1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 72: Tình Vô Độc Giải
      Phần 2/4


      Biên tập +Chỉnh sửa: ۞Tử Quân۞


      Có lẽ, nhớ , chẳng qua là hi vọng có thể thấy quá trình đứa lớn lên mà thôi, phải sao? đối dụng tâm, buổi tối ngày hôm đó chút xúc động, nhưng bỗng nhiên lại biến mất nửa tháng khiến lòng lại từ từ chùng xuống. Ngưng Lộ thà tin đó là ảo giác của mình, như vậy đối với ai mà đều tốt, dù sao cũng cách nào hồi báo, phải sao? Khiến tất cả mọi thứ dừng lại ở giai đoạn tại này là tốt! Chữ “tình” quá đau thương, dùng người bọn họ quá thích hợp! vẫn dùng cái cớ này để an ủi chính mình.

      "Bảo Bảo, chúng ta ngủ ! Ba tới đâu!" Tay vẫn còn ở bụng từ từ xoa , lòng tràn đầy thỏa mãn, ý thức bắt đầu mơ hồ, Ngưng Lộ dần dần chìm vào giấc ngủ.

      " Sở." Y tá trực thấy Sở Mạnh vào, đứng lên giọng chào hỏi. Sở tiên kỳ quái, mỗi lần tới đều là nửa đêm, ngồi cái . Còn muốn các cần với chị Sở tới, giống như là muốn cố ý giấu giếm vậy.

      " ấy ngủ chưa?"

      " Sở luôn 10 giờ đúng ngủ! Mới vừa rồi tôi vào xem ấy ngủ rồi!"

      "Cám ơn!"

      " có gì."



      Xem ra trong khoảng thời gian này ở bệnh viện điều dưỡng khiến tinh thần khá nhiều, Sở Mạnh ngồi xuống bên giường. Ánh đèn nhàn nhạt, yên lặng ngủ, cái chăn mỏng che nổi bụng nhô dần ra. Cặp mắt nhìn chằm chằm cái bụng giống như khí cầu đó từ từ to lên khiến Sở Mạnh lập tức thẫn thờ, hình như mấy ngày trước tới còn lớn như vậy, sao mấy ngày thấy lại to như vậy?

      Tay mang theo mùi thuốc lá lặng lẽ vuốt ve cái bụng bầu, bên trong có con của , là con trai hay con đây? muốn hỏi mà cũng thế, cho nên cùng nhau đợi đến ngày sinh con ra đời !

      Đột nhiên, tay như bị vật gì đáng sợ chạm vào, Sở Mạnh thu tay lại. Trời ạ! Bụng của động! Với người làm cha như , đây là lần đầu tiên cảm giác được tồn tại cách chân thực, tiếp xúc thân thiết như vậy với đứa con của mình! Đúng vậy! Sáu tháng rồi, lâu nữa, có thể làm ba! đứa con của ! Nếu như có thể, hy vọng là đứa con , xinh đẹp đáng như , nhất định đem con cưng chìu giống như nàng công chúa.

      Cảm giác được người giường hình như tỉnh lại, Sở Mạnh lập tức đứng lên ra ngoài. vất vả mới bình phục tâm trạng, nhất định mong muốn lại nhìn thấy , vẫn phải thôi! Cho dù muốn hung hăng ôm vào trong ngực để tháo gỡ nỗi khổ tương tư trong lòng!

      Từ sau khi mang thai, Ngưng Lộ luôn ngủ rất sâu, tối nay thế nhưng từ từ tỉnh lại, bởi vì đứa hình như đạp. Bình thường đứa làm việc và nghỉ ngơi cũng khác nhau lắm, nửa đêm đạp, cho nên tỉnh lại.

      Cảm giác được vạt áo mình bị cái gì đó kéo lại, hơn nữa còn dùng tới lực, Sở Mạnh quay người lại. giường, mở mắt, nháy mắt nhìn . Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt long lanh nhàng chớp động, hết những điều muốn mà thôi.



      "Sao lại tỉnh hả?" Chân như là mọc rể tiếp tục , thân thể ngồi lại chỗ ngồi.

      Lần đầu tiên Ngưng Lộ cảm thấy giống như rất lâu có thấy , kiểu tóc vẫn luôn là cắt tỉa rất gọn tối nay xem ra có chút loạn, còn có sợi dọc theo cái trán rộng rũ xuống, tung bay lông mày rậm, khiến khuôn mặt lạnh lùng cương nghị của trở nên nhu hòa ít. Nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, hình như là có chuyện gì khiến phiền não, làm cho người ta nhịn được muốn đưa tay vuốt lên nó. Thời điểm nghĩ như vậy, bàn tay bé kéo vạt áo cũng buông ra vươn lên .

      Mắt của giống như là tỏa sáng lấp lánh, nhìn chăm chú, hầu kết bởi vì hơi thở yên mà ngừng chuyển động. muốn làm gì đây? Sở Mạnh lần đầu tiên cảm giác được cái gì gọi động lòng! Lông mày , mắt của , tóc của , trái tim hiếm có của . . . . . . Tất cả, tất cả của đều khiến động lòng như vậy!

      " xin lỗi!" Mắt thấy đầu ngón tay mịn màng sắp xoa lông mày , Ngưng Lộ rốt cuộc ý thức được hành động của mình, bàn tay mảnh khảnh nhanh chóng thu lại kèm theo tiếng xin lỗi tựa như thầm, trái tim lần nữa trở nên yên lòng, cúi mắt thấp xuống, dám nhìn nữa. biết mình rốt cuộc bị gì nữa? Tại sao có thể có hành động khó hiểu như vậy? chỉ nghĩ vuốt lên đôi mi kia như vuốt lên u sầu, khổ sở của thôi.

      " còn sớm, ngủ sớm chút !" câu kia " xin lỗi" đem tất cả hi vọng của bay theo gió mây. Sở Mạnh ép mình dùng cổ họng nuốt cảm giác mất mác này về trong bụng. Còn có thể hy vọng cái gì xa vời nữa đây? A Tự đúng, thích người ta phải theo đuổi, nhưng biết đuổi theo thế nào, huống chi bọn họ bây giờ là vợ chồng danh chính ngôn thuận, cùng có chung đứa con, còn phải theo đuổi thế nào nữa? hiểu!!!

      Nhưng đối với , vĩnh viễn đều là xa cách và lạnh nhạt, ở trước mặt ngay cả nụ cười cũng tiếc rẻ, đồng ý giao ra tí xíu. Hai người thân mật duy nhất là giường, nhưng chút nhiệt tình cơ thể giao triền kia vẫn luôn là chủ đạo, cưỡng ép tiếp nhận mà thôi. thích , vĩnh viễn ! Cùng kết hôn, sống chết mang thai đều là uy hiếp, ép buộc, làm sao có thể thích ? Vĩnh viễn thể nào! luôn cho biết điều này ràng phải sao? Tại sao tối nay, vào lúc này, trái tim lại chợt khó chịu thôi? Lòng của vĩnh viễn cách nào đòi hỏi, nhưng vẫn động tâm, khát khao! Cái loại cảm giác cầu được đó hỏng bét, chẳng ra gì cả.

      " về sao?" Hai tay bé bị ngoan ngoãn bỏ vào trong mền, Ngưng Lộ giọng hỏi.

      " chờ em ngủ lại!" Trong giọng của như có khổ sở khó có thể nuốt xuống, ánh mắt mới vừa rồi tỏa sáng xám xịt.

      "Mới vừa rồi Bảo Bảo đạp cho nên em mới tỉnh lại. . . . . . ." Ngưng Lộ biết mình có nên hỏi cái vấn đề này hay .

      "Sao vậy?" Sở Mạnh đưa tay sờ tóc của giác, biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần cùng ở chung chỗ, luôn có thói quen thành tự nhiên làm động tác vô ý thức này.

      chờ đáp lời, lại rũ mắt xuống lời nào. Vậy thôi !



      "Ngủ ngon. về!" Có lẽ là muốn nhanh chút! Sở Mạnh đứng lên, rất có tự hiểu ràng. Trước kia biết, nhưng cùng ở chung chỗ, mới biết mình cũng là có.

      "Ngày mai còn tới thăm con ?" Vẫn phải mở miệng hỏi. Đúng vậy, muốn biết ngày mai còn có đến thăm con hay , phải là thăm , phải vậy.

      "Ngày mai đến." Nếu như đây là hy vọng, vậy nhất định tới. Chỉ cần là mở miệng cầu, nhất định làm được!

      "Ngủ ngon." Vẫn là nhịn được ở trán khẽ lưu lại nụ hôn .

      "Ngủ ngon." Lấy được đáp án cần, Ngưng Lộ nhắm mắt lại, tới 1 phút ngủ rồi. Khi ngủ, dĩ nhiên biết ngồi vào ghế rồi lúc nào mới trở về!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 72: Tình Vô Độc Giải
      Phần 3/4


      Biên tập +Chỉnh sửa: ❀Tử Quân❀



      "Tổng giám đốc, Tiêu tới." Thư kí Phương sau khi gõ cửa bước vào thông báo.

      "Để cho ấy vào." Đưa lưng về phía cửa, người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất thấp giọng .

      Sau khi cửa được nhàng đóng lại, lập tức lần nữa bị đẩy ra, giọng nữ quen thuộc đồng thời truyền vào trong tai: " Mạnh."

      Tiêu Diệc San vào cũng khóa cửa lại, chẳng qua là khép hờ mà thôi. Ánh nắng mùa đông ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt chiếu vào người , tuy nhiên nó làm cho người ta cảm giác được chút ấm áp nào cả. đưa lưng về phía , có xoay người lại cho nên Tiêu Diệc San biết cảm xúc mặt như thế nào. Bước lên phía trước mấy bước hỏi thử câu: " Mạnh? làm sao vậy?"

      "Diệc San. . . . . ." Chất giọng trầm làm cho người nghe hiểu người có tâm trạng gì.

      " Mạnh, tâm trạng tốt sao?" Tiêu Diệc San thử thăm dò hỏi . Chiều hôm qua gọi điện thoại cho thám tử muốn hỏi thăm tình hình Quan Ngưng Lộ, kết quả bọn họ cho đáp án là về sau cách nào nhận ủy thác của nữa, bọn họ trả tiền lại cho , sau đó câu giải thích cũng có liền cúp điện thoại. Điều này làm cho lòng bất an, có phải Sở Mạnh biết điều tra Quan Ngưng Lộ rồi hay ? Vốn là muốn đợi mấy ngày nữa tìm , nghĩ tới sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại của bảo đến công ty chuyến. làm sao biết trở về nước đây?

      "Diệc San, vẫn rất tin tưởng em." Sở Mạnh vẫn quay đầu lại. Bình thường tùy hứng tính kế người khác thế nào, chỉ cần gây ra chuyện lớn gì, với cũng có gì cả. Nhưng lần này lại dám đem đầu óc động đến người phụ nữ của , còn có để vào trong mắt sao?

      " Mạnh, em hiểu cái gì!" Tiêu Diệc San trong bụng chợt lạnh, chẳng lẽ Sở Mạnh biết? Nhưng giọng điệu của vẫn hết sức duy trì tỉnh táo cùng nghi vấn.

      " hiểu? Cái này là cái gì?" Sở Mạnh bước hai bước trở lại bên cạnh bàn làm việc. Xập giấy như tuyết rơi ném mặt , sau đó từ từ bay xuống đất. muốn giả bộ ngu, để cho giả bộ.

      Tiêu Diệc San cần nhặt lên nhìn cũng biết, nhưng bướng bỉnh chịu thừa nhận mình có phần lỗi. chỉ là muốn có được người mình thích mà thôi, có lỗi gì? chỉ là muốn người người đàn ông trước mắt này mà thôi, muốn vài chục năm rồi.



      " Mạnh, em thích . Chẳng qua là thích mà thôi!" Cuối cùng nhịn nổi khiến Tiêu Diệc San tiến lên phía trước từ phía sau ôm lấy cái bóng lưng dày rộng khiến khát khao nhiều năm như vậy.

      "Thích sao? Diệc San, buông tay ra." Quan hệ bọn họ như thế nào hiểu sao? Cho dù là bọn họ phải là quan hệ họ hàng, cũng thể thích .

      "Em buông. Mạnh, từ lần đầu tiên nhìn thấy , em thích . Tại sao qua nhiều năm như vậy chút cảm giác cũng có? Em quan tâm quan hệ chúng ta là gì, em chỉ biết em thích . Vì có thể theo đuổi bước chân của , em vẫn rất cố gắng. Ép mình học ngành kinh doanh em thích để có thể đứng ngang hàng với . Rốt cuộc em có điểm nào thua kém Quan Ngưng Lộ vô dụng kia?"


      " cần ở trước mặt ấy thế này thế nọ. Diệc San, với em vĩnh viễn thể nào ở bên nhau! Nếu như em hiểu , vậy sau này cũng cần tới Sở Thành nữa! chỉ cần Tiêu Diệc San có thể giúp tay phương diện công việc thôi." Sở Mạnh cũng muốn chuyện với người phụ nữ mất lý trí, chỉ muốn hiểu được vĩnh viễn có khả năng bên nhau là được. muốn tất cả mọi người trở mặt, mặc dù phải là người đàn ông thiếu quyết đoán, nhưng lần này đồng ý bỏ qua cho lần, nếu như còn u mê tỉnh ngộ, vậy cũng đừng trách lòng dạ độc ác.

      " Mạnh, nên đuổi em . Em thực muốn ở bên . Em quan tâm. . . . . ." Đôi tay ngang ngược thế nào cũng chịu buông ra. Cho dù là quan hệ họ hàng sao? thích , chỉ muốn ở bên thôi.

      "Tiêu Diệc San, em nên quá đáng! đối với em có hứng thú, nếu như đây là điều em muốn biết!" Sở Mạnh tay dùng sức đem đẩy ra. muốn cùng tiếp tục dây dưa nữa, chút ý nghĩa cũng có.

      " Mạnh? Vì sao lại phải đối xử với em như vậy? Chẳng lẽ thích Quan Ngưng Lộ hay sao? Em tin, cưới ta, là bởi vì ta là bạn Sở Khương thôi. muốn trả thù ấy phải ? ta căn bản , thương ! Tại sao nhìn em? Em rất thích ! Mạnh, nên từ chối em nữa có được ? căn bản nên trả thù Sở Khương mà cưới người phụ nữ thích mình, căn bản cũng . . . . . ." Cảm xúc Tiêu Diệc San có lẽ có chút cuồng loạn rồi.

      "Diệc San, câm mồm. được lung tung!" Tiêu Tĩnh Nguyệt ở ngoài cửa vào, nghe con muốn đem chuyện nên ra, lập tức đẩy cửa vào ngăn cản . Đây phải là thời điểm ! Lúc này ra chỉ sợ gậy ông đập lưng ông. Bà kiên trì muốn tới đây cùng chính là sợ cá tính nóng nảy của Diệc San hỏng việc, cũng may, bà tới.

      "Mẹ. . . . . ." Nhìn thấy mẹ mình vào, cuối cùng Tiêu Diệc San khôi phục chút lý trí.



      "Dì, dì về khi nào?" Chẳng lẽ mới vừa rồi bà vẫn ở ngoài cửa nghe bọn họ chuyện? Tại sao thư kí Phương với có hai người ?

      "Sở Mạnh, ngày hôm qua dì cùng Diệc San cùng về. Vốn là muốn mấy ngày nữa tới gặp con, nhưng hôm nay con chợt gọi Diệc San tới đây, dì yên lòng nó. Cho nên. . . . . . Diệc San, làm sao con có thể ra những lời có chừng mực như vậy?" Tiêu Tĩnh Nguyệt lúng túng trách mắng con mình.

      Từ trong lời mới rồi bà nghe được, Sở Mạnh đối với con bà, chút tư tình cũng có, hơn nữa nó hình như lại rất quan tâm vợ kia. Hôm nay Sở Mạnh còn là thiếu niên trẻ trung, cái gì cũng hiểu mười mấy năm trước kia nữa, ngoại trừ cái bí mật vẫn sâu ở trong lòng đó, lợi thế gì họ cũng có! Nhưng bây giờ bà hoài nghi, cho dù là mang ra cái lợi thế đó ra, Sở Mạnh cũng chịu bị uy hiếp? Nó phải là người đàn ông có thể để cho người khác nắm trong tay. Diệc San quá xúc động rồi, bà còn phải xác định lại lần nữa mới được. Họ thể cái gì cũng bỏ lỡ, ít nhất thể vào lúc này trở mặt với Sở Mạnh.

      "Mẹ, con thích ấy!" Tiêu Diệc San quay mặt. Mẹ cũng phải biết tâm của .

      "Dì, hôm nay dì mang em nó trở về trước ! Hôm nào rãnh rỗi con lại mời cơm dì. Nhưng lời nên con vẫn phải ràng, con hy vọng nhìn thấy vợ mình bị thương tổn nữa, bằng con bỏ qua như vậy! Bất kể là ai cũng thể ra tay với ấy. Diệc San, em hiểu chưa? Hơn nữa cần lại tìm Sở Khương, có ích lợi gì đâu." Sở Mạnh ngồi trở lại, hai tay khoanh đặt ở bụng tỉnh táo mở miệng. cho là về nước Pháp trước sau lại đến nước Mĩ tra ra được sao?

      " Mạnh tại sao. . . . . ." Tiêu Diệc San vẫn chưa bình phục được cảm xúc.

      "Diệc San, chúng ta về trước được ? Sở Mạnh còn có chuyện phải làm, cần tranh cãi với nó!" Phải biết thức thời, Tiêu Tĩnh Nguyệt nhất định là nhân tài kiệt xuất.

      "Thư kí Phương, tiễn khách. Dì, hẹn gặp lại!" Sở Mạnh nhấn điện thoại nội bộ. Chuyện của chưa bao giờ cần giải thích trước bất kỳ ai. đối với hai mẹ con các luôn luôn tôn kính, khi đó bởi vì các là người thân duy nhất đời này của mẹ. Nhưng người nào có thể chạm tới giới hạn thấp nhất của .

      "Sở Mạnh, chúng ta về trước. Hôm nay Diệc San là thất lễ! Dì nhất định giáo dục lại nó!" mặt Tiêu Tĩnh Nguyệt thoắt xanh thoắt trắng.



      Dì à, ấy có thể thất lễ như vậy, liên quan đến dì sao sao? Sở Mạnh tiếp tục duy trì tư thế mới vừa rồi, nhúc nhích. Có số việc trắng ra có ý nghĩa! tin tưởng, thông minh như Tiêu Tĩnh Nguyệt hiểu ý tứ trong lời của , nếu như , bà thực sống uổng phí mấy chục năm này.

      "Hai vị, xin mời!" Thư ký có trách nhiệm nhận được điện thoại lập tức vào phòng làm việc.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 72: Tình Vô Độc Giải
      Phần 4/4

      Biên tập +Chỉnh sửa: ♣Tử Quân ♣




      "Ô, Tiêu hôm nay sao có chút chật vật thế?" Ngũ Thiên Nghiên ra ngoài thang máy, cầm phần văn kiện cần Sở Mạnh ký gấp, liền nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Tiêu Diệc San từ phòng làm việc của Sở Mạnh ra ngoài, bên cạnh còn có người phụ nữ với khuôn mặt tương tự, phải là mẹ ta chứ? Xem ra, tin đồn trong công ty là , Tiêu Diệc San và Sở Mạnh là quan hệ bám váy đàn bà. Chẳng qua là Tiêu luôn ngẩng cao đầu sao hôm nay chút tinh thần cũng có? Mà Ngũ Thiên Nghiên bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể chế nhạo đối thủ.

      "Mắc mớ gì tới ?" Vừa nhìn thấy Ngũ Thiên Nghiên, mặt Tiêu Diệc San vốn u ám lại có thể sau giây mà vui vẻ mỉm cười. lợi hại!


      "Dĩ nhiên chuyện liên quan đến tôi. phải là bị tổng giám đốc Sở cách chức chứ?" Ngũ Thiên Nghiên nhún vai.


      "Ngũ Thiên Nghiên, . . . . . ." Tiêu Diệc San tức giận phừng phừng lên kéo lấy Ngũ Thiên Nghiên.

      " ngại. Chúng tôi còn có việc, quấy rầy!" Tiêu Tĩnh Nguyệt kéo con , bà muốn con gây thù chuốc oán, đặc biệt là ở trong công ty của Sở Mạnh.


      Hừ! Ngũ Thiên Nghiên thờ ơ về phía phòng làm việc tổng giám đốc, bị thư kí Phương gọi lại: "Thiên Nghiên, tâm trạng Sở tổng hình như tốt!" Mọi người làm việc cùng nhau nhiều năm, thư kí Phương nhìn cánh cửa đóng, mới vừa rồi lúc vào thấy đất mảnh hỗn loạn, hơn nữa mặt tổng giám đốc có vẻ vô cùng khó chịu, có nghĩa vụ nhắc nhở Thiên Nghiên, tránh cho nàng thành kẻ hi sinh.


      " sao!" Ngũ Thiên Nghiên ra dấu “OK” với thư kí Phương. Tâm trạng tốt là chuyện của ta, chỉ là xin chữ ký mà thôi.


      "Wow, bão tới sao?" Ngũ Thiên Nghiên vào, thấy đất đầy giấy phát ra sợ hãi than. Hiếu kỳ ngồi xổm xuống muốn nhặt lên xem những cái này là gì có thể khiến cho người đàn ông luôn luôn tỉnh táo ở phòng làm việc lại nổi trận lôi đình, nhưng mới thấy ba chữ "Quan Ngưng Lộ" xập giấy tay bị người động tác rất nhanh cướp : "Thiên Nghiên, chuyện này liên quan !" tới 5 giây, giấy đất được dọn dẹp sạch , rất có tố chất làm chủ gia đình! Cũng biết vị Sở phu nhân kia làm chuyện gì khiến Sở tổng của chúng ta nổi giận.


      "Nếu chuyện liên quan đến tôi, vậy coi như thôi! Phiền ký hợp đồng này! Ký thêm đơn nghỉ phép cho tôi luôn!" Ngũ Thiên Nghiên mở văn kiện ra, đặt ở mặt bàn. Thời gian phụ lòng người, Hoành Cơ Tiêu là mục tiêu bọn họ nhìn trúng, ha ha, quy mô công ty mở rộng theo quy mô công trình. Cho nên quyết định muốn nghỉ ngơi tốt thời gian, tốt nhất chạy đến Ả Rập hoặc Nam Phi đều được, cũng tin cái tên giặc Tây chết bằm đó có thể đuổi kịp xa như vậy!


      "Nghỉ phép có thể, nhưng sau khi trở lại phải ở lại chi nhánh K ﹠P bên Pháp, bên kia cần tôi cử đại diện. Mà LOS chỉ danh muốn !" Ký nhanh, Sở Mạnh đem văn kiện đưa trả cho Ngũ Thiên Nghiên giận đến ra lời. Vóc người tồi lại có năng lực, nhưng chính là quá dữ tợn, chút vị phụ nữ cũng có, biết LOS làm sao chịu được người phụ nữ như vậy. Người xưa tổng kết câu: “Củ cải rau xanh ai cũng có sở thích riêng” là quá đúng.


      "Xin hỏi Sở tổng, lời vừa rồi là có ý gì?" muốn tránh cũng kịp, ta còn muốn tới nước Pháp quỷ quái đó nữa sao? ta nằm mơ còn nhanh hơn!


      "Chính là lời mặt chữ!" Bây giờ người phụ nữ này còn giả bộ à! Giả bộ trước mặt Sở Mạnh ? Thiên Nghiên, cảm thấy mình còn non quá sao?


      "Sở Mạnh, tôi muốn từ chức!" Ngũ Thiên Nghiên cảm giác mình muốn chết. Cái người đàn ông nước Pháp biết đâu chui ra, muốn đem ép điên rồi! Người ngoại quốc phải là rất thoáng sao? Đặc biệt là đối với chuyện quan hệ nam nữ. chỉ là muốn làm trinh già cho nên đem cái màng mỏng kia dâng hiến ra ngoài mà thôi, nhưng lại có người kiêu ngạo muốn đuổi giết ! Muốn chịu trách nhiệm? là vô cùng mắc cười! còn cầu như thế, người đàn ông lại biết xấu hổ ra như vậy. ta cho là mình là đứa trẻ 5 tuổi sao?


      "Tùy ! Nếu như từ chức, tin hay tôi chỉ cần cú điện thoại, LOS trong 10 phút chạy tới phòng làm việc của tôi?" Sở Mạnh luôn luôn thích uy hiếp, dụ dỗ thủ hạ của mình, nhưng có vài người lời quá đáng, cũng thể sử dụng chiêu này vài lần được.


      "Sở Mạnh, tôi hôm nay coi như là nhìn thấu cách làm người của rồi! Tư lợi, nham hiểm, xảo trá, hám lợi! Cũng biết sao trước kia tôi lại thích loại người đàn ông như ! Tôi bị mù mà! Người phụ nữ bị coi trọng là xui xẻo. Tôi ! muốn phải nhìn thêm nữa." Ngũ Thiên Nghiên giận điên lên, cho nên lựa lời . Sở Mạnh đáng chết, ràng biết cái tên giặc Tây đó có ý đồ, ta lại nối giáo cho giặc! là quá đáng!


      Mới vừa bị người phụ nữ thổ lộ, sau đó thêm người đến đây mắng đáng đồng. Hừ! Gần đây cuộc sống của là quá đặc sắc! lại biết cuộc sống riêng tư của mình có nhiều người chú ý tới như vậy.

      Xui xẻo? Người phụ nữ được coi trọng lại xui xẻo sao? Em có phải cũng cho là được xem trọng là xui xẻo hay ? Ngón trỏ thon dài vuốt tấm hình tờ giấy trắng, đôi mắt to linh động dường như trách cứ vậy!


      Chữ tình nan giải! Vô giải!!!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 73: Sâu
      Phần 1/6



      Biên tập +Chỉnh sửa: ♔Tử Quân♔



      Mười giờ tối, nhà họ Sở. Phòng ngủ chính lầu hai, đèn đuốc sang trưng.

      bàn trang điểm mắc tiền, đống mỹ phẩm được bày biện ra, Mộ Bội Văn nhè xoa khóe mắt, làm sao cũng xóa hết nếp nhăn. Ai, năm tháng khoan dung cho bất cứ ai, mỹ phẩm cho dù cao cấp đến đâu cũng giúp con người tránh khỏi năm tháng. Nó ở lúc mình chú ý lưu lại từng chút từng chút dấu vết mặt mình.

      Vứt đống mỹ phẩm sang bên, Mộ Bội Văn quay đầu lại liếc mắt nhìn Sở Vân Thiên nửa nằm ở giường đọc sách. Trước khi Sở Mạnh tiếp nhận Sở Thành, năm 365 ngày, ông ngày về sớm, công việc bận rộn rồi xã giao khiến tóc ông điểm trắng, hai bên tóc mai ngày càng bạc, ông còn là người con trai trẻ tuổi khiến bà chừa thủ đoạn nào muốn cướp bằng được đó. Nhắm mắt lại, Mộ Bội Văn như nhìn thấy hình ảnh của bản thân năm 16 tuổi, cùng Tĩnh Vân, Tĩnh Nguyệt còn có Vân Thiên ở trong sân trường tràn ngập hương nhãn . . . . . . Khi đó trời rất xanh, lòng của bà rất thuần khiết và trong sạch . . . . . .

      Tĩnh Nguyệt, Tĩnh Nguyệt. ràng biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi mấy chục năm, tại sao còn phải xuất lại? Vừa mở mắt, trong gương vẫn là người phụ nữ hơn 50 tuổi!



      "Vân Thiên. . . . . ." Mộ Bội Văn xoay người lại nhìn Sở Vân Thiên chuyên tâm đọc sách. Ông cũng có phát khác thường của bà, ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì?"

      "Ngày hôm qua, lúc em xem Ngưng Lộ, đụng phải người quen." Suy nghĩ chút, Mộ Bội Văn vẫn ra. Kể từ ngày hôm qua, sau khi đụng phải bà ta, trong lòng bà rất khó chịu, cả tối hôm qua cũng ngủ ngon giấc, cho nên bà quyết định với Sở Vân Thiên.

      "Đứa có vấn đề gì chứ?" Sở Vân Thiên vẫn ngẩng đầu, lật qua trang quyển sách thuận miệng mà hỏi. Nhiều năm như vậy, công việc quá bận rộn, vất vả mới có thể nghỉ ngơi, rốt cuộc cũng có thể làm chút chuyện mình muốn làm.

      "Sở Vân Thiên, nghe em chuyện hay ?" Mộ Bội Văn hung hăng trừng mắt liếc nhìn người đàn ông vẫn còn đọc sách.

      "Em phải em thăm Ngưng Lộ rồi sao?" Sở Vân Thiên rốt cuộc ngẩng đầu lên. Kể từ sau khi kết hôn, Sở Mạnh cũng rất ít khi về nhà, cũng có chủ động gọi điện thoại cho ông, mấy ngày trước nghe từ thím Trương mới biết được Ngưng Lộ có thai lại cẩn thận phải nằm viện làm ông sợ hết hồn. Có điều, bởi vì sợ Ngưng Lộ có thai nên tiện, ngày hôm qua ông cùng Mộ Bội Văn, mà tối hôm qua lúc về nhà, hỏi bà, bà lại chịu .

      "Aiz! Em là em ở bệnh viện gặp phải người quen." Mộ Bội Văn cầm bình tay nặng nề ném ở bàn trang điểm lên, tức chết ! Mỗi lần chuyện với ông ấy, ông lại có chút hứng thú.

      "Là ai vậy?" Phụ nữ vốn là như vậy, bất kể tuổi bao nhiêu, luôn muốn làm cho người ta suy đoán mình suy nghĩ cái gì. Vợ ông quen biết nhiều, ai biết tới ai?

      " nhất định đoán ra." Mộ Bội Văn thở dài yếu ớt.

      "Người quen của em nhiều đếm hết, biết là ai đâu." Sở Vân Thiên đem lực chú ý về lại sách.

      " người xưa gần 30 năm có gặp lại." Mộ Bội Văn trực tiếp cho ông. Bà cũng tin lần này ông còn có thể tỉnh táo.

      Quả nhiên, "bộp" tiếng, sách tay Sở Vân Thiên trực tiếp rơi xuống đất.



      "Tiêu Tĩnh Nguyệt, bà ta trở lại!" Năm ấy sau khi kết hôn bà cùng Sở Vân Thiên, chị em họ Tiêu còn thấy bóng dáng tăm hơi, biến mất khỏi cuộc sống bọn họ, nghe là chuyển . Mà bà ước gì đời này cũng muốn gặp lại bọn họ! Làm sao bà có thể hỏi thăm tin tức của bọn họ chứ.

      "Tĩnh Nguyệt. . . . . . Em em ở bệnh viện gặp phải Tĩnh Nguyệt?" Sở Vân Thiên mệt mỏi nhắm mắt lại. Tĩnh Nguyệt, phải là đáp ứng tôi trở về nơi này nữa sao? Tại sao lại thất hứa hả? ta có phải gặp Sở Mạnh rồi hay ? Sở Vân Thiên cũng biết, những năm gần đây, Sở Mạnh và Tiêu Tĩnh Nguyệt vẫn có liên hệ, mặc dù nhiều.

      "Ở cửa bệnh viện. Nhưng mà em với ta chuyện với nhau!" Mộ Bội Văn tới kéo bên chăn cho mình.

      " ta chưa với em cái gì sao?" Sở Vân Thiên mở mắt ra nhìn Mộ Bội Văn, giống như tin lời của bà.

      " cho rằng em với ta chuyện gì đây sao? Vậy có phải muốn biết Tiêu Tĩnh Vân trở về ?" Mấy chục năm làm vợ chồng, bà làm sao có thể biết ông chưa bao giờ có ngày quên Tiêu Tĩnh Vân kia, mặc dù ông tới, nhưng sinh nhật hàng năm của người phụ nữ kia, ông trốn trong thư phòng, cả ngày ra ngoài. Cho nên bà có thể nhịn nhiều năm như vậy là bởi vì bọn họ quả chưa từng gặp mặt, cũng trừ ngày đó ở bên ngoài, Sở Vân Thiên chưa từng thất thường. Bà tại sao phải xích mích với ông ta mà buông tha cuộc sống thiếu phu nhân thư thái? Huống chi, bà thực ông! Có thể đoạt được ông từ tay Tiêu Tĩnh Vân, là chuyện đời này bà thành công nhất!

      "Tĩnh Vân. . . . . . Tĩnh Vân. . . . . ." Vừa nghe đến cái tên đó, Sở Vân Thiên lập tức già rất nhiều. Tĩnh Vân của ông, đời này bao giờ trở lại nữa! Cũng trở về nữa rồi! Người ông phải xin lỗi chính là bà! Nhưng ngay cả cơ hội bù đắp cũng cho ông, cứ như vậy mà ra !

      "Sở Vân Thiên! phát điên gì vậy? Bây giờ người ta có lẽ con cháu cả sảnh rồi, ai còn nhớ ông chứ? Lấy tính tình Tĩnh Vân nếu trở về gặp ông nữa. cần si tâm vọng tưởng." Mộ Bội Văn nhìn chồng nằm ở bên cạnh mình còn suy nghĩ về phụ nữ khác, trong lòng bất mãn tới cực điểm. Tại sao? Tại sao qua nhiều năm như vậy, vừa nhắc tới cái tên đó ông còn có thể kích động như vậy? Bà cùng ông qua nhiều năm như vậy, có công lao cũng có khổ lao, huống chi bà còn vì ông sinh ra hai đứa con trai!

      "Nếu như có thể như vậy, tốt bao nhiêu. tốt. . . . . ." Ít nhất phải là trời đất cách xa, vĩnh viễn cách nào thấy nữa. Sở Vân Thiên đột nhiên cảm giác mệt quá, mệt mỏi đến chỉ muốn lẳng lặng nhắm mắt lại.

      "Tốt? Đúng! Rất tốt!" Nhìn Sở Vân Thiên nhắm mắt lại lại để ý bà, Mộ Bội Văn cũng tắt ngọn đèn bên giường. tại mấy cái này có ý nghĩa gì, cái gì cũng quay lại được nữa. Dù là Tiêu Tĩnh Vân trở về sao? Uyên ương khó nối! Đời này nhất định chỉ có thể là như vậy.




      Sau khi về hưu, cuộc sống như thế nào?

      Kể từ khi đem toàn quyền công ty giao cho con trai lớn, Sở Vân Thiên còn phải lo lắng, ba ngày bốn bữa cùng đám bạn bè chơi golf, uống trà đến tâm . ra cuộc sống có thể rất đơn giản, tiền nhiều hơn nữa cũng là ngày ba bữa cơm, ngủ giường lớn mà thôi, vui vẻ mới là quan trọng nhất.Đáng tiếc phần lớn mọi người đều hiểu đạo lý này, mỗi ngày ngừng vội việc này, bận việc kia, cho đến khi nhắm mắt mới phát mình có quá nhiều đến chuyện kịp làm, phát ra cũng quá muộn!!!

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 73: Sâu
      Phần 2/6


      Biên tập +Chỉnh sửa: ☆Tử Quân☆



      "Vân Thiên, nhìn ra thân thủ cậu cũng tệ lắm. Cuối tuần sau chúng ta hẹn nữa ." người bạn cũ quen biết lâu nhưng có cơ hội cùng nhau chơi bóng cười lớn sảng khoái.

      "Được, tuần sau. Địa điểm, thời gian như cũ." Sở Vân Thiên đem dụng cụ chơi golf đặt ở phía sau xe. Gần đây ông đều thích tự mình lái xe, muốn chỗ nào liền đến chỗ đó.

      Vận động đổ mồ hôi khiến cho tâm trạng của ông tối hôm qua khi nghe tin tức Tĩnh Nguyệt mà khá hơn nhiều, biết Bội Văn có đúng là ? Tĩnh Nguyệt, trở về sao? Rốt cuộc vì chuyện gì mà về?


      " Vân Thiên. . . . . ." Chuyện càng muốn xảy ra tới càng nhanh, hơn nữa còn là ở thời điểm mình phòng bị nhất. tiếng " Vân Thiên" khiến tay Sở Vân Thiên kéo cửa xe càng thêm dùng sức, đến gân xanh cũng . Có thể là nằm mơ hay ?

      " Vân Thiên, thể quay đầu lại nhìn chút sao?" Tiêu Tĩnh Nguyệt lẳng lặng đứng ở phía sau ông. Thân thể từng để cho bà động lòng mà lưng hơi gù, chân cũng bắt đầu yếu. ra bọn họ cũng già rồi, trong lúc bọn họ lơ đãng, năm tháng lặng lẽ trôi qua vài chục năm, còn có bao nhiêu thù hận muốn đòi? Còn có bao nhiêu trách móc thể ngừng lại?

      "Tĩnh Nguyệt. . . . . ." Lúc quay đầu lại, Sở Vân Thiên cảm thấy cổ họng nghẹn ngào.

      ràng ở trước mắt, năm tháng qua xa như thế. Bọn họ cách xa năm 17, 18 tuổi xa rồi, rất xa! Xa đến mức muốn nhớ lại nữa!



      Hương trà lượn lờ trong khí, Sở Vân Thiên và Tiêu Tĩnh Nguyệt ngồi đối mặt yên lặng, ngoài cửa sổ, cảnh trí cầu nước chảy thanh nhã lại người nào có tâm tư thưởng thức.

      "Tĩnh Nguyệt, em trở lại có tính toán gì ?" Sở Vân Thiên rốt cuộc đánh vỡ yên lặng, bưng ly trà tỉ mỉ lên hớp ngụm.

      "Chẳng qua là trở lại thăm cố nhân mà thôi. Hơn nữa con lớn, cũng muốn trở lại tìm vị hôn phu thích hợp!" Cặp mắt Tiêu Tĩnh Nguyệt nhìn mông lung ngoài cửa sổ, đáng tiếc nguyện vọng này sợ khó có thể thực . Nhưng vì con , bà vẫn muốn thử dò xét, nếu như bà đem bí mật kia ra, có thể đặt cược hi vọng cuối cùng lần nữa hay ? Từ trong lời của con , bà biết, con nhìn trúng là phải là gia sản hà họ Sở, mà là thích người kia. Cho dù là nó mất tất cả nhà họ Sở, con cũng quan tâm đúng ?

      "Nhanh vậy! Diệc San cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi." Sở Vân Thiên từng gặp Tiêu Diệc San khi còn bé lần, nghĩ tới còn nhớ tên của . Tên của con người xưa!

      "Sở Mạnh phải là kết hôn sao? Diệc San nhà chúng ta cũng chỉ kém nó hai tuổi thôi!" Thu hồi tầm mắt, Tiêu Tĩnh Nguyệt cẩn thận cầm ly trà lên.

      "Đúng vậy, con cũng chuẩn bị có, cũng sắp làm ông nội!" Sở Vân Thiên cảm thán lần nữa. Từ đến lớn, đứa Sở Mạnh này chưa bao giờ làm cho người ta lo lắng, trừ việc có dẫn bạn về nhà cũng có nghe qua lại thân thiết với đứa con nào, nhưng ông cũng tiện hỏi. Theo năng lực của nó với tướng mạo sao mà có thể có phụ nữ ? Ai biết người tính bằng trời tính, người nó muốn cưới lại là bạn nhiều năm của Sở Khương hơn nữa muốn đính hôn lập tức. Trong lòng ông làm sao hiểu? Đối với Ngưng Lộ, nhất định là nó dùng thủ đoạn. Nhưng điều này, ông cách nào trách cứ nó. Bởi vì ông là người có quyền cầu nó nhất! Chỉ mong nó có thể đối xử tốt với con người ta, ông cũng coi như là phụ lòng Tĩnh Vân rồi!


      "Vân Thiên, em nghe , vợ Sở Mạnh từng là vị hôn thê của em trai nó?" Tiêu Tĩnh Nguyệt cẩn thận thử thăm dò. Bà muốn biết suy nghĩ của Sở Vân Thiên.

      "Tĩnh Nguyệt, em. . . . . . Làm sao biết?" Cái ly trong tay Sở Vân Thiên thiếu chút nữa rơi xuống đất.

      "Cái này là trong lúc vô tình em nghe được Diệc San . Diệc San bây giờ làm việc ở Sở Thành, cho nên cũng tương đối gần gũi với Sở Mạnh."

      "Diệc San làm việc ở Sở Thành sao?" Điều này làm cho Sở Vân Thiên càng thêm kinh ngạc, tại sao chuyện quan trọng như vậy ông lại biết? Ông giao lại toàn quyền Sở Thành lại nhiều lắm cũng chỉ nửa năm mà thôi.

      "Đúng! Sở Mạnh với sao?"

      “Chuyện người trẻ tuổi, thế hệ trước chúng ta quản nhiều như vậy." Trong nháy mắt sau khi kinh ngạc, Sở Vân Thiên khôi phục tỉnh táo rất nhanh. Ông cũng muốn cũng đồng ý quan tâm.

      "Vân Thiên, sợ Sở Mạnh vì trả thù ân oán đời trước mà cưới con bé kia sao? Nếu hai đứa đều là con trai , cũng quá thiên vị Sở Mạnh rồi chăng?" Tiêu Tĩnh Nguyệt bình tĩnh nhìn ly trà, tâm tình lên xuống bất định.

      "Tĩnh Nguyệt, em muốn gì cứ !" Thiên vị sao? Sở Vân Thiên ở trong lòng thở dài, coi như vậy ! Đây là điều duy nhất ông có thể làm.



      " Vân Thiên, năm đó em giao Sở Mạnh cho , chưa bao giờ hoài nghi sao?" Năm đó trùng hợp như vậy, dĩ nhiên chỉ là trùng hợp. Chị hai có thể quan tâm, chịu mấy cái khổ cực kia, nhưng Tiêu Tĩnh Nguyệt bà chưa bao giờ chịu nuốt thua thiệt, buồn bực vào bụng cả! Huống chi đối phương cũng hết sức quá đáng.

      " nghi ngờ cái gì đây? Đối với Tĩnh Vân, mắc nợ ấy cả đời, nếu như đây là bù đắp duy nhất có thể làm quan tâm." Ông tin tưởng Tĩnh Vân, vẫn luôn tin tưởng ! Chẳng qua là ông có cơ hội có thể chính miệng với tiếng "Xin lỗi em."

      "Dù là Sở Mạnh. . . . . ."

      "Tĩnh Nguyệt, cần gì cả!" Sở Vân Thiên ngăn cản lời tiếp theo của Tiêu Tĩnh Nguyệt: " muốn biết cũng muốn nghe. Bất kể thân thế thực Sở Mạnh là gì, cũng thay đổi được nó là con trai Tĩnh Vân, dĩ nhiên cũng là con trai của Sở Vân Thiên . Nếu như đây là điều em muốn biết!" Sở Vân Thiên ngăn cản ý đồ Tiêu Tĩnh Nguyệt muốn .

      " Vân Thiên, em biết vì chị em mà có thể làm được như vậy." Lời của khiến Tiêu Tĩnh Nguyệt xúc động, cái gì bà cũng cần hỏi, đáp án ở trong lòng. Chị hai, ta mặc dù phụ chị nhưng đối với Sở Mạnh là lòng thương, chị có thể yên tâm. có thể yên tâm, chẳng qua là, con đáng thương và cố chấp buông của bà phải làm sao bây giờ?

      "Đây là việc duy nhất có thể vì ấy, phải sao?" Trà lạnh, nhưng ai muốn pha thêm nước nóng.

      "Cuối cùng chị hai có thể an tâm!" Diệc San, con có thể cần lưu luyến si mê nữa ? Lưu luyến người đàn ông vĩnh viễn thuộc về mình?

      "Buổi chiều em muốn thăm chị hai chút, Vân Thiên có cùng ?"

      ", sợ Bội Văn. . . . . ." Ông muốn làm cho Mộ Bội Văn biết chuyện này, chuyện gặp gỡ đầy gió bão này mà biết, đến lúc đó sợ là muốn cách nào thu xếp ổn thỏa.

      "Mộ Bội Văn. . . . . . Vân Thiên, nhiều năm như vậy ta ?" Vẫn để ý, hay là hỏi .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :