Chương 139 (2)
"Phụ tá Nhan ——" Trợ lý Triệu vừa kêu, vừa chen qua đám người.
Nhan Như Y tưởng mình hoa mắt. Trước mắt là hình ảnh trắng mập quen thuộc của Triệu?
ở chưa xác định được người quen, Trợ lý Triệu chạy tới trước mặt , gấp gáp nhét vào tay thứ cầm trong tay."Phụ tá Nhan, nhanh làm thủ tục lên máy bay, có thể khởi hành về nhà vào chuyến này ——"
Nhan Như Y hoàn toàn ngây người, dĩ nhiên có thể nghĩ tới đây tất cả đều là Hoắc Doãn Văn làm.
"Phụ tá Nhan, nhanh lên chút, đừng làm chậm trễ thời gian về nhà!" Trợ lý Triệu lại thúc dục gấp rút ."Hoắc tổng biết thể quay về nhà, mới vừa rồi gọi điện thoại tìm người lấy cho khoang hạng nhất, hoàn hảo khoang hạng nhất còn có vị trí ——"
Giờ khắc này, nước mắt Nhan Như Y như vỡ đê, nửa năm rồi, giúp . thể khống chế, nghẹn ngào hỏi tới." ấy ở đâu?" muốn nhìn cái, dù là cái cũng là tốt!
Hoắc tổng rời !"
Nhan Như Y hiểu, muốn gặp lại , bởi vì câu kia ‘Gặp lại, chỉ còn là bạn bè bình thường!’
Lúc ấy, sân bay còn rất nhiều người nôn nóng chờ máy bay về nhà, cũng kịp nhìn lâu, suy nghĩ nhiều, vội làm thủ tục, vào sảnh đợi, lâu sau lên máy bay ——
Lần đầu tiên ngồi máy bay, an vị ở khoang hạng nhất! Thế nhưng tất cả đủ để cho vui mừng. Hai mắt của bị nước mắt ngâm ướt đẫm! Máy bay chuẩn bị cất cánh, vội lấy điện thoại ra, nhắn cho lời cảm ơn.
Nhưng, vào thời điểm từ chối , xóa hết số điện thoại của , kể cả từng dòng tin nhắn để cho mình phải vấn vương!
di động của , chỉ lưu con số mà Hoắc Doãn Văn dùng để đối ngoại!
Cuối cùng, chỉ có thể dùng số này để nhắn cho . ‘Cảm ơn Hoắc tổng, ngoài công việc cũng phải chú ý thân thể, cũng chúc và bạn bè năm mới vui vẻ. . . . . . ’
Rất nhanh, điện thoại di động của nàng vang lên tín hiệu của tin nhắn trả lời, ngay lập tức mở ra, chỉ có dòng tiếng ."Cám ơn, cũng chúc và người nhà năm mới vui vẻ, tâm tưởng thành ——"
Đây là Hoắc Doãn Văn chúc mừng , Nhan Như Y nhìn mấy cái từ đơn này, lại tự kìm hãm được nước mắt lã chã rơi ——
Sau đó, đem tin nhắn trân quý của lưu cẩn thận!
Rất nhanh, máy bay cất cánh, hai giờ sau, hạ cánh xuống sân bay Thành Đô!
vừa mới ra ngoài, liền thấy có người giơ bảng hiệu ‘Nhan Như Y’ , thậm chí có người đến đón ?
Chẳng lẽ, đây cũng là Hoắc Doãn Văn an bài?
Nhất định là, nếu , người nhà của hề có cái năng lực này đấy!
lúc chuẩn bị, vòng qua người ấy, len lén rời , người đàn ông giơ bảng thấy được , vội vàng tiến lên." chính là Nhan Tiểu Thư? Tôi được Trợ lý Triệu phái tới đón ——"
thấy thôi, nếu cũng bị phát , làm sao có thể cự tuyệt."Cảm ơn ——" trừ cảm ơn, còn có thể gì?
[/size]
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 139 (2)
"Phụ tá Nhan ——" Trợ lý Triệu vừa kêu, vừa chen qua đám người.
Nhan Như Y tưởng mình hoa mắt. Trước mắt là hình ảnh trắng mập quen thuộc của Triệu?
lúc chưa xác định được người quen, Trợ lý Triệu chạy tới trước mặt , gấp gáp nhét vào tay thứ cầm trong tay."Phụ tá Nhan, nhanh làm thủ tục lên máy bay, có thể khởi hành về nhà vào chuyến này ——"
Nhan Như Y hoàn toàn ngây người, dĩ nhiên có thể nghĩ tới đây tất cả đều là Hoắc Doãn Văn làm.
"Phụ tá Nhan, nhanh lên chút, đừng làm chậm trễ thời gian về nhà!" Trợ lý Triệu lại thúc dục gấp rút ."Hoắc tổng biết thể quay về nhà, mới vừa rồi gọi điện thoại tìm người lấy cho khoang hạng nhất, hoàn hảo khoang hạng nhất còn có vị trí ——"
Giờ khắc này, nước mắt Nhan Như Y như vỡ đê, nửa năm rồi, giúp . thể khống chế, nghẹn ngào hỏi tới." ấy ở đâu?" muốn nhìn cái, dù là cái cũng là tốt!
Hoắc tổng rời !"
Nhan Như Y hiểu, muốn gặp lại , bởi vì câu kia ‘Gặp lại, chỉ còn là bạn bè bình thường!’
Lúc ấy, sân bay còn rất nhiều người nôn nóng chờ máy bay về nhà, cũng kịp nhìn lâu, suy nghĩ nhiều, vội làm thủ tục, vào sảnh đợi, lâu sau lên máy bay ——
Lần đầu tiên ngồi máy bay, an vị ở khoang hạng nhất! Thế nhưng tất cả đủ để cho vui mừng. Hai mắt của bị nước mắt ngâm ướt đẫm! Máy bay chuẩn bị cất cánh, vội lấy điện thoại ra, nhắn cho lời cảm ơn.
Nhưng, vào thời điểm từ chối , xóa hết số điện thoại của , kể cả từng dòng tin nhắn để cho mình phải vấn vương!
di động của , chỉ lưu con số mà Hoắc Doãn Văn dùng để đối ngoại!
Cuối cùng, chỉ có thể dùng số này để nhắn cho . ‘Cảm ơn Hoắc tổng, ngoài công việc cũng phải chú ý thân thể, cũng chúc và bạn bè năm mới vui vẻ. . . . . . ’
Rất nhanh, điện thoại di động của nàng vang lên tín hiệu của tin nhắn trả lời, ngay lập tức mở ra, chỉ có dòng tiếng ."Cám ơn, cũng chúc và người nhà năm mới vui vẻ, tâm tưởng thành ——"
Đây là Hoắc Doãn Văn chúc mừng , Nhan Như Y nhìn mấy cái từ đơn này, lại tự kìm hãm được nước mắt lã chã rơi ——
Sau đó, đem tin nhắn trân quý của lưu cẩn thận!
Rất nhanh, máy bay cất cánh, hai giờ sau, hạ cánh xuống sân bay Thành Đô!
vừa mới ra ngoài, liền thấy có người giơ bảng hiệu ‘Nhan Như Y’ , thậm chí có người đến đón ?
Chẳng lẽ, đây cũng là Hoắc Doãn Văn an bài?
Nhất định là, nếu , người nhà của hề có cái năng lực này đấy!
lúc chuẩn bị, vòng qua người ấy, len lén rời , người đàn ông giơ bảng thấy được , vội vàng tiến lên." chính là Nhan Tiểu Thư? Tôi được Trợ lý Triệu phái tới đón ——"
thấy thôi, nếu cũng bị phát , làm sao có thể cự tuyệt."Cảm ơn ——" trừ cảm ơn, còn có thể gì?
Chương 139 Cuộc điện thoại đêm 30
Vốn cho là đến buổi chiều ngày thứ hai mới có thể về nhà, thế nhưng bốn giờ sáng, Nhan Như Y về đến nhà rồi. Người trong nhà cũng giữ tài xế lại nghỉ ngơi chút, nhưng tài xế cũng khoát khoát tay cự tuyệt, lái xe rời !
"Hiệu trưởng trường học này cũng tệ lắm, còn khiến đồng nghiệp phân hiệu tới đón con!" Ba Nhan liên tiếp than thở !
"Ha ha ——" Nhan Như Y cười cười, coi như là trả lời ba.
"Con chắc chưa có ăn cơm, mau tới, ăn lót dạ , rồi ngủ !" Ba Nhan đem cho chén cháo còn nóng!
"Oa —— thơm quá a ——" Nhan Như Y ăn miếng cháo, lập tức mở to hai mắt. Ba Nhan nấu cháo táo đỏ ăn ngon nhất, ngọt ngào, còn có mùi táo thơm ngát. Mỗi lần như vậy, luôn ăn chén to đầy cháo!
Nhưng lúc này đây, Như Y vẫn còn nghĩ đến Hoắc Doãn Văn, trong lòng vừa ê ẩm khổ sở, nhưng lại ấm áp. Người đàn ông ấy nhất định có vận số tốt, mặc dù. . . . . . có ở bên cạnh, cũng có thể gặp được người phụ nữ đối xử với bằng cả chân tình!
Thôi, thèm nghĩ nữa!
Nhan Như Y ép buộc mình đem toàn bộ tinh lực tập trung vào chuyện chuẩn bị đón năm mới với các thành viên trong gia đình!
Lấp đầy bụng, sau khi tắm cái, sáu giờ rồi, vốn là muốn ngủ, nhưng đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn đất trời bắt đầu bình minh sáng mờ mông lung, lại ngủ được! tại, bọn họ rời nhau là xa, là xa!
Nhan Như Y cầm điện thoại lên, liếc nhìn bên trong có chừng mấy cái tin nhắn, tưởng tượng cảnh bây giờ ở đâu, làm cái gì!
Vẻ mặt của còn ưu buồn sao?
Chân mày của còn nhíu sâu sao?
Khóe miệng của còn mím chặt sao?
Nhan Như Y nhớ tới dáng vẻ nhếch miệng, cười đến ngượng ngùng, như vậy, đặc biệt mê người!
Ai có thể tưởng tượng đến điệu bộ ấy là của đại gia có tiền có thế, vừa tuấn khí thế cường đại, thời điểm ở chung thân mật lại rất dễ dàng xấu hổ! Cũng có lúc bình dị gần gũi, chỉ có duy nhất mình có may mắn tận hưởng qua rồi!
Bây giờ là tháng hai, lúc trước và Sở tiểu thư tổ chức hôn lễ vào tháng Tư, chỉ còn hơn hai tháng!
"Chị, chị ngủ chút sao?" Tiểu Phỉ mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn người đứng trước cửa sổ hỏi!
"A, ngủ chứ!" Nhan Như Y tới bên giường, sau đó chui vào trong chăn.
Tiểu Phỉ lăn sát vào người chị."Tỷ, cá là Hoắc tổng phái xe đưa chị về nhà?"
"Chớ lung tung!" giọng quát.
"Ba nghe được, em cũng cho ba biết. Chị, chị và ấy rốt cuộc như thế nào?"
" có như thế nào, về sau cũng gặp lại, cũng thấy được ấy nữa!" Nhan Như Y quay lưng lại, đem mặt vùi sau trong gối, kéo cao chăn lên, ngăn cản thanh run rẩy, nước mắt chảy xuống chiếc gối đầu!
"Chị, chị hối hận ? Nếu như là em. . . . . . Nếu có người đàn ông như vậy thích em, em nghĩ em làm việc nghĩa chùn bước đấy!" Tiểu Phỉ thở dài , mới vừa là sinh viên đại học năm nhất, còn rất ảo tưởng!
" phải tất cả làm việc nghĩa được chùn bước đều đến , đều là tối nhất dành cho đối phương. Thích người, hoặc là người, nhất định đứng bên cạnh người đó, chỉ cần biết rằng sống tốt, hạnh phúc, là đủ rồi!" Giống như , là người đàn ông chỉ thích hợp ngắm nhìn từ xa. Nhìn sống tốt chính là hạnh phúc của !
"Nhưng ở cùng nhau, trong lòng cảm thấy tiếc nuối sao?" Trong ý tưởng của Tiểu Phỉ, hi vọng hai người nhau chung với nhau, bằng rất khổ sở!
Từ khi bắt đầu cùng với Hoắc Doãn Văn, luôn suy nghĩ vấn đề này, ở cùng nhau vậy, còn hạnh phúc sao?"Nhưng nếu ở chung chỗ, sung sướng, có oán giận, cãi vả, như vậy hai người hạnh phúc. Tình lúc đầu dần phai nhạt , tất cả đều bị tổn thương, hầu như còn gì nữa rồi, em , đây phải là hơn cả tiếc nuối sao?"
Tiểu Phỉ nhích lại gần chị hơn nữa, vuốt mặt của ."Chị, em vô cùng đau lòng!"
*********************************************
Giao thừa, từ chín giờ sáng, người trong nhà vội vàng cùng nhau dán câu đối xuân, bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên! Người người đinh đinh đương đương, vui mừng cùng nhau!
Sau đó, mấy học sinh đến chúc tết thầy, nhà Như Y vừa đông vừa náo loạn hẳn lên!
Tiễn học trò của ba về xong, lúc quay lên nhà, Như Y gặp giáo Lưu, chuyên dạy lịch sử lớp trung học đệ nhị, xuống lầu, năm nay bốn mươi tám tuổi."Dì Lưu, dì ra ngoài ạ?"
"Như Y về nhà rồi đấy à? Sau khi tốt nghiệp, con càng ngày càng đẹp!"
"Cám ơn dì Lưu khích lệ!" Nhan Như Y nhìn dì Lưu, lập tức hỏi."Dì Lưu, hôm nay chưa về nhà mẹ ạ?"
Dì Lưu thở dài cái."Hồi hè rồi, mẹ dì qua đời rồi, nơi nào còn có nhà mẹ để trở về nữa con!"
"Dì Lưu, nếu như để ý, tối hôm nay đến nhà con ăn cơm tất niên nha? Chúng ta cùng nhau chơi bài đón thần tài nha!" Nhan Như Y vội mời mọc. Chồng của dì Lưu cũng qua đời mười năm trước rồi, con trai ruột học ở Canada, hai mẹ con này đều là người đặc biệt tốt. vốn rất muốn dì Lưu thành mẹ kế của mình, nhưng cha Nhan vẫn luôn đợi sau này hãy . tại em trai em đều lên đại học, thể đợi thêm nữa!
muốn mời, sắc mặt Dì Lưu hơi biến thành đỏ lên."Có được , bốn người nhà con ăn tết, dì chỉ là người ngoài. . . . . ."
"Ai nha, dì Lưu, dì cũng đừng khách khí, chúng ta lầu lầu dưới nhiều năm như vậy, cũng phải là chưa từng quen thuộc, vừa đúng buổi tối nhà đông người, ấm cúng náo loạn. Dì tới đánh bài nha, ba con cũng thích nhất đánh bài!"
"Như vậy. . . . . . Dì tại có việc phải ra ngoài. Chút nữa trở lại rồi sau nha!" giáo Lưu xấu hổ , nhưng cũng có thể làm cho người ta cảm giác rất nguyện ý tới!
"Dì Lưu, nếu như dì cần gì cứ bảo tụi con, tiểu Quân nhất định sẵn lòng giúp đỡ dì!" Nhan Như Y ngọt ngào!
"Tốt, đến lúc đó cùng các con khách khí!" xong, dì Lưu xuống lầu!
Ba Nhan tay kéo con về nhà, khép cửa lại."Con bé này, con nghĩ làm gì đó? lầu, lầu dưới, phải đều nghe thấy hết à?"
Như Y cười, chính là muốn cho các thầy giáo lầu lầu dưới cũng nghe được. Thầy giáo Nhan về sau cũng ngại mất mặt rồi. Nhan Như Y kéo tay ba, nũng nịu : "Ba, bọn họ biết rồi thôi, như vậy cũng có người cùng ba tranh dành dì Lưu. Ba xem dì Lưu là người rất tốt, người vừa lại xinh đẹp, vóc người cũng giống sắp năm mươi tuổi, nhất định rất được đàn ông trung niên thích! Ba nhất định phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế ——"
"Ha ha, con bé này ——" Ba Nhan cũng có ý đó, cho nên cũng có tới lui với con !
Đợi đến xế chiều, Như Y lên lầu mời dì Lưu xuống ăn cơm tất niên, sau đó bày bàn mạt chượt, rất náo nhiệt!
Chỉ là, Nhan Như Y chợt nhớ tới lần đó Hoắc Doãn Văn sợ vui, cố ý tìm bạn bè của tới chơi mạt chượt với !
đối với rất săn sóc, rất tốt!
Phiền muộn lại lan tràn trong lòng , trong nháy mắt tước đoạt vui vẻ của ."Tiểu Phỉ, em tới chơi !"
"Tốt!" Tiểu Phỉ lập tức ra sân, rất vui mừng nâng bài sát phạt!
Nhan Như Y trở lại trong phòng, cầm điện thoại di động, kiểm tra hộp thư! Lập tức, rất nhiều, nhiều tin nhắn chúc tết, chất đống trong hộp thư, Như Y ngồi suy nghĩ trả lời từng tin !
Sau cùng, nhìn thấy tin nhắn từ dãy số điện thoại, cần tên người, cũng cực kỳ quen thuộc đối với , sớm ghi sâu trong lòng .
tay run run, mở tin nhắn."Ăn cơm tất niên rồi sao?"
ra, hỏi thăm .
"Ăn rồi, sao?" đáp lời!
Rất nhanh, chưa đầy vài phút, nhắn trả lời."Ăn rồi!" Chỉ là hai chữ, có ý tứ tiếp tục!
Nhan Như Y cũng trả lời lại, chỉ nhìn chằm chằm mấy chữ này, tưởng tượng bộ dáng của !
lâu, phía ngoài tiếng pháo trúc càng lúc càng lớn, tiết mục cuối năm cũng càng ngày càng đến gần, cây kim của đồng hồ treo tường cũng chỉ đến vị trí mười giờ bốn mươi!
xem tiểu phẩm đêm giao thừa, điện thoại di động của vang lên, cầm lên nhìn là số điện thoại của địa phương ——
******************************************
Nhan Như Y cho rằng bạn mình gọi tới nên tìm chỗ yên tĩnh trong nhà —— phòng vệ sinh, nhận điện thoại!
"Xin chào, chúc sức khỏe nhé ——" Thanh của Nhan Như Y nhàng vang lên.
Nhưng đợi có thể chừng nửa phút, điện thoại bên kia vẫn rất yên tĩnh!
" Alô ——" chẳng lẽ điện thoại thông suốt sao? Nhưng nếu như có tín hiệu, tại sao lại nghe trong điện thoại truyền tới tiếng pháo?
"Alô, xin chào, xin vui lòng lên tiếng có được hay ? Tôi là Nhan Như Y ——"
". . . . . ."
"Alô ——" Lần này, thanh Nhan Như Y chợt lại, thận trọng hỏi lại, bởi vì nghe được tiếng hít thở! "Rốt cuộc là ai ở bên kia vậy?"
Lúc này, điện thoại đột nhiên cắt đứt!
" Alô. . . . . . Alô . . . . . . Alô . . . . . ." Nhan Như Y tiếp tục trả lời điện thoại, nhưng đáp lại vẫn ~~ tiếng động.
nhìn điện thoại di động, chợt có cảm giác, chẳng lẽ là. . . . . .
lập tức rối bời, đôi mắt cũng nhanh chóng đỏ lên. vội vọt ra khỏi phòng vệ sinh, khoác nhanh chiếc áo khoác, chạy ra cửa!
"Như Y, sắp tới giao thừa rồi, con còn muốn đâu?" Ba Nhan kêu lên!
để ý tới chuyện khác, vội vàng bỏ lại vài lời."Ba, con ra ngoài chút, lập tức trở lại ngay!" Giày cũng kịp thay, mang đôi dép vải bông chạy ra ngoài!
Ở nơi này như cũ mang theo chút hơi lạnh lẽo đầu mùa xuân, Nhan Như Y chạy tới tới lui lui khắp vùng phụ cận, tìm kiếm bóng dáng chưa từng khắc rời xa trí óc ——
"Hoắc Doãn Văn, có phải là hay , lên tiếng cho em biết , có phải là hay —— ở đâu ?" Nhan Như Y tựa như điên loạn, vừa khóc lóc, vừa nhìn quanh tìm kiếm ——
Last edited by a moderator: 10/10/15