1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 68: Người Đàn Ông Thỏa Hiệp
      Phần 5/5

      Biên tập +Chỉnh sửa: ⊹Tử⊹ Quân⊹



      "Lại đây Sở Mạnh. Trà Bích Loa Xuân thượng hạng, bạn mẹ mang về từ Thái Hồ. Thử chút ." Mới vừa rồi lúc Ngưng Lộ ra cửa, Quan Minh Quyền liền lấy lá trà bảo bối của mình mở ra.

      Lá trà xanh biếc, nước trà xanh biếc trong suốt như những đám mây cuồn cuộn, hơi nước mờ mịt khiến cho hương trà lan tỏa bốn phía, mùi thơm ngát lan rộng lòng người.

      Quan Minh Quyền đẩy ly qua cho Sở Mạnh, Sở Mạnh nhận lấy uống vài ngụm rồi : "Trà ngon, rất tươi và dễ chịu." nghĩ tới Quan Minh Quyền tính tình dã tâm trời sinh lại thích loại trà Bích Loa Xuân hương thơm thanh nhã, dịu và cảm giác sâu xa này.

      "Xem ra con rể đối với trà cũng có nghiên cứu." Quan Minh Quyền cười, cũng tự rót chén cho mình. Ông cho là người tuổi trẻ bây giờ uống trà rất ít rồi. Ít nhất người bận rộn giống như Sở Mạnh cũng có thời gian nhàn rỗi từ từ thưởng thức trà. Mà sau khoảng thời gian liều mạng vì công việc, ông cũng từ từ trở về cuộc sống đạm bạc mỗi ngày.

      "Nghiên cứu ra có, chỉ là cũng có nghe qua mà thôi." Sở Mạnh nhìn về Ngưng Lộ phía bên cạnh vẫn gì, sao câu nào lại đó ôm cái gối?

      "Có muốn uống chút ?" Nước trà ấm áp đưa tới trước mặt .

      " cần." Ngưng Lộ giương mắt ôm chặt gối ở trong ngực. nhìn ra là kiểu đàn ông uống trà! Người giống như dường như thích hợp uống cà phê mới đúng. Nhưng mà, hình như ở nhà cũng chưa từng gặp qua cà phê! Nhắc tới cũng xấu hổ, hiểu biết bao nhiêu chứ? có, trước khi kết hôn chỉ biết là trai Sở Khương, là tổng giám đốc của Sở Thành. Sau khi kết hôn lại biết thêm là người đàn ông ngang ngược, chuyên chế hơn kém. Hơn nữa cần hiểu , phải sao?


      "Sở Mạnh, Ngưng Lộ có em bé, thích hợp uống trà." Đàm Lệ Hoa cười nhìn đôi vợ chồng giống như giận dỗi. là cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng. Vốn là trong lòng còn có nghi ngờ tại cũng được xua tan, mà quan tâm bọn họ quen biết nhau như thế nào làm gì, chỉ cần nó đối xử tốt với con là được.

      "Vậy thôi. Có phải mệt ?" Sở Mạnh vuốt mái tóc dài của , dịu dàng hỏi. B

      " phải." Ngưng Lộ tức giận đẩy tay ra, ta tại sao ở trước mặt ba mẹ làm hành động thân thiết như vậy đây? Điều này làm cho cảm thấy cực kỳ lúng túng.

      "Ngưng Lộ, sao lại lễ phép như thế? Sở Mạnh là quan tâm con mà." Quan Minh Quyền nhịn được lên tiếng con mình.

      "Đúng vậy! Đứa này hiểu chuyện." Đàm Lệ Hoa cũng phụ họa theo.

      " sao, con quen rồi!" Sở Mạnh để cái chén trong tay xuống cưng chìu .

      Có phải muốn diễn như ? Ngưng Lộ dùng khóe mắt lén đánh giá gò má của , thình lình quay đầu lại bắt được ánh mắt dò xét của . Khuôn mặt lập tức trở nên đỏ ửng, Quan Ngưng Lộ, mày điên rồi! Điên rồi! Chỉ vì nhìn ta mà đỏ mặt.

      "Hahaha ... " Vợ chồng Quan Minh Quyền nhìn nhau cười tiếng, lần này cuối cùng cũng yên tâm.

      "Đúng rồi, thiết bị mới của công xưởng hôm nay được vận chuyển từ Đức về, bước kế tiếp cài đặt sử dụng phải khổ cực ba rồi." Sở Mạnh trêu chọc Ngưng Lộ nữa, với Quan Minh Quyền.

      "Sở Mạnh, về chuyện của công xưởng, ba muốn hỏi con chút." đến chuyện công, Quan Minh Quyền hứng thú càng tăng.

      "Ba, có chuyện gì cứ . cần khách khí." Sở Mạnh để ý giãy giụa, kéo tay của , cái tay khác cầm ly trà tinh tế, ngón tay cái nhàng vuốt mép chén, ánh mắt yên lặng nhìn kia chất lỏng màu xanh thanh tân đạm nhã kia. luôn luôn thích làm người công tư bất phân, nhưng mà hôm nay vì , đồng ý ngoại lệ lần! Chỉ mong có thể vui vẻ.


      Vốn đề tài này đảo mắt liền ném vào chuyện công, khiến hai người phụ nữ bên cạnh cách nào chen vào . Đàm Lệ Hoa đến phòng bếp giúp Ngưng Lộ lấy ly sữa tươi nóng ra ngoài, thấy đầu dựa cánh tay Sở Mạnh ngủ thiếp , nhìn đồng hồ tường tới 10 giờ rưỡi rồi, mà chồng bà mãi chưa xong. Về mặt làm ăn, quan niệm và cách nhìn của Sở Mạnh quả làm cho ông giật mình cũng cảm thấy rất hứng thú, trách được tuổi còn trẻ mà có thể mình nắm Sở Thành trong tay.

      "Được rồi, về sau có cơ hội tán gẫu tiếp ! Ông xem, con ngủ gật rồi kìa!" Đàm Lệ Hoa chọt cánh tay Quan Minh Quyền, ý bảo ông dừng lại.

      "Ha ha, đúng là trễ rồi. Nếu , tối nay ngủ ở đây?" Quan Minh Quyền đề nghị, có điều, nghĩ lại hình như tốt lắm, ngượng ngùng cười cười: "Nhưng mà về nhà cũng gần."

      "Ngưng Lộ, chúng ta về nhà thôi." Sở Mạnh rón rén ôm lấy , kể từ sau khi mang thai, đặc biệt dễ ngủ, có lúc động tác lớn chút cũng tỉnh. Giống như tại ôm lên cao, chẳng qua cũng là ngọ ngậy cái đầu dựa vào ngực mà thôi.

      "Sở Mạnh, có rãnh nhớ đến chơi." Vợ chồng Quan Minh Quyền đưa bọn họ đến cửa thân thiện .

      "Con thường đưa Ngưng Lộ về." Nếu như muốn như vậy.



      "Đúng rồi, gần đây nội bộ Thế Thành có phân tranh, nếu có cổ phần, tốt nhất nên mau bán sạch ." Giống như là chợt nghĩ đến cái gì, Sở Mạnh dừng bước lại với Quan Minh Quyền. Lần trước, cậu Ngưng Lộ từng đến cửa công ty của chờ tan việc, nhờ cố vấn đầu tư cổ phiếu nào cho tốt, nhớ đến lúc ấy Đàm Chí Hoa mua Thế Thành. Lúc ấy mặc dù có đề nghị ông ta cái gì, có điều chuyện này để cho A Chính giúp lưu ý Thế Thành có cái biến động thông báo .

      "Chí Hoa lại mua cổ phiếu?" Quan Minh Quyền lập tức hiểu được, quay đầu lại vui với Đàm Lệ Hoa. Đàm Chí Hoa cái gì cũng tốt, nhưng mà có kiên nhẫn làm việc làm việc đến nơi đến chốn, cả ngày lẫn đêm đều nghĩ tới đầu cơ trục lợi, dạy dỗ lần trước rồi mà giờ còn dám làm loạn? là, tiền bạc đó cần phải cũng biết là từ đâu tới rồi, Đàm Lệ Hoa luôn luôn cưỡng được lời van nài của em trai.

      "Chúng con về trước!" Sở Mạnh xong sãi bước về phía xe. Nên rồi, phải sao? Về phần người khác có nghe ý kiến của hay , vậy phải là vấn đề của .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69: Thời Buổi Rối Loạn
      Phần 1/4

      Biên tập↕Chỉnh sửa: ♡Tử Quân ⊹


      Boston, nước Mỹ.

      Mới vừa xuống máy bay, Tiêu Diệc San kéo hành lý đơn giản ra cửa sân bay. vừa vừa nhìn địa chỉ và tấm hình cầm trong tay do thám tử đưa cho, người con trai có khuôn mặt lịch , tuấn nhã đó chính là em trai Sở Mạnh - Sở Khương sao? Thấy thế nào cũng giống như đứa con trai chỉ biết chui đầu trong chồng sách vở, đột nhiên đến đại học nổi tiếng ở Mĩ học kinh doanh, nhất định tránh khỏi có liên quan đến Quan Ngưng Lộ.

      Chỉ mong, cậu làm tôi thất vọng! “Moa” tiếng, Tiêu Diệc San nặng nề hôn người con trai mặt mày sáng sủa, thông minh, bước chân nhanh hơn …

      Chính là chỗ này! Tiêu Diệc San nhìn đồng hồ tay, cách thời gian Sở Khương tan học còn chừng nửa tiếng nữa, quyết định ở chỗ này chờ cậu ta tan học, theo thám tử điều tra, mỗi ngày sau khi tan học cậu ta đều ngang qua cái cửa này, sau đó đoạn đường mới ngồi lên xe trở về nhà trọ của nhà họ Sở ở Boston.


      lối bộ, quét dọn rất sạch , cây xanh cao lớn ở trong gió mát xòe ra lá cành. Chung quanh qua lại đều là học sinh, những gương mặt trẻ tuổi tràn đầy tinh thần phấn chấn, hoặc tụm năm tụm ba ngồi ở bậc thang chuyện phiếm, hoặc ôm quyển sách bước nhanh mà , đây chính là đại học, đây chính là thanh xuân, đây chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời mà sau khi qua có cách nào quay lại nữa. Nhưng mà, đoạn thời gian như vậy đối với , cũng là thống khổ, khó khăn nhất. Những thứ cười đùa tức giận mắng chửi kia, những tự tin, hào hứng kia đều thuộc về . Việc phải làm chính là học tập và học tập, phải am hiểu tất cả các lĩnh vực tri thức, như vậy mới có năng lực lấy lại từng thứ thuộc về . Vì ngày đó, nhiều đau khổ hơn nữa, nhiều mệt mỏi hơn nữa cũng nguyện ý chịu đựng.

      Vòng qua khu kiến trúc đồ sộ của trường, Sở Khương tạm biệt bạn học qua loa. Quãng thời gian giống nhau, tâm trạng giống nhau, đây là cuộc sống của gần nửa năm qua ở Mỹ. có quá nhiều sóng gió, yên ả giống như hồ nước tĩnh lặng, gió lớn hơn nữa cũng gợn nửa con sóng . Đây là trạng thái cố ý muốn duy trì.

      "Sở Khương, chờ chút." Sau lưng giọng nữ truyền vào tai, bước chân của Sở Khương ngừng lại, quay đầu lại cũng biết là ai.

      "Có chuyện gì sao?" Trước sau như giọng điệu lạnh nhạt, đối với người nào cũng giống như nhau.

      " có gì, mình vừa đúng cũng muốn về. bằng chúng ta cùng !" mái tóc dài đen nhánh Nghiêm Hinh Duyệt vui mừng ôm chồng sách nặng nề đứng ở trước mặt . Đó là thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, trang phục đơn giản làm tôn lên vóc người thon thả, đôi mắt to thanh thuần tựa như trăng non.

      Đúng vậy, thích người con trai đến từ chung quốc gia này, bề ngoài đối với người nào cũng tao nhã lịch , nhưng lại chưa từng có người nào có thể đến gần hơn . Lúc đầu khai giảng, trong ánh mắt luôn chút đau đớn sao xóa sạch. mỗi ngày học nghiêm túc, ghi chép, sau khi tan học cũng chưa bao giờ cùng bạn bè. như vậy khiến tò mò, cho nên nhịn được quan sát , đến gần , nhưng mà đối với trừ gặp mặt bình thường, cười nhạt tiếng có gì khác biệt những bạn học khác.

      quan sát lâu như vậy, chưa từng gặp qua cùng bạn nữ nào thân mật qua lại, sau giờ tan học đều có tài xế đưa đón. Cho nên nghĩ, có lẽ chỉ là trời sinh tính tình tương đối lạnh nhạt mà thôi, nếu như mình từ từ tiếp xúc với nhất định có cơ hội chăng? muốn chưa thử liền buông tha, cho nên mỗi ngày vừa tan học đều chủ động cùng , dù là chẳng gì, lẳng lặng tới cửa trường học sau đó tách ra riêng phần mình, cũng vui vẻ. Mà có từ chối , có phải là có chút ít đồng ý hay ?

      "Sở Khương, ngày mai là chủ nhật, bạn có kế hoạch gì ?" Xung quanh mình đều là học sinh thao thao bất tuyệt tiếng , ai nghe hiểu được bọn họ tiếng Trung, cho nên Nghiêm Hinh Duyệt lo lắng có người cùng nước chê cười còn dùng lời thể quê mùa hơn nữa để mở đường cuộc hẹn như vậy.

      "Mình rất bận." Giọng Sở Khương rất , nhưng ràng lại có xa cách. Có điều, bận là lời , trừ bình thường đến lớp, còn phải chăm chỉ nghiên cứu biến động thị trường chứng khoán Wall Street, mặc dù mới vào bao lâu, nhưng bản thân bỏ vào khoản tiền lại càng ngày càng nhiều lên. chứng minh cũng là năng lực, phải sao? Tin chắc lâu sau, có thể theo kế hoạch tạo dựng tập đoàn đầu tư của riêng mình rồi. Cho nên, bận rộn hơn nữa, mệt mỏi hơn nữa cũng bận tâm.

      " sao! Bận cũng tốt! Ha ha!" Trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mác, Nghiêm Hinh Duyệt cười châm biếm. Nhưng cũng là bởi vì người đàn ông như vậy quá hiếm có, cho nên càng muốn buông tha.

      "Hẹn gặp lại." Hai người vẫn gì thêm, trước sau mà ra cửa trường, Sở Khương mới nhàng phun hai chữ. vốn phải người vô tâm, như thế nào lại nhìn ra tâm tư của Nghiêm Hinh Duyệt? Nhưng mà, tim của sớm trao người khác, tìm về được rồi. Những người khác đối với chút ý nghĩa cũng có, làm tất cả đều chỉ vì ngày kia có thể đoạt lại người con thuộc về . hiểu sao chẳng thể tránh xa Nghiêm Hinh Duyệt , chỉ là bởi vì mái tóc dài của ấy, mái tóc dài cực kỳ giống người con đó …

      "Hẹn gặp lại." Nhìn bóng dáng của qua, Nghiêm Hinh Duyệt đè xuống cảm giác chua chát trong lòng, lúc tài xế mở cửa xe, phương hướng của bọn họ trái ngược nhau. Nhưng có thể có ngày chúng ta hướng về phía ?


      "Sở Khương!" Lại giọng phụ nữ vang lên ở sau lưng. Sở Khương cảm giác hôm nay mình ra cửa đốt hương, nổi danh đến ngay cả tha hương đất khách quê người cũng có người tiếng Trung quen biết . Lần này có dừng bước lại, cũng quay đầu lại, tiếp tục theo đường của mình, bởi vì thanh kia phải là người quen, cho nên cần thiết biết là ai.

      "Sở Khương, đứng lại!" Tiêu Diệc San kéo vali hành lý bước mấy sãi ngăn ở trước mặt . Mới vừa rồi lúc cùng phương Đông cùng ra khỏi cửa trường phát .Lúc ấy còn dọa giật mình, nếu như bé kia là bạn mới cậu ta, coi như uổng công tới đây. Chứng minh Quan Ngưng Lộ ở trong mắt cậu ta có quan trọng như tưởng tượng, nếu quả quan trọng như vậy cậu ta tách ra mới mấy tháng có bạn mới. Nhưng mà thấy bọn họ cũng có bất kỳ hành động thân mật bên ngoài, trái tim lơ lửng lại buông xuống. Chẳng qua là, thái độ của cậu ta làm cho người ta chán ghét. Chẳng lẽ là theo bên cạnh Sở Mạnh lâu, ngay cả tính khí cũng giống như vậy sao? em? Bọn họ coi là loại em gì chứ?

      "Xin lỗi, tôi biết . Xin tránh ra." Sở Khương lạnh lùng nhìn cái người cản trở ở trước mặt , vóc người cao gầy, mặt mũi xinh đẹp lại là kiểu phụ nữ có vẻ mặt làm cho người ta dám nịnh bợ, thô bạo cùng ngang ngược quá đáng. ta là ai? Khi trong đầu tìm tòi tồn tại của người này, nhưng ta lại biết được tên của , cũng đến nơi này làm du học sinh sao? Lại giống, bởi vì bộ dạng lôi kéo hành lý giống như mới đến. Nhưng mà mắc mớ gì tới ? Cho nên cũng muốn quan tâm tới ta.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69: Thời Buổi Rối Loạn
      Phần 2/4


      Biên tập +Chỉnh sửa: ♡Tử‿Quân♡


      "Tôi có việc muốn với cậu." Tiêu Diệc San buông tay xuống, khóe miệng mỉm cười. Chuyện nhất định khiến cậu ta hứng thú.

      "Tôi có hứng thú." Sở Khương đẩy tay ngăn giữa trung ra, nghiêng người về phía trước.

      "Chuyện Quan Ngưng Lộ, cậu cũng có hứng thú sao?" Tiêu Diệc San lạnh lùng cười, tin cậu ta nghe dược cái tên này còn có thể . Quả nhiên, vừa nghe đến cái tên này, thân hình của cậu ta lặng lẽ dừng lại.


      Mười phút sau, bọn họ ngồi trong Starbucks trong khuôn viên trường.

      Sở Khương cầm cái muỗng khéo léo, nhàng khuấy ly cà phê đen, ánh mắt nhìn người và xe ngừng qua lại bên ngoài cửa gương. Người phụ nữ tự xưng Tiêu Diệc San này phải là muốn với chuyện Ngưng Lộ sao? Tại sao vào quán cà phê rồi nhưng vẫn nhìn chuyện? Nhưng mà, nếu ta chủ động tìm , vậy chờ mở miệng.

      nhàng hớp ngụm Latte gồm cà phê cùng sữa tươi, Tiêu Diệc San trong lòng thầm nghĩ: là bình thản. người con trai trẻ mới 21 tuổi lại có loại phong thái điềm tĩnh này, quả là hiếm có. Cực kỳ Sở Mạnh giống năm đó, tỉnh táo giống nhau, thâm trầm giống nhau.

      "Cậu chút cũng quan tâm ấy sao?" Rốt cuộc, Tiêu Diệc San phá vỡ yên lặng, mở miệng hỏi. Mà Sở Khương chẳng qua là nhìn cái gì.

      "Cậu ở đây cũng vô ích. ấy là vợ người khác, nhưng mà. . . . . ." Tiêu Diệc San cố ý ngừng.

      " Tiêu, có lời gì xin thẳng. Nếu như có, tôi còn có việc trước." Sở Khương đứng lên, vô cùng ghét người ta dùng cái giọng giống như uy hiếp chuyện với , hừ! Người đàn bà này dựa vào cái gì để tin tưởng ? Ngưng Lộ kết hôn với hai, thể chối cãi, nhưng lấy năng lực của bây giờ làm sao cũng chống lại được hai, quan tâm có thể làm gì? có thể quan tâm lần nữa ? cái gì cũng làm được, chỉ biết đau lòng thôi. Lộ Lộ, ở bên cạnh hai, em có phải sống rất khổ sở ?

      "Cậu quan tâm Quan Ngưng Lộ chết hay sống sao?" Tiêu Diệc San cảm giác mình có phần tính toán sai. cho là, người đàn ông mọt sách như Sở Khương vừa nghe đến tên tình nhân cũ nhất định kích động đến mức lôi kéo tay của , thỉnh cầu ra tình trạng gần đây của ta. Kết quả thế này khiến bất ngờ.

      " Tiêu, sống chết của ấy tới phiên tôi hay để ý. Xin hỏi là gì của ấy nào? Tôi là gì của ấy?" Nội tâm Sở Khương sôi trào lên.

      "Sở Khương, đây chính là thái độ của cậu đối với người phụ nữ cậu sao? Cậu muốn giành chút cơ hội cho mình sao?" Tiêu Diệc San cố ý khích .

      " Tiêu, chuyện tôi với Ngưng Lộ mắc mớ gì tới ? Nếu như chỉ muốn khiêu khích, gây chia rẽ có thể . Tôi có lý do gì tin tưởng lời căn cứ của người phụ nữ như ." Sở Khương thấp mắt xuống lạnh nhạt .

      "Thời gian tôi biết Sở Mạnh thể so với cậu, chúng tôi quen biết cũng có hơn chục năm. Có lẽ cậu biết, nhưng sao. Tôi cho cậu là người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, kết quả cũng chỉ là người đàn ông hèn yếu, có năng lực thôi. Có điều, tôi lại miễn phí cho cậu biết cái tin, ấy với hai cậu có con. Cũng biết đứa bé này là ấy tự nguyện sinh hay là có người ép buộc nữa! Lời của tôi xong rồi, đây là số điện thoại và địa chỉ ấy, sợ cậu ngày nào đó muốn giải cứu ấy còn có đất dụng võ. Chúc cậu may mắn!" Tiêu Diệc San đem tờ giấy ghi điện thoại và địa chỉ Ngưng Lộ trong túi xách để bàn, kéo cặp da nghênh ngang rời . Dù sao mục đích đạt nửa, yên lặng theo dõi là tốt rồi. Tới Mỹ trước, vì để cho người ta nghi ngờ, còn đặc biệt về Pháp chuyến. Mẹ muốn làm chuyện cẩn thận thể gấp gáp, vậy chầm chậm làm! Kế này được, chẳng lẽ nghĩ ra biện pháp khác? Cũng chờ nhiều năm rồi, chẳng màng đợi thêm hồi nữa.


      Mới vừa rồi người phụ nữ kia biết hai vài chục năm rồi sao? Tại sao chưa bao giờ có nghe hai đề cập tới? Hơn nữa chưa từng xuất ở nhà họ Sở, là bạn hai sao? Chẳng lẽ là bởi vì hai đột ngột kết hôn cho nên ta cam lòng mới tìm ? Nhưng mà tìm có tác dụng sao? Nếu như ta là bạn hai, vậy ta nên hiểu, hai quyết định ai thay đổi được. Nếu như có thể, ta hôm nay cũng có cơ hội ngồi ở trước mặt những lời này.

      Điện thoại của ấy sao? Sở Khương nhìn những con số giấy, muốn cầm nhưng tay lại tự động đưa tới. Những chữ số xa lạ như vậy là số điện thoại ấy ư?

      Cuộc sống mới vừa yên tĩnh trở lại nhưng bởi vì tờ giấy này mà rối loạn lên. Tối hôm đó, Sở Khương trở lại nhà trọ vẫn tự giam mình ở trong phòng, cho đến ánh sao sáng lên trong đêm đen, vẫn ngồi ở bên cạnh bàn.

      Ánh trăng nhàn nhạt, trong hình là khuôn mặt của ấy, sao quen thuộc mà lại xa lạ, tờ giấy viết số điện thoại đặt dưới khung hình.

      Vậy mà ấy có con! Con, đó là từ xa xôi bao nhiêu! Nhưng mà, hôm nay người phụ nữ kia có con! Ở trong mắt , vĩnh viễn là công chúa, có con sao? Là hai cưỡng ép sao? Đúng vậy, nhất định vậy, tin tưởng Ngưng Lộ muốn sinh con của hai, nhất định . Nghĩ đến điều này, đau tới xương tủy còn dễ chịu hơn chút. Công chúa của làm sao có thể chịu sinh con của người đàn ông khác? Công chúa của chỉ biết sinh con của .

      Đây là ngày thứ 183, Lộ Lộ, tới Mỹ 183 ngày, bất kể em sống như thế nào, nhất định phải chờ trở lại. nhất định trở về dẫn em . Bút đỏ lại đánh thêm dấu "×" lịch treo tường.

      Sở Khương nhìn ngày tháng lịch: ngày 16. Nửa tháng nửa chính là sinh nhật rồi, sinh nhật 21 tuổi của . Từ lúc 16 tuổi, sinh nhật hàng năm đều là ở cùng , bọn họ cùng qua nhiều năm tháng như vậy! Nhưng năm nay thể ở cùng em, em phải vui vẻ, được Lộ Lộ?

      Từ ngực trào lên hơi thở nặng nề khiến Sở Khương nằm ở bàn. Lộ Lộ, thực rất nhớ em! Tờ giấy bị vo lại trong lòng bàn tay.


      Ở trong nhà an tâm nghỉ ngơi, mỗi ngày đều được tẩm bổ bởi các món canh dinh dưỡng của thím Trương, gương mặt Ngưng Lộ tái nhợt rất nhanh hồng hào, da dẻ càng thêm trắng mịn mà sáng. Sở Mạnh có thời gian cũng chở trở về nhà họ Quan, nhưng lại chưa bao giờ để chú Trương chở về, giống như muốn tận mắt nhìn vào nhà họ Quan mới yên tâm. giải thích được, mà ta nghĩ thế nào làm như thế đó !

      Tháng mười thời tiết coi như lạnh lắm, sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào rèm cửa sổ, nhạc du dương ngập tràn căn phòng.

      Ngưng Lộ trước sau như , lười biếng nằm thoải mái sofa lớn. Bởi vì bác sĩ để cho phụ nữ có thai mỗi ngày nghe nhạc giao hưởng rất tốt cho việc dưỡng thai, vì để cho ngủ được thoải mái hơn, Sở Mạnh đặc biệt đặt hàng cái sofa lớn, vô cùng mềm mại từ nước ngoài. Mặc dù đặt ở phòng khách đổi thành phòng nghe nhạc có chút hài hòa, nhưng bình thường cũng có người khác sử dụng, vậy cũng sao.

      Mang thai năm tháng, thai đạp càng thêm ràng. Lần trước khám thai, bác sĩ Tống cơ thể đứa và hệ thần kinh hoàn thiện, thính giác cũng phát triển tốt, có thể nghe được tiếng tim đập của mẹ, với thanh bên ngoài cũng sinh ra phản ứng. Cho nên, gần đây Sở Mạnh về nhà chuyện làm đầu tiên chính là tìm , sau đó dán vào bụng nghe động tĩnh bên trong, có lúc đứa đạp, cho là nó gì đó với .

      ta như vậy khiến Ngưng Lộ càng hiểu. Hành động của ràng là cực kỳ đứa trong bụng của , đối với cũng cầu quá đáng giống như trước nữa, đối với lạnh nhạt cũng quan tâm, cứ làm việc muốn làm, ví dụ: bắt ăn cái gì đó. Mang thai đến thời kỳ giữa, khẩu vị của càng ngày càng kém, bác sĩ là đứa ở trong bụng dạ dày phát triển, cho nên ăn hết bao nhiêu thứ, chỉ có thể ăn nhiều bữa để đền bù. ta đối với lời của bác sĩ coi như thánh chỉ, bất kể có bận chừng nào cũng gọi điện thoại về bảo thím Trương đốc thúc ăn đúng giờ theo lượng nhất định. Có buổi tối về trễ nếu thím Trương có ăn bữa khuya, bất kể tìm cớ gì từ chối đều có tác dụng, lấy miệng kề miệng cũng ép ăn.

      Cho nên, qua mấy lần, có kinh nghiệm, bất kể có đói bụng hay cũng ăn, nếu như ta về tốt hơn, còn có thể làm nũng với thím Trương ăn vô, thím Trương cũng chỉ là cười híp mắt cầm chén bưng . Mà buổi tối lúc ngủ, tự do của càng nhiều, gần như là mình chiếm hơn phân nửa cái giường. để cho ôm, cũng ép buộc , chẳng qua là nhàng tiếng: ngủ ngon, ngủ thôi. Nhưng có lúc Ngưng Lộ cảm giác mình đáng xấu hổ, bởi vì sau khi ngủ lại tự chủ dựa vào thân thể ấm áp đó, sáng sớm lúc tỉnh lại trước , phát mình ở trong ngực ...

      ra là giữa nam nữ chung đụng lâu ngày thành nghiện. Mỗi lần khi tỉnh lại trong ngực đều cảm thấy mâu thuẫn trong lòng càng nhiều hơn, bị người đàn ông ôm, nghĩ lại đến người mình , chuyện lý trí và đạo đức, cũng cảm thấy là chuyện đau khổ chịu nổi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69: Thời Buổi Rối Loạn
      Phần 3/4



      Biên tập +Chỉnh sửa: ☾Tử Quân☾



      biết quyển sách nào có thấy qua người ta từng như thế này: "Phụ nữ chỉ quan hệ với người đàn ông ta ." hận , tuy nhiên lại có quan hệ nam nữ thân mật nhất cõi đời này, trong bụng của mang thai đứa con của . Nếu như câu kia đúng, bây giờ đối với chỉ là hận sao? Còn điều gì khác mà hiểu ? Hay là lòng của đều ở đây, lòng dạ Sở Khương, nhưng còn bây giờ sao? Ngưng Lộ căm ghét mình! cảm giác biết tên luôn quẩn quanh trong lòng , khiến khó chịu thôi.

      Đứa trong bụng như cảm thấy được mẹ vui, bắt đầu tạo phản: " xin lỗi, bảo bối!" Thân thể thay đổi khiến Ngưng Lộ tạm thời dừng lại đau khổ của mình, bàn tay vuốt cái bụng nhô ra, nhàng, nhàng an ủi cảm xúc Bảo Bảo.

      Lúc kiên nhẫn vuốt ve, cuối cùng tên tiểu tử yên tĩnh lại.

      " chủ, điện thoại của ." muốn ngồi dậy uống nước Ngưng Lộ nghe được nhạc chuông quen thuộc của điện thoại di động. Điện thoại di động của hình như vừa rồi đặt ở sofa phòng khách hả? Lúc nghi ngờ thím Trương đẩy cửa vào. Nếu như là Sở Mạnh, Thím Trương sớm rồi.

      Ngưng Lộ nhận lấy điện thoại di động, đó là số điện thoại xa lạ. Có nên nhận hay đây? Có phải là người ta gọi nhầm hay đây? Ngưng Lộ nhìn chằm chằm điện thoại lúc lâu có nghe.

      " chủ, sao nhận?" Thím Trương trước khi đóng cửa lại vẫn quên hỏi.

      "Thím Trương, cám ơn thím. Con biết số này, có thể là người ta gọi nhầm rồi. Lát nữa người ta tự cúp máy." Ngưng Lộ đặt di động lại lên bàn, muốn để ý tới.

      Quả nhiên, lời của vừa dứt, nhạc chuông cũng đột nhiên ngừng lại. Xem ra là lộn số rồi, thím Trương cười đóng cửa lại.

      Lúc cửa đóng, điện thoại di động vang lên lần nữa. Mới vừa đứng lên muốn đem rèm cửa sổ kéo qua, Ngưng Lộ quay người lại liếc mắt nhìn, vẫn là cái số vừa rồi sao? Chẳng lẽ là người quen? Nhưng mà người kia nhất định Sở Mạnh, nếu như ấy gọi lần đầu có ai nhận, lần thứ hai nhất định gọi thím Trương. Là ba mẹ bọn họ sao?

      "Alo, xin chào!" Ngưng Lộ cuối cùng vẫn nhận.


      " ấy rốt cuộc thế nào?" Sở Mạnh nhận được Thím Trương điện thoại liền vứt cái dự án thảo luận chạy về nhà. Vừa rồi ở trong điện thoại ràng lắm, Sở Mạnh vừa về tới nhà lập tức chạy hỏi.

      "Tôi cũng biết chủ rốt cuộc thế nào. Buổi trưa vốn còn nghỉ ngơi, sau đó có hàng chuyển phát tới, chủ nhận được đồ liền khóa mình trong phòng. Gọi sao cũng mở cửa." Thím Trương đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm điểm tâm Ngưng Lộ đều muốn ăn mỗi xế chiều. Bà mới vừa rồi cho là chủ ngủ rồi nên cũng có gõ cửa, nhưng hơn nửa tiếng, điểm tâm và đồ ngọt đều muốn lạnh, bà lên lần nữa, vẫn có đáp lại, nắm tay cầm cửa mới biết cửa khóa lại. Thím Trương lo lắng ở bên trong có chuyện gì, dán lỗ tai vào ván cửa nghe, hình như nghe được bên trong có tiếng khóc! Khóc sao? Bây giờ chủ mang thai, ngộ nhỡ có việc hay xảy ra biết làm sao? Cho nên thím Trương sau khi liên tục gõ cửa có trả lời, quyết tâm gọi điện thoại cho thiếu gia.

      "Chuyển phát?" Sở Mạnh lên lầu dừng bước chân lại, xoay người nhìn thím Trương. Làm sao có thể có người đưa thư cho ấy? Hơn nữa số điện thoại của chỉ có mình biết, người khác tra được. Chuyển phát tới là kỳ lạ! Xem ra lần này phải điều tra là chuyện gì xảy ra!

      "Đúng vậy, kiện hàng ." Thím Trương và Ngưng Lộ xuống lầu lấy, nhưng nhìn thấy bên trong là thứ gì. Mà chủ sau khi nhận được kiện hàng, đầu tiên là vẻ mặt thể tin nổi sau đó mặt giống như dáng vẻ đau lòng, cũng lời nào liền lên lầu khóa cửa lại. Điều này bà dám cho thiếu gia, chỉ sợ bị trách cứ quá muộn! ràng thấy vui còn sớm chút đó phải là biết mà báo sao Nhưng thím Trương lúc ấy cũng có để ở trong lòng, cho là đồ là bạn bè hay bạn học đưa tới, nhìn thấy người cũ có thể có chút thương cảm thôi. nghĩ tới nghiêm trọng như thế. Ngàn vạn lần nên xảy ra chuyện gì! Thím Trương ở trong lòng thầm cầu nguyện, xem ra cậu chủ để bà nhất định phải để ý hành động của chủ là chính xác.

      "Từ nơi nào gửi tới?" Sở Mạnh nhắm mắt lại nghĩ những chuyện có khả năng, có thể để cho ấy có hành động mất khống chế thế này, người hay chuyện chỉ có . Chỉ mong mọi thứ như nghĩ.

      "Cái này tôi có thấy!" Vẻ mặt Thím Trương buồn rầu.

      "Thôi, con hỏi ấy!" Lúc này, Sở Mạnh có tâm trạng trách cứ thím Trương.



      "Ngưng Nhi, mở cửa." Ở lầu Sở Mạnh kéo tay cầm cửa. Nhưng bên trong chút đáp lại cũng có.

      "Có chuyện gì chờ vào lại được ?" Bị giam ở bên ngoài, lại biết tình hình của , chỉ biết càng ngày càng lo lắng. Nhưng đáp lại vẫn là yên lặng.

      Tốt, rất tốt, vô cùng tốt! lại thành công làm tức giận. Trong khoảng thời gian này, bọn họ chung sống mặc dù tính là tốt, nhưng cũng giống như bây giờ, khiến cảm thấy bất lực. Buổi sáng lúc ra cửa còn tốt, sao bỗng nhiên lại cáu kỉnh?

      "Thím Trương, lấy chìa khóa lên!" Sở Mạnh phiền não mở miệng. Mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, mấy chi nhánh công ty nước ngoài thành lập có mấy đơn đặt hàng lớn cần xử lý, mỗi ngày bận rộn ngay cả thở cũng tạm bợ.

      Nhưng vì có thể có thời gian ăn cơm cùng , hết sức đem tất cả công việc khẩn cấp xử lý hoàn tất trong ngày, mỗi dây thần kinh người cũng căng thẳng. Hôm nay lần nữa từ hội nghị khẩn cấp chạy trở về còn phải đối mặt với việc cho vào phòng, đừng vốn tính tình tốt, coi như đàn ông tính tình khá hơn nữa chỉ sợ cũng vui nổi! Mặc dù rất muốn tức giận với , hết sức đè nén bản thân, bởi vì tức giận phải là chuyện có thể tiếp nhận được, biết mình nhất định làm tổn thương . Nhưng lại lặp lặp lại nhiều lần khiêu chiến chịu đựng của , người phụ nữ này từ là khắc tinh của .

      "Cậu chủ, tôi thử qua, mở được!" Thím Trương cẩn thận mở miệng . Vừa rồi sau khi gọi điện thoại cho thiếu gia, Thím Trương vẫn yên lòng, cho nên cầm cái chìa khóa lên, nhưng biết làm sao mở ra!

      "Quan Ngưng Lộ, mở cửa! Nếu như mà đếm tới ba em mở, lập tức gọi phòng an ninh đem máy ghi hình lên." Quả đấm nặng nề đánh vào vách tường, tia máu nhạt rỉ ra từ tay , thế mà lại cảm giác được đau đớn. thấy được tình hình của làm cho lòng của rất loạn, còn bận tâm lo đau đớn thân thể.

      ", hai. . . . . ." Chữ “Ba” còn chưa , cửa đột nhiên mở ra, Ngưng Lộ xuất ở trước mặt , mặt tái nhợt mà tiều tụy, hơn nữa mắt của cũng sưng đỏ, Sở Mạnh biết nhất định là khóc cả buổi chiều, giật mình, trong mắt ràng có lạnh nhạt và xa cách, hình như còn mang theo hận thù.

      " cho biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Sở Mạnh ý bảo thím Trương lui ra sau đó, ôm đóng cửa phòng lại.

      " nên đụng tôi!" hung hăng nhìn chằm chằm tay của , giống như đụng chạm của thể chấp nhận. cũng biết làm sao, sau khi nhận được vật kia đột nhiên cảm giác khó chịu, rất là khó chịu! Khó chịu đến mức muốn nhìn thấy ta! Cũng muốn cùng ta sống chung phòng.

      "Quan Ngưng Lộ, kiên nhẫn của có hạn, rốt cuộc em muốn cho biết xảy ra chuyện gì ?" Sở Mạnh lần đầu tiên cảm thấy nhức đầu. Người phụ nữ này, đừng xem hình dáng yếu của lúc nào cũng có thể bị gió thổi, nhưng mà tính tình ngang ngược trong xương tủy thể thua kém với bất kỳ ai. Nếu như phải là nhìn thân thể bây giờ, muốn tàn nhẫn mở đầu óc ra, xem thử rốt cuộc bên trong chứa cái gì.

      " có thể tránh ra, chuyện này liên quan đến . Lấy bàn tay bẩn thỉu của ra khỏi người tôi." Cảm giác chua xót trong mắt khiến như mất khống chế, thét lên rồi dùng sức vung mạnh cổ tay bị nắm ra.

      "Chuyện liên quan đến ?" Tính tình của lần nữa bị kích động, ôm áp cửa phòng, bắp đùi có lực cũng đè ép chặt để cho giãy giụa nữa, sợ động đến đứa trong bụng.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69: Thời Buổi Rối Loạn
      Phần 4/4



      Biên tập +Chỉnh sửa: ✪Tử Quân✪




      "Đúng! Chuyện này liên quan ." ghét luôn cậy mạnh như vậy. Mặc dù trước đó nhiều ngày, chọc ta. Nhưng hôm nay, sau khi nhận được quà sinh nhật từ người ở quốc gia xa xôi gửi tới, đột nhiên cảm giác lòng mình bị thứ gì đó đâm vào, đau đến nên lời. ra cho là vết thương tốt hơn, mặt ngoài lành lặn, nhưng bên trong vẫn là vết thương lòng thối rữa chịu nổi. thể quên ấy, tất cả chẳng qua là lừa gạt mình!

      "Tốt, chuyện liên quan đến đúng ?" Nâng cằm ngang ngược của lên, dùng sức chặn lên môi của , ở môi dùng sức đè ép, liếm láp, đầu lưỡi thô bạo thăm dò vào trong miệng mạnh mẽ cuốn đầu lưỡi của lên, ngang ngược đòi hỏi.

      Nụ hôn này tràn đầy bạo lực, thô bạo cùng tức giận, khiến cảm thấy khó chịu tột cùng! chút nghĩ ngợi, dùng sức cắn đầu lưỡi ở trong môi , mùi máu tươi mặn tràn ra trong miệng hai người. Sở Mạnh đau hừ tiếng, rốt cuộc buông kiềm chế với ra, đưa tay quẹt qua khóe miệng, máu đỏ tươi chảy xuống. Người phụ nữ này là độc ác, lại dùng thêm chút sức nữa cắn đứt lưỡi sao? Đây lần thứ hai cắn , lần đầu tiên là ở bệnh viện, thừa nhận là có chút quá đáng, nhưng lần này, người sai hình như là chứ? Trở về cũng lời nào bày cái sắc mặt này với . Xem ra nuông chiều quá lâu, lâu đến mức quên mất là gì của rồi.

      “Chuyện liên tới sao? Hả? là gì của em, phải là em muốn nhắc lại chút chứ?” Giọng của lạnh lẽo, nhưng lúc vuốt cái bụng tròn vo của lại cực kỳ dịu dàng.

      Ngưng Lộ nhắm mắt lại nhìn , cũng muốn nhìn. Vừa nhìn thấy , căm giận trong lòng nhịn được phát tiết ra. khổ sở, rối rắm, biết làm sao, nên thế nào mới phải! Chính đều phân rồi, huống chi người khác! Cho nên, chỉ có thể đè nén ở trong lòng.

      Lại nữa rồi! nhắm mắt lại cảm giác giống như muốn ngăn cách ở bên ngoài, khiến Sở Mạnh cảm giác đầu mình bốc lửa. Rốt cuộc lại vì chuyện gì mà ầm ĩ với đây? Đột nhiên buông ra, con mắt sắc bén nhanh chóng nhìn vòng gian phòng, trừ cái gối KIT¬TY bị ném xuống đất kia ..., còn có. . . . . .

      Rất nhanh liền phát kia ghế sa lon trước mặt bàn thấp chính là quả cầu KITTY thủy tinh màu hồng số lượng có hạn, tinh xảo đến lòng người sinh ra trìu mến cùng mấy tờ giấy viết thư tinh tế nằm rải rác. Đúng rồi, chính là nó! Cất bước tiến lên, nhặt trang giấy đầy chữ kia lên.



      " được!" Ngưng Lộ nhanh xông tới muốn cướp bức thư về, là sơ sót, lúc mở cửa cho ta vào quên cất xong đồ. Chẳng qua là đối thủ của sao? tay cũng chế trụ được .

      Mỗi ngày phê duyệt văn kiện sớm luyện thành bản lĩnh đọc nhanh như gió, mấy trang giấy khi tay rất nhanh đọc xong, việc cũng lập tức sáng tỏ.

      Khinh thường ném tờ giấy xuống, Sở Mạnh lạnh lùng khẽ hừ: "Xem ra Sở Khương đối với em còn chưa hết hi vọng! Đối với người là phụ nữ của hai mình còn dành nhiều tình cảm như vậy, là cảm động! Đáng tiếc, nó lầm người rồi!"

      "Chuyện đó liên quan ." Ngưng Lộ cúi người muốn lấy lại đồ, nhưng có người nhanh hơn bước.

      "Đàng hoàng cho tôi chút. Quan Ngưng Lộ, em phải quên thỏa thuận chúng ta ký kết ban đầu chứ? Hả? Điều thứ nhất là cái gì? Em cho tôi nghe !" Dùng sức kéo thân thể của xuống, để cho ngồi ở ghế sa lon lại thương tổn được , còn nửa quỳ trước người của , đôi mắt sâu nguy hiểm híp lại. Người phụ nữ này, là càng ngày càng để trong mắt, có khuôn mặt ngây thơ mà luống cuống lúc đầu đâu rồi?

      " ấy chỉ là viết thư cho tôi mà thôi, giữa chúng tôi có gì chứ? rốt cuộc muốn thế nào?" Nước mắt uất ức cũng nhịn được nữa, chảy xuống giọt lại giọt. Đúng vậy, chỉ là phong thư mà thôi, chỉ là món quà sinh nhật nho mà thôi. Ngưng Lộ nghĩ tới Sở Khương còn có thể nhớ sinh nhật của , còn có thể nhớ thực lời hứa năm đó , hàng năm cũng tặng con Hello Kitty mà thích nhất, đợi đến khi bọn họ về già, sau khi con cái của bọn họ lớn lên, bọn họ có thể kiêu ngạo mà cho các con, năm đó ba mẹ của chúng nhau cỡ nào.Lời thề khi đó dường như vẫn còn vang bên tai, nhưng mà ông trời vô tình như vậy, còn là công chúa của , cũng nữa là hoàng tử của , ra là truyện cổ tích đều là gạt người, công chúa và hoàng tử căn bản là thể ở chung chỗ, công chúa bị ác ma vây hãm, cũng trốn thoát được.

      chỉ là khó chịu, khó chịu Sở Khương mình ở bên ngoài chịu đựng những khổ sở, còn sao? Ở chỗ này hưởng thụ cuộc sống thiếu phu nhân giàu sang quyền thế, biết nhân gian khó khăn. biết, ra ở trong mắt còn là thiếu nữ trong sạch đó, lại muốn chăm sóc tốt đứa trong bụng. Giữa các câu chữ dài như vậy, câu là trách cứ ..., cho nên mới có cảm giác mình rất có lỗi với , tốt đẹp của ấy, tất cả cách nào hồi báo. Sở Khương, kiếp sau, kiếp sau chúng ta nhất định phải ở chung chỗ, được ? Đời này chúng ta bỏ qua quá nhiều, làm sao quay lại đây?

      "Tôi muốn như thế nào? Những lời này là tôi hỏi em mới đúng chứ? Ban đầu người muốn kết hôn là em, tại người muốn đổi ý của cũng là em! Sao? Vừa nhìn thấy tin tức từ tình nhân cũ là muốn đem tôi hất ra đúng ? Quan Ngưng Lộ, em , tôi là người đàn ông tùy ý để phụ nữ bỏ rơi như vậy sao? Kết hôn là em ra, thỏa thuận cũng là em ký tên đúng ? Các người tự hỏi lòng , tôi có ép em ? Xin hỏi em có ý thức tại em là vợ tôi ? Ở trước mặt của tôi đau lòng bảo vệ tình nhân cũ như vậy? Em xem, rốt cuộc là tôi muốn như thế nào? Vậy em muốn thế nào?" Đối xử với tốt cũng được, đối với xấu cũng được, cuối cùng muốn làm sao mới hài lòng? Nếu như muốn hài lòng, vậy chỉ có , chính là để rời , nhưng đó là chuyện thể nào.

      "Tôi muốn nhìn thấy , tôi muốn tránh ra được ?" Lời của từng chữ từng câu đem toàn bộ lỗi đổ đầu , khiến Ngưng Lộ cảm thấy vô cùng uất ức. Cái gì đều là lỗi của , vậy ta có sao? ta tại sao có thể quá đáng như vậy?

      " thể. Tôi tránh ra để em tiếp tục nhớ thương người cũ có phải hay ? Tôi cảnh cáo em lần nữa, đừng để cho tôi phát còn có chuyện như vậy xảy ra." Sở Mạnh buông ra, xoay người lại nắm đống thư rải rác lên, ngọn lửa zippo màu lam nhạt sáng lên.



      " được, được. . . . . ." ta rất quá đáng, lại muốn đốt đồ của . Nhưng ta tay giữ vững lại, khiến chỉ có thể trơ mắt nhìn những nhớ thương tràn đầy tình cảm của Sở Khương với thành tro bụi.

      "Còn có vật này cũng thể giữ lại!" Ầm tiếng, quả cầu KIT¬TY thủy tinh đáng đó vỡ tan tành mặt đất.

      "Sở Mạnh, là quá đáng! rất là quá đáng!" Con rối dễ thương vỡ tan tành ngay trước mắt, nước mắt Ngưng Lộ cũng ngăn được, cứ vậy mà chảy xuống đất, loại đau lòng giống như dao đâm vào.

      "Tôi quá đáng? Em tốt nhất ràng cho tôi, em bây giờ là vợ của tôi, về sau ít qua lại minh bạch với những tên đàn ông kia ." Cho đến khi ngọn lửa mặt đất tắt, Sở Mạnh mới thả tay ra. Đoán chừng thảm cao cấp cũng bị đốt rụi, nhưng điều này có là quái gì?

      "Sở Khương phải là đàn ông minh bạch, ấy là em trai . Hơn nữa chúng tôi cũng có liên lạc, ấy chỉ là gửi quà tặng cho tôi mà thôi." Chưa tới hai ngày nữa chính là sinh nhật 21 tuổi của rồi, nếu như phải là hôm nay nhận được đồ Sở Khương gửi tới, chính đều nghĩ ra. cái gối ôm to nện chính xác người rồi rớt xuống đất.

      "Em dám ở trước mặt tôi nhắc tên , em thử nhìn xem ?" Hai tay nâng gương mặt của lên, ép nhìn thẳng .

      "Tôi hận ! Tôi hận ! Tôi muốn nhìn thấy !" trừ uy hiếp , còn biết cái gì khác sao! Nhưng Ngưng Lộ lại cảm thấy uất ức vô cùng.

      "Quan Ngưng Lộ, em vẫn tôi quá đáng, vẫn hận tôi! ra đến bây giờ tôi mới phát , em quá đáng so với tôi kém chút nào. Ít nhất tôi ở bên em là muốn cho em cuộc sống vui vẻ, nhưng em ngoại trừ mực từ chối tôi, đẩy tôi ra, chán ghét tôi, trong lòng em, trong mắt em căn bản nguyện ý nhớ tới tôi chút nào cả! Hận? Lúc này, tôi cảm thấy được bản thân mình cũng hận em! Hận đến muốn nhìn em." Biết rất ràng lúc này thể chịu kích thích, nhưng cái cảm giác đó làm tim khó chịu đến chết, rất khó chịu. Có lẽ lúc này hai người tạm thời tách ra tốt hơn! mất khống chế, mà cũng vậy.

      Cửa phòng bị đóng lại nặng nề, cũng quay đầu lại mà thẳng ra ngoài, bên trong phòng yên tĩnh lại như trước.


      Ngưng Lộ nhìn bãi chiến trường đất, lại nhào vào bên giường đau khóc thành tiếng. Đúng vậy, ta ta cũng hận , vậy hận ! ta hận thêm chút nữa để rời đúng ?

      Rời ? sao đây? Bảo Bảo trong bụng dường như cảm thấy tâm tình bất an của mẹ từ buổi chiều tới nay, ngừng tạo phản, đạp liên tục! Chẳng lẽ Bảo Bảo trách sao? Là tốt, biết rất ràng có con còn kiềm chế cảm xúc. xin lỗi, Bảo Bảo, mẹ khóc, mẹ đứng lên đây!

      Ngưng Lộ đỡ mép giường muốn ngồi dậy, chợt cảm thấy người mất thăng bằng, thấy hoa mắt, cả người mềm nhũn mà nằm mặt đất …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :