1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 7– Giang Doãn Chính
      Chương 2: A Chính Động Tình

      Phần 1/2


      Biên tậpChỉnh sửa: Tử ♔Quân



      Chẳng lẽ là bị bỏ thuốc rồi? Nhìn bô dạng của , Giang Doãn Chính nhíu chặt mày lại, trong đầu bắt đầu nhanh chóng suy xét. Trừ khả năng này ra, có cái thứ hai, bộ dáng của giống như là uống rượu say.

      Lúc suy tính, Thẩm Tâm Tinh giống như nhịn được nữa, chậm rãi đung đưa vòng eo mảnh khảnh, khẽ thở tới bức tường thủy tinh ngăn cách , dựa sát vào đó, hình như muốn nhờ lạnh lẽo đó làm giảm nhiệt độ bản thân.

      Cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, khoảng cách bọn họ gần như vậy, gần đến mức Giang Doãn Chính dường như có thể cảm nhận được hơi thở thơm như hoa lan của

      nửa thân trần cách bức tường trước mặt vuốt ve, giống như vuốt ve tim vậy, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra khiến dung nhan vốn xinh đẹp lại thêm phần quyến rũ mê người . . . . . .

      Nhìn bóng hình xinh đẹp uyển chuyển và phong thái mê người kia khiến cho Giang Doãn Chính tới bây giờ vẫn có hứng thú với phụ nữ cũng thấy ngây dại. vẫn biết thư ký của mình rất đẹp, vẻ đẹp đoan trang, làm cho người ta thích nhưng sinh ra mộng tưởng.

      Nhưng sao lại nghĩ tới, cũng có vẻ đẹp quyến rũ đến thế này chứ!

      Nghe tiếng than càng lúc càng mê người của , nhìn dùng tay run rẩy nâng làn váy lên, lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết, bàn tay dọc theo bắp đùi mảnh khảnh từ từ lên phía . . . . . .

      Giang Doãn Chính toàn thân chấn động, xem ra là uống say rồi, nếu sao lại sinh ra hứng thú với phụ nữ chứ? Hơn nữa còn là mỗi ngày đều gặp, chậm rãi tiến lên, bàn tay nhàng dán lên cánh cửa ngăn cách bọn họ.




      "Ai?" Cảm thấy có người từ sau người ôm hông của , Thẩm Tâm Tinh toàn thân cứng đờ, bị hạ thuốc khiến ý thức có chút mơ hồ, run rẩy hỏi. trễ thế này sao có người ở đây? chính là cảm thấy nơi này gần nhất cũng an toàn nhất mới có thể liều mạng chạy về, ai biết có người chứ? Chẳng lẽ là ông chủ của hay sao? Nhưng bây giờ khuya lắm rồi.

      "Tôi." Giang Doãn Chính đơn giản trả lời. Chẳng lẽ cho là ngoài còn có ai khác có thể vào phòng làm việc của sao?

      ". . . . . . Làm sao . . . . . ." Vừa nghe giọng Giang Doãn Chính, cả người Thẩm Tâm Tinh cũng loạn lên.

      Trời ạ, tại sao là ? Tại sao ? Chẳng lẽ trò hề mới vừa rồi của , đều xem hết sao? Xong rồi xong rồi toàn bộ, thanh danh của xong rồi, thế nhưng lại có hành động như vậy trước mặt người đàn ông. Cho dù là bị người ta bỏ thuốc mà thân bất do kỷ, nhưng mà. . . . . .

      " có ổn ?" Giang Doãn Chính cảm thấy trong ngực toàn thân lửa nóng, mà mùi thơm người hình như do hơi nóng bốc lên xông vào mũi , dụ dỗ chìm đắm vào đó . . . . . .

      ". . . . . . đừng đến gần tôi. . . . . ." Đưa lưng về phía , Thẩm Tâm Tinh ngừng run rẩy, bởi vì thân thể hình như thể khống chế, cố gắng muốn dính chặt vào thân hình mặc áo của , thậm chí muốn dùng sức ôm . . . . . . Trời ạ, ngàn vạn lần thể mất khống chế đến mức đó.

      "Ai làm?" Giọng Giang Doãn Chính có chút căng thẳng, bởi vì nghĩ có người dùng thủ đoạn hạ lưu này với người của . Thẩm Tâm Tinh là ai? Người thường tiếp xúc với Giang Doãn Chính đều biết , chỉ là thư ký riêng của , mà còn là người phụ trách đối ngoại của phòng làm việc “Những con số màu xanh”. Muốn gặp mặt Giang Doãn Chính đều phải được sắp xếp.

      Bây giờ lại có người dám làm như vậy với , đó phải là xem thường mặt mũi của Giang Doãn Chính sao? Cũng là bởi vì biết có người dám làm gì , cho nên luôn yên tâm để ra ngoài xã giao. Nhưng mà hôm nay, hình như có người kìm nén được rồi? "Hoa Thăng. . . . . . Vương đổng." Cái tên già chết tiệt kia lại dám đối với như vậy, vậy cũng đừng trách khách khí. Cảm thấy thân thể mình như bị lửa thiêu đốt, thậm chí có loại khát vọng muốn hòa tan vào cơ thể người đàn ông này, Thẩm Tâm Tinh tuyệt vọng kháng cự, xoay người lại càng ngừng đẩy ra: " đừng tới. . . . . . tới gần tôi. . . . . . Tránh ra. . . . . . Tránh ra. . . . . ."

      "Đáng chết! nên cử động" Giang Doãn Chính khẽ nguyền rủa, nhìn thấy sắp chịu nổi, lại vẫn đẩy ra, trong lòng nổi lên cơn tức giận tên.

      Nhiệt độ cơ thể quá cao, khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở nóng rực, cùng với hành động cách nào kìm chế muốn đến gần đàn ông, đúng là bị người ta bỏ thuốc, nếu cứu , để cho khát vọng của được thỏa mãn, ấy . . . . . .

      Cái gì cũng cần suy tính, để ý phản đối, Giang Doãn Chính lập tức ôm lấy , qua cửa phòng làm việc, sau đó dùng chân đá mở cửa phòng nghỉ.




      "Đây là nơi nào?" Thần trí bắt đầu hỗn độn.

      "Phòng nghỉ của tôi." Giang Doãn Chính tỉnh táo trả lời.

      ". . . . . ." Tầm mắt của mông lung, nhìn thấy kéo rèm cửa lên, mở đèn trong phòng ra. Dưới ánh đèn lờ mờ, xem ra rất khác lúc thường, đôi mắt thâm thúy, khuôn mặt lúc sáng lúc tối, cả người phát ra loại hơi thở vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm.

      "Đừng sợ. Được ? Tôi làm tổn thương em." nhàng đặt lên giường, nâng cằm của lên, nhìn thẳng vào mắt , " cho tôi biết, bây giờ em có bạn trai chưa?" Nếu như có, có thể gọi điện thoại cho ta tới, nhưng kỳ quái, lại vì suy nghĩ này mà tức giận.

      " có. . . . . ." Gương mặt Thẩm Tâm Tinh kề sát bàn tay , có ý thức vuốt ve.

      "Em là xử nữ sao?" hỏi vấn đề này, bình tình như hỏi thời tiết hôm nay như thế nào vậy.

      "Tôi. . . . . ." Bất kỳ nào ở trước mặt người đàn ông phải người của mình trả lời vấn đề này cũng đều xấu hổ sao? Cho nên chỉ có thể ngây ngốc nhìn , môi đào khẽ nhếch.

      "Phải ?" Nhìn dáng vẻ e thẹn của , trong lòng Giang Doãn Chính hiểu tất cả, nhưng vẫn muốn chính ra.

      "Tôi. . . . . . Phải . . . . ." Cúi đầu, e lệ .

      "Tôi biết rồi. Yên tâm, tôi làm tổn thương em, coi như là giấc mơ, mơ xong tỉnh dậy em mất gì cả!"

      Thẩm Tâm Tinh quả có mất cái gì, bởi vì Giang Doãn Chính dùng tay giúp vuốt ve.




      Nhìn nằm ở giường yên bình ngủ, Giang Doãn Chính cười khổ xoay người vào phòng tắm. tại, đến phiên giải quyết lửa dục bản thân rồi.

      này là làm cho người ta kinh diễm! Dùng nước lạnh dội thẳng vào người, Giang Doãn Chính cười khổ. luôn luôn thanh tâm quả dục, muốn mặc dù tối nay này lại làm cho . . . . . . Trước kia, chỉ xem như thư ký vạn năng, mỗi tiếng cử động, sinh ra bất kỳ vọng tưởng gì, nhưng sau tối nay, dám chắc.

      Mới vừa rồi, có thể muốn , nhưng muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. phải A Tự, thích phụ nữ đều có thể lên giường sau đó chơi xong “bye bye”, cũng phải là Mạnh, phụ nữ mình coi trọng tha lên giường, mặc kệ người ta có đồng ý hay , lấy trước rồi sau.

      là Giang Doãn Chính! Giang Doãn Chính hoàn toàn có sức khống chế với phụ nữ!

      Vẫy vẫy đầu, Giang Doãn Chính hít sâu hơi, cố gắng suy nghĩ thêm bất kỳ hình ảnh nào vừa rồi nữa. Đợi tâm trạng bình tĩnh, mới dùng khăn lông lớn lau tóc ướt, từ trong phòng tắm ra.

      Vậy mà, thấy tình cảnh trước mắt khăn lông trong tay bỗng chốc rơi xuống đất!



      "Đáng chết! Tên khốn kiếp kia cuối cùng cho em ăn thuốc gì?" Nhìn cảnh xuân vô biên trước mắt, Giang Doãn Chính lẩm bẩm mắng.

      vốn nên ngủ say giường, lúc này lại mắt nhắm mắt mở, đôi môi đỏ mọng hé mở, thở gấp níu lấy cái tấm trải giường!

      vất vả mới dịu dục vọng trong người, phút chốc bốc lên lại, cháy rừng rực!

      "Mẹ kiếp. . . . . . Em nhịn thêm chút nữa, tôi lập tức tìm người tới đây." Giống như là tức giận bản thân mình, Giang Doãn Chính hét lên với nằm giường đối diện rồi cứ như vậy ra khỏi phòng nghỉ.

      Trời ạ! Thẩm Tâm Tinh vì hành động của mình mà khó chịu khóc ồ lên. Mới vừa rồi nhất định rất tức giận cũng rất xem thường sao?Ưmh. . . . . . cũng muốn như vậy, nghĩ tới, nhưng mà, rất khó chịu! Làm thế nào bây giờ? còn tỉnh táo đối mặt với nữa.

      Thân thể khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, Thẩm Tâm Tinh vùi mặt vào trong chăn, từng giọt nước mắt thấm ướt gối. nên làm cái gì đây?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 7– Giang Doãn Chính
      Chương 2: A Chính Động Tình

      Phần 2/2



      Biên tậpChỉnh sửa: ^Tử ♔Quân^


      Giang Doãn Chính vào phòng làm việc sắc mặt tối tăm nhìn chằm chằm vào điện thoại, mẹ kiếp, Tống Tử Tự đáng chết, lúc muốn tìm cậu ta lại tìm được người, gọi mấy cuộc điện thoại cũng nhận, quản gia nhà họ Tống trả lời là thiếu gia vẫn chưa về, gọi tới bệnh viện, Mạnh nửa tỉnh nửa say : "A Tự hả? biết đâu rồi." Sau đó điện thoại tắt cũng chẳng trả lời, nhất định là say chết rồi.

      Cậu ta biết cái khỉ gì chứ! Trong đầu cậu ta trừ bà vợ trị được còn biết cái gì?

      Lúc từ bỏ hi vọng, tính tự mình giải quyết vấn đề kia điện thoại của rốt cuộc vang lên.

      ♔diendan‿lequydon‿com♔


      "A Chính, cậu đoạt mệnh liên hoàn gọi à?" Bên kia truyền đến giọng còn hơi sức của Tống Tử Tự. Người ta vừa mới ngủ có được hay ? Điện thoại di động kêu đương nhiên là nghe được rồi, nhưng ai biết hơn nửa đêm lại là A Chính chứ.

      "Tống Tử Tự, cậu còn dám đùa à, cậu thử !" Dù mất thể diện thế nào, Giang Doãn Chính vẫn đem chuyện đầu đuôi kể ngắn gọn cho Tống Tử Tự.

      "A Chính, phải chứ? Cậu phải là thuốc giải tốt nhất nhanh nhất sao? Hay là … cậu được?" Tống Tử Tự từ trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy, bởi vì ý chế giễu trong giọng của là quá nồng.

      "Bớt lời vô ích , hạn cho cậu trong vòng 5 phút phải tới phòng làm việc của tôi." Lần đầu tiên Giang Doãn Chính cảm thấy có bạn làm bác sĩ là tốt! Có thể hễ kêu là tới.

      Nhưng mà, bác sĩ Tống làm bạn thân người ta lại nghĩ như vậy. Lấy uy danh trong giới y học của lại bị hai thằng bạn xấu hơn nửa đêm bắt làm toàn chuyện tào lao, ra biết có mất mặt .

      Mạnh thỉnh thoảng gọi tới truyền nước biển còn chưa tính, nhưng A Chính muốn làm cái gì? Cho bị hạ xuân dược thuốc giải? Đầu năm nay là chuyện gì cũng có.

      Tống Tử Tự ngồi ở giường, nhìn chằm chằm điện thoại vừa bị cúp, người kia là Giang Doãn Chính biết vài chục năm sao, sai chứ? Nóng nảy như vậy là vì bình thường để bụng phụ nữ mà uy hiếp sao?

      Ai, là mệnh khổ! Thiên tài khoa ngoại nửa đêm còn phải đến khám bệnh tại nhà!




      "Này! A Chính, cậu muốn sao?" Bằng tốc độ nhanh nhất tới phòng làm việc của cậu ta, Tống Tử Tự nhìn trong mền chỉ lộ cánh tay, nếu như phải là có cánh tay ở bên ngoài, cho rằng đây chẳng qua là cái bao biết tên hơn nữa còn biết động đậy mà thôi.

      "Đừng dài dòng nữa, tiêm xong cậu có thể cút." A Tự làm việc luôn lạnh nhạt như vậy, Giang Doãn Chính lườm cái.

      "Cậu như vậy ấy hô hấp được." Tống Tử Tự cầm kim tiêm trong tay mà gương mặt cười tươi. nhìn ra A Chính cũng có lúc để ý như vậy, lấy danh nghĩa bác sĩ bảo đảm, Giang Doãn Chính và Sở Mạnh bị cùng bệnh, hơn nữa cái bệnh này cứu được, đó chính là loại gọi “virus tình ”.

      " liên quan tới cậu." Trong miệng lời khách khí, Giang Doãn Chính vẫn đưa tay cẩn thận kéo góc mền ra, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, chỉ là gương mặt mà thôi, phong tình vạn chủng như vậy hoàn toàn lộ ra. trách được . . . . . .

      ta là ai? Hai mắt Thẩm Tâm Tinh mờ ảo nhìn Tống Tử Tự. Chẳng lẽ vừa rồi ra ngoài, bảo nhịn chút chính là vì chờ người đàn ông này tới sao? Vậy tại sao lại muốn bọc đến thở nổi thế này? Chỉ là, dáng vẻ nhếch nhác của quả thích hợp xuất trước mặt bất kỳ người đàn ông nào.

      "Tiểu thư xinh đẹp, tôi là bạn A Chính. phải sợ, chích thuốc xong sao." Giọng mang theo ý cười, kim tay cũng bắt đầu chậm rãi tiêm vào trong cơ thể .

      ra là vội tìm người chích thuốc cho ! Chất lỏng trong ống tiêm từ mạch máu chảy đến khắp nơi trong cơ thể , Thẩm Tâm Tinh cảm giác mình còn nóng nữa, ý thức cũng càng ngày mơ hồ, cuối cùng bình tĩnh rơi vào mộng đẹp.

      "Được rồi, ngày mai tỉnh lại ấy sao." Động tác lưu loát thu dọn đồ đạc của mình, Tống Tử Tự nhìn ngủ giường lần nữa.

      Khuôn mặt khôi phục bình thường sao lại nhìn quen mắt vậy chứ? Có thể sao? Giang Doãn Chính thề cả đời chỉ biết đến các con số thế nhưng lại là thỏ ăn cỏ gần hang?

      nằm giường nhìn sao cũng giống thư ký của cậu ta!



      "Cậu xem đủ chưa? Nhìn đủ có thể ." có người đàn ông nào chịu được của mình bị thằng khác dòm ngó chứ? Giang Doãn Chính cũng ý thức được mình đem nằm ở giường quy thành vật sở hữu của mình rồi.

      Kéo chăn đắp kín người giường, Giang Doãn Chính đẩy Tống Tử Tự ra ngoài cửa. Chuyện nên làm cũng làm rồi, bác sĩ Tống có thể công thành rút lui.

      "A Chính, cậu có biết bộ dạng cậu bây giờ giống gì ?" Được rồi, người ta cũng hoan nghênh , vẫn nên thức thời chút, dù sao trong lòng bọn họ, Tống Tử Tự chính là dùng xong vứt. Nhưng mà, nên vẫn phải .

      "Cậu lo tôi giống gì sao." Giống như bị người ta nhìn thấu, Giang Doãn Chính hận thể làm cho Tống Tử Tự lập tức biến mất trước mặt mình.

      "Giống như bộ dạng Mạnh trước kia vậy."

      Vừa dứt lời, đáp lại là tiếng đóng cửa mạnh mẽ. Ai! Tiếng than này đến Nguyệt Nương (mặt trăng) nghe thấy cũng thấy lòng chua xót! là bác sĩ người người nịnh bợ, sao trước mặt hai đứa bạn tốt lại cảm thấy đáng đồng vậy?

      đêm này, Giang Doãn Chính về phòng nghỉ. dám về, chỉ sợ mình nhìn thấy , nhịn được thú tính đại phát.

      đêm này, Thẩm Tâm Tinh lại ngủ cực kỳ bình thản. Ngay cả ngủ cũng cảm giác an tâm cùng hạnh phúc.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 7– Giang Doãn Chính
      Chương 3: Chúng Ta Hẹn Hò !

      Phần 1/2


      Biên tậpChỉnh sửa: >Tử❦Quân<




      Từ trong giấc ngủ sâu tỉnh lại, Thẩm Tâm Tinh cảm giác toàn thân mình vừa đau lại vừa mỏi. muốn đứng lên, nhưng mà có chút sức lực, chỉ có thể vùng vẫy ngồi dậy dựa vào đầu giường, sau đó nhìn cách bài trí hoàn toàn xa lạ trong phòng.

      "Đây là đâu chứ. . . . . ." mờ mịt nhìn quanh, tự lẩm bẩm.

      Trong gian to như vậy, chỉ có cái giường lớn, trước giường là rạp phim gia đình cực lớn, chỉ là nghi ngờ dàn thanh cao cấp này có dùng qua chưa, bởi vì rất ít đến, có chuyện gì đều là gọi điện hoặc là gửi thư điện tử, hay qua máy fax, thậm chí khoa trương hơn, có thể ở nhà mở hội nghị thiết bị nghe nhìn.

      Bên cạnh là lối vào phòng tắm. Dưới đất là sàn gỗ bóng loáng cao cấp, mọi thứ đều do gỗ chế tạo, đơn giản, thanh thoát. Hơn nữa tất cả đều là màu lạnh, làm cho người ta cảm giác rất tùy ý, rất nam tính . . . . . .

      Cúi đầu, tầm mắt Thẩm Tâm Tinh nhìn quanh vòng, phát mình mặc lễ phục đêm qua, người lộn xộn, mà quần phía dưới biết còn từ lúc nào.




      "Trời ạ. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh che miệng lại, dám hô to, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

      nhớ mình tới khách sạn đối diện phòng làm việc ăn cơm với Vương đổng, sau khi uống ly rượu đỏ đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên, nóng rất thích hợp, vì vậy vội vàng xông về phòng làm việc, rồi sau đó. . . . . .

      Ông trời, là Giang Doãn Chính!

      Tối hôm qua người cứu là cấp của - Giang Doãn Chính. nhớ lúc bắt đầu cũng muốn tổn thương , là cách nào chống cự được tác dụng của thuốc, giống như kẻ dâm đãng ở trước mặt rên rỉ, vặn vẹo . . . . . .

      Đều tại ! Quá mức tin tưởng Vương đổng đó, nếu sao vừa uống rượu xong liền phát huy tác dụng?

      Mặc dù chỉ dùng tay giúp , sau đó lại vội tìm bác sĩ tới chích thuốc cho , nhưng quan hệ giữa thể nào giống như trước kia - quan hệ ông chủ - thư ký đơn thuần được rồi.

      Trời ạ! còn mặt mũi nào gặp nữa chứ. . . . . . Thẩm Tâm Tinh che mặt, khổ sở nghĩ.

      lúc lâu, thở dài, từ giường bò dậy, sửa soạn lại lễ phục nhăn nhúm người, tìm bóng dáng .

      Nhưng mà, khắp nơi đều có. đâu chứ? Có phải vì vậy mà khinh thường hay ? Haiz! Nên tới phải tới, nên đối mặt phải đối mặt, trốn tránh cũng phải biện pháp.

      Chống thân thể đau nhức từ từ tới phòng tắm, Thẩm Tâm Tinh dùng nước lạnh rửa sạch mặt, trong gương và xinh đẹp, quyến rũ tối qua còn là .

      Được rồi, lấy dũng khí đối mặt ! ra phòng tắm, Thẩm Tâm Tinh mở cánh cửa vào phòng làm việc.

      Trở lại phòng làm việc quen thuộc kia, người đàn ông mặc quần đùi ngồi đọc Thời báo Tài chính Luân Đôn nghe được tiếng mở cửa lập tức quay đầu lại.




      " dậy rồi à." Nhìn thấy Thẩm Tâm Tinh mặc lễ phục ngày hôm qua, dáng vẻ đứng ngây ngốc ở đó, Giang Doãn Chính đặt tờ báo xuống, đốt điếu thuốc lên.

      Đối mặt với vẻ tự nhiên của Giang Doãn Chính, mặt Thẩm Tâm Tinh đỏ lên, lời muốn lại chẳng thể thành lời. Dũng khí vừa rồi khi đối mặt với biến mất còn chút bóng dáng.

      "Tới đây." Giang Doãn Chính phá vỡ im lặng đầu tiên, dùng giọng mệnh lệnh trước sau như . Nếu như mở miệng trước, có phải vẫn đứng đó níu lấy vạt áo lễ phục ?

      Phụ nữ à, là biến hóa khôn lường. Vốn là đoan trang xinh đẹp, ở trước mặt của cũng có lúc chật vật như thế này.

      Nghe được tiếng của , chân Thẩm Tâm Tinh bắt đầu di động về phía trước, cúi đầu tới trước người Giang Doãn Chính, ngập ngừng : "Tôi. . . . . ."

      muốn từ chức với , nhưng mà, "từ chức" hai chữ này như bị nghẹn ở cổ họng, làm sao cũng được. Sao lại khó như vậy chứ? Dù là bằng lòng, bởi vì trong nhà rất cần phần lương này chèo chống! Nhưng sau khi xảy ra chuyện thế này, có cách nào đối mặt với được nữa.




      "Muốn từ chức?" Giang Doãn Chính phun ra ngụm khói, hỏi như có chuyện gì xảy ra. bình thường luôn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng sau chuyện hôm qua lại thành người khác, căng thẳng và luống cuống của đều thấy được.

      Từ chức, rời khỏi , gặp lại nữa. Nhất định trong lòng này nghĩ thế chứ gì? Chỉ là, Giang Doãn Chính dễ chuyện lắm sao? cho là muốn thế nào đều được sao?

      "Phải . . . . ." Thẩm Tâm Tinh giọng trả lời.Sao có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư vậy? Người đàn ông đáng sợ này xem ra vượt quá xa với Giang Doãn Chính mà biết.

      "Có thể. Công việc tìm người mới do em phụ trách, lúc nào tìm được người em có thể nghỉ việc." Tỉnh táo những lời máy móc, nét mặt Giang Doãn Chính thay đổi, chỉ là cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của , giây cũng di chuyển.

      đoán quả nhiên sai! Muốn nghỉ việc? Tốt! Dù sao cũng muốn dính dáng gì tới nhân viên của mình, mà sau này phòng làm việc kết thúc việc kinh doanh trong nước. Bởi vì cộng của chuẩn bị đến Luân Đôn làm kinh doanh lớn hơn, làm bạn tốt kiêm cộng , đương nhiên phải cùng, công ty mới thành lập có rất nhiều việc phải làm.

      "Vâng." Trong lòng có chút buồn phiền, vì vậy vô tình của người đàn ông này. Xem ra là quá nhạy cảm, cho là ít nhất ở ngoài mặt giữ lại , mặc dù trong hai năm qua, quan hệ của hai người là quan hệ chủ tớ trong sạch. Tối hôm qua giúp như vậy cũng chỉ là nhấc tay giúp bạn bè bình thường thôi sao? Hay căn bản thèm đụng vào ? Bạn bè bình thường? Chỉ sợ ngay cả cái này cũng được? Nếu như vẫn là bạn bè, sau khi chuyện xảy ra như vậy còn có thể lạnh nhạt?

      Thẩm Tâm Tinh, rốt cuộc mày nghĩ cái gì chứ? ràng phải chính mày muốn từ chức sao? Tại sao vừa ra mày lại hối hận chứ? Lòng dạ phụ nữ, ngay cả phụ nữ cũng hiểu hết được!




      "Còn nữa, về chuyện tối ngày hôm qua. . . . . ." Giang Doãn Chính tắt điếu thuốc trong tay, "Hình như em em có bạn trai?"

      "Cái gì?" Thẩm Tâm Tinh bỗng chốc ngẩng đầu lên, tại sao lại muốn nhắc tới chuyện tối ngày hôm qua? Còn nữa, chuyện này với chuyện có bạn trai hay có liên quan gì? Bọn họ giống như từ chuyện công tác chuyển sang vấn đề cá nhân vậy. Tốc độ thay đổi đề tài nhanh ! Nhanh khiến chịu nổi!

      "Nghe hiểu? Em có bạn trai, tôi cũng vậy, có bạn , vậy chúng ta hẹn hò hẳn có vấn đề gì chứ?" Giang Doãn Chính hứng thú nhìn , đều chu đáo mọi chuyện sao? Sao lại thấy là phản ứng siêu cấp chậm chạp vậy?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 7 - Giang Doãn Chính


      Chương 3 – Chúng Ta Hẹn Hò !
      Phần 2/2


      Biên tậpChỉnh sửa: >●Tử☃Quân●



      "Hẹn hò? Tôi muốn." Thẩm Tâm Tinh sững sờ, hẹn hò là có ý gì? phải là như nghĩ chứ? Chẳng lẽ cần người tình? Mặc dù ít chí khí, nhưng dù nghèo dù mệt hơn nữa cũng làm. Giang Doãn Chính nhướng lông mày, vẫn cho chỉ là thư ký “búp bê” biết “Vâng”, “Được” mà thôi, ngờ cũng " muốn"? Rất thú vị!


      "Tại sao muốn?" nhất định bạc đãi ! nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, dù sao Giang Doãn Chính sống hơn 30 năm, chưa bao giờ coi phụ nữ là sinh vật bình thường mà đối đãi, tất nhiên là trừ người nhà.


      "Tôi. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh cắn môi dưới, sau hồi lâu mới lấy dũng khí : " căn bản cần làm như vậy, ngày hôm qua. . . . . . Là tôi tốt. . . . . . Hơn nữa chúng ta cũng . . . . . ." Trời ạ, lời bắt đầu mạch lạc, nên làm sao mới ràng đây? Nên làm sao mới khiến bỏ suy nghĩ này ? phải muốn chịu trách nhiệm chứ?


      "A, em cũng biết là em tốt?" Giang Doãn Chính liếc nhìn hai gò má ửng hồng của Thẩm Tâm Tinh, "Mặc dù chúng ta có làm hết, nhưng mà cũng khác lắm. . . . . . Chẳng lẽ cái này tính?" xong, giơ ngón tay ở trước mặt quơ quơ.


      ". . . . . ." Thẩm Tâm Tinh hận thể tìm cái lỗ chui vào. Giang Doãn Chính luôn tùy hứng sao có thể có lúc vô lại như vậy chứ? Hơn nữa lời của làm người ta biết tiếp theo nên làm gì!


      "Tôi làm sao? Tôi làm em thỏa mãn, nhưng ngược lại tôi phải tắm nước lạnh, em còn chịu bồi thường tổn thất của tôi sao?" ra là trêu chọc lại là chuyện thú vị như vậy, đặc biệt ràng là rất thông minh lanh lợi lại ở trước mặt ngây ngốc ra nửa câu, con mẹ nó, dễ thương vô cùng! trách được A Tự lại thích mấy phiền phức như vậy! ra là phiền phức cũng có lúc biến thành đáng .




      "Cái gì?" Thẩm Tâm Tinh sững sờ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, "Tôi. . . . . . Bồi thường tổn thất của ?" bị tổn thất cái gì chứ? Người tổn thất là , được chưa? là hoàng hoa đại khuê nữ lại bị chiếm tiện nghi lớn như vậy, so đo rồi, người đàn ông chiếm tiện nghi kia lại còn biết xấu hổ muốn bồi thường? Giang Doãn Chính lúc nào biến thành như vậy? Thẳng cũng có thể bị thành cong! là có tố chất làm luật sư, tại sao thi luật sư chứ? Xem tố chất của chắc chắn đỗ!



      "Đúng, tinh thần tổn thất, thể lực tổn thất, tinh lực tổn thất. . . . . . Đợi chút, em còn thiếu tôi ân tình, ân tình rất rất lớn." Phần sau mới là quan trọng nhất, bởi vì A Tự nhất định vì cái sai sót này mà mãi cho đến lúc tóc hoa râm mới thôi, những ngày tháng tương lai khổ sở như vậy có thể tưởng tượng được, còn vấn đề khiến thể nhịn được chính là A Tự cho rằng “” “ được”! Cái vấn đề này đối với đàn ông mà là chuyện trọng đại cỡ nào chứ.


      Mặc dù thanh tâm quả dục, nhưng có nghĩa là có năng lực đàn ông. Hơn nữa tương lai lâu nhất định làm cho trước mặt này biết năng lực của ! Nhưng bây giờ cũng muốn hù sợ, trêu chọc có thể.


      " Giang, thấy chuyện này đùa giỡn quá mức sao?" Nghe đến đó, sắc mặt Thẩm Tâm Tinh có chút cứng ngắc. ta những thứ gì vậy? muốn tìm vui vẻ hay sao? từng ở Mỹ rồi có thể những lời có hay đều được này sao?


      " Thẩm, tôi đùa." Giang Doãn Chính kéo tay , "Sau tối hôm qua, tôi muốn em ở bên tôi, khó khăn như em tưởng tượng chứ?"


      Giang Doãn Chính sao có thể làm cái chuyện ăn xong chùi mép đó chứ? Mặc dù có làm hết, mặc dù phải biện hộ chưa có bạn , cũng phải là chính nhân quân tử gì, nhưng dù gì cũng là đàn ông! Là đàn ông nên chịu trách nhiệm chuyện mình làm.


      Coi như tối hôm qua là ngoài ý muốn, nhưng trời làm chứng, cả đêm ngủ được, bởi vì phát tay mình còn lưu lại xúc cảm khi vuốt ve da thịt trắng mịn của , trong đầu còn nhớ lại bộ dáng lúc rên rỉ, thở khẽ động lòng người . . . . . . khiến mở to mắt đến trời sáng.


      muốn để cho người khác có trải nghiệm giống như , tuyệt đối cho phép! Những điều này làm sao với đây?Dĩ nhiên thể ! Cho nên biện pháp tốt nhất là. . . . . .



      " thể nào. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh liều mạng lắc đầu, bởi vì tất cả chuyện này tới quá đột ngột, đầu óc của còn hỗn loạn, căn bản thể bình tĩnh suy xét.


      " đời này có gì là thể. Dĩ nhiên, tôi hiểu lấy điều kiện của em, tuyệt đối có thể tìm được người đàn ông tốt hơn tôi." Nhìn hoảng hốt luống cuống, Giang Doãn Chính cười cười, "Đáng tiếc em may mắn lắm, tối hôm qua chỉ có tôi ở đây, bên cạnh em."

      ". . . . . ." Rốt cuộc ta muốn cái gì? Tại sao nửa hiểu nửa vậy?

      "Đừng nóng vội, đợi tôi hết." Đưa tay vỗ vỗ gương mặt của , cảm giác mềm mại khiến nỡ buông tay, "Tôi biết tiền lương của em phần lớn đưa về nhà, tôi nhớ người nhà em cần phần lương cao của công việc này đúng ? Đổi góc độ suy nghĩ chút, nếu như em trong thời gian ngắn tìm được công việc lương cao như bây giờ, trong nhà có phải. . . . . ." muốn uy hiếp , tuyệt đối muốn, nhưng mà dường như chỉ có cách này mới khiến thỏa hiệp được.

      ". . . . . . Thứ cho tôi cất nhắc mình, nhưng tôi nghèo lại cần tiền, nhưng muốn quan hệ giao dịch tiền bạc với tôi, tôi đồng ý." Mặt Thẩm Tâm Tinh trắng bệch, vẫn cho là mình hiểu , thực tế người đàn ông này quá đỗi xa lạ, lại còn ra những lời ghê gớm đến thế.


      Giao dịch tiền bạc? Giang Doãn Chính cau mày, giữa bọn họ muốn làm giao dịch tiền bạc gì sao? Nhưng mà rất nhanh trả lời .


      "Ồ! sao? Vậy em có thể thử xem, nếu như rời khỏi “Những con số màu xanh”, có công ty nào dám tuyển em chứ?" Vô tình chỉ ra chân tướng . Lấy năng lực của muốn làm được chuyện này hình như khó. Nhưng mà, này đầu óc bã đậu sao? Có chỗ dựa vững chắc như lại dựa vào, là cực kỳ đần.


      "Sao có thể như vậy?" Thẩm Tâm Tinh bỗng chốc mở to mắt như kiểu "Tại sao là tôi?" Ông chủ lớn Giang như muốn tìm phụ nữ còn dễ sao? Bên ngoài phụ nữ xinh đẹp hơn đầy ra đó, chẳng lẽ chỉ vì sai lầm tối hôm qua mà bọn họ phải ở bên nhau sao?


      "Bởi vì tôi cần độc lập, tự chủ, chịu trách nhiệm chuyện mình làm, bám người khác, hơn nữa tối hôm qua tôi phát em rất thích hợp."



      Độc lập, tự chủ, bám người. . . . . .Thẩm Tâm Tinh ở trong lòng lẩm bẩm nhớ tới, xác định là muốn tìm người tình mà phải tìm thư ký, quản gia, thậm chí là nữ giúp việc?


      Tại sao sau khi nghe lời , trong lòng lại có cảm giác mất mát, chua xót như vậy chứ? Chẳng lẽ chỉ vì thân thể trong sạch, thậm chí chưa ai chạm qua, có mong đợi khác thường sao? Sao có thể ngốc như vậy chứ?


      Nhưng kỳ , căn bản dám tưởng tượng, nếu người đàn ông ngày hôm qua phải là , bây giờ thành bộ dạng gì nữa . . . . . .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 7 - Giang Doãn Chính


      Chương 4 – Xấu Hổ
      Phần 1/2



      Biên tậpChỉnh sửa: >●Tử☃Quân●<


      "Có thể để tôi cân nhắc chút ?" Tính tình của luôn điềm đạm, đối mặt bất cứ chuyện gì cũng hốt hoảng, nhưng bất ngờ đối mặt chuyện như vậy, cách nào bình tĩnh.
      Mới vừa khôi phục tỉnh táo sau giấc ngủ dài, lại phải lập tức chấp nhận nỗi lo thất nghiệp, hơn nữa còn bị uy hiếp tìm được việc làm mà thể khuất phục chuyện làm tình nhân người khác, sao có thể cân nhắc chứ? Cho dù người đàn ông này là ưu tú, chỉ biết làm việc sợ thất bại.

      Nhưng mà muốn cùng người có tình cảm sống chung, làm những chuyện thân mật, chỉ nghĩ đến thôi cảm thấy rất đáng sợ.

      "Có thể, 5 phút sau em trả lời ." rất là rộng lượng! Năm phút?

      có thể sao?

      " tắm trước !" Nhìn khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt đau khổ của Thẩm Tâm Tinh, ở cùng khổ sở vậy sao? Còn suy nghĩ lâu như vậy nữa chứ? Trong lòng Giang Doãn Chính đột nhiên có cảm giác buồn bực, bảo vào, "Chờ em tắm rửa xong rồi cho biết đáp án."

      Cúi đầu yên lặng về phòng, mà người đàn ông đầu kia cũng nhìn lấy cái ……



      "Tắm xong chưa?" Giang Doãn Chính đứng ở cửa phòng tắm lên tiếng hỏi, này, chỉ có tắm thôi, có cần đến tiếng rồi mà vẫn chưa ra ? Bây giờ gần trưa rồi, bụng đói lắm có được ? "Xong rồi." Cuống quít cầm khăn lông lên che đậy thân thể, Thẩm Tâm Tinh quay người lại, phát Giang Doãn Chính đem mấy bộ quần áo ném vào sau đó quay người ra ngoài.

      " biết trong phòng làm việc em có quần áo nên giúp em lấy." Ngoài cửa truyền đến giọng của hình như có chút kiềm nén.

      "Nhưng. . . . . . em . . . . . ." Nhìn bộ đồ công sở mình mặc hôm qua, Thẩm Tâm Tinh cắn chặt môi dưới, biết nên như thế nào.

      "Lại thế nào?" Giang Doãn Chính thở dài, giọng cũng dám quá nặng, chỉ sợ làm tổn thương như búp bê tráng men này. biết phụ nữ lại dễ dàng bị tổn thương như vậy, ngay cả nặng cũng được.

      "Em. . . . . . thể mặc cái này ra ngoài. . . . . ." Dù thấp thỏm vẫn hết ra.

      "Tại sao?" Giang Doãn Chính kiên nhẫn cào cào tóc, chẳng lẽ ăn bữa cơm còn phải mặc dạ phục? Bình thường phải mặc như vậy làm sao?
      rốt cuộc làm sao vậy?

      "Bởi vì áo lót của em . . . . . . Còn có quần lót. . . . . . mặc được nữa rồi. . . . . ." Còn có chuyện mất mặt hơn thế này sao? Mới vừa rồi mặc quần lót bị xé nửa cộng thêm áo lót gắng gượng có thể mặc người ra ngoài đủ khó chịu rồi, nếu còn phải ra gặp người khác, vậy còn mặt mũi nào nữa.

      "Chờ chút." Nghe giọng , Giang Doãn Chính trầm tư lúc lâu, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất lao ra cửa.

      Thẩm Tâm Tinh cầm khăn tắm đưa rồi bọc mình ra phòng tắm, cánh cửa phòng nghỉ chưa đóng lại nên nghe được lớn tiếng gầm thét: "Giang Nhã Hàm, em còn dài dòng nửa câu nữa cắt đứt kinh phí nghiên cứu Giang Doãn Chính. Trong vòng nửa tiếng, đem đồ muốn tới phòng làm việc của , cứ như vậy ."

      gọi điện thoại bảo người giúp mua đồ lót sao? Trời ạ, chuyện mất mặt như vậy vì cái gì phải xảy ra người ? Lần này, có lý cũng được.

      Chậm rãi ngồi xuống mép giường, Thẩm Tâm Tinh dám ra ngoài đối mặt người đàn ông kia.



      Khoảng nửa tiếng sau, rốt cuộc lại nghe bên ngoài có tiếng vang.

      " A Chính, người ở đâu rồi?" Giang Nhã Hàm vừa vào cửa quay đầu nhìn khắp nơi, Giang Doãn Trực đến phía trước ngồi vào sa lon cười nhàng nhìn vẻ mặt xanh mét của hai.

      "Em tới làm gì?" Giang Doãn Chính trừng mắt liếc em trai, giờ này phải nó đến Sở Nghiên cứu sao? Rảnh rỗi tới chỗ xem chuyện vui? sai, thái độ em trai tuyệt đối là xem chuyện vui.

      "Em theo nó tới." Giang Doãn Trực chỉ vào nha đầu vẫn còn tìm khắp nơi.
      Nhã Hàm nhận được điện thoại của hai bắt phải mua đồ lót phụ nữ, vừa vặn chuẩn bị ra ngoài. hai chưa từng qua lại với phụ nữ lại gọi Nhã Hàm mua đồ riêng tư như vậy? Hơn nữa cả kích cỡ cũng biết, điều này chứng minh cái gì? Làm em trai người ta, làm sao có thể đến thăm chứ?

      Có lẽ lâu sau, có chị dâu để gọi. Đây là chuyện vui thế nào chứ. Chỉ là, nhìn ra hai bình thường luôn tùy ý như vậy ở phương diện nào đấy lại có chút dũng mãnh, quần lót người ta cũng xé rách, là tình cảm mãnh liệt! Hahaha!!! nhìn ra.

      "A, A Chính, ra là ở đây xây nhà giấu người đẹp sao?" Giang Nhã Hàm ở phòng làm việc của vòng, rốt cuộc phát cánh cửa khóa, đưa tay muốn mở có người so với còn nhanh hơn bước tới giữ lại: "Giang Nhã Hàm, đưa đồ đây rồi em có thể về." giỡn, làm sao có thể cho ngôi sao gây họa này vào chứ, đến lúc đó phải thiên hạ đều biết sao? cần trốn, cha mẹ nhất định theo đuổi giết , trực tiếp trói vào lễ đường.

      " A Chính, cho em xem chút có được ? Em đảm bảo với ba mẹ?" Cương được nhu.

      " được." tay giữ chặt tiểu nha đầu này, tay đoạt lấy túi đồ. Giang Doãn Chính kiên quyết .

      "Nhìn mắt thôi? Có được ?" Khổ cực mua đồ phải có chút giá trị chứ?

      "Nửa mắt cũng được. Giang Doãn Trực, dẫn nó ." Giang Doãn Chính kéo tới bên cạnh Doãn Trực , nha đầu này biết rất , mắt? Làm sao có thể?

      " A Chính, cho xem em gọi cho ba mẹ." Hừ, cũng tin.

      "Giang Doãn Trực, quản tốt miệng của em ! Bằng , tự gánh lấy hậu quả." Đẩy Giang Nhã Hàm vào trong ngực em trai, Giang Doãn Chính thẳng vào phòng nghỉ, “rầm” tiếng, đóng cửa rồi khóa lại.


      " A Trực. . . . . . A Chính, ấy. . . . . ." Giang Nhã Hàm bị người đàn ông ôm lấy, cả khuôn mặt đỏ bừng mà thốt nên lời.
      Tại sao A Chính biết gian tình của A Trực? Ừ, phải là tình tương đối thích hợp. ấy ở nhà phải chẳng quan tâm việc đời sao?

      "Sao? Làm chuyện xấu sợ người ta biết?" Giang Doãn Trực xoa khuôn mặt của cười trêu .

      " A Trực. . . . . . Đều là tại ! A Chính biết rồi làm sao? ấy với ba mẹ chứ?" Nếu như rồi, bọn họ nhất định bị chết rất thảm.

      " ấy đâu." Giang Doãn Trực chắc chắn. Muốn nắm điểm yếu sao? Bây giờ cũng ai sợ ai rồi. Nếu so với sợ, đoán chừng hai so với bọn họ còn sợ hơn. Xem ra, kinh phí hoạt động nửa năm sau của lại tăng rồi, hai, em cám ơn trước. Ha ha!

      " A Trực, tại sao A Chính lại biết chúng ta. . . . . ." cho là có ai biết mới đúng! Bọn họ nhau nhất định rất cẩn thận mà.

      "Ai bảo đêm hôm đó em ở ban công kêu lớn tiếng như vậy?" Giang Doãn Trực ghé vào bên tai nhàng .

      " A Trực, lại có thể. . . . . ." Xấu hổ cộng thêm tức giận khiến vốn có bao nhiêu sức lúc này bùng phát, tuy , nhưng vẫn rất kinh người.

      "Được rồi được rồi, nữa. phải em muốn biết bọn họ làm cái gì bên trong sao?" câu thành công khiến Giang Nhã Hàm ngừng lại.

      " A Trực, em nghe." Giang Nhã Hàm luôn làm chuyện động trời vội vàng xông ra, đáng tiếc nửa đường bị người ta kéo về: "Được rồi, cho . Bọn họ làm chuyện chúng ta mỗi tối đều làm đó thôi." Giang Doãn Trực dở khóc dở cười. Nếu để ấy nghe, bị hai phát lột da bọn họ mới là lạ.

      "Vậy bây giờ làm sao?"

      "Về nhà."


      "Về làm gì?"

      "Em cứ ?"

      "Em biết."

      Tiếng cuộc đối thoại bên ngoài càng ngày càng , cho đến khi yên tĩnh lại.

      Trong phòng nghỉ, vẫn là khí yên tĩnh đầy lúng túng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :