1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 85: Theo Đuổi Em Có Được ?
      Phần 4/5


      Biên tậpChỉnh sửa: ❦TửQuân❦



      Lúc mới kết hôn, tránh , oán , giận kịp, ở đâu ra thời gian nhìn dáng dấp ra sao chư? Sau đó có Bảo Bảo, dành toàn bộ thời gian cho con, cộng thêm công việc bận rộn khiến thời gian họ gần nhau rất ít.

      Cuối cùng trái tim cũng rộng mở để đối mặt với bước ngoặt lớn nhất trong đời. Rốt cuộc có thể vứt bỏ tất cả bất mãn mà nhìn , hiểu . đàn ông có thể khiến phụ nữ điên cuồng, có tài đức gì được người đàn ông này toàn tâm toàn ý thương chứ?




      "Ở nhà ăn cái gì?" Ôm tay trong lòng bàn tay, giọng Sở Mạnh vẫn đổi, nhưng mặt ràng tự nhiên. Mười ngón tay trắng nõn, mềm mại của dính giọt nước, chẳng lẽ biết làm cơm?

      "Chúng ta tự nấu!" đôi tay chủ động vòng hông , gương mặt cọ cọ trong ngực .

      Mùa đông ở Luân Đôn, trời tối sớm hơn bình thường, mới hơn bốn giờ chiều như chập tối. Mưa rơi lác đác, bên ngoài vừa ướt lại lạnh, muốn đâu! Hơn nữa, muốn xác nhận chuyện rất quan trọng.

      "Em làm hả?" Chơi bàn tay mềm, của với bàn tay to của mình. Tay của rất , hai tay cũng chỉ bằng tay . Ngón tay vừa vừa dài, móng tay màu hồng nhạt. Đôi tay bé như vậy, biết biết nấu cơm, có tin được ?

      Nhưng mà lại rất thích cái ôm ấm áp như vậy của , nếu như phải là nhớ cả ngày hôm nay chưa ăn gì chỉ muốn như vậy ôm thôi.

      "Em biết. Nhưng mà. . . . . ." Ở trong lòng ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn .

      "Nhưng mà cái gì?" Nha đầu này tính kế sao? dám tính kế ?

      " làm!" Cười ngọt ngào cũng rất vô tội. Nếu là trước kia có người cho biết, cái tên Sở Mạnh ác bá giống người đó nấu ăn, đánh chết cũng tin. Nhưng bây giờ tin. Vì thông tin là từ người hiểu nhất tung ra.

      "Xem ra lần này em đến đúng là có chuẩn bị trước?" Ngay cả cái bí mật này của cũng biết rồi. Cái tên A Tự phản bội!




      "Vậy rốt cuộc có làm ?" Vẫn là nhàng như vậy.

      " biết. Chúng ta ra ngoài ăn." giây kế tiếp khuôn mặt lại biến thành vẻ lạnh lùng. đùa à, để mặc tạp dề trông buồn cười như vậy trước mặt sao? cũng điên! Huống chi công việc bận rộn như vậy bình thường nấu nướng, nên nghe A Tự mà cho là xuống bếp.

      "Sở Mạnh, Sở Mạnh. . . . . . Đừng mà, nấu cho em ăn . Em muốn ăn mì Ý nấu, được ?" biết dùng chiêu này có ích đây? A Tự, ngàn vạn lần thể hại em! Em rất tin tưởng .

      "Sao em biết làm chứ? Hả?" này, là Quan Ngưng Lộ biết sao? Nếu phải là khuôn mặt ngọt ngào muốn đòi mạng ở trước mắt Sở Mạnh cho là mình nằm mơ .

      "Em nào có. Bên ngoài lạnh lắm, em chỉ muốn ở nhà ăn cơm với thôi? Có được vậy? Chúng ta cũng chưa từng dùng bữa chỉ có hai người ở nhà mà!" Cái này đủ hấp dẫn rồi chưa nhỉ?

      "A Tự còn gì với em? Nhanh như vậy dạy em tới mức này rồi sao?" Sở Mạnh nghe được thêm tiếng thở dài trong lòng mình, hình như chỉ cần vừa mở miệng chuyện là tuôn trào.

      "Nào có? Nhanh nấu đồ . Em giúp nha?" Cười duyên kéo cùng vào bếp. A, ra là có người nấu ăn .

      ra ấy con cọp giấy! Xem ra phương pháp của A Tự rất có tác dụng. Mà cũng vui vẻ. chưa bao giờ biết mình ở trước mặt cũng có thể chiếm thế thượng phong, ra trước kia luôn lấy đá chọi đá với cho nên luôn thua rất thảm, rất rất thê thảm!

      Bắt đầu từ bây giờ, cũng muốn chiếm thế thượng phong! Mà tìm được đúng cách xử lí. Cám ơn , A Tự.




      Sở Mạnh cởi áo khoác ngoài ra, xắn tay áo sơ mi đến cùi chỏ.

      "Sở Mạnh, trong này có tạp dề sao? Để em giúp ! Thấp đầu xuống chút!" Ngưng Lộ thích thú lấy tạp dề từ trong tủ bếp ra sau lúc mò mẫm, hơn nữa còn chưa mở bì. Vậy phải trong khoảng thời gian này ở nhà nấu ăn sao?

      Sở Mạnh cúi mình xuống để có thể thuận lợi mà đem vòng cái tạp dề buồn cười đó qua cổ . Tay vòng qua cổ , hai tay ở sau cố gắng “đấu tranh” với hai đầu dây, đáng ghét, sao lại buộc được chứ?

      Bọn họ dựa vào quá gần! Cả người kề sát người , ở trong lòng kì kèo, mè nheo tới tới lui lui, khiến lòng ngứa ngáy khó chịu, “lửa” bốc lên cao. Người phụ nữ này biết cách hành hạ mà.

      "Được rồi. Đầu bếp có thể xuất chiêu rồi. Em làm trợ thủ cho được chứ?" Ngưng Lộ buông tay ra, muốn mở tủ lạnh xem có thể nấu gì lại bị kéo về trong ngực: "Ngưng Nhi, nấu cơm cho em ăn. Dù sao em cũng phải báo đáp chút chứ?" cũng phải là đứa ngốc, để người ta tính kế còn giúp kiếm tiền sao? là người làm ăn, chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn.

      "Báo đáp? Sở Mạnh, nấu cơm cũng phải ăn mà, tại sao muốn em phải báo đáp?" Gương mặt lại khẽ đỏ bừng. Ở phương diện khác mà , Ngưng Lộ xem như hiểu , đặc biệt là khi dùng mấy câu mập mờ kiểu này, nhất định có chuyện tốt gì.

      "Đó là em cầu làm. có thể chọn làm mà ra ngoài ăn." Muốn đấu võ mồm với người gian trá như thế này có phần thắng đây?

      "Vậy muốn báo đáp cái gì, hôn cái được chưa?" Ai, nhanh như vậy cắt đất bồi thường tiền rồi.

      "Được." Trong lòng gã nào đấy mừng rỡ muốn nở hoa, ra vẫn dễ lừa thế này.

      "Em đồng ý với , nhanh nấu ăn ." Ngưng Lộ muốn tránh tay ra, ngược lại lại nâng mặt lên: "Trả công trước mới làm."

      còn kịp gì nữa, cái miệng hồng bị hút vào chặt. Nụ hôn dịu dàng khiến Ngưng Lộ cách nào hô hấp, ôm chặt , hôn đầu óc choáng váng, hôn nhịp tim tăng nhanh, hôn mặt đỏ như say.Mắt thấy phải cách nào kết thúc, cuối cùng cũng buông ra, ở bên tai khàn khàn : "Đây chỉ là bắt đầu thôi, tối nay mới là đại tiệc."

      Bỏ lại uy hiếp, bắt đầu động tác, nhanh chóng mở tủ lạnh, chuẩn bị trổ tài.

      Ngưng Lộ lại sững sờ đứng ở đó, nhìn người đàn ông cho dù mặc tạp dề lại hề giảm nửa phần khí phách nam tử hán, làm chuyện mà mọi người ai tin.

      người đàn ông như vậy, là của Quan Ngưng Lộ sao? dám tin! A Tự có lừa , Sở Mạnh biết nấu ăn . Nhưng sao ở nhà chưa bao giờ thấy chạm tay vào? Ừ, là có cơ hội, bởi vì thời gian dùng cơm của rất ít, chuyện trong nhà đều có thím Trương lo toan hết rồi.

      "Được rồi, sao ra xem ti vi ? Chờ chút là có rồi!" có thể giúp sao?

      Ngưng Lộ cam tâm tình nguyện bị đẩy ra khỏi bếp.



      quá nửa tiếng, hai dĩa mì Ý chính hiệu thơm phức được bưng lên, còn có bát canh nấm nóng hổi.

      Bụng đói! Ngưng Lộ ngồi trước bàn ăn hào hứng nhìn, lại nhìn bát canh kia, biết nên ăn cái gì trước.

      "Uống chút canh trước ." Sở Mạnh cởi tạp dề ra, đặt chén canh trước mặt : "Cẩn thận nóng."

      "Sở Mạnh, ngon lắm! nấu sao? học khi nào vậy?" Vừa uống canh ngon, Ngưng Lộ vừa .

      "Trước kia đọc sách rồi tự học. thường muốn ra ngoài ăn." Sở Mạnh từ từ . Có đôi khi làm việc đến nửa đêm, đói bụng lại muốn ra ngoài, chỉ có thể tự nấu. Lúc học, cũng vừa học vừa làm việc, bận rộn cả ngày. A Tự với A Chính thà bị ăn mì gói cũng chịu tự nấu ăn, luôn luôn kén chọn cho nên chỉ có thể hy sinh hình tượng làm đầu bếp thôi.

      "Sở Mạnh, rất lợi hại! Nhưng nhiều như vậy em ăn hết!" Ngưng Lộ uống xong canh, dùng đũa gạt gạt thức ăn trong đĩa trước mặt, nhiều như vậy cho dù mang thai ăn cũng hết, nhưng khổ cực nấu nên thể bỏ được.

      " sao. Đợi lát nữa ăn."

      "Nhưng em ăn qua, có nước miếng." dám muốn ăn đồ còn thừa sao?

      "Nước miếng của em, ăn còn thiếu sao?" khẽ cười.

      Người đàn ông này, lại dùng trêu đùa . phải đối thủ của sao?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 85: Theo Đuổi Em Có Được ?
      Phần 5/5


      Biên tậpChỉnh sửa: ♡ TửQuân♡



      Thảm! Sau khi Ngưng Lộ từ chối có ý xấu muốn giúp tắm rửa, nhanh chóng tắm nước nóng rồi chạy ra ngoài. Mới vừa rồi sợ Sở Mạnh cần để ý mà xông vào, mục đích mặt quá ràng, trong mắt lóe lên lửa như muốn đốt thành tro tàn, là đáng sợ!

      Mặc dù trong phòng rất ấm nhưng sau khi tắm xong Ngưng Lộ vẫn nhanh chóng chui vào ổ chăn ấm quen thuộc của , cũng quan tâm tóc mình có còn ướt hay . mềm còn thoải mái nữa! người đàn ông biết hưởng thụ.

      Nếu lát nữa nhất định muốn phải làm sao bây giờ? nhất định bỏ qua đâu. Nhưng tạm thời còn muốn! Ngày mai muốn dẫn ra ngoài, nếu như phải làm, theo việc “đói bụng” lâu như vậy chắc chắn giày vò tới ngày mai cũng dậy nổi, huống chi bây giờ còn có thai nữa chứ?

      Nhưng phải từ chối như thế nào đây? biết hai chiêu còn lại của A Tự có còn dùng được ? Ngộ nhỡ lại tức giận sao? Phiền quá ! Sở Mạnh, đáng ghét nhất! Vừa thấy muốn ôm giường ba ngày ba đêm ra cửa, giống như kiếp trước chưa thấy phụ nữ vậy.



      Ai! Chuyện nghĩ đến mà phiền lòng, ngay cả vào phòng lúc nào cũng biết. Mãi cho đến ngồi bên giường, tay vuốt mái tóc dài của : "Ngưng Nhi, tóc chưa khô sao lại nằm rồi hả? Dễ nhức đầu lắm đó!"

      "Sở Mạnh. . . . . ." Thoải mái nằm giường để người đàn ông nào đó hiếm khi săn sóc người khác cầm máy sấy thổi khô mái tóc dài, loại hưởng thụ.

      "Ừ. . . . . ." Gương mặt Sở Mạnh cưng chiều, tình cảnh như thế này là giấc mơ mà bao nhiêu năm rồi cũng mơ tới. Nhưng tối nay nó còn là mộng tưởng, thành thực vào đêm tối ở Luân Đôn sau hơn ba tháng bọn họ ly hôn.

      Chỉ cần nguyện ý, quan tâm mà sủng tới trời. Dù có là sao trời, chỉ cần mở miệng muốn, cũng nghĩ cách lấy xuống cho . Nhưng phải nhiều năm như vậy lại chưa bao giờ cầu gì sao? Cho dù dâng ngôi sao trời tới trước mặt , cũng chằng thèm sao? Ít nhất Quan Ngưng Lộ trước kia tuyệt đối khinh bỉ hành động ấu trĩ này của .

      "Sở Mạnh. . . . . ." Ai, nên như thế nào chứ!

      "Sao vậy?" Tên được gọi từ miệng làm lòng mềm như nước vậy.

      Thả máy sấy tóc trong tay ra, dùng những ngón tay thon dài như lược, từng vuốt từng vuốt như cảm nhận được những sợi tóc mềm, mượt của khẽ trượt qua từng kẽ tay. Từ khi bọn họ ở bên nhau đến bây giờ, nhiều năm như vậy, mái tóc dài này trừ cắt đuôi tóc vẫn thay đổi.Chỉ vì thích, cho nên chưa từng cắt bỏ hơn phân nửa phân, vẫn dài đến thắt lưng.

      thích nhất chính là giống như bây giờ, mái tóc đen mềm mượt xõa cái gối trắng khiến cả người nhìn càng thêm mảnh mai, như vậy khiến muốn lấn át, hung hăng bắt nạt . thích hơn khi những sợi tóc này vươn mồ hôi dính hai bên má khi bọn họ “ nhau”, những sợi tóc dính vào làn da trắng hồng như sắc hoa đào cuối xuân đầu hạ luôn chứa loại phong tình chân , đặc biệt động lòng người, càng ngừng dụ dỗ khiến muốn như thế nào cũng thấy thỏa mãn.



      "Nhớ sao? phải ở đây sao?" Kéo chăn ra nằm xuống, vươn tay ôm lấy thân thể nhắn của vào trong ngực, chân dài rắn chắc quấn lấy , chân còn lại cọ cọ lòng bàn chân nhẵn bóng của , hưởng thụ cảm giác khi gần bên . Hương tóc thoang thoảng, còn có mùi thơm cơ thể lại như kỳ tích khiến cảm thấy thỏa mãn, cho dù là chẳng làm gì cả cũng cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có.

      Ngưng Lộ gì, khuôn mặt dựa sát vào ngực , trời lạnh như vậy có thể ôm nhau sưởi ấm chuyện rất bình thường mà hạnh phúc. Nhưng có người cam lòng với “bình thường” này, thậm chí tay còn lôi kéo cổ áo choàng tắm , chưa hết, còn ngừng quấy rầy . Vốn là hành động vô thức lại làm cho người nào đó vẫn chèn ép khổ sở trong nháy mắt dâng “lửa” lên cao.

      Mới vừa rồi mấy lời trước khi ăn cơm chỉ là dọa chút thôi, rất muốn, tuy nhiên muốn từng bước vào trái tim . Lần này, muốn lại phạm lỗi lầm trước kia. Nhưng có hiểu ?

      "Em đừng có xuống nữa, nếu cho rằng em quyến rũ đó!" Kéo tay ra, hơi thở nam tính phả bên tai của . ràng muốn sắp chết còn giả bộ Liễu Hạ Huệ cái gì chứ? Tự tìm đường chết, đáng đời!

      "Em nào có?" ràng là quyến rũ mà. Chân ở trong chăn ngừng vuốt ve bắp chân của , còn lên nữa chứ.

      " có sao? Vậy vừa rồi ngừng gọi muốn làm gì?" Người đàn ông này, thẳng cũng có thể bị bẻ cong. Có điều có chuyện muốn nhưng chuyện này nên lời thôi.

      Chẳng qua là nhìn dáng vẻ của giống như muốn làm khó , thế thử chút sao?

      "Sở Mạnh, em buồn ngủ quá rồi. Chúng ta tắt đèn ngủ có được ?" Nằm trong ổ ấm áp, bên cạnh còn có lò sưởi, hình như có chút mệt!

      "Buổi trưa ngủ lâu như vậy sao lại mệt, … hay là muốn làm chuyện khác?" Mặc dù đưa tay tắt đèn, nhưng miệng vẫn còn trêu đùa .

      " phải, em mệt . Ngày mai dẫn em chơi được ?" Sau khi nằm xuống cả người dính sát vào. Ở bên cạnh rất yên tâm!

      " dẫn em chơi, cũng là phải có lợi ích, em tính trả như thế nào?"

      "Sở Mạnh, cái tên gian thương. trả."

      "Sao có thể trả? muốn em trả tiền. Cứ như vậy là được. . . . . ."

      Lưỡi hôn nhàng đầu vai tuyết trắng đến gáy, ý xấu trêu chọc, còn để lại dấu đỏ nhạt; nếu thể làm vậy nếm chút ngọt có thể chứ?

      "Ha, nhột quá. . . . . . được. . . . . ." ưm, giọng ngọt ngào mà buồn ngủ, cuối phát ra càng có vẻ ngây thơ, nghe được cả người căng thẳng trong nháy mắt, nhưng lại dám tiến bước nữa.




      "Ngày mai muốn chơi nhanh ngủ ! được ồn ào!" Bàn tay nặng vỗ mông cái, trong lòng lần nữa nặng nề thở dài!

      "Sở Mạnh, bắt nạt em!" Vậy mà đánh mông ? là mất mặt chết được, hơn 20 tuổi còn bị người ta đánh mông, hơn nữa còn là bị đàn ông đánh.

      "Ngưng Nhi, chỉ bắt nạt em thôi!” Khi hơi thở dần dần ổn định, ở bên tai nhàng lẩm bẩm …

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 86: Chúng Ta Cần Có Con!
      Phần 1/4


      Biên tập +Chỉnh sửa: ✪TửQuân✪


      Luân Đôn là thực thành phố của người nước ngoài, mỗi ngày đều thấy rất nhiều giao thoa văn hóa, rất ít khi thấy người . Tùy tiện tụ tập vài người chẳng khác nào Liên Hợp Quốc thu vậy.

      Thời gian du lịch Luân Đôn thích hợp nhất là tháng 7, tháng 8 hàng năm. Mùa đông thích hợp ra ngoài nhất, nhưng thời tiết lạnh lẽo cũng ảnh hưởng tới hăng hái du ngoạn khắp nơi của bọn họ.

      Đối với Luân Đôn, Sở Mạnh đều rất quen thuộc, đến nơi tỉ mỉ giải thích cho nghe. Giọng nam trầm thấp của khiến mỗi lần chỉ nghe được nửa, còn lại si mê nhìn , gì cũng quan trọng.

      theo Sở Mạnh, Ngưng Lộ cùng tham quan bên trong thành Westminster, dạo mát ở công viên James ở phía tây Luân Đôn, cung điện nổi tiếng nước - Plantinum; cảm thấy hứng thú nhất là pháo đài cổ Windsor; thời tiết ban đêm tốt hơn cầu tháp Luân Đôn ở sông Thames, lên đỉnh tháp trông về phía xa, cảnh đẹp suốt 10 dặm hai bên sông Thames khiến Ngưng Lộ sau khi trở về vẫn còn nhớ mãi quên, ngừng lần sau muốn tiếp.

      Trừ những nơi nổi tiếng kia, Sở Mạnh còn dẫn đến các chợ và chợ bán đồ cũ ở nội thành Luân Đôn, Ngưng Lộ có thể thấy những thứ mới lạ, còn được thưởng thức món ăn ngon của các nước, thậm chí còn có thể thấy hàng tơ lụa trong nước.

      Đây là nơi chơi vui vẻ nhất, mặc dù nhiều người, nhưng có thể nắm tay đường phố nơi đất khách quê người lại làm cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nếu như có thể tiếp tục như vậy tốt!



      Nhưng với suốt tuần rồi. Mỗi ngày chơi với bên ngoài, buổi tối sau khi trở về đợi ngủ trước, sau khi ngủ lại đứng lên làm việc. Sở dĩ biết là có mấy lần bởi vì sau lưng thiếu thân thể ấm áp đó mà tỉnh lại, phát có ở bên cạnh, lặng lẽ đứng lên ra khỏi phòng, nhìn thấy đèn ở phòng sách còn sáng, có lúc còn nghe được tiếng chuyện điện thoại với người khác.

      ràng công việc bận rộn như vậy, cả ngày đều ở bên , buổi tối về còn phải làm việc. Thế nhưng lại sao, chỉ là vì dụ dỗ vui vẻ mà thôi sao?

      Trời lạnh như vậy, khi ra ngoài bao lâu, Ngưng Lộ cũng tỉnh. Mang thai cộng thêm vui chơi cả ngày khiến mệt chết, thế nhưng lại giấc ngủ sâu đến trời sáng.

      Kéo chăn ra, mang dép vào, Ngưng Lộ quyết định tìm chuyện chút.

      ra phòng ngủ, trong phòng khách còn giữ lại ngọn đèn , mà trong phòng sách đầu kia lại sáng ngời.

      Khẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy ngồi trước máy vi tính đưa lưng về phía cửa, cặp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, con chuột tay ngừng hoạt động.

      bận, nếu như vào có quấy rầy đến ? Hay là đợi sáng ngàu mai rồi hãy ! Cúi đầu muốn trở về phòng, giác quan thứ 6 khiến Sở Mạnh cảm giác được sau lưng có người, quay đầu lại lại thấy đáng lẽ nên ngủ say giường.




      "Ngưng Nhi, sao vậy? Có phải thoải mái ?" đứng dậy, tới ôm vòng vào trong ngực, phát trong căn phòng ấm nhưng tay lại lạnh tanh: "Sao lại mặc thêm quần áo?"

      " phải, tỉnh lại thấy nên em ngủ được." đến gần trong vòng tay ấm áp của , hơi thở quen thuộc kia vây quanh cơ thể khiến thấy bình tâm lại.

      "Đứa ngốc. về ngủ với em." Khẽ vuốt ve khuôn mặt trong ngực muốn xa rời. Từ khi tới Luân Đôn, lệ thuộc – đây là chuyện trước đây chưa từng có, có thể cho là lệ thuộc vào là biểu thích ?

      "Sở Mạnh, em tới có quấy rầy làm việc ?" Ở trong lòng ngẩng đầu lên, trong mắt dường như có bất an.

      "Làm sao lại nghĩ vậy chứ? Em cũng phải biết ngủ sớm như vậy." Thấy như có lời gì muốn với , Sở Mạnh mang tới ghế sa lon ngồi xuống.

      "Trước kia có ngủ trễ như vậy. Mấy ngày nay ban ngày đều ở cạnh em, chuyện của công ty để đến tối mới làm. Nhất định dồn lại rất nhiều đúng ?"

      " cần nghĩ bậy. Chuyện của công ty có A Chính nên cần lo lắng. chỉ là xem phân tích đầu tư cho kế hoạch tiếp theo thôi." Sợ lạnh, lấy áo khoác phía sau cái ghế choàng lên cho , sau đó đem ôm cả lên đầu gối, đưa tay vén tóc dài của ra sau lưng.

      "Sở Mạnh, làm việc cực khổ như vậy là vì hai mẹ con em sao?" Lặng lẽ quan sát gò má . Có điều nuôi mẹ con cần phải liều mạng làm việc như thế chứ? Mặc dù còn liên hệ đến Sở Thành, nhưng tài sản của chuyển qua tên nhiều hơn con số ở hàng triệu mà!

      " phải. làm việc là bởi vì thích nó đem lại cảm giác thách thức cho . Nếu như chỉ là muốn nuôi mẹ con em, dựa vào số tiền trước kia hai mẹ con em xài xa hoa 3 đời cũng hết." Vùi đầu vào ngửi mùi hương tóc , thích ôm , lặng lẽ trò chuyện với .



      "Sở Mạnh. . . . . ." Ngưng Lộ muốn lại thôi.Có nên cho biết chuyện có bảo bảo ?

      "Có phải mệt ? Chúng ta về ngủ !" Muốn đứng dậy ôm lấy , lại bị ôm cổ để đứng dậy.

      " phải vậy, em . . . . . ." Bọn họ dựa vào rất gần, hai cái trán tựa vào nhau, hơi thở hai bên quẩn quanh nhau.

      "Hả?" từ nhàng lại chẳng khác nốt nhạc gõ vào trái tim, tim Ngưng Lộ nhảy đến thể khống chế được rồi.

      Môi bọn họ kề rất gần, giống như cử động chút nữa đụng phải. thể để cho hỏi tiếp, nếu nhất định giấu được.

      rất vô dụng. Ngay cả chuyện đứa với cũng dám. dụng tâm với , biết, nhưng gì cả lại khiến cảm thấy bất an. Nếu như hỏi tiếp, có thể bị bại lộ mất. Phải nghĩ cách để hỏi nữa mới được.

      bằng học dáng vẻ trước kia của , chặn cái miệng của lại thôi.

      Khoảnh khắc đôi môi mềm mại kia chạm vào , cả người Sở Mạnh ngây dại. chủ động hôn sao?

      chưa từng có kinh nghiệm, trong đầu ngừng nhớ lại hôn thế nào. Gấp gáp vươn đầu lưỡi muốn cạy môi mỏng ra, nhưng lại ngậm chặt, là làm tốt sao? Tại sao chút đáp lại cũng có? Hơn nữa lại như đầu gỗ vậy thế?



      "Sở Mạnh, Sở Mạnh. . . . . ." Mang theo điểm thanh ủy khuất gọi thấp bên môi, cuối cùng cũng khiến từ trong cơn khiếp sợ phục hồi tinh thần lại. Đôi môi mỏng mở ra, để rốt cuộc có thể đem đầu lưỡi đưa vào dây dưa với .

      Đầu tiên lấy động tác ngây ngô trêu chọc răng , tiếp theo bắt đầu trêu đùa lưỡi . Chẳng qua là động tác quá vụng về, căn bản cách nào hoàn toàn thỏa mãn , cũng cách nào thỏa mãn chính .

      "Sở Mạnh, hôn em. . . . . ." Giọng mềm nhũn cầu xin vang bên tai. Giờ khắc này, Sở Mạnh sắp điên rồi, tự chủ của trong mắt trước giờ chẳng khác nào thùng rỗng kêu to.

      "Đứa ngốc. . . . . ." tay ôm vào trong ngực, tay vững vàng nâng gáy , giữa chiến trường nam nữ, Sở Mạnh lần nữa giữ lại chủ quyền. Đợi động tác ngây thơ của , đừng bảo là , ngay cả chính đều bất mãn rồi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 86: Chúng Ta Cần Có Con!
      Phần 2/4


      Biên tậpChỉnh sửa: TửQuân



      Đầu lưỡi thành thạo tiến vào trong, nôn nóng tìm kiếm đầu lưỡi , dây dưa thả, bá đạo để tránh né. . . . . . Có chút đau, có chút tê dại lại làm cho người ta toàn thân nóng lên.

      "Ưm. . . . . ." Tiếng rên kiều như là xuân dược thúc giục, ôm chặt hơn vào trong ngực, càng thêm nhiệt liệt hôn , nụ hôn của giống như những lần trước đây, mang theo tình cảm mãnh liệt và điên dại, hơn nữa còn là quyến luyến sâu sắc dành cho . . . . . .

      Hô hấp khó khăn khiến Ngưng Lộ chỉ có thể xụi lơ trong lồng ngực nóng bỏng của , hai tay như dây leo mềm mại quấn chặt quanh cổ , tiếp nhận những cái hôn từ .

      ra là đây mới là hôn môi! Vừa rồi như vậy là quá non.


      "Ngưng Nhi, muốn em, cho được ?"

      Đời này muốn dùng hết trái tim mình người phụ nữ, khuôn mặt xinh đẹp như làn nước mùa xuân, chỉ cần là đàn ông đều thể chống cự được chăng? Huống chi nhịn nhiều ngày thế kia.

      Mỗi ngày chỉ có thể hôn , chỉ ôm ngủ cách nào thỏa mãn. Tối nay tiếp tục như vậy, nhất định vì đói khát mà chết. Nhưng cho dù bản thân muốn đến sắp phát điên, vẫn muốn tự mở miệng .

      "Sở Mạnh. . . . . ." Mặt thể đỏ hơn, cũng muốn . Nhưng dưới ánh đèn sáng thế này, dám , chỉ có thể vùi đầu vào trong ngực .

      "Ngưng Nhi. . . . . ." Nhịn nữa phải là đàn ông. còn quan tâm có đồng ý hay , lúc này chỉ muốn ôm chặt để chẳng thể thêm lời nào nữa.

      Cúi đầu hôn lần nữa. Hai tay dùng sức vuốt ve thân thể từ xuống dưới, xoa bóp rồi nhào nặn. Rốt cuộc hề thoả mãn với cách làm chẳng khác nào gãi ngứa bị ngăn cách bởi quần áo này, tháo dây buộc thắt lưng áo choàng tắm mặc ra; khi mở xong, màu trắng của áo hòa cùng nước da hồng hào của giống như màu hoa đào, mê hoặc lòng người.

      Tiếp tục hôn xuống, đầu lưỡi chạm đến da thịt nhẵn bóng, mềm mại của , trong khí truyền đến tiếng thở gợi tình của , con thú trong thân thể xổ lồng, thể bắt lại được nữa.



      "Ngưng Nhi. . . . . . Bảo bối của . . . . . ." muốn cho trải nghiệm trước nay chưa từng có, muốn tự mình trải nghiệm cảm giác ân ái tuyệt vời, đầu cúi thấp xuống muốn mút chặt lấy .

      "Sở Mạnh. . . . . . Đừng ở đây, . . . . . chúng ta về phòng được ? Về phòng . . . . . . Nhanh về . . . . . ." Ngưng Lộ như nghĩ đến cái gì đó, mệt mỏi giãy giụa trong lòng . Trời ạ, ở đây đèn sáng như vậy, áo ngủ xốc xếch, mà mới vừa rồi làm gì với vậy?

      Trời ạ, sao có thể hành động xấu xa vậy chứ? Sao lại hư hỏng như vậy? Vậy mà lại muốn hôn nơi đó của . . . . . . Sở Mạnh, tên đàn ông hư ...


      "Được, chúng ta về." Ôm lấy Ngưng Lộ đối với mà chẳng có chút sức nặng, Sở Mạnh mấy bước về phòng ngủ, ngay cả cửa cũng kịp đóng chạy thẳng tới giường lớn. Dù sao ở nhà mình cũng có người khác, đóng hay có sao chứ?


      "Sở Mạnh, tắt đèn ." đường trở lại khiến Ngưng Lộ vừa rồi rơi vào kích tình tỉnh táo dần, vừa rồi có để ý tới cái bụng nhô lên của ? Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ đứng dậy, Ngưng Lộ vội vàng kéo chăn qua che mình lại. Tiếp theo phải làm sao đây? Khi ở giường luôn có thói quen thô bạo lại trực tiếp, như vậy làm Bảo Bảo bị thương ? Có nên làm hay đây?


      "Đèn cũng phải tắt." người đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng bất đắc dĩ bò về phía đầu giường tắt đèn. Nếu như là trước kia, quan tâm nhiều như vậy, làm rồi sau. Huống chi cực kỳ dáng vẻ lẳng lơ, quyến rũ của khi thỏa mãn, thấy thế nào cũng đủ, thế nào cũng hết.


      "Được rồi, tắt hết đèn rồi. Cái gì nhìn cũng thấy được, em xác định muốn làm tình với phải ngủ chứ?" Chui vào chăn, hai ba cái lột sạch , con thú sau lưng sắp xông về phía trước thân thể mảnh khảnh lại quay lại ôm .



      "Sở Mạnh, chút được , có được ? Em sợ đau." xác định bây giờ cầu xin tha thứ sao? Dùng giọng như vậy chuyện với , ràng chính là muốn dùng sức, lại dùng thêm sức mà.

      Nhưng đây cũng là lần đầu tiên đối với chuyện bọn họ thân mật mà đưa ra cầu. Trước kia chưa bao giờ , cũng hỏi. Cho là điên cuồng và trực tiếp như vậy cũng thích, dù sao cũng làm “vui vẻ”, phải sao?

      "Được!" Giọng của , rất lôi cuốn. ở trước mặt của , có gì tốt cả.

      "Sở Mạnh. . . . . ." Giọng nữ kiều lần nữa vang lên trong phòng ngủ.

      Sở Mạnh cảm giác mình sắp điên rồi, người phụ nữ này có phải đoán trước cưỡng bức , cho nên luôn vào thời điểm mấu chốt lên tiếng ngăn cản ?


      "Người ta muốn ở phía , được ?" Nếu như phải xung quanh tối đen như mực Ngưng Lộ nghĩ lời to gan như vậy nhất định ra được. Trời ạ, ngày mai trời sáng nhất định còn mặt mũi nào gặp nữa. Nhưng nặng như vậy, nếu đè lên Bảo Bảo phải càng phiền phức hơn sao? Dù mất thể diện hơn nữa cũng phải .


      "Được, em ở ." Nếu như phải tên lắp vào cung, Sở Mạnh nhất định bật cười. ra là muốn trải nghiệm cảm giác mới lạ! Được, nhịn! Cũng biết trong tình huống nhìn thấy gì cả muốn làm như thế nào.

      "Sở Mạnh, em biết. . . . . ." Giọng như sắp khóc lên. Thân thể vừa nóng lại khó chịu, chính là tới được chỗ mấu chốt.

      "Tiểu ngu ngốc. Đặt nó vào." cũng sắp bị làm cho phát điên rồi. Thử nghĩ mà sắp, ràng sắp có được lại chỉ có thể nhìn mà thèm khát, cái loại cảm giác đó quả sống bằng chết.

      Vì để cho bọn họ bớt khổ sở, nắm tay , dẫn dắt cùng nhau vào thế giới điên cuồng, liều chết triền miên . . . . . .


      "Sở Mạnh, Sở Mạnh. . . . . . Đừng làm nữa. . . . . . Có được ? Mệt quá, em muốn ngủ. . . . . ." nên chủ động trêu chọc người đàn ông này, rất mệt mỏi, buồn ngủ quá rồi!


      "Vậy em ngủ . tự làm. . . . . ." vất vả mới ăn được, sao có thể ăn no chứ?


      "Ngưng Nhi, em, em. . . . . ." Bật đèn ngủ đầu giường, trong ánh đèn mờ ảo, nhàng vuốt những sợi tóc dính mồ hôi hai bên má , khẽ hôn đầy quyến luyến.


      tốt! Cuối cùng cũng về bên . Và con tim vui trở lại ...

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 86: Chúng Ta Cần Có Con!
      Phần 3/4


      Biên tập +Chỉnh sửa: TửQuân


      Sau đêm điên cuồng kết quả là gì?

      Đây phải là lần đầu tiên Ngưng Lộ biết. Thế nhưng ngoại trừ thắt lưng và đùi đau trong lòng , như kỳ tích, lại cảm thấy thỏa mãn, rất thỏa mãn.

      ra là đây mới là cảm giác “’ khi hai bên tình nguyện! Như vậy khiến người ta điên đảo cũng khiến người ta mặt đỏ tim đập.

      Nhưng hình như bỏ lỡ cái gì sao? Sau khi bị giày vò đến buồn ngủ, cảm giác thiếu chút gì đó, nhưng vắt óc cũng nghĩ ra. Thôi, nghĩ nữa!



      "Ngủ đủ rồi sao?" Cửa phòng mở ra, ra trước mặt là ánh mắt thâm tình, mềm như nước của .

      Ngay lập tức mặt đỏ lên! Quan Ngưng Lộ, mày có thể có nghĩa khí chút ? Tại sao nhìn thấy ấy luôn đỏ mặt vậy? Can đảm trước kia khi đối mặt với đâu rồi? Có điều cũng phải lại, ngoại trừ thỉnh thoảng có gan mạnh miệng cãi lại hình như ở trước mặt , lá gan của cũng chẳng lớn là bao.

      "Dậy ăn gì đó . Ửm?" Cười tới bên giường, đưa tay vén tóc ra phía sau.

      "Sở Mạnh. . . . . . Sở Mạnh. . . . . ." tự chủ được tiến sát vào ngực .

      "Có phải còn mệt ? Ăn xong rồi ngủ tiếp được ?" Nâng mặt từ trong lồng ngực mình lên, dưới đôi mắt to dường như có chứa lo sợ.

      "Sao đến công ty?" ích kỷ chiếm tuần rồi. Nhưng cảm giác như chưa làm chuyện gì đó.

      "Ngày mai mới . yên tâm để em ở nhà mình." Nếu có thể, dẫn cùng công ty. Hơn nữa nếu như mệt, lát nữa bọn họ còn phải ra ngoài làm chuyện rất quan trọng.

      "Sở Mạnh. . . . . ." Tại sao có thể đối xử tốt với như vậy chứ? Ô, lại muốn khóc rồi.



      "Tại sao lại phải tới nơi này?"

      Sau cơm trưa, Sở Mạnh muốn dẫn ra ngoài có chuyện. Nhưng sao lại dẫn tới nơi giống như phòng khám tư nhân vậy?

      bị bệnh, phải phát có thai chứ? Ngưng Lộ lo lắng ôm bụng của mình. Nhìn cách đó xa chuyện với y tá, trong lòng đột nhiên rất căng thẳng.

      "Ngưng Nhi, phải sợ. Đợi lát nữa vào chút là được." Khi chuyện xong với y tá phụ trách, Sở Mạnh ngồi xuống ôm lấy thân thể hồi hộp của Ngưng Lộ.

      "Sở Mạnh, em có bị bệnh, sao phải chích?" Hơn nữa cũng có nơi nào thoải mái? Chẳng qua là thân thể hơi mệt mà thôi. Huống chi bây giờ mang thai nữa, sao có thể chích bậy chứ?

      "Tối hôm qua chúng ta làm các biện pháp phòng tránh, nếu có thai làm sao bây giờ?" Ôm chầm lấy , ngửi mùi hương thoảng từ tóc .

      Tối hôm qua quá muộn, cái gì cũng kịp làm. Hơn nữa chủ động của khiến mất khống chế bắn nhanh vào bên trong. thể để mang thai lần nữa, cơn ác mộng đáng sợ đó muốn trải qua lần thứ hai.

      Đều là cái tên A Tự nhiều chuyện, vốn là yên lành lại bị cậu ta phá hư. Thân thể tốt, thể uống tránh thai, cho nên hôm nay mới mang tới phòng khám phụ khoa tư nhân nổi tiếng nơi đây, ở đây có thủ thuật tránh thai an toàn cũng như tiên tiến nhất thế giới nhất. để đau!




      " muốn Bảo Bảo sao?" Sau khi nghe lời , toàn thân Ngưng Lộ cứng lại. Lời này của có ý gì? Chẳng lẽ đem tới bệnh viện chính là vì ngăn ngừa hậu họa sau đêm bọn họ ân ái sao? Vậy rốt cuộc coi là cái gì? Tình nhân, hay là con đàn bà tùy lúc có thể lên giường?

      thể, thể nào! thương và che chở dành cho mấy ngày qua, người có mắt đều nhìn thấy được. Vậy tại sao lại cần con?

      "Chúng ta đứa, vậy đủ rồi." đứa con đối với đủ rồi, cần để người phụ nữ chịu đau đớn đó.

      "Vậy nếu như có sao?" Mặt Ngưng Lộ trắng bệch, từ trong lòng ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt áo .

      " . cần nghĩ bậy, ngoan, chỉ là lần mà thôi, sau này nữa, được ?" Sở Mạnh cho là sợ, vỗ sau lưng an ủi. Chẳng qua là mấy phút mà thôi, đau cũng có di chứng gì. ai dám nghi ngờ y thuật của bác sĩ Wilson cả.

      "Tại sao muốn em sinh con?" Đột nhiên Ngưng Lộ đẩy ra đứng lên. Sao ấy có thể như vậy? Trước kia lúc muốn sinh, ép buộc sinh, bây giờ có thai con , lại dám muốn?

      Y tá mỉm cười tới bên cạnh gì đó, sau đó lại .



      "Ngưng Nhi, chúng ta vào thôi." Sở Mạnh muốn tới ôm , lại hất tay ra để cho đụng.

      "Sở Mạnh, em hỏi sao trả lời? Tại sao thể có con?" Tất cả hạnh phúc tan biến trong tích tắc, chỉ còn lại đau lòng và ngờ vực. Cuối cùng có ý gì? Chẳng lẽ muốn có thêm đứa con của sao?

      "Ngưng Nhi, con chúng ta , sao còn phải sinh? sao đâu, chỉ là chích thôi. Bác sĩ Wilson chờ chúng ta đó. Ngoan, lại đây." Sở Mạnh cau mày, chuyện gì cũng có thể thương lượng, chỉ có chuyện này là được.

      "Vậy nếu trong bụng sao? cũng cần sao?" Ngay lập tức nước mắt chảy xuống. Sao lại quá đáng vậy chứ?

      " thể đâu. Ngưng Nhi, tới đây." Chỉ là buổi tối mà thôi, nào nhanh thế chứ?

      "Sở Mạnh, sao có thể máu lạnh như vậy? Làm sao có thể cần con của mình chứ?"

      "Ngưng Nhi, em nhăng cuội gì vậy? Sao có thể cần con mình chứ?" Dù có nhanh cũng nhanh như vậy. Tinh trùng và trứng kết hợp lại có thể tạo thành bào thai nhanh thế sao?




      "Nếu muốn, vậy bây giờ chúng ta về . Em cần chích cái gì nữa, em muốn về nhà." Ngưng Lộ lần nữa đẩy bàn tay duỗi ra của .

      "Ngưng Nhi, đừng tùy hứng được ?" Sở Mạnh bắt đầu nhức đầu.

      "Em tùy hứng? Vậy tại sao muốn có con? Có còn có thể có hai mà." muốn để ý nữa, bởi vì y tá đó lại tới, Ngưng Lộ xoay người ra cửa.

      "Ngưng Nhi, nghe lời , lần thôi được ?" Sau khi giải thích với y tá, Sở Mạnh đuổi theo .

      " được, nửa lần cũng được. Sở Mạnh, em chán ghét . Em muốn về nước, em cần ở chung chỗ với ." cho là còn là Sở Mạnh lúc trước chuyện gì cũng ép buộc , nhưng lần này, lại dám cần có con.


      "Ngưng Nhi, chuyện gì cũng có thể được. Nhưng em thể sinh con, có nghe hay ?" Sở Mạnh nghe được muốn về nước, phiền não và bất an dâng lên trong lòng. lần nữa vào sinh mệnh của , tại sao có thể chứ? cho phép, tuyệt đối cho phép chuyện như vậy xảy ra.


      "Có phải cũng muốn ?" Kéo tay áo , làm thế nào cũng cầm được nước mắt. cứ như vậy muốn có con với sao? Tại sao chứ?


      "Phải, chúng ta cần có con!" Đau lòng nâng khuôn mặt lên, dùng lòng bàn tay chai sần lau nước mắt của . Hôm nay tới, chính là vì muốn ngăn ngừa khả năng đó. Ngưng Nhi, thể để em vì con mà chịu khổ, chịu nổi khả năng có thể mất em, em có biết hả?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :