1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đào hoa xin cẩn thận: Con dâu xã hội đen nuôi từ bé - Tiền Tiểu Bạch (282C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 156 : Là
      “ Lên!”


      Mấy gã đàn ông bắt đầu cởi quần áo của mình rồi tới, bọn chúng sợ Tiểu Ốc lại ra chiêu, trực tiếp dùng chân giẫm lên tay chân Tiểu Ốc trước, sau đó mới ngồi xổm xuống, đè lên tay chân Tiểu Ốc, làm cho Tiểu Ốc thể nhúc nhích.


      Tên đàn ông thối vừa rồi lên tiếng rất nhanh cởi quần áo ra, lại đưa tay lột đồ của Tiểu Ốc ra, khi gã ta kéo quần áo của xuống Tiểu Ốc bắt đầu sụp đổ rồi, chán ghét thể chịu đựng được việc mình bị những tên đàn ông xa lạ, bỉ ổi này đụng vào thân thể của mình. Mặc dù thân thể này vài năm trước còn thuần khiết, nhưng nếu bị những tên này làm nhục cảm thấy mình hoàn toàn dơ bẩn, từ thân thể đến linh hồn đều hoàn toàn bẩn thỉu.


      Nhưng vào thời khắc này, Tiểu Ốc lại có biện pháp nào để đối phó với bọn người này, hết sức, còn chút hơi sức nào, tay chân bị bọn chúng giữ chặt, quả thể nào cử động nữa.


      thể tưởng tượng là nhiều sóng gió như vậy cũng đều trải qua rồi mà cuối cùng ở đây lại chịu thua cái bọn người thô tục này….


      Rốt cuộc là do đủ cẩn thận, lúc trước nhảy xuống khỏi chiếc xe kia xảy ra việc này!


      Tiểu Ốc nghĩ, bọn họ nếu làm , giết xong coi như xong hết mọi chuyện, nhưng nếu để còn hơi thở nhất định làm cho bọn họ hiểu được cái gì gọi là hối hận!


      Đột nhiên sau cánh cửa vang lên hồi thắng xe, sau đó cửa sắt rất nhanh bị người từ bên ngoài kéo ra, mười mấy người vệ sĩ mặc áo đen xông vào hai ba bước liền khống chế được mấy tên kia, ngay sau đó có bóng dáng quen thuộc đến trước mặt Tiểu Ốc ngồi xổm xuống, cởi áo khoác ra khoác lên người Tiểu Ốc, ngọn đèn trong kho hàng được sáng cho lắm, Tiểu Ốc chỉ nhìn thấy lờ mờ, chỉ cảm thấy thời điểm ta nhích lại gần, khuôn mặt này như thế nào nhìn hồi lâu lại giống Đậu Diệc Phồn như đúc…


      Chẳng lẽ sinh ra ảo giác sao?


      Ở thời điểm Tiểu Ốc cảm thấy mình sinh ra ảo giác, người kia lại ôm lấy , ra ngoài, sau đó với những người phía sau: “ Người của tao mà cũng dám động tới, đúng là lá gan , xử lý bọn chúng!”


      Thanh kia...


      Đúng là Đậu Diệc Phồn sai, nhưng ta sao lại xuất ở đây?


      Chẳng lẽ ta nhận ra thuật dịch dung của ? Sau đó thầm bảo vệ hoặc là theo dõi ?


      Chuyện này để sau hãy hỏi, Tiểu Ốc bây giờ quan tâm nhất là việc khác:


      thể giết bọn họ.”


      “ Vì sao?”


      Có người dám làm nhục nhân viên của , nên giáo huấn lần, nếu về sau ai cũng leo lên đầu ngồi sao. Đừng là, này là hạng người lương thiện, nhìn qua cũng giống.

      Chương 157 : Giống ấy
      “ Việc này chỉ làm ô uế tay thôi, giao cho tôi xử lý !”


      Tiểu Ốc , là sợ Đậu Diệc Phồn vì lại bị ngồi tù, bây giờ là nội gián, thể nhìn ta ở trước mặt mình giết người mà báo cho cảnh sát, nhưng muốn tự tay đưa Đậu Diệc Phồn vào ngục giam, vẫn thể nhẫn tâm được?


      “ Được rồi!”


      Đậu Diệc Phồn xong ẩm Tiểu Ốc lên xe, sau đó bảo lái xe đến bệnh viện.


      Tiểu Ốc bị Đậu Diệc Phồn ôm, rất muốn hỏi, hỏi tại sao lúc bị bắt vào tù đến thăm dù chỉ lần, muốn hỏi tại sao lại tìm được , vấn đề nhiều lắm, nhưng lại thể hỏi, Tiểu Ốc vài lần mở miệng định hỏi nhưng cuối cùng vẫn mở miệng ra được.


      Đậu Diệc Phồn ôm tay , cảm giác lưng có thứ gì đó dính dính, chắc là chảy ít máu, nhìn qua suy yếu: “ có thể chịu đựng được sao?”


      Tiểu Ốc gật đầu, nhất định phải giữ ình tỉnh táo, nếu lỡ mà ngủ , sáng sớm tỉnh dậy thấy biết làm sao: “ Có thể!”


      “ Giống.” Đậu Diệc Phồn mở miệng ra chữ.


      “ Cái gì?”


      “ Tôi giống người.”


      này bộ dáng quật cường, còn có thời điểm biểu diễn múa kiếm, vẻ mặt lúc đó có chút giống Tiểu Ốc, nhưng bình thường này lại ôn hòa, nhẫn, lại quá giống Tiểu Ốc, Tiểu Ốc là kiêu ngạo, mà ấy cũng nhiều mặt, khi dịu dàng, khi ngấm ngầm chịu đựng, khi cao ngạo, hơn nữa hình dáng này cũng giống Tiểu Ốc cho lắm, Tiểu Ốc ràng là con lai.


      Kỳ quan sát này rất lâu rồi, đến nỗi tư liệu của cũng có thể ngâm nga, đơn giản là bộ dạng của này có chút giống Tiểu Ốc.


      “ Ai?”


      Tiểu Ốc trong lòng nhất thời hiểu được, ta chỉ sợ là thể nhận ra .


      nếu đồng ý theo tôi, tôi cho biết.”


      theo ? Có ý tứ gì? Bao nuôi sao?”


      “ Xem như vậy , về sau tôi bảo kê cho , cũng cho tiền, cho khu nhà cao cấp, nhưng lúc tôi kêu phải lập tức đến, hơn nữa phải giữ bí mật quan hệ giữa chúng ta, hơn nữa tôi theo lên giường, cũng được phép dụ dỗ tôi.”


      trắng ra là quả giữ lối sống vô vị, cần có bộ dáng giống Tiểu Ốc để cho có thể giữ lại tưởng niệm đối với . Nhưng mà biết trừ bỏ Tiểu Ốc ra, đụng vào bất cứ người phụ nữ nào.


      “ Vậy cho tôi biết trước, vì sao cứu tôi? Là vì tôi lớn lên giống người kia sao? làm sao biết hành tung của tôi?”


      nữa là vì hành động cùng bộ dáng của rất giống ấy, nữa là vì là nhân viên sòng bạc.”

      Chương 158 : Ăn cái gì?
      cũng là nhân viên sòng bạc? Có thể bao nuôi tôi sao?”


      Tiểu Ốc nghi ngờ là vì điều tra cùng sòng bạc có liên quan, có phải hay có liên quan đến việc cùng điều tra án.


      “ Thân phận của tôi là tổng giám đốc sòng bạc, còn chuyện tình của chúng ta, cứ yên tâm, tôi tuyệt đối có thể bảo vệ được .”


      Tiểu Ốc hoảng hốt rối loạn, bây giờ nên làm cái gì?


      Đáp ứng lời của , có thể đường tắt tìm ra tư liệu như muốn, nhưng cũng thành ra phản bội đoạn tình cảm của lúc trước.


      đáp ứng, nhiệm vụ của coi như thất bại, lập tức bị gọi về, hơn nữa chỉ sợ về sau có cơ hội tìm ra lý do tại sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì,vì sao lúc ngồi tù ta đến dù lần.


      Mang theo tâm tình rối loạn, Tiểu Ốc : “ Cho tôi suy nghĩ hai ngày.”


      Đậu Diệc Phồn muốn mang cho lo lắng, nhưng cũng cho thời gian nhiều như vậy:


      “ Tôi cho ngày suy nghĩ, kiên nhẫn của tôi là có hạn.”


      “ Được rồi.” Tiểu Ốc gật đầu, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.


      Đậu Diệc Phồn đưa đến bệnh viện, bác sĩ lập tức xử lý vết thương, miệng vết thương rất sâu, lại chảy máu nhiều, cả người nhìn có yếu ớt, miệng vết thương có rất nhiều đất cùng cát nên đầu tiên phải khử trùng, lúc đổ oxy già để sát trùng, toàn thân Tiểu Ốc đau đến run rẩy, lúc khâu vết thương lại đau đến nỗi rơi từng giọt mồ hôi, rồi sau đó miệng vết thương cũng được rửa sạch, và băng bó lại, Tiểu Ốc được đưa đến phòng bệnh, bác sĩ cần phải tịnh dưỡng vài ngày, trước mắt nằm viện quan sát, nếu có gì xấu có thể xuất viện.


      Các bác sĩ sau khi rời , trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiểu Ốc với Đậu Diệc Phồn, nơi này ngọn đèn sáng ngời, Tiểu Ốc có thể nhìn ràng khuôn mặt quen thuộc kia, nhìn qua trở nên thành thục ít, giống như trước kia nở nụ cười đáng , hay náo loạn, bây giờ mặc đồ vest màu đen, có điểm giống ông chủ lớn, trước kia hơi thở lưu manh tựa hồ biến mất, người con trai từng quen thuộc, tại lại có vẻ xa lạ như vậy.


      Đậu Diệc Phồn hỏi việc xảy ra, rồi cho người bắt Tiểu Nguyễn còn có đồng bọn của ả lại khống chế, sau đó thẩm vấn, chờ hỏi ra kết quả, rồi cho Tiểu Ốc tự mình xử lý.


      Người nọ sau khi rời khỏi đây, Đậu Diệc Phồn bắt đầu cùng Tiểu Ốc trò chuyện câu được câu mất: “ Về sau công ty cử hai vệ sỹ, bảo vệ an toàn 24h, loại chuyện như hôm nay xảy ra lần nữa, bây giờ có đói bụng , có muốn ăn chút gì hay ?”
      rina93Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 159 : Khoảng cách
      Tiểu Ốc lắc đầu, tại cái gì cũng ăn vô: “ cần.”


      yên tâm ở lại đây tĩnh dưỡng, sòng bạc bên kia tôi tiếng, thương thế của tính vào tai nạn lao động, tôi kêu bộ tài vụ tính tai nạn lao động giả.”


      “ Cám ơn, có thể tìm giúp tôi cái bọc hay ? Túi xách của tôi chắc là rơi ở chỗ kia rồi, trong túi xách còn có số điện thoại của người thân, tôi muốn gọi điện thoại báo bình an cho họ.”


      Tiểu Ốc hầu như mỗi buổi tối đều nằm thuyền chuyện phiếm cùng Lữ Trị, hôm nay xảy ra chuyện, Lữ Trị chắc chắn là rất lo lắng.


      Đậu Diệc Phồn gật đầu: “ Được tôi giúp, cứ nghỉ ngơi cho khỏe tôi về trước. Tiểu Vương cùng Tiểu Trần canh giữ ngoài cửa, có chuyện gì cứ kêu họ, còn túi xách của tôi kêu người lấy về.”


      Tiểu Ốc gật đầu, nghĩ nghĩ : “ Bệnh viện nhàm chán, có thể cho tôi cái máy tính được ?”


      “ Có thể, sáng mai tôi gọi người đưa đến cho .”


      Dĩ nhiên là sáng sớm ngày mai sai người mua cho cái máy tính mới rồi lập tức đem tới.


      Đậu Diệc Phồn sau khi rời khỏi đây, Tiểu Ốc vẫn ngủ nửa mê nửa tỉnh thỏa mái, chủ yếu là sau lưng rất đau, chỉ có thể nằm nghiêng ngủ, có đôi khi nằm như vậy vẫn cảm thấy đau, đau chết sống lại, Đậu Diệc Phồn bảo người đem tới cho Tiểu Ốc cái túi xách thấy Tiểu Ốc ngủ nên quấy rầy, đem túi xách đặt tủ đầu giường.


      Buổi sáng khi Tiểu Ốc tỉnh lại, túi xách cùng laptop ở trước mặt , trong phòng có người chắc là lúc đó thấy chưa tỉnh nên sợ làm phiền, Tiểu Ốc từ trong túi xách lấy chiếc điện thoại di động, đêm qua đưa khách hàng , chưa kịp mở điện thoại bị bắt lên xe, đến bây giờ còn chưa mở máy điện thoại, lập tức mở ra, là tin nhắn của Lữ Trị, đối với an nguy của rất lo lắng, Tiểu Ốc vội điện thoại trở về, nhưng gọi được, tắt máy, Tiểu Ốc nghĩ Lữ Trị chắc rất tức giận, nghĩ lúc rồi lại bấm tin nhắn gửi cho Lữ Trị, mình vẫn ổn.


      Mấy phút sau, Lữ Trị gọi lại ,giọng rất khẩn trương: “ Tiểu Ốc, em rốt cuộc cũng mở máy, em ổn chứ?”


      Tiểu Ốc gật đầu, muốn làm cho Lữ Trị lo lắng: “ Tạm được, xin lỗi, em ngày hôm qua có chút việc bận, cùng chuyện điện thoại được.”


      Lữ Trị hoàn toàn tin lời của Tiểu Ốc, thở dài : “ Tiểu Ốc, em đừng gạt , khẳng định em bị thương, hơn nữa bị thương vô cùng nặng.”


      “ Làm sao biết?”


      Khoảng cách xa như vậy, làm sao mà biết được, chuyện này tại chỉ sợ nhân viên trong sòng bạc còn chưa mấy ai biết được!

      Chương 160 : Có chừng mực
      "Ngày hôm qua, gọi di động cho em được, nên cho người tra xét vị trí chỗ ở của em, cho thấy là ở kho hàng bị bỏ hoang. nghĩ có thể em xảy ra chuyện, nên nhờ bạn bè ở Macao lái xe đến đó xem, kết quả ta đến muộn, chỉ phát đầy máu mặt đất. kêu ta cầm mẫu máu nghiên cứu, tuy còn chưa biết là máu của ai, nhưng bây giờ lại gọi điện được cho em, cơ hồ có thể xác định, em nhất định bị thương." cũng ngu ngốc.


      Tiểu Ốc nghe tới mức này, thể làm gì khác hơn là thừa nhận: "Được rồi! Em bị thương, nhưng có gì đáng ngại, em nhập viện rồi."


      " sao? phải tới xem chút mới có thể tin em được." Bởi vì Tiểu Ốc là người chịu kể khổ, điều này làm cho rất an tâm.


      "Xa như vậy, đừng tới."


      "Nhưng xuống máy bay rồi." vận dụng quan hệ đặc biệt của mình nên trong thời gian ngắn nhất đến nơi.


      " đến Macao rồi hả ?"


      "Đúng, bệnh viện nào, bây giờ tới thăm em."


      "Chỉ sợ phải cải trang thành khách của sòng bạc, nếu tới gặp em làm cho người khác hoài nghi. tại ngoài cửa có hai hộ vệ coi chừng, về sau bọn họ có thể ngày ngày theo em." Tiểu Ốc vì vậy mà cảm thấy nhức đầu.


      "Đây là tin tức tốt, như vậy em an toàn hơn nhiều."


      "Tin tức xấu là em gặp được Đậu Diệc Phồn, ấy là Tổng giám đốc của sòng bạc. thể tưởng tượng nổi là mặc dù ấy nhận ra em, nhưng lại cảm thấy em cùng Kim Tiểu Ốc dáng dấp giống nhau nên muốn bao nuôi em." Tiểu Ốc chẳng biết tại sao lại cảm thấy chuyện này có điểm buồn cười, hơn nữa còn có chút châm chọc.


      "Vậy nên chúc mừng em, hay là nên "vui sướng khi người gặp họa"?" Phải biết điều này đối với bản thân Kim Tiểu Ốc mà , cũng tính là chuyện vui. Cả người đứng trước mặt Đậu Diệc Phồn nhưng đối phương lại nhận ra , còn muốn bao nuôi để làm vật thay thế.


      "Nếu muốn chúc mừng em ...em liền hồng hạnh xuất tường cho xem. Còn nếu muốn "cười nỗi đau của người khác " cũng có thể thử xem."


      "Em có việc gì là tốt rồi, nhưng phải cẩn thận chút. Mặc dù ghen nhưng luôn lấy đại cục làm trọng. Nhưng nếu em dám cùng tiếp xúc thân thể, khi biết em đừng mơ tưởng được làm tiếp công việc này. tình nguyện đưa em ngồi tù, sau đó lại chờ em ra ngoài." là làm.


      Tiểu Ốc là hiểu là người đàn ông hận ràng: " là xấu, em luôn có chừng mực mà. Em ở bệnh viện, nhưng trước cửa có hai hộ vệ, nhất định muốn vào?"

      Chương 161 : Nên
      " tự có biện pháp." Cùng tiếp xúc lâu, chẵng lẽ ngay cả điểm này cũng có biện pháp. đến đây rồi phải xem thế nào, tốt nhất là có thể âu yếm , còn để ôm cái cũng được.


      Cúp điện thoại, liền gọi cho Vương Triệu Quân tình huống, hỏi tại nên làm thế nào, Vương Triêu Quân : "Tôi biết muốn trong công việc lại có chứa tình cảm riêng tư. Đối với , xuống tay với Đậu Diệc Phồn cũng khác gì chặt đứt đoạn tình cảm trong quá khứ kia. Đó cũng là loại phản bội. Thế nhưng nhận nhiệm vụ này, nếu như chủ động buông tha, chẳng những lần này điểm cũng có mà còn ảnh hưởng đến cấp bậc của . Bây giờ ở cấp hai, nhưng dựa vào biểu trong công việc của cấp bậc cũng từ từ tăng lên. Cấp bậc càng tăng phần điểm mà nhận được ở mỗi nhiệm vụ lại càng giá trị. Bây giờ nếu buông tha những thành tích của , những cố gắng trước kia bị hạ xuống, thành tựu liền biến thành bọt nước. cũng chỉ có thể bắt đầu làm lại từ hai nhiệm vụ , nguyện ý ?"


      " muốn." cấp thiết muốn muốn đạt được tự do, muốn nhận nhiệm vụ lớn.


      "Vậy để xuống tình cảm riêng tư, làm việc cho tốt. muốn cảm thấy mình phản bội ta, cũng muốn lợi dụng ta, vậy cự tuyệt cầu của ta, dựa vào biện pháp khác tìm thứ muốn, phải cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?" Tiểu Ốc là vừa là tay trong, vừa là học trò của , tất nhiên hi vọng Tiểu Ốc học tốt, đúng đườn. phải từ trong quá khứ ra mới có tương lai.


      Tiểu Ốc gật đầu: "Tôi hiểu nên làm như thế nào, cám ơn , Vương cảnh quan."


      "Ta là cấp của , trợ giúp là đúng thôi."


      Tiểu Ốc ừ tiếng rồi cúp điện thoại, trong lòng có tính toán. . . . . .


      Lữ trị rất có biện pháu. Hai tiếng sau, mặc bộ quần áo bác sĩ, mang khẩu trang, đường hoàng tiến vào. Khi thấy bộ dáng của Tiểu Ốc, ra hiệu để cho đừng kích động. Vết thương của rất sâu, thoạt nhìn rất đáng thương, nhưng như vậy, tôn trọng lựa chọn của Tiểu Ốc: "Làm thế nào mà thành cái bộ dáng này?"


      Tiểu Ốc lắc đầu: " sao, cũng tại em cẩn thận nên thiếu chút nữa lật thuyền. Cho em mượn bả vai, em muốn dựa vào nghỉ ngơi chút, có chuyện gì nữa."


      Lữ Trị vô cùng vui lòng, tới đem nhàng ôm vào trong lòng: "Vậy nghỉ ngơi chút, chẳng qua là thời gian của nhiều lắm, ở quá lâu bị người phát ."
      rina93Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 162 : Quá loạn
      Tiểu Ốc vẫn còn là rất thắc mắc là làm thế nào mà trong thời gian ngắn như vậy vào đây được: "Làm sao vào?"


      " mua chuộc thầy thuốc, cho mượn quần áo giấy tờ, canh giờ 1 vạn tệ." Chút bản lãnh này vẫn phải có.


      Tiểu Ốc thua , bốn chữ: "Quả nhiên có tiền."


      " coi như là em khen có năng lực, yên tâm ! dù có phá sản nữa cũng vẫn có thể nuôi nổi em. cho người đưa thuốc tốt nhất đến , rồi để cho bác sĩ ở đây đưa cho em...em nhất định phải uống đó." có tiền, tự nhiên cái gì cũng muốn dùng đồ tốt nhất.


      "Cám ơn."


      "Đứa ngốc, là bạn trai em, cám ơn cái gì, để cho ôm chút." Lữ Trị xong đem lần nữa kéo vào trong ngực, ôm cái. Chỉ cần thân thể của còn ấm áp, chỉ cần còn sống là tốt rồi. Mặc kệ bị bất cứ thương tổn gì, mặc kệ lưng của sau này có lưu lại sẹo hay , hoặc là về sau có bị gãy tay, có chân, cũng có quan hệ. chỉ là rất đơn thuần này, giống như là số mệnh chỉ định như vậy. Trước kia chưa từng nghĩ mình bỏ trốn như vậy, mà mạng của mỗi ngày đều đặt ở vết đao, tuyệt thích hợp để lập gia đình, tính tình cũng lỗ mãng, trình độ học vấn cũng cao, nhưng cũng có chút xinh đẹp. Mặc dù bên cạnh các xinh đẹp cũng nhiều, có nhà cửa, có trình độ học vấn cũng thiếu, những người mẫu nổi tiếng lại càng nhiều, nhưng ai mà để ở trong lòng. Chỉ có , bất quá chỉ là đêm vui sướng, nhưng vẫn nhớ đến bây giờ.


      giống như là dạng mê muội, cứ như vậy lún sâu, có lẽ đây chính là vận mệnh chỉ định !


      Chỉ định vì an toàn của mà lo lắng, cũng là cam tâm tình nguyện. Giờ phút này ôm làm cảm thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ thân thiết.


      lát sau, Tiểu Ốc khe khẽ đẩy : "Trở về thôi! Nơi này quá loạn. Hai ngày nữa sinh nhật em, em tìm biện pháp chạy ra ngoài, lúc đó hai chúng ta có thể ở cạnh nhau."


      "Được, nhất định cho em sinh nhật khó quên." Lữ Trị lưu luyến buông ra, đeo khẩu trang của bác sĩ vào, muốn ra ngoài.


      Luc đó, Đậu Diệc Phồn lại đẩy cửa vào, nhìn Tiểu Ốc chút, thấy yên lặng ngồi ở đó có chút yên tâm, xem ra tình huống của khá hơn so với nghĩ. nhìn về phía Lữ Trị thuận miệng hỏi: "Bác sĩ, ấy có khá hơn chút nào ?"

      Chương 163 : Lộ diện
      " khá hơn chút rồi, cần tĩnh dưỡng." Lữ Trị nhăng cuội đôi câu rồi rời , cũng thầm quan sát bạn trai cũ của Tiểu Ốc chút, quả quyết rằng ta phải dễ đối phó.


      Đậu Diệc Phồn cũng có chú ý tới Lữ Trị mà trực tiếp đến, ngồi xuống bên giường của Tiểu Ốc: " khỏe hơn chút nào chưa?"


      "Khá hơn chút rồi, đa tạ Tổng giám đốc quan tâm." Tiểu Ốc cười rất khách sáo.


      "Gọi tôi Diệc Phồn là được." Thấy bác sĩ ra ngoài, lại hỏi chuyện ngày hôm qua: " suy tính như thế nào? Nếu như theo tôi...tôi có thể bảo đảm cả đời này của ăn mặc lo."


      "Tôi suy xét kỹ, tôi làm."


      " cái gì?" cơ hồ là tin, với điều kiện tốt như vậy, lại có cự tuyệt .


      "Tôi làm, vì sao tôi phải làm tình nhân của . Sòng bạc nhiều ông chủ như vậy, ta tùy tiện tìm người gả, so với theo tốt hơn nhiều, cả đời thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho rằng tôi bị đổ nước vào não hả ?" Tiểu Ốc xong lãnh diễm hướng cười tiếng, lại : " khỏi quá khinh thường Gemma tôi rồi."


      Đậu Diệc Phồn nghe xong, nhất thời đối với mất hứng thú. Loại con tham phú quý thấy nhiều, tính ra vẫn rất ngay thằng, chỉ là trong lòng khỏi thất vọng. này mặc dù dáng dấp có mấy phần giống Tiểu Ốc, nhưng hoàn toàn phải là Tiểu Ốc. Tiểu Ốc mà biết để tiền bạc ở trong mắt.


      Đậu Diệc Phồn ảm đạm đứng dậy với : " tốt nhất nghỉ ngơi ! Tôi biết rồi, sau này tôi trở lại quấy rầy . Sòng bạc bên kia, chờ xuất viện lại trở về làm!"


      "Cảm ơn." Tiểu Ốc lạnh nhạt đáp lại câu.


      Đậu Diệc Phồn rời , thế giới của Tiểu Ốc lần nữa được yên bình. Sòng bạc chỗ Đậu Diệc Phồn là sòng bạc cao cấp, Tiểu Ốc cảm giác về sau rất khó nhìn thấy ấy !


      Mặc dù có rất nhiều nghi vấn, nhưng bây giờ hoàn toàn phải là thời cơ tốt. Giờ biết làm việc ở đâu, về sau đợi có cơ hội tới hỏi .


      Tiểu Ốc ở bệnh viện hai ngày sau trở về sòng bạc. Tốc độ bình phục của nàng tốt đến mức khiến người khác phải chắt lưỡi. Chủ yếu cũng là do Lữ Trị cho người tìm các loại thuốc đặc trị đặc biệt tốt, nên miệng vết thương khép lại rất nhanh.


      Sau khi trở lại sòng bạc, trừ thể mặc quần áo hở lưng, thể vận động nhiều, những cái khác đều tốt. chỉ cần ngồi ở bên, giống như bình hoa, bồi bên cạnh khách ngồi đánh cuộc, lâu lâu lại cười thổi phồng khách là được. Nhưng vẫn thấy Đậu Diệc Phồn, tòa nhà cao cấp đó dễ dàng lộ diện.
      rina93Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 164 : Ra biển
      An toàn của Tiểu Ốc so với trước kia khá hơn, trừ ở trong sòng bạc, khi ra ra vào vào đều có hai hộ vệ theo, hai mươi bốn giờ bảo vệ an toàn của . Dù sao bây giờ là "thẻ đỏ" của sòng bạc, rất đáng tiền cũng rất đắt hàng.


      Lại qua ba ngày, cuối cùng cũng tới sinh nhật của Tiểu Ốc. Lúc buổi tối tan việc, xin quản lý nghỉ ngày.


      đổi bộ quần áo sáng long lanh, kêu tắc xi chạy tới quầy rượu rất ầm ĩ. chui vào trong đám người, nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống, từ trong bao móc ra cái áo khoác mặc vào, mang theo cái mũ cùng mắt kính gọng đen, nhanh chóng từ cửa sau chạy ra ngoài. Lữ Trị phái xe tới đợi ở cửa sau.


      Tiểu Ốc nhanh chóng ngồi lên xe, nhìn chút ngoài cửa xe, hết sức an tĩnh, nghĩ đến hai hộ vệ bị thành công bỏ rơi.


      lấy di động ra, đem tấm thẻ điện thoại dùng ném vào túi xách, đổi cái khác, rồi gọi điện cho Lữ Trị: "Em lên xe."


      "Được, chờ em." Lữ Trị xong cười ha hả cúp điện thoại.


      Tiểu Ốc ngồi xe, tài xế trước mặt rất ít lời, nhìn có vẻ thà đàng hoàng. ta lái xe về hướng bờ biển, Tiểu Ốc quay cửa kính xe xuống làm gió biển thổi phất qua tóc của nàng. Dần dần xe chạy đến bến cảng tư nhân, bến cảng chỉ thấy chiếc du thuyền đậu. Lữ Trị đứng ở bến cảng bên cạnh, vẫy tay về phía .


      Tiểu Ốc xuống xe, tới chỗ . Gió biển thổi làm rối tóc của , Lữ Trị tiến lên mấy bước, dùng tay chỉnh lại chút tóc cho : "Lạnh ?"


      Tiểu Ốc lắc đầu: " lạnh, đưa cho em cái áo khoác này rất ấm."


      "Vậy tốt, chúng ta lên thuyền trước." Lữ trị đứng đây hồi, nên khi Tiểu Ốc bị nắm tay, liền có thể cảm thấy tay của bị gió biển thổi đến lạnh lẽo.


      khẽ cau mày : "Sao thuyền chờ em? Ban đêm lạnh lắm."


      " có việc gì, nhìn thấy em, cũng lạnh." Lữ Trị đẩy lên du thuyền, kéo vào trong phòng ăn của khoang thuyền. Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ mỉm cười đưa cho họ thực đơn bữa ăn khuya.


      Tiểu Ốc tùy ý chọn mấy món. Bữa ăn khuya được bưng lên, hải sản bên trong hết sức mới mẻ, còn có món Tiểu Ốc thích nhất là than nướng Đại Hà, vật này rất quý, cho nên chuyện giống như bây giờ tách ra hai nửa để nướng ăn là việc rất xa xỉ. Tiểu Ốc cầm nửa, đưa nửa cho : "Nếm thử chút ."


      Lữ Trị nhận lấy, lịch ăn miếng , : "Chỉ có ngày nên được những nơi xa, định dẫn em Hải Nam hoặc là Hongkong, tùy em chọn."

      Chương 165 : Nhìn nàng
      "Muốn xuất ngoại nha. Em muốn Hongkong, lần trước gấp quá, chơi được nhiều, hơn nữa có biệt thự ở đó, sau khi chúng ta đến, có thể nghỉ ngơi thoải mái, chỗ mới mệt lắm."


      "Nghe lời em, nếu em có bạn bè gì bảo , cử người đón bọn họ để bọn em gặp nhau.'' Lữ Trị hoàn toàn có ý kiến, hai bên đều chuẩn bị tốt.


      '' cần, em có bạn.'' làm người dường như rất thất bại, có bạn, có bạn nữ, cũng có bạn nam.


      ''Vậy bạn của là bạn của em, có rất nhiều bạn ở đó, em có muốn gặp mặt .''


      '' tại , thân phận của em tiện, để sau . Lần này em còn hóa trang, tẩy trang phiền toái nhiều lắm.'' Ngộ nhỡ đụng độ chị Hoa phiền lắm.


      hiểu băn khoăn :''Vậy để sau . Nếu ăn no rồi, em ngủ trước , đến sau.''


      Tiểu Ốc ăn thêm 2 miếng nữa, mới xoa xoa tay, dưới chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đến khoang chuyên dụng của ta, nghe nhân viên này mới biết, mặc dù du thuyền lớn, cũng hết sức khoa trương, hơn nữa là tài sản riêng của ta, trừ em tốt và người nhà, có người khác tới, đặc biệt là nữ, coi như là đầu tiên.


      mới tắm xong, sắp sửa mặc đồ, nghe thấy tiếng của :''Quên mất cho , em mua rất nhiều đồ cho , em lấy bộ áo ngủ cho đổi.''


      ta xấu xa cầm bộ có chút sexy từ trong khe cửa đưa vào.


      Lúc ra, ý xấu của thu lại, phải có tình dục mà là thấy vết sẹo của , xem ra vô cùng sâu, sợi dây vá lại vẫn còn lưng, để cho người khác thấy mà ghê, vết thương như vậy ở lưng của , thời điểm mới bắt đầu có nhiều vết thương.


      kéo vào ngực, tắt đèn, rất biết điều 'nghịch ngợm', cả hai ngủ yên đến sáng.


      Khi tỉnh lại, vén màn cửa lên, ngoài cửa sổ là Hongkong mỹ lệ phồn hoa, Diệc Phồn còn đnag ngủ, xem ra hôm qua rất mệt vì chuẩn bị sinh nhật cho , đnáh thức , chọn cái váy mình thích trong ngăn tủ, ra ngoài gọi hai phần ăn sáng, lúc bưng đến, Lữ Trị tỉnh, vẻ mặt hoảng hốt nhìn .

      Chương 166 : Thế nào
      ''Thế nào?'' đem thức ăn đặt xuống, ngồi bên cạnh ta.


      '' có gì, cho rằng hôm qua nằm mơ, bây giờ tỉnh rồi, lại thấy em.'' Cảm thấy bên cạnh trông , ta liền tỉnh.


      "Đứa ngốc." hôn cái mặt , ''Bây giờ còn cảm giác giống mơ ?''


      "Càng giống hơn." xong tăng tốc độ của xuống giường, thân thể lại trần truồng, dùng khăn che lại bộ phận quan trọng, sau đó bắt đầu cùng hưởng thụ bữa sáng mỹ vị, ta có thói quen ngủ trần.


      Thời điểm bắt đầu tiếp xúc với , cũng thói quen, bây giờ tập mãi thành thói quen rồi, có thể rất tự nhiên đối mặt, tựa như có thói quen có bạn trai, thỉnh thoảng lúc mệt mỏi có thể tựa vào , vô cùng tốt.


      Ăn sáng xong, mang công viên Disneyland chơi, lớn như vậy, là lần đầu tiên , thuyền hải tặc, cảm giác thú vị, tuổi thơ ngây thơ chất phát của tốt đẹp giống như người khác, từ cha mẹ sống ở nhi viện, khi lớn lên, bị nhà họ Mộc nuôi dưỡng, từ bắt đầu đảm đương, Ceki yếu, phải mạnh, để bảo vệ .


      Chô nên khi mệt đều thấy mệt, sau khi ở cùng Diệc Phồn, mệt, luôn là bị bao bọc bị trong thương, có thể là duyên phận đủ. Diệc Phồn và từ trước đến nay có ước hẹn chính thức giống như và Lữ Trị bây giờ, mà bây giờ cũng có cơ hội nữa.


      Lúc ra khỏi công viên, gần 6 giờ chiều, mang đến phòng ăn cao nhất Hongkong để ăn cơm.


      Sâm banh, hoa hồng, bữa tối dưới nến, nhạc trình diễn, vừa quay đầu có thể nhìn thấy hải cảng Victoria, tất cả đều đẹp đến mức tưởng tượng được, ăn đầy món ngon, nghe nhạc, cho dù tâm địa sắt đá lạnh lùng như , cũng khó tránh khỏi có chút lâng lâng.


      nhìn ăn, hỏi :''Có cảm giác cảm động hay ?''


      gật đầu :''Có chút, em quyết định buổi tối chủ động dâng hôn.''


      ''Vậy thế này?'' xong vỗ tay cái, lát sau, ngoài cửa sổ truyền đến thanh nở rộ của pháo hoa, vừa mới bắt đầu chỉ là mấy đóa, về sau nở rậm rạp, rất nhiều đóa cùng nhau nở, tất cả đều giống như phải .....
      rina93Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 167 : Thỏa mãn
      ''Càng cảm động, em ôm ấp thương có được hay ?'' cười đùa.


      cười gian, hướng về phía :'' cho em ma thuật.''


      Trong khí quơ tay cái, cái dây chuyền hoàng kim xuất trước mặt của , là tiểu ốc làm bằng hoàng kim, :''Bây giờ?''


      ''Có chút muốn lấy thân hứa hẹn rồi.'' khỏi bị mê hoặc rồi, tiểu ốc hoàng kim đẹp.


      ''Vậy em phải nghĩ kỹ, đem mở căn phòng ra chút, cái cửa ở bên trái có thể xoay, mở được.'' tự mình thiết kế tiểu ốc làm bằng hoàng kim, lại để cho thiết kế sư nổi danh nhất toàn cầu thiết kế cái cửa xoay nhất, , tự nhiên tinh tế vô cùng.


      bị đầu độc, dùng tay mở cái khóa cửa, cửa bằng hoàng kim mở ra, đồ ở bên trong, lay động rớt ra, là đôi vòng tai rất đẹp, thầm thở dài hơi, chỉ cần phải chiếc nhẫn là tốt rồi, còn chưa chuẩn bị tốt để gả cho , rất vui vẻ đưa cho : " là xinh đẹp, giúp em đeo lên."


      ''Ừ'' thấy vẻ mặt của , mừng thầm, hoàn toàn tùy tiện đem nhẫn cầu hôn bỏ vào, nếu cảm thấy mình ép quá chặt ! CHính mình cũng cảm thấy có phần gấp quá, cho nên để cho thỉnh thoảng buông lỏng chút.


      đêm vòng tai và dây chuyền đeo lên, rất đẹp.


      Nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, cảm thấy thỏa mãn, nhưng lại mờ mờ ảo ảo cảm thấy xin lỗi thâm tình của Diệc Phồn, ta còn muốn mình mà mình chịu nổi theo đuổi của Lữ Trị, có ti tiện hay ?


      Nhưng cũng có biện pháp, coi như bị phỉ nhổ bị nhục mạ, cũng chỉ có nhận, bởi vì biết mình và Diệc Phồn thể quay về được, từ thời điểm Mộc gia bị phá sản, ta thể trở về quá khứ được nữa, gia đình ta đồng ý cho vào cửa, bọn họ có tương lai, cho nên đau dài bằng đau ngắn.


      Lúc này, phát được, ở góc nào đó, Diệc Phồn có chút đờ đẫn nhìn và Lữ Trị, mặc dù biết Lữ Trị tặng cái gì nhưng tại sao tại lại ở đây, mà phải là sòng bạc

      Chương 168 : hơi say
      Diệc Phồn lẳng lặng nhìn họ, cho đến khi nhân viên đẩy xe bánh ngọt, bên người chính là người đàn ông vui mừng lôi kéo hát chúc mừng sinh nhật, hứa nguyện, Diệc Phồn mới biết hôm nay là sinh nhật , nhìn vui vẻ ở phòng ăn mời mọi người ăn bánh sinh nhật, yên lặng hướn bạn tốt cáo từ, rời phòng ăn, nhưng trong lòng mơ hồ có chút cảm thấy có cái gì đúng, cũng biết là cái gì đúng.


      Sau khi Diệc Phồn rời khỏi, lập tức hai hộ vệ trong xe bên ngoài :''Gemma của sòng bạc, ngươi có biết ?"


      ''Biết.''Người ngày ngày ở trong sòng bạc, sao có thể chưa thấy thẻ đỏ trong sòng bạc.


      ''Đợi ta ra ngoài, theo dõi ta, sau đó hướng ta báo cáo, ta muốn biết mọi hành tung của ta.''


      ''Vâng.'' Hộ vệ gật đầu cái xuống xe, tìm chỗ ngồi chồm hỗm chờ.


      Diệc Phồn lên xe, tài xế :''Thiếu gia, ngài lập tức trở về Macao, hay là ở Hongkong?"


      ''Hongkong . 6 giờ sáng mai, ngươi tới đón ta, chuẩn bị ca nô, sáng mai ta phải sòng bạc chuyến.''


      ''Dạ.'' tài xế gật đầu cái, quen cửa quen nẻo lái xe, hướng điểm dừng chân cố định, mở cửa ra.


      Buổi tối, Tiểu Ốc có chút say chuếnh choáng, Lữ Trị yên lòng cứ như vậy trở về, tự mình đưa đến cửa sòng bạc mới :''Vậy về trước."


      " đường cẩn thận, dây chuyền đặt ở chỗ , ở đây an toàn, giữ giúp em.'' vài bước, quay lại, hôn hai cái môi ta, đem dây chuyền tháo xuống, đưa cho ta, sau đó xoay người, lắc lắc cái mông hát tiểu ca, trở về sòng bạc.


      trở lại, mọi người sòng bạc nhất thời thở phào nhõm, có việc gì là tốt, nếu hai bảo vệ phụ trách bảo vệ lại gặp tai ương, ở đây ngày, quản lý cảm thấy an lòng, những khách hàng cũng cảm thấy vui, hùng hùng hổ hổ, mấy người còn làm loạn.


      tại trở lại, quản lý có thể thở phào cái rồi, vừa nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đúng mười hai giờ khuya, phần nhiều phần thiếu, vừa lúc là ngày, nhìn hơi say, lập tức bảo mấy nhân viên, dìu về phòng nghỉ ngơi.

      Chương 169 : Là chị em sao?
      Sáng ngày thứ hai sau khi thức dậy, Đậu Diệc Phồn ngồi trước bàn ăn vừa thưởng thức bữa ăn sáng phong phú, vừa hỏi thuộc hạ: “ Kết quả theo dõi ngày hôm qua như thế nào?”


      “ Ngày hôm qua tiểu thư Cơ Mã cùng người đàn ông kia sau khi ăn cơm tối xong, họ ra bến cảng tư nhân, tôi vào được, chỉ ở phía xa nhìn họ lên cái du thuyền, hình như là du thuyền tư nhân, sau đó du thuyền lái , đến mười hai giờ khuya, sòng bạc bên Macao tiểu thư Cơ Mã trở lại sòng bạc nghỉ ngơi, có chút hơi say, có gì đáng ngại.”


      Nghe như vậy cũng có gì bất thường, nhưng lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.


      Đặc biệt là thời điểm bưng bánh sinh nhật lên.


      Đúng rồi sinh nhật!


      nhớ lầm theo như trong hồ sơ của ấy viết ngày sinh nhật phải vào mùa đông mà, tại sao ấy lại láo? Chẳng lẽ là sau lưng còn giấu bí mật gì sao?


      được, thân là quản lý sòng bạc, nhất định phải biết chuyện này, bất kỳ chi tiết nào cũng thể bỏ qua, bởi vì nó liên quan đến an nguy của sòng bạc.


      Vừa về tới sòng bạc, Đậu Diệc Phồn liền gọi Tiểu Ốc đến phòng làm việc, Tiểu Ốc cười rất nhã nhặn hỏi: “ Tổng giám đốc, có chuyện gì ?”


      “ Đừng giả bộ, ngày hôm qua tôi thấy ở Hồng Kông, ngày hôm qua là sinh nhật của chăng?”


      Tiểu Ốc chịu thừa nhận: “ Tôi thuận miệng bịa chuyện cùng người đàn ông kia, nghĩ tới ta cũng tin tưởng, chỉ cần có người nguyện ý tổ chức sinh nhật cho tôi, ngày nào cũng đều là ngày sinh nhật, việc này thể sao?”


      ấy như vậy, cũng có thể đồng ý, nhưng Đậu Diệc Phồn lại cảm thấy việc này lại có điểm kỳ quái, lại ra được kỳ quái ở chỗ nào chỉ có thể khoát khoát tay với Tiểu Ốc: “ ra ngoài !”


      “ Được”


      Tiểu Ốc thầm ghi nhớ các bố trí trong phòng làm việc, tất cả các vị trí, có mấy ngăn kéo, nơi nào có thể để tủ sắt.


      Tiểu Ốc sau khi rời khỏi, Đậu Diệc Phồn ngồi trong phòng làm việc nghĩ tới nghĩ lui, viết loạn giấy, đầu tiên viết hai cái tên, Kim Tiểu Ốc, Cơ Mã, hai người này hình như có điểm nào giống nhau, có thể chỉ sợ người giống người mà thôi, ví dụ như ánh mắt, bộ dạng nghiêm túc, cũng rất giống, ngay cả dáng cũng rất giống.


      là thất lạc người thân, là trời sinh trời nuôi, ngũ quan có chút giống nhau, có phải hay là cùng cha khác mẹ, hoặc là cùng mẹ khác cha?


      Dù sao Tiểu Ốc là nhi cha mẹ nên cũng có khả năng này, mà Cơ Mã trong tài liệu cũng ở nhi viện lớn lên, cha mẹ , có thể hay có khả năng họ là chị em?
      rina93Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :