1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 5 – Nếu , Thề Sâu Sắc

      Phần 4/4

      Biên tậpChỉnh sửa: ♬TửQuân♬



      "Nghĩ thông suốt là tốt rồi. cần để tâm chuyện vụn vặt. Mạnh đối với em dụng tâm, có ai hơn . Trước kia cậu ta là loại đàn ông chỉ biết làm , bây giờ cậu ta ra, nhất định vì em làm được. Có lẽ em thể tưởng tượng được cậu ta có thể vì em làm đến mức nào. . . . . ." Mạnh đối với Ngưng Lộ dụng tâm, cảm thấy bằng.

      Ngưng Lộ hiểu nhìn , A Tự có phải có lời gì với sao?

      "Cái này, em cầm về đọc biết." Đưa qua túi tài liệu , Tống Tử Tự nghiêm túc khiến Ngưng Lộ thể tin tưởng, lần này phải gạt chơi.

      "Là cái gì vậy?" Cầm lấy túi tài liệu , trong lòng Ngưng Lộ có chút lo lắng. Rốt cuộc là cái chuyện quan trọng gì đây?

      " cần sợ, tin . Về đọc biết. Được rồi, Mạnh ra tìm em rồi." Sắc trời tối, bên trong biệt thự đèn sáng rực rỡ, ánh đèn mờ dần, bóng dáng cao lớn đó từng bước tới phía bọn họ.

      "Nhớ về nhà đọc, đừng để cho Mạnh biết." Sau khi dùng giọng chỉ nghe được, Tống Tử Tự cười về phía vợ và con chơi vui vẻ.




      "Tại sao chơi với mọi người?" Ngồi xổm xuống nhìn thẳng , khuôn mặt dưới ánh đèn mờ nhạt che giấu được mệt mỏi, tối hôm qua mệt cho . Ai bảo dám khiêu khích ?

      "Em mệt rồi." Rũ mắt xuống, Ngưng Lộ dám nhìn thẳng vào mắt .

      "Mới vừa rồi chuyện gì với A Tự mà vui vẻ vậy?" Đưa tay vò vò mái tóc dài của , cảm xúc mềm mại này khiến muốn buông tay.

      "Sở Mạnh, em muốn về nhà." Siết chặt cái túi trong lòng bàn tay, A Tự thể cho biết.

      "Được, gọi mấy đứa về, ở đây chờ ...bọn lập tức về." Vẻ mệt mỏi mặt khiến xem căng thẳng của , đứng dậy rời .

      Về đến nhà, Ngưng Lộ vội vàng lên lầu, đem túi đồ A Tự đưa nhét vào tủ đầu giường rồi mới chạy xuống. Mới vừa rồi đường về rất khẩn trương, chỉ sợ thấy được trong tay có đồ.

      May là tiểu công chúa nhà bọn họ vẫn quấn lấy ba, mới khiến có thời gian phát khác thường của .



      "Ngưng Nhi, sao vậy? Sao chạy vội thế?" Sau khi ôm tiểu công chúa mệt đến ngủ thiếp về phòng, Sở Mạnh ra ngoài, thấy Ngưng Lộ vội vàng đóng cửa phòng ra ngoài.

      "Nào có? Con đâu rồi?" Giọng có chút thay đổi, quả nhiên thích hợp dối, vẫn nên nhanh sang chuyện khác thôi.

      "Nguyệt Nhi ngủ rồi. Con trai cũng tự về ngủ rồi." Mới vừa rồi bởi vì chơi dính cát đầy người cho nên tiểu công chúa ở biệt thự tắm rồi mới về, mà Sở Trí Tu chưa bao giờ khiến lo lắng cả.

      "Vậy nhanh tắm ." Hai tay mảnh khảnh dùng sức đẩy về phía phòng tắm.

      "Ngưng Nhi, em giúp dội nước sao?" mặt lên đầy ý cười.

      " cần, nhanh vào , nhanh lên nhanh lên. . . . . ." phải thừa dịp tắm xem thử rốt cuộc A Tự đưa cái gì. là gấp chết người, A Tự đáng chết, tại sao có thể treo khẩu vị người khác thế chứ?

      "Ngưng Nhi, vì sao lại vội vã muốn tắm?" Người đàn ông bị đẩy đến cửa phòng tắm vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, bình thường, bình thường chưa bao giờ như vậy.

      "Sở Mạnh, rốt cuộc có vào hay ?"Con cọp phát uy, xem như mèo bệnh phải ?

      "Được rồi, lập tức vào." Phụ nữ thể quá cưng chiều. Nhưng mà, cố tình thích dáng vẻ hung dữ của , có chút tư vị đặc biệt.

      Trong phòng tắm "ào ào" tiếng nước chảy, nhưng mà ở trong tai Ngưng Lộ lại nghe thấy gì. Cầm chặt bệnh án giải phẫu, trong lòng biết là mùi vị gì, khổ sở? Đau lòng? muốn? Cảm động? Đều phải, đều phải! Nhưng mà là tất cả. Sao có thể như vậy, sao có thể gạt chứ?

      muốn khóc, nhưng nước mắt lại từng giọt chảy xuống. như vậy, như vậy.

      "Có lẽ em thể tưởng tượng được cậu ta có thể vì em làm đến mức nào. . . . . ." Câu A Tự tối nay luôn quanh quẩn trong đầu, lâu bay . Mỗi lần nghĩ đến là lần đau lòng.

      đối với dụng tâm vậy, còn cái gì nữa sao? Còn có thể cái gì nữa sao? Nhưng mà, cảm động qua, có chút tức giận, sao trưng cầu ý kiến tự mình quyết định rồi?

      Bởi vì tối nay bất thường, Sở Mạnh ra ngoài nhanh hơn, vừa vừa lau tóc ướt.


      "Ngưng Nhi, sao vậy?" thẳng đến bên giường, thế nhưng phát khóc sướt mướt rồi. Khăn lông tay cũng rơi xuống đất. biết, nhất định là có chuyện. Nhưng mà, hôm nay phải còn tốt sao? Sao tới 10 phút có thể khóc thành ra như vậy?

      "Ngưng Nhi, nào, cho biết, rốt cuộc là sao?" Đau lòng ôm vào trong ngực.

      "Sở Mạnh, sao có thể như vậy?" Khóc càng nhanh hơn, tiếng khóc có vẻ run rẩy.

      "Ngưng Nhi, làm sao?" giống với nhau ở đâu cơ chứ? Ánh mắt sắc bén nhìn giường, quét vòng tủ đầu giường, có gì khác thường. Cho đến khi nhìn lại tay . Trong tay cầm thứ gì đó thoạt nhìn rất quen mắt, đúng, nhìn quen mắt. Nhưng cái kia sao ở trong tay ? Chẳng lẽ là A Tự?

      "Ngưng Nhi, trong tay em cầm cái gì?" Mặc dù trong lòng đoán được 8, 9 phần, nhưng giọng của vẫn giữ vững bình tĩnh.

      " còn muốn hỏi? Sở Mạnh, tại sao phải làm như vậy? Tại sao?" Rốt cuộc mở bệnh án trong tay ra. Dưới ánh đèn sáng rọi, dòng chữ "Phẫu thuật thắt ống dẫn tinh" như rồng bay phượng múa chói mắt cỡ nào.

      Hai bệnh án giống nhau, cùng tên người giải phẫu, cùng bác sĩ ký tên. Lần đầu tiên là 8 năm trước, khi vừa sinh con trai lâu, cái còn lại là 2 năm trước, cũng là sau khi sinh xong con lâu.

      trách được, tối nay lúc A Tự gần , vẻ mặt cười như cười kia. ra đúng là như vậy. . . . . .

      "Ngưng Nhi. . . . . ." mặt người nào đó giống như sắp nén được giận, hô hấp càng dồn dập, sắc mặt cũng càng ngày đỏ. biết tên hỗn đản A Tự này đáng tin cậy, thế nhưng bán đứng ! Điều này bảo giải thích thế nào? người đàn ông làm được như vậy, còn có thể làm sao?

      "Sở Mạnh, em muốn làm như vậy, cần. Đứa con là quà tặng tốt nhất ông trời ban cho chúng ta, là kết tinh tình của chúng ta, nếu quả như tới, chúng ta thể muốn." Lần nữa nhào vào trong ngực , khóc đến thành tiếng. Tên đàn ông ngu ngốc này, trách trước kia bọn họ ở chung chỗ, luôn có thể hành động tùy ý, để lo lắng.

      "Ngưng Nhi, muốn làm cho em chịu khổ, em sinh con đau như vậy. Chúng ta có hai đứa rồi, đủ rồi. Đừng khóc, phải rất tốt sao?" Vùi mặt vào tóc , tim cảm động. Ngưng Nhi của biết đau lòng vì rồi.

      "Sở Mạnh, để A Tự hủy giải phẫu , có được ? Chuyện đứa chúng ta thuận theo tự nhiên, được ? Đồng ý em, ngày mai ." Ngưng Lộ chưa từng phát mình làm việc quả quyết như vậy.

      "Ngưng Nhi. . . . . ." Làm cũng làm rồi, cũng có ảnh hưởng gì, tại sao phải bỏ? Nếu như phải là lần trước bất ngờ bị thương, A Tự cố ý giúp bỏ, vậy bây giờ tiểu công chúa Nguyệt Nhi cũng được sinh ra.

      "Em ." Đôi mắt đỏ hoe vì khóc giờ phút này trở nên sáng ngời và kiên định hơn bao giờ hêt.



      "Ngưng Nhi, có phải em sợ có ảnh hưởng hay ? , em thể nghiệm qua nhiều lần như vậy rồi, ở đâu bị ảnh hưởng?" Sau khi bỏ cảnh báo nguy hiểm, tên đàn ông lập tức khôi phục lại biểu tượng cầm thú.

      "Sở Mạnh, làm cái gì vậy? Em còn chưa có tắm. A. . . . . ." giây sau quần áo bị ném xuống đất.

      " cần tắm, làm để em biết rốt cuộc có ảnh hưởng hay !" Cái bệnh án đó cũng bị chia năm xẻ bảy rồi.

      "Em biết bị ảnh hưởng, buông em ra có được ?" Cầu xin tha thứ đáng thương như trước kia có tác dụng ? mệt quá rồi, sao phục vụ tốt tên đói khát này được chứ?

      " được." Chuyện này liên quan đến danh dự đàn ông, làm sao có thể được? muốn để cho hoàn toàn hiểu, chút cũng có bị ảnh hưởng.

      Xem ra, nguyện vọng muốn ngủ sớm của Sở phu nhân bao giờ thành!

      Đêm tĩnh, người chưa ngủ. Cảnh xuân đầy phòng, hạnh phúc đầy phòng.

      phải may mắn bao nhiêu, có như vậy, cũng như vậy. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ cần mở mắt nhắm mắt đều có thể nhìn thấy hạnh phúc.

      Hạnh phúc như vậy nhất định kéo dài đến mãi mãi, mãi mãi. . . . . .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 6 – Bảo Bối Nhà Họ Sở Chơi Cổ Phiếu
      Phần 1/2


      Biên tập+Chỉnh sửa: ✪TửQuân✪



      Ở khu nhà cao cấp quảng trường Eaton, căn nhà hai tầng diện tích 200 m2 nơi vợ chồng Sở thị cùng hai bảo bối ở. Sở Mạnh còn có biệt thự tư nhân to như vườn hoa Luân Đôn, bởi vì Ngưng Lộ cảm thấy biệt thự lớn đến mức dọa người, thích. Chọn căn nhà ở. Người nhà có thể thân thiết hơn.

      Mỗi ngày, sau khi hai tiểu bảo bối nhà họ Sở học, Ngưng Lộ thích yên tĩnh tự mình dọn dẹp nhà cửa sạch , sau đó ở phòng sách đọc sách, ngủ giấc đến chiều, buổi chiều dậy dạo dưới lầu, tiện thể đón hai tiểu bảo bối tan học, có lúc Sở Mạnh về sớm, bọn họ cùng nhau đến siêu thị mua nhu yếu phẩm hằng ngày hoặc ra ngoài.

      Năm nay Sở Trí Tu 10 tuổi, tuấn lại đáng , đứng giữa mấy đứa châu Âu tóc vàng mắt xanh, cậu bé là trung tâm của chú ý, đặc biệt là thích của các bạn học nữ, mỗi ngày sau giờ tan giờ có nhiều bạn nữ muốn cùng cậu. Chỉ là mỗi lần Sở Trí Tu lạnh lùng đều cự tuyệt những bạn nữ kia đến gần, bởi vì cậu phải đợi em Sở Dao Nguyệt cùng nhau về nhà.

      Sở Dao Nguyệt 5 tuổi rất xinh đẹp lại đáng , càng lớn càng giống mẹ, khiến cho người đàn ông vợ như mạng đó con , đau con vô cùng, xin gì được nấy, hận thể đêm toàn bộ mọi thứ cho bé chỉ vì nụ cười mỉm của .

      Cuộc sống như thế êm ả mà bình thản, chỉ ngoại trừ. . . . . .




      "Mẹ, mẹ. . . . . ."

      Giọng nhõng nhẽo phá vỡ suy nghĩ Ngưng Lộ, vừa nhấc mắt lên, bé mặc áo lông dày vào trong phòng ấm áp cũng vội cởi áo khoác, thẳng tắp nhào vào trong ngực mẹ ngồi bên cửa sổ.

      Ngưng Lộ ôm thân thể tiểu công chúa thơm tho, mềm mại, đưa tay sờ khuôn mặt bé hồng hào của bé, nhiệt độ ấm áp khiến yên tâm thu tay lại: "Bảo bối, sao vậy?"

      chuẩn bị xong các nguyên liệu cho bữa tối, đến bên cửa sổ ngồi, bởi vì mấy ngày nay Sở Mạnh đến Oxford, buổi trưa gọi điện thoại về có thể tối về.

      Mỗi lần ở nhà, cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu, mỗi ngày mình ngủ giường lớn, cả trái tim đều trống rỗng.

      " hai lại ăn hiếp con!" Sở Dao Nguyệt chu cái miệng tố cáo, giọng nũng nịu mà trong veo, cong đôi môi hồng phấn mũm mỉm lên, giống như thạch hoa quả trong suốt vậy.

      "Hừ! Con nào có." Sau đó Sở Trí Tu vào lạnh lùng hừ tiếng, để cặp sách hai người xuống. Làm hai như cậu luôn biết tự lo cho bản thân, trừ em chỉ biết làm nũng đó, căn bản chuyện của mình đều tự mình xử lý tốt: học, tan học, cậu đều chờ em , cần tài xế đưa đón.

      "Được rồi, được cãi nhau. Con là trai, có chuyện phải nhường em ." Ngưng Lộ buông thân thể mềm mại của tiểu công chúa ra, đứng dậy đến phòng bếp hâm nóng sữa tươi, rót người ly.

      "Mẹ, là ấm!" Sở Dao Nguyệt cầm cái ly, cười đến híp mắt, cúi đầu uống từng ngụm .

      "Mẹ, có thể cần mỗi ngày đều là sữa tươi ?" Mặc dù Sở Trí Tu cau mày, nhưng vẫn miệng to uống cạn.

      "Em thích uống sữa tươi." Sở Dao Nguyệt bĩu môi, vẫn còn giận hai.

      Ngưng Lộ cười nhìn hai tiểu bảo bối của bọn họ, trong lòng đều là hạnh phúc.


      Sở Dao Nguyệt uống sữa xong, còn có quên thiệt thòi chịu lúc trước, vội vàng tiếp tục: "Mẹ, mẹ mắng hai . ấy hư nhất!"

      "Nguyệt Nhi, thể hai như vậy, hử?" Đưa tay sửa lại tóc bị gió thổi loạn của tiểu công chúa, nhìn bé ngoan ngoãn gật đầu rồi mới hỏi: "Sở Trí Tu, hôm nay sao vậy?"

      " có." Có cũng thể . Sở Trí Tu trừng em ngu ngốc chỉ biết nũng nịu đó lời nào, trực tiếp từ trong cặp lấy ra máy tính bảng bảo bối của cậu, đặt lên bàn nghiêm túc xem.

      "Được rồi, hai , Nguyệt Nhi cho mẹ ." Ngưng Lộ ôm con vào trong ngực, nhàng hỏi. Đối với con trai phách lối, có biện pháp, chỉ có ba nó mới kiềm chế được.

      "Hôm nay tan học, hai lấy tiền con muốn mua búp bê quá giang xe." Chu cái miệng , tiểu công chúa bắt đầu tố cáo. Vốn là hai đồng ý sau khi tan học dẫn mua búp bê mới ra thị trường, nhưng lúc được nửa, hai dám quên mang tiền, muốn lấy tiền của quá giang xe về nhà.

      tin đâu, buổi sáng có thấy hai để tiền trong cặp sách. hai thích nhất là lừa mà.

      "Sở Dao Nguyệt, phải đó là mượn sao?" Mắt trợn trắng, Sở Trí Tu muốn nổi điên lên. Cái đứa em kia sao mãi cũng hiểu vậy? Toàn bộ tiền của cậu đều mua cổ phiếu rồi, còn dư lại chút cũng đủ quá giang xe, hỏi mượn chút sao chứ? Cái đồ búp bê rách nát đó cậu có thể mua cho trăm con. Ai, thèm tính nữa.

      "Sở Trí Tu, tiền của con đâu? Có phải lại mua cổ phiếu rồi ?" Ngưng Lộ buông tiểu công chúa ra, lớn tiếng tới.




      Muốn trách trách Sở Mạnh á, cái gì dạy nó, còn tuổi lại dạy buôn bán. Kết quả tốt lắm, trời sinh Sở Trí Tu nhạy cảm với mấy con số, từ đó si mê trò chơi trí mạng này, mỗi ngày tan học chuyện đầu tiên chính là đến phòng sách thảo luận giá thị trường chứng khoán với ba mình.

      "Mẹ, ba rồi, con có thể tự mình làm chủ."Cậu biết mẹ vẫn tán thành chuyện cậu còn như vậy chơi cổ phiếu, nhưng ba rồi, đó là chuyện của cậu! Tại sao bây giờ bọn họ còn thỏa thuận được vậy?

      "Ba để cho con tự mình làm chủ chứ cho con xúi giục người khác cùng mua." Ba mẹ con chuyện tiền bạc, chú ý tới Sở Mạnh mở cửa vào.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 6 – Bảo Bối Nhà Họ Sở Chơi Cổ Phiếu
      Phần 2/2


      Biên tập & Chỉnh sửa: ❄TửQuân❄



      Ai biết vừa vào cửa nhà nghe đến bọn họ thảo luận chuyện mua cổ phiếu. Ban đầu lúc dạy nó tính cẩn thận rồi, tự mình làm chuyện, tự mình gánh chịu; mặc dù con trai vô cùng thiên phú, chỉ dạy qua mấy lần, nó biết cách chơi, khiến cho vô cùng kiêu ngạo; có điều, bà xã bảo bối của lại vui vẻ như vậy. Cho là để cho con tiếp xúc mấy trò chơi tiền bạc quá sớm, tốt với phát triển của con, cho đây phải là chuyện mấy đứa tuổi này nên làm.


      cũng tham dự nhiều, nhưng hôm nay, giáo viên chủ nhiệm của nó gọi điện thoại tố cáo với , con những mua cổ phiếu mà còn rủ rê bạn học mua chung! Điều này làm cảm thấy vấn đề bắt đầu nghiêm trọng. Cho nên mới đem chuyện lúc chiều giao cho A Chính rồi về trước.

      Cởi giày xong, Sở Mạnh thuận tay cởi áo khoác người ra.



      "Ba. . . . . ." Tiểu công chúa thấy ba về. Thân mình nho chạy qua phòng khách rộng rãi, dùng hết sức mình, trực tiếp lao vào trong ngực Sở Mạnh.


      "Nguyệt Nhi có nhớ ba ?" Thả cặp công văn trong tay ra, Sở Mạnh ôm lấy tiểu công chúa.


      "Nhớ." Đôi môi giơ lên, ngọt ngào cười với , hai lúm đồng tiền sâu bên khóe miệng, mùi vị ngây thơ lao thẳng tới .


      Tiểu công chúa ở mặt tặng những cái hôn kêu.


      "Ông xã, sao về sớm vậy?" Thấy chồng về, người phụ nữ quên mất chuyện của con, sải bước tới ôm lấy . Rất nhớ , cho là về trễ.


      " muốn về sớm chút sao?" tay tiếp tục ôm tiểu công chúa, tay ôm hoàng hậu của , chuyện hạnh phúc nhất đời chẳng qua cũng như thế thôi.

      "Nhớ." Hai mẹ con trăm miệng lời .


      Bọn họ giống như vài năm gặp, khiến bạn Sở Trí Tu nhìn quen. Hình tượng người ba “ mình thần võ” khi về tới nhà hoàn toàn sụp đổ.


      bằng, thừa dịp bọn họ chú ý, cậu đến lầu? Ba về sớm như vậy nhất định có liên quan tới cậu, thay vì ở đây bị giáo huấn bằng lên lầu?


      Chột dạ khiến Sở Trí Tu quên mất chuyện ngày hôm qua với ba muốn mua model xe số lượng có hạn mới nhất thế giới, nhàng ôm máy tính bảng trong ngực, từ từ tới cầu thang.

      "Sở Trí Tu, con đứng lại đó cho ba." Cho là đứa ngốc sao?


      "Ba, con lên trước làm bài tập." Thảm, bị bắt rồi! Ba, ba thể xem như nghe thấy, nhìn thấy sao?


      "Ngày mai trả lại tiền của các bạn học trong lớp. Về sau cho lấy tiền bạn học mua nữa, có nghe hay ?" Sở Mạnh chịu đủ rồi, vốn là chỉ muốn nó chơi chút thôi, thế nhưng nó lại chơi lớn như vậy. Cũng biết có phải mình dạy sai rồi ?


      "Sở Trí Tu, con là quá đáng. Dám góp vốn trái phép. . . . . ." Ngưng Lộ nghe được ông xã như vậy, giận đến muốn quay cái mông nó qua đánh trận như hồi . Trời ạ, con trai của tại sao có thể như vậy?


      "Con biết rồi ba." Cúi đầu giọng . Thái độ đủ nghiêm chỉnh rồi chứ? quá đáng, ba chưa bao giờ hung hăng với mẹ và em , cho dù họ làm sai việc gì cũng vậy. Đáng thương cho trẻ vị thành niên như cậu!

      Trả trả, vậy cậu dùng tiền tiêu vặt của mình mua. Hừ!


      "Ba, hôm nay hai. . . . . ." Tiểu công chúa lại bắt đầu kể tội hai mình với ba.


      "Ông xã, hôm nay nấu cơm." Hoàng hậu cũng bắt đầu ra lệnh. ở nhà mấy ngày, khổ cực nấu cái gì cũng khiến đôi trai này chê hết.

      " là chịu đủ mọi người rồi. Ngớ ngẩn như nhau!"


      Sở Trí Tu cho là giọng mình đủ rồi, nhưng lỗ tai ba cậu sao lại lợi hại chứ?


      "Sở Trí Tu, ngày hôm qua cái mẫu xe ba đồng ý mua cho con thể mua cho con được." Dám ba nó ngớ ngẩn sao?


      "Tại sao?" Mặt Sở Trí Tu lập tức biến sắc. Trời ạ, nhưng hôm nay cậu ở trước mặt bạn học khoe khoang cậu nhất định có thể mua được.


      "Bởi vì, ba đồng ý cho Ngũ Nhuệ Tường rồi. Tháng sau chính là sinh nhật của nó, chẳng lẽ con hẹp hòi như vậy sao?"


      "Ba, ba lời giữ lời." Khuôn mặt đỏ bừng, sao ba có thể nuốt lời chứ? Cậu có làm gì sai sao?


      Sở Trí Tu tức giận mà uất ức tới cực điểm, nắm chặt tay lại, sau đó tức giận chạy rầm rầm lên lầu.


      "Ha ha. . . . . ." người phụ nữ rất có lương tâm cười to lên. Trời ạ, con trai bảo bối đáng thương của làm sao có thể đấu lại ba nó chứ?


      "Ba, hai sao vậy? Hình như muốn khóc?" Sở Dao Nguyệt ôm cổ ba hỏi. Mặc dù hai luôn thích ăn hiếp , nhưng mà nhìn thấy hai buồn, cũng vui.

      "Bảo bối, sao đâu. Đợi lát nữa ổn."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 7– Giang Doãn Chính
      Chương 1: Thẩm Tâm Tinh
      Phần 1/2


      Biên tậpChỉnh sửa: ❀TửQuân❀



      "6 giờ tối, ăn tối với Vương đổng công ty khoa học kỹ thuật ở khách sạn Gia Hòa; 7h đúng, tiệc rượu của Hứa tổng mới thành lập công ty ở khách sạn Năm Châu; 7 giờ rưỡi, sinh nhật đại tiểu thư nhà họ Đường; 8 giờ đúng. . . . . ."

      "Đợi chút!" nhịn được dời tầm mắt khỏi máy tính, Giang Doãn Chính ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn ăn mặc đoan chính trước mặt. "Ý của là, trong mấy giờ ngắn ngủn đó, tôi phải cưa mình thành từng khúc để ứng phó mấy bữa tiệc nhàm chán đó sao?"

      "Giang tiên sinh, xin lỗi cho biết, đúng vậy." Trong mắt Thẩm Tâm Tinh lên ý cười , nhưng vẫn ung dung thản nhiên như cũ, đâu vào đấy đọc lịch trình cầm trong tay xong, "8 giờ đúng. . . . . ." "Đáng chết! Chờ chút." Giang Doãn Chính nguyền rủa câu, chỉ những chuyện đáng ghét, ngay cả điện thoại cá nhân của cũng vang lên. Người biết số điện thoại này quá 5, mẹ nó, muốn nhận cũng được.

      "Con mẹ nó, tốt nhất là có chuyện động trời." Cũng nhìn ai gọi tới, Giang Doãn Chính trong mắt người khác luôn tùy ý chuyện, trực tiếp nhấn nút nghe, cũng mở luôn chức năng loa ngoài.



      "A Chính, sao lại giận dữ như vậy? Chưa thỏa mãn dục vọng à? sớm cậu cần từ sáng tới tối cứ nhìn mấy cái đồ thị kia rồi, lại chẳng thể an ủi được cậu. . . . . ." Điện thoại vừa thông, giọng đầy ý cười truyền tới. Trừ cái thằng chỉ biết hại bạn Tống Tử Tự của còn ai nữa chứ, chỉ là sao lúc này cậu ta lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho ? Hơn nữa giống như là có chuyện.

      "A Tự, chuyện gì?" Nhìn thấy Thẩm Tâm Tinh đứng ở bên vì nghe được lời dễ nghe hơi có vẻ xấu hổ, đưa tay ý bảo chờ lát, sau đó cầm điện thoại di động lên nghe. chắc cái miệng thối của A Tự còn ra được lời nào khó nghe hơn .

      Nếu phải làm việc bên cạnh người đàn ông này hai năm, Thẩm Tâm Tinh nhất định nhìn bóng lưng cao lớn vừa đứng lên tới cửa sổ sát đất nghe điện thoại bằng ánh mắt vô cùng ái mộ, dù sao là mơ ước của tất cả các - tuấn, cao lớn, giàu có, thú vị. . . . . .

      Chỉ tiếc, biết người này trong phòng làm việc chỉ luôn mặc bộ quần áo đơn giản gần như lôi thôi, thậm chí là mùa hè còn mặc quần đùi, mang giày xăng đan; sau khi nhìn tướng ăn như hổ đói, hiểu người này có thể chửi bằng nhiều thứ tiếng, quen cười lễ phép với những “lời chào” từ bốn phương tám hướng kia.

      "Vết thương của Mạnh phải có gì sao? Cậu ta còn có thể như thế sao?" Giang Doãn Chính nhướng lông mày lên.

      Cái tên Sở Mạnh này biết bị thần kinh gì khiến cho bác sĩ Tống của chúng ta hình như cũng giải quyết được, theo năng lực bác sĩ Tống cũng làm được, nhất định là vấn đề rất nghiêm trọng. Nhưng mà có tác dụng sao?

      Gần đây, biết làm sao, Mạnh rời khỏi Sở Thành bảo ngừng nhận đơn, làm cho cuộc sống thoải mái của rối loạn, vốn tuần lễ chỉ cần đến phòng làm việc hai lần là được, bây giờ tốt rồi, ngày ngày đến làm việc, bận bịu muốn điên. chịu nổi như vậy rồi.

      "Được rồi! Tớ lập tức qua." Nghe giọng điệu A Tự bên kia hình như phải đùa, vì để sau này chẳng phải mệt mỏi, vẫn nên xem tốt hơn.


      "Căn cứ theo phán đoán của , bữa tiệc nào tôi có người muốn tự sát hoặc giết người?" Cúp điện thoại rồi quay lại trước bàn làm việc nhìn chằm chằm đống thư mời kia, Giang Doãn Chính day day huyệt thái dương, mệt mỏi .

      "Căn cứ theo phán đoán của tôi, chỉ cần vắng mặt trong số đó, tòa cao ốc này rất có khả năng trở thành trung tâm thương mại thế giới thứ hai." Nhịn xuống xúc động muốn cười, Thẩm Tâm Tinh cúi mắt xuống.

      Trong miệng thốt ra chuỗi dài những lời thô tục do ngôn ngữ nhiều nước tạo thành, Giang Doãn Chính lại chú ý đến các đồ thị máy tính. "Chọn cái cho là quan trọng nhất rồi . Những ai khác muốn nhảy lầu, hay là muốn làm thế nào tùy bọn họ." Sau khi “Những con số màu xanh” bắt đầu mở rộng phạm vi nhận đơn bên ngoài, mọi người giống như là tiền trong túi cắn người chạy đến làm phiền . Mẹ nó, có người dám uy hiếp ?Vốn là người Trái đất vượt chỉ tiêu rồi, chết thêm vài người cũng tính nhiều.

      "Vâng" Sau khi trả lời đơn giản, Thẩm Tâm Tinh xoay người về phía cửa, trước khi cửa khép lại, ràng nghe được mấy câu mắng tuyệt đối làm người ta đỏ mặt.

      Nếu như có thể, muốn ghi lại những chuyện này, chỉ tiếc điều cấm đầu tiên ở đây chính là được đem bất cứ chuyện gì trong văn phòng này, dù chỉ là câu tiết lộ ra bên ngoài.

      Dù sao, chỗ làm việc là công ty cố vấn đầu tư “Những con số màu xanh” nổi tiếng nhất trong giới tài chính, mà cấp của , chính là người “phúc vũ phiên vân” (che mưa chuyển mây) ở giới tài chính và kinh tế, kiêm cố vấn đầu tư - quản lý tài sản của đông đảo danh môn quý tộc, lời phiếm cũng được người ta xem là kinh Thánh nghiên cứu "Bàn tay của Quỷ" - Giang Doãn Chính!

      Nhìn đồng hồ đeo tay, là 5h chiều rồi, Thẩm Tâm Tinh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trừ hết tòa nhà xi măng cốt thép này đến tòa nhà khác, chẳng nhìn thấy được gì cả, thủy tinh sáng bóng còn có cái bóng ngược của đơn.

      Tốt nghiệp hai năm rồi, ở lại thành phố xa lạ này cũng hai năm. có người thân có bạn bè, mỗi ngày trừ làm việc chính là về nhà, ra cũng quá đơn chứ? Nhưng mà, về nhà sao? phải là muốn, mà là dám. Đúng, dám!



      Lúc tự giễu bĩu môi điện thoại nội tuyến bàn truyền đến giọng quen thuộc. " Thẩm."

      "Vâng." Thẩm Tâm Tinh khôi phục vẻ mặt bình tĩnh. đoán nhất định là. . . . . .

      "Trong phòng làm việc có đồ ra ngoài của tôi ?" Cúi xuống nhìn đồ người mình, thích hợp ra ngoài. Cho dù là bệnh viện thăm bệnh nhân mà bệnh nhân kia biết vài chục năm cũng thể được. nhớ là có quần áo dự phòng để ở đây, nhưng cụ thể ở đâu nhớ ra.

      "Ngăn tủ tầng thứ ba." Thẩm Tâm Tinh chút nghĩ ngợi trả lời.

      Giang Doãn Chính đứng dậy vươn lưng mỏi, sau đó mở ra hộc tủ sau lưng, chút do dự lấy quần áo bên trong ra bắt đầu thay, đợi đến mặc xong ra, thấy Thẩm Tâm Tinh vẫn còn ở trước máy vi tính bận rộn, tới: " Thẩm, cũng chuẩn bị chút !"

      "Được, đợi lát nữa tôi ." Thẩm Tâm Tinh ở trong lòng , tại sao ta còn chưa ? sao dám biết xấu hổ tới phòng thay quần áo mà thay lễ phục chứ? Bình thường ông chủ của đâu có phiền phức như vậy!

      " Thẩm. . . . . ." Giang Doãn Chính chợt cúi người xuống, hai tay chống mặt bàn, nhìn thư ký của .

      Thành , nếu phải thư kí này là do chính chọn, còn ở bên cạnh công tác hai năm, Giang Doãn Chính cho rằng gì nghe nấy chính là kiểu thư ký người máy mới do viện nghiên cứu công nghệ cao nào đó phát minh ra.

      Vĩnh viễn hợp đồ công sở, luôn tao nhã mỉm cười, kiểu tóc vĩnh viễn rơi xuống sợi tóc, phòng làm việc vĩnh viễn dính hạt bụi, thái độ làm việc vĩnh viễn sơ sót, cùng với cá tính dịu dàng vĩnh viễn mạnh miệng.

      là muốn hỏi , thường đưa những bữa tiệc xã giao muốn cho , có phải quá cưỡng cầu hay ? Mặc dù tiền lương hàng năm trả tuyệt đối là đủ cao. Nhưng mà, trẻ tuổi như cũng có cuộc sống của riêng mình chứ? Ít nhất mấy đàng hoàng về nhà sau giờ làm. Mà cũng có bạn trai chứ? Chỉ cần tiếng " có thời gian", tuyệt đối miễn cưỡng .




      " Giang, còn có chuyện gì muốn giao phó sao?" Nhìn thấy đột nhiên đến gần, Thẩm Tâm Tinh thế nhưng làm ra hành động từ khi làm việc bên cạnh đến nay chưa từng có, khẩn trương đứng lên, bởi vì quá nhanh nên đụng phải cằm .

      "A. . . . . ." Giang Doãn Chính rên lên tiếng, mới vừa ở trong lòng khích lệ , giây tiếp theo lại phá vỡ suy nghĩ của . Phụ nữ, vĩnh viễn đều là phiền toái, muốn đứng lên thể trước tiếng sao?

      " Giang, sao chứ? xin lỗi!" Mất mặt quá! Hôm nay sao lại bình thường như vậy thế này?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại Truyện 7– Giang Doãn Chính
      Chương 1: Thẩm Tâm Tinh

      Phần 2/2


      Biên tậpChỉnh sửa: TửQuân


      Thẩm Tâm Tinh luống cuống tay chân chạy tới, hai tay thế nhưng vô thức xoa cằm . Rối loạn, toàn bộ rối loạn!

      Giang Doãn Chính cúi đầu dáng vẻ khẩn trương của mang giày cao gót còn thấp hơn nửa cái đầu, đây là Thẩm Tâm Tinh đoan trang xinh đẹp của “Những con số màu xanh” đây sao?

      Thế nhưng có thể hoảng sợ thành như vậy? Nhưng mà, lần đầu tiên có có thể đến gần bên cạnh như vậy, hương thơm như có như chui vào chóp mũi khiến tâm thần rung động. nghĩ là điên rồi mới có thể như vậy.



      " Thẩm, tôi sao. Tôi trước! Ngày mai nghỉ ngơi ." Giang Doãn Chính kéo tay ra, xoay người ra ngoài. Nếu , nghi ngờ mình trở nên bình thường.

      Bởi vì, mới vừa rồi nhìn cái miệng đỏ hồng ở cổ thở ra khí nóng, thừa nhận trong nháy mắt đó, thế nhưng đáng xấu hổ muốn hôn .

      Cho tới bây giờ Giang Doãn Chính thích phụ nữ vậy mà có ảo tưởng với thư ký làm việc bên cạnh hai năm, phải nổi điên chính là đầu bị trúng gió rồi.

      Sau khi ra ngoài khoảng mười phút, Thẩm Tâm Tinh mới từ trong bối rối lấy lại tinh thần, trời ạ, trúng tà rồi! Vậy mà lại sờ soạng người đàn ông kia, cấp của - Giang Doãn Chính. Mà nét mặt lạnh nhạt của có phải cho là muốn ngã vào lòng ?

      Xong đời, thể nghĩ nữa. Nếu tiếp tục tới trễ. quyết định rồi, xã giao nhiều như vậy chọn dùng cơm với Vương đổng ở khách sạn Gia Hòa đối diện là được, ít nhất Vương đổng năm mươi tuổi xem ra còn đến mức quá lỗ mãng, trong hai năm qua, khách hàng lỗ mãng đến đâu đều có thể ứng phó được.

      Từ trong ngăn kéo phía sau lấy ra lễ phục, nhìn vào trang phục trong cái gương to, khuôn mặt trắng noãn lí do ửng hồng.

      biết mình tối nay rất đẹp, bởi vì là đại diện đối ngoại chủ yếu của “Những con số màu xanh”, vẻ đẹp của , là hình tượng của .



      11 giờ 30 phút đêm,

      Ở bệnh viện bồi hai tên điên uống rượu đến nửa đêm, giữa đường về mới nhớ laptop chuyên dụng của mình còn để ở phòng làm việc, cho nên lại quay ngược lại. đối với chuyện gì cũng có thể tùy ý, nhưng là đối với với thứ thích mình lại có thói quen cố chấp, thuận tay là dùng.

      mệt! Phụ nữ sao lại phiền phức như vậy? Chỉ là nhìn bộ dạng Mạnh muốn chết muốn sống cũng cảm thấy đáng sợ, vì phụ nữ mà làm tới mức đó, là làm hư hình tượng của cậu ta. Ngồi ghế da sau bàn làm việc, sau khi uống rượu cảm thấy toàn thân nóng lên, rất khó chịu, dù sao lúc này cũng có người khác, trong đầu vừa mới nghĩ ra, giây tiếp theo quần áo người bay ra ngoài.

      trễ thế này bằng ngủ ở đây, dù sao bên trong có phòng nghỉ, mọi thứ đều đủ cả.

      Mở laptop ra, tới mấy giây xuất màn hình quen thuộc, những đồ thị và con số lạnh lẽo phiền phức như mấy bữa tiệc xã giao hay phụ nữ, bởi vì, những chữ số này ít nhất ngày ngày đuổi theo hỏi mua cái cổ phiếu gì được, đầu tư cái quỹ gì tốt, xu hướng mua vàng gần đây như thế nào. . . . . . Mà phụ nữ, lại vô cùng vô tận phiền phức.Hôm nay từ người Mạnh xác nhận rồi. Đối với ấy được, đối với ấy tốt, cũng được, vậy phải làm sao mới được?

      Đây là vấn đề có câu trả lời, thích hợp để nghĩ.

      Giang Doãn Chính phủ nhận mình thích mấy con số hơn tất cả, thích nhìn chúng tăng lên, giảm xuống như dự đoán của mình, thậm chí còn tăng giảm theo ý thích. . . . . . Đó là chuyện làm người ta thích thú cỡ nào.



      Lúc muốn gọi cho Mạnh chuyện cổ phiếu hôm nay bọn họ mua tăng lên theo dự tính lại đột nhiên nghe được phòng làm việc sát vách vang lên tiếng động lạ.

      Đó là phòng làm việc của Thẩm Tâm Tinh! Nhưng Giang Doãn Chính cho là người ở bên trong , phải ấy xã giao sao? Mặc kệ dự tiệc nào cũng thể vào lúc này về phòng làm việc chứ? Chẳng lẽ là trộm? Nếu như tòa nhà đồ sộ này an ninh kém thế, vậy phải tính đến chuyện đổi chỗ mới được.

      Đưa tay nhấn cái nút dưới bàn, Giang Doãn Chính lẳng lặng nhìn tấm ngăn phòng làm việc của mình cùng phòng sát vách biến thành trong suốt.

      có ai biết bí mật này, ngay cả Thẩm Tâm Tinh cũng biết, bởi vì đó là bức tường ma thuật, chỉ có mới có thể thấy tất cả tình cảnh cách vách. Đây vốn là nhàm chán làm ra, chưa từng dùng qua, nghĩ tới hôm nay thế nhưng vì tên trộm kia mà dùng tới. "Tên già kia. . . . . ."

      Khiến Giang Doãn Chính ngờ chính là, lúc này giọng dịu dàng ràng truyền vào trong tai . Mặc dù lời ra ngoài là mắng người khác, nhưng giọng có chút sợ hãi, có chút yên lòng, có chút khổ sở, còn có chút. . . . . . làm đàn ông sinh ra cảm giác ngọt ngào lạ kỳ.

      Dưới ánh đèn mờ, nhìn thấy đầu tường kia có bóng dáng mảnh khảnh cố gắng đẩy ghế sa lon về phía cửa, hình như muốn nó đẩy tới chắn phía sau cửa, để cho người khác vào!

      Khi ghế sa lon rốt cuộc cũng như mong muốn chặn đường vào phòng làm việc giống như thở phào nhõm, lảo đảo ngã ngồi ở đầu khác của ghế sa lon.

      Khi khuôn mặt xinh đẹp quay lại, Giang Doãn Chính nhận ra, là Thẩm Tâm Tinh! Lúc này, mái tóc rối lên, gương mặt đỏ bừng, lễ phục người cũng chỉnh tề, ánh mắt có chút mơ màng.



      "Nóng quá. . . . . ." Trong tai lại truyền tới tiếng nỉ non khàn khan của , Giang Doãn Chính nhìn nhàng uốn éo, chuyển động thân thể, mà mười ngón tay của nắm chặt lại, giống như kiềm chế cái gì đó.

      phải là ấy xã giao sao, tại sao có thể như vậy? Suy nghĩ, tiếp tục nhìn tình cảnh trước mắt, Giang Doãn Chính thấy ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, mười ngón tay chậm rãi buông ra, tay phải chuyển qua trước ngực, từ từ chạy thấp xuống phần ngực dưới lễ phục, sau đó lại rút về.

      " được. . . . . . thể. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh tự mình lẩm bẩm. Cho dù bây giờ chỉ có mình cũng thể làm động tác khó coi như vậy. Nhưng mà, nóng quá, rất khó chịu!

      ngờ Vương đổng thoạt nhìn chững chạc như vậy lại là người vô sỉ như vậy, hạ dược trong rượu . May là phản ứng kịp thời, phòng làm việc lại ở tòa nhà đối diện, viện cớ nhanh chóng rời khỏi đó về tới đây. Trễ thêm chút nữa, chắc có thể gặp chuyện may hay ?

      Làm việc hai năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế, khiến khó lòng phòng bị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :