1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Cơ Thủy Linh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 10: Tôi đưa về.



      Thời gian kế tiếp Nhan Như Y đứng bên cạnhphục vụ Hoắc Doãn Văn. Trong lúc để ý,từ người ta mùi nước hoa xen lẫn mùi thuốc lá bay vào mũi , mùi hương ấy hề khó ngửi mà còn làm cho người ta cảm thấyrất thoải mái.

      Trong phòng bao các vị lãnh đạo biết từlúc nào tay sờ sử dụng những ánh mắt dung tục mà nhìn mà sờ các thư kí, nữ phụcvụ bên cạnh. Nhất là vị cục trưởng khi nãy, ôngta chỉ sờ soạng khắp người mà ánh mắt ông ta dâm dục chiếu thẳng lên người phụnữ bên cạnh mình. giống với mọi người ởđây, Hoắc Doãn Văn tương đối quy củ, thậm chímỗi lần rót rượu cho , còn dịch về phía bên kia chút kéo ra khoảng cách giữahai người.

      Vì vậy rất cảm tạ và phục vụ chu đáo.

      Sắp đến 10 giờ, rốt cục tiệc rượu cũng giải tán,cũng chính là lúc kết thúc ngày làm việc của ,rốt cuộc cũng có thể trở về nhà.

      “Mấy giờ tan làm?”

      CHợt giọng vang lên bên tai Nhan Như Y khiến cho dừng bước chân. quay đầulại nhìn, ngờ lại phát ra Hoắc DoãnVăn biết từ lúc nào đứng bên cạnhmình.

      Lúc này, bên cạnh còn có mấy người đicùng.

      “Hoắc tiên sinh” khí thế của quá lớn khiến cho đầu óc khỏi quay vòng, biết nên trả lời thế nào.

      “Mấy giờ tan làm?”

      “Chín giờ!?”

      nhìn vào chiếc đồng hồ Thụy Sĩ số lượng có hạn cánh tay mình sau đó quay về phía : “Vậy là tan làm rồi?”

      “Vâng!?”

      “Nhanh thay quần áo, tôi đưa về nhà.”

      “A, cần đâu, tôi có thể ngồi xe điện ngầmnha, chỗ này đến tàu điện ngầm rất rất.” Nhan Như Y khéo léo từ chối. ta cũng phải quen biết lắm làm sao có thể ngồi xe ta về nha.

      Hoắc Doãn Văn như nghe thấy lời ,giọng khiến cho người khác thể cãi lạinói: “ mau thay quần áo , tôi ở đây chờ .”

      “Vậy…..làm phiền rồi, cảm ơn !” Thấy thái độ ta rất cương quyết nếu như mà từ chối sợ rằng tối nay đừng nghĩ đến việc rời khỏiđây a.

      dám để chờ lâu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía phòng thay đồ, nhanhchóng thay đổi quần áo rồi trở lại đến bên cạnh Hoắc Doãn Văn ngượng ngùn gọi:“Hoắctổng, chúng ta thôi”

      khoác mình bộ quần áo hôm qua, chiếc áo khoác màu vàng nhạt phối với quần jean sáng màu, chân đôi giày thể thao sáng màu.

      thân trang phục hưu nhàn cùng với bộ dạng quyến rũ lúc nãy hoàn toàn bất đồng, Hoắc Doãn Văn khỏi quan sát mấy lần. “Đithôi!”

      Bọn họ vai kề vai ra khỏi cửa khách sạn lọt vào ánh sáng yếu ớt của bóng đêm. Lúc này trợlý của lái xe tới, vội vàng bước xuống xe mở cửa cho .

      hướng về phía người đàn ông gặp qua mộtlần kia “Cảm ơn ==” sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.

      Hoắc Doãn Văn cũng ngồi vào vị trí tài xế bêncạnh thắt dây an toàn, khởi động xe.

      khí bên trong xe cực kì yên tĩnh, có thểnghe thấy tiếng hít thở của hai người.

      Để phá vỡ bầu khí ngượng ngùng này,Nhan Như Y chủ động phá vỡ yên tĩnh: “Uống rượu nên lái xe, rất nguy hiểm”

      xong mới phát giọng của mình giốngnhư là dạy dỗ người ta a.

      Thấy đôi môi mím chặt có ý muốn chuyện, rất muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

      Ai cũng biết khi uống rượu là được lái xe, điều này còn cần phải sao. Nhưng họ là người có tiền , có thể mua được pháp luật a.

      Chỉ cần nghĩ đến Nhất Minh nằm trongbệnh viện khỏi nhìn chằm chằm vào người bên cạnh với ánh mắt hình viên đạn, cũng bởi vì những người coi pháp luật ra gì như ta mới hại nhiều người phải nằm việnthậm chí là mất sinh mạng của mình.

      yên tâm, tửu lượng của tôi rất tốt, kỹ thuậtlái xe cũng tồi. Khi tôi thể lái xe tuyệt đối lái.” Rốt cuộc cũng mở miệng giải thích.
      neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 11: Mặc cho ý trời.




      Nếu thể lái xe tuyệt đối lái?

      rất muốn hỏi ta rằng ta thậtsự biết mình uống nhiều rượu sao? ta cóthể khống chế mình làm gì và thể làm gì sao? phải là muốn làm gì làm cái đóchứ ?

      Thế nhưng ánh mắt của rất tỉnh táo lái xe hướng về phía trước. thể hỏi đượcanh ta, người đàn ông này. thể tìmđược câu hỏi nào để hỏi được lý do, người đàn ông này ở cao, chỉ là hạt cái bé nhỏlàm sao dám đặt ra câu hỏi cho ta chứ.

      “Nhà hướng nào vậy? Đông hay Tây?” sắpđến ngã tư thanh của ta vang lên phávỡ bầu khí yên lặng.

      nhìn ra bên cửa sổ bên cạnh đáp: “Đông—“

      Rất nhanh xe liền tiến đến gần bờ sông dài.

      tay nắm lấy tay lái, tay mở nhạc,trong xe liền vang lên thanh của người dẫn chương trình của kênh thành thị: “ Tôi rất tin tưởng bây giờ rất nhiều người ngủ đượcvì tình phải nào? Tôi xin giới thiệu bài hát của Lưu Đức Hoa tên “Ý trời”, nếu như chúng ta thể nào giải quyết đượcchuyện ấy vậy cứ mặc cho số phận ---“

      Rất nhanh lời ca mang theo cảm giác tang thương vang vọng giữa thanh yên tĩnh.

      Có ai quan tâm trong lòng tôi có bao nhiêu đaukhổ

      Có ai để ý, ngày mai tôi đâu

      Con đường này đến cuối cùn là có bao nhiêu gập ghềnh

      Con đường này có bao nhiêu nhấp nhô, em vàanh sớm có đường quay lại

      Em thể nào giấu được vậy đểmặc cho thế giới vô tình định đoạt

      Em sợ đau, sợ thua em chỉ sợ em có cố gắng bao nhiêu chăng nữa cũng khôngđược…….

      Có lẽ bởi vì thanh của phát ra từ chiếc loa của xe sang trọng rất tốt nên khi nghe bài hátnày đôi mắt của trở nên ẩm ướt.

      muốn bệnh viện sao?” hỏi thăm , bên gương mặt nghiêng về phía mang theo mùi rượu nồng nặc.

      Trong lòng đột nhiên run lên “Dạ”

      phải chăm sóc người sao? Hômnay lại còn ra ngoài làm việc?”

      Như Y nghĩ tới cùng mình tánngẫu. Giọng trầm ổn nghe rất hay, hềthua kém tiếng hát vang vọng trong gian. rút mình ra khỏi tiếng hát, nghiêm túctrả lời vấn đề của : “Cha mẹ của ấy đếnđây, suốt ngày canh giữ ở bệnh viện cũng khôngthể giải quyết được vấn đề gì” Còn chưa bắtđược người gây ra tai nạn, tiền chữa bệnh vẫn do mình trả, bây giờ rất cần tiền.

      sắp tốt nghiệp rồi.”

      “Vâng, tháng 7 năm nay tôi tốt nghiệp rồi, bây giờ tôi thực tập.”

      Nếu Nhan Như Y nghiêm túc nghe phát ra câu của là câu trần thuật chứ phải câu hỏi.

      “Công việc ở khách sạn Đế Hào phù hợp với , còn nên tiếp tục theo học nghiên cứu sinh”

      “Tôi nghĩ tôi học được những điều cần thiết rồi, học lên nghiên cứu sinh chẳng qua là trốntránh công việc mà thôi!” chưa từng nghĩđến việc học lên tiếp, còn hận thể sớm tốt nghiệp mà ra ngoài làm việc để kiếm tiền cho em trai, em có tiền đóng học phí. Bọnchúng sinh đôi nên giờ cả hai học cấp3, là học sinh ưu tú, năm nay cả hai cùng thi lên đại học rồi, đối với cha mẹ rất khókhăn!

      “Học mãi mãi đủ, học lên nghiên cứu có thêm rất nhiều cơ hội phát triên lên cao hơn.”

      muốn cùng tranh luận chuyện này, bọn họ cũng chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi.

      hãy nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của tôi, nếu như cuộc sống của có gì khó khăn cứtìm tôi, tôi giúp !”

      sửng sốt nhìn , đề nghị của quá là đường đột.

      “Ý của tôi là, tôi có thể giúp tìm công việc nào đó”

      “Cảm ơn –“ bây giờ trừ câu đó ra, biếtnói thêm gì nữa!

      Xe rất nhanh đến gần bên bệnh viện, trược tiếp lái vào khúc quanh tiến vào đường rẽ vào bệnh viện

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 12: Tôi với



      Chiếc Mercedes vững vàng dừng ở trước cửa bệnh viện.

      Nhan Như Y tháo dây thắt an toàn mở cửa xuống xe. “Cám ơn Hoắc tổng, tôi lên đây,tạm biệt”

      Hoắc Doãn Văn ngồi ở vị trí tài xế có ý muốn xuống xe.

      Nhưng lúc này có đoàn người đẩy cáng cứuthương vội vội vàng vàng hướng phòng cấp cứu khu nội trú phía trước, người nằm cáng người toàn là máu, đậu băng bó biết sốnghay chết, nhìn rất đáng sợ!

      Có người : “Người kia nhảy lầu tự tử, trênđầu toàn là máu, chắc là qua được rồi!”

      Nhan Như Y có chút sợ hãi ôm lấy cánh tay.

      “Tôi tiễn lên lầu!” Hoắc Doãn Văn xuống xe.

      từ chối phía trước, rấtsợ!

      Bọn họ trước sau ào điại sảnh bệnh viện, họ để cho cáng cấp cứu vào thang máy trước sau đó học vào thang máy khác bên cạnh.

      Rất nhanh thang máy đến, sau khi tiến vào hỏi: “Tầng mấy?”

      “Tầng 13”

      ta ấn xuống, bọn họ cũng chuyệnvới nhau nữa, khí im lặng đến nỗi có thểnghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

      Ra khỏi thang máy, xoay người với : “Đưa tôi đến đây được rồi, làm phiền rồi, về

      “Ừ” Trong hành lang yên tĩnh nhưng có thể thấy được mấy vị y tá trực ban tới lui.

      Lúc Hoắc Doãn Văn chuẩn bị rời đạo thanh thô lỗ vang lên.

      tới đây làm gì?”

      Nhan Như Y nhìn thấy mẹ Từ. “Bác , con tới thăm Nhất Minh xem ấy tỉnh chưa!”

      “Con tôi phúc lớn mạng lớn, dĩ nhiên là có chuyện gì. sau này được quấn lấyNhất Minh nhà tôi nữa –“ con trai bị thương Từmẹ càng càng thấy tức giận sau đó giơ tay lên đánh Nhan Như Y.

      “Ba –“ ở trong hành lang yên tĩnh này thanhvang lên cực kỳ chói tai.

      Nhan Như Y hoàn toàn bị làm cho giật mình.

      “Sao bà có thể tùy tiện đánh người?” Hoắc Doãn Văn đem Nhan Như Y kéo về sau lưng,cặp mắt tràn đầy tức giận phê bình người đàn bà chanh chua trước mặt. “Nếu như bà thích ấy bà có thể với con trai bà, để chocon trai bà tự mình xử lý, bà đánh ấy làm gì? Chỉ vì ấy có ba mẹ bên cạnh bà liền tùy tiện bắt nạt ấy sao?”

      Mẹ Từ hiểu nhầm người đàn ông trước mặt này chính là người nhà của Nhan Như Y nhất là khi nhìn thấy bộ dáng tức giận khiến cho người ta phải sợ hãi, Từ mẹ khí thế lập tức mềm xuống.“ là người thân của ta sao? Mau mau đem ta về , Từ gia chúng tôi cần người phụ nữ biết xấu hổ này, ta cả đời cũng đừng có nghĩ vào được cửa Từ gia!”

      Hoắc Doãn Văn kiềm chế tức giận, quay đầu lại nhìn Nhan Như Y. “ muốn tiếp tục ở lại nơi này hay là theo tôi?” dù sao đây cũng làchuyện của ấy, ấy có quyền tự mình làmchủ.

      Nhan Như Y khuôn mặt tái nhợt, bất lực nhìnanh. “Tôi theo

      Ngay sau đó, ta dùng lực nắm lấy bàn tay như người trai dẫn vào thang máy.

      Nhanh Như Y biết mình làm như thế nàođể xuống được dưới lầu, biết mình ra khỏi bệnh viện ra sao, như con rối lớn tay gắt gao nắm chặt lấy bàn tay này, khôngphải mình hứng chịu người ta bắt nạt, ít nhất còn có người bảo vệ .

      Cho đến khi có trận gió lạnh thổi qua, xuyên vào trong quần áo làm run lên, lúc bấy giờ mới định thần lại.

      “Tôi rất đói bụng, theo tôi ăn chút gì đó !”Hoắc Doãn Văn mở cửa xe, lời nàoấn vào trong xe, còn mình vòng qua sường xe, ngồi vào vị trí tài xế.
      neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 13: Đâm trúng chỗ đau



      Hoắc Doãn Văn dẫn đến nhà hàng mang phong cánh cổ kính, trong phòng ăn được lắpđặt tinh xảo rất đẹp mắt.

      thích ăn gì?” đem thực đơn đưa cho , mặt vẫn trầm tức giận.

      “Tôi đói, cứ ăn !”

      Ánh mắt sắc bén như mũi tên hướng về phíacô. “ đói? Đứng ở đó buổi tối mà đói?”

      ”Tôi có tâm trạng, ăn vào!” Mặcdù ăn gì trong 24 giờ qua nhưngvào lúc này mà còn có thể ăn được khỏi bội phục mình.

      vì loại gia đình đó mà ăn ngon sao?”

      “……” thể phản bác lại được lời của . Bất quá rất kì lạ, tại sao ta phải tức giận mà dùng giọng giễu cợt , ta và chỉ là người xa lạ mà thôi nha.

      châm chọc nữa quay lại gọi đồ ăn! là trùng hợp nha, những món ta gọi đều là món cay Tứ Xuyên còn trùng hợp hơn nữa đó toàn là những món thích ăn nha.

      Sau khi phục vụ rời , trong phòng còn lại mỗihai người bọn họ.

      Nhan Như Y cầm ly trà lê, từng chút từng chútuống chén trà thơm ngát.

      lúc sau thức ăn được bê lên.

      “Nhanh ăn !” ta vừa vừa cho thuốclên môi rồi bật lửa đốt.

      Ngay sau đó, trong khí nổi lên những tầng khói nhàn nhạt.

      ta vẫn hề động đũa mà lại bảo ăn, làm sao mà ăn được cơ chứ.

      “Khi nào ăn xong bát cơm này khi đó tôi đưa về nhà!” rũ đôi lông mi dài cong hơn của con cao ngạo và uy hiếp .

      mặt bàn bày những món ăn rất đẹp mắt lại tản ra mùi thơm cay cay thoang thoảng trêuchọc khiếu giác của . Chắc là tại suy nghĩnhiều quá? Nhưng mà rất là đói a.

      Cuối cùng cũng cầm đũa lên từ từ giải quyếtcác món ngon đậm màu sắc trước mặt.

      Rất nhanh ăn hết bát cơm to.

      Bất chợt, thanh của vang lên : “ yêubạn trai lắm à?”

      bất ngờ dừng lại, cũng biết mình cóyêu Từ Nhất Minh hay . Chẳng qua là ở đây học đại học bốn năm ta chiếu cố rấttốt, làm thêm về khuya ta tớiđón . ban ngày lấy được nước nóng, ta mang nước nóng cho . Hơn nữa , haingười còn là người Tứ Xuyên, mỗi khi về quê lại cùng nhau về, cứ như vậy dần dần trở thành người của nhau. chưa từng ý thức được là mình ta, cũng chưa từng suynghĩ đến việc ta.

      “Cha mẹ ta chấp nhận tacũng bảo vệ được , đàn ông như vậykhông đáng để , hãy chia tay với ta !” giống như lãnh đạo mà ra lệnh cho .

      Bộ dạng của ai bì nổi, Nhan Như Y cảm thấy thể giải thích được nâng mình lên : “Chuyện của tôi tôi tự biết loliệu!” ra cũng đúng, nếu nhưcha mẹ Từ Nhất Minh chấp nhận , mặt dày mày dạn mà dây dưa với anhta. Đợi đến khi thân thể ta tốt hơn sẽchia tay ta.

      Chỉ là những chuyện như vậy cần ai khuyên nhủ.

      Hoắc Doãn Văn thấy Nhan Như Y như bị ma ám, nghe lời khuyên nhủ của mình nhấtthời nổi trận lôi đình. “Chẳng nhẽ vì mộtngười con trai mà ngay cả lòng tự trọng cũng cần? còn muốn người ta coi thườngmình hay sao? Cha mẹ nuôi dưỡng khôn lớn để cho người ta vũ nhục , để cho người ta đánh sao? có biết hay , làm ngườithì danh dự là quan trọng nhất?”

      Lời của như những mũi tên đâm trúng lòng làm nhất thời mất hết mặt mũi. bỗng chốc đứng lên, nắm chặt quai túi xách, giọng tốt mà trả lời: “Hoắc tiên sinh, mặc dùanh giúp tôi giải quyết rắc rối tôi rất cảm ơn . Dù thế nào nữa chúng ta cũng chỉ là người xa lạ, chuyện của tôi phiền đến người xa lạ như để ý tới. tại cònsớm nữa, tôi ngày mai còn có buổi phỏng vấn, tôi trước!”

      xong xoay người muốn
      neleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 14: Mất ngủ



      Làm việc theo cảm tính kết quả chính là đau lòng a – bây giờ đêm khuya xe buýt khôngcòn, cần phải về nha, nhà thuê ở địaphương , từ đây về nhà taxi hết hơn trăm khối sai lầm rồi!

      “Ngu ngốc, mình rất là ngu ngốc!” Vừa vào đén cửa tháo giầy, ném mình vào ghếsalon tức giận mắng mình. Trong đầu ra thái độ tự cho mình là đúng của Hoắc DoãnVăn, ta tại sao lại dùng giọng đó mà dạy dỗ cơ chứ? ràng ta xem như con ngốc, vẫn có khả năng phán đoán được tìnhhình cơ mà?

      Ngồi ghế salon nặng nề thở dốc, nhìn vềphía đối diện căn phòng . Trong phòng đen như mực, rất yên tĩnh có thể thấy được bạn cùngphòng còn chưa có trở về!

      qua mười hai giờ, sợ rằng đêm nay ấy cũng có trở lại

      hồi thanh dễ nghe từ điện thoại vang lên, phá vỡ bầu phí yên lặng trong phòng, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

      Nhìn thấy tên người gọi màn hình, lòng chợt hạ xuống, đau đớn cũng bớt phàn nào, nỗi uất ức lại trào lên.

      Điện thoạt của Nhất Minh gọi tới.

      biết tại gọi điện cho cũng phải cố gắn hết sức mới có thể gọi được, đùi, tay đều bị thương, dám chậm trễ, nhận điện thoại. “Nhất Minh, tỉnhlại sao?” dẹp hết mọi tâm tình sang bên, quan tâm hỏi!

      “Như Y, xin lỗi, mẹ em rất khó nghe phải ?” hơi thở Từ Nhất Minh mỏngmanh, chỉ cần nghe thanh thôi cũng biết anhrất đau/

      “……….” trả lời như là thừa nhận

      “Xin lỗi, do mẹ quá lo lắng, em đừng để trong lòng nhé!”

      Từng câu từng chữ đều tràn đầy áy náy làm cho người ta nghe rất khó mà khôngmủi lòng. “Nhất Minh, đừng suy nghĩ nhiềuquá em trách bác đâu. Bây giờ thế nào rồi? Bác sao?”

      “Bác sĩ phẫu thuật ghép chân rất thành công, về sau sao. Xương sườn rất nhanh hồi phục, là gặp may trong rủi nhỉ?!” cười khổ.

      Còn có thể đùa như vậy, có thể thấy đượcbây giờ ấy còn nguy hiểm nữa. “Bây giờ còn chưa có tìm được người gây ra tai nạn, nhưng cũng rất may là camera giao thôngcó quay lai được biển số, tin tưởng nhất định sẽtìm được !”

      “Ừ --!” thanh của Từ Nhất Minh chợt hơn. Hình như muốn nhắc tới chuyệnnày.

      “Nhất Minh, sao lúc đó lại ở con đường ấy? Trước lúc đó chúng ta chuyện điện thoại, phải bảo ở nhà sao?” Nhà của ở phía Bắc nhưng lại bị tai nạn ở đườngphía Nam cách nhau rấ t nhiều con đường nha.

      “Như Y, mệt mỏi rồi, mai chúng ta chuyện tiếp nhé!” Từ Nhất Minh trực tiếptrả lời vấn đề của Nhan Như Y mà trực tiếp cúp điện thoại.

      Như Y kỳ quái nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó đúng – Từ Nhất Minh né tránh vấn đề của , có chuyện gì gạt sao?

      Thôi, nhất định là rất mệt mỏi, có chuyện gìngày mai tiếp vậy.

      Như Y buông điện thoại xuống, cầm lấy quần áovào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm rửa và ngủ!

      Tắm rửa thoải mái, ga giường sáng sớm nay mới đổi sạch bong thoang thoảng tỏa ra mùi bộtgiặt thơm ngát, vậy mà khi nằm giườnglại hề ngủ được.

      Nhắm mắt lại, trước mắt ra cái bóng cuồng ngạo mờ nhạt, rồi sau đó từ từ ràng,khuôn mặt tuấn của xuất trước mắtcô. ta ngồi ở bàn rượu bộ dáng thànhthục vui vẻ trò chuyện, còn có ở trong đám người hướng gật đầu mỉm cười……

      Mỗi động tác, từng vẻ mặt….

      , sao lại nghĩ đến ta chứ, chắc côđang bị loạn tưởng rồi!

      ‘Pặc’ Như y từ giường bật dậy…..
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :