1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Lạc Hồng Lễ Phục


      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      Thân thể cao lớn của Sở Mạnh xoay qua chỗ khác, Ngưng Lộ cho là muốn trở lại hội trường để ý đến , hồi hộp trong lòng mới vơi bớt , nhưng tiếng khóa cửa lại truyền vào tai làm cho hồi hợp của mới vừa vơi bớt lại dâng lên. ta muốn làm gì? Ngưng Lộ căng thẳng nhìn bốn phía, có bất kỳ cánh cửa nào khác, lối duy nhất có thể tiếp xúc với bên ngoài trừ cánh cửa mà mới vừa khóa lại ra chính là cửa sổ sát đất bị rèm tơ màu đen che kín. Tại sao thoạt nhìn dường như rất tức giận? Ngưng Lộ nuốt ngụm nước miếng, thân thể tự chủ được lùi sát vào sofa, nhưng ghế sofa lớn như vậy cho dù lùi vào như thế nào vẫn vào đến tận cùng bên trong.

      còn muốn trốn đâu? Sở Mạnh từng bước bước đến gần, cách ghế safa nửa bước dừng lại, thân thể cao lớn cúi xuống, tay đặt tay vịn sofa, tay ép ngẩng mặt lên. Hơi thở nóng hổi mang theo hơi rượu phả vào mặt Ngưng Lộ, làm cho trái tim lỗi nhịp của càng đập nhanh hơn, lễ phục vừa vặn ôm lấy những đường cong hoàn mỹ, mà lúc này bởi vì quá căng thẳng mà phập phồng, làm nhói mắt .

      uống rượu…….” Ngưng Lộ mở miệng, giọng cũng run rẩy.

      “Có uống chút, nhưng say đến nỗi nghe người khác chuyện.” Tay Sở Mạnh từ cằm vuốt ve khuôn mặt , rất , lại làm run rẩy thôi.

      ta nghe được những gì? Trong lòng Ngưng Lộ căng thẳng. phải sao? nhìn sâu vào đôi mắt , thuyết phục mình nên hoảng hốt, có lẽ ta chỉ hù dọa mà thôi, nên rơi vào cạm bẫy của ta. Nhưng bàn tay nắm chặt làn váy và lòng bàn tay đầy mồ hôi bán đứng .

      “Muốn với tôi gì đúng ? bé ngoan của tôi? Tự mở miệng cho tôi biết, tôi tin .” Giọng như ác ma dụ dỗ tiểu thiên sứ ngu ngốc. Động tác vuốt ve của rất , giống như là vuốt ve bảo bối thích vậy. Giọng cũng rất trầm , thấp đến độ làm cho tưởng những gì .

      “Tôi gì hết.” Thiên sứ thuần khiết vẫn rơi vào cạm bẫy của ác ma, cái miệng nhắn muốn béo ra nước ở trước mắt khẽ đóng mở.

      Khiến Sở Mạnh hận thể hung hăng áp lên nó, nhưng cái miệng nhắn mê người này lại láo những chuyện đâu. Sở Mạnh dời tay xuống, đầu ngón tay dừng môi , giọng điệu lại cực kỳ ác liệt: “Tên lừa gạt. Còn dám có? Tôi để cho biết hậu quả của việc lừa tôi.” Sở Mạnh lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai kéo Ngưng Lộ ngồi sofa, tay vòng chắc hông , tay từ phía sau đẩy tới trước cửa sổ. “Xoẹt” tiếng, rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh đèn sáng ngời làm Ngưng Lộ chói mắt khiến nhất thời kịp thích ứng mà nhắm nghiền hai mắt.

      Sở Mạnh xoay thân thể lại, làm cho cả người dán sát vào phía trước cửa sổ sát đất, đè ở phía sau dùng giọng của ác ma lẩm bẩm: “Mở mắt ra xem chút !”



      Ngưng Lộ mở mắt lại hận thể chết ngay lập tức. Bên ngoài là đại sảnh đầy khách! Chỉ cần là thoáng ngẩng đầu lên thấy bộ dáng tại của bọn họ. Sao ta có thể vô sỉ như vậy? Muốn trách thoát khỏi kiềm chế của người phía sau là lấy trứng chọi đá.

      “Buông tôi ra buông tôi ra, tôi muốn như vậy.” Ngưng Lộ dám lớn tiếng, sợ người bên ngoài nghe thấy. Nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi, bởi vì người đàn ông ở phía sau bắt đầu giở trò.

      “Vậy bây giờ cho tôi biết, mới vừa rồi cái gì? Ửm?” Sở Mạnh tin hỏi ra.

      “Nếu còn lên tiếng tôi ở chỗ này muốn !” Những lời này như tiếng sét giữa trời, làm sợ hãi thôi.

      "Sở đại ca, Sở đại ca. Tôi mới vừa rồi gọi là Sở đại ca. Sau này tôi dám nữa, dám nữa, xin thả tôi ra, nên ở đây.” Ngưng Lộ cảm giác mình sắp gục ngã rồi, khóc nức nở thành tiếng.

      Lúc thất thanh khóc rống rèm cửa sổ cũng được kéo lại rồi, mà khách khứa ở bên ngoài vẫn tự nhiên uống rượu chuyện, nếu quả có thể thấy sớm náo động rồi, đáng tiếc lúc Ngưng Lộ chưa kịp phát rèm cửa sổ bị người ta che lại rồi. cũng phải người có sở thích đặc biệt cho người khác xem phim miễn phí?

      “Xem ra, chính cũng tự biết! Cần gì mạnh miệng? Bây giờ tôi lập tức cho hiểu rốt cuộc tôi là gì của .” đợi Ngưng Lộ kịp phản ứng, đẩy ngã sofa, làn váy rộng giống như đóa hoa nở rộ. Thân thể nặng nề cuồng nhiệt hôn mang theo tức giận cùng tâm phiền ý loạn, như cơn cuồng phong cuốn tới trong nháy mắt nuốt sống . Ngưng Lộ lúc này trừ tiếp nhận cái gì cũng thể suy nghĩ.

      Khi bão táp phủ xuống, giọt máu như đóa hoa nở rộ làn váy lễ phục trắng như tuyết, Ngưng Lộ cho là mình bởi vì đau đớn mà chết rồi. Trừ đau ra vẫn chỉ là đau!


      Từ lúc chính thức muốn bắt đầu hoàn toàn từ biệt Quan Ngưng Lộ của 20 năm qua, thể quay đầu lại được rồi. Khi thể tự khống chế được lực đạo bên trong, Ngưng Lộ nhắm nghiền hai mắt, dám mở mắt ra nhìn tất cả những chuyện này, cũng thể chịu đựng được đau đớn như vậy.

      “Sở Khương, xin lỗi, xin lỗi!” Hai hàng lệ trong suốt theo gò má chảy xuống.

      cho tôi biết, tôi là ai?" Sở Mạnh dù có tức giận như thế nào vẫn nhẫn tâm làm bị thương, khuôn mặt trắng bệch của làm dừng lại. Nhưng, muốn biết người đàn ông đoạt lấy là ai!

      “Sở Mạnh, là Sở Mạnh.” Ngưng Lộ dám lại gọi sai, sợ hậu quả mình thể gánh nổi.

      “Đúng, tôi là Sở Mạnh. Là người đàn ông đầu tiên cũng là người đàn ông cuối cùng của . Quan Ngưng Lộ, từ nay về sau thân thể của , trái tim của chỉ có thể là của mình tôi mà thôi.” Người đàn ông bá đạo kiêu ngạo tuyên thệ. Cuối cùng cũng có được , là của rồi! Ngưng Lộ của ! Ngưng Nhi! Ngưng Nhi! Ngưng Nhi!

      Đáng tiếc, Ngưng Lộ bởi vì đau đớn mà ngất có nghe được người đàn ông luôn gọi nhũ danh mà tự đặt cho .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Điên Cuồng


      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      “Mạnh, cái tên chú rể có suy nghĩ này? Biến mất lâu như vậy, để cho phụ rể đáng thương như mình phải ứng phó đám người kia?” Tống Tử Tự ở trong đám người náo nhiệt phát Sở Mạnh từ phòng nghỉ ôm vợ của cậu ta ra phía thang máy cửa sau, để cái ly trong tay xuống tới. Nhưng khi thấy vẻ mặt của đôi vợ chồng mới cưới chợt ngậm miệng lại.

      Mặt Sở Mạnh đổi sắc, cả người lại sảng khoái khác thương, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết cậu ta mới vừa “ăn no”, hơn nữa lại ăn vô cùng sảng khoái sung sướng. dâu trong ngực cậu ta gò má phấn hồng, mắc cỡ dám ngẩng đầu lên, môi đào vì sưng, trông có vẻ kiều diễm ướt át, đôi mắt đẹp nhàng nhìn qua nhìn lại giống như ra được uất ức và bất lực vậy. Chẳng lẽ chú rể dùng thủ đoạn ép buộc? Nếu là như vậy dâu này phải đối thủ của cậu ta rồi? Tống Tử Tự nở cười xấu xa.


      “Xin thả tôi xuống.” Ngưng Lộ cảm giác mình còn mặt mũi gặp người khác nữa, lúc nãy vì đau đớn mà hôn mê bất tỉnh, khi mới vừa tỉnh dậy bị ta bế ra khỏi cửa. Ai ngờ, thế nhưng lại bị phụ rể thấy được, quả muốn sống!

      thả.” Trong giọng của Sở Mạnh có loại dễ chịu nên lời, nhưng quay sang Tống Tử Tự lại đổi dạng khác: “Có chút như vậy mà cũng lo nổi, còn làm phụ rể làm gì.” xong xoay người , đây là đêm động phòng hoa chúc của , cần phải lãng phí thời gian.

      “Này, như vậy rồi sao?” Tống Tử Tự cười đến bụng muốn rút gân, chưa bao giờ thấy qua bộ dáng háo sắc như vậy của Mạnh, mới vừa rồi có dùng di động chụp lại quả rất đáng tiếc! Đáng lẽ lúc trước nên đặt camera chất lượng cao trong phòng nghỉ quay lại những cảnh ai thấy vừa rồi, mong chờ thế nào. Đáng tiếc quá!

      “Tại sao Sở Mạnh lại cưới đó?” Ngũ Thiên Nghiên đứng sau lưng Tống Tử Tự, cảnh vừa rồi đều thấy được, trong lòng vẫn phục. Tại sao chứ?

      “Sao? Người ta cũng kết hôn rồi mà còn nhìn ra? Hừ, chẳng lẽ cho rằng người đàn ông như Mạnh thích loại nửa nam nửa nữ suốt ngày chỉ biết chuyện làm ăn như sao?” Tống Tử Tự ngưng cười. cùng với Sở Mạnh và Ngũ Thiên Nghiên là bạn đại học, mặc dù cùng khoa nhưng lại kỳ tích có tình bạn giống người thường. Cho nên đùa cũng kiềm chế.

      chết ! Tống Tử Tự! Tôi là nửa nam nửa nữ cũng đỡ hơn tên ngựa đực như , cẩn thận coi chừng ngày nào đó bị mất mạng tay phụ nữ lại tìm tôi nhặt xác.” Nếu so cay nghiệt Ngũ Thiên Nghiên cũng bại dưới tay tên ngựa đực đó, thành công hòa ván, Ngũ nữ vương tao nhã rời .

      “Mẹ nó, người phụ nữ này quá ác độc. thể trách ngay cả Mạnh cũng nhìn thuận mắt!” Tống Tử Tự nhìn bóng dáng nhanh chóng rời kia oán hận. Phụ nữ xinh đẹp thể chọc, phụ nữ vừa xinh đẹp lại giỏi giang chính là Diệt Tuyệt sư thái rồi, nhìn cũng cần nhìn nữa, nhanh chóng rời mới là đạo lý đúng đắn.



      Tiệc cưới mới cử hành được nửa, chú rể và dâu cùng nhau biến mất. Nhưng cũng có bao nhiêu người để ý chuyện này, bởi vì có phụ rể là thái tử Tống Tử Tự của Tống gia ở đây, cũng kém hơn so với chú rể bao nhiêu, hơn nữa còn có người phụ nữ xinh đẹp vô song Ngũ Thiên Nghiên của Sở Thành ở đây, cho nên, nên uống rượu uống rượu, nên chuyện phiếm chuyện phiếm, nên chuyện làm ăn chuyện làm ăn, cực kỳ náo nhiệt!

      Mà trong căn phòng tổng thống sang trọng ở tầng cao nhất, cũng vô cùng náo nhiệt. Trong gian to lớn thanh mờ ám vang vọng khắp nơi, rất lâu cũng chưa ngừng lại.

      chiếc giường cực lớn, Ngưng Lộ cả người mệt mỏi lại vẫn ngăn cản được người đàn ông sau lưng biết mệt mỏi xâm chiếm lấy mình. Sau khi về phòng, bế vào phòng tắm, rất cẩn thận giúp tắm rửa, trường hợp đó làm cả đời muốn quên cũng sao quên được. cho là sau khi về giường ta có lòng tốt mà buông tha cho , nhưng nghĩ lầm rồi, đây bất quá chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

      “Cầu xin đừng muốn nữa……… Tôi là rất đau!” Ngưng Lộ nắm chặt ra giường, lên tiếng van xin. còn tiếp tục nữa, hoài nghi cơ thể của mình cũng cần nữa rồi. Tại sao phải bắt chịu đựng tất cả những thứ này chứ? Tại sao chịu bỏ qua cho ? Cơ thể đau cộng thêm cam tâm tình nguyện làm cắn chặt môi dưới của mình, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống rơi vào trong cái chăn mềm mại…… Trái tim của rất khổ sở…….

      “Gọi tên tôi, tôi bỏ qua cho em…….” Người đàn ông thở gấp đưa tay muốn đem mặt xoay lại, động tác đó lại bị nước mắt ràn rụa mặt làm cho dừng lại.

      “Sao lại khóc?” Giọng của khàn khàn. đau như vậy sao? cũng rất dịu dàng rồi, còn có thể khóc đến thê thảm như vậy sao?

      tránh ra, tôi rất đau…..” Thân thể khó chịu khiến tính tình Ngưng Lộ dù có tốt cỡ nào cũng thể nhịn được. ta sao có thể quá đáng như vậy? từng với muốn. Giờ phút này Ngưng Lộ cảm thấy mình rất ghét ta!

      “Em là vợ của tôi, nên quên bản hợp đồng của chúng ta. Lúc tôi muốn, em có lý do gì từ chối tôi cả! Quan Ngưng Lộ, em nghe chưa?” Bộ dáng nóng lòng đẩy ra của khiến lòng thương tiếc của Sở Mạnh cũng nguội lạnh, thân thể nặng nề hạ thấp xuống, lại tiến hành tấn công.

      “Tôi ghét , chán ghét ……..” Ngưng Lộ biết mình có cách nào tránh thoát, có cố gắng như thế nào đều phí công, lộ ra bộ dáng mặc người chém giết, đem cả khuôn mặt vùi vào trong gối, muốn nhìn thấy ta lại càng muốn chịu thêm những đau khổ kia hành hạ, lúc nào mới kết thúc đây?


      “Nếu ghét tôi có thể làm em đỡ hơn chút em cứ ghét ! Tôi quan tâm.” Sở Mạnh nghe những lời , tâm trạng vô cùng phiền não, động tác cũng tự chủ được tăng thêm. Vậy cứ ghét đến cùng ! Dù sao bất kể gì, cũng buông tay lần nữa đâu.



      Rèm che cửa sổ sát đất che ánh sáng hiệu quả cực kỳ tốt, khiến người ta phân ngày hay đêm. Mỗi lần Ngưng Lộ từ trong hôn mê tỉnh lại, người đàn ông đó lại bắt đầu đoạt lấy , làm cho lại rơi vào hôn mê.

      lần trước khi lại bất tỉnh, Ngưng Lộ hi vọng mình có thể cần tỉnh lại nữa. Cứ như vậy ngủ ! Trong mộng còn đau đớn, có người đàn ông hoan ái đến điên cuồng. Trong mộng, có người đàn ông luôn dịu dàng với , đeo balô chéo qua vai, đứng ở chỗ cao hơn cách xa mấy mét nhàng mỉm cười với : “Lộ Lộ, hôm nay có mệt lắm ?” Cho dù là câu hỏi thăm đến thể hơn được nhưng vẫn làm cho cảm thấy ấm lòng.

      "Sở Khương. . . . . . Sở Khương. . . . . ." Trước khi hôn mê, Ngưng Lộ vẫn gọi ra cái tên nên gọi. thanh thấp đến thể thấp hơn nữa, lại như kỳ tích xuyên thấu qua màng nhĩ của , chạy thẳng tới tim. Toàn thân Sở Mạnh chấn động, dừng lại tất cả động tác, lật người xuống giường. Mất đến mấy phút mặc quần áo chỉnh tề, quay đầu lại bước ra khỏi căn phòng tổng thống khắp nơi đều có mùi vị hoan ái. hề ngoái đầu lại nhìn người phụ nữ trần truồng sớm bất tỉnh làm giận đến muốn giết người.

      Quên khó như vậy sao?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Cách Muốn Có Con 1


      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      qua tuần từ hôn lễ long trọng còn có đêm tân hôn đáng sợ đó. Bởi vì sức khỏe tiêu hao quá độ, ở ngày thứ ba Ngưng Lộ cũng có về nhà mẹ ruột, mà mẹ cũng chỉ gọi điện thoại đến : sao, muốn nghỉ ngơi tốt, khi nào rãnh lại về.

      Hôm đó sau khi tỉnh lại ở phòng tân hôn trong khách sạn, Ngưng Lộ phát chỉ có mình mình đơn nằm chiếc giường rộng lớn, mà người chồng mới cưới danh chính ngôn thuận của thấy bóng dáng, đất chỉ còn lễ phục xốc xếch của , còn có đồ lót bên cạnh. Ngưng Lộ quấn chăn ngồi dậy, ánh mắt sợ hãi cẩn thận quan sát căn phòng yên tĩnh đến dọa người, cho đến sau khi xác định có ở đây, trái tim lơ lửng rốt cuộc cũng buông lỏng xuống.

      Bọc cái mền dài, Ngưng Lộ muốn mặc quần áo nhưng hai chân vừa chạm đất, giữa hai chân lại co rút đau đớn làm hoàn toàn có cách nhúc nhích, lảo đảo cái, cả thân hình nặng nề ngã nhào xuống đất, cũng may đất trải thảm lông dê mới làm bị thương. Thế nhưng tiếng vang rất vẫn làm kinh động đến thím Trương ở bên ngoài chờ tỉnh lại.


      “Thiếu phu nhân, tỉnh rồi sao? sao chứ? Xin lỗi, tôi thấy vẫn ngủ say nên dám vào thu dọn đồ đạc, sợ quấy rầy đến .” Thím Trương là nữ đầu bếp làm việc ở nhà họ Sở nhiều năm, tuổi cũng xấp xỉ 50, rất được mọi người ở nhà họ Sở quý mến. Bây giờ Sở Mạnh muốn để Ngưng Lộ đến nhà họ Sở ở nên đặc biệt điều bà đến đây chăm sóc . Lúc Ngưng Lộ cùng Sở Khương về nhà, thím Trương cũng gặp qua Ngưng Lộ, mặc dù đối với chuyện kết hôn với đại thiếu gia tuy hiểu, nhưng phải chuyện bà nên hỏi, bà lắm mồm dù nửa câu, cho nên đây là nguyên nhân mà Sở Mạnh chỉ định muốn bà tới.

      “Thím Trương………. Sao lại là thím?” Ngưng Lộ dây dưa với cái mền nửa ngày, dưới giúp đỡ của thím Trương lộ ra được nửa cái đầu, khi thấy thím Trương lại kinh ngạc há hốc mồm.

      “Thiếu phu nhân, đại thiếu gia bảo tôi đến chăm sóc cuộc sống thường ngày của , tôi giúp mặc quần áo trước rồi rửa mặt sau đó đưa về nhà thiếu gia.” Thím Trương cầm quần áo mà thiếu gia bảo bà mang tới, kéo ra cái chăn người ra, lại bị những dấu vết người làm khiếp sợ đến thể khép miệng, tình huống dữ dội như vậy chỉ có thể hình dung bằng chữ “thảm”, đại thiếu gia thoạt nhìn thuộc về dạng cường thế nhưng đến nỗi thô lỗ như vậy chứ? Khó trách thiếu phu nhân lại ngủ cả ngày cũng tỉnh.

      “Thím Trương, con tự làm được rồi! Con muốn tắm trước!” Ngưng Lộ biết dấu vết người mình có thể dọa thím Trương sợ, ngay cả cũng thể tin cái cơ thể đầy dấu vết xanh tím này là thân thể của mình. ta sao có thể đối đãi thô bạo với như vậy chứ? Vừa nghĩ đến đôi mắt lạnh lẽo và hơi thở ngạo mạn đó muốn nhớ lại nữa, nếu sau này vẫn thô lỗ như vậy làm sao chịu được? Nghĩ đến hai người dây dưa lâu như vậy có thể có con hay tim lại nhói đau. muốn có con của ta, muốn có con của ác ma, phải làm sao bây giờ?

      “Thiếu phu nhân, tôi giúp !” Thím Trương tiện thêm gì, dù sao cũng là chuyện của chủ nhân.

      “Con tự làm được rồi!” Sau khi đổ đầy nước, Ngưng Lộ viện cớ đuổi thím Trương ra. muốn mình suy nghĩ tốt nên làm cái gì bây giờ.

      “Vậy tôi ra bên ngoài chờ, có chuyện gì cứ kêu tiếng, tôi đến ngay.” Trước khi lui ra, thím Trương vẫn quên dặn dò.


      Sau khi tắm xong, Ngưng Lộ mặc vào quần áo thím Trương chuẩn bị trước rồi cùng thím Trương ngồi lên chiếc xe sớm chờ trước cửa khách sạn. ra là gần chạng vạng tối, rốt cuộc ngủ bao lâu? Màu vàng ráng chiều sắp tắt, rọi qua cửa sổ xe có đóng, lẳng lặng chiếu vào khuôn mặt nhắn hơi tái nhợt của , ánh mắt cũng hơi mông lung, lông mi dài cong rũ xuống như cánh quạt. Mới vừa rồi lúc nghe thím Trương cần trở về nhà lớn họ Sở ở, lòng còn hồi hộp lo sợ nữa. Nếu về đó biết lấy mặt mũi đâu mà đối mặt với Sở Khương, còn có hai trưởng bối kia nữa, quá lúng túng. Huống chi hôm đó, thái độ bất mãn của mẹ Sở đối với làm biết nên chung đụng với bà như thế nào? Nhưng phận làm hậu bối cũng thể trở về, nhưng nếu Sở Mạnh có sắp xếp cũng chấp nhận kéo dài thêm chút? Quan Ngưng Lộ, mày chẳng có gan đối mặt với mọi chuyện!

      Đèn đỏ trước mặt khiến xe dừng lại, Ngưng Lộ thoáng mở mắt ra, đèn của bảng hiệu tiệm thuốc buôn bán suốt 24 giờ bắt đầu sáng lên, đứng yên trong mắt thể di chuyển, suy nghĩ hình thành trong đầu .

      “Ông Trương, làm phiền đến đầu đường phía trước dừng lại chút, con muốn mua ít đồ.” Sau khi vượt qua đèn xanh đèn đỏ, Ngưng Lộ đột nhiên mở miệng cầu ông Trương tài xế dừng xe. sai, ông Trương tài xế và thím Trương là hai vợ chồng, làm việc ở nhà họ Sở nhiều năm.

      “Thiếu phu nhân, cái này sợ rằng tiện.” Ông Trương chần chờ chút, xe vẫn có ý muốn dừng lại. Đại thiếu gia dặn đồng ý của cậu ấy thể để thiếu phu nhân tùy tiện ra ngoài.

      “Thím Trương, tôi chỉ muốn đến hiệu thuốc mua ít thuốc dán ngoài da.” Ngưng Lộ dứt khoát quay mặt về phía thím Trương nãy giờ gì, ngoài mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, ra tim Ngưng Lộ đập thình thịch. Đúng vậy, muốn lợi dụng đồng cảm cùng là phụ nữ của thím Trương để đến hiệu thuốc mua số thứ mà muốn, nhưng thím Trương có phát hay đây?

      “Thiếu phu nhân, hay là để tôi mua giúp !” Thím Trương nghĩ đến vừa rồi thấy Ngưng Lộ toàn thân xanh tím đành lòng, nhưng mệnh lệnh của thiếu gia bọn họ dám làm trái, cho nên bà suy nghĩ chút, bằng mua giúp ấy như vậy cũng có chuyện gì.

      “Thím Trương tôi còn muốn mua ít vật dụng cá nhân, nếu như yên tâm theo tôi được ?” Ngưng Lộ căng thẳng đến tay rịn ra mồ hôi.

      “Ông Trương, vậy dừng lại chút ? Tôi với thiếu phu nhân đến đó.” Thím Trương vẫn nhịn được vẻ mặt khẩn cầu của Ngưng Lộ.

      “Két” tiếng, rốt cuộc xe dừng lại ở ven đường



      Ngưng Lộ xách theo cái túi vòng trong hiệu thuốc, chọn đông chọn tây đống lớn thuốc bôi cần biết có dùng đến hay , thuốc cảm cùng chút vật dụng cá nhân của phụ nữ, hiệu thuốc bây giờ tốt, chỉ bán thuốc men thường dùng, vật dụng cá nhân hàng ngày cùng nước uống cũng đầy đủ. Vừa đúng cũng đủ để Ngưng Lộ lấy đầy rổ, nhưng thứ quan trọng nhất Ngưng Lộ vẫn dám đặt vào trong giỏ xách, bởi vì thím Trương vẫn luôn theo sau như hình với bóng.

      “Thiếu phu nhân còn muốn mua cái gì sao?” Thím Trương thấy Ngưng Lộ chọn đống đồ, nhìn thời gian cũng sắp đến giờ phải gọi điện cho đại thiếu gia rồi.

      “Tiểu thư, tôi cầm giúp được ?” bán hàng nhiệt tình thấy Ngưng Lộ xách rổ đầy chủ động đến giúp tay, trong lúc thím Trương nghi ngờ, Ngưng Lộ dùng kế dụ thím Trương .

      “Thím Trương, giúp tôi lấy hai chai nước được ? Ngưng Lộ chỉ chỉ tủ lạnh cạnh cửa hiệu thuốc, thím Trương có dị nghị mà bước thẳng qua.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Cách Muốn Có Con 2


      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân


      “Lấy giúp tôi hộp Emergency contraceptives (thuốc ngừa thai khẩn cấp).” Ngưng Lộ xác định bán hàng này nghe có hiểu , thử chút làm sao biết?

      “OK.” bán hàng chẳng qua là sửng sốt chút mà thôi, sau đó vươn tay lấy hộp thuốc vừa đúng đặt bên cạnh quầy thu ngân bỏ vào trong giỏ xách, thím Trương cũng vừa đúng lúc cầm chai nước tới.

      “Cám ơn !” Cuối cùng Ngưng Lộ cũng yên tâm.

      “Đừng khách sáo.” bán hàng nhìn ra được vị tiểu thư tới mua đồ này nhất định là có nguyên nhân bất khả kháng, cũng may mình là sinh viên y khoa chẳng qua là làm thêm giờ ở tiệm thuốc mà thôi, nếu đổi lại nhân viên bán hàng bình thường chắc nghe hiểu văn chuyên ngành như vậy. này là cực kỳ thông minh.



      “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân tỉnh rồi, đường về nhà.”

      "Vâng, còn chưa tới, thiếu phu nhân muốn mua ít đồ."

      " phải vậy, tôi vẫn luôn bên cạnh ấy. Cậu yên tâm, tôi chăm sóc thiếu phu nhân tốt.” Khi ra khỏi tiệm thuốc, thím Trương liền nhận được điện thoại của Sở Mạnh. Nhưng Ngưng Lộ bởi vì mua được thứ mình muốn mà tâm trạng cảm thấy vui vẻ hơn.

      Từ hôm đó sau khi về khu nhà của Sở Mạnh, Ngưng Lộ mỗi ngày trừ ăn cơm ra chỉ có ngủ, những ngày sau đó quá vô vị rồi. Mà những dấu vết xanh tím ngày đó cũng vì được nghỉ ngơi tốt mà cũng từ từ tan biến, người đàn ông đáng sợ đó! Cũng may, cũng may mấy ngày nay ta có về, nhưng Ngưng Lộ biết mỗi ngày thím Trương đều gọi điện thoại cho ta báo cáo tình trạng của . Bây giờ tính sao đây? Làm con chim hoàng yến nuôi trong lồng sao? Hay là thứ chỉ có ta được độc chiếm? Đa phần là cái thứ hai, Ngưng Lộ kéo rèm cửa sổ ra tự giễu , hôm nay ánh sáng tươi sáng mà chỉ có thể hấp thụ chút khí nhoi này sao? cam lòng!

      biết phía trường học sao rồi? Còn Sở Khương có khỏe ? Ở dưới ánh mặt trời chói chang, Ngưng Lộ vì nghĩ đến hai chuyện này mà nhíu mày, trong lòng giống như có khối đá nặng đè ép đến thở được, những ngón tay mảnh khảnh nắm rèm cửa sổ cũng chặt lại, ngay cả móng tay đâm vào trong da thịt cũng có chút cảm giác nào.

      “Thiếu phu nhân thức! Bữa sáng chuẩn bị xong!” Là giọng ngàn năm đổi của thím Trương, Ngưng Lộ buông rèm cửa trong tay ra, từ từ xoay người lại.

      “Thím Trương, hôm nay con muốn về nhà chuyến được ? Sách vở của con còn để bên đó chưa dời qua.” Dưới ánh mắt nghi ngờ của thím Trương, Ngưng Lộ dùng giọng điệu bình thản đến thể bình thản hơn được ra lý do của . đúng là muốn về nhà đem ít sách đến đây bởi vì sách bày trong thư phòng đều là sách tra cứu về kinh doanh, buồn tẻ vô vị làm cho xem nổi. Chẳng qua là khi nào ta mới về, muốn với ta chuyện đến trường học, khi đó phải ta về sau thương lượng sao! Nhưng Ngưng Lộ cũng thừa nhận là mình có gan tìm ta đàm phán.

      “Thiếu phu nhân, ăn sáng trước rồi hãy !” mặt thím Trương vẫn còn nụ cười nhưng Ngưng Lộ biết ý nghĩa câu này của bà, bà còn phải xin phép chủ nhân của mình, xem chủ nhân của bà có đồng ý cho ra ngoài hóng mát chút . Người đàn ông đáng chết đó giam lỏng sao?

      Ngưng Lộ có ý kiến gì về phía phòng rửa mặt. cho là có hi vọng rồi, nhưng khi ngồi xuống trước bàn ăn, muốn ăn thím Trương vẻ mặt vui mừng từ phòng sách ra: “Thiếu phu nhân, ăn sáng xong tôi đưa về nhà mẹ đẻ!”

      Động tác cắn bánh sandwich của Ngưng Lộ ngừng lại. Có phải thím Trương hôm nay có thể ra ngoài hóng mát ? Người đó dễ thuyết phục vậy sao? Ngưng Lộ vẫn chưa dám tin vào vận may của mình.

      “Thiếu phu nhân, ăn nhanh . Tôi dọn dẹp phòng bếp chút trước .” Thím Trương vui vẻ phấn khởi vào phòng bếp. ra mới vừa rồi bà muốn gọi điện thoại cho đại thiếu gia chuyện thiếu phu nhân muốn về nhà, sợ bị cậu ấy mắng. Nhưng lại đành lòng nhìn bộ dáng đơn ủ dột mấy hôm nay của , bà vẫn cố lấy can đảm gọi điện thoại nghĩ đến thiếu gia thế nhưng lại dễ dàng đáp ứng như vậy, chẳng qua là dặn dò bà phải theo chăm sóc thiếu phu nhân cho tốt là được. Bà cho là thiếu gia sau khi kết hôn vứt thiếu phu nhân ở căn hộ này quan tâm, chắc là thích thiếu phu nhân! Nhưng xem ra thím Trương sao lại cảm giác thiếu gia ra rất quan tâm thiếu phu nhân!



      Buổi trưa Ngưng Lộ trở về ngôi nhà quen thuộc, mẹ chuẩn bị sẵn đầy bàn thức ăn ngon chờ con sau khi kết hôn về nhà lần đầu. Mà Quan Minh Quyền bởi vì công xưởng bận rộn nên sáng sớm đến công ty, cho nên nhà họ Quan chỉ có mình Đàm Lệ Hoa. Lúc ăn cơm, thím Trương lại kiên trì ngồi ăn cùng bàn với bọn họ nên Ngưng Lộ có cơ hội ở riêng với mẹ.

      “Ngưng Lộ, Sở Mạnh đối xử với con tốt ?” Dưới tình huống có người ngoài, Đàm Lệ Hoa vẫn nhịn được hỏi tới cuộc sống hôn nhân của con . Nhìn sắc mặt của con dường như có chút tái nhợt, là ngủ đủ sao?

      “Mẹ, ấy đối xử với con rất tốt!” Ngưng Lộ thể với mẹ kể từ sau hôn lễ, và Sở Mạnh căn bản có gặp mặt. Nếu mẹ biết nhất định hỏi cho ra nguyên nhân, nhiều chuyện bằng bớt chuyện, dù sao cũng ước gì ta bao giờ trở lại, cũng vừa đúng muốn gặp ta.

      “Vậy tốt! Ngưng Lộ, ăn nhiều chút, xem sắc mặt của con kém như vậy, sức khỏe tốt đến lúc sinh con làm sao!” Đàm Lệ Hoa nghe con xong cũng yên lòng, càng ngừng gắp đồ ăn vào trong chén . Trong suy nghĩ của bà, con tốt nhất sau khi kết hôn nên sớm vì nhà chồng sinh con để củng cố địa vị của mình, dù sao nhà họ Sở cũng là đại gia tộc, chuyện nối dõi tông đường mới là chuyện quan trọng nhất.

      Lời của mẹ khiến đôi đũa gắp đồ ăn của Ngưng Lộ khựng lại. Sao mẹ lại cho rằng muốn có con chứ?

      “Ngưng Lộ, sao vậy? Chẳng lẽ con muốn sinh con? Cái này thể được, gia nghiệp của nhà họ Sở lớn như vậy, con nhất định phải sinh thêm mấy đứa mới được. Như vậy đến lúc đó sản nghiệp của nhà họ Sở mới rơi vào tay người khác!” Đàm Lệ Hoa thấy con chợt dừng lại, nghĩ là con muốn sinh con.

      “Mẹ, phải vậy. Là Sở Mạnh tuổi con còn trẻ nên để qua mấy năm rồi mới tính!” Ngưng Lộ bất đắc dĩ đem người đàn ông đó ra làm bia đỡ. Dù sao ta cũng có ở đây, thím Trương cũng ở đây, bị người khác biết.

      “Ha ha. ra là ý của Sở Mạnh! nhìn ra nó lại biết săn sóc như vậy. Ngưng Lộ, con phải nắm chặt người đàn ông này đó.” Đàm Lệ Hoa vừa nghe là ý của Sở Mạnh thái độ cũng lập tức thay đổi. Con của bà quả tìm được người chồng tốt!

      Giữ chặt ta? Trong lòng Ngưng Lộ thầm nghĩ: con ước gì có thể nhanh chóng rời khỏi ta, cần gặp lại ta nữa. Nhưng những lời này cũng chỉ có thể suy nghĩ mà thôi, bằng thừa cơ hội này đem chuyện muốn nhờ mẹ chút?



      “Mẹ, có chuyện này mẹ giúp con chút được ?” Ngưng Lộ ngẩng mặt tựa hồ dùng giọng điệu làm nũng với Đàm Lệ Hoa. Từ đến lớn bởi vì ba mẹ rất bận nên Ngưng Lộ rất ít khi làm nũng với mẹ như bé, nhưng lần này là cực kỳ hưởng thụ.

      “Con ngoan, sao lại khách sáo với mẹ như vậy? Có chuyện gì mẹ có thể giúp con.” Đàm Lệ Hoa ước gì có cơ hội vì con làm chút chuyện.

      “Mấy ngày nữa con phải cùng Sở Mạnh xuất ngoại, thuốc tránh thai của con hết. Mẹ đến bệnh viện giúp con mua ít được ? Chờ sau khi về nước con đến lấy.” Ngưng Lộ cực kỳ cẩn thận, sợ mẹ nhìn ra sơ hở. biết luôn sử dụng thuốc tránh thai khẩn cấp cũng tốt, cho nên chỉ có thể sử dụng thuốc thường dùng. Mặc dù mấy ngày nay ta cũng có trở lại, nhưng Ngưng Lộ cũng thừa nhận là ta dễ dàng bỏ qua cho như vậy. Phòng họa trước vẫn tốt hơn! Mà cũng tin tưởng mẹ nhất định tra xem xuất ngoại cùng Sở Mạnh hay .

      “Được rồi, ngày mai mẹ đến bệnh viện chuyến. Đến khi nào con về mẹ đưa qua cho con !” Đàm Lệ Hoa hoàn toàn tin tưởng lời của con , bởi vì con có lý do gì lừa gạt bà.

      “Mẹ còn thể xác định được ngày về. Đến khi đó con đến lấy!” Ngưng Lộ rốt cuộc cũng yên tâm, nhưng lại sợ mẹ đến, lúc đó chẳng phải là bị bại lộ sao? Nhưng xác định đến lúc đó mình dùng lý do gì về nhà, ta đồng ý sao? Bất kể như thế nào, nhất định có cách.

      "Được rồi!" Đàm Lệ Hoa cũng kiên trì nữa.

      "Cám ơn mẹ." Ngưng Lộ lộ ra nụ cười lâu thấy.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Mẹ Chồng Đến Thăm 1


      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      Buổi chiều, sau khi tạm biệt mẹ, Ngưng Lộ cùng thím Trương đến siêu thị mua thức ăn và chút đồ dùng hàng ngày mới về nhà. Bởi vì rất nhiều ngày có ra ngoài cho nên hôm nay tâm trạng Ngưng Lộ cũng rất thư thái, dọc theo đường khuôn mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười .

      “Thiếu phu nhân, nên cười nhiều mới đẹp.” Ngay cả thím Trương cả ngày theo bên cạnh cũng bị nụ cười tuyệt mỹ của mê hoặc. Chẳng trách tuổi còn trẻ như vậy mê hoặc hai vị thiếu gia của nhà họ Sở, cuối cùng mỹ nhân vẫn thuộc về đại thiếu gia mạnh mẽ. Nhưng nhìn sao thiếu phu nhân cũng giống dạng phụ nữ dùng thủ đoạn dụ dỗ người khác? Đối với điều này, Thím Trương vẫn luôn nghi ngờ nhưng dám mở miệng hỏi. Làm người phải giữ bổn phận, chuyện của chủ vẫn ít hỏi tốt hơn!

      “Thím Trương, cám ơn thím dẫn con ra ngoài!” Ngưng Lộ tâm . biết bình thường thím Trương giám sát chặt như vậy nguyên nhân cũng bởi vì Sở Mạnh, trách bà. Nếu sau này khi thím Trương ra ngoài mua thức ăn có thể dẫn ra ngoài hóng mát chút cũng tốt.

      “Thiếu phu nhân, đây là chuyện tôi phải làm.” Khuôn mặt già nua của thím Trương lên vẻ ngại ngùng. Mặc dù ở nhà họ Sở, chủ nhân đối xử với những người tôi tớ như bà cũng rất khách sáo, nhưng chưa bao giờ có chân thành và thân thiện như thiếu phu nhân. Điều này càng làm cho thím Trương đối với vị thiếu phu nhân trẻ tuổi này thêm phần tôn trọng.

      Xe ngừng lại trước cổng chính khu nhà, Ngưng Lộ cùng thím Trương quyết định thang máy ở đại sảnh cho nên để lão Trương mình lái xe xuống bãi đỗ xe ngầm. Hai người vừa xách theo những túi đồ vừa chuyện, rất tiêu diêu tự tại, nhưng trước khi thang máy mở cửa, trong phút chốc Ngưng Lộ cảm thấy trong lòng bất an.



      Trước cửa nhà bọn họ, phu nhân toàn thân trang phục đẹp đẽ chẳng phải là mẹ chồng - người mà sau khi được cưới vào cửa chưa từng về thăm hỏi sao? Sau lưng còn dẫn theo quản gia nhà họ Sở! Thấy và thím Trương từ trong thang máy bước ra con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài. Họ đâu mà lâu như vậy? Thế nhưng để bà công đợi tiếng đồng hồ, cái giá của Quan Ngưng Lộ cũng cao! Được gả vào nhà cũng về thăm hỏi mẹ chồng như bà thôi, thế nhưng lại còn cho bà vào nhà. Mẹ Sở lại càng tức giận hơn nữa! bất mãn đối với càng thêm sâu sắc.

      “Phu nhân, bà tới lúc nào vậy? Sao lại gọi điện thoại tới trước?” Thím Trương lập tức nghênh đón. Cũng nhận được điện thoại của thiếu gia phu nhân muốn đến? Nhìn sắc mặt của phu nhân chắc là được tốt! Chỉ là tốt thôi sao? Xem ra là chuẩn bị có bão nổi rồi. Chẳng lẽ là vì thiếu phu nhân mà đến?

      ra tôi muốn tới đây, còn phải điện thoại xin phép ai đó hay sao? Quan Ngưng Lộ, rất được đó!” Mẹ Sở lạnh lùng .

      “Mẹ…….” Ngưng Lộ theo sau lưng thím Trương nghe được những lời như châm chọc của mẹ Sở biết đáp lại như thế nào, cũng dám đến quá gần, cách xa bà ba bước sợ hãi gọi mẹ. Vừa nhìn thấy mẹ Sở Ngưng Lộ liền nghĩ đến chuyện ngày đó xe Sở Mạnh phải mẹ ta. Nhưng bất kể như thế nào vẫn phải gọi bà là mẹ. Nhưng mẹ Sở có mắt cao hơn đầu cũng đáp lại mà chỉ hung hăng lườm cái sau đó xoay người đối mặt với thím Trương lớn tiếng : “Còn linh tinh cái gì nữa, tôi đứng đến chân cũng muốn rút gân còn mau mở cửa.”

      Sau khi vào nhà thím Trương và quản gia liền vào bếp pha trà chỉ còn hai người Ngưng Lộ và mẹ Sở ở phòng khách. Ngưng Lộ theo sát sau lưng mẹ Sở nhìn xung quanh quan sát khắp nơi dám mở miệng chuyện. Chỉ sợ mình còn sai điều gì làm bà vui. Mà mẹ Sở cũng là lần đầu tiên đến nhà con trai mình cho nên nhìn đặc biệt cẩn thận. Hừ, biết con trai nghĩ gì mà sau khi kết hôn chuyển về nhà ở mà còn sai người giúp việc trong nhà đến đây chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ta! coi mình là thiếu phu nhân sao? Nhưng ở trong nhà sợ biết làm sao đối mặt với con trai út của mình sao? Vừa nghĩ đến chuyện của con út, cơn giận của mẹ Sở vốn nguôi bớt lại dâng trào, bà dừng bước xoay người lại làm Ngưng Lộ trở tay kịp thiếu chút nữa đụng vào bà.

      biết hai đứa con trai của tôi sao lại coi trọng con hồ ly tinh vô dụng này!” Mẹ Sở bình thường chuyện khách sáo lễ độ hôm nay lại đối với Ngưng Lộ vô cùng cay nghiệt. Nhưng bộ dáng yếu đuối như gió thổi qua cũng có thể ngã mới có thể dụ dỗ đàn ông sao? Quan Ngưng Lộ, được lắm!

      “Mẹ……” Ngưng Lộ biết nên trả lời bà vấn đề này như thế nào. Trong lòng cười khổ, mẹ Sở nhất định cho rằng là dụ dỗ Sở Mạnh? với bà đó phải tin sao? Việc đến nước này gì đều vô dụng, bà muốn cứ để cho bà !

      “Đừng tiếp tục gọi tôi là mẹ. Tôi có đứa con dâu như . Mặc dù kết hôn với Sở Mạnh nhưng tôi thừa nhận là người nhà họ Sở chúng tôi, cần phí công quan tâm!” Mẹ Sở cay nghiệt . Ban đầu bà còn cho là Quan Ngưng Lộ người đứa con tốt! ngờ ta cũng là dạng phụ nữ ái mộ hư vinh, vừa nhìn thấy con trưởng nắm quyền trong nhà cắt đứt mối quan hệ với con út mà thay đổi gả cho của bạn trai, là quá vô sỉ.



      “Phu nhân, mời bà ngồi xuống uống ly trà!” Thím Trương bưng ấm trà lài vừa pha xong ra ngoài, thấy bộ dáng của phu nhân và thiếu phu nhân dường như là chuẩn bị chiến tranh, vội vàng lên tiếng. Thiếu phu nhân hiền lành như vậy sao có thể là đối thủ của phu nhân chứ?

      Mẹ Sở khinh thường trợn mắt nhìn Ngưng Lộ cái, ngồi xuống. Thím Trương bên cạnh ý bảo Ngưng Lộ còn đứng ngốc ở đó làm gì mau châm trà. Sau khi Ngưng Lộ hiểu ý, nhận lấy ấm trà trong tay thím Trương rót ly, cung kính tới trước mặt mẹ Sở nửa ngồi xuống : “Mẹ, mời mẹ uống trà.”

      nữa đây cũng là lần đầu tiền người làm dâu như kính mẹ chồng ly, cần phải vậy. chẳng qua là trong lòng Ngưng Lộ lại vô cùng chua xót! Ly trà này vốn là ly trà vui vẻ hạnh phúc, bởi vì khi có cơ hội dâng ly trà này rốt cuộc có thể kết hôn với người đàn ông . Nhưng bây giờ người được kính trà có thay đổi, vẫn là bà, thay đổi chính là người mà nên lấy. Tất cả còn giống nữa, vĩnh viễn giống.

      “Trà nóng như vậy còn đưa cho tôi uống có phải cố tình để tôi bị phỏng ? là quá độc ác!” Mẹ Sở gạt cái ly trong tay Ngưng Lộ ra.

      “Xoảng” tiếng, ly trà trong tay Ngưng Lộ rơi xuống đất, nước trà coi là nóng đến có thể bỏng nhưng vẫn làm cho da thịt mu bàn tay Ngưng Lộ đỏ lên.

      “Thiếu phu nhân, sao chứ?” Thím Trương vội vàng chạy tới kéo tay Ngưng Lộ. Phu nhân sao lại ác như vậy? Mà quản gia vẫn vẻ mặt lạnh lùng đổi đứng ở bên cạnh nhìn tất cả.

      “Thím Trương con sao. Là tay con run cẩn thận làm đổ. Phiền thím dọn dẹp chút.” Ngưng Lộ dưới ánh mắt nghiêm nghi của mẹ Sở rút tay về. Bất kể thế nào bà vẫn là mẹ của Sở Khương, muốn tranh chấp với bà, nhịn chút ! Mặc dù mu bàn tay đau muốn chết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :