1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Được Gọi Tôi Sở Đại Ca



      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      Mệt quá, đầu là đau, thân thể mềm nhũn! Khi Ngưng Lộ tỉnh lại còn chưa mở mắt ra, đầu óc tự động truyền tới cảm giác mệt mỏi.


      Đây là đâu? vất vả mới mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, rèm cửa sổ che tốt ánh nắng làm cho trong phòng mờ mờ tối chỉ còn lại chiếc đèn ngủ ở đầu giường chiếu rọi ra ánh sáng yếu ớt, bày trí đơn giản mà lạnh lẽo xem ra hẳn là nơi ở của đàn ông. Đàn ông? Đầu óc Ngưng Lộ chợt tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn người chỉ có chiếc áo sơ mi đàn ông rộng dài che tới đầu gối.


      Ngày hôm qua. . . . . . Ngưng Lộ nhớ lại ngày hôm qua, Sở Thành tìm Sở Mạnh muốn ta bỏ qua cho công ty của ba, nhưng ta lại thiếu chút nữa cưỡng bức ; nhớ tới Sở Khương dịu dàng ôm với tất cả còn có ; nhớ tới đêm đen như mực bất chấp mưa to gió lớn chạy đến nhà họ Sở lại nghe được ba mẹ Sở đồng ý cho Sở Khương giúp ba; nhớ tới trong mưa to có người đàn ông ôm lấy sắp té xỉu, mà đáp ứng với người đàn ông đó làm người phụ nữ của ta . . . . .


      Vậy đây hẳn là chỗ ở của ta? nhìn qua chiếc gối ở bên cạnh có dấu vết lõm xuống, ràng chứng minh từng có người ngủ, còn là thiếu nữ đơn thuần vô tội nữa, còn là người con dịu dàng như nước trong mắt Sở Khương nữa. Tim Ngưng Lộ đau đớn giống như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, vẫn phải tới bước này sao? Sở Khương, người con trai dịu dàng như ngọc cùng trải qua những năm tháng tuổi trẻ làm sao có thể từ bỏ đây? Nước mắt như vô ý thức chảy ướt mặt.

      Sở Khương. . . . . . Sở Khương. . . . . . Ngưng Lộ rốt cuộc nhịn được cắn chăn khóc rống, khóc đến quên hết tất cả, khóc đến ngay cả cửa phòng bị người ta đẩy vào lúc nào cũng biết.


      Sở Mạnh sáng sớm thức dậy liền gọi điện thoại về công ty dặn dò công việc ngày hôm qua vẫn chưa xong, quay về phòng thấy còn chưa tỉnh lại nên đến thư phòng xem biên bản họp của chi nhánh công ty, cho đến khi dường như nghe được trong phòng có động tĩnh mới qua xem. Nhưng sang đây xem lại nhìn thấy kia ngã giường khóc đến đau lòng. Ghét đến vậy sao? Sáng sớm thức dậy khóc thành ra như vậy? Đúng vậy, nên hận mới đúng, nhưng thể buông tay để , ghét ghét ! quan tâm.


      " còn muốn khóc bao lâu?" Sở Mạnh tới bên giường ngồi xuống, muốn đưa tay nắm vai . có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, biết làm sao an ủi người khóc. Nhưng tay ở giữa trung bởi vì xoay người lại như cố ý né tránh , để cho đụng. Thái độ quá mức ràng của làm tim thấy khó chịu.

      “Quan Ngưng Lộ, nếu khóc đủ rồi bây giờ chúng ta chuyện chính.” Người đàn ông dịu dàng như nước đêm qua đeo lên lớp mặt nạ của ta, khôi phục lại thành người đàn ông bình tĩnh, chín chắn trước mặt mọi người.


      Ngưng Lộ cắn góc chăn, mặt nước mắt loang lổ, vẫn chưa muốn để ý tới .

      "Nếu như còn lên tiếng, tôi coi như chưa từng với tôi chuyện tối hôm qua. Tôi rất bận, có thời gian lãng phí với . Nếu khóc đủ rồi, mặc quần áo tử tế rời khỏi nhà tôi." Tâm trạng Sở Mạnh bực bội, còn đủ kiên nhẫn.

      "Sở. . . . . . Sở đại ca." Nghe được tiếng bước chân xa, Ngưng Lộ ngẩng đầu. Xác định mình quen gọi tên , cho nên dám cao ngạo. Dù sao cũng có việc cầu cạnh .

      "Tôi rồi, cho phép gọi tôi Sở đại ca nữa. Lần sau còn gọi sai, xem tôi trừng phạt như thế nào!" Sở Mạnh quay trở lại bên giường, tay nắm chặt cằm ép ngẩng đầu. Từ khi bọn họ quen biết tới nay vốn là như vậy. tránh, cương quyết cho tránh.


      Đôi mắt khóc tới đỏ, còn có lông mi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô làm cho người ta thoạt nhìn muốn hung hăng đè dưới thân ức hiếp phen. Mà vì vặn vẹo mà áo sơ mi to lộ ra bầu ngực xinh đẹp mà đầy đặn. Sở Mạnh đè ở phía lại tự do tự tại nhìn bỏ sót màn này, ràng cái gì cũng làm nhưng lại khiến toàn thân có phản ứng giống như là tám trăm năm qua chưa thấy phụ nữ vậy.

      tránh ra, tôi muốn đứng lên!” Khi Ngưng Lộ nhìn thẳng vào mắt lại thất bại. Ánh mắt giống như muốn đem ăn tươi nuốt sống vậy, làm rất sợ hãi.

      “Đây là thái độ nên có của khi nhờ vả người khác sao?” Sở Mạnh vẫn đứng lên, ngược lại lại dùng sức đè . Ngưng Lộ kịp kêu lên thành tiếng, hôn lên cái miệng hồng hồng của . Đầu lưỡi ngang ngược muốn cạy đôi môi đóng chặt của ra, nhưng vẫn luôn ngậm chặt miệng để cho được như ý. Mắt thấy tay Sở Mạnh từ bắp chân bóng nhẵn của vuốt ve lên gần đụng tới nơi nhạy cảm nhất, Ngưng Lộ rốt cuộc mở cái miệng ra, mà tất nhiên bỏ qua cơ hội này, cái lưỡi vào miệng mút vừa đau vừa tê. Muốn đối phó bé cái gì cũng biết, có rất nhiều cách.


      Bị thân thể nặng nề của đè, rất khó chịu, sắp thở nổi. thể phản kháng cũng dám, sợ đổi ý. Nụ hôn mạnh mẽ của giống với cái hôn dịu dàng Sở Khương dành cho . Sở Khương, cái tên đó thoáng qua trong đầu , trong lòng lại đau xót.

      Ngưng Lộ biết trong lúc vô ý thức mình kêu lên.

      Cho dù có nhiều ham muốn bao nhiêu nhưng khi nghe người phụ nữ dưới thân mình kêu tên người đàn ông khác ai chịu được. giây trước đôi mắt Sở Mạnh chứa ngọn lửa dục vọng hừng hực bây giờ lại rất lạnh lẽo. dùng sức đẩy ra đứng dậy, hề nhìn tới người phụ nữ nửa thân trần nằm giường cái.


      "Mặc quần áo tử tế rồi đến thư phòng của tôi." xong cũng quay đầu lại rời .

      "Sở. . . . . ." Ngưng Lộ muốn mở miệng, biến mất ở cửa ra vào.

      Kéo lại quần áo người, Ngưng Lộ đứng dậy muốn tìm quần áo của mình, lại phát quần áo vẫn còn trong máy giặt. Bảo phải mặc cái gì mới được đây? Ngưng Lộ chân trần đến bên tủ treo quần áo mở ra, bên trong đều là quần áo của , trừ áo sơ mi quần tây vẫn là áo sơ mi quần tây. Được rồi, miễn cưỡng mặc áo sơ mi của nhưng cũng thể mặc quần chứ? Nhưng chiều cao hai người chênh lệch quá lớn, quần của cố thể đem ra làm quần áo rồi.



      Ngưng Lộ khổ não đứng bên tủ quần áo quên mất thời gian trôi qua. Cho đến khi thanh lạnh đến thể lạnh hơn lần nữa vang lên ở cửa ra vào: “ muốn mò tới lúc nào?”

      Sở Mạnh ở thư phòng đợi nửa tiếng, người phụ nữ đó vẫn đến. Bất mãn trong lòng lại chồng chất thêm càng nhiều, rốt cuộc thể nhịn thêm nữa, quay về phòng. muốn xem mặc quần áo sao lại lâu như vậy?


      Chiếc quần Ngưng Lộ cầm tay theo tiếng mà rơi xuống, hai cái chân mảnh khảnh trắng noãn cứ như vậy mà lộ ra trước mặt Sở Mạnh. Mặc dù có chiếc áo sơ mi dài tới gối che khuất lại ngăn được ánh mắt nóng rực của . Đó là ánh mắt của người đàn ông nhìn người phụ nữ.

      "Tôi tìm được quần thích hợp!" Giọng Ngưng Lộ gần như run rẩy.

      Sau đó cửa bị đóng mạnh lại Ngưng Lộ mới dám ngẩng đầu, ta lại đâu rồi?


      tiếng sau, Sở Mạnh mở cửa ném vào túi quần áo lớn.


      “Tôi hạn cho trong mười phút phải mặc xong ra ngoài.” Đó là chiếc váy màu vàng nhạt, tươi mát mà thanh lịch. Ngưng Lộ ướm thử. Là kích cỡ của mình. ta làm sao biết mặc size bao nhiêu? Càng làm cho mắc cỡ đỏ mặt là ngay cả đồ lót cũng có đủ, người đàn ông sao lại dám mua những thứ như vậy?


      có nhiều thời gian để suy nghĩ, ta chỉ cho mười phút. Sợ rằng người đàn ông có kiên nhẫn đó chờ lâu thêm chút nữa muốn lên tiếng rồi. Mặc dù thời gian họ quen biết bao lâu nhưng Ngưng Lộ biết là người đàn ông có kiên nhẫn chờ phụ nữ, giống Sở Khương có thể đứng dưới lầu đợi từ tiết đến khi tan học. Sở Khương, trong lòng lại đau xót. Sau khi cùng hai chuyện xong phải liên lạc với chứ? Nhưng nên thế nào đây? đống tơ rối làm bỏ cũng được mà để ý cũng xong?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Hợp Đồng



      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân



      "Ngồi." Sở Mạnh đứng bên cửa sổ đằng sau bàn sách, đưa lưng về phía cửa. Nghe được tiếng bước vào, cũng quay đầu lại nhìn , chỉ lạnh lùng chữ "Ngồi".

      Ngưng Lộ theo lời ngồi xuống, sau đó vẫn tiếp tục yên lặng, yên tĩnh làm cho tim bắt đầu đập loạn chẳng theo quy luật nào cả. phải là ta muốn chuyện với sao? Tại sao sau khi bảo ngồi xuống lại lời nào?


      Sở Mạnh quay người lại, phủi phủi khói tay, ánh mắt lợi hại giấu ở bên trong tròng kính. đợi, đợi chủ động mở miệng điều kiện. mặc bộ âu phục này cực kỳ hợp, cảm giác rất thần tiên, tựa như nàng tiên nhảy múa dưới ánh trăng nhiều năm qua vẫn luôn khắc sâu trong đầu thể nào quên được. Mà nàng tiên này từ nay về sau chỉ thuộc về mình mà thôi.

      vội, người vội nên là mới đúng, là có chuyện muốn nhờ vả . Sở Mạnh nhìn cắn chặt môi dưới, khóe miệng tự chủ được cong lên. Mới như vậy ngồi yên rồi sao? Thiếu kiên nhẫn như vậy làm sao chuyện với . Dù sao cũng mới 20, tuổi còn .


      "Sở. . . . . . phải muốn chuyện với tôi sao?"

      Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của , rốt cuộc Ngưng Lộ ngồi yên giọng mở miệng. Hai chữ Sở Mạnh vẫn mở miệng gọi được, vậy dứt khoát gọi.

      muốn với tôi thế nào?” Sở Mạnh tới, nhấn điếu thuốc xuống gạt tàn rồi ngồi xuống đối mặt với , vô cùng bình thản.



      “Hôm qua tôi đồng ý với rồi, công ty ba tôi khi nào có thể bắt đầu làm việc trở lại?” Ngưng Lộ nghĩ đến công ty của ba đóng cửa ngừng sản xuất mấy ngày rồi, còn nhanh mở cửa công nhân đều hết. Mà cũng còn rất nhiều chuyện cần phải làm, phía mẹ và luật sư Bạch vẫn còn ở bệnh viện chờ tin tức của , từ chiều hôm qua đến giờ mất tích hơn 20 tiếng, nhất định mẹ rất lo lắng? Còn Sở Khương có phải cũng tìm thấy ? Trong lòng nặng nề giống như đeo quả tạ ngàn cân sắp thở nổi.

      “Chúng ta đăng ký xong tôi gọi thư ký lập tức mang hợp đồng mới chuyển qua công ty ba .” phải muốn gả cho sao? Vậy làm như mong muốn, cưới . chẳng những muốn kết hôn với mà còn phải cử hành hôn lễ long trọng, để cho mọi người đều biết chính là người vợ Sở Mạnh danh chính ngôn thuận cưới về. Nhưng trước khi có được danh phận chính thức chỉ có thể làm chuyện nắm chắc.

      “Trước có được ?” Ngưng Lộ hoảng sợ, nhanh như vậy vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.


      “Có thể, chỉ có điều. Chờ khi nào đồng ý khi đó công ty ba mới mở lại." Sở Mạnh cười lạnh. Muốn chơi với ? bé, còn quá non.

      " ... ........." Ngưng Lộ nghĩ tới ta lại đáng ghét như vậy.

      " cầu của tôi ở hợp đồng này. xem nếu đồng ý ký tên. Chúng ta lập tức đăng ký. Sau đó buổi chiều công ty ba có thể bắt đầu làm việc." Sở Mạnh đem bản sao văn kiện hợp đồng kết hôn mà buổi sáng gọi thư ký fax cho ném cho .


      Ngưng Lộ nhận lấy tờ giấy mỏng, điều kiện nhiều lắm chỉ có điều mỗi điều đều làm cho người ta giật mình.

      Điều thứ nhất chính là phải đăng ký trước, công ty của ba có thể bắt đầu làm việc lại.

      Điều thứ hai muốn phân giới tuyến với Sở Khương, được tiếp tục qua lại. Điểm này cần ta cũng làm được? Ngưng Lộ cười khổ, có tư cách thêm gì nữa rồi. Sau đó là nghĩa vụ vợ chồng sau khi kết hôn phải thực , cũng đặc biệt chú thích phải tình huống đặc biệt thể từ chối . Điều đáng sợ nhất là khi cho phép của , được phép tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào?Đây là điều kiện gì, hạn chế tự do thân thể? Còn buồn cười hơn nữa là người của , tim của chỉ có thể nhớ người đàn ông là ? Thân thể , thể làm chủ rồi, nhưng còn tim? ta muốn sao? Khi đồng ý lấy , tim của cũng còn rồi. Nhưng điều kế tiếp là tiền chu cấp linh tinh cho , Ngưng Lộ muốn nhìn nữa.


      ta sao cứ vậy . Ngưng Lộ ý kiến, cầm bút bàn lên muốn ký tên, mới nhớ tới có điều dường như ta quên thêm vào, chính là việc học của còn chưa hoàn thành, muốn bởi vì kết hôn mà bỏ dỡ. Nhưng ta đồng ý cho tiếp tục học sao? Mặc kệ, hay là hỏi thử xem sao.


      "Sao lại ký?" Sở Mạnh bỏ sót chút biểu cảm mặt . Mà tin đề cập cầu, nhưng chính là muốn chính miệng ra.

      "Tôi có thể cầu của tôi chứ?" Ngưng Lộ nhìn thẳng , phát ra vẻ mặt cũng đáng sợ như ngày hôm qua ở phòng làm việc, từng giây từng phút muốn ăn sạch ngụm, thậm chí có thể lúc này ta rất dịu dàng. Vậy có phải là có thể nêu ra nhiều hơn vấn đề ? Người đàn ông này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn làm ảo thuật, tốt hơn hết là đừng tiếp tục suy đoán tâm trạng của ta.

      " !" Sở Mạnh ngửa về sau, hai tay ôm ngực nhìn . cho , nhưng có nghĩa là đồng ý, phải xem tâm trạng của như thế nào.


      "Tôi muốn sau khi kết hôn vẫn có thể tiếp tục học. Được ?" Ngưng Lộ nhìn trả lời cũng phản đối, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm khắc cũng rời, trong lòng khẩn trương. Cái cầu này rất quá đáng sao? So với những điều kiện người thần đều phẫn nộ điều kiện của chẳng qua chỉ là hạt cát sao?

      "Còn nữa ?" Sở Mạnh đáp, hỏi ngược lại, có gì muốn tốt nhất lần ràng, tránh cho về sau phải trả lời từng cái.

      Ngưng Lộ bị dáng vẻ dễ bàn của hù sợ, cái này có cạm bẫy đây? Người đàn ông trước mắt này căn bản phải là Sở Mạnh mà biết!


      "Tôi cho cơ hội , lần đem toàn bộ cầu ra. Mười phút sau tôi chở về lấy chứng minh thư, sau đó chúng ta Cục Dân chính đăng ký. Nếu như muốn , vậy chúng ta lập tức lên đường." Sở Mạnh thấy còn ngẩn người, làm bộ muốn .

      "Chờ chút!" Ngưng Lộ ngồi yên, đứng lên, hai tay nắm chặt góc váy, đây là động tác khi căng thẳng có. Sở Mạnh nhìn lời nào.

      "Trừ muốn học, tôi muốn sau khi kết hôn phải sinh con quá sớm, còn có tôi muốn hôn lễ của chúng ta đơn giản chút được chứ? Nếu như có thể, tốt nhất là đừng để cho ba mẹ tôi biết." Bây giờ đợi tới bao giờ? Ngưng Lộ nhận ra còn có cơ hội nào tốt hơn cho .


      " có thể điều kiện nhưng có đồng ý hay là ở tôi." Sở Mạnh tới trước mặt nửa ngồi, hai tay đặt lên bả vai mảnh khảnh của , Ngưng Lộ thậm chí có thể cảm giác được mỗi nhịp hô hấp của .

      ".... ...... ..." Ngưng Lộ nổi đóa, tên này làm sao vậy? Vậy chẳng thà đừng để ? Cho tia hy vọng rồi lại tự tay hủy diệt. đùa với sao? Nhưng chẳng còn cách nào khác.

      "Quan Ngưng Lộ, phải biết, bây giờ là tôi quyết định. Chuyện học sau khi kết hôn có thể thương lượng. Về phần sinh con, quyền quyết định cũng ở tôi phải ở , tôi muốn sinh phải sinh, tôi muốn sinh nghĩ cũng cần nghĩ. Về phần hôn lễ, tôi là con trai trưởng nhà họ Sở cũng là người phụ trách Sở Thành, thể lén lút kết hôn. Tôi muốn tất cả mọi người đều biết, là vợ của tôi! cứ chờ làm dâu xinh đẹp của tôi là được."


      Càng nghe sắc mặt Ngưng Lộ càng trắng, cũng biết, cho được như ý nguyện. Vốn còn nghĩ người đàn ông như ta đối với cái gì cũng hiểu như có tình cảm, chẳng qua là cảm thấy mới lạ mà thôi. Có lẽ sau khi kết hôn vài năm ta cảm thấy mệt mỏi, còn có cơ hội rời . nhất định có cách làm cho ta chán , nhất định. cần đem cả cuộc đời của mình bán cho ác ma. Dù còn duyên phận với Sở Khương, vẫn muốn rời khỏi ta, bắt đầu lại cuộc sống mới của .



      Sở Mạnh nghiền ngẫm nhìn vẻ mặt của . Hừ! Muốn lén lút kết hôn, muốn có con? Hay là muốn nối lại duyên phận với Sở Khương? Xuống địa ngục mà chờ ! Dù chết cho được như ý nguyện, Quan Ngưng Lộ, đời này cũng đừng nghĩ thoát khỏi tôi. Tay vai dùng sức nắm chặt lại.

      " cần, đau quá!" Ngưng Lộ cau mày.

      "Nếu như còn chuyện gì khác chúng ta phải lên đường. cần lộ ra bộ dạng bất mãn. Sở Mạnh tôi cưới phải là biết cười, cười.... ...." Hai tay Sở Mạnh đặt hai bên gò má kéo, kéo tới khi cho là da mặt mình sắp rách ra. Dưới tình huống như thế, người phụ nữ nào còn có thể cười được.

      Rốt cuộc, Ngưng Lộ nở nụ cười miễn cưỡng cũng được cho là vui vẻ.


      Ác ma tạm thời buông tha cho khuôn mặt , xoay người thẳng ra ngoài. Ngưng Lộ lại dám ngừng lại phút, theo sát phía sau .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Tại Sao Là Tôi?



      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân




      Ngưng Lộ lên xe nhìn gò má lạnh lùng của , muốn lại thôi. phải cùng người đàn ông xa lạ kết hôn, bảo sao lại căng thẳng chứ? Nhưng vì sao nhất định phải là ? Chẳng lẽ ta thích ? Ngưng Lộ tin. Mặc dù biết mình xinh đẹp (Ling:Ngưng Nhi tự tin ghê, xuống giùm cái đu dây điện coi chừng bị điện giựt đó), nhưng chỉ có xinh đẹp thôi sao? Người đàn ông xuất chúng nổi bật như ta quen biết bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp chứ? Như coi là cái gì? Sao lại buộc tới bước này? còn có thể hối hận sao? Ngưng Lộ khinh bỉ bản thân, tới bước này còn nghĩ đến vấn đề này.

      Sở Mạnh vừa lái xe, khóe mắt thỉnh thoảng thấy đưa mắt nhìn , giống như là có điều gì muốn hỏi mà dám lên tiếng vậy.

      "Muốn cái gì ." Sở Mạnh chủ động mở miệng.

      có thể hỏi sao? Ngưng Lộ có chút tin dễ như vậy.

      "Cho cơ hội hỏi, hỏi đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy." Sở Mạnh tập trung lái xe cũng quay đầu nhìn , điều này làm Ngưng Lộ yên tâm ít.

      "Tại sao là tôi?" Cúi đầu hỏi. có người phụ nữ nào quan tâm, biết rất ràng ta muốn thể nào là thích , nếu như chỉ vì quan tâm đến nhan sắc, ta thể nào đồng ý cưới mình. Bên ngoài có biết bao nhiêu phụ nữ bất kể vóc dáng hay tướng mạo đều hơn , cần gì nhất định phải là ? Cho dù là có chuyện cầu xin ta.

      "Tại sao thể là ?" Sở Mạnh cũng trả lời thẳng vấn đề của . Có lẽ là vì lần đầu tiên nhìn thấy , bóng dáng tự nhiên đó khắc sâu vào đầu , cũng có lẽ vì thân hình bé yếu ớt và ánh mắt kiên quyết kia trong màn mưa hấp dẫn . Nhưng là người kiên cường, tự chủ, dù có thích , lại là bạn của em trai sao tại sao ra tay với . Hết lần này tới lần khác là bạn của Sở Khương, nhất định muốn . Nhưng, cái lý do sâu xa đó có nhất định phải cho biết ? Có cần thiết ? Trong lòng Sở Mạnh như giằng co.

      "Tôi chỉ cảm thấy phụ nữ bên ngoài rất nhiều, lựa chọn của nhất định là tôi, hơn nữa kết hôn là chuyện cả đời." Ngưng Lộ cảm giác mình câu này quá trễ, bởi vì bọn họ ký hợp đồng, còn đường lui sao?

      "Quan Ngưng Lộ, muốn biết sao?" tay thành thạo nhàng chuyển động tay lái, xe lướt nhanh qua khúc quanh đầu đường. Khóe miệng Sở Mạnh nở nụ cười lạnh, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, nhanh đến khiến Ngưng Lộ kịp phát khôi phục lại vẻ mặt bình thường.

      dùng ánh mắt chờ đợi nhìn , là hy vọng muốn biết? Được, chỉ cần tiếp nhận được, vậy ngại cho biết. "Két" tiếng, xe chạy nhanh như bay đột nhiên ngừng lại bên đường, khiến Ngưng Lộ cũng theo quán tính ngã về phía trước, cũng may có thắt dây an toàn bằng bay ra ngoài mất. Tên này sao lại lái xe như vậy?

      " phải muốn biết lý do sao? Ngẩng đầu nhìn tôi , tôi cho biết lý do." Sở Mạnh nhìn người con đó vẫn dám ngẩng đầu, có can đảm hỏi có can đảm nghe sao?

      Sở Mạnh đưa tay nâng mặt lên, đôi mắt hoảng sợ to như nai con nhìn thẳng , bộ dáng điềm đạm đáng như vậy, sao có thể làm cho người ta động lòng chứ? Nhưng ngoài động lòng ra còn muốn cho người khác nếm thử mùi vị mất người thương. biết khi Sở Khương biết hai mình cưới người con nhất làm vợ có cảm giác gì? Ha ha ... ... rất mong đợi.


      "Ai bảo là bạn của Sở Khương chứ? Nếu như phải, có lẽ tôi cũng muốn cưới . Đáng đời, ai bảo xui xẻo, sao lại để tôi đụng phải?" Giọng điệu của càng ngày càng lạnh, tay chế trụ cằm cũng tăng thêm sức.

      " ấy là em trai của mà!" Ngưng Lộ nhịn đau đem điều muốn hỏi ra. Đúng vậy, Sở Khương là em ruột của ta, sao ta có thể máu lạnh như vậy?

      "Quan Ngưng Lộ, hãy nghe cho kỹ, đây là bí mật. Bây giờ tôi cho biết, nếu như dám đem chuyện này ra ngoài, tôi làm cho nhà họ Quan của tất cả đều chết chung." Sắc mặt Sở Mạnh là vẻ mặt khát máu, mà Ngưng Lộ sau khi nghe ta như vậy trong lòng rét run, rốt cuộc ta có ý gì?

      "Sở Khương phải em ruột của tôi, chúng tôi chẳng qua là vừa khéo có cùng người cha mà thôi. Nhưng Sở Khương nó cũng biết. Là mẹ nó hại chết mẹ tôi, biết ba mẹ tôi nhau lại vẫn cố ý quyến rũ ba tôi, cuối cùng ép mẹ tôi thể rời . Lý do của bà ta là gì? Bà ta mang thai con của ba tôi, nhưng bà ấy có nghĩ tới mẹ tôi cũng có thể mang thai? Đáng đời bà ta xui xẻo, con của mình lúc sinh ra thể chất tốt chết yểu giường. Mà tôi cũng hại chết mẹ tôi, bà ấy lúc sinh tôi ra do mất máu quá nhiều. Vừa lúc hai sản phụ cùng ngày sinh cùng bệnh viện, người lớn qua đời, đứa bé mất , dì tôi ôm tôi đến trước mặt ba tôi cho ông ấy biết là tôi là con của ông ấy, trong tình trạng dối gạt dưới, tôi thành con trai trưởng của Sở Vân Thiên và Mộ Bội Vân. Bọn họ là chị em tốt cùng nhau lớn lên lại còn là bạn thân! Vì tranh giành người đàn ông lại đối xử với bà như vậy? tôi có nên làm cho Sở Khương cũng nếm thử chút mùi vị mất người ? Ửm?" Chuyện này là , là 15 năm trước cái người gọi là dì tới trường tìm , cũng đem nhật ký của mẹ cho đọc mới biết. ra người phụ nữ mà mấy chục năm gọi là "Mẹ" cũng phải là mẹ của ? Đứa em trai suốt ngày vẫn theo phía sau gọi " hai, hai" thế nhưng lại phải cùng mẹ sinh ra? Bảo làm sao chịu nổi?

      Mỗi câu của Sở Mạnh đều nặng nề đập vào trong lòng , cách nào tiêu hóa được những chuyện vừa nghe, cũng dám tin đó là ! Trời ạ! Sao lại như vậy?

      "Sợ sao? dám những lời này cho Sở Khương nghe, cứ ! Xem nó có phản ứng như thế nào! Ba mẹ của nó đều là người vô liêm sỉ như vây. Hahaha!" Sở Mạnh buông ra, hiểu tại sao mình lại đem bí mật giấu trong lòng mấy chục năm chưa từng cho bất kỳ ai kể hết cho nghe? Mà cũng tin chắc, dám với Sở Khương? Nhìn sợ đến xanh cả mặt rồi.

      để ý tới Ngưng Lộ bị dọa sợ nữa, Sở Mạnh lần nữa nổ máy xe gào rít mà .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Nước Mắt Của Sở Khương

      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân




      Sau khi Sở Mạnh đưa Ngưng Lộ đến cửa nhà, mình ngồi chờ xe.

      gần 10 phút, lấy cái gì mà lâu vậy? Sở Mạnh liếc mắt nhìn đồng hồ cổ tay, cau mày.


      Sở Khương từ cửa hàng tiện lợi gần nhà họ Quan ra, xa xa nhìn thấy chiếc xe quen mắt dừng ở trước cửa nhà họ Quan? Là xe của hai sao? hai thể nào đến đây chứ? Sở Khương xoa xoa đôi mắt mệt mỏi. Tối hôm qua vì chờ hai về với chút chuyện liên quan tới nhà họ Quan, nhưng ngồi ở phòng khách đợi đến khi trời sáng cũng thấy bóng dáng hai, gọi vào di động ấy luôn ở trạng thái tắt máy. suốt đêm ngủ vì lo lắng cho tình trạng của Lộ Lộ mà bất chấp phản đối của ba mẹ chạy tới đây. Nhưng sáng sớm tới nhà bọn họ nhấn chuông vẫn có người ra mở cửa. Cho đến hơn 9 giờ, giúp việc làm theo giờ của nhà họ Quan mới đến mở cửa. Nhưng người giúp việc nhận ra nên cho vào, liên tục năn nỉ giúp việc giúp vào xem Lộ Lộ như thế nào, mấy phút sau ấy ra Ngưng Lộ có ở nhà sau đó nhốt ngoài cửa.

      lo lắng đến sắp nổi điên, làm sao cũng tìm được . Cách duy nhất chính là chờ đợi. Nhưng vừa tới 10 phút trước cửa nhà họ Quan đậu chiếc xe quen mắt.


      Càng đến gần lòng Sở Khương càng hoảng sợ, có phải là hai ? Đến lúc biển số xe quen thuộc đập vào mắt, Sở Khương xác định trăm phần trăm là xe hai, nhưng sao ấy lại ở đây? Sở Khương cầm chai nước muốn tới phía trước hỏi cửa Quan gia lại mở ra. Người ra đúng là Ngưng Lộ - người mà chờ cả buổi sáng. mặc bộ váy màu vàng nhạt, sắc mặt trông tốt hơn hôm qua nhiều, nhưng vừa rồi sao giúp việc lại gạt có ở nhà? Cũng may tin mà rời , nếu gặp được rồi.



      "Lộ Lộ.... ..." Sở Khương vừa định lớn tiếng gọi , lời còn trong cổ họng lại giống như con bướm trắng bay về phía hai. Mắt thấy sắp lên xe rời , Sở Khương chạy tới.

      "Lộ Lộ, em đâu? rất lo cho em!" Sở Khương ném chai nước cầm tay, muốn lên xe ôm chặt Ngưng Lộ vào trong ngực.


      "Sở Khương? Sao lại ở đây?" Ngưng Lộ kinh ngạc đến quên mất xe còn người đàn ông chờ đăng ký, chỉ đắm chìm trong niềm vui gặp mặt Sở Khương. còn suy nghĩ phải với chuyện này như thế nào tới. Sở Khương, Sở Khương của tới đây, cái ôm của sao mà ấm áp quen thuộc như vậy, nước mắt Ngưng Lộ lại chảy xuống.

      "Lộ Lộ, đừng khóc! Tụi mình tìm hai chuyện." Sở Khương hoàn toàn quên mất hai mình lúc này an vị trong xe khi nhìn thấy đôi tiểu tình nhân ôm nhau, bàn tay đặt tay lái nắm chặt thành quyền, sắc mặt lại biến xanh. Cũng đồng ý kết hôn với , bây giờ còn ở trước mặt ôm nhau như vậy là có ý gì? Khiêu khích sao?

      Sở Mạnh xuống xe dùng sức đóng “rầm” cửa xe, ánh mắt u ám, nhúc nhích nhìn bọn họ. " hai? Sao lại ở đây? Tụi em muốn tìm chuyện đây." Tiếng đóng cửa xe quá lớn làm Sở Khương tạm thời buông Ngưng Lộ ra, tay vẫn còn vòng eo . Đập vào trong mắt Sở Mạnh cũng cực kỳ chướng mắt, hận thể tách bọn họ ra.


      Mà Ngưng Lộ lại hốt hoảng đẩy tay Sở Khương ra, làm sao Sở Khương cũng chịu buông ra. dám ngẩng đầu nhìn Sở Mạnh, ra cần nhìn cũng có thể cảm giác được ánh mắt nổi giận của nhìn mình chằm chằm, hận thể đem mình xé ra làm đôi?

      "Sao lại ở chỗ này? Em hỏi ấy ?" Sở Mạnh đến gần bọn họ, đem vấn đề ném cho Ngưng Lộ. Khẩu khí lạnh lẽo khiến lòng Ngưng Lộ cả kinh. ta sao có thể đem tất cả vấn đề ném cho ? ràng là ta ép , bây giờ lại biến thành lỗi của ? Sao lại có người đáng ghét như vậy? phải làm sao mở miệng với Sở Khương phải cùng người khác kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn lại là ruột của ấy sao? được, lại nghĩ đến những lời ta xe, sắc mặt Ngưng Lộ càng xanh hơn, đầu cũng cúi thấp hơn, chứng minh thư cầm trong tay cũng bị dùng sức bóp đến biến dạng.



      "Lộ Lộ, sao thế? Em cho biết? Cuối cùng xảy ra chuyện gì?" Sở Khương bị giọng lạnh lùng của hai và sắc mặt tái nhợt bất an của Ngưng Lộ hù sợ, trong lòng mơ hồ có đáp án, hai suốt đêm qua về nhà có liên quan đến Lộ Lộ. Mặc dù trước kia bởi vì công việc hai cũng thường về nhà, nhưng trùng hợp như vậy sao? Nhà họ Quan xảy ra chuyện như vậy, Lộ Lộ ngày hôm qua lại nhếch nhác đến thế? dám nghĩ, cũng muốn tin tưởng kết quả như vậy. hai là người sùng bái từ đến lớn, khả năng học tập và làm việc lại càng tốt, thể nào, thể nào.... ........

      "Sở Khương, em.... ....." Lời của Ngưng Lộ bị nghẹn trong cổ họng làm sao cũng thốt nên lời. Mà Sở Mạnh vẫn đứng nhìn lời nào, muốn tự ra.


      " hai, có phải ép ấy hay ?" Sở Khương làm sao cũng nghĩ ra, quay lại chất vấn hai mình.

      " ép ấy cái gì? Em tự hỏi ấy ! Quan Ngưng Lô, tự trả lời xem tôi có ép !" Giọng của Sở Mạnh càng thêm kiên nhẫn, muốn tiếp tục trì hoãn nữa.

      "Lộ Lộ, em cho biết, có phải hai ép em hay ?" Tâm trạng Sở Khương rối loạn.

      "Sở Khương, xin lỗi, xin lỗi.... ..... Là em chủ động cầu ấy kết hôn với em!" Ngưng Lộ dưới áp lực của Sở Mạnh ngã vào trong ngực Sở Khương khóc nức nở.


      "Kết hôn?" Sở Khương tin những gì mình nghe. Dự tính xấu nhất của hai cưỡng bức Lộ Lộ, nhưng bây giờ Lộ Lộ gì? Muốn kết hôn với hai của ? Làm sao có thể? tin, tin Lộ Lộ là người như vậy, cũng tin hai giành bạn với .

      Nhưng mà, nếu phải như vậy, Lộ Lộ sao lại phải khóc thành thế này?

      " hai, nhất định là ép ấy có đúng ? Tại sao lại đối với ấy như vậy? ấy là vợ sắp cưới của em! Tụi em sau khi tốt nghiệp kết hôn! Sao có thể làm như vây?" Sở Khương sụp đổ, tay nắm vai Sở Mạnh buông. tin chuyện như vậy. , Lộ Lộ vì chuyện trong nhà mà kết hôn với hai, bọn họ tính là quen biết, làm sao có thể kết hôn?


      Bọn họ tranh chấp làm nhiều người qua đường ghé mắt nhìn. Sở Mạnh muốn có quá nhiều tranh chấp với em trai ở bên ngoài, dùng sức hất tay Sở Khương ra, Sở Khương lui về phía sau mấy bước. sao có thể là đối thủ của hai chứ? Muốn đánh căn bản là đánh lại hai.

      "Sở Khương, có thời gian giải thích với em nhiều như vậy. Quan Ngưng Lộ, nếu như cảm thấy là tôi ép , có thể lựa chọn lên xe theo tôi." Sở Mạnh thấy Ngưng Lộ ngừng khóc nức nở, bực bội mở cửa xe. muốn thôi, cần gì làm cho toàn thế giới đều cho rằng ức hiếp ? Đầu đau, cho dù mình có muốn ấy có thể như thế nào? Cưỡng bức người phụ nữ tự nguyện có ý nghĩa, thừa dịp bây giờ còn có thể buông tay cách xa chút, đừng bao giờ gặp lại. Buông tay được cũng phải buông.

      "Sở đại ca, chờ tôi. Tôi với , Sở Khương, em xin lỗi!" Ngưng Lộ cúi thấp người xuống, kéo cửa xe ra lên xe. Nước mắt đọng lại ở khóe mắt, muốn tiếp tục nhìn về phía cửa xe.


      " lên rồi có cơ hội quay đầu lại đâu." Sở Mạnh khởi động xe, xe thể thao tới hai giây nghênh ngang rời .


      "Lộ Lộ, quay lại đây! Quay lại đây!" Sở Khương đuổi theo như điên, nhưng làm sao có thể đuổi kịp tốc độ của xe thể thao? muốn tin ngày hôm qua còn nằm trong ngực khóc nức nở hôm nay lại với muốn kết hôn với người khác. tin, tin.... .......

      Cây to ven đường, người đường, xe cộ lần lượt lướt qua trước mắt, tại sao phải như vây? Lộ Lộ của ! phải mất sao? Đau lòng đến thở nổi, ông trời, tại sao lại muốn đối xử với như vậy?

      ràng là trời quang mây tạnh, nhưng bầu trời của sao lại chỉ thấy màu đen? Là trời mưa sao? Tại sao mắt của lại ướt?


      "Tại sao? Tại sao?" Quả đấm nặng nề đánh vào thân cây ven đường, như gào thét tuyệt vọng của . Máu chảy ra, Sở Khương lại cảm giác được đau đớn.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: , Muốn Mạng Của Em



      Biên tập: lingchen
      Chỉnh sửa: Tử Quân




      , muốn mạng của em.

      Sở Khương về đến nhà, đem tất cả những thứ trong phòng có thể đập đều đập nát vẫn thể hồi phục được nội tâm khổ sở. tin chỉ sau đêm mà tất cả đều thay đổi. người là người nhiều năm thương , nâng niu, che chở trong lòng bàn tay, người là người hai nhìn từng bước lớn lên, sao bọn họ có thể liên kết với nhau làm xáo trộn bầu trời của ? hai biết sao? Lộ Lộ chính là sinh mạng của em, ấy sao có thể lấy sinh mạng của em trai mình chứ?

      có Lộ Lộ tính mạng của sao có thể kéo dài? Lộ Lộ, trời chờ em! Lưỡi dao bén nhọn cắt xuống, dòng máu đỏ tươi chảy xuống ra trải giường trắng noãn. Sở Khương nhắm mắt lại, bên ngoài rối loạn yên, tiếng gõ cửa, tiếng quát tháo trong lỗ tai Sở Khương càng ngày càng xa.

      Thiên sứ, là thiên sứ đến đón sao?


      Nhà họ Sở từ xuống dưới rối loạn yên, người giúp việc hiểu nhị thiếu gia bình thường luôn ôn tồn lễ độ như sao mặt lại đau khổ tự nhốt mình trong phòng. Bên trong ngừng truyền đến tiếng ném đồ, lão gia và phu nhân lúc này ra ngoài đường chạy về. Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì! Tất cả mọi người đều cầu nguyện.

      Khi ba mẹ Sở về đến nhà trong phòng còn bất cứ tiếng động gì. Sau khi ở bên ngoài liên tục hét to tên con trai nhưng có tiếng trả lời, bọn họ cũng bắt đầu lo lắng, có chuyện gì xảy ra chứ? Cửa bị khóa bên trong quá chắc làm thế nào cũng mở ra được.




      "Xảy ra chuyện gì?" Mới từ chỗ đăng ký trở về, Sở Mạnh kiên quyết kéo Ngưng Lộ về nhà họ Sở. Ngưng Lộ muốn cũng dám phản kháng . ngày phải đối mặt với chuyện này. Nhưng bọn họ mới vừa vào cửa nhà bị đám người giúp việc luống cuống vây chặt.

      "Đại thiếu gia, ngài nhanh chút lên xem nhị thiếu gia . Cậu ấy tự nhốt mình trong phòng rất lâu rồi. Bây giờ chút tiếng động cũng có, sợ là cậu ấy làm chuyện dại dột."

      "Đúng vậy, mới vừa rồi tôi thấy lúc nhị thiếu gia về giống như rất đau khổ, sau đó trở về phòng đập đồ."

      Đám người hầu loạn hết cả lên.

      Họ gì, Sở Khương nghĩ quẩn? Ngưng Lộ hoảng sợ, tay tự động giãy ra khỏi tay Sở Mạnh, thân thể mảnh khảnh chạy nhanh lên lầu. Ánh mắt Sở Mạnh lạnh lẽo theo sát lên.

      "Hai bác, Sở Khương đâu rồi? ấy sao rồi? Sao rồi?" Ngưng Lộ kinh hoảng đến quên sợ hãi, quên mất mình mới vừa trở thành vợ hợp pháp của Sở Mạnh, có quyền quan tâm đến người đàn ông khác. Nhưng, người đó là Sở Khương, là người con trai cùng trải qua biết bao nhiêu năm tháng, là người đàn ông đầu tiên mà ! làm sao có thể thờ ơ đối mặt đây?

      "Lộ Lộ, sao lại tới đây?" Mẹ Sở thấy Ngưng Lộ vẻ mặt kinh ngạc, khẩu khí cũng cực kỳ bất mãn. Con trai hôm qua vì chuyện của nhà họ Quan mà về nhà ầm ĩ, bây giờ lại như vậy, nhất định có liên quan đến ta. Còn chưa gả vào cửa cũng đem nhà bọn họ làm thành gà chó yên, nếu như gả vào biết ra sao nữa? Xem ra vẫn phải suy tính chút mới được.

      "Dì, Sở Khương đâu?" Ngưng Lộ vì nóng lòng mà bỏ sót vẻ mặt bất mãn mặt mẹ Sở, nắm tay bà.

      "Chuyện nhà chúng tôi cần người ngoài như lo, !" Mẹ Sở trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, bà muốn nhìn thấy nữa. Người phụ nữ hại con trai bà mất lý trí.

      " ấy phải là người ngoài, là vợ hợp pháp của con." thanh lạnh lùng chen vào. Là Sở Mạnh tới.



      "Sở Mạnh, con biết mình ?" cơn sóng ngầm dâng lên, mẹ Sở thể nào lập tức chấp nhận được. Ngày hôm qua ràng còn là bạn của con trai út, hôm nay lại biến thành vợ con trai trưởng? Là chuyện xảy ra quá nhanh, hay là bà già rồi, khả năng tiếp nhận quá kém?

      "Sở Mạnh, chuyện gì xảy ra?" Ba Sở cũng vì nghe được tin tức mà kinh hãi.

      Người nhà họ Sở bởi vì tin tức quá đột ngột này mà tạm thời quên chuyện con trai út tự giam mình trong phòng.

      “Chút nữa con với hai người. Con xem Sở Khương xảy ra chuyện gì trước.” Tỉnh táo đến bên cửa, mấy người giúp việc vây phía ngoài tự động tránh ra. Sở Mạnh nắm lấy tay cầm mở cửa cũng phản ứng, tông cửa cũng được, biện pháp duy nhất là leo vào từ ban công. Cũng may chỉ là lầu hai cách mặt đất cũng quá cao.

      Sở Mạnh gọi người tìm thang tới, đứng vừa đúng đụng tới ban công, trèo lên, đập vỡ cửa kính thủy tinh. Trong phòng lộn xộn, mà người nằm drap giường lộn xộn phải chính là Sở Khương sao? giường mảnh đỏ tươi như kim châm vào mắt . Sở Mạnh để ý đến thanh nháo nhào bên ngoài, tỉnh táo kiểm tra hơi thở, vẫn còn hơi thở yếu ớt. Dùng sức xe góc drap giường cột chặt, cách này làm cho máu thể tiếp tục chảy, sao đó mới cầm điện thoại gọi xe cứu thương.

      Mẹ Sở thấy con lớn ôm con út, cả người toàn là máu ra ngoài, mắt hoa lên ngất . Mọi người luống cuống mang mẹ Sở cùng xuống lầu.


      Chẳng mấy chốc hành lang rộng rãi của lầu hai chỉ còn mình Ngưng Lộ, đầu rất đau, tâm trạng cũng rất đau khổ. Sở Khương sao lại khờ dại như vậy, biết quý trọng tính mạng của mình?

      "Lộ Lộ, đời này chỉ mình em, chỉ đối tốt với mình em. Em là người thích nhất, tính mạng của .... ...." Dưới ánh trăng, Sở Khương - người thanh niên mắt thanh mày tú, ánh mắt tình cảm nhìn về người, Ngưng Lộ rơi lệ nhàng ngẩng đầu hôn lên môi .

      Vẫn giống như ngày hôm qua, ngực của quen thuộc như vậy, sao chẳng bao lâu lại là huyết lệ gặp nhau? là đau, cực kỳ đau. Ông trời sao lại muốn trêu cợt như vậy? Thân thể Ngưng Lộ tựa vào vách tường mềm nhũn ra. "Thiếu phu nhân, có sao ?" người nữ giúp việc phụng mệnh lệnh của đại thiếu gia lên xem Ngưng Lộ. hiểu người trước mặt phải gọi thiếu phu nhân phải là bạn của nhị thiếu gia sao? Tại sao đại thiếu gia lại ấy là vợ hợp pháp của cậu ấy? Nhưng tò mò tò mò, chuyện này phải người có thân phận người ăn kẻ ở như có thể hỏi. Dù sao chủ nhân căn dặn chuyện gì cứ làm theo, gọi là thiếu phu nhân chắc là sai, vẫn là người nhà họ Sở.

      Cách xưng hô xa lạ của người giúp việc khiến đầu óc Ngưng Lộ do dự chút, sau đó nắm chặt tay của người giúp việc vội vàng hỏi: "Sở Khương đâu? Sở Khương đâu?"

      "Nhị thiếu gia được đưa tới bệnh viện, thiếu phu nhân, sao chứ?" Thiếu phu nhân ngừng gọi tên nhị thiếu gia, rốt cuộc là vợ của ai?

      "Bệnh viện, bệnh viện, tôi muốn tới bệnh viện, tôi muốn đến xem Sở Khương." Ngưng Lộ nhanh chóng đứng dậy, thoáng qua người giúp việc vươn tay, chạy thẳng xuống lầu. Sở Khương, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì, bằng , cả đời này em cách nào sống yên ổn, Ngưng Lộ cầu nguyện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :