1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Cơ Thủy Linh (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 70:

      "Tiểu Y à, nghe em và lão Từ chia tay rồi; chúc mừng, chúc mừng; hoan nghênh đãtrở thành người độc thân! Vậy em hãy cho cơ hội nhé, được ?" Cao Hải vừanghe và người nào đó chia tay ngay lập tức gọi điện hỏi thăm.

      "Tôi chia tay với ai đó là việc của tôi, liên quan đến !" Nhan Như Y buồn bực trả lời.

      "Đương nhiên là có liên quan tới rồi. Trước đây, em là bạn của lão Từ, cáchnào can thiệp được. Giờ đây, hai người chiatay, có thể tự do theo đuổi em mà."

      "Được rồi, được rồi, bây giờ tôi bận, chuyện với nữa.!" xong, cúp điệnthoại, người đàn ông này phiền toái.

      "Như Y, tớ biết tại sao cậu lại nhưvậy. Hoắc Doãn Văn nhất định là để ý đếncậu, cậu sao mà biết nắm bắt lấy cơ hộichứ, mà Hoắc Doãn Văn cũng là…" Lúc này, Kha Văn lại lải nhải bên tai .

      "Hôm nay ăn lẩu cá à?" Nhan Như Y tớitrước quầy bán cá hỏi, đồng thời cũng làm cho Kha Văn im miệng.

      "Gà xào cay , chúng mình vẫn thường thích ănmón này mà!" Kha Văn vội vàng , đồng thờinuốt nuốt nước bọt giống như đĩa gà xào cayđã bày ra sẵn trước mắt vậy.

      Họ lại tới quầy bán gà, chủ quầy nhiệt tìnhgiới thiệu: "Mua , đây là gà thả vườn đó,còn tươi lắm, vừa mới giết sáng nay đó."

      "Bao nhiêu tiền kg?"

      "Rẻ lắm, chỉ 12 đồng /kg. Con này 30 đồng!"

      Nhan Như Y chỉ vào con gà: "Con này, tôimua con này"

      Lúc này, điện thoại trong tay Như Y lại vanglên, tiếng chuông vô cùng lớn, lại nghĩ rằngCao Hải lại gọi đến; thèm nhìn đến, côtrực tiếp nghe luôn: "Này, lại có chuyện gìthế??"

      "Em , là con gà này sao?" Chủ quầy cầm mộtcon gà lên, hỏi lại.

      " phải, là con bên kia, đúng rồi." đồngý với chủ quầy, giọng khó nghe.

      " ở đâu?" thanh trong điện thoại vang lên, giống như rất quen thuộc.

      "Tôi chợ, là ai?" Trong chợ đặc biệtồn ào, khiến cho Như Y phải nâng cao điệu.

      "Tôi là Hoắc Doãn Văn!"

      Nhan Như Y lập tức sửng sốt, vội vàng lấy lại giọng bình thường, tôn trọng: "Hoắc tổng, vẫn khỏe chứ!"

      Vừa nghe đến ‘Hoắc tổng’, Kha Văn bên cạnh lập tức mở to hai mắt, nét mặt hưng phấn nhìn .

      " có thể đến công trường bây giờ được ?"

      "Tôi?"

      "Đúng, có việc cần giúp!"

      "Thế à, tôi đến ngay!" Người ta năm lần bảy lượt giúp mình, bây giờ tìm giúp tay, sao có thể cự tuyệt được!

      "Tôi bảo tài xế qua đón ?" Hoắc Doãn Văn an bài.

      ", cần, tôi cũng ở gần đó mà, chỉ mấy phút là tới thôi!"

      "Vậy tốt, cám ơn!"

      " cần khách sáo!"

      Cúp điện thoại, kéo tay bạn tốt: ", về lạicông trường!"

      " hả? Tốt quá!" Kha Văn vô cùng hưngphấn, vì có thể nhìn thấy Hoắc Doãn Văn.

      Chủ quầy gà giơ con gà mà Như Y chọn, vội hỏi:" Em à, có mua gà nữa ?"

      "Có chứ, hết bao nhiêu tiền?" Kha văn xoayngười, móc bóp ra!

      "38!"

      Trả tiền, cầm con gà được làm sạch, hai vội vàng về phía công trường.
      neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 71

      Quay lại công trường lần nữa, trợ lý Triệu đangđứng chờ họ: "Nhan Tiểu Thư, đến rồi, Hoắctổng chờ ở bên trong!"

      đợi họ hỏi chuyện gì xảy ra, trợ lýTriệu liền thúc giục vào.

      Trong lúc này, tình huống vô cùng khẩn cấp, nhân viên cấp cứu túc trực sẵn, vài xe cứu thương chờ.

      Vừa chui vào giải phân cách, bọn liền thấy Hoắc Doãn Văn và các nhân viên cảnh sát đangthảo luận. Triệu trợ lý đến phía Hoắc Doãn Văn cố ý thông báo, ta xoay người về phía , thẳng vào vấn đề: "Có chuyệnquan trọng cần giúp!"


      "Chuyện gì thế?"

      Vẻ mặt của ta làm càng thêm khẳng định đây nhất là chuyện vô cùng quan trọng.

      " lầu, có hai người cầu bồi thườngtiền chữa bệnh. Tâm trạng của họ ổn định, muốn ai đến gần. trong haingười bọn họ theo đạo Thiên chúa giáo dường như có vẻ khác thường, đội cứu viện có cách nào tiếp cận, nên cần người làm công tác tư tưởng để trấn an tinh thần của họ, tạo điều kiện để nhân viên cứu hộ làm việc. Chúng tôi liên lạc với chuyên viên tâm lý, nhưng họlại ở gần khu vực này; nếu tới được đây phải mát hơn bốn mươi phút, chưa kể thời gian kẹt xe! Nên tôi mới tìm ở gần đây nhất,lại học qua khóa tâm lý nữa!"

      Nhan Như Y ngước nhìn lên tầng thượng, xác định hỏi:" Vậy muốn tôi lên đósao?"

      "Uh!" Hoắc Doãn Văn gật đầu.

      Nhan Như Y thầm mắng trong lòng, mình thậtnói nhảm, những chuyện như thế này phải chuyện trực tiếp mới được.

      Nhưng, cầu của ta lại đánh vào điểm yếu của . mắc bệnh sợ độ cao nghiêm trọng!

      Ngước nhìn lần nữa hai mươi tầng lầu, thân thể khống chế được, có dũngkhí, thể làm khác hơn, e ngại : "Tôimắc chứng sợ độ cao, tôi sợ làm được."

      Hoắc Doãn Văn do dự vài giây, nhìn sâuvào , ánh mắt như trông đợi: " cố gắngvượt qua , ngoài ra, đó còn có rấtnhiều người. Hơn nữa, hãy yên tâm, có chuyện gì xảy ra đâu. Mọi người bảo vệ !"

      Như Y chỉ lắc đầu: " xin lỗi, tôi làm được, tôi vừa lên , đầu tôi ngay lậptức xoay mòng mòng, lúc đó, sợ rằng nóiđược lời nào, hỏng việc!"

      "Được rồi, cảm ơn !" Hoắc Doãn Văn Hắnkhông ép , nhưng thất vọng, xoay người, giao việc cho trợ lý: "Tiếp tục gọi cho bác sĩ Hoàng!"

      "Gọi rồi, nhưng ta bảo kẹt xe!" Trợ lýTriệu trả lời

      Nhan Như Y đứng yên tại chỗ, cũngkhông được, mà tuyệt tình quá. biết phải làm như thế nào.

      "Thôi cậu cứ thử xem sao, ấy nhưvậy rồi. Cậu lên , biết đâu ấy cảm độngđó!" Kha Văn khích lệ .

      "Tớ dám!" dùng séc nắm chặt tay Kha Văn.

      Kha Văn thấy lòng bàn tay lạnh buốt, cũngkhông khuyên nữa, thở dài : "Nếu tớ mà biết tâm lý học, tờ liền xung phong lên đó."

      Nhan Như Y chỉ cười cười.

      Lúc này, tiếng của nhân viên cảnh sát vang lên trong bộ đàm: "Bác sĩ tâm lý đến chưa? Đểbác sĩ lên , tình hình bây giờ vô cùng gấp gáp."
      neleta thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 72

      Đứng bên dưới, nhân viên vội : "Chờmột chút, đường đến đây". Sau đó lạira lệnh cho mọi người cung quanh: "Mau lên, chuẩn bị túi khí an toàn!"

      Kha Văn nhìn mọi người điều chỉnh túi khí antoàn, lắc đầu : "Cao thế, cho dù có túi khí an toàn bên người cũng khó mà sống được. Gãy xương, đâm vào tim như chơi!"

      Như Y lại liếc trộm cái, đúng vậy, bọn họ mà rơi xuống dữ nhiều lành ít!

      "Nếu như có người chết, cái tòa nhà này của Hằng Viễn mà bán hoặc cho thuê gặp nhiềukhó khăn đó."

      Nghe Kha Văn xong, Nhan Như Y lo lắng nhìn về phía Hoắc Doãn Văn.

      Hoắc Doãn Văn ngồi ghế ở góc tường, tay cầm điếu thuốc nhưng lại chưa châm lửa, nét mặt lo âu. Lần trước ở trongphòng làm việc cũng thế.

      Thấy chuyện như vậy,đối với ta mà rất nghiêm trọng!

      Đúng lúc ấy xung quanh bỗng vang lên tiếng la hét, nhiều người cùng kêu lên, nghe thanhcũng biết là có tình huống phát sinh.

      Lại thấy có đá, ngói vụn rơi xuống, tiếng la hét lầu lại ràng hơn: "Chúng tôi muốn sống nữa, lòng dạ của các người hiểm độc, bồi thường cho chúng tôi. Các người coimạng sống của chúng tôi cũng đáng giá mà."

      Nhan Như Ý rối loạn, lương tâm trách mắng .Vì thế, hạ quyết tâm về phía Hoắc Doãn Văn.

      "Tôi thử xem sao! Nếu như lên đó có thểđứng vững, tôi thử chuyện với họ. Nếukhông được, tối xuống." .

      Hoắc Doãn Văn lập tức ném điếu thuốc ra xa, đứng dậy: "Tốt, tôi và cùng lên!"

      Mọi người xung quanh lập tực phản đối: "Hoắctổng, bọn họ gặp lại , lập tức nhảy xuống đấy!"

      Hoắc Doãn Văn nắm cổ tay Như Y, để ý đến người khác: " sao, đến lúc đó các đừng cho bọn họ biết tôi là Hoắc Doãn Văn là được!"

      Tình thế cấp bách, kịp nghĩ ra đối sách khác.

      và Hoắc Doãn Văn cùng đạp lên đống gạch đá, bao xi măng, sau đó bộ đến ‘thangmáy’ dành cho thi công.

      ‘Thang máy’ dành cho thi công chính là vài câyxà gồ được bao quanh bởi lưới sắt. Vừa khởi động liền lắc lư, phát ra thanh ầm ầm, ‘thang máy’ bắt đầu lên.

      Nhan Như Y sợ đến nỗi nắm chặt lưới sắt, cắn môi dưới!

      "Đừng sợ, thang máy rất an toàn!" Hoắc DoãnVăn kéo cánh tay , nắm chặt!

      cảm giác ấm áp và an toàn trong nháy mắttừ tay truyền đến tim . kỳ lạ, còn thấy sợ nữa. Tay của Hoắc Doãn Văn to, giống như tay của Từ Nhất Minh toàn mồ hôi, có cảm giác dơ bẩn khi nắm lấytrong khi bàn tay của Hoắc Doãn Văn lại rất sạch , ấm áp.

      ‘Thang máy’ rất nhanh đến nơi, có tâm trạng dể thưởng thức vì cơ thể bị nhào về phía trước, nếu cảm thấy trước ngụccó thêm cánh tay ôm thân thể phải hôn lưới sắt rồi.

      Lúc này, áp vào lồng ngực của Hoắc Doãn Văn, mùi hương đặc trưng nam tính đãbao vây hơi thở .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 73: Chịu khó tiến lên.

      “Đừng nhìn xuống, theo !” Hoắc DoãnVăn từ đỉnh đầu của , sau đó lôi kéo ra khỏi thang máy.

      tầng hai mươi tám, gió lớn, cũng lạnh, luồng gió thổi qua, thổi bay tóc của và vạt áo dưới. Như Y cảm thấy vô cùng lạnh,lạnh đến toàn thân cũng run rẩy. Hơn nữa chân còn như nhũn ra, như đúc bằng chì, bướcnổi.

      “Đừng sợ, để cho em ngã!” Hoắc Doãn Văn khích lệ, dùng sức nắm lấy tay .

      Lúc này dùng giọng ấm áp của mình an ủi, Như Y khó khăn bước thêm vài bước.

      Lãnh đạo nhìn thấy bọn họ lên,liền vội vàngtiến lên đón: “Người muốn nhảy lầu ở trước mặt, mau qua với tôi.”

      Người ta ngắn ngủi có lực, vô cùng cấpbách, bây giờ Như Y có tư cách chậm rãi,nhắm mắt lại để cho Hoắc Doãn Văn lôi kéo về phía trước, thậm chí sửa đổi hai tay, cố hết sức giữ lấy cánh tay của , chỉ sợ gió thổi bay từ tầng cao nhất xuống.

      “Mấy người được phép lại đây,tránh ra, nếu chúng tôi nhảy xuống…” người đàn ông chừng năm mươi tuổi hét: “Người đàn ông kia, được tới đây, được…”

      Người muốn nhảy lầu thấy có người muốn đitới, liền lùi lại gần mép tòa nhà, dưới lầu liên tiếp truyền tới tiếng kêu cứu.

      Lãnh đạo đưa cho Như Y cái túi da, bêntrong là nước và lạp xưởng, ra lệnh: “Bác sĩ tâm lí tự mình tới, xung quanh chúng tôi sắp xếp nhân viên đội cứu viện, chỉ cần thu hút bọnhọ xuống cái bậc thang đó, ăn cái này,thìchúng ta có biện pháp cứu người.”

      Hoắc Doãn Văn quay đầu, nhìn thấy khuôn mặtnhỏ nhắn trắng bệch của ,lo lắng hỏi: “ mình em qua, có thể chứ? Nếu đừng qua!”

      “Nếu lên đây rồi để em thử chút!”Nhan Như Y run rẩy , dù sao cũng chỉ cáchbọn họ vài bước. Mặt khác, cũng muốn thấy bộ dạng lo lắng của , vẻ mặt kia làm côcảm thấy khó chịu, giống như chỉ có bất lực mình.

      “Trước tiên em lấy di động ra, thời điểm conngười mất khống chế cảm xúc, cần phải nghe chút nhạc êm dịu.” cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại chút, dựa theo lời thầy giáo tâm lý học làm từng bước từng bước .

      Nhưng rất sợ, hai tay run rẩy tìm cách mở bao da, khóa kéo cũng có kéo ra.

      đến!” Hoắc Doãn Văn cầm lấy bao da của , lấy di động ra.

      giúp em tìm ‘Linh hồn trở lại khu vườn’!”

      Hoắc Doãn Văn nhấn điện thoại nhanh chóng, tìm bài hát vừa : “Bây giờ mở nó rasao?”

      “Để em!” cầm lấy điện thoại di động, cố gắng điều chỉnh hô hấp của chính mình, làm cho mình bình tĩnh lại, ít nhất để người khác thấy thảlỏng.

      Sau đó, buộc mình bỏ qua gian trốngtrải xung quanh, nhìn xuống phía dưới,nhịn xuống cảm giác chóng mặt, giống như giẫm lên cây bông vải, từng bước lại gần người có ý định nhảy lầu. Bấm để mở điện thoại, âmnhạc ấm áp làm lòng người bình tĩnh lại, trong khí bắt đầu loáng thoáng phiêu đãng. tại, đặc biệt vui mừng, nhạc của điện thoại mình, chỉ có chất lượng tốt,hơn nữa thanh lớn hoàn toàn thích hợp.

      Quả nhiên, hai người đứng ở mép tòa nhà, phảiphơi nắng đến miệng khô nứt, bị tiếng nhạc hấpdẫn, từ bên đó nhìn qua bên này.
      neleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 074 (phần 1) Lời mời ngập ngừng


      " phải muốn qua ——"


      "Cút ngay, được tới! về phía trướcmột bước, chúng tôi liền nhảy xuống!" Người lớn tuổi vẫn rống lên đe dọa nhảy xuống.


      Nhan Như Y dừng bước, hai chân như cóng lại,sau đó nỗ lực mở miệng."Yên tâm, cháu qua đó đâu ——"


      xong, Như Y dứt khoát nửa ngồi ở mái nhà, lấy nước suối ra, mở nắp, run rẩy ngửa đầu uống. Nhưng trong lòng run rẩy, đến uống nước cũng nghẹn. Dòng nước trong suốt như nướcsuối chảy tràn ra miệng, mũi cũng đầy nước!


      "Khụ khụ ——" ho kịch liệt!


      Hai người nhảy lầu thấy nước lấp lánh mặt , bất giác cũng thè lưỡi liếm liếm đôi môi khônứt vì nắng nóng!


      Như Y ngưng ho khan, đem chai nước cầm trong tay chìa ra cho hai người họ: "Hai chú có muốn uống chút nước . Hôm nay, trời nóng quá!"


      Hai người bọn họ “người nhìn ta, ta nhìn ngươi”, ai cũng uống..., ai cũng khôngnói uống!


      "Vậy coi như muốn uống rồi!" Nhan NhưY đem chai nước thu lại vào trong người, đưa ra nữa!


      Hai người kia chằm chặp nhìn chai nước!


      Nhạc trong điện thoại di động vẫn đangchơi nhàng, giai điệu thần kỳ nhàng chạm vào đáy lòng sâu thẳm của con người. Gọi người bình tĩnh trở lại, thanh tĩnh trở lại ——


      "Hai chú đòi lương sao? Là nhà đầu tưthiếu tiền của hai chú sao?" Nhan Như Y thử gợichuyện, hy vọng có cơ hội cởi mở với hai người họ.


      "Là đòi tiền thuốc thang!" Người trẻ hơn tâmtình lập tức lại bắt đầu kích động."Cách đây đãlâu tôi bị thương, bọn họ đưa chúng tôi đến bệnh viện, sau đó quan tâm chuyện chúng tôi chết sống! tại, cánh tay này của tôi coi nhưbị phế bỏ ——"


      Lúc chuyện, người nọ giơ cánh tay lên, ràng bị biến chứng vì được điều trị tốt!


      "Đầu của ta bị sắt cốt thép đập trúng, sau này hơi bị lơ mơ, nhưng lòng dạ của bọn lãnhđạo này cũng thiệt xấu xa! Chúng tôi bây giờ chỉ còn cách về nhà, tiền vé xe cũng có, lại tàn phế, cơm cũng ăn được, ở lại cũng có tiền thuê nhà. Nếu chết, cònhữu dụng gì chứ?"


      "Nhảy xuống, tôi muốn nhảy xuống. Tòa cao ốc này còn chưa mở bán, nếu án mạng xảy ra, nhấtđịnh ai mua nhà nữa." Người lớn tuổi bắt đầu lầm bầm, ánh mắt của nhìn đămđăm xuống dưới, tâm thần quả có vấn đề!


      ra, bây giờ Nhan Như Y sớm quên sạchkiến thức cứu người, trong đầu mảnh trốngkhông, chỉ có thể bằng vào bản năng thu hút chú ý của hai người đàn ông, khiến họ di chuyển vào giữa nóc nhà. "Nếu như hai chú muốn nhảy xuống, có thể hay cho cháu biết tên của hai người, tên tuổi người thân, địa chỉ ở đâu ?"


      " muốn làm gì?" Người trẻ tuổi hơn đề phònghỏi.


      "Bởi vì cháu giúp hai người đòi tiền thuốc thang cùng phí bồi thường, sau đó đem tiềngởi cho người nhà hai chú, có được ?"Nhan Như Y bất giác mở miệng, hoàn toànkhông biết mình cái gì! Chỉ biết là nếu bị ngất ở đây, bốn phía trống trải như vậy,tùy ý lấy hai mạng người!


      "Cái gì? Có ?" Người trẻ tuổi bất ngờ khi nghe được câu này!


      "Dạ!" Nhan Như Y dùng sức gật đầu cái."Cháu cũng vậy, ghét bọn đầu tư, hận chếtbọn họ, bọn họ đều là lòng dạ hiểm độc như ác quỷ. Chúng ta phải tin tưởng luật pháp, kiện bọn họ ——"


      "Luật pháp chỉ dành cho người có tiền ——"


      " phải vậy, cháu cũng là công nhânlàm công ở công trường, bị thương, quản lý công trường quan tâm, cháu hầu tòa cảchục lần, cuối cùng chủ công trình phải bồi thường!" Nhan Như Y thuận miệng, biên tập lạimột câu chuyện xưa, cố gắng tạo cảm giác “đồng bệnh tương liên”với hai người đàn ông!


      "Có ? có thể kiện thắng sao?"


      "Ừ, tin tưởng cháu, luật pháp còn rất công minh đấy! Cháu có người bạn làm luật sư, đến lúcđó có thể giúp hai người!" Nhan Như Y xong câu ấy, người nhũn ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, còn chút xíu huyết sắc!


      "Nhưng chúng ta có tiền?" Người đàn ông trẻ hơn nức nở khóc , dáng vẻ rất đáng thương!


      "Cháu có thể cho hai chú mượn trước, nhưng làcác ngươi nhất định phải leo xuống , phải sống sót, nếu tất cả đều có ý nghĩa,người thân các chú nếu biết được rất đaulòng!" Nhan Như Y bắt đầu an ủi bọn họ. "Chẳng phải người ta hay còn sống mới cóhi vọng. tại, người thành phố chẳng còn tin vào điều mê tín nữa. Mặc dù hai người nhảy xuống, thành oan hồn, căn hộ của người ta vẫn bán vẫn bán được, hai chú có thể làm được gìnữa?"


      Người trẻ tuổi hơn bắt đầu do dự, còn người lớntuổi chỉ nhìn chằm chằm chai nước bên cạnh Nhan Như Y!


      "Hai chú có muốn chút nước hay ——"Nhan Như Y lại lấy chai nước ra dụ dỗ!


      Lần này, người lớn tuổi chợt xông thẳng tới chai nước!


      "Ông Lý ——" người trẻ tuổi bước lên trước cố gắng ngăn cản!


      Trong nháy mắt, vài người cảnh sát ùa lên, ôm lấy hai người họ, động tác nhanh làm ngườikhác trở tay kịp.


      Tiếng la hét loạn lên, hai người đàn ông bịkhống chế, đưa vào thang máy!


      Nhan Như Y lúc ấy xụi lơ, chật vật chịu nổi ngồi đống vụn đá!


      Lúc này, nhìn thấy đôi giày thể thao sạch , đôi ống quần jean màu xanh dương tới trước mặt. cần ngẩng đầu nhìn, côcũng biết tới.


      "Tiểu Nhan, em làm rất tốt!" Hoắc Doãn Văn vỗ vai , tán thưởng; sau kéo cánh tay củacô."Chúng ta nên xuống thôi!"


      "Nhưng em động đậy được!" Nhan NhưY cũng còn tâm trí suy nghĩ về nhữngcảm nhận khi chạm vào, để ý ánhmắt xung quanh, nắm chặt tay Hoắc Doãn Văn, nức nở ."Em té xuống, em dám, em sợ!"


      đưa lưng về phía ánh mặt trời, sau lưng bao phủ tầng màu vàng kim, khôngthấy sắc mặt của .


      "Ngốc nghếch, em sao đâu!" Hoắc Doãn Văn ngồi xổm xuống, hai cánh tay ôm quanh người , nâng lên" theo nhé!"


      Như Y cả người mềm nhũn, chẳng còn chút hơisức gì, nhắm mắt lại, mặc ôm ấp! Gương mặt của dán chặt vào ngực của , có thể cảm nhận được ấm áp, cảm thấy lồng ngực khẽ lên khẽ xuống theo từng nhịp hô hấp!


      lại ngửi thấy mùi hương đặc biệt nam tính của đến mê người!


      xa, cảm giác mình được ôm lên, hai chân cách mặt đất. Khi hai chân lầnnữa chạm vào mặt đất, chỉ nghe sau lưngvang lên ‘ ầm ’ tiếng, thân thể lay động mộtcái. Sau đó kèm theo thanh ‘rầm rập’, thấy mình ngừng xuống!


      "Ầm ——" chấn động, thang máy dừng lại!


      "Tốt lắm, chúng ta an toàn rồi !" Hoắc DoãnVăn sờ sờ đầu của , vuốt mái tóc của ,trong động tác tràn đầy thương cùng thân mật!


      Nhan Như Y chậm rãi mở mắt, lại thấy được bãi đất cát ngổn ngang đá vụn, hai chân mềm nhũn trượt giẫm lên cục đá!


      Hoắc Doãn Văn cầm lấy khăn giấy do phụ táđưa tới."Em lau nước mắt !"


      Nhan Như Y lúc này mới đưa tay sờ mặt, chợt biết mình sớm nước mắt rơi đầy mặt rồi ! Ngượng ngùng, vội vàng lau khô nước mắt!


      sâu lắng nhìn , trong ánh mắt tràn đầy thưởng thức, điều này làm cho cảm thấy khỏi vui vẻ, cũng đặc biệt vinh hạnh. Chỉ là, chuyện mới vừa rồi làm quả rất đáng tán dương, nhưng chính cũng tin mìnhcó thể làm ra những chuyện này !


      "Như Y, cậu làm được rồi, rất xinh đẹp nha——" Kha Văn lúc này chạy tới, nhảy lên khenngợi , sau đó còn cố ý nắm chặt cơ hội giaolưu cùng Hoắc Doãn Văn."Hoắc tổng, ngài khỏe chứ, tôi là bạn của Như Y, tên Kha Văn!"


      Hoắc Doãn Văn gật đầu với nàng cái, sau đó lịch bắt tay Kha Văn, rồi hướng Như Y ."Bên kia còn có chút việc phải giải quyết, phái lái xe đưa hai em về nhà!"


      " cần, cần ——" Như Y vội vàng khoát tay, lắc đầu. Có thể cử động của nàng quámạnh, nhanh, nên chỉ cảm thấy trong đầu nổ oành tiếng, bụng đau nhói, lập tức hôn mê!


      Chỉ thấy, dòng máu hồng chảy dài dọc theo bắp đùi Như Y, lảo đảo ngã xuống ——


      "Như Y ——" Kha Văn kêu to.


      "Tiểu Nhan ——" Hoắc Doãn Văn tay mắt lanh lẹ, kéo thân thể vào sát người, đồng thời kêu to."Cấp cứu ——"


      "Đây phải là sảy thai sao?"


      "Nhất định nha, chảy nhiều máu như vậy ——"


      "Váy đều đỏ, đứa trong bụng nhất địnhkhông giữ được, đáng tiếc, đáng tiếc!"


      Đám đông chung quanh xem náo nhiệt, bắt đầubình luận to, nhưng thanh cũng quá lớn,cho dù ai cũng có thể nghe thấy!


      Ôm Nhan Như Y tìm xe cấp cứu, Hoắc DoãnVăn, cúi đầu nhìn Nhan Như Y cái. . . sảy thai?


      "Câm miệng, các ngươi cái gì? Người ta vẫn còn là con , cái gì sảy thai!" theo sau lưng Hoắc Doãn Văn, Kha Văn tức giận quát lớn, hung hăng liếc mấy người phụ nữ, rồi hướng xe cấp cứu chạy tới!


      Hoắc Doãn Văn đưa Nhan Như Y lên xe cấp cứu, vốn cũng muốn theo, nhưng tráchnhiệm tổng phụ trách, còn nhiều vấn đề cần xử , khắc phục hậu quả, có cách nào, chỉ có thể ra lệnh phụ tá theo ——


      Rất nhanh, theo xe cấp cứu, Nhan Như Y oanh oanh liệt liệt rời khỏi trường ——


      *********************


      Chờ Như Y mở mắt ra lần nữa, người nằmtrên giường bệnh, kim tiêm ghim mu bàntay!


      "Tớ tại sao lại ở chỗ này?" Như Y mở trừng haimắt, giãy giụa muốn ngồi dậy!


      "Đừng động, cẩn thận kim tiêm!" Kha Văn ngăncản, sau đó giúp bạn điều chỉnh lại tư thế giường bệnh cho thoải mái." ra, cậu cũng có chuyện gì, chính là mới vừa rồi ở phíatrên mái nhà quá khẩn trương, tới bất tỉnh, truyền dịch xong còn chuyện gì! Ai nha, cậu cũng biết bộ dạng của cậu dọa baonhiêu người đấy!"


      "Tớ như thế nào? Tớ chỉ biết là bị ngất, sau đó cái gì cũng biết!"


      "Ài… hôm nay cậu ở ngày thứ mấy vậy?" .


      "Ngày thứ ba!" Nhan Như Y nhíu lỗ mũi lại."Hỏi cái này làm gì?"


      "Phốc ——" Kha Văn lập tức phun ngụm nướcđang nuốt vào miệng." nương, là ngày thứ ba, cậu cũng vẫn nhiều như vậy à, chảy xuống bắp đùi, mấy bà tám ở công trường đều cậu bị sảy thai!"


      "À? phải đâu, tại sao có thể bị hiểu lầm sanh non, chảy máu nhiều lắm à?" Như Y lật vội cái mền ra nhìn xuống, quả nhiên cái váy trắngcòn thấy còn dính đầy vết máu.


      "Cậu cũng biết làm Hoắc tổng sợ hãi như thế nào đâu, vội vàng đưa cậu lên xe cấp cứu!"


      Nghe đến đó, Nhan Như Y cảm giác mình mặtnóng đến muốn nổ tung. phải đâu, lần này lại bị nhìn thấy?


      Còn sanh non?


      là màn cẩu huyết à!

      . . . . . .


      Như lời Kha Văn , sau chuyện cứu người mái nhà, làm Hoắc Doãn Văn cảm động, hai ngày sau, gọi điện thoại tới!


      Lúc ấy ở nhà quét dọn gian phòng, thanh lý bớt đống đồ đạc dùng đến. dọn dẹp khí thế ngất trời, tiếng điện thoại chợt vang lên!


      "Hoắc tổng, khỏe ?" Lần này, chợtnhận ra đây là số của Hoắc Doãn Văn. ra, số của dễ nhớ như vậy, số đuôi là bốn ba!


      "Em ở đâu đấy?"


      "Em ở nhà!" Giọng đủ quyền lực khiến chỉ có thể thành trả lời.


      "Buổi tối em có làm có làm gì ? mờiem ăn cơm, cho phép từ chối!"


      "Hoắc tổng, cần khách khí, em buổi tối có hẹn với vài người bạn!" vừa , vừakhoát tay!


      " bây giờ ở dưới lầu nhà em. Bây giờ, em xuống hay lên?" Hoắc Doãn Văn rất bá đạo quyết định.


      Nhìn trong phòng khắp nơi loạn thành mộtđống, Nhan Như Y thể thỏa hiệpnói: "Em xuống, chờ em chút——"


      Thời gian vội vàng, tùy tiện mặc đại cáiáo đầm, chải đầu vài cái, cộng với thời gian rửa mặt, chỉ mất mười lăm phút! Rồi xuống lầu


      Mới vừa đến lầu dưới liền nhìn thấy chiếcMercedes, đậu choáng cả con đường !


      Hoắc Doãn Văn xuống xe, từ ghế tài xế,vươn tay mở cánh cửa bên cạnh, hướng về phíacô ra lệnh. "Lên xe!"


      Nét mặt kia thiệt lắm ngạo mạn, hơn nữa giống như hai người bọn họ rất quen thuộc.


      ấy hét cái gì? Nhan Như Y trong lòng thầm, nhưng vẫn rất nghe lời lên xe!


      " thiệt có thói quen ra lệnh? Em cũng khôngphải là cấp dưới của !" có che giấu, trực tiếp chỉ trích !


      nhướng mày." cho em quyền lựachọn rồi?"


      "Cái đó mà gọi là để cho em quyền lựa chọnsao? ràng chính là ép em!"


      "Ha ha, như vậy, em làm sao có thể ra ngoài!" Hoắc Doãn Văn khóe miệng nhếch lên, cười đến hả hê! Sau đó khởi động xe, chiếc Mercedes nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ!


      "Em và tên kia. . . chia tay sao?"


      Chợt, hỏi cái vấn đề này!


      "Tồi tệ!" Đối với Từ Nhất Minh, muốnnói chuyện nhiều, nhắc tới người cũ liền có cảmgiác ghê tởm.


      Chỉ là, tại sao hỏi vấn đề này? Cũng đâu cócùng quan hệ gì? tuyệt đối tinrằng ông chủ lớn của giới bất động sản lại tòmò chuyện tình cảm trai như vậy!


      Trừ phi, đối với mình có chút tình riêng?


      Trong đầu vừa dần ra ý nghĩ ấy, Nhan Như Y vội vàng ra lệnh mình dừng lại.


      , có người , tại sao lại có ý tứ với mình? Đừng loạn tưởng nữa!


      "Chia tay lúc nào?" Hoắc Doãn Văn đối với vấnđề này hình như rất hứng thú, lại tiếp tục hỏi.


      "Ngày hôm qua!"


      như có điều suy nghĩ, chau mày, anhnghiêng mặt, chớp mắt nhìn , hỏi."Bây giờ còn khổ sở ?"


      "À?"


      "Ngày hôm qua chia tay, bây giờ em có đau khổkhông?" Lần này hỏi rất cặn kẽ.


      " đâu, em sớm quyết định chia tay, có lẽ nên đau lòng sớm đau lòng xong rồi chứ?" tùy tiện !


      Cách ‘ tùy tiện ’ vượt qua đau khổ của làm nhìn sâu vào mắt, đong đầy khích lệ, ánhmắt của thoáng nổi sóng, nhào lên như thủytriều rồi lẹ làng rút !


      Nhan Như Y nào biết chính càng nguyện ýnói nhiều, cố làm ra vẻ bàng quang, càng làm cho Hoắc Doãn Văn lầm tưởng ——


      Nếu như cái loại người đối với ítchuyện ‘ quan tâm’, phải…hay có phải có thể ——
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :