1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Cơ Thủy Linh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 91.1: Khó khăn từ chức. (2)

      Sau giây chưa tình táo, Nhan Như Y nhận lấy tiếng hét giận giữ của , mặc dù phản ứng còn chậm chạp, nhưng biết lo lắng cho .

      xin lỗi, lần sau em chú ý!” Trực giác của đúng là sai rồi, sai rồi cần phải lời xin lỗi!

      Khói bụi xung quanh dần dần lắng xuống, tức giận mặt Hoắc Doãn Văn cũng từ từ biến mất. Nhìn khuôn mặt trắng bệch còn chút máu của , ánh mắt chỉ còn lại lo lắng. “Em còn tốt chứ? Có nới nào thoải mái ?” Tay đặt người có lấy ra, tay khoác hông , tay dời lên trán, nghiêm túc kiểm tra.

      Nhan Như Y đúng là bị dọa sợ, cho nên căn bản phát giác tay còn đặt người mình. Mà chính tay của cũng rất tự nhiên cầm lấy tay . “ có việc gì, chỉ là vừa rồi bị dọa sợ hết hồn!”

      “Tới công trường phải chú ý nhiều chút, ngàn vạn lần đừng suy nghĩ lung tung, rất dễ xảy ra chuyện!” nhắc nhở, giọng có vẻ dịu dàng hơn trước đó rất nhiều!

      “Em biết , cảm ơn!” cười cười.

      Hai người lúc này chú ý tới, hành động bây giờ của mình để cho người ngoài xem có rất nhiều mập mờ!

      Nhất là dáng vẻ lo lắng dị thường của tổng giám đốc Hoắc, căn bản là vượt qua quan tâm của ông chủ đối với nhân viên. Còn thêm dàng vẻ xinh đẹp của Nhan Như Y, trẻ tuổi, chức vị ‘trợ lí phiên dịch’ liền mang theo chút mùi vị mập mờ, cho nên mọi người nhìn vào hai người bọn họ, ánh mắt liền lập tức thay đổi, tiếng động trao đổi điều gì đó…

      Điều bọn họ trao đổi tất nhiên là quan hệ của tổng giám đốc trẻ tuổi và nữ trợ lí phiên dịch xinh đẹp trước mặt, quan hệ của hai người họ nhất định tầm thường…

      Hoắc Doãn Văn vốn muốn đến những công trường khác thị sát, nhưng lại ngại tình huống nguy hiểm vừa xảy ra lúc nãy, kế hoạch này tạm thời bị hủy bỏ, cho nên cùng nhau dùng bữa ở bên ngoài sau công việc, bọn họ liền trở lại công ty!

      Mỗi người đều có vị trí và chức vụ riêng, trở lại phong làm việc của trợ lí, mà lại trở về phòng làm việc của phó tổng!

      Vừa mới trở về chỗ ngỗi của mình, Nhan Như Y theo thói quen di chuyển con chuột, khởi động máy tính trong trạng thái nghỉ ngơi, lập tức trở lại công việc. lúc chuẩn bị gõ bàn phím ánh mắt khỏi nhìn lại đơn từ chức trong ngăn kéo.

      Ừ…

      Đúng lúc bây giờ ở đây, tại còn định đợi tới lúc nào?

      lúc cầm lá đơn lên hình ảnh QQ máy tính nhấp nháy.

      theo đó mở thư ra, là của chú nhắn tin cho .

      Công việc hôm nay thế nào?

      Nhan Như Y gõ bàn phím, nhắn tin lại. “ tại con có chút việc, chuyện với chú sau!”

      nơi khác, Hoắc Doãn Văn muốn hỏi ‘vội cái gì’, tại cũng sắp xếp công việc cho !

      Nhưng ngón tay của bàn phím, sau khí aansloanj hồi, thân thể liền nặng nề tựa vào ghế da.

      thể trì hoãn thêm nữa, cầm lên tập tài liệu, đặt đơn từ chức vào bên trong, đứng dậy, hướng tới nơi cần đến…

      Vừa mới kết thúc cuộc chuyện điện thoại với hai lãnh đạo thành phố, Hoắc Doãn Văn còn chưa kịp lấy hơi, Nhan Như Y liền gõ cửa vào!

      “Phó tổng, tôi có chút chuyện muốn với !” vừa về phía bàn làm việc vừa .

      Hoắc Doãn Văn thấy có chút khó khăn, nét mặt ngượng ngùng liền biết được, muốn gì rồi!

      lập tức trả lới câu hỏi của , mà theo thói quen cầm điện thoại di động lên, đặt ở trong lòng bàn ta xoay tròn, mày nhíu càng ngày càng sâu. khí trong phòng làm việc lập tức trở nên ngột ngạt, ánh mắt Nhan Như Y nhìn càng ngày càng lo lắng!

      Cuối cùng, trong phòng làm việc chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

      Loại đè nén này khiến càng thêm lo lắng, ánh mắt rốt cuộc hường lên mặt . “Em muốn với cái gì?”

      Hai tay Nhan Như Y bắt chéo, nhìn bộ dạng chợt trở nên lo lắng của , nhất thời thể mở miệng.

      Nhưng điều nên vẫn cần phải , nếu khổ sở là chính mình, lấy dũng khí, hạ quyết tâm. “Phó tổng, bởi vì… Trong nhà có chút chuyện tôi muốn tạm thời từ chức!”

      Hoăc Doãn Văn hạ mi mắt, giống như muốn nghe, mặt lên nét thất vọng. “Trợ lí Nhan, hôm qua em cũng như vậy, em chúng ta làm như có chuyện gì xảy ra, tiếp tục duy trì quan hệ cấp cấp dưới, phải sao?”

      Đối mặt với chất vấn của , có chút chột dạ. “Đúng vậy, tôi thừa nhận là có vậy. Nhưng gần đây nhà tôi có chuyện, tôi cần rời …”

      Hoắc Doãn Văn nhìn chằm chằm vào , trong ánh mắt lóe lên thương cảm, sau đó nghi ngờ hỏi. “Có ? bởi vì trong nhà có chuyện?”

      Lòng Nhan Như Y bị ánh mắt của ánh chiếu thẳng vào có chút đau, nhịn được đau lòng vì !(câu này mình hiểu là ý gì =.=, nếu ai biết góp ý cho mình với, mình cảm ơn http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif )

      P/s: Vì vào năm học mới rồi nên thời gian của mình nhiều, mong mọi người thông cảm *cúi đầu*
      neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 91.2: Khó khăn từ chức. (2)

      Nhan Như Y kêu to trong lòng, làm gì vậy, có gì để đau lòng đây!

      Lại đau dài bằng đau ngắn, phải nhanh chóng chặt đứt!

      bởi vì trong có chuyện, biết tôi phải người bản địa!” xong, Nhan Như Y đặt đơn từ chức lên mặt bàn. “Phó tổng, đây là đơn từ chức của tôi!”

      Hoắc Doãn Văn thu hồi nét mặt thất vọng, trong nháy mắt trở nên đặc biệt nghiêm túc, cũng đặc biệt vô tình. “ xin lỗi, tôi thể thông qua đơn từ chức của em!”

      Nhan Như Y gật đầu cái, bày tỏ hiểu. “Tôi biết để có thể nộp đơn từ chức, ít nhất phải làm việc tháng, cho đến khi có người mới đến thay vị trí của tôi!”

      Hoắc Doãn Văn mở đơn từ chức của ra, nhìn chữ viết ở ,cùng với lí do xin nghỉ. Ngay sau đó, long mày chau lại, biết ra hứng thú nồng đậm.”Trợ lí Nhan, lí do của em đơn từ chức là vì cách nhà quá xa, giao thông tiện!”

      “Ách…” Nhan Như Y nhất thời yên lặng, hôm qua chỉ tùy tiện viết lí do, căn bản nghĩ tới đọc kĩ!

      vừa mới tùy tiện viện lí do, căn bản nhớ hôm qua viết cái gì!

      Nhan Như Y buồn rầu thầm oán trách trong lòng, người này đúng là, đối với lí do nhân viên từ chức, cần phải đọc kĩ như vậy sao!

      Hoắc Doãn Văn ngồi ngay ngắn ghế giương mắt nhìn , ràng: “Lí do nghỉ việc là rất lớn, cho nên đây phải lí do của em! Cho nên, thể phê chuẩn cho em nghỉ việc. Hơn nữa, dựa luật pháp mà , làm nhân viên của tập đoàn Hằng Viễn, ít nhất phải làm việc ba năm mới đến chuyện từ chức, nếu phải bồi thường công ti mười hai tháng tiền lương, tại tiền lương mối tháng của em là hơn vạn, cho nên em phải bồi thưởng cho tập đoàn Hằng Viễn khoản tiền hơn mười hai vạn! Trợ lí Nhan, em muốn từ chức sao?”

      Câu kế tiếp của Hoắc Doãn Văn khiến Nhan Như Y sửng sốt, mắt xinh đẹp càng mở lớn.

      “Tiền bồi thường?” giọng hỏi. “Phải làm việc tròn ba năm? Phải bồi thường mười hai tháng tiền lương? Lúc tôi kí hợp đồng có điều kiện này!”

      “Đương nhiên có điều kiện này, tin em có thể tới bộ phận nhân hỏi thăm chút…”

      có!” cẩn thận nhớ lại, lúc kí hợp đồng đọc kĩ, căn bản có điều liện này!

      “Lúc em được điều tới tập đoàn Hằng Viện, hợp đồng vừa bổ sung thêm!” nhắc nhở .

      Nhan Như Y bừng tình gật đầu, đúng là có chuyện như vậy, là sau khi giám đốc Dương đưa cho . Giám đốc chỉ đó là thỏa thuận kèm theo, cho nên cũng đọc kĩ, liền kí tên vào.

      “Ừ, nếu em tin lời của , có thể tìm hiểu chút, có lừa em!” Hoắc Doãn Văn vẻ mặt chắc chắn đề nghị, sau đó bình thản chờ thay đổi quyết định!

      Nhan Như Y tiến thêm bước thuyết phục,cố gắng thay đổi suy nghĩ của .”Tổng giám đốc Hoắc, tôi cảm thấy tôi rời tốt hơn. Nếu , phải cảm thấy lúng túng sao?”

      “Tôi cảm thấy chúng ta có thể gặp nhau rất vui vẻ, giống như hôm qua!” nhìn chằm chằm vào mắt , kiên định . “Hơn nữa cũng biết em là có năng lực làm việc rất tốt, cảm thấy em làm việc còn tốt hơn so với !”

      cười khổ trong lòng, đúng là rất tin tưởng , cũng rất chú ý tới !

      “Tổng giám đốc Hoăc…”

      “Trợ lí Nhan, đừng quên, mọi cầu là do em !”

      “Nhưng…”

      “Dĩ nhiên, nếu như em sợ khoản tiền bồi thường, em cũng có thể nghỉ việc!” thả lỏng cánh tay!

      Nhan Như Y cũng hận bất lực của mình.

      “Trợ lí Nhan, đơn từ chức của em, trước tiên lấy lại !” đem phong thư màu trắng trả lại cho !

      có biện pháp, thể làm gì hơn làm lấy lại phong thư, sau đó ảo não . “Tổng giám đốc Hoăc, vậy tôi về làm việc!”

      “Ừ, làm tốt công việc, trợ lí Nhan, vẫn là câu đó, em là trợ lí hiếm có của tôi, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”

      “Tốt!”

      xong giống như chạy trốn nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Hoắc Doãn Văn!

      ****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng ủng hộ của mọi người****

      Nhan Như trở về chỗ ngồi, phiền muộn mở QQ ra.

      “Chú, còn ở đó ? Vừa rồi, con đưa đơn từ chức nhưng giám đốc của chúng con phê chuẩn! Còn , nếu như con rời công ty, phải bồi thường mười hai tháng tiền lương!”

      “Vậy cần nghỉ việc, yên tâm làm việc, nếu con phải sống rất khó khăn.”

      tại chỉ có thể như vậy. Chú, người biết , ta là kẻ đầu cơ, căn bản chính là ông chủ lòng dạ xấu xa, chút nhân tình cũng có!”

      Lúc Hoắc Doãn Văn thấy tin nhắn này, có thể tưởng tượng ngoài kia tức giận, lại làm bộ mặt quỷ. “Công ty có quy định của công ty, quy định có nhân tình, nhất là thời điểm chủ và nhân viên xảy ra mâu thuẫn, nhân tình cũng chỉ có thể dựa vào mặt nào đó!”

      Lời của chú vào trong đầu Nhan Như Y, buộn bực nhắn lại. “Xem ra, chú và ông chủ đều đến từ nới, chú cũng là ông chủ lòng dạ đen tối!”
      neleta thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 92 Cố ý trêu cợt


      Hoắc Doãn Văn khóe miệng nhịn được khẽ cong lên. này, sau lưng ít lần mắng !


      ‘Un¬cle, ông có biện pháp gì hay , để cho ta có thể đồng ý cho tôi từ chức, để cho tôi ra khỏi công ty mà cần bồi thường!’ Dấu hiệu chat hình đầu cá lại nhấp nháy sáng.


      biết này lại đưa ra cầuhoang đường này, Hoắc Doãn Văn nhanh chóngmúa mấy ngón tay bàn phím ‘Tôi có biện pháp nào như thế!’


      Nhan Như Y chợt nghĩ đến ý kiến hay, hưng phấn gõ trả lời. ‘Tôi nghĩ ra biện phấp để ta chủ động sa thải tôi rồi! ’


      ‘Biện pháp gì?’ Hoắc Doãn Văn theo bản năngsờ sờ chóp mũi, bỗng nhiên có cảm giác bị tính kế.


      ‘Chính là làm việc nhưng làm hoàn hảo đó. Phiên dịch tài liệu sai , tới lúc đó ta nhất định sa thải tôi!’ đem tính toán trongnội tâm cho người đối diện nghe, thuận tiện còn hỏi câu. ‘Ông tôi có thông minh chứ? ’


      Hoắc Doãn Văn nụ cười mặt hoàn toàn bị cái cau mày thay thế. ‘ thôngminh! ’


      ‘Hắc hắc…, dĩ nhiên, ông biết nha, tôi từhồi tiểu học tập luôn đạt thành tích tốt, khôngthông minh làm sao có thể học giỏi!’ tuyệtkhông khiêm tốn , tự đắc rung đùi trong phòng máy lạnh, chờ bạn chát đáp lại!


      "Phụ tá Nhan ——" Giọng của Phụ tá Triệu vang lên!


      "A ——" Nhan Như Y giật mình, thu hồi vẻ mặttự đắc, trở lại quy củ."Phụ tá Triệu, có chuyệngì ?"


      "Hoắc tổng muốn Sở Kiến trúc chuyến,bảo tôi đến với tiếng!" Phụ tá Triệu bị dáng vẻ giống chú chó con vẫy đuôi cụp đầu của Nhan Như Y dọa sợ. Cho tới nay, luôncó bộ mặt làm việc chuyên nghiệp, nên ngờ cũng có vẻ mặt đáng như vậy.


      Nhan Như Y cười lấy lòng."Dạ, em lấy túi xách, xuống liền ạ!"


      "Tốt!" Phụ tá Triệu xong, ra khỏi phòng làmviệc.


      ‘Un¬cle, có công việc, tôi đây, bái bai!’ Nhan Như Y tắt máy !


      Lúc xuống lầu, chiếc Mercedes của HoắcDoãn Văn đậu sẵn trước cửa đại sảnh, ngườilái xe và Phụ tá Triệu phụ tá đứng bên cửa xe.


      "Lên xe!" Ngồi ở chỗ lái xe, Hoắc Doãn Văn ra lệnh.


      "Dạ, Phó tổng!" Như Y gật đầu cái, vòng qua đầu xe, tự giác tự động mở cửa chỗ ngồi kế bên tài xế, ngồi vào trong xe!


      Trước kia Un¬cle với , vị trí kế bên tài xế thể trống , bằng chính là đem người lái xe biến thành tài xế, đây là vô lễ.Cho nên, mặc dù rất muốn lẩn tránh , vẫnphải ngồi gần bên như lúc này.


      Đợi ngồi vững vàng, khởi động xe, tiến vào trong dòng xe cộ!


      " đồng ý cho em từ chức, em có suynghĩ như thế nào?" khoảng trầm mặc, Hoắc Doãn Văn chợt mở miệng hỏi!


      ". . . . . . Dĩ nhiên !" Nhan Như Y dối trá hồi đáp.


      "Ừ, vậy tốt! Nếu như em cố tình làm cách gìđó để chủ động sa thải em, làm chậm trễ công việc vậy cũng là hỏng bét. . . . . ."


      Quỷ kế trong lòng cũng bị nhìn thấu haysao? Nhan Như Y mê man, vội vàng lắcđầu.", dĩ nhiên !"


      "Như vậy là tốt rồi, tin tưởng em có thái độ nghề nghiệp cao!"


      "Đây là nhất định!" cười khiêm tốn, sau đó vụng trộm liếc nhìn . Chẳng lẽ có thểnhìn thấu tâm người đối diện? cảm thấy trong lời của chứa ý nghĩa gì đấy?Chẳng lẽ nhìn nội tâm của ?


      , , nhất định là chính chột dạ. Này nhất định chỉ là trùng hợp!


      *************************** cơ Thủy Linh tân tác, mong đợi ủng hộ của mọi người ************************


      Rất nhanh, bọn họ tới Sở Kiến trúc, căn bản cần thông báo, bảo vệ cửa vừa nhìn thấy biển số xe, vội vàng điều khiển thanh chắn để xe vào, còn nhiệt tình cười, e dè chào hỏi HoắcDoãn Văn."Hoắc tổng ——"


      Ngồi ở trong xe, Hoắc Doãn Văn khẽ gật đầu, đáp lại lời chào cách bình dị gần gũi, khônggiống những ông chủ có tiền khác, hô to gọi ,mắt nhìn cao hơn đầu.


      Chính là chút ở chỗ này, khiến thích, thích !


      "Người gác công dường như rất quen thuộc vớiHoắc tổng, ngài nhất định thường lui tới nơi này?" Nhan Như Y tự nhiên hỏi, khi Hoắc DoãnVăn cho xe dừng lại.


      Hoắc Doãn Văn dừng xe, cởi dây an toàn."Hiệntại Hằng Viễn kinh doanh hạng mục bất động sản, nên qua lại Sở kiến trúc của thành ủylà chuyện cần làm!" trả lời cách hờihợt!


      Mặc dù thêm, nhưng biết anhnhất định thích thú gì!


      Quan viên chính phủ đặc biệt thích lượn quanhcong cong, cùng doanh nghiệp giao thiệp chínhlà muốn áp đảo tinh thần !


      Bọn họ xuống xe, cơ quan chính phủ thểso với những địa phương khác, cho nên Phụ tá Triệu cùng lái xe thể theo vào, điều này cũng chỉ có lên lầu cùng !


      Hoắc Doãn Văn tựa như vào nhà mình, rấtquen thuộc, cũng từ cửa chính vào, vào đại sảnh vòng tới vòng lui, sau đó cầu thang, bộ lên !


      Cầu thang này vốn dành cho lối phòng cháy, trừ bọn họ hai nguời căn bản có người ,cho nên chỉ nghe thấy tiếng giày của nàng vang lên trong gian vắng vẻ ‘ lộc cộc lộc cộc ’!


      "Leo cầu thang mệt ?" phíatrước, đột nhiên dừng lại ở bậc thang trước mặt , quay đầu hỏi thăm .


      cố gắng leo cầu thang đôi giày cao gót, Nhan Như Y ngẩng đầu lên nhìn , cười cười."Dĩ nhiên sao đâu, tôi ở lầu sáu, mỗingày đều phải lên lên xuống xuống, lâu dần thành thói quen!"


      "Ừ, nhưng mà chúng ta muốn đến nơi, phải leo đến 12 tầng, mà chúng ta ở lầu 4, cònđến 8 tầng nữa!" giống như thầy giáo dạytoán, làm phép trừ cho học sinh!


      "À?" Nhan Như Y há to miệng, phát ra mộttiếng, 12 tầng, còn đến tám tầng?


      "Thế nào? Có vấn đề sao? Nếu như nổi, chúng ta có thể thang máy?" đềnghị.


      Nhan Như Y ngay lập tức lộ ra vui mừng, cóthang máy, tốt, vừa định mở miệng!


      Chỉ là, Hoắc Doãn Văn có cho cơ hội mở miệng, tiếp tục ."Chỉ là, cảm thấy đicầu thang cũng để rèn luyện thân thể, tốt vôcùng! Chúng ta vẫn còn chút thời giantrước giờ hẹn, vừa đúng lúc!"


      "A ——" thốt ra đơn tiết, chờ đợianh đoạn sau, chỉ là trong ánh mắt của côtoát ra khát vọng đối với thang máy!


      Hoắc Doãn Văn canh chừng vẻ mặt của , đáy mắt xuất chợt lóe lên nụ cười."Hoàn hảo, Phụ tá Nhan có thói quen leo thang lầu, vậychúng ta liền cùng nhau !"


      Nhan Như Y muốn cắn rơi đầu lưỡi củamình, làm gì mà nhõm như vậy. A a a, côhiện tại là muốn điên rồi!


      xoay người tiếp tục về phía trước, còn vừa vừa ." ra, người trẻ tuổi sựcần chút rèn luyện thân thể mới phải, nhưvậy sức chịu đựng mới có thể tốt, tâm tình đối mặt với khó khăn với công việc cũng tốt đẹp hơn, phải hay ?"


      Nhan Như Y vừa giẫm lên bậc thang, vừamắng thầm tiếng ‘ Hoắc Doãn Văn ’, tựanhư đem hung hăng giẫm ở dưới lòng bàn chân vô cùng khoái chí, đạp càng mạnh càngnáo nhiệt, cho nên đối với Hoắc Doãn Văn,phản ứng của lại chậm nửa nhịp.". . . . . .Hoắc tổng, ngài rất đúng! Cho nên Mao chủ tịch vẫn luôn muốn “đức trí thể mỹ lao” phát triển toàn diện nha, từ phải chú trọng bồi dưỡng phong trào thể dục thể thao!"


      "Ha ha, tại rất ít người đem lời củaMao chủ tịch làm thành chân lý sống, nhất là lứa tuổi trẻ sau 70 như em, cơ bản ai đề cậptới đấy!"


      "Làm sao như vậy được, tôi tuyệt đối ủng hộ chủ tịch!" Nhan Như Y vừa dùng sức nắm lấy tay vịn cầu thang, vừa hổn hển !


      Họ bây giờ chạy tới tầng thứ mấy? Đầu óc bắtđầu quay cuồng, mơ hồ hỏi."Hoắc tổng, chúng ta đến tầng mấy rồi hả ?"


      "Bảy tầng nữa!" Hoắc Doãn Văn mặt đỏ,hơi thở ngập ngừng , hơn nữa còn tương đối tự nhiên, nhàn nhã tự đắc vịn tay lên khúc quanh lan can, đứng ở nơi đó nhìn nghỉ ngơi giữa lưng chừng cầu thang."Thếnào? Mệt chết ?"


      "Hô ——" Gương mặt trở nên đỏ bừng, dínhvào tầng khí nóng, nặng nề phun ra mộthơi."Phải . . . . . Mệt mỏi!"


      "Ha ha ——" cười ra tiếng."Sớm biết là tình huống như vậy, bằng chúng ta liền dùngthang máy rồi ! Nếu như em thở nổi, thế nào sớm !"


      Sớm ? Lúc ở dưới mấy tầng kia, hỏi chút thang máy, còn ác ý nào là cầu thang tập thể dục, phải bắt leo thêm vài tầng nữa rồi mới hỏi. tại, thậtsự hoài nghi cố ý trêu cợt mình!


      nhìn lên mấy tầng , ." tại chúngta cũng được bảy tầng rồi, chỉ còn bốntầng nữa thôi, tiếp tục thôi, tránh khỏi còngiày vò!"


      xong, cũng hỏi thăm ý kiến của ,tiếp tục tới!


      Nhan Như Y nhìn bước như bay, lỗ mũithiếu chút nữa phun ra khói. Cũng kém bốn tầng nửa? rất dễ dàng, có biếthay mang giày cao gót à?


      Mặc dù mang giày cao lắm, chỉ là hai ba cm, nhưng cũng có thể thông cảm cho chút ?


      Hừ!


      vừa trong lòng, chợt sơ ý trượt chân chút ——.


      "A ——" hét thảm tiếng, tiếp chỉ nghe ‘ rầm ’ tiếng, đầu gối bên phải nặng nề đậpmạnh bậc thang!


      "Thế nào!" Hoắc Doãn Văn vội xoay người,nhanh chóng phóng xuống đỡ lên!


      " có gì, có gì!" xoa xoa phủi bụitrong lòng bàn tay, chịu đựng đau đớn !


      "Tạm được được? Bằng chúng tađi đáp thang máy?" đỡ , lo lắng hỏi.


      "Bây giờ đến tầng thứ mười rồi, cũng còn bao xa, thôi!" khóc ranước mắt mà .


      "Vậy để đỡ em, vịn vào tay !"


      "Tốt!" vịn cánh tay của , từng bước từng bước lên !


      Lại lần khoảng cách giữa lại gần đến vậy, mặt tự chủ đột nhiên ửng hồng, vẫn khắc sâu khuya ngày hôm trướcanh như thế nào ôm ấp lấy mình, nâng niu thânthể của mạnh mẽ đâm tới ——
      neleta thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 93.1: Cuộc đời giống như hoa bồ công .

      Gò má Nhan Như Y nóng bỏng, ánh mắt lo lắng nhìn chỗ khác.

      Dù sao lúc trước còn là xử nữ, dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên của , dù sao cũng rất thích , dù sao sức hấp dẫn của người đàn ông này lớn vô biên, là người phụ nữ bình thường, đối mặt với người đàn ông như vậy, sao có thể có cảm giác ngượng ngùng của trẻ tuổi, sao lại có thể có bộ mặt thản nhiên nhìn giống như nhìn củ cải trắng?

      có cách nào làm chủ nhịp tim, run rẩy, tế bào toàn thân vì lo lắng mà trở nên hưng phấn!

      thận trọng cảm nhận vui vẻ này, lén lút nhớ loại cảm giác này!

      Vào lúc Nhan Như Y tỉ mỉ thưởng thức chút thân mật này Hoắc Doãn Văn cúi đầu nhìn , chóp mũi cẩn thận đụng phải sợi tóc của khống chế được cảm thụ mùi hương thơm ngát phía , lúc này, ánh mắt ngày càng tối, bóng tối cất dấu bên trong là tình cảm phức tạp khó

      Mà Nhan Như Y vẫn cúi đầu, dĩ nhiên cũng thấy được giãy dụa trong đôi mắt Hoắc Doãn Văn… đó là cuộc chiến tranh dữ dội có kết quả!

      Cầu thang tầng hai ngắn ngủi, lúc nào cũng có thể hết, rất nhanh hai người đến tầng làm việc.

      Nơi công cộng, vừa vào văn phòng làm việc, hai người dĩ nhiên thể lại tiếp xúc thân thể, cho dù chân bị đau nữa, cũng phải buông ra!

      “Tổng giám đốc Hoắc, tới đây có việc gì sao?” người giống như lãnh đạo, người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt nịnh hót cười hỏi thăm!

      “Đúng vậy, tới đây để kí tài liệu!” Hoắc Doãn Văn gật đâu!

      “Cục trưởng Ngụy ở trong phòng làm việc!”

      “Tôi qua!” Hoắc Doãn Văn gật đầu, cũng có ý muốn chuyện tiếp, nhưng cũng cho đối phương tôn trọng!

      Nhan Như Y theo phía sau , vào phòng làm việc của cục trưởng. Phòng làm việc của thành viên quan trọng trong Đảng bộ giống như trong phim truyền hình, phòng làm việc của cục trưởng có đồ vật xa hoa, nhưng tường là tranh chữ của danh gia, bàn ghế được làm từ gỗ tử đàn, vẫn có thể làm nổi bật thân phận lãnh đạo!

      Hoắc Doãn Văn cừa mới vào phòng làm việc, lập tức nhận được tiếp đãi nhiệt tình của cục trưởng Ngụy, vừa bắt tay vừa .”Tổng giám đốc Hoắc, mơi bên này. Vị này là trợ lí…” Câu kế tiếp là hỏi Nhan Như Y.

      “Đó là phiên dịch của tôi, trợ lí Nhan!” Hoắc Doãn Văn trịnh trọng giới thiệu.

      “A…” Cục trưởng Ngụy nhìn chằm chằm Nhan Như Y, bừng tỉnh . “Biết… biết, vị trợ lí Nhan này sớm nghe người đặc biệt, đều biết bên cạnh tổng giám đốc Hoắc luôn có người xuất sắc, phong cách ưu tú, kiến thức còn ưu tú hơn trợ lí. Hôm nay, cuối cùng cũng may mắn gặp được!”

      Cục trưởng Ngụy vội vàng đưa tay về phía Nhan Như Y!

      Nhan Như Y cũng vội vàng bắt tay vị lãnh đạo cấp cao. “Cục trưởng Ngụy, chào ngài!”

      Ánh mắt cục trưởng Ngụy lại quan sát Nhan Như Y, giống như nhìn đủ, sau đó cười mập mờ với Hoắc Doãn Văn. “Khó trách tổng giám đốc Hoắc lại coi trọng trợ lí Nhan Như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền, ưu tú!”

      Nhan Như Y phải đứa ngốc, dĩ nhiên hiểu được cục trưởng Ngụy ưu tú phương diện nào, có liên quan đến trình độ học vấn hay năng lực làm việc, chẳng qua là về vẻ ngoài của !

      Điểm này khiến rất lúng túng!

      Hoăc Doãn Văn muốn tiếp tục đề tài vây quanh Nhan Như Y, thằng về phía bàn làm việc của cục trưởng Ngụy, cúng khách sao, tự nhiên giống như về phía bàn làm việc của mình, trực tiếp ngồi xuống cái ghế của cục trưởng. “Là tài liệu gì, phải gọi tôi trực tiếp tới kí tên!”

      Cục trưởng Ngụy lại ngồi lên cái ghế đối diện, cười . “Chính là giấy bảo đảm về mặt chất lượng, làm theo thông lệ sao! Tôi muốn muốn thư kí đưa cho cậu,thế nhưng có vài phần tài liệu, còn có bên này mới có thêm hạng mục xây dựng quảng trường, tôi dứt khoát muốn cậu tới đây chuyến!”

      Đúng lúc ấy, thư kí cục trưởng đưa nước vào, ngừng liếc mắt đưa tình về phía Hoắc Doãn Văn. “Vài ngày rồi gặp ngài, giống như ngày càng đẹp trai hơn!”

      Đối với loại đánh giá này, Hoắc Doãn Văn trầm mặc , chỉ cười coi như đáp lại.

      Đến lúc đó cục trưởng Ngụy có chút ghen.”Mấy ngày rồi được gặp tổng giám đốc Hoắc, muốn rồi phải ?”

      “Ha ha, ôi chao…” Thư kí cục trưởng cười đặc biệt lẳng lơ, lúc cười cũng ngừng liếc mắt đưa tình với hai người đàn ông, khiến người ta kịp nhìn!

      Cục trưởng Ngụy biết là vui, còn giả bộ mất hứng, nhàng ho khan mấy tiếng, sau đó với thư kí của mình: “ cho biết, đừng suy nghĩ lung tung với tổng giám đốc Hoắc, thấy trợ lí Nhan của người ta sao? Muốn có khí chất có khí chất, muốn tài ăn liền có, muốn học vấn có học vấn, tổng giám đốc Hoắc người ta còn nhìn sao?”

      Cục trưởng Ngụy những lời này, khiến quan hệ của Hoắc Doãn Văn và Nhan Như Y càng thêm mập mờ!

      Nhan Như Y căn bản biết nên gì, hoàn toàn nghĩ tới cục trưởng trong phong làm việc, lại có thể lời chuẩn mực như thế này!

      Thư kí đó lập tức chào hỏi Nhan Như Y. nhưng giọng và ánh mắt cho thấy phục lắm.

      Nhan Như Y cũng tính chào hỏi lại, sau đó nhìn về phía Hoắc Doãn Văn xác định!

      thấy gặp chuyện khó khăn,liền gọi cục trưởng Ngụy.”Tài liệu gì? Mau đưa tới cho tôi, lát nữa có chuyện cần làm!”

      Cục trưởng Ngụy lập tức lấy ra tập tài liệu, đưa cho . "Những thứ này…”

      Sau khi nhân lấy tài liệu, Nhan Như Y cho rằng giao tài liệu cho mình, lại thấy thèm nhìn, liền đặt bút kí tên. “Được rồi!”

      Sau, đứng lên từ ghế cục trưởng, về phía . “ thôi!”
      Chương 93.2: Cuộc đời giống như hoa bồ công

      Nhan Như Y cau mày nhìn , hiểu sao lại như vậy!

      phải đưa đến để xem tài liệu sao? lại thèm nhìn mà trực tiếp kí, vậy đưa cùng để làm gì?

      Chỉ là dù có nhiều nghi vấn hơn, cũng để ở trong bụng, người ta là ông chủ lớn, nào có quyền lợi hỏi người ta.

      theo mình, cũng chỉ có thể theo!

      “Hoắc tổng, thong thả!” Thư kí vội vàng đưa họ tới cửa, cục trưởng Ngụy đứng ở bên. Đóng cửa và mở cửa đương nhiên khác nhau, lúc này ông nên chú ý hình tượng cục trưởng của mình!

      Hoắc Doãn Văn căn bản muốn chuyện nhiều với họ, trực tiếp về phía trước!

      Cửa thang máy mở ra, bọn họ vào, trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại…

      “Đây chính là trợ lý mới của Hoắc tổng sao?” Nữ thư kí đó hỏi.

      Cục trưởng Ngụy giọng đáp. “Đúng vậy, bộ dạng xinh đẹp chứ? tại Hoắc tổng thích ta, thích đến xong rồi!”

      Đứng ở cửa, gương mặt Nhan Như Y nháy mắt đỏ rức, sao cửa thang máy lại có cách chứ? Lời bọn họ sao có thể nghe được ràng như vậy!

      “Bọn họ là như vậy, em đừng để ý!” mỉm cười phá tan lúng túng. “Em biết họ cũng thích đùa giỡn chuyện như vậy!”

      “Ừ!” gật đầu, đồng ý với !

      Bốn bề lại yên lặng, Nhan Như Y lại hỏi. “Tại sao vậy?”

      “Cái gì tại sao?”

      ràng cần em xem tài liệu, tại sao còn cần dẫn em theo?” Đây phải chuyện thừa sao?

      “Em là phiên dịch của , đương nhiên muốn mang em theo!”

      “A!” ra là muốn dùng chống đỡ, gọi tắt là bình hoa.

      “Tinh…” Đây là tiếng mở cửa thang máy, hai người họ ra ngoài!

      Sau khi rời khỏi bộ xây dựng, tò mò hỏi: “ rất quen với cục trưởng Ngụy sao!” ra điều muốn hỏi là, hai người quen thuộc giống như cái ống quần. (Đoạn này mình hiểu =.=”)

      “Tàm tạm, làm nghề này khó tránh khỏi việc quan hệ với cấp cao trong chính phủ!” Sau, khi Nhan Như Y còn cho rằng nhiều, lại tiếp tục : “Lão Ngụy làm ở vị trí cục trưởng cục xây dựng này mấy năm, trong thành phố có công trình gì, ông ấy đều tìm tới Hằng Viễn. Các công trình Hằng Viễn phụ trách đều nhận được phản hồi tích cự của người trong giới, cũng cho cục trưởng Ngụy chút thành tích. Mà Hằng Viễn dưới giúp đỡ của ông ta, cũng kiếm được ít tiền, kiếm ít danh tiếng. Cho nên thế nào đây? Chúng ta là bạn hợp tác tốt nhất! Đó cũng là nguyên nhân nhìn nội dung trong tài liệu mà trực tiếp kí tên!”

      thẳng thắn !

      tại chính là như vậy, muốn làm gì cũng phải có quan hệ tốt với người cấp cao!”

      “Rất mệt mỏi!” cười khổ.

      “Ha ha, vậy tại sao lại chọn cho mình cuộc sống mệt mỏi như vậy? Tiền chỉ cần đủ dùng là tốt, phải sao?”

      “Hả?” nhíu mày nhìn , nghi hoặc hỏi.

      thường nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi rã rời của , nếu như là người thích công việc hoắc cuộc sống như vậy, nhất định thường lộ ra bộ dạng mệt mỏi, hơn nữa còn là thương nhân đặc biệt thành công, cho nên có thể cảm giác thích cuộc sống bây giờ, ít nhất đó phải điều muốn nhất. vẫn luôn thích công việc làm ăn, làm ông chủ sao? phải có thứ khác để thích chứ?”

      thích?” Khi nhắc tới hai chữ này, giống như nhắc tới người bạn cũ lâu năm, có chút tình cảm nhưng lại tràn ngập cảm giác xa lạ. “ gần như quên thứ mình thích là rồi!”

      “Rất nhiều người, vì cuộc sống cũng giống như , quên sở thích của mình! Nhưng khác với người khác, phải lo nghĩ về chuyện tiền bạc, nên giữ vững sở thích và lý tưởng của mình mới đúng, như vậy sau này có thể có được vui vẻ!” tích cực .

      Nghe xong lời của …, trả lời ngay lập tức, mà yên lặng lái xe, tốc độ xe rất nhanh, sau khi chiếc xe vượt qua Ngũ đài, mới giống như vừa trút hết chuyện gì đó, tốc độ xe dần chậm lại, chạy bình thường.

      Sau đó, mở miệng câu bất đắc dĩ, nhưng lại là lời vô cùng triết lí. “Cuộc sống thường ngày giống như hoa bồ công , nhìn như tự do tự tại, ra từ trước cũng phải dựa vào người khác!”

      ra đời, trải qua mọi chuyện, phải vứt bỏ mọi thứ thích của mình, làm những việc mình thích, nhưng nhất định phải có được thứ đó, đây là sứ mệnh của !
      neleta thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 94.1: Vì sao vừa muốn lại thôi.

      Nhưng căn bản nét mặt vẫn luôn kín đáo, khi tầm mắt sắp chạm tới, lại xuất gợn sóng.

      Nhan Như Y chỉ bị lời của làm cho xúc động, tâm lại lần nữa buộc chặt, đau đớn.” ra cuộc sống của những người có tiền hề vui vẻ, còn bằng cuộc sống của người bình thường!”

      “Ừ… cho nên có lúc rất hâm mộ em, tại sao em lại có thể cười vui vẻ đến như vậy!”

      “Ha ha, bởi vì người nghèo cầu rất thấp, có điều ngoài ý muốn , thu hoạch đều có thể vui vẻ được! Nhưng loại việc nho này, đối với những người có tiền như đều có thể dễ dàng thay đổi!”

      “Có đạo lý!” đăm chiêu gật đầu cái, nhưng ánh mắt nhìn vẫn rất tĩnh mịch, ý vị sâu xa.

      “Lát nữa ăn gì ?” Bây giờ gần năm giờ, sắp đến giờ tan sở.

      “A… , ở nhà em còn có việc!” Nhan Như Y vội vàng lắc đầu cự tuyệt, ràng muốn vạch khoảng cách với , sao còn có thể ăn cơm cùng nhau?

      “Ở nhà cũng chỉ có mình em?” hỏi câu.

      Nhan Như Y nhất định biết, Hoắc Doãn Văn cho tới bây giờ đều quan tâm đến người khác. khi đối phương cự tuyệt , hỏi lý do, nhưng bây giờ lại hỏi nhiều câu như vậy, có thể thấy được muốn kéo dài thời gian hai người ở cùng nhau!

      “Trong nhà chưa dọn dẹp, quần áo cũng chưa giặt, sàn nhà chưa lau, hôm nay em phải về xử lý những việc này!” lôi ra đống lý do, bội phục đầu óc của mình suy nghĩ nhanh, có thể ra tự nhiên như vậy!

      ra, nhưng thứ này có thể để mai làm, dù sao quần áo của đắt, đều là hàng giảm giá trong chợ, có thể bỏ qua. Nhất là vào mùa hè, giặt xong lát khô!

      im lặng mấy phút, lại thầm nhìn mấy lần, qua cái cầu cao, từ từ vào trong nội thành, mặt ràng đấu tranh rất nhiều, thậm chí tay lái cũng trở nên cứng ngắc.

      “Chân em còn đau ?” nhìn , đầu gối còn có chút sưng đỏ1

      Nhan Như Y theo thói quen vuốt ve đầu gối, lắc đầu cái. “ sao, vừa rồi đau chút, sau đó cũng tốt hơn rồi!”

      ra ngoài dễ dàng, tất cả mọi chuyện đều phải mình đối mặt…” tiếp, nhưng nhìn , tầm mắt vẫn nhìn thẳng về con đường phía trước!

      Ách…

      về cái gì, là về chân của ư, hay về cuộc sống của . “Đúng vậy, nhưng cũng sao, từ từ quen là tốt rồi, còn người luôn phải trưởng thành mà!”

      “Nhưng cuộc sống trôi nổi bên ngoài cũng dễ dàng, hiên tại vật giá cũng tăng cao, thuê nhà cũng cực kì tốn tiền!” lại , mắt vẫn như cũ nhìn thẳng vào .

      Nhan Như Y căn bản hiểu vì sao lại với những điều này, còn tưởng rằng chỉ chuyện phiếm với , thảo luận chút chuyện về cuộc sống hàng ngày. Còn dùng sức gật đầu, vẻ mặt giống như đồng cảm . “Còn phải sao, tại cái gì cũng đắt đỏ, ví dụ tổng tiền thuê phòng hàng tháng, tiền nước, tiền xe buýt tàu điện ngầm, tính sơ tới hai ngàn, sau đó còn tiền ăn… cũng may, bữa trưa Hằng Viễn có cung cấp tiện lợi cho nhân viên!”

      (Tiện lợi ở đây là bữa trưa nha mọi người ^^)

      tới đây, còn rất thông mình vô vai ông chủ mình nịnh bợ. “Tổng giám đốc Hoắc tốt bụng, chỉ bắt nhân viên nộp ba đồng cho suất cơm, lại mỗi ngày có thể ăn nhiều món mới mẻ!” Bữa trưa ở Hằng Viên đặc biệt tốt, hai mặn bốn chay lại thêm mỗi có cung cấp hải sản.

      Nghe bạn học của , những công ty khác hoặc là cung cấp bữa trưa, nếu cũng chỉ có vài bữa trưa đặc biệt!

      Ai, đây chính là trong những nguyện nhân khiến quá muốn rời khỏi Hằng Viễn!

      “Đây là chuyện phải làm, dù sao mọi người làm việc cho hằng Viến! Chỉ có vào bữa trưa phục vụ mọi người được vui vẻ, trong công việc mới có thể dồn tâm!” Vẻ mặt thay đổi nhiều .

      sai!” đứng lập trường của nhân viên, dùng sức gật đầu.

      “Như Y…” chợt gọi tên , vẻ mặt trang trọng, giống như có lời vô cùng quan trọng muốn với .

      ****Cơ Thủy Linh lạy mọi người lạy vào ngày ba mươi tháng chạp, mong mọi người tiền tài rộng mở, mọi việc thuận lợi, vui vẻ****

      “Hả?” Nhan Như Y ngừng cười, tâm có chút lo lắng, lúc trước đều gọi là ‘trợ lý Nhan’, bây giờ lại là ‘Như Y’, có chuyện muốn với .

      “Như Y…” lại gọi lần nữa, lần này giọng có chút cao lên, nhưng nét mặt vẫn rất nghiêm túc, tiếp tục nhìn thẳng vào con đường phía trước.

      “Tổng giám đốc Hoắc, có chuyện gì ?”

      “…”

      Hoắc Doãn Văn gì, có lẽ chỉ cần nhìn gò má của , vẫn có thể nhìn ra rối loạn!

      “Tổng giám đốc Hoắc, có chuyện gì cần sao?” nhìn dáng vẻ muốn của , lo lắng.

      muốn biết,em có kế hoạch gì cho tương lai của mình ?”

      “Kế hoạch?”

      “Đúng!”

      Nhan Như Y khó hiểu nhìn , vấn đề này cũng khó mở miệng như vậy sao sao? Hỏi vấn đề này mà phải lo lắng như vậy sao? Trực giác của cho thấy phải muốn hỏi vấn đề này, nhưng muốn hỏi cái gì?

      “Em có kế hoạch gì?” hỏi lại.
      Chương 94.2: Vì sao vừa muốn lại thôi.

      ra có thể làm việc ở công ty như Hằng Viễn, kế hoạch của em hoàn thành được nửa.” Chỉ có chuyện ngoài ý muốn lau súng cướp cof với , khiến cho có kích động muốn từ chức. “Nếu như em rời Hằng Viễn mà , em có chỗ làm rất tốt, đương nhiên có hi vọng được thăng chức!”

      “Vậy còn cuộc sống sinh hoạt sao?” hỏi cặn kẽ!

      “Cuộc sống sinh hoạt sao? Còn có. Chỉ là sau này thăng chức rồi, còn có thể góp tiền đặt cọc nhà ở, sau đó từ từ vay tiền,sau đó hoàn thành trong 10 20 năm, biết cái này có tình là kế hoạch cho cuộc sống tương lai …”

      rồi, nhà ở có thể cho em, chỉ cần em chọn xong vị trí!” nhắc nhở , từng cho cam kết!

      “Ha ha, tổng giám đốc Hoắc, quà tặng này quá lớn, em thể nhận!”

      “Nhưng em thấy cả đời này phải kiếm tiền trả cho căn nhà, cuộc sống như vậy quá cực khổ sao? đáng giá!”

      “Vậy cũng còn cách nào khác, tại tiền nhà ở đây rất cao, người bình thường đều như vây! người có năng lực thay đổi hoàn cảnh chỉ có thể thích ứng với hoàn cảnh. Người bình thường chúng em đều quá bé, chỉ có thể sống như vậy trong xã hội! Cho nên,dù phải khổ hơn nữa, cũng phải sống cuộc sống như vậy!”

      Sau khi xong những lời này, lại lần nữa im lặng. Đấu tranh mặt trước đó cũng biến mất, ánh mắt của rất phức tạp, chỉ lẳng lặng nhìn,lại thể phức tạp như thế nào!

      loại mất mát, hay là khổ sở, thậm chí có chút… cam lòng?

      Khó mà , cảm thấy rất khó !

      ra, muốn …” lên tiếng, lần này vẻ mặt trở nên thoải mái hơn,trong ánh mắt confcos chút đùa giỡn!

      “Cái gì?” thoải mái, khiến lòng cũng vui vẻ hơn!

      còn muốn ăn… Món mì cay Thành Đô mà em nấu!”

      Ánh mắt nhìn rất sâu, nhất là khi ‘còn muốn ăn’…, ánh mắt lại lập tức tối sầm, giống như con sư tử phát con mồi, khiến tâm tình khẩn trương nhảy loạn. nghĩ đến, cuối cùng dám , lại muốn ăn món mì cay Thành Đô mà nấu!

      “Ha ha… nhưng hôm nay em muốn ăn!” quái dị cười hai tiếng, độc ác chặt đứt cầu của !

      ông chủ lớn lại cả ngày ăn mì cay Thành Đô? Điều đó phải rất kì quái sao? Hơn nữa, cômuốn kéo dài khoảng cách với !

      thể luôn lo lắng trong lòng vì !

      ****Cơ Thủy Linh lạy mọi người lạy vào ngày ba mươi tháng chạp, mong mọi người tiền tài rộng mở, mọi việc thuận lợi, vui vẻ****

      Sau khi cự tuyệt, cũng đòi hỏi gì nữa, cứ như vậy đưa về nhà!

      Kha Văn vùng khác, ở nhà, cho nên trong nhà chỉ có mình , làm chuyện vô cùng xấu hổ, đó chính nấu mì Thành Đô!

      Chỉ là, biết vì sao, trình tự nấu cũng giống như ngày hôm qua, cũng có thịt băm, nhưng lại thấy ngon bằng hôm qua!

      Ăn ngon, sau khi ép mình ăn hết bát, ném hết bát đũa dùng qua vào bồn rửa, nghĩ lát nữa rửa!

      Nhưng cũng có nghri ngơi, ngồi trước máy vi tính,chuẩn bị dịch truyện cổ tích tiếng đầu tiên, đây là việc làm thêm vừa nhận vào sáng hôm qua.

      Phiên dịch hết kiếm chừng 800 đồng!

      khi dịch được nửa, điện thoại của đột nhiên vang lên, là dãy số lạ, chỉ là điện thoại vẫn cố chấp, số đuôi là 6688!

      Trong nghi hoặc, nhận điện thoại. “Alo, chào ngài…”

      thanh chuyện của đối phương rất cao, cũng đặc biệt lấy lòng, đặc biệt khách khí. “Chào , xin hỏi là trợ lý Nhan?”

      Ách…

      Sao người này lại biết mình là ai? Người này là ai? “Xin hỏi là?”

      “Chào , tôi họ Chu, chủ công ty xây dựng Trường Sơn!” Đối Phương tự khai báo danh tính.

      Công ty xây dựng Trường Sơn? Cái tên này rất quen, đây phải công ty hợp tác với tập đoàn Hằng Viễn sao? “Chào ngài, ông chủ Chu, ngài gọi điện cho tôi, có việc gì ?”

      “Trợ lý Nhan, là như vậy, bà xã tôi mang ít đặc sản từ quê lên, nhất định muốn đưa tới cho , xem tại tôi có thể lên đó được ? Hay là xuống đây cũng được. Tôi tại ở dưới nhà !” Ông chủ Chu liên tiếp !

      Nhan Như Y mới gia nhập xã hội nhất thời kịp phản ứng, đây là chuyện gì. Thậm chí còn có người muốn muốn tặng đồ cho mình, tặng cho làm gì?

      “Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng chúng ta quen, tôi thể nhận quà của ngài, mời ngài về cho!”

      , , , sao lại có thể quen, chúng ta đều là đồng hương, bà xã tôi cũng là người Tứ Xuyên, đặc biệt muốn kết bạn với …” Ông chủ Chu lập tức ra quan hệ!

      Lúc này,vợ của ông chủ Chu cướp điện thoại. “Để tôi , đểtôi …” Sau đó, vợ của ông chủ Chu dùng tiếng địa phương . “Em , chị cũng là người Tứ Xuyên, em xem, bọn chị đều tới, em để bọn chị gặp, như vậy có phải tốt ? Nếu em xuống đây , chúng ta gặp mặt chuyện…”

      Tiếng của quê hương khiến Như Y cảm thấy có chút quen thuộc, vừa nghe liền đặc biệt thân thiết, xấu hổ, chỉ có thể đồng ý xuống dưới. “Chị chờ em chút, em xuống liền…”
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :