1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Cơ Thủy Linh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 150: dù thể chia cắt

      Mọi dèm pha đổ dồn lên người Hoắc Doãn Văn, thậm chí còn dính dáng đến án hình . Hằng Viễn cũng vì thế chịu ảnh hưởng tốt, nên làm các thành viên Hội Đồng Quản Trị vô cùng bất mãn. Đại hội cổ đông lại sắp triển khai, dưới tình huống này, rất khó chiếm lấy Đổng Trưởng.

      Chỉ là, đây phải chuyện khổ sở nhất đối với . Vô luận muốn thành đại , mấy phen lâm nguy đều phải trải qua, từ cố chí kim đều giống nhau, làm gì có chuyện thuận buồm xuôi gió! Điều khổ sở lại chẳng dính dáng gì đến chuyện làm ăn, Nhan Như Y vào thời điểm này, lại ra vẻ hiểu tính cách của người , cách nào tha thứ cho !

      “pằng-------“ Nhan Như Y hung hăng hăng tát mạnh lên mặt Hoắc Doãn Văn!

      Hai mắt của rất phẫn hận, trong lòng tràn ngập thất vọng, thân thể lảo đảo muốn ngã thương tâm của . Nhưng đôi môi của run rấy khẽ lay động, thuyết minh nhịn được khổ sở, sâu tận đáy lòng càng lo lắng nhiều hơn!

      số việc có thể tha thứ, có số việc có biện pháp tha thứ.

      Hơn nữa, tại có thể trợ giúp cái gì?

      Sở Tinh Nhiễm tìm chuyện, vẫn còn quanh quẩn ràng ở bên tai --------

      Nhan, ra tôi luôn biết mối quan hệ giữa và Hoắc Doãn Văn, từ lúc mới bắt đầu biết rồi.... nhưng mà tôi cũng ngại tồn tại của , dù sao đàn ông trong cửa hào môn thường có mấy phòng nhì, tình nhân bên ngoài, tình vốn cũng bình thường. Tôi cũng cảm thấy con người tệ, nếu như phòng ngoài là , tôi cũng có gì hài lòng.... bây giờ chuyện phát triển đến nước này, tin tưởng cũng hiểu, ràng thích hợp làm vợ Hoắc Doãn Văn, dô giúp được ấy chuyện gì, có đúng hay ? Ngược lại, đụa vị của tôi bất đồng với , khi ấy lâm vào thời điểm khốn cùng, tôi có thể trợ giúp, để cho ấy bình an vô .... chỉ là, điều kiện của tôi chính là hãy rời bỏ ấy. Các người thể ở chung chỗ!

      Vốn là, tôi có thể tiếp nhận là tình nhân của ấy, nhưng tại được, thế nhưng muốn làm vợ ấy, uy hiếp địa vị của tôi.... cho nên, tại đặt ở trước mặt chỉ có hai con đường, con đường chính là có thể cự tuyệt tôi, tiếp tục cùng Hoắc Doãn Văn ở chung chỗ, mà tôi dĩ nhiên cũng tiếp tục dây dưa gới , như vậy, ấy nhất định phải ngồi tù. Con đường thứ hai chính là chủ động rời .... hai con đường này, lièn tự chọn !”

      Nhan Như Y đem toàn bộ khổ sở đè ép xuống, còn có thể chọn sao? Vượt qua nhiều khó khăn, đến bước này, đành lòng nào nhìn vào tù? Dĩ nhiên thể!

      Cho nên, nên ra quyết định, nhất định phải chọn con đường thứ hai!

      Chỉ là, lúc này phẫn nộ của cũng rất .” Hoắc Doãn Văn, em hoàn toàn nghĩ tới là loại người như thế!” thế nhưng lặp lặp lại nhiều lần bức bách thiếu nữ vị thành niên bán dâm....” xong, cách nào khống chế nước mắt rơi như mưa.” Lần trước em có thể lừa mình dối người tha thứ cho , nhưng là lần này, em làm sao có thể? Lưu Salsa là con của bạn ba em, em làm sao có thể tiếp tục giả vờ hổ đồ-------“

      Hoắc Doãn Văn bị đánh, tóc tai bay tán loạn, nghiêng mặt, từ từ nhìn về phía .” Em tin an hsao? xác thực có ép họ....”

      có, nhưng phải cấp dưới của có.... mà dù sao cũng là ông chủ, loại chuyện như vậy dám chút quan hệ nào?” chỉ trích. hiểu trong này có rất nhiều chuyện, là cấp dưới của làm, có lẽ biết chuyện. Nhưng, bên trong chuyện này, lại có bao nhiêu là chính bản thân giả bộ hồ đồ?

      Chẳng lẽ dám , có mắt nhắm mắt mở đối với lần này? Chẳng lẽ có đối với chuyện này lại lạnh nhạt phủi trách nhiệm, những trong chuyện này với thân thích, cho nên có nhiệm vụ trông nom những này có tự nguyện hay ?

      Nhan Như Y gạt nước mắt, ra lời tuyệt tình.” Chúng ta chia tay !”

      “em cái gì?’ Hoắc Doãn Văn tin vào tai mình, lớn tiếng hét lên.

      cũng đồng dạng gào to.” Chúng ta chia tay , em muốn cùng loại người hèn hạ sống cùng nhau! Mặt khác, có lẽ phải lập tức ngồi tù, em muốn dính dấp trong đó---“

      Hung ác quyết tâm xong, Nhan Như Y xoay người muốn !

      , Như Y ------“

      Chương 150 (tt):

      nắm lấy tay ." tin lời của em!" tuyệt đối tin là nữ nhân ác tâm, ác khẩu như vậy.

      " có gì thể thành ? gián tiếp hại chết con của bạn ba tôi. Hoắc Doãn Văn, điểm này ba tôi thể nào tha thứ cho , ông ấy càng làm sao có thể đồng ý chúng ta ở chung chỗ? Chúng ta. . . . . . còn cơ hội!"

      Lời của khiến Hoắc Doãn Văn bị đả kích, thừa cơ đẩy tay của ra, liên tục lui về phía sau mấy bước." buông tôi ra , tôi nhận lời cầu hôn của Cao Hải rồi. Tôi muốn. . . . . . Tôi cùng với Cao Hải tương đối thích hợp, người nhà của tôi cũng có thể tiếp nhận ấy, xin lỗi!"

      Sau khi xong, Nhan Như Y chạy ra ngoài!

      biết mình làm như vậy có đúng hay , nhưng biết bây giờ cần người trợ giúp, mà phương cách duy nhất có thể giúp là rời bỏ . cách nào tưởng tượng, bị bắt, hoặc là còn có gì cả trong tay, lúc đó có hình dáng gì!

      "Hoắc Doãn Văn, hận em cũng tốt, hận em cũng tốt, đây chính là số mệnh của chúng ta!"

      Nhan Như Y mờ mịt ngước mắt lên nhìn trời, bất đắc dĩ !

      Cao Hải tới, vỗ vỗ bả vai của ."Em cần gì phải uất ức mình như vậy? Hoắc Doãn Văn người đàn ông, chuyện làm chính ta gánh chịu mới đúng!"

      Nhan Như Y cười khổ, tự nhủ ở trong lòng ——

      Hoắc Doãn Văn mình ấy gánh chịu rất nhiều đau khổ, hơn nữa để vượt qua những năm nay có thể tới bước này thực dễ, làm sao có thể gia tăng gánh nặng cho ?

      hi vọng nhìn thấy thành công!

      ....

      Nhan Như Y hiểu Hoắc Doãn Văn rất thương , cũng biết có dục vọng chiếm giữ rất mạnh, cũng biết rất ghen ghét Cao Hải!

      Nhưng hoàn toàn nghĩ tới, lại làm đủ mọi cách khiến người ta đem Cao Hải song quy.

      Nàng thể mới chia tay mười ngày, lại phài tìm .

      Sở gia quả có thực lực, chỉ đúng là mấy ngày liền đem tất cả vấn đề rối rắm giải quyết xong. Cái chết của Lưu Salsa cũng chỉ cần tùy tiện tìm người gánh tội thay, Hoắc Doãn Văn cùng với các quan cũng có liên lụy gì, có thể mọi người đều bình an!

      Đây chính là xã hội có tiền có quyền! Nhưng là, tâm trạng của rất tốt, may mắn có chuyện gì!

      " muốn gặp tôi? đúng là khiến cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn!" Hoắc Doãn Văn hơi giễu cợt hỏi , trong ánh mắt nhìn đầy hận ý! Nhan Như Y mặc dù cảm giác thoải mái, chỉ là cũng tức giận, bởi vì tất cả đều là tạo nên. thừa nhận."Hoắc Doãn Văn, có thể đừng hãm hại Cao Hải ——"

      "Ha ha ——" cười to hai tiếng, chỉ là tiếng cười kia có ý tứ gì ngoài giễu cợt.” ra là bởi vì ta, mới tới gặp tôi à?” cảm thấy hơi căm tức.

      hít sâu hơi, nhìn .”đúng vậy!”

      nhìn , ra vẻ cùng chuyện này có nửa điểm quan hệ.” Chuyện này tìm lộn người, tôi làm gì có bản lãnh này, đem bạn trai ra ngoài?”

      “Hoắc Doãn Văn, chúng ta làm người quang minh chính đại, ám toán sau lưng. Van cầu , bỏ qua cho Cao Hải , cũng biết ấy vô tội!” Cao Hải chỉ là ông chức nhà nước nho , làm gì có bản lãnh chọc ai?

      Hơn nữa, Cao Hải vô tội, giữa bọn họ căn bản cũng có chuyện gì? Trước đây, chỉ là tuỳ tiện tìm các cớ Cao Hải cầu hôn, cho chết tâm mà thôi. Chuyện này, tại sao có thể liên luỵ Cao Hải!

      Hoắc Doãn Văn thu hồi vẻ mặt bất cần đòi, trầm .” Nếu như muốn tôi bỏ qua cho Cao Hải cũng được, phải là thể được, chỉ là, tôi muốn theo tôi!”

      Nhan Như Y dùng sức lắc đầu.” và Sở tiểu thư kết hôn----“

      có quan hệ, tôi cũng phải muốn làm vợ tôi, chỉ là người tình!” lạnh lùng vô tình, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào mà ra mấy chữ này!

      , em muốn làm người tình!”

      lấy ra vài ba cái chìa khoá cùng chi phiếu trước kia trả lại cho , bày ra bàn.”đây là biệt thự, xe cùng chi phiếu, nếu như muốn Cao Hải có chuyện gì, liền cầm lấy những này !”

      nàng nhìn vô tình, lẳng lặng, hồi lâu cũng có thanh nào phát ra.

      Hoắc Doãn Văn bị ánh mắt của nàng nhìn có chút thoải mái, khẽ khép mắt lại rồi lại mở ra!

      hít sâu hơi,” cứ như vậy muốn vũ nhục em sao? Hoắc Doãn Văn, em trong lòng tữ hỏi, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với . Cho dù, em chủ động chia tay, đó cũng là.... bởi vì giữa chúng ta thích hợp.... có quá nhiều chênh lệch, cách làm của em thế tiếp nhận! phải dùng tới cách làm nhục như thế với em sao?”

      Buổi chuyện khiến Hoắc Doãn Văn sinh ra đau lòng, nhưng vẫn muốn cùng ở chung chỗ.

      Nhan Như Y khẽ quay đầu lát, rồi trừng mắt.”Hoắc Doãn Văn, mặc dù có thể phá hư hôn lễ của tôi lần, tôi cũng có thể tổ chức hôn lễ lần thứ hai, thứ ba.... tôi rất kiên quyết muốn cùng Cao Hải ở chung chỗ, trừ phi có thủ đoạn, thừa kiên nhẫn, hôn lễ của tôi đến cái nào, phá hoại cái đó!”

      xong, Nhan Như Y đứng lên, xoay người rời . đánh cuộc Hoắc Doãn Văn có phải hay có nhân tính, lòng dạ độc ác như vậy muốn đối phó Cao Hải!

      Quả nhiên, thanh hơi khổ sở từ phía sau truyền đến.

      ....

      “em ưa thích Cao Hải như vậy sao?’

      đưa lưng về phía , kiên định ra.” Đúng!”

      “em muốn buông tay ra, để cùng với ta sao?’

      gật đầu cái.”đúng!”

      vòng qua trước người của , sau đó đem bao cao su ném cho , trong đôi mắt chứa buồn thương vô hạn.” Nếu như em muốn cùng ta ở chung chỗ, như vậy để cho ta đeo lên cái này thôi. Nếu như thể là người duy nhất của em trong kiếp này, muốn ta được chạm vào nơi tận cùng của em!”

      nhìn bao cao su trong tay, trăm mối ngổn ngang, mà Hoắc Doãn Văn cũng bất đắc dĩ vô cùng khổ sở!

      Cuối cùng, cất bao cao su vào trong giỏ xách.” Hoắc Doãn Văn, mặc dù chúng ta có ở cùng nhau, cũng xin đừng làm tiếp những chuyện khiến em coi thường!” xong, ra khỏi phòng làm việc của !

      Mặc dù quay đầu lại, nhưng cảm thấy hai ánh mắt lưu luyến, đau thương đuổi sát theo bóng lưng !

      quyết bình tĩnh!

      Vì giờ khắc này, biết bao nhiêu lần chuẩn bị!

      ....

      Hoắc Doãn Văn ngoài khổ sở, còn lại đều hận Nhan Như.” Nhan Như Y, làm sao lại em, bạc tình vô nghĩa như vậy. Cho dù là hại chết Lưu Salsa, cũng là bởi vì tương lai chúng ta! Em tại sao hiểu được---- em chán ghét , để ý tới , tốt, rất tốt!”

      Như vậy cần gì phải lưu luyến, đàn ông gánh được đặt xuống được!

      Cửa phòng làm việc lần nữa bị đẩy ra, Sở Tinh Nhiễm vào, tới bên người Hoắc Doãn Văn. Ngón tay trắng như tuyết ôm lấy cánh tay của , gương mặt dựa sát ở bờ vai .” Doãn Văn, tí nữa chúng ta thử áo cưới có được ?”

      Hoắc Doãn Văn thu hồi đau đớn, liếc nhìn trong ngực.”em cứ thu xếp, toàn lực phối hợp.”

      Nhị thiếu gia của tập đoàn Hằng Viễn cùng thiên kim của tập đoàn Sở thi ở Đài Loan sắp đám cưới, là tin tức các giới chú ý. Đài truyền hình, radio, internet rối rít theo dõi, tường thuật từng bước . Ngày kết hôn được ấn định mười bảy tháng năm, thứ bảy!

      Vừa lúc ấy, kì nghỉ lễ mống tháng năm tới. Tâm tình cực độ tốt, Nhan Như Y quyết định về nhà chuyến. Từ khi năng tệ bạc như vậy với cha, rồi bỏ nhà , cha cũng hay gọi điện thoại. Nhưng cha lớn tuổi, em trai em đều lên thành phố học, còn kiêu ngạo gì nữa mà mặc kệ cha?

      Nghĩ vậy, thừa dịp này, về nhà còn tác hợp với cha và dì Lưu!

      Ngày 1 tháng 5, ngồi máy bay trở về quê, vừa xin nghỉ thêm mấy ngày phép, cho đến ngày mười ba tháng năm mới phải trở về làm.

      Khi về đến nhà, phát cha già rất nhiều, tóc bạc đều lộ ra ngoài. Vào lúc mùa xuân, tóc bạc của cha có nhiều như vậy!

      Nhìn cha già ít, Nhan Như Y tự trách.”cha, xin lỗi, con làm cha lo láng9. Cha, xin cha tha thứ cho con, con về sau nhất định làm chuyện gì trái ý cha!”

      Thầy giáo Nhan vỗ vỗ con , gật đầu cái.”cha đánh con cũng đúng, chỉ là, con phải biết cha cũng là vì muốn tốt cho con!”con bỏ nhà ra trong tức giận, ông liền hối hận vì đánh con đau như vậy!

      Chẳng qua là cha cũng muốn chút thể diện, cho nên trong khoảng thời gian này gọi điện thoại cho , gọi điện thoại về cũng thèm bắt máy!

      “dạ” tựa vào ngực cha, ra sức gật đầu.”cha, con hiểu mà!”

      cha Nhan vỗ lưng con , khuyên nhủ.”nếu như ở bên ngoài đến vui, con hãy về nhà , amc85 dù thị trấn này chút, nhưng những ngày sau này cũng thanh nhàn, nhà bên này cũng có vài đứa thanh niên rất được. Trong trường cũng có vài thầy giáo trẻ, ba nhìn trúng cũng vài ba cậu. Con muốn vào dạy trung học đệ nhị cấp, hay là trường chuyên ngành của huyện cũng rất dễ dàng----“

      Nhan Như Y theo trực giác là lắc đầu, bởi vì tim sớm ở lại thành thị xa xôi.

      Thầy giáo Nhan lần nữa khuyên nhủ.”con , về nhà với cha . Cha cũng già rồi, bên cạnh cũng cần con cái chăm sóc.”

      Nghe như thế, Như Y mới cả kinh. Đúng vậy, cha cần người chăm sóc, ba người bọn họ tung cánh bay xa, cha làm thế nào?

      Nhan Như Y liền vội vàng gật đầu.”dạ, cha, con về nhà, chăm sóc cho cha” trở lại cũng tốt, như vậy là có thể hoàn toàn quên người kia rồi!

      Chương 151: Ngày nghỉ mồng tháng năm

      "Chị à, chị quyết định về nhà sao?" Tiểu Phỉ hỏi qua điện thoại. tại báo chí rầm rộ đưa tin Hoắc Doãn Văn sắp đám cưới, coi như chú ý những chuyện này, cũng có biện pháp biết. rất lo lắng cho chị!

      "Đúng, cha tuổi càng lúc càng lớn, cần người chăm sóc!" Nhan Như Y vừa thu dọn đồ đạc, vừa ."Mấy ngày nữa, em cầm đơn xin từ chức của chị đến trường nộp giúp chị nhé!"

      "Hiểu!" Tiểu Phỉ hồi đáp."Đúng rồi, chị, vậy chị muốn làm công việc gì? Là muốn làm giáo trường trung học đệ nhị cấp, hay là muốn làm công chức nhà nước?"

      "Đến lúc đó hẵn !" ra, hai công việc này đều có hứng thú gì. Mặc dù hai công việc cũng rất ổn định, nhưng hợp với cuộc sống làm lãnh đạo, hay đảm nhiệm chức vụ trồng người. Tất cả sau này hãy thôi."Còn em, mấy ngày nay nghỉ, có cùng bạn học chơi hay ? nhiều chút cũng có chỗ tốt!"

      ", lúc này du lịch chỗ nào cũng đông, người người chen chúc nhau, đặc biệt mệt mỏi. Em tìm được chỗ làm ngoài giờ rất tốt, ngày kiếm được 100 đồng, ngoài ra còn có hoa hồng. Em làm việc ở studio áo cưới, vừa bán hàng!"

      " tồi, vậy em tích lũy điểm bán hàng, kiếm nhiều chút, đến lúc chị trở lại em mời chị ăn cơm!" Nhan Như Y tự tìm niềm vui trong đau khổ, cùng em đùa!

      "Hắc hắc --" vừa nghe mời ăn cơm, Tiểu Phỉ vội vàng cúp điện thoại."Chị, em bận việc, chuyện với chị nữa!"

      "Lí lắc!" Nhan Như Y buông điện thoại xuống.

      Lúc này nghe bên ngoài có giọng của dì Lưu, dì Lưu tới?

      nhanh ra khỏi gian phòng!

      "Dì Lưu mới tới ạ?" Ngồi ở ghế sa lon xem ti vi, giáo Lưu đứng lên, có chút ngượng ngùng."Như Y, con vừa về sao?"

      Thấy dì Lưu ngượng ngùng, Nhan Như Y len lén cười."Dì Lưu, dì cũng cần khẩn trương, cha kể hết cho con nghe rồi, con, Tiểu Quân, Tiểu Phỉ đều rất thích dì! Dì nhanh chóng về nhà chúng con cho sớm !"

      "Con bé này, bậy bạ gì đó --"

      Dì Lưu càng lúng túng! "Dì Lưu, ngày mai hai dì cháu mình dạo phố nhé, bây giờ trời hơi nóng, con cũng có mang theo nhiều quần áo khi về nhà, có gì để mặc!" Nhan Như Y đề nghị, cùng dạo phố, là phương thức rất tốt để thông hiểu nhau!

      "Tốt, đúng lúc dì cũng cần mua mấy bộ!" giáo Lưu lập tức !

      "Vậy tốt, dì Lưu xem ti vi , con nấu cơm, tối hôm nay nhất định dì phải ở lại ăn cơm!" Nhan Như Y chào hỏi!

      ", , dì sao có thể ngồi xem ti vi, để con nấu cơm mình? Hai chúng ta cùng !"

      Nhan Như Y cười cười."Cũng tốt!"

      Lúc này, TV truyền đến bản tin vắn.

      "Con trai thứ hai của tập đoàn Hằng Viễn cùng thiên kim tiểu thư của Sở thị Đài Loan, Sở Tinh Nhiễm tổ chức lễ cưới tại tư gia. Đây là hợp tác làm rúng động thương trường Đài Loan! Bởi vì hai đại tập đoàn ở Á châu rất có ảnh hưởng, cho nên đầu tiên chúc phúc cho hai vị tân nhân tân giai nhân, sau đó là hàng loạt khách mời với thân phận cũng cực kỳ hiển hách. . . . . . . . . . ." Phía sau xuất dọc dài danh sách các khách mời chính trị gia, thương gia. Quả đám cưới tiếng tăm lừng lẫy.

      Ánh mắt của Nhan Như Y thể khống chế nhìn chằm chằm vào TV, ánh mắt càng đắm sâu khi nhìn thấy hình bóng của Hoắc Doãn Văn.

      "Có chút tiền, đám cưới cũng bị chú ý như vậy!" Cha Nhan làu bàu, rồi chuyển kênh!

      Nhan Như Y cũng thu hồi ánh mắt, vào nhà bếp!

      Nhan Như Phỉ vừa luôn tay luôn chân lắp đặt thiết bị ánh sáng chuẩn bị chụp ảnh cưới trong đại sảnh, vừa lanh lợi mồm miệng nhiệt tình giới thiệu các sản phẩm kèm. Đây là studio của nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế giói. Người tới chụp ảnh tuyệt đối giàu cũng quý!

      Có thể tới nơi này làm việc, có rất vui mừng, thứ nhất nơi này đối với nhân viên cho dù là làm việc tạm thời cũng có cầu vô cùng cao, trình độ học vấn trước , chính bề ngoài nhất định phải nhất đẳng. Hắc hắc, có thể được tuyển vào làm, vậy chẳng phải ràng khẳng định là đại mỳ nhân rồi!

      Trong lúc thao thao bất tuyệt với đôi tân nhân, trong đại sảnh truyền đến tiếng kinh hô nho . Nguyên nhân, người vừa vào cửa tại là đối tượng được báo chí nhiệt liệt chào mừng, Hoắc Doãn Văn cùng Sở Tinh Nhiễm. Bọn họ hôm nay tới nơi này là để chụp ảnh cưới. Đồng thời cũng mặc thử áo cưới cùng lễ phục mới từ nước Pháp chuyển về!

      Bởi vì hai người đến vào ngày mồng tháng năm, trong tiệm người ít lại rất bận, nên quản lý hướng Tiểu Phỉ sai khiến.” Tiểu Nhan, em lên đây, phụ khách hàng mặc thử áo cưới!”

      “dạ, đến liền----“

      “Nhan Như Phỉ vội vàng chạy lên lầu, khi thấy khách quý, sửng sốt chút!

      Cái thế giới này lớn lớn, ! nghĩ tới có thế nhưng cùng với bạn trai cũ của chị đụng đầu!

      Mới bắt đầu, Nhan Như Phỉ chuyện gì cùng Hoắc Doãn Văn, mà chỉ tay chân phụ dâu mặc áo cưới, tay kéo kéo khoá, tay phụ đỡ đuôi áo.

      Khi dâu qua bên kia để trang điểm, Tiểu Phỉ mới liếc nhìn người đàn ông được cả thế giới sùng bái, xém chút nữa trở thành rể của .

      Hoắc Doãn Văn khẽ gật đầu với , mở miệng dò hỏi.” Ngày nghỉ chơi?”

      Tiểu Phỉ lắc đầu cái.” nơi nào người cũng nhiều, chen lần cũng mệt! Hoắc tổng.... muốn kết hôn!” Nhan Như Phỉ nhìn người đàn ông này, khỏi cảm thán trong lòng, đây là người đàn ông thể làm người khác tôn trọng, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra tu dưỡng nhiều năm.

      Hơn nữa cũng biết là người đàn ông mà chị nhất, mặc dù ta chuẩn bị kết hôn cùng người khác. Chỉ là thực tế chính là như vậy, có mấy lọ lem được gả cho hoàng tử?

      Cho nên, chuyện ác ý, hoặc là cho người ta sắc mặt tốt.

      Nàng là thế hiểu chị, nên muốn trước mặt người đàn ông chị , làm chị mất thể diện.
      Hoắc Doãn Văn gật đầu cái, vẻ mặt có chút nguyện ý, thấy được vui mùng.

      “chúc mừng , chúng mừng và Sở tiểu thư trăm năm hạnh phúc!”

      Hoắc Doãn Văn nhìn trước mặt. “ chị của em đâu rồi, ngày nghỉ ở nhà hay đâu chơi rồi?’’

      Tiểu Phỉ cười cười.”chị về nhà rồi!”

      “trở về Tứ Xuyên rồi hả?” Hoắc Doãn Văn thoáng căng thẳng.

      “dạ!”

      “là trở về nghỉ lễ hay là trở về nhà luôn?” lúc hỏi, thoáng chút buồn bã.

      Tiểu Phỉ cười cười, sau đó :”mới bắt đầu là muốn trở về thăm cha em, vào dịp mừng năm mới, cha và chị cãi nhau, cha đánh chị rất nhiều, sau đó chị bỏ nhà bỏ . Hai cha con vẫn liên lạc, thừa dịp ngày nghỉ mồng tháng năm, chị trở về. Nhưng sau khi trở về, chị của em quyết định ở nhà chăm sóc cho cha, cho nên công việc bên này cũng xin từ chức rồi, trở lại nữa!”

      Nghe đến đó, Hoắc Doãn Văn tựa như bị nhéo từng cái như ly giấy mỏng bị tay oắn lại. Nhưng sau đó lại nới lỏng, ném ly giấy , đứng lên.”chị của em phải cùng Cao Hai kết hôn sao? Thế nào lại về nhà như vậy?”

      “nha.....” tiểu Phỉ biết mình sai rồi, vội vàng tiếp tục bổ sung.”nha.... là như vậy, chị em về nhà là bàn với cha chuẩn bị bán nhà , sau đó mua nhà ở B thị, rồi đưa cha về chăm sóc.”

      Hoắc Doãn Văn thất vọng gật đầu cái, ra vẻ hiểu .

      lâu Sở Tinh Nhiễm tới, kéo tà áo cưới, xoay vòng, lộ ra hạnh phúc vô cùng với nụ cười rực rỡ.”Doãn Văn, em xinh đẹp ?”

      “xinh đẹp!” gật đầu cái, nhận xét tự đáy long.

      thể phủ nhận, áo cưới này tương đối thích hợp với Sở Tinh Nhiễm, cúp ngực thiết kế khéo léo lộ ra hai bờ vai thon, cái cổ cao dài trắng như tuyết, rất đẹp, giống như nàng công chúa Bạch Tuyết trong chuyện cổ tích. Chỉ là cách nào bước vào sâu nữa trong mắt . Trong mắt, trong tim của tràn ngập hình bóng Nhan Như Y, tưởng tượng khoác lên người chiếc áo cưới kiều diễm.

      ngọt ngài cười, ở trước mặt xoay vòng vòng, vùi đầu vào trong ngực của ----

      Hoắc Doãn Văn nắm chặt đôi tay, dùng sức ném bóng dáng của Nhan Như Y ra khỏi đầu mình, ba lần bốn lượt buông tha người của mình, có cái gì đáng giá để suy nghĩ hay sao? Hơn nữa, quyết định gả cho Cao Hải rồi.

      Thôi, tại chỉ có thể như vậy, cái gì cũng muốn suy nghĩ nữa.


      Nghỉ mấy ngày, Nhan Như Y an bài rất mỹ mãn, cùng dì Lưu dạo phố mua cho mình hai bộ quần áo, cho dì Lưu và cha vài bộ quần áo mới, hai người già tỏ vẻ vui mừng cực kì. Cao Hải muốn tới đây du lịch, là con thổ địa, nên đương nhiên tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch, đưa thăm nhiều thắng cảnh.

      Cao Hải đến chỗ nào cũng xuýt xoa thán phục, liên tiếp khen đẹp, thuận tiện cũng kheo câu, đất sao người vậy, khó trách lại có dáng dấp rất đẹp.

      Sau đó rời Tứ Xuyên, quay trở về B thị.

      cũng bắt đầu công việc, bời vì sắp đến kì thi tốt nghiệp trung học, thầy giáo Nhan lại nóng lòng đốc thúc học sinh học thêm miễn phí, đồng thời cầu con rượu làm giáo tiếng , hướng dẫn bọn làm đề thi ngữ.

      len lén ngừng cùng cha chuyện, làm như vậy tốt, cha muốn kiếm tiền, nhưng làm giáo tiếng còn muốn kiếm thêm học phí, chúng ta tất cả đều phụ đạo miễng phí, giáo tiếng nơi nào kiếm tiền?

      Thầy giáo Nhan căn bản thay đổi!

      Chủ nhật, Nhan Như Y cho học sinh giải đề thi mệt đến ngất ngư. Thứ hai, học sinh cuối cùng cũng lên lớp, cũng thanh nhàn, ở nhà giấc ngủ nướng, liền ngủ đến buổi trưa.

      Buổi trưa nghỉ ngơi, thầy giáo Nhan trở về nhà, thấy bóng dáng con đâu, khỏi trở giọng dạy bảo.”thế nào vẫn chưa chịu dậy? Này con biết mấy giờ rồi ?”

      Nằm ở giường, Nhan Như Y mơ mơ màng màng mở mắt, ngoài cửa sổ trời đấy mây, u có điểm doạ người, giống như trời muốn sập xuống, làm cho người ta càng cảm thấy uể oản. giường dãn gân cốt cái, hàm hồ tả oán :”cha còn sao, ngày hôm trước cho đến ngày hôm qua đem con hành đến mệt chết rồi, tại cổ họng con còn đau vì nhiều đấy. phải đều chỉ vì cha?”

      “được rồi, được rồi, đừng cằn nhằn nữa, cha mua cơm trưa tại căn tin trường cho con nè, con nhanh lên chút rồi ăn cho nóng.” Cha Nhan bưng thức ăn cho con .”ăn xong rồi, con đừng làm ổ trong nhà nữa, ra ngoài dạo !”

      Nhan Như Y chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.”cha, trời muốn mưa, con ra ngoài đâu.”
      Last edited by a moderator: 23/10/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 152 Ngày mười hai tháng năm

      Thầy giáo Nhan ra ngoài liếc mắt nhìn, đúng là trời đất u u.

      Nhan Như Y cầm thìa lên, bắt đầu ăn cho xong món canh thịt vị ớt do căn tin trường trung học đệ nhị cấp nấu, mùi vị quen thuộc gợi lên nàng rất nhiều kỷ niệm thời còn học."Nôn ——"

      Mới ăn được vài hớp, chợt ném muỗng xuống bàn, che miệng chạy nhanh vào phòng vệ sinh!

      "Nôn. . . . . . Nôn. . . . . . Nôn. . . . . ."

      Liên tiếp vài thanh nôn mửa trong phòng vệ sinh vang lên!

      Nhan Như Y tay đỡ vách tường, tay vuốt ngực ngừng nôn, đem tất cả thức ăn trong dạ dày nôn đến mật xanh mật vàng. thở dốc, kiệt sức cử động người.

      "Như Y, con làm sao vậy? Như Y?" Cha Nhan gõ cửa!

      Nhan Như Y vội vàng lấy nước tẩy sạch vết bẩn mặt, mở cửa phòng vệ sinh. Hướng cha cười cười, để cho người khác xem ra có chuyện gì."Cha, con sao, chắc mấy ngày trước ở bên ngoài có thể ăn phải thức ăn sạch rồi!"

      "À? Vậy phải đến bệnh viện kiểm tra chút đấy!" Cha Nhan rất lo lắng .

      "Con nhớ rồi cha, chiều rảnh rỗi, con !" Nhan Như Y thuận miệng lên tiếng, sau đó ngồi vào trong ghế!

      Nhìn thức ăn bàn có chút khẩu vị.

      Thầy giáo Nhan buổi chiều còn có lớp, buổi trưa nhất định phải ngủ giấc."Vậy con cố gắng ăn hết bữa , rồi đem dọn dẹp. Cha ngủ!"

      Nhan Như Y gật đầu cái."Con biết rồi cha!"

      Hài lòng, cha Nhan trở vào phòng, có cha giám thị, Nhan Như Y buông lỏng rất nhiều!

      Tay của cũng tự giác đặt lên bụng, mặt cũng xuất vẻ dịu dàng trước nay chưa có, nơi này có tiểu sinh mệnh được tháng rồi. từng cảm giác vô dụng, cũng từng bàng hoàng, thậm chí còn từng có ý niệm níu giữ lại.

      thậm chí vào phòng giải phẫu, nhưng cuối cùng vẫn nỡ bỏ.

      Dù sao, đây là tiểu sinh mệnh, làm sao có thể bóp chết tiểu sinh mệnh quý giá này? Đây là đứa bé của cùng !

      Cho nên dù đúng dù sai, quyết định lưu lại đứa bé này! Vô luận tương lai phải đối mặt khó khăn như thế nào, đều cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, tin tưởng mình có năng lực mang theo đứa bé này, sống tốt ngay trong xã hội này!

      Nhìn thức ăn cha mang về, nghĩ đến bảo bảo trong bụng, Nhan Như Y dù tại đói bụng cỡ nào, vẫn phải cầm cái muỗng lên tiếp tục ăn.

      Sau đó vừa ăn, vừa yên lặng thầm với bảo bảo trong bụng. ‘Bảo bối, ngàn vạn lần được gây chuyện, phải ngoan ngoan ăn cơm, như vậy mới có thể khỏe mạnh, khang kiện . . . . . . Giống như cha, con rất đẹp trai! ’

      Có đứa bé, quả nhiên người mẹ có thêm động lực cùng dũng khí. Vì đứa bé, nhất định phải sống tích cực, cố gắng kiếm tiền, cố gắng hướng lên, chủ yếu hơn chính bản thân cũng nỗ lực vui vẻ!

      Bỏ qua bên chút chuyện vui này, Nhan Như Y nhìn ngắm điện thoại, tưởng tượng dáng vẻ nhảy dựng của Hoắc Doãn Văn khi nhận được tin nhắn mình sắp làm cha. Tưởng tượng thấy vẻ mặt của khi đọc tin nhắn, tự chủ nở nụ cười!

      lại sờ sờ bụng, tâm với đứa bé bên trong: "Bảo bảo, ra cha con cũng rất kém cõi, có đúng hay ? Tinh thông nhiều ngôn ngữ như vậy, duy chỉ có Trung văn tốt! Có phải quê hương , có muốn cùng mẹ khi dễ ông ấy ?"

      biết có phải bảo bảo trong bụng nghe hiểu lời của hay ..., cảm thấy trong bụng giống như có chú cá tựa như nhàng di động, cũng có khả năng là ảo giác.

      Chỉ là, điều này cũng đủ khiến cảm động rồi.

      Lưu lại bảo bảo, là quyết đinh đúng rồi!

      lúc ấy, lịch vạn niên trong phòng vang lên thanh báo giờ."Bây giờ là ngày mười hai tháng năm năm 2008, 13 giờ đúng!"

      Nằm giường, Nhan Như Y tự chủ lại buồn ngủ , ừ, có công việc, rất thanh nhàn, muốn ngủ nằm ngủ. Ừ, bụng còn chưa nhìn , còn có thể nán lại ở nhà vài ngày, đợi đến lúc bụng lớn chút, có thể đến Thành Đô, suy tính tìm công việc mới ——

      Nghĩ nghĩ lại, liền ngủ mất!

      ************************* ************************

      Ngày mười hai tháng năm, thứ hai!

      Nhìn thời gian điện thoại di động, chân mày Hoắc Doãn Văn khỏi nhíu lại, còn năm ngày nữa, và Sở Tinh Nhiễm chính thức trở thành vợ chồng?

      Nhưng tại đầy trong đầu đều là Nhan Như Y, như nhăn mày, nở nụ cười trước mắt của !

      Sao tự nhiên lại nghĩ đến ? Tim của càng ngày càng phiền, sau lại chuyển thành kinh hoảng, giống như có tình tốt xảy ra!

      Mí mắt phải của lại bắt đầu nhảy dựng lên, nhảy đến đau nhức!

      Mắt trái nhảy tài mắt phải nhảy tai!

      Hoắc Doãn Văn theo bản năng dụi dụi con mắt, trong lòng là rối nùi. tại sao cảm thấy khủng hoảng, rốt cuộc là nơi nào, người nào muốn xảy ra chuyện gì? Trong đầu của tất cả đều là Nhan Như Y!

      " cầu Trợ lý Triệu phụ tá vào gặp tôi ——" Hoắc Doãn Văn cầm điện thoại lên, ra lệnh cho thư ký!

      "Dạ ——"

      lâu, Trợ lý Triệu vào."Hoắc tổng, tìm tôi?"

      Hoắc Doãn Văn chạy tới, kéo tay về phía bộ salon." Triệu, gọi cho Phụ tá Nhan cuộc điện thoại, hỏi thăm tình hình của ấy giúp tôi!"

      Trợ lý Triệu như thế nào lại hiểu tâm tư của Hoắc tổng, ràng rất quan tâm lại muốn mất mặt. Nghĩ tới Hoắc tổng cùng với Nhan Như Y, Trợ lý Triệu trong lòng cũng rất khó chịu, ràng hai người nhau như vậy, đối phương cũng được đối phương đáp lại, tại sao muốn ở chung chỗ cứ khó khăn như vậy?

      Còn có mấy ngày nữa Hoắc tổng phải kết hôn, cứ như vậy kết hôn, vậy là cả đời tiếc nuối. Đặc biệt ràng giữa bọn họ nhiều ân ái, nhiều kỷ niệm như vậy. Trợ lý Triệu, nhịn được mở miệng ."Hoắc tổng, muốn cùng Sở tiểu thư kết hôn sao? Tôi biết những lời này thân là trợ lý như tôi đây có tư cách hỏi, nhưng là, tôi cũng muốn hỏi!"

      Hoắc Doãn Văn gật đầu cái, hiểu Trợ lý Triệu lo lắng cái gì, vỗ vỗ vai trợ lý Triệu." trước giúp tôi hỏi ấy chút, tôi muốn biết ấy tại như thế nào!"

      Trợ lý Triệu cầm điện thoại, nhìn ."Hoắc tổng, tôi hi vọng có thể cùng phụ tá Nhan hạnh phúc đến đầu bạc!" Bởi vì phụ tá Nhan quan tâm Hoắc tổng, mà cũng lòng quan tâm mến phụ tá Nhan!

      xong, nhìn thời gian điện thoại, tự chủ đọc lớn."Hai giờ 3 phút chiều!" Theo đó, điện thoại cũng vừa thông!

      trong giấc mộng, Nhan Như Y nghe được tiếng điện thoại, vội vàng thức tỉnh, mò tìm điện thoại, khi thấy phía xuất số điện thoại, nhất thời hoang mang, rồi lập tức tỉnh táo lại. trở mình ngồi dậy, tiếp điện thoại."Dạ, Triệu ——"

      "Phụ tá Nhan, nghe em trở về Tứ Xuyên rồi hả?" Trợ lý Triệu vừa , vừa nhìn Hoắc Doãn Văn!

      Nhan Như Y giống như đứng trước mặt Triệu, gật đầu cái, ."Đúng vậy, em ở nhà!"

      "Gần đây như thế nào?"

      "Tốt vô cùng, nhưng mà rất mệt mỏi. Cha em bây giờ làm chủ nhiệm lớp mười hai, chuẩn bị thi đại học! Mấy ngày nay ở nhà cho học sinh học thêm đấy!" Nhan Như Y chủ động kể lể!

      "Nha. . . . . . Ha ha, tổ chức cho học sinh học thêm tốt vô cùng, nhất định kiếm ít tiền!" Những lời này là Trợ lý Triệu tự do phát huy.

      "Nơi nào mà kiếm tiềm, đều là nghĩa vụ, thu lấy phân tiền của học sinh!" tới chỗ này, Nhan Như Y vì cha cảm thấy kiêu ngạo, thầy giáo giống cha cả nước dưới sợ rằng đều tìm ra tới mấy người đấy!

      "Ha ha, là người tốt, tại Trung Quốc liền thiếu nhiều thầy giáo tốt như vậy!"

      "Ha ha ——" Như Y cười cười gì. biết, điện thoại này nhất định là Hoắc Doãn Văn nhờ Trợ lý Triệu hỏi thăm, chừng đứng bên cạnh để nghe! Sắc trời ngoài cửa sổ càng lúc càng u ám, mà lúc này đây Nhan Như Y chợt muốn ăn vặt thứ gì đó. Mới vừa rồi ở trong mộng, mơ đến ăn gì đó, sau khi tỉnh lại liền ngừng nuốt nước miếng!

      Mắt thấy trời mưa, tại ra ngoài mua chắc còn kịp nữa!

      Phụ nữ có thai chỉ sợ rất kỳ quái, muốn ăn cái gì liền nhất định phải ăn được, nếu liền chịu được!

      " Triệu, em bây giờ có chút việc phải làm, nếu như có chuyện gọi điện cho em nhé ——"

      "Nhất định!"

      "Vậy tốt, gặp lại!" Cùng Trợ lý Triệu phụ tá lời tạm biệt, cúp điện thoại, sau đó liền vội vàng mặc quần áo vào, chuẩn bị ra cửa ——

      Mà lúc này đây vách tường, đồng hồ thạch điểm 2g.

      *********************************************

      " ấy tại vẫn ổn chứ?" Hoắc Doãn Văn hỏi cách gấp gáp, muốn xác định nỗi sợ hại thình lình xảy ra cùng với ấy có quan hệ!

      "Tốt vô cùng, nghe cách , ấy ở nhà, hơn nữa tâm tình của phụ tá Nhan giống như tồi!" Trợ lý Triệu thành trả lời.

      "Tôi hiểu rồi, có thể ra ngoài!" Hoắc Doãn Văn nét mặt chợt chuyển thành bình tĩnh. Biết rất tốt, cũng nên thở phào nhõm, nhưng ở bên trong lòng của vẫn có chút thoải mái!

      ra kết hôn, đối với sao cả, ra chút cũng vì mất mà khổ sở!

      Như vậy những chuyện xảy ra giữa bọn họ tính là quan hệ gì?

      trong lòng Nhan Như Y được coi là người gì?

      ngồi thừ ghế sofa, trong ánh mắt lộ ra khổ sở và tức giận, tự chất vấn , Hoắc Doãn Văn rốt cuộc bị coi là cái gì?

      Ngay sau đó, chạy về bàn làm việc, ngồi vào ghế dựa, kéo con chuột mở ra biểu tượng cá !

      "Online sao?" gõ gõ mấy chữ!

      muốn ra cửa, Nhan Như Y nghe được thanh truyền tới từ máy vi tính, lại lộn trở lại vào trong phòng, nhìn tin tức vừa đến."Uncle, vừa online à?"

      "Ừ, rất vui mừng gặp lại , có chút chuyện muốn hỏi?" Lúc này Hoắc Doãn Văn giương gương mặt tức giận, đôi môi mím chặc, ánh mắt trở nên rất sắc bén! Hôm nay, nhất định phải hỏi cho !

      "Chuyện gì à?" Nhan Như Y liếc nhìn thời gian hiển thị dưới góc phải máy vi tính trước mặt, là 14g15!

      Mà lúc này, căn bản biết, sắp gặp đại nạn ——

      ——— —————— ————
      Last edited by a moderator: 29/10/15
      AnAn thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 153 14 giờ 28 phút

      "Trong lòng còn có ta sao? Tôi vị tổng giám đốc trẻ tuổi kia?" Hoắc Doãn Văn gửi câu hỏi!

      Nhan Như Y đọc xong dòng chữ ấy, tâm cũng đột nhiên đau xót, giống như bị mũi dao nhọn khoét sâu đau đớn. mặt ra nụ cười bi thương thể làm gì thay thế."Còn có hay , ích lợi gì chứ? Hai chúng tôi nhất định thể chung với nhau!"

      Hoắc Doãn Văn thấy thái độ của , trong lòng chợt tràn ngập là oán, cũng là hận, càng thêm đau."Tại sao được? Tại sao thể ở chung chỗ?" Chẳng lẽ ta đối với còn chưa đủ tâm sao? Chẳng lẽ cho dù sau khi ta làm tất cả, vẫn thể cho đầy đủ lòng tin sao?

      ". . . . . ." Nhan Như Y bất lực gõ mạnh phím cách, gửi cho dòng trả lời toàn là dấu chấm!

      "Đây là ý gì? Việc ta làm, khiến tức giận đến lời nào để sao?" Nóng lòng muốn có được câu trả lời thành từ , Hoắc Doãn Văn, tại càng thêm tức giận. Cho nên cùng với câu hỏi, mang theo chút lửa giận!

      Chỉ là, trong lòng Nhan Như Y, Uncle vẫn luôn là người đàn ông dịu dàng, rất dung túng , đối với rất tốt, cho nên thời điểm nhìn dòng chữ, căn bản cảm thấy thúc thúc vui vì chuyện của .

      rất nghiêm túc trả lời." có, ấy đối với tôi rất tốt!"

      "Nếu đối với rất tốt? Tại sao, còn phải chia tay cùng ta? Chẳng lẽ . . . . . . Thương ta sao?" Mấy chữ này Hoắc Doãn Văn gõ đặc biệt nặng nề. Vào lúc nhấn phím enter gửi , tâm tình của cũng cực kỳ khẩn trương!

      Nhan Như Y đọc bốn chữ ‘ thương ta ’, dùng sức lắc đầu.", phải như thế. . . . . ." tự nhủ, đồng thời cũng gửi trả lời."Tôi rất thương ấy ——"

      "Nếu thương ta, tại sao muốn rời ? Tại sao phải chịu cố gắng vì tương lai hai người? cũng biết, dễ dàng buông tha, rời , đối với người đàn ông mà thương là đả kích khủng khiếp đến bực nào, có nghĩ tới hay , ta đau lòng, rơi lệ, cũng mất lòng tin đối với tất cả mọi chuyện?"

      Chỉ là bởi vì tất cả đều sao, mới tiếp nhận cuộc hôn nhân này, đón người phụ nữ mà mình thương vào cuộc đời của mình!

      Bởi vì, buông tha, khiến cho cảm thấy tất cả đều còn ý nghĩa gì!

      Đọc được những lời như tâm này, Nhan Như Y cảm giác lòng của mình kể cả tim cũng bị người đối diện làm cho bàng hoàng, bởi vì chợt nghĩ tới bộ dạng cau mày, khổ sở lại lo âu của . Ngón tay trắng như tuyết ở bàn phím chợt run rẩy, lâu sau mới tìm được vị trí chữ cái, gõ mấy dòng."Nhưng, tình của tôi có thể cho ấy được cái gì đây? Thời điểm ấy cần trợ giúp, tôi có biện pháp nào, trừ khóc, trừ khóc, tôi cái gì cũng thể làm!"

      Cặp mắt của Nhan Như Y rất nhanh liền bị nước mắt làm cho mơ hồ, thể đọc được chữ viết màn hình, chỉ biết là ngừng gõ chữ, bộc lộ lời muốn ."Uncle, hai người nhau phải là nếu người kia gặp chuyện buồn phiền, người còn lại phải vươn tay ra trợ giúp, nâng đỡ lẫn nhau! Tận lực cố gắng trợ giúp người thương giải quyết vấn đề sao? Nhưng khi ấy gặp nạn, năng lực của tôi có hạn, nên tôi lúc nào cũng luống cuống muốn tháo gỡ, vội cũng phải vội vã! Mà tiểu thư kia lại rất bất đồng, ấy có đầy đủ thực lực trợ giúp ấy. . . . . . Khi ấy tới trước mặt tôi, tôi mới biết mình bé như vậy, cũng mới biết tình của mình giá rẻ cỡ nào. . . . . ."

      Hoắc Doãn Văn đọc mấy dòng này, nắm bắt được tin tức quan trọng." là người đàn bà kia tìm ?"

      "Đúng vậy, ấy . . . . . . Chỉ cần tôi rời khỏi , ấy có thể trợ giúp ấy vượt qua cửa ải khó khăn này! Uncle, tôi hiểu lúc tình huống này xảy ra, có người nào có thể trợ giúp ấy ——" Lòng của Nhan Như Y càng trở nên sầu não, khi đó người muốn đẩy ấy vào tình cảnh khốn cùng nhất, là người của Hoắc gia, thậm chí là Hoắc Doãn Vũ, cha của ấy. Người thân của mình cũng thể trợ giúp ấy, làm sao có thể người khác?

      "Sở tiểu thư cũng là người đối xử tốt với ấy, ấy Hoắc Doãn Văn, so với tôi sợ là ít hơn chút nào, hơn nữa có thể giúp được ấy, thể , Sở tiểu thư thích hợp với ấy hơn! Mà tôi, chỉ thích hợp xa xa nhìn ấy, biết ấy rất tốt, rất tốt, tôi liền rất vui vẻ rồi. . . . . ."

      Gõ xong những lời này, lệ rơi đầy mặt Nhan Như Y!

      Vừa nghĩ tới cuộc sống sau này, chỉ có thể mượn báo chí mới có thể biết có tốt hay ? Ở trong TV nhìn chút xíu, lòng của tựa như xé rách, đau đớn!

      cũng thể làm bạn bên người rồi !

      "Vậy còn ? vẫn thích ta như vậy, về sau có nghĩ tới làm thế nào hay ?" Tâm trạng của Hoắc Doãn Văn cuối cùng tốt hơn nhiều. Chỉ là, còn muốn biết an bài cuộc sống sau này thế nào——

      **************************************************

      Nhan Như Y lau sạch nước mắt trong đôi mắt, ép buộc mình nở nụ cười, tự động viên chính mình, phải với mình, con đường của tương lai đối với phải khổ sở, mà là hạnh phúc, tạo dựng tương lai tốt đẹp để đứa bé lớn lên cách hạnh phúc! "Tôi nha, tôi nghĩ tôi cũng có thể được làm chút gì đó, tôi muốn mở lớp dạy ngoại ngữ cho học sinh cấp 2 - 3. . . . . ."

      Dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi tại S, đây cũng bảo chứng mà cố gắng đạt lấy, giúp khai sáng của mình nghề nghiệp mới!

      "Đây là nghiệp, còn cuộc sống riêng tư kìa? Kế tiếp muốn tìm người đàn ông như thế nào? Người kia, gọi Cao Hải , phải vẫn thích sao, muốn bắt đầu lại cuộc sống với ta sao?"

      " !" Nhan Như Y lập tức trả lời .

      "Tại sao? Như vậy tịch mịch sao?" bên kia máy vi tính, Hoắc Doãn Văn bật cười, hoàn hảo !

      " tịch mịch, bởi vì người khác theo tôi!" Nhan Như Y lại sờ sờ bụng của mình!

      Vốn vui vẻ Hoắc Doãn Văn lập tức cảm thấy khẩn trương."Người nào? Người nào cùng với ?"

      Nhan Như Y lại cười, nét rạng ngời chói lọi chỉ thuộc về người làm mẹ mặt ."Uncle, bí mật, tôi mang thai, tương lai đứa bé theo tôi, tôi phải mình, có sinh mạng cùng huyết thống với ấy kéo dài cuộc sống cùng với tôi, tựa như ấy vẫn luôn bên cạnh tôi!"

      Cái gì?

      mang thai?

      Hoắc Doãn Văn khiếp sợ, mang thai, thế nhưng mang thai? Mà thế nhưng chuẩn bị mang theo đứa bé của uất ức sống mình?

      Nhan Như Y liếc nhìn thời gian dưới góc máy vi tính, là 14g25phút rồi."Uncle, tôi ra ngoài chuyến, hẹn gặp lại nhé!"

      Lúc này, điện thoại của Nhan Như Y vang lên, khi thấy dãy số lên màn hình, tim của lần nữa kịch liệt thắt lại.

      bối rối, nhận hay nhận, mà thái độ người bên kia đặc biệt kiên quyết, điện thoại mực réo vang.

      Nhớ nhung mãnh liệt giống như cơn sóng biển, càng đập càng cao, cuối cùng vẫn lựa chọn nhận cuộc điện thoại. Chợt cảm giác, có lẽ đây là lần cuối cùng có cơ hội nghe được thanh của ?

      biết loại cảm giác này từ đâu tới, có lẽ cũng là bởi vì sắp phải kết hôn rồi? trở thành chồng của người khác!

      Nhấn ’yes’, đưa điện thoại lên tai, hoàn toàn nghĩ tới nghe được là ——

      "Nhan Như Y, thế nhưng muốn trộm đứa bé của tôi, thế nhưng có ý định cho tôi biết, tôi sắp được làm cha!"

      Lỗ tai Nhan Như Y lùng bùng, tin được điều vừa nghe. cầm lấy điện thoại, nhìn lại số điện thoại!

      Là Hoắc Doãn Văn đó?

      Nhưng ấy làm sao biết mang thai?

      , ấy biết!

      Phản ứng đầu tiên của Nhan Như Y chính là căn bản biết mang thai, nhất định là ấy nghe người khác hươu vượn, hoặc là muốn dằn mặt trước!

      Cho nên, lập tức chối bỏ, .", tôi có!"

      Hoắc Doãn Văn muốn thông qua tín hiệu vô tuyến, phát bắt được này, đánh mạnh vào mông ."Nhưng tôi nghe là có!"

      "Nhất định là người kia bậy bạ, lừa gạt !" Nhan Như Y vội vàng !

      Lúc này, lại vẫn nghĩ tới lừa gạt , Hoắc Doãn Văn nhịn được cảm giác chua chát dâng lên làm nghẹt cứng mũi ."Nhưng, chuyện này đúng là tôi mới vừa nghe đấy!"

      ". . . . . ." Nhan Như Y ngây ngốc nhìn máy vi tính, trợn to hai mắt, nửa ngày mới tìm được thanh của mình." là ——"

      Hoắc Doãn Văn vào giờ khắc công bố đáp án."Rất vui mừng, sai, tôi chính là ‘Uncle’!"

      "Cái gì?" Nhan Như Y dám tin.

      "Như Y, em hãy nghe , là ai cũng quan trọng. Quan trọng là, em, thể để em và đứa bé rời bỏ như vậy. Như Y, chuyện công việc có cách để xử lý, em nên tự mình gánh chịu. Nếu như mà Hoắc Doãn Văn có năng lực giải quyết tất cả, vậy cho dù cuối cùng trở thành nghèo rớt mồng tơi, hoặc trở thành tù nhân, đó cũng là đáng phải chịu. Mà , cảm thấy tự còn có đủ năng lực xử lý tất cả. Như Y, em hãy nghe , kết hôn cùng Sở Tinh Nhiễm. Em ở nhà chờ, đón em!"

      "Doãn Văn ——" Nhan Như Y sớm lệ chảy đầy mặt!"Tốt, em chờ , em và con chờ . . . . . ."

      Lúc này, đồng hồ thạch vách tường chỉ 14 điểm 28 phút. . . . . . .

      điện thoại, Nhan Như Y cảm thấy hồi chấn động lay động, chân đèn đỉnh đầu cũng lay động bình thường, sách từ giá sách tự nhiên rơi xuống, bốn phía vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt bình thường.

      Thân thể lắc lư đứng vững, máy tính đặt vững vàng mặt bàn rớt mạnh xuống mặt đất.

      Tín hiệu điện thoại cũng biến thành chập chờn, lời của Hoắc Doãn Văn đứt quãng. . . . . .

      Nhan Như Y hoảng sợ nhìn bốn phía, vài phút sau lập tức hiểu."Động đất, động đất. . . . . ."

      Đầu bên kia điện thoại, Hoắc Doãn Văn nghe tín hiệu đứt quãng, lập tức cảm thấy có vấn đề."Như Y, Như Y, chỗ của em thế nào?"

      "Doãn Văn, Doãn Văn ——"

      Hai người bọn họ cũng nghe đối phương gì, tuy nhiên cùng hướng về phía điện thoại kêu to ——

      Nhan Như Y khẩn trương muốn trốn, nhưng tất cả quá nhanh, căn bản còn kịp nữa, cảm thấy thân thể mình giống như nghiêng về phía trước, tốc độ tương đối mau, chỉ cố nắm chặt bàn đọc sách, mới bay ra khỏi cửa sổ!

      Rất nhiều đồ đạc bắt đầu nện xuống xunh quanh , trước mắt của mảnh mờ mờ, cái gì cũng nhìn . . . . . .

      . . . . . .

      Bên kia, Hoắc Doãn Văn, ngừng lặp lặp lại gọi vào điện thoại của Nhan Như Y, nhưng vô luận gọi như thế nào đều gọi được ——

      ____________________________________________
      Last edited by a moderator: 29/10/15
      AnAn thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 154 Thảm trạng nhịn được nước mắt

      "Chuyện gì xảy ra? Điện thoại gọi như thế nào cũng thông?"

      Hoắc Doãn Văn tìm Trợ lý Triệu tới để gọi đến trường của Thầy giáo Nhan cùng chính quyền địa phương, nhưng vô luận gọi cho ai, đều gọi được!

      "Làm sao mà tất cả tín hiệu đều bị cắt đứt? Cái gì điện thoại cũng gọi được?" Cái cảm giác tốt càng ngày càng đậm, Hoắc Doãn Văn hoảng hốt! Tâm trạng như lửa đốt.

      Để điện thoại xuống, trợ lý Triệu, ngừng an ủi."Hoắc tổng, có chuyện gì, có lẽ là nơi bọn họ ở bị đứt đường truyền? lát nữa, tôi gọi lại!"

      Hoắc Doãn Văn ở trong phòng làm việc, bước chân qua lại ngừng, tâm phiền ý loạn lắc đầu. , , nhất định có việc gì đâu!

      10 phút sau, tất cả Đài Truyền Hình, radio, Internet dưới cả nước ùn ùn kéo đến đưa tin, truyền hình ảnh động đất ở Tứ Xuyên ——

      Giờ Bắc Kinh, ngày 12 tháng 5 năm 2008, 14 điểm 28 phút lẻ 4 giây, vùng Tứ Xuyên, Vấn Xuyên xảy ra động đất cấp chín. Từng cơn địa chấn rung chuyển mạnh đột nhiên đánh úp, cả vùng đất run rẩy, núi non bị xô lệch vị trí, cảnh hoàng tàn khắp nơi, sinh ly tử biệt. . . . . .

      Cơ hồ động đất trong nháy mắt, cả Vấn Xuyên cùng với mấy huyện thành gần đó biến mất, thương vong cách nào đoán chừng!

      Thảm trạng vì động đất thảm thiết đến khiến lòng người kinh sợ, đành lòng nhìn tới!

      ti vi ngừng lặp lặp lại cảnh tượng động đất diễn ra hai mươi mấy giây, từng ngôi nhà đổ sập xuống, nhiều người lần lượt bị chôn vùi vào sâu trong lòng đất!

      bất lực nhìn cách hoang mang vào đống gạch đá đổ nát trước mặt mình. Ép buộc cho tầm mắt mình trở lại ràng hơn, bị nước mắt làm mơ hồ!"Như Y, Như Y của , tới đón em. đến, mặc dù em trốn đâu, nhất định có thể tìm em!"

      Giờ khắc này Hoắc Doãn Văn cái gì cũng cần, công ty gì, cổ phần cái gì, thậm chí hôn nhân cái gì, tất cả tất cả cũng cần, muốn gặp Nhan Như Y, nhất định phải tìm cho ra , mặc dù bây giờ gặp nạn, cũng muốn kéo ra ngoài! thể chịu được, và đứa bé bị đè nặng đâu đó phía sâu dưới đất!

      nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, giao phó Trợ lý Triệu." đặt vé máy bay chuyến sớm nhất Thành Đô, nhanh lên!"

      Hoắc Doãn Văn vuốt mặt cái, lau sạch nước mắt, tiến đến cầm điện thoại, bằng vào trí nhớ, hỏi thăm chút tin tức từ trường chuyên cấp 3 tại địa phương! hỏi thăm tình hình trường trung học nơi cha Nhan giảng dạy."Xin hỏi ông có nhìn thấy Thầy giáo Nhan ? Ông ấy có bị thương , vẫn khỏe chứ!"

      "Thầy giáo Nhan à? Ông ấy còn sống, ông ấy còn sống, tại ông ấy giúp cứu hộ học sinh cùng thầy giáo!" Bên kia có người trả lời vội vàng.

      Hoắc Doãn Văn cảm thán, Thầy giáo Nhan còn sống, Như Y biết nhất định rất vui vẻ!

      Trợ lý Triệu hiểu quá tâm tư của Hoắc tổng, cho nên đưa ra bất cứ lời khuyên nào, vội vàng gọi điện thoại đặt vé máy bay Thành Đô!

      Buổi tối hôm đó, bọn họ tới Thành Đô, rồi ngừng lại mà ô tô về phía quê nhà Như Y!

      Nhưng càng đến gần khu dư chấn, đường càng khó , mặt đường hoàn toàn sụp xuống, có nơi cao cao giống như ngọn núi , có nơi bị nứt sâu thành hố to mười mấy thước. Đừng xe có cách nào tiếp, ngay cả bộ, cũng tương đối khó khăn!

      Xuống xe Hoắc Doãn Văn kiên trì muốn bộ về phía trước!

      Trợ lý Triệu vội vàng ngăn lại."Hoắc tổng, vạn vạn thể, đừng lại ở nơi này có nguy hiểm tính mạng hay , dù bình an, muốn tới khi nào mới có thể tới nhà của phụ tá Nhan?"

      Cặp mắt đỏ bừng của Hoắc Doãn Văn nhìn về cảnh tượng bừa bãi, hỗn độn trải rộng phía trước, kiên quyết: "Dù có phải bò, tôi cũng bò đến trước mặt ấy. Tôi thể đợi thêm nữa, ấy và đứa bé nhất định rất sợ, chờ tôi!"

      Hoắc Doãn Văn ngồi máy bay chuyên dụng của quân đội, ba giờ sáng ngày hôm sau vào đến huyện Nam Sơn. Lúc này cả thành thị đều chìm trong bóng tối, đèn pin trong tay chiếu lập lòe từng vùng đất trước mắt , khoác ba lô chứa đủ đồ dụng dự trữ cần thiết tiến về phía trước. Trời mưa rơi lác đác, khiến con đường vốn

      Rất khó về phía trước, càng trở nên nửa bước khó .

      Thảm cảnh TV nhìn đủ khiến cho người xem tê tâm liệt phế rồi, khi chính mắt nhìn thấy, cho dù là ai cũng cách nào rơi lệ!

      Hoắc Doãn Văn nhìn về phía trước, trừ mấy đống gạch đá đổ nát giương nanh múa vuốt, chẳng còn kiến trúc nào lành lặn – Lúc này, trường trung học hoàn toàn bị phá hủy, cánh cửa đá lâu đời bị gãy lìa, nửa còn đứng khá vững vàng, nửa ngã xuống!

      Tập trung bãi đất trống trãi rộng thi thể học sinh cùng thầy giáo, vô cùng thê thảm!

      Người còn có thể sống hay , còn có thể được tìm thấy hay , là mặc cho số phận!

      Thoạt tiên, Hoắc Doãn Văn cùng Trợ lý Triệu chút xíu hy vọng, lòng cho là xong rồi, Nhan Như Y nhất định là thể sống được rồi! Bọn họ chỉ có thể làm là tìm kiếm thi thể của , Hoắc Doãn Văn chỉ muốn có thể nhìn thấy lần cuối, xoa mặt cho , tắm rửa sạch cho và đưa lên đường!

      Chính lúc hỏi thăm tin tức Nhan Như Y, người đàn ông mở miệng . “Con lớn của thầy giáo Nhan vướng lại trong nhà rồi. Cả khu tập thể biến thành đống đá vụn rồi, haizzz – chừng mệnh!”

      Hoắc Doãn Văn lắc đầu, ánh mắt ửng hồng lần nữa ươn ướt. “ , ấy nhất định còn sống. rất có ý chí, ấy nhất định buông tha tính mạng của mình dễ dàng như vậy!”

      Hoắc Doãn Văn bưng kín mặt, giọng buồn buồn truyền đến. “ Triệu, có phải tôi hại chết ấy? ấy ràng muốn ra ngoài chút, nếu như tôi dây dưa kiếm chuyện cùng ấy, ấy nhất định ở đâu đó bên ngoài đường rồi. Ở ngoài đường có thể hay tránh thoát kiếp này? Đều là do sai lầm của tôi, đều là sai lầm của tôi, là tôi hại chết ấy!”

      “Hoắc tổng, đây là mệnh. phải lỗi của !” Trợ lý Triệu an ủi!

      Hoắc Doãn Văn nghe thế, cực kỳ bi thương, đôi tay che mặt lâu, lâu!

      **********

      Hôm nay là dư chấn ngày thứ tư rồi, nếu như qua hôm nay, hi vọng người có thể còn sống sót lại càng nhoi!

      Vừa nghĩ tới mới khóc khóc với nhau qua điện thoại, liền sống chết cách biệt, lòng của Hoắc Doãn Văn liền giống như bị hung hăng xé rách hai nửa, có biện pháp khâu kín vết thương!

      Tâm tình giữa ranh giới sinh và tử, quá nhiều ràng buộc!

      Nhưng từng giờ, từng khắc, từng ngày trôi qua, cơ hội có thể cứu được người sống sót sau cảnh động đất càng ngày càng ít, ngành vệ sinh và y tế bắt đầu tiến hành phun thuốc làm vệ sinh khử độc từng đống loạn thạch, lòng của Hoắc Doãn Văn bị dao gọt càng lúc càng đau đớn, chút xíu hi vọng trong lòng càng ngày càng bị hủy diệt.

      Loại cảm giác bất lực này tựa như chịu hình phạt nặng lăng trì, biết rất ràng là cái chết lởn vởn ngay trước mặt, tuy nhiên phải an tĩnh đón nhận cái chết, mà bị dằn vặt hành hạ.

      Hoắc Doãn Văn buông tha, dùng đôi tay huyết nhục mơ hồ dọn viên đá đầu nảy, nạy cục gạch nơi kia, mỗi lần vứt bỏ tầng lớp đất đá, đều ngừng cầu nguyện, hi vọng lớn ngăn cách giữa mỏng dần , và có thể nghe tiếng kêu cứu!

      Nhưng mỗi lần đều chỉ gặt hái được thất vọng!

      Người cứu viện chung quanh đối với nhất cử nhất động Hoắc Doãn Văn cũng có cảm giác nhiều lắm, bởi vì tình huống tương tự mấy ngày nay mỗi thời mỗi khắc đều diễn ra thường xuyên ở đây. Có người, có thể giúp đưa được người thân của mình ra ngoài cách an toàn, nhưng có người tìm được chỉ còn là cổ thi thể!

      Đầy mặt và đầu cổ, toàn thân đều là bụi đất, nhưng vẫn buông tha kêu ta. “Nhan Như Y, em nghe cho , để cho em chết, em thể chết, em nếu chết , em chính là có lỗi với , có lỗi với đứa trẻ vừa hình thành trong bụng em. Em sắp làm mẹ, có nhớ ? Em phải kiên cường lên. Em mang con , nên phải lo cố gắng giữ gìn đứa bé cho khỏe mạnh, khang kiện, bình an sinh ra. Nếu , vĩnh viễn cũng tha thứ cho em!”

      Cho nên Hoắc Doãn Văn càng thêm dốc sức tìm kiếm, lúc này phải là tổng tài cao cao tại thượng, mà chỉ là người đàn ông bình thường, cũng ở đây chui qua chui lại trong đống loạn thạch, cùng nhân viên cứu hộ tìm người may mắn còn sống sót, cứu hộ người của !

      Nhiều ngày trôi qua, mà cứ ngỡ mới 1 giây trước đó, và Nhan Như Y đều chuyện với nhau qua điện thoại, mọi việc tốt, nhất định hai mẹ con có chuyện gì!

      ***********

      Nghe được tin động đất, Tiểu Quân cùng Tiểu Phỉ chạy về, nhìn Hoắc Doãn Văn như vậy, khổ sở ôm nhau khóc rống lên!

      Bản thân Tiểu Quân đành lòng, nhưng cũng từ bỏ hi vọng tìm thấy chị còn sống. Có thể còn sống sót là may mắn, mà phần may mắn này phải ai cũng có thể có!

      Thầy giáo Nhan cũng nhìn nổi rồi, nắm hai tay còn lành lặn chỗ nào của Hoắc Doãn Văn. “Đủ rồi, cần tìm nữa. Như Y còn ở đây nữa, có thể còn cơ hội sống sót trong đống đổ nát này!”

      Giờ khắc này, trong trường hợp này, người ta chẳng còn hỏi thăm nhau là ai đó có xảy ra chuyện gì , mà là người nào đó còn sống hay ?

      ơi, mình có thể tìm thấy chị ? cũng có cách nào tìm được chị sao?” Tiểu Phỉ nước mắt rơi như mưa, thanh giống như cánh hoa bị gió mưa trôi qua tàn phá cực độ, hơi thở mong manh, làm cũng ruột gan đứt từng khúc!

      Hoắc Doãn Văn hướng về phía đống phế tích, lệ rơi ngừng, điên cuồng hô lớn. “Như Y, Như Y, em có nghe gọi em hay , là Hoắc Doãn Văn của em đây, nếu như em nghe được gọi em, em liền lớn tiếng kêu tên nhé, được ?”

      Khi bọn họ thấy cứu viện từ trong đống đổ nát cứu ra rất nhiều người may mắn còn sống sót, Hoắc Doãn Văn cùng mọi người đều có thêm tia hi vọng đề chờ đợi, chờ đợi cũng gặp được phép màu!

      Bởi vì gặp nạn người và của cải bị thiệt hại là đếm hết, gia đình nào còn có người sống sót đúng là may mắn!

      Càng bị đả kích càng nhiều, Hoắc Doãn Văn càng tin chắc nhất định còn sống!

      từng lần gọi tên của , tiếng so tiếng tê tâm liệt phế.

      “Nhan Như Y, em nghe được mà, hãy trở về cười với , có nghe hay , Nhan Như Y – ”

      Mặc dù cũng xác định được còn sống hay , thế nhưng động đất lớn như vậy, cơ hồ tất cả đều bị phá hủy tan hoàng, mong manh như thế nào, có thể còn sống sao?

      ấy cứ như vậy biến mất, cứ như vậy sao!” Hoắc Doãn Văn khổ sở lẩm bẩm!

      Chợt, lúc này dụng cụ dò xét sinh mạng trong tay nhân viên cứu hộ vang lên, chứng tỏ nơi này có người vẫn còn sống!

      “Nơi này..... Nơi này.......Nơi này còn có người còn sống!” nhân viên cứu hộ trong trang phục màu vàng kêu toáng lên vui mừng. Rất nhiều người lại được mang đến hi vọng-
      Last edited by a moderator: 23/10/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 155 Hy vọng nhạt nhòa


      Lính cứu hộ dùng cần cẩu đem mấy khối đá lớn dời , sau đó tiếp tục dùng thiết bị dò tìm sống. Thanh hy vọng càng ngày càng mạnh. Điều này chứng tỏ họ ở rất gần người gặp nạn. Vẻ mặt của mọi người càng ngày càng vui mừng, mặc dù phát người ấy với mình vốn chẳng quen biết, nhưng sinh mạng quý giá ai chẳng như ai, nhất là trong tình huống đặc biệt này!


      "Cái này. . . . . . Cái này. . . . . . Là xung quanh nhà mình đó cha!" Tiểu Phỉ phát trước nhất!


      câu khiến Hoắc Doãn Văn cùng với mọi người họ Nhan trở nên khẩn trương hẳn lên!


      Hoắc Doãn Văn nhìn căn nhà xinh xắn bây giờ chỉ còn đống hoang tàn, ngón tay chợt run rẩy."Như Y có thể ở chỗ này sao?"


      Mọi người trong gia đình họ Nhan gật đầu."Đúng vậy, đúng vậy, ở chỗ này đấy!"


      Hoắc Doãn Văn, Thầy giáo lão sư, Tiểu Quân, Tiểu Phỉ cùng với những người khác ở bên ngoài tràn đầy hi vọng, chờ đợi người bị cứu ra——


      Lúc này, từ bên trong phát ra thanh yếu ớt."Cứu mạng. . . . . . Cứu mạng. . . . . ."


      Bởi vì người ở bên trong giọng yếu ớt, căn bản cách nào nghe , nhưng có cảm giác người ở bên trong rất có thể là Như Y, cũng hy vọng là Như Y của !


      "Người ở bên trong còn sống!" Hoắc Doãn Văn kích động gọi mọi người, nghe được tiếng kêu cứu. đến gần hơn, lớn tiếng hỏi."Như Y, là em sao? Như Y ——"


      Đội cứu hộ bò vào tận cùng bên trong lớp bê tông cốt thép để tiến hành cắt kim loại, từ bên trong móc ra cái Laptop bị đập gãy thành hai nửa, ném ra ngoài.


      Khi Hoắc Doãn Văn nhìn thấy người ta chuyển cái máy vi tính ra ngoài, trong nháy mắt nín thở, mở to mắt nhìn."Máy vi tính, cái này là máy vi tính của ấy, ấy ở bên trong!" nhìn thấy hi vọng, dâng trào vui mừng, trước mặt nhiều người gào lên. Có thể tình khiến tâm linh tương thông, tim

      cũng trở nên khẩn trương níu chặt lại, cảm giác chưa từng gặp suốt 4 ngày qua. Nhan Như Y chắc chắn ở nơi này, nhưng bây giờ là sống hay chết?

      Hoắc Doãn Văn nhìn chằm chằm vào đống tảng đá, vô cùng kích động kêu to “Là em, Như Y, bọn nhất định cứu em ra ngoài, em phải chịu đựng, biết ? Em nhất định phải chịu đựng”.

      “Doãn Văn……” dùng tất cả hơi sức, há miệng ra, phát ra thanh rất yếu rất yếu, giống như sợi bông theo gió phiêu lãng, tùy thời cũng có thể bị cuồng phong đập tơi tả, mất tích trong gió. “Em……. chịu nổi, em rất mệt mỏi……. làm lễ cưới với Sở tiểu thư mà……. Làm sao lại ở đây, sợ rằng…… em được……Ý trời……”



      “Như Y, em phải chịu đựng, tin tưởng mọi người, nhất định cứu em ra ngoài!”



      có nghe lầm, cái thanh kia là của !



      mình trong bong đêm, , lần lại lần tự nhủ, dù vì mình, cũng phải vì đứa bé sống sót.



      Cho nên nước tí tách rỉ xuống từ nóc phòng ở, cũng ép buộc mình uống! tự với mình uống nước mới có thể còn hi vọng sống!



      Nhiều ngày như vậy, thỉnh thoảng có thể nghe thanh phía bên ngoài, nhưng tất cả mọi người qua lại phía , nhưng vẫn có người nào phát ra . Mới bắt đầu cũng lớn tiếng kêu cứu, nhưng lần lượt thất vọng cùng thể lực tiêu hao, làm cho dám lớn tiếng kêu cứu, sợ lãng phí hơi sức có hạn, vào lúc mấu chốt lại thể kêu cứu. Cho nên mực chờ đợi……



      Mặc dù rất khó khăn, chỉ mới khoan cắt được lỗ !



      được, thể tới đây!” Nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp ngăn cản lại để tránh xảy ra nguy hiểm!



      Vô luận mọi người khuyên can như thế nào, Hoắc Doãn Văn cũng kiên quyết nhất định phải chui vào đống đất đá tùy thời có thể sụp đổ. nhất định phải là người trước tiên biết có ở bên trong hay , nếu quả như có thể là , nhất định phải là người đầu tiên bên trong nghe được thanh .



      Hoắc Doãn Văn tương đối kiên quyết nhìn nhân viên cứu hộ, : “Tin tưởng tôi tôi hiểu nên làm như thế nào, tôi đem lại thêm phiền toái cho mọi người, nếu quả có lún, tất cả hậu quả đều là cá nhân tôi gánhc chịu.”



      Bị vây ở trong bóng tối biết qua bao nhiêu ngày nữa, chỉ còn thoi thóp, chợt nghe tiếng ồn ào bên ngoài, liền giống bị uống được thuốc kích thích, lập tức tinh thần tỉnh táo, bật khóc, quay mặt hướng về phía tiếng động kêu lớn. “Doãn Văn, Doãn Văn, là em, em ở bên trong, em chưa có chết! Cứu em, cứu em a-----”



      nhất định cứu em ra ngoài!” Hoắc Doãn Văn nằm sát người xuống đất, để tầm mắt ngang với khe hẹp, tìm ánh mắt .



      Trong cái nhìn thoáng vẻ kinh ngạc của ở bên trong, trấn an . Nhan Như y trợn to hai mắt, nhìn . là làm cho quá giật mình, người đàn ông lúc nào cũng rất sạch , rất tao nhã, rất chỉnh tề Hoắc Doãn Văn có thể làm những chuyện này sao?



      Bên trong ý niệm cầu sinh của Nhan Như Y dâng tới cực điểm, long tràn đầy vui mừng chờ được đưa ra ngoài để gặp người than.



      tại cảm tạ ông trời đối với ưu ái như thế, rốt cuộc lại để cho nhìn thấy hi vọng!



      Dư chấn lại đột nhiên đột kích. May mắn, dư chấn đó gây ra chuyện gì nguy hiểm tính mạng. Nhưng, vốn mọi người nỗ lực mở rộng khe hẹp, khối bê tông sàn lại đổ sập xuống, gian bên trong càng trở nên chật rất nhiều.



      Phiền toái cũng khó khăn lại theo nhau mà tới –



      “A –” Bên trong Nhan Như Y đồng thời phát ra tiếng kêu sợ hãi.



      “Như Y, em cảm thấy bất ổn chỗ nào! Có bị thương ở đâu ! Đau đầu hay đau bụng!” Hoắc Doãn Văn vén vén mái tóc bám đầy bụi đất, lo lắng gọi tên .





      có nhưng chật chội quá, em nhúc nhích than hình được, ra được!” Nhan Như Y trở nên bi quan, vừa rồi mới thấy cơ hội có thể ra, nhưng là bây giờ lại được.



      xong, Nhan Như Y chảy ra nước mắt tuyệt vọng, gương mặt ướt nhạt nhòa! Mà tính mạng của cũng theo nước mắt, từ từ biến mất!



      Ông trời nhất định là muốn chết, nhất định!



      Bị vây khốn trong bóng tối cùng dơ dáy bẩn thỉu, cảm thấy sức sống trôi dần ra khỏi cơ thể mình. tại ngay cả thở đối với đều rất gian nan. Quá đau khổ, chỉ muốn sớm giải thoát.



      “Đứa bé……. có……. Nhưng là, em thực xin lỗi …… Em có cách nào!” !
      Last edited by a moderator: 23/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :