1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 86: Chúng Ta Cần Có Con!
      Phần 4/4



      Biên tập&Chỉnh sửa: ♨TửQuân♨


      "Sở Mạnh, em muốn về nhà. Em muốn ở đây, em cũng cần chích. Có được ? trùng hợp như thế đúng ? Sở Mạnh, Sở Mạnh. . . . . . Dẫn em về nhà ." Tựa vào ngực khóc đến bất lực, Ngưng Lộ biết nên làm thế nào mới tốt. muốn có con, vậy nên làm cái gì bây giờ?

      "Ngưng Nhi, chích thuốc rất nhanh. Ngoan, nghe lời ." thể làm lơ, quyết tâm rồi. Sở Mạnh khom người muốn ôm , lại thừa dịp buông tay mà bỏ chạy.

      "Ngưng Nhi. . . . . ."

      "Sở Mạnh, nên tới đây. Nếu như nhất định khăng khăng muốn em chích, em từ nơi này nhảy xuống. có nghe ?" Mặc dù chỉ là lầu hai, cách mặt đất cao lắm, nhưng chính là muốn uy hiếp .

      xong nghe chẳng khác nào gạt người. Còn chỉ cần khiến vui vẻ là được rồi, nhưng bây giờ lại nhẫn tâm muốn con.

      "Ngưng Nhi, được rồi. Chúng ta về nhà trước, được ? Hôm nay chúng ta cần chuyện này nữa, em lại đây có được ?" Mặc dù nơi đó tính là nguy hiểm, hơn nữa cửa sổ cách mặt đất khá cao, nhưng nhìn thấy như vậy, vẫn là yên tâm. Nếu hôm nay tâm trạng tốt, vậy chờ hai ngày nữa rồi hãy ! Mấy ngày nữa vẫn còn kịp mà.

      "Vậy xuống lầu trước em mới tin tưởng ." thể tin được nữa! Ngày mai về nước, lại dám muốn con, càng muốn về sinh ra con.

      Sở Mạnh chưa bao giờ nghĩ tới, cũng bị phụ nữ uy hiếp, hơn nữa người uy hiếp phải ai khác mà là người vợ muốn cưng chiều tay cả đời.

      Nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc mà kiên định, chỉ có thể từng bước xuống lầu, chỉ cần tức giận là được. Nhưng về chuyện có con theo ý .

      ra là sau khi tình qua, kế tiếp lại là chiến tranh lạnh. Đúng vậy, Ngưng Lộ quyết định chiến tranh lạnh với .

      Bác sĩ tìm tới cửa bị cầm gối ném, thiếu chút nữa cầm dao ép nhanh khỏi. Hành động của khiến bác sĩ phụ khoa có tiếng nhất cũng chết lặng người: đây thực phương Đông dịu dàng động lòng người mà mọi người nhắc đến sao? Vì sao Sở phu nhân chẳng khác nào hạt tiêu nóng tính vậy? Ông bất đắc dĩ nhún vai với Sở Mạnh rồi về.




      Sau chuyện bác sĩ tới nhà hôm đó, Ngưng Lộ hoàn toàn thèm đếm xỉa đến .

      Ăn cơm, ngủ đều để ý . Bất kể trêu chọc thế nào, đều mở miệng chuyện với . Nhưng dù có từ chối như thế nào vẫn làm theo cách của mình, thậm chí đáng xấu hổ còn ép ăn này nọ, ép mở miệng chuyện với , cho dù là mắng biến thái, vô sỉ cũng sao, lúc ngủ nhất định ôm chặt đến trời sáng mới buông.

      Hơn nữa giống như là sợ bỏ , lại làm việc ngay tại nhà, ba ngày hai bữa A Chính mang theo văn kiện đến cho ký tên, có lúc bọn họ ở phòng sách thảo luận nửa ngày mới ra ngoài.

      Người đàn ông này, ràng muốn con, sao còn phải làm khốn khổ chứ? Tiếp tục như vậy cũng phải là cách, bụng càng ngày càng rồi, hơn nữa cũng sắp đến lúc sinh nữa. phải nghĩ cách nhanh về nước mới được.

      "Sở Mạnh. . . . . ." Sau buổi cơm trưa, lại vào phòng sách xử lý công , Ngưng Lộ trực tiếp đẩy cửa vào.

      "Ngưng Nhi. . . . . ." Bình thường lúc này đều ngủ trưa, sao hôm nay ngủ? Sở Mạnh đứng lên ôm vào lòng. tốt, cuối cùng Ngưng Nhi cũng chịu chủ động mở miệng chuyện với .




      "Sở Mạnh, em muốn về với con được ?" chịu nổi nữa rồi.

      "Chờ xong việc rồi cùng em về được ?" Vuốt tóc dài của , tính rồi, trước tiên phải kết hôn lại, sau đó cũng nhận con trai. Tương lai công việc của chủ yếu ở bên này, qua lại giữa hai bên cũng khá bất tiện.

      "Sở Mạnh, em có thể tự về! Có được ?" Xem ra tuyệt chiêu của A Tự bắt đầu mất linh rồi. Người đàn ông này, đôi khi cố chấp chịu nổi.

      "Ngưng Nhi, yên tâm. Đợi thêm mấy ngày nữa được ? Chỉ mấy ngày thôi!" Rốt cuộc cũng chịu nũng nịu với , vậy có phải chứng minh tức giận rồi ?

      "Sở Mạnh, ôm em về ngủ ." Nếu làm nũng vô dụng, vậy nghĩ biện pháp khác !

      "Được. Ngưng nhi, hình như em nặng hơn phải?"

      "Có sao?"

      "Có. Nhưng mà thích em mập hơn chút, ôm như vậy thoải mái hơn."

      "Sở Mạnh, em muốn uống sữa tươi, giúp em làm nóng ." Nửa nằm giường, nào đó bắt đầu chỉ điểm tên con trai.

      "Được. ."

      "Sở Mạnh, em muốn ăn táo."

      " gọt."

      "Sở Mạnh, em muốn uống sữa nữa. giúp em uống hết ."

      "Ừ, uống."

      Sở Mạnh nghĩ tới sau khi mình uống ly sữa kia, dĩ nhiên ngủ thẳng tới khi trời sáng.




      "Ngưng Nhi. . . . . . Ngưng Nhi. . . . . ." Hành lý thấy, gian phòng trống rỗng chỉ có tiếng vang của .

      Cuối cùng cửa phòng thấy được tấm giấy ghi chú viết: "Sở Mạnh, em về nhà. cần con, vậy em cũng cần nữa rồi."

      Người phụ nữ đáng chết, lại dám lừa ? Tờ giấy tay bị vo lại ném xuống đất.



      "A Chính, ấy tới tìm cậu sao?" Điện thoại tiếp thông giống như bên kia có chút sảo.

      "Đúng vậy! vừa lên máy bay về! Này Mạnh, phải cậu để ấy về sao?" Nếu như phải là ở sân bay người tới người lui, Giang Doãn Chính muốn bật cười! Ngưng Lộ gọi điện thoại với gì mà Sở Mạnh ép bỏ đứa bé trong bụng, bảo nhanh giúp về nước.

      Mặc dù tin Mạnh là đàn ông như vậy, nhưng mà biết Mạnh cực kỳ sợ Ngưng Lộ sinh con. Về phần tại sao, ha ha, người khác trong lòng hơn rồi.

      Cho nên, cho nên giúp Ngưng Lộ về nước, xem cuộc vui đương nhiên là chiếm đa số. Theo biết, hình như Mạnh còn chưa biết Ngưng Lộ mang thai.

      Ai! Mạnh, rốt cuộc cậu đắc tội với A Tự như thế nào vậy? Có nhiều đuôi để cậu ta nắm vậy sao?

      "Quỷ tha ma bắt, mình để ấy về mình sao? A Chính, chuyện của công ty giao cho cậu. Mình phải về nước chuyến."

      "Mạnh, cậu đừng có quá đáng như vậy. Mình bận bù đầu rồi . . ." Đầu bên kia điện thoại còn tiếng vang.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 87: Sở Mạnh, Đây Là Bảo Bảo Của Chúng Ta
      Phần 1/5


      Biên tập +Chỉnh sửa: ✪TửQuân✪


      này bỏ trốn !

      Chẳng lẽ cái mà gọi theo đuổi là phải từ Luân Đôn về nước sao? Có cần thiết tính kế về nước như vậy chứ? Sau khi biết về nhà an toàn, ngày đêm ngừng làm việc việc, cuối cùng xử lý xong các hợp đồng rồi bay về nước.

      này, dám đối xử với như vậy. Đợi lát nữa về nhà nhất định đánh trận, , phải nhốt trong phòng mấy ngày mấy đêm cho ra, để xem có còn kiêu ngạo nữa được .



      Vào đại sảnh sân bay, Sở Mạnh đeo kính mát lên, thoải mái bước về phía cổng ra.

      "A. . . . . ." để ý, đâm sầm vào rồi ngã xuống đất: "Huhuhu… " Ngay sau đó tiếng khóc nũng nịu từ mặt đất truyền lên.

      "Người bạn , con có sao hay ?" Thân thể cao lớn của Sở Mạnh ngồi xổm xuống đỡ bé ngồi dưới đất khóc đến rối tinh rối mù dậy.

      khoảng bốn tuổi, tóc hơi xoăn làm nổi bật lên đôi mắt to tròn, cái mũi cao đáng , còn có cái miệng xinh, ràng dễ thương như công chúa lại khóc nước mắt lưng tròng làm người ta nhìn thấy là đau lòng.

      Ngay cả Sở Mạnh luôn lộ cảm xúc ra ngoài, đối với người ngoài luôn lạnh nhạt lại nhịn được ôm lấy bé : "Ba mẹ con đâu?" biết vì sao, tiểu nương này khiến cảm thấy rất quen thuộc! Quen thuộc như biết rất lâu rồi.

      "Chú à, con có ba." Hai tay mũm mỉm của bé lia lịa lau nước mắt mặt, đôi mắt to vẫn chăm chú nhìn chú ôm , chút sợ đối với người lạ cũng có. Chú này rất đẹp trai, nếu như ba đẹp như vậy quá tốt.

      "Vậy mẹ con đâu?" Sở Mạnh có hỏi nữa, dù sao cũng là chuyện người ta. Hơn nữa đứa bé còn , cái gì cũng hiểu, có thể hỏi gì đây? Nhưng thể nào xuất mình ở sân bay, có lẽ là lạc người nhà rồi.

      "Mẹ con ở phía sau." Tuyệt sợ người lạ, ôm cổ Sở Mạnh, nhìn qua nhìn lại nhưng sao lại thấy mẹ vậy?

      "Chú dẫn con tới chỗ phát thanh tìm mẹ được ?" Người nhà bé này chắc lo lắng lắm?

      "Cám ơn chú!" Tiếp tục ôm chú cao lớn, lại cười rất ngọt ngào, bé đối với độ cao của mình bây giờ cực kỳ hài lòng. Mẹ thấp như vậy, đều có cơ hội giống như bạn khác có thể cưỡi ngựa lớn, mặc dù mẹ con phải lịch chút, thể cưỡi. Nhưng nhìn thấy người ta đều có ba ôm cao, chỉ là hâm mộ thôi!

      Sở Mạnh nhìn gương mặt vui vẻ của bé , cũng biết trẻ con bây giờ ra sao? Đối với người lạ chút đề phòng cũng có, bọn họ chưa từng gặp mặt nhưng bé đều để ôm suốt. Nếu như con trai lo lắng rồi. may là Tiểu Bá Vương bọn họ từ thích người khác đến gần.




      "Điềm Điềm. . . . . . Điềm Điềm. . . . . ." giọng nôn nóng truyền tới, Sở Mạnh dừng bước. Có phải mẹ bé này ?

      "Chú ơi, mẹ con tới." cao rất nhanh phát mẹ.

      "Mẹ, con ở đây." Quơ quơ tay cực kỳ hưng phấn, Sở Mạnh theo hướng bé nhìn sang, tóc dài xõa vai kéo hành lý nhìn quanh khắp nơi.

      "Cục cưng của mẹ. Con chạy nhanh như vậy làm gì? Mẹ lo lắng gần chết." Nghe được tiếng gọi của con , tóc dài chay nhanh qua bên này lại phát con mình ở trong lòng người đàn ông to lớn.

      "Điềm Điềm, xuống đây. Sao con lại tùy tiện để người lạ ôm chứ? Nếu là người xấu làm sao bây giờ?" Còn chưa tới nhìn mặt người đàn ông kia liền đưa tay muốn kéo con mình xuống.

      "Mẹ, chú ấy phải người xấu. Chú muốn dẫn con đến chỗ phát thanh tìm mẹ." cũng lập tức xuống, ngược lại còn lại chặt cổ Sở Mạnh.

      "Này, nhanh thả con tôi xuống, nếu tôi báo cảnh sát." Điền Mật ngẩng đầu lên, hất nửa tóc dài che mặt ra phía sau, vươn tay muốn cướp lại con . Lúc vươn tay ra lại sững sờ cả người.

      Ơ? ta phải là tổng giám đốc Sở Thành sao? Tại sao lại ở chỗ này? Còn ôm con của ?

      Sở Mạnh rốt cuộc cũng thấy mặt hung dữ này, là ? là khéo! Vốn là chẳng quan tâm tới phụ nữ khác trừ vợ mình, huống chi này trước kia cũng chỉ là nhân viên trong công ty. Nhưng mà vì người nào đó từng có thời gian tới Sở Thành dạo chơi cho nên mới nhớ gọi là Điền Mật này.

      "Điền Mật, đây là con sao?" Nhìn vẻ mặt khi thấy chẳng khác nào gặp ma, Sở Mạnh nhìn bé trong lòng mình rồi nhìn Điền Mật.

      "Hả?" Điền Mật lập tức ngây ngẩn cả người. gọi là Điền Mật? ta biết tên ư? Tổng giám đốc cao cao tại thượng của Sở Thành biết tên ?

      "Tôi hỏi , đứa này là con sao? kết hôn?" Sở Mạnh nhíu mày. này nhìn sao lại nhìn giống như ngốc vậy? Cũng biết năm đó sao A Tự lại thích cả ngày lẫn đêm tìm ta. Sau đó lại ở bên nhau là vì bộ dạng ngây ngốc này sao?

      "Tổng giám đốc Sở . . . . . ." Điền Mật lắp bắp ra lời. ta gì? Hỏi kết hôn chưa? Con ? Kết hôn? được, phải lập tức chạy xa người này, quá nguy hiểm! thể mắc lỗi được.

      " xin lỗi, chúng ta bận, phải rồi. Điềm Điềm, nhanh lên, chào tạm biệt chú !" Điền Mật từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, kéo con chịu xuống vội vã rời . làm sao có thể quên chứ? ta cùng người kia là bạn thân! muốn dính dáng gì đến ta, cho dù là bạn bè , cũng tránh xa.

      "Tạm biệt chú!" Xa xa còn truyền tới lời tạm biệt ngọt ngào của bé . Nụ cười kia khiến lòng Sở Mạnh chấn động, giống, quá giống! Chẳng lẽ . . . . .

      Đời này có chuyện gì là thể chứ? Hahaha! A Tự, cậu cũng bị tôi nắm trong tay rồi sao?

      trách được lại bỏ chạy nhanh như vậy. Sợ phát sao?

      chút do dự, Sở Mạnh ra khỏi sân bay. Thời tiết rất tốt, tâm trạng của cũng rất tốt!

      Cảm xúc vui vẻ của Sở Mạnh chỉ duy trì đến khi về nhà.




      Khi mở ra cửa nhà, cho là như trước đây, ở phòng sách ở phòng giải trí nghe nhạc, nếu ngủ. Nhưng bây giờ quá giờ ngủ trưa rồi phải sao?

      Lầu , lầu dưới, trong phòng, ban công cũng có. Rất tốt, vô cùng tốt! Muốn theo đuổi vậy sao? theo đuổi! Ngàn vạn lần đừng để bắt được nhanh như vậy, nếu ăn sạch !

      Cho đến khi lái xe tới nhà họ Quan, vợ chồng Quan Minh Quyền nhìn thấy chẳng khác nào người ngoài vũ trụ, chỉ thiếu cằm chưa rớt xuống thôi.

      "Sở Mạnh, hôm trước Ngưng Lộ đón Tiểu Bảo Bối về rồi. Bọn họ ở nhà sao?" Vẫn là Đàm Lệ Hoa phản ứng kịp. Cẩn thận từng li từng tí nhìn mặt con rể xanh mét, còn phải hỏi sao? Nếu như ở nhà còn cần phải đến tìm sao? Con ngoan của mẹ, con thể để mẹ bớt lo chút sao? Chẳng hiểu gần đây nó bị cái gì mà luôn làm chuyện đầu đuôi.

      ràng muốn ở Luân Đôn chơi rồi mới về, kết quả tới nửa tháng về. Hơn nữa chân trước vừa về bao lâu, Sở Mạnh lại về theo. Có phải lại cãi nhau rồi ? thể nào!

      Nhưng bà dám mở miệng hỏi Sở Mạnh, nhìn dáng vẻ nó tức giận ít đâu. Con mình sao lại có bản lĩnh như vậy chứ?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 87: Sở Mạnh, Đây Là Bảo Bảo Của Chúng Ta
      Phần 2/5


      Biên tập +Chỉnh sửa: ✪TửQuân✪



      "Con tìm ấy! Nếu như có về ba mẹ nhớ báo con biết." Nhìn vợ chồng Quan Minh Quyền giống như dối, Sở Mạnh vài câu rồi .

      Nhưng mãi cho đến trời tối rồi lại sáng, vậy mà vẫn chưa tìm được bóng dáng hai mẹ con . Ở địa bàn A Tự lại tìm được người sao? Làm sao có thể chứ? Trừ phi có người cố ý giấu giếm.

      Vì tìm vợ và con trai mà Sở Mạnh vài ngày có ngủ ngon, ngồi mình trong thư phòng, cầm trong tay điện thoại di động nghĩ đến từng khả năng.

      Đều nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, ở trong thành phố này, nơi an toàn nhất nghĩ tới cũng chỉ có .

      Như có được đáp án, Sở Mạnh lập tức đứng dậy ra ngoài.




      Đại trạch nhà họ Tống nằm ở vùng ngoại ô rộng hơn nghìn mét vuông. căn bản mọi người nhà họ Tống đều ở nhà, được xem là bốn thế hệ sống chung với nhau.

      Người giúp việc thấy Sở Mạnh đến lập tức vào nhà thông báo. Sở Mạnh dừng xe xong vừa xuống trưởng bối Tống Chi Đường nở nụ cười đứng trước cửa lớn đón .

      Thân hình Tống Chi Đường cao lớn, mặc dù hơn 70 tuổi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, vẫn phong thái bá chủ như xưa. Thấy Sở Mạnh xuống xe lập tức chào đón.

      "Ông nội Tống, lâu gặp." Sở Mạnh chào hỏi Tống Chi Đường.

      "Sở Mạnh, lâu gặp con. Hôm nay khó có dịp tới đây, uống với lão già này vài chén được chứ?" Tống Chi Đường cười to. Đối với hai đứa bạn tốt của cháu trai, ông rất thích.

      "Dạ được! A Tự về chưa ông?" Sở Mạnh cùng Tống Chi Đường vào đại sảnh.

      "Con cũng phải biết, tiểu tử này ước gì ra khỏi nhà trở về nữa, làm sao có thể về sớm như vậy? Nhưng mà mới vừa rồi ông quản gia gọi điện thoại cho nó lập tức về rồi. Đúng rồi, sao dẫn tiểu bảo bối nhà con tới đây?" Tống Chi Đường rất thích tiểu ác bá Sở Trí Tu, đáng tiếc A Tự nhà bọn họ chẳng giống Sở Mạnh chút nào, đừng bảo là con, ngay cả đối tượng kết hôn cũng có. Cũng biết nó bận cái gì, giới thiệu với nó biết bao nhiêu danh môn thục nữ đều chẳng giải quyết được gì. Muốn cho ông ôm chắt trai chẳng biết đến khi nào nữa.

      "Ông nội Tống, có lẽ rất nhanh ông có thể ôm cháu rồi." Ngưng Nhi có ở nhà họ Tống sao? Sở Mạnh vừa tán gẫu với Tống Chi Đường vừa nghĩ tới các khả năng. có thể trốn đâu chứ? A Tự, cậu đừng ép tôi nổi nóng! Chó mà nổi nóng có thể làm những chuyện tưởng đó!

      "Các con thường gặp nhau, con với nó chút ."

      cần chứ? Nếu tối nay có được đáp án muốn, vậy ngày mai ông nội Tống lập tức có cháu để gọi.

      Tống Tử Tự sau khi nhận được điện thoại trong nhà tới nửa tiếng về đại trạch Tống gia. Nếu như lúc ấy quản gia gọi cho người nào Tống gia ngã bệnh, đoán chừng cũng về nhanh như vậy.

      Nhưng Sở Mạnh lại đến nhà tìm ? Chuyện này tuy lớn mà ! thể chạy về.




      "Mạnh, sao lại đến nhà tìm mình?" Ở bên ngoài hàn huyên lát với Tống Chi Đường, Lão Thái Gia vì nhớ bầy chim nuôi trong vườn hoa nên cho người dẫn Sở Mạnh đến phòng sách A Tự ở lầu hai rồi .

      Nhà họ Tống, trước kia Sở Mạnh thường tới đây cho nên cũng rất quen, cũng để ý chờ lâu như vậy.

      "Cậu ?" Sở Mạnh ngồi ghế sa lon, yên lặng nhìn Tống Tử Tự đẩy cửa vào, sau đó ném áo khoác tay vịn ghế sa lon.

      "Mạnh, gần đây mỗi ngày mình đều có hai cuộc giải phẫu, đứng đến nỗi hai chân run bần bật rồi. Bận đến nỗi mình cũng sắp nhập viện luôn. May là cậu tới kịp thời, nếu mình phải lo mấy cuộc giải phẫu chiều nay rồi." Người nào đó nghiêm túc, ngay cả chút áy náy mặt cũng có.

      "Khi nào thể lực cậu kém như vậy? Hai cuộc giải phẫu là có thể khiến chân bác sĩ Tống nhũn ra, phải quá vô dụng rồi chứ." Muốn sang chuyện khác hả?

      "Ha ha. . . . . . Mạnh, nên như vậy. hữu ích của mình nhất định ở trong phòng giải phẫu mới có thể ra." Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông chứ? Tống Tử Tự, mày chọc ai chọc lại chọc con sư tử này chứ.

      "Ngưng Nhi ở đâu?" Hai tay Sở Mạnh ôm ngực bình tĩnh . cũng có nhiều thời gian cười ha hả với cậu ta như vậy. cần cậu ta trả lời cũng biết đáp án. Trừ A Tự, ai có thể giấu hai mẹ con mà khiến tìm được.

      "Mạnh, phải Ngưng Lộ ra nước ngoài cậu sao? Trở về lúc nào? Mình biết nha!" Hai tay mở ra, bác sĩ Tống là vô tội.

      "Tự, nên ép mình. Cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy." Lạnh lùng nhìn , Sở Mạnh vẫn nhúc nhích. Mấy cái mánh khóe này của cậu ta thay đổi được sao? Dùng nhiều đến nỗi chán ngấy rồi.

      "Mạnh, mình biết !" Uy hiếp ? Biết cũng . cũng tin, bây giờ địa bàn nhà họ Tống, Mạnh có thể làm gì chứ? Đánh nhau cũng nhất định thua, huống chi chỉ cần ra lệnh tiếng, mọi người Tống gia nhất định đứng sau lưng Thái Tử Gia . Mạnh quá lỗ rồi.

      "A Tự, cậu lại lần nữa cậu biết ." Cuối cùng Sở Mạnh đứng lên, tới bên cạnh Tống Tử Tự khom lưng xuống, hai tay chống tay vịn ghế sofa.

      "Mạnh, cần dựa gần như vậy. Người biết cho rằng quan hệ chúng ta bình thường đó." Tống Tử Tự vẫn còn cười, có điều mắt người nào đó bốc lửa rồi. có chơi hơi quá ? Nhưng ai bảo đồng ý với Ngưng Lộ rồi chứ? Làm người thể thất tín.

      "Tự, cậu muốn giả bộ với mình tới cùng sao?"

      "Mình có."

      "Được, cậu chịu chứ gì? Vậy mình tìm ông nội chuyện." Sở Mạnh đứng thẳng người ra ngoài. cũng thích ép buộc người khác.



      "Mạnh, chờ chút." Tìm ông nội có chuyện gì tốt? Cái đầu linh hoạt của Tống Tử Tự ngừng suy nghĩ, rốt cuộc thua chuyện gì trong tay Mạnh đây? Sao lại nhớ ra thế này?

      "Mình ở sân bay gặp Điền Mật." Lúc mở cửa phòng sách, Sở Mạnh dừng bước .

      Điền Mật? có nụ cười ngọt ngào, mỗi lần cùng ra ngoài đều giống như con mèo tham ăn sao? Bọn họ nhiều năm có liên lạc rồi sao? Kể từ lần mất khống chế phá vỡ cấm kỵ đó, cũng cách xa , còn có bất kỳ liên lạc nào.

      Nếu muốn có bất kỳ liên lạc nào với , vậy cũng tiện ép buộc người ta chứ? Tình nam nữ vốn chính là chuyện hai bên tình nguyện. thể nào vì xảy ra quan hệ mà trói buộc lại được.

      Năm đó chủ động rời , phải là muốn ở bên sao? Dù thế nào nữa cũng chưa từng cho ai bất kỳ hứa hẹn nào cả. !

      Nhưng hôm nay Mạnh lại lần nữa nhắc tới khiến tự chủ được nhớ lại những ngày thoải mái, vui vẻ qua. Chuyện lâu như vậy nhưng lại nhớ rất ràng.

      " ấy, có quan hệ gì với mình sao?" Giọng được tự nhiên, Tống Tử Tự cố gắng để giọng mình nghe bình thản. Nhưng hình như có gì đúng. Tại sao đột nhiên Mạnh lại tới ấy?

      " ấy có con , mình biết có quan hệ gì với cậu ." Tin tức này đủ chấn động rồi chứ?

      "Con . . . . . ." Lần này bác sĩ Tống nghe xong ngây ngẩn cả người. Trong những năm tháng phong lưu của chưa từng có sai lầm. lần duy nhất là ở người đó, nhưng lúc đó có để uống thuốc, chẳng lẽ có uống? Đây cũng phải là tin tức tốt!

      "Nếu như cậu muốn cho ông nội biết nhanh như vậy, phải chúng ta nên trao đổi chút thông tin sao?" A Tự, có ai luôn để cậu tính kế mãi vậy đâu.

      Được, rất tốt! Mạnh, xem như cậu lợi hại. Ngưng Lộ, xin lỗi em. cũng còn cách nào khác!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 87: Sở Mạnh, Đây Là Bảo Bảo Của Chúng Ta
      Phần 3/5


      Biên tập +Chỉnh sửa: ✪TửQuân✪




      Bờ biển lúc hoàng hôn rất thoải mái, thủy triều vẫn chưa hoàn toàn lên cao, gió thổi rất mát. Mặc dù là mùa đông nhưng mặt trời vẫn chưa chìm vào đáy biển, nhiệt độ vẫn phù hợp.

      bờ cát trắng, Ngưng Lộ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, trước mặt là lâu đài cát vừa mới cùng con trai xây xong. Chơi với cát xong Sở Trí Tu hề sợ lạnh, chạy ra ngoài xa đùa với sóng biển, tiếng cười trong trẻo ngừng vang vọng trong gió.

      Sở Mạnh đáng ghét, nhiều ngày cũng tìm đến đây. Chẳng lẽ chút cũng lo cho mẹ con sao? Mặc dù là muốn A Tự cố ý giấu giếm nhưng bình thường phải rất lợi hại sao? Chỉ chút chèn ép này làm khó rồi sao? Hay là muốn đuổi theo mà thôi?

      giận , giận cần đứa , nhưng lại cứ như vậy mà mặc kệ bỏ chạy, chịu nổi.



      "Sở Mạnh, sao có thể đáng ghét như vậy chứ! Ghét! Chán ghét rồi!"

      "Chơi rồi sao? Ghét đủ chưa, hả?" giọng thể quen thuộc hơn vang lên sau lưng, sao? Có phải là ảo giác của ? Ngưng Lộ dám quay đầu lại nhìn.

      Sở Mạnh ngồi xổm xuống quay mặt lại, hai mắt long lanh mở to giống như thể tin được mà nhìn chằm chằm .

      " nhận ra hay là dám nhận?" Dù là mấy ngày nay tìm mà lòng như lửa đốt, nhưng giây phút nhìn thấy , trái tim lại thấy rất bình yên, đành lòng trách cứ .

      "Sở Mạnh. . . . . ." Tay vuốt mặt . Mấy ngày nay nghỉ ngơi sao? Sao lại nhìn mệt mỏi như vậy? Hai mắt nhìn rất dịu dàng nhưng dần dần tối đen lại.

      "Sao biết em ở đây?" ra đây phải là mơ, .

      "Đây là cái mà em gọi là “theo đuổi” là đây sao? Từ Luân Đôn đuổi về, lại trốn khắp nơi để tìm được hả? Rất vui vẻ, rất hài lòng sao?" Nếu như phải là sân bay vừa vặn đụng phải điểm yếu của A Tự cũng biết phải đâu tìm người.

      " vui cũng hài lòng! là tên khốn kiếp." Ngón tay thon dài đâm vào lồng ngực cứng rắn của . cũng cần con, làm sao có thể vui vẻ được chứ?

      Nhưng A Tự , sợ. Sợ cái gì?

      Lúc ấy A Tự chỉ cười cười rồi thần bí ghé vào tai giọng : "Vậy phải tự em hỏi cậu ta rồi."

      Được rồi! Nếu đuổi tới, vậy hỏi .

      Người phụ nữ này còn là khốn kiếp! Xem ra làm chuyện khốn kiếp có lỗi với .

      cúi đầu che kín môi , ràng là muốn trừng phạt nhưng giây phút hai đôi môi chạm vào nhau lại đành lòng.

      Đầu lưỡi quen thuộc ở môi nhàng mút, theo cánh môi hé mở vào trong, hàm răng khẽ cắn đầu lưỡi , buông ra rồi lại thăm dò vào trong môi , dây dưa thả.




      "Sở Mạnh, buông em ra, Bảo Bảo vẫn còn ở. . . . . ." Sau khi dừng lại, Ngưng Lộ thở gấp. Bây giờ bọn họ ở bên ngoài! Mặc dù là biệt thự tư nhân có người thấy nhưng vẫn rất xấu hổ. Đặc biệt là con trai vẫn còn chơi cách đó xa!

      Sao mỗi lần gặp mặt đều thể chờ đợi như vậy chứ?

      " sao. . . . . . Con tự chơi được mà." Giọng đàn ông khàn khàn vang lên rồi bắt đầu gặm cắm vành tai . Mới vừa rồi hai cha con họ thỏa thuận mà biết rồi.

      Thân thể của lập tức mềm nhũn như nước, ngừng dựa sát vào ngực . Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần vừa hôn đầu óc cũng dừng hoạt động. Vốn muốn chuyện với chỉ có thể hoãn lại, hoãn vô thời hạn . . . . . .

      Vì để cho mình hôn thoải mái hơn, dứt khoát ôm lấy , ôm để góc độ hôn thoải mái hơn, tùy ý hôn, nước miếng quấn quít, thể phân biệt.

      nụ hôn nhiệt tình, ẩm ướt và rất kích thích, đầu Ngưng Lộ trống rỗng, nụ hôn mãnh liệt như vậy nhưng sao vẫn chưa thấy đủ nhỉ?

      Lúc đầu dịu dàng, nụ hôn nồng nhiệt dần trở nên hư hỏng, đè thân thể xuống, may là mùa đông, mặc áo khoác nên cát làm xây xát da thịt được.

      Tay của bị hấp dẫn, từ từ mò vào trong áo khoác dày. Ừ, hình như lớn hơn ít!




      "Sở Mạnh. . . . . . Buông tay ra." Mở miệng mới phát ra giọng mình nghe lại như quyến rũ, xấu hổ trực tiếp ôm sát cổ , có cảm giác chỉ muốn độn thổ cho xong. Trời ạ, đáng sợ quá! Bọn họ cư nhiên ở bên ngoài hôn đến sắp làm bậy.

      " buông. . . . . . Xem lần sau em còn dám trốn hay ." Nơi này quả phải là nơi thích hợp để thân mặt, hơn nữa có bạn tuổi vị thành niên còn chơi cách đó xa!

      "Nếu em còn trốn sao? đuổi theo hay đuổi?" Gương mặt đỏ ửng bị cả người đè bờ cát. "Ở trong ngực còn muốn chạy đâu nữa?" Cuối cùng lấy tay từ trong áo ra, giúp chỉnh sửa lại áo khoác, thuận tiện vuốt lại mái tóc dài bị gió làm rối. Ừ, đuôi tóc dính cát, lát nữa về phải tắm cho sạch.

      "Ai bảo muốn. . . . . ." Hai chữ “con” còn chưa kịp ra khỏi miệng tiếng trẻ con non nớt vang lên hòa cùng tiếng gió biển: "Ba, ba được đè mẹ, em bé trong bụng mẹ chịu nổi."

      Vốn là cậu vẫn còn đuổi theo sóng biển, nhưng lúc quay đầu lại thấy cả người ba đè lên mẹ bờ cát, dọa cậu giật mình.

      Mấy buổi sáng gần đây, cậu vào gọi mẹ thức dậy, có lúc bò lên giường cẩn thận đè lên bụng mẹ, mẹ đều đẩy cậu ra, cậu quá nặng đè Bảo Bảo. Nhưng phải ba còn nặng hơn cậu sao?


      "Bảo Bảo?" Giống như nghe được chuyện gì đó rất khủng khiếp, Sắc mặt Sở Mạnh trở nên tái nhợt trong tích tắc, cả người giống như mất ý thức.

      "Đúng vậy. Bảo Bảo của chúng ta! gần 5 tháng rồi. sờ thử xem, là đó!" Thấy vẻ mặt như có ý thức của ông chồng nhà mình, Ngưng Lộ kéo tay đặt lên bụng cách lớp áo khoác.

      biết lần này mang thai xảy ra chuyện gì, bụng của vẫn lớn lắm. May là lúc kiểm tra bác sĩ thai nhi phát triển bình thường, cần lo lắng.

      "Ba, con có em cùng chơi rồi đó." đôi tay dính đầy cát cũng xoa bụng mẹ theo. rất thần kỳ, trước kia cậu cũng sống trong bụng mẹ như vậy. Tối hôm qua, cậu còn cảm thấy Bảo Bảo ở trong bụng đạp, lúc đầu còn dọa cậu dám động đạy, sau đó mẹ em trai chào hỏi cậu nên mới yên tậm trở lại.

      Có phải cũng sợ giống như cậu tối hôm qua nên mới ? Sở Trí Tu nghi ngờ nhìn mặt ba.

      "Sở Mạnh, làm sao vậy? muốn con của chúng ta sao?" Giọng Ngưng Lộ như sắp khóc. Đây là vẻ mặt gì chứ? hề nhúc nhích mà cứ như vậy nhìn bụng , lời. Sau đó ánh mắt trở nên rất kỳ quái!

      Chẳng lẽ là như thế sao, hề muốn sinh con ra sao? Tại sao có thể như thế?

      "Sở Mạnh, có phải thực muốn con ?" Hai tay nắm tay trở nên run rẩy, câu cũng là có ý gì?

      "Ba, ba cần em sao?" Hình như mẹ sắp khóc? Sao ba lại câu nào?

      "Sở Mạnh, là tên khốn kiếp. Hôm nay coi như là em nhìn thấy ràng cách làm người của rồi. muốn Bảo Bảo coi như xong. Em cũng cần nữa, em lập tức về kí giấy ly hôn, về sau em và con còn bất kì quan hệ nào với hết."

      Dùng sức hất tay ra, Ngưng Lộ để ý tới bản thân đầy cát mà bỏ chạy. Huhu. . . . . . là khổ sở! ra việc đối xử tốt với đều là giả, bây giờ con cũng lớn như vậy mà cũng cần.

      Quá đáng, rất rất quá đáng.


      ra là ba cần em trai sao? trách được mẹ bảo cậu cần cho ba. Nhưng là có em trai chơi với cậu phải rất tốt sao? Tại sao ba cần? Công việc ba bận như vậy làm sao có thời giờ để ý đến cậu chứ? Mà bình thường chơi với mẹ cũng rất chán. Ai! Thế giới của người lớn đứa trẻ 6 tuổi như cậu có thể tưởng tượng được.

      "Ba, mẹ rồi. Chúng ta cũng về có được ?" Bóng dáng mẹ càng chạy càng xa, Sở Trí Tu thấy ba vẫn phục hồi tinh thần lại.

      thể tiếp tục như vậy được, thủy triều sắp dâng rồi. Chẳng lẽ ba muốn chơi với cá mập sao? Cậu vẫn nên gọi điện thoại cho chú A Tự !

      Thành thạo tìm được điện thoại từ người ba, gọi điện thoại cho chú A Tự thôi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 87: Sở Mạnh, Đây Là Bảo Bảo Của Chúng Ta
      Phần 4/5


      Biên tập +Chỉnh sửa: ✪TửQuân✪


      Trong phòng khách rộng lớn của biệt thự cạnh biển, Sở Mạnh và Tống Tử Tự mỗi người ngồi ghế sa lon, cả hai đều lên tiếng.

      Bọn họ căng thẳng sắp 1 tiếng rồi sao? đúng là phải kiên nhẫn bình thường! Sở Trí Tu ở lầu thò cái đầu ra, thấy ba với chú A Tự vẫn còn mắt to trừng mắt , bộ mặt đáng sợ khiến cậu dám xuống lầu uống sữa.

      Huhu, sao cậu lại đáng thương như vậy chứ? Ngay cả uống sữa trước khi ngủ cũng được..., sao mà cậu ngủ được chứ? Nếu cậu cầu xin mẹ vậy! Mặc dù sau khi từ bờ biển về mẹ vẫn khóa mình trong phòng, ngay cả cơm tối ba tự mình làm cũng là cậu đem vào, bởi vì mẹ cho ba vào.




      "Được rồi! Tớ sai rồi! Được chưa?" Rốt cuộc vẫn là Tống Tử Tự chịu thua trước. Nếu như lên tiếng nhất định Mạnh trừng đêm.

      Còn chưa muốn lên tiếng sao?

      "Mạnh, mình thừa nhận là sớm biết, nhưng mà vợ cậu để cho mình , mình phải làm sao bây giờ? Cuối cùng mình thể mất lòng hai bên được? Hơn nữa ấy khóc thê thảm như vậy, phải cậu muốn mình ức hiếp ấy chứ?" Ừ, em Ngưng Lộ có khóc, nhưng mà như thế phải là lừa được người đàn ông trước mắt sao?

      " ấy khóc cái gì?" Tên đàn ông đầu gỗ cuối cùng cũng mở miệng. ra điểm yếu của cậu ta là nước mắt Ngưng Lộ. vất vả mới hồi phục tinh thần từ tin tức giật mình như vậy, làm thế nào Ngưng Lộ cũng để ý đến .

      "Cái này tự hỏi cậu phải là ràng hơn sao? muốn con, ban đầu cần gì quá kích động?" Bác sĩ Tống lại muốn đùa giỡn người ta.

      "Cậu cái quái gì vậy, mình muốn con? ấy có con nửa trách nhiệm thuộc về cậu." Sở Mạnh ngồi yên được nữa, nắm lấy cổ áo Tống Tử Tự hét to. Nếu như phải là cậu ta nhiều chuyện, Ngưng nhi sao có thai chứ? Nhiều năm phòng tránh như vậy, chưa bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      "Mạnh, cậu tỉnh táo chút có được ? Tớ phải là vì thân thể cậu mà suy nghĩ sao? ấy có thai sao lại liên quan tới mình chứ?" Tống Tử Tự có lúc hận bản thân mình nhiều chuyện, nhưng khống chế được bản thân nhiều chuyện những chuyện liên quan tới Mạnh. là tự chuốc khổ vào thân!




      "Sở Mạnh, muốn có con thôi. Còn lôi kéo A Tự như vậy, quá đáng!"

      nhịn được cầu khẩn của con trai, Ngưng Lộ muốn xuống lầu lấy sữa tươi. Vốn là muốn để ý tới , kết quả lại nghe được trách cứ A Tự.

      Nếu như hiểu chuyện bọn họ, người ta cho rằng với A Tự có quan hệ gì sao? Người đàn ông này sao có thể như vậy? ràng là lỗi của mình còn trách móc người khác, là ghê tởm!

      "Ngưng Lộ, cuối cùng em cũng xuống. Em nên giận cậu ta. Là tốt, nên. . . . . ." Tống Tử Tự cười muốn kéo tay người kia ra, nhưng lời của mới được nửa bị người ta uy hiếp. Được rồi, hiểu cậu ta, dù sao đây phải là chuyện mỗi người đàn ông đều có thể làm được, nhưng nếu làm được rồi còn sợ người ta biết sao? Huống chi người kia là vợ cậu ta? ra cũng có cái gì mất thể diện hết nhưng mà có người da mặt tương đối mỏng.

      "A Tự, cậu dám thêm câu nữa, có tin mình ném cậu vào biển làm mồi cho cá mập ?" Sở Mạnh có lúc hận bản thân kết bạn cẩu thả.

      bao giờ muốn quan tâm hai người đàn ông xấu xa này nữa, mặt Ngưng Lộ trắng bệch, với ràng từng chữ từng chữ: "Sở Mạnh, tôi muốn ly hôn với ." Sau đó, xoay người, chạy nhanh lên lầu, để cho nhìn thấy nước mắt, sữa của con trai cũng quên cầm.

      gì? Muốn ly hôn với ? Bọn họ phải là ly hôn rồi sao?

      "Mạnh, ấy lại khóc rồi. Phụ nữ có thai tâm trạng tốt rất có hại đối với thai nhi!" Quả nhiên câu vào đúng trọng tâm.

      Người đàn ông vốn còn đơ ra như nghĩ đến cái gì đó, buông Tống Tử Tự ra, chạy như bay lên lầu.

      "Nào có ai vợ như cậu chứ? Nếu ấy, lo lắng cho ấy phải cho ấy biết! Đừng làm khổ bản thân rồi cũng làm khổ người khác. cậu có kinh nghiệm, chuyện đương lại thành ra như vậy, sớm biết nên học hỏi mình ít. . . . . ." Sau khi xoay lưng Tống Tử Tự than thở .

      Thân thể Sở Mạnh dừng chút trả lời, sãi bước lên lầu.




      Thân cao chân dài có chỗ này tốt, lúc cần phát huy tác dụng. Lần này, trước khi khóa cửa phòng, Sở Mạnh kịp ngăn cản.

      "Ngưng Nhi. . . . . . Ngưng Nhi. . . . . ." cánh tay cường tráng ngăn giữa cửa.

      " hay ?" Khuôn mặt uất ức cùng nước mắt giấu được trước mặt .

      "Ngưng Nhi, ngoan. Đừng khóc!" tay nhàng dùng sức đẩy cánh cửa ra rồi khóa lại. Cũng khóa hai người lớn muốn nhìn lén bên ngoài.

      Nửa kéo nửa ôm đến bên giường ngồi xuống. Hai người hai mắt nhìn nhau, Ngưng Lộ rất nhanh dời ánh mắt , nghe ngừng : "Xin lỗi."

      "Tôi muốn rời khỏi đây. Mang theo Bảo Bảo rời khỏi ." nhịn được nghẹn ngào, tránh xa , xoay lưng về phía mép giường, ngẩng đầu lên, cố gắng để nước mắt chảy xuống.

      ghê tởm! lại dám trầm mặc .

      lại lặp lại lần nữa, vẫn chưa mở miệng, xoay người lại, trừng người đàn ông cao lớn trước mắt, cư nhiên mím chặt môi, bộ dạng rất uất ức mà khổ sở.

      Ngưng Lộ lập tức nóng mặt. Cái tên đáng ghét lại bá đạo này, ràng là làm sai, muốn cũng muốn con, bây giờ còn dùng cái vẻ mặt này mà tranh thủ đồng tình sao? Muốn diễn tuồng chắc?




      ", sao lại gì?" đôi mắt đẹp đầy nước mắt làm người ta đau lòng nhìn , chỉ trích : "Sở Mạnh, chuyện . . . ."

      "Ngưng Nhi! để em rời khỏi . , bao giờ nữa." tay dùng sức ôm vào trong ngực, mặt chôn sâu vào trong tóc , bao giờ chịu buông tay nữa.

      Chỉ là hành động như vậy cũng đủ khiến Ngưng Lộ nhịn nửa ngày lại rơi nước mắt, nức nở, tay nắm thành quyền, dùng sức đánh vào lồng ngực rộng lớn kia. Dù tay mình có đau như thế nào cũng chẳng phản ứng gì hết.

      " là hư, ghê tởm, luôn để cho em phải đau lòng. . . . . . Ô. . . . . . ràng là phải muốn Bảo Bảo, còn trách mắng người khác. Làm sao có thể như vậy? Tại sao có thể cần con của chúng ta. . . ."

      "Ngưng Nhi, đừng khóc, tim đau. Xin lỗi em, là tốt, cần em cũng cần con. xin lỗi. . . . . ." Nước mắt của là vết thương trí mệnh đời này của . Nâng mặt lên, ngừng hôn những giọt nước mắt nóng hổi luôn làm đau lòng dứt kia, trong miệng càng ngừng xin lỗi.

      Còn có thể tức giận nữa sao? Còn có thể lòng dạ sắt đá nữa sao?

      "Vậy sao ở Luân Đôn lại cần con?" Muốn lừa cũng có dễ vậy đâu.

      "Ngưng Nhi, chỉ là sợ." Đem mặt áp vào ngực , nhắm mắt lại. ra là người quá sâu đậm trở nên cẩn thận từng li từng tí, trở nên có dũng khí bước về phía trước, bởi vì sợ mất .

      "Sợ cái gì?" Ở trong lòng lẳng lặng nghe từng tiếng tim đập, lòng bình tĩnh lại. sợ, A Tự cũng sợ, sợ cái gì? cho em biết có được , Sở Mạnh.

      "Lúc sinh con, em chịu đau khổ nhiều như vậy, đau đớn đó muốn em trải qua lần nữa. thể để cho em chịu chút nguy hiểm, cho dù là chút xíu cũng được. Ngưng Nhi, chịu được đau khổ mất em, được. Em là của , phải ở bên cả đời, kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều phải bên . . . . . ." Cằm ngừng chà chà tóc , đôi tay ôm càng chặt hơn, giống như muốn hòa tan vào trong ngực.

      sao có thể với lúc mất khống chế ngoài phòng phẫu thuật? Sao có thể với khi đó mặt chôn trong lòng bàn tay mà khóc thầm? hận bản thân chăm sóc chu đáo để chịu nhiều đau đớn, nếu như khi đó có chuyện, nghĩ nhất định giết cái tên đầu sỏ sau đó với luôn.

      Đau đớn đó, sợ hãi đó so với niềm đau mất còn dễ chịu hơn gấp trăm nghìn lần.

      "Sở Mạnh, đó chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn. cần vì vậy mà tự trách mình được ? phải bây giờ em khỏe mạnh sao? Bảo Bảo của chúng ta cũng rất khỏe mạnh, sờ thử xem."

      Người đàn ông này, cái gì cũng . vốn là như vậy, , vậy để là được rồi.



      Bàn tay mảnh khảnh nắm tay đặt lên bụng .

      "Sở Mạnh, đây là Bảo Bảo của chúng ta. thể cần con, biết ?"

      " cần em, cũng cần con. Điều này vĩnh viễn thay đổi. Ngưng Nhi, cho biết, tại sao em ký tên?" Nâng gương mặt còn vương nước mắt của lên, Sở Mạnh nhìn kĩ.

      "Sở Mạnh, mặc dù rất khốn kiếp, luôn thích ép buộc em. Nhưng em muốn rời xa , muốn rời xa . . . . . ." Đúng vậy, , vô cùng , bá đạo của , hẹp hòi của , tất cả tất cả thuộc về . Lúc buông tay để , nhìn thấu trái tim mình. và Sở Khương chỉ còn là dĩ vãng, thể làm lại từ đầu được nữa rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :