1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Cơ Thủy Linh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 120 (2)


      Hôm nay là thứ sáu, mọi người chuẩn bị kết thúc ngày làm việc cuối cùng trong tuần!


      Cố ý, đánh phấn đậm, nhưng vẫn che giấu được vẻ tiều tụy khuôn mặt. Đồng nghiệp ai cũng rối rít tới hỏi thăm, có phải bị bệnh hay !


      thuận thế thừa nhận."Dạ, hôm qua em dầm mưa, hôm nay đau đầu quá!"


      Đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng, nên vội kéo cái ghế ra ngồi xuống!


      Suốt đêm mất ngủ, còn thêm có tâm tình ăn sáng, nên tại cực kỳ khó chịu, đầu nhức nhối đến muốn ngất!


      "Trợ lý Nhan, Hoắc tổng cầu gặp !"


      "Hả?" Nhan Như Y giả bộ giật mình."Phó tổng trở về?"


      "Đúng, nghe Hoắc tổng về tối hôm qua!" Đồng nghiệp sau khi trả lời, thuận tiện cung cấp thêm tin tức phụ."Nghe , hôn thê của phó tổng cũng về rồi, nghe cuộc gặp gỡ của bọn họ rất lãng mạn! Bọn họ trước sau kém nửa giờ cùng đáp xuống sân bay B thị, sau đó ôm nhau thắm thiết giữa bao người!"


      Nhan Như Y kềm chế nỗi chua xót từ từ dâng lên trong lòng, cười cùng đồng nghiệp ‘thông đồng làm bậy’ bát quái chút."Có ? Hình như là tình tiết trong phim điện ảnh nhỉ, làm người ta cảm động!" ra câu này, giống như đau lòng phải , tim rỉ máu phải !


      Cùng đồng nghiệp tán chuyện chút, Nhan Như Y thầm hít sâu hơi, bước về phía phòng Hoắc Doãn Văn!


      gọi đến, có phải là muốn lời xin lỗi?


      Lúc ngang qua phòng ngoài, thấy thư ký riêng của ngồi ở đấy. biết, có phải, cố ý giao việc để thư ký rời !


      Khẽ gõ cửa vài cái, Nhan Như Y đẩy cửa bước vào phòng!


      Vào lúc chưa kịp thích ứng với khung cảnh phía trong, lực kéo mạnh mẽ kéo mạnh vào phòng, cánh cửa phía sau khóa sập lại.


      Đồng thời, môi của bị cưỡng chế bởi lực ép mạnh xuống, như thể muốn rút hết sinh lực của !


      Đôi mắt Nhan Như Y khép chặt lại, cố nhịn đau vì cái hôn như sói đói khát của . vội vàng, dồn dập khiến có chút thỏa mãn, chút đau này dần xóa bớt nỗi đau trong tim . Môi khẽ mở, để lưỡi tung hoành khắp mọi ngóc ngách trong khuôn miệng ——


      Hai cánh tay của khóa chặt thân thể , kéo cơ thể dính sát vào lồng ngực, ép lưng vào cánh cửa, khe hở!


      hôn từng nụ hôn , cho khích lệ, để khôi phục chút dũng khí, từ từ mới trút nỗi nhớ nhung lên người . Hai cánh tay từ từ ôm chặt cổ , nhón chân lên phối hợp với độ cao của , chủ động quấn lấy lưỡi của , trấn an cảm xúc đau lòng của !


      Bị đè nén bởi những dằn vặt đêm qua, như giải tỏa nhờ ấm áp của , tâm lại lay động như nước hồ xuân!


      ******************************************


      "Để cho em phải chịu uất ức ——" thầm bên tai nàng. Đoán chừng lại là ngượng ngùng với câu ‘ xin lỗi, xin lỗi ’ ...!


      " sao!" thông cảm.


      xong, nàng cũng tin tưởng vào điều mình vừa nghe thấy. Rốt cuộc, thương đến mức độ nào? Tại sao thể kiêu ngạo, tự ái để cần , quan hệ giữa chấm dứt, chỉ còn là cấp cấp dưới!


      Nếu như chuyện này bị cha biết, mặc dù cắt đứt tình cha con, có lẽ ông cầm dao hủy khuôn mặt của ?


      Nếu quả có vấn đề gì, tại sao tối hôm qua đứng trước khung cửa sổ, cả đêm chảy nước mắt, vì sao lại nghĩ đến cảnh mình chơ vơ đứng ở sân bay, cảm thấy khó chịu muốn chết , tại sao cảm giác xấu hổ hành hạ bản thân ăn được!


      Nếu quả như . . . . . . chịu được, tại sao hình dung cùng với Sở tiểu thư hành hạ đến mất ngủ?


      Nhưng . . . . . . cũng muốn làm cho khổ sở, dù sao chuyện xảy ra vốn dễ chịu, người khổ sở là đủ rồi, cần gì khiến hai người đau lòng?


      nâng cằm lên, chuyên chú nhìn .


      dịu dàng nhìn lại, thu vào tầm mắt mình dáng vẻ nặng nề của .


      ". . . . . . sao? Nếu quả như như vậy, tại sao cặp mắt của em lại sưng đỏ như vậy!" khẽ đưa ngón tay thon dài vuốt ve đôi mắt .


      câu ấm lòng là đủ rồi, có thể thổi bay tất cả uất ức trong , vùi đôi mắt đẫm nước vào ngực ." có sao, có sao! Đây là lựa chọn của chính em!"


      Hoắc Doãn Văn ôm vào ngực, tại ngoại trừ việc ghì chặt lấy , có thể gì?


      Bọn họ ôm nhau lâu!


      Dân gian đúng, tình biến người phụ nữ trở nên ngu xuẩn, vô luận uất ức gì chỉ cần người đàn ông hạ giọng đôi lời an ủi, nhất định cười rộ lên!


      chính là bằng chứng!


      "Được rồi, em phải ra ngoài làm việc rồi!" Tâm tình trở nên tốt hơn nhiều, đẩy ra!


      "Lại đây, có quà cho em!" gọi .


      "Em muốn quà tặng đấy!" Nhan Như Y cự tuyệt bất cứ món quà nào tặng cho.


      " bao nhiêu tiền đâu!" vừa vừa về phía bàn làm việc, sau đó lấy ra túi giấy từ trong ngăn."Mở ra xem chút !"


      "Là cái gì?" Nhan Như Y tò mò mở ra, bên trong là nem cá, mùi hương kích thích vị giác ùa tới, mũi phập phồng.


      "Nếm thử chút, đây là đặc sản đó, gia truyền độc nhất, nơi khác cũng ăn được!"


      ra cần , lấy miếng bỏ vào miệng. Quả nhiên, hơi ngọt chút, nhưng vẫn duy trì được vị cá, miếng nem cá được nhào khéo léo, dai giòn. Ăn ngon!


      Trong nháy mắt, liền thích ngay."Ăn ngon!"


      "Đúng , biết chắc là em thích, cho nên mang ít về cho em!" Hoắc Doãn Văn cười .


      Nhan Như Y cảm động trước món quà của . Người đàn ông như phải đến các cửa hàng sang trọng, vào các trung tâm kinh doanh vàng bạc để mua trang sức, kim cương, những quần áo hàng hiệu sang trọng. vào những nơi đó, mới mất thân phận. Thế nhưng, lặn lội ở các khu phố bình dân, mua cho món ăn vặt!


      "Cảm ơn , nhưng gói quà này trước mắt tạm thời để lại chỗ nhé!" Nhan Như Y đem túi buộc chặt lại, đưa cho ."Sau khi tan làm, em đến lấy ——" đến đây, chợt nghĩ, sau giờ làm, có thể phải cùng với Sở tiểu thư, nên vội đề nghị."Hay giao cho trợ lý Triệu, tí nữa em đến gặp ấy để lấy!"


      Mối tình của họ luôn rất nhạy cảm, mặc kệ tận lực tránh né như thế nào, thỉnh thoảng cũng đụng phải chút cấm kị, mà Sở tiểu thư dĩ nhiên chính là cấm kị lớn nhất!


      ************************ ***********************


      " ấy chỉ đến xem bình phục như thế nào, ngày mai rời !" giải thích, đồng thời nhắc đến kế hoạch của tối nay!


      tự nhiên cũng cần hỏi, bọn họ là hôn phu, hôn thê của nhau, ở chung chỗ làm cái gì đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa!


      Chỉ là, vừa nghĩ tới bọn họ chung chăn chiếu, cảm thấy rất khổ sở!


      "Dạ, biết, em ra ngoài trước!"


      vừa quay người ra cửa, Hoắc Doãn kéo tay lại." cho biết, em cảm thấy thương tâm!"


      "Nào có, em vui lắm!" nhìn trả lời, nụ cười nở rộng môi!


      " cho biết, em mặc váy ngắn và mang vớ da!" Giọng khàn khàn, đưa ra cầu mập mờ!


      Vị hôn thê của ở đây, còn đứng trong phòng làm việc, ngờ lại to gan cầu điều này. Nhan Như Y cũng lười muốn trả lời , xoay người muốn !


      "Em muốn đáp ứng cầu của sao? Lúc trước, em đồng ý với rồi mà!" vội vàng hỏi tới!


      "Bây giờ là giờ làm việc, sau này hãy !"


      " được em phải đồng ý với cầu của !"


      "Được, được, em đồng ý! Em được chưa?" đồng ý.


      hài lòng buông ra."Chỉ là, lúc này chẳng muốn để em chút nào!" còn !


      "Còn có chuyện gì?" gằn giọng, hơi chút tức giận, vốn đầu đau nhức như búa bổ, còn tiếp tục cách chuyện này, thể làm việc được!


      "Lần này là chuyện công việc, em giúp xử lý đống tài liệu này , đối tác bên Tân Hải cầu hồ sơ đầu tư!" trở về bàn làm việc, đem tài liệu đưa cho .


      Nhan Như Y đưa tay nhận tài liệu."Dạ, Hoắc tổng nếu như còn chuyện khác, tôi ra ngoài trước!"


      gật đầu cái!


      bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Phó tổng, hoàn hảo lúc ra, thư ký vẫn chưa trở lại. Bằng đến lúc đó, biết giải thích như thế nào, tại sao cửa khóa trái, làm gì trong phòng phó tổng lâu như vậy?


      Đến lúc đó dù trăm miệng cũng thể phân minh được thị phi!


      đưa cho tập tài liệu rất dày, thời gian còn lại của buổi sáng, bận bù đầu bù cổ. Cho đến buổi trưa vì cả đêm ngủ, tinh lực của bị bào mòn, ăn xong bữa trưa, ra khỏi công ty, đến tiệm thuốc!


      vừa đẩy cửa bước vào, người nữa cũng song song bước theo !


      "Chào, đúng dịp, trợ lý Nhan!"


      thanh trong trẻo như tiếng chuông vang lên bên tai Như Y, quay qua, diện bộ quần áo đơn giản, màu sáng, Sở Tinh Nhiễm, kinh ngạc ."Sở tiểu thư, khỏe chứ!"


      "Ha ha, trợ lý Nhan cũng tới mua thuốc à?" Sở Tinh Nhiễm ngọt ngào hỏi!


      Nhan Như Y đẩy rộng cửa để Sở Tinh Nhiễm cùng vào, mình theo ở phía sau."Đúng vậy, ngày hôm qua tôi dầm mưa, có chút thoải mái, nên đến mua thuốc. Còn ? khỏe chỗ nào sao?"


      "A, phải, tôi bình thường, chỉ mua ít thuốc thông thường thôi!" Sở Tinh Nhiễm liên tiếp khoát tay!


      Nhan Như Y tới khu vực bày bán thuốc giảm đau!


      Lấy đủ thuốc mình cần, xếp hàng trả tiền, thoáng thấy Sở Tinh Nhiễm chọn đứng ở khu vực bày bán thuốc ngừa thai ——


      ********************************************


      Đột nhiên, lòng Nhan Như Y trầm xuống, người thoáng chao đảo tựa hồ di chuyển bằng cáp treo!


      nghĩ đến Hoắc Doãn Văn nồng nhiệt với vị hôn thê giường, chuyện này hiểu , nhưng ngừng đau nhói như bị vết dao khắc mạnh vào da thịt, có biện pháp chịu đựng!


      Đầy trong đầu là hình ảnh đầm ấm giữa Hoắc Doãn Văn và Sở Tinh Nhiễm. ân cần với ấy, cũng như đối xử với mình sao? dùng lưỡi âu yếm từng tấc da thịt ấy, cả những nơi tư mật cũng bỏ qua, rồi cũng tiến vào trong thân thể của ấy. . . . . .


      Còn nữa… nhưng côc dám nghĩ tiếp. lịm đến tê tâm liệt phế, cảm thấy ghen tức sôi trào, thậm chí còn muốn hung hăng đánh trận!


      Nhưng ~ có tư cách gì !


      Lúc hồn bay phách lạc, Sở Tinh Nhiễm chọn xong thuốc và xếp hàng sau lưng , chờ trả tiền!


      " ra, Sở tiểu thư tới mua thuốc tránh thai?" buột miệng. Sau đó, mới phục hồi tinh thần, vội vàng xin lỗi." xin lỗi, Sở tiểu thư, xấu hổ quá, tôi ——"


      Quả nhiên là người lớn lên ở nước ngoài, Sở Tinh Nhiễm cũng cảm thấy ngượng ngùng, bình thường. " sao, ha ha, ngày hôm qua cùng ở chung chỗ, vội vàng nên quên mất, vừa vặn xuống xe, nhìn thấy tiệm thuốc, nên tôi đến mua hộp!"


      Sở Tinh Nhiễm để nhìn qua tên thuốc."Đây là dược sĩ giới thiệu, tôi chưa mua hiệu này bao giờ. thấy sao?"


      Lời này hỏi Nhan Như Y, nơi này thể so với nước ngoài, cũng chưa kết hôn, tại sao người đối diện có thể hỏi thuốc này có hiệu quả hay ?


      "Cái này. . . . . ." Nhan Như Y biết trả lời như thế nào!


      "A, xin lỗi, tôi quên mất, còn chưa kết hôn!" Sở Tinh Nhiễm bừng tỉnh, hiểu ra xin lỗi!


      "Tôi thấy hay quảng cáo loại thuốc ngừa thai này, chắc tệ lắm!" Như Y trả lời qua loa.


      "Tốt!" Nét mặt Sở Tinh Nhiễm buông lỏng, sau đó oán trách câu."Phương diện này của người kia luôn rất lợi hại, làm cho người ta chịu nổi, tôi lo lắng ——"


      Những lời này quá ràng, làm đau nhói lòng Nhan Như Y!


      Nàng làm sao biết Hoắc Doãn Văn ở giường có bao nhiêu lợi hại, bao nhiêu dũng mãnh, nhưng muốn nghe đến điều này từ miệng người phụ nữ khác!


      Cũng may, đến phiên Nhan Như Y trả tiền, vội vàng thanh toán, sau đó gật đầu chào tạm biệt Sở Tinh Nhiễm, lấy thuốc.


      Rồi, giống như chạy trốn, chạy ra khỏi tiệm thuốc, hối hả về công ty!


      Đau lòng muốn chết, quên cả uống thuốc giảm đau, vùi đầu vào đống tài liệu, ngồi lì tại chỗ cho đến khi tan việc, đầu cũng ngẩng đầu lên nhìn ai, chăm chăm phiên dịch tài liệu!


      Hơn nữa, hiệu quả công việc của vào cuối ngày đạt rất cao, toàn bộ tài liệu dầy, giải quyết trước khi chuông reo tan tầm!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 121.1: Đỏ bạc đen tình.

      Editor: Lin

      Tan làm, nhân lúc trong phòng làm việc còn người, trợ lý Triệu đưa cá đến cho .

      “Cảm ơn, trợ lý Triệu, lấy cái này về cho đứa bé ăn ! Trẻ con rất thích ăn!”

      cần đâu, tổng giác đốc cũng cho tôi bọc rồi!” Trợ lý Triệu .

      “A, ha ha, vậy được, vậy tôi cũng nhận!”

      “Đừng nhìn cái này là đồ tầm thường, để mua được nó cũng rất khó!” Trợ lý Triệu vô tình câu.

      “Hả? Tại sao? A, đúng rồi, là độc gia bí truyền, cho nên dễ mua như vậy?” Nhan Như Y vừa thu dọn đồ đạc, vừa , đặt lời của trợ lý Triệu vào trong lòng! Ở biển, những thứ này có thể tìm thấy ở khắp nơi? Nhưng độc gia bí truyền, cũng có thể là gian hàng rất lớn, hoặc là cửa hàng bán lẻ?dღđ。l。qღđ

      “Đúng vậy, là độc gia bí truyền, cái mùi này cũng dễ dàng tìm được, hơn nữa ông chủ cửa tiệm đó rất kỳ quái, mỗi ngày chỉ bán hơn hai mươi cân, bán sạch lập tức đóng cửa! Tôi tình cờ ăn được lúc mấy người chính phủ mời, ăn rất ngon, lập tức vậy với tổng giám đốc, sau đó lại nghe dân bản xứ về nhà nem cá này rất nổi tiếng, tổng giám đốc lập tức muốn mua chút. Lần đầu tiên chúng tôi đóng cửa, ngày thứ hai vừa đúng lúc dọn dẹp quán, vì vậy sáng sớm tổng giám đốc cố ý chạy mua, tổng giám đốc nhất định rất thích!”dღđ。l。qღđ

      Động tác của Nhan Như Y chậm lại, thậm chí còn dừng lại mấy giây, rất chu đáo với !

      “Tôi biết rồi, Triệu, cảm ơn , tôi hiểu ý của !” Nhan Như Y gật đầu với Triệu cái.

      “Vậy được, tôi trước!” Triệu cười cười, cầm chìa khóa rời !

      Nhan Như Y cầm ví xuống. Nhưng khi xuống dưới mới phát , điện thoại mình để quên ở ngăn kéo phòng làm việc, vội vàng chạy về phía thang máy trở lại, mở ngăn kéo ra, cầm điện thoại di động!di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

      Lại xuống, tới lui, sau khi lãng phí hơn mười phút, mới ra khỏi phòng làm việc!

      Vừa đứng trước cửa chờ thang máy!

      Ở phía sau đột nhiên phát ra thanh chuyện bằng tiếng của nam nữ, nhất là giọng của đàn ông vô cùng hấp dẫn đánh vào lòng . Còn giọng nữ tính kia, cũng vô cùng quen thuộc với !di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

      Có lẽ nhìn thấy , thanh chuyện ngừng lại!

      Mà Nhan Như Y cũng cảm thấy hai người đứng phía sau mình!

      Thân là nhân viên của tập đoàn Hằng Viễn, thân là phiên dịch của tổng giám đốc, nhưng vào giờ phút này, có thể giả bộ nghe thấy có tiếng , để ý rằng có người sao? thể, dĩ nhiên thể!

      Cho nên dù muốn đối mặt với tất cả cỡ nào, cũng phải xoay người, cười chào hai người họ. “Tổng giám đốc Hoắc, Sở tiểu thư!

      Hoắc Doãn Văn gật đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của , có chút kinh ngạc. “Trợ lý Nhan vừa rời ?”

      “Vâng, quên điện thoại di động ở phòng làm việc, ra tới cửa mới phát ra!” xin lỗi giải thích!

      cảm thấy giật mình. Nếu như đoán sai, nhất định là Hoắc Doãn Văn chờ tới sau khi rời , mới ra khỏi phòng làm việc với Sở tiểu thư!

      Nhưng ngàn tránh vạn tránh, cũng nghĩ tới chuyện có thể quay trở lại!

      Cuối cũng tình huống lúng túng vẫn xuất !
      Nhưng, còn biết được dụng tâm lương khổ.

      (*) Dụng tâm lương khổ: Có ý tốt cho người khác nhưng muốn người khác biết.

      “Ha ha, trùng hợp, tôi cũng có tật xấu hay vứt đò đạc bừa bãi!” Sở Tinh Nhiễm đón ý !

      “Ha ha…” Nhan Như Y cười khan!

      “Tinh…” Cửa thang má mở ra, Nhan Như Y thoải mái để hai người ở sau lưng vào trước, sau đó đứng trước mắt hàng nút, tạm thời đảm nhiệm chức vụ tiểu thư thang máy.

      Đứng ở phía trước, cũng dám quay đầu lại, muốn nhìn bộ dạng xứng đôi vừa lứa của hai người khi đứng cùng chỗ!

      Nhưng… tất cả đều tránh khỏi!

      cửa thang máy kim loại phản chiếu ảnh ngược của hai người và bóng dáng của .

      Mà… hình đó xuất vô cùng đối lập!

      Bọn họ đều có lại khí chất cao quý ưu nhã từ trong xương, bọn họ cần lên tiếng, cần làm bất kỳ hành động nào, chỉ đứng ở đó, là có thể khiến cho người bình thường cảm thấy bọn họ quá xa vời, cũng khiến
      cho 'người bình thường' cảm thấy tự ti, mặc cảm.

      Nhan Như Y cảm giác.... cảm giác như mình là quái vật phá hư khí chất cao nhã này!

      Đôi mắt rũ xuống, chờ tới lúc thang máy xuống, cuối cùng thang máy cũng đến tầng , cửa mở ra!

      ra ngoài trước, quay đầu lễ phép lời tạm biệt như với cấp và vị hôn thê của , ra khỏi đại sảnh công ty!

      vội vàng chạy tới điểm xe buýt, muốn rời khỏi nơi này, lập tức trốn !

      "Két..." chiếc xe hơi dừng bên cạnh , cửa mở ra, "Y Y!"

      **Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được ủng hộ của mọi người***

      có cự tuyệt như trong quá khứ, lần này Nhan Như Y mở cửa xe của Cao Hải, lập tức nhảy vào trong. "!"

      "Ai ya, hôm nay mặt trời mọc hướng Tây sao? Thái độ với trở nên tốt như vậy?" Cao Hải cười quan sát mặt , đồng thời mở cửa xe ra!

      "Hôm nay là ngày tốt của !" Nhan Như Y sở dụng lời thường treo bên miệng, trả lời .

      "Đúng, sai, hôm nay là ngày tốt của ! Đúng là trăm năm khó gặp, ngàn năm khó cầu!" Đặc biệt là , tới đây đón bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên thoải mái lên xe như vậy. Xem ra, vẫn có cơ hội với !

      Nhan Như Y có tâm tình chuyện với , trong lòng khổ sở, biết minh nên làm sao mới phải!

      Đoạn tình cảm này đơn giản như tưởng tượng, cho rằng mình có thể nhẫn nhịn làm người tình của . Chỉ cần tình cảm đối với , có thể nguyện ý biến tình của mình thành hành động thực tế. cho là mình có thể quan tâm chuyện có vị hôn thê, cho rằng hai người có thể lén lút ở cùng nhau là tốt rồi!

      Nhưng thực tế, bị tổn thương, khó chịu, ghen, muốn mắng chửi người, quan trọng là cảm thấy mình mất lòng tự trọng, điểm này khiến cảm thấy rất khổ sở!

      Nhưng phải làm thế nào để rời !

      nên làm thế nào đây!

      hét lên trong lòng điên cuồng hét, dùng sức hét, nhưng vẫn cảm thấy buồn bực: "Cao Hải, trong lòng em rất buồn, có biện pháp nào tốt để em quên phiền não ?"

      "Có, thuê phòng với , lập tức quên hết tất cả, khiến em vui vẻ như thần tiên!" Cao Hải đứng đắn đề nghị.

      "Cút!" Nhan Như Y liếc cái. "Nếu như còn muốn em coi như người bạn, nên đứng đắn chút!"

      xong, mệt mỏi tựa lên ghế! Ánh trời chiều phả lên mặt , cũng khiến Cao Hải nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của hơn. "Em sao vậy? Có chuyện gì mà lại buồn như vậy?"

      Năng lực kháng đòn của Nhan Như Y vô cùng mạnh mẽ, khả năng này cũng có liên quan đến quá trình trưởng thành của . Dù sao trước kia, những chuyện khiến vô cùng buồn bã, vẫn có thể thản nhiên đối mặt, xử lý. Bao gồm cả chuyện ăn phải xuân dược lúc trước, cũng thấy buồn phiền như tại.

      tại, giống như bị chuyện gì đó nặng nề đả kích, trong vô cùng phờ phạc!

      Cao Hải lo lắng nhìn mấy lần. " chút xem, em sao vậy?"

      có thể sao?

      Loại chuyện như vậy thể ra miệng. " có được , có thể cho em biết làm sao để có thể thả lỏng, để em vui vẻ chút!"

      Cao Hải muốn 'uống rượu', nhưng sau chuyện đó, cũng dám mang uống.

      Nên làm gì đây?

      "Cái này , đưa em chơi mạt chược!" nghĩ đến cách tốt!

      "Đánh cái đó!" Nhan Như Y nghi hoặc.

      "Đúng, đánh mạt chược, chuyện gì cũng có thể quên, đến lúc đó em nhất định rất vui vẻ, chỉ nghĩ đến chuyện thắng tiền thôi!"

      Đề nghị của liên quan đến đau khổ của , nhưng có thể thử, dù sao lúc còn ở nhà, các chú dì ông bà tầng tầng dưới, thỉnh thoảng cũng tìm chơi cái này, có thể chơi được chút!

      Cao Hải đưa đến câu lạc bộ cờ, sau đó ngồi trong phòng ăn kem, Cao Hải con ăn kem rất vui vẻ, nhưng ăn thế nào cũng tốt hơn, chỉ cảm thấy càng ăn càng có vị gì, lập tức ném qua bên!

      Những người ra vào đây nhìn qua rất có cấp bậc, có thể thấy thực lực của những ông chủ ở đây là thể khinh thường.

      Thấy đám người đó, lại nhớ đến khoảng cách giữ mình và Hoắc Doãn Văn tâm loạn lên, buồn bã nhìn Cao Hải. "Bạn tới sao?"

      Cao Hải nhìn đồng hồ tay chút. "Nhanh thôi, lát nữa tới! Em chờ chút, vệ sinh!" xong, lập tức rời khỏi phòng ăn.

      Nhan Như Y buồn chán nhìn đám người xung quanh, lúc ấy , có người đàn ông mặc quần áo thể thao, dáng người cục kỳ cao lớn vào, vẻ mặt người này vô cùng nghiêm chỉnh, còn mang theo vài phần chính trực.

      ta lập tức tới bên cạnh Nhan Như Y, nhìn . " xinh đẹp, có phải em chờ bạn vậy?"
      Last edited: 19/12/14
      AnAn thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 121.2: Đỏ bạc đen tình.

      Editor: Lin

      chuyện cợt nhả, kiểu người như vậy thể lý. Nhan Như Y quay mặt chỗ khác, làm bộ như nghe thấy.

      “Vớ vẩn, sao lại quay mặt chỗ khác rồi, cho rằng tôi đùa sao?” Người đàn ông bật cười, nhưng nụ cười lại có ý khinh bỉ, còn lộ ra vẻ ưu việt.

      Có thể cảm thấy ta phải là người xấu, Nhan Như Y quay mặt lại nhìn về phía ta, chỉ về phía nhà vệ sinh. “Bạn tôi lát nữa trở lại, tôi coi là người xấu!”

      coi tôi là người xấu là được, tôi đây tìm giúp chuyện!” Người đàn ông đặt vật màu đen trong tay lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Nhan Như Y.

      Nhan Như Y ngẩn ra. “Tôi giúp gì được cho !”

      “Ai ya, ở nơi này, tôi còn có thể nhờ tôi giúp mình cái gì, chỉ là góp tay, mấy người chúng tôi đánh bài, còn thiếu người, đánh với chúng tôi lát!” Người đàn ông mở miệng chậm rãi .

      Nhan Như Y nhìn người này, thân hàng hiệu, đồng hồ cổ tay cũng giống với Hoắc Doãn Văn, kim cương tỏa sáng lấp lánh, vừa nhìn cũng biết là người có tiền. “Mấy người chơi, nhất định tôi chơi nổi!”

      Người đàn ông này lập tức . “ sao, yên tâm, thua, tính tiền lên đầu người kia, còn nếu thắng, tiền đó là của !”

      Nghe có vẻ cũng tệ, dù sao cũng bị thiệt thòi. Hơn nữa, tại cũng muốn phát tiết chút.

      muốn tiếng với Cao hải, nhưng như rơi vào trong cầu tiêu vậy, vẫn chưa ra!

      “Mau qua đây , chúng tôi đều đợi!” Người đó thúc giục.

      Ở đây, chơi với ai cũng là chơi, dù sao nhất định cũng thua tiền, Nhan Như Y lập tức đứng dậy về phía người nọ!

      cho là bọn họ chơi trong đại sảnh, kết quả ta lại dẫn vào trong căn phòng. do dự chút. “Vẫn được, tôi nghĩ mình nên chơi đâu!”

      sao đâu, đừng sợ, chúng tôi đều là người đứng đắn, tuyệt đối phải người xấu!” xong, người đàn ông đẩy cửa phòng ra. Ở giữa phòng là cái mày đánh mạt chược, có hai người đàn ông ngồi vào vị trí. Ngoài ra, trong phòng còn có hai nữ phục vụ, để làm việc bưng trà nước. Có hai này ở đây, Nhan Như Y cũng yên lòng, theo vào!

      Hai người ngồi trong phòng cũng là cực phẩm, đứng lên, vừa nhìn phải có quyền cũng có tiền, người mang theo vẻ chính trực, cũng giống người xấu.

      Bọn họ gì với , ngồi xuống lập tức bắt đầu xáo trộn xúc xắc, Nhan Như Y ngồi ở phía nam.Sau khi ván bài bắt đầu, sống ở thành phố B mấy năm rồi, cũng biết bọn họ chơi loại bài gì.

      Nhưng cũng biết thực lực của mình thề nào, có chút sợ hãi.

      Sau khi ngồi vào vị trí, Nhan Như Y đánh ra tam dũng, sau đó khấu thính, đan triêm bính!

      “Tiểu nha đầu, đánh rất tốt đó, tôi còn chưa có lật bài đâu, có thượng thính rồi!” Người đàn ông ngồi ở phía đông cười . Phong cách của người đàn ông này đặc biệt trầm ổn, trán rất rộng, mắt to mày rậm. ta khiến người ta có cảm giác ta là người lão luyện, là lại cảm giác ta là người rất có địa vị!

      Nhưng người đàn ông ngồi ở phía đông khiến Nhan Như Y cảm thấy ta giống người làm ăn, giống như là quan chức, hơ nữa còn là cấp cao!

      cười cười. “Còn chưa có hồ bài, còn chưa chắc!”

      Người đàn ông ngồi ở phía đông khiến có cảm giác rất tốt, hơn nữa khi ta gọi là ‘tiểu nha đầu’, khiến cảm giác như mình có người trai vậy!

      Lúc này, người đàn ông ngồi phía tây, cũng chính là người gọi chơi cùng, đánh bài. “ bính!”

      “Hồ liễu!” Nhan Như Y hưng phấn đẩy ra, xin lỗi cười tiếng, sau đó nhìn người đàn ông ngồi phía đông, phía tây, phía bắc, nhìn mấy người, chờ bọn họ đưa tiền!

      Khi thấy bọn họ móc ra tờ giấy màu đỏ 100 đồng, con ngươi Nhan Như y thiếu chút nữa rớt ra.

      phải chứ? Bọn họ lại có thể chơi lớn vây sao?

      chỉ thắng trận , lại có thể thắng hơn ngàn đồng?

      Nhưng đè nén lại, ổn định, cho bọn họ thấy sợ. bàn mạt chược chính là như vậy, nếu như sợ trở thành trò cười của người ta!

      Sau khi người ngồi phía bắc nhét tiền vào trong máy, còn vui mắng người ngồi phía tây. “Lão Trịnh, cho cậu biết, đứng thấy người ta xinh đẹp mà cố ý nhường, cậu hủy ván bài tốt của tôi rồi!”

      Người đàn ông bị gọi là lão Trịnh tức giận phản bác. “Ai cố ý nhường, tôi đánh ra bài bính, ai biết nha đầu lại cần cái này!”

      Nhan Như Y kỳ quái nhìn người đàn ông này, hiểu sao bọn họ lại giống như rất quen thân , mở miệng tiếng nha đầu, hai tiếng nha đầu!

      *** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được ủng hộ của mọi người ***

      Có lẽ câu đó là đúng, đỏ bạc đen tình.

      Mặc dù đây là lần đầu tiên đến nơi này chơi, nhưng vận may lại cực kỳ tốt, Tiểu Thanh Long, thất đối, Đại Tam Nguyên, thanh nhất, liên tục chiến thắng, chỉ lát ngăn kéo của chất đầy tiền mặt, có ý đếm, nhưng ít nhất cũng có hai mười ngàn!

      Có kim tiền kích động, buồn bực trong lòng cũng vơi nhiều, lúc trước vốn còn hơi lo sợ, dần dần cũng cảm thấy hưng phấn, gan lớn lên, sau khi thắng tiếp trận, đưa tay về phía ba người. “ ngại quá mau đưa tiền !”

      Ba người đàn ông nhận thua, còn nhịn được nữa, oán giận lẫn nhau đánh bài đúng, nên đánh như vậy, nên đánh như vậy, Nhan Như Y cười nhìn bọn họ , quả rất thú vị…

      lúc ấy, điện thoại của vang lên, là Cao Hải gọi tới!

      “Em ở đâu?” đề cao giọng hỏi!

      “Em ở trong phòng VIP đánh bài, đừng vội, sao đâu! Sao bây giờ mới gọi điện thoại cho em? Vừa rồi làm gì vậy?” Nhan Như Y vừa đánh mạt chược, vừa cầm điện thoại chuyện!

      “Cái gì, đừng nữa, trong nhà vệ sinh có giấy, ở trong đó lâu, nhờ người khác lấy giấy đến!” Cao Hải tức giận .

      “Vậy sao gọi điện cho em?” Nhan Như Y rất muốn cười, người Cao Hải luôn có thể xuất những chuyện vui.

      “Em cho rằng gọi sao, vừa rồi có tín hiệu, gọi được cho em, bây giờ mới gọi được đó!”

      “Cứ như vậy, chơi, xong bên này em tìm !” xong, lập tức cúp điện thoại, vùi đầu vào chơi!

      Ván bàu này tốt quá, tại trong tay có ngũ liễu rồi, lát nữa chạm đến đối tử, có hữu thính! Nhan Như Y có đến tám chín lựa chọn, suy nghĩ muốn đánh cái nào!

      Lúc này, điện thoại của lại vang lên.

      lời xin lỗi với ba người kia. “ xin lỗi, tôi nhận điện thoại!”

      “Tiểu nha đầu, rất bận sao, điện thoại di động của mấy người bọn tôi còn chưa có vang, còn của lại vang lên ngừng!” lão Trịnh ngồi ở phía Tây trêu chọc.

      Lão Chu ngồi phía nam đáp lại. “Đó là vì tiểu nha đầu rất xinh đẹp, ai tìm cậu làm gì?”

      để ý đến lời trêu chọc của bọn họ, cho là điện thoại của Cao Hải, nhìn số lập tức bắt máy, rất bình tĩnh . “Lại có chuyện gì sao? Em còn rất bận!”

      bận cái gì?” Là giọng nam vô cùng trầm ổn.

      Hưng phấn Nhan Như Y tích góp trong nháy mắt hạ xuống, tâm trạng cũng căng thẳng theo. “Em câu lạc bộ chơi mạt chược, còn , tại bận sao?”

      “Ừ, bận, tìm em, em ở câu lạc bộ nào?” Hoắc Doãn Văn vừa lái xe, vừa .

      Câu lạc bộ nào? Nhan Như Y nhìn chung quanh, tìm được tên. “Em biết đây là câu lạc bộ nào.”

      “Câu lạc bộ XXX!” Người đàn ông họ Trịnh hét vào trong điện thoại.

      Hoắc Doãn Văn với Nhan Như Y. “ biết, em chờ , qua!”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại] Tổng giám đốc cặn bã, xin đừng tôi - Cơ Thủy Linh


      Chương 122 Thân mật giữa chốn đông người



      " đừng tới, em sắp rồi!" Nhan Như Y vội vàng kêu lên. Bạn vẫn còn ở đây, tìm tốt. Thêm nữa, bây giờ muốn gặp !



      Nhưng Hoắc Doãn Văn bên kia nghe xong, liền cúp điện thoại.



      "Có đàn ông đến tìm sao?" Lão già họ Trịnh ở cửa Tây Phong trêu ghẹo dò hỏi.



      Nhan Như Y dâng trào cảm xúc, buồn bực lên tiếng, lòng yên thắc thỏm đánh mạt chược. bắt đầu liên tiếp nã pháo, hơn nữa những con thả ra đều là đại pháo, chẳng chốc lát thua sạch, mà cũng thua hơn vạn khối!



      Thả con bài xuống, thua thêm điểm Thanh Phong, Nhan Như Y nhăn nhó để bộ mạt chược xuống bàn, với người đàn ông ngồi ở cửa Bắc Phong: " xin lỗi, tôi thể chơi nữa, tôi phải !"



      Vừa chuyện, vừa đứng lên!



      " bé, thể a, rồi, bàn mạt chược này liền thể đánh được!" Người đàn ông ngồi ở cửa Đông Phong .



      "Đúng nha, ta bên này mới hồ được thanh, làm sao có thể chơi là chơi!" người đàn ông ở Bắc Phong tiếp lời.



      Lão già họ Trịnh ở cửa Tây Phong trực tiếp kéo tay Nhan Như Y." bé, thể chơi xấu như vậy nha, mới vừa rồi bé thắng, còn chơi sôi nổi như vậy, mới thua chút có nghĩa khí rồi!"



      "Tôi có chuyện cần !" Nhan Như Y giật tay lại!



      "Nếu nhất định muốn , vậy cũng được, cứ đưa tiền thua ra đây!" Nhan Như Y bỗng chốc mở to mắt."Lúc nãy ông đâu có như vậy. Nếu biết chơi có tiền, có đánh chết tôi cũng ngồi chơi!"



      Lão Trịnh gật đầu liên tục."Đúng, lúc nãy tôi như vậy, nhưng cũng phải đợi bạn quay lại thay chỗ? bỏ như vậy, tí nữa bằng hữu đánh bài của chúng tôi quay lại, thể tính toán nợ nần với ta được. Vậy chúng tôi mất trắng à?"



      Nhan Như Y cũng có tâm tư nghe người đối diện dài dòng."Vậy ông có thể tìm người khác tới chơi chứ? Tôi chơi rất tốt, hẳn cũng rất nhiều người muốn đến đánh cuộc!"



      "Như vậy sao được?"



      "Vậy làm sao lại được? Nếu như ông tìm được người, tôi ra ngoài tìm người thay tôi, có được hay ?" Nhan Như Y chỉ vào ngực mình, mất hứng !



      Sau đó chạy ra hướng cửa chính! Đúng lúc đó, cánh cửa đó mở ra, người bước vào! Nhan Như Y vừa thấy người tới, trong nháy mắt ngây người như phỗng, đứng ở trước cửa nhúc nhích .



      . . . . . . . . . . . . . . . . .



      Nhan Như Y làm bộ như để ý, cúi đầu cắm cúi bước.



      Đứng ở trước cửa, Hoắc Doãn Văn lập tức giang tay kéo vào lòng."Như Y, em muốn ?"



      "Buông em ra, em muốn !" Nhan Như Y cúi đầu, nhìn , muốn rời khỏi chỗ đó ngay lập tức!



      " đâu? đưa em !"



      " cần, cần!"



      "Hắc, hai người các người ai cũng thể , cho biết, bé này tại thua chúng ta 18000 khối, hai người muốn , trước tiên, trả tiền ! Ba người đàn ông chúng ta rảnh ngồi đây bồi chỉ thọt đầu ngón tay chơi mạt chược!" Lão Trịnh nhìn Hoắc Doãn Văn, khí phách !



      Hoắc Doãn Văn nghe liền đưa ta vào túi quần, tìm ví tiền.



      Nhan Như Y vội chặn tay lại.", cần thay em trả nợ!"



      "Chuyện thôi mà!" Hoắc Doãn Văn rất kiên trì!



      "Em cần, cần!" Nhan Như Y cũng kiên trì giữ chặt tay lại, sắc mặt có chút khó coi, kêu lên cách sốt ruột!



      Hoắc Doãn Văn nhìn ra nàng mất hứng, mặt lại toát ra đối nàng áy náy!



      Nhìn nét mặt khó hiểu của , bực tức, tại sao lại trút giận lên ? Ngay từ đầu, lựa chọn rồi chẳng phải sao, suy nghĩ kỹ càng, làm gì có tư cách nổi giận với !



      Ấm ức điều chỉnh lại cơn bốc hỏa của mình, Nhan Như Y quay lại bàn mạt chược!



      "Phanh ——" Đặt mạnh ví da lên bàn." thả tôi sao? Tốt, vậy chúng ta tiếp chơi, phải là muốn chơi cho đến khi bạn các xuất sao?"



      Người đàn ông ngồi ở cửa Bắc Phong thầm nhìn Hoắc Doãn Văn cái, sau lại lập tức phản ứng lại!



      Ông Trịnh cười hì hì, với Nhan Như Y: " bé, sảng khoái, đến đây, chúng ta tiếp tục chơi. Ai, ra, chơi là được rồi, dù sao nếu thắng, được tiền, còn nếu thua có người thay trả tiền. Chuyện tốt này tìm ở nơi nào được!"



      "Chớ nhảm!" Như Y thúc giục, đưa tay ra bắt bài.



      "Tốt rồi...!" Ông Chu ở cửa Bắc Phong, rất nhiệt tâm, chỉ chỉ cái ghế trống bên cạnh."Đừng đứng ngay ra đó, ngồi uống nước trà . Nếu bạn của chơi được, phải nhận cửa đó!"



      "Đúng, nước quả đâu rồi, phục vụ !" Người đàn ông ở cửa Đông Phong cũng nhiệt tình kêu lên, có chút khách khí nào trong lời , thanh vui vẻ!



      Nếu như Như Y chú ý chút, có lẽ phát giữa bọn họ tồn tại cảm giác quen thuộc nào đó. Nhưng bây giờ tâm tình quá kém, căn bản vô tâm quan sát tình huống chung quanh ——.
      AnAn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 123 Cự tuyệt bồi thường

      Nhưng ba gã đàn ông đắm chìm vào ván bài, liếc cũng chẳng buồn liếc!

      "Tự sờ!" Hoắc Doãn Văn sờ được hồng trung, lật bài ngửa ra, rồi ngả bài!

      Ba nhà còn lại cũng có cửa đâu, vừa tự sờ cái liền thắng tuyệt đối vạn khối!

      Nhìn những đồng tiền màu đỏ trở về tay, Nhan Như Y thở phào nhõm.

      Hoắc Doãn Văn gom tiền mặt, giao cho Như Y."Cầm lấy!"

      vội vàng nhận lấy, sau đó sếp gọn đống tiền lại, thầm khấn vái, tốt rồi, mau mau thắng , thắng thêm vạn nữa, số tiền thua đều hoàn trả lại, sau đó bỏ của chạy lấy người!

      Hôm nay vận bài của Hoắc Doãn Văn rất tốt, sau năm thanh, hồ ba thanh, hơn nữa thanh cuối cùng là thanh * toàn là.

      Tiền thua, cuối cùng vớt trở lại!

      "Được rồi, chúng ta thôi!" Nhan Như Y kéo tay !

      "Bằng hai chúng ta ở lại đây chơi tiếp?" Hoắc Doãn Văn quay đầu nhìn , đề nghị. có thể cảm giác chơi bài rất chuyên chú và thích thú! nghĩ vui vẻ!

      Nhan Như Y lắc đầu cái." được!" Cũng dễ thắng.

      " có việc gì, nếu em chơi thua, chịu cho!" .

      "!" Hôm nay phát tiết tâm tình đủ rồi, cũng tâm kinh động phách rồi, trước thắng tiền, sau mang cả tiền lời chơi đến thua xất bất xang bang, rồi thắng trở lại, rất mỹ mãn. Quá trình này, cũng muốn lại trải qua lần thứ hai.

      "Vậy cũng tốt, hôm nay liền chơi đến này thôi !" Hoắc Doãn Văn nhìn ba gã đàn ông , rồi đứng dậy!

      Thấy hai người họ đều muốn , ba tay bài còn lại nhịn được.

      Đông Phong nhàng bóp mặt bàn, cau mày theo dõi ."Lão Hoắc, cậu muốn sao?"

      "Lão Hoắc, cảm thấy có thể sao?" Bắc Phong dựa vào ghế, đốt điếu thuốc, nhàn nhã du côn tràn đầy cuồng ngạo, vừa nhìn cũng biết là người rất có thực lực.

      Tây Phong - lão Trịnh dùng sức vỗ vai Hoắc Doãn Văn, lại hướng Nhan Như Y hất cằm."Đại ca, mặc kệ thế nào cũng phải để nhóc này chính thức giới thiệu chút chứ?"

      Hoắc Doãn Văn cười cười!

      Nhan Như Y nhìn lúc, chợt hiểu ra, liếc Hoắc Doãn Văn rồi lại nhìn ba người còn lại. " ra. . . bốn người đều biết nhau?"

      Hoắc Doãn Văn gật đầu cái. "Như Y, đây đều là em của !"

      "Ta là Trịnh Húc Thành!" Tây Phong vừa , vừa vươn tay.

      Nhan Như Y kinh ngạc, vội vàng cầm tay ta."Hân hạnh!"

      "Mấy người chúng ta đều là em rất tốt, đứng hàng thứ ba - lão Tam !" Trịnh Húc Thành lại bổ sung câu.

      "Chu Dương, gọi Chu đại ca là được!" Chu Dương cũng chính là Bắc Phong, từ ghế đứng lên, chính thức giới thiệu, Nhan Như Y tràn đầy tôn trọng, đưa hai tay ra cầm." đứng hàng thứ tư - lão Tứ!"

      "Chào !" Nhan Như Y vội vàng chào hỏi!

      Kiều Hồng cũng chính là Đông Phong." bé, nhận thức nhau chút, là Kiều Hồng, về sau gọi Kiều đại ca là được!"

      " khỏe ạ!" Nhan Như Y hận mình thể có ba đầu sáu tay để cúi chào.

      Hoắc Doãn Văn gác tay qua vai , bổ sung."Như Y, đây là huynh đệ của , mọi người gọi ấy là lão đại!"

      "Kiều đại ca!" Nhan Như Y ngoan ngoãn kêu tiếng, vậy Hoắc Doãn Văn chính là lão Nhị rồi?

      Như Y liếc cái, lại nhìn ba người đàn ông ngọc thụ phong lâm trước mặt, hiểu tại sao đem mình giới thiệu cho em của biết. Quan hệ bọn họ. . . phải bí mật, ai cũng thể biết!

      ************************************

      Trong lòng Nhan Như Y nhiều nghi vấn, nhưng sau đó mọi người cùng ăn cơm, chỉ có thể đem nghi vấn để qua bên!

      Mấy huynh đệ của đối với rất tốt, rất tôn trọng, cũng thích trêu chọc , cứ gọi nhóc này, nọ!

      Nhất là lão Tam Trịnh Húc thành đặc biệt hài hước, cái sức lực đó so với Cao Hải còn cao gấp nhiều lần!

      Thông qua câu chuyện bọn họ với nhau, có thể hiểu ra chút, lão đại Kiều Hồng hoạt động chính trường, đương chức rất lớn.

      Lão Tam Trịnh Húc Thành hình như cũng là dân làm ăn, chỉ là buôn bán có hạng mục gì cụ thể, nhưng mà hình như là Quan Nhị Đại, cho nên chút cũng thiếu tiền.

      Lão Tứ Chu Dương là quân nhân, nghe nhà ba đời đều làm lính!

      Mấy người này đều gia thế hiển hách.

      Lúc giải tán sau bữa tiệc, Trịnh Húc Thành ở bên tai câu."Nhóc con, lão Hoắc vì để cho vui vẻ, là nhọc lòng a!"

      phải là người ngu, có thể cảm thấy rất dụng tâm quan tâm chăm sóc ——

      "Làm sao biết em chơi mạt chược?" hỏi. Nếu như bây giờ còn biết tất cả đều là do an bài, quả rất khờ khạo!

      lái xe Hoắc Doãn Văn nhìn cái, như có điều suy nghĩ."Nếu như mà ra rồi, em có tức giận ?"

      "Phái người theo em?" trực tiếp hỏi.

      Ừ!" gật đầu cái.

      Nhan Như Y nhìn , nghĩ tới mình phải nên làm như thế nào, làm sao làm đúng. Về sau, hai người bọn họ nên nơi nào?

      "Hi vọng em trách , bởi vì làm tổn thương em rất sâu nặng, nên rất lo lắng cho em. Nhưng. . . . . . có biện pháp tự mình an ủi em, chỉ có thể làm, phái người theo dõi em, muốn biết tình huống của em, muốn xác định em bình an!"

      phen tình thâm ý nặng, mặc dù biết mình bị theo dõi, muốn nặng ."Em trách !"

      vẫn điều khiển xe lăn bánh, Như Y nhìn chăm về phía trước, nơi lấp loáng những ánh đèn.

      "Lúc em vào đại học có thi bằng lái xe ?" đột nhiên hỏi.

      "Thi, chẳng qua sau đó cũng sờ đến!"

      Hoắc Doãn Văn hất cằm lên phía trước, chỉ cho chiếc xe phía trước." Chiếc màu đỏ kia chạy đầm tính năng tệ, style mới của năm nay!"

      "Nếu như phải mua cho em, cần!" biết đây là xe nhập khẩu, nhiều nhà giàu rất ưa thích kiểu dáng này.

      " chỉ muốn em chen chúc xe buýt, vậy quá khổ cực!" Hoắc Doãn Văn .

      "Em cảm thấy được như vậy rất tốt, bằng đường quá hỗn loạn, lái xe rất lãng phí thời gian. Hơn nữa chen lấn xe buýt, đoạn đường cũng là rèn luyện thân thể!" rất kiên trì .

      Xe ngừng chạy về phía trước, trầm mặc phút."Như Y, nếu phải cự tuyệt , để cho làm chút chuyện gì đó bồi đắp cho em !"

      " cần bồi thường!"

      "Ta muốn đem mọi thứ quý giá, tốt nhất cho em, muốn chăm sóc em tốt!"

      " đối với em, rất chân thành!"

      Mặc dù tình cảm giữa bọn họ thể lộ ra ngoài ánh sáng, chuyện tình bí mật, nhưng đối với rất nồng nàn!

      " tốt, chút cũng tốt, hiểu em vẫn luôn là rất kiêu ngạo, em vì ——" câu kế tiếp, Hoắc Doãn Văn cũng ra miệng. ném bỏ ở sân bay, trong khi ăn mặc tỉ mỉ như cầu để ra đón , lúc ấy tâm tình như thế nào?

      Mặc dù có thấy, cũng có thể tưởng tượng ra được trốn ở góc phòng đau lòng muốn chết.

      " có thể đem em giới thiệu cho bằng hữu của , em. . . . . . Rất vui vẻ!"

      cười."Nếu như so với người nhà của , những em này còn quan trọng hơn nhiều, nguyện ý giới thiệu em cho bọn họ biết!"

      "Dạ!" ra lúc mới bắt đầu, vẫn có chút ý tưởng, nghĩ tới tôn trọng , lại để cho người khác biết là hạng người gì. Nhưng sau đó, ba người em của đối với rất tôn trọng, rất tốt, mới bỏ qua loại ý nghĩ này.

      hiểu, đây cũng là cách bồi thường cho , trong phạm vi , minh xác thân phận của , quan hệ với !

      ************************************

      Hoắc Doãn Văn dẫn khách sạn, mà đưa đến khu biệt thự đắt giá.

      Nơi này diện tích rộng lớn, cả sân sáng lên trong ánh đèn màu vàng, hắt lên màu trắng của căn biệt thự tô đậm thêm khí phái, chỉnh tề. Vừa vào cửa là mảnh sân vườn rộng rãi, lối trải gạch vuông hảo hạng, bên như cánh rừng , đá cuội xếp thành dòng suối, quanh co lại có quy tắc, nối thẳng nhà chính.

      Trước nhà chính là hồ bơi to, ánh đèn phía hồ bơi phản chiếu mặt nước hồ, làm nổi bật màu xanh lá cây. Bốn phía là sân cỏ được cắt tỉa mỗi ngày cách chỉnh tề!

      Cuối cùng, ánh mắt Như Y rời vào căn biệt thự, theo phong cách Châu Âu rất đơn giản, nhưng cũng lộ ra tôn quý!

      rất đẹp, tựa như thế giới đồng thoại!

      Chỉ là, Hoắc Doãn Văn cũng cho nhiều thời gian thưởng thức, bởi vì trực tiếp bế vào trong phòng!

      Cả căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, điểm thêm sắc xanh lá cây, giống như căn phòng ngủ của , toàn là màu sắc đặc biệt thích!

      "Cả căn phòng được thiết kế dựa vào sở thích của em!" ." vẫn hi vọng em có thể dọn vào ở !"

      "Em hiểu mà!" nhìn gian phòng, rất ưa thích!

      " hi vọng. . . . . . Có ngày, em vào ở đó, và có chỗ để về!" vẫn kiên trì .

      lên tiếng, mà tới cửa sổ sát đất phía trước, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, quả xinh đẹp giống như bức họa đồ.

      tới phía sau , từ từ quay mặt lại và ôm vào lòng, làn môi nóng bỏng của dán chặt lên mặt , hôn từng nụ hôn , rồi đột nhiên vùi mặt vào cổ , đôi tay tăng thêm lực, siết chặt vào sát người .

      Nụ hôn của làm lòng rưng rưng." ra , buổi tối hôm nay nên tới em, nên ở bên cạnh Sở tiểu thư!"

      Đêm nay là đêm cuối cùng của hai người họ, vất vả kẻ bắc người nam mới gặp mặt được, nên. . . . . . chung với nhau chứ? Hơn nữa, Sở tiểu thư còn mua hai hộp thuốc tránh thai!

      "Nhưng. . . . . . lo lắng cho em!" Hôm nay, trong thang máy nhìn nóng lòng chạy trốn, tâm trí bị nhiễu loạn! sợ loạn tưởng, tự hành hạ chính mình!

      Nhan Như Y tránh né nụ hôn của , xoay người, khuyên nhủ." trở lại với Sở tiểu thư , cần lo lắng cho em!"

      Vốn là, lòng của rất loạn, có uất ức, có mâu thuẫn, có giãy giụa, nhưng bây giờ đây tất cả tan thành mây khói, cảm thấy mình có phần hiểu chuyện rồi, hẳn nên hiểu !

      Hoắc Doãn Văn lắc đầu cái." !" Sau đó, ôm lên, mạnh mẽ bước về chiếc giường lớn trong phòng ngủ!
      AnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :