì khác thường, nhưng ta chăm sóc Tiểu Ốc tâm tình ra, chỉ : "Có lẽ qua đoạn thời gian tốt lên."


      "Chỉ mong vậy!"


      Tiểu Ốc xách theo rương hành lý lên máy bay, tính toán Vân Nam trước, sau đó từ Vân Nam nghĩ biện pháp len lén vào Thái Lan, tìm cơ hội trước tiên là xâm nhập vào Thái Lan thanh lai , cũng có lời đồn đãi tên trùm ma túy kia thích nhất chỗ ăn chơi cực kỳ xa xỉ, đoạn đường này rất nguy hiểm, chờ đến sau khi tới Thái Lan, bên kia phái người tới tiếp ứng cho , cung cấp cho thân phận mới cùng vũ khí.


      Tiểu Ốc trằn trọc mấy ngày sau cuối cùng tới Thái Lan, nơi này khí hậu cùng Lào sai biệt lắm, Tiểu Ốc có thể nhanh chóng thích ứng, mục đích của là tới thanh lai nổi tiếng trong truyền thuyết là phần của khu vực "Tam Giác Vàng" , là khu vực nằm giữa biên giới ba nước Thái Lan, Miến Điện cùng Lào hình thành hình giải đất tam giác, bởi vì nơi này là khu đất sản xuất ma túy, nổi tiếng thế giới.


      "Tam giác vàng " bao gồm phía bắc bang Shan của Myanmar, Kachin , Thái Lan , Chiang Rai, Chiang Mai ở miền bắc Lào và tỉnh Luang Namtha, Phongsali , tỉnh Oudomxay , và các tỉnh miền Tây của Luang Prabang , tổng kích thước của hơn 3.000 thị trấn và làng mạc.Tổng diện tích 194.000 km vuông.


      Bởi vì khu vực "Tam Giác Vàng" phần lớn là núi non hiểm trở cao hơn độ ột số cây, khí hậu nóng bức, lượng mưa nhiều, đất đai phì nhiêu, vô cùng thích hợp cho cây túc sinh trưởng, hơn nữa nơi này có rừng nhiệt đới rậm rạp, con đường gập ghềnh, giao thông bế tắc, ngoài tầm tay với chính phủ ba nước, vì việc trồng trọt cây túc cung cấp tài chính cho nền kinh tế, chính trị cùng với địa lý, khí hậu các phương diện đều gặp điều kiện may mắn .


      Căn cứ tin tức tình báo tên Trùm Ma Túy kia bình thường núp ở trong núi sâu, có ai biết hang ổ của tên đó ở đâu, bọn chúng rất cẩn thận, làm giao dịch đều phải là ở hang ổ, mà ở bên ngoài chuyện, có lúc ở Lào có lúc ở Miến Điện, có lúc ở Thái Lan, khó có thể dễ dàng tìm được hang ổ của tên trùm này, nghe tên cũng ràng, có vài người tên này có nữa huyết thống là người Miến Điện nên ra là tên giống như Pang, sau lại sửa lại tên, có người gọi Clay, có người gọi Pang.


      Tóm lại hành tung khó có thể nắm giữ, mà duy nhất xác định được,tên này rất thích thanh lai, thỉnh thoảng xuất ở thanh lai , nhưng phần lớn là vào lúc đêm khuya yên tĩnh, như vậy tương đối dễ dàng bị người khác phát , nhưng mà tên này rất ít ra vào nơi bình thường, mà lại rất thích đến hộp đêm, để tìm những xinh đẹp giải quyết vấn đề sinh lý .

      Chương 226: Quá Tình Cờ
      Tiểu Ốc tính toán xâm nhập vào nơi đó để tìm cơ hội. Thân phận lần này là có nửa huyết thống Thái Lan, nửa huyết thống Trung Quốc, tên là Mỹ Lệ, từ lớn lên tại Trung Quốc, giờ tới Thái tìm người thân. Sau khi liên hệ với chính quyền địa phương, lấy được hai cây súng lục bỏ túi, rất thích hợp giấu người để phòng thân, cùng chứng minh thư về thân phận mới, những đồ còn lại đều do chính chuẩn bị, các loại ám khí gì đó cũng mang đầy đủ.


      Bởi vì cảnh sát bên Thái làm hình trong CMND giả cùng dáng dấp bên ngoài của rất giống nhau, nên Tiểu Ốc thể dùng thuật dịch dung để ngụy trang, chỉ có thể dùng hình dáng mà làm việc.


      Tiểu Ốc kéo hành lý, cố ý dừng ở địa điểm ăn chơi lớn nhất, giả vờ hỏi đường. ra chờ đợi mình bị bắt hoặc là bị lừa .


      Nhưng chỗ ăn chơi này ban ngày trị an tệ, bởi vì có số du khách lui tới, lại có người tuần tra ở hai bên, nên kết quả là.. được gì. Điều này làm Tiểu Ốc hết sức thất vọng, kéo hành lý từ từ ra ngoài, nhưng đột nhiên lại bị người kéo tay lại, Tiểu Ốc quay đầu lại vừa định cho đối phương quả đấm, kết quả lại khẽ giật mình: “Ba!"


      Mộc ba cũng biết mình nhìn lầm người, cầm lấy tay cũng rất là kinh ngạc: “Ba, làm sao ba lại ở chỗ này? Làm sao lại gầy như vậy? Ba hít thuốc phiện hả ?"


      Mộc ba : “Ba cũng phải cố ý, vào thời điểm ba tới nơi này, ba làm tay chân cho người ta, cuộc sống cũng tạm được. Nhưng lại có người nhìn ba vừa mắt, nên bỏ thuốc vào trong rượu, khi uống vào… bây giờ cũng thể cai được. phải con ngồi tù sao? Làm sao lại chạy đến nơi đây?"


      Vẫn là thể cho ông ấy biết , tất cả có vẻ như quá tình cờ rồi, Tiểu Ốc thở dài, : “Con vượt ngục, chạy trốn khắp nơi, sợ bị cảnh sát tìm được, nên làm giả CMND, muốn tìm chỗ tránh thời gian. Tên con bây giờ là Mỹ Lệ."


      Mộc ba trong lòng thầm có chủ ý, là gặp may lại chẳng tốn chút công sức nào. Ông lo biết nơi nào tìm người kiếm tiền ình, cơn nghiện phát tác thực khó chịu, Tiểu Ốc tuy là con nuôi của ông, nhưng lúc này dù có là con trai ruột ở đây, ông cũng làm vậy, biết Tiểu Ốc giỏi võ, nên ông chỉ có thể dùng trí. Ông với : “Vậy cùng ba đến đây ! Ba làm việc trong câu lạc bộ đêm, ba dẫn con gặp bà chủ, con có thể ở lại chỗ đó rửa chén dĩa."


      Tiểu Ốc nghĩ thầm Mộc ba chắc lừa gạt mình !

      Chương 227: Biến Hoá
      theo, kết quả lúc vào, Mộc ba mang tới trước mặt bà chủ, thầm ra dấu tay với bà chủ, mặt ngoài lại biểu lộ đáng thương : “Đây là đứa con vượt ngục của tôi, nó chạy trốn tới nơi đây, xin bà chủ chứa chấp nó."


      Bà chủ cười hết sức xinh đẹp, nhìn chút, thấy Tiểu Ốc có vẻ thùy mị, cảm thấy cũng tệ lắm, ra hiệu bằng mắt với hai hộ vệ đứng đối diện.


      Hai hộ vệ lập tức hiểu ý, tới trực tiếp khống chế Tiểu Ốc, bắt được hai tay của . Tiểu Ốc trợn tròn mắt, nhìn về phía Mộc ba thể tin, kêu: “Ba, làm gì vậy?


      Dù cảm thấy rất có lỗi, nhưng ông hít thuốc phiện khó chịu đến chết. Mộc ba nhìn , mà chuyện với bà chủ kia: “Bà cho giá ! Đây là con nuôi của tôi, nuôi lớn như vậy dễ dàng a!"


      “Mười vạn baht Thái."


      Mười vạn bahtThái tương đương với hơn hai vạn nhân dân tệ , Mộc ba làm sao đồng ý: “Con của tôi chỉ đáng giá chút tiền như vậy sao? Nhiều hơn nữa !"


      “Hai vạn năm baht Thái, cần dẹp , con của ông vừa nhìn biết dễ cư xử, có đáng tiền hay chính ông biết." Bà ta biết những kẻ hít thuốc phiện này, dù có ra giá ít hơn nữa cũng đồng ý, nếu phải vạn bất đắc dĩ, ai bán con bán vợ.


      “Được! Hai vạn năm hai vạn năm, đưa tiền mặt ! Dầu gì ở đây tôi cũng có chút chuyện." đưa tiền mặt phải ngân hàng lấy, như vậy rất phiền toái.


      Bà chủ gọi người trông nom sổ sách vào, rồi đưa cho ông khoản tiền.


      Tiểu Ốc bị nhốt vào căn phòng tối tăm. khóc ra nước mắt, là nên vui mừng vì rốt cuộc cũng thành công lẫn được vào, hay là nên vui mừng vì bị ba nuôi bán ? Làm nội gián, cái gì cũng đều nghĩ qua, duy chỉ có nghĩ tới có ngày bị ba nuôi của mình bán . Mà cách nào tưởng tượng được, ngày xưa ba nuôi gian xảo thế nào, bây giờ lại có thể biết biến thành cái bộ dáng này, ba nuôi trước kia đặc biệt thương , nhưng bây giờ lại có thể bán đứng .


      ra có thể đánh thắng được hai hộ vệ này, nhưng vất vả mới tiến vào đây, có lý do gì lại chạy trốn.


      Sau khi xác định trong phòng có người khác, Tiểu Ốc móc ra thiết bị được giấu ở giữa hai ngực, đó là loại son môi đặc chế, phải thông báo cho Vương Triệu Quân tin tức bên này, mở ra đầu, rồi bắt đầu hướng về phía bên trong thu nội dung cho bên kia nghe: “Cảnh sát Vương, chuyện có biến hóa.”
      Chương 228:
      “Tôi gặp ba nuôi của mình, ở vùng gần chỗ ăn chơi lớn nhất, ông ấy bán tôi vào chỗ ăn chơi này, tôi tùy cơ hành . Nếu như có thể phái người bắt ba tôi , đưa ông ấy cai nghiện, nếu được như vậy còn gì tốt hơn. Mặt khác cho Mộc Trạch Khải biết để ấy đề phòng, có lẽ ba cũng lừa ấy."


      Sau khi thu xong, Tiểu Ốc đem son môi phục hồi như cũ, tiếp tục giấu ở giữa hai ngực.


      Sau khi bị nhốt hai ngày, Tiểu Ốc được thả ra tiếp khách, cùng với các bình thường khác ở cùng chỗ. Thời điểm Tiểu Ốc tiếp khách, thưởng cho khách làng chơi châm ý loạn tình mê, vậy là xong. Từ miệng của những chị em kia, Tiểu Ốc moi được chút tin tức hữu dụng, tỷ như vị trùm buôn thuốc phiện kia mỗi lần tới chọn nữ nhân đều là đem các gọi vào ngôi nhà hai tầng, bảo các tất cả đều cởi hết, đứng ở lầu, núp ở vị trí nào đó mà nhìn, thích ai kêu người ta bịt mắt mang , có đôi khi là ở lầu, có đôi khi là dã ngoại hoặc là xe.


      Tiểu Ốc càng nghe càng cảm thấy tốt, phải là thể hy sinh, nhưng muốn đem thân thể của mình cho tên đàn ông khác nhìn, ngoại trừ người đàn ông của .


      Qua vài ngày nữa, việc lo lắng cũng đến. Buổi tối khoảng chừng mười , mười hai giờ, những chưa bị khách mang , hoặc là đem khách vào gian phòng của mình, những ngồi trong đại sảnh cùng các vị khách cười đùa, bị gọi bị ra cửa sau, người quản lý vừa đếm, vừa đẩy họ lên xe. với tên đàn ông có chút bỉ ổi, đứng bên cạnh chiếc xe hàng: “Hôm nay các hơi ít, còn chưa có tiếp khách, tại đây có mười ba người."


      “Đúng là có hơi ít, trước hết cứ vậy !" Tên đàn ông xong đem cửa khoang xe đóng lại rồi lên đường.


      Vừa đóng cửa, bên trong là khoảng gian đen kịt. Chúng làm vậy chỉ bởi vì việc này có thể tránh tai mắt, mà còn có thể làm cho các nhớ được đường , chỉ là bọn chúng biết người Tiểu Ốc có trang bị máy nghe lén, theo dõi.


      biết cách tốt nhất để giấu thiết bị này. Thấy chung quanh tối đen như mực, vội vàng nới lỏng tóc, tháo bộ tóc quăn giả xuống, từ ngực móc ra son môi cùng thiết bị nghe lén theo dõi, nhét vào lổ trong tóc giả, cái lỗ này được Tiểu Ốc tạo từ trước, sau đó đội tóc giả lại, quấn lại thành búi đỉnh đầu. Như vậy cho dù có bị kiểm tra cũng cần sợ.


      Nhưng muốn bị cởi hết, cho nên phải nghĩ biện pháp khác để đến gần người kia.


      Đường càng ngày càng trở nên lắc lư, Tiểu Ốc nghĩ cũng gần đến vùng núi. Hi vọng cảnh sát Thái có thể phát tín hiệu mà phát ra sớm chút, bằng đợi đến khi vào trong, biết mình có thể trì hoãn được bao lâu.
      rina93Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :