1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc đào hoa xin cẩn thận: Con dâu xã hội đen nuôi từ bé - Tiền Tiểu Bạch (282C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 140 : Màu trắng lá thư
      "ok. lập tức giải quyết cho em, trước khi lên máy bay em nên ăn cơm, ăn cơm xong rồi lên máy bay có biết ? Đừng để đói bụng."


      "Em biết, cúp đây."


      Cúp điện thoại, dựa vào ghế nghỉ ngơi chút, rất nhanh đến phi trường, xuống xe tìm quán cà phê, trong quán có giá sách giúp khách hàng giết thời gian, tùy tiện chọn cuốn tạp chí, vừa uống cà phê vừa xem tạp chí, rất hưởng thụ, mấy ngày yên tĩnh như thế này đối với là hết sức khó khăn mới có được.


      Buổi trưa ăn nhiều bánh ngọt, bụng vô cùng thoải mái, buổi chiều mới lên máy bay ngủ mất, giờ đến Macao, mới xuống máy bay, mới ra khỏi cửa gặp đứa nhóc nhiệt tình, tay cầm bảng tên của , Tiểu Ốc cười với nó :"Chào em, chị chính là Diêu Kỳ Kỳ."


      "Chào chị Kỳ Kỳ, em là nhân viên phụ trách của khách sạn Nghiễm Thành." Đứa nhóc làm tư thế mời khách, cùng nó lên xe, đến khách sạn mới biết Lữ Trị đặt phòng dành cho Tổng thống, tiền phòng nhiều ít đúng 3 ngày.


      Cầm chìa khóa phòng, định lên lầu, quản lý đại sảnh bước mấy bước đuổi theo :"Tiểu thư Diêu, đây là đồ mà ngài Lữ nhờ chúng tôi đưa cho ."


      "Cảm ơn." nhận lấy phong thư màu trắng dày cộp, tiện tay mở ra, còn có tiền giấy, cơ hồ là trong cùng lúc, điện thoại của vang lên tin nhắn nhắc nhở, móc điện thoại ra xem, đó viết : cho em tiền tiêu vặt.


      cười tiếng, cái người bám người này ra lại vô cùng chu đáo, ra người cũng có tiền, mới vừa mua tấm vé máy bay, tiền và tấm thẻ mà Đại Quân đưa cho, vẫn chưa dùng đồng nào, dùng lại bảo mình là phụ tá thực tập, tiền lương cũng bị thiếu, mới nghĩ đến đoạn này, đoán là chỉ có thể ăn gió nằm xương, sau đó muốn nghĩ biện pháp vừa tìm người vừa kiếm tiền mua vé bay về.


      Xem ra nay chỉ cần ăn gió nằm xương, mà còn có tiền tiêu, nhưng xác nhận còn thiếu chút đồ, quần áo đều để ở nhà của Đại QUân, vội vàng đến nỗi thể mang quần áo và vật dụng hàng ngày theo, ngay cả bộ quần áo để thay cũng có, trong khách sạn có cửa hàng hàng hiệu, sờ bộ áo, tay dài quần dài màu sắc quyến rũ, lại muốn áo da mặc ở bên ngoài, phối hợp với đôi giày cai gót, túi xách to, giống như kiếm người, giống như là khách du lịch.

      Chương 141 : Tìm kiếm cố nhân
      Kim Tiểu Ốc quay về phòng tắm rửa chút, tinh thần sảng khoái ra, gọi điện thoại cho Lữ Trị, cười hớ hớ : “ Tôi có chút thích !”


      đợi Lữ Trị cao hứng, Tiểu Ốc lại tiếp: “ ra tôi thích tiền của , như vậy có việc gì sao?”


      “ Chỉ cần em thích, sao cả, việc em thích tiền của tôi so với việc em thích tôi tốt hơn nhiều, người khác cho em, chưa hẳn là em thích.”


      Tiểu Ốc nghĩ muốn kiếm tiền có rất nhiều phương pháp, người khác nguyện ý cho cũng rất nhiều, Mộc Trạch Khải là ví dụ. Đơn phương thích ta, như vậy vẫn tốt hơn.


      “ Miệng lưỡi trơn tru, phòng tổng thống của tôi có tiền trả, coi như tôi nợ phần ân tình này, tôi bây giờ là công dân bình thường, lại có bằng cấp, tháng tiền lương cũng đủ trả tiền phòng này đêm. Tiền tiêu vặt coi như tôi mượn , về sau trả lại.”


      cũng cảm thấy nhận tiền của đàn ông là chuyện hiển nhiên, cho dù Lữ Trị có tiền tiền đó cũng phải từ trời rơi xuống, mà là tiền ta vất vả kiếm được, phần ân tình này ghi nhớ, về sau nếu Lữ Trị cần gì ở , nhất định hỗ trợ tối đa.


      Buổi tối ăn cơm xong, Tiểu Ốc dạo đường có mục đích, ngẫu nhiên nhìn thấy đồ vật xinh xắn nên dừng lại mua, lại nghĩ Đậu Diệc Phồn cũng thích ăn khuya nên Tiểu Ốc dọc theo các quầy bán đồ ăn ở các chỗ gần đó tìm nhưng ngày tìm có thu hoạch.


      Ngày hôm sau, buổi sáng vì để tìm được Đậu Diệc Phồn, Tiểu Ốc còn cố ý tới vài cái sòng bạc, đều có tin tức gì, buổi tối Tiểu Ốc lại tới số quán bar để tìm nhưng ngay cả bóng dáng của ta cũng thấy, nghĩ đến cho dù là Đậu Diệc Phồn tại ở Macao ta chắc chắn cũng phải trốn rất kỹ, đến ngay cả người nhà Đậu gia cũng chưa gặp được lần.


      Đến thời điểm ngày thứ ba, Tiểu Ốc còn ôm hy vọng gì, cũng vội thức dậy sớm, có đôi khi mọi việc phải dựa vào số mạng! Tuy rằng từng gặp qua, nhưng có duyên phận, lười biếng đứng dậy thay bộ quần áo, tìm món đồ trang sức trang nhã, chuẩn bị ra ngoài giải sầu, nghe tiếng chuông cửa vang lên:


      “Ai vậy?”


      “ Tôi. ”


      “ Mời vào, tới sớm.” Tiểu Ốc mở cửa ra, là Lữ Trị.


      “ Tôi dẫn em ăn chút điểm tâm.”


      rất quen thuộc Macao, giống như Lương Triều Vĩ* có thể nhàn rỗi có việc gì ngồi máy bay riêng cho chim bồ câu ăn, tại có việc gì, suy nghĩ muốn đến Macao chơi bài nhưng mà chơi lớn, luôn có năng lực kiềm chế bản thân mình vô cùng tốt, bất luận là cho dù thắng hay thua chỉ chơi hai giờ liền nghỉ, đánh bạc nên lún quá sâu, hơn nữa có đánh 10 lần cũng có đến chín lần lừa gạt, nên cho dù có khôn khéo thỉnh thoảng vẫn bị lừa, cho nên thể quá đam mê thứ này.


      *Lương Triều Vĩ : là diễn viên Hồng Kông nổi tiếng. bắt đầu nghiệp với phim truyền hình và được mệnh danh là trong "Ngũ hổ tướng" của TVB thập niên 1980 cùng Lưu Đức Hoa, Hoàng Nhật Hoa, Thang Chấn Nghiệp, Miêu Kiều Vỹ.

      Chương 142 : Khen thưởng
      thường đến đây phải ?”


      “ Thỉnh thoảng.”


      “ Tôi thấy có vẻ như rất quen thuộc nơi này.”


      nhàm chán, kỳ cũng có gì. Có đôi khi muốn uống rượu phải Bắc Kinh, xa chút đến Paris, muốn dạo phố tới Hồng Kông, xa chút chắc phải NewYork. Muốn ăn điểm tâm, Quảng Đông, ăn món ăn ngon tới Hàn Quốc, nhưng tôi ghét Nhật Bản”.


      Lữ Trị hời hợt trả lời, nhưng kỳ đối với người quen thuộc rất hay trò chuyện nhiều.


      “ Tôi cũng thích Nhật Bản, vậy nếu muốn xem xiếc thú, chẳng lẽ phải chạy đến đoàn xiếc thú Mặt Trời hả?”


      , trước mắt tôi phải được xem rồi sao?” Lữ Trị cười xấu xa.


      “ Được lắm! ngứa da có phải ?” Tiểu Ốc đưa tay nhéo thiệt mạnh vào bên hông Lữ Trị.


      Lữ Trị trốn: “ Đánh là thương, mắng là , tôi có đau cũng vui vẻ.”


      “ Hừ! thôi.” Tiểu Ốc bỏ cuộc ta biết đau, bụng đói kêu ùng ục, Tiểu Ốc lôi kéo Lữ Trị về phía cửa.


      “ Chờ chút, cái này cho em, Macao gió lớn lắm.”


      Lữ Trị giống như làm ảo thuật, từ trong tay áo rút ra cái khăn lụa cho Tiểu Ốc quàng lên cổ.


      đẹp.”


      “ Vậy em muốn làm bạn của tôi hay ?”


      “ Tôi phải là bạn của rồi hay sao?”Bình thường ta rất bá đạo, khi nào để ý đến có đồng ý hay ?


      “ Đây chính là em nha, được đổi ý, lại lần nữa , tôi ghi lại lời này, để về sau em thể nào đổi ý được.”


      Lữ Trị lấy điện thoại ra cầm tay tựa mình vào cửa nhìn Tiểu Ốc.


      “ Mặc kệ .” Tiểu Ốc làm bộ cười cười qua mặt Lữ Trị.


      “ Xem như tôi trả tiền cho em, em lại lần nữa !”


      cần, sao mà vung tiền như rác vậy?”


      “ Tôi đây liền làm cho em cái Hoàng Kim Ốc*, em thích ?” cũng phải đùa, tên là Kim Tiểu Ốc, đưa cái này làm vật đính ước là lựa chọn đúng đắn.


      “ Tôi cần cái kia để làm gì? Muốn di chuyển cũng khó.”


      “ Vậy tôi liền cho em cái có thể di chuyển, về sau ai dám khinh thường em, với tôi, tôi liền đánh chết .” Lữ Trị khí phách .


      Tiểu Ốc nghe được chợt thấy cảm động, cho là tâm của mình sớm theo Đậu Diệc Phồn rời cùng Mộc Trạch Khải ban đầu mà tan biến, nhưng giờ lại dễ dàng bị ta kích thích lại, có lẽ cho tới bây giờ chính là thiếu tình chăng!


      Lúc này mới đáp ứng: “ Được rồi! Tôi lần, chuẩn bị nghe .”


      *Hoàng Kim Ốc: có trong câu chuyện cổ tích Trung Hoa ngày xưa về ngôi nhà được xây toàn bộ bằng vàng, bên trong còn có báu vật.

      Chương 143 : Là ta sao?
      “ Chuẩn bị xong rồi.” Lữ Trị nhấn nút ghi trong điện thoại hướng về phía Tiểu Ốc.


      Tiểu Ốc nhìn màn hình điện thoại kia cười, :


      “ Lữ Trị chính là bạn trai của Kim Tiểu Ốc.” xong Tiểu Ốc quay đầu, kiêu ngạo rời .


      Lữ Trị cất di động , quay người đuổi theo Tiểu Ốc, thích tính cách trẻ con của Tiểu Ốc, đáng .


      Hai người dạo con đường náo nhiệt, thời tiết hôm nay tốt, nơi nơi đều có du khách đến ngắm cảnh, Tiểu Ốc tuy ở đây hai ngày rồi nhưng mà chưa có dạo nhiều, Lữ Trị giới thiệu quán ăn rất đẹp vào buổi sáng, Lữ Trị đề nghị dạo khu du lịch:


      dạo ở khu du lịch chút .”


      có máy chụp ảnh hả?”


      đến đây mà có máy ảnh thú vị, di động cũng thể thay thế máy ảnh được.


      mua.”


      Lữ Trị kéo tay Tiểu Ốc trực tiếp mua, sau đó hai người dạo quanh khu du lịch, dọc đường ngừng lại chút nghỉ ngơi.


      Hai người giống như du khách bình thường, ngẫu nhiên chụp ảnh lưu làm kỷ niệm, rồi cũng mua chút đồ lưu niệm phương đông rồi ít đồ phương tây.


      dạo hồi thấy khát nước, bà lão bán nước lạnh cho Lữ Trị, hướng ta : “ gì ơi, vợ của là xinh đẹp.”


      “ Cảm ơn.”


      Lữ Trị như được nở hoa, đưa lên tờ tiền lớn, chẳng chờ lấy tiền thừa kéo Tiểu Ốc rồi.


      Tiểu Ốc cũng biết làm sao để hình dung người này, có đôi khi khí phách, đôi khi lại dịu dàng, thậm chí còn trẻ con như vậy, nhưng ở trước mặt người ngoài lại lạnh lùng kiêu ngạo, nhàn nhạt cười , vĩnh viễn mang phần xa cách. Có đôi khi ảm thấy Lữ Trị có nét tính cách giống Đậu Diệc Phồn, ví dụ như tính trẻ con này vậy, nhưng mà ở phương diện khác tuyệt đối giống, Lữ Trị có thể xúc động nhưng chỉ đối với mà thôi, còn với những người khác, vĩnh viễn rối loạn, mà ngược lại rất bình tĩnh, tươi cười thản nhiên, thủ đoạn đối phó cao siêu, nham hiểm, độc ác, giết người thấy máu. Bộ dáng khí chất cũng giống nhau, Đậu Diệc Phồn cười lên mang theo tia quyến rũ lại có chút ma mị, ta cười trông rất đẹp, nụ cười giống như ánh nắng mặt trời lúc sớm mai, nhưng mà cặp mắt kia lúc ngắm lâu phát nó sâu thấy đáy.


      Hai người dạo xung quanh, Lữ Trị đột nhiên phát ra cái tủ kính bày bức ảnh vô cùng hấp dẫn, kìm lòng được tới xem, đứng ở bên cạnh tủ kính nhìn bức họa treo trong đó.


      Tiểu Ốc vừa quay đầu, cũng định tới xem chút, kia là bức ảnh của người con , đúng chính là Tiểu Ốc, mặc thân váy lụa trắng đứng bên cạnh người con trai xinh đẹp tuấn, trong ảnh người con trai nhìn người con bên cạnh, mà cái người kia ai khác là Đậu Diệc Phồn.
      rina93Gấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 144 : Là ta?
      Ông chủ cửa tiệm thấy bọn họ kinh ngạc nhìn chằm chằm tủ kính, vốn cũng để ý, quay vào mới tình cờ phát bé kia chính là trong bức ảnh, nhìn Tiểu Ốc nở nụ cười:


      “ Xin chào, chính là trong bức ảnh!”


      Tiểu Ốc gật đầu, hốc mắt bắt đầu đỏ lên : “ Ông chủ bức ảnh này làm sao lại ở đây?”


      nhớ lúc cùng Đậu Diệc Phồn làm đám cưới có công khai ra ngoài, thậm chí hôn lễ tổ chức cũng vội vàng, còn chưa kịp chụp ảnh vào ngày cưới, bị bắt .


      “ Là vị khách hàng muốn lộ quý danh cầu làm.”


      “ Vị khách hàng kia ở đâu? Là người con trai trong bức tranh này sao?”


      Ông chủ cửa tiệm lắc đầu: “ phải, ta mấy ngày nữa đến lấy, nhưng mà gần tháng rồi, có thể là ta gặp phải chuyện gì đó nên chậm trễ, tôi nhìn bức ảnh này đẹp nên lấy ra treo lên tủ kính để mọi người thưởng thức.”


      “ Ra là vậy! Vậy ông chủ có thể bán cho tôi được ?” Tiểu Ốc hỏi.


      “ Điều này e rằng được, vị khách kia thanh toán nửa tiền đặt cọc rồi, chờ ta đến lấy, nếu có thể lưu số điện thoại di động, chờ ta đến lấy, tôi giúp hỏi xem ta có đồng ý .”


      cần, cảm ơn.” Tiểu Ốc thất vọng xoay người cùng Lữ Trị ra ngoài.


      Lữ Trị nhìn vẻ mặt Tiểu Ốc rất thất vọng, trong lòng có chút vui, nhưng vẫn hỏi :


      “ Em nếu thích bức ảnh đó, tôi có thể sai người đến đây coi chừng, chờ người mua xuất , tôi bảo thuộc hạ thiết phục ta bán bức ảnh lại, hoặc là tôi tìm người làm lại cho em bức.”


      cần, vì sao phải làm vậy?”


      Tiểu Ốc nhớ Lữ Trị phải là người rộng lượng, thậm chí là tàn nhẫn, vì sao phải làm như vậy? ta sợ nhìn vật nhớ người, vĩnh viễn quên được sao?


      “ Em nếu nghĩ, có bức họa này em vẫn nghĩ đến ta, còn nếu nghĩ cho người có đứng trước mặt cũng vô dụng, cho nên nếu em thích mua ! Em mua hay mua đối với tôi đều có khác nhau, nhưng tôi thích em phải khổ sở thành ra cái bộ dáng như vậy, nên em cứ mua về.”


      “ Lữ Trị, tôi biết rất cưng chiều tôi, hôm nay mua là bức tranh, về sau tôi nghĩ muốn đàn ông, có cho tôi mua về hay ?”


      “ Đương nhiên là cho, em nếu dám mua đàn ông về, tôi làm gì em, nhưng tôi lập tức giết chết hết mấy tên đó.”


      là phần tử bạo lực! Tôi đói bụng rồi, chúng ta lại kia ngồi chút.”


      Tiểu Ốc xong kéo tay Lữ Trị , sau đó tìm cái cửa hàng đồ ngọt ngồi xuống.

      Chương 145 : Cũng đủ
      Ăn đến khi no bụng, tâm tình Tiểu Ốc có chút bình phục lại, bắt đầu hướng Lữ Trị thẳng thắn:


      “Kỳ lo lắng của là dư thừa, bởi vì ra tôi là người máu lạnh, tôi ta, trước đó tôi bỏ ra mười sáu mười bảy năm để người, nhưng cái người kia lại chán ghét tôi, vì muốn thoát khỏi tôi, tiếc chuốc rượu cho tôi say rồi đem cho người đàn ông khác hưởng thụ, nhưng ngờ là tôi có thể trốn thoát được. nhưng là tính toán sai chút, bởi vì lúc đó ta nhầm phòng, nằm giường của . Còn thời điểm bắt đầu với Đậu mỹ nhân, tôi thương ta, cho tới bây giờ cũng có. Nhưng tôi cũng phải cảm ơn ta, vì nếu ta, có tôi tại, tôi mang theo lòng biết ơn mới cùng đám cưới, khi đó tôi thể về nhà, là ta chiếu cố tôi, , nhưng dần dần cũng nảy sinh tình cảm với ta, ta giống như người thân của tôi, tôi rất biết ơn cho nên chọn kết hôn với ta, nhưng mà ngờ cái tên đáng ghét kia lại tới phá hủy hôn lễ của tôi, làm cho tôi bị tuyên án mười năm tù, lúc ngồi tù tôi cũng hiểu vì sao Đậu Diệc Phồn tới thăm tôi, giống như xem là tôi biến mất khỏi thế giới này vậy, ba của ta có thể vĩnh viễn quản được nơi cư trú của ta hay sao? Tôi chỉ muốn đáp án, liên quan gì đến tình .”


      “Tôi hiểu rồi, chỉ cần em cùng có quan hệ tôi ghen nữa, thậm chí có thể huy động lực lượng tìm người để giúp em tìm ra đáp án.”


      Chỉ cần Tiểu Ốc thương cái tên đàn ông kia, về sau vì báo ân mà có quan hệ xác thịt, cũng có thể chấp nhận.


      “Tôi biết rồi, nhưng là tôi cũng có cố ý tìm, có lẽ ngày nào đó tình cờ gặp lại. Duyên phận nếu còn tự nhiên mà hội ngộ, chơi đủ rồi, chúng ta trở về thôi!”


      “Chưa có dạo phố? Em còn chưa mua quần áo mà.”


      “Mua tôi cũng có nhà để mà cất vào.”


      có nhà để về, chung quanh thân thích, mua nhiều làm gì?


      “Nhà của tôi cũng là nhà của em, mệt mỏi quay trở về ở, nơi đó là chỗ đặt chân cho em, tôi là bạn trai của em, cái gì mà có nhà hả?”


      “Được.” bây giờ còn chưa có mệt, nhưng mà lúc cảm thấy mệt mỏi tìm tới đó làm điểm dừng chân, cần nhiều chỉ cần có cái gia đình hoàn chỉnh là đủ rồi.

      Chương 146 : Đủ
      Ai có thể cho ngôi nhà, có thể cùng người nào, chút nguyên tắc để xác định cũng có. Khát vọng trong nội tâm cùng với thực tế đầy rét lạnh này khiến cho bụng đói ăn quàng. Đối với bị ném bỏ ở nhi viện mà nhà so với cái gì cũng quan trọng hơn.


      Sau khi hai người trở lại khách sạn tắm rửa, sau đó cùng nhau nằm ngủ. đêm này Lữ Trị vẫn như cũ,rất an phận. Điều này làm cho Tiểu Ốc an tâm ít.


      Sáng sớm ngày thứ hai, ở đường đến sân bay, Vương Triệu Quân gọi điện thoại tới: "Tiểu Ốc, có nhiệm vụ rồi."


      "Là cái gì?"


      " tay tôi có hai nhiệm vụ, cho chọn . là vụ án buôn bán chế tạo tiền giả đặc biệt lớn, cần tìm ra ô dù đứng phía sau màn là ai. Nhưng vấn đề lớn nhất là, ông chủ kia bị người của chúng ta bắt, có lẽ phải cướp tù, phải diễn khổ nhục kế, chịu bị thương.Nhiệm vụ này hơi mệt mỏi chút, nên cho 15 điểm. Hai là tra ra danh sách đánh bạc của các quan viên ở Macao, việc này cũng tốn nhiều sức. Mấy quan viên kia vốn là những người theo bên cạnh Điền Đại Quân lâu, tôi nghĩ đều biết. Thời gian là tháng, loại bỏ những người nằm trong danh sách là biện pháp tốt nhất, nhớ là phải tận lực lấy được tài liệu của các quan viên đến đó. Ở sòng bạc, vì bảo vệ tánh mạng, mọi loại chuyện đều có." Hai vụ án này cấp đều rất coi trọng, nhưng có ai nhận, cho nên tùy Tiểu Ốc chọn.


      "Lần này lại là ai? phải lại muốn tôi sắc dụ mấy ông già nữa chứ?" Như vậy chịu nổi, quá nhàm chán.


      "Lần này là người trẻ tuổi, nhưng nghe gần nữ sắc, có thể thử đến gần những người bên cạnh . Nghề nghiệp đoán chừng là ghét ."


      "Cái gì?"


      "Sòng bạc quan hệ xã hội." Tục xưng là sòng bạc tiểu thư, có thể bồi ngủ, cũng có thể tự mình lựa chọn cùng khách lên giường, có chút khác với cái chủng loại kia..., nhưng vẫn là loại.


      "Quả nhiên rất ghét." rất ghét phải đóng vai những nhân vật có đầu óc kia, phải Tiểu Tam chính là □□, ghê tởm.


      " có thể lựa chọn nhiệm vụ thứ nhất."


      "Tôi chọn cái thứ hai." Xem ra là số mạng muốn ở lại Macao rồi, cho dù là cho tự lựa chọn, nhưng rất ghét cái nghề nghiệp như vậy.


      " bây giờ ở đâu? Tôi đem thân phận mới, tài liệu cùng bối cảnh đưa cho . Trước hết phải làm quen chút, tôi cho hai ngày để quen thuộc thân phận mới."


      "Tôi ở Macao, vừa định trở về, nhưng xem ra cần nữa. Những thứ đó cứ gởi cho tôi, đừng quên làm cho tôi chút châm phòng thân." Tiểu Ốc rất oán niệm, xem ra muốn sớm chút hoàn thành.
      rina93Gấu's thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 147 : Bên này
      " vẫn nên trở lại chuyến ! Tôi phải cho người dạy thế nào nạy khóa, mở khóa, mở tủ an toàn, lại học thêm chút cách leo tay lên những tòa nhà cao ốc, tôi nghĩ thích những khóa học này. Có như vậy mới có thể lấy được tài liệu của khách hàng sớm chút. Phòng làm việc của ông chủ sòng bạc cũng phải là dễ mở như vậy."


      "OK, nhưng tôi trở về sao chứ?"


      "Điền này đúng là có chút khó khăn, nhưng Macao lại quá phiền toái, rất dễ bị người khác chú ý, mà ở chỗ đó cũng có dạy những khóa này." Vương Triệu Quân cũng rất khổ não.


      "Đến Nam Thành ! Tôi có thể dừng chân ở đó, cũng bảo đảm bí mật hơn, kêu thầy đến Nam Thành dạy tôi." Tiểu Ốc nghĩ Lữ Trị cho chỗ tốt, vừa bí mật vừa rộng rãi.


      "Được, đợi tôi đem địa chỉ gửi rồi mời thầy đến dạy ."


      Sau khi Tiểu Ốc cúp điện thoại nhìn thấy Lữ Trị liếc mắt nhìn mình: "Thế nào?"


      "Em lại có nhiệm vụ? Ở Macao?" cau mày. phải chuyện tốt.


      "Đúng vậy, trước mắt, em muốn ở lại đây năm ngày, có thể giúp em tìm chỗ bí mật ? Bởi vì có người muốn tới dạy em chút kỹ năng." Tiểu Ốc thích những thứ kỹ năng muôn hình vạn trạng kia, như thuật hóa trang lần trước cũng rất thú vị


      " biệt thự ở giữa sườn núi, tuyệt đối bí mật. vốn định đưa cho em làm quà sinh nhật, nhớ 12 tháng sau là sinh nhật em, định đến lúc đó tặng cho em."


      " tặng em món quà lớn như vậy ah!" Tiểu Ốc cảm thấy cần thiết.


      " cảm thấy tặng quà cho người mình tin tưởng là đáng giá, em cứ nhận . là thương nhân, làm sao để ình thua thiệt chứ. Hôm nay tặng quà cho em, nếu sau này lại cùng em kết hôn, của em còn phải là của sao, còn nếu may mắn coi như là đưa cho em tiền chia tay rồi."


      Nghe như vậy Tiểu Ốc thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn là chịu tiếp nhận: "Khế ước mua bán nhà coi như xong, em cũng có thói quen phiêu bạt khắp nơi, có chỗ cho em ở cũng là tệ rồi."


      Lữ Trị cũng miễn cưỡng . Sau khi trở lại Nam Thành, Tiểu Ốc trực tiếp vào ở. Tiểu Ốc phải học tập rất nhiều thứ nên muốn gặp cũng rất khó. phải Tiểu Ốc làm bộ làm tịch, mà thường như thần long thấy đầu thấy đuôi, biết theo thầy giáo chạy nơi nào.


      Mấy ngày sau, Tiểu Ốc căn bản học xong cách mở các loại khóa, tay leo lầu, nhưng còn phải học tăng cường, bởi những thứ đó phải trong thời gian ngắn có thể học giỏi được.


      Lúc gần , Tiểu Ốc gặp Lữ Trị, nhưng lại cố ý dịch dung, tới cũng vừa đúng giờ. ngồi xuống đối diện , Lữ Trị cũng chưa nhận ra được: "Tiểu thư, nơi này có người ngồi."

      Chương 148 : Phá vòng vây
      "Vậy sao?" ngồi đối diện , cười ha ha.


      Vừa nghe thanh Lữ Trị hiểu, nhưng bộ dáng này khiến nhận ra: " Tiểu Ốc, em làm gì vậy?"


      "Đây là hình tượng mới của em, xem được ?" Tiểu Ốc bày ra tạo hình mới của mình, chút thành thục lại phong tao, mái tóc quăn dài màu hạt dẻ, làm àu da trắng, lỗ mũi cao, bộ ngực rất lớn, lộ ra gần nửa rãnh giữa hai vú, thoạt nhìn giống như là hỗn huyết báu vật.


      "Đẹp mắt." Rất có cảm giác thần bí.


      "Tự em làm đó." Tiểu Ốc đắc ý. gọi là Gemma, ý nghĩa là bảo thạch, đối với tên mới này cũng rất ưa thích. Bối cảnh là con lai Trung - Ý, cha mẹ , lớn lên tại Nhi Viện Trung Quốc, bởi vì dính vào ma túy mà bị mất công việc. Sau khi ra ngoài, tại là cái bộ dáng này, người có đồng nào nên muốn Ma ò tiền.


      "Em giỏi! Hôm nay em phải sao?"


      Tiểu Ốc gật đầu: "Ngày sinh nhật em, có thể tới Macao , em muốn cùng mừng sinh nhật."


      Nếu đáp ứng lui tới nghiêm túc, có qua loa như kiểu có cũng được mà có cũng sao. hiểu công việc của mình đối với có bao nhiêu công bằng, chung đụng ít mà xa cách nhiều, hơn nữa lại dễ dàng tiếp xúc với người khác phái. Nhưng trước mắt Tiểu Ốc có biện pháp thay đổi trạng, chỉ có thể tận lực cùng gặp mặt, cùng lắm hôm đó cẩn thận chút khi chạy ra ngoài là được.


      Lữ Trị cầu cũng được: " nhất định đến, có gì điện thoại cho ."


      "Ừ." Tiểu Ốc gật đầu cái. Khi hai người ăn cơm trưa xong, Tiểu Ốc muốn tiễn: " làm việc ! Em trước!"


      Nhìn rời , Lữ Trị thở dài cái, sau đó bắt đầu mong đợi lần gặp mặt sau. . . . . .


      Bộ dáng mới này của Tiểu Ốc khiến liền được chọn. Mặc dù thông thạo ngữ, nhưng thắng ở cái xinh đẹp, nên được nhận chức ở Macao Đệ Nhị đại sòng bạc. Đệ Nhất đại sòng bạc tự có cấp bậc cao hơn, dĩ nhiên là cao hơn những người như , nên Tiểu Ốc chỉ được phụ trách ở Đệ Nhị Đại sòng bạc.


      Cuộc sống mỗi ngày của hết sức nhàm chán. Mỗi sáng, cùng mười mấy tiểu thư khác, ăn mặc mốt, xinh đẹp, mặc phanh ngực hở chân váy. Vừa có khách đến, các liền đứng thành vòng tròn, khách hàng ở chính giữa nhìn chung quanh vòng rồi lựa chọn. Nơi này mỹ nhân rất nhiều, hỗn huyết cũng nhiều, hơn cũng nhiều lắm, nhưng ít hơn cũng thiếu.
      Chương 149 : Ta tới
      Tiểu Ốc ở vị trí số , nhưng cũng phải là kém nhất. phải trụ cột, cũng đứng kế cuối. ra như vậy là tốt nhất, dễ dàng đưa tới họa sát thân. Bởi nếu quá nổi trội dễ dàng bị người ghen tỵ , bị người đánh hoặc là ám sát. Nơi này là Macao, là Thiên đường cũng là địa ngục. Đối với người thắng tiền mà là mùa xuân hi vọng, còn đối với người thua tiền là mùa đông tuyệt vọng. Chúng ta có thể ở chỗ này cả đêm phất lên rất nhanh, nhưng cũng có thể liền quần cụt cũng có.


      Nhìn nơi này mỗi ngày trình diễn các màn đại hỉ đại bi, Tiểu Ốc dần dần có chút chết lặng. thích nơi này, quá nhiều việc chém giết, mỗi ngày cứ luân phiên trình diễn, vay lãi suất cao rồi bị chém tay chặt chân, chỗ nào cũng có. Ban đêm nếu ra cửa cũng phải đặc biệt cẩn thận, vì đạt được tiền đánh bạc mà nhiều người bí quá làm liều, nạn cướp bóc vào ban đêm đặc biệt nhiều hơn.


      Tiểu Ốc cứ như vậy mà trải qua ngày. Mới vừa ứng phó xong khách quen, Tiểu Ốc từ trong sòng bạc ra, nghĩ muốn hít thở chút khí mới mẻ. Lối bộ rất an tĩnh, chỉ có tiếng gió gào thét ở bên tai, bây giờ là tháng tư, Tiểu Ốc cởi bỏ giày cao gót cầm ở trong tay, nhắm mắt lại mà , rất chậm. Tiểu Ốc thích nhất là mỗi lúc trời tối sau khi tan việc, bộ sát vách phố, tìm cửa hàng để ăn khuya, mực viên cũng tốt, bánh trứng cũng tốt, chỉ cần là ấm áp, đều thích. Bởi như vậy mới cảm thấy ấm lòng, cũng giảm bớt mệt mỏi. Sòng bạc quản rất nghiêm, phải là người nổi trội nhất trong sòng bạc, căn bản được vào phòng làm việc của ông chủ. Tìm lâu như vậy mà cũng có chút tin tức, xem ra thể sa sút như vậy, mà phải để bản thân tỏa sáng lên, nhanh chóng trở thành người đứng đầu. Nhưng muốn đứng đầu, nhất định phải có hậu thuẫn vững mạnh, muốn kéo Lữ Trị vào, cho nên chỉ có thể dựa vào mình, hi vọng bị chèn ép quá thảm.


      Gió vẫn thổi bên tai, có lẽ lúc này Đậu Diệc Phồn cũng ở Macao, liệu có hay nghe được tiếng gió giống như vậy?


      Sòng bạc trừ những tiểu thư như Tiểu Ốc, còn có diễn viên vũ điệu cao cấp, họ thân thủ xinh đẹp động lòng người, cũng thường xuyên lấy được lòng của những khách cũ. Ngày hôm đó diễn viên vũ điệu nổi danh nhất của sòng bạc bị bệnh thể lên đài, tới lúc gấp rút mọi người biết nên làm thế nào cho phải Tiểu Ốc nhàng đẩy cửa ra: "Để tôi thử."
      rina93 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 150 : lên
      "? Múa kiếm là vũ điệu có độ khó cao." Những diễn viên vũ điệu kia đối với Tiểu Ốc xì mũi coi thường. ta biết biên soạn ít vũ điệu có thể nhảy được sao? Họ là những người trong nghề, còn thể nhảy tốt được. Đây lại là màn trình diễn mà Lưu Ngũ Gia cố ý muốn xem .


      "Vậy các còn có biện pháp khác sao? Yên tâm, nếu thất bại tự tôi chịu trách nhiệm." Tiểu Ốc nếu bày ra việc diễn viên đó ngã bệnh sớm chuẩn bị tốt. Gần đây có lén luyện tập, hơn nữa lại có thân thủ tốt, múa kiếm cũng gây khó khăn cho .


      Mọi người suy nghĩ chút, xác thực có cách nào, nếu kẻ ngu này muốn lên lên !


      Người ta đem vũ y đưa cho , Tiểu Ốc lắc đầu cái: " cần, tôi có đem theo rồi."


      Tiểu Ốc xong từ trong bao móc ra bộ y phục vào bên trong thay. Quần áo lộ liễu đó căn bản thích hợp cho diễn xuất. Mặc dù làm vậy khiến những người này biết mưu đồ lâu, nhưng Tiểu Ốc cũng kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ nhất chiến thành danh, sau đó rời nơi này.


      Vóc người Tiểu Ốc cân xứng, mặc vào bộ kia cũng rất hợp, nửa người là kiểu dáng cung đình phương tây, tay áo rộng thay đổi dần sang màu lam, nửa người dưới là cái quần ống loe rất rộng, cũng đồng dạng là màu lam thay đổi dần. Bộ quần áo này là cố ý đặt, nhìn từ xa lôi thôi lếch thếch, nhưng nhìn gần thấy ôm trọn bộ ngực đầy đặn, nhìn rất sinh động, cũng hết sức hấp dẫn. Nhưng chút cũng nhìn thấu, để cho người muốn thấy lại thấy được. Khi bước tựa hồ có thể nghe được tiếng gió, hết sức câu chấp. Thoạt nhìn, nửa người quyến rũ xinh đẹp, nửa người dưới sạch câu chấp, đúng là tổ hợp kỳ quái.


      Vốn là kiểu múa kiếm theo kiểu truyền thống Trung Quốc nhưng lại bị Tiểu Ốc đổi thành dạng kịch mang sắc thái phương tây. Trước đó Tiểu Ốc tốn tiền để làm đĩa nhạc đệm phù hợp.


      Lúc ánh đèn sáng lên mọi người chỉ thấy ăn mặc quái dị từ từ lên sân khấu, bước chân của chậm chạp, tựa hồ có chút do dự, nhưng cũng may là dáng người rất đẹp, khí chất cũng tốt. Lúc ngẩng đầu lên, đó là gương mặt mang vẻ u sầu nhưng lại đầy trìu mến. Vốn là Lưu Ngũ Gia muốn nổi đóa vì tiết mục mình cầu bị hủy bỏ, nhưng khi thấy ngẩng đầu lên, phát sắc nước hương trời những bất mãn vừa rồi như bị chặn ở trong cổ họng, ra được.


      Mọi người nghi ngờ biết ấy muốn biểu diễn lúc nào liền nghe thanh truyền tới: "Chỉ cần ngươi giết vương tử ngươi mới có thể sống sót, chính vương tử phản bội tình của ngươi, tại sao ngươi giết ?"

      Chương 151 : bạo hồng
      "Chỉ cần giết vương tử, có thể sống tiếp, vương tử phản bội các ngươi, tại sao giết ta?''


      Lúc nâng đầu lên, trong mắt giống như có sát khí, cái loại đó hồn nhiên thành sát khí, để cho cầm kiếm, liền cho người ta cảm giác nguy hiểm.


      trước mắt này tuyệt đối thoát khỏi hình tượng công chúa nhân ngư lương thiện trong câu chuyện cổ tích, nếu là công chúa nhân ngư, cũng nhất dịnh là công chúa báo thù, trong mắt lóe lên phản bội của vương tử, mà tuyệt vọng đến mức trong mắt có độ ấm áp, muốn giết vương tử.


      Tiếp theo thấy chậm rãi lấy thanh thủy chủ trong túi áo, bắt đầu biểu diễn, Tiểu Ốc múa thủy chủ trong tay, thỉnh thoảng xoay tròn, thỉnh thoảng nhảy lên, theo vũ bộ của , võ đài dần dần sáng lên, biết lúc nào phía treo rất nhiều tuyến dây có quả cầu hoa hồng, nhúc nhích thân thể, sau đó bỏ rơi thanh thủy chủ, bắn trúng dây thừng, khiến quả cầu từng trái rơi vào trong ngực của , đem từng quả cầu ra, quăng cho đám khách nhìn mình biểu diễn, nhạc ngưng, sau đó võ đài tối đen như mực, rồi lại sáng lên. võ đài còn bóng dáng người đẹp, chỉ để lại thanh thủy chủ đất.


      Nếu thấy thanh thủy chủ này, mọi người tưởng biểu diễn vừa rồi là trong mơ, động tác kia quá đẹp.


      Nhóm khách sau khi xxem xong, rối rít khỏi vừa rồi là ai, trong đem, tiểu thư nổi tiếng, đột nhiên nhất chiến thành danh, rất nhiều người hâm mộ mà đến, muốn nhìn thấy phong thái của .


      đỏ rồi, lấy được tiếp đón của ông chủ, nhưng từ ngày đó trở , cần đón khách bình thường, chỉ cần ứng phó khách quý, thỉnh thoảng lên vũ đài nhấy máy cái.


      Nhưng cuộc sống hề đơn giản, bạo hồng của , đưa tới rất nhiều ghen tị, đàn ông có nhiều tiền rất muốn ngủ cùng , nhưng để ý tới bọn họ, chỉ là đưa tới đưa , chỉ là công việc đánh cuộc thuộc bổn phận của tác giả.


      Chợt có khách muốn ăn đậu hũ của , sờ tóc sờ mông, dù sao cũng là tóc giả, mông giả, ngực có ai động vào, mặc dù sờ cũng là sờ đồ đệm thêm bên ngoài, nhưng có ai dám sờ ngực , tay chưa đến gần dã bị bắt được.

      Chương 152 : nguy cơ
      Các cấp bậc của sòng bạc sau khi nghe làm vậy cũng ngăn cản, bọn họ thấy con vờ tha để bắt . như gần như xa, mới phải cảnh giới tối cao, chỉ cần có thể kiếm tiền, mặc kệ bán thịt hay , cũng theo , dù sao trước mắt là Đại Hồng Nhân.


      Chẳng những người đẹp còn có thân công phu, chủ yếu gọi đến ngồi để cho bọn đàn ông nhìn, rất là mới mẻ, tất cả mọi người suy nghĩ mỹ nhân kiêu ngạo như vậy, rốt cuộc ai có thể bắt lấy trái tim của , vì vậy quà tặng liên tục được đưa đến phòng nghỉ của , đồ quý trọng trả lại, có giá trị như món ăn hay hoa quả nhận.


      Ngày hôm đó mới tiếp xong vị khách quý, khéo léo từ chối khách muốn mời ăn, từ của sòng bạc xoay người vào trong.


      Mới được mấy bước bị tiểu thư tiếp khách gọi lại "GEmma, hôm nay sinh nhật của chị Nguyễn, em cùng nhé! chúng ta cùng hát tại phòng đặt bên ngoài.


      "Sao ở ktv của nhà mình?" Phải biết sòng bạc phụ thuộc vào phát triển của khách sạn. Sòng bạc của bọn họ là khách sạn 5 sao, ktv đều có, họ là nhân viên nội bộ, tiêu phí có thể được giảm 8%, tại sao muốn chỗ khác?


      "Công ty có nhiều bí mật, nếu nhiều người biết sao có thể tự tại bên ngoài, nhanh ! Mọi người cũng mới , chờ chị thông báo cho em." Tiểu thư nọ cười rồi đẩy Tiểu Ốc , vè phía xe chuẩn bị, bảo lái xe khởi động xe.


      lên xe, cảm thấy kỳ quái, tài xế lái xe là người chưa thấy qua, hỏi tiểu thư bên cạnh :"Xe này của chị?"


      " phải, của người thân thích, người lái là của chị."


      Cảnh giác của có buông lỏng xuống, nơi này là Macao, bởi vị các tiểu thư tranh giành người tình mà có chuyện, chỗ nào cũng có, phải cẩn thận.


      Quả nhiên xe hướng đến tòa nhà có ít người, nghĩ bây giờ mình hô hào cũng muộn rồi, có thể nhảy xe nhưng có chứng cứ chứng minh tiểu thư này muốn đối phó với mình, cộng thêm biết sau ta có bao nhiêu người, tương lai khó mà phòng bị, bằng tùy cơ hành , công phu của đối phó với mấy tiểu thư này là có thừa.
      rina93Gấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 153 : liều mạng
      VÒng tay chứa ám khí mang, trong sòng bạc loại người gì cũng có, hơn nữa sòng bạc có quy củ của sòng bạc, vì phòng ngừa vài tiểu thư vì bất mãn với khách mà trả thù, đeo đồ trang sức cũng có quy định, chỉ có thể đeo trang sức so sòng bạc cung cấp, bình thường mượt mà nhọn, xinh xắn nhét được đồ trang sức khác, nên bây giờ tay đánh giặc, phải vô cùng cẩn thận mới được.


      làm bộ ngu ngốc, ngủ gà ngủ gật, đến địa điểm là trời gần sáng.


      Cửa xe mở ra gió biển thổi tới, ngáp cái xuống xe, cái này khiến tiểu thư phát được biết, càng ngu ngốc ngoan ngoãn xuống xe, ngược lại giảm phiền não ình, tiếp tục lừa dối :"Họ trong kho hàng phía trước, nơi này bí mật của chị cũng biết, chij dẫn em .''


      Lừa gạt đứa trẻ hả ?


      Tiến vào còn có mạng?


      Giẫm cát dưới chân, theo hướng đến nhà kho, nặng nề theo tiếng gõ của tiểu thư kia, bị người bên trong đẩy ra, có thể khẳng định đây là người đẩy của sắt này, phải nữ, cửa dầy như vậy, nữ thể đẩy được, lực cánh tay của gã này, nghe thanh như luyện qua.


      Cửa mới mở ra, trong nháy mắt nhìn thoáng qua bên tỏng cái, có nữ, đoán chừng là có người muốn hại , lộ mặt chỉ có tay sai, có chút thất vọng.


      đột nhiên mở 'thụy nhãn', dùng móng tay sắc bén đặt vào cổ của tiểu thư kia, hơi sức lớn đem máu của ta chảy ra, thương chính là ta vẫn kêu, : "A! Buông ta ra!"


      "Đừng mơ, để họ tới, ta cắt đầu của ngươi." Tiểu Ốc quát.


      "Các ngươi đừng tới." hình như tiểu thư lúc này mới biết sợ, tưởng rằng Tiểu Ốc chỉ biết múa kiếm thôi, ngờ sức cũng lớn vậy, tốc độ cũng nhanh, giờ phút này cổ của mình máu chảy, thường mình nước mắt rơi.


      Tựa hồ tiểu thư này có địa vị gì, trong kho hàng mấy gã đẩy cửa lớn hơn.


      Chương 154 : hung hăng
      Sau đó nhặt gậy gộc lên, vọt ra, vây quanh hai người, "Buông ta ra, cho ngươi ."


      Tiểu Ốc làm sao buông cây cỏ cứu mạng, vừa nắm cổ vừa hỏi, " cho ta biết, tại sao lại muốn dẫn ta tới đây, ta thả người."


      "Là Chị Nguyễn muốn ngươi, hồi trước chị Nguyễn là đầu ghế, bây giờ là ngươi....". CHị Nguyễn công bằng, ình khoản tiền để đưa Tiểu Ốc tới đây, gọi những tên đàn ông này cưỡng dâm ta, sau đó giết chết ném vào biển để thần biết quỷ hay.


      "Tốt." Tiểu Ốc ngeh xong đẩy ta ra, sau đó xoay người , đón lấy gã giơ đao, gã ta nhìn dáng dấp xinh đẹp của có chút do dự, phải thương hương tiếc ngọc mà là muốn hiếp xong rồi giết, nếu được hưởng thụ có hứng.


      thấy có do dự, đưa tay vuốt ve ngực của mình, :"Ngươi giết ta, ta cho ngươi phong lưu khoái hoạt."


      Gã ta nghe xong, ném đao, hướng xông tới, muốn ôm , nhặt thanh đao dưới chân mà gã ta ném tới, chỉ dùng ba hơi sức. ra máu là được, ngộ nhỡ tàn phế hoặc là chết rồi, chính là tự vệ quá độ, phải ra khỏi nhiệm vụ.


      Gã ta ngờ có chiêu này, người mảnh như vậy cũng kêu đánh giết, trong lúc né tránh quên vung đao chém giết, dùng ba phần hơi sức, sợ hơi sức quá lớn chém chết người nào tốt, cứ như vậy, nàng dần dần rơi vào thế yếu , bởi vì thể lực cạn kiệt, tay bắt đầu nhũn ra, phải tượng tốt....


      BỌn giết đỏ cả mắt, cưỡng gian cũng quên hết , trong lòng chỉ có ý tưởng duy nhất, chém chết đàn bà phách lối này.


      nhất thời tránh được, lưng bị chém nhát, vết đao sâu, cố nén thương, tiến lên bước, khiến đao bị rút ra, sau đó ta nắm chặt đao, định chém vào cánh tay. hung hắng nhìn ."Ta từng bước, các ngươi lại từng bước ép sát, có muốn hay thử lại lần nữa, ta dạy các ngươi cái gì gọi là lưới rách cá chết, cùng lắm chúng ta cùng nhau xuống Địa ngục."
      Chương 155 : Thay phiên
      “ Vậy sao?”


      tên đàn ông bị thương trong đám vung gậy hướng Tiểu Ốc đánh tới, Tiểu Ốc liền bị trọng thương, sức lực ở tay giảm xuống, chém đao chính xác, trở mình né nhưng kịp người kia vung gậy đánh tới, mắt thấy tránh khỏi, nhưng nếu cánh tay của mà trúng gậy của tên kia có mà gãy xương, Tiểu Ốc nghiêng mình né nhưng gậy kia vẫn trúng lưng may mà đụng ở vị trí vết thương.


      Tiểu Ốc đau đớn hít ngụm khí, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, nửa người bị thương đau đớn như nhũn ra ngã xuống đất.


      Trong đó có tên đàn ông thấy tình thế như vậy liền đoạt Tiểu Ốc từ trong tay Trường Đao, với những người khác: “ Xinh đẹp như con nhóc này, chém chết như vậy là đáng tiếc, chúng ta cũng lại thưởng thức rồi giết chết cũng muộn!”


      “ Ý kiến hay.”


      Mấy tên đàn ông nhìn xung quanh, mới vừa rồi bị Tiểu Ốc đánh bị thương nên vừa rồi ở đây sợ quá biết chạy chỗ nào rồi, tại bờ cát chỉ còn bọn chúng mà thôi, ánh đèn mờ nhạt, Tiểu Ốc vì đau đớn cơ thể mà lạnh run, làm ấy tên đàn ông thoạt nhìn đặc biệt mê người, nghe đứng đầu sòng bạc lớn cũng là này( là Tiểu Ốc), liền cảm thấy có chút hấp dẫn.


      “ Nơi này lạnh, mấy người đem ta kéo tới kho hàng rồi chậm rãi mà hưởng thụ.” tên đàn ông bỉ ổi trong đám .


      Mấy tên kia nghe vậy liền nắm lấy tay Tiểu Ốc kéo tới kho hàng, động tác chút nhàng mà thô lỗ đáng sợ, sau lưng Tiểu Ốc vết thương vẫn chảy máu, bị bọn họ lôi kéo như vậy bốn năm mét, kéo vào kho hàng vết thương sau lưng càng thêm đau đớn khó chịu hơn, hỗn hợp đất cùng cát dính lên miệng vết thương hơn nữa bị nắm lấy từ phía sau lưng làm ma sát với vết thương, tựa hồ máu thịt muốn lẫn lộn, mùi máu tươi chảy ra quanh quẩn bên chóp mũi……


      Mấy tên đàn ông kéo Tiểu Ốc vào kho hàng xong, trực tiếp ném xuống đất, sau đó bổ nhào tới , bắt đầu sờ soạng bộ ngực cùng bụng dưới của Tiểu Ốc, nhưng kiêu ngạo, còn sót lại chút ý thức làm sao có thể để cho bọn chúng thực được ý đồ, Tiểu Ốc cố nén tức giận, làm ra bộ dáng vô cùng yếu ớt, vào thời điểm bọn chúng dựa vào gần sát người mình, hai tay của Tiểu Ốc đồng thời vươn ra, hướng vào hai cái cổ của hai tên đàn ông gần nhất, chém, gần như là dùng toàn bộ hơi sức vào, lần này chuẩn xác, hai tên đàn ông chưa kịp lên tiếng ngã xuống đất.


      Mấy tên khác thấy Tiểu Ốc hung hăng như vậy sợ hãi chính mình cũng gặp họa, bàn bạc với nhau rồi : “ Hai người tụi bây bắt lấy hai tay của ta, còn mấy người giữ hai chân, để cho Lão Tử lên trước thưởng thức, sau đó giữ tay chân của ta lại, cho tất cả các người hưởng thụ.”
      rina93Gấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :