1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 7 - Giang Doãn Chính

      Chương 7 – Từ Biệt
      Phần 2/2



      Biên tập&Chỉnh sửa: TửQuân



      Là lúc nên rời rồi. Sau khi dọn dẹp từng góc phòng làm việc, Tâm Tinh tự nhủ. Nhưng mà, tại sao bước chân của mình lại nỡ ? Tại sao mặt lại có cảm giác ẩm ướt?

      Trong khi đóng cửa phòng làm việc, Thẩm Tâm Tinh giống như nghe được tiếng chuông điện thoại reo bên trong chuông. Nhất định là ảo giác rồi! Tâm Tinh ở trong lòng cười khổ. Cho dù có điện thoại, có nhận hay cũng quan trọng? cần nơi này cũng cần . Đúng, hề cần nữa!

      " Thẩm, làm sao vậy?" Giống như là hồn ma, thang máy xuống, sau đó ra khỏi tòa nhà làm việc hơn 2 năm, về sau cũng có cơ hội tới nữa rồi.

      Bảo vệ thấy Thẩm Tâm Tinh nước mắt đầy mặt ra ngoài, quan tâm hỏi.

      " có việc gì, bụi bay vào mắt mà thôi."

      Nhưng mà, trong tòa nhà kín gió có gió thổi sao? Bảo vệ nhìn bóng dáng mảnh khảnh càng chạy càng xa, cảm thấy Thẩm hôm nay rất là đau khổ?


      Luân Đôn.

      "A Chính, rốt cuộc cậu làm sao vậy?" Sở Mạnh nhìn thấy Giang Doãn Chính tâm hồn treo ngược cành cây nhíu mày. Theo lý thuyết, người có tâm trạng phải là mới đúng chứ? Dù sao cũng ly hôn rồi, cái gì cũng có, mà A Chính luôn luôn sống rất tùy ý, tại sao có thể thành cái dạng này chứ?

      "Mạnh, xin lỗi. Mình có chút nhức đầu. Cái dự án đầu tư này cậu phụ trách !" Rốt cuộc im lặng đủ rồi, Giang Doãn Chính đẩy kế hoạch đầu tư trước mặt về phía Sở Mạnh, sau đó đứng dậy, tới trước cửa sổ sát đất.

      Mùa đông ở Luân Đôn luôn là sương mù giăng mịt mù, cái gì cũng thấy , giống như tâm trạng của bây giờ vậy.

      Đến Luân Đôn hơn 3 tháng rồi, cùng Mạnh hai người làm việc nhiệt tình giống như năm đó mới vừa gầy dựng nghiệp vậy, mỗi ngày mở mắt ra chính là phân tích giá thị trường chứng khoán, tiếp khách hàng, duyệt đầu tư kế hoạch, ngày ngủ 5, 6 tiếng còn sợ nhiều.

      Nhưng mà, dù bận thế nào, góc trong lòng dù lấp như thế nào cũng khoogn đầy cả.

      Đúng, tại thừa nhận, là có chút nhớ nhung kia. nghĩ, sống có tốt hay ? Có đến những nơi khác làm việc ?

      Công việc? Nhất định có. Lần trước phải đề cập với chuyện từ chức sao? Mặc dù có muốn quay lại, nhưng từ chối rồi.

      tuần lễ sau khi tới Luân Đôn từng có nhận cuộc điện thoại từ phòng làm việc gọi vào di động của , lúc ấy cùng Mạnh họp với quản lý cấp cao số công ty, thể nhận được. Nhất định là gọi, có chuyện gì sao? Nếu quả như có chuyện nhất định gọi lại chứ? Nhưng chứng minh gọi nữa. Có lẽ chỉ là muốn với tiếng “Tạm biệt” thôi?

      Sau đó em gọi điện thoại tới xác nhận ngày đó còn gọi đến nhà tìm . Vậy tại sao hề gọi vào điện thoại di động của nữa?

      Bao nhiêu đêm ngủ được, bấm số điện thoại của muốn gọi , nhưng đến phút cuối cùng lại tắt máy.

      Ngày đó trước khi , những lời quá đáng như vậy, nhất định là tổn thương rất nhiều? Bởi vì đau lòng mặt làm sao cũng thể che giấu được!

      là khốn kiếp khi ra những câu như thế. Nhưng mà, đối với thái độ của , lại cực kỳ để ý.


      "Cái dự án đầu tư này mình có thể nhận, nhưng mà mấy ngày nữa mình phải về nước. Giai đoạn sau khi kí hợp đồng cậu làm." Sở Mạnh nhíu mày nhìn kế hoạch bàn.

      Theo thói quen hút thuốc, hít hơi sâu lại phun ra. Khói thuốc phải là thứ tốt, nhưng mà khi tâm trạng buồn phiền có thể dùng để giải tỏa bớt. Sau khi kết hôn, rất ít khi hút thuốc, chỉ vì thích mùi thuốc lá; cho nên vì , cai rồi.

      Nhưng mà, nghiện thuốc lá dễ cai, tình độc lại khó giải. Mặc kệ làm sao, rốt cuộc vẫn phải mất .

      "Cậu phải về nước?" Giang Doãn Chính quay người lại, nhíu mày hỏi. cho là cậu ta lại dám về! Nơi đó có được xem là mảnh đất đau thương ? Năng lực của cậu ta hồi phục tốt như vậy sao?

      "Sinh nhật Sở Trí Tu, mình đồng ý với nó về." Trở về thuận tiện đến cơ quan dân chính làm thủ tục ly hôn cuối cùng cho xong luôn! Sớm muộn gì cũng phải làm, giữ lại chỉ khiến mình càng dây dưa càng chặt, cuối cùng cầm chân bản thân mình thôi.

      Đau, sao cơ chứ?

      "Được rồi, thành vấn đề. Mình về trước đây, tối nay cũng đến chỗ của cậu quấy rầy." Giang Doãn Chính thấy bạn tốt hình như tâm trạng cũng có chút phiền muộn, quyết định sớm về chỗ ở của mình. Có lẽ uống mấy bình rượu, lại ngủ giấc tốt hơn.

      Nhất định như vậy, Giang Doãn Chính tin tưởng bản thân.

      Nhưng mà, chuyện tình cảm tình có thể trước được?

      ràng thuyết phục bản thân cần lại nghĩ đến kia, nhưng tim của lại bằng lòng. màn hình điện thoại là sô của , chỉ cần nhấn cái là có thể nghe được giọng từng mỗi ngày dịu dàng báo cáo công việc với , nhưng mà, dám sao?



      Tháng , trời rất lạnh.

      Thẩm Tâm Tinh từ phòng tập yoga ra ngoài muộn rồi, gió lạnh càng ngừng thổi vào mặt , áp sát khăn quàng vào cổ. Hoàng hôn, chút ánh sao cũng có.

      Chỉ là, lại tính đoạn đường nữa mới quá giang xe về nhà. Lạnh như thế, buổi tối đường vẫn rất náo nhiệt, đặc biệt là có rất nhiều cặp tình nhân ôm chặt nhau để sưởi ấm, khiến nhìn thôi cũng thấy ấm lòng.

      Có phải hay , cũng có ngày, có thể cùng người đàn ông , trong buổi tối lạnh ngắt đường, đau lòng đặt bàn tay lạnh lẽo của vào lòng bàn tay ấm áp của che chở.

      Có chút ngốc sao? Thẩm Tâm Tinh, ràng đối với tình cảm có mong đợi, tại sao trong đêm đông lại nghĩ ra suy nghĩ thiếu thực tế vậy chứ?

      Trong khoảng thời gian này tới nay, tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều. tìm việc làm, mà là làm những việc trước kia muốn làm nhưng có cơ hội, ví dụ: làm vườn, nấu ăn, yoga, cắm hoa … Thích cái gì học.

      Những năm qua, đều vì người nhà mà sống, bây giờ phải cố gắng bù đắp lại thời gian qua, tận hưởng cuộc sống của chính mình.

      Có lẽ sống mình cả đời cũng có cái gì tốt, có ý định lại nếm thử tình nam nữ rồi. Có lẽ ở trong lòng còn mơ hồ cảm thấy, người đàn ông còn có thể quay lại. Có lẽ, nghĩ như vậy, rất ngốc, nhưng đây có phải là ảo giác người ?

      ? Làm sao lại bất ngờ như vậy?

      Đến gần nửa đêm, cuối cùng Thẩm Tâm Tinh cũng về đến cái ổ của mình, tắm ước nóng cho thoải mái xong, nằm trong chăn ấm áp, hạnh phúc bình thường như vậy ra rất đơn giản.

      Như vậy là tốt rồi, ôm lấy chăn mềm mại, Tâm Tinh từ từ ngủ thiếp .




      Lúc vừa mới ngủ, trong bóng đêm tối tăm, cái sợi quang học lao vùn vụt, lướt qua hồ nước, nghìn núi vạn sông, ngàn dặm xa xôi, xuyên qua hai đất nước, qua mấy chục triệu tuyến mạch điện phức tạp cuối cùng cũng truyền tới điện thoại di động của .

      Tiếng chuông quen thuộc ngừng vang lên, Tâm Tinh lại mệt mỏi đến như thể hề nghe thấy.

      Giang Doãn Chính ngồi dưới đất, uống rượu cả buổi chiều nhưng vẫn cảm giác lòng mình rất tỉnh táo, tỉnh táo nhắc nhở , điên cuồng nghĩ tới kia.

      Rốt cuộc tình cảm chiến thắng lý trí, bấm số điện thoại của , cũng quan tâm ngủ rồi hay chưa. Nhưng tại sao lại nghe máy?

      mở to đôi mắt say lờ đờ, mùa đông ở Luân Đôn, trời tối rất sớm, chỉ 5 giờ chiều mà thôi bên ngoài tối rồi. Vậy trong nước nhất định rất yên tĩnh? nhất định là ngủ thiếp mới có thể nhận điện thoại.

      Nhưng mà, rất muốn nghe giọng của , vậy gọi lại lần nữa !

      Tâm Tinh phải bị ngủ ngon cuối cùng cũng bị đánh thức, là ai chứ? Ban đêm lạnh ngắt này mà còn gọi điện thoại cho ?

      Rốt cuộc vẫn chịu được tiếng chuông kia, vươn tay cầm điện thoại đặt ở đầu giường lên, cũng chẳng nhìn là số điện thoại nào nghe máy: "Alo, tôi là Thẩm Tâm Tinh."

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 7 - Giang Doãn Chính

      Chương 8: Chờ Em
      Phần 1/3


      Biên tập&Chỉnh sửa: Tử☆Quân



      Nhưng mà, tại sao đối phương trả lời?

      Lúc Giang Doãn Chính muốn tắt máy nghe được có tiếng người trả lời điện thoại, đưa di động đặt ở bên tai lần nữa, đây phải giọng của người mà nhớ mong nhiều đêm mất ngủ sao?

      "Alo, ai đó? tôi cúp máy." Trong bóng tối Tâm Tinh vẫn mở mắt ra.

      "Là . . . . . ." Ợ tiếng, giọng dần dần khàn đục, giống như có chút mệt mỏi: "Tâm Tinh, xin lỗi em. thích em."

      ấy, ấy, trong đêm hôm khuya khoắt gọi cho , Tâm Tinh cầm điện thoại ngồi dậy, ràng tự với mình thể khóc, tại sao lúc này nước mắt của thể cầm được mà ướt đầy mặt thế này?

      Tim của đập liên hồi. ấy xin lỗi, ấy thích , là hay giả?

      Nhưng giọng của rất lạ, lạ đến mức làm lo lắng, sau đó tiếng vật nặng rơi xuống, điện thoại bị nhiễu sóng, sau đó thanh gì nữa.

      "A Chính, sao vậy? làm sao vậy. . . . . ." Cho đến bên kia hề có thanh gì nữa, Tâm Tinh ở trong điện thoại lo lắng gọi, nhưng có tiếng đáp lại.




      Khi máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Heathrow - Luân Đôn, sáng sớm sương mù vẫn còn dày đặc.

      Thẩm Tâm Tinh kéo hành lý đơn giản đứng trong quốc gia xa lạ, trong lòng chợt cực kỳ khẩn trương.

      Đúng vậy, đêm hôm ấy, sau khi nhận được cú điện thoại đầu đuôi kia, cả đêm chợp mắt cho đến trời sáng, chỉ vì câu “ thích em" kia. xúc động mua vé máy bay Luân Đôn, cái gì cũng quên, chỉ quên báo với tiếng, muốn tới tìm , quyết định cho mình cơ hội, nên bỏ lỡ tương lai có lẽ rất tốt đẹp.

      Mười mấy tiếng bay, đường mệt nhọc rốt cuộc cũng phải gặp mặt rồi, tâm trạng Tâm Tinh lại thấp thỏm, do dự đứng trong đại sảnh sân bay người đến người , im lặng hồi lâu, sau đó ngồi ở ghế chờ gần cửa chính, cầm điện thoại trong tay.

      rất căng thẳng. phải quá xúc động, chỉ vì câu như vậy mà liền từ ngàn dặm xa xôi bay tới tìm , có phải chỉ là tự mình đa tình ?



      Giang Doãn Chính có thói quen khoảng 8 giờ sáng dậy, thị trường chứng khoán Luân Đôn 9 giờ sáng bắt đầu phiên giao dịch, khu nhà ở cũng gần công ty, cuộc sống luôn luôn tùy ý của thỉnh thoảng có lúc bộ làm. Dù sao có người nhất định đến đúng giờ hơn , trễ chút cũng sao.

      Hôm nay, hiếm khi sớm như vậy đến dưới lầu công ty, nhìn thời gian vẫn còn sớm, chắc Mạnh cũng chưa đến? đường rất ít người, cả người tựa vào bức tường ngoài cao ốc, rút điếu thuốc ra.

      Trong làn khói lượn lờ, nhớ tới gương mặt đó. Ngày ấy, sau khi nghe điện thoại, nghe được thanh quen thuộc đó, cứ như vậy mà ngủ, là quá vô dụng!

      Mãi cho đến khi tỉnh lại lúc rạng sáng, khi tắm mới nhớ có gọi điện thoại cho người ta, nhưng mà gì tắt máy, hình như ở trong mơ còn nghe được ở trong điện thoại lo lắng gọi tên của , nhưng là quá mệt mỏi, gọi thế nào cũng tỉnh lại.

      Khi tỉnh táo lại, có gọi cho , nhưng tại sao lại liên lạc được? chỉ có thể cười nhạo mình bị chứng vọng tưởng. làm sao có thể dùng giọng vội vã mà quan tâm như vậy chuyện với chứ?

      Có lẽ sau khi nhìn thấy số gọi tới, đổi số điện thoại? Nếu tại sao ngày thứ hai gọi lại liên lạc được?

      Lúc còn hiểu tình là cái gì ngây ngốc chìm đắm vào nó, cách nào thoát khỏi, càng ngày càng lún sâu …

      Trước kia, hay cùng A Tự lấy chuyện tình cảm của Mạnh ra đùa, cậu ta cả đời chỉ cần người nhưng người kia lại chẳng cần đến cậu ta!

      Bây giờ báo ứng tới rồi, đến phiên ! Là đáng đời sao?

      "Bíp bíp" Tiếng còi xe hơi kéo trở lại từ trong những dòng suy nghĩ miên man.

      Người này là Giang Doãn Chính sao? Sở Mạnh dừng xe bên đường, hạ cửa sổ xe xuống nhìn chàng bao giờ đến công ty vào giờ này.

      Trong khoảng thời gian này cảm thấy A Chính rất lạ, nhưng mà bởi vì công việc còn có tâm của bản thân, cho nên có chú ý nhiều đến cậu ta. Xem ra Giang Doãn Chính có chút bình thường.

      "A Chính, cậu phát thần kinh cái gì vậy?" xuống xe, Sở Mạnh ở trong xe hỏi.

      "Mình. . . . . ." Giang Doãn Chính tới muốn mở miệng , điện thoại di động trong túi lại vang lên. Đây là số điện thoại của ở trong nước, trừ người nhà cũng chỉ có người biết số này? Có phải ?

      Trong lòng hiểu sao lại có chút hớn hở: "Mạnh, đợi chút. Mình nghe điện thoại trước."

      Lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại màn hình, thoáng chốc hiểu, kích động nắm chặt điện thoại, gọi cái tên mà thương. "Tâm Tinh?!" tiếng nức nở nghẹn ngào làm kinh động , là ? ấy sao?!



      "Tâm Tinh, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Lại là những tiếng khóc sụt sùi liên tiếp, Tâm Tinh đầu bên kia vì giọng nóng nảy của cảm động đến nên lời, nước mắt cứ chảy, bắt đầu từ lúc nào, ra bản thân lại lệ thuộc vào như vậy.

      gọi, thần kỳ làm cả trái tim trong nháy mắt ấm áp, làm đất nước xa lạ lập tức trở nên quen thuộc thân thiết. Giống như làm bạn ở bên cạnh vậy. Lòng của cảm động đến rối tinh rối mù. ra là còn có thể quan tâm đến , ra là phải là tự mình đa tình. Trong điện thoại, giọng của là vội vàng cỡ nào, làm sao có thể nghe hiểu?

      khóc thút thít ngừng, lúc nên chuyện nhưng chỉ biết khóc với , khóc đến nỗi Giang Doãn Chính ở đầu bên kia điện thoại trái tim tan nát.

      đè nén lo lắng trong lòng, tỉnh táo lại giọng trấn an "Ngoan, khóc. Đừng sợ, đừng hoảng hốt. . . . . . cho biết, xảy ra chuyện gì. . . . . . Được ?" Sợ đầu kia gặp chuyện gì đau lòng, Giang Doãn Chính ngay cả chuyện cũng hạ thấp giọng , chỉ sợ bị dọa sợ.

      "A Chính. . . . . ." bảo cần khóc nữa, an ủi lại hại nước mắt ngừng lại chảy xuống nữa. Trong phút chốc lòng rốt cuộc hiểu, rất ràng cảm nhận được quan tâm của , lòng sợ hãi.

      Tình đến lúc họ hề tính trước, khiến bọn họ kịp chuẩn bị cái gì, chỉ có thể chấp nhận.

      "Tâm Tinh, khóc. Nào, cho biết." Tiếng khóc làm cho người ta rất đau lòng.

      "Em ở sân bay Luân Đôn." Rốt cuộc dừng khóc lại, Tâm Tinh ra bây giờ ở Luân Đôn. Nhưng mà, biết tìm thế nào. tại mới phát ra hành động của mình kích động cỡ nào, ngộ nhỡ điện thoại gọi được sao? Ngộ nhỡ muốn gặp sao?

      may, may. Những thứ ngộ nhỡ này cũng có xảy ra, tìm được , mà quan tâm . Vậy là đủ rồi.

      "Em cái gì. . . . . ." Lần này Giang Doãn Chính bị dọa sợ, tay cầm điện thoại di động thế nhưng thể tin được mà run lên.

      "A Chính, xảy ra chuyện gì?" Sở Mạnh ở trong xe thấy nét mặt chưa từng có ở Giang Doãn Chính, lo lắng xuống xe. A Chính mới vừa rồi ở trong điện thoại vẫn "Đừng khóc", là phụ nữ gọi sao? Nhưng biết A Chính nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy cậu ta cùng phụ nữ thân mật lui tới; về tuổi trẻ khinh cuồng, và A Tự còn có những ngày tháng phóng đãng, còn cậu ta, hề tham gia nữa là.

      Vậy bây giờ tình huống là như thế nào đây?

      "Đừng khóc, đừng chuyện với người lạ. Bình tĩnh ngồi chờ tới, được ? đến ngay. phải sợ, cúp máy." Giang Doãn Chính lập tức cúp điện thoại di động, thấy Sở Mạnh đứng ở trước mặt, giật lấy chìa khóa xe trong tay cậu ta sau đó đẩy cậu ta ra: "Mạnh, hôm nay mình có cách nào vào công ty rồi, xe của cậu mình mượn dùng."

      Lúc Sở Mạnh còn kịp phản ứng lạ còn thấy bóng dáng cậu ta và cái xe.

      A Chính, bị bệnh sao? Sở Mạnh nhìn cuối đường, tâm trạng lại như đưa đám. Chuyện của mình còn chưa lo xong, còn lo chuyện A Chính? vẫn nên làm công việc, để công việc tê dại mình !




      Khi cái đó bóng dáng cao lớn lo lắng tới bằng cái nhìn đầu tiên, Tâm Tinh thấy . ấy đến rồi!

      "A Chính. . . . . ." Cũng quản được người khác cảm thấy ra sao nữa, Thẩm Tâm Tinh đứng dậy, nhanh nhào vào trong ngực , để ôm trọn vào lòng. Toàn thân đều run rẩy, thể tin được lúc này ở trong vòng tay ấm áp của , giọng có chút che giấu được kích động, còn có những cảm xúc phức tạp.

      "Tâm Tinh. . . . . ." Người kích động đâu chỉ có mình ? Giang Doãn Chính ôm chặt thân hình nhắn lao về phía . Mùi hương tóc , thân thể mềm mại của , cảm giác nước mắt vừa ướt vừa nóng của chôn ở cổ lừa được người, người ngày nhớ đêm mong, thế nhưng giống như trong mơ tới bên cạnh , vào trong ngực . Tâm Tinh của , vì sao xinh đẹp nhất bầu trời, cuối cùng cũng rơi vào trong ngực , thắp sáng trái tim của , rốt cuộc cần phải lo lắng trong đêm đen tỉnh lại độc mình, bởi vì, vì sao thuộc về kia bao giờ lụi tàn.

      Bọn họ dùng đôi mắt nhiệt tình chuyện, ra rung động trong lòng nhau.

      Trong sân bay người đến người , bọn họ ở trong ngực nhau muốn tách ra nửa phần. Cũng có ai vì vậy mà giễu cợt bọn họ, ở đất nước cởi mở, bọn họ đều cho rằng đây là đôi tình nhân xa cách lâu ngày, mọi người ngang qua đều chỉ để lại nụ cười

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 7 - Giang Doãn Chính

      Chương 8: Chờ Em
      Phần 2/3


      Biên tậpChỉnh sửa: ♔TửQuân♔



      Phòng tắm rộng rãi, tiếng nước chảy ào ào, tầm mắt hơi lờ mờ, gương sương mù, gạch men sứ ướt nhẹp, những giọt nước trong suốt dọc theo tường gạch chảy xuống.

      Mồ hôi trán Tâm Tinh cũng chảy xuống gương mặt đỏ ửng.

      Ông trời! che kín mặt, ngồi thấp thỏm trong bồn tắm, vẫn thể tin được giờ trước, và Giang Doãn Chính về nhà trọ của , hành lý vừa đặt xuống là liền vội vã đè cửa ra vào mà hôn.

      ngờ bình thường người đàn ông thoạt nhìn nhã nhặn nhưng phương diện đó lại nhiệt tình và dũng mãnh như thế. Xem ra, lần đầu tiên của bọn họ ấy cũng kiềm chế bản thân nhiều.

      Tâm Tinh vốc nước lạnh lên khuôn mặt nóng ran, đau đớn giữa hai chân nhắc nhở chuyện bọn họ nhiệt tình triền miên. nhớ lại ràng mình biết xấu hổ ở dưới người phóng đãng rên rỉ, ông trời, mất thể diện! Khi lên đỉnh còn hét to lên nữa.

      Tâm Tinh đầu óc choáng váng, xấu hổ đến dám gặp . Bây giờ tỉnh táo lại, lý trí cũng trở lại, núp trong phòng tắm, ngược lại suy nghĩ lung tung.

      phải hối hận việc giao bản thân mình cho quá dễ dàng, chỉ sợ nhìn thấy gương mặt biểu cảm của . có giễu cợt ?



      Tùy ý mặc áo ngủ, Giang Doãn Chính qua lại. vẫn chú ý động tĩnh trong phòng tắm, khẽ cau mày, phải là vào quá lâu rồi chứ? Là ôm vào, nước nóng cũng là giúp chuẩn bị, tính toán thời gian cũng là chuyện của nửa tiếng trước rồi. Tắm mà cần lâu như vậy sao? Sợ rằng nước lạnh rồi.

      Trong mắt Giang Doãn Chính lóe lên chút cảm xúc phức tạp, phải làm đau chứ? Mặc dù phải lần đầu tiên rồi, nhưng mới vừa rồi là quá kích động, kích động đến quên mất như vậy, nào còn biết dịu dàng chứ? Vừa thấy được thân thể mềm mại, trắng hồng của , lý trí của cũng ném ra ngoài chín tầng mây, chỉ muốn điên cuồng chiếm được từng phần từng tấc cơ thể .

      Nhớ lại những hình ảnh kích tình vừa rồi, tin chắc cũng thỏa mãn, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà nên dịu dàng hơn chút. Dù sao cũng còn “non” như vậy, đáng chết, lại kích động, ánh mắt tối sầm.

      Còn tiếp tục nghĩ nữa điên mất. Giang Doãn Chính tới trước cửa phòng tắm. "Tâm Tinh?" có tiếng trả lời. Bên trong chỉ truyền tới tiếng nước chảy ào ào, có chút lo lắng. Vặn tay cầm cửa, mở cửa ra, tiếng kêu sợ hãi, bọt nước văng khắp nơi, Giang Doãn Chính trơ mắt nhìn Thẩm Tâm Tinh luống cuống chìm vào bể nước.

      Trong hơi nước mù mịt, cả người trốn trong nước chỉ lộ nửa cái đầu, cánh tay trắng noãn lộ ra khỏi mặt nước, đưa ra mặt nước làm động tác tay muốn ra ngoài. Trời ạ, nhanh chút ! xấu hổ chết được.

      Giang Doãn Chính nhíu mày, dứt khoát ngồi bên bồn tắm. "Em trốn trong nước làm gì?" , thưởng thức thân thể xinh đẹp dưới mặt nước mông lung.

      Tâm Tinh mặt đỏ tai nóng, nhìn chăm chú vào cái khuôn mặt tuấn tú mê người kia, giọng : "Em. . . . . . em còn chưa tắm xong, . . . . . . sao . . . . . . lại xông vào?!"

      Thân thể cao lớn của làm gian càng thêm ngại ngùng, ánh mắt nóng rực của làm tim đập loạn, cả người choáng váng.

      ra là lại đáng như vậy. Giang Doãn Chính nhìn bộ dáng lúng túng của lại đáng như vậy, mái tóc dài ướt đẫm trôi nổi mặt nước, tiếng nước chảy tí tách, hơi nóng bao quanh khuôn mặt bé, xinh đẹp của .

      đáng chết, chỉ là nhìn gương mặt đỏ ửng của thôi mà cả người nóng rực, giọng hỏi : "Em còn tắm bao lâu nữa?"

      " ra ngoài rồi em đứng lên được ?"

      Nhưng mà, tên khốn kia những , còn đứng lên. làm cái gì vậy? Lúc Tâm Tinh còn chưa kịp phản ứng, kéo thân thể mảnh vải của lên, giây tiếp theo, khăn tắm mềm mại bọc lại: "Em có thể chờ, thể."


      "Có thể làm ?" bị đè xuống giường cực kỳ đáng thương, mới vừa hạ cánh máy bay, còn chưa kịp lấy hơi bị kéo về , tắm còn chưa xong bị “vớt” ra. Ánh sáng trong mắt khiến người khác động lòng cũng làm cho người ta hoảng sợ, sợ biết tiết chế.

      " được, Tâm Tinh, em để chờ lâu lắm rồi. . . . . ." Cúi đầu hôn cái miệng nhắn của , giờ phút này còn gì chứ? Chẳng cần gì cả, trực tiếp làm cho thoải mái là được.

      Có vài thứ sau khi bị phá vỡ thể kiềm chế, ví dụ chuyện thân mật giữa nam nữ. Cuối cùng Tâm Tinh cũng tỉnh lại, nhưng mở mắt ra, lại có nằm bên cạnh.

      Thấy có ở đây, giống như thở phào nhõm. Đúng, thở phào nhõm, cực kỳ sợ giống như dòng suối ứ đọng ngàn năm bây giờ lại tuôn chảy, chịu nổi.

      muốn ngồi dậy, nhưng mỗi bắp thịt cơ thể đều cho chữ “ĐAU”. Rốt cuộc hôm qua bọn họ làm bao lâu?

      Giang Doãn Chính căn bản phải là người! chính là dã thú, dã thú hề tiết chế.

      Kể từ ngày đó sau khi từ phòng tắm ra ngoài. Bọn họ ngừng làm, chẳng phân biệt được ngày hay đêm. Làm rồi ngất , tỉnh lại làm tiếp, trừ ăn cơm ra, tắm rửa và vệ sinh, những lúc khác bọn họ đều “ nhau”, phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, thậm chí ngay cả ban công, đều có dấu vết bọn họ điên cuồng hoan ái. Trời ạ, muốn sống nữa.

      cái lật người kích động, cứ như vậy té xuống giường, may là dưới giường trải thảm dày nên làm đau.


      Giang Doãn Chính đẩy cửa phòng ra, thấy chính là như vậy hình ảnh quyến rũ, khỏa thân nằm nằm sấp mặt thảm, mái tóc đen xõa ra, đường cong hấp dẫn, da thịt trắng nõn đầy dấu vết mấy ngày nay túng dục quá độ, hai mắt sáng lên, cảm thấy nóng máu sôi trào. "Bảo bối, cần hoan nghênh vậy chứ?" Trong giọng trầm thấp đều là ý cười, buông túi giấy trong tay ra, tới ôm lấy nhúc nhích được, nhìn thấy tức giận, cúi người hôn mấy lần.

      "Giang Doãn Chính, buông em ra. Cái tên cầm thú này." Thẩm Tâm Tinh rốt cuộc hiểu , đàn ông càng nhã nhặn thi hành động càng cầm thú, nếu đàn ông lịch bại hoại Giang Doãn Chính chính là như vậy. Nhưng mà, giọng mềm mại nghe tuyệt đối giống như tức giận, giống như làm nũng hơn.

      "Được rồi, ngoan nào. cần cử động nữa rồi, nếu dám xác định tiếp tục làm chuyện cầm thú đó." Những lời này rốt cuộc cũng thành công làm muốn tạo phản dừng lại.

      "Ngoan, mở ra." Cầm thuốc dán mới mua về tay, giọng . Da này quá mềm mại, toàn thân cao thấp có chỗ nào là toàn vẹn, đặc biệt là nơi bị sử dụng quá độ . . . . . .

      Cho nên vừa rồi mới có thể tốt bụng bỏ qua cho . Sáng sớm sau khi dậy liền gọi cú điện thoại cho A Tự, cũng quan tâm người bên kia có ngủ hay , mở miệng liền hỏi thuốc bôi gì tốt nhất?



      "Cậu vội vã tìm mình chính là vì hỏi chuyện này?" Tống Tử Tự dám tin, "Tôi là bác sĩ khoa ngoại, phải khoa phụ sản." Cho dù cách ngàn núi vạn non, Giang Doãn Chính cũng có thể nghe được ý giễu cợt nồng nặc trong giọng A Tự.

      "Bớt nhảm , cuối cùng là thuốc gì?" vội muốn chết, cậu ta còn ở đó giỡn. tại rốt cuộc mơ hồ biết Mạnh vì sao luôn phải nắm nhược điểm của A Tự.

      Tuy vậy, Tống Tử Tự vẫn nhanh chóng tên vài loại thuốc, còn cho biết địa chỉ phòng khám bệnh tư nhân, trả lời xong xấu xa hỏi: "Là lần trước sao?"

      Trả lời bác sĩ Tống chính là tiếng cúp máy ở đầu bên kia.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 7 - Giang Doãn Chính
      Chương 8: Chờ Em
      Phần 3/3


      Biên tậpChỉnh sửa: TửQuân



      Cho nên, sáng sớm mua ngay thuốc rồi về.

      Nhưng mà này khép chân chặt như vậy sao mà bôi thuốc?

      "Em tự làm được, ra ngoài ." Mặt ở trong chăn mặt đỏ hết, trời ạ, muốn giúp bôi thuốc, hơn nữa nơi bôi thuốc còn là. . . . . . Ưmh, còn có để gặp người khác chứ?

      "Thẹn thùng cái gì? người em có chỗ nào chưa xem qua, chưa liếm qua?" Trời ạ, đây mới là bộ mặt của cái người ở trước mặt người ngoài luôn luôn nhã nhặn, lễ độ - Giang Doãn Chính sao? Sao những lời như thế có thể thốt ra từ miệng được chứ?

      Thẩm Tâm Tinh cảm giác mình sắp ngất . ra Giang Doãn Chính khi tức giận chửi bậy mà trước kia nhìn thấy chỉ là phần trong tính cách của thôi, hôm nay mới phát ra lời cũng hạ lưu kém . . . . . Hay là đàn ông đều như vậy?

      thể tiếp tục nghĩ tới những lời được.

      "Ngoan, bảo đảm chỉ thoa thuốc thôi được ? Nghe lời, chờ tối nay chúng ta ra ngoài dạo, có được ?" Giang Doãn Chính kéo góc cái mền ra, kiên nhẫn dụ dỗ . cho tới bây giờ cũng biết bản thân mình lại kiên nhẫn đến như vậy.

      có lời nào để , Thẩm Tâm Tinh chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, vùi gương mặt đỏ bừng vào chiếc chăn mềm mại, cảm giác gương mặt mình nóng đến mức có thể chiên trứng rồi. có trêu chọc nữa, cũng là bởi vì tình trạng thân thể trước mắt thể lại làm bậy.

      Từ trong túi giấy lấy ra hộp thuốc mỡ khác, chăm sóc từng dấu vết lớn người .

      Đợi đến hành động thoa thuốc vừa khiến người ta e lệ lại làm người ta thấy mờ ám kết thúc, nhàng thở hơi.

      "Có muốn giúp em thay quần áo ?" Người đàn ông bôi thuốc xong tâm trạng rất tốt, cúi đầu bên tai giọng .

      "Em cần, em tự làm được."

      "Vậy ở ngoài chờ em." Còn đùa với nữa cả ngày hôm nay cũng đừng mong rời giường.



      Mùa đông ở Luân Đôn hiếm khi có thời tiết tốt như vậy.

      Trong công viên Hyde đầy cỏ xanh, mặt cỏ hai bên đường núi hoàng gia nổi tiếng, khắp nơi đều là người nghỉ ngơi dạo. Nơi xa là đồng hồ Big Ben nặng nề vang lên tiếng chuông báo giờ, cây cối tỏa ra bóng mát, ánh mặt trời giữa trưa tỏa ra sắc vàng óng ánh.

      Ngồi ở sân cỏ là đôi nam nữ châu Á, nam chừng ba mươi tuổi, vóc người cao lớn, mặc áo khoác vải ka-ki, quần dài màu tro, trông rất lịch lãm; tuổi hơn, khuôn mặt rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, mặc áo len màu vàng nhạt, quần jean phối hợp ủng da dê ngắn, hấp dẫn ít ánh mắt của người đường.

      Người đàn ông thân mật ôm vào trong ngực, giống như những điều ngọt ngào chỉ thuộc về hai người bọn họ.

      "A Chính, mấy ngày nay cần làm sao?" Bàn tay của đan xen vào nhau, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng .

      "Ừ, sao. phải ông chủ, có thể xin nghỉ." Giang Doãn Chính cười. Nếu như bây giờ trở về công ty nhất định bị Mạnh giết, bởi vì hại cậu ta thể về nước ăn mừng sinh nhật con trai. Cũng may là cậu ta thức thời, mấy ngày nay cũng có tới nhà gây phiền phức, nếu sao có thể sống thư thái như vậy?

      "Nhưng mà nghỉ nhiều ngày rồi. Nếu , ngày mai làm được ?" Ngộ nhỡ ảnh hưởng đến công việc của , rất áy náy.

      "Em muốn ở bên em sao?"

      " phải vậy. Em muốn về nước gặp người nhà." Mặc dù ở bên rất vui vẻ, nhưng mà lần này ra nước ngoài vẫn chưa với ai, hơn nữa visa của cũng sắp hết hạn.

      "Tâm Tinh, chuyện lần trước xin lỗi em." Cho tới bây giờ, Giang Doãn Chính mới dám đối mặt sai lầm phạm lần trước. làm tổn thương trái tim , biết rất ràng phải người như vậy.

      "Em cũng tốt. Nhưng mà A Chính, về khoản tiền kia em muốn. . . . . ." Nếu đề nghị, bằng suy nghĩ của mình cho biết ! Mặc dù bây giờ bọn họ ở cùng nhau, nhưng mà khoản tiền kia lại là khúc mắc trong lòng . Vậy mà lại ngăn cản lời muốn .



      "Tâm Tinh. . . . . ." Giang Doãn Chính nâng mặt của lên. " cho biết, ở bên , em vui ?"

      "Vui . . . . ." Trong mắt của chút xác định, sợ chạy trốn khỏi lần nữa, cho phép!

      "Vậy chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau được ?" biết lúc nào trong tay lại có thêm chiếc nhẫn xinh xắn, ở dưới ánh mặt trời trở nên rất chói sáng.

      "A Chính. . . . . ." Tâm Tinh quả thể tin được vào mắt mình, cầu hôn với sao? phải quá nhanh chứ? Nhanh đến nỗi hề có chuẩn bị nào cả.

      "Tâm Tinh, đừng từ chối , được ? nhất định chăm sóc em tốt, để cho em đau lòng, để cho emkhổ sở, có được ? Mặc dù biết nên làm sao, nhưng mà em cố gắng học." Giang Doãn Chính thấy sững sờ có nhận, trong lòng đau xót ôm chặt vào trong ngực, giống như là sợ bay mất.

      "A Chính, em nhận cái này trước. Chúng ta cứ ở cùng nhau trước được , em về nước giải quyết vài chuyện rồi về với . Có được ?" Người đàn ông này khẩn trương khiến xúc động, nhưng mà, hạnh phúc này đến quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến thể tin được trong tức khắc.

      phải là bằng lòng gả cho , mà là, muốn bọn họ có thể hiểu nhau nhiều hơn, sợ, sau khi sống chung, thích của đời thường.

      Nếu như kết hôn rồi mới phát ra thích bộ dạng đời thường của , lúc hối hận phải làm thế nào? chịu nổi đả kích như vậy.



      "Tâm Tinh, em thích ?" lo lắng, đều nhìn thấy được. Là tốt, làm đủ yên tâm giao bản thân cho .

      "A Chính, em thích làm sao có thể ngàn dặm xa xôi tới tìm , thích làm sao muốn ở bên ?" phải là loại phụ nữ tùy tiện như vậy.

      " chờ em, chờ đến ngày em đồng ý ." Giang Doãn Chính ôm chặt . Nếu như đây là muốn, đợi. Tâm Tinh, đừng để đợi quá lâu, được ?

      Con trai của Mạnh lên tiểu học rồi, cái tên A Tự phong lưu đó chừng con riêng bên ngoài biết bao nhiêu đứa rồi, vẫn là người đơn, có phải quá lạc hậu ?

      chứng minh, Giang Doãn Chính còn tiếp tục lạc hậu …

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 7 - Giang Doãn Chính

      Chương 9: Ngày Mai Chúng Ta Kết Hôn
      Phần 1/3

      Biên tậpChỉnh sửa: ♔TửQuân♔



      2 năm sau.

      Trong đám cưới chấn động cả thành phố của Thái Tử Gia nhà họ Tống - Tống Tử Tự, Giang Doãn Chính phát mới phát bác sĩ Tống người ta đều đứa con 6 tuổi, chuyện này đối với mới là chấn động.

      sao? Sao lại đáng thương như vậy?Đường đường nổi danh là “Bàn tay Quỷ” - Giang Doãn Chính lại vẫn lấy được vợ, phải quá xấu hổ sao? Hơn nữa chẳng những lấy được, kia thậm chí ngay cả làm bạn trong bữa tiệc cũng chịu.

      Lý do của là bọn họ có chính thức qua lại, cho nên thể tham dự. Mẹ nó, đây là cái lý do thối gì? Bọn họ đều ngủ chung giường hai năm rồi, còn có chính thức qua lại, vậy cái gì mới gọi là chính thức qua lại?

      Bình thường luôn muốn tìm cơ hội để giới thiệu với bọn Sở Mạnh mà đều ngại , vậy muốn làm thế nào đây? cũng phải là xấu đến thể gặp người khác, hiểu rốt cuộc là sợ cái gì?

      Được rồi, lần này, Giang Doãn Chính thừa nhận bản thân mình tức giận.



      "A Chính, sao hôm nay công ty?" Ăn điểm tâm xong, dọn dẹp phòng, Thẩm Tâm Tinh phát người đàn ông sớm phải đến công ty lại vẫn ở trong phòng sách, phải nhìn máy vi tính, mà là nhìn quyển tài liệu dầy.

      Sao ảnh lại rảnh như vậy? Thậm chí rảnh rỗi mà đọc sách? Có phải sau khi ông chủ Sở trở về có thể nghỉ phép?

      Giang Doãn Chính chỉ là đưa mắt dựa đầu vào cạnh cửa, có lên tiếng, đem tầm mắt lại quay lại sách.

      Ah? trả lời !

      Cái tên quái đản này, kể từ tháng trước trở về nước tham gia hôn lễ, sau khi trở về vẫn như vậy. Thời gian đó, bởi vì ông chủ Sở dẫn vợ con chơi, có thể kiếm cớ bận chuyện công ty, bận đến có rãnh chuyện với , nhưng lại có rãnh rỗi hàng đêm XXOO với .

      Tiện tay cởi tạp dề cổ xuống, Thẩm Tâm Tinh quyết định dò thám ý tứ người đàn ông này. Hai năm qua, hoàn toàn đem làm bà chủ nhà rồi.

      Lúc bắt đầu, với chuyện muốn ra ngoài làm chỉ là nhướng mắt sau đó : "Công việc của em chính là chăm sóc ."

      Chăm sóc ? Đây coi là công việc gì? dĩ nhiên nghe theo rồi, mới muốn người khác cho rằng hám tiền!

      "Đây đương nhiên là công việc. Hơn nữa còn vô cùng quan trọng." xong suy nghĩ của mình, bày ra bộ mặt rất là nghiêm túc.

      "Quan trọng bao nhiêu?" ra ngoài làm việc cũng ảnh hưởng đến việc chăm sóc cuộc sống thường ngày của chứ?

      "Mỗi lần ở giường đều ngất , em có quan trọng hay ? Ngay cả việc này cũng làm được, em còn muốn làm cái gì?" Nghe lời như đúng mà là sai này, Thẩm Tâm Tinh cảm thấy hình như có lý. Sau đó liền bị lý do này lừa hai năm rồi còn giúp người ta kiếm tiền.

      Sau đó còn rất quan trọng lý do, tự nấu đồ ăn. Khi đáng thương trước kia ngày ngày đều đến nhà ông chủ ăn chực, bộ dạng đáng thương như vậy làm mềm lòng.

      đương nhiên chưa mỗi lần đều quấy rầy đến thời gian vợ chồng nhà người ta ân ái.

      Có lúc, hai năm này trôi qua nhanh chóng giống như hai ngày vậy.

      Thẩm Tâm Tinh cứ như vậy làm người nấu cơm cho Giang Doãn Chính hai năm, oán hối. Cũng may có tính tình dịu dàng, trước kia cũng thích làm việc nhà, bằng sớm bị cái tên đàn ông thoạt nhìn nhã nhặn, lịch ra nóng nảy, bộp chộp như con thú hoang đó hù dọa chạy biết bao nhiêu lần rồi.

      Ánh nắng ấm áp chiếu rọi cả căn phòng sau khi bức rèm được kéo ra, chỉ xoay người rồi tiếp tục xem sách của .

      Ai! Đàn ông, lúc cáu kỉnh sao lại giống con nít vậy chứ? Thẩm Tâm Tinh tới kéo rèm cửa sổ lại, ngăn cản ánh mặt trời tiếp tục chiếu vào, bên trong phòng lập tức tối ít, xem còn đọc sách thế nào?

      Ah? là khó nhịn mà! Cũng giữ bình thản, thế nhưng sao lên tiếng?

      Lúc Thẩm Tâm Tinh quá muốn chuyện với điện thoại bàn chợt vang lên, lại dám động bước. Bình thường biết người gọi số điện thoại này trừ bạn tốt kiêm ông chủ của có ai hết.


      Sợ ảnh hưởng đến , muốn ra ngoài thế nhưng lại vào lúc này lên tiếng: "Nghe điện thoại."

      cái gì? Bảo nghe điện thoại? Có lầm hay ? Đó là điện thoại cá nhân của mà? Hơn nữa có thể là ông chủ gọi, sao dám nghe? Nhưng mà, ánh mắt của là khủng khiếp!

      "Nghe!" Chỉ chữ làm cho trái tim Thẩm Tâm Tinh đông cứng.

      Muốn có gan cho nên vẫn đưa tay nhận lấy.

      "Giang Doãn Chính, cậu làm cái gì vậy? Ngày hôm qua phải hôm nay phải thảo luận dự án kia sao? Cậu nhìn thử bây giờ là mấy giờ rồi sao? có người thôi, cả kế hoạch cậu cũng mang về! Cậu cố ý đúng ? Cậu có thời gian để tiêu hao nhưng mình có." đợi bên này lên tiếng, ông chủ Sở đầu bên kia nổi bão rồi. có rảnh bằng ở nhà với Ngưng Nhi của , Giang Doãn Chính gần đây là rất quá đáng.

      " xin lỗi, cần tức giận, A Chính ấy. . . . . ." Trời ạ, tại sao muốn chịu đựng tai bay vạ gió này? Mà cái tên đầu sỏ gây chuyện lại đứng bên bật cười, ngón tay chỉ đầu mình, ý bảo láo.

      " là. . . . . ." Sở Mạnh đầu bên kia hiển nhiên cũng giọng của làm giật mình. xuất ảo giác chứ? Điện thoại A Chính lại là nhận? Điều này sao có thể?

      Sao chưa bao giờ biết Giang Doãn Chính ngày như vậy? cho rằng cậu ta sống cùng mấy con số cho đến hết cuộc đời. Chỉ là, cũng phải lại, ông chủ Sở trừ việc chỉ biết lo lắng, thương vợ ở nhà sao còn tâm tư nhìn người khác chứ? Bằng sao ở trong nhà bạn tốt của 2 năm mà lại biết?


      "Tôi là . . . . . ." Thẩm Tâm Tinh cứng họng. hẳn là người ở chung với ? là bạn cũng được. Nhưng mà, phát mình rất nhát gan, ở trước mặt bạn bè dám tự giới thiệu.

      "A Chính có ở đây ? Phiền bảo cậu ta nghe điện thoại." Sở Mạnh phản ứng rất nhanh, cũng nghe được giọng kia có chút được tự nhiên, cho nên cũng làm khó cậu ta, phải Tống Tử Tự, bằng đoán chừng cả tổ tông mười tám đời của Thẩm Tâm Tinh bị cậu ta moi ra mới có thể cúp điện thoại.

      " ấy. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ghế, hung hăng nhìn chằm chằm đấy. rất quá đáng, thế nhưng lại bảo dối? Nhưng có lừa được ?

      "Cậu ta có ở đây sao?" Sở Mạnh tin.

      " phải, ấy bị sốt, nhức đầu, nằm ở giường dậy lên nổi. Cho nên. . . . . ." Cái này rất nghiêm trọng chứ?

      "Vậy sao bệnh viện?" Nếu như quả nghiêm trọng vậy, còn có thể ngồi ở đây chắc?

      "Ừ, tối hôm qua , bây giờ uống thuốc sau đó ngủ thiếp ." Vừa nghĩ cớ vừa , là khó cho .

      "Vậy hỏi cậu ta, kế hoạch ngày hôm qua mang về ở đâu, fax đến công ty cho tôi. Tôi muốn dùng ngay." Ông chủ Sở cũng dài dòng với , trực tiếp ra lệnh rồi cúp máy.

      "Làm sao đây?" Để điện thoại xuống, Thẩm Tâm Tinh biết làm sao hỏi.

      "Cậu ta bảo em làm như thế nào?"

      " ấy bảo em fax qua." Phòng làm việc của đều có đủ mọi đồ dùng, gửi rất đơn giản.

      " bằng, em giúp đưa đến đó ." Giang Doãn Chính rút bản kế hoạch ra đưa cho Thẩm Tâm Tinh.

      "Em. . . . . ." dám nhận. Để cho đến công ty của , đây phải là muốn chết sao? và ông chủ Sở lại quen. Chủ yếu là, chột dạ.

      Đúng, chột dạ cũng là tự ti. cảm giác mình dám lấy thân phận bạn Giang Doãn Chính xuất trước mặt bạn bè . Cho nên, những năm gần đây, luôn từ chối việc muốn mang gặp bạn bè trong các buổi tiệc.

      Nhưng mà, bây giờ muốn đưa tài liệu qua đó, vậy phải mọi chuyện vỡ lỡ hết sao? Làm thế nào mới tốt đây?

      "Em thôi, cứ để cậu ta chờ ! Nếu để cậu ta tới nhà tìm tính sổ là được." Giang Doãn Chính thèm để ý . mơ hồ đoán được là sợ rồi.

      Nhưng mà, sợ cái gì chứ? Bạn tốt của chỉ có hai thôi, Mạnh trừ vợ mình ra nhìn phụ nữ khác lâu, mà A Tự năm cơ hội gặp mặt quá hai lần.

      Cho nên, hôm nay nhất định phải buộc đối mặt.

      "Vậy để em đưa!" Vừa nghĩ tới lời hung hăn như vậy trong điện thoại của ông chủ Sở, sợ ngộ nhỡ ta tới cửa tìm A Chính tính sổ , đoán chừng ta đánh người .

      an toàn của , có sợ hơn nữa vẫn phải . Chỉ mong giao tài liệu cho nhân viên lễ tân là được rồi.

      là, cũng biết hôm nay ấy bị gì nữa?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :