1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 80: Cùng Nhau Đau
      Phần 2/4


      Biên tập +Chỉnh sửa: ☃TửQuân☃



      Buổi trưa ánh mặt trời chói chang, cũng làm cho nơi an giấc ngàn thu của con người trở nên hề u, lạnh lẽo và đáng sợ nữa.

      "Cậu Sở? lâu gặp." Hôm nay lão Trương trực ca sáng, nghĩ lại gặp được Sở Mạnh nhiều năm chưa ghé tới đây.

      "Bác Trương." Sở Mạnh ngồi chồm hổm mặt đất, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn có nụ cười mỉm mộ bia, phải gọi đó là “mẹ”.

      Làm sao mẹ có thể cười vui vẻ đến như vậy?Mẹ có biết ? Con bị mấy người có quan hệ ràng kia làm phát điên rồi. Làm sao mẹ còn có thể cười nhõm như vậy chứ hả mẹ???

      Những ngày này, vẫn nhớ lời Tiêu Tĩnh Nguyệt trước khi chết, bà mẹ biết. Nhưng phải làm sao tìm người qua đời nhiều năm làm thực hư mọi chuyện, ngay cả khi có bản lĩnh phi thường cũng đuổi kịp Diêm Vương! Nhưng vẫn phải tới, nghĩ, lời Tiêu Tĩnh Nguyệt phải chăng còn có hàm nghĩa khác.

      Mẹ có thể cho con biết chân tướng cuối cùng sao? Ngón tay thon dài vuốt tấm hình .


      "Gần đây, có người tới sao?" Ánh mắt sắc bén thấy được phía sau bia mộ có dấu vết màu trắng nhìn giống như chịu hơn ba mươi năm mưa gió.

      "Vâng, tôi nghĩ có." Lão Trương cũng ngồi xuống, hình như có nghe chuyện đồng nghiệp trực ca sáng qua, mấy năm trước có phụ nữ trung niên tới tế bái nhưng thừa dịp nhân viên làm việc có để ý cạy hủ tro cốt người chết ra, phải là cái này chứ? Công viên tưởng niệm hàng năm cũng số mộ cần tu bổ, ông nghĩ vết này là nhân viên sửa chữa nơi đây làm ra nên cũng có lưu ý. Vậy đây có phải chính là chuyện bọn họ có người tự mình tế bái mộ năm đó ? Lão Trương nghi ngờ, cho Sở Mạnh chuyện này.

      "Bác Trương, lấy gì đó có thể cạy mấy cục gạch này ra giúp con." Nghe lão Trương , Sở Mạnh như nghĩ đến gì đó, phân phó lão Trương lấy công cụ.

      "Cậu Sở, đây. . . . . ." Lão Trương mang theo nón lá bắt đầu đổ mồ hôi. thể nào, bởi vì xảy ra chuyện lần trước mà bọn họ bị phê bình. Mặc dù bọn họ biết cậu Sở nhiều năm, nhưng làm như vậy phù hợp quy định quản lý ở công viên tưởng niệm! Hơn nữa, đây đối với người khuất mà cũng là bất kính!

      "Bác Trương, đừng dài dòng. Xảy ra chuyện gì con chịu trách nhiệm. Nhất định liên lụy đến bác." Sở Mạnh có chút kiên nhẫn, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng chứng suy nghĩ của mình có sai. Nếu như dì có lừa , nghĩ đáp án muốn nhất định ở trong này!

      "Cậu Sở. . . . . ." Lão Trương vẫn còn ở do dự!

      "Con bác bác ! Con rồi để bác gặp chuyện may! Bác Trương, con là người tùy tiện hứa hẹn sao?" Sở Mạnh biết khi nào lời mình làm người khác tin.

      "Được rồi!" Uy nghi đàn ông quá mạnh mẽ, ngay lão Trương gần 60 tuổi cũng khỏi tự chủ nghe lời .

      Công cụ đào bới được lấy ra rất nhanh, Sở Mạnh lại từ chối lão Trương giúp đỡ, tự mình động thủ cạy tầng bùn nhão kia ra. Mỗi lần nạy là mỗi lần tim đập mạnh. cảm giác mình hồi hộp, đúng vậy, hồi hộp. Mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt với đáp án kia, nhưng giờ phút này lại “hồi hộp”.

      Những tiếng đánh mạnh ngừng vang dưới ánh mặt trời chói chang trong công viên tưởng niệm, bởi vì trời khá nóng, cũng bởi vì dùng sức, quần áo sau lưng Sở Mạnh ướt đẫm, phần lưng to lớn theo động tác tay mà phập phồng.

      "Bác Trương, giúp con chuẩn bị nước." Gạch bị nhanh chóng cạy ra, chỉ mượn cớ để lão Trương tránh mặt mà thôi. muốn cho người ngoài thấy thứ nên thấy.

      Lão Trương biết muốn cho người khác thấy, gì tránh ra.




      Cuối cùng tới thời điểm vạch trần đáp án cuối cùng rồi sao? Mẹ, xin lỗi! Rốt cuộc mang đến cho con “vui mừng” gì đây! Lấy viên gạch màu xanh ra, hộp màu đen chạm trổ hoa văn ở trước mắt. Sở Mạnh đưa tay ra đột nhiên dừng giữa trung.

      hận mình do dự, đây là chuyện chưa từng trải qua. Do dự cái gì đây? phải sớm nhìn thấu sao? Cuối cùng bàn tay vươn ra lấy cái hộp dính ít bùn, mở ra.

      Chính là nó! Chính là nó! Giờ khắc này Sở Mạnh thể vì Tiêu Tĩnh Nguyệt suy nghĩ cẩn thận mà vỗ tay! Nếu như vào thời điểm sau cùng bà ra, vậy thân thế giấu giếm cả đời sao?

      để ý sao? Đúng vậy, ra để ý! để ý tóm lại là con ai. để ý khổ cực cố gắng nhiều năm như vậy của lại phát ra cái gì mình cũng phải! phải là con trai của Sở Vân Thiên, chút quan hệ với nhà họ Sở! Tất cả những chuyện làm trong mắt người khác đều là trò cười!

      trò cười có người xem! muốn trả thù ai? Sở Vân Thiên sao? Hay Sở Khương? Vì sao trả thù chứ? nhiều năm, người ta đối xử với so với con trai ruột còn tốt hơn, vậy mà lại làm chuyện ra khiến mọi người đều đau thương. Bây giờ phải dùng thân phận gì trở về đây? Trở về đối mặt với người phụ nữ đương nhiên cho là vợ mình?

      Ngưng Nhi, nếu như em biết ? Có phải ước gì cách càng xa càng tốt ? Phải ?

      Dì, con hề ngờ tới, người đứng sau chuyện này là dì sao? Con từng tin tưởng dì!!!

      Phụ nữ là chuyện đáng sợ nhất đời, có thể khiến người ta lên thiên đường, cũng có thể sau giây làm người ta rơi xuống địa ngục muôn đời, muôn kiếp thể quay về.

      Có phải chúng ta đều có được hạnh phúc của mình ? Mẹ thân của con!




      "Cậu Sở, nước đây!" Mặt trời tỏa nắng gắt, lão Trương xách theo thùng nước tới. Xem ra cậu Sở lấy được thứ cậu ấy muốn, bây giờ con người là quá quái gở, để người qua đời nhiều năm như vậy vẫn thể yên giấc. này khi còn sống rốt cuộc có bí mật gì thể ra? Tại sao cậu Sở lại nắm chặt cái túi bịt kín lời nào, mặt có đau khổ ra được. Là đau khổ sai chứ? Ừ, nhưng mặt cậu Sở sao lại vẻ mặt này? Lão Trương xách theo nước dám hỏi nhiều nửa câu.

      "Bác Trương, con ! Chuyện còn lại bác giúp con xử lý!" Mãi cho đến khi lão Trương đứng đó 5 phút Sở Mạnh mới đứng lên, ngay cả áo khoác bên cạnh cũng cầm theo mà xuống chân núi.

      "Cậu Sở, áo khoác của cậu!" Lão Trương muốn đuổi theo, nhưng đống rối rắm trước mặt này phải thu thập cho xong ngay lập tức! Bất đắc dĩ nhìn bóng dáng cao lớn càng lúc càng xa đó, lão Trương ngồi xổm người xuống, đem hủ tro cốt cất xong, làm bằng phẳng lớp gạch. Xin lỗi, nghỉ ngơi ! Chắc sau này người đến quấy rầy nữa …

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 80: Cùng Nhau Đau
      Phần 3/4


      Biên tập❀Chỉnh sửa: ✿TửQuân✿



      Có ai 3 giờ chiều bắt đầu uống rượu ? Còn là người uống rượu giải sầu? Có, chính là Sở đại tổng giám đốc thất bại tình trường của chúng ta.

      Trong phòng tổng thống khách sạn năm sao, sau khi về từ công viên tưởng niệm, Sở Mạnh ném mình vào bồn tắm bình thường ít dùng đến, mở ra bồn đầy nước lạnh, nhưng dù ngâm nước như thế nào cũng thể xua tan cảm giác khó chịu đến tột cùng trong lòng !

      Mẹ kiếp! Hai tay nắm chặt thành quyền, dùng sức đánh vào mặt nước, nhất thời bọt nước văng khắp nơi trong phòng tắm. đứng lên, đều mỹ nhân tắm xong là mê người nhất, nhưng thực tế, mỹ nam cũng tuyệt thua kém, đâu chỉ thua gì, càng thêm khó gặp nữa! Ừ, tuy vậy ai có cơ hội thấy màn trước mắt này: toàn thân cơ bắp rắn chắc bởi vì mới vừa tắm rửa xong mà tỏa ánh sáng mê người, mỗi khối đều là kiệt tác của thượng đế, dưới ánh đèn làm người ta nhịn được muốn vươn tay sờ thử có phải cũng mê người như khi nhìn hay , sợi tóc ướt, mềm mại, đen nhánh nổi bật lên khuôn mặt sáng sủa, tuấn tú có hai của .

      Tiện tay cầm áo choàng tắm màu trắng để ở bên lên, cũng quan tâm người có nước , cứ như vậy mà mặc vào. Lúc này cần tê dại, quá khó khăn để chịu đựng thanh tỉnh!

      phải người say rượu, công việc của cần luôn luôn duy trì đầu óc tỉnh táo, nhưng bây giờ cái gì cũng có, còn phải đầu óc tỉnh táo làm gì? Ngay cả vợ, cũng sắp giữ được rồi!



      Ngưng Nhi! Nhắm mắt lại, ra sức đem cả ly rượu nóng hừng hực rót vào bụng, nhưng càng uống gương mặt đó lại càng ràng, cảnh ngày đó ở trong ngực Sở Khương thể xóa mờ!

      Bọn họ vốn là đôi mà! Là vì việc riêng của mình mà cưỡng cầu . biết có kết quả tốt, tại báo ứng phải tới rồi sao? Tới nhanh! Ngưng Nhi, muốn nắm tay em buông, nhưng trái tim em sớm trao người khác rồi! nắm tay em còn có ích gì? Biết là rất vô dụng, nhưng vẫn muốn em!

      Toàn bộ 5, 6 bình rượu mạnh xếp thành hàng rất chỉnh tề, ly thủy tinh nghiêng ngả ở mép bàn, màu vàng sánh của rượu xuống sàn nhà, cả phòng đầy mùi rượu.

      lẳng lặng nằm mặt bàn, nhưng ý thức vẫn rất ràng. Muốn quên cũng quên được! Muốn say cũng say được! Mặt của , nụ cười của , phiền muộn của , tức giận của , hơi thở gấp khi trằn trọc phía dưới . . . . . . Tất cả, tất cả của giống như cổ độc sống trong thân thể , chỉ cần phát tác đau tận xương tủy, phải làm sao mới có thể giải được?




      Lúc này, tiếng điện thoại vang lên trong phòng, người nào có bản lĩnh phi thường biết ở đây? thể nào là A Tự, nếu như là cậu ta căn bản gọi điện thoại, đây là sản nghiệp nhà cậu ta mà cậu ta chính là Tống đại thiếu, chỉ cần cầm thẻ tự động quẹt là có thể vào. Cũng thể là A Chính, A Chính phải là người nhiều chuyện, biết tâm trạng tốt tới quấy rầy . Vậy là ai? ấy sao? Ngưng Nhi, em đến tìm sao?

      lâu gặp , nhưng ra là nhớ chết luôn. Tuy nhiên còn phải hành hạ mình được gặp ! Ha ha, gặp sao chứ?

      quan tâm, để nó vang ! Ai cũng muốn nhìn, chuyện gì cũng muốn để ý! Tốt nhất say chết thôi!

      cho là để ý điện thoại tự động ngừng, nhưng tiếng ồn chói tai kia lần lại lần vang lên, chịu dừng!

      Mẹ kiếp! Cố ý tìm gây chuyện sao? Khách sạn nhà A Tự sao lại đáng ghét như vậy? Nào có mực quấy rầy phòng VIP chứ?

      "Chuyện gì?" uống nhiều rượu, nhưng ý thức rất thanh tỉnh, bước chân cũng có tập tễnh tới bắt máy cái điện thoại chết tiệt kia! Giọng lạnh lẽo làm nhân viên lễ tân cũng rợn cả người. Sao lại xui xẻo thế chứ?

      "Sở tiên sinh, lầu dưới có vị tự xưng là vợ của ngài, còn có vị Sở tiên sinh khác muốn tìm ngài có chuyện, có để cho bọn họ lên ?" dám chần chờ, nhân viên lễ tân hơi. Nếu như vậy, nghĩ có dũng khí tiếp. Sở tiên sinh phía dễ chọc, nhưng Sở tiên sinh trước mặt này cũng vậy, ta lại uy hiếp nếu như gọi điện thoại lên ngày mai cũng làm nữa!

      Công việc có phúc lợi tốt như vậy sao có thể bỏ chứ? Huống chi người đàn ông có văn hóa đó có vẻ lời lừa gạt ! Chỉ có thể trách may, gặp phải người nên gặp.

      "Để cho bọn họ lên đây !" Ước chừng im lặng khoảng phút, Sở Mạnh mới từ từ ra những lời này!

      còn chưa tìm bọn họ, bọn họ tìm tới rồi! Cứ như vậy thể chờ đợi được sao? Quan Ngưng Lộ!!! Điện thoại bị ném mạnh xuống!




      Kéo cửa ra, thấy đôi nam nữ dính nhau như tường này làm tim Sở Mạnh nhói đau.

      Người con trai hòa nhã như ngọc là Sở Khương sao? Cho dù là ở thương trường chém giết nhiều năm, lại thể thay đổi được bản tính khiêm tốn của nó. Mà người phụ nữ làm đau lòng cực điểm kia vẫn thùy mị, duyên dáng, màng việc đời như vậy.

      "Chuyện gì?" Giọng hơi mệt mỏi của, Sở Mạnh đem tay chống lên khung cửa, cũng muốn cho bọn họ vào. Đây coi là gì chứ? ra cầu quá đáng rồi, biết thể được, lại muốn mạnh mẽ lấy . . . . . .

      " hai, cho chúng em vào . Em có lời muốn !" Sở Khương nhìn áo choàng tắm rộng rãi của hai, tóc rối bù như vừa tắm xong lâu, trong giọng ràng có mùi rượu. Trong ấn tượng của , Sở Mạnh vẫn luôn ngồi cao kia chưa bao giờ mất lý trí, chưa bao giờ nhếch nhác như hôm nay. . . . . . Là vì sao?

      "Chân của đỡ chưa?" Ngưng Lộ có nhìn mặt , sợ nhìn hoan nghênh và cự tuyệt ở . Tầm mắt chỉ chạm đến bắp chân lộ ra bên ngoài của , bắp đùi có vết thương dài, là do lần trước gây nên sao? nhớ trước kia người có bất kỳ vết thương nào.

      Mặt Ngưng Lộ như nghĩ đến cái gì đó, lập tức đỏ lên.

      "Xem ra, em muốn tới quan tâm bộ dạng tôi?" quan tâm còn có người thứ ba ở trường, Sở Mạnh khống chế bản thân được đem kéo Ngưng Lộ qua, khóa vào trong ngực. Mùi rượu nồng nặc bao quanh cơ thể .

      " buông em ra trước được ?" có thói quen ở trước mặt người khác gần gũi như thế, hơn nữa còn là ở trước mặt Sở Khương, Ngưng Lộ đỏ mặt muốn đẩy ra , nhưng lại động đậy chút nào.

      " hai, buông ấy ra! Em nghĩ chúng ta cần chuyện chút." Vẻ đau đớn lên mặt Sở Khương, nhất định hai phải như vậy trước mặt sao? sắp nén được tức giận rồi!

      "? nghĩ vợ chồng còn có chuyện cần . Về phần em muốn chuyện gì với , chờ xử lý vấn đề của bọn tốt trước rồi hãy !" Sở Mạnh tay đem bế Ngưng Lộ lên, tựa như bế đứa bé, tay lúc Sở Khương còn phản ứng kịp khóa lại. Sở Khương muốn với ? Vậy phải xem có vui vẻ ! Mà bây giờ vừa đúng rất rất tức giận!

      " hai, mở cửa ra!" Sở Khương nghĩ tới hai có thể như vậy, trước mặt bế Lộ Lộ vào, trong mắt của ấy lóe lên cái gì nhìn ra sao? hai, nhất định phải như thế trước mắt em sao?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 80: Cùng Nhau Đau
      Phần 4/4

      Biên tập❀Chỉnh sửa: ✿TửQuân✿



      "Buông em ra! Sao có thể như vậy?" Ngưng Lộ ngừng quơ tay đánh vào phần lưng săn chắc của . ta là người dã man hiểu chuyện, ngay trước mặt Sở Khương ôm vào như vậy, có người mắt cũng biết muốn làm gì.

      Mà bây giờ bị đè chặt ván cửa, thể động đậy, lại dám gọi lớn tiếng. Bởi vì bên ngoài cánh cửa ngừng truyền đến thanh làm gián đoạn, nhất định là Sở Khương gõ cửa. Tuy cửa phòng tổng thống khách sạn năm sao có hiệu quả cách tốt, nhưng dù sao giữa bọn họ cũng chỉ là cánh cửa , có động tác lớn gì người bên ngoài làm sao nghe được?

      "Em có thể đem đàn ông tới trước mặt tôi rồi, tôi là chồng danh chính ngôn thuận của em, chẳng lẽ thể đối với em như vậy sao?" Giọng dịu dàng ngày thường sớm còn tồn tại, lúc này trước mặt là Sở Mạnh thực biết, chuyện cay nghiệt, vô tình như vậy

      "Tại sao luôn thích đem tội danh liên quan đến em đổ lên đầu em?" Trong lòng Ngưng Lộ vô cùng oan ức, vô cùng tức giận, lần đầu tiên dũng cảm ngẩng mặt lên đối mặt với . Lúc này châm chọc trong mắt khiến thấy xa lạ, rốt cuộc làm sao vậy?

      "Cái miệng này, là lợi hại! Còn thừa nhận sao? Em dám phủ nhận em phải mới vừa tới cùng người đàn ông khác sao? Em dám phủ nhận người đàn ông kia phải là tình nhân cũ của em sao? Em dám phủ nhận em còn cảm giác với sao? Em cho tôi biết , Quan Ngưng Lộ! Em !" Người chồng tức giận nắm chặt cằm , bắp đùi thon dài đè nặng lên làm thể động đậy.

      " có lòng tin vậy sao?" Ánh mắt cuồng loạn của khiến lòng Ngưng Lộ chua xót. Sở Khương là mối tình đầu của nhiều năm như vậy, làm sao có thể quên là quên được? Nhưng bọn họ cũng kết hôn lâu rồi, và Sở Khương thể quay lại được nữa. Chẳng lẽ làm bạn bè bình thường cũng được sao? Huống chi bọn họ phải cùng nhau lớn lên sao? Dù phải là em ruột, chẳng lẽ chút tình cảm cũng có? Vấn đề của phải trả lời thế nào mới hài lòng?

      "Đúng!" trả lời gọn gàng linh hoạt: "Vậy em cho tôi biết, em còn ?"

      "Em biết!" Những lời này ra khỏi miệng, Ngưng Lộ còn chưa kịp phản ứng, ngông cuồng hôn chồng chất lên môi !



      gì? biết sao? Có người hay sao lại biết? Chẳng qua là muốn cho biết mà thôi chứ gì? ràng có đáp án còn muốn hỏi, phải tự rước lấy nhục là cái gì? Sao học cách từ bỏ chứ?

      Nụ hôn này thô lỗ mà trực tiếp, có chút thương hoa tiếc ngọc nào, Sở Mạnh hoàn toàn bị chọc giận, biết là muốn trừng phạt hay là trừng phạt mình. Môi mỏng đôi môi của mút hết cái này đến cái khác, liên tục giày vò, lực hôn của rất mạnh, hôn làm cho răng bọn họ chạm vào nhau, muốn đẩy môi ra tham tiến vào, nhưng bướng bỉnh đó ngậm chặt lại, chịu thả lỏng.

      Được, nếu muốn hưởng thụ, vậy cần hưởng thụ đâu.

      Cánh tay dùng sức ôm lên, cổ tay dùng sức để cho vòng chắc hông của , cả thân thể nhắn hoàn toàn rời mặt đất, bị đè cửa.

      "Uhm. . . . . ." Nụ hôn của quá mức mãnh liệt khiến kịp suy nghĩ, cũng tạm thời quên mất ngoài cửa còn có người đàn ông khác có lẽ vẫn còn chờ.

      Rốt cuộc, thỏa mãn, buông đầu lưỡi vừa đau vừa tê của ra, mở cổ áo , sau đó chôn cả khuôn mặt vào.


      "A, Sở Mạnh, cái tên khốn kiếp này, muốn làm cái gì? Buông tôi ra! Buông tôi ra!" tức giận, đánh mạnh bả vai , thế nhưng lại cố ý dùng sức cắn cái, lưu lại vết sâu để đau kêu thành tiếng. cái đau này khiến ý thức được bây giờ bọn họ ở đâu, làm chuyện gì. Trời ạ, tại sao ta có thể như vậy? Làm nhục ngay trước mặt Sở Khương như vậy sao? ta còn có thể càng quá đáng, xem mọi thứ liên quan đến mình!

      Nhắm chặt mắt cố gắng để cho mình rơi lệ, nhưng làm được, làm được! Người đàn ông này cố ý để cho dễ chịu!

      "Đau ?" ngẩng đầu nhìn , trong tròng mắt ngăm đen chuyển thành loại ánh sáng ác ma, lạnh lùng cười tiếng làm run sợ.

      Nước mắt lăn khuôn mặt của khiến muốn tay lại, nhưng nhắm chặt mắt lại làm cho lửa giận của càng rực cháy hơn! Cứ như vậy muốn nhìn thấy sao?

      "Quan Ngưng Lộ, mở mắt to ra nhìn tôi! Xem là ai đoạt lấy em? dám nhìn sao? Nếu như Sở Khương còn ở phía ngoài đó, nhất định có thể nghe được tiếng rên hưởng thụ của em, xem tôi đoạt lấy em như thế nào ? Cũng cho nó biết người cũ của nó, công chúa của nó ở dưới thân đàn ông dâm đãng cỡ nào!"

      Phần eo gầy thoáng dùng sức, đẩy lên, bàn tay thăm dò vào trong váy bị kéo cao lên tới eo, gạt quần của qua bên, có bất kỳ động tác dạo đầu thương nào, hai ngón tay thô lỗ di chuyển.

      " nên như vậy, đau quá!" Gương mặt của trở nên tái nhợt, đôi môi cắn đến chảy máu, hoàn toàn băn khoăn đến chưa động tình, động tác vào vừa sâu lại vừa mạnh, hơn nữa có cho bất kỳ thời gian thích ứng di chuyển.

      Trái tim, vẫn đau đớn, nhìn thấy khó chịu, vốn là lửa giận che mắt chính , cũng đau lòng theo, động tác cũng chậm hơn, rốt cuộc là muốn hành hạ hay là hành hạ mình đây?



      "Sở Mạnh, chỉ biết đối với tôi như vậy? Tôi hận chết được!" Đau đớn làm uất ức, khiến giọng điệu Ngưng Lộ trở nên nguội lạnh, lại đối xử với như vậy, trước kia dù tức giận thế nào cũng như vậy. Nhưng hôm nay căn bản có chọc tới , phải sao? Tại sao phải làm như vậy với ? Tại sao? Có phải trong lòng chỉ là đối tượng phát tiết mà thôi ? Thân thể rất đau, trái tim cũng rất đau …

      "Trừ việc mỗi lần cưỡng bức tôi, còn biết cái gì chứ? Tôi chính là quên được Sở Khương sao, có điểm nào đáng giá để tôi thích sao?"

      Lời của ... giống như sấm chớp, thẳng tắp bổ vào đầu , tim còn có thể đau hơn sao?

      "Cứ thích như vậy sao? Nhưng người bây giờ đoạt lấy em là tôi!" có dạo đầu, có thương tiếc, nặng nề rút ra, thô lỗ vào.

      " chính là ác ma! Tôi hận ! Hận chết được. . . . . ." Cuối cùng, Ngưng Lộ khống chế được mình đau khóc thành tiếng. Đau đớn đến tê liệt lần đầu tiên đó, hôm nay trải nghiệm lại, lần nữa!

      "Tôi là ác ma, tôi cho em nếm thử chút cái gì gọi là ác ma." chút thương tiếc nào, cũng quản khóc đến thở nổi, cố gắng di chuyển hông, hướng lên phía đâm vào . Muốn đau cùng nhau đau ! Nếu cách nào sống yên ổn, vậy cùng nhau xuống địa ngục là được.

      Nhiều năm như vậy, trong cảm nhận của dĩ nhiên là ác ma chỉ biết cưỡng bức mà thôi! Ý thức bay xa rồi, đau, muốn cũng đau theo! Động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, lúc này căn bản có cách lo lắng đến thân thể mảnh mai của có chịu được sức lực mạnh mẽ của hay , chỉ muốn tổn thương mà thôi. Chỉ có như vậy, đau mới có thể dễ chịu hơn chút!

      Ngưng Nhi, Ngưng Nhi! Ở trong lòng em, chẳng là gì cả!!!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 81: Trả Lại Em Tự Do, Được Sao?
      Phần 1/5


      Biên tậpChỉnh sửa: ☂TửQuân☂


      Trái tim còn có thể đau hơn nữa ?

      Cánh cửa phòng hạng nhất với hiệu quả cách tốt làm người ta căn bản nghe được người bên trong chuyện hay là làm cái gì? Nhưng mới vừa rồi, lúc tay đặt ván cửa lại cảm nhận ràng nó rung. Rung đến tim đau như muốn rỉ máu!

      là đứa ngốc sao? Ngây ngốc đứng giữa vợ chồng bọn họ. Đúng vậy, hai sai, bọn họ là vợ chồng, mà , nhiều lắm là bạn lâu năm chăng? Có lẽ cái gì cũng phải!

      còn là thiếu niên vì đau lòng mà khóc năm đó nữa, bây giờ là cố vấn đầu tư Sở Khương nổi tiếng thị trường chứng khoán phố Wall, bao nhiêu danh môn phú hào đều muốn nịnh bợ , sao còn có thể khóc chứ?

      Phía sau lưng lạnh run khiến lùi về vách tường phòng đối diện, trái tim chưa bao giờ lạnh lẽo đến thế. Có lẽ cho tới bây giờ chưa từng thực thắng hai, bất kể là 6 năm trước hay là tại, vẫn thua thảm hại như vậy! Thua hề có danh dự như vậy!

      "Áaaaaa. . . . . ." tiếng thét như dã thú bị thương vang vọng nơi hành lang vắng vẻ. Tại sao?

      Lần đầu tiên, cảm giác mình bị thương, thương tích đầy mình, khó chịu hơn là cách nào dừng lại được đau khổ kia! Có lẽ chỉ có tránh ra nhìn thấy mới có thể làm mình dễ chịu hơn, giống như ở bên Mỹ những năm kia vậy.

      Giống như là dã thú bị thương, Sở Khương đứng ở đại sảnh khách sạn, nhìn người bên ngoài xe tới xe , vậy mà tìm được có thể đến. nên đâu đây? Nơi nào mới có thể để lẳng lặng liếm láp vết thương của mình?




      "Hinh Duyệt, có rảnh ?" Cầm điện thoại di động vỏ kim loại bản giới hạn, Sở Khương nghĩ tới vào lúc này mình lại gọi cho Nghiêm Hinh Duyệt.

      Nghiêm Hinh Duyệt nghĩ tới lần đầu tiên Sở Khương hẹn là ở trong quán rượu! Sau khi nhận được điện thoại, hưng phấn đến thay đổi quần áo đến hai ba lần, vèo cái với mẹ rồi lái xe đến địa điểm theo lời Sở Khương. Bây giờ còn chưa đến giờ cơm chiều ấy muốn uống rượu sao?

      Trong khoảng thời gian này, nội bộ Sở Thành ngừng tranh chấp, cũng có nghe qua. Nhưng chưa bao giờ chủ động cho những chuyện công việc này, cũng biết nên hỏi như thế nào.

      "Sở Khương, em tới rồi!" Giọng vẫn dịu dàng như những năm qua, Nghiêm Hinh Duyệt nhàng sau lưng . vui sao? mặt có ưu sầu xóa được. biết nhiều năm như vậy, vẫn là lạnh nhạt mà xa lánh, rất ít khi để lộ cảm xúc như vậy, hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Có phải liên quan đến Sở Thành hay ?

      "Hinh Duyệt. . . . . . Xin lỗi, biết có quấy rầy đến em ?" Vẫn là lời khách khí, lễ độ như thế. Sở Khương biết mình làm sao, nhưng hôm nay muốn tìm người để chuyện. cảm giác được gánh nặng đè nặng trong lòng sắp nổ tung rồi, giấu được nữa rồi! Bây giờ chỉ muốn trút ra khỏi miệng mà thôi. Khổ sở, áp lực suốt những năm qua, rất mệt mỏi! Mệt quá, đau quá!!!

      "Em vừa đúng có việc gì làm cả! Muốn tìm ăn cơm lại sợ quá bận!" Nghiêm Hinh Duyệt nhảy dựng lên ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, may là hôm nay mặc quần cho thuận tiện. ra phải có chuyện để làm, cũng phải là sợ quá bận, chỉ là sợ thường xuyên tìm làm chán ghét, sợ cuối cùng ngay cả bạn bè bọn họ cũng làm được. vẫn cẩn thận từng li từng tí che giấu tâm của mình, nhưng có thể trốn bao lâu?

      "Vậy uống với ly ?" Sở Khương nhàn nhạt cười, kêu phục vụ tới đây: "Phiền cho vị tiểu thư này ly brandy."

      "Vâng!" Nghiêm Hinh Duyệt cười dịu dàng, mái tóc hôm nay buộc lại, xõa thẳng sau lưng, nụ cười nhạt kia cực kỳ giống khuôn mặt khác, Sở Khương nhìn ngây người, tay cầm ly rượu cũng ngừng lại, tự chủ sờ mặt của .




      Giống! rất giống!

      Sở Khương nhất thời động tình, tay nâng cằm , nhìn say đắm. né tránh, biết biểu thâm tình lúc này của dành cho , nhưng như vậy đủ. Thế giới tình cảm của chưa từng có , mà vẫn luôn giấu tốt như vậy!

      Nhiều năm qua, mặc dù bên cạnh có những khác, nhưng biết, trong lòng của nhất định có đoạn quá khứ khiến đau khổ như vậy. Nhưng còn phải vì đoạn quá khứ này mà buồn đau bao lâu? Vết thương thối rữa có ngày lành lại sao? Trừ phi cố ý để cho nó lành, ở thời điểm nó sưng mủ đến thối rữa như là cách để nhắc nhở mình từng chịu khổ đau như thế nào. Như vậy có ý nghĩa gì? Có thể xoay chuyển cái gì?

      Nhưng những lời này, chưa bao giờ dám ở trước mặt ra. Phải như thế nào? Cùng lắm chỉ là bạn bè, người bạn bình thường đến thể bình thường hơn. dùng lập trường gì để lời như vậy? Sở Khương, tại sao chưa bao giờ liếc mắt nhìn khác?

      Có lẽ là ánh đèn quá huyền ảo, có lẽ trái tim quá đau đớn. nhìn chằm chằm gương mặt dường như quen thuộc như vậy, cúi đầu hôn , vậy mà mất hồn chỉ trong vòng mấy giây, khi buông ra khôi phục lại gương mặt thờ ơ đó.

      "Xin lỗi!"

      câu "xin lỗi" phá vỡ tất cả ảo tưởng của Nghiêm Hinh Duyệt, ra ngay cả làm cơ hội thế thân cũng có …

      " sao!" Dường như trong giọng có chứa chua xót và bất đắc dĩ bao giờ hết. Quan hệ của bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể duy trì ở trạng thái này sao?

      "Sở Khương, cần uống nữa, chúng ta về thôi."

      Bóng đêm dần dần bao quanh, người trong quán bar cũng ngày càng nhiều. Vốn là đại sảnh có bóng người, lúc này người dần dần đông lên. Bọn họ vẫn uống từ xế chiều đến giờ, đếm được rốt cuộc uống bao nhiêu.

      Nghiêm Hinh Duyệt muốn lấy cái ly trong tay ra, thế nhưng lại cố ý buông. khuôn mặt tuấn tú hơi lờ mờ. chẳng gì cả, cứ uống như vậy. Muốn mượn rượu giải sầu sao? Mấy chuyện như thế bày sao lại xuất người con trai dịu dàng như ngọc này chứ?

      Mà hình như quá say nên trong miệng ngừng gọi: "Lộ Lộ, Lộ Lộ". "Lộ Lộ" trong miệng chính là nguyên nhân khiến mất khống chế hôm nay sao?




      "Sở Khương, cho em biết, Lộ Lộ là ai? Em dẫn tìm ấy được ?" Cố hết sức đỡ Sở Khương cao hơn cái đầu, Nghiêm Hinh Duyệt mệt muốn ngã xuống, cuối cùng cũng đưa vào trong xe .

      "Lộ Lộ. . . . . . Sao có thể tìm ấy được? ấy . . . . . . là chị dâu đấy. . . . . . Ha ha, là chị dâu." Sở Khương mặc cho Nghiêm Hinh Duyệt giúp cài dây an toàn, giọng mơ mơ màng màng trong xe vang lên.

      Lông mày Nghiêm Hinh Duyệt nhíu lại. Sở Khương cái gì? Người ngừng nhớ trong miệng chính là chị dâu sao? Chẳng lẽ có quá khứ thể quay đầu sao? Nếu như người mà lòng luôn nhung nhớ là chị dâu mình, là nghiệt duyên sao? Nhưng bây giờ có quyền gì mà hỏi chứ?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 81: Trả Lại Em Tự Do, Được Sao?
      Phần 2/5


      Biên tậpChỉnh sửa: ❄TửQuân❄



      "Sở Khương, nhà ở đâu?" May là chỉ uống với chút mà thôi, nếu tối nay hai người khỏi về nhà. Đành phải lắc lắc . Nhưng người uống quá say, lay thế nào cũng chịu tỉnh, chỉ trừ thanh nghe xót lòng "Lộ Lộ".

      khuya lắm rồi, Nghiêm Hinh Duyệt còn cách nào khác ngoài dẫn về nhà trọ ở trung tâm thành phố ít khi ở.

      Người này uống rượu say rồi ổn, có gào to rống lớn, cũng nôn mửa khắp nơi, chẳng qua là cả người như mất ý thức, trong miệng ngừng lẩm bẩm cái tên khiến xót lòng.

      Cũng may là lúc xuống xe tỉnh táo hơn chút, có thể tự nghiêng trái nghiêng phải, nếu Nghiêm Hinh Duyệt biết làm sao mang lên lầu.




      Về đến nhà đặt ngã vào chiếc giường duy nhất trong nhà, cau mày lầu bầu tiếng rồi ngủ mất. Khuôn mặt trắng đỏ ửng lên, hai tay ngừng nắm kéo quần áo mình, dáng vẻ nhìn rất thoải mái.

      Nghiêm Hinh Duyệt đau lòng đến phòng tắm lấy chậu nước ấm tới bên giường. Đây là lần đầu tiên hầu hạ người đàn ông, hơn nữa còn là người thích thầm lâu như vậy.Cầm khăn lông lau mặt , xuống chút nữa, cái cằm nhìn như ôn hòa kì thực kiên nghị của , cởi áo sơ mi của ra, bình thường nhìn tao nhã lịch , cởi quần áo, mặc dù có cơ bắp như mãnh nam, nhưng cũng săn chắc mà đầy đủ.

      lồng ngực lớn, bóng loáng khiến Nghiêm Hinh Duyệt đỏ mặt, qua loa lau cho lau rồi dừng, kéo lại quần áo , muốn giúp đắp chăn, tay của chợt duỗi ra, kéo lấy , mất trọng tâm "Bụp" tiếng ngã xuống người .

      Ánh mắt sáng trong, có chút men say, vẻ mặt khẩn trương, nhìn gần trong gang tấc gọi từng tiếng: "Lộ Lộ, Lộ Lộ. . . . . . Lộ Lộ của . . . .. . Đừng rời xa , chúng ta bao giờ rời xa nhau nữa. . . . . ."

      Vẻ mặt cố chấp lại vô cùng đau khổ của độc dược, Nghiêm Hinh Duyệt trúng loại độc thuốc nào chữa được của .

      "Vâng, em là Lộ Lộ, Lộ Lộ thích nhất . . . . . . Sở Khương." Tay xoa gương mặt tuấn tú của : "Em là Lộ Lộ của , ôm em, đừng buông tay." Giờ khắc này, Nghiêm Hinh Duyệt chẳng muốn gì cả, chỉ muốn ở bên , trong lòng . Dù bây giờ say đến nỗi phân biệt được ở bên mình là ai cũng quan tâm, quan tâm!

      Đôi mắt trong veo của Sở Khương cuồn cuộn nổi lên gió bão đầy trời, cảm xúc đè nén lâu bị rượu làm hồ đồ, lần đầu tiên mất khống chế!

      "Đau quá!" vội đến nỗi ngay cả quần áo của cũng có cởi hết ra, cứ như vậy thẳng tắp tiến vào, Nghiêm Hinh Duyệt đau đến hàm răng run lên, người đàn ông bình thường nhìn tao nhã, lịch thế nào lúc này hóa thành dã thú? Thân thể của như bị tách thành hai nửa …

      "Xin lỗi, rất đau sao?" Biểu tình mặt giống như từng quen biết khiến động tác Sở Khương ngừng lại, đổi lại hôn môi .

      " đau! đau! Em muốn em, Sở Khương, em được ?" ràng đau như muốn chết, nhưng Nghiêm Hinh Duyệt cũng muốn dừng lại, chỉ cần giờ khắc này là tốt rồi! Bởi vì khoảnh khắc này bọn họ hợp lại thành .

      Người đàn ông lâu như vậy, rốt cuộc vào lúc này hoàn toàn thuộc về !

      "Lộ Lộ, em. vẫn luôn em!" Người luôn dịu dàng như nước bây giờ biến thành mãnh thú. Thân thể như biết mệt mỏi càng tiến vào, tìm kiếm cảm giác tuyệt vời.

      "Sở Khương, em cũng . . . . . ." Vào thời khắc này, nước mắt nhịn được cuối cùng chảy xuống. phải vì mình mất trong sạch, mà là vì người đàn ông người gọi tên người phụ nữ khác, phải là




      Quá nhiều rượu và tình cảm mãnh liệt bùng nổ, khiến Sở Khương ngủ giấc đến thẳng giữa trưa ngày thứ hai. Trong căn phòng xa lạ, mình nằm giường, người chỉ còn độc chiếc quần đùi, như nghĩ đến gì đó, chợt kéo quần mình ra. Rất sạch nên chắc được lau chùi, nhưng phía dưới khăn trải giường màu trắng có vết đỏ như hoa rụng chói mắt làm lòng chìm xuống.

      Trong trí nhớ khi mơ hồ mà điên cuồng ôm chặt hình như là . . . . . Lộ Lộ. . . . . . Nhưng làm sao có thể chứ?

      Hinh Duyệt, xin lỗi! Tối hôm qua người điên cuồng cùng là Nghiêm Hinh Duyệt! Tâm ý vẫn luôn hiểu, nhưng thể đáp lại . Bởi vì lòng của , nhiều năm trước, trao cho người khác, thể lấy về!

      Ý trời trêu người, người cho là đời này vĩnh viễn có liên quan, thế nhưng. . . . . . ông trời ơi, tại sao ông lại thích trêu cợt người chứ?

      "Tỉnh rồi à? Đầu còn đau ?" Nghiêm Hinh Duyệt đẩy cửa vào, gương mặt cười tự nhiên. thấy lên ánh mắt áy náy, chẳng khác dao đâm vào tim , đau đến thể thở.

      Sở Khương ngồi dậy: "Hinh Duyệt, tối hôm qua . . . . . . xin lỗi, mất khống chế!" biết phải gì, phá hủy trong sạch của người ta làm sao có thể câu "Xin lỗi" là có thể xong? Nhưng lúc này đầu óc rất loạn!

      " sao. Mọi người đều là người trưởng thành! Cứ xem như giấc mộng !" Vẻ mặt như muốn chuộc tội làm trái tim đạp loạn của chìm xuống. Đúng vậy, phải là người .

      "Hinh Duyệt, cho chút thời gian, để suy nghĩ kỹ. chịu trách nhiệm!" Sở Khương nhìn ràng rất khổ sở vẫn còn gượng cười, biểu cảm như vậy làm lòng thêm đau đớn.

      "Em cần phụ trách! Sở Khương, nếu như đây là chuyện muốn ! Sớm biết tối hôm qua dụ dỗ rồi! Được rồi, chúng ta cần bàn lại vấn đề này, nhanh ăn cái gì ! Buổi trưa rồi, đói sao? rửa mặt trước, em ở bên ngoài chờ ." Nghiêm Hinh Duyệt cười đẩy cửa , trong phút chốc đóng cửa, cố gắng để mình rơi lệ.


      Cẩn thận nấu xong mang lên bàn, ba món ăn đơn giản canh là cực khổ buổi sáng làm ra. Mặc dù ít khi về nhà trọ, nhưng đồ làm bếp phải có cũng đầy đủ mọi thứ. Từ là thiên kim tiểu thư mười ngón tay dính nước, nhưng từ khi biết , từ từ học nấu ăn, mua thức ăn, rốt cuộc hôm nay có cơ hội làm cho ăn.

      Tối hôm qua khi hoan ái kịch liệt qua, chìm vào giấc ngủ. Nhưng lại nhìn vẻ mặt dịu dàng khi ngủ buổi tối, như muốn vĩnh viễn khắc ghi trong lòng. Sáng sớm đến siêu thị mua thức ăn tiện thể mua quần về.

      Nhưng hề thấy mệt mỏi! ở trong bếp bận rộn nghĩ tới người thích nhất nằm giường, ngay cả khí hít vào phổi cũng cảm thấy ngọt .

      Tất cả đều đáng giá, phải sao?

      Sở Khương ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, Hinh Duyệt ở trước bàn ăn ngồi chờ .

      "Những thứ này đều là em làm sao?" Sở Khương nhìn món ăn hấp dẫn kinh ngạc hỏi. Mặc dù quan hệ của bọn họ vẫn là bạn bè bình thường, dù sao quen biết nhiều năm như vậy, ít nhất cũng biết nhà họ Nghiêm cũng là gia tộc lớn, mà tiểu thư đại gia tộc như lại biết nấu ăn.

      "Dĩ nhiên! là người đầu tiên có thể nếm tài nghệ nấu nướng của em! Rất vinh hạnh sao? Thử xem món canh này có được ?" Nghiêm Hinh Duyệt đưa chén canh cho .

      "Cám ơn!" Sở Khương nhận lấy, trả lời nhạt câu.

      Bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, cho đến tiếng chuông điện thoại đặt bàn vang lên mới đánh vỡ khí lúng túng và lặng lẽ này!




      "Lộ Lộ? Em làm sao vậy? Đừng khóc, tới ngay!" Đó là số lạ, sau khi Sở Khương nghe được giọng quen thuộc kia, trong nháy mắt lòng rối loạn lên.

      Sao ấy dùng giọng thương tâm như vậy gọi điện thoại cho ? Hình như muốn khóc thét lên. Ngày hôm qua hai xảy ra chuyện gì?

      "Hinh Duyệt, xin lỗi em. phải trước, Lộ Lộ bên kia có thể xảy ra chuyện! Hôm nào chúng ta tìm thêm thời gian chuyện được ?" Sở Khương cúp điện thoại, lập tức kéo bàn ra, ra ngoài.

      "Có muốn em với ?" Còn hỏi gì nữa chứ? vừa nghe điện thoại của ấy cả người loạn lên. ra là trong thế giới tình , người tổn thương nhất là người bỏ ra nhiều tình cảm! Nhưng sớm hãm sâu, thể lấy lại rồi!

      " cần. Hai ngày nữa rảnh liên lạc với em!" Ở cửa ra vào, Sở Khương ném những lời này rồi vội vàng rời .

      Cửa vang lên tiếng “rầm”, cuối cùng nước mắt Nghiêm Hinh Duyệt cũng nhịn nổi nữa, lộp độp rơi bàn. tới phút, bữa ăn vải trắng bày bữa ăn bị làm ướt hơn phân nửa.

      quan tâm, làm sao có thể quan tâm chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :