1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 87: Sở Mạnh, Đây Là Bảo Bảo Của Chúng Ta
      Phần 5/5


      Biên tập +Chỉnh sửa: ✪TửQuân✪




      "Ngưng Nhi. . . . . . phải là người chồng tốt, luôn khiến em phải đau lòng. Đối với tình cảm, A Tự quá kém cỏi, tự chuốc khổ, đáng đời. Nhưng nếu như làm lại tất cả, cũng chỉ có thể cố gắng giữ em bên người, dùng hết sức để em phải đau lòng, những thứ khác, bao gồm phí hết tâm tư ép em gả cho , tất cả thay đổi." bá đạo vô lý của , thâm tình của khiến Ngưng Lộ cảm động nên lời, chỉ có thể ôm chặt.

      Trong thế giới hai người, dựa gần thế nào cũng đủ. Lúc này, chỉ muốn đem hòa tan trong ngực mình, còn chỉ muốn cứ như vậy nương tựa trong ngực , đời đời kiếp kiếp cũng cần tách rời.


      biết là người nào chủ động trước, bọn họ ở giường quấn lấy nhau.

      Đầu lưỡi như lửa, quấn lấy nhau, khó mà chia lìa. Thân kề thân chừa khe hở, tình nồng.

      Hai thân thể dây dưa tấm drap lớn tối màu giường, người đàn ông trần truồng, cơ bắp rắn chắc ngừng toát ra mồ hôi, dưới ánh đèn mờ ảo vô cùng quyến rũ, người phụ nữ xõa mái tóc đen dài gối, nhìn tràn đầy sức sống, đẹp sao tả xiết.

      Sở Mạnh ngồi thẳng lên, cặp mắt yên lặng quan sát , làn da trắng hồng mà mịn màng, nhìn như ngọc thạch quý báu, đời còn cảnh xuân nào đẹp hơn thế sao?

      Tóc đen, da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh như mặt hồ dần dần bay lên sương trắng, mông lung mơ màng, càng nổi bật lên đôi môi kiều diễm vì bị hôn mà hé mở.

      Mỗi phần, mỗi tấc người đều làm mê muội, vô cùng mê muội. Lòng bàn tay đau nhói, bởi vì kích động mà khẽ run lên. Giống như loại ham muốn muốn nuốt sống vào bụng vậy.

      Ánh mắt của quá nóng rực!

      "Sở Mạnh, nên nhìn." Bàn tay thon dài muốn che mắt lại, nhìn đâu vậy? Bụng bầu 5 tháng khá bự, muốn cho nhìn.

      Nhưng tay còn kịp đụng phải , đầu của cúi thấp xuống.

      "Sở Mạnh, thể như vậy. . . . . ." Giọng khẩn trương mà xấu hổ khi đầu lưỡi dán lên nơi kia mà im bặt.

      Vậy mà lại hôn lên đó.

      hoảng sợ muốn giãy dụa dời nhưng làm thế nào cũng động đậy được.

      Loại chuyện như vậy quá tà ác, quá sức tưởng tượng, vượt ngoài phạm vi chịu đựng của , khiến hoang mang biết làm sao, làm thế nào cũng tránh được.

      Vào giờ phút này cảm nhận được cái gì là chìm đắm. Lưỡi người nào đó làm càn khiến toàn thân run rẩy, co rút, đầu ngón tay bấu chặt vào tấm trải giường. cần lâu, mất thể diện dưới lưỡi mất. Đưa tay che mắt, khóc.

      biết có vì xấu hổ với phản ứng của bản thân hay lại khóc rất thê thảm, nghiêng thân thể qua bên, đầu vai ngừng run rẩy.


      "Ngưng Nhi, Ngưng Nhi. . . . . ." Người đàn ông phía sau ôm lấy , ngừng ở bên tai lẩm bẩm.

      "Sở Mạnh, em cần như vậy. Huhuhu . . . . . .” khóc càng nhiều hơn.

      "Được, cần, cần. . . . . ." đưa tay xoay cằm qua, hôn lên đôi môi, dùng đầu lưỡi chặn lại gào khóc, trong miệng mùi vị ngọt ngọt, đậm đà mà mê người.

      ràng giọng dịu dàng như vậy, nhưng động tác lại càng ngày càng cuồng dã. sợ, bị người đàn ông điên cuồng sau lưng làm hoảng sợ, đưa tay vuốt bụng, cầu xin thương xót chậm chút. Lực của quá mạnh đụng vào Bảo Bảo.

      Nhưng càng cầu xin, lại càng hăng say.

      Căng thẳng cùng mâu thuẫn đánh thẳng vào cơ thể , lúc hốt hoảng lại hưởng thụ nhắm mắt lại, trong khí tràn ngập hơi thở xạ hương.

      "Sở Mạnh, em mệt. Để cho em ngủ!"

      "Được!" cũng mệt, nhiều ngày khó ngủ, lo lắng hao tâm tốn sức. Ôm chặt trong ngực, hôn khuôn mặt mệt mỏi rã rời, hài lòng nhắm mắt lại.

      tốt, cuối cùng có thể ôm ngủ như vậy. rời xa nhau nữa. Hạnh phúc như giấc mơ, chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào.


      Bên trong căn phòng ngập tràn cảnh xuân cũng ảnh hưởng đến hai người đàn ông ban công mái nhà, à, phải người đàn ông và bé trai mới đúng.

      "Chú A Tự, chú khi nào ba mẹ con ra?" tay còn cầm ly sữa nóng chú A Tự vừa mới khuấy, Sở Trí Tu nhìn bãi biển mờ ảo dưới ánh trăng.

      "Ừ, đoán chừng phải sáng sớm ngày mai mới ra. Con nít nên hỏi nhiều." Thoải mái ngả người nằm ra phía sau, đưa tay gác ra sau đầu. Bây giờ có tâm trạng ngủ, vừa nghĩ tới chuyện hôm nay Mạnh với , trong lòng của trở nên khó chịu và bất an.

      Sau khi Mạnh , phân phó người phải lục tung tìm cho ra gọi là Điền Mật kia. tin Mạnh tùy tiện ra những lời như thế.

      là nhìn ra ở trước mặt luôn cười đến mức tim phổi, giống như chẳng có chuyện gì đời có thể làm buồn rầu lại có thể mang con chạy trốn. nhất định làm đẹp mặt!

      Lần đầu tiên trong đời mất khống chế khi quan hệ với người con , phá vỡ các quy tắc trước kia của . cho là lần đó giống như những lần khác, thể lần mà “dính”. Đáng tiếc ông trời cũng chiều theo ý .

      Tại sao đến tìm ? Là dám hay là muốn? Cái thứ hai chiếm đa số ?

      Vừa nghĩ tới lại dám lén sinh con của còn muốn cho biết, cơn tức trong lòng càng lúc càng tăng.



      "Chú A Tự, chú làm sao vậy?" uống xong ly sữa tươi lớn, Sở Trí Tu nhìn khuôn mặt quái dị của Tống Tử Tự. Vốn là cậu muốn ngủ sớm rồi, chú A Tự lại cậu ngồi với chú lúc.

      Được rồi, cậu là đứa bé tri kỷ, đồng ý ngồi chơi với chú. Nhưng chú ấy lại gì. Người lớn là phiền phức!

      "Bảo bối, tâm trạng chú tốt, có con cũng hiểu." Hơn nữa chuyện này với đứa cũng chẳng đâu ra đâu. Tống Tử Tự cũng ngày như vậy đây, làm chuyện ác nhiều tất có báo ứng.

      "Chú A Tự, chú con muốn về ngủ!" Người bạn ngáp cái.

      "Được rồi! Cám ơn con làm bạn. Ngủ ngon!" A Tự nhìn đứa về phòng, giọng .

      Mạnh ấy có con . Con , vậy phải đáng như tiểu công chúa sao? bắt đầu có chút mong đợi …

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 88: Ngưng Nhi, Vẫn Luôn Em.
      Phần 1/4



      Biên tập❀Chỉnh sửa: ✿TửQuân✿




      khi tình cảm xác định, tất cả mọi chuyện đều trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

      Bọn họ chung sống với nhau rất hòa hợp cũng vô cùng ngọt ngào, bất luận ở nhà hay ở bên ngoài, cũng nắm chặt tay . Dù muốn đến phòng sách làm việc cũng kéo ngồi bên cạnh. Lúc có người, ánh mắt bọn họ nhìn nhau rất lưu luyến, dường như chỉ cần tách khỏi nhau cũng là chuyện rất gian khổ. Hôn cũng càng ngày càng suồng sã, càng ngày càng nhiệt liệt . . . . . .

      càng ngày càng thích làm nũng với , dù là thỉnh thoảng giở tính trẻ con, cũng vô cùng bao dung . còn ngang ngược mà càng ngày càng dịu dàng, cưng chìu , toàn tâm toàn ý nghĩ hết mọi cách để vui vẻ; , cho dù là xa lúc cũng nỡ buông tay . ra là tình mang tới niềm vui như vậy, đối với bọn họ mà , đây là chuyện vô cùng tốt đẹp.



      khí thân mật trong nhà khiến Tiểu Bá Vương bất mãn, người trước kia ba mẹ coi trọng nhất là cậu, bây giờ trong mắt bọn họ chỉ có nhau thôi. Có lúc cậu tan học về nhà, vậy mà bọn họ lẳng lặng ngồi ôm nhau ở ban công, lời nào cũng để ý tới cậu.

      Còn có ba mẹ quá đáng hơn thế này ?

      Vậy mà, sau khi ngọt ngào là chia ly đến. Vẻn vẹn nửa tháng nghỉ phép cũng hết, lưu luyến rời cũng muốn rời .

      Toàn bộ trọng tâm công việc của Sở Mạnh đều ở Luân Đôn, lại nỡ để bà xã sắp chuyển dạ mà , bởi vì A Chính bên kia liên tục gọi hối thúc có chuyện gấp cần xử lí nên thể . Ngưng Nhi lại khăng khăng muốn sinh trong nước, bây giờ qua đó lại làm thể chuyên tâm làm việc, bởi vì căn bản thể để ở nhà mình, mà thím Trương cũng lớn tuổi rồi, Ngưng Lộ muốn để bà với đến nơi xa như vậy, những người khác lại quen, vậy chỉ có thể sinh xong rồi tiếp thôi!

      Dù sao lúc trước công việc cũng rất bận, phải sao? Sở Mạnh thay đổi được , có cách nào, chỉ có thể mình.

      Nhưng mới có mấy ngày, Ngưng Lộ liền hối hận. thành thói quen có ở bên cạnh, đột nhiên , mỗi ngày đều rất khó chịu cũng rất nhớ .

      Mặc dù mỗi tối trước khi ngủ, gọi điện thoại cho , chuyện phiếm với , hoặc là chat video với hai mẹ con . Cho dù là nghe kể ít chuyện vụn vặt, ví dụ như Bảo Bảo đạp, ngày hôm nay có tin tức gì; hôm nay ăn cái gì, rồi Sở Trí Tu phá hoại ra sao. cũng rất kiên nhẫn nghe , nghe thao thao bất tuyệt, nhiều hơn nữa cũng ngại phiền, vẫn chờ đến khi buồn ngủ mới cúp máy.

      Bây giờ chuyện chờ đợi mỗi ngày nhất chính là buổi tối gọi điện thoại hoặc chat video với . Bởi vì thời gian lệch nhau nhiều nên khi bọn họ chuyện đều là lúc làm, nhưng luôn sao, có mấy lần thấy thư ký xinh đẹp liên tục thúc giục ; mặc dù nghe hiểu ấy cái gì, nhưng chỉ luôn câu: "Hold on, please!" (Làm ơn chờ chút), cũng biết ra là bề bộn nhiều việc, chung quy lại vì mà làm trễ nãi công việc.

      ra chỉ cần đồng ý, làm ông chồng tốt trăm phần trăm, dịu dàng, cưng chìu đến vô cùng, tính tình mặc dù tính là tốt, nhưng khi đối mặt với chủ nghĩa đại nam tử lại biến mất còn bóng dáng. tôn trọng suy nghĩ của , quan tâm nhu cầu của , nhân nhượng lúc cố tình gây . Tấm lòng này làm cho dù là ngủ tỉnh dậy cũng cảm thấy rất cảm động và hạnh phúc, chỉ hận mình trước kia tại sao lại cứng đầu như vậy, thấy lòng mình, cũng hề cố gắng, nỗ lực để hiểu .

      Cũng may bọn họ còn kịp, lãng phí những năm tháng sau mà sống bên nhau hạnh phúc, cuối cùng bọn họ có thể nắm tay nhau mãi tách rời.

      Cuộc sống như thế, nên cảm thấy còn gì bằng mới đúng, đương nhiên, nếu như có thể ở bên , vậy càng hoàn mỹ hơn. Nhưng cảm giác lại thiếu cái gì đó?

      Rốt cuộc là cái gì, Ngưng Lộ nghĩ muốn bứt tóc cũng ra.



      Buổi tối 8 giờ là thời gian bọn họ vui vẻ chuyện. Nhưng đứa Sở Trí Tu hôm nay lại trốn, chịu chuyện với ba.

      "Con làm sao vậy?" Trong màn hình, khuôn mặt tuấn tú cười với , giọng nam trầm thấp, dễ nghe xuyên qua làn sóng điện truyền vào tai. Đột nhiên Ngưng Lộ cảm giác tim mình đập nhanh, là lợi hại. ra sợ là người ta cười chết, bọn họ ràng là vợ chồng kết hôn nhiều năm, thậm chí cũng sắp sinh đứa thứ hai rồi, vậy mà còn có thể nhìn chồng mình đến ngây người ra. Có phải rất ngớ ngẩn ?

      Ngay lập tức mặt đỏ bừng. Mà bạn bởi vì rụng răng cửa mà chịu chịu chuyện với ba, ngồi sa lon chơi đồ chơi rồi.

      "Ngưng Nhi, thế nào? Có nhớ ?" Tiếng cười lần nữa truyền tới khiến Ngưng Lộ bừng tỉnh.

      "Ông xã, em nhớ lắm! Rất nhớ, rất nhớ . . . . . . có nhớ em ?" Muốn giỡn với sao? cũng có thể đó.

      "Ngưng Nhi, lập tức bay về có được ?" Giống như bị kích thích, người nào đó rất mừng, muốn bỏ lại đống công việc vĩnh viễn làm xong mà về với bà xã thôi.

      " cần. Người ta giỡn mà!" Sợ bay về , Ngưng Lộ vội vàng lên tiếng ngăn cản. Người này nhiều khi cũng làm việc rất tùy hứng.

      "Nhưng rất nhớ em. Nhớ đến thể làm việc. Ngưng Nhi . . . . . ." Giọng mang theo tiếng thở dài từ nơi xa xôi truyền đến khiến Ngưng Lộ càng thêm nhớ . Nhưng mà nhìn như vậy thôi cũng thỏa mãn, haiz, rất muốn ở trong ngực ấm áp của thỏa sức làm nũng.

      "Mẹ, hai người có thể cần buồn nôn như vậy được ? Con về." nhóc nhíu lông mày xinh đẹp lại, nhảy xuống sa lon ra ngoài.

      là chịu bọn họ đủ rồi. Cũng biết xảy ra chuyện gì, mẹ bay chuyến qua Luân Đôn, sau đó ba lại về rồi biến thành bộ dạng này. Trước kia bọn họ như vậy, bây giờ mọi người đều lạnh nhạt với cậu.

      đó là biểu ân ái. Ân ái? Vậy trước kia bọn họ ân ái sao? Chẳng lẽ là vì sau khi mẹ có em trai mới trở nên ân ái? Thế giới người lớn quá khó hiểu!



      "Sở Trí Tu, lại đây cho ba." Giọng trầm thấp vang lên từ cái laptop bên cạnh Ngưng Lộ. phải là rụng cái răng sao? Vậy mà lại cho ba nó nhìn?

      "Mẹ. . . . . ." Sở Trí Tu dừng bước lại quay đầu nhìn, tay che miệng lại, bộ mặt đầy uất ức. Ba rất quá đáng! Biết cậu rụng răng cửa, chuyện mà gió còn lùa vào, vậy mà còn phải chat video với ba.

      "Sở Mạnh, thôi mà, có được ?" Mẹ nuông chiều làm con hư chính là như vậy.

      " được. Bởi vì chút chuyện này mà dám chuyện với , vậy sao nó đến trường học được? Sở Trí Tu, con lại đây cho ba." Mặc dù vợ năn nỉ cũng khiến mềm lòng, nhưng mà vẫn thể nuông chiều tên tiểu tử kia hành động như vậy.

      Bất đắc dĩ, Sở Trí Tu ngậm chặt miệng tới, nhưng từ đầu đến cuối vẫn mở miệng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 88: Ngưng Nhi, Vẫn Luôn Em.
      Phần 2/4



      Biên tập❀Chỉnh sửa: ✿TửQuân✿



      "Sở Trí Tu, con vẫn mở miệng chuyện hả?" Sở Mạnh ở màn hình bên kia nhíu mày.

      "Don’t." Xụ mặt lại, mím môi, Sở Trí Tu quyết dùng cách viết chữ để chuyện với ba. Mặc dù tiếng Trung biết nhiều nhưng vẫn nhớ nhiều từ, cách nào sử dụng thuận tiện, nhưng dùng tiếng để giãi bày thành vấn đề.

      "Vậy con che miệng hay lắm." Sở Mạnh nhìn vẻ mặt khổ sở của con trai, trong lòng muốn bật cười nhưng lại sợ mất uy nghiêm của người cha.

      "I don’t. That’s a rude way ¬to s¬peak!" Người bạn vẫn khăng khăng như cũ.

      " lễ phép?" Sở Mạnh ở đầu bên kia dở khóc dở cười. Con trai ra là cũng học tập lễ phép đến mức này.




      Lúc này, thím Trương chạy ào vào, chú ý tới Sở Mạnh màn hình, vừa vừa hưng phấn : "Tiểu thiếu gia, con xem bà mua về cho con cái gì nè?"

      "Thím Trương, thím mua sao?" Ngưng Lộ nhìn khẩu trang tay thím Trương, dở khóc dở cười. Mới vừa rồi sau khi từ trường học về, Sở Trí Tu vẫn che miệng, kiên quyết chịu mở miệng. Thím Trương liền nghĩ đến việc mua cái khẩu trang , nghĩ đến lại về nhanh như vậy.

      "Đúng vậy, mua rất nhiều đó! Mau lại đây xem, màu gì cũng có. Bà chủ cái này bán chạy nhất, gọi là gì nhỉ Bảo Bảo?" Thím Trương tìm trong đống khẩu trang cùng màu, cuối cùng lấy ra cái màu xanh da trời.

      "Là Spongebob Squarepant."[**] Ngưng Lộ cười, cầm cái khẩu trang đeo lên, ừ, có chút .

      "Sở Mạnh, xem, đẹp ?" Đeo xong, Ngưng Lộ đem mặt đưa tới gần màn hình.

      "Đẹp lắm." Giọng trầm ổn lại truyền tới.

      "Thiếu gia. . . . . ." Lúc này thím Trương mới nhìn thấy thiếu gia trong màn hình nhìn thiếu phu nhân đầy thương. là thất sách, bà vào đúng lúc rồi!

      "Tiểu thiếu gia, chúng ta đến phòng khách thử cái nào nhìn đẹp hơn được ?"

      "Dạ được!" Sở Trí Tu còn ước gì lập tức rời khỏi phòng sách.

      "Bà ơi, tại sao toàn là hình ấu trĩ vậy chứ?" Cậu cũng là đứa con nít bình thường chắc?

      "Trẻ con đều thích mà!"

      "Nhưng con thích!" Sở Trí Tu tự nhận mình phải con nít.

      Tiếng già trẻ dần cho đến nghe được nữa.




      "Sở Mạnh, em cũng mua cái như vậy có được ?" Ngồi lại chỗ cũ, trong tay Ngưng Lộ còn cầm cái khẩu trang đáng đó.

      "Em mua cái này làm gì? Như vậy nhìn thấy miệng em. muốn hôn nó. . . . . ." người đàn ông nào đó ngang nhiên ngồi trong văn phòng tán tỉnh.

      "Sở Mạnh, sao có thể háo sắc như thế?" Hơn nữa bây giờ còn làm! Dám ra lời mập mờ như vậy, có phải có chút quá đáng ?

      " chỉ háo sắc với em thôi. muốn ngừng hôn miệng em, còn muốn. . . . . ." người nào đó muốn tiếp tục tán tỉnh, kết quả biết người đàn ông gõ cửa vào.




      "Mạnh, hôn đủ chưa? Hôn đủ rồi có phải nên họp hay ?" vào là Giang Doãn Chính. Mạnh chẳng đáng tin tưởng, để nhiều người đợi trong phòng họp gần 20 phút, còn ở đây với vợ mình mà em em, hơn nữa chẳng có suy nghĩ phải dừng lại.

      "Sở Mạnh, nhanh làm việc . Em cũng phải ngủ rồi!" Trời ạ, Ngưng Lộ nhìn Giang Doãn Chính bên kia cười xấu xa. Mất mặt chết được, bọn họ lại ở trước mặt người ngoài mất thể diện như vậy.

      "Ngưng Nhi, cần để ý tới cậu ta, chúng ta tiếp tục." Sở Mạnh hề lúng túng. phải là 20 phút nha, để cho bọn họ chờ thêm .

      "Ngưng Lộ, cho mượn chồng em chút, tối trả lại cho em." Giang Doãn Chính đem mặt dựa sát vào màn hình.

      "Sở Mạnh, nhanh ! Em phải thoát rồi."A Chính cũng như vậy rồi, sao ấy vẫn còn ngồi như núi Thái Sơn được chứ?

      "Ngưng Nhi, ngủ ngon. Ngày mai chúng ta bàn lại." xấu hổ đến mặt đỏ bừng rồi, sao còn làm khó được chứ? Quả cũng nên làm việc.

      ----------------

      Chú thích :

      [**]Spongebob Squarepant: (thường được gọi đơn giản là SpongeBob) là sê - ri phim hoạt hình Mỹ, được sản xuất bởi nhà sinh học biển và nhà sản xuất phim hoạt hình Stephen Hillenburg. Chương trình xoay quanh nhân vật cùng tên và bạn bè của mình. SpongeBob SquarePants là chú xốp biển năng động và lạc quan (mặc dù xuất của mình giống với miếng chùi bếp), sống trong quả dứa dưới biển với chú ốccưng của mình, Gary.
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 88: Ngưng Nhi, Vẫn Luôn Em.
      Phần 3/5



      Biên tập❀Chỉnh sửa: ✿TửQuân✿



      Hạ Chí cuối mùa xuân, giai đoạn chuyển mùa.

      Bảo Bảo trong bụng Ngưng Lộ cách ngày sinh dự tính tới tháng, mỗi ngày vác cái bụng bầu lên lên xuống xuống rất vất vả, may là lúc trước sinh đứa, nếu bây giờ đúng là chịu nổi.


      ràng lúc 5 tháng bụng vẫn còn , ai biết được 7 tháng như quả bóng, càng ngày càng lớn.



      "Sở Mạnh, em muốn để cho đâu!"

      Nhìn ở trước gương thắt cà vạt, Ngưng Lộ mang cái bụng to như con chim cánh cụt ở sau lưng kéo áo.


      Nửa năm này, bọn họ ở chung ít mà xa cách nhiều, mỗi tháng dành mấy ngày để về với , sau đó chạy về công ty.


      "Vậy nữa." Dừng lại động tác trong tay, Sở Mạnh xoay người lại ôm , bóng dáng hai người ôm nhau trong gương vô cùng ràng.


      Nếu như ban đầu Sở Mạnh biết có thể như vậy, đánh chết cũng lập công ty gì đâu. Khiến mình bận rộn đến nỗi thể ở bên vợ mang thai thêm vài ngày. Trước kia là cần , nhưng nhìn bây giờ lệ thuộc vào như vậy, hận mình thể phân thân ra, hoặc là dẹp công ty luôn.


      " được!" chỉ là nỡ để mà thôi, cũng phải là muốn làm . biết thích những thách thức khác nhau, nếu quả muốn ngày ngày ở nhà với , lâu ngày nhất định chán chết.

      " thích ở cạnh em sao?" Hôn cái vào gò má .


      "Thích. Nhưng phải còn việc phải làm sao?" Đem mặt tựa vào trước ngực , muốn thời gian cứ như vậy mà dừng lại.

      " sao." Giọng biến mất ở môi.


      Nụ hôn tạm biệt càng lúc càng kịch liệt, mắt thấy sắp mất khống chế, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa: "Thiếu gia, đến giờ rồi." Là lão Trương lái xe.


      "Đợi thêm mấy phút nữa." Sở Mạnh sửa lại mái tóc rối của , hôn thêm mấy cái đôi môi sưng đỏ nữa mới chịu. Mấy ngày nay, bởi vì sắp sinh cho nên mỗi đêm trừ ôm , cái gì cũng dám làm, coi như là hôn cũng dám hôn quá sâu, sợ khống chế được mình.

      Nhưng hôm nay trước khi Luân Đôn, bọn họ lại sắp mất khống chế. muốn đem lên máy bay cùng mình thôi.


      "Sở Mạnh, lúc em sinh nhất định phải về, có được ?" Có luyến tiếc nữa cũng phải ! Mặc dù từng có đứa con nhưng bởi vì ngoài ý muốn, bị chích thuốc mê nên có cảm giác. Vì vậy đối với lần sinh con này rất lo lắng.


      "Ngoan, sợ. Tất cả đều có ở đây! về giao công việc cho A Chính, sau đó về với em được ?" Bàn tay vuốt cái bụng tròn vo của , ra trong lòng cũng là căng thẳng muốn chết. Nhưng thể biểu ra ngoài để cảm thấy sợ hãi.


      "Sở Mạnh, Sở Mạnh. . . . . ." Lần nữa nhào vào trong ngực , rất nỡ để . rất muốn khóc, phải làm sao bây giờ?


      "Ngưng Nhi, cần khóc. nữa, ở nhà với em." Vừa nhìn thấy bộ dạng đáng thương, lòng cũng đau đớn. Để A Chính tự xử lý mọi chuyện , lấy điện thoại di động ra định gọi có người so với còn nhanh hơn, đoạt lại: "Sở Mạnh, cho . nhanh lên, sắp tới giờ bay rồi."


      chỉ là có chút buồn mà thôi, cũng phải là muốn !


      Bất đắc dĩ nhìn cố gắng đẩy ra ngoài cửa, Sở Mạnh cảm giác đời mình thua trong tay , trở thân cũng được rồi.


      ràng là muốn để , lại muốn giả bộ vui vẻ. Được rồi, được rồi, cố gắng trong thời gian ngắn nhất xử lý công việc rồi về cùng chờ sinh, nhiều nhất là tuần. Sở Mạnh chỉ cho mình thời gian tuần.


      Khi Sở Mạnh rồi Ngưng Lộ được thím Trương đỡ vào phòng khách. Thân thể của rất nặng, gần đây cũng muốn xuống lầu, bởi vì mỗi lần chỉ vài bước cũng thở hổn hển.


      Nhưng hôm nay mới chưa được mấy bước, bên eo truyền đến chút quen thuộc, nhưng lại có chút cảm giác bủn rủn khác lạ, thậm chí cảm giác có chất lỏng ươn ướt chảy ra.




      "Thiếu phu nhân, sao vậy? Có phải thoải mái , hay là mệt mỏi? Chúng ta ngồi xuống trước ." Thím Trương rất nhanh phát có cái gì đúng, vội vàng ôm , ổn định thân thể lung lay.

      "Thím Trương, có thứ gì đó chảy xuống. . . . . . Có phải sắp sinh ?" Chịu đựng cảm giác khó chịu, Ngưng Lộ cúi đầu nhìn xuống chất lỏng dưới đất.

      Thím Trương theo nhìn xuống: "A, vỡ nước ối rồi. Thiếu phu nhân, mau nằm xuống. Tôi lập tức gọi xe tới đây, chúng ta phải đến bệnh viện." Thím Trương có kinh nghiệm lập tức gọi điện thoại cho Tống Tử Tự để an bài người tới.

      ràng còn tháng nữa mới đến ngày sinh dự tính, sao lại chuyển dạ sớm vậy?

      Rất nhanh, xe cấp cứu bệnh viện tới.

      Mà người đàn ông tới sân bay được nửa đường cũng phải quay đầu lại.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 88: Ngưng Nhi, Vẫn Luôn Em.
      Phần 4/4



      Biên tậpChỉnh sửa: TửQuân



      Trong phòng chờ sinh.

      "Đau quá. . . . . ." Tay Ngưng Lộ níu chặt lấy tay áo , miệng thở từng hơi từng hơi rất khó khăn: "Em rất sợ. . . . . . Sở Mạnh . . . . . ."

      " phải sợ, ở đây." Người đàn ông chưa từng hoảng hốt lo sợ như vậy, bên an ủi vợ sắp sinh, vừa làm loạn, lớn tiếng trách mắng nữ hộ sinh bên cạnh: "Tại sao ấy lại đau như vậy?"

      " Sở, sinh con vốn chính là như vậy." y tá cẩn thận trả lời vấn đề của . Phụ nữ sinh con đương nhiên đau đớn, đau đẻ, chẳng qua là lừa gạt mà thôi. Huống chi Sở lại chọn sinh tự nhiên, đau là đương nhiên, nhưng dám lời này, chỉ sợ Sở nhất thời mất khống chế mà giết sạch bọn họ.
      cũng quên lần đầu Sở sinh con ta ngoài phòng phẫu thuật gào to rống lớn đến nỗi cả lầu cũng nghe được.

      Nhưng mà Sở với bác sĩ Tống là bạn tốt, họ nào dám đắc tội chứ? đám nhân viên y tế vô tội đứng ở đó, mỗi người đều dám giận cũng dám . Bác sĩ Tống sao còn xuống giải thoát họ vậy?

      cơn đau bụng sinh ập tới, thân thể căng thẳng, đau đớn hơn lúc trước, Sở Mạnh luống cuống hơn, cầm chặt tay , lẩm bẩm xin lỗi, vừa hôn mồ hôi tay vừa : " xin lỗi, bảo bối. Là tốt, là sai rồi, về sau bao giờ để cho em sinh con nữa, bao giờ để cho em đau thế này nữa. xin lỗi. . . . . . , đau cắn tay ."

      Tất cả mọi người ở đây đều bị lời ngớ ngẩn của làm muốn cười to, nhưng ai có gan dám cười cả.

      Khuôn mặt luôn lạnh lùng, lúc này đều là đau lòng, sắc mặt so với còn trắng bệch hơn.

      cắn bàn tay duỗi ra , bởi vì cơn đau bụng sinh lại tới.

      Lúc này người đàn ông này trông rất yếu ớt, giống như người làm được, thế nhưng lại đẹp trai đến nỗi khiến động lòng, lòng của mềm như nước, cảm giác đau đớn này cũng khó nhịn như vậy.



      Dồn dập những tiếng bước chân chạy tới, là Tống Tử Tự và Tống Ngọc Lan mang theo mấy bác sĩ sản khoa tới.

      "Ngưng Lộ, nếu quả đau như vậy bằng sinh mổ ?" Tống Ngọc Lan tới đây giúp kiểm tra, sinh tự nhiên có vấn đề, nhưng tên đàn ông trước mắt hốt hoảng khiến bà nhịn được mà khuyên nhủ. Nhìn mu bàn tay bị cắn đến chảy máu mà vẫn tiếng nào, trong lòng, trong mắt chỉ có người vợ vừa thở mạnh vừa khóc giường.

      "Bảo bối, chúng ta nghe bác sĩ có được ?" Sở Mạnh càng ngừng lau mồ hôi trán.

      "Sở Mạnh, em muốn sinh." Sinh tự nhiên đối với thai nhi tốt hơn, cho nên vẫn muốn chị đựng.

      "Nhưng mà em rất đau, rất đau lòng."


      "Sở Mạnh. . . . . ." giật giật ngón tay, ý bảo đến gần, ghé vào lỗ tai câu, khiến đứng ở đó sững sờ, ngay cả cơn đau bụng tiếp theo cũng quên đưa tay cho cắn.

      Ngưng Lộ nắm chặt cái mền, khóe miệng nhàng cười. Dưới tình huống đau như vậy, khó chịu như vậy, chịu giày vò như vậy, nở nụ cười . sợ hay làm sao vậy? tin sao?

      "Mạnh, nhanh tránh đường. Ngưng Lộ phải lập tức sinh." cơn đau lại tới, Bảo Bảo của sắp chào đời rồi. Vậy mà người đàn ông kia lại chặn đường y tá đưa vào phòng sinh.

      Tống Tử Tự hiểu sao bạn tốt lại ngẩn người?
      Cậu ta sợ đến choáng váng hay sao? Mới vừa rồi ràng còn tốt mà?

      "Sở Mạnh, Sở Mạnh. . . . . ." Người đàn ông đờ ra rốt cuộc cũng bị tiếng gọi hồi hồn lại.

      "Ngưng Nhi, phải sợ, ở đây." Nắm chặt tay , Sở Mạnh cảm giác hốc mắt mình nóng lên.

      "Em sợ. Bảo Bảo của chúng ta lập tức ra. Nhưng. . . . . . Có câu còn chưa với em." Vừa nhịn đau, vừa nhìn mặt .

      với rồi, tại sao còn ? thể chứ! Tuyệt đối được. Tuy rằng tình cảm của rất ràng, nhưng muốn chính tai mình nghe mới được.

      "Ngưng Nhi, sinh xong chúng ta lại được ?" gì chứ? Vào lúc này ấy muốn cái gì? Đầu óc Sở Mạnh rối tung lên hết rồi.

      " được, em muốn bây giờ. Nếu em cũng sinh nữa."

      Tống Tử Tự trợn mắt nhìn đôi vợ chồng dở hơi mà thở dài. người ngu ngốc thêm đứa ngốc cũng biết sinh ra đứa con như thế nào nữa.

      " cái gì?" người biết có phải là ngốc hay vẫn còn u mê, tiếp tục hỏi.


      "Sở Mạnh, cái tên khốn kiếp này. em!" Sản phụ ràng đau đến cắn răng, sao còn có sức lớn tiếng như vậy chứ?

      "Ngưng Nhi, vẫn luôn em." ra là cái này, nhưng phải sớm biết rồi sao?

      "Vậy mới vừa rồi sao còn nghĩ lâu như vậy?"

      "Ngưng Nhi, em, rất rất em." đến kiếp này kiếp sau cũng buông tay.

      "Có ?"

      "."

      "Vậy em bao lâu?"

      "Rất lâu rất lâu, mãi mãi , vĩnh viễn xa rời nhau."

      đám người biết nên khóc hay cười thấy đôi nam nữ đứng trước phòng sinh còn nhảm nhiều như vậy, vừa cười vừa đẩy sản phụ vào phòng sinh.

      thế gian có nhiều lời thương như vậy, ra chỉ có câu động lòng người nhất, đó chính là ‘ EM” …




      --- ------oOo HOÀN CHÍNH VĂN oOo---- -----

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :