1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 81: Trả Lại Em Tự Do, Được Sao?
      Phần 3/5


      Biên tậpChỉnh sửa: TửQuân



      Phòng tổng thống khách sạn năm sao, rèm cửa sổ sát đất bị kéo ra góc nhàng đung đưa trong gió.

      Trong phòng yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất.

      Ngưng Lộ ngồi thẫn thờ dưới đất, nhìn chằm chằm giấy ly hôn chướng mắt bị ném . Đúng vậy, ký tên ly hôn. Toàn thân đều đau, phổi co rút làm đau đến thở nổi. Nhưng mắt lại khô chảy ra nước, ý thức của dừng lại ở giờ trước . . .

      ngờ vẫn hành hạ từ chiều hôm qua đến tận đêm khuya, khi ngất lần nữa mới dừng lại. Toàn thân đau nhức tỉnh lại, người đàn ông ma quỷ còn ở đây.

      Ôm lấy chăn ngồi dậy, giữa hai chân đau nhức nhói, động đậy đầu ngón chân đau như kim châm muối xát. Vươn tay vuốt ve thân thể sắp vỡ vụn của mình, da thịt có chỗ nào bình thường, khắp nơi là cục xanh cục tím, da ở bụng như có dính gì đó nhớt nhớt? Chẳng lẽ là. . . . . .



      Kéo chăn ra, mùi tanh quen thuộc tràn vào mũi, trong lúc nhất thời, nước mắt uất ức cứ như vậy từng giọt rớt xuống.

      Lần này ta rất quá đáng! Rất quá đáng! Trước kia mỗi lần làm xong, bất kể có ngất hay , cũng rất săn sóc ôm đến phòng tắm rửa sạch .

      Thế nhưng lần này, ta chẳng những rất hung ác, bất kể cầu khẩn thế nào ta đều lực, để toàn thân bừa bãi, cũng trông thấy bóng người. Đây coi là cái gì?

      Rốt cuộc ngày hôm qua bọn họ cái gì? Nên giải thích tức giận vô cớ của như thế nào đây?

      Chẳng lẽ là bởi vì với Sở Khương sao? Hay bởi vì hỏi còn Sở Khương , mà trả lời như thế nào? Hình như là biết?

      Đúng vậy, lúc ấy lòng cực kỳ hỗn loạn! Bị vấn đề làm hỗn loạn, mới có thể thốt lên lời như thế. Nhưng bây giờ tỉnh táo lại, đáp án của là gì?

      hay quan trọng sao? và Sở Khương vĩnh viễn thể quay lại! Có lẽ lúc ban đầu mới xa nhau, đối với quả thể buông tay, nhưng kể từ khi có con trai, cảm giác đau lòng đó của đối với dường như càng ngày càng phai nhạt hơn, cho đến khi đem hết tâm tự đặt con trai, cũng rất ít suy nghĩ đến chuyện tình cảm.

      Nhưng ngày hôm qua, mở miệng cầu tình cảm từ ! để ý việc người khác , vậy sao? Đối với là cảm giác gì, nếu như là sao lại nhẫn tâm thương tổn như vậy? Nếu phải là gì?

      Đầu là đau! biết, thể lừa gạt mình nữa rồi, đối với , có chút động lòng, động lòng việc đối xử tốt với , dịu dàng hiếm có của , động lòng tình dành cho . Đúng vậy, Ngưng Lộ nghĩ, phải chứ? Mặc dù chưa bao giờ , nhưng nếu nhiều năm như vậy chút cảm giác cũng thực quá ngu ngốc, cũng quá lừa mình dối người.



      "Đây là quần áo của em, nếu dậy vào phòng tắm rửa sạch rồi ra bên ngoài, tôi có việc với em!" Cửa phòng ngủ được mở ra, vào là vẻ mặt nguội lạnh của Sở Mạnh. Ngày hôm qua ở cửa xé nát quần áo , cho nên buổi sáng bảo thím Trương mang bộ tới đây, nghĩ tới chuyện nên làm cũng làm xong mà vẫn ngủ.

      tới bên giường, nhìn người phụ nữ bị hung hăng bắt nạt, dạy dỗ cả đêm, dung nhan trong trẻo mà lạnh lùng, bình tĩnh.

      mệt muốn chết hay là sợ choáng váng? Nếu sao cứ như vậy nửa quỳ đó, cũng nhúc nhích, vốn miễn cưỡng lấy chăn che kín thân thể mỏng manh, biết lúc nào lặng lẽ theo đầu ngón tay rơi xuống. Theo tính cách thẹn thùng của , ít nhất lấy mền che lại, nhưng lúc này có.

      mặt còn nước mắt chưa khô, cái miệng sưng đỏ, cái cổ như thể chỉ dùng chút lực là có thể bẻ gãy, còn có làn da bị cắn đến thảm hại, phần bụng bằng phẳng như cũ, bắp đùi trắng như tuyết, phía tất cả đều là dấu tay và dấu răng, loáng thoáng có thể thấy được chất lỏng nồng đặc, toàn thân cao thấp, chỗ nào nhếch nhác, chỗ nào đáng thương.

      ràng nhất là vòng eo mảnh khảnh có những dấu tay bầm tím đáng sợ, có thể thấy được người kia dùng bao nhiêu hơi sức, đối với bị gãy tốt lắm rồi.

      sai, chính là cố ý giày vò ! Cố ý để mùi vị lưu lại người , cố ý để cho khó chịu.




      "Thế nào? động đậy được sao?" cứ đứng bên giường, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn , tròng mắt bí , nhìn ra tâm trạng. Đây là Sở Mạnh mà Ngưng Lộ chưa từng gặp qua, vô cùng lạnh nhạt và xa lạ khiến ai thể đến gần.

      " tránh ra!" Uất ức trong lòng như muốn lập tức khóc lên khiến giọng Ngưng Lộ mới tỉnh nghẹn ngào.

      "Yên tâm, tôi nhất định ! Cho em nửa tiếng, em ra ngoài tự gánh hậu quả." cúi gần, hơi thở phái nam nhàng khoan khoái, chui vào chóp mũi, khiến lòng nhộn nhạo cũng làm bất mãn, toàn thân được tắm rửa dưới sạch rồi bỏ lại chật vật như vậy nằm giường.

      " cưỡng bức tôi." Đây tố cáo đầy máu và nước mắt. Bây giờ nơi đó của đau như phải là của mình, đau rát, nhức nhối khiến muốn nhúc nhích. nghĩ nhất định là bị thương, hơn nữa còn bị thương . Bởi vì gã đàn ông kia, căn bản tiết chế lực, giống như là muốn đem vào chỗ chết vậy.

      "Cưỡng bức? Ý lần sao?" Khóe miệng của nâng lên nụ cười châm biếm. còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa kia.

      " vô sỉ. Tôi cần nữa." Toàn thân đầy màu hồng, lúc ban đầu chỉ lần, rất đau khổ, rất khó chịu, sau đó là vô số lần, . . . . . . Nghĩ đến tối hôm qua khóc, năn nỉ, thậm chí cầu xin . . . muốn đập đầu vào tường tự vẫn! muốn sống! Tại sao ở trước mặt luôn như vậy?

      "Vậy nên nữa! Còn 26 phút." lạnh lùng đứng dậy, lúc ra ngoài quên nhắc nhở .

      "Sở Mạnh, là đồ đầu heo tự đại!" Muốn đem gối tay ném qua , nhưng tay mềm nhũn giơ lên được.

      "Vậy phải tối hôm qua em ở dưới thân đầu heo như tôi thoải mái đến ngất sao? Quan Ngưng Lộ, giữ lại chút hơi sức !" Đúng vậy, ở trong miệng , trong mắt , trong lòng , chẳng là gì cả! Hừ lạnh, hề nhìn người phụ nữ khiến muốn đánh trận rồi về phía ngoài cửa.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 81: Trả Lại Em Tự Do, Được Sao?
      Phần 4/5


      Biên tậpChỉnh sửa: ♨TửQuân♨



      “Rầm” tiếng ngã xuống đất vang lên!

      mất thể diện ngã mặt đất. Vốn là nghĩ mình nhanh đến phòng tắm tắm rửa sạch , nhưng mũi chân vừa mới chạm đất, còn chưa kịp cả người ngã rồi, may là thảm dưới giường đủ dày khiến khuôn mặt bị bầm dập.

      Nghe được tiếng gì đó rớt xuống đất, thân hình cao lớn của Sở Mạnh chẳng qua là dừng lại chút, cũng quay đầu lại ra ngoài.Trong chớp mắt lòng đau nhói, chẳng qua là muốn quay đầu nhìn lại ! Chỉ sợ chính mình xoay người lại quay đầu được, buông tay được.

      ta quá đáng, nhẫn tâm, vô tình! Tay Ngưng Lộ chống mép giường, lúc này chỉ là thân thể đau, lòng của cũng đau! ràng có nghe tiếng ngã nhào mặt đất nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ ra ngoài. Trước kia như vậy, ta là đồ đáng ghét!

      Cho tới bây giờ, Ngưng Lộ mới cảm nhận sâu sắc được, trước kia đối xử với rất tốt! Nhưng hôm nay, tại sao lại thay đổi nhanh như vậy? muốn đối tốt với nữa sao?

      Tốn sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng Ngưng Lộ nửa nửa bò vào phòng tắm, dùng chút sức lực cuối cùng mở bồn nước nóng.

      "Sở Mạnh, là đồ đáng ghét nhất!" Ngâm mình trong bồn tắm lớn, toàn thân bắp thịt đau nhức cuối cùng cũng thoải mái chút. Tay Ngưng Lộ vô thức mở thêm nước, trong lòng, trong mắt tràn ngập hình ảnh của người đàn ông ghê tởm kia!!!



      Còn ra sao?

      Hai chân thon dài của Sở Mạnh vắt chéo nhau ngồi ghế sa lon Ý bằng da phòng tiếp khách, nhàng phun ra vòng khói to. Bình thường ở nơi có hút thuốc, nhưng hôm nay muốn lo lắng đến nhiều như thế!

      Giơ cổ tay lên, từ lúc rời phòng đến bây giờ sắp tiếng, là lề mề! Tắm cũng cần lâu thế sao? Mà sao? Vậy mà cũng ngu ngốc ngồi đợi lâu như vậy!

      Cầm giấy ly hôn được thảo hai bản bàn lên, đó là mấy ngày trước muốn luật sư soạn thảo cho kĩ đến tận sáng hôm nay mới đưa tới đây. Cuối cùng vẫn phải đến bước này! muốn buông tay có thể làm gì? Ngày hôm qua với Sở Khương đến đây phải muốn chuyện này với sao?

      Mà ngày hôm qua, phải chính miệng với quên được Sở Khương sao? cho là mình để bụng, nhưng câu kia như con dao bén nhọn đâm vào tim , đâm đến nỗi đầm đìa máu tươi. biết chân tướng rồi sao? Biết ra là ai cả, phải là trai ruột của Sở Khương lại càng có liên hệ gì với nhà họ Sở.

      Coi như là vong ân phụ nghĩa ? Sở Vân Thiên biết rất ràng có thể phải là con trai của mình nhưng vẫn áy náy, bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, thậm chí để làm thương tổn con trai duy nhất của mình mà còn kiên quyết đứng về phía !

      còn có thể làm sao chứ? Sở Khương, đứa bé trai từ đến lớn vẫn theo phía sau tiếng lại tiếng gọi “ hai, hai”, hôm nay trưởng thành. vẫn còn hận sao? Hận gì chứ? Có lẽ ban đầu Sở Vân Thiên đúng có lỗi với mẹ Tiêu Tĩnh Vân, thế nhưng ông đối tốt với nhiều đến thế vẫn bù đắp được phần thương tổn sao? Huống chi, người sớm từ giã cõi đời rồi, người sống luôn nhớ chuyện được mất như vậy phải là làm khổ bản thân sao?

      Bởi vì phải là con trai của Sở Vân Thiên, cho nên nhất định cũng như mẹ mình có được người mình sao?

      Điều duy nhất có thể làm đúng là đem vợ trả lại cho Sở Khương! Sở Mạnh, giống tác phong của mày! Mày phải là chết cũng muốn kéo cùng nhau xuống địa ngục sao? Tại sao phải buông tay? Buông tay, làm được!

      mệt mỏi! Mệt mỏi đến muốn đơn phương cố gắng nữa! Cũng là bởi vì quá khát vọng đáp lại nhưng vẫn có được, tiếp tục như vậy nữa nhất định bởi vì đói khát mà chết. Thay vì hai người cũng đau khổ, bằng để cho thôi!

      Ngưng Nhi! Rời xa , em có thể có hạnh phúc thực ? Nặng nề nhắm mắt lại, bóng dáng đó luôn làm nhiễu loạn lòng .



      " muốn với tôi cái gì?" Rốt cuộc tiếng sau, Ngưng Lộ mới từ trong phòng ra, mái tóc đen dài xõa phía sau, cả người trông có sức sống hơn lúc nãy, chẳng qua là da thịt lộ ra bên ngoài vẫn nhìn thấy mà giật mình!

      "Ngồi xuống." Sở Mạnh muốn làm cho mình mềm lòng, chà điếu thuốc vào gạt tàn, chỉ ghế sofa ra hiệu cho Ngưng Lộ.

      Vẻ mặt của ta nhìn rất nghiêm túc! Mà trước mặt người ngoài, đều bày ra bộ mặt này. như vậy khiến Ngưng Lộ nghĩ tới lần đầu tiên đến Sở Thành tìm cũng là vẻ mặt như thế. Vốn là người đàn ông cứng cỏi, động tác nho hay mệnh lệnh có thể khiến người khác tự chủ nghe lời , bất mãn trong lòng Ngưng Lộ cũng dần tan biến, nuốt nước miếng ngồi xuống.

      "Ký cái này rồi em có thể cùng tình nhân cũ của mình tái hợp!" Giọng bình tĩnh, đem "Giấy thỏa thuận li hôn" đẩy tới trước mặt .

      Đây là cái gì? Giấy thỏa thuận li hôn? Cặp mắt Ngưng Lộ trừng lớn! thể tin được chuyện muốn là chuyện này sao? Ly hôn? Có lẽ lúc ban đầu kết hôn, đây là chuyện nằm mơ cũng hi vọng nhất. Nhưng bây giờ, khi tự do từng khát vọng ở trước mắt lại trở nên hoang mang biết làm sao!

      Đây chính là nguyên nhân khoảng thời gian này muốn thấy sao? ra là sớm muốn hất ra! Nhưng lại khờ dại lo lắng cho , khờ dại nghĩ khi nào về nhà, nhưng lại nghĩ đến lại chờ được kết cục như thế.

      "Có phải vui đến ra lời ?" Sở Mạnh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , trong lòng hồi cười lạnh, bàn tay thon dài lật tới tờ cuối cùng, chỉ vào nơi ký tên: "Chỉ cần chữ ký, về sau chúng ta có bất kỳ quan hệ gì nữa! Em thích đâu đó, ai, ở bên ai đều liên quan đến tôi. Sau khi ly hôn, tôi chuyển tiền trợ cấp vào tài khoản của em, mỗi tháng tôi chuyển khoản tiền mặt vào tài khoản tiết kiệm của em, đủ 100 vạn [*] bảo nhân viên tài vụ chuyên môn trưng cầu ý kiến của em là muốn để tiết kiệm hay tiếp tục đầu tư. Về phần căn nhà ở, tôi bảo luật chuyển sang tên em. Về phần con trai, đương nhiên phải theo tôi. Tôi nghĩ, sau này em có cuộc sống mới, nửa tương lai của em để ý việc giúp người khác nuôi con. Nhưng mà em có quyền thăm con, nếu em đồng ý!" Sở Mạnh hơi xong, cũng quan tâm người phụ nữ đối diện như vào cõi thần tiên có nghe được hay .

      [*] 100 vạn = 1 000 000 nhân dân tệ là khoảng 359 tỷ Việt Nam đồng.

      Cuối cùng vẫn phải tới bước này! Điều này phải nên sớm hiểu mới phải sao?

      nhiều như vậy, quan tâm nhất chính là thể nào để cho con trai của gọi người khác là ba. Con, năm đó là ép buộc có, đương nhiên phụ trách đến cùng! Huống chi, nhất định muốn mang con trai bắt đầu lần nữa với người tình cũ.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 81: Trả Lại Em Tự Do, Được Sao?
      Phần 5/5

      Biên tậpChỉnh sửa: ♨TửQuân♨



      "Nếu như em còn có gì hiểu hay có cầu khác bây giờ có thể ra." Sở Mạnh thu tay lại, vẻ mặt là gì vậy? Hình như nghe hiểu gì.

      " là, muốn ly hôn với tôi sao?" Lần này, như kỳ tích, Ngưng Lộ cảm giác mình có kiên cường trước nay chưa từng có, trái tim sắp thở nổi, hốc mắt cũng căng đến khó chịu, nhưng khi ra lại bình tĩnh đến thế.

      Ly hôn? Cuối cùng ta cài gì? cho là đời này với câu đó! Nhưng ngay hôm nay, chính là sau khi bọn họ điên cuồng triền miên suốt đêm lại đề nghị với như thế. Hoan ái từ chiều hôm qua đến tận nửa đêm coi là gì? “Tiệc chia tay” sao?

      Còn phải gì nữa? Từ khi ra, theo lời , tất cả vấn đề đều liên quan đến ly hôn, xem ra bày ở trước mắt rồi, có biện pháp thay đổi.

      "Đúng vậy, ly hôn. Trả lại em tự do! Đây phải là điều em vẫn muốn sao?"

      "Tự do?" Ngưng Lộ vì hai chữ này mà toàn thân cứng ngắc. Tự do? còn có tự do sao? Sau khi chiếm đoạt hết thể xác và tinh thần sao? Tại sao hai chữ này từ trong miệng ra lại nhàng như vậy?

      Từ lúc đầu gặp nhau đến bây giờ qua nhiều năm rồi, vì cầu của , trở thành vợ , sinh con cho , đáng ghét của , thân mật của , dịu dàng hiếm có của , chiếm đoạt mãnh liệt của dành cho , đều cất giấu từng chút từng chút trong lòng. Cho dù bây giờ mới phát , tình cảm kia lại như nước, từng giọt từng giọt thấm vào lòng phòng bị kiên cố của , tất cả của sớm thay thế vị trí Sở Khương trong lòng , thể vờ như

      ra là lúc lo lắng nằm viện, cảm giác vội vàng muốn gặp được chính là tình ! sao? cho là có ngày này, thế nhưng ngày này lại đến, ngày bọn họ phải ký giấy ly hôn.

      Nhưng đợi khi hiểu, vậy mà lại để tự do. đời này còn có người đạo lý như vậy sao? quan tâm cảm nhận của người khác, lại còn lời làm tổn thương; muốn ném đơn li hôn cho sao? Vậy là gì? là gì chứ?

      Là đồ chơi bảo tới tới, vứt sao? Hay là trò chơi tình để đùa, khi trò chơi kết thúc cũng là lúc hạ màn?

      , ta đừng có mơ! Cuộc hôn nhân này phải Sở Mạnh muốn cần là có thể cần.




      "Sở Mạnh, cho rằng là Thượng Đế sao? Muốn thế nào như thế ấy sao?" Quan Ngưng Lộ tức giận đứng lên, cầm đơn ly hôn trước mặt ném về phía .

      Đây vẫn là Quan Ngưng Lộ mới vừa rồi ngay cả cũng được sao? Vẫn là ở trước mặt bất kể là vui hay là uất ức đều khóc như trời sắp sập xuống sao? Sao đột nhiên lại dũng cảm như vậy? Xem ra làm cho mặt sâu nhất trong nổi dậy. ra là ly hôn lại có thể biến thành người khác.

      "Tôi phải là Thượng Đế, có điều tôi mua được thượng đế. Quan Ngưng Lộ, em tự do rồi! Từ nay về sau chúng ta nam cưới vợ, nữ lấy chồng đều liên quan đến nhau." Sở Mạnh nhắm mắt lại. vô tình, chấp nhận.

      Hay cho câu “nam cưới vợ nữ lấy chồng đều liên quan đến nhau”! Sở Mạnh, có quá đáng quá ? Ở trong lòng , Quan Ngưng Lộ là người dễ bị ức hiếp như vậy sao? Tùy tiện để cho nhào qua nhào lại cũng lên tiếng đúng ? nằm mơ rồi!

      " cho rằng tôi là cái gì? Lúc muốn để ý nguyện vọng của tôi, ép buộc tôi ở chung chỗ với tôi, muốn tùy thích ném đơn ly hôn là có thể cần sao?" Lần đầu tiên, Quan Ngưng Lộ ưỡn ngực trước mặt , cho dù là thân người cao bằng, nhưng lần này muốn cứ thất thế như vậy.

      "Có ký hay tùy em. Từ nay về sau tôi trở lại quấy rầy em." Sở Mạnh đẩy Ngưng Lộ ngăn ở trước mặt ra, mặt chút thay đổi ra ngoài. còn muốn biết chợt thay đổi là vì cái gì rồi, lúc này chỉ muốn lẳng lặng mình. sợ mình khống chế được cố chấp giữ bên cạnh. muốn cho mình cơ hội như thế nữa.

      từng , vừa bắt đầu sai, bất kể phía sau có làm gì cũng đều là sai. Cho nên, chuyện quyết định hối hận! Nếu vẫn cho rằng đều là sai, vậy để tất cả trở lại điểm ban đầu phải tốt sao?



      "Sở Mạnh, tên khốn kiếp. Tôi hận . Hận chết được!" Đơn ly hôn bị ném đất, Ngưng Lộ hướng về phía bóng lưng rời đó hô to ra tiếng. Nhưng bất kể mắng lớn tiếng thế nào, vẫn quay đầu lại.

      Hận ? đương nhiên biết! luôn cho rằng vậy! dùng cần ở thời khắc cuối cùng còn nhắc nhở !

      ra là đến cuối cùng cũng thành hận! Nếu như có thể trở về lúc đầu, nhất định chạm vào thứ tình cảm này. Nhưng mà có “nếu như” sao?

      Nếu như, có “nếu như”, nên say đắm bóng dáng tiên tử xinh đẹp nhảy múa dưới ánh trăng kia …

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 82: Từ Nay Chúng Ta Là Người Qua Đường Sao/
      Phần 1/5


      Biên tậpChỉnh sửa: TửQuân



      Khi Sở Khương chạy tới bên ngoài phòng khách sạn thấy cửa phòng mở phân nửa, mà chút thanh bên trong cũng có.

      nhàng đẩy cửa ra, mới vào liền nhìn thấy mình Ngưng Lộ ngồi thẫn thờ dưới đất, gương mặt u sầu cùng đau buồn, dường như còn có tức giận, là tức giận sao? Bên người có mấy tờ giấy nằm tán loạn đất.

      d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn



      "Lộ Lộ. . . . . ." Sở Khương nhàng tới bên cạnh , gọi, giống như nghe thấy. Cuối cùng ấy sao thế? hai lại đâu rồi?

      "Lộ Lộ, xảy ra chuyện gì?" Sở Khương ở ngồi chồm hổm xuống bên cạnh , liếc mắt nhìn văn kiện rơi rải rác đất kia, dám cam đoan mình chỉ nhìn thoáng qua, mấy chữ đầu đề in rất to "Đơn Ly Hôn" tiến vào sâu trong mắt .

      Chuyện xảy ra được quá đột ngột, ngày hôm qua muốn với hai chuyện này, nhưng chưa kịp làm gì cả, nhưng bây giờ, phần hiệp nghị hoàn chỉnh xuất trước mắt .

      nên cảm thấy vui vẻ, phải sao? Nhưng khi nhìn vẻ mặt lúc này, thế nhưng lại đau lòng ra lời.

      "Lộ Lộ. . . . . ." Sở Khương đưa tay nâng mặt lên.

      "Sở Khương, là , nhất định là gì với ấy phải ? Phải ?" Ngưng Lộ dám tin, nhìn người con trai gần ngay trước mắt đó. Nếu như phải là Sở Khương với cái gì, tại sao đột nhiên muốn ly hôn? thể nào! phải là ấy quan tâm sao? Sao có thể cần là cần chứ?

      Sau khi Sở Mạnh , suy nghĩ mãi cũng ra tại sao mọi chuyện lại thay đổi như vậy, điều duy nhất có thể nghĩ tới chính là nhất định Sở Khương gì với . Nếu tại sao lại bất ngờ muốn ly hôn với ?

      Lòng dạ rối bời khiến chỉ muốn nhanh tìm Sở Khương, ba mặt lời hỏi mọi chuyện, muốn ly hôn, muốn để tự do, nhưng tại sao chuyện gì đều tự mình quyết định thế? có biết tự do ở đâu ?

      Cũng may trong thời gian này thường xuyên gặp mặt Sở Khương nên giữ lại số điện thoại , bằng thời điểm này đúng là biết làm sao để tìm .

      Khi mới vừa nghe máy, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng uất ức, giọng cũng nghẹn ngào. Nhưng điều duy nhất có thể làm là phải đợi , ngây ngốc ngồi dưới đất chờ . nhất định phải hỏi !



      "Lộ Lộ, em bình tĩnh chút được ? hai đâu? Từ hôm qua tới giờ, chưa gặp ấy." Hai tay Sở Khương giữ vai Ngưng Lộ, cố gắng để kích động. phải cái gì, nhưng mà cái gì cũng kịp phải sao? Lộ Lộ cho là gì với hai sao?

      Sở Khương gì? ấy có gặp Sở Mạnh? Thế thực ra ta sớm muốn ly hôn , chẳng qua là tìm ra cớ mà thôi?Ngày hôm qua cùng Sở Khương tới đây, vậy mà ta thừa cơ hội này làm sao? Tên Sở Mạnh khốn kiếp này!

      " ấy rồi, rồi. Sở Khương, ấy rồi, ném cái này cho em rồi ! ấy muốn trả lại em tự do, nhưng ta biết tự do thực của em là cái gì ?" Nước mắt nhịn lâu như vậy, từng giọt từng giọt, giống như trân châu nhanh chóng rớt xuống.

      "Lộ Lộ, đừng khóc. Còn có phải sao? Em nên cảm thấy vui mới phải, cuối cùng chúng ta có thể bắt đầu lần nữa rồi! Chúng ta cũng cần xa nhau nữa, có được hay ?" Sở Khương đau lòng ôm vào ngực.

      Đối với trái tim Lộ Lộ, lòng vẫn luôn đổi, vạch kế hoạch lâu như vậy, bỏ ra nhiều công sức như vậy, chính là vì ngày như hôm nay, có thể lần nữa nắm tay , lần nữa ôm vào lòng. Lúc này, thỏa mãn trong lòng chứa nổi người khác nữa. Vào lúc này việc phong hoa tuyết nguyệt thâu đêm với Hinh Duyệt biến mất khỏi đầu . chỉ muốn trước mắt – người nhiều năm như vậy mà thôi, chỉ muốn cứ như vậy nắm tay của cả đời buông. hai, cuối cùng tác thành cho em sao? Ông Trời ơi, rốt cuộc ông thấy được dụng tâm của con rồi sao?

      "Sở Khương, phải, phải vậy. ấy quan tâm em nữa, ấy hoàn toàn cần em rồi! Em nên làm cái gì bây giờ? ấy quan tâm em nữa rồi. . . . . ." ở trong lòng khóc ròng Sở Mang cần , đau lòng như vậy, tuyệt vọng như vậy. ngu, ngây thơ cho là Lộ Lộ vì vui mà khóc, nước mắt đó ràng là nước mắt đau thương tuyệt vọng.

      Còn phải gì nữa? Từ khi bắt đầu vào, lời Lộ Lộ , câu Lộ Lộ hỏi, tất cả đều về hai, xem ra bày ra trước mắt rồi. Dù này làm người ta tan nát cõi lòng …

      "Em hai phải ?" dám cũng chịu tin tưởng, ban đầu Lộ Lộ đôi mắt như nước, chỉ nhìn mình , thiếu nữ cười ngọt ngào với có ở đây. Bây giờ ở trước mặt là Lộ Lộ thương người đàn ông khác, là Lộ Lộ vì đàn ông khác mà đau lòng khóc. Mà Lộ Lộ của lại chưa bao giờ luống cuống như vậy. Lộ Lộ thấy, đau lòng, uể oải đánh thẳng vào , đau đớn như muốn cắt đứt sinh mệnh lại tới. Lần này phải nên từ bỏ hi vọng sao? Nhưng hai sao có thể mặc kệ Lộ Lộ như vậy chứ?

      "?" sao? Loại cảm giác đau khổ muốn chết này chính là sao? Tại sao? Tại sao ban đầu bị chiếm đoạt, lại có cảm giác đau đớn đến thế này, nhưng vào giờ phút này, lại thà rằng mình vì vậy chết , cũng muốn chịu đựng khổ sở khoan tim đau thấu xương này, mà tất cả đều là tên đàn ông tự cho mình là đúng kia mang lại cho !

      ta rất quá đáng! Đợi đến khi , thế nhưng lại để lại đơn ly hôn để tự do? Còn cái gì vì ảnh hưởng bắt đầu lần nữa, con trai cũng muốn mang .

      Đúng rồi, con trai, bảo bối của ! ta đừng mơ mang con .


      "Sở Khương, em muốn về nhà! Em muốn về nhà!" Vừa nghĩ đến con trai có thể bị mang , Ngưng Lộ chợt hoảng hốt đứng lên, để ý thân thể mình đau nhức, đỡ mép bàn lập tức đứng lên, đôi tay dùng sức chùi hết nước mắt mặt.

      Sở Mạnh, có thể quan tâm tôi, nhưng mà bảo bối của tôi cũng đừng nghĩ đến chuyện mang ! Vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới!

      "Lộ Lộ?" Sở Khương thể phản ứng kịp, mới vừa rồi phải còn khóc như trời sắp sập xuống sao, sao đột nhiên tỉnh táo lại vậy?

      "Sở Khương, nhanh lên chút. Đưa em về!" Ngưng Lộ tới cửa thấy Sở Khương còn đứng bất động nơi đó. Thân thể đau đến sắp rớt ra mà lại còn ngẩn người à? có thể thuê xe trở về, chỉ sợ xe taxi đủ nhanh mà thôi. thể để cho Sở Mạnh dẫn con trai theo.

      "Lộ Lộ, chậm chút!" Sở Khương chạy theo, tư thế bộ quái dị của khiến lòng chìm đến đáy. Ngày hôm qua bị hai “chỉnh” rất thảm sao? Nhưng ngay cả câu oán trách cũng có.

      Đó từng là thiếu nữ xinh đẹp như mùa xuân dưới nhánh hoa đào nở nụ cười ngọt ngào dưới ánh trăng với , Sở Khương, chúng ta phải cùng nhau cố gắng thi đậu cùng trường Đại Học, chúng ta phải cố gắng vì tương lai chung của chúng ta mà cùng nhau nỗ lực. Tương lai tốt đẹp nằm trong tay của chúng ta. Quan Ngưng Lộ - người con ngây thơ, tinh khiết trong mắt trong lòng chỉ có mình người, theo xuân hạ đến, như cánh hoa bồng bềnh bay xa, cũng về nữa rồi!

      Bây giờ Quan Ngưng Lộ hề thuộc về nữa, bất kể hai có phải muốn ly hôn hay , thể nào thuộc về lần nữa. Hoặc là nên thế này, trời cao sớm định đoạt, cho tới bây giờ chưa từng thuộc về , nếu cũng an bài hai xuất trong sinh mệnh .

      Trong lòng vẫn rất đau khổ, nhưng mặt lại mang theo nét cười, theo bước chân của rời nơi hoàn toàn chết tâm. , nên học cách từ bỏ …

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 82: Từ Nay Chúng Ta Là Người Qua Đường Sao?
      Phần 2/5


      Biên tậpChỉnh sửa: TửQuân


      đường đối diện khách sạn, Sở Mạnh ngồi trong xe, nhìn ra vẻ mặt là gì mặt, nhưng tay đặt tay lái siết chặt đến gân xanh nổi lên cho thấy lúc này tức giận cỡ nào.

      Vừa rời khỏi ngực tới nửa ngày kịp chờ đợi cùng tình nhân cũ bên nhau sao?

      rời khỏi phòng, ngồi lên xe nhưng hạ được quyết tâm lái được. Đúng vậy, thừa nhận vẫn yên tâm để mình trong phòng. Nhưng lý trí cho phép lên nhìn .

      Cho nên khờ dại ngồi trong xe, chỉ muốn xác định về nhà an toàn. vẫn nhìn chằm chằm vào cửa chính, đợi được phải là bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc mà là bóng lưng Sở Khương vội vã lên.

      Gấp gáp vậy sao? Mới vừa ký tên ly hôn lập tức gọi tình nhân cũ tới? Bọn họ còn chưa làm thủ tục mà muốn nhào vào ngực thằng đàn ông khác sao?

      Sở Mạnh cảm giác mình rất ngu. ở bên người cũ, còn nhìn chằm chằm cửa khách sạn như gã chờ bắt được vợ ngoại tình.

      Lúc chiếc xe rời , cuối cùng thấy được thân hình kia xuất , nhưng gã đàn ông theo sau là Sở Khương. lại làm kẻ ngốc lần nữa, nhìn bọn họ cùng nhau ngồi lên xe lái !

      Như quyết định buông tay, vậy cũng cần quay đầu lại! Lần này, xe chút do dự lái vào đường , đảo mắt biết ở nơi nào.



      "Lộ Lộ, có muốn đưa em lên ?" Sau khi xe Sở Khương dừng trước nhà, vốn là nửa tiếng, nhưng vẫn luôn bị thúc giục nên tới nửa thời gian về, biết Lộ Lộ luôn luôn điềm đạm, nho nhã lại thích đua xe nhanh đến thế, say xe sao? Mà đó bây giờ tháo dây an toàn, động tác khá nôn nóng. còn là ở trong lòng cần chăm sóc rồi! trưởng thành, là người khác rồi!

      "Sở Khương, cám ơn ! Em lên trước, hôm nào rảnh rỗi liên lạc." Trước khi xuống xe, Ngưng Lộ vội vã bỏ lại những lời này rồi chạy vào thang máy. phải nhanh về nhà, muốn xác định con còn ở nhà! thể để cho Sở Mạnh mang bảo bối của .

      "Bảo bối, con ở đâu? Bảo bối. . . . . ." Vừa vào cửa, ngay cả giầy cũng cởi ra, Ngưng Lộ bắt đầu quát to lên. Giọng của khiến thím Trương dọn dẹp phòng sách vội chạy đến: "Thiếu phu nhân, sao vậy? xảy ra chuyện gì?"

      Tiểu thiếu gia phải ở lầu chơi mình sao? Nó luôn thích có người ồn ào. Tối hôm qua thiếu gia và thiếu phu nhân đều trở về, buổi tối 8 giờ thiếu gia gọi điện thoại về bảo tiểu thiếu gia tự ngủ mình, nó còn vẫn vui! Buổi sáng tỉnh dậy khuôn mặt vẫn còn khá tức giận.

      "Thím Trương, Sở Trí Tu đâu? Nó ở đâu?" Thấy thím Trương ra ngoài, Ngưng Lộ nắm chặt tay bà.

      "Tiểu thiếu gia ở lầu. Thiếu gia đâu? Tại sao về chung?" Thím Trương thấy thiếu gia về, ngày hôm qua phải bọn họ ở chung chỗ sao?

      "Mẹ. . . . . ." Ngưng Lộ muốn gì, giọng trẻ con non nớt xuất ở bậc thềm cầu thang lầu hai.




      "Bảo bối. . . . . ." Ngưng Lộ kích động hất tay thím Trương ra, chạy như bay lên lầu ôm con trai. Giống như là sợ con bay , ôm rất chặt, cho đến bạn sắp thở nổi mới hơi buông tay ra.

      "Mẹ, ba đâu?" Sở Trí Tu nhìn quanh lầu dưới tới bóng dáng quen thuộc đó. Bọn họ rất quá đáng, vậy mà bỏ lại mình cậu ở nhà. Hừ, mặc dù cậu rất độc lập, nhưng vẫn là lần đầu tiên xa cách mẹ! Nhưng tối hôm qua rất khuya ba mới gọi điện thoại về cậu ngủ mình, thế mà giờ vẫn chưa về sao? phải ba ở chung với mẹ sao?

      "Mẹ biết. Bảo bối, con nhớ ba vậy sao?" Ngưng Lộ thấy con trai lo lắng ba mình vậy, trong lòng chợt lạnh, nếu như Sở Mạnh muốn tranh giành với , chút năng lực phản kích cũng có. Nhưng cam lòng bị kiềm chế như vậy!

      "Mẹ, con cũng nhớ mẹ mà!" Sở Trí Tu hiểu hôm nay mẹ bị gì? Vẫn căng thẳng nhìn mặt cậu.

      "Bảo bối, con được rời xa mẹ, có được hay ? Mẹ thể có con!" Ngưng Lộ buông con ra, vuốt khuôn mặt nhắn của con, đây là đứa con mang thai gần mười tháng sinh ra, đây là đứa trẻ sơ sinh mỗi ngày gào khóc đòi ăn mà nuôi lớn từng ngày, Sở Mạnh muốn tách bọn họ ra? Đừng có mơ!


      "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải ba ức hiếp mẹ hay ?" Lúc Ngưng Lộ thả tay, Sở Trí Tu thấy những dấu xanh xanh tím cánh tay mẹ. trách được sao hôm nay mẹ bình thường như vậy, nhất định là bị ba chỉnh rất thảm, nhưng mà ba rất nhẫn tâm, vậy mà lại đánh mẹ nặng như vậy! Sau này ba về, cậu phải chuyện với ba mới được, ba - biết - xấu - hổ dạy cậu được ăn hiếp tiểu nữ sinh sao? Tại sao ba luôn muốn bắt nạt mẹ? Đây cũng phải là lần đầu tiên cậu phát .

      Đặc biệt mỗi lần ba công tác về, ngày thứ hai tay mẹ, cổ chắc chắn có vết bầm tím mờ. Trừ ba còn ai vào đây dám đánh mẹ chứ? Hơn nữa cũng là chỉ có ba mới có thể ngủ với mẹ.

      "Đúng, chính là ba con ức hiếp mẹ! Bảo bối, con được rời bỏ mẹ, có nghe hay ?" Thân thể vốn là mệt mỏi hơn nữa chịu kích thích và căng thẳng như vậy, cuối cùng thấy con trai bình an ở nhà cả người Ngưng Lộ buông lỏng xuống, sau đó bất tỉnh dưới đất.

      "Bà, bà. . . . . . bà ơi, mau lại đây, mẹ té xỉu!" Bạn Sở Trí Tu lớn tiếng gọi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :