1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Cơ Thủy Linh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 105.2: Đừng đối xử tốt với tôi như vậy.

      Editor: Lin

      Nghe thấy lời tràn ngập áy náy của , gương mặt Nhan Như Y tự chủ được hồng lên, tim cúng đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Làm ơn, nên như vậy được ? Điện thoại của bị rò , Sở Tinh Nhiễm dễ dàng nghe được.

      Có điều cũng may, nhà hàng này tương đối nhiều người, còn có tiếng nhạc.

      Nhan Như Y vội vàng . “Tổng giám đốc Hoắc, tôi ở cùng với Sở tiểu thư, ngài có chuyện gì muốn với ấy ?”

      “Như Y, … được rồi, để ấy nghe điện thoại !” bất đắc dĩ đồng ý.

      Nhan Như Y vội vàng đưa điện thoại cho vợ sắp cưới của tổng giám đốc. “Sở tiểu thư, tổng giám đốc Hoắc muốn chuyện với !”

      “”Cảm ơn.” Sở Tinh Nhiễm nhận điện thoại di động, trước đó vẫn cười ngọt ngào. “Harrison, em lén đưa phiên dịch viên của ra ngoài…, tại mới thông báo cho cũng muộn chứ…”

      Nhan Như Y uống cốc sprite, , thể nhìn hai người thân mật!

      biết hai người mới là đôi, nhưng chuyện này là chuyện của bọn họ, đừng để nghe thấy, nhìn thấy, được , được ?dღđ。l。qღđ

      Sở Tinh Nhiễm nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, sau đó trả lại di động cho .

      “Sao lại cúp nhanh như vậy? Tôi nghĩ hai người chuyện thêm lúc nữa!” nhận lại điện thoại, tò mò hỏi!

      Lúc này, Sở Tinh Nhiễm xin lỗi nhìn Nhan Như Y. “ ngại quá, trợ lý Nhan, tôi biết chân bị thương, nếu sớm biết, tôi làm phiền như vậy!”

      “A, , tốt hơn rồi, đau!”

      “Vừa rồi, Harrison trách tôi, tôi vô cùng xin lỗi!” càng càng đau lòng!

      có việc gì, cảm ơn lo lắng của và tổng giám đốc Hoắc, ra có việc gì rồi!” Trái tim Nhan Như Y lại bị Hoắc Doãn Văn làm cho rối loạn, lại nhớ kỹ bị ngã, vẫn còn quan tâm .dღđ。l。qღđ

      Lòng của như bị bàn tay chạm vào, lướt qua, ngừng run rẩy, dòng nước ấm từ người nhất ngừng chảy qua người !

      Làm ơn , nên đói xử tốt với như vậy, được ?

      “Bây giờ Harrison đến đây đón tôi rồi, lát nữa chúng ta cùng về di!” Sở Tinh Nhiễm .

      Nhan Như Y nhiều, chỉ là trợ lý, phải nghe theo sắp xếp của chủ.

      “Sở tiểu thư và tổng giám đốc Hoắc xứng đôi!” Trong lúc chờ đợi, khí thể quá lạnh lẽo, Nhan Như Y mở ra chủ đề dối trá.dღđ。l。qღđ

      “Cảm ơn, có điều tôi là vợ sắp cưới của Harrison nên ấy cũng hơi xui xẻo?”

      “Sao lại như vậy? Sở tiểu thư là người tốt như vậy, phải là tổng giám đốc Hoắc rất may mắn, tại sao lại xui xẻo?”

      “Tôi thích khắp nơi, trong năm có đến bảy tháng ở bên ngoài, ấy lại rất bận, cho nên thời gian chúng tôi ở cạnh nhau rất ít! Biết nhau năm năm? Nhưng thời gian tôi và ấy ở cũng nhau có lẽ còn chưa đến nửa năm!”

      ra hai người gặp nhau ít như vậy? có biết Hoắc Doãn Văn hút thuốc phiện ? Chắc là biết? “Vậy tại sao lại muốn chơi? Ở cùng chỗ với người trong lòng, chẳng lẽ được sao?”dღđ。l。qღđ

      Nếu như ít may mắn của ấy, nhất định chăm sóc Hoắc Doãn Văn tốt, để cho lông mày luôn nhíu lại, ánh mắt luôn do dự, gặp phải chuyện bói rối lại ngừng nhấn cái bật lửa!

      nhất định khiến cưới!

      “Có thể quan điểm của chúng ta khác nhau? phải , cuộc đời như tờ giấy, đó phải là chuyện kinh khủng sao? Tính mạng con người chỉ có , đương nhiên cần phải tận hưởng tốt cuộc đời này!” nhún vai, cười trả lời.dღđ。l。qღđ

      Nhan Như Y ngậm miệng lại, gì thêm, cũng vì sợ chỉ cần há miệng,

      Nếu như là , nhất định cả đời này ở bên cạnh người đàn ông , rời dù chỉ giây! Bởi vì sợ kiếp sau, tìm được nữa!

      *** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được ủng hộ của mọi người***

      lâu sau, Hoắc Doãn Văn lái xe xuất !

      đứng bên cạnh xe chờ hai người, Nhan Như Y thấy đàn mình vội vàng kêu lên ‘tổng giám đốc Hoắc’, sau đó tự động lại xe của trợ lý Triệu!

      Nhan Như Y ngồi trong xe thấy Sở Tinh Nhiễm nhảy đến trước mặt Hoắc Doãn văn, kéo tay

      nghe hai người gì, nhưng dáng vẻ rất thân mật!

      Sau đó hai người lên xe, Sở Tinh Nhiễm ngồi ở vị trí bên cạnh ghế tài xế.

      Nhất thời, loại chua xót nên lời bốc lên trong lòng . Cái vị trí đó, ngồi qua rất nhiều lần, thậm chí đó còn là nơi xảy ra lần đầu tiên của , máu trinh của còn rơi ghế…

      Nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là khách, phải chỉ nhân!

      Nhan Như Y chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn vô định…

      Đợi đến lúc tỉnh táo lại, trợ lý Triệu đưa về nhà . “ Triệu, chúng ta cần đến công ty nữa à?”

      “Đúng vậy tổng giám đốc Hoắc tôi đưa đến Dật Lâm Hiên!”

      “Hả? Tại sao?”

      “Bảy giờ tối, hai người gặp khách hàng ở đây! Cậu ấy tôi đưa đến đây trước, ấy đến sân bay xong nhanh trở lại!”

      “Sân bay?”

      “Đúng vậy, năm giờ sở tiểu thư bay Hongkong!”

      phải ấy mới đến sao? sớm như vậy?” Còn chưa đến hai ngày? Nhanh như vậy ? Hình như ấy còn chưa ăn bữa cơm chính thức với Hoắc Doãn Văn?

      “Ai biết được, tình cảm của họ trước đây như vậy, có chuyện đến, xong chuyện lập tức rời ! Trước kia cũng vậy, mỗi lần đều đến tuần rời ! Tổng giám đốc Hoắc thăm ấy cúng rất nhanh! Ai, tôi mà đối xử với bà xã tôi như vậy, tôi nhất định bị ấy giết chết. Dĩ nhiên, nếu bà xã tôi đối xử với tôi như vậy, nhất định tôi cũng làm thịt ấy!” Trợ lý Triệu cảm thán!

      Xe nhanh chóng dừng ở cửa lớn Lâm Dật Hiên!
      Chương 106.1: Quà tặng tỉ mỉ.

      Editor: Lin

      Nhan Như Y vừa vào đại sảnh, đọc tên mình, nhân viên phục vụ lập tức đưa số phòng cho .

      hơi bối rối, biết làm thế nào cho phải?

      Lúc này, điện thoại di động của vang lên, số đuôi là 333, nhận điện thoại. “Alo!”

      “Em đến quán rượu chưa?”

      hỏi trực tiếp, xung quanh rất yên tĩnh, có tiếng xe qua!

      Mặc dù , cũng có thể cảm hận được dành chút thời gian để gọi điện cho .

      “Em đến rồi!”

      “Ừ, chuẩn bị cho em phòng, em cũng đừng hiểu lầm có ý gì khác. Bảy giờ, chúng ta phải gặp khách hàng ở đó, nhớ em ở bên ngoài buổi sáng rồi, cần nghỉ ngơi!”dღđ。l。qღđ

      sai, bây giờ người bẩn thỉu, đầu còn hơi đau, rất muốn tìm chỗ ngủ giấc!

      “Ừm, em hiểu lầm!”

      “Vật được, bảy giờ gặp!” xong, vội vã cúp điện thoại!

      Nhan Như Y cầm số phòng, vào trong thang máy. Khi đến nơi, mở cửa phòng ra, khỏi giật mình, thuê cho ‘phòng tổng thống’. Bên trong khá lộng lẫy, rèm cửa phức tạp, chiếc giường lớn xa hoa ra dưới ánh nắng mặt trời. Mặt đất soi bóng người, đó phủ tấm thảm lông dê, chiếc đèn pha lê Swarovski tinh xảo treo trần nhà, cho dù chưa mở. cũng khiến căn phòng như cung điện, tinh tế, xinh đẹp, làm cho người ta tràn ngập ảo tưởng về căn phòng, nó khiến dám bước vào!

      Chỉ là, căn phòng tốt như vậy,lần đầu tiên được bước vào, nếu hưởng thụ tốt chút có lỗi với bản thân!dღđ。l。qღđ

      cởi

      quần áo vào phòng tắm, vừa thăm dò, vừa hưởng thụ bồn tắm nước nóng!

      Thân thể hoàn toàn thả lỏng khiến càng buồn ngủ thêm, chui vào trong chăn, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp!

      biết có phải vì ngủ mà sinh ra ảo giác hay , chăn lại có thể ngửi thấy hương vị quen thuộc khiến mê mẩn… giống như loại cây ăn quả được ánh mặt trời chiếu vào tỏa ra mùi thơm, nhàng, khoan khoái, khiến người ta vô cùng dễ chịu…

      Nhan Như Y ngủ giấc rất ngon, nếu như phải điện thoại của vang lên, tỉnh!

      “Trợ lý Nhan, bây giờ Tổng giám đốc ở quán cà phê của Lâm Dật Hiên rồi!”

      Nhan Như Y bò dậy, thấy thời gian chiếc đồng hồ thủy tinh long lanh là sáu giờ hai mươi phút. “Được, tôi lập tức tới đó!”

      “Tổng giám đốc sai người chuẩn bị bộ dạ phục cho , lập tức có người mang tới!”

      “Được!”

      Kết thúc cuộc gọi, bên ngoài cũng có tiếng chuông cửa!

      Nhan Như Y vội vàng chạy đến cửa, nhận lấy hộp quà do nhân viên phục vụ đưa cho. Sau khi tiếng “cảm ơn”, cầm chiếc hộp trở về phòng. Mở chiếc hộp ra, cầm bộ lễ phục lên, trong nháy mắt, bị xinh đẹp của bộ váy thu hút!

      chiếc váy dài màu đen, thiết kế rộng rãi, bộ váy có quá nhiều vật trang trí, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hoa lệ chói mắt. mặc lễ phục đứng trước gương, lập tức tin vào mắt mình, người trong gương là sao?

      Hình như cao thêm rất nhiều, hình như có tinh thần hơn rất nhiều, hình như có thêm phong cách thuộc về , hình như bộ lễ phục biểu lộ ra xinh đẹp mà trước kia thể !

      rất thích nhìn như vậy!

      “Đinh đinh…” Tiếng cửa phòng lại vang lên, Nhan Như Y cho là phục vụ, thèm suy nghĩ lập tức mở cửa ra!

      hoàn toàn nghĩ tới người đứng ngoài cửa là Hoắc Doãn Văn.

      “A, Tổng giám đốc, em chuẩn bị xong, mọi người bực mình chứ? Lúc này có thể rồi!” hấp tấp , đập vỡ mập mờ vây giữa hai người.

      bực, đột nhiên nghĩ đến vẫn chưa đưa trang sức cho em!” đưa chiếc hộp nhung dài cho .

      “Em cần cái này…” cự tuyệt.

      “Em xã giao với , lễ phục phải với dây chuyền, cái này phải cho cá nhân em mà là cho công ty!” rất ràng, cho phép có lý do cự tuyệt!

      Nhan Như Y chỉ có thể nhận lấy cái hộp. “Được rồi!”

      đeo cho em!” .

      “Cũng được!” , dù lớn như vậy, trừ lúc còn bé tự xâu dây chuyền đeo lên, chưa có lần nào đeo qua nữa, thậm chí còn biết vị trí của những thứ này là ở đâu nữa!

      tới bên cạnh .

      Nhan Như Y đứng trước gương mong đợi mở chiếc hộp ra, rất kỳ quái, chiếc hộp này có nhãn hiệu nào. Có điều, khi nhìn thấy chiếc dây chuyền lập tức quên mất chuyện nhãn hiệu.

      Dây chuyền được thiết kế rất đơn giản, chỉ bằng sợi dây bạch kim, ở chính giữa đính viên kim cương. Viên kim cương lớn lắm, hình dáng cũng có gì đặc biệt, chỉ là hình thoi bình thường, có điều lại rất thích, đến mức nỡ buông tay!

      Quả nhiên, vẫn tìm được nơi mở nó!

      “Thích ?” hỏi.

      “Thích.” dùng sức gật đầu.

      “Thích là tốt rồi, lúc đó, có chút gấp, tôi tùy tiện chọn cái!” trả lời cách dễ dàng.

      Thực ra, dối. Sợi dây chuyền này cũng phải tùy tiện chọn, mà là cố ý đặt hàng ở công ty vàng bạc đá quý ở . Lúc đặt hàng, cũng phải suy nghĩ rất nhiều. Kim cương quá lớn rất lãng phí, sợ nhận, quá đơn giản lại vừa mắt . Cho nên, phải thảo luận với nhà thiết kế rất lâu mới cho ra sản phẩm này!

      đeo cho em!”

      “Vâng!”

      Hoắc Doãn Văn cầm sợi dây chuyền lên, mở nút cài. Nhan Như Y đứng trước gương, vén tóc lên.

      Cánh tay vòng qua cổ , biết là do ngón tay hay do tiếp xúc với sợi dây chuyền lạnh lẽo, cơ thể đột nhiên run lên, hô hấp cũng ổn định.

      Dây chuyền nhanh chóng được đeo xong!

      Nơi cổ áo trống trải, sợi dây chuyền được thêm vào bộ lễ phục, khiến bộ lễ phục và hài hòa thêm chút! Hơn nữa, viên kim cương lóe sáng khác thường, khiêm tốn phô trương, lại mang cảm giác hoàn mỹ, rất thích!

      “Cảm ơn, Tổng giám đốc! Aizz, làm việc với ông chủ tốt, có nhiều phúc lợi như vậy! đùa giỡn. “Khó trách mọi người lại muốn vị trí này như vậy!”

      “Cũng thể vậy, theo bên cạnh ông chủ, lượng công việc rất lớn, như bây giờ tan làm, nhưng em vẫn phải làm thêm giờ!” Hoắc Doãn Văn chuyện, cũng mượn cơ hội thưởng thức , thầm khen ngợi con mắt của mình. Sợi dây chuyền này rất thích hợp với . “Chuẩn bị xong chưa? tại chúng ta cũng nên thôi!”

      “Có thể, có thể!” vội vàng gật đầu, theo ra khỏi phòng!
      Last edited: 10/11/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 106.1: Quà tặng tỉ mỉ.

      Editor: Lin

      Nhan Như Y vừa vào đại sảnh, đọc tên mình, nhân viên phục vụ lập tức đưa số phòng cho .

      hơi bối rối, biết làm thế nào cho phải?

      Lúc này, điện thoại di động của vang lên, số đuôi là 333, nhận điện thoại. “Alo!”

      “Em đến quán rượu chưa?”

      hỏi trực tiếp, xung quanh rất yên tĩnh, có tiếng xe qua!

      Mặc dù , cũng có thể cảm hận được dành chút thời gian để gọi điện cho .

      “Em đến rồi!”

      “Ừ, chuẩn bị cho em phòng, em cũng đừng hiểu lầm có ý gì khác. Bảy giờ, chúng ta phải gặp khách hàng ở đó, nhớ em ở bên ngoài buổi sáng rồi, cần nghỉ ngơi!”

      sai, bây giờ người bẩn thỉu, đầu còn hơi đau, rất muốn tìm chỗ ngủ giấc!

      “Ừm, em hiểu lầm!”

      “Vật được, bảy giờ gặp!” xong, vội vã cúp điện thoại!

      Nhan Như Y cầm số phòng, vào trong thang máy. Khi đến nơi, mở cửa phòng ra, khỏi giật mình, thuê cho ‘phòng tổng thống’. Bên trong khá lộng lẫy, rèm cửa phức tạp, chiếc giường lớn xa hoa ra dưới ánh nắng mặt trời. Mặt đất soi bóng người, đó phủ tấm thảm lông dê, chiếc đèn pha lê Swarovski tinh xảo treo trần nhà, cho dù chưa mở. cũng khiến căn phòng như cung điện, tinh tế, xinh đẹp, làm cho người ta tràn ngập ảo tưởng về căn phòng, nó khiến dám bước vào!

      Chỉ là, căn phòng tốt như vậy,lần đầu tiên được bước vào, nếu hưởng thụ tốt chút có lỗi với bản thân!

      cởi quần áo vào phòng tắm, vừa thăm dò, vừa hưởng thụ bồn tắm nước nóng!

      Thân thể hoàn toàn thả lỏng khiến càng buồn ngủ thêm, chui vào trong chăn, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

      biết có phải vì ngủ mà sinh ra ảo giác hay , chăn lại có thể ngửi thấy hương vị quen thuộc khiến mê mẩn… giống như loại cây ăn quả được ánh mặt trời chiếu vào tỏa ra mùi thơm, nhàng, khoan khoái, khiến người ta vô cùng dễ chịu…

      Nhan Như Y ngủ giấc rất ngon, nếu như phải điện thoại của vang lên, tỉnh!

      “Trợ lý Nhan, bây giờ tổng giám đốc ở quán cà phê của Lâm Dật Hiên rồi!”

      Nhan Như Y bò dậy, thấy thời gian chiếc đồng hồ thủy tinh long lanh là sáu giờ hai mươi phút. “Được, tôi lập tức tới đó!”

      “Tổng giám đốc sai người chuẩn bị bộ dạ phục cho , lập tức có người mang tới!”

      “Được!”

      Kết thúc cuộc chuyện, bên ngoài cũng có tiếng chuông cửa!

      Nhan Như Y vội vàng chạy đến cửa, nhận lấy hộp quà do nhân viên phục vụ đưa cho. Sau khi tiếng ‘cảm ơn’, cầm chiếc hộp trở về phòng. Mở chiếc hộp ra, cầm bộ lễ phục lên, trong nháy mắt, bị xinh đẹp của bộ váy thu hút!

      chiếc váy dài màu đen, thiết kế rộng rãi, bộ váy có quá nhiều vật trang trí, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hoa lệ, chói mắt. mặc lễ phục đứng trước gương, lập tức tin vào mắt mình, người trong gương là sao?

      Hình như cao thêm rất nhiều, hình như có tinh thần hơn rất nhiều, hình như có thêm phong cách thuộc về , hình như bộ lễ phục biểu lộ ra xinh đẹp mà trước kia thể !

      rất thích nhìn như vậy!

      “Đinh đinh…” Tiếng cửa phòng lại vang lên, Nhan Như Y cho là phục vụ, thèm suy nghĩ lập tức mở cửa ra.

      *** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được ủng hộ của mọi người ***

      hoàn toàn nghĩ tới người đứng ngoài cửa là Hoắc Doãn Văn.

      “A, tổng giám đốc, em chuẩn bị xong, mọi người bực mình chứ? Lúc này có thể rồi!” hấp tấp , đập vỡ mập mờ vây giữa hai người.

      bực, đột nhiên nghĩ đến vẫn chưa đưa trang sức cho em!” đưa chiếc hộp nhung dài cho .

      “Em cần cái này…” cự tuyệt.

      “Em xã giao với , lễ phục phải với dây chuyền, cái này phải cho cá nhân em mà là cho công ty!” rất ràng, cho phép có lý do cự tuyệt!

      Nhan Như Y chỉ có thể nhận lấy cái hộp. “Được rồi!”

      đeo cho em!” .

      “Cũng được!” , dù lớn như vậy, trừ lúc còn bé tự xâu dây chuyền đeo lên, chưa có lần nào đeo qua nữa, thậm chí còn biết vị trí của những thứ này là ở đâu nữa!

      tới bên cạnh !

      Nhan Như Y đứng trước gương mong đợi mở chiếc hộp ra, rất kỳ quái, chiếc hộp này có nhãn hiệu nào. Có điều, khi nhìn thấy chiếc dây chuyền lập tức quên mất chuyện nhãn hiệu!

      Dây chuyền được thiết kế rất đơn giản, chỉ bằng sợi dây bạch kim, ở chính giữa đính viên kim cương. Viên kim cương lớn lắm, hình dáng cũng có gì đặc biệt, chỉ là hình thoi bình thường, có điều lại rất thích, đến mức nỡ buông tay!

      Quả nhiên, vẫn tìm được nơi mở nó!

      “Thích ?” hỏi.

      “Thích.” dùng sức gật đầu!

      “Thích là tốt rồi, lúc đó, có chút gấp, tôi tùy tiện chọn cái!” trả lời cách dễ dàng.

      Thực ra, dối. Sợi dây chuyền này cũng phải tùy tiện chọn, mà là cố ý đặt hàng ở công ty vàng bạc đá quý ở ,lúc đặt hàng, cũng phải suy nghĩ rất nhiều. Kim cương quá lớn, rất lãng phí, sợ nhận, quá đơn giản lại vừa mắt . Cho nên, phải thảo luận với nhà thiết kế rất lâu mới cho ra sản phẩm này!

      đeo cho em!”

      “Vâng!”

      Hoắc Doãn Văn cầm sợi dây lên, mở nút cài, Nhan Như Y đứng trước gương, vén tóc lên.

      Cánh tay vòng qua cổ , biết là do ngón tay hay do tiếp xúc với sợi dây chuyền lạnh lẽo, cơ thể đột nhiên run lên, hô hấp cũng ổn định.

      Dây chuyền nhanh chóng được đeo xong!

      Nơi cổ áo vốn trống trãi, sợi dây chuyền được thêm vào bộ lễ phục, khiến bộ lễ phục và hài hòa thêm chút! Hơn nữa, viên kim cương lóe sáng khác thường, khiêm tốn phô trương, lại mang cảm giác hoàn mỹ, rất thích!

      “Cảm ơn, tổng giám đốc! Ai, làm việc với ông chủ tốt, có nhiều phúc lợi như vậy!” đùa giỡn. “Khó trách mọi người lại muốn vị trí này như vậy!”

      “Cũng thể vậy, theo bên cạnh ông chủ, lượng công việc rất lớn, như bây giờ tan làm, nhưng em vẫn phải làm thêm giờ!” Hoắc Doãn Văn chuyện, cũng mượn cơ hội thưởng thức , thầm khen ngợi con mắt của mình, sợi dây chuyền này rất thích hợp với . “Chuẩn bị xong chưa? tại chúng ta cũng nên thôi!”

      “Có thể, có thể!” vội vàng gật đầu, theo ra khỏi phòng!
      Last edited: 11/11/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 106.2: Món quà tỉ mỉ.

      Editor: Lin

      Khi vào tầng ba nhìn thấy cục trưởng Ngụy và mấy vị lãnh đạo, còn có ông chủ Chu, tổng giám đốc công ty xây dừng Trường Sơn ngồi ở đó.

      Hoắc Doãn Văn chuyện, Nhan Như Y cũng chỉ gật đầu.

      Nhiệt tình của ông chủ Chu vẫn giảm, vội vàng chạy lên tiếp đón, đưa thuốc lá cho Hoắc Doãn Văn!

      Sau đó, ông chủ Chu lại đưa điếu thuốc cho Nhan Như Y. “Trợ lý Nhan…”

      Nhan Như Y khoát tay, còn chưa kịp chuyện, Hoắc Doãn Văn lập tức mở miệng. “ áy hút!”

      “A… đúng!” Ông chủ Chu cười ha ha, sau đó đặt điếu thuốc vào trong bao!

      Cục trưởng Ngụy ở bên mở miệng phê bình. “Ông chủ Chu này, làm chuyện gì cũng cẩn thận, đôi mắt biết nhìn cũng phải biết động não chứ. Ông suy nghĩ chút, trợ lý Nha là như hoa như ngọc, sao lại có thể hút thuốc lá?”

      “Đúng, đúng, cục trưởng Ngụy dạy rất đúng, con người của tôi luôn đần như vậy!” Ông chủ Chu liên tục gật đầu.dღđ☆L☆qღđ

      Cục trưởng Ngụy cầm thuốc lá lên, mượn đề tài chuyện của mình. “Cậu cái người này xem, mua bán kể già trẻ, lại luôn nôn nóng, cũng khó trách lại tạo nên phiền toái lớn như vậy cho Hằng Viễn, bớt xén nguyên vật liệu, việc này chỉ hủy hoại danh tiếng của Hằng Viễn, còn khiến cho bọn tôi, những người giám thị mang lưng tiếng xấu, khiến cho bọn tôi cũng bị phê bình!”dღđ☆L☆qღđ

      “Đúng đúng, tôi sai rồi, tôi nhận dạy bảo của cục trưởng Ngụy, tiếp nhận lới phê bình của tổng giám đốc Hoắc!”

      Cục trưởng Ngụy còn chưa dạy xong, tiếp tục : Ông chủ Chu, về sau nhất định phải suy nghĩ chính trực, đặt lợi ích của quần chúng nhân dân lên hàng đầu, sau đó mới nghĩ đến việc phát triển công ty Trường Sơn bé của ông? Như vậy, sau này tổng giám đốc Hoắc mới đưa công trình cho ông làm, chẳng lẽ, ông nghĩ sau khi kiếm được chút bạc lập tức chạy lấy người?”dღđ☆L☆qღđ

      “Dĩ nhiên phải, dĩ nhiên phải, ai còn ngại ngại tiền vào tay chứ?” Ông chủ Chu lập tức tỏ thái độ. “Hôm nay tôi muốn tỏ thái độ nặng nề, về sau nhất định tôi siêng năng làm việc, nâng cao chất lượng các công trình! Xin cục trưởng Ngụy, tổng giám đốc Hoắc tiếp nhận!”

      Hoắc Doãn Văn gì, có thể thấy mặc dù lần này có tha thứ cho ông ta, cũng muốn cho ông ta sắc mặt tốt.

      Cục trưởng Ngụy cố gắng điều chỉnh khí, quả nhiên là lãnh đạo, lập tức bắt được vấn đề ‘mấu chốt’. “Lần này may nhờ ông có giúp đỡ của trợ lý Nhan, ông nên cảm ơn người ta, nên kính ấy mấy chén!”dღđ☆L☆qღđ

      Lời này quá mập mờ, Nhan Như Y lập tức . “Chuyện này liên quan đến tôi, ông nên cảm ơn tổng giám đốc !”

      “Nếu như có trợ lý Nhan, chuyện này nhất định phải dính đến pháp luật!” Hoắc Doãn Văn vẫn kiên trì , dùng sức nhìn chằm chằm vào .

      Nhan Như Y bị lời của của làm cho tức chết, có ý gì? Lượn vong, chẳng lẽ muốn cùng … quan hệ mập mờ, ?

      Nhìn ra mất hứng, Hoắc Doãn Văn hạ thấp khuôn mặt, giọng vào tai . “Chuyện chỉ có thể như vậy, thể để người khác nghĩ là người dễ chuyện, có nguyên tắc! Nếu , về sau rất khó làm việc!”

      Lời này, rất có đạo lý, là trợ lý của , chỉ có thể chịu trách nhiệm.

      Các món chính nhanh chóng được đưa ra, chim bay cá nhảy, tất cả các món đặc sản đều được bày lên bàn!

      Cục trưởng Ngụy mở màn, bằng miệng lưỡi nhà quan: “Tập đoàn Hằng Viễn là tập đoàn đóng thuế rất nhiều cho thành phố B, là kinh tế của thành phố B, xây dựng rất nhiều công trình lớn cho thành phố. Cho nên chuyện của tập đoàn Hằng Viễn cũng là chuyện lớn trong thành phố này, chúng ta nên ủng hộ, hơ nữa là phải tận lực ủng hộ. Còn công ty xây dựng Trường Sơn, cũng là công ty lâu đời, nhưng lại dẫn dắt đội ngũ công nhân làm việc, có trình độ văn hóa thấp, trình độ giác ngộ cao, trong lúc phát triển khó tránh khỏi xuất sai lầm, nhầm đường, vì vậy chúng ta phải cố gắng trợ giúp cho công ty, khiến đội ngũ công nhân phát triển hơn, từ từ lớn mạnh, mà phải chỉ bị cái mà chết. Nếu , sau này những đội ngũ công nhân giống như vậy lại xuất , hoặc xảy ra vẫn đề như vậy…, cho nên hi vọng, sau này, Hằng Viễn và Trường Sơn có thể hợp tác vui vẻ, cạn chén!”

      Mọi người uống xong ly rượu trắng, chỉ có Nhan Như Y là dùng trà thay rượu!

      Sau đó, ông chủ Chu lập tức mới rượu Hoắc Doãn Văn, hai người cùng uống rượu trắng!

      Còn chưa kịp lấy hơi, rượu trắng lại gợn lên, Hoắc Doãn Văn mập mờ nhìn Nhan Như Y. “Lần này cảm[n trợ lý Nhan, cạn ly!” xong, lại uống ly!

      Lúc này, vẻ mặt Hoắc Doãn Văn dịu xuống, cho dù ai cũng có thể nhìn ra, kể cả ông chủ Chu!

      Ngay cả Nhan Như Y cũng cảm thấy ràng, vì cười!

      làm gì vậy? Khuyến khích mọi người hiểu lầm sao?

      Có phải để mọi người tiếp tục hiểu lầm, rất vui vẻ?

      Chuyện như vậy bàn rượu, hơn nữa đám người kia cũng khá quen thuộc, nên cục trưởng Ngụy cũng nhanh chóng trêu chọc. “Khó trách tổng giám đốc Hoắc bỏ rơi hết bạn trước, trợ lý Nhan xinh đẹp!”

      “Là rất xinh đẹp, nhưng bản thân ấy có rất nhiều nơi đáng giá để thưởng thức!” Hoắc Doãn Văn bổ sung, mặc dù bổ sung rất nghiêm túc!

      Nhan Như Y trợn trắng mắt!

      Sau đó, toàn bộ người bàn rượu coi như hoàng hậu, tất cả đều cố gắng nịnh nọt , liên tiếp mới rượu.

      lúc Nhan Như Y chịu nổi, sáp tức giận, Hoắc Doãn Văn kéo lên trước bước!

      Ra cửa, Nhan Như Y lập tức hất tay ra, thẳng về phía trước, cho biết vui.

      Nhưng rất xa, cửa thang máy sắp mở cũng thấy đuổi kịp!

      dừng bước, thầm nghĩ!

      Chẳng lẽ uống nhiều, gục rồi?

      Vừa rồi, uống ít!

      Khi vừa quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt ửng hổng của , đôi mắt chăm chú nhìn !

      Ánh mắt rất chuyên chú, rất lưu luyến, cũng rất đơn!

      Tức giận trong lòng Nhan Như Y bỗng chốc bốc hơi, chỉ có thể bất lực, thể làm gì, lòng đau như cắt…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 107.1: Tiếc nuối và hối hận.

      Editor: Lin

      Vậy thế nào? Có thể thay đổi điều gì đây?

      Lúc lý trí yếu ớt trở về trong thân thể , Nhan Như Y về phía thẳng vào thang máy, trở lại ‘phòng tổng thống’, cầm quần áo rồi rời !

      vừa trở về phòng, lập tức nghe thấy tiếng mưa đập vào cửa sổ, hơn nữa thanh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng lớn, chỉ trong vài giây, nước mưa lớn lên gột rửa tấm kính thủy tinh bên ngoài…

      Giống như tâm tình !

      Điện thoại di động vang lên, người gọi phải ai khác, vẫn là .

      Nhan Như Y cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy ba chữ số cuối, có thể mình vui sao?

      , vô cùng vui, nhưng lại cực kỳ rối rắm!

      Nhận hay , có muốn thuận theo tình cảm của mình, cúi đầu trước đạo đức để tâm phiền ý loạn!

      “…” nhận điện thoại, đặt lên tai, mệt mỏi đến mức tìm được giọng của mình.

      “…” Đầu bên kia điện thoại cũng rất yên tĩnh.

      Hơn nữa, từ trong điện thoại của , có thể nghe thấy tiếng mưa, lúc này đứng ở đâu? suy đoán!

      Hai người chuyện, yên lặng cầm điện thoại!

      Qua chừng nửa phút, hai người họ lại đồng thanh…

      “Em cúp điện thoại!” .

      “Tôi hôm nay, em ở đây, bên ngoài mưa rất lớn, em ra ngoài bị ướt, dù sao căn phòng này cũng tình tiền trước mười hai giờ ngày mai, dùng làng phí!” rất nhiều, ràng khuyên .

      Nhan Như Y nhìn màn mưa bên ngoài, có chút do dự.

      ‘Rầm, rầm’, tiếng sấm vang lên, đèn trong phòng đột nhiên tắt , Nhan Như Y bị bóng tôi bao phủ.

      Bốn phía tối đen, Nhan Như Y lại sợ, ngược lại, thấy rất thoải mái, rất dễ chịu, trước mặt mọi người, luôn phải khống chế cảm xúc, tại có thể tự do thể ra ngoài, tháo lớp ngụy trang xuống, cần giả bộ nữa!

      Dù sao bốn phía đều tối đen, ai cũng nhìn thấy, gay cả chính , cũng nhìn thấy!

      Nước mắt bình thường luôn cố gắng hết sức để khống chế rơi lã chã, chút sợ hãi chảy xuống. “…”

      lớn tiếng nức nở, theo di động vào lỗ tai , nghe thấy tiếng khóc của . “Xin lỗi, phải làm sao để tâm tình em có thể tốt hơn đây?”

      “Cái gì cũng muốn, cái gì cũng muốn, đừng !” Tiếng khóc của biến mất, lạnh lùng ra lệnh vào điện thoại.Mặc kệ, phải cấp của ! Bởi vì chỉ cần mở miệng, lòng bị rối loạn.

      “…” quả nhiên lẳng lặng lời nào!

      Nhưng yên lặng của lại khiến khó chịu. ra , có thể nghe giọng của chút cũng tốt. ra , cũng làm chuyện gì tổn thương , tại sao phải , tại sao phải tức giận với ! Đột nhiên thấy đau lòng. “Xin lỗi!”

      “Em có lỗi!” Giọng của khàn khàn. “Em nghỉ ngơi !”

      Nhan Như Y có cảm giác mãnh liệt, bây giờ đứng ngoài cửa, nếu tại mở cửa ra, có thể lập tức nhào vào lòng !

      Nhưng là đúng sao? có muốn ?

      đầu độc ý chí của , mượn ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, bước từng bước tới cửa!

      Mỗi bước, lòng lại thắt chặt lại, khi đến gần cửa, tâm ngừng hỗn loạn.

      Ánh đèn yếu ớt của điện thoại di động chiếu lên nắm cửa.

      Lòng giãy dụa nghiêm trọng, định mở cửa.

      Bàn tay vân vê, vuốt ve nắm cửa…

      *** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh,mong nhận được ủng hộ của mọi người***

      Trong nháy mắt, đèn trong phòng sáng lên, thân hình đứng trước cửa của Nhan Như Y cũng dưới ánh đèn!

      nhìn thấy bàn tay đặt nắm cửa của mình!

      Trong lòng ngừng trách mình vô sỉ, ngây người đứng như phỗng trước cửa!

      Giống như tình tiết trong phim ma, giống như tất cả sớm được sắp xếp, điện thoại của vang lên lần nữa…

      Thấy tên người gọi đến, giống như bị đánh cho gậy, trong nháy mắt lập tức tỉnh táo lại.

      chạy vào trong phòng, thu lại cảm xúc trào dâng, vội vàng nhận điện thoại. “Alo, ba!”

      “Mấy ngày nay sao con gọi về nhà? Công việc rất nhiều sao?” Giọng nghiêm túc của thầy giáo Nhan vang lên ở đầu bên kia điện thoại!

      “Vâng… đúng ạ!” nghĩ tới hai tuần rồi gọi về nhà!

      “Công việc rất nhiều sao?” Thầy giáo Nhan tin, sau đó chất vấn. “Có phải con có bạn trai rồi ?”

      có, là vì rất nhiều việc!” Nhan Như Y nhanh chóng thay đổi tâm trạng, dùng sức làm nũng với ba mình. “Ba, ba nghĩ xem, tiền lương tháng là hơn mười nghìn đồng, công việc của con có thể ít sao? Đương nhiên rất nhiều rồi!”

      “Ừ, đúng rồi, Tiểu Quân và Tiểu Phỉ qua kỳ thi thử rồi, nguyện vọng có vấn đề gì!” Lúc thầy giáo Nhan công bố tin vui, giọng lại vẫn cực kỳ nghiêm túc!

      Mặc dù sớm biết em trai và em có thể thi đậu đại học, nhưng khi nghe tin xác nhận vẫn khiến kích động, vui sướng. “Vậy tốt quá, hai đứa nó đừng buồn, học phí con lo sắp đủ rồi!”

      Mặc dù tại, tiền trong tay nhiều, nhưng từ lúc này đến ngày nhập học còn hai tháng, có thể nhận được hai tháng tiền lương, chắc là đủ rồi!
      Chương 107.2: Tiếc nuối và hối hận.

      Editor: Lin

      “Đưa ba đứa vào được đại học, ba hoàn thành được nửa. Chỉ còn hi vọng duy nhất đó là mấy đưa nhanh chóng lập gia đình, đều có nhà riêng của mình, nhiệm vụ của ba cũng coi như hoàn thành!”

      “Ba, ba muốn con nhanh chóng kết hôn, lại muốn con có bạn trai, vậy là sao?” Nhan Như Y kháng nghị, giọng mang theo chút tức giận, ràng người vừa rồi chuyện với mình là hai người.Chuyển biến như vậy, khiến Nhan Như Y vô cùng kinh ngạc. Xem ra, pháp lực của thầy giáo Nhan phi thường!đ

      Lúc học, tất cả bạn bè đều , thầy giáo Nhan vừa tới, tất cả chuyện xấu đều tan thành mây khói!

      là con , tại cuối cùng cũng cảm nhận được!

      Thầy giáo Nhan ở đầu bên kia điện thoại, chăm chú trả lời. “Bởi vì là người ba, ba muốn các con bay ra bên ngoài, hi vọng mấy đứa có thể ở cạnh mình, nhất là con, từ con rất nổi tiếng, chỉ cần con trở về, huyện sắp xếp công việc cho con… hơn nữa, con đủ rồi, hay là về nhà, sau này kiếm bạn trai ở nhà là tốt rồi!”

      “Ba, chuyện này sau hãy . Bây giờ con ở bên ngoài phải rất tốt sao? Trong thời gian ngắn thể về nhà! Ba, con còn muốn giặt quần áo, mai con lại gọi điện cho ba!” xong, Nhan Như Y vội vàng cúp điện thoại!đ

      Cúp điện thoại, trong nháy mắt, cảm xúc ‘vui vẻ’ của Nhan Như y lập tức biến mất tăm!

      nhìn ra cửa chính, bây giờ còn đứng ngoài cửa ?

      Vẫn còn đứng đó sao?

      bước chân, tới trước cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài…

      Bên ngoài có người, Nhan Như Y mở cửa ra, thân thể ra bên ngoài, trong hành lang trống rỗng, đến cả gì dọn dẹp cũng có!đ

      Trong nháy mắt, tim lại thấy mất mát, ảo não che mặt…

      Nếu như thời gian có thể quay về năm phút trước, nghĩ, lựa chọn hư vậy…

      Ít nhất, như vậy, cũng vui!

      *** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được ủng hộ của mọi người***

      Bốn giờ sáng, trời tạnh, cả đêm qua, Nhan Như Y hề chợp mắt, xách túi du lịch xuống dưới, trả phòng!

      bộ khoảng mười phút trở về nhà trọ mình, thu dọn lại gian phòng lần, ăn bữa sáng, đến công ty!đ

      Lúc vào công ty, bất ngờ gặp Hoắc Doãn văn! tới công ty lâu như vậy, lần đầu tiên gặp trong đại sảnh!

      còn giày Tây, quần áo cắt may chỉnh tề, tóc được chăm sóc kỹ, hai bên tóc cũng tương đối gọn gangf, khiến khuôn mặt càng dễ nhìn hơn!

      Nhưng… hôm nay, nhìn qua, có vẻ có tinh thần.

      Lúc quan sát , cũng tới, chờ thang máy!

      Hoắc Doãn Văn nhất định là tấm gương tốt, mặc dù tổng giám đốc có thang máy riêng, cần chen chúc với với mọi người trong thang máy nhân viên chật chội!

      “Tống giám đốc, chào buổi sáng!” Nhan Như Y gật đầu chào hỏi.

      “Khụ khụ…” Tay trái của nắm thành nắm đấm, chặn ở miệng, ho khan. “Chào buổi cáng!”

      “Tổng giám đốc bị cảm?” Xung quanh còn có người khác, cho nên chỉ có thể bình thường quan tâm .

      “Khụ khụ… sao…” xong, lại ho lớn hai tiếng!

      Giọng của rất khàn, tiếng ho khan cũng giống như muốn tê tâm liệt phế, điều này khiến Nhan Như Y rất khổ sở. Tối hôm qua phải rất tốt sao? Sao sáng nay lại bị cảm rồi!

      Cửa thang máy mở ra, tất cả mọi người vào, bởi vì quá nhiều người, Nhan Như Y bị chen vào trong góc. Cách chỗ Hoắc Doãn Văn đứng rất xa, Nhan Như Y đứng sau lưng quan tâm nhìn . Chỉ mấy tầng ngắn ngủi. thấy ho khan mười hai lần!

      cảm rất nặng, lại dám sao!

      ‘Tinh’, cửa thang máy mở ra, Hoắc Doãn Văn và những đồng nghiệp khác ra khỏi thang máy, sau khi Nhan Như Y nhìn thời gian điện thoại di động, quả quyết nhấn nút đóng cửa, trở lại tầng .

      Còn mười lăm phút nữa mới đến giờ làm việc, cách công ty xa có hiệu thuốc, chạy qua chắc kịp!

      Ra khỏi công ty, nhạy vội đến hiệu thuốc, sau khi mua thuốc chống sưng, thuốc ho, thuốc cảm, lại dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét, chạy về công ty, tám giờ năm mươi ba phút lại chen vào thang máy…

      Trong thang máy, ngừng thở gấp, lỗ mũi và miệng cũng nhau hô hấp!

      Cũng may, cũng may, trước chín giờ, nhất định có thể lên đến nơi!
      Chương 108: Cuộc sống có thể có mấy lần vật lộn, đọ sức.

      Editor: Lin

      Nhan Như Y mượn cơ hội đưa tài liệu, vào phỏng tổng giám đốc!

      “Khụ khụ… khụ khụ…” dựa vào bàn làm việc, liên tục ho khan!

      Thấy tới, nhíu mày, tràn ngập nghi vấn nhìn !

      gọi vào mà!

      Nhan Như Y hiểu nghi ngờ của !

      “Đây là thuốc chống sưng và thuốc ho, dùng rất tốt, dùng thử xem! Đúng rồi, còn có thuốc cảm, chí là uống xong thuốc này buồn ngủ, nếu bận, nên uống viên.” Nhan Như Y đặt thuốc lên bàn, cẩn thận nhắc nhở. “Thuốc chống sưng ngày uống ba lần, mỗi lần ba viên, thuốc ho môi ngày ba lần, mỗi lần hai viên.”

      xong, mở chai nước đặt lên bàn .

      “Cảm ơn!” rất nghe lời nhận lấy, uống thuốc.

      “Nếu công việc nhiều, nên đến bệnh viện kiểm tra chút!”

      “Ừ, nếu nghiêm trọng !” trở lời.

      Nhan Như Y lại rất lo lắng nhìn , mắt nhìn lên cổ tay . lập tức hiểu ý của , cười . “ hít thuốc phiện, chỉ là trước kia có châm châm cứu!”

      Mặc dù bây giờ cơ thể rất khó chịu, nhưng nhìn quan tâm mình, rất vui, nguyện ý giải thích hiểu lầm chút!

      “Có ?” Nhan Như Y tin, sau đó chỉ lên cổ tay mình. “Ai lại châm cứu vào chỗ này? Nếu làm phải ở sau lưng!”

      , em có thấy cơn nghiện của phát tác lúc nào chưa?” nhắc nhở .

      Nhan Như Y nghiêm túc nhớ lại, đúng là có.

      “Đúng , cho nên hít thuốc phiện, đều do em suy nghĩ lung tung!”

      tại, Nhan Như Y cảm thấy mình ngu ngốc, vội vã chất vấn . “Vậy tại sao từ lúc bắt đầu cho em rằng hít thuốc phiện? Là từ lúc bắt đầu cố ý khiến em hiểu lầm!”

      , là em chịu tin !” tiếp tục nhắc nhở . “Sau đó, em lại khuyên nên hít thuốc phiện nữa, rất cảm động. Dĩ nhiên, cũng đồng ý với em hít nữa, vì hít, cũng phải lừa em!”

      Mặc dù làm ra chuyện cực kỳ xấu hổ, nhưng biết hít thuốc phiện, rất vui, tảng lớn nằm trong lòng cuối cùng cũng dời .

      đáng ghét, hại em khổ sở rất lâu!”

      Hoắc Doãn Văn chạy lại gần , đứng đối diện với . “Cảm ơn khổ sở vì , lo lắng cho , rất cảm động!”

      có chuyện gì là được rồi, em ra ngoài làm việc!” chuyện về cá nhân, Nhan Như Y có chút kháng cự! Nếu cấp và nhân viên nên về vấn đề riêng tư, vừa rồi là vì mất khống chế!

      biết băn khoăn vì điều gì. “Mặc dù em muốn quan hệ của chúng ta thay đổi lớn, nhưng bạn bè quan tâm nhau cũng là chuyện bình thường. Chúng ta đừng kiêng dè như vậy được ? Luôn luôn chú ý đến giới hạn và quy tắc, rất mệt, cũng hao tổn tinh thần. Cần nghĩ chuyện này nên hay nên làm, lời này nên hay nên , phải điều này quá cứng nhắc sao?”

      cũng có đạo lý, có ý hạn chế rất mệt. gật đầu.

      “Vậy được rồi, chúng ta chỉ cần biết rằng nên làm gì với nhau, như vậy là đủ rồi! Bình thường, giống như những người bạn bình thường gặp nhau!” lại !

      Nhan Như Y gật đầu. “ĐƯợc! Vậy em ra ngoài làm việc trước?”

      “Ừ!” Hoắc Doãn Văn gật đầu.

      Nhan Như Y ra khỏi phòng làm việc!

      lúc ấy điện thoại trong phòng Hoắc Doãn Văn vang lên, ngồi ghế, nhận điện thoại. “Alo…”

      ***Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được ủng hộ của mọi người***

      “Lão Hoắc, cầu mở công ty của cậu được phê duyệt, đều thực theo cầu của cậu!”

      “Cảm ơn, tối nay mình làm chủ, lâu rồi mọi người chưa uống rượu với nhau! Khụ khụ…” còn chưa xong tiếp tục ho khan.

      Người gọi tới là bạn thân , Trịnh Húc Thành.

      “Ai u, thân thể như vậy mà còn uống rượu? Thôi để mấy ngày nữa ! Đúng lúc chiều nay mình phải công tác Đông Bắc, đời mình về chúng ta gặp mặt!”

      “Cũng được… khụ khụ…” lại ho khan!

      “Lão Hoắc, , vì cái gì mà cậu phải làm như vậy?” Trịnh Húc Thành vừa ăn đậu phộng vừa .

      “Làm cái gì? Làm thế nào rồi?” Hoắc Doãn Văn cố tình hiểu, hỏi ngược lại .

      “Ha, cậu có thể giả bộ với tôi à? Chính cậu bí mật lập công ty, cậu cho rằng cậu nghĩ gì mình biết sao?” Trịnh Húc Thành hỏi trực tiếp, chút che giấu.

      Hoắc Doãn Văn nhờ bạn tốt làm chuyện này, cũng có ý định giấu diếm với , hơn nữa Trịnh Húc Thành là quỷ tinh, cũng thể diếm nổi. “Chỉ là…”

      Trịnh Húc Thành nhai chậm lại, hơi lo lắng : “ phải mình chưa với cậu làm vậy hơi mạo hiểm! Nếu như cậu bị ông gài đó biết, làm tốt hai bàn tay trắng!”

      Hoắc Doãn Văn dựa người lên ghế, tay cầm điện thoại đập theo tiết tấu lên mặt bàn, vẻ mặt cũng rất nặng nề “…”

      Trịnh Húc Thành hiểu Hoắc Doãn Văn rất , biết được tại gõ mặt bàn, dáng vẻ bất đắc dĩ. “Việc này nếu sẩy tay chỉ mấy triệu, mà là mấy chục triệu…”

      Cuối cùng, Hoắc Doãn Văn nở nụ cười trêu chọc bạn tốt. “Cuộc sống có mấy lần có thể đọ sức, nếu như lần này mình thua, mình cũng nhận! Hơn nữa, tuổi mình còn trẻ, phải sao? Bất kể lần này thắng hay thua, cũng phải điểm cuối của mình…Mình kết thúc, cũng phải hai mươi ba năm sau mới có thể!”

      “Được…” Trịnh Húc Thành vừa được, vừa vỗ xuống đùi. “Rất đàn ông, còn đàn ông hơn người Đông Bắc bọn mình!”

      “Đến lúc đó có rất nhiều chuyện cần cậu giúp tay!”

      “Yên tâm, chuyện của cậu là chuyện của tôi, đến lúc đó mình dùng toàn lực để giúp cậu! còn cách nào khác, việc làm lần này của cậu rất dọa người, sao phải làm vậy, mình hi vọng sau này cậu trở thành kẻ nghèo rớt mùng tơi! Nếu , lúc mình chơi ở Macao về, thua đến mức chỉ còn lại chiếc quần lót, cậu lấy đâu ra tiền chuộc mình về?”

      Tháng trước cầm mười triệu Macao chơi, chơi đến ngày, thua sạch rồi, tiền trong ngân hàng bị ông già đóng băng, cuối cùng Hoắc Doãn Văn phải chi mười triệu ra chuộc về!

      Cảm giác đánh bạc rất thoải mái!

      Chỉ là lúc chơi bị người ta kích thích, mỗi lần đều cược năm vạn!

      Sau đó, thề phải kiếm tiền tốt, chơi nửa năm, năm, ba năm, năm năm, phải tiếp tục mang trăm triệu đến Macao chơi. Có điều tại sao Las Vegas, vì có thua cũng phải thua với nhân dân tổ quốc chứ sao.

      “Ha ha, mình tin có ngày mình trở nên nghèo rớt mồng tơi đâu!” kiên định . Nhưng tại lòng cũng rất hoang mang, làm vậy nắm chắc được mấy phần.

      “Mình còn muốn biết rốt cuộc tại sao cậu phải làm vậy! phải cậu có hôn ước với Tinh Nhiễm sao? Chỉ cần cậu kết hôn với ấy, ba cậu giao công ty cho cậu?” Trịnh Húc Thành lại hỏi.

      “Ha ha…ai biết? Vẫn bị người khác quản chế, bằng đánh đòn phủ đầu!” Hoắc Doãn Văn tùy tiện đáp.

      hiểu nổi cậu, dù sao nếu cậu mạo hiểm, mình vẫn giúp cậu!” Trịnh Húc Thành đạt đến trình độ em nào đó.

      “Tốt!” Hoắc Doãn Văn kết thúc cuộc chuyện, sau đó im lặng ngồi ghế suy nghĩ về chuyện này.

      Bắt đầu từ bây giờ, từng bước thu mua cổ phiếu của Hằng Viễn…

      *** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được ủng hộ của mọi người ***

      Mấy ngày nay, hình như Hoắc Doãn Văn rất bận, vì nhìn thấy ! Nhan Như Y hơi lo lắng, cuối cùng lúc nhìn thấy , vẫn còn ho khan!

      Thừa dịp trợ lý Triệu vào phòng giải khát, Nhan Như Y vào, dò hỏi. “Trợ lý Triệu…”

      “A, trợ lý Nhan…” Trợ lý Triệu nhìn thấy nở nụ cười.

      “Trợ lý Triệu, hai ngày nay… tổng giám đốc Hoắc khá hơn chút nào chưa? Mấy ngày nay, lúc tôi nhìn thấy ấy, ấy vẫn liên tục ho khan…” Từ trước đến giờ, luôn phải là người vòng vo, nhất là lúc nóng lòng muốn biết, càng vòng vo, thẳng vào vấn đề!

      “Có thể! Đêm đó, tổng giám đốc mắc mưa, ngày hôm sau lập tức bị cảm…” Trợ lý Triệu oán trách!

      “Hả?” Mấy ngày nay trời mưa, chỉ có đêm ở Dật Lâm Hiên. “Sao ấy lại mắc mưa? phải lúc đó ấy về nhà rồi sao?”

      “Ai…” Trợ lý Triệu nhìn Nhan Như Y thở dài. “Tổng giám đốc Hoắc có nhà sao? Cậu ấy đều ở khách sạn. Lúc trước luôn ở Đế Hào, mấy ngày gần đây cậu ấy lại luôn ở Dật Lâm Hiên? Ngày đó cũng biết vì sao, cậu ấy đột nhiên chạy ra khỏi Dật Lâm Hiên, đứng trong mưa lâu… đến lúc cả người ướt nhẹp! Tôi đưa dù cho cậu ấy, cậu ấy lại dùng, muốn suy nghĩ chút chuyện, cậu ấy phải dầm mưa mới nghĩ ra!”

      Nhan Như Y bị lời của trợ lý Triệu làm cho kinh hãi, có nhà, vẫn luôn ở trong khách sạn, gần đây ở trong Dật Lâm Hiên đến nhà rất gần, ra… ra mỗi ngày đều ở gần như vậy!

      Đêm hôm đó ấy mắc mưa, là sau khi kết thúc cuộc gọi, chạy vào trong mưa sao?

      Tại sao lại muốn đứng dưới mưa? Có liên quan tới sao?

      Nhan Như Y phải là người ngu ngốc, biết điều này nhất định có liên quan tới . Lòng cảm động mãnh liệt, nước mắt làm ướt mắt !

      “Vậy bây giờ ấy ở đâu? tại lành chưa?” hơi nghẹn ngào hỏi, cũng may, nước mắt rơi!
      Last edited: 11/11/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 109: như thế nào.

      Editor: Lin

      “Bây giờ tổng giám đốc còn ở trong văn phòng, vẫn còn ho, hỏi thế nào cậu ấy cũng sao!” Trợ lý Triệu cũng lắm.

      Vào lúc Nhan Như y xoay người, chuẩn bị kiếm cớ vào phòng làm việc nhìn , bí thư Ngô của tổng giám đốc giám đốc hấp tấp chạy đến, thở ra hơi chỉ vào phòng làm việc của Hoắc Doãn Văn. “ Triệu, mau xem chút, tổng giám đốc ngất trong phòng làm việc…”

      Ly giấy trong tay Nhan Như Y ‘sợ hãi’ rơi xuống sàn nhà, nước bên trong văng ra ngoài!



      chưa từng nhìn thấy Hoắc Doãn Văn yếu ớt, nắm bàn làm việc, trán là lớp mồ hôi, ngất nhưng đau đến mức thể chuyện!

      Hai bảo vệ, trợ lý Triệu còn có trợ lý khác đưa đến bệnh viện. Đến nơi mới biết bị viêm ruột thừa cấp, bây giờ phát tác, bởi vì mấy ngày nay thân thể bị sưng lên, lại kịp thời gặp bác sĩ!

      Khiến Nhan Như Y đau lòng là lúc cần gấp gáp vào phòng giải phẫu, cần người thân ký tên, nhưng lại tìm được người nào.

      có mẹ, ba là chủ tịch công ty lại du lịch với người vợ tại của mình ở Châu Âu, mà liên lạc với vị hôn thê của Sở Tinh Nhiễm, cũng liên lạc được. Liên lạc với trai , Hoắc Doãn Vũ, người ta chỉ hả hê, sau đó mình ở thành phố B, thể về kịp, Nhan Như Y nghĩ tới nghĩ lui, gọi điện cho cậu thiếu gia thứ ba trong truyền thuyết đó, lại nghe máy, cũng còn nhiều thời gian nữa!

      Nhan Như Y gấp đến mức muốn khóc, ngờ tình thân trong nhà lại đạm bạc như vậy! Lúc ở nhà, dù bị đâu đầu , ba, em trai, em đều vây bên người , đưa nước, đưa thuốc, cho uống nước hao quả, lúc ngã bệnh cũng có thể hưởng thụ!

      “Nhà bọn họ có người khác sao?” Nhan Như Y hỏi trợ lý Triệu. “Nếu như liên lạc được với ai, vậy tìm viện trưởng ký tên !” Dù thế nào nữa bọn cũng thông báo hết cho người nhà rồi, ai quan tâm chỉ có thể tìm viện trưởng để ký tên!

      Trợ lý Triệu khổ sở cũng thua gì , thậm chí còn sâu hơn. Đột nhiên, dùng sức vỗ tay, hình như nghĩ ra điều gì. “Tôi vừa nhớ tới, tổng giám đốc Hoắc còn có người chị làm thư ký trong bệnh viện này!”

      “Vậy tìm chị ấy… ấy có thể làm chứ, dù sao cũng là thư ký!” Quan hệ của thư ký thể thấp chứ?

      Trợ lý Triệu tìm được đại tiểu thư nhà họ Hoắc, Hoắc Doãn Lâm, lâu sau, nhìn thấy rất có khí chất đến, thêm gì, chỉ mở cửa phòng giải phẫu, chuyện về tình hình giải phẫu chút, sau đó cầm bút ký tên lên!

      Cửa phòng giải phẫu lập tức đóng lại, đèn sáng lên!

      Nhưng lòng Nhan Như Y vẫn chưa thể buông lỏng, vừa nghĩ đến phải phẫu thuật, lòng như bị ai nhấc lên, bỏ được!

      sao đâu, chỉ là tiểu phẫu, chưa đến nửa giờ là có thể ra ngoài!” Chị khác mẹ của Hoắc Doãn Văn, Hoắc Doãn Lâm đứng trước mặt Nhan Như Y, thản nhiên !

      Nhan Như Y hơi bối rối, sờ lên mặt cái, sao lo lắng của lại lộ như vậy? Bị người ta nhìn ra.

      *** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được ủng hộ của mọi người***

      giây sau, Nhan Như Y mới biết mình nghĩ nhiều, bởi vì Hoắc Doãn Lâm chỉ câu khách khí. “Cảm ơn kịp thời phát bệnh của nó, đưa nó đến bệnh viện kịp thời!”

      Nhan Như Y rối rít xua tay, bày tỏ cần phải vậy. Lúc này những người khác rời khỏi bệnh viện, về công ty làm việc!

      “Thằng nhóc này làm việc gì cũng để ý, cũng biết phải chăm sóc bản thân mình!” Hoắc Doãn Văn đặt hai tay vào trong túi, nhìn phòng giải phẫu , lời thể thái độ quan tâm lo lắng với Hoắc Doãn Văn.

      Thấy Hoắc Doãn Văn vẫn có người nhà quan tâm, lòng Nhan Như Y cuối cùng cũng khá hơn chút.

      Có thể thấy Hoắc Doãn Lâm là người tồi! có thân hình xanh đẹp, có rất nhiều điểm giống với Hoắc Doãn Văn, có lẽ lớn lên đều giống ba họ. Hình như trang điểm, mà cho dù có trang điểm cũng rất nhạt, nhưng khi đứng trong đám người vẫn rất nổi bật, hấp dẫn, da thịt trắng nõn, mềm mại, chiếc mũi thắng táp khiến người ta cảm giác người lão luyện, điểm này giống Hoắc Doãn Văn nhất. Đôi mắt rất lớn, lại có thần, rất giống người làm lãnh đạo, trong ánh mắt tràn ngập khí thế cao ngạo!

      “Tổng giám đốc làm việc rất nghiêm túc!” Nhan Như Y nhìn cửa phòng giải phẫu, cảm thán!

      Hoắc Doãn Lâm giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ chút. “Tôi còn có chút việc, làm phiền hai người! Khoảng mười phút nữa có thể ra rồi, họp xong tôi qua!”

      “A, được!” Nhan Như Y đồng ý.

      “Làm phiền !” Hoắc Doãn lâm rất khách khí , vừa còn quay đầu lại cảm ơn!

      Nhan Như Y thu hồi tầm mắt lại, trợ lý triệu đưa di động cho , dùng khẩu hình miệng . “Là vợ sắp cưới của tổng giám

      đốc!”

      vội vàng nhận điện thoại. “Sở tiểu thư, tổng giám đốc làm phẫu thuật!”

      “Ừm, làm phiền và trợ lý Triệu, hai giờ nữa tôi phải bay Hà lan, còn cách nào thăm Harrison…, làm phiền chăm sóc ấy giúp tôi!” Giọng của Sở Tinh Nhiễm mềm mại!

      Nghe lời như vậy, Nhan Như Y mặt cảm thấy khổ sở vì Hoắc Doãn Văn, lát lại cảm thấy may mắn, vậy cũng tốt, bọn họ thể tới chăm sóc , lại vô cùng nguyện ý chăm sóc , hơn nữa chăm sóc tốt. “Được, tôi là trợ lý của ấy mà, đây là truyện phải làm! Hơn nữa bác sĩ cũng , đây chỉ là cuộc tiểu phẫu… cần lo lắng quá…”

      “Đúng vậy, trước kia tôi cũng làm cuộc giải phẫu viêm ruột thừa, ba ngày sau có vấn đề gì! ngại quá, trợ lý Nhan, tôi có việc, chờ máy bay hạ cánh, tôi gọi điện thoại cho ấy!”

      Cúp điện thoại, Nhan Như Y trả lại cho trợ lý Triệu, yên lặng chờ đợi!

      Tại sao, mọi người thường lờ mất hạnh phúc trong gang tấc!

      Trong khi yên lặng chờ đợi, đèn phòng giải phẫu vụt tắt, cửa chính nhanh chóng mở ra, Hoắc Doãn Văn được y tá đẩy ra ngoài!

      Đẩy vào phòng bệnh cao cấp, lâu sau tỉnh lại!

      Vẻ mặt rất mệt mỏi, đôi mắt cũng có tinh thần như trước kia, đôi môi khô nứt,có thể thấy được mấy ngày nay bị cảm rất nghiêm trọng!

      Lúc nhìn cười, cười vô cùng vui vẻ!

      Nhưng Nhan Như Y lại đau lòng, đôi mắt nóng lên, ướt nhẹp. Đau lòng cho , phải do vừa giải phẫu, mà là đau lòng vì nhiều năm như vậy, làm thế nào sống được trong thế giới mà ai quan tâm tới mình! Khó trách, luôn đơn như vậy!

      “Miệng có phải rất khô ? Bây giờ chưa thể uống nước, em dùng bông băng ướt thấm cho …” Nhan Như Y sợ nhìn thấy mình khóc, vội vàng xoay người!

      “Bây giờ cần!” Hoắc Doãn Văn nâng tay lên, giữ lại.

      Nhan Như Y đẩy ra, ngược lại còn dùng sức giữ chặt !

      bây giờ, cỡ sao có thể kháng cự?

      ***Tác Phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận dược ủng hộ của mọi người***

      Nhan Như Y ngồi trở lại ghế, Hoắc Doãn Văn nâng nắm tay của hai người lên, vuốt ve khuôn mặt nhắn của . “Khiến em sợ sao ?”

      lắc đầu.

      Lực thuốc mê hết, cười rất miễn cưỡng. “ là tốt rồi!”

      “Sau này phải chú ý thân thể, phải biết quan tâm chính mình!” Nếu như quan tâm chính mình, ai có thể đối tốt với đây?

      Ai có thể?

      Vào lúc ý thức được, nước mắt của rơi xuống. Hoắc Doãn Văn lau nước mắt mặt . “ biết thế giới này còn có người thương , vì ấy rơi nước mắt vì !”

      Đời này, trừ mẹ ra, là người phụ nữ đầu tiên khóc vì !

      Lời này của khiến lý trí hoàn toàn tan rã, đặt mặt mình vào lòng bàn tay , nhìn qua dòng nước mắt. “Nhưng người việc có thể rơi nước mắt vì , em có thể làm gì đây? Hình như em giúp gì được !”

      lắc đầu, gạt lời của . “ Em cho quá nhiều, em cho tất cả những gì người khác thể cho !”

      Nhan Như Y dụi mắt vào lòng bàn tay , giọng hỏi: “ Vì sao gần đây luôn ở Lâm Dật Hiên?”

      “Em biết rồi?” xấu hổ cười khẽ, như đứa trẻ bị người ngoài bắt gặp làm chuyện xấu!

      Người đàn ông này thích hợp với việc bối rối, nên Nhan Như Y tiếp tục ép hỏi , dù sao cũng rang đáp án, chỉ có điều…

      thu hồi nước mắt, có chút ngượng ngùng vấn đề khác. “Tại sao đêm đó chủ động cầu vào, có biết chỉ cần mạnh mẽ chút, em kháng cự!”

      ra cho tới nay, chỉ cần mạnh mẽ chút, chống cự yếu ớt của sụp đổ, nhưng vẫn luôn tôn trọng , ủng hộ , ép buộc điều gì!

      Nghĩ đến , mỗi ngày đều ở nơi chỉ cách 300m, dùng cách khác để ở gần . Nghĩ đến , tình nguyện đứng trong mưa cũng nguyện ý cho áp lực nào lòng lập tức sụp đổ!

      Người đàn ông như vậy, làm sao có thể ?

      Hoắc Doãn Văn từ trước đến nay luôn thông minh nheo mắt lại nhìn , trong ánh mắttràn ngập thể tin được. “ Như Y, em… có ý gì?”

      Nhan Như Y dùng ngón tay lau nước mắt, vừa khóc vừa cười nhìn . “ cho rằng em có ý gì?”

      Hoắc Doãn Văn vẫn nhìn , quan sát ánh mắt . Hình như hiểu ý của nhưng vẫn tin là chắc chắn lắm!”

      tin thôi!” Nhan Như Y làm bộ phải đứng dậy, rời !

      “Đừng !” Hoắc Doãn Văn dùng sức kéo lại.

      Sức mạnh của quá lớn, Nhan Như Y đứng vững, ngã lên lồng ngực . “A… vết thương của …”

      Hoắc Doãn Văn để ý đến vết thương nữa rồi, dùng sức ôm vào trong ngực. “ cho , mau cho biết rốt cuộc em có ý gì?”
      Last edited: 13/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :