1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Tiếng Khóc Trong Phòng Sách



      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      sắp 1 giờ đêm nhưng Ngưng Lộ chút cũng cảm thấy buồn ngủ. Trưa hôm nay khi rời khỏi nhà nổi giận trở về phòng, kết quả lại nằm trong phòng ngủ suốt buổi chiều. Nếu phải thím Trương gọi dậy ăn tối, biết ngủ đến lúc nào.

      Ban ngày ngủ quá nhiều kết quả chính là tới giờ ngủ bình thường lại ngủ được, Ngưng Lộ lăn qua lộn lại, làm sao cũng ngủ được, ngồi dậy vén chăn quyết định đến phòng sách lên mạng, xem ra đỡ bực bội hơn nằm đếm cừu giống như bây giờ.

      Bình thường thời gian ở nhà Ngưng Lộ rất ít vào phòng sách của . Đọc sách cũng là ở trong phòng hoặc ở ban công đọc, dù sao nhà lớn như vậy muốn đâu đọc cũng được chính là muốn đến phòng sách của ta. Chỉ cần vừa bước vào đó nghĩ đến hợp đồng kết hôn với những điều khoản công bằng của bọn họ. Nhưng trong nhà chỗ duy nhất có thể lên mạng chính là phòng sách của ta. Cho nên, còn lựa chọn nào khác. nghĩ mua cái laptop mới. Trước kia lúc còn học cần nên mua, nhưng bây giờ mỗi ngày đều ở nhà, sắp phát điên rồi. Cũng biết muốn mua thứ có thể liên lạc với bên ngoài có cần xin phép ta ? Hừ! Xin cũng vô dụng? Ngay cả điện thoại ta còn cho dùng, huống chi là có thể cho cầm máy vi tính liên lạc với người khác? Ngưng Lộ hừ lạnh trong lòng . biết sao gần đây cảm xúc luôn ổn định, còn giống trước đây an tĩnh mà bình thản.

      Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn


      Thím Trương chuẩn bị trở về phòng nghỉ thấy Ngưng Lộ khoác áo khoác từ lầu hai xuống, rất kinh ngạc: “Thiếu phu nhân, trễ thế này sao còn chưa ngủ? Muốn ăn cái gì sao?” Hình như thiếu phu nhân chưa từng có thói quen ăn khuya?

      “Thím Trương, con ngủ được. Đến phòng sách lên mạng.” mặt Ngưng Lộ nở nụ cười mỉm. Đối với thím Trương suốt ngày lòng quan tâm , thể hờ hững được. Mặc dù mỗi ngày bà đem tất cả mọi chuyện của , sót thứ gì báo cáo cho người đàn ông đó, nhưng trách bà, đây là trách nhiệm công việc của bà phải sao?

      “Lên mạng sao?” Thím Trương có chút ngớ người. Thiếu gia chưa từng cho thiếu phu nhân lên mạng, nhưng cũng chưa từng có thể. Vậy phải làm sao bây giờ? Thiếu gia ngay cả điện thoại cũng cho thiếu phu nhân dùng, vậy lên mạng phải cũng có thể liên lạc với người bên ngoài sao? Bà ở nhà thấy con trai bà còn có thể ở mạng cùng người ta chuyện tán gẫu mà? cần điện thoại cũng có thể liên lạc với người khác. Nhưng trễ thế này lại ở trong nhà chắc có chuyện gì đâu? Thiếu gia cũng là, người cũng lấy về nhà rồi còn sợ gì nữa chứ?

      Ngưng Lộ thấy vẻ mặt khó xử của thím Trương, chân muốn đến phòng sách tự động dừng lại. ra là Sở Mạnh sợ và Sở Khương liên lạc nên mới muốn cắt đứt toàn bộ liên lạc của đối với bên ngoài. ta để ý đến vậy sao? Chẳng qua là yên lòng mà thôi! Người ta cũng danh chính ngôn thuận lấy về nhà rồi, cũng có được người của rồi, ta còn sợ có thể làm chuyện gì mất mặt ta sao? Bỏ , vẫn là nên làm khó thím Trương, người đàn ông đó đáng sợ, nếu như bởi vì mà khiến thím Trương bị liên lụy, cảm thấy khó chịu.

      “Thím Trương, bỏ , con về phòng ngủ!” Ngưng Lộ xoay người về, mi tâm nhíu chặt lại có cảm giác mất mát.

      “Thiếu phu nhân ở nhà muốn làm gì làm, thím Trương .” đành lòng thấy dáng vẻ đơn của Ngưng Lộ, thím Trương vỗ vỗ ngực mình bảo đảm . Thiếu gia cũng có ở nhà lại cũng được lên mạng, phải sao?

      cần đâu thím Trương.” Ngưng Lộ cũng muốn làm khó, về đếm cừu mà ngủ thôi. Dù sao cũng có việc gì gấp phải sao? chỉ là, chỉ là muốn biết chút tin tức về Sở Khương mà thôi. Hôm trước mẹ Sở cũng ấy muốn ra nước ngoài du học mà? biết đến đâu? chỉ muốn biết ấy có khỏe hay mà thôi.

      thôi thiếu phu nhân. Tôi giúp mở cửa.” Thím Trương kéo cùng đến phòng sách.



      Ngưng Lộ vào phòng sách vẫn khống chế được mâu thuẫn trong lòng muốn biết được tin tức của Sở Khương. Thím Trương bưng đến cho ly sữa tươi nóng và đĩa điểm tâm sau đó ra ngoài, bà con trai bà ở nhà lên mạng cũng thích như vậy. Xem ra thím Trương đem nỗi tiếc nuối có con bù lại người Ngưng Lộ - khéo léo biết nghe lời rồi.

      Ngưng Lộ mở máy tính dám lên MSM sợ Sở Mạnh đột nhiên trở lại thấy. Đến lúc đó có lý cũng được rồi, cho nên chỉ có thể đăng nhập hộp thư của mình nhìn xem Sở Khương có gửi thư điện tử cho .

      Vừa mở ra hộp thư xem ra lâu dùng, Ngưng Lộ thấy trong hộp thư đến đầy thư do Sở Khương gởi đến. Từ lúc bọn họ chính thức tách ra, bao nhiêu ngày ấy gởi bấy nhiêu bức thư. có thao thao bất tuyệt ấy nhớ bao nhiêu nhưng những câu bình thản đến thể bình thản hơn được lại làm cho Ngưng Lộ buồn bã đến nước mắt rơi như mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt bàn.

      ấy ấy hận mình đủ năng lực để giúp đỡ , bảo vệ , hi vọng nên trách ; đến quỷ môn quan lần tiếp tục làm chuyện ngốc, muốn để cho phải lo lắng; còn thấy mặc áo cưới xinh đẹp như nàng công chúa, ngày nào đó trở về mang nàng công chúa của ; hi vọng bên cạnh, phải tự biết chăm sóc tốt cho mình, đừng khóc. Lúc khổ sở nghĩ đến những chuyện vui vẻ bọn họ từng cùng nhau trải qua; đến phong thư cuối cùng, ngày mốt phải lên đường đến Mỹ, trường học liên lạc xong rồi.

      Từng chuỗi nước mắt lăn xuống. ra là hôm trước mẹ Sở đến nhà là vì Sở Khương quyết định xuất ngoại, hơn nữa còn đến chỗ xa xôi như vậy cho nên bà mới cảm thấy là do hại , làm cho phải thân mình chạy đến nơi xa xôi lạ lẫm như vậy để học. Sở Khương muốn rời , rời khỏi mảnh đất quê hương sinh sống mấy mươi năm. Nhưng còn ? Chỉ có thể ngồi đây chúc mọi thuận lợi. Sở Khương, Sở Khương……. Mỗi lần nghĩ đến cái tên này đều làm cho đau lòng, mà bây giờ biết lập tức muốn rời , tâm trạng lại càng thêm nặng nề. muốn gặp , xem khỏe mạnh như lúc trước . Nhưng được, được….. Sở Mạnh cho phép, vừa nghĩ đến người đàn ông từ lần gặp đầu tiên cưỡng bức , Ngưng Lộ càng thêm đau lòng, gục xuống bàn khóc rối rít.

      ta cưỡng bức trở thành người phụ nữ của ta, cưỡng bức gả cho ta, cưỡng bức muốn , cưỡng bức thể gặp Sở Khương………. là đáng hận! Sao lại có người đáng ghét như vậy? Hay là ta hận Sở Khương như vậy? Sao lại muốn đem ân oán của đời trước trút lên đời sau, làm cho mọi người cùng nhau chịu khổ? Nếu như Sở Khương biết nhất định chịu nỗi? Người hai mà luôn sùng bái lại phải là ruột , ba mẹ mà kính nhất lại có nhiều quá khứ xấu xa như vậy. thể ! Ngưng Lộ khóc thương tâm đến nỗi gần như thể thở được, cũng làm cho Sở Mạnh sau khi vừa vào cửa nghe được nhướng mày: Tại sao trễ như vậy phòng sách còn mở cửa? Hơn nữa hình như là Ngưng Lộ ở bên trong khóc? Là ấy sao?

      Hôm nay phải là còn rất tốt sao, khóc cái gì chứ? Trong lòng Sở Mạnh căng thẳng, sãi bước đến phòng sách.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: Làm Cho Đến Khi Mới Thôi


      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      Ngưng Lộ tự chôn mình trong nỗi uất ức cho đến thân hình đàn ông cao to từ từ đến gần bên cạnh, vẫn hề hay biết.


      Màn hình máy tính sáng lên khiến lòng Sở Mạnh lạnh lẽo, trễ như vậy rồi còn mở máy vi tính làm gì? Hơn nữa còn làm cho khóc thành ra như vậy, trừ chuyện của Sở Khương ra còn có thể là chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ liên lạc với nhau rồi sao? tuyệt đối thể tưởng tượng được lại to gan như vậy, dám nghe lời , lại dám lén liên lạc với Sở Khương. Vốn có lòng thương tiếc khóc đến đáng thương như vậy, nhưng vừa nghĩ tới đáng thương vì người đàn ông khác, tim làm sao cũng bình tĩnh được, ngọn lửa trong lòng vẫn bùng phát.


      tốt nhất có lý do có thể thuyết phục tôi, tại sao trễ như vậy còn ở đây khóc?” Sở Mạnh ở sau lưng kéo mái tóc dài của ra sau làm mặt ngẩng lên. gương mặt trắng nõn loang lổ nước mắt, đôi mắt khóc đến đỏ lên, ngay cả chóp mũi cũng hồng, lông mi dài còn vương nước mắt. Rốt cuộc là khóc bao lâu mới thành ra như vậy chứ! Lửa giận trong lòng Sở Mạnh càng tăng lên.


      …….” đột nhiên lên tiếng và bị kéo đau khiến Ngưng Lộ lập tức ngừng khóc mà bị ép nhìn thấy gương mặt tức giận. Sao đột nhiên ta lại về? cho là trễ như vậy về như những ngày trước. Vậy chắc ta nhìn thấy email mà Sở Khương gửi cho chứ? Hình như tắt rồi, nhật ký truy nhập cũng xóa rồi, có chuyện gì đâu. Nhưng dù sao Ngưng Lộ chột dạ vẫn nhịn được dùng nhìn lén về phía màn hình.


      “Sao? Có phải làm việc trái với lương tâm nên dám nhìn tôi ?” Trong giọng của Sở Mạnh như sắp bùng nổ cơn giận, thấy dáng vẻ chột dạ của biết. Mới vừa rồi nhất định là liên lạc với Sở Khương, cứ như vậy xem chết rồi sao?

      “Tôi có! có!” Ngưng Lộ vội vàng giải thích. sợ ánh mắt của lúc này, giống như là muốn nhìn thấu vậy.


      phải như vậy vội cái gì? Hả? cho tôi biết rốt cuộc sao lại khóc?” Những giọt nước mắt chưa khô cùng vẻ mặt khẩn trương của thế nhưng lại làm cho lòng mềm nhũn ra. Được rồi, thừa nhận là mềm lòng, nếu như bằng lòng mọi chuyện với , truy cứu.


      “Tôi….” Ngưng Lộ mở miệng lại thể ra lý do có thể thuyết phục . Nhưng nguyên nhân chính đánh chết cũng thể . Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

      Nét mặt của bán đứng , muốn cho biết, muốn cho biết uất ức của . “Ầm” tiếng quả đấm nặng nề nện xuống bàn trong màn đêm yêm tĩnh cực kỳ chói tai khiến Ngưng Lộ cũng sợ tới mức ngơ người. Sao ta lại tức giận dữ như vậy? Là chọc sao?


      !” Tính tình Sở Mạnh vừa vội vừa cứng, quả đấm bàn lại cảm giác được đau đớn. này ràng chính là làm việc gì sai mà còn làm bộ ra vẻ vô tội, chính là có năng lực ép nổi điên.


      Thím Trương chắc chắn ở lầu khi nghe được thanh cũng lo lắng chạy tới, tình trạng bên trong làm bà cũng khỏi hoảng hốt. Tại sao thiếu gia về đến lại nổi giận như vậy? Mà thiếu phu nhân lại là vẻ mặt uất ức đầy nước mắt ngồi ở đó! Thiếu gia vẫn luôn nhìn chằm chằm bé đáng thương làm cái gì?


      “Thiếu gia, nên trách thiếu phu nhân, là tôi để cho ấy vào.” Giọng của thím Trương có chút run rẩy. Bởi vì ánh mắt thiếu gia khi quay lại nhìn bà lạnh quá, quả là đáng sợ!

      có chuyện của thím. Đóng cửa lại cho tôi.” Sở Mạnh lạnh lùng ra lệnh, thím Trương dám chần chờ giây, đóng cửa lại.


      muốn làm gì?” Ngưng Lộ nghe được tiếng đóng cửa trở nên căng thẳng, đôi tay nắm chặt mép bàn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sợ nhất chính là bộ dáng này của ta, ta có thể đánh ? Hay là …. Vừa nghĩ đến cái đó có thể xảy ra, mặt Ngưng Lộ trắng bệch.


      “Bây giờ biết sợ rồi sao? Hả? phải mới vừa rồi biết sợ sao?” Sở Mạnh tay mạnh mẽ nắm ở hông , tay nắm ở chiếc cằm làm cho thể động đậy nửa phần. Đôi mắt khóc ngập nước, mờ mịt nhìn , mẹ kiếp, đáng chết, này lại khơi dậy thú tính trong cơ thể rồi.


      có thể buông tôi ra trước ?” Thay đổi cơ thể cùng với dính sát người Ngưng Lộ, sao lại cảm giác được. Trời ạ, người đàn ông này là cầm thú, khi tới gần , loài động vật này có phản ứng. muốn quan hệ này với ta, hôm nay mới vừa uống thuốc tránh thai khẩn cấp, nếu như ta lại muốn cưỡng bức , vậy phải làm sao bây giờ? Uống nữa sao? Chỉ sợ lấy tần suất như vậy của ta, cho dù có uống cũng vô dụng! Gọi mẹ lấy thuốc còn chưa lấy được!

      “Vậy có thể cho tôi biết tại sao khóc y ? đổi như thế nào?” Toàn thân Sở Mạnh đè ép tới khiến thân hình mảnh mai của ngồi ghế dựa xoay cùng điều kiện? Được! ngược lại thấy có chút hứng thú!


      “Tôi nhớ mẹ!” Dưới ép sát từng bước của , Ngưng Lộ ra lý do ngay cả chính còn thể tin tưởng. Khôn khéo như ta, sao có thể giấu giếm được? Xem ra sau này phải chú ý chút, cần ở những chỗ ta có thể xuất lại lộ ra bất kỳ cảm xúc khả nghi nào.


      phải là mới về gặp sao?” Tay Sở Mạnh nhàng trượt gương mặt nõn nà của . Nhớ mẹ có thể khóc thành ra như vậy sao? lại hạn chế về nhà, phải sao? Xem ra vẫn là muốn với !


      Ngưng Lộ cắn môi lời nào. Hơi thở nguy hiểm của làm khẩn trương đến nuốt nước miếng, vẫn quen dối!



      muốn với tôi đúng ? Được, vậy chúng ta trực tiếp, làm !” Hai tay cùng lúc buông ra, sau đó khó hiểu ở trước mắt cởi thắt lưng ra, sau đó lúc trợn mắt há mồm câu làm hận thể trực tiếp té xỉu: “Tối nay dùng miệng của ***(Tỉnh lược N chữ, mọi người biết.)”


      là kẻ điên, kẻ điên, tránh ra tránh ra!” Ngưng Lộ càng ngừng phủi những bắp thịt của , biết rất mình phải đối thủ của , nhưng cam lòng bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy, muốn làm chuyện hạ lưu như vậy, chết cũng muốn.

      “Quan Ngưng Lộ, đừng quên hợp đồng chúng ta ký. dám từ chối tôi, ngày mai lập tức tôi ngưng toàn bộ đơn đặt hàng của Quan gia.” Tại sao người phụ nữ đáng chết này mỗi lần đều phải làm cho lấy lý do này để uy hiếp đây?


      “Tôi chán ghét , chán ghét .” Ngưng Lộ cắn xé cánh tay của .

      “Vậy thích ai? cho tôi biết, thích ai? Sở Khương sao? Đáng tiếc, nếu như Sở Khương thương của nhìn thấy tôi đối với như vậy còn có thể thích sao? Tiểu công chúa băng thanh ngọc khiết trong cảm nhận của nó bị người đàn ông khác đè phía dưới như vậy….”


      “Ưm……” Cái miệng nho bị buộc mở ra, thừa nhận sỉ nhục khiến cho cả đời muốn quên cũng sao quên được, lệ trong khóe mắt từng giọt từng giọt tràn ra, lại làm cho ngọn lửa của Sở Mạnh càng bùng phát mạnh hơn, rời đôi mắt đỏ tươi cúi người đè lên .


      Tối nay đừng hi vọng bỏ qua cho . , vậy làm đến khi mới thôi …

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Dám



      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân




      Đêm hôm đó sau khi bị Sở Mạnh ở phòng sách điên cuồng “ngược đãi” đến ngất , Ngưng Lộ biết từ lúc nào về lại phòng của mình, chỉ biết bị đói làm thức tỉnh. Ý thức mặc dù tỉnh táo nhưng tứ chi lại bủn rủn, cách nào nhúc nhích. ta rất đáng sợ, giống như ác ma, hành hạ chồng chất đến gần chết. Về sau có chuyện gì nên chọc ta, cũng dám. muốn lại tiếp nhận trừng phạt như vậy, quá nặng.

      Xem đồng hồ báo thức ở đầu giường chỉ 11 giờ, là buổi sáng hay buổi tối? Thảm rồi, có phải qua 72 tiếng rồi ? Cái loại thuốc đó phải uống trong vòng 72 tiếng mới có tác dụng mà? được, phải uống thêm viên mới yên tâm. Có đau, có mệt mỏi nữa, vừa nghĩ đến chuyện thuốc tránh thai cả tinh thần lẫn toàn thân Ngưng Lộ cũng thức tỉnh, tay chân lập tức luống cuống mở tủ treo quần áo tìm thứ muốn.

      Hẳn là chưa qua 72 tiếng mới đúng. Lấy nước ấm, Ngưng Lộ ngước cổ đem thuốc nuốt xuống rồi sau đó mới vỗ vỗ bụng. Ngàn vạn được có chuyện đó!

      Diễn đàn ✪ Lê ✪ Quý Đôn


      Cái ly trong tay còn chưa có buông xuống khuôn mặt tươi cười thân thiết của thím Trương xuất ở cửa ra vào, kèm theo giọng điệu yên tâm: “Thiếu phu nhân, rốt cuộc cũng tỉnh.”

      “Xin lỗi thím Trương! Sở Mạnh ấy có trách thím hay ?” Ngưng Lộ nhớ tới chuyện hôm đó, sợ người đàn ông vô tình đó trách cứ thím Trương vô tội, vậy rất đau lòng.

      “Đại thiếu gia có trách tôi, sáng sớm hôm qua để tôi đến xem !” Thím Trương giúp Ngưng Lộ vén những sợi tóc vừa đen vừa sáng mái tóc dài, quần áo người che dấu những vết tím bầm bả vai và cánh tay. Đại thiếu gia cũng biết bị làm sao, thoạt nhìn ràng chính là tao nhã lịch lại làm cho thiếu phu nhân thương tích đầy mình lại còn ngủ mê man giường lâu như vậy, cũng may mời bác sĩ Tống đến xem rồi, chẳng qua là bị mệt mỏi quá độ mà thôi. (Ling: Ặc! này quả giống cầm thú thiệt hành con người ta thảm tới vậy)

      “Ngày hôm qua? Thím Trương bây giờ là lúc nào rồi hả?” Lời của thím Trương khiến Ngưng Lộ khẩn trương đến xoay người giữ cánh chặt cánh tay của bà. Rốt cuộc ngủ bao lâu? Ngày đó trong thư Sở Khương ràng chuyến bay chiều thứ ba, vậy có phải rồi hay ? Trong nháy mắt lòng Ngưng Lộ chùng xuống.

      “Thiếu phu nhân, đừng gấp! Bây giờ mới là buổi trưa mà thôi, ngủ ngày đêm! Rửa mặt rồi ra ngoài ăn chút gì mới có thể lấy lại sức!” Thím Trương buông chiếc lược bằng gỗ đàn hương trong tay, vỗ vỗ vai Ngưng Lộ làm cho yên tâm.

      “Thím Trương, vậy hôm nay có phải là ngày 23 ?” Trong nội tâm Ngưng Lộ vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới mình có tư cách tiễn , chưa tới giờ sao? Khuôn mặt nhắn vốn hưng phấn lại xụ xuống.

      “Đúng vậy, có gì thiếu phu nhân? Có chuyện gì quan trọng sao?” Thím Trương chân tướng hỏi.

      có gì, thím Trương chúng ta xuống ăn chút gì !” Những chuyện này căn bản thể với thím Trương được, Ngưng Lộ cười mỉm rồi kéo thím Trương cùng xuống. Ngủ lâu như vậy là đói bụng.


      Ngưng Lộ ngờ vào buổi trưa Sở Mạnh lại về nhà. Lúc này ở ban công rộng lớn loay hoay cùng thím Trương chăm sóc những chậu hoa, tóc dài cột thành đuôi ngựa, những giọt mồ hôi cái trán trơn bóng, cái tay bé đeo bao tay cầm xẻng. Sau khi thấy tiếng động tới, tay bên kia của tự giác lau trán. nhúm tóc rơi ở má khiến mặt Ngưng Lộ đỏ lên, cái tay cầm cái xẻng ngay sau đó cũng theo. ta sao lại nhìn như vậy?

      Bùn đất bao tay dính vào mặt làm cho trông cực kỳ đáng , đáng đến khiến người ta muốn hung hăng nựng phen. Lúc nghĩ như vậy tay của Sở Mạnh cũng đưa tới, phủi bùn đất dính mặt , khi gần chạm được vào khuôn mặt lại nghiêng đầu , để cho được như ý.

      Mặt Ngưng Lộ trầm xuống, rốt cuộc ta muốn làm gì chứ? Về đến câu nào liền muốn đụng mặt . Nếu có chuyện gì muốn rửa tay. muốn đứng cùng dưới mái hiên, điều này làm cho rất thoải mái.

      “Thiếu gia, tôi xuống trước.” Thím Trương vừa đem chậu hoa hải đường thêm đất xong đặt lại chỗ cũ, xoay người lại thấy thiếu gia biết trở về từ lúc nào, hơn nữa chớp mắt mà nhìn chằm chằm thiếu phu nhân. Bà cười thầm trong lòng: ràng chính là thích mà lại cứ muốn dùng thủ đoạn cứng rắn như vậy với con bé. ra là đàn ông bất kể bao nhiêu tuổi khi nhìn thấy người phụ nữ mình thích cách làm đều giống như những đứa bé trai ở vườn trẻ, nắm tóc hoặc vẽ sách, ý đồ có được chú ý của người ta. Thiếu gia ràng chính là loại này, chẳng qua là thủ đoạn của đàn ông so với những đứa bé cao hơn mấy bậc mà thôi.

      “Thím Trương, chờ con với!” Ngưng Lộ thấy thím Trương muốn , thân thể cũng muốn theo xuống. muốn cùng đơn độc ở chỗ này.

      “Tôi có để cho rồi sao?” Vừa nhìn thấy muốn , cứ như vậy ghét sao? Sở Mạnh bất mãn trong lòng kéo cánh tay của , thím Trương nhìn đôi vợ chồng son cười mà rời .


      còn chuyện gì nữa sao?” Khuôn mặt của Ngưng Lộ lạnh nhạt hỏi. Đối với người ức hiếp mình Ngưng Lộ làm sao cũng cười nổi, cho dù giả bộ cũng được.

      có chuyện thể về xem sao? Còn đau ?” Sở Mạnh buông ra, nhìn thấy những vết bầm tím kinh người chỗ vai đập vào mắt khiến buồn phiền với những hành động thô lỗ của mình. sao lại dễ bị thương như vậy? Ai bảo luôn chọc giận, làm vui chứ?

      “Đau bỏ qua cho tôi sao? hề cưỡng ép nữa sao?” Ngưng Lộ biết tại sao hôm nay mình có gan dùng giọng điệu như vậy chuyện với . Nhưng chính là nhịn được. Hành vi của ta ràng chính là cầm thú, rồi sau đó lại giả bộ làm người tốt.

      cứ ?” Vẻ mặt khinh thường ở mặt cùng giọng có chút tự giễu khiến cho tâm trạng Sở Mạnh vốn tốt lại trở nên phiền muộn, nhất định muốn chọc giận đúng ?

      Tất nhiên là rồi. Vậy còn có cái gì đáng , Ngưng Lộ muốn dùng sức tránh ra thế nhưng lại buông. là đau! Bởi vì dùng sức, vạt áo bị kéo xuống, từ cao nhìn xuống nhìn thấy hai quả phấn phấn tròn no đủ còn mang theo ít vết bầm. chỉ là nhìn như vậy mà thôi người lại bắt đầu dâng lên. Mẹ kiếp, Sở Mạnh cảm giác mình giống cầm thú .

      thay quần áo.” Đáng tiếc bây giờ phải là lúc có thể cầm thú, bọn họ phải ra ngoài liền.

      “Sao lại phải thay quần áo?” Ngưng Lộ theo hướng ánh mắt nóng rực của nhìn xuống, nha, tay chân luống cuống kéo lại quần áo, khuôn mặt thoáng chốc cũng hồng lên. Sau này xem ra phải mặc áo cao cổ mới được, đặc biệt là lúc ở cùng ta.

      “Bởi vì chúng ta phải đến sân bay.” Sở Mạnh rốt cuộc có lòng tốt buông ra.

      “Sân bay?” Ngưng Lộ cứng đờ. sân bay làm gì? Chuyến bay của Sở Khương là buổi chiều, nhưng còn ? Nghĩ đến đây khuôn mặt đỏ thắm của Ngưng Lộ trở nên trắng xanh. Sao ta có thể như vậy? cùng ta tiễn Sở Khương, là cảnh như thế nào chứ? muốn , muốn!

      “Sao? muốn tiễn bạn trai cũ của sao?” Sở Mạnh xong chút để ý, ra lời vừa ra khỏi miệng tức giận. muốn đối mặt như vậy sao? càng muốn . Làm cho bọn họ từ nay từ bỏ hi vọng luôn.

      “Tôi , !” Hốc mắt Ngưng Lộ ngấn lệ. Tại sao lại muốn ép làm những chuyện muốn? Hơn nữa lại là chuyện cực kỳ khó chịu, muốn đối mặt nhất.

      , tôi lập tức ở chỗ này muốn !” thanh đỉnh đầu gần như nghiến răng nghiến lợi .

      ……” Hai hàng nước mắt theo hai gò má bóng loáng như những viên ngọc rơi xuống.

      “Xem ra muốn cùng tôi ở nhà làm? bằng bây giờ bắt đầu !” Tên đàn ông khốn kiếp kia thế nhưng kéo khóa kéo phía sau váy của rồi.

      “Tôi , tôi …..” Ngưng Lộ dùng hết hơi sức toàn thân đẩy ta ra, chạy thẳng lên lầu. Thím Trương từ trong phòng ra thấy thiếu phu nhân mặt đầy nước mắt uất ức chạy lên lầu, mà thiếu gia đứng ở chỗ đó hình như là cười? Là cười sao? Thím Trương cho là mình hoa mắt.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Nước Mắt Chia Ly


      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân


      Sân bay luôn luôn là nơi chia ly đau lòng.


      Sở Khương và ba mẹ từ phòng chờ VIP ra ngoài, nhìn trong đám người qua lại, mỗi gương mặt đều xa lạ, lại vội vã, người nào biết người nào. Chưa đầy 10 nữa phải ngồi lên chuyến bay rời mảnh đất quê hương sinh sống hơn 20 năm để bay đến đất nước xa lạ. Nếu như có thứ gì đành, có lẽ vẫn là người vô duyên gặp lại đó? Lộ Lộ, em biết hôm nay phải ?


      Thiếu niên trong sáng ngọc thụ lâm phong giữa chân mày mơ hồ tia đau đớn, còn dáng vẻ ngông cuồng khi đắc ý, lúc phấn chấn. Lần này ngã hề , thiếu chút nữa cũng bò dậy nổi.


      “Con trai, khi tới nơi nhất định phải lập tức gọi điện thoại về, đừng làm cho mẹ lo lắng.” Mẹ Sở giống như dặn dò đứa trẻ 10 tuổi vậy. Dù sao lần đầu tiên xa nhà, lại là mình. Nếu như phải là Sở Vân Thiên phản đối, e rằng bà thu dọn xong hành lý bay qua đó cùng con trai. Nhưng ông xã phản đối cũng đúng, con người vẫn luôn phải học cách lớn lên. thể chăm sóc cả đời.


      “Mẹ, con tự chăm sóc mình. Yên tâm trở về , con lập tức phải làm thủ tục xuất cảnh rồi.” Sở Khương muốn nhìn thấy mẹ khóc, như vậy làm cảm thấy khó chịu. Nhưng có cách nào ở lại. Chỉ có rời khỏi nơi này mới đau lòng và khó chịu như vậy! Chỉ có rời khỏi đây mới có cơ hội trưởng thành.


      “Con trai lớn rồi, bà cần lo lắng như vậy. Huống chi đến bên đó cũng có quản gia tới đón, ở cũng là nhà của mình, còn lo lắng cái gì chứ.” Sở Vân Thiên cũng để vợ lo lắng quá nhiều như vậy.

      “Ba, mẹ, hai người đừng nữa. Con vào trước.” Sở Khương kéo hành lý đơn giản về phía làm thủ tục xuất cảnh. chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi mảnh đất đau lòng này, lần nữa bắt đầu lại cuộc sống mà mong muốn.



      Mà lúc này chiếc xe thể thao Lambogini suốt quãng đường lấy tốc độ hơn 200 rốt cuộc dừng bên ngoài sân bay. Ngưng Lộ bị kiểu lái xe muốn sống của Sở Mạnh làm sợ đến hai chân nhũn ra, sắc mặt tái nhợt cách nào xuống xe.

      Còn 5 phút nữa phải lên máy bay nhưng mặt người phụ nữ đó vẫn tái nhợt giống như muốn chết ngồi ở trong xe. Mới chạy xe với tốc độ nhanh như vậy dọa sợ chết sao? là gan thỏ đế!


      "Quan Ngưng Lộ, xuống xe." Sở Mạnh tới mở cửa xe. Lúc vui luôn có thói quen gọi cả tên lẫn họ , mặc dù lúc đầu Ngưng Lộ vẫn còn rất choáng váng nhưng vẫn cảm giác được ràng là tức giận, nếu muốn tại sao còn muốn tới? phải cầu thể gặp Sở Khương sao? Hôm nay lại nổi điên cái gì chứ? Tên đàn ông khó hiểu này.

      xuống hay ? Tôi đếm tới ba nếu còn nhúc nhích tôi ôm vào.” Người đàn ông này trừ uy hiếp còn biết cái gì? Nhưng mà thứ người vô sỉ như ta, lời khi ra nhất định làm được, cho nên Ngưng Lộ vẫn chịu đựng khó chịu xuống xe.


      Thấy xuống xe, Sở Mạnh kéo hông qua ôm vào ngực. người đàn ông xuất sắc như vậy, thân mật ôm tuyệt đại giai nhân trong đám người náo nhiệt đương nhiên có thể đưa tới cái nhìn chăm chú ở khắp nơi. Ngưng Lộ cúi đầu dám nhìn, mà người đàn ông đó vẫn làm theo ý mình, tiếp tục ôm về phía trước.

      Lát nữa phải gì đây? Càng đến gần sảnh chờ máy bay, Ngưng Lộ càng khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, thân thể cũng run lên. Cảm giác được thân thể mềm mại trong ngực bất an, Sở Mạnh cúi đầu liếc mắt nhìn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt sau đó ôm càng chặt hơn.


      Người thanh niên xếp hàng chờ làm thủ tục, mặc quần áo thoải mái phải là Sở Khương sao? Người có tài trí hơn người cùng vóc người cao to cũng có chỗ tốt chính là ở chỗ đông người có thể đứng ở xa cũng thấy.


      “Sở Khương, chờ chút.” Sở Mạnh gọi em trai xếp hàng ở phía trước. Ngưng Lộ ở trong ngực nghe lên tiếng gọi Sở Khương toàn thân phát run. Sở Khương, là Sở Khương sao? Ngưng Lộ sợ đến dám ngẩng đầu lên nhìn.


      chỉ Sở Khương mà ngay cả vợ chồng Sở Vân Thiên đứng ngay bên cạnh nhìn theo cũng kinh ngạc đến phải quay đầu lại nhìn sang, con trưởng phải công việc bề bộn đến tiễn sao? Sao bây giờ lại tới? Hơn nữa còn phải đến mình.

      Sao hai lại tới? Hơn nữa còn mang theo Lộ Lộ - người mà bây giờ phải gọi là “Chị dâu”. Sở Khương quay lại nửa người, chứng kiến vẫn cúi đầu ở trong ngực hai, tay kéo hành lý càng nắm chặt hơn, gân xanh mu bàn tay trắng từng sợi từng sợi nổi lên, có thể tưởng tượng được phải tốn bao nhiêu hơi sức mới có thể kiềm nén xúc động kéo trở về bên cạnh mình. vốn chính là nên được ôm ấp che chở trong ngực cả đời, bây giờ lại ở trong ngực người đàn ông khác rồi. Bảo làm sao chịu nổi?


      “Tới cũng tới rồi, sao có thể lên tiếng chào hỏi?” Sở Mạnh dù có lôi léo vẫn đem Ngưng Lộ lôi đến trước mặt Sở Khương.


      Sở Khương quan tâm đến hai, trong lòng lẩn trong mắt chỉ tràn đầy hình ảnh của cúi đầu mặt tái nhợt. Tại sao nhìn bộ dáng của giống như sắp mệt chết, lông mi dài khẽ khép dưới ánh đèn của sân bay chiếu rọi xuống tầng bóng dáng nhàn nhạt. hai đối xử với tốt sao? Hai tay trống rỗng muốn vuốt ve khuôn mặt ngày nhớ đêm mong đó, ngờ, đôi tay khác đưa ra nhanh hơn so với , ngăn lại. Tay Sở Khương ngừng ở trung làm sao cũng thu lại được.

      “Sở Khương, em phải nên gọi tiếng “chị dâu” sao?” Khi Sở Mạnh ý thức được em trai muốn đưa tay sờ người phụ nữ của , trong mắt lóe lên tia sâu lường được.


      hai, nhất định phải chà đạp tim tôi như vậy mới cảm thấy thoải mái sao? Trong mắt Sở Khương đỏ bừng. là buồn cười, người phụ nữ ở trước mắt, thế nhưng muốn phải mở miệng gọi “chị dâu”? “Chị dâu”, sao có thể gọi được? hai, quá đáng! Vừa tức giận vừa cam tâm làm cho toàn thân Sở Khương dường như muốn lập tức bộc phát ra ngoài.


      Mà Ngưng Lộ khi nghe những lời của Sở Mạnh chợt ngẩng đầu. cách chỉ có 1 mét nhưng lại giống như cách thiên sơn vạn thủy làm sao cũng thể vượt qua. Sở Khương, Sở Khương …… những giọt nước mắt trong suốt óng ánh vẫn nhịn được nữa mà rơi xuống. Ngưng Lộ quản được người khác nhìn như thế nào, quản được đôi tay sắt bên hông siết chặt hơn. Sở Khương, sống tốt sao? Sao lại gầy như vậy? Sao lại chăm sóc tốt mình? Nước mắt rơi càng nhiều hơn………


      khí dường như ngưng tụ lại, nhìn hốc mắt đỏ bừng, khuôn mặt ràn rụa nước mắt, còn là nàng chúa có thể ôm vào trong ngực che chở trăm bề nữa; nhìn khuôn mặt gầy nhưng giảm phần tuấn của , còn là cảng tránh gió che mưa của nữa. Bọn họ thể trở về quá khứ được rồi.


      Bọn họ xem khí sao? Sở Mạnh nổi giận mà dùng sức đem gương mặt Ngưng Lộ xoay lại, mang theo tức giận muốn cuốn lấy , làm cho ngay cả hơi sức phản kháng cũng có.


      Đáng ghét, sao ta lại đáng ghét như vậy? Thế nhưng lại hôn ngay trước mặt mọi người và Sở Khương? xem là cái gì? Hai tay của Ngưng Lộ ngừng đánh vào sau lưng nhưng chút hiệu quả cũng có.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Va Chạm Của Cái Tát


      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân




      Cảnh này khiến cõi lòng Sở Khương hoàn toàn tan nát, thể tiếp tục xem nữa. thôi thôi! đầu lại truyền đến tiếng loa nhắc nhở lên máy bay. Phải , phải rồi! hai, tất cả những gì mang đến cho tôi, tôi trả lại gấp bội. Lộ Lộ, em nhất định phải chờ trở về! Nhất định phải chờ ! Ai nước mắt đàn ông dễ rơi, chẳng qua là chưa đau lòng tới tột đỉnh mà thôi. giọt nước mắt trân quý của đàn ông rơi sàn nhà, trong nháy mắt người đến người đông đúc thấy.


      Thấy em trai xoay người , trong mắt Sở Mạnh thậm chí có ánh sáng thắng lợi. Đúng vậy, thành công cướp được người phụ nữ của nó, cũng thành công đâm vào tim em mình cây kim vĩnh viễn cũng rút ra được. mặt đầy nước mắt trong ngực, bao giờ buông tay nữa. buông! Người khác muốn nhìn nhìn cho ! quan tâm. chỉ muốn làm chuyện muốn làm, ví dụ như dụ dỗ có thể há miệng để có thể hôn sâu hơn, đầu lưỡi bền bỉ cạy hàm răng cắn chặt ra ………



      “Bốp”, tiếng va chạm giữa thịt với thịt lanh lảnh vang lên trong sảnh chờ máy bay, làm người qua đường đưa mắt nhìn.


      Ngưng Lộ cắn môi thu hồi bàn tay trắng nõn bởi vì dùng sức quá mà đau, nhìn khuôn mặt tối sầm của mà lòng run sợ. Nhưng ai bảo làm vậy? Hơn nữa còn là cưỡng hôn ngay trước mặt Sở khương. Vui lắm sao? Sở Khương đâu rồi? Nơi khóe mắt sớm còn thấy bóng dáng ấy. ấy rồi, rồi. Từ nay về sau rời khỏi cuộc sống của . Vậy còn ? cùng người đàn ông ở trước mặt động chút là cưỡng bức có tương lai như thế nào? Ngưng Lộ chỉ cảm thấy trước mặt mình chỉ màu đen, cái gì cũng thấy được. cũng muốn có tương lai với ta, tốt nhất ta trong cơn tức giận đánh chết ! Lúc nghĩ như vậy, mắt cũng nhắm chặt lại, chết chết !


      Sở Mạnh thế nhưng ngờ tới người phụ nữ tay trói gà chặt kia thậm chí lại có lá gan tát lần nữa, xem ra bề ngoài nhu nhược của chẳng qua là lừa gạt những người biết mà thôi, thực tế người phụ nữ điêu ngoa hơn kém. ra là Sở Mạnh cũng có lúc nhìn lầm người, lần trước ở vườn hoa cưỡng hôn , đánh bạt tai, nhưng lúc đó có ai nhìn thấy; bây giờ lại cưỡng hôn trước mắt bao nhiêu người, vẫn trả lại cái tát. Vậy có phải cũng nên trả lại cái tát? Nhìn dáng vẻ nhắm mắt giả bộ bình tình, ra vẫn rất sợ ? Hàng lông mi rung rung kia bán đứng . , đánh phụ nữ, đối phó với , có cách tốt hơn. phải khiến hiểu tùy tiện đánh đàn ông có kết quả gì. Nhưng Sở Mạnh vẫn chưa kịp làm gì có người so với nhanh hơn, trả lại cho cái tát trả thù. (Ling: đàn ông hay lắm sao, đánh phụ nữ hành phụ nữ được, vô sỉ cho người tar a tay phản khan hả. Bá đạo vừa thôi chớ)


      Là mẹ Sở - Mộ Bội Văn, nhìn thấy con trưởng của mình sau khi bị Ngưng Lộ hung hăng tát bạt tay thế nhưng lại đứng bất động tại chỗ, cũng nhịn được lửa giận trong lòng, tiến lên thay con trai báo thù. Người phụ nữ biết xấu hổ đó sao lại dám ra tay đánh con trai bà? tát này của mẹ Sở đánh cũng , Ngưng Lộ còn chút sức lực cộng thêm mới vừa rồi dùng sức tát Sở Mạnh mà tiêu hao hết hơi sức, cũng nhịn được nữa, ngã xuống đất, trong miệng biết là mùi vị tanh hay mặn, chắc là máu của ? giọt máu từ khóe miệng rỉ ra, nhắm mắt lại, muốn để ý tới, cứ như vậy ngất !



      “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?” Hôm nay chuyện nằm ngoài dự đoán quá nhiều, Sở Mạnh đẩy Mộ Bội Văn đứng phía trước ra, ngồi xổm người xuống ôm lấy Ngưng Lộ dường như còn ý thức. Đối với hành động của Mộ Bội Văn là cực kỳ bất mãn, sao bà lại ra tay với người phụ nữ của ? Ngưng Lộ có làm đúng cũng nên do tới xử phạt mới được. là người phụ nữ của , ai cũng thể ra tay với , cho dù là mẹ cũng vậy, huống chi bà phải. Đúng, chính là điển hình chỉ cho kiểu “tri phủ phóng hỏa, cho dân đốt đèn”. Hôm nay là sơ xuất, trong phạm vi năng lực của mình thế nhưng lại để cho bị thương. bị thương cũng chỉ có thể là làm!



      “Sở Mạnh, đến lúc này con vẫn còn bảo vệ nó? Nó dám ở nơi đông người đánh con? Con đem mặt mũi nhà họ Sở vứt đâu rồi?” Mẹ Sở cực kỳ tức giận, căn bản quan tâm đến cử chỉ của bà bây giờ có làm nhà họ Sở mất thể diện hay .

      “Mẹ, đây là chuyện giữa con và ấy, sau này được ra tay với ấy nữa. ấy là người của con, lỗi của ấy cũng chỉ có con mới có thể xử phạt.” Người tò mò vây xem càng ngày càng nhiều, Sở Mạnh như thấy được giới truyền thông trong đám đông, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Hơn nữa mặt của Ngưng Lộ cũng bắt đầu sưng lên, muốn nhanh về xe lấy nước đá đắp cho , để lâu biết thành cái dạng gì.


      “Sở Mạnh, con muốn đưa nó đâu? Mẹ còn chưa hết!” Mẹ Sở lớn tiếng gọi con trai bước ra ngoài, nhưng con trai của bà giống như nghe thấy, ôm người phụ nữ đó cũng quay đầu lại. là tức chết bà, tức chết bà mà! Quan Ngưng Lộ con đàn bà chết tiệt đó mới vừa rồi bà nên tiến lên đá thêm cho nó mấy đá nữa mới hả giận.



      “Có chuyện gì có thể về nhà được ? Ầm ĩ ở đây giống cái gì!” Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Sở Vân Thiên kéo tay vợ mình.

      “Tôi ở chỗ này ầm ĩ? Sao ông con trai ông ở đây ầm ĩ trước? Họa này là do ai gây ra? Là tôi sao?” Mộ Bội Vân cam lòng yếu thế, hất tay Sở Vân Thiên ra.


      “Mộ Bội Văn, bà đừng có ở đây được voi đòi tiên. La lối om sòm cũng phải xem trường hợp.” Mặt của Sở Vân Thiên giận đến đỏ như gan heo rồi.


      “Sở Vân Thiên, ông đây là thẹn quá hóa giận sao? Tôi la lối om sòm, tôi chính là la lối om sòm đó sao? Hừ! Đừng tưởng rằng có thể gả vào nhà họ Sở chính là mở đầu tốt, khi nào bị người ta kéo xuống còn chưa biết, vết xe đổ cũng phải chưa từng có! Ông có đúng ? Vân Thiên?” Trong giọng điệu của Mộ Bội Văn giống như có điều ngụ ý.


      “Bà ….. Tôi mặc kệ bà, bà thích ở đây làm sao làm.” Vừa nhắc tới cái gai trong lòng kia, Sở Vân Thiên muốn nhắc lại tức giận xoay người .

      “Sở Vân Thiên, ông đứng lại!”



      “Này! Đây phải là tổng giám đốc tiền nhiệm của Sở Thành sao?” Người qua đường Giáp .


      “Đúng vậy, tại sao ở chỗ này? Người mới vừa rồi hình như là tổng giám đốc đương nhiệm của Sở Thành? Người phụ nữ kia hình như là vợ mới cưới của ta đó!” Người qua đường Ất dường như biết được nhiều hơn, xem ra nên thường chú ý tin tức kinh tế tài chính.

      “Mâu thuẫn gia đình lôi đến sân bay?” Người qua đường Bính cũng tò mò chen vào câu.


      Các loại suy đoán của người qua đường toàn bộ lọt vào tai Sở Vân Thiên làm ông cực kỳ vui, ông để ý đến vợ mình ở phía sau, nghênh ngang ra ngoài. Hôm nay sao thế? Con trưởng mất khống chế, vợ cũng mất khống chế. Con trưởng cương quyết, người làm cha như ông cũng phải nhẫn nhịn ba phần, mà vợ ông thế nhưng cũng thất bại trước mặt mọi người, vậy còn muốn ở trước mặt mọi người lôi chuyện cũ mấy chục năm trước ra , bọn họ điên rồi, điên hết rồi, nhưng ông muốn điên theo bọn họ. Bọn họ đều đem vị trưởng lão nhà họ Sở như ông để vào trong mắt, vậy ông còn ở đây làm gì?


      “Nhìn cái gì? Tránh ra tránh ra!” Dù sao cũng để người khác thấy được cần gì giả bộ thanh cao? Mộ Bội Văn thấy chồng mình rời mình, đẩy những người vây xem ra theo. Chỉ để lại đống vấn đề để người biết đoán mò!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :