1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Cơ Thủy Linh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 113.2: Khi cuộc vui kết thúc.

      Editor: Pang Pang

      vốn muốn để cơ thể dính đầy nước, nhưng vừa mới mở vòi hoa sen, nước lại chảy ra. Nên chỉ có thể ngơ ngác, nhìn vào trong gương, lập tức nhìn thấy vết tích do để lại.

      cổ, ngực, RF, bụng, thậm chí giữa hai chân cũng có dấu hôn lưu lại, mỗi nơi đều lên tia máu đỏ.

      Nhan Như Y vuốt ve những ấn ký cơ thể trắng như tuyết. khỏi cười thầm trong lòng, con người đúng là loại động vật kỳ quái, nếu như có người nào khiến đau đớn, lưu lại dấu tích người mình, nhất định khóc lớn lên, sau đó phải báo cảnh sát mà là cầm lọ mù tạt trả thù người này!

      Khiến cho kẻ đó đau đớn đến mức phải cầu xin tha thứ, người đánh mình, tuyệt đối bỏ qua.

      Nhưng hôn lên người , lưu lại dấu hôn người , lại thấy cảm động, trong lòng vô cùng ngọt ngào?

      Thậm chí còn hơi kích động, muốn chụp lại những dấu hôn này, lúc rảnh rỗi lấy ra thưởng thức. Ai, đáng tiếc, thực tế lại được… Nếu điện thoại mất, chẳng may rơi vào tay người khác, bị người đó nhìn thấy

      Lúc này, Hoắc Doãn Văn cũng kết thúc cuộc chuyện, mở cửa phòng tắm ra, thân thể cao lớn vào!

      Nhan Như Y nhìn qua gương, nở nụ cười, xoay người lại nhìn . “ chuyện điện thoại xong rồi? Nhanh lại đây, để em xem vết thương của !”
      xong, lại cúi người xuống.

      Hoắc Doãn Văn kéo lại, nhìn vào ánh mắt trong suốt của . “ xin lỗi!”

      thu lại nụ cười, thản nhiên . “Ai, cái này có gì phải xin lỗi chứ?”

      cảm thấy có lỗi, xin lỗi, nên xử lý tốt hơn chút!” gò má tuấn của tràn ngập đau lòng, giống như còn khổ sở hơn .

      Nhan Như Y mặc ôm vào lòng, ngửa đầu nhìn . “Đừng xin lỗi em vì chuyện này, em vốn là người nên tồn tại, gặp phải chuyện vừa rồi cũng là bình thường, nếu như mỗi lần như vậy đều xin lỗi em, cũng đau lòng, chúng ta ở cùng nhau thoải mái! Cho nên, ngàn vạn lần đừng tạo gánh nặng quá lớn giữa chúng ta!”

      lời quan tâm của khiến cảm động, đặt tay lên môi mình. “Như Y, em phải tin , cho ít thời gian, nhất định để em phải chịu uất ức…”

      “Em muốn phải cam kết điều gì, muốn cái gì hết, em !” cũng cường điệu lần nữa!

      “Ừ!” gật đầu!

      Nhan Như Y đẩy ra, nhìn lớp băng của . “Lại chảy máu…”

      sao, dùng chỉ khâu lại chút có việc gì! Nhanh lên, tắm cho , người vẫn còn bọt!” sờ lên ngực, cách chán ghét.

      cảnh cáo . “Cấm làm loạn nữa!”

      “Được!” gật đầu cam kết.

      Có điều, lời của có mấy phần đáng tin đây? Vừa vào phòng tắm, đầu tiên chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, trong đó lại nghe thấy thanh của da thịt va chạm, sau đó, lại phát ra tiếng chơi đùa, sau đó nữa, trong phòng yên lặng, lâu sau lại truyền đến tiếng rên rỉ mập mờ khiến cho người ta mặt đỏ tim đập!

      *** Tá Phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được ủng hộ của mọi người ***

      có chắc là như vậy ?” Nhan Như Y yên lòng nhìn lớp băng gạc vừa làm, vừa rồi mới nhìn thấy vết cắt của hé miệng.

      Lớp băng lúc nãy cẩn thận bị ướt, muốn gọi bác sĩ tới, kiên quyết đồng ý, sau đó lấy băng gạc ra cho .

      sao, buổi sáng, chị cũng xử lý cho như vậy, cần thay thuốc đâu!” quan tâm , sau đó ra hiệu cho . “Đưa quần lót cho !”

      “A, được!” vội vàng đưa quần lót cho .

      Hoắc Doãn Văn nhìn nhãn hiệu quần lót, hơi nhăn mũi, chỉ coi như có thể chịu được mở hộp giấy, lấy chiếc quần lót ra. Khi mở chiếc quần ra, khuôn mặt lúc đen lúc trắng, lớn bằng từng này cũng chưa từng nhìn thấy chiếc quần lót như vậy, hai hàng lông mày chụm lại.dღđ。l。qღđ

      Sau khi Nhan Như Y nhìn thấy chiếc quần lót, nhịn được bật cười, cũng nghĩ tới cái quần lót lại lớn như vậy, hơn nữa lại giống như dành cho người già. phì cười, ánh mắt của nhân viên còn bằng .

      “Khụ khụ…” che miệng ho hai tiếng, sau đó nhìn .

      “Sao lại nhìn em?” bị nhìn, trong lòng như bị ai đó khiển trách, định đẩy hết trách nhiệm cho . “Là do em mua, mua như vậy rồi cũng tệ!”

      dùng ánh mắt kỳ quái quan sát , giọng . “A, có gì, chỉ cảm thấy mắt thẩm mĩ của em, rất tiềm năng!”

      có ý gì?

      mắt thẩm mĩ của thấp?

      “Vậy sau này em cũng thèm mua cho !” liếc , làm bộ tức giận, kiêu căng quay mặt . ra cười trộm, nghĩ đến mặc chiếc quần lót như vậy, đúng là phí của trời!

      Vậy che dáng người khỏe mạnh của rồi!

      sao, sau này giúp em chọn quần lót cho , tin em họ trò giỏi!” khích lệ .

      ngồi bên gặm táo, để ý đến !



      Ngày hôm sau là chủ nhật, các lãnh đạo tỉnh đến bệnh viện thăm . thể ở đó nên quyết định ở nhà nấu canh cho !

      Sáng sớm, chợ mua con gà đen, mất hơn mười đồng. Tám giờ, nồi nấu gà bắt đầu sôi lên sùng sục!

      Buổi sáng, Kha Văn thấy trong nhà nhiều hoa quả hỏi. “Sao lại nhiều hoa quả vậy? Sao vậy? Chẳng lẽ bạn trai cậu là người buôn hoa quả?”

      “Đúng vậy!” cười . Ha ha, có bạn trai, có điều bạn trai phải người buôn hoa quả!”

      Những thứ này đều là những đồ mang về từ bệnh viện, nơi đó cứ lúc lại chất đống đồ!

      “Vậy sau này muốn ăn hoa quả tốn tiền!” Kha Văn vừa đảo các loại hoa quả, vừa lẩm bẩm. “Ừm, đều là những loại hoa quả quý!”

      gì thêm, lúc này đắm chìm trong vui sướng.

      , lúc hẹn hò với Từ Nhất Minh, cũng chưa từng vui như vậy, sáng sớm mở mắt tràn ngập mong chờ, cảm thấy bầu trời bên ngoài trở nên sáng sủa hơn…

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 114.1: Quan hệ cá nhân tốt đẹp.

      Editor: Pang Pang

      Hoắc Doãn Văn phẫu thuật được ba ngày, người đến bệnh viện thăm vẫn dứt, sắp mười hai giờ, tất cả những lãnh đạo thành phố chuyện với đều rời . mang theo cháo gà vừa làm đến cho , trợ lý Triệu lại gọi đến, lại có khách tới thăm rồi. Sau đó lại rất khéo léo cho biết, hôm nay đừng tới, vì chiều nay tổng giám đốc còn phải nghe báo cáo của các quản lý cao cấp trong công ty.

      biết Hoắc Doãn Văn nhất định rất áy náy, vì có thời gian gọi điện cho . sao, nhưng cháo gà hầm xong, cũng nên qua chút, đưa cháo gà cho trợ lý Triệu!

      Trợ lý Triệu liên tiếp đồng ý, còn tổng gián đốc đưa xe đến đón, có chỉ khéo léo từ chối.

      Ngồi tàu điện ngầm, đến bệnh viện, trớ lý Triệu đứng đó chờ .

      “Trợ lý Nhan, tại tổng giám đốc rất bận, cậu ấy rất muốn gặp đó!” Trợ lý Triệu nhận lấy bình giữ nhiệt, lời an ủi .

      Nhan Như Y có gì là ổn, có thể thấy rất bình thường. Hơn nữa, nghĩ đến Hoắc Doãn Văn rất muốn gặp . “Ha ha, trớ lý Triệu, lúc ấy rảnh rỗi, đưa canh này cho ấy, rất tốt cho cơ thể!”

      “Được rồi!”

      “Ừm!” gật đầu.

      Lúc này, trợ lý Triệu lại chỉ lên . “Con rể họ Hoắc đó!”

      “Con rể? Là chồng của đại tiểu thư nhà họ sao?”

      “Đúng, là ta!” nhìn .

      “A, vậy ta cũng là có chút lương tâm hơn những người trong gia đình đó rồi…” suy nghĩ khá đơn giản. “Quan hệ giữa ấy với chị cả và rể cũng tệ lắm!”

      Trợ lý Triệu phẩy tay, phủ định lời của . “ phải đâu, còn phải vì liên quan đến chuyện buôn bán, liên quan gì đến quan hệ thân thích. Hình như quan hệ giữa vợ chồng đại tiểu thư nhà họ Hoắc tốt lắm!”

      “Hả?” Nhan Như Y giật mình. Đại tiểu thư nhà họ lớn lên kiêu ngạo, lại còn xinh đẹp như vậy…

      “Tất cả đều là nghe !” Trợ lý Triệu giọng .

      lúc đó cửa thang máy mở ra, thân thể cao lớn ra, người đó khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua là người đàn ông rất thành đạt, giày tây kiểu cách. giống với Hoắc Doãn Văn, phong cách của người này hơi cuồng ngạo, kín đáo như Hoắc Doãn Văn.dღđ☆L☆qღđ

      Trợ lý Triệu nhét bình giữ nhiệt vào tay Nhan Như Y, tiến lên đón. “Bùi tiên sinh, ngài muốn sao?”

      Người được gọi là Bùi tiên sinh gật đầu với trợ lí Triệu. “Đúng vậy, tôi còn có chút việc, trước!” Người đó dùng tay cầm điện thoại chỉ ra bên ngoài, nơi đó đậu chiếc Land Rover.

      “Bùi tiên sinh, ngài thong thả!” Trợ lý Triệu đưa đối phương lên xe.

      Sau đó lại quay lại, giọng với Nhan Như Y. “Chính là ta, Bùi Lệ Tuyển, tổng giám đốc công ty Bùi thị!”

      “A!” Nhan Như Y hiểu ra, mặc dù biết tập đoàn Bùi Thị, nhưng cũng có nghe qua. Tập đoàn Bùi Thị bắt đầu từ công ty giải khát, sau đó đầu tư vào nhiều lĩnh vực, công ty nhanh chóng tiến quân ra thị trường Mĩ.


      thế nào nữa, tổng giám đốc Bùi rất xứng đáng với Hoắc Doãn Lâm!

      Vì biết lát nữa Hoắc Doãn Vãn còn gặp mặt các quản lý cấp cao trong công ty Nhan Như Y còn gặp mặt các quản lý cấp cao trong công ty, Nhan Như Y tính lên, chỉ có thể lén lút như tên trộm, lo lắng . “Trợ lý Triệu, tôi về đây!”


      đưa bình giữ nhiệt lại cho trợ lý Triệu!


      “Trợ lý Nhan, thong thả.!”


      “Ha ha…” Thây trợ lý Triệu khách khí với mình như vậy khiến rất thoải mái “trợ lý Triệu, mau lên đu, đừng để canh nguội…”


      Trợ lý Triệu liên tục gật đầu, quay đầu lại, nhanh chings ra khỏi bệnh viện.


      khỏi được chừng mươi fmet, chậm lại. Cửa sổ phòng bệnh của ở đây, tại có đứng ở của sổ hay ?


      *** Tắc phẩm mới của Cơ Thủy Linh mong nhận được ủng hộ của mọi người ***


      lúc chuẩn bị xoay người nhìn lên.


      Điện thoại di động của lập tức vang lên, người gọi tới có số đuôi 3333


      vui vẻ nhận điện thoại. “Alo..”


      Hoắc Doãn Văn đứng trước của sổ, vuốt ve hình ảnh tấm kính thủy tinh, giống như vuốt ve vậy. “Như Y…”


      Giọng trầm khiến long lay động, vội ngăn cản. “ đừng xin lỗi em, nên em dể ý đến !”


      “Ha Ha….” cười lên. “ muốn xin lỗi em, chỉ muốn , rất nhớ em.”


      “Ha Ha…” thả lỏng người, cười vào trong điện thoại, “Em cũng vậy.”


      “Ừ…” Tiếng “ừ” này của rất dài.


      “Sao vậy?” vội vàng hỏi.


      “Như Y, đứng ở của sổ, gặp lại em rồi. Em mặc chiếc áo màu lam, còn cài chiếc kẹp tóc!” Giọng dễ nghe của truyền qua điện thoại!


      rất đúng, rất đúng. Nhan Như Y vuốt chiếc kẹp đầu mình, vội vàng nhìn lên. Tìm kiếm tầng lầu nằm.Ở tầng chín, nhìn thấy bóng người đứng cạnh của sổ!


      “Nhìn thấy chưa?” vẫy tay.


      “Ha ha, thấy rồi!” phát tay áo, nhưng động tác mạnh, dù sao đây cũng là nơi công cộng.


      Nhưng tin, có thể thấy hành động của .


      “tối hôm nay em muốn làm gì?” lại hỏi. “Nếu , tối nay em tới đây, để trợ lý Triệu đưa em về!”


      “A, được, tối nay em có việc. em nhân việc phiên dịch, ngày mai phải giao bản thảo rồi!” Lúc này, chỉ coi là “Bạn trai” lại quên mất còn là ông chủ của !


      “Được lắm, em dám bí mật kiếm sống từ người khác? Em có biết Hằng Viễn quy định, vào thời gian nghỉ ngơi được làm việc gì khác ngoài công việc của Hằng Viễn ra ?” lập túc nghiêm giọng.


      Nhan Như y le lưỡi, thầm mắng mình đúng là đại ngốc. có tật giật mình, vội vàng chạy trốn. “Lát nữa các quản lý cáo cấp trong công ty đến, em được trước. gặp lại sau, tạm biệt!”


      xong, vội vàng cúp điện thoại, vẫy tay với chiếc cửa sổ, “Hẹn gặp lại!”


      Sao đó, nhanh chóng chạy khỏi bệnh viện như làn khói!


      Điện thoại của lại vang lên, vẫn là “Em phải .”


      trợ ký Triệu đưa em về, đừng chạy!” .


      , cần đâu, em quen ngồi tàu điện ngầm, cuối tuâng đường kẹt xe rất nghiêm trọng, đến lúc đó lãng phí rất nhiều thời gian! “ vấn đề thực tế.”


      “vậy để trợ lý riệu đuea em đến trạm tàu điện ngầm!” vẫm kiên trì .


      “Vậy cũng được!” biết nếu đồng ý, yên tâm


      *** Tắc phẩm mới của Cơ Thủy Linh mong nhận được ủng hộ của mọi người ***



      Lại ngồi mất trạm tàu điện ngầm, Nhan Như Y trở về nhà. Vọt vàng phòng tắm, rửa lớp mồ nóng người, sau đó bắt đầu công việc!



      máy tính nhanh chóng xuất nhưng bản truyện tiếng trung thú vị, hài hước.


      Chỉ có câu hiểu, chỉ có thể giải thích từng chữ, nhưng hiểu biết đây là câu ngạn ngữ, dịch thẳng như vậy nhất định đúng, tra xét tài liệu .


      Lúc gặp phải khó khăn, luôn có thói quen tìm chú, tìm Dandelion, lúc mở đầu thường . “Có ở đó ?”


      Hoắc Doãn Văn nghe báo cáo, nhìn thất phía cuôi sgoxs điện thoại đặt đùi con cá nhấp nháy, vẻ mặt nghiêm túc đột nhiên lên nụ cười vui vẻ và hung phấn. chỉ cần QQ lóe lên, biết đó nhất định là , vì trong danh bạ QQ của chỉ có mình .


      Mặt thay đổi, giống như xem tài kiệu, nghe báo cáo bình thường, nhưng tay lại mở cái đầu cá nho dưới góc màn hình.


      hỏi thăm , chỉ trả lời bằng mặt cười.


      lập tức trả lời hai tin.


      “Oa, chú ở đây tốt quá! Con có vấn đề muốn hỏi chú, nhanh giúp con!” chuyển câu tiếng hiểu qua. “Nhưng câu anyf có nghĩa là gì?”


      Hoắc Doãn Văn kềm chế được, cũng them quan tâm nhân viên mình nhìn cách kỳ quái, gõ tay lên bàn phim. Dùng tiếng giải thích cho . “Hiểu chưa?”
      Last edited by a moderator: 16/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 114.2: Quan hệ cá nhân tốt đẹp.

      Editor: Lin

      ‘Hiểu rồi, cảm ơn!’ Nhan Như Y vui vẻ trả lời, sau đó phiên dịch lại cách chính xác.

      ‘Lại làm việc riêng hả? Dịch truyện cổ tích sao?’ dò hỏi.

      ‘Ha ha, sai, thông minh!’

      ‘Nhất định là hiệu sách đạo bản quyền? Cẩn thận ngày nào đó có người kiểm tra bản quyền, lại bắt con ! Người nước ngoài rất quan trọng chuyện bản quyền, bắt con rồi, nhất định tra hỏi đó!’ dọa , nhưng điều cũng là .

      sao, con có ký tên!’ sao cả, dù sao việc này cũng kiếm được 1000 tệ.

      ‘Cho nên con rất yên tâm, đúng ? sợ công ty biết con làm thêm việc riêng sao?”

      “Đúng vậy, sợ.” lại chuyển mặt cười mờ ám, . ‘ tại quan hệ nội bộ rất tốt, tất cả đều sao!’

      Thấy những lời này, Hoắc Doãn Văn thấy buồn cười, lại cười phát ra tiếng. “Ha…”

      Quan hệ nội bộ rất tốt!

      lại có thể xấu hổ vậy, sao khi gặp , lại thấy mặt này của ?

      Chỉ là thích như vậy, nguyện ý có quan hệ mờ ám với , rất thích việc lấy quan hệ của hai người khoe khoang khắp mọi nơi, thích dựa vào , loại cảm giác này rất tốt!
      Các nhân viên làm báo cáo, nghe thấy tiếng cười của ông chủ cũng ngẩn người, quên cả việc lên tiếng!

      Mỗi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn , tin đây là ông chủ của bọn họ, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy cười trong cuộc họp, thậm chí lúc tiếp xúc bình thường, cũng rất ít khi cười.

      Lúc này Hoắc Doãn Văn mới phát mình đúng, thu lại nụ cười mặt. “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, những chuyện khác sau!”

      tại, chỉ muốn chuyện với , tiếp tục hỏi về ‘quan hệ nội bộ’ này!

      Ba vị quản lý cấp cao nghe thấy lời này, lập tức dừng , rời khỏi phòng bệnh!

      Mà Hoắc Doãn Văn lại bắt đầu cuộc chuyện…

      *** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được ủng hộ của mọi người ***

      chút xem, quan hệ nội bộ của con là ý gì?’ Cái đầu chim cánh cụt nhấp nháy.

      bận phiên dịch, lúc Nhan Như Y nhìn thấy những lời này, mới nghĩ đến vừa rồi cẩn thận ra chuyện gì, mặt đỏ lên. ‘Ha ha, chỉ là có quan hệ tệ với vị quản lý!’ trả lời đơn giản.

      “Quản lý nào?’ có quan hệ rất tốt với vị quản lý nào sao? Sao lại biết?

      ‘Ai nha, là cấp của con! Chú, bên này con còn có việc, chuyện với chú nữa!’

      ‘Có phải đủ tiền ? Học phí của em trai và em con còn chưa đủ sao?’

      ra cũng tầm tầm rồi, tại con vẫn muốn thêm thu nhập. Có điều kiếm được càng nhiều càng tốt chứ sao, đến lúc bọn nó tới, con dẫn bọn nó chơi, xem danh lam thắng cảnh, dạo thành phố phồn hoa này chút…”

      ‘Ừ, như vậy cần rất nhiều tiền!’ gõ bàn phím. ‘Tiền lương hơn vạn cũng đủ xài!’

      ‘Dĩ nhiên đủ, hơn nữa còn phải kiếm chút nữa! Chú, vậy thôi, bện này con còn có việc! Lát nữa chúng ta chuyện tiếp!”

      Hoắc Doãn Văn nhíu mày, nhanh chóng gửi tin. ‘Con và cấp của con có quan hệ tốt đẹp gì?’ hỏi.

      Con cá cũng trả lời, hình cái đầu yên tĩnh, sau đó lập tức tối đen.

      Hoắc Doãn Văn nhíu mày, để ý đến .

      “Tổng giám đốc…” Quản lý Triệu đẩy cửa phòng bệnh vào!

      Hoắc Doãn Văn khôi phục vẻ mặt bình thường. “Ừ.”

      “Trợ lý Nhan nấu canh gà cho ngài, muốn uống cạn!” Trợ lý Triệu mở bình giữ nhiệt ra, múc bát cháo gà.

      Hoắc Doãn Văn luôn thích ăn canh, nhất là lúc này trời rất nóng, nhíu mày. “Để đó trước !”

      “nhưng… trợ lý Nhan tự mình nấu bát canh này, ấy hơn sáu giờ ấy dậy mua gà, lại làm thịt con gà mới nấu được bát canh này!”

      “Hả? Dậy sớm như vậy?” biết bình thường vẫn rất lười, buổi sáng bao giờ dậy sớm.

      “Đúng vậy!”

      “Vậy cũng được, để tôi xem tay nghề của ấy thế nào!” Hắc Doãn Văn cố ý dùng vẻ mặt miễn cưỡng , ra trong lòng, còn hận được uống hết nồi canh, quan tâm có uống được hay muốn uống! Vì đây là món canh tự tay làm cho !

      Trợ lý Triệu nhanh chóng đưa canh cho , Hoắc Doãn Văn hơi kích động uống. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người nấu canh cho . Ngay đến mẹ cũng làm được!

      uống canh rất cẩn thận, để tràn ra dù chỉ chút, tỉ mỉ thường thức hương vị của nó. chỉ cảm nhận được hương vị ngon tuyệt của món canh, còn cảm nhận được tấm lòng đặt trong này!

      Cho đến khi uống tới giọt cuối cùng, mới đưa bát canh cho trợ lý Triệu.

      Sau đó, Hoắc Doãn Văn lấy điện thoại ra, đẩy lên!

      Điện thoại của Nhan Như Y vang lên, gián đoạn công việc của . Nhưng những vui mà còn cảm thấy vui vẻ. “Alo, họp xong rồi sao?”

      “Ừ. Cảm ơn em, món canh rất ngon!”

      Được người trong lòng tán dương tài nghệ nấu nướng, rất đắc ý, cò hơn khi được ba khen ngợi gấp nhiều lần. Khóe miệng nhịn được giương lên, lộ ra hàm răng trắng noãn. “ thích sau này em nấu tiếp cho nồi nữa!”

      cần phiền phức như vậy, Triệu năm sáu giờ em phải chợ!”

      “Việc này quan trọng, ngủ dậy sớm cũng rất tốt cho thân thể!”

      “Vậy cũng thể khiến em quá cực khổ!”

      Lời quan tâm của lại khiến lòng ấm lên, cảm động biết nên gì. “Ai nha, lần trước em nằm viện, còn trợ lý Triệu đưa canh đến cho em sao, lại cho người đến quét dọn phòng cho em, chăm sóc em, em cũng nên trả ơn chứ?”

      “Ha ha, giữa chúng ta còn cần đến những chuyện đó…”

      “Đúng rồi, lần trước đưa canh gì đến vậy? Uống rất ngon, sao em thể nấu được món canh như vậy chứ? Là dê hay là bò?”

      Lúc bắt đầu Hoắc Doãn Văn còn hiểu gì, đợi đến lúc phản ứng kịp, nhịn được bật cười. nhóc này, lại có thể nghĩ tổ yến là canh dê canh bò?

      “Rất thích sao? Ngày nào đó dẫn em !” nhịn cười .

      “Được, để em học tập chút!” Nhan Như Y lớn tiếng đồng ý, đâu biết bát canh đó tốn rất ‘ít’ tiền!

      “Công việc của em xong chưa?”

      “Chưa đâu, vẫn còn phần nữa! Xin lỗi, em thể chuyện với được!”

      Hoắc Doãn Văn cũng có ý cúp điện thoại, ì công việc riêng mà muốn chuyện điện thoại với , điều này khiến rất thoải mái. cố ý dùng bộ dạng của ông chủ, giọng nghiêm khắc. “Trợ lý Nhan, em ở nhà em còn có công việc riêng, bị ông chủ là bắt được, em muốn giải thích điều gì sao?”

      “Khụ khu…” Giọng rất nghiêm khắc khiến kịp thích ứng. “Tổng giám đốc…” tự động xưng hô như vậy với , sau đó lập tức mở miệng. “Doãn Văn, chuyện của em, thể giải quyết ‘theo việc công’ như vậy, hơn nữa cũng phải sai lầm gì nghiêm trọng, xem xem, có phải nên mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như xong ?”

      được…”

      “Sao lại , vì quan hệ của chúng ta, còn chịu tha cho em lần?” chất vấn .

      “Chúng ta có quan hệ gì?” .

      “Chúng ta có… quan hệ cá nhân tốt đẹp!” nhàng .

      “Chỉ bằng quan hệ này, có thể tha cho em lần. Nhưng em phải hối lộ thế nào đây? Chuẩn bị tiền? hay là chuẩn bị sử dụng mỹ nhân kế?”

      Bên này, mặt Nhan Như Y đỏ lên, cũng biết người này… rất háo sắc. “Tất nhiên em có tiền. Mỹ nhân kế? cảm thấy em là mỹ nhân sao? Em có thể sử dụng được sao?”

      “Ha ha, miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn mỹ nhân! Có thể phê chuẩn sử dụng mỹ nhân kế!” vừa , vừa gật đầu. “Chì dựa vào em thôi, nếu , chuyện này chỉ có thể xử lý cách công bằng!”

      “Đáng ghét, thèm để ý tới nữa, em rất bận!” xong, Nhan Như Y vội vàng cúp điện thoại.

      Nếu như… cúp điện thoại, bị quyến rũ, dục hỏa đốt người.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 115.1: Ăn no lại suy nghĩ bậy bạ.

      Editor: Lin

      Sáng hôm sau, Nhan Như Y mang theo mong đợi và vui vẻ chưa từng có vào tập đoàn Hằng Viễn.

      Nơi này chỉ là nới làm việc của , nơi kiếm tiền nuôi sống gia đình, nơi này còn có người đàn ông thích, tình của !

      Vừa vào thang máy lây, Nhan Như Y nghe thấy những nhân viên nữ sau lưng bàn luận về tổng giám đốc.

      “Này, cậu nghe thấy chưa? Sáng thứ sáu, tổng giám đốc té xỉu trong phòng làm việc, là viêm ruột thừa cấp!” .

      “Nghe , vào thứ bảy, các quản lý trong công ty đều thăm tổng giám đốc rồi, ai, chức vị của chúng ta thấp, thể thăm tổng giám đốc được!” khác cách đáng tiếc.

      đầu tiên lại tiếp. “Mình luôn nghĩ tổng giám đốc bao giờ bị bệnh, ai, ra ấy cũng bị bệnh như bao người bình thường khác. Oa, mình hi vọng mình có thể chăm sóc chăm sóc cho ấy, cho ấy ăn cơm, chà lưng cho ấy, dù chuyện gì mình cũng nguyện ý!”

      thứ hai thèm nể mặt , trực tiếp phá tan giấc mơ của . “Cậu đừng mơ mộng nữa được ? Người muốn làm những chuyện này cho tổng giám đốc rất nhiều, còn có thể đến lượt cậu sao? cho cậu biết, cho dù thế nào cũng đến phiên chúng ta đâu!”

      Lúc Nhan Như Y nghe đến đó, trong lòng vô cùng kích động. Bởi vì nhiều thích người đàn ông của như vậy, rất vui. được chăm sóc lúc ngã bệnh, được đưa vào phòng giải phẫu, nhìn rời khỏi đó, chuẩn bị đồ ăn cho , thậm chí còn làm chuyện thân mật trong phòng tắm, chỉ lần, hơn nữa hai người còn chuyện thân mật qua điện thoại.

      “A…”

      “Oa…”

      Hai chuyện sôi nổi đột nhiên thở dài, sau đó thanh cũng mất , tiếp theo bốn phía đều yên tĩnh, rồi mọi người đột nhiên đồng thành. “Tổng giám đốc, chào buổi sáng!”

      “Ừ. Chào buổi sáng!” Giọng của Hoắc Doãn Văn vang lên!

      Nhan Như Y xoay người lại, quả nhiên thấy Hoắc Doãn Văn

      mặc bộ âu phục thẳng thớm, đầu tóc chỉnh tề, tinh thần sảng khoải, còn chút tiều tụy nào cho thấy mình mới phẫu thuật xong!


      “Tổng giám đốc, chào buổi sáng!” Nhan Như Y cũng chào như các đồng nghiệp khác! Có điều khi ngẩng đầu lên có nhìn cái.


      Hắc Doẵn Văn gập đầu, khẽ mỉm cười với !


      Cuộc chào hỏi của hai người khác gì những người khác nhưng trong đó lại có ngọt ngào mà chỉ hai người mới hiểu!


      “Tinh!” cửa thang máy ra, Nhan Như Y mau chóng vào, muốn làn những người khác vào thang máy chậm!”


      Mà những người khác vội vàng dọn ra đường cho Hoắc Doãn Văn. “Tổng giám đốc, mời ngài!”


      “A, , mới mọi người lên trước!” khách khí!


      , phải là tổng giám đốc lên trước, ngài mới khỏi bênh!” Tất cả mọi người kiên trì.


      Hoắc Doãn Văn cũng khách khí nữa, vào, rất tự nhiên vào trong cùng, đứng bên cạnh Nhan Như Y! Sau đó, mọi người liên tiếp vào thang máy, hai người lại thể nhích lại gần thêm chút nữa!


      Nhan Như Y thầm hít sâu, quả nhiên hương vị trái cây cơ thể, xông vào trong hơi thở , rất dễ ngửi.


      đắm chìm trong mùi hương cơ thể đột nhiên cảm hiacs người nắm chặt tay mình.


      Ai vậy?


      Là ai to gan như vậy?


      Dĩ nhiên từ người có người thứ rồi!


      Nhan Như Y gương mắt nhìn , tiếp tục làm những hành động mờ ám chỉ biết!


      *** Tắc phẩm mới của Cơ Thủy Linh mong nhận được ủng hộ của mọi người ***



      Thang máy dừng lại ở vài tầng, người bên trong dần ít , gian trở nên rộng rãi.


      thả tay ra, khoảng cách giữa hai người cũng dần xa hơn.


      Cuối cùng, thang máy dừng lại ở tầng làm việc của tổng giám đốc. nhìn cái, cũng cười với . Hai người gì thêm, bởi vì nơi này có rất nhiều nhìn họ, lúc này hai người cũng phải chú ý.


      “Tổng giám đốc, mời !”


      lại giơ tay “Mời”. “, trước !”


      “Cám ơn, tổng giám đốc!” xong, Nhan Như Y ra khỏi thang máy, Hoắc Doãn Văn cũng theo phía sau….


      Nhận nhiều tiền lương, lượng công việc nhất định cũng rất lớn, từ lúc Nhan Như Y vào phòng làm việc, cũng có thời gian rảnh rỗi, bên trái lục phần tài liệu tiếng Trung, bên phải lại lục tìm phần tài liệu Tiếng , còn có mấy phần tài liệu tiếng Pháp của công ty, tóm lại khi ngẩng đầu, uống miếng nước, là mười giờ năm mươi phút!


      “Trợ lý Nhan, phần tài liệu này giao cho tổng giám đốc, bên trong có ít tài liệu cần dịch lại chút!” Thư Ký Lý đưa tập tài liệu cho !


      tại tôi phải dịch luôn sao?” nhanh chóng nhìn qua lượt.


      “Tổng giám đốc vào!” Thư Ký Lý .


      “A!” vui vẻ, nhưng rất nhanh đè xuống, dùng thái độ đoan chính vào phòng làm việc của tổng giám đốc.


      Lúc vào, lất xem tài liệu. cởi áo khoác màu tím, chỉ mặc cái áo sơ mi trắng, dic nhiên nó cũng thuộc nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, ở ống tay còn đính cúc áo bằng kim cương.


      Mặc dù ở đây có ánh mặt trời, chỉ ở dưới ánh sáng đèn, vẫn long lanh như vậy!


      ra, cũng xác định đó có phải kim cương hay , nhưng chỉ cần mặc người , giá trị của ní nhất định , tuyệt đối nhiều hơn chiếc kẹp tóc giá 30 đồng đỉnh đầu !


      “Tổng giám đốc, phần tài liệu này rất cần sao?” làm đúng bổn phận, bất kể là giọng , ánh mắt hay vẻ mặt cũng có chút xúi tình cảm riêng tư nào!


      Hoắc Doãn Văn ngẩng đầu lên, vẻ mặt cũng rất nghiêm chỉnh. dùng dáng vẻ trầm ổn, nhưng đề tài chuyện với lại nghiêm túc chút nào. “tài liệu gấp, nhưng muốn gặp em!”


      ngờ người luôn tỉnh táo như lại có thể chuyện riêng tư với trong lúc làm việc.


      sững sờ nhìn .


      Còn ngồi ghế, cố chấp nhìn chằm chằm .


      đỡ được nở nụ cười, về phía . “ đừng quên bây giờ là giờ làm việc!”


      “Sai, bây giờ qua mười hai giờ, là lúc nghỉ ngơi!” Hoắc Doãn Văn chỉ đồng hồ vách tường, sau đó nhìn vào mặt , hai tay khoác lên hông , thuận thế ôm vào lòng.


      cúi đầu nhìn , mặt là nụ cười vui vẻ.


      ngước mắt lên, nhìn chăm chú, giơ tay vuốt ve gương mặt gầy gò của . “Sao hôm nay lại làm? nên nghỉ ngơi ngày chứ!”


      “Nhưng ở trong bệnh viện được thấy em!” cuối cùng em cũng cúi đầu, hôn lên môi , hôm trước, lúc chia tay, rất nhớ , rất muốn hôn . Chiều hôm qua, khi thấy từ ô của sổ, thể chuyện ở chính diện. nếu hôm nay làm, điên mất!


      Hai người quên hết tất cả, chỉ biết hôn đối phương, đầu lưỡi quấn quýt lẫn nhau, quét qua răng của đối phương, dùng cách thức tiếng động, cọ xát thân mật, thể mình nhớ đối phương!


      Hai người hôn rất lâu mới chậm rãi rời nhau ra, kết thúc lần triền miên này!
      Last edited by a moderator: 16/11/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 115.2: Ăn no lại suy nghĩ bậy bạ.

      Editor: Lin

      áp vào tai , lưu luyến : “NHư ý, muốn em, bây giờ muốn em!” Tay vuốt ve cặp mông vểnh lên của , năm ngón tay từ từ dùng sức vào trong.

      “Dĩ nhiên được, biết là được mà!” né tránh , vì biết, dù mất khống chế, cũng làm vậy với trong phòng làm việc!

      Cánh môi ẩm ướt của đặt bên tai , lại tiếp tục tuần tra, hôn lúc mới buông ra, nhưng vẫn bên tai . “Tối nay muốn…”

      Lời cầu xin của trắng trợn, hơn nữa hai người còn ở trong phòng làm việc, mặt Nhan Như Y sắp đỏ bằng trái cà chua rồi.

      “Tổng giám đốc, tôi phải ăn cơm, nếu , tôi phải bỏ bữa trưa mất!” Nhan Như Y chỉ đồng hồ. Bây giờ là 12 giờ 27 phút, nhà ăn của Hằng Viễn bắt đầu mở cửa vào 12 giờ 10 phút.

      “Chúng ta ra ngoài ăn!” đề nghị!

      ra ngoài ăn có nghĩa là hai người phải lén lút, trước sau rời khỏi, sau đó, phải đến đầu đường mới lên xe được. Lúc trở lại cũng giống như vậy.

      Đây là chuyện rất rắc rối!

      , em thích ăn ở nhà ăn dành cho nhân viên, thức ăn hôm nay có món em thích nhất đó!” quả quyết cự tuyệt .

      ?” hơi thất vọng!

      , muốn ăn gì? Em mua cho !”

      Hoắc Doãn Văn liếc nhìn công việc bàn, nghĩ tới sắp xếp vào tối nay, đồng ý ý kiến của . “Được rồi, em chọn cho phần ăn là được!”

      “OK!” ra dấu tay với , sau đó vội vàng ra ngoài!

      Nếu như chậm chút nữa, món ăn ngon bị người khác đoạt hết… luôn chờ đợi đến ngày này đó!

      Mỗi tuần Hằng Viễn đều công bố thực đơn cho tuần sau, mà thực đơn đều được bỏ phiếu mạng, cho nên có thể thấy mấy món ăn ngon trước!

      Oa oa…

      tại có thể nhìn thấy thịt kho, rau trộn tấm ngó sen và canh cua vẫy tay với rồi!



      Ăn no lại có suy nghĩ bậy bạ, đây là tượng bình thường thôi!

      Cho nên sau khi ăn no vào giữa trưa, ngừng nhìn thời gian máy tính, đợi đến lúc tan làm!

      Nghĩ đến giọng khát vọng của , vẻ mặt ám muội, lòng nhịn được rung động, nụ cười khuôn mặt.

      “Trợ lý Nhan,có chuyện gì vui à? Cười ngọt như vậy?” Thư ký Lý tới, chuyện với .

      Nhan Như Y thu hồi tâm tình vui vẻ. “ có gì!”

      “Có phải nhớ bạn trai của ? Cho nên mới cười vui vẻ như vậy?” Đôi tay thư ký Lý đặt làm việc, tò mò hỏi.

      Vấn đề của chị Lý khiến nghĩ đến Hoắc Doãn Văn, lập tức hốt hoảng, chẳng lẽ chuyện giữa và Hoắc Doãn Văn bị người khác biết rồi sao? “, , em chưa có bạn trai!”

      Mặc dù có gương, Nhan Như Y vẫn có thể cảm thấy mặt mình trắng bệch, đôi tay và tin đều lạnh !

      “Ai nha, trợ lý Nhan, em đừng khiêm tốn như vậy, ai biết em có người bạn trai đẹp trai cao ráo! Bộ dạng của tên nhóc đó cũng tệ, có thể so với những ngôi sao nam nổi tiếng rồi đó!”

      Hả?

      Hoắc Doãn Văn đẹp trai cao ráo sai, nhưng thư ký Lý cũng dám dùng xưng hô như vậy để gọi chứ?

      “Cậu nhóc đó là bạn học của em sai? Hình như là người rất hài hước!”

      Bạn học? Cuối cùng Nhan Như Y cũng biết thư ký Lý tới ai. ra chị ấy đến Cao Hải. “Vâng, ấy học trước em hai năm, ấy rất hài hước, nhưng bọn em phải người … chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, ấy rất thích đùa, cố ý em là bạn ấy, ra phải!”

      Thư ký Lý tin lời của …, cười . “Đúng vậy, trước khi kết hôn cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, trước khi chị kết hôn với chồng cũng như vậy.”

      Nhan Như Y nghe như vậy thể gì thêm được nữa!

      Trong lúc ngừng chờ đợi, cuối cùng đến lúc tan sở!

      Gần như chưa đầy giây sau, Nhan Như Y chạy khỏi phòng làm việc, tay vẫn nắm chặt điện thoại!

      đứng đâu chờ đây? nên trước mới phải!

      Lúc vào thang máy, gửi tin nhắn cho , cũng là tin nhắn thứ hai từ khi hai người quen nhau tới giờ, bằng tiếng . “Em rất mong đợi cuộc hẹn đầu tiên của chúng ta!”

      Dù chỉ là câu ngắn ngủi, nhưng từng chữ lại như bông hoa nở rộ, khiến rất thích nhìn, xem mãi chán.

      ‘Tinh…’ cửa thang máy lại mở ra, Nhan Như Y ra ngoài cùng mọi người!

      Lúc muốn chạy thẳng đến cửa chính, phía trước lập tức có người gọi tên

      *** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được ủng hộ của mọi người ***

      “Như Y…” Cao Hải vừa gọi tên , vừa về phía . mặc bồ đồ thể thao có nhãn hiệu nổi tiếng, thân thể lại cân đối, nhìn rất trẻ trung, cao ráo!

      Đôi mày thanh tú của Nhan Như Y chau lại, trái tim cảm thấy vô cùng phiền toái. “Cao Hải, có việc gì mà tới đây?”

      đến đón em tan làm!” cách thản nhiên.

      “Em cần đón, !”

      “Cái gì? Đừng quên, em là bạn đó!”

      Nhan Như Y lập tức nghiêm túc, dùng ánh mắt cảnh cáo . “Em cho biết, đừng có mà lung tung điều này, em phải bạn !”

      có cách nào cả, em giúp tay thôi!” Cao Hải giọng cầu xin. “Hôm nay Từ Nhất Minh mời mấy người em ăn cơm, tất cả phải mang bạn theo. Đêm hôm đó, tên bàn rượu, em là bạn , chẳng lẽ em muốn bị bọn họ chê cười sao?”

      Vì tình nghĩa bạn bè, thể để Cao Hải mất mặt trước các bạn học. Nhưng cũng thể phá hư hẹn đầu tiên của và Hoắc Doãn Văn…

      “Cầu xin em, cầu xin em, nếu vô cùng mất mặt!” Cao Hải chắp tay trước ngực, ngừng cầu xin.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :