1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Cơ Thủy Linh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 127 Xin lỗi em !

      "Như Y ——" Hoắc Doãn Văn vội đuổi theo nàng, bởi vì quá gấp, căn bản có chú ý những mảnh thủy tinh còn găm đầy cánh cửa gỗ. Lòng bàn chân nhói lên, thậm chí cũng cảm giác thấy mắt cá chân của mình dường như ổn."A ——"

      Nhan Như Y nhìn cái, rồi cũng thấy có gì bất thường nơi , nên ngoảy đầu phản ứng.

      Hoắc Doãn Văn để ý tới đau đớn nơi mắt cá chân, ôm chầm lấy ."Như Y, em đừng !"

      "Ông buông tôi ra!" Nhan Như Y giùng giằng, nhưng bị kéo vào lòng siết chặt, vùng vẫy cuxg thoát ra được!

      " buông em ra đâu. Như Y, sai rồi, xin lỗi!" kéo vào trong ngực, dùng sức ôm chặt , cúi đầu hôn lên trán thiên hạ trong lòng!

      "Đừng hôn tôi, đừng dùng miệng vừa hôn khác sau đó hôn tôi, ghê tởm!" hô to, tránh né.

      Hoắc Doãn Văn bắt được hai tay của , ép chúng ra sau lưng , sau đó dùng lực ôm lấy cơ thể ." để cho bọn họ hôn lên miệng mà!"

      "Dù vậy, tôi vẫn muốn gặp nữa. làm tổn thương tôi! Giữa chúng ta vị hô thê của , Sở tiểu thư, lại chơi đùa với nhiều nữ nhân như vậy. Có phải muốn cho tôi biết, tôi với những người phụ nữ đó, giống nhau?"

      " phải, dĩ nhiên phải. Như Y, em được hoài nghi tình cảm dành cho em, cũng như địa vị của em trong tim !" cầm lấy tay đưa lên ngực, nơi trái tim đập rộn ràng vì mùi hương của , vì xao động!

      "Tôi có chỗ trong lòng sao? Nếu như lời , làm sao có thể trước mặt tôi làm ra những loại chuyện như vậy?" Nước mắt của có cách nào ngưng, vừa khóc, vừa chửi rủa chính mình. Chuyện này tại sao phải khóc, phải quyết định từ bỏ rồi sao? Nếu buông tay, chẳng còn lý do gì thương tâm.

      Hơn nữa vì người làm thương tổn tình cảm của mình mà khóc lóc, đáng giá, chút cũng đáng giá.

      " cho tới bây giờ. . . . . . chưa từng vì bất cứ nào mà thực những thủ đoạn này. Chỉ vì để ấy tức giận, để ấy đau lòng, vì muốn cùng ấy tranh cãi ầm ĩ trận, mà bày trò này trò nọ!" Hoắc Doãn Văn thành thực ."Cho nên, em cảm thấy trong lòng , em chút địa vị nào sao?"

      " làm vậy, đặc biệt muốn khiến tôi đau lòng?" hỏi trong nước mắt!

      " thấy em và Cao Hải cười với nhau, muốn điên lên rồi!" tự thừa nhận mình ăn dấm."Cho nên chỉ muốn. . . . . . liền muốn để cho em cũng nếm thử chút tư vị này!"

      " cảm thấy em ăn loại tư vị này. . . . . . còn chưa đủ phải ?" phiền muộn nhìn !

      ". . . . . ." chợt hiểu muốn ám chỉ điều gì, nhắc đến Sở Tinh Nhiễm, hối tiếc kịp." xin lỗi. . . . . ."

      "Em muốn nghe xin lỗi nữa." cắt đứt lời .

      " xin lỗi em, muốn . . . . . ."

      "Nếu em lựa chọn bắt đầu, cũng cần thiết để cho xin lỗi ’, tất cả mọi chuyện em làm em gánh chịu. Nhưng là. . . . . . Nhưng em cũng cảm thấy, chúng ta ở chung chỗ là sai lầm, ngay cả. . . . . . Ông trời đều muốn trừng phạt chúng ta. . . . . . Nếu , tại sao chỉ muốn hẹn hò thôi cũng khó khăn như vậy . . . . . ." Hơn nữa, ‘ chuyện đột phát ’ lần này khiến thương tâm đến vậy!

      ". . . . . ." Hoắc Doãn Văn ôm chặt, buông tay!

      nhìn ." nên buông tay !"

      " sợ mất em vô cùng , bởi vì . . . . . . có cách nào, cũng có tư cách trói buộc em. . . . . . Cho nên nhìn thấy em cùng Cao Hải có thể công khai bên nhau, nổi điên . . . . . ."

      ". . . . . ."

      Hoắc Doãn Văn để cho hết, đem toàn bộ lời cự tuyệt của Như Y nuốt vào trong miệng ——

      *******************************************
      Chương 127 (2)

      hôn rất dịu dàng nhưng cũng tràn đầy sức mạnh, khiến thể kháng cự. Dịu dàng cùng cường thế, bá đạo nuốt nghiến hơi thở của , như xin lỗi sâu nặng!

      Động tác của chứa đựng cưng chìu vô tận!

      Nhan Như Y giãy giụa kháng cự được lúc, đến giữa nụ hôn của , vô lực, buông xuôi. thể phản kháng lại nụ hôn ngọt ngào của . . . . . .

      hôn từ từ xuống vùng da nhạy cảm bên tai , hôn rồi lại hôn, sau đó bên tai ngừng thầm." xin lỗi, xin lỗi. . . . . . Chúng ta nhất định cuộc hẹn hò hoàn mỹ. nhất định thu xếp mọi chuyện!"

      Có lẽ thanh vuốt ve của dễ nghe, có lẽ chính là người ngu ngốc, cuối cùng tha thứ cho !

      Nhan Như Y ghét bỏ cầm khăn ướt lau bộ mặt như mèo của mình, sau đó hung hăng chà xát mặt !

      dùng sức lau đến khi gương mặt của đỏ bừng, giống như bị cạo gió, vẫn còn tiếp tục lau, nhưng vẫn nghe than câu!

      " đau sao?" Cuối cùng, là người đành lòng trước, dừng tay lại!

      hơi ngượng ngùng, nở nụ cười, nắm cánh tay ."Lúc này, em vui vẻ lại chưa?"

      "Có cái gì để vui vẻ? Dù sao cũng là hôn phu của người khác, em có tư cách ghen!" tự chê bai mình, cũng nhắc nhở vị trí đúng của mình!

      " cần như vậy!" Hoắc Doãn Văn nắm chặt tay .

      "Nhưng đó là , bên cạnh còn có vị hôn thê!"

      " , cái chức danh ‘ vị hôn thê ’ này chỉ là phục vụ tập đoàn, chỉ là tiền bạc, chỉ cần có giá, ai cũng có thể là ‘ vị hôn thê ’!" Hoắc Doãn Văn rất thẳng thắn , vẻ mặt lãnh khốc. Sau đó, vẻ mặt của nhu hòa, giơ tay vuốt tóc ."Nhưng chỉ người. . . . . . Cũng chỉ có thôi, chính là em, Nhan Như Y!"

      Nhan Như Y ngửa đầu nhìn vào mắt của . Đôi mắt của rất chân thành ! Bất kỳ nào, nghe người đàn ông ưu tú này thổ lộ, hẳn vô cùng cảm động?

      cảm động!

      "Vậy em mãi mãi là số trong lòng sao?"

      "Vĩnh viễn!" sống đến hai mươi tám tuổi, lần đầu tiên động lòng vì , vì
      mà tự giận mình!

      tham lam nhìn , tay vân vê ngón tay ."Vậy em nhất định phải ở vị trí quan trọng nhất!"

      "Nhất định!"

      "Ha ha ——" rốt cuộc cười."Chúng ta thôi!"

      "Tốt, em nghĩ muốn đâu?" lập tức hỏi.

      "Về nhà!" trễ thế này, còn có thể nơi nào? Nhan Như Y vừa , vừa .

      Mà lúc quay , chú ý, vấp vào mắt cá nhân ."A ——" lập tức kêu tiếng!

      Thanh lớn, nhưng nghe thấy thở mạnh, có vẻ cơn đau làm tê tâm liệt phế.

      " làm sao vậy?" hiểu hỏi, hiểu đụng làm sao lại bị đau đến vậy?

      chau mày, lắc đầu cái." sao cả, có việc gì!"

      " đúng, bị đau, đưa chân em nhìn chút!" Nếu như có việc gì, sắc mặt của khó coi như vậy!

      Nhan Như Y ngồi xổm người xuống, vừa trêu chọc vừa xắn quần lên!

      Ngay sau đó, cả kinh thất sắc."Làm sao cho em biết? Còn có gì? Chẳng lẽ mảnh thủy tinh cắm ở người của , đau sao?"

      Cái ly rượu cổ cao bị bể, nhiều mảnh thủy tinh găm vào sau đùi , miệng vết thương vẫn ứa máu, chiếc tất màu trắng cũng bị nhiễm đỏ!

      Hoắc Doãn Văn cũng cúi đầu, sau khi thấy cũng bắt đầu cảm giác rất đau, vừa tức cười mà câu." chỉ biết mắt cá chân rất đau, nghĩ bị mảnh thủy tinh cắm vào trong thịt ——"

      Nhan Như Y vô cùng đau lòng, chẳng còn hơi sức trách cứ !

      **************************************

      Cuộc hẹn lần thứ ba cuối cùng kết thúc trong căn hộ của Hoắc Doãn Văn!

      Vốn, Hoắc Doãn Văn muốn tự mình lấy hết mảnh thủy tinh găm vào đùi mình, là xong việc, nhưng Nhan Như Y kiên quyết muốn bệnh viện, vừa xử lý vết thương, vừa khám lại mắt cá chân cho !

      Sau khi từ bệnh viện ra, Hoắc Doãn Văn chỉ về phía chung cư gần bệnh viện, ." có căn hộ đó, chúng ta về đó nhé!"

      "À? có nhà ở đây?" giật mình hỏi câu."Trước đây phải có nhà ở khu vực này sao?"

      "Có chút đồ cá nhân quan trọng, cần chỗ để, nhưng thường qua lại chỗ này!"

      "A ——"

      " lên nhé?" Hai tay để lên tay lái, dò hỏi .

      "Cũng phải muốn, nhưng quá muộn rồi!"

      " muốn ăn mì cay Thành Đô em nấu!" xong, lại bổ sung câu." chưa có ăn tối!"

      muốn cho biết, mặc kệ , nhưng mỗi khi ở cùng , trở nên có tiền đồ, nhất là đùi của còn bị thương!

      "Vậy ở nơi đó có bếp ? Có thực phẩm sẵn để nấu ? Có quần áo để thay ?"

      "Hẳn là có!" lập lờ nước đôi!

      nhìn tòa chung cư cao tầng, hít sâu hơi hỏi."Sở tiểu thư từng tới đây chưa ?"

      "Dĩ nhiên , ấy đều ở trong khách sạn! bảo đảm vô luận là biệt thự của , hay là căn hộ này, em là người phụ nữ duy nhất được phép vào!"

      cười tươi, hưởng thụ hư vinh."Vậy em nấu xong cho tô mì, rồi em về liền đó nha!"

      "Tốt, tiễn em!"

      xong, Hoắc Doãn Văn liền khởi động xe, trực tiếp lái vào bãi đỗ xe ngầm của chung cư.

      . . . . . .

      Căn hộ của ở có hai tầng, nhưng chỉ ở tầng trệt, phía còn để trống!

      Mà phòng của cũng như con người , vô cùng gọn ghẽ, trong phòng nhiễm hạt bụi đấy!

      Chỉ là, phòng bếp của tránh khỏi quá ư sạch , trừ thùng mì gói, trong tủ lạnh còn có mấy quả trứng gà, căn bản có gì cả, ngay cả muỗng lớn cũng tìm ra được!

      "Tại đây. . . . . . muốn em nấu mì cay bằng cách nào đây? chỉ có thể ăn mì ăn liền!" Nhan Như Y đen mặt nấu nước sôi, trụng thêm hai quả trứng gà, bưng tô mì lại cho Hoắc Doãn Văn!

      "Cũng tốt, còn có hai quả trứng. Tự nấu, chắc chắn thể có thêm hai quả trứng này!" cầm đũa, hưởng thụ ngon lành món mì do Như Y nấu!

      " thường ăn mì ăn liền sao?"

      "Ngày nào cũng ăn đấy!"

      "Thôi , ngày ngày luôn có tiệc, làm thế nào còn có bụng trở về đây ăn mấy thứ này!"

      "Đồ ăn ở ngoài ăn chán rồi, nhìn thấy muốn buồn nôn, chỉ có rượu là thể miễn, có cách nào, muốn về nhà ăn bữa ăn gia đình, nhưng cũng có tinh lực nấu, mì ăn liền là cách tốt nhất!"

      Nghe như vậy, trong lòng , nỗi chua xót dâng lên!

      Thức ăn ngon miệng như vậy mà cũng còn muốn ăn, muốn nhiều tiền như vậy, còn tác dụng gì?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 128 Tìm cách bảo hiểm


      "Cả bàn tiệc toàn thức ăn ngoan, cũng còn thèm ăn. Nhiều tiền như vậy, có tác dụng gì chứ?" Vốn lời thầm trong lòng, Nhan Như Y để ý buộc miệng hỏi.


      " xin lỗi ——" câu hỏi vừa thốt ra, vội vàng xin lỗi, lại đề cập đến đề tài mẫn cảm.


      Hoắc Doãn Văn buông đũa xuống, kéo tay nắm chặt."Như Y ——"


      vội vàng khoát tay." cần phải , em hiểu mà!"


      càng nắm chặt tay , : "Có thể thừa kế tập đoàn Hằng Viễn là nguyện vọng của , dù thế nào cũng phải hoàn thành sứ mạng này. Nhưng, cùng em ở chung chỗ cũng là tâm nguyện của , hơn nữa. . . . . . muốn cứ như vậy buông tha em ra ! Cho nên, xin em cho ít thời gian, nhất định thu xếp êm đẹp để đến cùng em!"


      Đề tài này quá nặng nề rồi, có cách nào tiếp tục đáp lại."Giữa chúng ta đừng đến những điều này, có được ? cần tương lai, cái gì cũng muốn !"


      biết tương lai như thế nào, hơn nữa cũng muốn khiến cho mình chờ đợi quá nhiều vào cuộc tình này. Càng chờ đợi, càng khát khao muốn có nhiều hơn, sợ mình giống như nhiều nhân tình nhân ngãi khác, bắt đầu nghĩ đến tiền bạc, làm mình làm mẩy, phá hoại cuộc hôn nhân của . . . . . . Đến cuối cùng, sợ rằng chán ghét, sau đó đưa cho khoản tiền, rồi vứt bỏ trong khi bản thân biến thành hư hỏng bởi cám dỗ vật chất!


      Như vậy, sau này sống như thế nào với con mắt người đời?


      đưa tay lên, vuốt ve những vết nhíu hằn sâu trán ." cần vì chuyện của em mà phiền lòng? Em hi vọng mình mang vui vẻ đến cho đấy!"


      "Có em ở đây, vô cùng vui vẻ!" tận hưởng những cái vuốt ve của khắp khuôn mặt mình. rất ưa thích những động tác mềm như nhung này của .


      "Nguyện ý kể cho em nghe chuyện ngày còn của chứ?" vẫn luôn tò mò, lớn lên như thế nào, mà rèn giũa bản thân đến kín kẽ, thành thục như thế, làm cho người khác đau lòng!


      Hoắc Doãn Văn nghiêm túc suy tư, cặp mắt đẹp thâm thúy chuyển thành u ám. Rất ràng, vui.


      "Nếu như muốn , cần !" vội vàng .


      " suy nghĩ, nên bắt đầu từ đâu!" Hoắc Doãn Văn lắc đầu cái, hôn dịu dàng vào lòng bàn tay ."Mẹ của là bà hai, họ Nhậm. . . . . . Em chắc biết?"


      Ở Hằng Viễn, dù là người chỉ chuyên tâm công việc, nhưng cũng biết chút ít về . gật đầu cái."Nghe người ta qua. Vậy từ mẹ nhé? Em rất tò mò về dì ấy, cũng là đồng hương Tứ Xuyên!" .


      muốn biết mẹ là người như thế nào, sao lại sinh ra ưu tú như vậy.


      "Bà ấy là người phụ nữ rất có năng lực. Đừng nghĩ bà ấy là người vợ thứ hai mà coi thường, từ khi tập đoàn Hằng Viễn thành lập đến khi phát triển đến tầm vóc này, bà ấy bỏ ra rất nhiều. Tài sản của Hằng Viễn, hơn phân nửa là do mẹ liều mạng mang đến. . . . . ."


      vậy khiến Nhan Như Y có chút ngoài ý muốn, vẫn cho rằng mẹ của Hoắc Doãn Văn là người phụ nữ chạy theo đồng tiền, phá hoại gia cang của người khác, sau đó mới lên làm vợ tổng giám đốc!


      ra phải như thế!


      Chỉ là có thể nhìn ra, Hoắc Doãn Văn cũng rất có năng lực, nhất định di truyền từ mẹ.


      "Mẹ ra là nữ trí thức, rất thông minh, mặc dù trải qua khoảng thời gian được học, bà vẫn len lén đọc sách, mực tự học. Cho nên khi khôi phục thi tốt nghiệp trung học, bà thuận lợi thi đậu vào đại học, trở thành nhóm nữ sĩ đầu tiên sau cuộc cải cách văn hóa đậu đại học, hơn nữa thi vào chính là trở thành giáo viên!"


      "Rất lợi hại!" tán thưởng câu."Cha mẹ em cũng thuộc nhóm sinh viên đầu tiên đậu đại học sau khi khôi phục thi tốt nghiệp trung học, bọn họ cũng thi vào ngành sư phạm."


      Hoắc Doãn Văn dùng sức xoa tóc ." ra, nhà em cũng theo nghề giáo!"


      nhún vai cái, cũng ngượng ngùng, rất cầu thị."Lúc ấy, cha muốn em thi vào ĐH ở thành phố S, nhưng cha mẹ còn gánh nặng học chí cho em trai và em , nên em muốn giảm bớt khoảng đóng học phí đại học. Nếu , với sức học của em, vào Thanh Hoa nhất định có vấn đề gì!"


      " tin!" vỗ lưng . Điểm này đương nhiên biết vô cùng.


      cười, hỏi tiếp."Mẹ học chuyên ngành giảng dạy về thương mại sao?"


      **************************************

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 128 (2)


      "Đúng vậy!" Hoắc Doãn Văn gật đầu cái, sau lại bổ sung câu." ra, trước kia gia đình bên ngoại là nhà buôn bán, hơn nữa danh tiếng vẫn còn rất lớn!"


      "Mẹ học ở trong trường học vô cùng xuất sắc và nổi tiếng, vô luận là bài vở chuyên ngành, hay là các hoạt động ngoại khóa như diễn đàn hoặc ca múa, cho nên khi còn ở đại học, dù trốn cỡ nào cũng trở thành tiêu điểm hâm mộ!"


      Nhan Như Y có thể tưởng tượng ra người phụ nữ xuất chúng đó, vô luận làm chuyện gì cũng đều có thể làm tốt nhất."Chắc thời học, dì được nhiều người theo đuổi lắm?"


      "Hẳn là như vậy!" Hoắc Doãn Văn cũng suy đoán, hình như cũng hiểu ràng lắm."Hình như, mẹ từng có người … Sau vì mẹ chọn ở lại thành phố B, nên họ chia tay nhau!"


      "A, thực tế, trước khi tốt nghiệp ai chẳng trải qua chuyện này chứ ——" thấy cởi mở, liền tò mò hỏi tiếp."Sau đó, dì liền chuyển qua làm kinh doanh sao?"


      Vậy có phải bà nhất định là khởi nghiệp , vì thời đó, dân kinh doanh cũng hiếm lắm?


      " có —— mẹ được thầy hướng dẫn tiến cử, vào làm việc ở cơ quan quản lý
      đầu tư thương mại ——"


      "A ——" Nhan Như Y giật mình, nếu quả như có thực lực, mẹ tìm được địa vị trong cơ quan nhà nước như vậy ắt cũng khó lắm!


      "Sau đó quen biết cha ——"


      "Hai người họ nhau!"


      Hoắc Doãn Văn im lặng mấy giây, mới lên tiếng."Phải! Khi đó cha gầy dựng công ty, mẹ dễ dàng hỗ trợ trong công việc vận động hỗ trợ, hơn nữa bà người phụ nữ lợi hại, bất cứ đầu tư cái gì hạng mục, cũng chịu tổn thất đến bồi thường ! Từ từ tiền bạc trong công ty cũng nhiều hơn, hạng mục kinh doanh cũng đa dạng hơn!"


      "Lúc đó, dì vẫn làm trong cơ quan này sao?"


      ", bởi vì trở thành kẻ thứ ba phá hoại gia cang người khác, kèm theo nhiều chuyện lặt vặt khác, nên bà từ chức, sau đó về Hằng Viễn, dốc tâm dốc sức vì công việc kinh doanh ——"


      " như vậy, có dì cũng có Hằng Viễn hôm nay!" cảm thán.


      Hoắc Doãn Văn gật đầu cái, bận tâm."Cho nên, cũng vậy, phải bởi vì tiền, mới nhất định nắm được quyền thừa kế Hằng Viễn, mà nơi này do mẹ dành rất nhiều tâm huyết, thể để cho người khác ngồi hưởng thụ!"


      Hoá ra là như vậy, hiểu!


      Hoắc Doãn Văn nhìn chằm chằm , lần nữa nắm chặt tay của ."Như Y, em có thể hiểu muốn gì sao? Hiểu được vì sao . . . . . nhất định phải nắm giữ bằng mọi giá?"


      "Em hiểu, em hiểu!" Suy ngẫm chút, mẹ ngậm đắng nuốt cay, xây dựng nên thành trì, bị người khác ngồi mát ăn bát vàng, tư vị trong dễ chịu gì.


      " phải muốn mình giàu có, vô luận bao nhiêu tiền, cũng vô nghĩa nếu giữ được ngươi quan trọng!"


      "Cám ơn —— cám ơn ——" thế gian này, có thể có người đàn ông đến như vậy, rất vinh hạnh!


      "Cho nên xin em cho thêm thời gian, nhất định, nhất định hỏi cưới em!" thề thốt.


      Nhan Như Y nhìn sâu vào mắt , gật cũng chẳng lắc đầu. Chuyện sau này, ai có thể được điều gì xảy ra ! muốn tạo ra bất cứ gánh nặng tâm lý cùng áp lực cho !


      *************************************


      Mặc dù bình thường đối với rất đỗi dịu dàng, nhưng ở giường, con sói lòng tham đáy, con sư tử điên tràn đầy bạo lực!


      Mỗi lần nhau, đều đem dằn xé thành nhiều mảnh , mới tạm hài lòng buông tha !


      Cho nên hôm nay lại ôm lên giường, rất kinh nghiệm chống cự."Đừng, chờ chút ——"


      đẩy tay ra, khó nhọc giữa cơ thể và nệm giường, trườn ra ngoài, lục lọi hồi trong túi xách của mình!


      "Em tìm cái gì?" Giọng điệu nôn nóng, lửa dục nhịn được!


      "Ừ, cái này ——" Sờ soạng hồi lâu, Nhan Như Y lôi cái hộp ra, đưa cho !"Cho !"


      Hoắc Doãn Văn bị ép buộc nhận lấy đồ, ngay sau đó vẻ mặt biến đổi, rất tình nguyện. "Em cho thứ này làm gì?"


      "Chẳng lẽ còn hiểu?" mở to hai mắt hỏi ngược lại . Hừ, tin hiểu đây? người đàn ông phong lưu như , sao lại hiểu chuyện này!


      " đối với em, muốn sử dụng cái này!" chán ghét, ném bỏ hộp áo mưa vừa đưa.


      Nhan Như Y vội vàng nhặt trở lại. "Cái này phải dùng, nếu , em mang thai, muốn em mang thai chứ?"


      tại, tình nguyện làm cho mang thai. Nếu như giữa bọn họ đứa bé, nhất định dễ dàng rời bỏ ra . luôn phập phồng lo lắng bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn khỏi ."Tóm lại, sử dụng!"


      "Tại sao?" hỏi tới. hiểu người đàn ông này, phải lo cho sao? Cũng phải là cự tuyệt , sao lại chịu phối hợp chút!


      " thích, lý do đó được ?" trả lời, rất bá đạo!


      Đây là người đàn ông từ trước đến nay luôn có vẻ ngoài dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, hóa ra chỉ là ngụy trang, ra khi đương đều trở thành bạo quân phách lối!


      "Dĩ nhiên thể" Thấy chịu khuất phục, làm mặt lạnh." có thể lựa chọn mang. Vậy, cũng đừng nghĩ đụng vào người em, đưa em về!"


      cầm quần áo lên, chuẩn bị vào phòng tắm để sửa soạn lại!


      Thiệt là vịt chết còn mạnh miệng, Hoắc Doãn Văn bước bước dài xông lên phía trước, bắt được ."Em bị bắt rồi, khiến em có cơ hội toàn thân rút lui an toàn đâu, cho nên, em cũng cần uổng phí hơi sức. Hơi sức nên góp xuống, tập trung ở chỗ nên dùng ——"


      Lời mập mờ, mang theo hơi thở nóng rực, thổi vào bên tai . Lòng Nhan Như Y như bị nhéo từng cái !


      Lưng của dính chặt vào lồng ngực của , mặc nhốt mình vào lòng."Nhưng, nếu như phải mang mũ, em rất dễ dàng mang thai. Mà em muốn dùng quá nhiều thuốc tránh thai, biết ? Uống thuốc tránh thai nhiều đối với cơ thể phụ nữ tốt!"


      "Vậy em cũng cần uống thuốc ——"


      "Vậy chỉ có thể mang mũ ——"


      là hết sức muốn."Hôm nay hẳn là thời kỳ an toàn của em, đúng ?"


      " phải!" ra cũng , vì tính toán kỹ.


      Hoắc Doãn Văn thể làm gì khác hơn là thần phục."Vậy cũng tốt!" ra thích mang mũ, khi ! Nhiều năm qua như vậy, là người phụ nữ duy nhất muốn sử dụng tránh thai.


      "Ha ha ——" thắng lợi cười tiếng.


      "Chỉ là, em phải đeo lên cho , tự mình mang vào!"


      " muốn ăn vạ!" dùng cùi chỏ đánh vào lồng ngực , tức giận xoay người, đối mặt ." đừng làm ra vẻ biết sử dụng ! Đánh chết em, em cũng tin. Sợ rằng, bây giờ đến con nít mười mấy tuổi đều rành, làm sao có thể biết?"


      Nhược trí sao?


      Hoắc Doãn Văn lật tay, vòng qua lưng , kéo dán sát vào cơ thể .


      Thân thể tiếp xúc nhau, tay xuyên qua vạt áo, chạm vào da thịt ấm áp của !


      Nhận lại những xúc cảm hấp dẫn, Nhan Như Y cười duyên ngừng, môi dẫu lên ngớt."Ghét. . . . . ."


      "Em cũng cần mang cho ? Dĩ nhiên mang tốt hơn, ra thích cảm giác thân mật với em có gì ngăn cách!" kề tai , thầm."Cách tầng áo mưa, cảm giác luôn lạnh lẽo, tốt!"


      Nhan Như Y ngoi lên từ trong khuỷu tay , vươn người nhặt hộp giấy lên, sau đó giật bao ny lon ra, lấy bao mỏng bên trong ra!


      Nhìn chiếc bao trong tay trơn mượt, trong suốt, Hoắc Doãn Văn nhịn được
      nuốt nước miếng cái, hầu kết giữa cổ tán loạn lên xuống khong ngừng.


      Ánh mắt của bởi vì khát tình náo loạn đòi giải phóng bên trong cơ thể, ánh mắt nhìn càng trở nên tĩnh mịch, giống như bầu trời đêm đen tối thỉnh thoảng lóe sáng lại sâu thẳm!


      liếm liếm đôi môi, chờ bước lại bước đến gần ——


      ******************************************


      Đây là lần đầu tiên Nhan Như Y cầm thứ này, đôi tay run rẩy, tâm càng thêm bấn loạn. tới bên cạnh , chậm rãi ngồi xổm xuống.


      Kéo vạt áo tắm của ra!


      Trong nháy mắt, vũ khí giết người của kiêu ngạo nhảy bật ra ngoài, ‘ mắt ’ đối diện mặt , thậm chí ‘ trong đôi mắt ’ còn chảy ra ‘ nước mắt ’óng ánh trong suốt!


      nghi ngờ ngẩng đầu lên, theo dõi ." tiểu sao?"


      nín cười nhìn chằm chằm . biết cố ý, hay là hỏi !


      "Nếu như có nhu cầu, phải nhanh , chớ đến lúc đó, lãng phí cái mũ bảo vệ rồi… Tựa như đêm qua, làm em nơi đó ướt đẫm, . . . . . . Em quả thực mất hết cả mặt mũi rồi !


      "Ha ha ——" đứng đắn cười nghiêng ngả." ra, nếu như có thể tè ra quần, cũng là loại tình thú, vậy cũng làm em như tối hôm qua nhé ——"


      "Đừng nữa!" vội vàng đưa tay che miệng lại!


      "Đến đây , mang vào cho !" đợi kịp!


      " tiểu sao?" vẫn chưa tin hỏi lại.


      cúi thấp mặt nhìn , ở bên tai ." tiểu có, chỉ là —— tích góp từng tí con cháu để dành nhiều nhiều ——"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 129: Lời mời ngoài ý muốn.

      Editor: Lin

      Sau lúc thân mật triền miên, sắp ba giờ sáng, Nhan Như Y mệt mỏi tiến vào mộng đẹp…

      người giằng co hơn bốn giờ đồng hồ, biết thể lực đó của là từ đâu tới, nếu như muốn thêm lần nữa, vậy nhất định kiệt sức!

      Trong lúc ngủ, xoay người lại, hướng về phía mình, cánh tay bền chắc đặt ngang eo của , bá đạo khóa trong lòng mình.

      Hôm sau là chủ nhật, đối với người bình thường mà , đây là ngày nghỉ tốt đẹp, nhưng đối với tổng giám đốc công ty mà , cũng giống như thời gian làm việc, thậm chỉ những buổi xã giao còn nhiều hơn!

      Vì vậy, sáng sớm, lập tức lái xe chở về nhà trọ. “Ở đó căn nhà, nếu em vào đó ở, như vậy chúng ta cũng lãng phí thời gian lại!”

      “Này được!”

      phải muốn cho em căn nhà đó, em chỉ tới đó ở, cũng tính ở chung!” ra rất nhiều lý do, muốn thay đổi ý định của .

      “Vậy cũng được!” dễ dàng chìm đắm, thậm chí còn có hai đêm về. Nếu như đến nhà ở, vậy … rốt cuộc là gì?

      “Vậy cũng được!” Hoắc Doãn Văn suy tư gõ tay lái, nếu thể chuyển qua, vậy chỉ có thể đổi chỗ ở!

      “Vậy em xuống xe!” Ở đoạn đầu đường cách chỗ xa, chuẩn bị xuống xe…

      Hoắc Doãn Văn ngồi ngay ngắn ở vị trí tài xế, xoa mái tóc . “Hôm nay còn thể ở cùng em, nếu buổi tối rảnh, gọi điện cho em!”

      Làm tổng giám đốc nhất định rất bận rộn, thể ở cùng nhau vào ngày chủ nhật mặc dù rất đáng tiếc, nhưng cũng có thể hiểu được. “ sao, em cũng có thể kiếm việc cho mình!”

      “Lại muốn nhận làm thêm ngoài sao?’

      “Ha ha…” giả cười, nghiêm túc trả lời câu hỏi của , vội vàng lấy đồ đạc của mình, mở cửa xe… chạy !

      “Em trước, đến lúc đó nhớ gọi điện thoại cho em!” xong, Nhan Như Y thèm quay đầu lại chạy về phía phòng trọ của mình!

      thể quay đầu, sợ nếu mình quay đầu khống chế được, lao vào lòng .



      đúng là cảm thấy mình càng ngày càng thể rời bỏ

      Hôm nay, ban ngày Hoắc Doãn Văn sắp xếp lịch trình rất kín, ngoại trừ tham gia hoạt động của chính phủ, còn phải tham gia hai bữa tiệc, cho nên căn bản thể ảo tưởng còn có thời gian tìm .

      Hôm nay Kha Văn có hẹn với bạn trai, buổi trưa vừa về bắt đầu gội đầu tắm rửa, loay hoay hồi.

      ở trong phòng vệ sinh được hơn tiếng đồng hồ, từ nửa giờ trước Nhan Như Y muốn vệ sinh nhịn được rồi!

      đứng trước cửa phòng vệ xinh, dùng sức đập lên cánh cửa. “Cậu có thể nhanh lên chút được ?”

      “A, được rồi, sắp được rồi!”

      “Nhanh lên, nếu mình ra quần, nếu như vậy, cậu phải giặt quần áo giúp mình đó!” Mặt Nhan Như Y đỏ bừng.

      ‘Lách cách’, cửa phòng tắm mở ra, Kha Văn quấn chiếc khăn lông lớn ra.

      Nhan Như Y vội vàng lướt qua, chui vào phòng tắm nóng hổi, sau đó rầm rầm.

      Kha Văn nhìn về phía cửa gương của phòng tắm, lau chùi thân thể: “Tối hôm qua cậu đâu? Tại sao trở về?”

      “A, tối hôm qua,… mình ở cùng với chị Lý, chồng chị ấy và con về nhà ông bà rồi, cho nên mình ở với chị ấy đêm…” Đầu óc Nhan Như Y nhanh chóng chuyển động, dối, tận lực để cho giống !

      phải ở cùng chàng tổng giám đốc Hoắc đó chứ?” Kha Văn nghi ngờ hỏi.

      Nhan Như Y suýt chút nữa bị sặc nước miếng, gương mặt đỏ bừng. “Dĩ nhiên phải, ấy chỉ là cấp của mình!”

      “Cậu xem, bỏ qua tổng giám đốc trẻ tuổi tuấn tú như vật, cậu hối hận sao?” Kha Văn tỏ vẻ đáng tiếc.

      Nhan Như Y trả lời câu hỏi của bạn tốt, mà sang đề tài khác. “Cuộc hẹn hôm nay rất quan trọng sao? Mình thấy cậu có vẻ rất vội!”

      “Hôm nay ấy dẫn mình gặp ba mẹ ấy!” Kha Văn giọng , có vẻ rất vui.

      Bạn trai là người thành phó B, nếu như ba mẹ ấy thích , có thể kết hôn, có nghĩa là có hộ khẩu ở thành phố B.

      “Chúc cậu có thể thuận lợi, đạt được thành công!”

      Nhan Như Y rửa tay, ra khỏi phòng vệ sinh!

      “Cảm ơn…” Kha Văn cười híp mắt, đột nhiên nghĩ đến. “A, đúng rồi, cậu cho mình mượn chiếc váy cậu mới mua mặc !”

      Bình thường Kha Văn cũng phải thục nữ, thường mặc quần áo cộc, vì đôi chân dài khiêu gợi. Nhưng hôm nay gặp trưởng bối nhà đối phương, mặc quần ngắn phì hợp lắm, lưu lại ấn tượng tốt trong mắt trưởng bối nhà người ta.

      “Cậu muốn mặc cái nào?” Nhan Như Y trở về phòng mình, mở tủ quần áo. Mấy ngày trước sắp xếp lại tủ quần áo, cho nên quần áo bên trong cũng có thể coi là gọn gàng.

      “Là chiếc vậy cậu mua cách đây lâu đó, rất đẹp!” Kha Văn đưa tay phải lật tìm bên trong.

      “Này, cậu đúng là biết chọn đồ đó, đó là chiếc váy rất
      quý mình mới mua, còn chưa kịp mặc!” Nhan Như Y đau lòng hô, lần đầu tiên muốn bị lấy !

      Kha Văn căn bản nghe lời cự tuyệt của , còn lấy chiếc móc treo áo xuống khỏi giá, đoạt đến chịu buông tay, “Ai nha, đừng hẹp hòi như vậy được ? Cho mình mượn , tình huống khẩn cấp mà!”

      Nhan Như Y rất đau lòng cảnh cáo, “Vậy cũng đừng khiến chiếc váy đó của mình bị bẩn, mình còn chưa mặc lần nào!”

      “Yên tâm …, cậu , mình gặp ba mẹ ấy, sao có thể ăn uống tùy tiện? Đương nhiên phải chú ý mọi cử chỉ rồi…” Kha Văn lại tiếp tục đảm bảo.

      “Được rồi, được rồi!” Nhan Như Y chỉ có thể đưa cho , nếu có thể làm sao?

      Kha Văn trang điểm thay đồ lúc, cuối cùng cũng ra cửa!

      Nhan Như Y mở máy vi tính, tìm phim Hàn xem. Đại Trường Kim tốt, mạnh mẽ, chịu khó tiến lên, khiến người ta bội phục. Còn có, bên trong có những món ăn nhìn có vẻ rất ngon miệng, ăn ngon!

      Nhan Như Y liếm môi, bụng lại cảm thấy đói chút!

      Sau khi cho màn hình video lại, nhìn thời gian máy tính sắp năm giờ.

      Thời gian trôi qua nhanh, Nhan Như Y nghĩ tối nay nên làm món gì ăn! Làm mì ăn liền sao, hay mì cay Thành Đô? Sau đó dứt khoát xuống dưới nấu mì.

      lúc do dự quyết, điện thoại di động của vang lên!

      Là số của Cao Hải, “Hôm nay có chỗ ăn cơm, cùng chứ!”

      được, em xem phim truyền hình, muốn ra ngoài!” Nhan Như Y thèm suy nghĩ lập tức cự tuyệt.

      “Cái người này, lúc cần cự tuyệt, lúc cần lại ném sang bên?” Cao Hải tức giận .

      Nhan Như Y cũng phủ nhận, còn thoải mái thừa nhận. “Lúc cần tới , dĩ nhiên em cự tuyệt . Lúc cần, dĩ nhiên là ném sang bên!”

      “Được, xem như em lợi hại!”

      “Ha ha…” Nhan Như Y lớn tiếng cười. ra cũng thường giúp Cao Hải có được ? Lúc trước, học, có khóa , đều nghe giúp . Muốn hẹn nào cũng dùng làm bia đỡ đạn, nếu để hẹn làm gì. Nhưng lần đó phải đều do toàn lực ứng phó sao?

      Bạn sao, chính là lợi dụng tới lợi dụng lui, câu oán giận, nếu gọi là bạn bè làm gì?

      Sau khi cúp cuộc gọi của Cao Hải, Nhan Như Y bắt đầu đun nước, sau đó nấu bát mì ăn liền.

      lúc nấu chuông điện thoại lại vang lên.

      màn hình điện thoại đột nhiên số điện thoại có đuôi 3333….

      Nhan Như Y lập tức cười tươi tắn, nhận điện thoại. “Alo, giờ bận à?”

      “Ừ, ở dưới nhà em!”

      “Cái gì? trở lại? phải buổi tối còn buổi tiệc rượu nữa sao?” Nhan Như Y hưng phấn đến muốn nhảy lên, vừa nghe điện thoại, vừa nhìn vào gương, sửa sang mái tóc của mình.

      “Tạm thời hủy bỏ, lập tức chạy đến đây đón em!” Trong giọng của Hoắc Doãn Văn cũng mang vẻ hưng phấn, nhưng mà theo thói quen đè nén, “Chúng ta ra ngoài ăn!”

      Nghĩ đến chuyện thích đồ ăn bên ngoài, cũng rất đau lòng cho . “ cần ra ngoài ăn đâu, lên đây em làm thức ăn cho , em mua đồ ăn.”

      Nghe vậy, lòng Hoắc Doãn Văn ấm áp. “ rất muốn em làm gì đó để ăn, chỉ là, tối nay có cuộc hẹn, muốn gặp bạn bè, bọn họ cũng muốn nhìn thấy em.”

      thể nghi ngờ, điều này rất coi trọng , “Tốt, nhưng phải chờ em chút, em phải chuẩn bị, thể làm mất mặt.”

      “Ha ha, cần để ý chuyện ăn mặc, em rất đẹp!” Hoắc Doãn Văn dịu dàng ca ngợi.

      “Em rất thích nghe!” Nhan Như Y cũng biết ngượng . “Mặc dù điều , nhưng em cũng muốn mặc đẹp, trở nên xinh đẹp hơn chút, mê hoặc , để có cơ hội thích khác!”

      thích người khác!”

      “Khó , hôm qua là người nào, tìm nhiều phụ nữ như vậy!”

      “Đừng nữa, rất hổ thẹn!” Hoắc Doãn Văn áy náy, giọng điệu biết mình sai rồi.

      Loại chuyện như vậy phải là loại dễ dàng lấy ra để , vì vậy Nhan Như Y dừng lại. Sau đó bắt đầu chú ý tới mình, hai mươi phút sau, ra khỏi nhà, chạy xuống tầng!

      Chạy chậm ra ngoài cửa!

      Nhìn thấy xe của , trực tiếp mở cửa xe nhảy vào. “Hô, chờ sốt ruột chứ?”

      “Sao có thể, còn cảm thấy kỳ lạ sao em lại nhanh như vậy?” Hoắc Doãn Văn khởi động xe cười .

      “Nhanh sao?” còn sợ làm trễ nải thời gian của .

      “Ừ, đàn ông chờ phụ nữ hai tiếng đồng hồ là bình thường, mỗi lần em đều để chờ 10 phút, hôm nay nhanh nhất là 20 phút!”

      Nhan Như Y tò mò nhìn , hai mắt mở lớn. “ hiểu rất nha, thành khai báo, có phải từng theo đuổi rất nhiều phụ nữ, chờ rất nhiều người!”

      Hoắc Doãn Văn lập tức vội vàng lắc đầu. “ có. có, tuyệt đối có!”
      Last edited by a moderator: 15/2/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 130 Giấy gói được lửa


      "Tuyệt đối theo đuổi bất cứ nào, còn là tuyệt đối theo đuổi nữa chứ?" bắt bẻ.


      có chút lúng túng, hé miệng cười cười, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi . Chỉ là động tác bình thường, nhưng khi thực lại tràn đầy hấp dẫn cách tà ác, rất mê người.


      lại nhìn ngây dại!


      ra vẻ lý trí, cắt đứt tâm si tưởng của mình." nhanh giải thích !" cố làm ra vẻ hung hăng.


      " chỉ có thể cho em biết, theo đuổi rất nhiều ——"


      "Mặt dày, em cũng biết rất đào hoa mà!"


      "Có chăng, chỉ là thời kỳ thanh niên còn kích động về sau, mới biết quá khứ căn bản thích những nữ sinh kia. còn nhớ từng với em, chân chính dụng tâm theo đuổi, hơn nữa vẫn còn trong giai đoạn đeo đuổi , chỉ có mình em!" rất nghiêm túc , như vậy mỗi ngày .


      Lời của , tin tưởng hầu hết, nhưng cũng tò mò người."Còn Sở tiểu thư? Có phải là cũng chủ động theo đuổi?"


      " có cố ý theo đuổi, hai người bọn lúc ấy học chung trường ——"


      "Hả? Sở tiểu thư bao nhiêu tuổi?" ấy thoạt nhìn rất trẻ tuổi, giống học cùng trường với ?


      " ấy năm nay hai mươi bảy tuổi rồi, so với em lớn hơn nhiều!"


      " ấy nhìn trẻ hơn tuổi!" Nhan Như Y có chút giật mình.


      "Bởi vì ấy tương đối biết cách chăm chút bề ngoài vì quan hệ xã giao rộng rãi, nên so với những phụ nữ khác, khác nhiều lắm!"


      "Sau đó hai người tự nhiên nhau?" tỉ mỉ hỏi.


      " nhau. . . . . . Dĩ nhiên phải, chẳng qua cảm thấy thích hợp, hơn nữa chúng ta cũng hiểu bối cảnh gia đình lẫn nhau, tương đối thích hợp, liền lui tới thôi!"


      hiểu, chính là môn đăng hộ đối, hai người cũng là trai tài sắc, rất xứng đôi!


      "Nếu như phải em xuất , nghĩ phải theo đuổi nào nữa, an phận cùng ấy lui tới, nhưng bây giờ còn được nữa rồi!" Hoắc Doãn Văn cảm khái lắc đầu cái!


      cười cười, cũng tiếp tục cái đề tài này!


      Xe rất nhanh dừng lại tại nhà hàng hải sản nổi tiếng, hai người xuống xe, nhưng cũng đặc biệt tay nắm tay thân mật, chỉ là vai kề vai sóng bước !


      Hai người cùng vào căn phòng riêng biệt, lúc này trong phòng có vài người, Kiều Hồng, Chu Dương, Trịnh Húc Thành và ngồi cạnh Chu Dương, mái tóc cắt ngắn, đôi mắt rất có thần!


      chủ động tới, chào hỏi Nhan Như Y."Xin chào, em tên là Kiều Tiêu Tiêu! Chị chắc là Nhan Như Y, bạn của Hoắc Doãn Văn!" xong, Kiều Tiêu Tiêu nháy mắt với Hoắc Doãn Văn, ra hiệu!


      Hoắc Doãn Văn cười cười, để ý đến .


      "Xin chào, tôi là Nhan Như Y. Hoắc tổng là cấp của tôi!" Nhan Như Y cẩn trọng đáp lời!


      Kiều Tiêu Tiêu trấn an Nhan Như Y."Ha ha, chị yên tâm, chúng ta đều là người mình!"


      "A!" Nhan Như Y còn chưa người mình có ý nghĩa gì.


      "Em từ rất ái mộ Hoắc đại ca. . . . . ." Kiều Tiêu Tiêu lại bổ sung câu.


      Nhan Như Y nghe thế, cảm thấy này rất có ý tứ, trong lời hơn phân nửa có ý đùa giỡn.


      "Ai, chỉ là ấy vẫn coi em là nữ nhân, chỉ xem em như đứa bé, ở trong lòng của ấy, em lúc nào cũng giống như vẫn chưa ra khỏi vườn trẻ!"


      Nhan Như Y bị lời của bé chọc cho tức cười!


      Hoắc Doãn Văn kéo ghé ngồi bên cạnh ra, kêu Nhan Như Y ngồi xuống! Sau đó chỉ chỉ Kiều hồng."Tiêu Tiêu là em của Kiều, quan trọng, em cứ thả lỏng người chút!"


      "A!" Mặt Nhan Như Y đỏ bừng lên, lời dối bị vạch trần rồi !


      ******************************************


      "Nghe , cả bây giờ cũng phải chỉ có người, có bạn rồi. Tại sao mang người đến?" Hoắc Doãn Văn đưa cho Nhan Như Y ly trà, vừa hỏi thăm Kiều Hồng.


      Kiều Hồng khoát tay, vội ." có chuyện này!" Ra vẻ hoảng sợ khi nhắc tới bạn .


      "Ha ha, lão đại bị phụ nữ kia dọa sợ rồi!" Chu Dương khoái trá cười ha ha.


      Kiều Hồng hình như rất thích đề tài này, vội vàng ngắt lời, hỏi thăm Chu Dương."Chu Sùng lúc nào đến? đây đói chết rồi!"


      Chu Sùng? Có phải là em trai của Chu Dương? Nhan Như Y có vẻ tò mò người mang tên này!


      "Ai biết ? Để em gọi điện thoại hỏi lại!" Chu Dương lấy di động ra. lâu, điện thoại liền thông."Em ở đâu đấy. . . . . . Đồ ăn đồ uống lạnh hết rồi? Bên này chỉ còn chờ đợi mỗi mình em, lên nhanh chút. . . . . . Ừ. . . . . . Nhanh lên chút. . . . . ."


      xong, Chu Dương ngắt điện thoại nhìn mọi người, mặt biểu tình cười nhạo tiếng, lắc đầu cái."Thằng nhóc này đến từ sớm rồi, uống trà dưới lầu, chờ chúng ta ——"


      "Vậy tại sao còn lên đây? Làm gì ở đấy?" Trịnh Húc Thành hỏi.


      "Thấy khóc ở trong phòng trà!"Chu Dương lại ." liền tò mò, giờ vẫn ngồi ở đó nhìn người ta khóc?"


      "Ai, chứng bệnh cũ của tên đó vẫn chưa trị dứt, nhìn thấy mỹ nữ liền bước đành!" Kiều Tiêu Tiêu than thở , sau đó chỉ vào Chu Dương."Tên đó học theo đó!"


      "Ha ha, đúng nha, vừa gặp em bất động rồi, bằng sao có thể vẫn còn lăn lộn ở thành phố B này chứ?" Chu Dương cười hì hì .


      Kiều Tiêu Tiêu phớt tỉnh, chẳng thèm ngó tới ." cho biết, cần ngọt nhạt với em. Cho dù mày râu nhẵn nhụi, cũng đừng hòng lấy được em! Em thiếu gì đàn ông theo chứ !"


      "À? cảm thấy râu ria của cũng hơi gọn gàng rồi, nếu vẫn chưa thấy ai đến cửa cầu hôn em, em có muốn ?" Chu Dương giật mình hỏi ngược lại."Em yên tâm, chỉ cần có đàn ông nguyện ý cưới em, liền có ý gì khác đối với em!"


      "Hừ ——" trong lúc chuyện có chiếm được tiện nghi, Kiều Tiêu Tiêu muốn cùng Chu Dương tiếp tục đề tài này!


      Nhan Như Y, nghe được đối thoại của bọn họ, có chút tò mò, hôm nay chẳng phải Kha Văn hẹn gặp mặt bạn trai tại phòng trà dưới lầu
      Sao?

      Ách.... phải trùng hợp chứ?

      .....

      lầu dưới—

      Mặc chiếc áo đầm màu sáng, Kha Văn ngồi ghế sa long cạnh cửa sổ, giận đến ngừng rơi nước mắt, hét trong điện thoại: “ rốt cuộc có đến chỗ hẹn ?”

      !” Trong điện thoại, giọng người đàn ông trả lời. “Chúng ta xong rồi!”

      “Cái gì gọi là xong rồi chứ? cho em là cái gì? Tình cảm nhiều năm như vậy bị coi là cái gì?” Kha Văn tức điên lên, vốn hôm nay, muốn cùng người gặp mặt cha mẹ , kết quả người còn thèm đến!

      gặp nhau cũng có lúc chia tay. Như vậy tốt sao? Cần gì phải lừa dối nhau?”

      muốn chia tay được, ít nhất cũng phải gặp mặt tôi cho ràng mà phải qua điện thoại như vậy!” Kha Văn rất kiên trì, căn bản quan tâm lời của mình bị người khác nghe được.

      tại, cũng để ý đến chuyện mặt mũi nữa, chỉ biết tại rất khó chịu, muốn khóc, muốn phát tiết, nên gầm gào trong điện thoại!

      Ngồi bên cạnh, người con trai tuấn tú, miệng vẫn ăn từng hớp kem, mắt nhìn chớp như theo dõi phim truyền hình! Nhưng mà, ánh mắt của nhìn ra vẻ gã đàn ông đó tồi như vậy, đáng tức giận mà –

      Vừa nhìn thấy Kha Văn rơi nước mắt như mưa, xem nổi nữa, đứng yên, tới bên người , đoạt lấy điện thoại trong tay Kha Văn, làm trở tay kịp. “Uy –“

      Gã trai tuấn tú ấy tay đè xuống bả vai Kha Văn, ý bảo nên lên tiếng, sau đó hướng về phía điện thoại, : “Hai người chuyện xong rồi chứ? Chia tay ổn thoả rồi phải ? Còn chuyện gì tại cũng nhanh chút, chúng tôi còn gấp mướn phòng đây?”

      xong, gã trai ăn mặc tuỳ tiện, ném trả điện thoại cho Kha Văn, “Tốt rồi, em cần phải cảm ơn !”

      Cầm lại điện thoại, Kha Văn thoáng chốc vẫn còn ngây người như phỗng, thấy muốn , mới phục hồi tinh thần, đuổi theo. “ đứng lại đó cho tôi!”

      Trai đẹp dừng bước. “Làm gì, muốn cùng mướn phòng sao? Vậy thôi?”

      Kha Văn giận đến đỏ mặt tía tai, miệng mở rộng lâu, ra lời: “Ai cùng mướn phòng chứ? Cái người này bị bệnh thần kinh, ai cho phép ăn lung tung với bạn trai tôi? Bạn trai tôi chia tay với tôi, có biết hay ?”

      xong, Kha Văn bật khóc nức nở, đầy thương tâm!

      Trai đẹp nghe như thế, lắc đầu xem thường, “Thiệt là, tôi tốt bụng được báo đáp, vậy được chưa?”

      “Được cái gì mà được?”

      “Vậy còn muốn như thế nào? Để tôi làm bạn trai, theo hầu hạ tôi sao?”

      mới là người phải bồi thường tôi!” hét lớn!

      Trai đẹp có biện pháp, đôi mắt như hồ ly tinh cũng đầu hàng trước triền nữ hướng giảo hoạt, giơ hai cánh tay lên. “Được xem như lợi hại, tôi công nhận tài! Tôi làm bạn trai của được chứ gì, được hay ?” Ba tiếng ‘được hay ’ tương đối hơi dùng sức!

      Kha Văn bị hét, ngây người như phỗng, sau đó nhìn chằm chằm tên con trai trước mặt. Tóc nhuộm màu hoe, chải chuốt lại có vẽ hoa văn gì đó, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan hoàn mỹ, vừa cao lại rất cường tráng... , so bạn trai của đẹp trai nhiều....

      Hơn nữa, thậm chí chúng cũng biết xấu hổ, nhìn chằm chằm!

      Trai đẹp bị làm phản ứng chậm mất nửa nhịp, giận đến mức, rất bình tình. “ nhanh chút có được hay ? Bạn bè tôi chờ tôi uống rượu!”

      xong, dắt Kha Văn rời khỏi phòng trà, lên lầu hai ăn hải sản uống rượu!



      Bị mọi người ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi thúc giục, Chu Sùng rốt cuộc cũng xuất , Nhan Như Y lần đầu tiên thấy Chu Sùng chính là có cảm giác, rất giống Chu Dương, quả nhiên là em ruột thịt, đều rất đẹp trai!

      Nhưng khi nhìn thấy sau lưng Chu Sùng, trong nháy mắt, hai mắt mở lớn....

      Chiếc áo đầm rất quen thuộc, cũng có cái!

      Nhìn lại ‘chủ nhân’ của chiếc áo đầm - -

      Mắt của thiếu chút nữa rớt ra.

      Kha..... Kha..... Văn.....

      Thế nào, thế nào lại là ấy?

      Kha Văn thấy phòng toàn những người đàn ông điển trai, liền choáng váng, nên nhìn thấy Hoắc tổng vội vàng chào hỏi. “Hoắc tổng...”

      Lúc nhìn thấy ngồi bên cạnh Hoắc Doãn Văn, mắt của cũng trong mở lớn. “Nhan..... Như Y..... Làm sao cậu ở chỗ này? Cậu và Hoắc tổng....”

      Bị bạn thân bắt gặp, Nhan Như Y khổ sở chịu nổi, nhìn Hoắc Doãn Văn....

      Trời ạ, lần này nên làm thế nào cho phải?

      Quả nhiên, giấy thể gói được lửa.
      Last edited by a moderator: 7/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :