1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Cơ Thủy Linh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 131 Sắc đẹp hấp dẫn

      Doãn Văn gì, chỉ đưa tay kéo Nhan Như Y vào lòng, thân mật đó cần cũng biết.

      Mà Nhan Như Y thoạt đầu lúng túng, cũng dần trở nên yên tĩnh trong vòng tay ấy.

      Kha Văn xoay chuyển cũng rất nhanh, thấy vậy cũng ngừng lại mọi thắc mắc.

      Chu Sùng thấy Nhan Như Y, lập tức rất nhiệt tình chào hỏi, thuận tiện tự giới thiệu mình."Tôi là Chu Sùng. . . . . ."

      "Đoán được!" Như Y gật đầu cái, nhìn người thanh niên ăn mặc bụi bặm, lỗ tai còn đeo rất nhiều khoen tai!"Chỉ là, và bạn em, Kha Văn, . . . . . làm sao quen biết?"

      Khuôn mặt Kha Văn vẫn đỏ bừng, từ lúc bị gã thanh niên này nắm tay!

      ra ấy tên Chu Sùng? Đúng là người đàn ông khiến nhiều sùng bái.

      Chỉ là, khỏi cũng quá tự tiện~ cho là mình đúng, lại đặt điều thôi hồi với bạn trai , rồi lại làm như có chuyện gì. Ít nhất phải bắt ấy đền bù, phải làm cho nhập khẩu ở B thị, nếu thề bỏ qua.

      Chu Sùng cau mày, dùng sức phân tích lời của Nhan Như Y."Em Nhan, em cái gì? Bạn tốt của em?" Kỳ quái, cũng là lần đầu gặp Nhan Như Y, như thế nào lại biết bạn thân của là ai?

      Nhan Như Y đầu óc mơ hồ, gật đầu cái."Đúng nha, bên cạnh chính là bạn thân của em, tên Kha Văn!"

      "A ——" lúc này Chu Sùng mới bừng tỉnh hiểu ra, quay đầu lại nhìn bên người." tên là Kha Văn?"

      "Đúng, ra tên là Chu Sùng à?"

      "Ừ!" Chu Sùng gật đầu cái.

      Hai người bọn họ cùng giới thiệu tên họ, bộ dạng khiến mọi người giải thích được. ra là hai người bọn họ biết nhau?

      "Đúng nha, chúng tôi mới vừa quen dưới lầu!" Ngồi vào ghế, Chu Sùng dùng sức gật đầu cái, trả lời nghi vấn mọi người.

      Như Y kéo tay bạn, hỏi ."Đến cùng xảy ra chuyện gì? Cậu và ấy sao lại biết nhau như vậy? Hôm nay cậu phải phải gặp mặt ba mẹ bạn trai sao?"

      Kha Văn ‘ hừ’ tiếng, sau đó rất giọng : "Chờ trở về, tớ cho cậu mọi chi tiết, đến lúc đó, cậu cũng thành khai báo, cậu và Hoắc tổng bắt đầu khi nào?"

      Sắc mặt Nhan Như Y chợt đỏ hồng hồng, được rồi, trong lòng chợt vang lên thanh vui vẻ, cuối cùng bạn thân của cũng biết mình có người rồi! Dù sao, nào cũng nguyện ý muốn hãnh diện đem khoe bạn trai trước mặt bạn thân của mình mà. cũng rất để ý chuyện này!

      . . . . . .

      "Kha Văn, chuyện này ngàn vạn lần được lung tung, tớ và ấy vẫn chỉ là tình nhân bí mật, ấy có vị hôn thê!" Lúc về đến nhà, Nhan Như Y nặng nề với bạn!

      "Tớ hiểu!" Kha Văn gật mạnh đầu."Mặc dù tớ là ký giả, nhưng công việc là công việc, chuyện riêng về chuyện riêng, cậu phải tin tưởng tớ!"

      Nhan Như Y đương nhiên tin tưởng bạn thân của mình, nếu , cũng cùng ấy ở chung chỗ.

      "Chỉ là. . . . . . Cậu tính toán cùng ấy tiếp tục như vậy sao?" Kha Văn đau lòng hỏi, Như Y là đặc biệt mạnh mẽ, tình cảm như vậy, đối với ấy mà thể nghi ngờ cũng là loại hành hạ!

      Nhan Như Y thở dài cái, ánh mắt chợt kiên định khác thường."Tớ tuyệt đối trở thành người thứ ba trong hôn nhân của người khác, tớ nhất định rời , chỉ là. . . . . . phải là tại. . . . . ."

      Bọn họ vừa vặn ở chung với nhau mới tuần lễ, thời gian chung với nhau sợ rằng chỉ đếm đầu ngón tay. vẫn có chút lòng tham. . . . . . để phần tình cảm này, kéo dài ít thời gian nữa , chỉ cần ở cùng lâu chút, cũng tốt. . . . . .

      ************************************

      "Như Y, bạn thiếu gì người theo đuổi để lựa chọn, làm sao cậu lại lựa chọn chuyện tình gian nan nhất, có kết quả này?"

      Kha Văn là người thẳng về thẳng, dối trá đoán được cuộc tình của Nhan Như Y cùng Hoắc Doãn Văn có kết quả gì, lời chúc phúc được ... Người có chút đầu óc, cũng có thể nghĩ ra được kết quả sau cùng của bọn họ như thế nào, vậy nếu có kết quả. . . . . .

      Ngồi ở ghế sa lon, Nhan Như Y hít hơi dài, cầm tách trà xanh uống hơi."Khi cảm thấy thích ấy, muốn cùng chung với ấy, loại tình cảm đó thể bị ngăn cản bởi lý trí rồi. . . . . Tớ cũng biết tại sao lại vô lực như thế. . . . . ." Có lẽ bởi vì chuyện tình cảm từng trải qua quá ít !

      "Cậu chút về Chu Sùng ?" Nhan Như Y đổi đề tài.

      "Chẳng có gì để cả! Chúng tôi chỉ vừa mới biết. . . . . . quá chăm chú muốn tìm biết phương thức liên hệ với nhau, căn bản có tiếp tục những chuyện cần thiết. Nếu , cho dù qua lại thời gian nữa, nhất định có kết quả gì . . . . . ." Kha Văn rất lý trí, phân tích.

      "Có lẽ. . . . . . Chính là khởi đầu. Sao bắt đầu, chú tâm nhau chút. . . . . . Cuối cùng biết đâu có thể có đám cưới. . . . . ." biết vì sao, cảm giác Kha Văn cùng Chu Sùng có chuyện xảy ra, hơn nữa cũng có loại cảm giác, chừng. . . . . . Bọn họ nếu thành với nhau, có kết quả tốt.

      "Ha ha. . . . . ." Kha Văn cười quái dị hai tiếng."Cuồng nhiệt như thế nào, cuối cùng cũng thể tiến tới hôn nhân!" Ngoài miệng mặc dù là như vậy, nhưng Kha Văn cười rất ngọt ngào."Cậu biết , Chu Sùng ấy, rất hài hước! Rất biết khôi hài vui vẻ!"

      Cả buổi tối, Chu Sùng xem Kha Văn như bạn , chăm sóc rất chu đáo, thỉnh thoảng đối với vài câu ngọt như mật, tựa hồ hai người bọn họ có nhiều quen thuộc. làm cho Kha Văn vui vẻ, xao động cảm xúc suốt đêm!

      "Đúng nha, loại thanh niên này rất dễ khiến con động lòng, cậu phải cẩn thận chút!" Như Y cũng nhắc nhở.

      "Làm gì còn có về sau? Về sau cũng có cơ hội gặp mặt rồi !" Kha Văn cũng lạc quan như vậy!

      " chừng, ngày mai ấy hẹn cậu chơi đấy? Đến lúc đó cậu hay ?"

      "Nếu như ấy hẹn tớ ra ngoài, thôi, chuyện tốt như vậy làm sao cự tuyệt!" cười hồi đáp.

      Nhan Như Y yên lặng nhìn bạn tốt, nhiều. Có lẽ Kha Văn cũng phát mình trả lời có nhiều mâu thuẫn, hơn nữa hai mắt của chẳng còn sưng như vừa mới khóc nữa, cười nhiều hơn khi nhắc đến người đàn ông! Quan trọng hơn, cả buổi tối nhắc đến bạn trai của . . . . . .

      Xem ra bắt đầu luân hãm vào đoạn tình cảm mới, làm sao dừng lại?

      . . . . . .

      Những ngày kế tiếp, Nhan Như Y cùng Hoắc Doãn Văn cũng có nhiều cơ hội gặp mặt, thậm chí mấy ngày liền cũng chạm mặt nhau!

      Nhan Như Y hiểu , là phó tổng của công ty, thể cả ngày chỉ biết chuyện đương. Chỉ có lần, biết ở Dật Lâm Hiên, lại chưa ăn gì, nên mới đem bữa tối đến cho !

      cảm động khi ăn những món do chính nấu, ôm vào trong ngực." xin lỗi, gần đây công việc quá bận rộn!"

      " thể bớt xã giao chút sao?" vuốt ve gương mặt bởi vì rượu mà khẽ nóng lên.

      nắm tay của , đặt ở khóe miệng từ từ gặm cắn."Nếu là lúc trước, còn có thể ít xã giao, tại được!"

      Như vậy. . . . . . Vậy phải chăm sóc mình tốt!" Nhan Như Y cũng hỏi tại sao? phương diện làm ăn, có chuyện có thể biết, có việc thể biết. Vai trò của vẫn chỉ là phiên dịch riêng của !

      "Ừ!" gật đầu cái, cũng cái gì!

      Bởi vì hai tay của an phận, bắt đầu sờ mó cơ thể . Mấy ngày nay quá bận rộn, căn bản gặp , rất nhớ !

      "Đừng á. . . . . . Em phải về sớm, tối nay Kha Văn ở nhà! Nếu em về muộn. . . . . . ấy nhất định đoán được chúng ta làm cái gì ấy. . . . . ." cố đẩy mặt úp vào ngực mình ra, cự tuyệt!

      "Dù em trở về sớm, chuyện côc ấy nên hoài nghi cũng hoài nghi, cho nên, tối hôm nay em cần đâu, ở chỗ này với thôi. . . . . ." bên hôn cổ , vừa cười bá đạo tuyên bố.

      Hơi sức chống lại , bị ép đến bên chiếc giường lớn. . . . . .

      Lãng mạn, đêm kích tình triền miên. . . . . .
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 131 (2)

      Gần đây Hoắc Doãn Văn công việc quả rất bận, bởi vì chỉ phải bận rộn vì chuyện của tập đoàn Hằng Viễn, mà còn công ty riêng của , cùng với việc thiết lập các mối quan hệ với quan chức chính phủ!

      Trước kia, những lãnh đạo của thành phố quả cùng quan hệ tệ, nhưng so ra, vẫn thân thiết với cha của hơn!

      Cho nên, cần tìm được người có bối cảnh cứng hơn, cao hơn để dựa vào. Mà cái núi tiếp xúc, là vị có chức vị tương đối lớn, nhưng rất khó trị, đặt quan hệ với ông rất khó!

      tại cùng vị lãnh đạo này quan hệ ngừng gần gũi hơn, vẫn còn cơ hội để tiếp cận hơn nữa!

      Sau khi tham gia cuộc họp thương mại do chính phủ tổ chức, kết hợp với vị lãnh đạo thành phố khác, mời vị lãnh đạo cao cấp kia đến khách sạn Đế Hào!

      Hoắc Doãn Văn đương nhiên nhiệt liệt lại thận trọng nghênh đón vị lãnh đạo này, cố bố trí dựa vào sở thích của vị lãnh đạo này!

      Từ bày biện trong phòng, món ăn bàn, uống rượu gì, hình dáng ly rượu gì, thậm chí ánh đèn trong phòng cũng phải lựa chọn, cẩn thận nghiên cứu phen.

      Những lời khách sáo bàn rượu, Hoắc Doãn Văn đều cẩn thận đắn đo ."Biết ủy viên Vũ thích mấy món thanh đạm, nên mấy món ăn tôi thuê đầu bếp đồng hương với ông tới nấu, mời ông nếm thử chút, có đúng hương vị quê hương hay !"

      Ủy viên Vũ vừa nghe mắt liền sáng lên, cầm đũa lên, rất hứng thú nếm thử. Sau đó, mắt mở lớn hơn chút, gật đầu liên tục." tệ, tệ, chính là tư vị của quê tôi! Điều này làm cho tôi nhớ đến mẹ, thoáng cái, tôi cũng nhiều năm chưa trở về nhà! Hoắc tổng, ngài có lòng!"

      "Ủy viên Vũ là vì quốc gia xây dựng, vì cuộc sống của dân chúng tốt hơn, rời bỏ gia đình vì mọi người, vì dân chúng làm lãnh đạo tốt, chúng ta cạn ly!" Vị lãnh đạo đứng bên cạnh Hoắc Doãn Văn, lập tức mở giọng quan cách, lời xã giao, tâng bốc!

      "Nghe ủy viên Vũ đối với Côn Khúc có nghiên cứu, cũng vì truyền thừa của Côn Khúc rất nhiều cống hiến!" Để ly rượu xuống, Hoắc Doãn Văn giống như tùy ý hỏi thăm câu.

      "Chỉ có chút nghiên cứu, cống hiến làm cũng nhiều, nhiều lắm!" Ủy viên Vũ liên tiếp khoát tay!"Chỉ là, tôi rất thích nghe!"

      "Rất khéo, chúng tôi có cái tiểu nương, hát Côn Khúc rất tệ, biết ủy viên Vũ có hứng thú nghe chút?" Hoắc Doãn Văn hợp ý .

      "Tốt, nghe chút, trải qua nhiều công việc khá bề bộn, đúng là rất lâu có nghe!" Ủy viên Vũ biểu rất cao hứng thú!

      Hoắc Doãn Văn bên này tay vừa nhấc, lâu mặc sườn xám bằng tơ lụa màu trắng, cầm tỳ bà vào! dáng điệu uyển chuyển, nhưng cũng có lồi có lõm, làn da non nớt mơn mởn như nước mùa thu, cánh tay lộ ra ngoài y phục, trắng tựa ngọc trai. Đôi chân thon dài bên trong chiếc sườn xám xẻ tà như như theo bước chân, vô cùng mê người.

      Còn thêm ánh mắt trong trẻo, lộ ra vẻ mảnh mai, ngượng ngùng, đúng vị của ủy viên Vũ vô cùng!

      Mắt của ủy viên Vũ quả rớt thẳng xuống, chằm chằm nhìn vào trẻ. này nếu kết hợp với quần áo cung nữ cổ đại, diện mạo rất tinh tế, rất ý vị sâu xa ——

      quy củ thi lễ, sau đó ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh tuyết trắng chạm lên dây đàn, ngay sau đó thanh bản nhạc như Cao Sơn Lưu Thủy tuôn ra!

      Ủy viên Vũ buông đũa xuống, hết sức chuyên chú nghe, biết là say mê tỳ bà khúc, hay chìm đắm trong sắc đẹp!

      Hoắc Doãn Văn thấy dáng vẻ hứng thú của ủy viên Vũ, khóe miệng thầm nhếch lên cái!

      Ngồi ở trong phòng, , buông tỳ bà xuống, từ khuôn miệng nhắn đỏ thắm như cánh hoa đào, giai điệu du dương cất lên! Giọng rất ràng, uyển chuyển giống như chim hoàng oanh!

      Ủy viên Vũ càng thêm si mê, tay nhàng bắt nhịp, hát theo!

      "Tốt. . . . . . còn trẻ mà hát tốt. . . . . ." Ủy viên Vũ vỗ tay!

      Những người khác vỗ tay theo!

      ngượng ngùng cúi chào, sau đó ôm tỳ bà rất cung kính đứng chờ bên!

      lãnh đạo tranh thủ thời gian với : "Cấp khen ngợi, sao còn nhanh cảm ơn!"

      vội vàng khom người, ánh mắt xấu hổ rơi mặt của Ủy viên Vũ."Cám ơn lãnh đạo!"

      " tệ, cần phải nghiên cứu nhiều hơn nữa về nghệ thuật Côn Khúc, như vậy mới có thể đem văn hóa Trung Quốc nâng lên tầm thế giới!" Ủy viên Vũ thở dài .

      "Dạ, tôi nhất định ghi nhớ chỉ bảo của cấp lãnh đạo!"

      Sau đó, liền lui xuống!

      Ánh mắt của ủy viên Vũ cơ hồ còn dán vào cánh cửa sau lưng , buông thêm câu." hát rất đúng điệu!"

      Có chút hát xướng trợ hứng, ủy viên Vũ uống đến vui vẻ. lâu sau, mọi người uống đến mặt đỏ tai nóng!

      Cuối cùng, Hoắc Doãn Văn đề nghị ngâm mình trong suối nước nóng, nơi đó cũng có hát xướng và đàn tỳ bà, với nhã ý muốn cùng ủy viên Vũ trao đổi thêm về kiến thức liên quan đến Côn Khúc, ủy viên Vũ ngay lập tức nhận lời ——

      ********************** *******************

      Ở nơi ôn tuyền, câu chuyện ngày càng nhập tâm. Phụ tá Triệu vừa tới, thông báo."Hoắc tổng, Giám đốc Chu có chuyện muốn bàn với ông, vấn đề liên quan đến công trình, có vẻ rất cấp bách!"

      Hoắc Doãn Văn gạt gạt mấy giọt nước lông mày, nhíu mi."Kêu ông ấy chờ chút. . . . . ."

      " cần. . . . . . Hoắc tổng nếu có công việc cứ việc , chất lượng thi công là chuyện lớn! Dân chúng tân tân khổ khổ để dành tiền cả đời, cũng muốn mua căn hộ chất lượng!" Ủy viên Vũ vội !

      "Vậy được, em trước chút, lát nữa trở lại, cùng tiếp chuyện Côn Khúc. . . . . ."

      "Tốt lắm, tốt lắm!" Ủy viên Vũ cười to.

      Hoắc Doãn Văn ra khỏi bồn nước ấm!

      Người theo lãnh đạo cũng lấy lý do vệ sinh, rời khỏi phòng tắm!

      Trong hơi nước bay lượn lờ, giọng hát ngân nga khúc Mẫu Đơn Đình vang lên. . . . . .

      "Ai đó. . . . . . Giọng hát dễ nghe. . . . . ." Ủy viên Vũ bước ra khỏi dòng nước ấm, tìm áo khoác ngoài, rồi ngọt ngào cười , bước qua bình phong phía sau!

      Quả nhiên, ở đó!

      thấy ủy viên Vũ, lấy làm kinh hãi! Vội vàng ngừng tiếng hát, cúi đầu.

      " bé tên là gì? Năm nay mấy tuổi!" .

      "Cháu tên Lý Thi Thi, năm nay mười tám tuổi!"

      "Thi Thi, là tên rất hay. Khó trách dáng dấp xinh đẹp như vậy!"

      "Ha ha ——" cười cười.

      " gốc người Giang Nam?"

      "Dạ!"

      "Khó trách, da tốt như vậy. . . . . ." xong, Ủy viên Vũ cũng cảm thấy mình luống cuống, vội vàng bổ sung."Hát Côn Khúc rất đúng chuẩn ——"

      "Cám ơn, Hoắc tổng còn chú rất hiểu Côn Khúc, còn để cháu đến bái ngài làm thầy. Hoắc tổng còn , nếu như được lãnh đạo nhận làm đệ tử, cháu nhất định được lợi !"

      " càn, càn ——"

      "Sư phụ, ngài hãy thu cháu làm đồ đệ !" bưng qua chén nước trà, cung kính dâng lên cho ủy viên Vũ. bé này biết cách chuyện của mình khiến người nào đó bực mình!

      Hơn nữa mới vừa rồi nghe ủy viên Vũ chuyện với Hoắc Doãn Văn về Côn khúc, khúc chiết rành mạch, quả là người trong nghề! cứ nghĩ, nếu có thể theo học người như vậy, chừng có nhiều thu hoạch!

      "Ha ha!" Ủy viên Vũ nhận lấy trà, ngửi cái cũng vội uống, đặt lý lên bàn đá."Được, , tôi nhận em làm học trò!"

      xong, Ủy viên Vũ ra khỏi phòng tắm, cận vệ theo sát phía sau ——

      . . . . . .

      Hoắc Doãn Văn ra cũng chỉ lấy cớ bàn chuyện trốn ra ngoài, vừa thấy ủy viên Vũ ra khỏi phòng riêng, vội vàng tiến ra đón!

      Ủy viên Vũ bên tai Hoắc Doãn Văn mấy câu. Hoắc Doãn Văn lập tức hiểu ngầm trong lòng."Sau đó nhất định khiến ấy theo nghiên cứu Côn Khúc!"

      Hoắc Doãn Văn nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn!

      Hoắc Doãn Văn có vẻ hơi mỏi mệt trở lại phòng làm việc, nhìn trợ lý Triệu ."Chuyện giao phó hết chưa?"

      "Dạ, làm xong, người cũng đưa qua!"

      "Vậy tốt, đến lúc đó cũng đừng quên cho người mang về!" Hoắc Doãn Văn yên lòng dặn dò câu!

      "Hoắc tổng, ngài yên tâm, nhất định có sai sót gì!"

      "Đúng rồi. . . . . . kia cách cam tâm tình nguyện chứ!"

      "Tôi đích thân xem xét, ấy tự nguyện , có phản kháng!"

      "Vậy tốt, ra ngoài , tôi nghỉ ngơi chút!" Hoắc Doãn Văn khoát tay.

      " Dạ!" Trợ lý Triệu đáp tiếng, giọng ra khỏi phòng!

      Hoắc Doãn Văn tựa vào ghế sa lon, hút thuốc lá.

      Lần này, bước bước quan trọng, hi vọng. . . . . . chuyện sau này có thể thuận buồm xuôi gió!
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 132 Ăn tối trong phòng


      Hôm ấy, Nhan Như Y được Trợ lý Triệu đưa đến nhà riêng của Hoắc Doãn Văn. còn đưa cho chiếc chìa khóa dự phòng, bảo với cứ mở cửa vào nhà, quay lại ngay!


      Khi vừa mở cửa bước vào, liền thấy đống túi đồ ăn tươi chất chồng bàn, bên trong có các loại rau cải, thịt nạc, cá, mì cay Thành Đô, các loại gia vị . . . . . .


      Nhìn đến đây chợt hiểu, nhất định là muốn xuống bếp rồi!


      "Thiệt là, em đâu phải đầu bếp riêng ? lẽ là bà nội trợ?" Nhan Như Y phụng phịu . Chỉ là oán hận oán hận, vẫn quơ hết túi thức ăn rồi vào bếp!


      bận luôn tay, xoay tròn trong bếp, đinh đinh , lặt rau, rửa cá, bật bếp đặt nồi!


      biết mua từ lúc nào, trong phòng bếp cái gì cũng có, đầy đủ mọi thứ, tất cả nồi niêu xoong chảo cũng chén đũa đều mới tinh!


      Bởi vì quen với việc bếp núc từ lúc còn , nên động tác vô cùng nhanh nhẹn, rất nhanh nồi cá để làm mì cay Thành Đô xong!


      Đúng lúc này Hoắc Doãn Văn mở cửa vào!


      "Ha ha ——" Hoắc Doãn Văn theo thanh vào phòng bếp, nhìn thấy đem mì cay Thành Đô thả vào tô đặt bàn.


      Nhan Như Y ngẩng đầu nhìn cái, tiếp theo sau đó chan nước cá vào tô mì."Hắc, thiệt tốt số, làm cho người ta ghen tỵ, người ta mới vừa làm xong cơm tối, về đúng lúc thiệt!"


      "Ha ha, cũng cảm thấy vận khí của đặc biệt tốt!" Hoắc Doãn Văn cười !


      Nhan Như Y lần nữa ngẩng đầu lên nhìn , phát hôm nay cười nhiều hơn bình thường, ngay cả trong đôi mắt cũng tràn đầy nụ cười." rất vui vẻ!"


      "Ừ!" Hôm nay vừa đàm phán thành công vụ thương vụ lớn, nếu có gì bất ngờ xảy ra, có thể thực cam kết với !


      "Ha ha, vừa lúc chúng ta có thể ăn mừng! , thành công vụ gì đó?" tò mò hỏi!


      "Hả? phải kinh doanh!"


      "Gạt người!" Nhìn cười đến nghiêng ngả, lâu, lâu cười như vậy, nếu như phải là hợp đồng kinh doanh lớn, sao lại vui mừng đến thế.


      " chưa bao giờ gạt em!" Hoắc Doãn Văn tựa người vào lưng ghế, đưa tay kéo vào ngực mình, đôi tay bá đạo ôm chặt bên eo .


      Bọn họ mắt đối mắt, mũi đối với mũi, miệng tham lam tìm kiếm, khuấy đảo khuôn miệng nhắn của ——


      Nhan Như Y đỏ hồng khuôn mặt, bọn họ rất lâu ở cùng nhau, động tác của bây giờ dễ dàng khiến loạn tưởng!


      "Như Y, hôm nay rất vui vẻ!" vừa , vừa hôn ngấu nghiến lên môi !


      Bị nụ hôn bá đạo của áp đảo, nhanh chóng buông tha lý trí, hai cánh tay khống chế được, quấn lấy cổ của , cũng nhớ nhung lắm!


      Hai người hôn như dầu sôi lửa bỏng!


      Đôi môi mỏng của hướng dần lên mút mát làn da nhạy cảm phía sau tai , lưu lại những dấu vết ẩm ướt liền lạc nhau.


      bất lực ngẩng mặt, tự nguyện giao phó cả người, nghênh đón âu yếm của !


      Đầu của cùng với đôi tay, lần dọc theo cần cổ trắng như tuyết của , trượt dần xuống ngực, eo thon . Cả người hỗn loạn, nút áo sơ mi bị cởi ra từ lúc nào…..


      Đầu của chôn vùi vào bộ ngực non mơn mởn của , gặm cắn, nuốt lấy nuốt để . . . . . Làm tim loạn nhịp!


      nâng lên, ôm đến bàn ăn, để ngồi nửa mông lên mặt bàn, len vào tách hai chân của ra. . . . . .


      Đầu ngón tay lại bận rộn cởi bỏ đôi tất da…. Vội vàng xé toạc ra ——


      "Ha ha. . . . . ." Nàng nghĩ đến kháng cự , đột nhiên lại bật cười, thanh trong trẻo mang theo vài nét kiều mỵ.


      **************************************


      Động tác của càng ngày càng tà ác!


      Xé ——


      Làm hư đôi tất chân của , y như mớ giẻ rách, làm lộ ra làn da trắng nõn như ngọc!


      Tiếp xúc với khí lạnh làm nhịn được co mạnh hai chân!


      " còn muốn ăn gì khác nữa , nấu cơm em cũng quen ——"


      " vội, có thể để lát nữa ăn, giờ muốn ăn thứ khác mỹ vị hơn!" xong, tay hướng vào quần lót, ngọ ngoạy ——


      Chợt, Nhan Như Y giật mình, hai mắt mở to, dùng sức giãy dụa, ngăn cản động tác của ."Đừng ——"


      Tay Hoắc Doãn Văn thám hiểm vùng tam giác vàng, cũng dừng lại vì chạm phải vật cản, ngửa cổ, lấy sức thở lấy thở để.


      "Phốc. . . . . ." Nhan Như Y ‘phù phù’ bật cười khúc khích, tiếng cười có mấy phần khiêu khích!


      Hoắc Doãn Văn tựa như trừng phạt, gãi mông như lông ngỗng lướt qua, ngứa ngáy lòng ." này, càng ngày càng bại hoại, căn bản là em cố ý, có phải ?"


      "Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." dần cười to hơn." được mắng em, em cũng phải cố ý, em quên mất!"


      làm bộ đáng thương !


      nhíu nhíu lỗ mũi, rất tin tưởng lời ."Em lại biết? Chuyện xảy ra cơ thể em, em biết là sao ?"


      an ủi, hôn mạnh lên môi , sau đó : "Hưởng phúc của , dì cả của em tới… đừng giày vò em mà, em cũng nhớ đến nỗi quên mất!"


      Hoắc Doãn Văn vuốt
      trán, có biện pháp khác, đành đem toàn bộ dục hỏa đè ép trở về!

      Ôm xuống khỏi bàn ăn. “ Thôi, ăn cơm!”

      dọn dẹp bàn , em phải cởi bỏ đôi tất chân đây. Tại cả đấy, xé toạc đôi tất chân của em - - “ Nhan Như Y cua mũi cái, chạy vào nhà vệ sinh!

      lúc ấy, điện thoại bàn đổ chuông.

      “ Nghe - -“ Hoắc Doãn Văn tiếp điện thoại.

      “ Hoắc tổng, Lý Thi Thi trở lại!” Giọng trợ lý Triệu. “ Chỉ là…..”

      “ Chỉ là cái gì?”

      “ Chỉ là biết làm sao như vậy, này trở lại khóc lóc, nháo lớn, muốn báo cảnh sát, Đế Hào bức người lương thiện làm gọi !” Trợ lý Triệu báo cáo !

      Hoắc Doãn Văn xì mũi coi thường tiếng. Bức người lương thiện làm ? Chuyện cười. chưa bao giờ bức bách qua bất kỳ nào làm chuyện này, mõi lần đều rất tự nguyện.“ Hỏi ta muốn bao nhiêu tiền ?Chỉ cần hợp lý có thể đồng ý !”

      “ Dạ !”

      “ Ủy viên Vũ đâu rồi, hài lòng ?”

      “ Nghe rất hài lòng !”

      “ Ừ !”Hoắc Doãn Văn cúp điện thoại, sau đó trở về phòng làm biệc, bấm di động gọi cho vị lãnh đạo. “ Ông Khương, nghe ở H thị có công trình đầu voi đuôi chuột, chính phủ chuẩn bị tìm công ty khác tiếp nhận, hạng mục này tôi muốn nhận lấy, ông xem chút có thể tìm cách để tôi thông qua vòng kêu gọi đầu tư này - - Vậy tốt, chuyện này liền cậy nhờ ông rồi, sau khi thành công, tôi nhất định cảm ởn ông…. phải khách khí, là nhất định phải……. ”

      Nhan Như Y vừa vào, vừa kết thúc cuộc trao đổi qua điện thoại.

      bận sao ?” giọng hỏi.

      !” đặt điện thọai lên bệ cửa sổ.

      “ Ha ha- - ” lúc này mới dám chuyện lớn tiếng. “ Gần đây em thấy lúc nào cũng vội ?”

      “ Còn phải vì công việc làm ăn của công ty sao ?”

      “ Công ty gần đây có chuyển động gì sao?” Trước đây đưa cho mấy tài liệu, thấy có hạng mục mới liên quan đến chính phủ, có chút tài liệu về vay vốn…, chỉ là biết muốn vay hạng ngạch nào !

      “ Ừ, chuyện này thể ra ngoài !” đè lên môi , làm tiết lộ thêm !

      “ Điểm này em hiểu !” Thân là phiên dịch riêng của , biết chuyện so với nhân viên trong công ty nhiều hơn, cơ hồ đều tiếp xúc với tài liệu tối mật !

      “ Việc này có ít liên quan đến Hằng Viễn….Bên trong dính dấp ít chuyện, ngàn vạn lần được cùng bất luận kẻ nào !”

      “ Dạ!” Nhan Như Y gật mạnh đầu cái !

      khen ngợi bằng cách hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của .

      “ Đúng rồi, có việc muốn nhờ giúp em !” Nhan Như Y chợt !

      “ Ừ, chuyện gì ?”

      “ Chính là con của bạn ba em, cũng đến thành phố B để làm việc, hai tháng. ấy gọi về nhà lần nó với gia đình là công việc thuận lợi vô cùng, cần lo lắng. Từ đó đến giờ gọi về nữa, người trong nhà tại lo lắng sắp phát điên, hoài nghi ấy bị người của công ty bán hàng đa cấp chế lại ? có khả năng này hay ?” hỏi .

      *****************************

      “ Có !” gật đầu cái !

      “ Dạ, mọi người nhà ấy tới đây tìm ba em cũng nhờ em giúp tay, hỏi người quen ….Em vừa nghĩ giao tiếp rộng rãi, có thể hay ….”

      thành vấn đề, nhất định cầu người của cục công an lưu tâm nhiều chút !” Hoắc Doãn Văn lập tức gật đầu, vui mừng khi gặp vấn đề liền chủ động tìm . “ này tên gọi là gì ? bao nhiêu tuổi ? ”

      Nhan Như Y vẫn lắm. “ Em chỉ biết là , năm nay có lẽ là 17 tuổi, người Giang Nam ! Về phần tên họ, em vẫn chưa biết, chờ em hỏi lại ba cặn kẽ, rồi cho hay !”

      “ Tốt ! Đúng rồi, em trai và em em chừng nào tới thành phố B ?” Hoắc Doãn Văn dò hỏi.

      “ A, nhanh thôi, tuần sau tới đấy !” Nhan Như Y trả lời có chút lạnh nhạt, cũng muốn đề cập sâu hơn !

      Hoắc Doãn Văn là người bực nào tinh ý, làm sao có thể nhìn ra vẻ mặt lạnh nhạt này, thâm ý “ Được, vậy để thu xếp- - ”

      cần….” Nhan Như Y lập tức cự tuyệt !

      “ Tại sao cần ?” Hoắc Doãn Văn rất vui vẻ.

      Nhan Như Y nhìn gấp gáp, còn hỏi tại sao ? nên biết tại sao, phải sao ?

      “ Xin em cho cơ hội, để có thể thu xếp đón tiếp hai em của em được ?” cách chân thành !

      Nhan Như Y tràn đầy các loại băn khoăn. “ Nhưng em sợ em trai, em hỏi tới, em biết trả lời thế nào !” Hai đứa em đều là quỷ tinh linh, chuyện gì cũng thể gạt được ánh mắt của chúng !

      “ Tin tưởng , nếu như em quá lo lắng, như vậy có thể xuất ….” uất ức cầu toàn. “ Có thể để cho Triệu lái xe đưa bọn ngươi chơi, như vậy cũng dễ dàng- - ”

      Nghĩ đến điều này đúng là thuận tiện, đúng là đáng giá suy tính - - -
      Last edited by a moderator: 22/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 133 Vô tâm trong công việc


      Sáng thứ hai, Nhan Như Y tìm cớ để đến phòng làm việc của Hoắc Doãn Văn, đưa cho tên tuổi của cần tìm!


      "Lưu Salsa, mười tám tuổi!" Hoắc Doãn Văn cầm bản photocopy thẻ căn cước của , nhìn thoáng qua, người trong hình trông giống , mà khá giống cậu con trai. Nhưng thông thường, bản photocopy đều đồng dạng, khó nhận ra dáng dấp người cần tìm. " có hình ràng hơn sao?"


      " có, chỉ có cái này!"


      "Ừ, tí nữa bảo trợ lý Triệu đem qua cho cảnh sát!" Hoắc Doãn Văn gật đầu cái!


      "Hi vọng có thể mau sớm tìm được em ấy!" Nhan Như Y cảm thán câu.


      "Nhưng mà bây giờ tìm người cũng rất khó, nhân khẩu ở B thị ngày càng nhiều, người nhập cư dần đông hơn!" Hoắc Doãn Văn đem tư liệu của bỏ qua bên, sau đó đưa cho Nhan Như Ymột sấp tài liệu."Cái này em giúp phiên dịch gấp!"


      Nhan Như Ynhận lấy tài liệu, vội : "Vậy em làm việc đây, tí nữa trả lại cho !"


      "Đây là phần tài liệu cơ mật!"


      Vừa nghe đến lời này, Như Y trong lòng lo lắng nguôi. Đặt tài liệu bên khay trà, sau đó bắt đầu tiến hành phiên dịch.


      "Dịch đơn giản thôi, chỉ cần xem và hiểu là được!" Hoắc Doãn Văn buông thõng câu!


      "Dạ, những lời này là do sao?" Nhan Như Y dừng bút, chỉ liếc cái, kể khổ câu.


      Hoắc Doãn Văn sờ sờ lỗ mũi, cười như cười, sau đó mím đôi môi mỏng lại. Động tác này của đặc biệt mê người.


      Ánh mắt của Nhan Như Y dừng lại mấy giây, bĩu môi, giễu cợt ."Tư cách tình nhân của Hoắc tổng có khác, trước đây bởi vì chuyện này, em bị mắng tới tả đấy ! Bây giờ lại có thể chỉ cần dịch để cho hiểu là tốt rồi! Lúc này em cần phải thi lại môn đọc hiểu?"


      Nghe kể khổ, Hoắc Doãn Văn cũng có tức giận, ngược lại còn hài hước câu."Biết sai có thể sửa là tốt rồi!"


      "À? Người nào biết sai có thể sửa, em hay là chính mình đây?" bắt bẻ.


      "Đương nhiên là em rồi! Ban đầu nếu như em sớm chút đồng ý hẹn hò cùng , dĩ nhiên cũng bị mắng rồi...!" Hoắc Doãn Văn hoàn toàn để ý tới quy tắc trong phòng làm việc, đường hoàng đùa giỡn với .


      Nếu như hai tháng trước, ai đó cho biết, ngày như thế, nhất định cho rằng người kia bị điên rồi, và đem ngay vào bệnh viện tâm thần. Nhưng tại, biết, đây tất cả đều là , mình hoàn toàn bị trước mắt làm cho thay đổi.


      " thèm để ý đến , đứng đắn, em phải làm việc, đừng quấy rầy em!" Nhan Như Y vén gọn mái tóc ra phía sau, tập trung vào tài liệu trước mắt, tận lực nhìn tới , để tâm bị ảnh hưởng!


      Nhưng ngồi chung với trong cùng phòng làm việc, luôn cảm nhận được áp lực từ phía , đôi mắt của luôn dõi theo , khiến thở khó khăn, mất tự nhiên, cũng có cách nào toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc.


      Thỉnh thoảng, khẽ vuốt mái tóc, hoặc thay đổi tư thế ngồi.


      Mà động tác của cũng tác động đến !


      Hoắc Doãn Văn cũng muốn giải quyết vài vấn đề kinh doanh, nhưng bên, ngọt ngào, hơi thở mềm yếu, dễ dàng lay động lòng , khiến cho kiềm hãm được, phải nhìn , nhìn , lại nhìn !


      Nhan Như Y liền cảm thấy hai ánh mắt nóng hổi dán chặt vào lưng mình, cảm thấy thoải mái, ngẩng đầu lên ——

      `
      Hai người hề che dấu ánh mắt, trong nháy mắt khí nóng bỏng đan xen vào nhau ——


      ************************


      "Đừng nhìn em nữa, làm việc !" vội vã cúi đầu, sau đó nhắc nhở .


      tại như nữ sinh cấp hai, nội tâm tự khiển trách, cảm giác chăm chú vào bài vở, lãng phí thời gian.


      "Em nhìn , sao biết ngắm em?" Hoắc Doãn Văn đùa với câu.


      " rốt cuộc có cần gấp tài liệu này hay ?" nghiêm mặt, ra điều nghiêm túc!


      Nhìn nghiêm nghị, cười, nụ cười mặt Hoắc Doãn Văn ngày càng thể khống chế, nhịn được : "Khoan , em ra dáng giáo, hổ danh tốt nghiệp đại học S!"


      "Đó là đương nhiên ——" Nhan Như Y dương dương hả hê chút.


      "Tốt nghiệp rồi tại sao lựa chọn làm giáo?" Sinh viên tốt nghiệp đại học S rất dễ dàng tìm được công việc giảng dạy, chỉ là giống như chưa từng nghĩ đến việc mình dạy!


      "Bởi vì cha em là thầy giáo, cả đời đối mặt với em như học sinh, quả thực làm em có ý muốn trở thành giáo viên!" điều này, Như Y khỏi cau mũi cái!


      Đúng vậy, cha của Nhan Như Y là giáo sư rất ưu tú, học sinh trong lớp ông đều đậu vào các trường đại học danh tiếng. Ông đối với trường học rất nghiêm túc, thành tâm, làm người tương đối ngay thẳng!


      khắp đất nước, giáo sư tràn ngập, tự cho mình có quyền làm trời làm đất, thu tiền học thêm của học sinh, riêng cha của Nhan Như Y sau thời gian học chính khóa, ông còn dành thời gian bổ túc cho học sinh miễn phí, chưa bao giờ thu phân tiền, cho nên đây cũng chính là thầy giáo ưu tú, nhưng trong nhà luôn thiếu trước hụt sau!


      Chỉ là, Hoắc Doãn Văn còn giả bộ mới nghe tới. "Hả? ra chú Nhan là giáo sư!"


      Nhan Như Y cũng chợt nhớ đây là lần đầu tiên với Hoắc Doãn Văn về cha mình, còn có mấy phần hả hê."Dĩ nhiên, cha em rất nổi danh ở quê nhà ——"


      "Cho nên, em mới có thể học tập ưu tú như vậy rồi !"


      "Ha ha, đó là đương nhiên!" khoác lác vô sỉ thừa nhận."Chỉ là, cha em nếu như biết tại trong công việc em chuyên tâm, thế nào cũng cầm thước gõ lên đầu em!"


      "Bị gõ qua?" nghi hoặc.


      "Dĩ nhiên bị gõ qua, phải biết làm con của thầy giáo rất buồn. Nếu như là thầy giáo tốt, đối với con mình còn nghiêm khắc hơn so với các học sinh khác, hơn nữa làm con thầy học giỏi là chuyện đương nhiên. Cha em rất gia trưởng. Nếu như học tập giỏi bị cười nhạo, quay đầu còn chịu bị đánh ——"


      Hoắc Doãn Văn hiểu ."Học giỏi là chuyện đương nhiên, học tập giỏi bị cười nhạo!"


      "Đúng, cho nên. . . . . . Ai. . . . . . Đây cũng là nguyên nhân em muốn theo nghiệp giáo, muốn đời sau chịu nhiều áp lực. Cũng muốn bởi vì đời sau biểu tốt, mà bị người khác cười nhạo. Ta hi vọng. . . . . . Về sau con của chúng ta khoái khoái lạc lạc lớn lên. . . . . ." xong lời cuối Nhan Như Y đột nhiên im bặt.


      Tâm khỏi đau đớn kịch liệt chút. Đáng chết, cái gì.


      Bọn họ làm sao có thể có đứa bé đâu? Bọn họ liên kết quả cũng có!‘ xin lỗi ’ cũng nghĩ lại ra những lời như vậy, Nhan Như Y vội vàng ngậm miệng lại, cúi đầu phiên dịch tài liệu!


      Lần này, Hoắc Doãn Văn đối với đề tài nhạy cảm này, cũng có quá nhiều áy náy, sắc mặt dễ dàng rất nhiều, hơn nữa trong đôi mắt còn lộ ra như vậy vẻ tự tin!


      Chỉ là, cũng thêm gì nữa, chằm chằm nhìn biểu đồ giá cổ phiếu màn hình máy tính ngừng chớp động!


      Gần đây, trúng đậm!


      ************************


      Khi Nhan Như Y đem tờ cuối cùng dịch xong, cầm tài liệu kỳ quái nhìn Hoắc Doãn Văn."Đây là đại hạng mục. . . . . ."


      Hoắc Doãn Văn gật đầu cái.


      "Vốn em tưởng Hằng Viễn tranh thủ , nhưng trong này. . . . . . Hợp đồng lại tay của . . . . . Đây là vì cái gì?" Nhan Như Y hạ giọng. Mặc dù chỉ là trợ lý phiên dịch, mặc dù cũng mới tiếp xúc công việc lâu, nhưng mơ hồ hiểu đây là vì cái gì!


      Hoắc Doãn Văn vuốt hai cánh tay, ý tứ chính là thấy điều cần thấy!


      Nhan Như Y nhíu mày."Làm như vậy phải rất nguy hiểm sao?" còn đè thấp giọng , thanh rất !


      "Cho nên. . . . . . Những thứ này chỉ có thể yên tâm giao cho em làm!"


      "Đây là vì cái gì?" Chỉ cần và Sở tiểu thư kết hôn, công ty nhất định chính là thừa kế của rồi? Tại sao còn phải làm như vậy? Nếu như làm như vậy, khi bị phát ra ăn cây táo rào cây sung? Tập đoàn còn có thể giao lại cho sao?


      Đến lúc đó, sợ rằng mặc dù tổng giám đốc đồng ý, các cổ đông khác cũng đồng ý, cái này vốn là có tổn hại đến danh lợi của Hội Đồng Quản Trị!


      nghĩ làm như vậy, chủ yếu là. . . . . . Khó được phải . . . . .


      nghĩ tới mình? Chẳng lẽ ?


      cần, muốn vì mình bỏ ra nhiều như vậy! hét thầm trong lòng!



      "Tài liệu phiên dịch xong chưa?" muốn tiếp tục đề tài này, chỉ là muốn tài liệu từ !



      Nhan Như Y đưa cho , lòng bỗng trĩu nặng vì cảm giác mình giao ra món đồ rất trầm trọng!


      "Nếu như là vì em, cần thiết. . . . . ." câu!


      Hoắc Doãn Văn đầu cũng ngẩng lên, nhìn chằm chằm điều khoản trong tay."Chuyện này cùng em có quan hệ, em phải giữ áp lực trong lòng. Đây là nước cờ phải . . . . . . Nếu , vĩnh viễn đều bị người khác quản chế. . . . . ."


      Này. . . . . . nước cờ sao?


      Lòng nặng nề, nhưng Nhan Như Y nguyện ý tin tưởng tất cả là ,. . . . . .


      Mặc dù cần nhìn , Hoắc Doãn Văn cũng có thể cảm thấy vẻ mặt rối rắm khổ sở đến cỡ nào." Nếu như em lòng lo lắng cho , như vậy toàn lực ứng phó giúp , tại cần em trợ giúp ——" vốn là, muốn cho biết tất cả, nhưng đúng là cần , cho nên phải cho biết!


      Nhan Như Y tâm tình lúc này rối tung, khó có thể , nhất định đem hết khả năng ra trợ giúp , bất kể thế nào!


      "Nhưng. . . . . . Em cảm thấy . . . . . . Cảm thấy, tất cả nên như thường, tỷ như quan hệ giữa và Sở tiểu thư . . . . . ."


      Hoắc Doãn Văn nhíu mày, hơi áy náy mấy phần."Trợ lý Nhan, điểm này em quá lo lắng rồi, vấn đề này, xác thực còn chưa có thay đổi tính toán!"


      Tất cả còn là những xao động phía trước, tất nhiên dám ra những lời chắc chắn như vậy. công việc kinh doanh lớn như vậy, tập đoàn lớn như vậy, sao có thể nửa năm hay năm giải quyết liền giải quyết? Tương lai biến động quá lớn, ngay cả chính cũng ràng, chưa nắm giữ được trong tầm tay!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 134 Khảo nghiệm ngừng

      Nhan Như Y nghe như vậy, cũng yên tâm, nhưng ngăn được chút mất mác khổ sở trong lòng! làm sao có thể phủ nhận, trong tiềm thức của vẫn hi vọng Hoắc Doãn Văn có thể lấy về làm vợ!

      Mỗi khi cam kết với , nhất định cùng hết cuộc đời, tâm tình của rất kích động, đó là loại vui sướng cùng ảo tưởng. Mà mới vừa rồi đáp, thoáng chốc, tâm chùng xuống, như chìm sâu dưới đáy, mất mác, rất vui vẻ!

      Chỉ là, nếu muốn đáp án, cũng chỉ có thể nhịn đau đớn trong lòng, đáp lại bằng nụ cười."Vậy tốt!"

      Sau, hỏi mấy điều khoản, đợi giải thích ràng, rồi rời khỏi phòng làm việc của ——

      Chủ nhật rất nhanh tới, như hứa, Hoắc Doãn Văn điều chiếc xe đưa đến trạm xe lửa, đón em trai với em !

      Hoắc Doãn Văn gọi điện thoại cho .

      " thể tự mình cùng em đón hai em, rất xin lỗi!"

      Nhan Như Y cảm thấy trong lòng ấm áp, luôn suy tính giùm mọi chuyện." làm vô cùng tốt, nếu như xuất , em ngược lại tìm được cách gì để giới thiệu với hai em như thế nào về !"

      "Ừ, nếu có chuyện gì cần, gọi cho , đừng quá tiết kiệm, bạc đãi hai đứa nhóc!"

      "Cảm ơn, yên tâm, em khách khí đâu!" luôn sợ lời xin lỗi, liền hào phóng lời dựa dẫm! lúc ấy, xe lửa từ Thành Đô ‘ùng ùng’ vào trạm.

      "Xe lửa tới, em đón người đây!" Nhan Như Y che giấu hưng phấn."Em dừng lại đây. Tạm biệt ——"

      Ở chỗ khác, gấp điện thoại lại, khóe miệng Hoắc Doãn Văn khỏi nâng lên, bởi vì cũng cảm nhận được vui vẻ, nhìn thấy em trai em của mình, nhất định rất vui mừng!

      Nhan Như Y nhìn thấy toa tàu của hai em. Hai em của co xuyên qua kính của cửa sổ tàu, nhìn thấy , cũng nhảy chồm lên, kêu vang. ‘Chị ơi!’

      Nhan Như Y đứng trong sân ga, chờ hai em kéo hành lý xuống tàu!"

      "Chị ơi. . . . . ." Nhan Như Phỉ nhanh chân nhảy xuống trước, níu tay chị, hét ầm. "Chị hai, cuối cùng người ta cũng nhìn thấy chị!"

      "Tóc em dài rồi này? Lại còn uốn xoăn nữa hả ?" Nhan Như Y sờ sờ đầu em .

      Trong bộ trang phục quần jean, áo thun, Nhan Như Phỉ khá giống Như Y, chỉ là cao hơn chị chút. vuốt tóc mình, rồi mở to hai mắt, nét mặt rất ý thức được mình đẹp."Chị, nhưng rất xinh đẹp mà?"

      Em tự tin như vậy, lại ưa thích kiểu tóc của mình như vậy, làm sao có thể tốt? Dĩ nhiên chỉ có gật đầu." tệ, đẹp mắt, năm nay cũng lưu hành kiểu tóc này."

      "Dạ, rất nhiều đứa bạn em cũng uốn tóc kiểu này, em rất thích tóc quăn!" Như Phỉ vừa , lại vuốt mái tóc của mình.

      Khi Tiểu Phỉ đứng sân ga làm duyên làm dáng, Nhan Như Quân mệt mỏi, cùng Trợ lý Triệu khuân mấy va li hành lý xuống tàu.

      Vừa mới xuống ga, cậu nhóc liền cật lực nâng cánh tay đau đớn lên, chua xót."Chị ——"

      "Tiểu Quân!"

      Nhan Như Quân tựa vào vai chị, ‘ khóc lóc nức nở ’."Chị, vui mừng, rốt cuộc cũng tới rồi, tiếp nữa, em nhất định bị mệt chết!"

      "Ha ha ——" Nhan Như Y bật cười, vỗ lưng em trai, ."Có chút này chịu nổi à? Về sau, vào đại học phải xe lửa, mỗi học kỳ hai lần? Em phải tập dần thôi!"

      "Nhưng cũng chịu nổi Tiểu Phỉ khi dễ em? Sai em đủ thứ chuyện! Chuyện gì cũng bắt em làm, trừ việc vệ sinh thể dùm, cái gì cũng em… Đến ăn mì gói cũng phải em lấy nước sôi! Điều này thôi , buổi tối lúc ngủ, Tiểu Phỉ còn ép em, làm bả vai em đau muốn chết!"

      Xem ra, suốt dọc đường Nhan Như Phỉ hành hạ trai song sinh của mình ít!

      " là con trai nha, ra chút sức liền oán trách. Đừng quên, là ba , phải chăm sóc em dọc đường !" Tiểu Phỉ ỷ vào mình nhất vừa là con , cho nên cách nào bỏ được thói quen vô thiên vô pháp đó!

      "Tốt lắm tốt lắm hai em có ân oán gì, hồi lại tiếp, chúng ta phải thôi!" Nhan Như Ý nín cười, cắt đứt tranh cãi của cặp song sinh. Hai em ấy, đời trước nhất định là kết thù, cho nên đời này luôn luôn tranh giành thắng thua, cãi nhau ngưng nghỉ, cùng nhau đầu thai, hơn nữa cùng bụng chui ra, sau đó cả đời này tiếp tục bám dính nhau ——

      "Cám ơn Triệu tới đón ga đón em!"

      "Cám ơn Triệu!"

      Tiểu Quân cùng Tiểu Phỉ hai người ưu điểm lớn nhất chính là miệng đặc biệt ngọt! Nhan Như Y giới thiệu với hai em Triệu là nhân viên cốt cán lâu năm của công ty, tốt bụng đưa xe đến đón hai em, hai đứa tự động tự giác mở miệng cảm ơn người ta ngọt như mía lùi.

      Triệu liền vội vàng lắc đầu, quay đầu nhìn hai đứa ngồi phía sau ."Hai em kêu nghe ổn, cứ gọi chú là được rồi. Hai cháu với nhóc con ở nhà, sai biệt tuổi tác!"

      "Ha ha ——"

      "Ha ha ——"

      Cặp sinh đôi cùng nhau nở nụ cười!

      "Chị, sếp chị đúng là tốt nhỉ, còn giúp điều xe của công ty đến đón tụi em!" Tiểu Quân nhìn chút, xe này là xe tốt !

      Dưới ánh mắt quan sát của em trai, Nhan Như Y chợt cảm thấy căng thẳng. Chiếc xe này vốn là xe hiệu Audi, Tiểu Quân nghĩ tới cái gì chứ?

      Tiểu Phỉ cũng nhìn ra."Chị, xe này sang trọng quá nha!"

      "Chị, là Audi nha, sếp chị hào phóng!"

      Tiểu Phỉ cùng Tiểu Quân giọng rất , thầm bên tai Như Y. Nhan Như Y mặt lộ ra chút ngượng nghịu, biết nên giải thích như thế nào!

      Chỉ là, hoàn hảo ngồi bên này, Triệu, là người đặc biệt khôn khéo, làm chuyện người khác nghĩ ra."Trong công ty, trợ lý Nhan biểu cực kỳ tốt, sếp chưa từng gặp qua phiên dịch đắc lực như vậy, cho nên đối với nhân viên ưu tú trong công ty, sếp luôn chờ cơ hội để khen ngợi, khích lệ! Mặt khác, sếp tôi đặc biệt thích trẻ con học giỏi, nghe hai em trai và của trợ lý Nhan, cũng thi vào trường đại học danh tiếng, lập tức cầu tôi giúp trợ lý Nhan, đón hai cháu! Hằng Viễn tập đoàn dĩ nhiên chỉ có xe tốt ——"

      Triệu phụ tá xong, Nhan Như Y cũng rất tin phục, chứ đừng hai cậu bé bé mới vừa tốt nghiệp cấp ba. Hắc, hắc . . . . . . Nhan Như Y liếc nhìn hai em cái, hai đứa rất thích nghe người khác bọn họ học giỏi, thông minh, Trợ lý Triệu lại dễ nghe.

      Quả nhiên, hai người bọn họ đặc biệt vui vẻ, vẻ mặt nghi ngờ cũng có!

      Bởi vì, trước tới B thị sớm, nên trường học còn chưa có thông báo ngày nhập học, nên Nhan Như Y cùng hai em đem hành lý đến khu vực lân cận, tìm nhà trọ gần trường!

      Vốn là muốn Triệu về, nhưng trợ lý Triệu vẫn kiên quyết muốn dẫn bọn họ ăn cơm, dĩ nhiên, đây đều là do Hoắc Doãn Văn ra lệnh!

      "Hay là hôm nay làm phiền đến đây thôi, hai đứa cũng mệt mỏi rồi!" Nhan Như Y từ chối. Trong lòng, đặc biệt có linh cảm, bữa ăn này Hoắc Doãn Văn nhất định làm rất đình đám, đến lúc đó, sợ mình có cách nào giải thích ràng cho hai em!

      Nhưng dù mệt mỏi, hai đứa bé ngồi lâu xe lửa như vậy, ăn tối rồi ngủ vẫn tốt hơn!" Trợ lý Triệu vẫn khuyên!

      lúc ấy, Tiểu Phỉ cùng Tiểu Quân tắm xong, thay đổi quần áo, xuống!

      Triệu phụ tá trực tiếp lôi kéo hai người bọn họ ra ngoài, cản cũng ngăn được!

      " Triệu, cần ——" Nhan Như Y vừa ngăn cản, vừa có biện pháp theo ra ngoài, lên xe!

      ngờ, Triệu lái xe đến khách sạn Đế Hào!

      Hai đứa vừa nhìn thấy khách sạn sang trọng, cũng nhao nhao đòi thử, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hứng thú. Mặc kệ thế nào, mặc dù nhà bọn họ cuộc sống rất nghèo khó, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp vẫn phải có, những đứa trẻ lớn lên trong nhà vô luận là gặp trường hợp nghiêm trọng cỡ nào, vẻ mặt cùng động tác cũng rất thong dong thỏa đáng, để cho người khác cười cợt mình.

      Về điểm này, Như Y rất yên tâm!

      vào phòng ăn riêng, Tiểu Phỉ cùng Tiểu Quân chờ lúc trợ lý Triệu vào phòng vệ sinh, tiến tới bên tai Như Y hỏi .

      "Chị, khách sạn lớn như vậy, chi phí hẳn rất mắc? Nhất là ở B thị, càng cần rất nhiều tiền!" Tiểu Quân hỏi!

      "Đúng nha, chị!" Tiểu Phỉ ánh mắt chuyển cái, lập tức hỏi."Cái này, trợ lý Triệu phải đối với chị có ý tứ khác chứ? Bằng tại sao có thể nhiệt tình như vậy? Giống như là muốn theo đuổi chị đó!"

      Nhan Như Y vừa nghe, thiếu chút nữa bật cười. lúng túng đỏ mặt, quát lớn Tiểu Phỉ."Em nghĩ cái gì đấy? phải vậy. Trợ lý Triệu đặc biệt chính trực, hơn nữa rất vợ, em đừng loạn tưởng vớ vẩn?"

      "Nhưng em cảm thấy được chú ấy chính là đeo đuổi chị?"

      " thể nào, nên lung tung, người ta vào nghe được ngượng chết!" Nhan Như Y dùng sức, sau đó trả lời Tiểu Quân."Gian phòng này của khách sạn dành riêng cho công ty chị, cho nên nhân viên cao cấp của công ty đến, có chính sách đặc biệt!"

      "A ——" Tiểu Phỉ xin lỗi ngậm miệng lại!

      Tiểu Quân như hiểu ra, gật đầu!

      Nhan Như Y nhìn dáng vẻ tin tưởng của hai em, cuối cùng thở phào nhõm. Nhưng nghĩ tới, khảo nghiệm của vẫn còn ở phía sau?

      lúc ấy, nhân viên phục vụ vào, Triệu phụ tá cũng vào, hơn nữa phía sau , còn theo. . . . . . Hoắc Doãn Văn. . . . . .

      Nhan Như Y hoàn toàn trợn tròn mắt. . . . . . Vẻ mặt đần độn . . . . . .

      ************************************************

      . . . . . . tới nơi này làm gì à?

      Tiểu Phỉ cùng Tiểu Quân thời điểm thấy Hoắc Doãn Văn, cũng lập tức quy củ trở lại, bản thân Hoắc Doãn Văn luôn có loại sức quyến rũ này, có thể khiến cho người sợ lại kính trọng!

      Nhan Như Y mặc dù đần độn, nhưng cũng thể tiến lên."Hoắc tổng, ngài tại sao cũng tới?"

      ——— —————— —————
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :