1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc ác ma quá yêu vợ - Thịnh Hạ Thái Vi ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56: Giống Nhau Ở Đâu?


      Biên tập +Chỉnh sửa: ✪Tử Quân✪



      Trở về 'phòng tổng thống' tầng cao nhất, Sở Mạnh ngay lập tức khóa cửa lại, làm cho Tiêu Diệc San muốn vào theo cũng chỉ biết đứng giậm chân phía ngoài cửa. Quan Ngưng Lộ đáng chết! Hãy đợi đấy!

      “Thế nào? Nửa tháng thấy, còn nhận ra tôi nữa sao? có gì muốn hỏi tôi sao?” vào bên trong liền, Sở Mạnh đem đặt giữa cùng vách tường, thanh trầm thấp vang vọng đỉnh đầu.

      " có." Ngưng Lộ biết mình nên hỏi cái gì. Tiêu Diệc San sao? ta phải gọi là chị dâu rồi sao? còn phải hỏi cái gì? muốn hiểu quá nhiều về chuyện của .

      “Vậy là có chuyện gì muốn với tôi sao?” Sở Mạnh nâng cằm của lên. ghét phải chuyện với đỉnh đầu của người khác.

      có chuyện gì cần phải báo cáo với sao? Trong mắt Ngưng Lộ lên chút hiểu.

      “Ví dụ như, chưa có đồng ý của tôi mà đến trường. Em cảm thấy nên với tôi chút sao? Dù sao, thân thể em bây giờ giống như trước nữa.” Trong lúc chuyện, bàn tay khác của nhàng vuốt ve cái bụng mượt mà cách lớp vải mỏng của .

      “Bác sĩ tôi có thể đến trường.” Động tác của , hơi thở của khiến Ngưng Lộ căng thẳng, bất an, trong giọng hoàn toàn có khí thế. Lúc đầu là còn muốn gọi điện thoại tới cho nhưng mà lại là người phụ nữ nhận, nhưng mới rồi ở dưới lầu nhìn thấy người phụ nữ nhận điện thoại đó chợt muốn nữa.

      “Vậy tôi thể!” Ngón tay thon dài ngừng vuốt ve hai gò má nõn nà của , cảm xúc tốt đẹp này làm nỡ buông tay.



      . . . . . .” chuyện với , chưa từng chiếm thế thượng phong, lần này cũng giống vậy. ta vô sỉ như vậy, lại biết xấu hổ, Ngưng Lộ tự nhận là làm được.

      “Tôi như thế nào? Hả? !” Chơi vui, tiếp tục nào.

      “Tại sao luôn ức hiếp tôi?” Trong nháy mắt, đôi mắt to, sáng bị che bởi tầng hơi nước. Cứ trêu chọc như vậy chơi vui lắm sao? Nếu như ta muốn giận giận, tốt lắm, vậy tại sao bây giờ giống như tán tỉnh bình thường làm cho cảm thấy biết làm sao, cảm thấy khó xử? Ngưng Lộ biết mình rốt cuộc bị gì nữa? Vừa gặp phải tâm tư liền rối loạn.

      "Tôi chính là ức hiếp em.” Vừa dứt lời, cái miệng hồng hồng nhanh bị ngậm chặt, cứ như vậy mà mút hai cánh môi mềm mại đầy hương vị ngọt ngào.

      "Ưm. . . . . ." Ngưng Lộ nghĩ ra tiếng, nhưng mà lại thừa dịp mở miệng, đem đầu lưỡi nhiệt tình chui trong miệng , bừa bãi cướp lấy ngọt ngào. Trừ việc để cho cảm nhận được , bên ngoài làm chính là làm.

      ra là nửa tháng gặp, rất nhớ cái miệng nhắn này. Sở Mạnh dùng sức khuấy đầu lưỡi của , cảm giác vừa tê dại vừa đau khiến hai tay Ngưng Lộ ngừng đẩy lồng ngực cứng rắn của . ta là thô lỗ! Tại sao có thể dùng sức mà hôn như vậy? Có phải muốn cắn đứt đầu lưỡi của hay ?

      Bàn chân mệt mỏi, thắt lưng cũng đau. cắn càng làm cho miệng đau, Ngưng Lộ làm sao cũng tránh được lồng ngực của . Vì để cho mình có thể hôn sâu hơn, cũng làm cho chẳng phải mệt, nhấc thân thể nhắn của lên, cố tình làm bậy, khẽ cắn. . . . . .

      “Chúng ta lên giường .” Giọng vừa thấp lại vừa khàn. Sau khi buông môi ra, cúi người xuống ôm lấy . Vẻ mặt bất lực cùng dung nhan động lòng người càng làm cho muốn ra sức ức hiếp.

      "Bác sĩ được." Thân thể được đặt nhàng giường lớn, lúc bàn tay to của chuẩn bị kéo quần xuống, Ngưng Lộ vội vàng giữ tay lại, để cho di chuyển.

      “Vậy bây giờ tôi phải làm sao?” Vì thân thể của cùng đứa trong bụng, nhất định phải nhịn. Bởi vì ngấm ngầm chịu đựng, trán của lấm tấm mồ hôi hột. Nhưng mà muốn cứ như vậy bỏ qua cho , đôi tay tà ác lôi kéo tay bé của thẳng xuống phía dưới.

      “A! Tôi muốn!” Nhiệt độ cùng độ cứng trong tay khiến Ngưng Lộ bật ra tiếng thét chói tai. Khuôn mặt nhắn trong nháy mắt cũng ửng đỏ. Trời ạ, người đàn ông này tại sao lại có thể như vậy? Lại để cho tay cầm . . . . của . muốn, muốn. Tại sao còn thả tay ra?

      “Yên lặng, nên lộn xộn! Cử động nữa tôi liền cứ vậy mà quan tâm đó.” cuối cùng cũng buông tay ra, hai chân thon dài ngăn chặn thân thể làm loạn của , sợ động tác của làm chính mình bị thương. Xem ra, để cho có con cũng phải là ý kiến hay, còn làm cho thể cố tình làm bậy.

      Cầm được đôi tay bé của , lập tức giấu ra sau lưng. Ngưng Lộ lại dám cử động, sợ cần để ý, cứ như vậy mà muốn .

      là nặng, đứng lên !” Mặc dù có đè bụng của , nhưng mà áp lực cũng , hơn nữa tư thế như vậy làm cho toàn thân đều khó chịu.

      Sau khi hôn môi sâu, Sở mạnh mới ngồi dậy, hơn nữa cũng kéo ngồi dậy, đem ôm vào trong ngực, nhàng lấy tay vuốt lại những sợi tóc dài lộn xộn.

      “Có nhớ tôi hay ?” Sở Mạnh nhàng thổi khí ở bên tai. Biết rất nhớ , nhưng vẫn muốn hỏi.

      Cái vấn đề này muốn trả lời thế nào đây? Ngưng Lộ cúi đầu . ta kỳ quái, lại hỏi cái vấn đề này. Bọn họ chỉ là đôi vợ chồng có tình cảm chỉ có dục vọng thôi, hỏi cái vấn đề này có phải là quá khác người hay ? Ở lúc có chuyện xảy ra, ra còn nghĩ tới , chỉ có điều, dưới tình huống này lại hỏi nhớ hay sao?

      lời nào? Vậy chính là có rồi đúng ?” ở bên tai cười khẽ.

      “Thôi, đứng lên thay quần áo, đến lúc ăn cơm rồi.” đành lòng tiếp tục giỡn khi cúi đầu gì, Sở Mạnh buông tay ra.

      “Chờ chút.” Ngồi ở giường, Ngưng Lộ nắm chặt lòng bàn tay căng thẳng cùng bối rối gọi lại .



      “Thế nào? nỡ để tôi ?” Sở Mạnh quay người trở lại, khom nửa người, nụ cười lơ lửng ở mặt.

      phải như vậy.” Người đàn ông này hôm nay bình thường, luôn thích trêu đùa .

      " phải vậy tôi .” Sở Mạnh làm bộ muốn đứng dậy.

      " phải. Tôi muốn ra ngoài ăn cơm. Có được ?” Bàn tay thon dài kéo tay .

      Đây là lần đầu tiên, dùng giọng như làm nũng chuyện với . Trong lòng Sở Mạnh có chút chấn động, bộ dáng giống như bị thứ gì đánh trúng, ra lời. Đôi mắt sâu như biển, yên lặng nhìn khuôn mặt , giống như là xem xét cái gì đó.

      ta rốt cuộc muốn thế nào? Có được hay , thẳng ra phải tốt hơn sao? lời mà nhìn chằm chằm vào là có ý gì? mặt dính gì sao? Nghĩ như vậy lấy bàn tay lau khuôn mặt nhắn.

      tiếng buồn cười từ lồng ngực của truyền tới, lại cười rồi. Sở Mạnh lại cười rồi! Ngưng Lộ giống như là thể tin được ánh mắt của mình, người đàn ông này của suốt ngày lẫn đêm chỉ biết hung dữ cũng biết cười sao? Nhưng mà, ngàn vạn lần chính xác, ở trước mặt cười, hơn nữa, cười đến mức làm cho lòng cảm giác có chút hoang mang. Bộ dạng cười lên ra rất đẹp, chỉ là bởi vì rất ít cười, cho nên cảm giác đường cong khóe miệng cong lên có chút cứng ngắc.

      Nụ cười đó làm có chút đau xót, thực nên như vậy! Tâm trạng thoải mái cứ như vậy mà chùng xuống.

      Người đàn ông đắm chìm trong vui vẻ, cho nên nhạy cảm thấy được thay đổi trong cảm xúc của . Hai tay nâng mặt lên: “Có thể. Nhưng mà ở trong phòng chỉ làm những chuyện tôi nghĩ tới, em chọn cái nào?” ra là ác ma chính là ác ma, ý tứ của ta chính là nếu như ăn cơm, vậy cũng chú ý thân thể của , cưỡng ép muốn sao? ta làm sao có thể cầm thú đến như vậy chứ?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57: Công Chúa Của


      Biên tập +Chỉnh sửa: ✪Tử Quân✪




      "Cả hai cũng muốn, được ?" Ngưng Lộ bắt gặp ánh mắt của , lại nhìn thấy trong mắt còn có nụ cười, vậy có phải là tâm trạng của ta tốt ? có thể cả hai đều chọn được ?

      "Em ?" Theo thói quen lại chiếm hữu môi , muốn chính lựa chọn câu trả lời, đem quyền quyết định giao cho . biết, ra là muốn cùng Tiêu Diệc San ở chung chỗ. Trong lòng có đáp án, cũng thích. Chỉ là con của dì , cộng thêm năng lực làm việc tồi, mới đem cùng về nước. Chẳng có gì khác.

      "Có thể." Nếu người ta nhường nhịn đến mức này, nhận lời có phải là quá ngu hay ?

      "Đúng là có thể. Nhưng mà. . . . . ." ra là còn có nhưng mà, Ngưng Lộ cũng biết người đàn ông này bỏ qua cho nhanh như vậy.

      "Nhưng mà cái gì. . . . . ." ngây ngơ nhanh chóng chấp nhận.

      "Em phải cho chút lợi ích!" Thanh của càng ngày càng thấp, thái độ càng ngày càng đứng đắn.

      " muốn chút lợi gì?" từng bước đến gần, từng bước lùi về sau, vẫn di chuyển đến khi tấm lưng mảnh khảnh của dựa vào đầu giường lớn, cũng chẳng còn chỗ nào có thể trốn nữa.

      "Em cứ ?" lại đem vấn đề ném cho , cũng phải là giun đũa trong bụng , làm sao biết nghĩ cái gì? Chỉ có điều nhìn gương mặt có ý tốt của ta, hình như là phải chuyện gì tốt?

      "Em biết. Nếu chúng ta ra ngoài ăn cơm !" thanh của càng ngày càng thấp, bởi vì tay từ bắp chân trắng trẻo của hướng về phía bụng. Người đàn ông này để ý đến lời khuyên của bác sĩ mà mạnh bạo với sao? Trong lòng Ngưng Lộ bắt đầu sợ, người này mà nóng nảy chuyện gì cũng làm được. hối hận, mới vừa rồi tại sao nhịn chút theo Tiêu Diệc San đó ăn bữa cơm coi như xong, ép mình bây giờ vào thế tiến thoái lưỡng nan làm gì.

      "Có điều bây giờ muốn ăn em." nụ hôn nho làm sao có thể thỏa mãn được ? Nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể mượn đôi môi hôn đến chán kia mà giải khát. ra muốn dùng cái miệng nhắn tới giúp , sợ lại trải qua việc đáng sợ như lần trước dọa đến , huống chi tại mang thai, thôi !

      Trong căn phòng xa hoa lần nữa lại tràn đầy sắc xuân.


      Ăn mặc như vậy ra ngoài, có được ?

      Mặc vào lễ phục mang về cho , Ngưng Lộ ở trong phòng thay quần áo làm sao cũng kéo dây kéo được lên, thiết kế gọt vai khéo léo lộ ra bả vai bóng loáng như ngọc cùng xương quai xanh mê người, thiếu chút xíu nữa nữa cả bộ ngực cũng lộ ra rồi, chưa từng có mặc trang phục như thế, có phải rất khó coi ?

      "Thế nào? Có phải mặc vừa?" Sở Mạnh ở ngoài phòng thay đồ đợi đúng 10 phút, có phải đồ quá bó sát hay , cho nên mặc vừa? Bên trong vẫn thanh gì cả.

      "Em chuyện vào?" Sở Mạnh để tay ở tay cầm cửa, chuẩn bị mở ra, người ở bên trong so với nhanh hơn mở ra.

      Trước mặt chính là gương mặt thẹn thùng e lệ của . Nhưng Sở Mạnh bởi vì vẻ đẹp của mà nhìn đến ngây người.

      Lễ phục kiểu mới nhất này mặc ở người là cực kỳ thích hợp. Trân châu màu xanh lam điểm chấm trang phục, tài nghệ thủ công tinh xảo này lộ ra dáng người xinh đẹp biến ảo vô tận. Phong cách nữ tính, dịu dàng toát ra vẻ sang trọng cùng tao nhã, lớp voan mỏng phía trước làm cho lễ phục giống như áng mây phiêu đãng đầy rung động lòng người, mang nét đắm say đầy quyến rũ. Trừ ngày hôn lễ, vẻ tươi đẹp của làm rung động, tại lại để cho nhìn thấy mặt khác, bộ lễ phục khẽ bay theo chiều gió khiến cho thoạt nhìn giống như Tiểu Tiên Nữ biết chuyện khói lửa nhân gian, e lệ cùng đáng như vậy, tựa như lần gặp đầu tiên vào buổi tối cái ngày đó để cho động lòng dứt.

      "Có phải là rất khó coi ? Vậy tôi đổi ." Ngưng Lộ thấy vẫn lên tiếng, cho là khó coi, xoay người muốn trở về đổi lại để cho mình phải lúng túng như vậy nữa.

      " cần đổi, rất đẹp." Sở Mạnh kéo lại, giọng cũng trầm xuống. Đêm hôm đó, hơn 3 tiếng đồng hồ mới tìm được thứ có thể làm cho mình hài lòng dùng làm quà tặng cho , chính là bộ lễ phục này. Đồ trang sức ở người dù xinh đẹp hơn nữa, đắt tiền hơn nữa đều là dư thừa, cho nên xem những thứ kia. Mà Paris thiếu quần áo và trang sức, trước nay chưa có kiên nhẫn dùng thời gian đến các cửa hàng tìm mua, cuối cùng nhìn trúng món này. chứng minh, ánh mắt của tồi, quả thực là vì làm theo cầu với số đo của . sao có thể cam lòng để cởi ra đây?

      "Nhưng nên mặc cái này ra ngoài ăn cơm." Ngưng Lộ còn chưa dám ngẩng đầu, vạt áo phía trước trống mảng khiến cảm giác thoải mái, hơn nữa bởi vì mang thai nên thể mặc kết hợp giày cao gót.

      " sao. Chỉ có với em mà thôi." Đúng vậy, nếu ấy muốn chung đụng với Tiêu Diệc San vậy coi như thôi, hôm nào tìm cơ hội mời ta ăn cơm sau! Hai người hiếm khi ở chung hòa bình như hôm nay, muốn phá hư cái khí này, mà cũng muốn cùng với , ra ngoài ăn bữa cơm đơn giản chỉ hai người là tốt rồi.

      "Vậy. . . . . ." Ngưng Lộ vẫn còn do dự, người ta mới đến liền bỏ lại ta mình cũng tiện chứ? Lương tâm của có chút cắn rứt.

      " sao. Diệc San là người nhà, để ý nhiều như vậy. thôi." như giống như quý ông đưa cổ tay ra với .

      Hôm nay ta rất khác, đối với hề ép buộc khiến Ngưng Lộ cách nào nhẫn tâm mà từ chối , chẳng qua là biết vì sao cách nào vui vẻ bật cười. Bàn tay phụ nữ mảnh khảnh vươn vào khuỷu tay cường tráng luôn chờ đợi, trong thoáng chốc, Ngưng Lộ có ảo giác, giống như cánh tay kiên cố này có thể để dựa vào cả đời vậy. Đúng vậy, chỉ có thể là ảo giác, có lẽ là bởi vì tối nay khí quá tốt đẹp, có lẽ là đơn quá lâu, cho nên mới có cảm giác này. phải là người muốn , làm sao có thể là bến đỗ cho cuộc đời ?


      " Mạnh, phải là muốn cùng ra ngoài sao? Tại sao gọi em?"

      Lúc bọn họ muốn đến thang máy, sau lưng truyền đến giọng bất mãn của Tiêu Diệc San. đứng ở trước cửa phòng, bình tĩnh nhìn hình ảnh hai người cùng nhau, mặt lộ vẻ tức giận. Chẳng lẽ là người phụ nữ kia muốn cùng ra ngoài sao? Hay là ta muốn độc chiếm Sở Mạnh? giỡn đó sao! Tiêu Diệc San cười lạnh ở trong lòng, ngừng tự với mình, nên gấp, thời cơ chưa tới.

      Ngưng Lộ ôm chặt cánh tay của , dám quay đầu lại nhìn, bàn tay ấm áp ôm sát hông của , để cho lòng còn bất an như thế nữa.

      "Diệc San, thân thể Ngưng Nhi thoải mái, cho nên hôm nào mời cơm em sau! Em có thể đến nhà hàng dưới lầu dùng cơm. Bọn cơm nước xong về nhà, em nghỉ ngơi ! Ngày mai gặp nhau ở công ty!" Sở Mạnh quay đầu lại, giọng chút dao động.

      " ra là thân thể chị dâu kém như vậy à? Cũng khó trách. Vậy hôm khác !" Tiêu Diệc San có vẻ hiểu chuyện, nhưng trong giọng có chút khách khí.

      " ấy phải là thân thể kém, chẳng qua là có con nên thích quá ồn ào." Rời trước, lời Sở Mạnh giống như bỏ lại trái bom cho Tiêu Diệc San.

      Làm sao có thể? Vừa mới kết hôn lâu có con sao? Nếu như có con, đến lúc đó phải càng thêm phiền phức sao. được, được, phải mau sớm nghĩ biện pháp. Phải về cùng mẹ chuyện tiếp theo làm như thế nào mới được!

      Con! Con! là chuyện phiền phức. Có thể để cho nó biến mất hay đây?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58: Dịu Dàng Của Ta


      Biên tập +Chỉnh sửa: ✪Tử Quân✪




      Vì quan tâm đến khẩu vị của sau khi mang thai, bữa ăn tối bọn họ lựa chọn đồ ăn Trung Quốc truyền thống.


      Khu vực nội thành tấc đất tấc vàng, có thể chiếm giữ toàn bộ nhà hàng ba tầng có thể là đầu tư ít, hơn nữa nghe nhà hàng này chỉ tiếp khách đặt trước tuần lễ, biết Sở Mạnh có phải quen biết với ông chủ nhà hàng này hay , vừa tới chỉ định muốn phòng VIP, lúc phục vụ kiểm tra có hẹn trước thể nhận Sở Mạnh chỉ từ tốn câu: " với quản lý các , Sở Mạnh muốn gian phòng, có hay ?"


      Có vài người trời sinh có khí thế loại này, làm cho người ta nhìn cái cũng biết phải là hạng tầm thường, Sở Mạnh vừa đúng có thể liệt vào cái loại này. Phục vụ bất kể chậm trễ, lập tức lên báo cáo.


      Phòng ăn nhà hàng này cũng giống như nhà hàng Trung Quốc bình thường khác, khắp nơi là thanh ồn ào, náo nhiệt . Lúc này bọn họ ở đại sảnh nơi tiếp đãi, bên trong trang hoàng phong cách cổ xưa, lịch tao nhã, khắp nơi hiển nét thanh tĩnh mà cũng đầy phong cách.

      Từng nhóm khách ngừng vào, vừa tiến vào nơi này lớn giọng chuyện, mọi người do tự chủ để làm thanh lại, cứ như vậy hùa theo.



      "Nếu chúng ta nơi khác ăn có được ?" Ngưng Lộ kéo vạt áo của . Nếu khó khăn như vậy, cũng nhất định phải ăn ở chỗ này. Cùng lắm cũng chỉ là bữa cơm mà thôi, cần xem trọng như vậy.


      "Có phải đứng mệt hay ? Chúng ta đến kia bên ngồi xuống ." Sở Mạnh làm lơ lời của , cúi đầu xem kỹ mặt của . Mới vừa rồi khi ra khỏi cửa, sợ thân thể của khó chịu, cho nên để cho đổi lại mang dép lê đế bằng. Vừa vặn màu sắc cũng rất hợp, nhưng mà cũng quan tâm, chỉ cần thoải mái là được.


      " phải vậy." Đối với quan tâm chu đáo của , Ngưng Lộ thấy quen, nhưng mà tại sao ta có thể làm tự nhiên được như vậy? Có phải bởi vì mang thai hay , cho nên về sau ta khác trước?

      "Được rồi, chúng ta có thể lên nhanh thôi, có cái gì thoải mái phải cho ." Sở Mạnh cúi đầu đem những sợi tóc rũ xuống trước mặt vén ra sau. Do thói quen cầm bút nên bàn tay có lớp chai mỏng, lúc lướt qua gò má làm cho tim theo ý muốn đập mạnh cái, loại cảm giác làm thành lời cũng muốn nghĩ thêm.


      " Sở, xin lỗi. Tiếp đón chậm trễ, quản lý chúng tôi tối nay bữa cơm này ông ấy tính tiền." Là phục vụ vừa mới tìm quản lý dùng khuôn mặt áy náy với họ.


      " thôi! Cẩn thận chút." Sở Mạnh cứ tự nhiên tay vòng qua hông của , tay đỡ vai của lên lầu. cũng phải là bụng lớn đến nổi để cho người khác đỡ, Ngưng Lộ thầm nghĩ trong lòng nhưng có can đảm ra. Chỉ sợ mình biết từ lúc nào lại chọc giận , tốt nhất nên . ta muốn thế nào thế ấy , cái người kia căn bản cho phép người ta ở trước mặt thể. Người tự cao tự phụ đều như vậy, Ngưng Lộ tại biết.



      Bữa ăn này làm cho Ngưng Lộ run sợ. Cái người đàn ông kỳ quái này chẳng những muốn toàn bộ nhân viên phục vụ trong phòng ra, còn để cho bọn họ ở bên ngoài coi chừng, cho phép của được vào. Người trả tiền chính là đại gia, hai phục vụ mừng rỡ lại nhàn hạ, cười híp mắt ra ngoài.

      "Như vậy yên tĩnh hơn nhiều." Sở Mạnh tự tay lấy cho Ngưng Lộ chén canh thơm ngon. ra là ghét có người nhìn ăn cơm! nhìn ra ta còn có nhiều tật xấu như vậy.


      Ngưng Lộ lẳng lặng nhìn , cởi áo khoác âu phục ra chính là cái áo sơ mi màu trắng, cà vạt cũng bị mở ra. Cả người xem ra nhõm ít. Mà bây giờ ta cẩn thận giúp thổi chén canh còn bốc hơi nóng kia, Ngưng Lộ thể tin được người trước mắt này là Sở Mạnh, nhất định là phải. Hay là hoa mắt? Cái người luôn chỉ tay năm ngón đó làm sao có thể làm chuyện như vậy đây? ta đối xử tốt với giống như là thương vậy? Nhưng mà sao lại có thể như vậy?

      "Được rồi, có thể uống. Từ từ thôi." Mà dường như cũng ý thức được mình làm gì, sau khi thổi canh xong cẩn thận đặt trước mặt .


      "Cám ơn." Ngưng Lộ nhận lấy cái muỗng , đè xuống rung động trong lòng.

      Ngưng Lộ cho là bình thường tới đây là xong, kết quả là sai. Suốt bữa ăn, ngừng gắp đồ ăn cho , đem đến trước mặt cái chén giống như núi , hình như ta muốn chết no, ta còn muốn ăn nhiều chút nữa. Khẩu vị bình thường của cũng coi là nhiều, mặc dù bây giờ mang thai nhưng cũng có tham ăn đến nông nỗi này chứ? Chưa dứt, lại còn đeo bao tay, giúp lấy hết xương cá ra rồi mới thả vào trong chén của . Đây phải làm cho người ta được thương mà vừa mừng vừa lo sao?


      "Thế nào? Ăn no chưa?" Sở Mạnh còn mang bao tay, thấy Ngưng Lộ giọng liền cau mày mở miệng hỏi. Phụ nữ có thai phải ăn rất nhiều sao? Tại sao ăn có bao nhiêu?

      "Em ăn nhiều như vậy." Ngưng Lộ giọng mở miệng .


      " sao, em vui là tốt rồi." Vẫn dùng thái độ dịu dàng như vậy làm cho người nào có thể từ chối.


      "Này, Mạnh, nghĩ tới cậu đạt tới trình độ này nha! Tới dùng cơm cũng cho tôi?" muốn cởi cái bao tay ra, Sở Mạnh thấy người tiến vào liền nhíu mày. Thiệt là, ăn bữa cơm cũng yên bình. Nhất định là tên khốn Tống Thanh Phong kia thông báo cậu ta tới, ai cũng biết người nhà họ Tống bọn họ đều là cái loa lớn.


      "Hi, Ngưng Lộ. Có để ý ngồi chung hay ?" Tống Tử Tự đem hai phục vụ muốn ngăn cản kia ra khóa lại cửa, còn lại là bộ cười hì hì.

      "Bác sĩ Tống, sao trùng hợp như vậy? Cùng nhau ăn ?" Ngưng Lộ thấy Tống tử Tự khuôn mặt trầm tĩnh buổi tối thế nhưng nở nụ cười nhàn nhạt mà vui sướng.


      " nên gọi là bác sĩ Tống. Lần sau đừng có gọi lầm nữa." Người nào đó tự mình kéo ghế dựa ra ngồi xuống, hơn nữa cầm đôi đũa dự bị bên cạnh lên.


      "Ngưng Lộ, em phải ăn nhiều chút. Như vậy Tiểu Bảo Bảo trong bụng mới phát triển tốt. Ăn cá tốt cho não Bảo Bảo, ăn nhiều chút ."

      "Em ăn nhiều rồi." Ngưng Lộ chỉ chỉ đống món ăn trước mặt giống như núi . biết vì sao cùng bác sĩ Tống chuyện phiếm lại thấy rất thoải mái.

      A, ra có người cũng có ngày như thế này? Tống Tử Tự nhìn đĩa ăn của Ngưng Lộ đầy thịt cá được chuẩn bị tốt, nét mặt biểu lộ nụ cười xấu xa, nhìn , chứng cớ vẫn còn ở tay người đàn ông có khuôn mặt khó chịu kia kìa!


      Lửa giận của Sở Mạnh với Tống Tử Tự sau khi vào ngừng tăng lên. Hai người bọn họ cho là “người trong suốt” sao? Vừa tiến đến liền liếc mắt đưa tình hay sao? Còn đối với cậu ta cười vui vẻ như vậy? Suốt cả buổi tối, bất kể làm cái gì, trừ cám ơn ra, nụ cười nho cũng có, vậy mà với người đàn ông vừa bước vào lại có thể cười ngọt đến vậy sao?


      Điều này làm cho cách nào nhịn được. Đột nhiên tức giận ném cái bao tay trong tay xuống, lời kéo cái ghế ra, thuận tay cầm áo khoác lên về phía Ngưng Lộ : " thôi. về!"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59: Người Đàn Ông Khó Chịu



      Biên tập +Chỉnh sửa: ✪Tử Quân✪




      "Nhưng mà. . . . . ." Ngưng Lộ biết cáu kỉnh này của từ đâu mà ra. Nhưng mà bác sĩ Tống mới vừa ngồi xuống lại muốn , vậy được sao? Huống hồ bọn họ phải là bạn tốt sao? Tại sao mỗi lần gặp mặt đều giống như nước với lửa thể hòa hợp vậy? Hơn nữa cũng chưa ăn cái gì, còn luôn chăm sóc .

      "Nhưng mà cái gì? Vậy là em muốn về?" Sở Mạnh nhìn dáng vẻ khó xử của , trong lòng ngày càng tức hơn. Mẹ kiếp, chẳng lẽ muốn ăn cơm với A Tự?

      " phải như vậy, bác sĩ Tống ấy. . . . . ." Ngưng Lộ muốn đứng lên, nhưng thấy Tống Tử Tự chỉ nhìn bọn họ cười. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      "Mạnh, sao tôi đến cậu lại muốn ? Như vậy là hoan nghênh tôi sao?" Nụ cười châm biếm mặt Tống Tử Tự càng lúc càng . Ha ha, biết rồi, ra là có người trong lòng khó chịu. Có thể nhìn thấy vẻ mặt này của cậu ta để bạn xinh đẹp sang bên mà đặc biệt đến đây cũng thiệt. Cuối cùng cũng có giá trị.

      "Em , vậy tôi ." Sở Mạnh cũng quay đầu lại, cứ như vậy mà ra ngoài.

      Ngưng Lộ bị tính cách trẻ con của làm cho sợ ngây người? Người kia là Sở Mạnh sao? Tối nay kích động quá lớn làm thể chấp nhận ngay lập tức. Nhưng biết tức giận, nhưng tức cái gì chứ? Thôi, vẫn là nên theo sau ta!

      "Tống. . . . . . Em về trước đây, từ từ ăn." Ngưng Lộ đứng dậy ngượng ngùng .

      "Ngưng Lộ, gấp cái gì. Ăn xong lại đưa em về, thế nào? Sợ ông xã nhà em tức giận hả?" Tống Tử Tự kéo ngồi xuống lại. Hừ, để cho tức !

      " phải vậy." Bác sĩ Tống sao lại như vậy! Cái gì gọi là ông xã nhà chứ! Như vậy ngược lại càng thêm xấu hổ.

      " phải nên ăn cái gì ngon , sau đó đưa em về. Yên tâm , Mạnh phải là giận em, ngày mai hòa hợp lại thôi." Ha ha, cậu ta là giận chứ gì?

      "Ừ." có cách nào, tình thế này chỉ chỉ biết cúi đầu.



      Người phụ nữ đáng chết này cùng ra ngoài? Sở Mạnh từ bãi đậu xe lấy xe ra ngoài ở cửa chính nhìn thấy Ngưng Lộ, giận đến muốn nổi điên. Như vậy là thích ăn cơm cùng A Tự? Vậy tối nay những hành động ngu ngốc kia của coi là cái gì chứ? thừa nhận, tối nay muốn lấy lòng , để cho vui vẻ, cho nên những chuyện chưa từng làm từ trước đến nay đều làm hết, chẳng qua hành động của mình còn chưa có được công nhận của , phải sao? Có lẽ cũng cần làm như vậy, tất cả chẳng qua đều là tự chuốc lấy phiền phức để bị coi thường. Ha ha, bị coi thường. Đúng, chính là bị coi thường!

      Cảm giác này tệ hết biết! Vừa nghĩ tới mình khổ cực buổi tối ngay cả nụ cười của cũng có, lại với A Tự có quen thuộc kia cười ngọt đến như vậy. Mẹ kiếp! Thiếu chút nữa dùng sức đến mức đem tay lái đánh cho tới biến hình, chỉ còn biết trách chất lượng quá tốt.

      Cặp mắt bốc lửa liếc nhìn đường phố phía ngoài, lại là đường về nhà. Mẹ nó, về nhà làm gì? Người phụ nữ kia còn cùng người đàn ông khác vui vẻ ăn cơm mà! Mà tại sao phải về trước? Vừa nghĩ tới mình bị coi thường như vậy, Sở Mạnh càng thêm giận.

      Đúng vậy, giận. Vô cùng tức giận. Mà tại cơn giận này cần phụ nữ giúp dập tắt. cần vì phụ nữ mà chịu đựng phát tiết dục vọng, ngay cả khi người phụ nữ đó là vợ sao chứ? Có lẽ trong cuộc hôn nhân này, ước gì có thể cách xa , căn bản quan tâm ở bên ngoài tìm phụ nữ?

      Chuyển tay lái, xe liền rẽ qua con đường khác.


      Trong phòng cao cấp ở quán bar Dạ Mị.

      Phương Ngải Trân hề nghĩ tới lúc này Sở Mạnh tìm đến , hơn nữa vừa vào cửa cũng lời nào, trực tiếp ném lên giường, hơn nữa bắt đầu cởi quần áo của .

      sai, chính là hoa đán của Dạ Mị, nhưng bình thường rất ít tiếp khách qua đêm, phải xem trước xem đối tượng, ví dụ như Sở Mạnh chính là ngoại lệ. Trước khi chưa kết hôn, thỉnh thoảng tìm đến , số lần cực ít, nhưng mỗi lần đều có thể làm cho muốn để , nhưng tự biết , đường đường tổng giám đốc Sở Thành làm sao coi trọng loại phụ nữ phong trần như ? Có điều, quan tâm. Sở Mạnh luôn luôn hào phóng, nếu có thể kiếm được lợi lại có thể hưởng thụ sao lại làm? Nhưng kể từ sau khi kết hôn, chưa hề tới.

      Chẳng qua là, tối nay tại sao lại tới? Nhìn dáng vẻ của , giống như tâm trạng được tốt. À, phải là rất tệ ! Chẳng lẽ là cãi nhau với vợ? Phương Ngải Trân bò dậy, lười biếng nằm ở giường nhìn cởi quần của mình. Thân thể của hoàn mỹ giống như Chiến thần dũng cảm nhất trong truyền thuyết Hy Lạp cổ đại, mê hoặc lấy lòng phụ nữ, chút thịt dư cũng có, nhìn ra là người quanh năm ngồi phòng làm việc. Chỉ là, thích ở chung chỗ với , giường dũng mãnh làm cho thỏa mãn, có rất ít đàn ông giống có thể làm cho thỏa mãn được như vậy. Cho nên bất kể hôm nay tại sao phải tìm đến , đều tận tình hưởng thụ bữa tiệc thân thể sắp tới này.

      Người phụ nữ nằm ở giường phong tình vạn chủng, xinh đẹp mà diêm dúa, đôi mắt quyến rũ như sợi tơ, long lanh nước mà quyến rũ . Sở Mạnh bổ nhào thân thể về phía trước, tối nay cần phụ nữ như vậy để dập lửa cho , mà phải người phụ nữ của nhưng lại luôn cự tuyệt kia. Đáng chết, lúc này trong đầu vậy mà lại thoáng qua gương mặt thẹn thùng, e lệ của Quan Ngưng Lộ, nhất định là quá lâu có đàn bà cho nên mới có thể như vậy.

      "Chẳng lẽ là vợ kia có cách nào thỏa mãn ?" Đối với việc vội vàng và táo bạo, Phương Ngải Trân cười duyên ra tiếng. Ha ha, sao mà giống như rất cần thế chứ? Điều này làm cho thân là phụ nữ như vô cùng kiêu hãnh, người đàn ông kết hôn còn tới tìm , chứng minh cái gì đây? Ha ha ha. . . .

      "Tối nay, tôi muốn từ trong miệng của em được nghe những lời này." Sở Mạnh tay cợt nhả xé áo ngủ trong suốt của , giọng điệu lạnh lẽo.

      "Được, vậy chúng ta bắt đầu !" cũng muốn , chẳng qua là có chút tò mò thôi ! Đôi tay Phương Ngải Trân vòng qua cổ của , thích bộ dạng muốn mở mang xâm lược bờ cõi đầy khí thế của , như vậy cũng rất hưng phấn.

      "Đồ đâu?" Sở Mạnh thở gấp . cùng phụ nữ “” đều luôn làm các biện pháp dự phòng. Mà xét thân phận Ngải Trân như vậy đương nhiên chỉ chỉ có người đàn ông là , cho nên trong phòng riêng ở hộp đêm cũng chuẩn bị áo mưa an toàn. Đây cũng là cách trước kia Sở Mạnh dùng để phát tiết tinh lực dư thừa, đụng tới trong sạch, vì như vậy rất phiền phức.

      "Vội vã như vậy sao?" Phương Ngải Trân duỗi tay hướng về phía tủ đầu giường.

      Mắt thấy cuộc bão tố sắp đến, thời điểm Sở Mạnh trước cửa chợt rút người ra. Mẹ kiếp, phải là ấy, phải là ấy!!! Khuôn mặt xinh đẹp này phải là người phụ nữ làm nghĩ đến mà toàn thân phát đau, cho nên, mang theo dục vọng tràn đầy mà rút người ra.

      "Sở Mạnh?" chiếm được thỏa mãn, mặt Phương Ngải Trân thể tin nhìn chằm chằm người đàn ông đem quần áo đất từng cái từng cái mặc lại. ràng là rất kích động, thế nhưng có thể rút người ra ở lúc này sao? Vậy bị khơi lên lửa dục làm sao bây giờ?

      "Em muốn cái gì cứ , có thể đem hóa đơn gửi đến công ty tôi." Sở Mạnh buộc lại cà vạt, lúc cầm lên áo khoác lên thanh mang theo bất kỳ tình cảm nào mà . cùng đàn bà quan hệ luôn thanh toán ngân hàng, mặc dù tối nay bọn họ có làm chuyện cần làm xong, nhưng mà thứ nên cho phải ít, Phương Ngải Trân nên sớm biết mới đúng.

      "Tốt, chờ em xem xét cho biết! tiễn." Nếu thẳng thắn như thế, tất nhiên cũng thẳng thắn, dù sao cuộc giao dịch này có ai thua ai thắng, chỉ có ích lợi cùng hưởng thụ, ừ, hôm nay vẫn chưa có hưởng thụ. Có quan trọng gì sao? có thể tìm đàn ông khác.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: Chỉ Là Ảo Giác


      Biên tập +Chỉnh sửa: ✪Tử Quân✪



      Tống Tử Tự chở Ngưng Lộ về đến nhà là chín giờ tối. Ngưng Lộ về đến nhà, thím Trương chuẩn bị ngủ, thấy mình Ngưng Lộ về, ngạc nhiên đến nỗi mở miệng nhưng được câu nào, sao lại mình thiếu phu nhân trở về vậy? Lão Trương phải bọn họ cùng nhau ăn cơm tối sao? chuyện gì xảy ra? Mà thiếu phu nhân trở về như thế nào? mình có phải quá nguy hiểm ?

      "Thím Trương, thím làm sao vậy?" Ngưng Lộ đứng ở cửa thay giày.

      "Thiếu phu nhân, sao lại trở về mình? Thiếu gia đâu?" Thím Trương nhìn sau lưng Ngưng Lộ, có ai cả!

      " ấy tạm thời có chút việc ra ngoài." Ngưng Lộ thuận miệng đại lý do. ra là ta vẫn chưa về! Sau khi nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài đâu chứ? Hay là về khách sạn? Thôi, ta cũng phải là lần đầu tiên về nhà, nếu ta muốn với , cứ coi như biết ! Hỏi quá nhiều vô nghĩa, mặc dù bọn họ là vợ chồng, vậy sao chứ?

      "Ra là như thế! Vậy thiếu phu nhân, cũng nghỉ ngơi sớm chút ! nên quá mệt mỏi, ngày mai còn phải học nữa."

      "Thím Trương, thím cũng vậy. Ngủ ngon." Ngưng Lộ nhàng lên lầu.

      Diễn đàn✪Lê✪Quý Đôn


      Từ Dạ Mị ra ngoài, tâm trạng Sở Mạnh bởi vì dục vọng được thỏa mãn càng lộ thêm vẻ nặng nề. Điên cuồng đạp cần ga dưới chân, ở đường rộng xe ít lượn quanh thành công hai vòng đường ô tô là trở lại lầu dưới nhà ở.

      Lúc rạng sáng, phần lớn mọi người sớm tiến vào mộng đẹp. Quan Ngưng Lộ chết tiệt kia chắc là cũng ngủ chứ gì? Sở Mạnh ở trước quầy rượu trong nhà thân mình rót đầy ly rượu mạnh, uống hơi cạn sạch. thêm đá, rượu mạnh cứ như vậy vào dạ dày , vậy mà chút cảm giác cũng có. Cho dù là uống hết tủ rượu này có ích lợi gì chứ? Phiền não biết tên này vẫn theo , buông tha.

      Dùng sức đẩy cửa phòng ra, người nào đó khiến giận buổi tối mà giờ phút này lại nằm ở giường lớn ngủ ngon giấc, giống như chỉ có mình chịu ảnh hưởng mà thôi. Hừ, dễ chịu làm sao phải để thoải mái như vậy chứ?

      Sở Mạnh dùng sức khóa cửa lại, vừa vừa cởi cà vạt, quần áo ném xuống đất.

      Ngưng Lộ ngủ sâu giấc bị tiếng đóng cửa mạnh làm thức tỉnh, cố gắng xoa xoa đôi mắt buồn ngủ lờ mờ, hình dáng người cao lớn ngồi ở bên giường, mặt u ám nhìn .

      Tại sao có mùi rượu nồng như vậy? ta trễ như thế mới về chính là uống rượu sao? Cặp lông mày thanh tú của Ngưng Lộ nhíu lại.

      " trước tắm có được ?" Sau khi mang thai, đối với mùi rượu và thuốc lá đặc biệt nhạy cảm, mà có con, cũng chưa bao giờ ở nhà hút thuốc lá, nhưng mà hôm nay mùi rượu người làm cực kỳ khó chịu, dường như còn mang đến mùi vị xa lạ với .

      "Thế nào? Khó chịu?" cố ý đến gần , để cho đầu óc choáng váng.

      " đừng như vậy, tôi chịu nổi!" Ngưng Lộ tay đẩy lồng ngực của , tay che mũi lại.

      "Là chịu nổi rượu mùi rượu của tôi hay là mùi đàn bà người tôi?" kéo tay của ra, hai tay bắt chéo phía sau lưng. Đúng vậy, cố ý, cố ý mang theo mùi nước hoa cơ thể người phụ nữ kia trở lại trêu ngươi .

      Đôi mắt buồn ngủ của Ngưng Lộ nhất thời trừng lớn, ta cái gì? Mùi đàn bà? Chẳng lẽ mùi quẩn quanh nơi đầu mũi nãy giờ là mùi ta mang về người người phụ nữ khác? như vậy là ta tìm phụ nữ khác rồi mới trở về hay sao? Vừa nghĩ tới người đàn ông trước mắt xấu xa và bỉ ổi như vậy, vậy còn mang theo mùi vị sau khi hoan ái cùng phụ nữ khác mà tới đến gần , Ngưng Lộ muốn nôn trận. ta tại sao có thể thành ra nông nỗi này? Coi như tìm phụ nữ khác , còn cố ý muốn làm nhục nhã như vậy sao?

      "Thế nào? Em thỏa mãn được tôi, còn cho tôi tìm đàn bà khác sao? Ít nhất ta giống giống như em, chút phản ứng cũng có. là cực kỳ thú vị." chán ghét trong mắt khiến chỉ muốn tổn thương sâu hơn.

      "Tôi thú vị, có thể cách xa ra." Nhẫn nhịn để phải khóc, Ngưng Lộ chán chường .

      "Muốn tôi cách xa em ra, để cho em quyến rũ người đàn ông khác sao? Quan Ngưng Lộ, em chớ quên, em bây giờ là vợ của Sở Mạnh tôi, bên ngoài ít làm những chuyện mất mặt tôi ." Vừa nghĩ tới đối với người đàn ông khác cười ngọt ngào đến như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu.

      "Tôi. . . . . ." thể giải thích ràng được với ta, Ngưng Lộ hoàn toàn im lặng. Người quyến rũ người khác phải là ta sao? ta tại sao lại trách móc như vậy? là quá đáng!

      "Thế nào, thừa nhận? Vậy em thích kiểu đàn ông như A Tự sao?" tay nắm mặt của , cho động đậy, hơi thở tràn đầy mùi rượu phả vào mặt khiến cực kỳ khó chịu.

      "Bác sĩ Tống? cái gì vậy? Buông tôi ra, tránh ra, nên đụng vào tôi." ta tại sao có thể kéo cùng bác sĩ Tống vào đây chứ? Đây là cái logic gì? so đo chuyện tìm phụ nữ, tại sao ta lại ở đây vô lý chỉ trích ? ra là đây mới là bản chất của ta. ta làm sao có thể tốt với như vậy? Tối nay người đàn ông dịu dàng như nước đó ra là nằm mơ mà thôi, ta căn bản cũng thể là người như vậy. ra toàn bộ chẳng qua là ảo giác của , đúng như vậy, chỉ là ảo giác mà thôi.

      "Quan Ngưng Lộ, ở trước mặt tôi em giả bộ cái gì? Hả?" chính là muốn bỏ qua cho .

      "Tôi có. Lấy tay bẩn thỉu của ra, nên đụng tôi." Vừa nghĩ tới tay của mới vừa rồi chạm qua phụ nữ khác, trong lòng Ngưng Lộ nổi lên bất mãn.

      "Tay của tôi bẩn? Thân thể của tôi cũng bẩn! Em phải là muốn ở dưới người của tôi sảng khoái sao?" càng trốn, liền ép càng chặt.

      " , . . . . . ." Ngưng Lộ thể tiếp tục chịu được cái bộ dạng này của ta, tâm tư trở nên rối bời. ta ép như vậy là có ý gì?

      "Tôi mạn phép , tôi còn muốn em giúp tôi. . . . . ." Ác quỷ! thanh ở bên tai thấp vang lên.

      Làm sao có thể chuyện thông suốt với kẻ điên có chút lý trí chứ? Huống chi kẻ điên đó như ác ma cố ý để cho khổ sở. Đêm nay, Ngưng Lộ trốn thoát. ta tựa như điên hành hạ , đủ loại thủ đoạn chồng chất, lại chưa từng thực tổn thương . Nhưng mà khó chịu như vậy, sỉ nhục như vậy lại làm cho trái tim Ngưng Lộ trở nên cách xa hơn, xa đến mức thể với tới.



      biết mình rốt cuộc làm sai điều gì, để cho ta dùng cách đó mà đối xử với ? Tại sao? Tắm nhiều nước hơn nữa cũng làm sạch được nỗi nhục chịu đựng người mình, Ngưng Lộ cảm giác mình bẩn, toàn thân từ xuống dưới chỗ nào sạch , khiến cho ghê tởm chính là lại ở trong tay ta mở ra ……

      Trong mắt khô khốc chảy ra dù chỉ giọt nước mắt, dòng nước ấm áp ngừng xối xuống từ vòi hoa sen, nhưng mà như thế nào lại xóa sạch hết những mùi kia!

      là người phụ nữ biết xấu hổ, con của có phải cũng chịu ảnh hưởng hay ? Chi bằng cần sinh nữa! Giơ tay lên muốn đánh xuống, lúc gần đụng phải cái bụng dừng lại. Bảo Bảo của giống như cảm nhận được tâm trạng của , bắt đầu đạp bụng mẹ lần đầu tiên trong cuộc đời của đứa , lần đầu tiên chào hỏi mẹ mình.

      "Đừng. . . . . ." Rốt cuộc vẫn đành lòng! Ngưng Lộ ngồi chồm hổm mặt đất, mặc cho nước nóng rửa sạch , cứ vậy mà khóc lớn ra tiếng.

      Sở Mạnh nhắm hai mắt đứng ở bên ngoài phòng tắm, nghe khóc càng ngày càng lớn tiếng, tim nhói lên. dám vào xem , sợ lần nữa mất khống chế. hận hành vi của mình, ràng đây phải là kết quả mong muốn, nhưng vẫn là khống chế được bản thân mà làm tổn thương . Có lẽ, tránh ra, đối với tốt chứ?

      Thân ảnh cao lớn lặng yên tiếng động rời khỏi phòng ngủ tràn đầy hơi thở mập mờ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :