1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Cơ Thủy Linh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Edit: Huounganco

      Chương 30: nhiệt độ thấp trong phòng làm việc
      Lúc này vừa đúng năm giờ, cách đây nửa giờ, đến phòng vệ sinh để giải quyết nhu cầu cũngđồng thời sửa sang lại quần áo, rửa mặt mũi để trông có thêm sức sống hơn.

      5h15’, lên đến tầng 10 – nơi làm việc của Hoắc Doãn Văn!

      Vừa bước ra khỏi thang máy, loáng thoáng nghe được có người lớn tiếng. Đến gần, thanh này càng lúc càng . Là thanh của Hoắc Doãn Văn, vô cùng tức giận!

      Nhan Như Y đến cánh cửa gỗ có treo bảng:“Phòng làm việc của Tổng giấm đốc”. vào bên trong, thấy có cánh cửa nữa mở, bên trong có vài người đứng trước bànlàm việc cúi đầu, run run rẩy rẩy, có người cònđang cầm khăn giấy lau mồ hôi trán!

      Mặc dù đứng ngoài cửa nhưng cũng cảm nhận được nhiệt độ bên trong giảm.,tim ngừng đập, dám thở mạnh.

      vào bên trong, liếc nhìn.

      Hoắc Doãn Văn ngồi ở bên cạnh bàn, kích động quát lớn: “Các làm như vậy là tôi ra gì cả! cho tôi biết, ai mới là cấp của cácanh? Các nghe theo chỉ thị của ai? Nếu ai cũng muốn thay tôi ra quyết định vì còn cần đến tôi – Tổng giám đốc này – làm gi? Nghe chorõ đây, nếu hậu quả của chuyện này nghiêm trọng, ảnh hưởng đến Công ty các phảitự mình gánh lấy trách nhiệm——"

      Mấy vị quản lý đều dám nhúc nhích, cúi đầu dám mở miệng!

      Ngoài cửa, lần đầu tiên Nhan Như Y nhìn thấyHoắc Doãn Văn nổi giận như vậy, nghiêm khắc phê bình người khác, năng khí phách, thậtlàm cho người khác phải run sợ!
      ra ta phải lúc nào cũng ôn hòa, ta cũng có mặt đáng sợ!

      Như Y thu hồi tầm mắt, xoay người thấy thư ký ngồi tại chỗ, run rẩy, gương mặttrắng bệt.

      "Các cút hết ra ngoài cho tôi——" Hoắc Doãn Văn tức giận rống lên. Cho dù là giận dữ, nhưng thanh cũng rất quyến rũ!

      Tiếp đó, các quản lý của tập đoàn Hằng Viễn lầnlượt ra ngoài. Người ra cuối cùng còn cẩnthận đóng cửa lại. Sau đó, họ lần lượt thở dài, nới lỏng cà -vạt, khuôn mặt ủ rũ như đưa đám đivề hướng thang máy.

      Nhan Như Y hít sâu hơi, giọng với thư ký: “Chào , tôi họ Nhan, tôi có hẹn trước với Hoắc tổng, phiền vào thông báo với ấy giúp!"

      thư ký nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòngđang đóng chặt kia, sau đó giọng với Như Y: “ chờ chút rồi mới vào nhé, giờ Hoắc tổng nổi giận, vào lúc này e tốt lắm!"

      Nhan Như Y nhìn thấy thư ký dám vào lúc này nên như thế. Hơn nữa, cũngkhông dám vào thời điểm này.
      " ấy thường nổi giận như thế à?" biếttại sao lại buột miệng hỏi

      ", Hoắc tổng chưa từng nổi giận như thếnày bao giờ, chỉ trích ba tiếng rồi, còn némluôn 2 bản kế hoạch chờ ký duyệt!" Thu ký giơ tay vuốt vuốt ngực, giọng điệu run rẩy
      neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 31: Người đàn ông quyến rũ trong yênlặng

      Mắng ba tiếng?

      có thể hiểu

      Nhưng đập bể 2 chiếc laptop ???

      Lúc người có tiền nổi giận cũng quá lãng phí, nếu muốn phát giận trực tiếp tặng laptop cho người khác , cần gì phải đập bể như vậy,laptop cũng có làm gì đắc tội với ta nha.

      Số cũng quá “may mắn” , đụng ngay lúc ta nổi giận lớn như vậy, trăm năm mới có lần nha.

      đành ngồi chờ ghế so-pha, lấy điện thoại chơi rắn ăn trái cây, trò này chơi tốtlắm, rắn càng ngày càng dài, ngày càng nhiều khúc quanh.

      Đúng lúc ấy điện thoại lên 1 dãy số lạ, điệnthoại vừa kêu 1 tiếng liền ngay lập tức nhậnđiện thoại, cẩn thận mà.

      Ách!

      Đây là điện thoại ai gọi tới đây, mã số có chútấn tượng nhưng mà cuối cùng cũng nghĩ ra được là của ai.

      áp điện thoại lên tai, chuẩn bị nghe điệnthoại

      Bên kia điện thoại nhanh chóng truyền đến âmthanh mạnh mẽ: “ ở đâu?”

      “Tôi…” . Ai đây? thanh này hình như đãtừng nghe nhưng mà qua điện thoại lại được ràng. Chẳng lẽ lại là đồng nghiệp của ? “Xin chào, xin hỏi ai gọi vậy ạ?”

      “Họ cho hôm nay 5h30’ đến phòng làm việc của tôi sao?”

      Đầu kia cũng mình là ai mà truyền tới là giọng vui chất vấn

      Nhưng mà rốt cuộc biết được ai gọi điệnthoại tới

      Hoắc Doãn Văn!

      Nhan Như Y bỗng chốc đứng lên từ ghế,vội vàng giải thích: "Tôi đến ngay đây, tôi ở ngay bên ngoài phòng làm việc của .”

      “Vào !” bỏ lại ba chữ này, liền cúp máy

      Nhan Như Y cầm túi xách lên, mỉm cười với thư kí, điều chỉnh hô hấp, sau đó đẩy cửa bước vào

      Đập vào tầm mắt là văn phòng rộng lớn, vốn nên gọn gàng sạch nhưng mà giờ này lại vôcùng lộn xộn, giấy tờ vất lung tung đầy mặt đất, còn có hai chiếc máy tính bị ném bể nằm đó

      Nơi này giống như vừa bị trận chiến càn quét qua vậy.

      Hoắc Doãn Văn mặc tây trang xanh dương, ngồivắt chéo hai chân ghế dựa bằng da , hai tay để hai bên thành ghế

      đưa lưng về phía , bóng lưng tuấn màthần bí

      Trong phòng vẫn là bầu khí u, bị đè nén.

      lẳng lặng đứng nhìn bóng lưng , bờ vai rất rộng, bộ tây trang càng làm tôn lên vóc dáng của , nhìn thập phần cao quý, hơn nữa dưới lớp quần áo ấy nhìn ra được phần lưng hoàn mĩ, mê người, tiếp tục nhìn từ trong ra ngoài, từ hai cánh tay, eo, đến đôi chântráng kiện thon dài.

      Hoắc Doãn Văn gì, tự nhiên hútthuốc, đầu lượn lờ mảnh khói mờ, sauđó khói mờ dần tản ra, phiêu đãng khắp phòng, bàn tay đùa nghịch chiếc bật lửa, két… đạt… két… đạt, ánh lửa lúc sáng lúc tối!

      biết vì sao nhưng mà nhìn đến vẻ mặt đócủa lại khiến đau lòng, khổ sở!

      Chuyện vừa rồi có lẽ làm cho rất tức giận,buồn bực nếu có dáng vẻnhư bây giờ!

      Ý nghĩ vừa phát sinh làm hoảng hốt, vội vàng dừng lại!

      điên rồi, với người xa lạ đau lòng cái gì chứ? Hơn nữa người xa lạ này còn để ý tới đau lòng của , căn bản làuổng phí tâm tư mà
      neleta thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 32: Thỉnh cầu khó có thể cự tuyệt

      thận trọng tiến lên, : “Hoắc tổng, làmphiền ngài, tôi đến lấy túi hồ sơ”

      xong, lẳng lặng đứng bên chờ đợi, đưa mắt khắp nơi tìm kiếm túi hồ sơ. Nhưng mặt bàn sạch bóng có, những nơikhác xung quanh cũng có!

      Két, đạt, két, đạt, két, đạt!

      ta chuyện, tiếp tục bật tắt chiếcbật lửa. thanh này làm phòng làm việc càng trở nên yên tĩnh, căng thẳng.

      có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịchcủa mình.

      Mười ngón tay đặt trước bụng, xoắn vặn vàonhau cho thấy khẩn trương của

      tới muộn 15 phút, điều này là tối kị trongcông tác, nhất là hẹn gặp công ty hoặc lãnh đạolà vô cùng thất lễ!”

      ta quay đầu lại, bắt đầu phê bình .

      muộn?

      Điều này làm cho cảm thấy vô cùng uất ức, ràng là đến nơi này 15’trước.

      phục, giải thích: “ ra 15’ trước tôi đến, nhưng tôi thấy rất bận nên quấy rầy ..” cố gắng uyển chuyển chút.

      Hiểu nhìn thấy mình nổi giận, Hoắc DoãnVăn hình như có chút xấu hổ, lặng lẽ hút thuốclá, mùi thuốc lá trong phòng ngày càng nồng đậm.

      “Nếu hôm nay tiện, hôm khác tôi liênlạc với trợ lý Triệu cũng được.” cẩn thận nóixong, chuẩn bị xoay người rời .

      “Đồ của vẫn còn ở trong xe…” Hoắc Doãn Văn dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đứnglên “ cùng tôi xuống xe, tôi đưa cho

      “Được” bước chậm lại, thở phào nhõm!

      trước sau ra khỏi phòng làm việc, khiđi ngang qua nữ thư kí, Hoắc Doãn Văn trở nênrất nghiêm nghị, ngón tay nâng lên chỉ vào thưkí: “ nghe kĩ cho tôi, về sau tôi có trong phòng làm việc, được cho bất kì ai vào.

      Nữ thư kí lập tức đứng lên, sợ sệt trả lời: “Dạ!”

      Sau đó nắm lấy khuỷu tay kéo vào thangmáy.

      Sau đó theo đến bãi đậu xe, nơi nàychủ yếu quản lý xe của cán bộ cấp cao nên dĩnhiên toàn xe hạng sang.

      Ánh sáng lúc trời chiều chiếu vào người bọn họ, dịu dàng, hoa mỹ mà mộng ảo. Lại được hômnay thời tiết tốt, bầu khí càng thêm mấyphần hương vị cổ tích

      nhìn được ánh sáng hoàng hôn chiếuvào, bao quanh là tầng ánh sáng nhàn nhạt, kiềm chế được hít sâu vào luồng khí ngọt ngào ấy!

      Hoắc Doãn Văn ấn tay vào điều khiển từ xa, tiếng “tít” vang lên.

      lẳng lặng đứng bên cạnh xe chờ đợi!

      mở cửa xe, chui vào bên trong lấy ra mộtchiếc túi màu vàng đưa cho .

      “Cảm ơn , Hoắc tổng!” , cầm lấy, kiểmtra lại đồ đạc của mình, chứng chỉ ngữ cấp 8, chứng chỉ thư kí, bản sao chứng minh thư,giấy phê chuẩn thực tập của trường, kể cảchứng chỉ đăng kí tâm lý đều ở bên trong!“Hoắc tổng, vậy tôi trước, quấy rầy nữa!”

      xong, xoay người bước !

      nhìn bóng lưng , thanh lớn, hỏi câu: “Hôm nay tâm trạngcủa tôi tốt, có thể ở cùng tôi lúc được ?”.

      Thanh tràn đầy mệt mỏi, lại biết có phải nghe nhầm mà trong thanh đócòn chứa phần đè nén.

      Giọng điệu như vậy khiến cho khó lòng từchối được.
      neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 33: Giải tỏa tức giận

      "Nếu vui chúng ta ăn cái gì , ăn xong vui vẻ lại ngay!" Nhan Như Y đề nghị,từ đến lớn, mỗi khi gặp chuyện vui hoặc tức giận việc gì, đều giải tỏa bằng việcăn uống, nhưng như thế có nghĩa là ăn như hổ đói.

      Phàm ăn như thế, chỉ là người có tiền mới có khả năng!

      "Ngoài ăn uống ra còn cách nào khác ??" Hoắc Doãn Văn tất nhiên cảm thấy hứng thú đối với viếc ăn uống này.

      "Thế chơi thể thao nhé. Khi cơ thể mệt mỏi, kiệt sức, những chuyện vui đều đượcgiải tỏa ra ngoài rồi.!" Nhan Như Y .

      "Vậy thích môn thể thao nào?"

      "Tôi à? Bóng bàn!"

      " biết chơi bóng bàn sao?" Hoắc Doãn Văn ngạc nhiên nhíu mày, quan sát .

      Nhìn ta tỏ vẻ tin mình, Nhan Như Y phục, ra mình từng có thành tích rực rỡ như thế nào. "Đừng có xem thường tôi như thế chứ, tôi từng đoạt chức vô địch dànhcho thanh thiếu niên quốc gia đó"

      "Giải vô địch ư, tin nổi!"

      "Ha ha ——" cúi đầu cười tiếng."Tôi gạt làm gì, tin hay tùy!"

      "Người biết chơi bóng bàn nhiều lắm. Bình thường có người cùng đánh bóng bàn với sao?"

      "Năm tôi học đệ nhị, thời gian học tập vất vả,cũng có thời gian chơi, hơn nữa, cũng có người chơi cùng. Đến năm Đại học,Đoàn trường có tổ chức chơi môn thể thao này, vì thể tôi cũng có nhiều bạn đồng môn hơn, tuầnnào cũng tham gia." Nhắc tới môn thể thao yêuthích chủa mình, mặt lên nụ cườikhó tả, hung phấn vô cùng!!

      "Vậy bây giờ sao? Còn chơi ?" Ánh mắt của Hắc Doãn Văn ra tia hứng thú.

      "Cũng tệ lắm, có Câu lạc bộ bóng bàn ở vùng ngoại ô,gần nơi tôi ở. Hơn nữa, bạncùng phòng của tôi cũng rất thích chơi, cho nên chúng tôi thường đến đó chơi vào lúc rảnh rỗi.!"

      "Này —— tài nghệ chơi bóng của của tốt như thế, vậy chúng ta đến đó cho tôi mở rộngtầm mắt." Hoắc Doãn Văn đề nghị, đôi mắt đangu ám bỗng sáng lên hứng thú.!

      Trong tháng này, vội tìm việc làm, đúng là chưa có đánh trận nào cả! Nghe ta nhắc tới, chân tay có chút ngứangáy.

      Nhưng cùng chơi bóng bàn ư?

      Như Y nhìn Hoắc Doãn Văn: vô cùng tuấn tú.Toàn thân giống như mang theo từ trường háp dẫn, vô cùng thu hút. Cùng chung với mỹnam như vậy, có thể thoát được hấp dẫn của ta sao?

      cần, muốn trải qua cảm giácphức tạp đó đâu nhé!

      Người như vậy thà cách xa chút tốt hơn!

      " ngại quá, buổi tối tôi còn có việc!"

      mặt Hoắc Doãn Văn vừa mới xuất hiệnmột hăng hái liền biến mất, giọng lộ ra vẻ mất mát: "Vậy hãy xem như tôi đưa về nhànhé!"

      Nhan Như Y đứng yên nhúc nhích, Trong mắt lên vẻ do dự!

      Hoắc Doãn Văn mở cửa bên ghế lái phụ, vớicô: "Lên xe , bây giờ là giờ tan tầm, muốn tìm tuyến xe buýt của mình hơi khó khăn đó!"

      ta ngừng lại rồi : "Tôi cũng muốn đến Câu lạc bộ bóng bàn, tiện đường đưa mộtđoạn!"

      "Thế à? Vậy tôi cũng khách sáo, đến đó tôi trả tiền đổ xăng cho !” Nhan Như Y ngồi vào trong xe, vô cùng sòng phẳng , côcũng muốn nợ nần gì ta cả.
      "À ——" Hoắc Doãn Văn cười cười, đóng cửa lại, khởi động xe: “Tôi cũng cần dẫn đườngđến đó mà, như thế tiết kiệm xăng, tôi phải cảm ơn mới đúng!"

      "Ha ha ——" cười thành tiếng, ta cũnghài hước !

      Chỉ là ——

      Vào thời điểm này, cũng có người chơi bóng bàn sao?
      neleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 34: cách nào che giấu được sựhấp dẫn

      Xuống cầu vượt, phải gần 20' nữa, cuối cùng tới Câu Lạc Bộ Bóng Bàn.

      "Có thể dừng xe ở chỗ phía trước đó" Nhan Như Y chỉ vào cửa sổ của ngôi nhà ba tầng. Đó là Câu Lạc Bộ có vẻ gì là đặc biệt lắm, vừa nhìn chính là nhằm vào túi tiền của lớp nhà giàu mới nổi.

      Chiếc Mercedes vững vàng dừng lại, bọn họ mở cửa xuống xe!

      Nhan Như Y nhìn ta về phía cửa chính.

      "Này,vào giờ này chắc có người chơi đâu!"

      " sao!" ta mặn nhạt trảlời.

      đứng yên tại cửa xe. “Nhưng bóng bàn là phải hai người đánh mới được, mình đánh với ai?"

      "Có thể tôi cũng gặp được người giống tôi, đimột mình đấy?" ta buông lỏng bả vai, lạcquan .

      Nhìn ta dơn mình, đànhlòng : “Thôi, để tôi chơi cùng !”

      Nhan Như Y thấy mình đáng giận, ta cógì đáng thương đâu mà mình phải chơi bóng cùng ta chứ?

      Hoắc Doãn Văn khóe miệng cười, chờ tới!

      " biết chơi bóng bàn à, tôi nghi ngờđấy? Nhan Như Y đến bên cạnh ta nhăn sống mũi, giọng có phần xem thường

      "Làm sao biết tôi biết chơi?" Hoắc Doãn Văn phục, hỏi ngược lại .
      "Ừ những người có tiền giống như thìkhông bao giờ chơi môn thể thao bình dân này.Các thường thích: đánh golf, tennis, bi –a ,… ,

      "Ha ha, lát nữa chúng ta phân thắng bạinhé. Tôi dùng chứng minh suy nghĩcủa là sai lầm!” Hoắc Doãn Văn khiêu chiến.
      "Tốt, chúng ta phân thắng bại ...! Tôi cho tơi bời hoa lá, còn mảnh giáp nào!"Nhan Như Y cười đắc ý.

      So tài với những môn thể thao khác, có thể do dự! Nhưng đối với bóng bàn , hắc hắc, dĩ nhiên là có thực lực đối phó với tuyển thủ Quốc gia, nhưng mà đối phó với nhũng tay chơi nghiệp dư chưa từng thua bao giờ!

      " , đừng vội vui mừng sớm, nếu lát nữa thua rất khó coi đó! ta điphía sau lên tiếng cảnh báo.

      cố ý khi dễ ta ."Thôi , áo, vợt vàbóng đều có mà cón muốn thắng tôi, là mất mặt quá !"

      "A ——" bi chọc cười, tiếng cười rất vui vẻ!

      Tầm mắt của Như Ý khỏi bị tiếng cười dễ nghe ấy hấp dẫn, ngờ ta cười, gương mặt cười đó có lúm đôngtiền sâu! Rất đẹp, vì ta cười nêntrông ta bình dị, gần gũi hơn rất nhiều!

      Tiến vào Câu Lạc Bộ, Hoắc Doãn Văn chỉ vào khu bán đồ thể thao " có muốn chọn chomình bộ ?”

      " cần, tự chọn cho mình , tôi để đồbên trong rồi!" Nhan Như Y chỉ chỉ phương hướng nơi thay đồ "Tôi thay quần áo trước,gặp sau nhé!"

      xong, xoay người vào phòng thay quần áo

      10’sau, Nhan Như Y ra, người mặc quầnáo thể thao màu trắng hồng.

      thay xong quần áo, Hoắc Doãn Văn đangđứng ở phòng thay quần áo phía trước chờ .
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :