1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 84: Đại Kết Cục I - Tình Là Thuốc Giải
      Phần 4/5


      Biên tậpChỉnh sửa: ☆TửQuân☆



      "Sở Mạnh, sao biết nhiều vậy?" Mặc dù trước kia thường xuyên ra nước ngoài, nhưng lại nghe có vẻ khá quen thuộc với Luân Đôn, quen thuộc giống như đến đây vô số lần, hơn nữa còn giới thiệu về giáo đường kia khiến người chút tế bào nghệ thuật như nghe xong cũng thấy sửng sốt.

      " học đại học ở , tu nghiệp ngành quản trị doanh nghiệp, học thêm kiến trúc, nghiên cứu thêm về tài chính. Cho nên đối với các công trình kiến trúc nổi tiếng ở đây đều tham quan hết."

      Đây là lần đầu tiên lắng Ngưng Lộ chăm chú nghe Sở Mạnh về chuyện của . Những lời với đều xa lạ. Hóa ra ngủ cùng người chồng mà những chuyện cơ bản người vợ nên biết về lại biết, còn lại hiểu về để rồi chịu đau khổ mình.

      Khó trách ngày muốn ly hôn, muốn tìm người phụ nữ có thể giúp đỡ trong công việc. Đúng vậy, hôm nay mới phát người đàn ông xuất sắc như vậy, còn lại luôn mắng đáng đồng.

      Như vậy Quan Ngưng Lộ xứng với sao? còn kẻ vô dụng như sao? trách được trước kia bất kể là Ngũ Thiên Nghiên hay là Tiêu Diệc San đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn . Đúng vậy, bây giờ cuối cùng cùng hiểu, khoảng cách giữa như bùn và mây vậy …

      Vậy lần này tới đây còn cơ hội ? Còn có cơ hội xóa bỏ khoảng cách giữa họ ? Mặc dù A Tự qua đến chết rồi, nhưng mà, nhưng mà, như vậy khiến sợ .

      Vậy muốn buông tay nữa sao? Trái tim lại rất đau! Phong cảnh bên ngoài còn hấp dẫn nữa, cúi đầu, sống mũi cay cay! Rất khổ sở, rất muốn khóc! Lần đầu tiên, Ngưng Lộ cảm giác mình vô dụng như vậy.




      "Sao vậy?" Tốc độ xe ràng chậm lại, Sở Mạnh quay đầu nhìn còn hào hứng nữa. phải mới vừa còn tốt sao? Sao lập tức lại vui? Là gì sai rồi sao?

      Sở Mạnh cảm giác mình lại muốn thở dài. cho là bọn họ bắt đầu ở chung vui vẻ, kết quả sau giây lại muốn để ý .

      "Xin lỗi! Em chỉ hơi mệt chút!" Ngưng Lộ ngẩng đầu lên, nhưng lại kiềm chế được nước mắt, giọng cũng nghẹn ngào.

      "Lập tức tới ngay. Đừng khóc, ra ngoài chơi vui hơn." Đưa khăn tay tới trước mặt . Sở Mạnh biết nên diễn tả cảm giác trong lòng như thế nào, lại với “xin lỗi" với , có làm gì sai đâu? Người xin lỗi phải là chứ? Ở trước mặt , bao giờ cũng khóc!

      "Cám ơn." Nhận lấy khăn tay có mùi thơm , Ngưng Lộ cảm giác mình càng khó chịu. Nếu như vẫn như trước đây, chuyện gì cũng ép buộc khó chịu như bây giờ. Thế nhưng dịu dàng của khiến phải làm sao bây giờ? Huhu, vẫn muốn khóc! Có phải vì mang thai nên mới thế này ?

      "Ngưng Nhi, đừng khóc được ?" Trong khi chuyện, xe dừng bên ngoài khách sạn. Sở Mạnh muốn ôm , đưa tay được nửa lại rụt về. ghét nhất bị ép buộc , nếu ôm có khiến càng khó chịu hơn ? Cuối cùng phải làm sao? người vui vẻ sao bỗng nhiên lại thành ra như vậy?

      Cho tới bây giờ vẫn chưa vào tim , khổ sở của khiến biết phải an ủi thế nào ...

      Nghe được rốt cuộc vẫn gọi là "Ngưng Nhi", Ngưng Lộ trái lại khóc đến đau lòng hơn! từng khóc khó coi như vậy, thế nhưng bây giờ ngay cả ôm cũng muốn, trước kia mặc dù luôn là thô lỗ với , nhưng có thờ ơ như lúc này ? quan tâm rồi.

      "Được rồi, được rồi. Chúng ta lên nghỉ ngơi chút được ?" Nhân viên lễ tân đứng ở bên ngoài chờ, tay Sở Mạnh nâng mặt lên, giọng .

      "Ừ." Lời gì cũng ra được, Ngưng Lộ chỉ có thể ậm ờ đáp lời.

      "Lau nước mắt , coi chừng người ta cười đó. là mẹ trẻ con mà còn như con nít." Cười khổ đưa tay lau những giọt nước mắt luôn khiến đau lòng kia. Người phụ nữ này, … luôn biết cách hành hạ nhất.

      Đợi đến bình tĩnh lại, Sở Mạnh mở cửa sổ, dùng tiếng lưu loát với nhân viên gì đó rồi nhân viên khỏi.




      "Tại sao lại phải tới khách sạn?" Chẳng lẽ tới Luân Đôn lâu như vậy vẫn luôn ở khách sạn?

      "Vậy phải nghỉ ngơi ở đâu đây hả ngốc?" Chẳng lẽ trở về chỗ ở sao? tuyệt đối dám cam đoan tự chủ của mình. Ở chung mái nhà với lại thể động tay động chân, chút cũng dám đảm bảo. Cho nên, vì để chán ghét mình nữa, đành để ở khách sạn thôi. Hơn nữa, quan hệ bọn họ bây giờ nên dây dưa thân thể.

      Cưng chiều dùng đầu ngón tay vuốt khuôn mặt , Sở Mạnh xuống xe, qua bên kia giúp mở cửa xe.

      Ngưng Lộ cho là cũng ở khách sạn, cho nên ý kiến theo sát cùng vào.

      "Sở Mạnh. . . . . ." Ngưng Lộ nhìn từ ví da lấy chứng minh nhân dân ra đăng ký, vội vàng kéo lại. phải ở đây sao? Sao còn phải đăng ký?

      "Sao vậy? đặt phòng trước được ?Phòng ở khách sạn cách công viên Hyde với Platium Palace rất gần, nếu như em bộ nhanh thôi! Rất thuận tiện." Sở Mạnh cho là muốn biết những thứ này, kiên nhẫn giải thích cho . tốt nghiệp đại học, văn giao tiếp đơn giản làm khó được , nếu như được tìm thêm hướng dẫn viên du lịch cho !

      " ở đây sao?" ra là muốn vứt trong khách sạn, sau đó phủi mông chạy lấy người?

      " ở căn hộ của !" là người coi trọng riêng tư, nếu phải ở chỗ này lâu dài dĩ nhiên ở khách sạn.

      "Sở Mạnh, em muốn ở đây đâu!" Hoá ra là như vậy. Ngưng Lộ lấy chứng minh của giấu sau lưng.

      "Ngưng Nhi, đưa chứng minh cho ." ăn vạ như vậy là lần đầu tiên thấy, sắc mặt cũng thoải mái nữa.

      " đưa." Bĩu môi rồi lui về phía sau bước.



      "Rốt cuộc em muốn thế nào?" Sở Mạnh cảm giác huyệt thái dương mình lại đau. nhất định phải cãi nhau với sao?

      "Sở Mạnh, em muốn ở khách sạn. Ở mình em sợ." Nghĩ đến chiêu đầu tiên của A Tự: yếu đuối, giọng Ngưng Lộ chậm lại.

      "Trong khách sạn rất an toàn, có việc gì. Tin ." thế này khiến cách nào nổi giận.

      "Em muốn ở đây, có được ?" có thông minh như vậy sao? Chẳng lẽ còn nghe hiểu muốn cùng về sao?Nhất định phải ra sao? Nếu như yếu đuối còn được, vậy có cần dùng chiêu thứ hai ?

      "Vậy em muốn thế nào?" Chẳng lẽ là như nghĩ, về với sao? ra cần chiêu thứ hai, người đàn ông nào đó bắt đầu mềm lòng.

      "Em muốn tới chỗ ở." Có lúc quá dè dặt cũng được. Huống chi bọn họ là vợ chồng nhiều năm, tới chỗ có sao chứ? ở mới bình thường!


      -------------

      *Chú thích*

      Công viên Hyde là công viên nổi tiếng ở London, đó là công viên của Hòang Gia, hàng ngày thường có các cuộc tập ngựa của các đội kỵ binh quanh công viên này, đây là công viên lớn nhất ở London, được chia làm 2 phần, Kensington Gardens 111 hecta và Hyde Park khoảng 142 hecta, tổng cộng khoảng 253 hecta, hơn Monaco 196 hecta và hơn New York City's Central Park là 341 hecta.

      Hyde Park nối liền với các công viên như Kensington Gardens, Hyde Park Corner và Green Park (19 hecta) qua cổng chính của Buckingham Palace và đến Saint James 's Park (23 hecta) đến Đội kỵ binh ở Nhà Trắng

      Công viên Hyde Park nổi tiếng nhất là nơi Freedom of Speech, gọi là Speaker's Corner nơi ai muốn đến đó lên ý tưởng gì , bị ngăn cản gì, kể từ 1904 đến nay và ngày chủ nhật rất đông người đến đó nghe và xem.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 84: Đại Kết Cục I - Tình Là Thuốc Giải
      Phần 5/5


      Biên tậpChỉnh sửa: ☆TửQuân☆



      "Em biết em cái gì ?" Sở Mạnh ôm chầm lấy thân thể , ép ngẩng đầu.

      "Em muốn tới nhà ở." Có gì đúng sao? Vẻ mặt cứng đờ của khiến Ngưng Lộ muốn cười to lên, nhưng giây sau cười nổi, hơn nữa rất may người chung quanh hiểu được cái gì.

      "Em hiểu được ý nghĩa thực của việc tới nhà ? giống như trước đây: ôm em, cởi hết quần áo em, hôn toàn thân em, mạnh mẽ muốn em để em xuống giường được." Giọng nam trầm thấp nghiến răng nghiến lợi vang bên tai của . Nếu cởi mở như vậy, bằng lòng cùng người đàn ông ly hôn với mình làm chuyện thân mật, vậy cũng quan tâm. Dù thế nào nữa muốn đến chết rồi!


      Khuôn mặt trắng hồng nhất thời đỏ ửng lên, đầu cúi thấp đến thể thấp hơn! ràng là người đàn ông tuấn, tao nhã, nhưng sao có thể thốt những lời hạ lưu như vậy ra khỏi miệng chứ? Nhưng với Sở Mạnh mà , còn có cái gì thể sao?


      "Còn dám tới chỗ ở hay ? Hả?" Người đàn ông này còn có thể xấu xa, vẻ ngoài dịu dàng mới duy trì được bao lâu bắt đầu uy hiếp . Nhưng bây giờ sợ uy hiếp đâu, thực là bất đắc dĩ, phải dùng đến chiêu thứ hai rồi. A Tự nhất định có ích. Nhưng dùng sắc đẹp dụ dỗ lên giường là có phần thắng rồi sao?


      "Em muốn ." Dũng cảm ngẩng đầu lên, Ngưng Lộ nhìn , lộ ra nụ cười kiên định. Ai sợ ai chứ? đến bước này rồi, sợ cũng vô ích.


      "Em chắc ? Lên giường thể chạy, em hiểu ý này ?" Nếu còn dám khiêu khích như vậy, thuê phòng trực tiếp kéo lên lập tức “làm việc”. Vĩnh viễn đừng khiêu khích đàn ông, ở chung chỗ với nhiều năm như vậy biết sao? Cho dù sau đó muốn hận , cũng muốn làm. vốn muốn dây dưa mập mờ như vậy, nhưng trắng trợn quyến rũ đến thế cũng đừng trách khách khí.

      "Chỉ cần dám muốn, em dám cho!" Có khiêu khích hơn ?



      giây kế tiếp, người đàn ông điềm đạm hóa thân thành dã thú đưa tay lấy chứng minh từ tay , kéo về phía quầy lễ tân.

      Sở Mạnh giận xanh mặt rồi, tóm lại là bị cái gì kích thích vậy? Lời như vậy cũng dám ra? Quả muốn sống nữa! Lần này, mềm lòng cũng nương tay, nhất định phải chỉnh mấy ngày mấy đêm xuống giường được, để xem còn dám ra mấy lời vậy .


      "Sở Mạnh, muốn làm gì?" Xong rồi, muốn mướn phòng . đúng là thể suy nghĩ, nhìn xem cái gì rồi này?


      "Mướn phòng, muốn em!" Giọng quả lưu loát. đời này còn có người phụ nữ nào dám khiêu khích như vậy chăng?


      " cần, em mệt quá rồi. Chúng ta về trước có được ?" Thừa dịp tới trước, Ngưng Lộ tiến lên từ phía sau lưng ôm lấy eo để cho . Sức yếu có thể ngăn được ? Nhưng lần đầu tiên chủ động ôm khiến lòng vô cùng xúc động.


      " được." Bước chân ngừng lại, nhưng trong giọng có chút ý thỏa hiệp.


      "Sở Mạnh, đầu em đau quá, thân thể cũng đau! Em muốn về, có được ? Có được ?" Vùi khuôn mặt thể đỏ hơn vào lưng . Đây là chiêu thứ hai của A Tự, đối phó với phải học được cách làm nũng, liều mạng làm nũng, nhất định chịu được.

      Nhưng mới vừa rồi như vậy là làm nũng sao? Hình như học cũng khó lắm? Nhưng có tác dụng ? Có ích ? Có cần thử lại lần nữa hay ?


      "Sau này còn dám ra những lời như thế nữa hay ?" Xem ra tên đàn ông nào đó về phương diện nào đó bị người ta hiểu rất ràng! Cũng may, con hổ biết cười A Tự đó là bạn , phải kẻ địch, bằng đối thủ đáng sợ. Cũng may, ông trời chỉ phái Quan Ngưng Lộ tới đối phó , bằng chết như thế nào cũng biết.


      " dám." Giọng nhàng đến thể hơn vang lên từ sau lưng. cũng phải là muốn sống nữa! Theo giường điên cuồng liều chết, cho dù cần nửa cái mạng nhưng Bảo Bảo của chịu nổi!


      Mặc dù làm kiểm tra tổng quát ở bệnh viện, hơn nữa A Tự còn mặt cười xấu xa : "Yên tâm ! Chỉ cần cậu ta phải là cầm thú, hai người vẫn có thể vui vẻ hòa thuận!" xấu hổ chỉ muốn đập đầu xuống đất, bác sĩ Tống còn có mấy y tá cũng ở đây! Phải là vô liêm sỉ cũng biết xấu hổ, Sở Mạnh cùng Tống Tử Tự giống y nhau!


      "Vậy về thôi!" biết hôm nay thở dài lần thứ mấy, Sở Mạnh ôm vào trong ngực cùng nhau ra cửa. Hôm nay mang cho quá nhiều vui mừng, vẫn cách nào tiêu hóa lúc nhiều như vậy.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 85: Theo Đuổi Em Có Được ?
      Phần 1/5


      Biên tậpChỉnh sửa: TửQuân



      Vì tiện cho công việc, căn hộ cao cấp của Sở Mạnh chỉ cách khu trung tâm tài chính 20 phút xe. Mặc dù phải là khu vực chính ở nội thành nhưng cũng phải là khu căn hộ cao cấp mà người bình thường có thể ở được

      Xe chậm rãi qua phòng điều khiển 24h của khu, Sở Mạnh hạ cửa sổ xe xuống, đưa tay ra ngoài cảm ứng nhận dạng vân tay, cửa lớn “cạch” mở ra.

      Đỗ xe xong, quay đầu lại nhìn biết người nào đó ngủ lúc nào, thoáng mềm lòng.



      Đây là sinh ra là để hành hạ , luôn như vậy, khi phòng bị nhất bước vào cuộc sống , quấy nhiễu trái tim , chỉ vì cái nhíu mày, nụ cười của mà phập phòng yên.

      Khi ngủ, gương mặt bình tĩnh, gương mặt mềm mại còn đọng nước mắt chưa khô. Sao lại thích khóc vậy chứ? Bàn tay như ý thức chủ động vuốt lên, cảm giác mềm mại kia khiến quyến luyến rời, vẫn tiếp tục sờ.

      thể phủ nhận việc đến khiến trái tim đau khổ trong yên lặng của lần nữa dấy lên hi vọng. ở bên Sở Khương, vậy có nghĩa là gì? Nhưng ra thích ? có thể tiếp tục lừa mình dối người nữa hay ?

      Ngưng Nhi, làm sao mới nắm chắc được tình cảm trong em?

      Nhột quá! Ngưng Lộ ngủ chập chờn bắt đầu lắc lắc đầu mình, muốn tránh khỏi cái tay ngừng quấy rầy giấc ngủ của ra.

      "Ngưng Nhi, về nhà rồi. Về giường rồi ngủ được ?" Giọng nam dịu dàng mà trầm thấp vang lên bên tai.

      Ngưng Lộ mở đôi mắt còn buồn ngủ ra, là Sở Mạnh ! phải nằm mơ! mặt còn mang theo nụ cười hiếm thấy.

      "Sở Mạnh, ôm em về !" Hai tay tự động ôm cổ , giọng nửa mê nửa tỉnh thầm, khiến đàn ông mà nghe cả người mềm nhũn, quên mất mình ở chỗ nào.

      "Được!"

      Thân thể bâng khiến Sở Mạnh cho rằng ăn cơm đủ no, mấy tháng có ôm thân thể mềm mại này khiến tâm trạng chập chờn, sao lại vậy chứ? Huống chi bây giờ vẫn là mùa đông, lại mặc quần áo dày như thế! Có phải đốc thúc ngay cả cơm cũng ăn ngon ?



      Căn hộ gần 200 mét vuông đều lấy 2 màu đen trắng làm chủ đạo.

      Sở Mạnh đặt Ngưng Lộ xuống giường lớn, dường như rất mệt, trừ mới vừa rồi tỉnh vẫn ngủ đến giờ. ngồi bên giường, cởi áo len lông cừu, bốt ngắn ra; để ngủ được thoải mái hơn, nâng đầu lên giống như chăm sóc đứa trẻ, dễ dàng cởi áo khoác ra, chỉ giữ lại lớp áo mỏng khiến đường cong cơ thể lộ ra, ràng che lại hết, cái gì cũng nhìn thấy được, nhưng Sở Mạnh đáng chết lại cảm giác mình bắt đầu “nổi lửa”.

      Là quá lâu ôm sao? Cho nên vừa nhìn thấy bộ dạng lúc này giường mình ngủ ngon giấc khiến lòng yên bình được, trừ phi có được , nếu thân thể “náo động”, thể bình tĩnh.

      Nhưng hi vọng sau này bọn họ có thể từ từ từng bước , cần giống như trước kia, luôn hiểu được tâm tư đối phương. Cho nên, dù thân thể có muốn cũng thể chạm vào được!

      Trước kia thô lỗ của mình nhất định là dọa sợ, cho nên luôn chống đối .

      A Tự sai, làm ăn, chuyện đầu tư, đầu óc của chưa bao giờ chặn đường cướp của người ta, nhưng đối mặt với người phụ nữ duy nhất mình muốn, lại luôn bị sập cửa vào mặt, bị bỏ rơi phía bên ngoài. phải là tốt, mà là phương pháp của đúng, cho nên luôn vào được.

      Ngưng Nhi, để chăm sóc em được ? nhất định chăm sóc em tốt, để cho em chịu uất ức, có được ?

      Nghiêng người nằm xuống ôm lấy , cái loại cảm giác giống như bị mất mà có lại khiến lòng thấy vô cùng thỏa mãn, dường như chỉ cần ôm như vậy, cũng thỏa mãn rồi.

      Cuộc sống còn trống trải nữa, bởi vì người muốn nhất ở bên cạnh , ngay trong lòng .

      Ngưng Nhi, cố gắng lần nữa để em ! Được ?



      Giấc ngủ này rất thoải mái!

      Còn chưa mở mắt, giọng quen thuộc vang đỉnh đầu: "Ngủ đủ rồi hả? Có đói bụng ?"

      "Sở Mạnh. . . . . . . . . . ." Sao lại ở giường ôm ? Mở mắt nhìn căn phòng xa lạ, đây là chỗ ở sao? Giống y như con người , chút phong cách nhàng cũng có.

      "Mới vừa rồi là em bảo ngủ chung. Sao? Quên rồi hả?" Nụ cười trêu chọc lên khuôn mặt dễ nhìn.

      "Em có sao? Vậy sao ngủ?" Nhìn vẻ mặt sang sủa của tựa vào đầu giường đâu có giống người vừa mới ngủ dậy đâu!

      rất muốn ngủ, nhưng tư thế ngủ của quá kém, mặc dù ngủ thiếp nhưng trong tiềm thức lại luôn tìm mọi cách quấy rối tình dục , phải là cọ đùi cũng ở trong ngực nhích tới nhích lui, làm cho cơn buồn ngủ của mất hết, ngược lại ham muốn nên có càng ngày càng nhiều. Thế này làm sao mà ngủ chứ? Huống chi chưa bao giờ có thói quen ngủ trưa. Cho nên chỉ có thể ngồi dậy như vậy nhìn dáng vẻ khi ngủ mấy giờ liền, ngay cả A Chính gọi điện thoại tới cũng nhận.

      "Em cứ làm phiền sao ngủ được chứ?"

      "Em có." ngủ thiếp làm sao làm được chứ? Chẳng lẽ mộng du thành sao?

      Sở Mạnh nhìn khuôn mặt bởi vì mới tỉnh ngủ mà hồng hào, cái miệng bởi vì kinh ngạc mà mở lớn như dụ dỗ . Mà lại chịu được cám dỗ như vậy.



      cúi đầu hôn đôi môi đào khẽ nhếch của , nhiệt tình bú, nhiệt đầu lưỡi nóng trơn nhẵn vào trong miệng “quậy phá”, mạnh mẽ hút lấy chất lỏng ngọt ngào, hơn nữa cón ép lưỡi chơi chung với , còn xấu xa cố ý mút chặt đầu lưỡi khiến hô hấp khó khăn, trống ngực đập mạnh.

      ra là người có tốt như thế nào cũng sửa được cái thói này đây! Muốn làm hòa thượng so với chết còn khó chịu hơn!

      Niềm vui xa cách nay gặp lại khiến Sở Mạnh cúi người, đè giường, hai tay ôm mặt để dễ dàng hôn sâu hơn.

      Nụ hôn kích tình mà nhiệt liệt, như muốn bù đắp thời gian xa cách, như muốn đòi lại toàn bộ trống vắng trong lòng, như muốn đem hai người hòa vào nhau mãi tách rời.

      Sức lực toàn thân biến mất hết, cả người biến thành đống bùn nhão, sức chống cự, chỉ có thể mặc “ta cần ta cứ lấy”.

      "Ừ a. . . . . ." kiều rên tiếng, linh hồn của , trái tim của gần như bị hấp thụ, mê loạn, quyến rũ, đôi mắt khép hờ hấp dẫn, mang theo lẳng lơ vô hạn trước nay chưa từng có, chìm đắm trong những cái ôm hôn đầy tình cảm của .

      đáp lại khiến càng thêm kích động, thân thể muốn cháy hừng hực. Muốn , muốn đến toàn thân phát đau. Cổ họng khô ran, ánh mắt càng thêm sâu lắng như màn đêm, giống như chàng trai 17,18 tuổi sức lực tràn trề, chỉ muốn trực tiếp vào .

      hôn cằm , hôn vành tai , hôn cổ trắng , hôn . . . . . . Khát vọng mãnh liệt khiến điên cuồng mút

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 85: Theo Đuổi Em Có Được ?
      Phần 2/5


      Biên tậpChỉnh sửa: ♡ TửQuân♡



      "Em là tiểu tinh. . . . . ." Ngay sau đó vang lên tiếng xé rách, Ngưng Lộ say mê tỉnh táo lại, sợ hãi : "Sao có thể như vậy. . . . . . Làm sao lại xé nó chứ?"

      " mua lại mấy trăm cái cho em, bây giờ chúng ta cần. . . . . ."

      "Sở Mạnh, được, mau buông tay ra. . . . . ." Sao có thể làm ra hành động bỉ ổi vậy chứ? ấy thực quá hư rồi!

      " buông, mới vừa rồi là ai dám muốn dám cho?" có thể dùng sức, nhưng bây giờ muốn làm như vậy với . Ngẩng mặt lên, lần nữa đối mặt, nhìn khuôn mặt hồng, vừa ngại vừa bực, vừa lúng túng vừa giận, đôi mắt của mông lung rất đẹp, hết sức long lanh, hết sức mê người.

      " cho !" Đưa lòng bàn tay trắng noãn ra che cái miệng của , chỉ sợ lại ra những lời thể nghe nổi.

      " , vậy trực tiếp làm!" Kéo tay của xuống, cái miệng của vậy mà lại gặm cắn lòng bàn tay , cái loại cảm giác vừa ướt vừa nóng đó khiến Ngưng Lộ sợ hãi.



      " được ăn tay của em. . . . . ."

      "Vậy ăn nơi khác?"

      "Sở Mạnh, được. Bụng của em rất đói, đói lắm rồi. . . . . ." Mắt thấy sắc lang nơi khác tìm khác, Ngưng Lộ nhanh chóng ôm cổ để cho động đậy, tiếng làm nũng rất vang lên trong ngực , kia giọng mềm mại kia như muốn đánh vào nơi mềm yếu trong trái tim , khiến ngoại trừ đồng ý cầu của chẳng thể làm gì khác.

      "Vậy cũng đói bụng làm sao bây giờ?" Người phụ nữ này là muốn ăn sạch . Chỉ có thể đè nén “cứng rắn” của xuống.

      "Sở Mạnh, Sở Mạnh, chúng ta ăn gì trước được ?" gọi tên khẽ. Bây giờ là ban ngày, mặc dù trong phòng chẳng khác nào buổi tối, nhưng ánh sáng từ đèn ngủ vẫn có thể chiếu thấy bụng , còn chưa muốn cho biết chuyện có đứa .

      Vì chuyện này nằm trong dự định của họ, trước khi còn chưa làm trái tim , muốn cho biết. cần biết kết cục của bọn họ ra sao, nhất định sinh đứa con này ra.

      muốn “, vẫn nên đợi tắt hết đèn rồi . Cũng may bây giờ là mùa đông, quần áo giữ ấm còn mặc người, nếu như là mùa hè quần áo người sớm bị xé nát rồi. Cũng chẳng biết sao với chuyện này lại chẳng có chút kiên nhẫn? Mỗi lần đều kích động và trực tiếp như vậy.

      Nếu thích làm chuyện này như vậy, vậy tìm người phụ nữ khác ? Cảnh tượng đau lòng nhiều năm trước xuất lần nữa trong đầu, lại dám sau khi kết hôn còn tìm người đàn bà khác, vẫn chưa xong, khi về còn phách lối với tìm người khác! Còn có người vô liêm sỉ và quá đáng vậy ?

      Vốn còn học làm nũng, người nào đó bắt đầu khó chịu, rồi lại dám mở miệng hỏi . Sao mà hỏi được chứ? Chuyện qua nhiều năm rồi mà vẫn còn tính toán chi li có phải quá muộn rồi ? Khi đó phải ước gì cách càng xa càng tốt sao? Tại sao lại cố tình nhớ chuyện này như thế chứ? Lòng dạ đàn bà hẹp hòi!

      Cảm giác được thân thể mềm mại trong ngực ràng cứng ngắc, Sở Mạnh nâng mặt lên: "Sao lại mất hứng? phải đói bụng sao? Chúng ta ăn cái gì được ?"


      Bây giờ ở Luân Đôn là 4 giờ chiều, buổi sáng máy bay hạ cánh, chạy thẳng tới phòng làm việc của , sau đó lại vì vấn đề ở đâu mà giằng co hồi lâu, cuối cùng ngay cả bữa trưa cũng ăn . . .

      Chỉ là, tức giận sao? Mới vừa rồi còn vui vẻ sao bỗng nhiên lại tức giận chứ? Phụ nữ là khó hiểu!

      "Quần của em rách rồi, sao đây?" Lúc này phải kiếm cớ rồi.

      "Chỉ vì cái này mà tức giận? Đợi mua cả tủ bồi thường cho em. Có được ?" Từ trước đến giờ, người đàn ông này có gì kiên nhẫn gì lúc này lòng chỉ muốn dụ dỗ trong ngực vui vẻ.

      Người xưa châm chọc Chu U Vương ngu ngốc, có năng lực, chỉ vì nụ cười của người đẹp mà phong hỏa giỡn chư hầu [*]; có lẽ từ vị trí người đàn ông đối với người phụ nữ mình , chỉ là vì muốn cho vui vẻ mà thôi.

      " ra ngoài . Em muốn thay quần áo!" Tay đẩy thân thể vẫn nhúc nhích của .

      " ở bên ngoài chờ em được ?" Nếu là lúc trước, vị nào đó đoán chừng lại muốn nổi điên. Nhưng hôm nay lại trở nên cực kỳ dễ chuyện, đến nỗi Ngưng Lộ cho rằng đó là người nào đó giống ngoại hình mà thôi.

      Tam đại tuyệt chiêu của A Tự rất có tác dụng! ngàn vạn lần được để nắm điểm yếu!


      Từ trong hành lí lấy quần ra thay, treo hết quần áo lên móc, lại tốn mấy phút rửa mặt Ngưng Lộ mới ra ngoài.

      Nhưng vào phòng khách lại thấy bóng , quay vòng phát cánh cửa khép hờ, vậy ở đâu chứ?

      Ngưng Lộ tới, còn chưa tới cửa nghe dùng tiếng chuyện điện thoại, tốc độ quá nhanh khiến Ngưng Lộ nghe hiểu gì cả, chỉ biết đại khái bàn giao công việc mà thôi, cụ thể là chuyện gì nghe hiểu. Mặc dù tốt nghiệp đại học, nhưng trình độ văn cũng chỉ tới mức giao tiếp thông thường với người khác thôi.

      xa lạ như vậy khiến Ngưng Lộ bắt đầu tự ti! Cúi thấp đầu, cứ như vậy đứng bên cửa. ra trước kia hề hiểu . Bây giờ hiểu chỉ khiến càng thêm khổ sở!

      Trước khi câu: "Tôi muốn bắt đầu lần nữa có được ? Muốn tìm người phụ nữ có thể giúp tôi trong công việc được sao?" Như có kim đâm vào tim, ở bên giúp gì được sao? Hơn nữa chỉ mang đến phiền toái cho mà thôi, có phải ?

      "Ngưng Nhi, sao vậy?" Cúp điện thoại, Sở Mạnh ra ngoài, lại thấy đứng ở đó. Dáng hình đơn, đứng lẳng lặng trong gian gần 200 mét vuông làm nhìn thấy đau lòng, chỉ muốn ôm vào trong ngực an ủi.

      tốt, biết rất ràng mới đến lại gọi điện thoại lâu như vậy, cũng để ý tới . Nhưng công ty có mấy chuyện quan trọng, phải giao phó ràng, Cũng phải báo cho A Chính bên kia tiếng. Bởi vì đến nên tính nghỉ mấy ngày để chơi với .

      "Sở Mạnh, xin lỗi! Xin lỗi !" Lồng ngực ấm áp mà quen thuộc như vậy lại làm lòng càng chua xót hơn.

      "Ngưng Nhi, yên sao lại khóc? cần xin lỗi với ! Được ?" ngừng lau những giọt nước mắt ngừng chảy kia, trong lòng thở dài. Tại sao khi ở bên lại luôn khóc? Chẳng lẽ thể mang lại hạnh phúc cho sao?


      ----------------

      Chú thích :

      [*] Phong hỏa giỡn chư hầu: liên quan đến việc sủng ái Bao Tự của Chu U Vương.
      Chu U vương trọng dụng Quắc công Thạch Phủ, cho cầm quyền chính trong triều. Thạch Phủ ham lợi, thường xu nịnh U Vương, đón ý vua, mọi người trong triều đều ghét.
      Chu U Vương có hoàng hậu họ Thân, sinh được thái tử Nghi Cữu. Năm 779 TCN, Bao Quýnh bị tội với Chu U vương, bèn dâng lên ông mỹ nữ là Bao Tự. Chu U Vương sủng ái Bao Tự. Bao Tự sinh được con trai là Cơ Bá Phục.
      Bao Tự, U vương muốn phế bỏ Thân hậu và thái tử Nghi Cữu để lập Bao Tự và Bá Phục.
      Bao Tự rất ít khi cười. U vương tìm mọi cách để làm Bao Tự cười nhưng đều thành. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Theo lời Quắc công Thạch Phủ, Chu U vương sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để cho Bao Tự cười. U vương làm theo.
      Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn lại bình thường, có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì có giặc.
      Từ lần Bao Tự cười, U vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 85: Theo Đuổi Em Có Được ?
      Phần 3/5


      Biên tậpChỉnh sửa: ♡ TửQuân♡


      "Sở Mạnh. . . . . . Em. . . . . ." Nước mắt càng chảy càng nhiều, cảm giác mình sắp chết đuối trong dịu dàng của rồi. Sao có thể như vậy chứ? Tại sao lại hoàn toàn khác với người lúc đầu biết? như thế này chỉ khiến thêm chìm đắm thôi.

      "Đừng khóc Ngưng Nhi." cúi đầu hôn nước mắt : "Ở bên cạnh đừng khóc có được ?"

      ngước mắt kinh ngạc nhìn , trong đôi mắt có dịu dàng vô tận, giống như cả bầu trời sao đều trong mắt . Sở Mạnh ngay lúc này khiến lòng càng thêm khổ sở.

      "Nếu như ở bên cảm thấy vui vẻ, vậy ở chung chỗ, nếu như đau lòng cũng cần miễn cưỡng bản thân được ?" Nếu như nhiều năm sống cùng cũng thể làm vui vẻ, vậy bây giờ miễn cưỡng ở chung chỗ cũng vui vẻ.

      sớm hiểu, quá rồi! Cưỡng cầu cho tới bây giờ đều thành. Cho nên lựa chọn buông tay để vui vẻ, nhưng ràng buông tay, tại sao lại muốn xông vào cuộc sống ? đến đây lại vui vẻ, vậy cuối cùng phải làm sao mới đúng? Ngưng Nhi, có thể cho biết làm sao để bước vào tim em ?


      Sao lại săn sóc, dịu dàng đến thế?

      Ngưng Lộ vùi cả khuôn mặt vào trong ngực , ôm chặt , cách nào khống chế mình khóc lên. Khóc đến sức cùng lực kiệt, khóc đến thút thít cách nào dừng lại.

      ôm , dỗ cũng an ủi nữa, cứ như vậy ôm . Nhưng lúc này, Ngưng Lộ lại cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có, khi trong ngực , rất an tâm! Chỉ muốn cứ như vậy ôm , mãi mãi buông tay.

      "Sở Mạnh, em trả hết lại tài sản cho có được ?" Rốt cuộc khóc đủ Ngưng Lộ ngẩng đầu nhìn . Ban đầu cũng phải muốn tiền của , chẳng qua là giận mà thôi. Như vậy giữa bọn họ có thể bình đẳng với nhau , ít nhất nhìn phải loại phụ nữ hám tiền.

      "Đứa ngốc. cho thứ gì chưa bao giờ lấy về." Sở Mạnh dở khóc dở cười, chẳng lẽ khóc uất ức như vậy là vì chút chuyện này sao? đưa tay lau nước mắt vươn mi : "Những thứ đó đối với chút cũng quan trọng. có thể kiếm về gấp trăm lần. Những năm này ở cạnh , em vui vẻ biết . đối với em cũng coi như chẳng tốt gì, còn thường xuyên ép em làm chuyện muốn làm. Mặc dù chúng ta chọn ở cùng nhau, nhưng vẫn hi vọng sau khi , em có thể sống mà lo chuyện cơm áo gạo tiền. chỉ là cung cấp thứ có thể cung cấp mà thôi. Nếu như người khác, sáng 9h làm, chiều 5 giờ về rồi nhận lương hàng tháng để nuôi gia đình nhiều khi còn giành nhà giành tiền ngân hàng với em nữa đúng ? Định nghĩa của cải với mỗi người rất khác nhau."


      Còn có thể cảm động hơn sao? Còn phải gì nữa chứ? Mắt ngập nước, ở trước mặt , rất yếu đuối, cũng rất dễ dàng khóc, bất kể có phải là có do Bảo Bảo hay . Dán khuôn mặt vào ngực , gò má ướt đẫm ở trong lòng : "Sở Mạnh, nếu chúng ta ở bên nhau, em là gánh nặng của chứ?"

      Sao lại là gánh nặng của đây? Cho dù là gánh nặng, cũng là gánh nặng ngọt ngào! chỉ sợ muốn làm gánh nặng của . Đời này, chỉ cần có , thế giới của đủ hạnh phúc rồi!

      "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?" Lần nữa nâng mặt lên.

      "Công việc của , em hiểu, em chẳng giúp được gì cả." Nhìn đôi mắt sáng của , cuối cùng Ngưng Lộ ra điều mình để bụng nhất.

      "Có đàn ông hi vọng bạn đời của mình là thanh mai trúc mã, cùng nhau đương đầu với những mưa gió trong đời, có thể là đôi cùng chung hoạn nạn. Nhưng phải. Nguyện vọng duy nhất của chính là hi vọng em sống cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ bên . vì em xây ngôi nhà thể bị phá hủy cho dù bão gió mưa sa, chỉ cần ở bên trong mỗi ngày chờ về là được." Ngưng Nhi, em đồng ý ở bên vậy ? Đồng ý ? dám hỏi câu này, chỉ sợ đáp án là phủ định, khi đó thể nào chấp nhận nổi.

      suy nghĩ kĩ, chỉ hi vọng có thể sống vui vẻ cùng , vậy là tốt rồi!



      "Vậy sao lần trước còn như vậy?" người bắt đầu tính nợ cũ. có biết vì câu kia mà suy nghĩ bao lâu, khổ sở bao lâu ?

      " cái gì?" cái gì sao?

      "Vậy mà thừa nhận? Trước khi muốn tìm phụ nữ khác? Ghét nhất, lại muốn gạt em nữa!" lại muốn khóc rồi, phải làm sao bây giờ?

      "Ngưng Nhi, xin lỗi. Chẳng qua là lúc đó tức giận thôi." Tức giận mà có thể làm tổn thương người khác vậy sao? Nhưng mà hình như cũng rất nhiều lời tổn thương ?

      "Sở Mạnh. Tại sao, tại sao lại tốt với em như vậy?" đối xử tốt với , vẫn biết. Chẳng qua là trước kia hiểu tim mình nên vẫn kháng cự. Nhưng qua nhiều năm như vậy vẫn thay đổi, như thế sao có thể cảm động chứ?

      "Ngưng Nhi. . . . . ." ôm vào lòng, ôm chặt, muốn gì rồi lại thôi.

      Nếu , xin , đạo lý đơn giản cỡ nào, tâm tư của , tình cảm của cho tới bây giờ đều rất ràng, nhưng trước mặt lại ra lời. Ngưng Nhi, đó là vì em, rất rất em! đến còn giới hạn thấp nhất, đến biết phải làm sao mới có được em.



      "Sở Mạnh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được ?" trả lời vấn đề này, đáp án của là gì? lại dám hỏi cũng sợ truy cứu, nếu như đáp án là thể cách nào chấp nhận được.

      "Được!" Sao lại được chứ? Đây là vẫn khát vọng duy nhất của . chung quy lại là YES! Ngưng Nhi của cuối cùng hiểu tấm lòng rồi sao?

      "Vậy theo đuổi em có được ?" Lúc bắt đầu bọn họ làm tổn thương nhau. Khi đó trong lòng còn cất giấu bóng hình người con trai khác, lúc này chỉ muốn lấy thân phận Quan Ngưng Lộ hoàn toàn mới xuất trước mặt , để có thể hiểu , có thể theo bước chân , tay nắm tay cùng nhau vượt qua tháng ngày.

      Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già ra khó khăn như vậy đúng ?

      Sở Mạnh, chúng ta cùng nhau cố gắng, được ?

      "Được!" Tay ôm em chợt cứng đờ, nhưng vẫn cúi đầu chữ: "Được."




      Theo đuổi, phải làm sao đây?

      Sở Mạnh chưa có từng nghĩ tới phải theo đuổi như thế nào. Nhưng khi đáp ứng tới 10 phút lập tức xuất vấn đề.

      Chờ vất vả dỗ khóc nữa, thay xong quần áo để ra ngoài ăn cái gì, thế nào cũng chịu .

      "Ngưng Nhi, bên ngoài ăn làm sao bây giờ?" dùng toàn bộ kiên nhẫn để hỏi nguyện vọng của .

      "Sở Mạnh, chúng ta ở nhà ăn có được ?"

      Ngưng Lộ kéo ống tay áo , ngẩng đầu lên nhìn lại nhíu mày theo thói quen. tham lam nhìn người đàn ông cao lớn, chẳng thua kém gì đàn ông phương Tây trước mắt.

      quả chính là kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế! Cao it nhất 185 cm, thân thể cường tráng mà bền chắc, áo khoác ngoài màu đen mặc người càng làm nổi bật lên khí chất khác người trong .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :