1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Mẹ Chồng Đến Thăm 2


      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân




      “Hừ, đừng nghĩ như vậy tôi tha thứ cho ! Quan Ngưng Lộ, quyết định của Sở Mạnh tôi cách nào thay đổi. Nhưng tôi cũng có nguyên tắc của tôi, nhà họ Sở chỉ cần ngày còn có tôi, đừng mơ tưởng bước vào cửa lớn nhà họ Sở bước.” Mẹ Sở nhận lấy khăn do quản gia đưa tới, lau nước trà bắn vào quần áo.

      ra tôi cũng muốn về, tuyệt đối muốn. Hơn nữa có ngày tôi cũng rời khỏi nhà họ Sở, bà cứ yên tâm ! Ngưng Lộ cúi mắt lặng lẽ trong lòng.

      cần lộ ra vẻ mặt giống như đứa con dâu bị tôi ức hiếp, Quan Ngưng Lộ !” Mẹ Sở muốn cứ như vậy mà bỏ qua cho Ngưng Lộ.

      “Mẹ, xin lỗi!” Ngưng Lộ biết mình nên gì. Thừa nhận là quyến rũ Sở Mạnh sao? Hay là thừa nhận là bởi vì gia sản nhà họ Sở mới bỏ rơi Sở Khương đổi thành gả cho người hai là Sở Mạnh có địa vị và quyền lực đây? ra , đối với người ghi hận mình, bất kể có cái gì cũng đều là sai, cho dù có lý chăng nữa vẫn bị xem là vô lý, chi bằng nữa. Nhưng bây giờ hình như cũng là sai.

      có lỗi với tôi, người có lỗi là Sở Khương, là đứa con mà tôi thương nhất. Nó chỉ vì mà thiếu chút nữa cả mạng cũng còn, vất vả nhặt về được mạng nhưng bây giờ lại muốn rời khỏi chúng tôi. Là , là hại Sở Khương! Là có lỗi với nó, cũng là làm cho nó muốn rời khỏi nhà họ Sở! Rời khỏi cái nơi làm nó đau lòng này.” Mẹ Sở vươn ngón tay chỉ vào Ngưng Lộ thét to. Đúng vậy, đây mới chính là mục đích mà bà đặc biệt chọn ngày hôm nay, con trưởng đến Hồng Kông công tác mà đến nhà. Sở Khương cũng bởi vì tình muốn sống trong nước nữa, đến nước Mỹ xa xôi kia để du học. Quyết định này của khiến mẹ Sở sao hiểu được, học cũng được nhưng tại sao phải đến nước Mỹ xa xôi như vậy? Bà đành lòng! Mà con trai út vẻ mặt kiên quyết với bà: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ sợ con nhìn cuộc sống ân ái của hai mà lại tự sát sao?” Nghe vậy, chính là thể ngăn cản con, nhưng người làm mẹ như bà cho dù có đành lòng cũng phải chấp nhận. Cơn giận để trong lòng cực kỳ thoải mái lại thể trút giận lên con trưởng, cho nên bà chỉ có thể tới tìm người phụ nữ đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện này để giải tỏa tức giận trong lòng.

      “Mẹ, Sở Khương ấy sao rồi?” Ngưng Lộ biết mình làm Sở Khương bị tổn thương quá sâu, nhưng nào có ai biết chính bản thân cũng vết thương chồng chất? Sở Khương đau lòng phần, cũng đâu kém phần nào. Người khác hiểu!

      “Sao? còn có tư cách hỏi sao? Sau khi lựa chọn bỏ rơi nó, bây giờ lấy thân phận gì để hỏi? Chị dâu sao? là buồn cười!” Từng câu từng chữ của mẹ Sở đánh vào lòng Ngưng Lộ.

      “Con chỉ là quan tâm ấy…….” Đúng vậy, chẳng qua là quan tâm mà thôi cũng được sao?

      “Quan tâm? Nếu quả còn quan tâm tới nó, cũng ở lúc nó còn ở bệnh viện mà vội vã cử hành hôn lễ với Sở Mạnh? Quan Ngưng Lộ, nên những lời làm người ta ghét bỏ như vậy. có tư cách quan tâm đến nó!” Mẹ Sở dùng ánh mắt sắc bén nhìn Ngưng Lộ, như hận thể nuốt sống vậy.


      “Mẹ…..” Mọi người đều cho là lỗi của , Ngưng Lộ đau xót trong lòng, muốn cãi lại bất cứ cái gì nữa. Cứ cho là đúng ! Tất cả đều tính ở đầu là được rồi. Ai bảo thể làm người vứt bỏ cha mẹ mà lo chứ? Ai bảo trong lúc vô tình lại tìm tòi nghiên cứu vết thương trong tim người khác. Nếu lời của Sở Mạnh là , vậy có phải là Sở Khương bị trừng phạt mà cái gì cũng biết, có thể tính luôn lên đầu hay ?

      “Đủ rồi, cần gọi tôi là mẹ nữa, tôi làm nổi mẹ ! Quan Ngưng Lộ, tôi muốn tiếp tục nhìn mặt nữa. Quản gia, chúng ta !” Mẹ Sở cực kỳ tức giận đứng dậy, cũng trong lúc muốn đẩy ngã Ngưng Lộ quỳ trước mặt. Ngưng Lộ kịp ứng phó té ngã mặt đất, mảnh vỡ dưới đất chưa được thu dọn sạch làm bị thương tay , máu tươi chảy ra, đau, Ngưng Lộ cũng dám lên tiếng.



      “Thiếu phu nhân, sao chứ?” Thím Trương lấy đồ muốn thu dọn mảnh vỡ bước ra thấy thiếu phu nhân nằm mặt đất, vẻ mặt thống khổ, lập tức để đồ xuống chạy qua xem.

      “Thím Trương, bà đừng quên bà là người của ai!” Thấy Ngưng Lộ bị thương, mẹ Sở vẫn cao ngạo. ta chảy chút máu có là gì so với con trai bà? Tốt nhất là chảy cạn luôn ! Mẹ Sở độc ác nghĩ. Nếu như phải nể mặt Sở Mạnh tại là chủ nhà họ Sở, bà dễ dàng buông tha ta như vậy đâu.

      “Phu nhân tôi biết ! Tôi là người giúp việc nhà họ Sở, nhưng thiếu phu nhân phải là người nhà họ Sở sao?” Thím Trương nghe những lời như vậy cũng vô cùng tức giận. Phu nhân sao hôm nay lại có thể ngấm ngầm hại người như vậy? Người giúp việc như bà còn chưa tính, nhưng thiếu phu nhân dù sao cũng là người nhà họ Sở bọn họ? Bà sợ đắc tội với bà ấy bởi vì bà thích thiếu phu nhân bị bà ấy ức hiếp thành ra như vậy.

      “Thím Trương, bà chuyện càng ngày càng có chừng mực rồi!” Mẹ Sở giận đến nên lời, ngược lại quản gia ở kế bên lên tiếng nhắc nhở thím Trương.

      “Phu nhân, nếu như hôm nay tôi có làm gì đúng, xin lượng thứ!” Thím Trương phải biết chừng mực. Sở dĩ bà có thể chuyện như vậy bởi vì khi thiếu gia điều hai vợ chồng bà tới đây có qua với bà, sau này hai vợ chồng họ chỉ cần nghe mình chỉ thị của cậu ấy là được, những người khác có thể cần quan tâm. tại đại thiếu gia là người nắm quyền ở nhà họ Sở! Nếu đại thiếu gia như vậy bà đương nhiên phải bảo vệ thiếu phu nhân rồi. Bà kính trọng bà ấy bởi vì bà ấy là mẹ của đại thiếu gia, nhưng cho dù có là mẹ của đại thiếu gia cũng thể vô lý chỉ trích thiếu phu nhân như vậy, huống chi bây giờ chỉ đơn giản là chỉ trích mà thôi. Chuyện này bà nhất định phải báo lại cho thiếu gia.

      “Quản gia, chúng ta !” Mẹ Sở là nhìn nổi nữa rồi, quay đầu khí thế hiên ngang ra ngoài. Vốn muốn tới nơi này trút giận kết quả ngược lại bị chọc giận ít.

      “Thím Trương, thím tiễn phu nhân ! Con sao, đợi lát nữa rồi dọn dẹp!” Ngưng Lộ che ngón tay vẫn còn rướm máu của mình.

      “Phu nhân, bà thong thả!” Thím Trương rốt cuộc ở lúc mẹ Sở và quản gia ra tới cửa đuổi kịp.

      cần ta giả bộ tốt bụng! Dù sao nữa tôi cũng thừa nhận ta. Tôi muốn nhìn xem ta rốt cuộc ta có thủ đoạn gì có thể làm gì để Sở Mạnh nghe nấy.” Mẹ Sở bước vào thang máy, hướng về phía thím Trương đứng ở cửa cười lạnh .

      Thím Trương đóng cửa trở lại bên cạnh Ngưng Lộ, nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ cùng vết máu nhuộm đỏ quần áo cực kỳ đau lòng. Luống cuống tay chân lấy hòm thuốc ra giúp bôi thuốc, băng bó sau đó đỡ trở về phòng thay quần áo.

      “Thím Trương, cám ơn thím! Con muốn nghỉ ngơi chút.” Sau khi thay quần áo Ngưng Lộ mệt mỏi nằm giường. Bây giờ muốn muốn làm gì cả, chỉ muốn được mình yên tĩnh chút.

      “Thiếu phu nhân, tôi ra ngoài trước. làm xong cơm tối tôi lại gọi .” Thím Trương lui ra khỏi phòng khép cửa lại.


      “Alô, thiếu gia phải ? Tôi là thím Trương……”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: Trở Về


      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      Lúc rạng sáng, mọi vật yên tĩnh. Thím Trương nghe dưới lầu có tiếng mở cửa vội vàng khoác áo ra ngoài xem. phải là ăn trộm chứ?


      Sau khi mở đèn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, vẻ mặt của thím Trương như là nhìn thấy cái gì thể tin vậy. Sao thiếu gia lại về? Ngày hôm qua lúc bà gọi điện cho cậu ấy phải cậu ấy rất bận sao, còn phải qua vài ngày nữa mới có thể trở về. Nhưng, cái người phải vài ngày nữa mới về đó sao lại có thể đứng sờ sờ trước mắt thế này? Thím Trương thể tin dùng tay nhéo mình, đau, vậy chính là rồi!?


      "Thiếu gia. . . . . ." Thím Trương từ tin chuyển thành vui mừng.

      ấy đâu?” Đây phải là vấn đề ngu ngốc sao? Sở Mạnh đưa túi và áo khoác cầm tay cho thím Trương, thuận tiện nới lỏng cà vạt. Ở trước mặt người ngoài, luôn sạch chỉnh tề đến làm cho người ta nhìn ra bất kỳ khuyết điểm nào, ngón tay thon dài luôn sạch bóng, mặc dù thuốc lá rời tay nhưng lại để mùi khói thuốc làm cho người ta chán ghét bám vào móng tay.


      “Thiếu phu nhân chỉ là bị thương ngoài da chút thôi, sau khi băng bó sao.” Thím Trương biết ra thiếu gia thực muốn biết chính là vết thương của thiếu phu nhân ra sao. Cuộc điện thoại buổi chiều bà chỉ kịp phu nhân tới đây, sau đó thiếu phu nhân cẩn thận bị thương đầu dây bên kia ngắt máy rồi.


      “Mẹ tôi ra tay đánh ấy sao?” Thân hình cao to của Sở Mạnh đứng ở nơi đó giọng điệu bình tĩnh, chỉ có ánh mắt chợt lóe dưới lớp kính làm cho người ta biết nổi giận.

      “Phu nhân có ra tay……..” Thím Trương cất xong đồ bước tới đem chuyện xảy ra xế chiều hôm nay toàn bộ cho Sở Mạnh. Sau khi nghe xong vẫn duy trì tư thế vừa rồi, gì.

      "Thiếu gia. . . . . ." Thím Trương cẩn thận mở miệng.


      sao. Thím lui xuống trước !” Sở Mạnh xoay người lên lầu, khi tới khúc cua cầu thang ngừng lại: “Thím Trương, hôm nay ấy về nhà có xảy ra chuyện gì ?” Sở Mạnh nhớ tới chuyện buổi sáng về nhà họ Quan.

      có, thiếu phu nhân chẳng qua là ở nhà cùng mẹ ấy dùng cơm xong là về!” Thím Trương nghiêm túc trả lời. Sở Mạnh lấy được đáp án quay đầu lại bước lên lầu.

      Thiếu gia như vậy có được xem là quan tâm đến thiếu phu nhân ? Thím Trương thể hiểu nổi thanh niên bây giờ nghĩ gì.



      Kể từ ngày hôn lễ sau khi tức giận rời khỏi khách sạn đến nay cũng tuần, chưa từng trở về gặp lần nào, mặc dù tất cả về mỗi ngày thím Trương đều báo cáo cho nghe, nhưng làm sao cũng so ra kém người chân trước mặt. Lúc này Sở Mạnh ở đầu giường nhìn ngủ say, có cảm giác giống như mấy đời chưa gặp, giống như là chuyện ở chung với là chuyện rất lâu trước đây rồi. Mấy ngày qua đối với mọi chuyện lớn của công ty đều tự mình làm chỉ vì muốn làm cho mình bận tới mức có hơi sức nghĩ đến đáng hận có khuôn mặt nhắn, miệng lại gọi tên người đàn ông khác như . Đúng vậy, quan tâm đến chết mất. ra là có được người của nhưng lòng của vẫn ở người khác. Có thể có ngày có thể hay ? Rất khó sao? bây giờ hận như vậy.


      Phải bao lâu em mới có thể quên nó? Tóc dài như mây xõa gối đầu trắng noãn, đuôi tóc kéo dài tới mép giường. Sở Mạng ngồi xuống đưa tay nâng mái tóc dài của lên mũi, mùi hương tóc nhàn nhạt thấm vào lòng làm thể buông tay. Cũng chỉ dưới tình huống như thế này mới có thể yên lặng mặc cho ngắm nhìn như vậy sao? Đàn ông cuối cũng vẫn là háo sắc, dung nhan tuyệt mỹ của làm kìm lòng đậu mà đưa tay vuốt ve khuôn mặt bình thản chỉ có trong mộng mới yên lặng như vậy.



      Là có người sờ mặt sao? Hay là chỉ nằm mơ mà thôi? Ngưng Lộ ngủ say trong giấc ngủ phút chốc tỉnh lại, giống như lúc trước phải qua lúc mới có thể mở cặp mắt buồn ngủ ra, lông mi dài giật giật, đôi mắt mở to, sau khi nhìn bóng người cao lớn ngồi ở mép giường, trong lòng đầy tin và sợ hãi. phải thím Trương ta công tác ở Hồng Kông rồi sao? Sao vào lúc này lại ngồi bên giường? Mà ngọn lửa nóng bỏng trong mắt làm cho kinh sợ. ta muốn làm gì?

      Bộ dáng mở miệng trợn to hai mắt nhìn khiến Sở Mạnh trước khi ý thức được hành động của mình hôn lên cánh môi như hoa mà ngày nhớ đêm mong.


      Nụ hôn nóng bỏng kéo dài, mặt Ngưng Lộ nóng lên như bị thiêu đốt, cho đến khi tay bắt đầu giở trò đưa vào trong áo ngủ mỏng manh của , Ngưng Lộ mới tỉnh táo lại, hai tay có ý thức đẩy ra. Sao lại vô sỉ như vậy để mặt cho ta hôn? phải sợ và ghét ta đụng vào nhất sao? Thân thể cách nào khống chế được nhưng tim tự do. Sao có thể đối với người đàn ông cưỡng bức mình có cảm giác chứ?


      “Đừng động đậy. Tôi xem tay em chút.” Lòng tràn đầy mong chờ nhưng khi thấy được sợ hãi và cự tuyệt nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn muốn đụng vào sao? Nhưng dù có bất mãn như thế nào vẫn quên thím Trương tay bị thương.

      “Chỉ là vết thương thôi, sao.” hề cố chấp đòi hỏi nữa khiến Ngưng Lộ cũng thể tiếp tục bướng bỉnh nữa mà ngoan ngoãn đem tay từ trong chăn lấy ra.


      Ngón tay bé mảnh khảnh sau khi băng bó xong cũng sao, mu bàn tay bị phỏng cũng hết sưng. Nhưng vẫn yên tâm mà đặt ở trước mắt xem xét kỹ lưỡng. Ánh mắt sáng rực như muốn xuyên thấu tay vậy, Ngưng Lộ quen nhìn như vậy, rút tay lại giấu vào trong chăn.

      “Sợ tôi sao?” Sở Mạnh cúi đầu tựa trán lên trán . Hơi thở đàn ông ấm áp ngừng phả mặt , Ngưng Lộ dám nhìn thẳng . Người đàn ông như vậy phải là người có thể chọc, nhưng dù nên chọc như thế nào phải cũng chọc tới rồi sao?


      “Sao lại về rồi?” Ngưng Lộ muốn sâu vào trọng tâm đề tài với .

      “Đây là nhà tôi, tôi thể về sao?” Sở Mạnh vươn tay làm cho mặt muốn tránh cũng thể nhúc nhích được. Thái độ nóng lòng muốn rạch quan hệ với của làm lòng sinh ra bất mãn.

      phải.” Ngưng Lộ dám dùng lời chống đối , thân thể cũng dấu vết dời khỏi thân thể nặng nề của .


      “Hôm nay Mộ Bội Văn đến đây sao?” Sau khi để Ngưng Lộ biết cái bí mật kia của , Sở Mạnh ngay cả tiếng gọi mẹ khách sáo kia cũng muốn gọi nữa.

      “Ừ!” Ngưng Lộ quen cùng chuyện này như chuyện phiếm bình thường.


      “Bà ta cái gì?” Sở Mạnh hề áp sát nữa, nâng lên thân thể kiềm chế ở hai bên .

      gì.” gì còn có tác dụng sao? Ngưng Lộ vừa nghĩ đến thái độ của mẹ Sở hôm qua trong lòng chợt lạnh. Là lỗi của , thể trách người khác, Sở Khương có phải cũng cho là như vậy ?

      “Chưa đến chuyện Sở Khương sao?” Sở Mạnh hỏi như chút để ý, trong lòng vô cùng tức giận. Chỉ cần tiếp tục dùng thái độ qua loa với , ngọn lửa kia phải bốc lên.


      “Buông tôi ra, tôi muốn ngủ!” cần ở trước mặt nhắc đến cái tên đó, tim Ngưng Lộ lại nhói đau. Đau, là đau! Sao ta thể buông tha cho ? Sao lại nhiều lần ở trước mặt nhắc đến cái tên đó? ta biết rất ….., biết rất ràng……

      “Đây cũng là giường của tôi, tôi thể ngủ sao?” khó chịu và lạnh nhạt của làm cho cơn giận của Sở Mạnh rốt cuộc cũng bùng phát, để ý đến phản đối của , kéo ra chăn nằm xuống bên cạnh .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Là Vợ Của Tôi


      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân


      Người đàn ông ở phía sau ôm chặt thân thể , giữa bọn họ kề sát nhau đến còn khoảng cách. Hơi thở đàn ông mạnh mẽ ngừng truyền đến, Ngưng Lộ muốn đẩy ra nhưng làm sao có thể địch nổi sức của ta chứ? Hơi thở của càng ngày càng nặng, tay ôm cũng càng ngày càng xiết chặt khiến Ngưng Lộ sắp thể thở được, rất khó chịu.



      “Xoay mặt qua đây!” Lúc Ngưng Lộ cho là Sở Mạnh xiết chết buông tay ra làm cho nhịp tim của khôi phục lại bình thường. Dưới ánh đèn lờ mờ, mặt bởi vì vừa rồi hơi thở ổn định mà ửng hồng, trong mắt lại có bướng bỉnh muốn thỏa hiệp. ta phải muốn ghìm chết sao, vậy còn muốn xoay qua làm gì?



      quay qua tôi như vậy muốn đó!” Sở Mạnh đem thân thể hưng phấn của mình lần nữa dán chặt khiến Ngưng Lộ giật mình, tới giây xoay mặt về phía , hai tay nắm thành quyền chặt chống trước ngực .

      “Tại sao dám nhìn tôi? Sợ tôi vậy sao?” Sở Mạnh buông ra, tay chống đầu mình, tay nâng khuôn mặt rủ xuống của lên, làm mặt đối mặt, mắt đối mắt.



      “Tôi có.” Trong giọng hoàn toàn có khí thế, trong mắt to sáng ngời ràng có bài xích. Đúng vậy, là bài xích. Sở Mạnh tung hoành thương trường nhiều năm, nếu như nhìn ra lúc này nhìn như thuận theo, nhưng cảm giác thân thể cứng ngắc cùng bài xích biểu ra bên ngoài, vậy sống uổng phí ba mươi năm rồi. là vợ chồng hợp pháp, chuyện nên làm nên làm đều làm rồi, vẫn tránh xa , tránh xa tất cả những hành vi cử chỉ của . Ngoài mặt khuất phục chỉ là vì nhược điểm bị nắm trong tay thôi. nhược điểm chính là công ty của ba mẹ , có lẽ còn có bí mật của . Nếu như ngay cả cái này cũng có, vậy hẳn là chút nể tình mà rời khỏi sao?



      Nằm mơ, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng đừng nghĩ! có xuống địa ngục cũng đừng nghĩ lên thiên đường, đời này kiếp này muốn cùng trầm luân.




      “Hôn tôi!” thanh khàn đục truyền vào tai, Ngưng Lộ cho là mình nghe lầm. ta cái gì, bảo hôn ta? Sao có thể? Sao có thể chủ động hôn ta! Trong đôi mắt to tràn đầy tin và muốn, cái miệng nhắn cũng khép chặt lại.

      muốn? phải quên bây giờ chính là vợ của tôi, đây chính là nghĩa vụ của . Nếu như quên, những điều khoản hợp đồng tôi ngại đọc lại từng cái cho nghe!” Đầu ngón tay thon dài của đàn ông điểm lên môi , thanh trầm thấp giống như ác ma trong đêm tối dụ dỗ làm cho tâm hồn yếu đuối của người ta lay động. Đáng tiếc, vào trong tai Ngưng Lộ vẫn tàn khốc như vậy.



      có được tôi còn muốn như thế nào nữa?” Trong lòng Ngưng Lộ đau đớn giống như bị kim đâm, như ta mong muốn, ở chung chỗ với ta, ta cũng có được thân thể của rồi, còn muốn phải làm như thế nào ta mới chịu dừng tay? Muốn chủ động cầu hoan với ta sao? làm được, làm được. ta, ta …… Có thể nhắm hai mắt mặc cho ta muốn chiếm đoạt thân thể là cực hạn, ta sao còn lại ra cầu như vậy với ?

      “Có được ? Quan Ngưng Lộ, đêm hôm đó chưa đủ! Tôi muốn vợ của tôi ở giường là người phụ nữ giống như cái tượng gỗ cứng ngắc có chút phản ứng, hiểu được ý tôi ? Nếu như hiểu bắt đầu từ bây giờ phải học, trước tiên bắt đầu từ hôn tôi như thế nào !” Nếu như biết, ngại dạy . Nỗi lòng của đàn ông, người đơn thuần như hiểu, thứ càng có được càng muốn có được. Chuyện thích làm chuyện gì càng muốn làm.



      ta quá hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, hạ tiện, bẩn thỉu, xấu xa….. Trong đầu Ngưng Lộ thoáng lên hàng ngàn, hàng vạn từ ngữ mắng , nhưng lại mở miệng mắng được, ta rất quá đáng.

      “Tôi muốn làm.” Hít thở sâu ra những lời này, giống như là bực mình, giận lẫy vậy, Ngưng Lộ muốn nhìn thẳng vào mắt , dứt khoát nghiêng đầu , hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhắn có ngang ngược và cam lòng. muốn thế nào cứ thế đó !



      Nha đầu này quá bướng bỉnh. mặt Sở Mạnh lại có nụ cười giống như cưng chiều, đúng vậy, cưng chiều . Đáng tiếc người đó lại nhắm nghiền hai mắt thấy được.

      Sở Mạnh, mày là sống uổng phí, bao nhiêu phụ nữ xếp hàng chờ mày tới cửa, thế nhưng mày lại cam tâm tình nguyện bỏ lại cuộc họp quan trọng ngày mai mà ngồi máy bay cả đêm về chỉ vì liếc mắt nhìn người phụ nữ nghe bị thương lại ghét mày, ghét tới cùng cực.



      Sở Mạnh chần chờ hôn lên đôi môi đỏ tươi của , đầu lưỡi vội vàng thăm dò vào trong miệng , mút lấy mùi vị thơm ngọt của . ra là thâu đêm cách nào yên giấc là vì nhớ mong , nhớ đến toàn thân đau cũng cho phép mình trở về nhìn , chỉ vì sau khi triền miên lại gọi tên người đàn ông khác rồi vào giấc ngủ. Điều này làm cho cách nào để ý. dám xác định sau khi mình nhìn thấy có thể khống chế được muốn bóp chết hay . Cũng may, cũng may có cú điện thoại của thím Trương làm cho buông tha mình quay về. Lúc này, ở bên cạnh , dưới thân . Cái miệng nhắn ngọt ngào thể lừa được người, thân thể ấm áp mềm mại thể lừa được người……



      Quần áo từng cái từng cái bị ném xuống đất, đêm nhiệt tình như lửa mới vừa bắt đầu……..

      có phản ứng, sao, có thời gian, có cách làm cho khuất phục, ngày hai ngày, năm hai năm, tin có thể kiên trì được bao lâu…….. nhất định phải mở trái tim ra, sau đó chỉ có thể chứa mình mà thôi.


      Nhiệt tình vẫn kéo dài đến trời hừng sáng. Ngưng Lộ cắn miệng dám lên tiếng, mặc muốn làm gì làm. Trái tim dù có muốn như thế nào nữa nhưng thân xác vẫn khuất phục, khuất phục dưới kỹ thuật cao siêu của . ra là người ta vẫn thường vẫn có thể làm tình là như vậy, nhưng thân xác lại phối hợp với ăn ý như vậy. Quan Ngưng Lộ, mày chìm đắm rồi! thể quay lại được rồi!



      Khi làm phát cuối cùng, Ngưng Lộ cắn môi mình sợ, mình rên lên những thanh nên có. cảm giác biết tên chợt xông vào tim , làm chóp mũi ê ẩm, mắt mở to, đó là loại cảm giác gì, làm gần như còn là mình nữa ……….

      Vẻ mặt hoảng hốt, “Ngưng Lộ, con có thể gả cho Sở Mạnh là phúc phận ba đời tu luyện của con, nhất định phải biết quý trọng.” Những lời tựa như an ủi vô hạn của mẹ vang lên bên tai . Đúng vậy, phải biết quý trọng, cho dù chỉ là vì ba mẹ mà thôi. Nhưng khuôn mặt đau khổ khác cũng đồng thời lên trong đầu , Sở Khương ơi Sở Khương, tại sao em vẫn quên được ? cùng người đàn ông khác điên cuồng triền miên lại nhớ đến ! Nhưng em thể quay lại được rồi!



      Tim đau quá! Nước mắt rốt cuộc vẫn chảy ra! Là sầu não hay là thống khổ sớm thể phân được rồi! Nguyệt Lão sớm trói vào ngón tay của người khác, cùng ta dây dưa phân rồi.
      thư hồ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Thương Lượng Phải Là Đồng Ý


      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      Lần nữa tỉnh lại là giữa trưa ngày thứ hai, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua khe hở thẳng tắp chiếu vào tấm thảm Ba Tư cao cấp sàn nhà.

      Lúc này ta hẳn là đến công ty? Ngưng Lộ biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với , cách tốt nhất chính là gặp mặt, như vậy vĩnh viễn có xung đột, nhưng mà có thể sao?

      Ôm chăn ngồi dậy, tứ chi đau nhức khiến Ngưng Lộ nhịn được than tiếng, kéo ra góc chăn, lộ ra những vết thương xanh xanh tím tím ở khắp nơi da thịt trắng noãn. ta phải là người, quả bằng cầm thú, bất kể van xin như thế nào ta vẫn chịu buông tha cho , còn muốn bày ra những tư thế mà ngay cả nghĩ cũng muốn nghĩ đến. Vừa nhìn thấy vết thương người, lòng nhịn được chua xót, cuộc sống như vậy khi nào mới kết thúc? Có thể có ngày ta trả tự do cho ?

      người chỗ duy nhất còn lành lặn đại khái cũng chỉ có đôi chân trắng noãn của , khi chân vừa đụng phải bề mặt thảm mềm mại trong lòng dường như bất chợt nghĩ đến chuyện gì, quấn cái chăn mỏng về hướng tủ quần áo, sờ sờ trong đống quần áo mang từ nhà đến, phát cái hộp vẫn còn ở đó, lòng rốt cuộc nhanh chóng thả lỏng.

      Người đàn ông đó tối hôm qua cũng có làm bất kỳ biện pháp tránh thai gì, cho nên sau đó muốn thừa lúc thím Trương có ở bên cạnh uống viên thuốc tránh thai khẩn cấp, muốn có con của ta. Người lớn chịu khổ đủ rồi, quan hệ của bọn họ như vậy cần có thêm đứa làm cho việc càng phức tạp, ngộ nhỡ có con, cách nào nhẫn tâm phá bỏ. Cho nên dự phòng vẫn là quan trọng nhất. Ngày hôm qua mới trở về với mẹ chuyện chuẩn bị giúp ít thuốc thường dùng, ngờ hôm nay phải dùng đến rồi. Nhưng ngàn vạn lần thể để cho bất kỳ ai phát , đặc biệt là ta.



      “Làm gì đứng ngây người ở đó nửa ngày?” biết từ lúc nào Sở Mạnh đứng ở cửa nhướng mày.

      “Tôi muốn thay quần áo. Mời ra ngoài chút được ?” Ngưng Lộ bị dọa giật mình hoảng sợ, sắc mặt lạnh nhạt, có giương mắt nhìn . giờ này rồi sao ta còn ở nhà nữa? Chẳng lẽ Sở Thành sắp đóng cửa sao?

      người còn có chỗ nào tôi chưa thấy qua, chưa sờ qua? Hả?” lạnh nhạt của luôn có thể dễ dàng khơi mào lửa giận của Sở Mạnh. Vốn là có lòng muốn để thay quần áo, nhưng nghe giọng điệu của như vậy, muốn để được như ý. Giơ tay vừa mới cầm được quần áo, cánh tay rắn chắc của ôm lấy vòng em mảnh khảnh đầy nắm tay của chặt.

      Ngưng Lộ muốn với ta chuyện riêng tư bí mật này, như vậy làm đỏ mặt biết phải làm sao. Điều duy nhất có thể làm chính là im lặng. Để ở đó muốn đến khi đủ tự động dừng?

      lời nào là ngầm cho phép hay là quên mất? Nếu như quên mất tôi ngại nhắc lại cho thêm lần.” Khi chuyện tay cũng đồng thời chui vào trong chăn, xấu xa vuốt ve từ xuống dưới, làm cho cảm thấy cực kỳ bối rối.

      “Đừng mà, đừng làm như vậy…..” Mắt thấy tình huống sắp thể kiểm soát được, rốt cuộc Ngưng Lộ cắn môi lên tiếng.

      “Tôi chính là muốn thế này, có thể làm gì tôi?” Người đàn ông này quá vô lại, Ngưng Lộ im lặng, nếu ta lại muốn cưỡng bức , chút biện pháp cũng có.

      “Thiếu gia, cậu có điện thoại, là Ngũ gọi tới.” Giọng của thím Trương ở ngoài cửa kịp thời ngăn chặn cơn bão sắp đánh tới này.

      “Tôi tới ngay.” Sở Mạnh rốt cuộc buông ra, giọng khôi phục lại bình thường, người này sao có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy? Làm Ngưng Lộ tự than trong lòng.



      Ngưng Lộ thay đồ xong ra ngoài, quả thể tin vào mắt mình, người xuất bàn ăn là Sở Mạnh sao? ta phải là nghe điện thoại xong lập tức ra ngoài sao? Sao lại còn có thể ở nhà dùng bữa trưa?

      “Thiếu phu nhân, có thể ăn cơm rồi.” Thím Trương bưng tô canh lên, giúp và Sở Mạnh xới mỗi người chén cơm.

      lời nào, mà cũng muốn chủ động trêu chọc . Bữa trưa được ăn dưới im lặng của hai người. Ngưng Lộ yên lòng khuấy canh trong chén, ngừng lén liếc mắt nhìn : mặc vào quần áo chỉnh tề, đeo mắt kính, ăn cơm rất nghiêm túc, động tác tao nhã, tuyệt giống người đàn ông hèn hạ ở giường hành hạ gần chết. Nhìn dáng vẻ của ta có phải tâm trạng cũng tệ , bởi vì ta ăn đến chén thứ ba rồi. Có thể thừa dịp bây giờ hỏi ta chuyện lúc nào có thể về trường học được đây? Chậm sợ kịp, cũng sắp thi cuối kỳ rồi, muốn nợ môn.

      nhất định có chuyện muốn cầu , nếu thể nào vẫn luôn nhìn . Sở Mạnh nhận lấy chén cơm được xới xong từ trong tay thím Trương, vờ như thấy ánh mắt mong đợi của . Có thể làm cho ghét tới cực điểm mà có thể chủ động tìm chuyện nhất định là chuyện quan trọng. đoán nhất định là chuyện học.

      Cho đến chén cơm thứ ba của cũng được ăn sạch Ngưng Lộ vẫn mở miệng, mắt thấy đứng dậy muốn .


      “Sở …… Mạnh.” Cái chữ Mạnh đó khi xoay người lại bị cứng rắn đặt bên môi.

      “Có chuyện gì gấp sao? Nếu như có tôi phải đến công ty.” Tối hôm qua vội vã chạy về chính là yên lòng , bây giờ người cũng thấy, chuyện nên làm cũng làm, đương nhiên là phải trở về công ty. Vốn là hội nghị sáng hôm nay chỉ có thể kéo dài đến buổi chiều đổi thành hội nghị chat webcam.

      “Nếu như bận, vậy chờ rảnh rồi hãy !” Ngưng Lộ thấy vội vã muốn , lời đến bên môi lại nuốt xuống.

      “Cho 5 phút để xong.” Sở Mạnh giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay chút.

      cần đâu.” Ngưng Lộ sợ năm phút thể ràng nên liền vội vàng khoát tay .

      “Còn 4 phút 55 giây. sau này cũng đừng hỏi tôi nữa.” Sở Mạnh lên tiếng uy hiếp .

      “Vậy lúc nào tôi có thể trở về trường học.” Ngưng Lộ sợ điều , vội vàng mở lời.

      “Còn chuyện khác ? tôi muốn .” Xem ra Sở Mạnh cũng có ý định trả lời vấn đề của , vậy sao còn bảo hỏi?

      được, còn chưa cho tôi biết đáp án.” Ngưng Lộ lên tiếng ngăn cản .

      “Đáp án? Bây giờ tôi chưa biết. Xem khi nào tâm trạng tôi tốt rồi hãy !” Sở Mạnh trở tay cái đẩy ra.

      “Trước khi kết hôn cũng đồng ý có thể thương lượng với tôi rồi mà!” Tên này quá vô lại, Ngưng Lộ giận đến mặt đỏ lên.

      cũng biết dùng từ “thương lượng” mà. Vậy tôi cho biết, thương lượng phải là đồng ý.” Sở Mạnh xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng. Cứ như vậy muốn đến trường học sao? Chỉ sợ phải chỉ đơn giản như vậy? để , nhưng phải bây giờ. Cho nên dụ ra chỉ là do muốn xem có đoán lầm hay mà thôi. Sở Khương còn chưa có xuất ngoại, sao có thể cho đến trường để gặp nó chứ? Đây phải là gậy ông đập lưng ông sao? có ngu như vậy.

      thể mỗi ngày đều nhốt tôi ở nhà như giam lỏng tôi vậy.” Ngưng Lộ cực kỳ tức giận. cũng là con người đàng hoàng, phải là con vật cưng mà mua về. Được rồi, xem như muốn nhờ vả ta, vậy ta cho ra khỏi cửa sao? Nếu đồng ý với ta chuyện gì, cũng đổi ý.

      “Tôi có giam lại, có điều muốn ra ngoài phải dẫn thím Trương theo. Đừng giở trò trước mặt tôi, có nghe ?” Sở Mạnh cúi xuống, thân thể cao lớn ở tai nhàng ra, nhìn trợn mắt rồi bước ra ngoài.

      Sau đó cửa bị đóng “xầm” lại làm thím Trương ở phòng bếp dọn dẹp cũng nhịn được bước ra ngoài xem thử: Thiếu phu nhân cũng nổi giận sao?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Xuất Ngoại


      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân


      Nhà họ Sở.

      Trong phòng sách rộng rãi đèn đuốc sáng trưng, Sở Khương đem từng quyển sách mình muốn đem theo bỏ vào trong vali. Hai ngày nữa phải đến nước Mỹ, lần này xuất ngoại phải vì nghiên cứu môn triết học mà thích, mà là vì học tập để mình có đủ năng lực chống lại hai. chỉ cho mình 6 năm, 6 năm, cho dù ăn ngủ cũng phải học xong về nước.


      bàn, ảnh chụp chung của vẫn còn đặt ở vị trí cũ. Trong hình là chạy xe đạp chở chạy dưới bóng cây trải dài trong sân trường, mái tóc dài như mây tung bay trong gió, cười tự nhiên. Đó là ngày đầu tiên báo danh khi lên năm nhất đại học, đến sớm hơn , mượn xe của bạn học chở dạo vòng sân trường, sau đó vừa lúc bị bạn học ở khoa nhiếp ảnh chụp được. Khi về rửa ra thấy hiệu quả quá tốt nên chủ động đem đến tặng cho bọn họ.


      Sở Khương cầm lên, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt tươi cười, Lộ Lộ của …….. Bây giờ phải là của , chỉ trách có năng lực bảo về người phụ nữ mà . Lộ Lộ, bây giờ em có khỏe ? hai đối với em có tốt ? Người đàn ông gia trưởng như hai em có thể chịu nổi ? Sở Khương nhịn đau trong lòng, muốn đem cùng xuất ngoại. Có ở bên cạnh, cảm thấy đơn! Khung hình mới vừa định bỏ vào vali bị đôi tay nhanh hơn chụp lại.



      “Thứ đồ này vứt bỏ sớm chút tốt hơn, xem phiền lòng!” Là giọng bực mình của mẹ Sở. Bà chỉ muốn lên xem thử con trai dọn dẹp như thế nào, kết quả lại nhìn thấy nó ôm tấm hình chụp chung của nó và con bé họ Quan đó ngẩn người, chưa kịp vào , thế nhưng nó lại muốn đem bức ảnh bỏ vào trong hành lý. Đứa con trai ngốc nghếch này của bà, người ta cần nó, nó còn nhớ ta làm gì? Lấy gia thế của nhà họ Sở cùng tướng mạo và tài hoa của nó, sợ gì tìm được tốt hơn sao?

      “Mẹ buông tay ra, đây là chuyện của con.” Sở Khương tính tình ôn hòa hiếm khi nghiêm mặt chuyện, hơn nữa còn là đối với mẹ mình.


      “Buông tay cái gì hả con trai, mẹ đây là vì muốn tốt cho con. ta kết hôn rồi, kết hôn! Hơn nữa còn là kết hôn với ruột của con, theo lễ nghĩa con phải gọi ta tiếng chị dâu đó! Sao con lại còn giữ lại đồ của ta?” Mẹ Sở giận đến đem bức hình giành được giấu vào chỗ cho con trai đụng được. Đều do con bé họ Quan đó làm cho hai đứa con của bà càng ngày càng xa cách nhau. Trước kia con út đều luôn có thói quen mở miệng là nhắc đến hai, chuyện gì đều hai thế này, hai thế kia.” Bây giờ nửa câu cũng hề nhắc đến, hơn nữa tính tình vốn hoạt bác cũng càng ngày càng im lặng; về đến nhà, trừ ăn cơm ra còn lại đều tự nhốt mình trong phòng sách, hề bước ra ngoài. Con trưởng càng khỏi cần , kết hôn xong ngay cả cửa chính nhà họ Sở cũng chưa từng bước về. Điều này bảo làm bà sao có thể tức giận, đem trách nhiệm đẩy lên người con bé tên Quan Ngưng Lộ kia đây?


      Mấy hôm trước tới nhà tìm ta vốn muốn cho chịu chút đau khổ, ngờ ngược lại là mình bị làm cho tức chết.

      “Mẹ, buông tay ra. Chuyện của con con tự giải quyết, con 21 tuổi rồi.” Sở Khương bất mãn giành bức hình từ trong ngực mẹ về, đặt trong vali, khóa lại khiến mẹ Sở có muốn lấy ra cũng kịp rồi. Chuyện gì cũng có thể thỏa hiệp, duy chỉ có chuyện này là được.


      “Đừng là 21 tuổi, cho dù con có 80 nữa vẫn là con của mẹ. Con con phải mình đến nơi xa như vậy, bảo mẹ làm sao có thể yên tâm?” Sở Khương từ đến lớn chưa từng rời xa bà, điều này làm cho mẹ Sở vô cùng yên lòng. Mà lần này vô luận như thế nào con trai cũng phải xuất ngoại, mẹ Sở vẫn đem cái tội danh này gán lên người Ngưng Lộ.

      “Mẹ, con cũng phải là về!” Sở Khương ngồi xuống ôm mẹ mình, nhất định quay về!


      “Phu nhân, nhị thiếu gia. Lão gia và đại thiếu gia về, ở dưới lầu chờ hai người xuống!” Quản gia lên thông báo.

      Nghe được hai về, thân thể Sở Khương chấn động. biết phải lấy thái độ nào để đối mặt với hai. Ngày hôm đó sau khi rời bệnh viện cũng chưa từng về qua. Vậy hôm nay hai vì cái gì mà về? Là biết muốn xuất ngoại sao? xuất ngoại phải là hợp ý ta quá sao?



      Dưới lôi kéo của mẹ Sở, nghiêm mặt xuống lầu. hai và ba ngồi ghế salon.


      “Ba” Sở Khương nhìn mặt Sở Mạnh cái, chỉ cúi đầu gọi tiếng “Ba” liền chọn chỗ xa Sở Mạnh nhất ngồi xuống. Từ đầu tới cuối hề ngó ngàng tới hai, sợ xung động đến phải đánh nhau với hai.


      “Mọi thứ thu dọn xong rồi chứ?” Sở Vân Thiên trầm giọng hỏi. Đối với hành động vô lễ của với hai dường như có chút bất mãn. Dù sao nữa Sở Mạnh vẫn là hai của , vì người phụ nữ mà làm mất hòa khí giữa hai em là nên.

      “Xong rồi!” Sở Khương nhìn chằm chằm những thứ bàn, giọng điệu lạnh nhạt, còn giống nhị thiếu gia nhà họ Sở trước đây nữa.


      “Phía trường học sắp xếp xong chưa?” Đối với biểu thờ ơ của em trai, Sở Mạnh chút để ý, đổi lại là , cũng thể tươi cười với tình địch cướp người của mình. Nhưng thế giới này cách sinh tồn chính là như vậy: 'Cá lớn nuốt cá bé' áp dụng ở bất kể là công việc, cuộc sống hay tình cảm, nó là em trai của cũng thể may mắn thoát khỏi. Huống chi chính là cố ý muốn làm cho nó đau lòng! Sở Mạnh cười lạnh trong lòng.


      cần làm bộ tốt bụng!” Khi nghe mấy câu như lấy lệ của Sở Mạnh, Sở Khương kìm được cảm xúc rối loạn trong lòng mình, mình chạy lên lầu. có cách chuyện đàng hoàng với hai, đừng chuyện với nhau. ngay cả ngồi đối diện cũng làm khó chịu rồi. Dù sao còn trẻ, thừa nhận đả kích còn quá ít.

      “Sở Khương, sao con có thể chuyện với hai như vậy?” Sở Vân Thiên tức giận, đứng dậy hướng về phía con út lên lầu rống to, sắc mặt giận đến tái .


      “Ba, ba muốn con sao?” Ở bậc cuối cùng của cầu thang, Sở Khương dừng bước quay đầu lại. Trong giọng có đau đớn cách nào . còn có thể sao? đau lòng có người nào có thể hiểu chứ?

      “Đây là giọng điệu nên có của con sao?” Sở Vân Thiên luôn đối với con út có chút hứng thú với nghiệp tương đối nghiêm nghị. Nhưng Sở Khương cũng tiếp tục để ý đến ba mẹ, hề quay đầu lại trở về phòng ở lầu hai.




      “Sao ông lại chỉ biết mắng nó? tới hai ngày nữa nó cũng còn ở nhà nữa ông có biết . Cũng phải chỉ mình nó làm sai.” Mẹ Sở cũng nổi giận. Ông ta sao càng ngày càng thiên vị? ràng cả hai đứa đều là con trai ông ta, Sở Mạnh làm gì ông ta đều có ý kiến, thậm chí bức hôn người là vợ của con út, ông ta còn lộ ra dáng vẻ như thuận theo nó. Như vậy còn chưa tính, còn ngừng trách mắng con út hiểu chuyện. Sao ông ta con trưởng ngồi đó tỉnh táo giống như người ngoài cuộc chút ?


      “Mẹ, đây là mẹ trách con làm sai? Con nên giành phụ nữ với nó?” Trong giọng của Sở Mạnh nghe ra tức giận hay bất mãn. tiếng ‘mẹ’ này gọi cũng rất đau lòng, tin người phụ nữ từ đến lớn luôn đối với tốt như vậy thế nhưng phải mẹ ? Chưa hết, bà ta còn là đầu sỏ hại mẹ vì sinh non, mất máu quá nhiều mà phải bỏ mình. hận bà, tuy nhiên biết làm sao mới có thể cho mình giảm bớt hận thù với người phụ nữ này, cho nên khi đụng phải Ngưng Lộ - người phụ nữ làm động lòng lại là bạn của Sở Khương. biết mình phải thế nào, nếu muốn lại muốn người mẹ nằm dưới đất của được an ủi chút, bằng làm đến cùng !


      “Sở Mạnh, phải mẹ con, chuyện này vốn là con sai!” thanh của mẹ Sở dần, khí thế giống vừa rồi rống với Sở Vân Thiên. Đúng vậy, đối với đứa con trưởng từ sau mười mấy tuổi càng ngày càng xa lánh bà, mẹ Sở có chút sợ. Chứ đừng đến sau khi nó tiếp nhận Sở Thành càng ngày càng tản mát ra khí thế bức người, ngay cả người làm mẹ như bà cũng khiếp sợ, tránh xa ba phần.

      “Được rồi, chuyện này đến đây chấm dứt. Đừng nhắc lại nữa.” Sở Vân Thiên chắp tay sau lưng tới phòng sách, mẹ Sở yên lòng con út cũng lên lầu.


      sai lầm rồi sao? Ha ha, sai lầm rồi sao? quan tâm. Trong phòng khách rộng lớn nhất thời chỉ còn mình Sở Mạnh ngồi đó nhúc nhích …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :