1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 74: Sinh Non
      Phần 2/5


      Biên tập +Chỉnh sửa: ☃Tử Quân☃


      " à, tôi chính là cậu của tổng giám đốc các , làm phiền thông báo chút được ? Tôi có chuyện rất quan trọng tìm nó." Đàm Chí Hoa cầu xin.

      Đều là ông tốt, hiểu biết, thấy tốt liền thu. Lần trước ông mua cổ phiếu Thế Thành, bởi vì Sở Mạnh kịp thời khuyên nên bán ra để kiếm khoản. Vốn nghi ngờ, ông dùng toàn bộ tiền mua cổ phiếu Sở Thành, chỉ cần có Sở Mạnh ở đây, ông tin nhất định thiệt. Chẳng qua là ông nên nghe lời sàm ngôn của bạn bè, cổ phiếu khác có nội tình, nhất định kiếm lời, khiến lòng tham của ông nổi lên, sau đó còn bị ma xui quỷ khiến mượn tiền bọn cho vay nặng lãi để mua đống cổ phiếu kia. Mấy ngày trước quả tăng ít, nhưng tuần lễ sau vẫn ngừng bị người cố ý bán tống bán tháo làm giá ngừng giảm, tới nửa ngày xuống đến rơi xuống điểm thấp nhất, mặc dù ông cũng bán được phần, nhưng vẫn mất hết cả vốn.

      Lần này, bọn cho vay cũng dừng đuổi theo ông đòi khoản nợ. Chị hai với rể vẫn phản đối ông mua cổ phiếu, hơn nữa lần này ông lại đem tiền của chị thua sạch, mặt mũi gặp lại chị nữa. Cuối cùng có thể nghĩ tới chính là mong Sở Mạnh giúp ông, nhưng bây giờ ngay cả cơ hội gặp nó lần cũng có. Trời muốn ông chết sao sao?

      " xin lỗi. Làm phiền ông hẹn trước được ? Tổng giám đốc chúng tôi mở cuộc họp hội đồng quản trị, tiện tiếp khách." Nhân viên lễ tân vẫn mỉm cười như cũ, có cách nào khác, đây là công việc.

      " à, tôi là. . . . . ." Đàm Chí Hoa muốn tiến bước giải thích, lại bị giọng phụ nữ lạnh lùng cắt đứt.

      "Vị này láo cũng cần logic chút chứ? Tôi là em họ Sở Mạnh sao chưa từng có nghe qua ấy còn có cậu chứ? là buồn cười."Nếu như phải là giận đến điên rồi Tiêu Diệc San muốn bật cười.

      "Cháu ngoại tôi là vợ Sở Mạnh, vậy Sở Mạnh cũng phải gọi tôi tiếng cậu. Là muốn cười chứ gì? gì em họ của nó cũng bị chặn ở đây?" Đàm Chí Hoa cũng quan sát cái người tự xưng là em họ Sở Mạnh đó. Thân thích nhà họ Sở là ông biết rồi, có điều nhìn bộ dáng của ta cùng quan hệ với Sở Mạnh cũng tới đâu, bằng cũng giống ông đứng thẫn thờ như vầy.

      "Ông ông là cậu của Quan Ngưng Lộ? Tôi cho là cậu từ đâu mà tới! Thế nào, khinh thường tôi? Chúng ta đều là dạng phải chờ tại đây. Hừ!" Tiêu Diệc San lạnh lùng xoay người, ông ta hẳn là cậu Quan Ngưng Lộ rồi, xem ra hôm nay với ông ta phải dây dưa ở đây rồi. Xem thử cuối cùng là ai có thể gặp Sở Mạnh.




      "Này, Đàm Chí Hoa. Mày phải là gạt chúng ta đến đây đùa giỡn chứ? Tao cảnh cáo mày, mày đừng mơ hôm nay chúng ta lấy được tiền!" Mấy người vạm vỡ mực theo đằng sau thấy tổng giám đốc Sở Thành cũng muốn tiếp Đàm Chí Hoa, bắt đầu tức giận.

      " có. Các có nghe được lễ tân Sở tổng họp hội đồng quản trị sao? Tôi lập tức gọi điện thoại cho cháu tôi, nó nhất định có biện pháp. Cho tôi thêm chút thời gian." Đàm Chí Hoa lấy điện thoại ra gọi chị hỏi số điện thoại của Ngưng Lộ.

      "Tao cho mày nửa tiếng, nếu như mà tao thấy được Sở Mạnh, mày tự xử lý ." Mấy tên đầu gấu đó đoạt lấy điện thoại Đàm Chí Hoa uy hiếp người trong điện thoại lần nữa rồi ngồi lại ghế sa lon ở đại sảnh.

      Mà nhân viên ở đây cũng rối rắm, mới vừa rồi trước khi tổng giám đốc họp giao phó , bất kể có chuyện gì gấp cũng chờ họp xong lại . Nhưng mới rồi vào sửa sang lại phòng làm việc của nghe được điện thoại tư nhân vẫn vang ngừng, theo bên cạnh làm việc lâu như vậy, biết cái di động đó chỉ có người quen mới có thể gọi, nhưng dám tự mình tiếp điện thoại của . Vang lên mấy lần, bên kia cũng gọi điện thoại người giúp việc trong nhà tổng giám đốc phu nhân tổng giám đốc có việc gấp tìm , từ trách nhiệm đối với công việc cùng mới vừa rồi Sở Mạnh giao phó, thư kí Phương quả nhiên cầu trước, mọi việc muốn tìm điện thoại của tổng giám đốc cho đón tiếp lên, có chuyện xin hãy hẹn trước.

      Nhưng cảm thấy bất an trong lòng. Có phải là Sở có việc gấp tìm tổng giám đốc chay ? Nhưng tổng giám đốc với những đại cổ đông gay gắt bên trong dây dưa hơn nửa ngày mà vẫn chưa kết thúc sao?

      Ai! Phải làm thư ký hoàn thành trách nhiệm dễ dàng.

      Sau 20 phút, Ngưng Lộ tới tòa nhà xí nghiệp Sở Thành.

      " chủ, chậm chút ." Thím Trương đỡ xuống xe.

      "Lộ Lộ, rốt cuộc con tới! Bảo bối ngoan của cậu." Đàm Chí Hoa xa xa thấy Ngưng Lộ xuống xe, nhanh chạy tới, hưng phấn ôm lấy con chim cánh cụt Ngưng Lộ.

      "Cậu, buông con ra , đầu con choáng. Rốt cuộc là thế nào hả?" Ngưng Lộ lần đầu tiên cảm thấy người cậu luôn luôn thương chính mình sao ngược lại cần quan tâm chứ?

      " xin lỗi, Lộ Lộ. Đều do cậu tốt. . . . . ." Vừa vào đại sảnh, Đàm Chí Hoa vừa đại khái cho Ngưng Lộ nghe.

      "Cậu, chính là mấy người này sao?" Tiến vào đại sảnh, Ngưng Lộ thấy được bọn cho vay theo như lời của cậu. Vừa nhìn quả nhiên là Hung Thần Ác Sát, đều do cậu rồi, làm gì lại trêu chọc người ta? Nhưng chuyện này Sở Mạnh có thể giúp hay chắc, nhưng phải thử chút chứ? Ai, sao đầu có chút chóng mặt?




      " à, tôi là vợ của Sở Mạnh, làm phiền thông báo Sở Mạnh chút, tôi có việc gấp có thể tìm ấy ?" Ngưng Lộ chịu đựng đau đầu và bụng, nhờ Thím Trương đỡ đến quầy tiếp tân. Nhưng hình như đổi người rồi, phải là lần trước có ngọt ngào nụ cười kia!

      " Sở. Tổng giám đốc họp! Để tôi thử chút xem sao!" Hôn lễ long trọng, 9/9 nhân viên Sở đều nhận ra Tổng giám đốc phu nhân. Làm người dưới trướng cũng quá khó khăn, phía văn bản quy định hôm nay tổng giám đốc tiếp khách, nhận điện thoại, nhưng bây giờ là Tổng giám đốc phu nhân, hơn nữa người ta còn lại mang thai, có chuyện gấp. Hai bên thể đắc tội, phải gọi cho thư kí Phương tới xử lý thôi.

      " Sở, tôi gọi điện thoại lên. Phiền đến chỗ nghỉ bên cạnh nghỉ ngơi chút được ?" Nhân viên lễ tân lịch trả lời, ngay sau đó gọi điện thoại lên. Sắc mặt Sở xem ra được tốt! Ngàn vạn lần được có chuyện gì, nếu đảm đương nổi.

      " chủ, sao rồi hả?" Thím Trương nhìn sắc mặt Ngưng Lộ tốt, nóng nảy hỏi. Mới vừa rồi còn tốt mà? Có phải đường tới lo lắng quá mức hay ?

      "Thím Trương, đầu con hơi choáng, thím tới xe giúp con lấy thuốc dầu tới đây." Cảm giác đầu choáng váng càng lúc càng mãnh liệt rồi.

      "Lộ Lộ, con hay có sao? Thím Trương, bà mau ! Tôi chăm sóc nó được rồi!" Đàm Chí Hoa cũng lo lắng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 74: Sinh Non
      Phần 3/5


      Biên tập +Chỉnh sửa: ♔Tử Quân ♔



      "Ngưng Lộ, là khéo nha! Chúng ta lại gặp mặt!" Tiêu Diệc San thấy “cái bụng bự” kia vào cũng sợ hết hồn, nghĩ tới người đàn ông thấy mới vừa rồi là cậu ruột ta!

      "Diệc San." Ngưng Lộ thấy Tiêu Diệc San cũng kinh ngạc, ta sao có thời gian rảnh tới đây.

      "Ngưng Lộ, sắc mặt chị sao kém như vậy? bằng em ngồi cùng chị! Sở Mạnh họp nên phải đợi đó." Tiêu Diệc San mau hơn Đàm Chí Hoa bước, tới đỡ Ngưng Lộ.

      "Lộ Lộ, các con quen nhau à?" Đàm Chí Hoa chính là nhìn cái đứa con này vừa mắt, nhìn cái cũng biết phải người tốt đẹp gì.

      "Em ấy là em họ Sở Mạnh." Ngưng Lộ muốn từ chối ý tốt của , nhưng đầu choáng váng khiến chút hơi sức cũng có, mà Đàm Chí Hoa nghe được Ngưng Lộ là em họ Sở Mạnh, mặc dù bất mãn với ta nhưng có cản ta đỡ Ngưng Lộ tới ghế sa lon bên kia. Ai, đều do ông có tiền đồ như vậy, luôn gây ra phiền toái cho chị hai, bây giờ còn phiền toái đến Lộ Lộ. Ngàn vạn lần nên có tai họa gì.

      "Ngưng Lộ, nếu thân thể thoải mái cũng cần ra!" Tiêu Diệc San tỉ mỉ quan sát sắc mặt Ngưng Lộ có chút tái nhợt sau đó nhìn xuống dưới, thấy cái bụng khiến sinh lòng oán hận lần nữa. Sở Mạnh nhất định là bởi vì có thai mới đối xử với ta tốt như vậy? Nếu như có thai, vậy có phải quay đầu lại liếc nhìn cái hay ?

      Lời khuyên của mẹ cùng ánh mắt lạnh lẽo của Sở Mạnh ở trong đầu luân phiên nhau, nhưng cam lòng, cam lòng! Đó là người đàn ông mong nhớ vài chục năm rồi, tại sao lại để cho người khác hớt tay chứ? Là biết ấy trước! Quan Ngưng Lộ, muốn trách trách chính mình, tại sao phải giành đàn ông của tôi?

      Ghế sa lon gần trong gang tấc, chẳng qua là Ngưng Lộ lại cảm thấy thế nào cũng tới, bụng dưới ràng khó chịu khiến thân thể chao đảo trận, thắt lưng như bị thứ gì đẩy, cả người mất trọng tâm, té xuống đất . . . . . . Con của , trước khi thân thể chạm đất, đôi tay ôm chặt lấy bụng mình.



      "Ngưng Lộ. . . . . ."

      " chủ . . . . . ."

      "Lộ Lộ. . . . . ."

      Trong lúc nhất thời, tiếng quát tháo ngừng vang lên nơi tiếp tiếp yên tĩnh.

      "Mau gọi bệnh viện, nhanh lên. . . . . . Alo, phòng cấp cứu. . . . . ." Khôi phục tỉnh táo đầu tiên, Đàm Chí Hoa lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cấp cứu. Trời ạ, phiền toái.

      Mà Tiêu Diệc San sợ đến sắc mặt cũng trắng bệch, lý trí cho biết phải lập tức tránh ra, nhưng chân của như chôn xuống đất. Làm sao bây giờ? chỉ đẩy cái mà thôi, ta làm sao lại té xuống đất chứ? cố ý, phải vậy. . . . . .

      " chủ, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Cậu chủ sao còn chưa xuống. . . . . ." Thím Trương quỳ mặt đất đỡ Ngưng Lộ trắng bệch mặt dậy. Bà chỉ là ra xe xíu thôi, tại sao có thể như vậy? Làm sao lại như vậy? Đứa ngàn vạn lần được có chuyện!



      "Tại sao tại mới ?"

      Sau khi thư kí Phương nhận được điện thoại bên tiếp tân dám chần chờ lập tức đẩy cửa phòng hội nghị cao cấp ra, tất cả cổ đông đều nhìn thư ký to gan lớn mật đó. Trước đó giây, tổng giám đốc còn giữ gương mặt lạnh lùng, khi nghe được thư kí Phương phu nhân của ở dưới lầu lúc liền kéo ghế ra, hét lớn tiếng rồi bỏ lại đám cổ đông biết chuyện gì xảy ra, đơ mặt nhìn nhau.

      "Tổng giám đốc. . . . . . Vậy hội nghị. . . . . ." Thư kí Phương đáng thương theo sau Sở Mạnh, cứ như vậy, biết gì với đám cổ đông như sói như hổ đó chứ? Làm thư ký thế này cũng đáng thương?

      "Ngày khác rồi hãy !" Sở Mạnh để ý đến thư kí Phương, cho đến trước khi vào thang máy chuyên dụng mới phun ra câu.Tâm lý của đột nhiên bất an, Ngưng Nhi sao chợt đến công ty tìm ?

      Ngày khác? Đổi tới khi nào đây? Thư kí Phương tội nghiệp dời bước vào phòng họp truyện đạt mệnh lệnh.

      "Chuyện gì xảy ra?" Sở Mạnh từ thang máy chuyên dụng ra nhìn thấy đống người vây ở bên kia, ngay cả nhân viên tiếp tân cũng mất tăm. Nhưng ngay cả người muốn nhất thấy cũng có. đâu rồi? Mặt lạnh lùng quét qua bốn phía, thấy được Tiêu Diệc San. ta tại sao lại ở chỗ này? Ngày mai phải Mỹ sao?

      " Mạnh . . . . . ." Mắt thấy người đàn ông giống như ác ma từ địa ngục tới tiến lại gần, Tiêu Diệc San vô cùng khẩn trương. Sở Mạnh như vậy rất đáng sợ! Đáng sợ đến mức chỉ muốn chạy trốn xa xa, nhưng bước cũng được.

      "Cậu chủ, chủ, ấy. . . . . ." Mọi người thấy Sở Mạnh xuống, lập tức chủ động tránh sang bên. Thím Trương vừa vừa rơi nước mắt.

      "Ngưng Nhi. . . . . ." Sở Mạnh chứng kiến người nằm đất là Ngưng Lộ tâm cũng luống cuống!

      "Xảy ra chuyện gì?" Sở Mạnh nửa quỳ ôm lấy thân thể của . Ngưng Nhi phải có việc muốn tìm sao? Tại sao lại như vậy?

      "Mới vừa rồi chủ choáng váng đầu, tôi liền ra xe lấy dầu, khi quay về nhìn thấy như vậy. . . . . ." Thím Trương dám nhìn cậu chủ, đều là lỗi của bà, bình thường đều mang đồ cần thiết bên người, hôm nay lại đặt xe.

      "Là ta muốn đỡ Lộ Lộ tới ghế. . . . . ." Đàm Chí Hoa chỉ vào Tiêu Diệc San.

      "Tại sao gọi bệnh viện?" tại có rảnh truy cứu trách nhiệm của ai, nhưng lần này nhất định bỏ qua cho ai dám động vào người phụ nữ của .

      Sắc mặt của cũng trắng ra, lần đầu tiên cảm thấy sợ. Nắm bàn tay run rẩy của , tại sao như vậy chứ? Ngưng Nhi của sao lại thành ra như thế?

      "Sở Mạnh, chúng tôi sợ đường an toàn, cho nên gọi xe cứu thương rồi. Lập tức tới ngay!" Đàm Chí Hoa nuốt nuốt nước bọt. Sắc mặt của nó quá đáng sợ.

      "Sở Mạnh. . . . . ." Đau đến mắt cũng mở ra, khi Ngưng Lộ biết tới, nhàng gọi .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 74: Sinh Non
      Phần 4/5


      Biên tập +Chỉnh sửa: ❦Tử Quân❦



      "Ngoan, cần . Chúng ta lập tức bệnh viện! thể đợi thêm nữa." Sở Mạnh ôm lấy . Chờ đợi như vậy quá đau lòng.

      "Giúp cậu em. . . . . ." Bụng của đau quá, đứa ở bên trong đạp mạnh quá!

      " cần nghĩ nhiều. Cứ giao cho ! để em gặp chuyện may!" Những lời này cũng biết là an ủi hay là an ủi mình. rất hoảng sợ.

      "Bảo Bảo. . . . . ." Trước khi ngất , Ngưng Lộ chỉ kịp ra những lời này.



      Bệnh viện,

      "Mạnh, cậu tỉnh táo chút!" Tống Tử Tự lôi kéo cái tên “quái vật” đánh nát băng ghế ngoài phòng phẫu thuật. Cậu ta sao lại đáng sợ như vậy?

      "Cậu bảo tôi tỉnh táo thế nào? Tại sao lâu như vậy còn chưa ra? Nếu như có chuyện xảy ra làm sao bây giờ? Tôi thể để cho ấy gặp chuyện may! Cậu có biết ?" Sở Mạnh nắm lấy cổ áo của Tống Tử Tự.

      "Mạnh, mình biết cậu lo lắng! Nhưng mà ở trong phòng giải phẫu đều là các bác sĩ đứng nhất nhì khoa sản, mỗi người có hơn 30 năm kinh nghiệm, hơn nữa còn có mình ở đây, nhất định Ngưng Lộ gặp chuyện may đấy! Cậu yên tâm được ? Tin mình , mình là bác sĩ! Ngưng Lộ chẳng qua là động thai dẫn đến sinh non mà thôi, phải sợ!" Tống Tử Tự khó khi an ủi người khác như vậy, biết quan tâm người khác từ khi nào? ra là dù là người đàn ông bình tĩnh thế, vừa đụng đến chữ tình tâm tư đại loạn! Sở Mạnh biết biết nơi nào, tại trong mắt chỉ thấy có tên đàn ông lo lắng đến muốn nổi điên! Cũng may, đem toàn bộ mọi người đuổi ! Bằng người khác thấy cũng lấy làm kinh ngạc.

      "A Tự, nếu như chỉ có thể giữ lại , phải bảo họ giữ lại mẹ." chán nản ngồi bệt xuống mặt đất. thề về sau để cho sinh con nữa, cũng cần rồi.

      "Mạnh, cần lời khờ dại. Cả hai sao! Tin tưởng mình được ?" Ai, cũng ngại bị người ta chê cười, Tống Tử Tự cũng cùng ngồi mặt đất.

      "A Tự. . . . . ." Sở Mạnh vùi mặt ở trong hai tay. Tống Tử Tự sợ hết hồn hết vía, ôm vai bạn tốt, cậu ta phải là khóc chứ? Nhưng dám hỏi. Điều duy nhất có thể làm là bồi ở bên cạnh cậu ấy, chỉ thế thôi. ra là đàn ông cũng có thời điểm yếu ớt như vậy.

      Giống như qua cả thế kỷ, cửa phòng giải phẫu rốt cuộc cũng chịu mở ra. y tá mặt tươi cười, nhàng đẩy xe ra ngoài.

      "Mạnh, mau dậy , con trai của cậu ra rồi. sao rồi!" Tống Tử Tự đẩy người đàn ông vẫn ngồi ở đất. Ha ha, sớm biết Ngưng Lộ mang thai con trai.

      "Nhanh lên xem con cậu chút ? U mê rồi hả? Ba ba chuẩn mực của tôi?" Tống Tử Tự cho là cậu ta lên chức “ba” giống như sở hữu cả thiên hạ đến hồi hộp biết làm sao.

      "Người lớn đâu? Sao còn ra?" Sở Mạnh chợt đứng lên chạy thẳng tới y tá, đôi tay dùng sức lắc lư bả vai người ta cũng nhìn đứa trẻ sơ sinh nằm giường.

      " Sở, buông tôi ra trước, nên làm đứa lắc theo!" Cái Sở này bị gì vậy? Con của mình ra cũng nhìn liền kêu tìm người lớn. Con cũng sinh ra, đương nhiên mẹ sao!

      "Mạnh, Ngưng Lộ vẫn còn ở bên trong, ra sao. Cậu muốn xem nhìn con mình sao?" Tống Tử Tự lôi kéo .

      Bên trong xe đẩy là Bảo Bảo, mặc dù là trẻ sinh non, nhưng bởi vì ở trong cơ thể mẹ dinh dưỡng đầy đủ, thân cao thể trọng đều đạt tiêu chuẩn trẻ sinh đủ tháng. khuôn mặt , hồng hào ngủ ngon lành, căn bản cảm giác được cha của nó ở bên ngoài gấp đến độ muốn rống to.



      "Tôi muốn vào xem ấy!" ra là đứa trẻ vừa sinh ra là như vậy! Sở Mạnh chẳng qua là liếc mắt nhìn liền sau xoay người về phía phòng giải phẩu. cũng mang cũng ôm nó, nhìn cũng vô ích, giao cho người khác ! Bên ngoài phải là đợi đống người sao? Vợ chồng Quan Minh Quyền cùng Đàm Chí Hoa, thím Trương bọn họ đều ở đây.

      "Mạnh, ở bên trong may lại vết thương, cậu nên vào quấy rầy có được ?" Tống Tử Tự bất đắc dĩ kéo lần nữa. là kết giao bạn bè cẩu thả mà!

      " ấy rốt cuộc khi nào mới ra ngoài?" Sở Mạnh hất tay Tống Tử Tự ra nương đến bên tường. Con có chuyện, nhưng lo lắng người mẹ, có tận mắt thấy , yên lòng.

      "Mạnh, mình lấy đầu ra bảo đảm, ấy nhất định có việc gì. Được ? Cậu nên yên tĩnh chút, tại sao tốt ấy chợt sinh non sao? Mấy ngày trước khám thai còn tốt mà." Tống Tử Tự đè ép bờ vai của .

      "A Tự, mình muốn tìm Tiêu Diệc San." Lời của Tống Tử Tự rốt cuộc cũng thành công khiến tỉnh táo lại. Mà tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên Sở Mạnh muốn làm là tìm Tiêu Diệc San tính sổ. ràng cảnh cáo ta, ta lại động thủ với vợ . Nếu như hôm nay Ngưng Nhi cùng con xảy ra chuyện gì, xuống địa ngục ngàn vạn lần cũng đủ.

      "Là ta động thủ?" Tống Tử Tự nghĩ tới Tiêu Diệc San lại là đàn bà lòng dạ ác độc như thế.

      "A Tự, giúp mình chăm sóc ấy!" động thủ đánh người, càng thêm đánh phụ nữ. Nhưng hôm nay ngoại lệ, muốn khiến Tiêu Diệc San hiểu, cái gì là giới hạn thấp nhất của .




      "Diệc San, hôm nay con sao thế? ra ngoài chuyến khi trở lại cả người tập trung." Trong tai nạn xe lần trước, Tiêu Tĩnh Nguyệt nhặt về cái mạng, hai chân lại co quắp. Làm vật lý trị liệu tỷ lệ có thể đứng lên cũng , nhưng bà vẫn muốn thử!

      "Mẹ, con sao!" Tiêu Diệc San tái mặt, uống hớp nước muốn cho mình đỡ hoảng loạn. Mới vừa rồi ánh mắt Sở Mạnh nhìn làm bây giờ còn cảm thấy đáng sợ. biết Quan Ngưng Lộ kia tại như thế nào? dám hỏi.

      " có sao, vậy con vội cái gì?" Con của mình Tiêu Tĩnh Nguyệt làm sao hiểu chứ?

      "Mẹ, nếu như mà con làm việc gì sai rồi, Mạnh có thể bỏ qua cho con hay ?" rất sợ! tại sợ cũng chỉ có thể cùng mẹ .

      "Diệc San, con làm cái gì?" Dường như Tiêu Tĩnh Nguyệt cảm nhận được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hơn nữa chuyện liên quan đến đến Sở Mạnh, vậy cũng rất là phiền toái! Con của bà cuối cùng là gặp phải chuyện gì?

      Còn chưa kịp chờ Diệc San trả lời, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra, vào là Sở Mạnh mặt băng giá, theo ở phía sau là y tá muốn ngăn cũng ngăn được.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 74: Sinh Non
      Phần 5/5

      Biên tập +Chỉnh sửa: ✪Tử Quân✪



      "Cút ra ngoài!" Sở Mạnh tức giận nạt nộ khiến y tá theo sau dám lên phía trước bước, trở tay đem khóa cửa lại, đôi mắt hung ác gắt gao nhìn con mồi của mình.

      "Sở Mạnh, xảy ra chuyện gì?" Tiêu Tĩnh Nguyệt hận mình thể nhúc nhích. cần nó biết, nhất định là Tiêu Diệc San hạ thủ đối với vợ của nó.

      " Mạnh, cái gì em cũng có làm, em có làm. . . . . ." Tiêu Diệc San vẫn lui về phía sau, cho đến thể lui nữa.

      "Tiêu Diệc San, tôi cảnh cáo ." để ý đến Tiêu Tĩnh Nguyệt, Sở Mạnh sãi bước lên trước, níu lấy Tiêu Diệc San, "bốp" tiếng, bàn tay đàn ông mạnh mẽ tát vào mặt , tính là thân thể nhắn bay thẳng tắp ra ngoài.

      " còn dám cái gì cũng còn làm hả? lại lần nữa liền thử nhìn chút?" Dọc theo vách tường trượt xuống, Tiêu Diệc San bị đụng phải làm choáng đầu, hoa mắt, máu đỏ tươi từ khóe miệng ngừng chảy ra. là đau, nhưng dám la lên.

      "Em chỉ là nhàng đụng ấy cái mà thôi, là ta đứng vững . . . . . ." Tiêu Diệc San còn muốn nguỵ biện, ai ngờ Sở Mạnh thế nhưng tuyệt nể tình cũ, níu lấy tóc của mạnh mẽ quăng cái tát, tát này đoán chừng môi nứt ra rồi.

      "Sở Mạnh, con mau dừng tay . . . . . . cần đánh nữa." Nhìn con bị đánh mà chút biện pháp cũng có, Tiêu Tĩnh Nguyệt chỉ có thể ngồi lo lắng suông. Trời ạ, tại sao con bà lại trêu chọc vợ nó? Tại sao nó nghe lời bà khuyên chứ?

      "Tiêu Diệc San, nguỵ biện lần nữa, có tin tôi hay lập tức tìm người đưa đến Thái làm mại dâm ? Tôi để cho cả đời cũng thể về được?" Mội bàn tay siết cằm của , hung ác . Lấy năng lực của , muốn đối phó Tiêu Diệc San nho bé này tựa như bóp chết con kiến. Xem ra là nương tay quá nhiều! Khiến Ngưng Nhi bị thương tổn là lỗi của .

      " xin lỗi, em dám, dám nữa!" Tiêu Diệc San rốt cuộc đau khóc thành tiếng. ra là vẫn là đánh giá cao mình, tại phát , ở trong lòng, trong mắt Sở Mạnh, cái gì cũng phải!

      "Đánh còn dơ bẩn tay của tôi! Về sau đừng để cho tôi phải nhìn nữa!" Đứng lên, Sở Mạnh cầm khăn giấy bàn xoa xoa tay, hề nhìn người đàn bà đất nữa, tức giận . nhất định giao phó cho A Tự, mụ đàn bà này lúc sống thể bước lên quốc thổ bước nữa, bằng nhất định giết ! đối với mẹ con các hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

      "Diệc San, làm sao con ngu như vậy trêu chọc nó?" Tiêu Tĩnh Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt thành thép. Nhưng Sở Mạnh sao có thể quá đáng như vậy?

      "Mẹ, mẹ. . . . . ." Tiêu Diệc San vừa đau vừa hận, lời gì cũng ra được, chỉ có thể nằm mặt đất gào khóc.


      Trong phòng bệnh náo nhiệt, Ngưng Lộ nằm ở giường nhìn mẹ cùng thím Trương ôm con trai ăn uống no đủ chơi đùa. Mặc dù là sinh non, nhưng chẳng qua là phải ở trong lồng kính giữ nhiệt ba ngày mới có thể ra, mà nằm ở giường cũng nửa tháng, thân thể cũng khôi phục nhiều. Mỗi ngày mẹ và thím Trương, vẻ mặt áy náy của cậu cũng tới, A Tự cũng tới, ngay cả ba mẹ Sở cũng đến xem qua và con trai, chính là trừ ra có tới, cái người đàn ông vừa lên chức ba đó biến mất, vậy mà Sở Mạnh đáng ghét đó cũng đến thăm dù chỉ lần.

      ta tại sao có thể quá đáng như vậy đây? Hay là căn bản ta cũng muốn đứa con này? Chẳng lẽ trước kia biểu của ta thương Bảo Bảo đều là giả bộ? tin.

      A Tự vẻ mặt làm khó chi nhánh công ty ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, cho nên ấy vội vàng qua, ngay cả ba mẹ cũng về phe , bảo thông cảm cho Sở Mạnh khó xử, công việc quá bận rộn.

      Nhưng mà, dù bận rộn nữa, ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho chứ? Cứ im hơi lặng tiếng rời như vậy coi là cái gì?

      Ngưng Lộ nhìn kia hai người phụ nữ chỉ để ý chơi đùa với Bảo Bảo, cảm thấy mình bị bỏ quên, sau đó càng lúc càng giống oán phụ!



      "Ngưng Lộ, con nhìn nè, Bảo Bảo lớn lên giống Sở Mạnh như đúc nha, đặc biệt cái miệng này." Đàm Lệ Hoa ôm Bảo Bảo tới, hoàn toàn bỏ quên con có chút mất hứng.

      "Bà thông gia, tôi cảm thấy ánh mắt cậu chủ giống chủ nhiều hơn chút, bà xem vừa lớn vừa tròn." Thím Trương tới .

      " giống, giống cậu chủ nhà bà nhiều hơn." Người ta là cha mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng vừa mắt, mẹ của bây giờ là bà ngoại nhìn cháu ngoại vẫn cảm thấy con rể so với con tốt hơn.

      Nhưng thế nào nữa, vẫn là mình mang thai gần tám tháng mới sinh ra được bảo bối, Ngưng Lộ nhịn được ôm thân thể nho , mềm mại đó, chăm chú nhìn khuôn mặt đáng của con. Ha ha, Bảo Bảo tỉnh lại trợn tròn mắt nhìn mẹ mình! Ngưng Lộ xoa khuôn mặt , mềm mại, mặt mày cười lên, mặc kệ giống ai, nó đều là bảo bối của ! Về sau, trọng tâm cuộc sống của đặt lên người nó, nhất định cùng con lớn lên tốt. Bảo bối, chúng ta ở chung chỗ, đơn nữa.


      Mà ở ngoài cửa, Sở Mạnh thấy cảnh như vậy lại chạy trối chết. Đúng vậy, thế nhưng đáng xấu hổ dám đối mặt với con trai của cùng vợ mình, lần trước ở ngoài phòng giải phẫu bệnh viện chính là mất khống chế, lẩn trốn!

      "Này, tới đây sao còn vào?" Tống Tử Tự muốn nhìn Ngưng Lộ, thấy bóng dáng quen thuộc vội vã rời ở khúc quanh. vội vàng đuổi theo.

      "Công ty mình còn có việc, mình trước!" Sở Mạnh bấm thang máy tầng lầu.

      "Công ty cậu có ngày nào có chuyện gì ? Cậu sợ bỏ lại ấy như vậy, ấy hận cậu?" Tống Tử Tự kề đến cửa thang máy, nhìn tên đàn ông khả nghi trước mắt.

      "A Tự, mình ! Cậu xem lúc nào có thể xuất viện thông báo cho mình!" Cửa thang máy mở, Sở Mạnh cũng quay đầu lại vào.

      "Mạnh, cậu ở đây xấu hổ cái gì? Mình cười cậu!" Ha ha, rốt cuộc bị cậu ta phát rồi, Sở Mạnh vừa đỏ mặt. Ha ha, thực mắc cười đến chết! Đáng tiếc người thang máy có trả lời , mà là nhìn chằm chằm vào gương mặt phản xạ trong thang máy, thậm chí có vết đỏ khả nghi?

      Mẹ nó! Chuyện mất mặt như vậy làm sao xảy ra người !

      Mãi cho đến ngày xuất viện đó, Ngưng Lộ cũng có đợi được tên đàn ông kỳ cục đó!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 75: Tiểu Bá Vương Nhà Họ Sở
      Phần 1/5


      Biên tập +Chỉnh sửa: ❄Tử Quân❄



      5 năm sau,

      đến nhà trẻ Sunshine của bạn Sở Trí Tu, cậu nổi tiếng xa gần.

      Nhà trẻ Sunshine thuộc hệ thống giáo dục mầm non của Kinh Sở Trung Học, mặc dù mới thành lập được hai năm, nhưng lại mời được nhiều chuyên gia giáo dục nhi đồng đứng đầu toàn cầu về chỉ đạo, nhờ vậy mà trường học nổi tiếng, số lượng chiêu sinh hàng năm đều hạn chế, phải có tiền là có thể vào học.

      Người bạn Sở Trí Tu nổi danh, thứ nhất đương nhiên là bởi vì ba cậu ta sở hữu nhà trẻ này, thứ hai chính là cậu ấy “xinh đẹp”, ừ, dùng xinh đẹp để hình dung bé trai hình như thích hợp, nhưng người thấy qua nhóc người cho là cái từ này dùng người cậu thích hợp. Trán đầy đặn, lông mày rậm, đôi mắt đen to, lỗ mũi , đôi môi mỏng, lộ ra da thịt màu hồng trắng noãn làm cho người ta cảm thán tạo hóa thần kỳ, có thể nghĩ, bạn như vậy làm sao có thể có người thích?

      Nhưng bạn Sở Trí Tu còn nổi tiếng bá đạo, cá tính thích đánh nhau. Cũng biết cái bạn tới 5 tuổi này sao có nhiều sức lực vậy, vừa đến trường học chưa bao giờ giống như bạn khác ngồi ngoan ngoãn 5 phút. Mỗi lần nếu kéo tóc bạn hay làm người ta khóc nhè tuyệt đối bỏ qua.

      Chiến tranh giữa các bé trai cũng bắt đầu, mỗi lần đến giờ chơi, Sở Trí Tu cho tới bây giờ chút tình cảm bạn bè cũng có, cậu coi trọng cái gì nhất định để cho người thứ hai sờ, trừ phi cậu chơi đến ngán mới có thể ném, nhưng trước khi ngán, ai dám cùng cậu giành, cậu nhất định phát huy đặc tính kẻ ngang ngược, đánh bạn người ta đến dám nữa nhìn món đồ chơi nữa. Vì thế, mỗi ngày Ngưng Lộ tới đón cậu đều xấu hổ, dám nhìn giáo, bởi vì mỗi ngày đều có ba mẹ bạn nào đó muốn tố cáo cậu vô duyên vô cớ đánh người. Làm gì bạn Sở Trí Tu được khi ba cậu sở hữu trường học, ai đuổi được.

      Nhưng đồ chơi trường học dù sao cũng có hạn, cho nên mấy ngày sau Sở Trí Tu của chúng ta liền ngán, mỗi ngày mang đống đồ chơi số lượng có hạn từ nhà lên trường, chờ cậu chơi xong vứt mặt đất tùy tiện người khác chơi.

      bạn như vậy khiến giáo viên hướng dẫn vừa vừa hận với cậu, lại thể làm gì cậu.



      Buổi chiều còn chưa tới giờ tan học, cửa nhà trẻ đoàn xe dài đến đón con mình.

      "Sở Trí Tu, con đứng lại đó cho ! được !" Giang Nhã Hàm quả bị cái tên nhóc Hỗn Thế Ma Vương này làm cho phát điên. Ngành học chính là giáo dục mầm non, sau khi tốt nghiệp vừa lúc tới trường học này.Lớp có Sở Trí Tu này, nhưng trước khi tan học, chị Ngưng Lộ điện thoại cho , chị có chút việc nên tới trễ, nhờ trông giúp nó. Đây cũng phải là chuyện tốt! ràng nhìn là đứa trẻ đáng nhưng sao luôn có nhiều hành động khó ưa vậy? Nó lại dám mình về nhà cần chờ mẹ, sau đó đeo túi sách lên liền hướng ra phía cổng lớn.

      " Nhã Hàm, con biết đường về nhà. Con đợi mẹ đâu!" Mẹ bình thường rất đúng giờ, hôm nay chợt có chuyện tới nhưng trước cho cậu, cho nên cậu tức giận! Hừ, cũng phải là biết đường về, ba bé trai nhất định phải độc lập tự chủ, cậu cũng sắp 5 tuổi, biết thế nào quá giang xe về nhà.

      "Sở Trí Tu, con có thể đạo lý hay ? Bây giờ là mẹ con nhờ chăm sóc con nửa tiếng, nếu như nửa tiếng này con gặp chuyện may trách nhiệm đổ lên người , có hiểu hay ?" Hừ, tức điên người. Nó cho là muốn ở đây chờ cùng nó chắc? cùng A Trực hẹn xem phim nữa! cái hẹn tốt lại bị đứa nhóc này phá hư!

      "Đạo lý là con định, con muốn vậy có lý, con muốn vậy có lý!" Bạn Sở Trí Tu ra cửa phòng làm việc.

      "Con. . . . . . Ai dạy con gì hay sao?" đứa chưa tới 5 tuổi chuyện cứ khéo như vậy, trưởng thành sao? là thất bại, đau lòng cho từng học tâm lý học trẻ em lại thua đứa học trò.

      "Ba !" Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Sở Trí Tu ác bá của chúng ta nghênh ngang rời .

      "Trời ạ, biết ngay nhất định là gen ba con tốt, nếu cá tính chị Ngưng Lộ điềm đạm như vậy làm sao sinh ra đứa con đáng ghét này chứ. Sở Trí Tu, con muốn hại chết đúng ? Ngộ nhỡ đường con xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ? Ba con có ngày lột da mất! được! Chờ chút!" Giang Nhã Hàm từ ghế làm việc cầm ví da lên chạy theo, sao số khổ thế, chị Ngưng Lộ, nhanh lên chút, đem đem “con quỷ ” nhà chị về dùm !

      Trong nhà trẻ yên tĩnh, phía ngoài xe đến, cửa trường học trống rỗng mảnh. Sở Trí Tu cố ý khiến Giang Nhã Hàm đuổi kịp, đầu đuôi xông ra ngoài.

      "Á!" tiếng kêu đau, Sở Trí Tu đáng bị ngã mặt đất.


      "Có sao hay ? Đứng lên cho chú xem chút." Bàn tay người đàn ông đỡ dậy thân thể bé của cậu.

      "Này, sao chú lại cản đường chứ? Tránh ra!" Bị đụng phải phía sau lưng đến đau, tâm trạng người bạn càng thêm khó chịu.

      "Người bạn , tại sao có thể lễ phép như thế? ràng là chính con nhìn đường đụng vào chú mà." Sở Khương nhặt cặp sách của cậu rơi xuống đất lên, cau mày . Con trai của Lộ Lộ cùng hai sao có thể hiểu chuyện như vậy?

      trở về nước gần nửa tháng, nhưng vẫn báo cho cha mẹ. Những ngày này, chỉ cần có rãnh rỗi vừa đến giờ tan học, cho người lái ô-tô tới cửa trường học, chỉ vì muốn xem có tốt hay ! Mỗi ngày, nhìn và con trai tay nắm tay từ trong trường học ra ngoài, tim của giống như là bị kim đâm nhức nhối, đau nhói. nhiều năm như vậy, cho là mình có thể tỉnh táo tiếp nhận cái thực này. Nhưng vừa nhìn thấy dắt con trai của người khác, mới biết, vết thương này vẫn luôn ở đây! phải là đau đớn, chẳng qua là tạm thời tê dại mà thôi, vừa chạm vào đau tận xương cốt như cũ.

      Nhưng gặp , lẳng lặng ngồi trong xe hút thuốc lá, sau đó nhìn và con trai ra đoạn đường là có tài xế đón về nhà. Chẳng qua là có nhìn thấy hai cùng đón, nếu như thấy tình cảnh như vậy, nhất định càng khó chịu đúng ?

      Chẳng qua hôm nay chờ trong xe lâu, cho đến cửa trường học cũng đóng lại vẫn thấy được cái bóng dáng quen thuộc đó xuất . cho là họ sớm về hoặc giả hôm nay có chuyện nên trường; do đó, xuống xe xem. Lại ngờ tới cứ như vậy lại đụng phải đứa này!

      "Là chú cản đường con!" Sở Trí Tu chu miệng thừa nhận là mình sai. Cậu hậm hực nhận lấy cặp sách của mình rồi đeo lên lưng, cái chú này sao nhìn có chút quen mắt đây? Nhưng lúc này cậu chỉ muốn chứng minh mình trưởng thành, có thể tự về nhà, cho nên có để ý tới chú đụng phải cậu nữa.

      "Con đâu vậy?" Sở Khương kéo tay cậu. Tại sao nó mình đây? Lộ Lộ hôm nay sao tới? Tài xế trong nhà cũng tới sao? đứa trẻ đường mình rất là nguy hiểm! quan tâm đứa như vậy, chỉ là bởi vì nó là con của Lộ Lộ mà thôi, có ý gì khác. Về phần hai, kể từ khi ta đoạt Lộ Lộ từ trong tay , tình em giữa bọn họ kết thúc. Lần này trở về nước, chỉ muốn đoạt lại thứ gì thuộc về mình mà thôi. Trước khi cuộc chiến của đàn ông còn chưa bắt đầu, chỉ muốn hưởng thụ tốt cuộc sống được xem như là yên bình trước mắt thôi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :