1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Cơ Thủy Linh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 35: Hoa rơi nước chảy



      Vừa đánh trái bóng Như Y thảy qua, Hoắc DoãnVăn cách nào khống chế đưa mắt ngắm nhìn Nhan Như Y. Ánh mắt của Doãn Văn di động từ cái cổ trắng ngần thon thả, cho đến đôi cánh tay nõn nà, bụng ngực tròn, rồi dần xuống đến đôi bắp chân rắn chắc suông dài. Mỗi chỗ cơ thể Như Y đều tràn đầy sức sống,khêu gợi đến mê người.



      Hoắc Doãn Văn cố ép mình đưa ánh mắt nhìnthẳng vào gương mặt . Ánh mắt cả hai giaonhau trong giây lát, Nhan Như Y thoáng rungđộng, đáy lòng tê tê dại dại, lúng túng phá tan cảm giác ngượng ngập: “Đến đây đấu vánđi, còn chưa biết ai thắng ai thua đâu…”



      " bé, nếu thắng thế nào đây?



      " gì, dù sao đến lúc đó thua cũng phải là em… Để tránh đến lúc đó thảm bại, quay ngược lại em khi dễ người khác. Anhmuốn thưởng gì?” Nhan Như Y cười tràn đầy tự tin.



      "Chỉ cần em tính ăn đậu hủ… cái gì cũngcó thể làm giải thưởng!” Hoắc Doãn Vân trêuchọc .



      Gò má Như Y lập tức đỏ bừng: “Ái ui…, ai muốn chứ! Ừ, đến lúc thắng. . . . . ."



      "Bằng như vậy, nếu như em thắng, liền đồng ý thưởng em cầu, nếu như thắng, em thỏa mãn cầu của !" Doãn Văn chợt đưa ra ý kiến.



      " cầu này có giới hạn sao, chắckhông bao gồm ‘ em cầu hôn với ’ chứ!" chun mũi làm mặt xấu, đùa giỡn!



      Hoắc Doãn Văn cau mày lại, nhăn nhăn trán, tràn đầy tiếc nuối: "Làm sao em biết đó là mụcđích của ? Ai, bị phát rồi!”



      Cả hai cùng bật cười, sóng vai nhau chơi vài trận bóng bàn. Như Y quả nhiên chơi bóng bàncũng khá, làm cho Hoắc Doãn Văn thoạt đầu đối phó khá khó khăn. Hoắc Doãn Văn ngay lập tức tập trung tinh thần thảy bóng, trở tay cài bóng,gia tăng lực tay, làm Nhan Như Y từ thắng đếnthua.



      Tinh thần Hoắc Doãn Văn lên tới trời, NhanNhư Y cuối cùng quá đà, trượt ngã. Đồng thời cũng tuyên bố, năm ván, Hoắc Doãn Văn thắngba. Nhan Như Y giận thèm đứng lên, thởhổn hển, gương mặt đỏ hồng, lấm tấm mồ hôi.Đáng ghét! thế mà đánh bóng bàn thua. Hơnnữa còn bị người ta đánh cho hoa rơi nước chảy, chừa mảnh giáp! cũng thừa biết hai ván thắng là do Hoắc Doãn Văn nhường!Quá mất mặt rồi!



      "Em lau mồ hôi …” Hoắc Doãn Văn vui vẻ,đồng thời đưa cái khăn lông màu trắng, tớitrước mặt Như Y.



      Nhan Như Y nhận lấy khăn lông, giống như quen biết , tỉ mỉ, từ xuống dưới, quan sát lần nữa. Hoắc Doãn Văn cũng thoải mái để Như Y ngắm trái nghía phải. Chỉ là, trước ánh mắt của Như Y, Doãn Văn từ từ cảm thấy có chút thoải mái, nhất là vóc ngườicủa trở nên vô cùng hấp dẫn.



      Dưới làn áo mỏng bị mồ hôi thấm ướt, bộ ngực Như Y trở nên trong suốt, phập phồng. Theo hơithở dồn dập, bộ ngực đầy đặn cũng dập dìu lên xuống. Nhìn đến đây, Hoắc Doãn Văn miệng đắng lưỡi khô, vội mở chai nước suối, tu hơi.



      "Thỏa mãn chưa?” Tận lực điều chỉnh hơi thởvà cảm giác bất thường, Hoắc Doãn Vân nheomắt nhìn Như Y.
      neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 36 xấu hổ!


      Nhan Như Y đầy hoài nghi nhìn Hoắc Doãn Văn: “Sao lại biết chơi đánh bóng bàn? Còn chơi tốt như vậy?”


      Hoắc Doãn Văn chơi bóng rất tuyệt, tính toánđánh bóng góc độ cùng điểm rơi vô cùng xảo trá, tựa như tuyển thủ bóng bàn quốc gia.


      "Đáng ra, có thời gian chơi bóng mớiđúng?” nghi ngờ hỏi ngược lại . hiệntại thực thực hư hư làm cho rất kinh ngạc.


      " như vậy nhờ đôi mắt.” Hoắc Doãn Vănhuyền bí chỉ chỉ đôi mắt của mình


      "Mắt?"


      "Bởi vì khi còn bé, rất thích chơi game, mắtkhông cẩn thận bị cận thị, nhìn mọi thứ rất mơ hồ. Lúc đó, nghe bóng bàn đối với mắtrất có lợi, nên quyết tâm học đánh bóng bàn …" Hoắc Doãn Văn buông chai nướcsuối xuống, tựa tại bàn đánh bóng, nhớ lại chuyện cũ!


      "Vậy mắt bây giờ thế nào? hết cận thịchưa?" Nhan Như Y vừa hỏi vừa lau mồ hôi trán.


      "Ừ, lúc ấy cận thị do dùng mắt quá độ, học đánhbóng bàn tháng, thị lực ràng chuyển biếntốt… Cho tới bây giờ đôi mắt của khôngcòn bị cận thị!" Ánh mắt của Hoắc Doãn Vănđột nhiên lấp lánh, hoàn toàn chú ý, sứcquyến rũ bắn ra bốn phía!


      Như Y thiếu chút nữa quên mất hô hấp, trái timmãnh liệt nảy lên nhịp: " … đẹp trai!”


      "Hả?" Hoắc Doãn Văn thoáng ngẩn ra.


      phải bởi vì được người khen thưởng, mà bởi vì là nàng thẳng thắn!


      " là đẹp trai, trách được rất nhiềuphụ nữ rất ưa thích ngươi!" Nhan Như Y hề khách khí, khen dồn.


      ràng mọi người đều biết , cho nên ca ngợi lớn lên đẹp trai, cũng có cái gì xấu hổ


      Nàng ngượng ngùng, nhưng Hoắc DoãnVăn lại thầm đỏ mặt, lảng tránh ánh mắtthản nhiên nhìn thẳng của , lần nữa mở nắpchai nước suối.


      Như Y lại có phát đáng giật mình…


      Doãn Văn thế nhưng lại xấu hổ!


      Khụ khụ khụ ——


      Dáng vẻ tuấn mê hoặc phụ nữ, lại bởi tại người khác khen ‘đẹp trai’ mà ngượng ngùng đỏmặt! càng có nhiều cảm giác thân thiết. Hoắc Doãn Văn rất chân , gần trong gangtấc, chứ phải vị thần ở xa cao thểchạm được.


      "Mấy ngày trước quốc à, có thămbạn ?" tìm cách thay đổi đề tài.


      "Ừ!"


      " ấy thế nào, có khỏe ? Mọi việc tốt chứ?" quan tâm hỏi câu, như chuyện thường tình.


      " sao, thời điểm đến, ấy bắt đầu có khẩu vị ăn uống tốt. Sau khi ấy xuất viện, mới quay về nước!"


      " xuất sắc như vậy, em nhớ bạn cũng nhất định rất đẹp!" Như Y khỏi tưởng tượng trong đầu dáng vẻ người củaHoắc Doãn Văn. biết ấy trông nhưthế nào mới xứng với nam nhân ưu tú đếnnhường này.


      Nhắc tới bạn của mình, Hoắc Doãn Văn trở nên nhu hòa: " ấy rất tuyệt vời!”
      Có thể được Doãn Văn khen, sợ rằng khôngphải có thể sử dụng ‘cực phẩm nữ nhân’ để hình dung. Như Y thầm nghĩ.


      "Muốn tiếp tục đánh sao?" Hoắc Doãn Văn cầmvợt bóng bàn hỏi!


      ", , em tại sắp chết đói!" Ăn trưa lúc 12g, tại cũng hơn bảy giờ tối,nàng làm gì còn hơi sức nhảy lên!


      "Ha ha, vậy chúng ta cùng ăn cơm, được ?" lần nữa muốn mời dạo!


      Nhan Như Y lập tức trả lời.


      "Em phải đồng ý chứ?" Giọng điệucủa Doãn Văn có chút gấp gáp, có hơi thấtvọng!


      Nhìn mất hứng, đành lòng."Hi hi, em suy nghĩ ăn cái gì!"


      "A ——" Doãn Văn buông lỏng cười."Tùy em, bằng chúng ta lên mạng tra chút hiệntại nhà hàng nào nổi tiếng nhất nhé!"


      "Ý kiến hay ——"

      Bọn họ vai kề vai ra khỏi sân bóng bàn, sau đó chia mỗi người hướng thay quần áo.
      neleta thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 37: Ăn óc heo

      Trong lúc đợi tắm rửa, thay quần áo, Hoắc Doãn Văn cũng thay xong quần áo của mình và ngồi ghế salon đợi . Thấy ra, anhta đứng lên, về phía .

      Trong tay cầm ví tiền, ta rất bối rối nhìncô." ngại quá, nơi này cà được thẻ, nên tôi còn tiền mặt!"

      " thành vấn đề, vốn là tôi nên trả tiềnđấy!" Bọn họ thường xuyên đến chơi bóng nêncó quy luật: ai thua người đó trả tiền!

      Nhan Như Y lấy tiền ra thanh toán! ", chúng ta ăn thôi!"

      "Ăn ở đâu đây? thích ăn món gì? Nếu chúng ta ‘Tôn Hoàng’ nhé?" Hoắc DoãnVăn rất nghiêm túc đề nghị.

      Nhan Như Y có thể thấy được, ta sợ đổiý nên cũng gấp gáp.

      Mặc dù muốn đến “Tôn Hoàng” – nhà hàng cao cấp - nhưng chẳng qua đây làmột hoạt động thể thao thôi mà, có cần phải đếnđó ăn ?

      "Nơi đó phô trương quá, chúng ta đổi chỗ khác . Bụng tôi réo lên rồi, nhịn đói tốtcho dạ dày!"

      Hoắc Doãn Văn sáng tỏ cười, ý kia rất ràng,bày tỏ đồng ý."Vậy , chúng ta tới chỗ nào ăn?"

      Hoắc Doãn Văn cười đồng ý. “Vậy chọn

      Nhan Như Y đảo tròng mắt, vỗ tay đề nghị. “Chúng ta ăn lẩu nhé! Tôi biết có nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, cũng khá ngon đấy!”

      Hoắc Doãn Văn rất cẩn thận hỏi."Nơi đó có thểthanh toán bằng thẻ sao?"

      khẽ mỉm cười, trả lời lập lờ."Có thể?"

      "Vậy tốt rồi, chỉ đường !" Hoắc DoãnVăn rất lịch kéo vị trí kế bên tài xế, để chocô ngồi vào trong. Sau đó vòng qua đầu xe, chui vào vị trí tài xế.

      Đèn xe sáng lên, chiếu sáng đường phía trước. ở trong xe nhìn ra ngoài những vầng mây đỏ sắp tàn nhường chỗ cho bóng tối ngự trị, con đường phía trước quanh co, lãng mạn lại vôcùng đẹp mắt!

      Nếu chen chúc xe buýt cũng chẳng baogiờ nhìn thấy những cảnh này!

      Đúng vào lúc này, radio lại phát bài hát củaLưu Đức Hoa ‘ ý trời ’——

      Nhan Như Y hòa vào giai điệu bài hát, thỉnhthoảng lại khe khẽ hát theo. Với dẫn đườngcủa , bọn họ tới nhà hàng bên sông. Nhà hàng này tuy lớn nhưng bên trong đông nghịt người!

      Nhan Như Y cùng Hoắc Doãn Văn nhanh chóng tìm được bàn ở vị trí tương đối thoải mái yên tĩnh.

      " muốn ăn món gì?" Nhan Như Y đưa thựcđơn đưa cho ta!

      "Gì cũng được, chọn !"

      Hoắc Doãn Văn hiển nhiên là xa lạ với nơi này, nhưng cũng khách khí, quan sát xung quanh, nhìn bốn phía đều thấy mọi người ănuống liền cảm thấy quen. Tuy rằng phớt lờ nhưng trong lúc vô tình biểu rangoài.

      Nhan Như Y hỏi thêm gì nữa, chỉ chuyêntâm chọn món ăn vì biết ta chọn được cũng giống như khi vào “Tôn Hoàng”,vô cùng bối rối.

      cơ bản nhìn thực đơn, liền gọi ra vô số món ăn: thịt dê nướng, sườn bò, óc heo, mựcnhồi, tôm hấp bia, và rau cải.

      Rất nhanh, nồi lẩu được mang lên, nước sôi sùng sục.

      "Thức ăn đến rồi, nếm thử chút , ngon lắm!" giống như quảng cáo món ăn, thả óc heo vào nồi nước lẩu sôi, sau đó vớt ra bỏ vào chén của Hoắc Doãn Văn "Món này rấtbổ đó, bình thường, tôi cho người khácđâu!"

      Hoắc Doãn Văn chân mày hơi nhíu lại, nhìn thứgiống như đậu hũ trong chén mình, lắc đầu mộtcái."Vậy ăn , tôi thích!"

      " ăn à, vậy tôi ăn nhé… Ngon quá!"Nhan Như Y cũng khách sáo, múc óc heovào chén của mình, sau đó thản nhiên thưởngthức món ngon.
      neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 38: ngủ quên
      "Ưmh ——" Hoắc Doãn Văn nhắm mắt lại, cố gắng nuốt trôi miếng óc heo ghê tởm.

      Thấy ta múc óc heo bỏ vào miệng, Nhan Như Y cười, nhìn ta “Thế nào, ngon phảikhông? Vừa trơn, vừa mịn, mùi vị lại tệ,ăn nữa ?”

      Hả? Từ từ , nếu thứ này phải là óc heo mùi vị cũng tạm, cần nhai, lại ngonnữa. Mà ngon rồi còn cảm giác ghê tởm nữa.

      " tệ!" Hoắc Doãn Văn vẫn còn cảm giác ghê tởm đầu lưỡi, .

      "Thôi , ràng là ăn ngon vô cùng mà lạinói “ tệ”, đúng là biết gì về ẩm thực cả!” Như Y bất mãn trả lời.

      "À ——" nhìn thể vẻ mặt bất mãn, vô cùng đáng , Hoắc Doãn Văn cười nhạt:“Ăn ngon lắm, được chưa?”

      "Ừ —— được rồi, vậy thưởng cho mộtmiếng nữa nhé!” Như Y lại thả óc heo vào nồi, nấu qua rồi bỏ vào trong chén của Doãn Văn.

      Mặc dù món ăn này cũng rất ngon, nhưng đốivới người như Doãn Văn giống như là cựchình vậy, chân mày nhíu lại!

      “Ha ha…” thấy bộ dáng này của Hoắc DoãnVăn, Như Y liền bật cười.

      Đối với bữa ăn ngượng ngập này, phải tạo khí vui vẻ mới được, tự nhiên : “Đúng rồi, để tôi kể cho nghe câuchuyện cười nhé!”

      "Ừ, kể !"

      Nhan Như Y chợt do dự. "Mà thôi, tôi cũng đãkể rồi!"

      " kể lại , lòng hiếu kỳ của tôi bị khơidậy rồi!"

      "Ừ, nhưng tôi trước là hơi ngắn đấy!” nhắc nhở.

      "OK!"

      "Có nhân viên nam và nhân viên nữ đồng thời làm trễ, kết quả, nhân viên nam bi trừ lương, còn nhân viên nữ . Anhnhân viên phục lắm, chất vấn nhân viên nữ: “ Tôi đến trễ, bị trừ lương là vì ngủquên. Còn cũng đến trễ như tôi tại sao lạikhông bị trừ? nhân viên trả lời: “Tôi cũngngủ quên!” Nhan Như Y kể xong, nhìn phản ứng của ta.

      Ngủ quên, ngủ quên đó!

      Hoắc Doãn Văn chỉ cười!

      Như Ý quan sát Doãn Văn, vẻ tìm tòi: “Thànhthật mà , có trừ lương nhân viên ấy ?"

      " cảm thấy tôi đụng đến nhân viên nữ sao?Hoắc Doãn Văn trả lời mà hỏi ngược lạicô.

      Nhan Như Y quan sát Hoắc Dãn Văn từ trênxuống dưới, chỉ thấy dáng vẻ uy nghiêm,đứng đắn, tìm thấy điểm nào là háo sắc cả. Rất khó tưởng tượng ta có hành vi quấy rối với nhân viên nữ trong phòng làm việc. nghĩ sai về ta sao?

      Nhan Như Y vô cùng nhanh miệng, tiếp tục tòmò: “Trong công ty có nhiều mỹ nữ có họcthức như vậy, chắc chắn là họ cũng có tình ý với . Chỉ cần gật đầu cái, các ấy xếp thành hàng dài ấy chứ?"

      Trong công ty, đúng là có nhiều nhân viên nữ có tình ý với Hoắc Doãn Văn, cũng thường liếc mắtđưa tình với .

      Hoắc Doãn Văn ‘rất nghiêm túc’ suy nghĩ mộtchút, lắc đầu." có, nhân viên nữ của côngty chúng tôi rất chú ý hình tượng, rất đoan trang. Họ cũng muốn gả cho tôi nên ở trước mặt tôi họ muốn phá hỏng hình tượng của mình, nêntôi bị làm phiền!”

      "Ha ha —— tự đại ——" bị ta chọccười rồi, nhưng ta lại tự đề cao mình, thậtquyến rũ mà!

      Có tiền, có quyền, lại khôi ngô tuấn tú, biết giữmình trong sạch, ta giống như những tổng giám đốc khác chỉ biết sa đọa. Rất tốt!

      "Bạn của có phúc mới có được người như ." cảm khái câu!

      "Ừ ——" Hoắc Doãn Văn cười nhạt, khôngmuốn tiếp tục đề tài này.

      Nồi lẩu cay rất phù hợp khẩu vị của bọn họ,món ăn kèm đầy bàn cũng bị bọn họ ăn sạch, chừa lại chút nào.
      neleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 39: Đau lòng

      Dĩ nhiên cuối cùng là Như Y trả tiền, nơi này chỉ là quán ăn bình dân, sao lại có thể quẹt thẻ được chứ!

      Lúc ra cửa, Hoắc Doãn Văn áy náy xin lỗi:"Đây là lần đầu tiên có mời tôi ăn cơm đấy!"

      "Đây cũng là lần đầu tiên tôi mời người đàn ông ăn cơm!" cười, ."Thế nào, tâm tình có tốt hơn chưa?"

      "Cảm ơn !" Lần này, Hoắc Doãn Văn vớicô lời cảm ơn.

      Bọn họ nhìn nhau cười.

      Ăn uống no nê, lại được ngồi cạnh mỹ nam, trong lòng Như Y khỏi hài lòng. Vì khôngkhí xung quanh bị toàn bộ hơi nóng của thức ăn bao phủ nên gò má của ửng đỏ, hơi mỉmcười!

      " cười cái gì thế?" Hoắc Doãn Văn hỏi,điệu bộ của làm cho giải thích được.

      "Ha ha, tôi suy nghĩ nếu như bạn cùngphòng và đồng nghiệp mà biết tôi và cùng nhau đánh bóng bàn, rồi lại cùng ăn uống, thế nào cũng hâm mộ và đánh tôi trận!" vừanói, nụ cười mặt cũng thêm rạng rỡ!

      "Có chuyện này sao?" Hoắc Doãn Văn có chútkhông tin.

      vội vàng gật đầu. "Đúng, đúng, rất kinh khủng, có lẽ biết mình có bao nhiêusự quyến rũ đâu, họ vô cùng hâm mộ !"

      Hoắc Doãn Văn nghiêng mặt sang bên, như có điều suy nghĩ nhìn nàng , muốn hỏi thêm, nhưng vẫn hỏi, tiếp tục nhìn thẳng phíatrước, chuyên tâm lái xe.

      Khi xe dừng ở dưới lầu nhà Hoắc Doãn Văn chợt mở miệng ." làm việc ở‘Đế Hào’ à, nơi đó thích hợp với đâu!"

      "Hả?"

      "Nơi đó thích hợp với !" Hoắc DoãnVăn nhắc lại lần nữa.

      "Tôi biết, nơi đó có quấy rối tình dục!"

      " chỉ có quấy rối đâu…" Hoắc Doãn Văn được nửa, sau đó tiếp: "Khách nơi đótoàn là các quan cao chức trọng, có lúc bọn họ cũng vô cùng “đòi hỏi”."

      "Tôi biết rồi, yên tâm, tôi cũng tìm được công việc khác rồi!" Nhan Như Y lắc lắc tập hồsơ trong tay. "Cái này chính là ngày mai trìnhcho trưởng phòng đấy!"

      "Vậy tốt!"

      "Ừ, tôi về đây!" xoay người, mở cửa xe!

      "Đúng rồi, tôi thấy còn có giấy “Chứng nhận quản lý thư viện”!"

      "Đúng vậy, là tôi thấy tò mò với tên gọi này nên tự học thôi!" Sau khi xong, xoay người bước xuống xe!

      Hoắc Doãn Văn qua tấm kính thủy tinh, vẫy vẫy tay với , quay đầu xe, nổ máy phóng .

      lên phòng mình, nụ cười mặt Nhan NhưY biến mất, túi xách vai rơi xuống, vô cùngbuồn bã.

      Sau lần gặp gỡ này, còn cơ hội nhìn thấy ta nữa sao

      "Mày là ngu ngốc mà, Nhan Như Y, màythật ngốc, có biết " giọng tự mắng mình. "Mình ấy mất rồi, chỉ tự mìnhchuốc khổ thôi! "

      " ——"

      thở dài, nhưng biết làm sao bây giờ!

      Hoắc Doãn Văn thẳng mạch đến kháchsạn ‘Đế Hào’

      "Hoắc tổng, đến rồi!" Quản lý khách sạnbước đến, báo cáo: "Ngụy cục trưởng có thể là uống quá nhiều, cứ khăng khăng cầu VươngThiến tiểu thư phải ngủ chung, cần quan tâm ấy phục vụ ai cả!"

      "Vậy là ông ấy say rồi!" Hoắc Doãn Văn lạnhlùng, sau đó trực tiếp ra lệnh cho quản lý khách sạn: "Tìm người khác tốt hơn, đưa vào phòng cho ông ta!"
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :