1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc Anh Thật Hư - Cơ Thủy Linh (Full Chính Văn+eBook +NT3)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 021 : Tưtưởng sâu xa



      Tân hôn ngày thứ hai , ba người cùng bái kiến cha mẹ chồng , chẳng lẽ thời cổđại sao ?!

      Lạc Ngạo Thực cư nhiên đem theo hai mỹ nữ đến trình diện trước mặt toàn thể mọingười trong Lạc gia , ngoài mặt ai nấy cũngbình thường , nhưng là vẫn có chút xấu hổ.

      Vũ Nghê có thể cảm giác đến mẹ chồng , bà đối với rất hài lòng.

      "Vũ Nghê , cha của con đúng là cưngchìu con . Đến Lạc gia còn yên lòng, phải để cho em cùng theo ~ làm mẹchồng như ta đây còn thấy bội phần áp lực !"Chu Hân Lan điềm đạm (đọc đến đoạn này Cỏ cứ nhầm bà này với mẹ kế của Vũ Nghê , tại 2 người đó cùng họ Chu T____T)

      "Mẹ à , ra ba của con chỉ lo là con vụng về , lỡ khi thiếu sót lại chọc NgạoThực tức giận . Mấy ngày nữa , Minh Nguyệt về nhà thôi mẹ !"Vũ Nghê mỉm cười giải thích . ra trong lòng côkhẩn trương vô cùng , bàn tay đều là mồ hôi

      "Ha ha , ông xui đúng là biết cách quá ~~ Tư tưởng sâu xa"bà Lạc hừ hừ cười tiếng ! "Rất thú vị , Phó gia rất hiểuchuyện !"

      Nhìn bộ mặt chế giễu của mẹ chồng , Vũ Nghê chỉ biết là dù có chết cũng khôngđược khóc . Còn đối với đám người xa lạ , theo bản năng nhìn về phía người quen là Lạc Ngạo Thực

      Còn cha chồng trò chuyện gì đó cùng mọi người trong nhà , thậm chí cũng có nhìn về phía này . Hoặc giả , cố ý ! Vũ Nghê cảm giác trợ trọi , chỉ có thể nắm chặt tay ngơ ngác quay đầu , tìm cơ hội né tránh tất cả . "Mẹ , con xin lỗi , con muốn vào nhà vệ sinh chút !"

      "Ừ , con !"Mặc dù có con dâu như mong muốn, nhưng là cũng thể ngăn cản người khác ! vào trong phòng vệ sinh , đôi mắt Vũ Nghê liền nhanh chóngđỏ , nước mắt ngừng lộ ra ngoài . giống với thờ ơ của Lạc NgạoThực , cái loại áp lực đến từ gia đình này làmcho sợ hãi , cách nào chịuđựng nổi.

      Ước chừng trong phòng vệ sinh khóc năm phút . Vũ Nghê dội nước lạnh hướng ánh mắt , để làm giảm bớt sưng đỏ , sau đó trang điểm lại . Vũ Nghê xoay cửa mở ra.

      Vừa mới đến khúc quanh , thanh dịu dàng vang lên.

      "Chị dâu , chị khóc à ?!"

      "Tôi có ..."Vũ Nghê nhận ra người đó , lắc đầu cái mà .

      Người chuyện là em rể của Lạc Ngạo Thực , tên Lâm Hiên , cao chừng 1m80, khuôn mặt đeo kiếng , nhìn rất lịch .

      giống với bộ mặt đầy nam tính củaLạc Ngạo Thực . Lâm Hiên nhìn có vẻ ônnhu , làm người đối diện cảm thấy thânthiện hơn

      "Mới vừa rồi tôi có nghe được lời mẹ . Nhưng tôi nghĩ bà có ác ý gì , chẳngqua bà rất tốt"

      Lâm Hiên trấn an , khiến tâm trạng VũNghê trở nên ấm áp . "Cám ơn cậu , tôi cũng nghĩ là do tôi chưa đủ tốt trong mọiviệc !"Kết hôn còn đem theo ‘em ’ , chuyện này nghe vốn buồn cười , nếu nhưlà ai cũng ngạc nhiên thế thôi

      còn thể chấp nhận , làm sao dám trách mẹ chồng móc.

      " , tôi thấy rất tốt , lại đẹp người , thêm cả dịu dàng đấy chứ !"Lâm Hiên nhìn thẳng ánh mắt Vũ Nghê , rất chân thành ."Là do rể quá đáng , cho nên mới đem theo nữ nhân khác ! Chị dâu à , tôi đây em chị thế , chị cũng đừng nên để ý nhé ?!"

      " phải là do Ngạo Thực , là tôi để em theo tới thôi !"Nếu để cho người khác biết là Lạc Ngạo Thực kéo Hoàng Minh Nguyệt tới , Vũ Nghê lúng túng hơn.

      "Nếu là như vậy , chị dâu cũng đừng nên khóc . Ha ha, chúng ta đều là người nhà , ra có gì phải giấu diếm!". Tay Lâm Hiên cắm vào trong túi quần , cười . "Chị dâu , bằng tôi khuyên nhủ rể cho !"

      "Cám ơn cậu , nhưng là tôi muốn chuyện này tự mình xử lý hay hơn !"Vũ Nghêcảm kích cười tiếng , sau đó lịch từchối . "Tôi phải trở về phòng khách rồi !"

      "Chị dâu cũng cần vội vàng thế !"Lâm Hiên níu lấy cánh tay Vũ Nghê , vượtqua đằng trước

      Nhất thời vị trí của hai người bọn họ ở trongtư thế tương đối mập mờ.

      Chương 022 : sớm có kinh nghiệm



      "Xin buông tôi ra !"

      "À , xin lỗi . Tôi có chút nóng nảy !"Lâm Hiên vội vàng buông cánh tay Vũ Nghê ra , lúng túng :"Mắt chị dâu sưng đỏ . Cho dù là ai , nhìn vào đều có thể đoán ra là chị dâu khóc , theo ý tôi tý nữahãy trở về !"

      Vũ Nghê vội vàng sờ sờ hai mắt của mình , xác định :" rất đỏ sao . Vậy. . . . . . Vậy làm sao bây giờ ?!"

      " vần đề gì cả . Chỉ cần chuyệnvui vẻ tý , nhanh tốt thôi ! Bằngkhông để tôi kể cho chị dâu nghe câuchuyện cười"Lâm Hiên đề nghị

      tiện cự tuyệt , hai là muốn cho mắt giảm sưng . Vũ Nghê gật đầu cái ."Được , cậu kể !"

      Lâm Hiên làm cử chỉ ‘OK’ , mang theovẻ mặt tươi cười . Trong cuộc hội nghị tại thảo cầm viên , người chủ trì hỏi : "Mèocó thể hay leo cây?", Lão Ưng giơ tay trả lời : "Có chứ!". Người chủ trì :"Xin nêu ví dụ !". Lão Ưng rưng rưng :"Năm ấy tôi ngủ say , mèo nhà tôi leo lên cây của tôi . . . . . . Thế là sau này lại có thêm con cú mèo. . . . . ."(Chuyện cười này phải đọc kỹ mới hiểu nhá [​IMG])

      "Ha ha. . . . . ."Vũ Nghê che miệng cười rathanh .

      "Bộp Bộp ——"

      Chợt vang lên tiếng vỗ tay.

      Lạc Ngạo Thực từ khúc quanh ra , trêngương mặt mang nụ cười đáng sợ ." tệ , tài nghệ kể chuyện cười của em rể ngày càng cao tay , vô cùng phong phú và hấp dẫn !"

      Vũ Nghê cả kinh , nhìn về phía Lạc NgạoThực

      " rể , em thấy chị dâu là có chút khẩntrương , cho nên muốn kể chuyện vui đểcô ấy thư giãn chút !"Lâm Hiên nhìn Lạc Ngạo Thực , bình thản giải thích . "Anhrể cũng biết rồi đấy , trong đầu em cũng sưu tập khá nhiều truyện cười !"

      "Có khả năng chọc cười người khác như vậy , cậu lo mà tận dụng điều đó đểchọc cười Tư Vũ . Để cho Tư Vũ mau sớm khỏe lại ! Cậu cũng biết là em Tư Vũ của tôi như bảo bối trong nhà này . Tráchnhiệm của cậu rất trọng đại , có thời gian quan tâm Tư Vũ hơn !"Lạc NgạoThực lạnh lùng , mà ánh mắt hoàn toàn rơi vào người của Vũ Nghê

      Lâm Hiên tựa hồ thoải mái , đẩy cáimắt kính mũi mình , nhành lịch :" rể đúng lắm . Nhưng emcũng có số lời khuyên cho ?!"

      Lạc Ngạo Thực nhíu mày , quay đầu về phíahắn . "Được , cậu cứ !"

      Nếu như là người khác , lúc này nhất định sợ tới mức chuồn khỏi đây , nhưng Lâm Hiên , chút cũng sợ bộ mặt càng ngày càng nguy hiểm củaLạc Ngạo Thực . " rể à , đâu cần mang theo kia cùng về nhà . làm như vậy , mặt mũi chị dâu để đâu ?!"

      "Ha ha , tôi lắng nghe lời khuyên của cậu . Nhưng thuận tiện tôi câu . Tư Vũ lại khóc nữa , hẳn là tìm cậu đấy !"Lạc Ngạo Thực mỉm cười .

      Lâm Hiên gật đầu cái , hướng phòng khách tới.

      "Tôi cũng phải trở lại !"Vũ Nghê rủ thấpgương mặt , chuẩn bị lướt qua .

      "Em nghĩ đây là nơi nào . Nhìn thấy chồng mình mà vẫn bỏ ?! Thế nào , tôi có đánh hay mắng nhiếc gì em à ?!"Lạc Ngạo Thực đưa tay níu lấy cổ tay mảnh khảnh của Vũ Nghê , hướng vào trong ngực của mình.

      Trong nháy mắt ngã vào lòng ngực của , chiếc mũi xinh xắn vừa lúc chạm vào ngực .

      Là đau ——

      Nước mắt lưng tròng ngẩng mặt nhìn ." có đánh tôi , cũng có mắng tôi . Tôi cũng vậy , phải là chạy , mà tôi chỉ muốn trở lại phòng kháchthôi !"

      "Ha ha , vậy à ?! Nếu như tôi đây khôngđến , em có phải hay là ở lỳ nơi này?!"Lạc Ngạo Thực cố ý vặn vẹo ý Vũ Nghê , trong giọng có nồng độ mỉa mai.

      " có !"

      "À , nam nhân của em dốc lòng , vẫn chưa tới canh giờ . Lâm Hiên ra mặt vì em !"

      "Ngạo Thực , đừng hiểu lầm !"

      "Hiểu lầm ?!"Lạc Ngạo Thực đè thấp gương mặt mỉm cười , ở bên tai Vũ Nghêkhông đứng đắn lẩm bẩm :"Tôi là sớm có kinh nghiệm về em . Loại người có sứchấp dẫn đàn ông như em , hiểu lầm như thế nào được !"

      Chương 023 : Theosát phía sau



      " , tôi có !"Vũ Nghê kích động hô lên tiếng , nước mắt lã chã rơi xuống. " , buông tôi ra"

      Tay Lạc Ngạo Thực vòng chắc bên eo của Vũ Nghê , ở bên tai , phà hơinóng :"Vào phòng vệ sinh , tôi liền thỏa mãn em , dè dặt em tìm kiếm nam nhânkhắp nơi !"

      "Tôi muốn , buông tôi ra !"Vũ Nghê bị làm nhục phải mở to hai mắt , tròng mắt lộ ra căm thù

      Thấy bộ dạng của tỏ ra nóng nảy , LạcNgạo Thực càng thêm hứng thú , càng muốn có được . "Ha ha , em thú vị . Trước đây tôi chú ý tới em , em liềnliều mạng để có được tôi ở giường . Bây giờ chúng ta là vợ chồng , em thế mà cự tuyệt tôi"

      Dấu vân tay của in khuôn mặt gần má lúm đồng tiền của Vũ Nghê , khéo léotrở nên hồng hồng.

      " vũ nhục tôi , tôi choanh được như ý nguyện !"Vũ Nghê quay mặt , muốn nhìn đến .

      "Em tôi vũ nhục em ?! Ha ha , phải là tôi quá đúng sao . Chúng ta ở trong khách sạn , xảy ra quan hệ phải do em mưu mô ?! Còn mới vừa rồi . Lâm Hiên phải là vì em ramặt ?!"Lạc Ngạo Thực cười nhạo .

      " ..."Vũ Nghê giận đến phát run . Đúng thế , hai chuyện này đều thể phủ nhận.

      Nhưng là ——

      "Lạc Ngạo Thực , mới vừa rồi tôi chỉ làcùng Lâm Hiên chuyện phiếm , làem rể của , tôi làm vậy là bởi vì nể mặtanh . Chẳng lẽ chỉ vì thế , mà phải xúcphạm tôi mới được sao ?! Nếu cảmthấy điều đó là đúng , phiền độngnão đầu óc , hành động đúng đắn chút , để người ta còn cảm thấy khâm phục , chứ đừng làm mọi người nhìn vào , lại liêntưởng là thứ lưu manh khốn nạn"

      " hay lắm . Ha ha , nhưng tôi thực sựthích kiểu trò chuyện này , cũng muốn nếm thử nụ hôn của kẻ mạnh miệng , như thế được thoải mái hơn !"

      xong , hai tay hướng phía Vũ Nghê. Dùng sức mà ấn xuống dưới háng củamình . Hai cơ thể dính sát vào cùng nhau.

      Vũ Nghê thậm chí cảm giác được mạch máu'chỗ ấy' của nhảy dựng lên , khuôn mặt nhắn thoáng chốc đỏ bừng nóng bỏng ."Buông tôi ra !"

      "Ha ha , Vũ nghê . Như lời em , em muốn tôi mất mặt . Vậy ngay tạiđây , chồng em muốn em , em lại cự tuyệtlà sao ?! Ha ha , xem ra ngoại trừ tôi em chính là luôn thân thiết cùng nam nhân khác , có phải hay ?!" bằng vào ưu thế mạnh hơn , cầm hai tay của Vũ Nghê , ép lấy hướng mặt vào vách tường.

      " đúng , làm sao có thể nhậpmột mà ?! Tôi cùng Lâm Hiên chẳngqua là chuyện phiếm , nếu như cả nóichuyện phiếm , tôi cũng có thể cùnganh !"Vũ Nghê giận đến đầu lưỡi co thắt lại , quá ngụy biện !

      "Em có lầm hay ?! tôi là chồng củaem , đương nhiên là người khác cóđặc quyền , làm cho em thỏa mãn là nghĩavụ của tôi !" gương mặt tuấn củahắn lộ ra nụ cười tà mị

      Lạc Ngạo Thực tay đem cố định , tay dùng sức kéo chân dài của ra , vòng bên eo của .

      " ——"phó Vũ Nghê vừa thẹn vừa cáunước mắt chảy ra . " thể làm như vậy , người nhà nghĩ tôi thế nào ?! Cầu xin , cần phải như vậy"

      "Nếu như em muốn làm tình trongphòng vệ sinh , vậy chúng ta cứ thế ở nơi này ! Tôi để cho bọn họ pháthiện . Cho dù có phát , họ cũng vờ như thấy !". nhìn chằm chằmcô mà

      Lần này , Vũ Nghê hoàn toàn đầu hàng , ánh mắt chứa tức giận hỏi . "Đếnphòng của , có được hay ?!"

      " phiền toái , đến lúc đó bọn họ cũngsẽ thấy chúng ta lên lầu ——" đến gần , liếm lên môi mỏng của cười hỏi :"Chẳnglẽ , em muốn cho tất cả mọi người đều biếtchúng ta làm cái gì à ?!"

      Vũ Nghê cắn môi dưới , dùng sức đẩy hắnra , xoay người vào phòng vệ sinh ——

      Lạc Ngạo Thực nhìn bóng lưng của Vũ Nghê , hài lòng nâng khóe môi , theo sát phía sau !


      Chương 024 : Còn ra thể thống gì



      Hưởng thụ qua lại hai lần , rốt cuộc hắncũng thỏa mãn bỏ qua

      Ánh mắt Vũ Nghê đọng đầy nước , nhưnglà vẫn cố gắng kiềm chế để chảy ra . căn bản thương tiếc . khóc , cũng chỉ làm đắc ý hơn . LạcNgạo Thực sửa sang lại bộ dạng của mình

      Xoay người vừa muốn ra . Lúc này , mới chú ý tới Vũ Nghê vẫn còn ngẩn người ngồi bồn cầu

      "Thế nào ?! Nếu như chúng ta còn khôngmau ra ngoài , mọi người trong phòng nhất định lo lắng !"Lạc Ngạo Thực đứng lại hỏithăm.

      Vũ Nghê cúi thấp đầu , ngồi bồn cầukhông nhúc nhích.

      Lạc Ngạo Thực theo tầm mắt của , thấy vớ rách và ren ném bề mặt gạchđen . "Còn ném vào thùng rác ?! Chúng ta phải ra ngoài , chẳng lẽ em còn thương tiếc chúng hay sao ?!"

      " ra ngoài ?! Người giúp việc nhất địnhsẽ nghĩ đến chúng ta ở chỗ này. . . . . . muốn !"Vũ Nghê lắc đầu . Làm thếnào để người ta xem như có gì xảy ra ở đây ??

      Hơn nữa mẹ chồng ấn tượng tốtvề , nếu như biết như vậy nữa chắc chắncòn tồi tệ hơn.

      "Bây giờ phải làm sao ?! Từ đây ra ngoàicó cửa sau . Tôi có thể tìm chỗđể giấu mấy thứ này ?!" sốt ruột hỏi , hai chân khống chế được run run.

      "Chúng ta là vợ chồng , em ở đây sợ hãi cái gì ?! Dáng vẻ em bây giờ giống như tôiđang vụng trộm. . . . . . Tôi thích em như vậy !"

      "Nhưng phải giấu chúng ở đâu mới bị phát ?!" cúi đầu , vẫn còn rối rắm.

      Lạc Ngạo Thực tung hoành tình trườngnhiều năm như vậy , hôm nay lại hành động chuyện mà chưa từng làm . Nhặt những thứ mặt đất lên , bắt đầuchia ra rồi nhét vào hai bên túi quần

      Sau đó vỗ vào túi , coi như là OK.

      " xong chưa , giờ em được rồi đấy !" hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra . Sựlo lắng của hoàn toàn là dư thừa , bởi vìbọn họ biến mất lâu như vậy , người bên trong chí ít cũng biết bọn họ làm chuyện gì

      Khuôn mặt nhợt nhạt của Vũ Nghê cuối cùng hồi phục , từ từ đứng lên ——



      *****************************************************



      Vị trí trong của phòng ăn được bày biện lại , những người trong Lạc gia ngồi vào bàn , chờ bắt đầu bữa trưa . Nhưng mà mọi người vẫn phải đợi . giờ trôi qua , rốt cuộc Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê cũng xuất

      Vũ Nghê cúi đầu , cũng dám ngẩng lên , mặc cho Lạc Ngạo Thực dắt vào trong chỗ ngồi.

      "Phòng bếp sớm đem bữa trưa chuẩn bịxong , vì chờ đợi các con , kết quả các con khiến mọi người bị đói . Các con chẳng lẽmột chút áy náy cũng có sao ?!"mẹ chồng Chu Hân Lan nghiêm nghị .

      Cạch ——

      Đồ đạc bàn rơi xuống mặt đất , phát ra tiếng vang thanh thúy.

      " xin lỗi , con cẩn thận đem nĩađụng phải đất rồi !" xong , Vũ Nghê lập tức khom lưng chuẩn bị nhặt lên.

      " chủ , người đừng động tay , cứ để tôi !" người giúp việc lên nhặt lại

      Chu Hân Lan tức giận trợn trừng mắt nhìn con dâu , sức mạnh tràn đầy mà :"Conđột nhiên biến mất , bây giờ trở lại cũng thấy xin lỗi mọi người ?!"

      Bị mẹ chồng chỉ đích danh . Vũ Nghê càngkhông biết sao , chỉ biết cúi đầu :"Conxin lỗi ——"

      "Bây giờ mới xin lỗi? Trước nên nghĩ đến . Muốn làm nũng cùng chồng , cũng phải chú ý tùy trường hợp . Lạc gia chúng tôi cũng giống như ở nhàcon !"

      Vũ Nghê cảm giác mắt mình cay cay , lệnóng cách nào khống chế chảy xuống"Con xin lỗi ——"

      "Được rồi . Mẹ , ăn cơm . Mẹ cứ Vũ Nghê có ích lợi gì . Mẹ biết là do con , là con bắt ấy có mặt sớm đượcđấy !"Lạc Ngạo Thực bực mình mà .

      "Hừ , Còn nữa... cái em gì gì đó . Ngạo Thực à , con thể để ta ởcùng nhà được , vậy còn ra thể thống gì !"Chu Hân Lan tức giận quát.


      Chương 025 : Chờ về nhà



      Hôm nay là ngày kết hôn thứ sáu , từ hômbái kiến cha mẹ đến nay , vẫn thấyLạc Ngạo Thực xuất

      Sau khi dùng xong bữa ăn sáng , Vũ Nghê ra khỏi phòng , đến khuôn viên để hít thở khí trong lành

      ngừng cảm thán nơi đây . Quả làm cho phải mở rộng tầm mắt . Khunhà lớn tả nổi , sân vườn thiết kế rấttrang nhã , thậm chí còn có đường đua ngựangoài trời . mảng cỏ xanh mơn mởn trải dài , vài con ngựa mạnh mẽ dạo trong sân.

      Nhìn từ xuống dưới , khó để nhận biết những con ngựa này hoàn toàn cógiá trị . Cái "Nhà" này quá lớn , so với nhàcủa mình , ở đây như là Cung điện Hoànggia . Mặc dù nhà mình cũng là mở công ty , nhưng căn bản thể so sánh với Lạc thị

      Đứng ngay cạnh bể bơi , Vũ Nghê thầmthở dài cái . Cho dù nơi này có hoàn mỹ thế nào , người đàn ông đó vẫn là . Bất quá chỉ cho 'danhphận’

      " chủ , là điện thoại của !". Ngườigiúp việc đưa điện thoại tới

      "Của tôi ?!"Vũ Nghê cầm điện thoại trongtay , xem lại cuộc gọi gần đây.

      Đồng thời người giúp việc ở bên :"Là cha của chủ gọi đến , Phó tiên sinh bảo là chủ gọi lại cho ông ấy ngay !"

      Vũ Nghê gật đầu cái , bắt đầu bấm số.

      "Ừ , Vũ Nghê !"

      "Cha , con định sáng sớm ngày mai về nhà thăm cha !"

      Trước đó cha bởi vì trở bệnh đột nhiênnằm viện , dù ông đối với được tốtlắm , nhưng phận làm con , sao có thểkhông để ý tới ông cho được

      "Vũ Nghê , con đừng quên dẫn Ngạo Thực cùng !"Thanh của Phó Quảng Nguyên có chút cấp bách.

      "Cha , xảy ra chuyện gì ?!"Nghe giọngđiệu ổn của ông , Vũ Nghê lo lắng.

      "Chuyện này ——"Phó Quảng Nguyên dừng chút , cuối cùng vẫn :"Ngàymai con trở về , chúng ta bàn sau"

      "Vâng" Vũ Nghê dịu dàng đáp ứng .

      "Nhớ , nhất định phải dẫn Ngạo Thực theo cùng !"Giọng có vẻ ra lệnh . Vũ Nghê lạingẩn người . "Nhưng là dạo này chồng con dường như bận rộn công việc"

      "Bận rộn công việc . Con gì vậy ?! Các con mới cưới nhau , con rể cũng phải cùng con về nhà cha mẹ vợ chuyến , cho dù các con ——"

      "Cha , con hỏi ý kiến " vội vàng cắt đứt lời của cha mình . Cúp điện thoại xuống , tâm tình Vũ Nghê bắt đầu nặng nề . có thể theo về nhà mình sao ?!

      Ở nhà chờ đợi ngày , vẫn thấyhắn trở lại . Trái tim cảm thấy bất an , Vũ Nghê rốt cuộc nhấn số , nhưng lại tìmđược lý do

      Nghe tiếng nhạc lâu , rốt cuộc cũng cóngười bắt máy . "Alô , xin hỏi là ai ?!"

      Giọng của người trợ lý vang lên . Vũ Nghê nghe được thanh của liền hỏi:"Chào trợ lý Lưu , tôi là Phó Vũ Nghê , cho hỏi chồng tôi có ở đây ?!"

      "Bà Lạc ——"Lưu phụ tá lập tức lễ phép gọi, sau đó giải thích mờ nhạt :"Tổng giám đốcđang họp , sợ rằng thuận tiện trả lời điện thoại"

      " họp ?! trễ thế này , Ngạo Thực vẫnchưa ăn tối sao ?!"

      Đối phương dừng lại ba giây . "Cũng là chưa ăn , tuy nhiên thư ký chuẩn bị đồăn cho tổng giám đốc , xin bà Lạc cứyên tâm"Trợ lý Lưu giọng điệu thoáng nhu hòa

      "Vậy được rồi". Vũ Nghê chần chờ chốc lát, sau đó mới :"Cậu có thể giúp tôi đem điện thoại chuyển cho Ngạo Thực ?! Chỉ cần chút thôi , tôi bảo đảm lãng phí thời gian của ấy ——"
      Trâu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 026 : Chờcửa



      "Lạc tiên sinh bất tiện để trả lời điện thoại". Trợ lý Lưu cắt đứt lời củaVũ Nghê , ngữ điệu nhàng nhất có thể

      "Nhưng tôi có chuyện rất quan trọng , phiền cậu giúp tôi được ?!". lànăm ngày có về nhà rồi

      Trợ lý Lưu dừng lại mấy giây , tựa hồ đangdo dự . "Được rồi , để tôi thử lần"

      "Cám ơn cậu". Biết mình làm người khác khó chịu , Vũ Nghê tự đáy lòng cảm kíchhắn

      Đợi hồi lâu , máy nội bộ chuyển tới

      "Alô" đầu dây bên kia im lặng gần nửa phút. Vũ Nghê cơ hồ cho là có ai , chần chờ mở miệng hỏi

      Ống như bị che lại , ba giây sau , rốt cuộc cũng có tiếng trả lời – "Em có chuyện gì sao ?!"thanh thờ ơ , lạnh lùng hỏi

      " xin lỗi , tôi muốn quấy rầy , nhưng là ––––"

      "Có gì em cứ thẳng , tại tôi bề bộn nhiều việc". ngắt lời , giọng rấtlạnh.

      Vũ Nghê do dự , tự dưng điện thoại đến công ty , đột nhiên cảm thấy bất an :"Tôi , tôi là muốn hỏi , hôm nay có vềnhà ?! Buổi tối muốn ăn cái gì ?!"

      ra muốn nên về nhà , nhưng lời vừa đến khóe miệng lại thôi

      "Tôi cũng chưa biết" dừng lại hai giây , sau đó lạnh nhạt mà .

      Câu trả lời của , cộng với giọng lạnh lùng , khiến Vũ Nghê muốn kêu về nhà , cuối cùng lại thốt ra được

      " có chuyện em cũng đừng gọiđiện thoại đến công ty !"

      Vũ Nghê ngây người . "Ừ , tôi biết rồi , thậtxin lỗi "

      đợi Vũ Nghê xong , Lạc Ngạo Thực cúp điện thoại . Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ‘bíp bíp'

      những lời nên thành ra lại nhảm . Vũ Nghê nhìn chằm chằm điện thoại trong tay , cười nhạo mình.

      Đêm khuya , gió lạnh từ cửa sổ mở ùa vào phòng khách tráng lệ , làm lật ngược mấy trang sách . Người nằm ở sô pha nghỉ ngơi , thân thể khẽ cuộn lên , mấy phútsau liền mở mắt.

      Quản gia Vương đến phía cửa sổ , chuẩnbị kéo rèm cửa thấy . " chủ , nên trở về phòng . Ban đêm ở đây lạnh lắm !"

      "Bà Vương , bà cứ ngủ trước . Tôi đangtìm cuốn sách !". Vũ Nghê cầm lêncuốn tiểu thuyết nhìn vào đó

      lúc sau , bà Vương lại trở về phòng khách . Trong tay cầm tấm chăn , trùmlên người Vũ Nghê . "Cậu chủ nếu giờ nàycòn chưa có mặt ở nhà , chắc khôngtrở về rồi !"

      Lâu rồi chưa được ai đắp chăn , Vũ Nghê tỏ vẻ xúc động . "Cám ơn bà Vương . Tôi biếtrồi mà , bà cứ ngủ trước !"

      "Vâng chủ !". Bà Vương đau lòng nhìn Vũ Nghê cái , mới rời khỏi phòng khách.

      Trước giờ xem tiểu thuyết mãi vẫn khôngchán , nhưng bây giờ cũng gần 20 phút , mà ngay cả tờ cũng có đọc hết. Vũ Nghê dứt khoát đặt sách xuống , nhìn lên ánh sáng mờ ảo của trần nhà ——

      ràng là từng , quan tâm đến cuộc hôn nhân này . Dù là vợ của , vẫn phải chấp nhận thờ ơ tàn nhẫn đó , đáng ra nên cảmthấy đau lòng , khổ sở mới đúng . Hay do quá ngu ngốc . Vẫn biết kết cục là thế , nhưng cứ trơ mắt nhảy vào vòng xoáy . Mặc cho cơn đau tiếp tục tàn phá cơ thể của mình , lại biết làm cách nào để thoátkhỏi nó ——



      Chương 027 : Mở rộng tầm mắt



      Rạng sáng mười hai giờ mười phút . LạcNgạo Thực đẩy mỹ nữ khóc lóc nức nở ra , mặt tia thương cảm , xoay người muốn rời

      " , Ngạo Thực à , em sai rồi . Em mới trở về nước , nghe tin kết hôn , nhấtthời chịu nổi . Cầu xin , cầu xin đừng rời khỏi em , có được hay ?!"Quản lý bộ tài vụ ở nước ngoài của Lạc thị , An Tiểu Nhã đuổi theo Lạc NgạoThực , từ phía sau ôm chặt lấy . "Em sai rồi , sau này em hứa nóng nảy nữa !"

      Lạc Ngạo Thực cất ra tiếng cười dịu dàng ."Em sai , là sai thôi . thừanhận sai lầm của mình rồi , cho nên chúng ta bây giờ là tụ họp vui vẻ , giải tán yên bình !". Sau khi xong , Lạc Ngạo Thực đẩy người tình cũ ra , vào trong thang máy.

      ngờ tới , ngay cả An Tiểu Nhã , người phụ nữ lý trí , mà khi biết tin kết hôn , vẫn phản ứng khóc lóc , haiđòi treo cổ —— chiêu lừa bịp chả ra gì

      An tiểu Nhã , tuổi còn trẻ , khôn khéo , giàukinh nghiệm , lại giỏi giao thiệp , dung mạoxinh đẹp hào phóng . tưởng rằng nữnhân này đến nỗi giống như các nữ nhân khác , tự nguyện làm tình nhân im lặng . ngờ tới trình độ học vấn cao , dáng ngoài xinh đẹp . Lại còn ồn ào hơn so với các khác , vậy còn thể lý ——

      Quả được mở rộng tầm mắt , ngoại trừ việc đó , hề có chútcảm giác nào . Hai người ở chung chỗ , người tình tôi nguyện . Vừa mới bắt đầu hay lắm , giao tâm , tình . Nữ nhân đến với , tuyệt nhiên hắnkhông từ chối , nhưng đừng trách phụtình

      Ngồi vào yên xe , trong đầu Lạc Ngạo Thựcnhớ đến khuôn mặt xinh đẹp kia , khóemiệng từng điểm từng điểm nâng lên ~~

      Có lẽ nên về nhà thôi , ngày đó đem Hoàng Minh Nguyệt đuổi , đưa trở lạibiệt thự , cũng chưa có gặp lại ~~

      hạ quyết tâm , chân đạp ga , hướng nhà tới . Đến gần trời vừa rạng sáng bên ngoài truyền đến tiếng động xe hơi lái vào , từ từ dừng hẳn . ghế salon Vũ Nghêtrực tiếp nhảy xuống , chân đất chạy đếntrước cửa . lúc muốn kéo cửa , cửa bị người từ bên ngoài đẩy vào

      "Ngạo Thực"Vũ Nghê đứng ở cửa , miệngcó chút kích động kêu lên

      Tầm mắt của tự nhiên rơi vào ngườihắn , áo khoác cùng cà vạt tùy ý khoác lên cổ tay , nút cài của áo sơ mi bị mở mất 3 nút , lộ ra lồng ngực màu đồng cường tráng . Bộ dạng nghiêm túc này của , đốivới nữ nhân mà , mấy phần càng có lựcsát thương.

      Nhưng lòng lại đau đớn ít nhiều , có thểđoán được tuyệt đối phải từ công ty trở về . Lạc Ngạo Thực nhìn vợ mình , mặt chợt lóe lên ~ chán ghét . "Tại sao còn chưa ngủ ?!"Giọng có chút lạnh như băng.

      "Tôi có chuyện muốn cùng !" thu hồi ánh mắt tưởng niệm , dịu dàng lên tiếng.

      "Em biết tôi quay về ư ?!"Lạc NgạoThực ném áo khoác ngoài vào ghế sa lon . Ngay sau đó ngồi xuống . Bắt chéo chân , nhìn người tới .

      Vũ Nghê lắc đầu cái , thành thực mànói : "Bà Vương có về , nhưng là tôi muốn đợi đến giờ ! Ngạo Thực à , tôi có vài lời muốn với . xin lỗi , tôi cũng biết giờ này rất mệt mỏi"

      " gì , em cứ !" thu mắt lại , vẻ mặt trở nên nhõm , hài hước mà :"Ít nhất vợ của tôi chờ tôi vì mục đích gì , điểm này làm cho tôi thởphào nhõm"

      Vũ Nghê lúng túng cười tiếng , hiểuý của , chính là được tốn côngdành tình cảm đối với , như thế sẽchán ghét ! "Tôi muốn hỏi xem ngày mai có rãnh hay ?! Có thể theo tôivề nhà chuyến ?!"

      lặng yên chốc lát :"Ngày mai sợ rằng được , tôi có việc"


      Chương 028 : Con người nguy hiểm



      "Nhưng mai là ngày thứ bảy chúng ta kết hôn , dù gì cũng phải về nhà tôi chứ !"

      "Tôi muốn ~~ trước đây chẳng phải chúngta , tôi chỉ cho em ‘danh phận’ . Hơn nữa , tôi nhớ cha rể có thể thông cảm công việc của tôi , ông ấy hẳn biết tôi rất bận !" phải là để thể diện cho , mà là muốn quá ảo tưởng , lại lấy cớ ‘được voi đòi tiên’ . Phó Quảng Nguyên là người biết cuộc hôn nhân này như thế nào , cần gì phải 'gặp mặt' để làm điều thừa ?!

      "Tôi hiểu ý của . phải là tôi an phận , bởi vì đây cũng là lễ nghi , nên tôi cầu xin —— cầu xinanh , theo tôi ngày cho tròn lễ nghĩa , có được ?!"

      Mặc dù cha coi trọng nghiệp , vì nghiệp có thể hy sinh con cái , nhưng dù sao ông cũng là người thân duy nhất . nhớ rõlúc , ông rất tốt và cưng chìu . Thậmchí có lần hơi than trong nhà bị rỉ , tanviệc trở về ông ngại nguy hiểm , đem và em ôm ra ngoài . Sau đó ông bị đưa vào bệnh viện cấp cứu do bị hít quá nhiềulượng ô-xít-các-bon

      Chỉ bằng phần tình cảm đó thôi , chodù ông có làm chuyện gì với , cũng thể trách ông !

      Lạc Ngạo Thực nhìn Vũ Nghê lâu , hỏimột câu liên quan :"Đây là nguyên nhân em gọi điện thoại đến công ty ?!"

      "Đúng vậy !"

      Lạc Ngạo Thực nửa cười nửa lắc đầu , tàoán :"Haizzz ~ em có biết hay khôngbởi vì cú điện thoại của em , mà hại tôi tổnthất người bạn giường . Nàng vốn là xinh đẹp , lại hiểu chuyện . Kết quảnghe được cú điện thoại đó , trở nên hờn giận , trách móc tôi !"

      Những lời này đối với Vũ Nghê mà , khác gì tát thẳng vào , khuôn mặtmá lúm đồng tiền trong nháy mắt trắng bệch. Mấy giây sau mới miễn cưỡng mỉm cười , đưa mắt nhìn gương mặt tà ác kia , bắt chước giọng nhàng của :"Vậytôi xin lỗi . Bất quá , cũ mất , mới đến . Bằng thân phận của Lạc tổng giám đốc , người bạn giường thiếu !"

      "Ha ha , em đố kị à ?!"Lạc NgạoThực giơ tay lên , bắt lấy Vũ Nghê kéo vàotrong ngực

      Vũ Nghê nhất thời chưa kịp phản ứng , đãbị Lạc Ngạo Thực cố định vững vàng , chỉcó thể đứng ở trong lòng . Bất chợt côhốt hoảng , nhanh chóng lấy lại tỉnh táo ."Đố kị ?! Nếu như có thể theo tôi về nhàmột chuyến , vậy tôi liền đố kị !"

      "Như thế tốt , nữ nhân đố kị thậtđáng sợ"

      "Vậy nếu tôi đố kị , theo tôi về nhà chứ ?!" tại chỉ muốn giảiquyết cái vấn đề này.

      "Nghê , tôi thích cách chuyện này , giống như là em uy hiếp tôi . Em tuyệt đối được lựa chọnphương thức này , bởi vì em uy hiếp tôi lần , lần là vận may của em , ngàn vạn lần được tái diễn , may mắn biến thành bất hạnh !". vuốt lên mái tóc dài của , ngón taytừ từ quấn quanh.

      Lòng của cả kinh , ràng là cảnh cáo !

      Càng cùng sống chung với nhau , càng được sợ hãi , người đàn ông này tương đối nguy hiểm . Hơn nữa , lời củahắn chưa bao giờ liên quan nhau , mỗi câu đều là có thâm ý khác nhau !

      " muốn tôi đố kị , tôi đố kị đó thôi . Dù tôi thế nào , cũng làm hài lòng"

      "Sáng sớm ngày mai , tôi cùng em chuyến . Chỉ là , tôi hy vọng có lầnsau !". Lạc Ngạo Thực thu hồi nụ cười , vẻ mặt đầy tà khí

      "Cám ơn , rất cám ơn !" đáp ứng , làm cho thở phào nhõm.

      Bàn tay to của , dùng sức sờ cái người , ám hiệu :"Tôi càng hy vọng , em dùng những hình thức khác để cám ơn !"

      " ——"

      Bộ dạng mập mờ , khiến Vũ Nghê lần nữa toát lên sợ sệt

      /


      Chương 029 : Yêuđương vụng trộm



      "Đừng. . . . . ." đỏ mặt , cơ thể cương lên, hoàn toàn có biện pháp nhúc nhích , chỉ có thể di động cánh tay , phản xạ che ngang , để thân thể tiếp cận quá mức.. . . . .

      mới vừa ngông cuồng tự mình với nữ nhân khác , tại sao có thể xem như chưacó chuyện gì , liền muốn đoạt lấy ?!

      "À. . . . . . Em cảm thấy em có năng lực từchối sao ?!" nhếch môi , bắt đầu đùacợt.

      Thô lỗ kéo tay ra , sau đó cưỡng bách hai tay , cố định tại thắt lưng mình . Cố ýthay đổi khoảng cách giữa . Đối với , càng có mãnh liệt tham muốngiữ lấy

      Vũ Nghê mặt càng đỏ , cuống quít quay đầu nhìn quanh , chỉ sợ bị người khác nhìn thấy—— "Đừng như vậy , nơi đây là phòng khách. . . . . ."

      "Sợ cái gì ?! Chỉ có bà Vương tại căn nhà này , dù bà ấy có biết cũng xem nhưkhông" nhếch môi.

      "Vậy cũng tốt , nên ở chỗnày !"Vũ Nghê đỏ mặt cầu khẩn , ánh mắtnhanh chóng đọng lại , rất sợ bị bà Vươngbắt gặp . "Tôi van , nên ở chỗnày ——"

      "Tôi cao hứng ở đâu , thực hành nơi đó thôi !"

      cúi đầu cười mỉa , vừa vừa ác liệt cưỡng hôn người vợ nhút nhát của mình ——

      Quái , dường như rất thích trêu chọc

      "Nhưng là ——"Vũ Nghê kháng cự , ởmép thấm ướt toàn nướt bọt của . kịch liệt công chiếm , cho tới khi kịp đề phòng , áo nhanh chóng bị tháo xuống , yếu ớt rên lên , nghẹn ngào khihắn to gan xuống phía dưới . . . . . .

      Phòng khách công khai hình ảnh nóng bỏng của hai người . Suốt đêm quả nhiên có ai quấy rầy , trong phòng khách rõmàn đương vụng trộm . Dây dưa triềnmiên , hậu quả là có dùng bao nhiêu kem che khuyết điểm chăng nữa , vẫn khôngthoát khỏi hai con mắt hình dạng gấu mèo(0.0) cùng gương mặt tiều tụy.

      Trái lại tinh thần Lạc Ngạo Thực là nhẹnhàng khoan khoái , tia mệtmỏi , ra lúc bình minh cũngthiêm thiếp được giấc . Xe Rolls-Roycelái chậm vào Phó gia , nếu đem 'biệt thự’ kiaso sánh với nơi này , quả khác xa , nơi đây chỉ có thể coi là sân vườn của căn nhà lớn

      Phó Quảng Nguyên nhiệt tình tiếp đón , nhìn con rể mình :"Con rể à , con có thểdẫn Vũ Nghê trở lại là quá tốt". Phó Quảng Nguyên thân thiện cách mấy cũng thu hút được chú ý của LạcNgạo Thực

      "Buổi sáng công ty còn có việc , đại khái con chỉ có thể ở lại được nửa giờ"Lạc NgạoThực lạnh nhạt , ánh mắt hẹp dài tỏ ra lạnh nhạt , làm cho người khác khó có thểthân cận.

      Phó Quảng Nguyên ngẩn người , ngay sauđó xoa xoa tay cười :"Đừng như vậy , con nên ở lại đây ăn cơm trưa , sẵn tiện ta có lời muốn cùng các con ——". Vũ Nghêđứng ở bên , chỉ có thể yên lặng

      "Có lời gì , cha cứ trực tiếp , con nghe". Hai tay để vào trong túi quần , ánhmắt Lạc Ngạo Thực sắc bén , bình tĩnh nhìn chăm chú vào ‘cha vợ’ . "Cha cầnquá khách sáo". lại cười nhạt tiếng , thêm câu . Lạc Ngạo Thực sớm biết , Phó Quảng Nguyên muốn mở miệng cầu cái gì ——

      Công ty Phó thị xảy ra vấn đề , cần số tiền lớn , cũng khất nợ ngân hàng mấy tháng chưa trả . Và bây giờ cácngân hàng phải dùng biện pháp mạnh đểchuẩn bị đòi lại các khoản vay khổng lồ lúctrước . Phó Quảng Nguyên là lợi dụng danh nghĩa của con , cầu cùng nhauđến đây , dĩ nhiên ngoài mục đích này

      Phó Quảng Nguyên cười khan mấy tiếng , ấp úng mà :" ra cũng cógì , chỉ là lo lắng về Vũ Nghê . biếtcó làm gì sai trái , gây rối với tất cả mọingười trong Lạc gia ?!"

      Lạc Ngạo Thực liếc Vũ Nghê cái , cườihừ :"Cha vợ à , làm gì có chuyện đó ?! Vũ Nghê là người vợ tốt , rất quan tâm chăm sóc con !"

      "Vậy tốt , vậy tốt —— Ngoài ra , còn Minh Nguyệt sao ——"Phó Quảng nguyên chau mày , ám chỉ Lạc Ngạo Thực

      Chương 030 : Tiềnbạc vay vòng



      Lạc Ngạo Thực giả vờ như hiểu , bìnhtĩnh ngưng mắt nhìn cha vợ , để cho tiếp tục

      Hừ , ngược lại rất muốn nghe ông ấy đề cập tới chuyện này như thế nào ?! thú vị , cha vợ của đúng là khôngtiếc vốn ban đầu , cho nên lựa chọn ‘món quà kia’ , khá thủ đoạn tặng cho .

      Phó Quảng Nguyên trở nên lúng túng , quay đầu nhìn con :"Vũ Nghê , bình thường Ngạo Thực công việc bề bộn , con cần phảithông cảm . Đúng rồi , con lên lầu lấynhân sâm ta cất nhiều năm xuống đây , lấyvề cho con rể bồi bổ thân thể !"

      "Vâng !"Vũ Nghê khô khốc lên tiếng

      Lạc Ngạo Thực sắc bén nhìn chằm chằm Phó Quảng Nguyên . "Cám ơn cha vợ , nhưng con rất khó tính , dù là đưa cho con thứ gì , con cũng lười đụng tới , sau lại còn phải phiền toái xử lý !"

      Phó Quảng Nguyên nên biết , căn bản có chạm tới Hoàng Minh Nguyệt ! lòng mà , mặc dù thích đẹp , nhưng là phải ai đến với , cũng chấp nhận

      "À , đúng rồi . Dù sao con rể vẫn còn trẻ , sức lực tràn trề , những thứ đó chắc hẳnkhông cần"

      Lạc Ngạo Thực nhịn được giơ cổ tay lên , sau nhìn về phía Vũ Nghê . "Em ở lạichỗ này , tôi phải về công ty !"

      "Đừng , Ngạo Thực . Ta có chuyện muốn nhờ con !"Phó Quảng Nguyên vội vàng giữLạc Ngạo Thực

      "Cha , vấn đề rất quan trọng sao ?!" rathì có thể hiểu được cha mình . Chẳngqua là cầu xin Lạc Ngạo Thực ?! có thể giúp sao ——

      Lạc Ngạo Thực lên tiếng , nhưng làcũng có rời .

      "Gần đây công ty xảy ra chút vấn đề vềtiền bạc . Ngạo Thực à , ta nghĩ rằng bằngthế mạnh của ‘Lạc thị’ , nếu con cho ta mượn ít vốn , chắc cũng thành vấn đề !"

      "Cha , cha có thể tìm các ngân hàng để xin vay . Ngạo Thực , ấy ....". để ý đến lời của con . Phó Quảng Nguyêntiếp tục :"Với quan hệ của chúng ta bây giờ, Ngạo Thực à , con giúp vốn liếng cho Phó thị chuyến , vấn đề gì , đúng ?!"

      cách nào ngăn cản cha tiếp , Vũ Nghê quay đầu lại , thấp thỏm nhìn về nam nhân phía sau

      "Quay vốn ! thành vấn đề"Lạc Ngạo Thực cười .

      Vũ Nghê nghĩ tới đồng ý , nhưng mặt là nụ cười lạnh lùng

      " tốt quá !"Phó Quảng Nguyên mừngrỡ . "Có ‘Lạc thị’ làm chỗ dựa , Phó thị cũng cần phải lo lắng ! Ta sựkhông nhìn lầm người"

      "Nếu là cha vợ , mượn vốn thành vấn đề"Lạc Ngạo Thực từ ghếsalon đứng lên , tới trước mặt vợ của mình , nụ cười mặt vẫn còn đó . "Mặcdù đối tượng là doanh nhân yếu kém , sắp đóng cửa công ty - bất quá muốn bỏvốn cũng phải thông qua các hội đồng quản trị , chỉ mình tôi quyết định làđược chấp thuận ngay". lạnh nhạt cười

      Phó Quảng Nguyên sắc mặt xám sẫm , khóe miệng nâng lên , trong nháy mắt suy sụp

      Phó Vũ Nghê sắc mặt trắng bệch , muốn tìm cái lổ để chui vào . xấu hổđến nỗi giống như ai đó dùng nướclạnh tạt vào mặt mình , cơ hồ muốn đem bao phủ

      **************************************************************



      " xin lỗi , tôi biết cha tôi muốnvay tiền từ !"Ở trong buồng xe đường về nhà , Vũ Nghê tràn đầy áy náy nóixin lỗi , đáy lòng cảm thấy đau xót

      " quan trọng . Cha vợ mở miệng vay vốn , tôi quyết định cho hay lại làchuyện khác" xem như có chuyện gì xảy ra , khẩu khí lạnh lùng , chẳngcần biết lời có làm tổn thương hay .

      "Tôi hiểu rồi". Nhìn ra ngoài cửa sổ , chiếckính phản chiếu khuôn mặt buồn của VũNghê . Đối với gia đình , vốn là có trách nhiệm . Điểm này , hiểurất

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 031 : Kinh ngạc


      "Cha , cha nghĩ con có năng lực gì khiến Ngạo Thực cho cha vay tiền , cha là người nắm chuyện hôn này nhất mà ?!"Trong phòng ngủ , Vũ Nghê đè thấp lượng , sợ bị người khác nghe lén

      "Dù cho thế nào nữa , Lạc Ngạo Thực đối với con tuyệt đối khác biệt ——"

      Vũ Nghê lộ ra nụ cười khổ :"Cha , có gì mà khác biệt chứ . đối phó với nhà chúng ta là quá tốt rồi . Cha nghĩ vì saohắn giúp cha ?!"

      "Vũ Nghê , con nghe ta . cùng với Hoàng Minh Nguyệt vẫn chưa xảy ra chuyện gì , còn đuổi Minh Nguyệt khỏinhà . Con xem , con ở trong lòng hắnchẳng lẽ chút trọng lượng cũng khôngcó sao ?!"

      và Minh Nguyệt chuyện gì cũng khôngcó ?! Trong lòng Vũ Nghê trở nên thanhthản , nhưng biết phải vì mình

      "Cha , ngày hôm qua phải rất ràng sao ?! Dù có đồng ý , cũng phải thông qua hội đồng quản trị !"

      "Con , làm sao con lại tự tin về bản thân ?! Tin tưởng ta , Lạc Ngạo Thực đối với con , ràng có tình ý ! Còn nữa , con bây giờ là vợ của , con suy nghĩmột ít biện pháp giúp ta . Chẳng lẽ con đành lòng nhìn công ty nhà mình sụp đổ sao ?! Công ty nếu còn , ta sống còn nghĩa lý gì !"

      "Cha ——"

      "Ta xin con , cố gắng giúp ta , cầu xin ——"

      "Được rồi , con thử !" cưỡng được lời cầu khẩn của cha , Vũ Nghê chỉ có thể trái lương tâm đáp ứng.

      Đặt điện thoại xuống , Vũ Nghê thở dàinặng nề . Ngày đó rất ràng , vấn đề tiền bạc , phải nghĩ cách khác thôi.

      "Em có điện thoại à ?!" Lạc Ngạo Thực ăn mặc chỉnh tề , ra ngoài hướng cửa sổ gầnđó hỏi

      "Vâng , người bạn gọi !" Vũ Nghê hời hợt trả lời.

      Hôm nay Vũ Nghê mặc bộ đồ vải bôngtheo kiểu áo ngắn , quần cụt . Trang phụctùy ý, nhưng lại làm nổi bật đường cong duyên dáng của , đặc biệt là đôi chânquyến rũ

      Nháy mắt sáng sớm bị khơi mào , chỗ kíncủa Lạc Ngạo Thực theo đó mà kích động ,con ngươi u ám dính chặt người VũNghê , hơi thở ngày càng nặng nề

      Khuôn mặt nhắn của Vũ Nghê từ từhồng lên , mất tự nhiên , xoay người . "BàVương chuẩn bị xong bữa sáng , tôixuống lầu trước !" Chung sống cùng haingày nay , hiểu cái loại ánh mắt kia muốn lên điều gì

      "Trở lại đây !" khàn khàn ra lệnh.

      "Sao vậy ?!"

      "Em thay ngay bộ quần áo này !" Sắc mặt của trở nên rất khó chịu , giọng càng thêm lạnh nhạt.

      Vũ Nghê cúi đầu , nhìn kỹ chính mình , cũng có gì là ổn . "Tại sao lạiphải thay ?!"

      "Tôi có ở nhà , em để lộ hai chân như thế , chuẩn bị với người nào ?!"

      Vũ Nghê hiểu mở to hai mắt . "Trang phục rất bình thường . Cũng có lộ gì !"

      Lạc Ngạo Thực tràn đầy tức giận , lườm cái , sau đó nóng mặt xuống lầu

      Vũ Nghê vô tội theo phía sau , vốn là có gì sai cả !

      Lạc Ngạo Thực biểu lộ như thế , khiến tất cảcác người giúp việc đều ngạc nhiên !

      Cậu chủ đây sao ?! Trước đây chưa từng thấy cậu chủ nổi cơn thịnh nộ , thậm chí lúc xưa cậu ấy bị bạn bỏ rơi giữa đường , mắng là vô tình , hoặc còn khó nghe hơn . Cậu ấy vẫn xem như việc liên quan đến mình , cũng giống như sắc mặt bậy giờ , ra vẻ trưởng lão dạy người đối diện .

      Đây là chuyện hiếm có

      "Cậu chủ , bữa sáng chuẩn bị xong !" bà Vương tới

      Lạc Ngạo Thực cầm túi công văn lên , lạnhlùng ném câu :" ăn !"

      Rầm ——

      Tiếp theo là tiếng vang to của cánh cửa đóng sầm lại


      Chương 032 : Con người tuỳ hứng


      Nhìn thấy bữa sáng chuẩn bị xong , nhưng Lạc Ngạo Thực có động đến . Vũ Nghê có chút lo lắng.

      "Cậu chủ cứ như vậy hại sức khỏe mất !" . Bà Vương lắc đầu cái.

      "Bà Vương ——" Hai tay Vũ Nghê khoanhtrước ngực , vẻ mặt hơi ngại mà hỏi :"BàVương , tôi mang cơm trưa đến cho Ngạo Thực được ?! ta làm việc luôn quên ăn cơm !"

      Bình thường ờ cùng với bà Vương , trong lúc chuyện khó nhìn ra ,quan hệ giữa bọn họ như là người thân , chonên Vũ Nghê vẫn muốn hỏi ý kiến của bà

      "Đương nhiên được !" . Bà Vương gật đầucười , rất ủng hộ ý kiến của Vũ Nghê

      "Vậy ~~ có tức giận hay ?!"

      Bà Vương cười cười rồi :"Nếu như tôinói cậu ấy tức giận , chủ có phải ?!"

      " , tôi muốn , rất muốn !" phải vì muốn lấy lòng để mượn tiền , chẳng qua là đêm tân hôn khôngcó làm tổn thương . Cho nên , muốnthử thay đổi quan hệ giữa hai người.

      "Vậy cứ thử , biết đâu kết quả lại khác ?!" Nụ cười của bà Vương lần nữa gia tăng.

      "Được , vậy để tôi vào nhà bếp chuẩn bị !"Vũ Nghê cười , liền hướng nhà bếp tới.

      " chủ , có biết cậu chủ thích món ăn nào ?" Vũ Nghê lắc đầu , sau đó trợn to hai mắt hỏi :" cũng kén ăn sao ?!"

      "Cậu chủ chỉ gắp thức ăn trong dĩa có mónmình thích" Bà Vương ngượng ngùng bổsung mấy câu :"Tựa như tính tình cậu ấy , đối với người có cảm giác , chắc chắn có phản ứng . Cậu chủ làngười rất ít nổi giận , lần trước nổi giận hẳn là năm lớp 3 ở tiểu học !" (Ám chỉ là nổi giận với Vũ Nghê đó mà )

      Bà Vương ý thẳng ra Lạc Ngạo có thóiquen đó , khiến Vũ Nghê ngạc nhiên ——

      Vũ Nghê há to mồm , căn bản dámtin . vẫn cho là Lạc Ngạo Thực lớn nhưvậy rồi mà cứ y như đứa trẻ

      Vũ Nghê cúi đầu , nhịn được bật cười:"Tôi còn tưởng rằng —— còn tưởng rằng , ta trưởng thành rồi mới phải chứ"

      "Đàn ông càng trưởng thành tính cáchcàng giống con nít !" Bà Vương cười :" thôi , tôi dạy chủ làm mấy món cậu chủ thích !"

      "Vâng !" Vũ Nghê mỉm cười, cùng bà Vương vào bếp


      *******************************************************


      "Kết quả của thị trường ở châu Âu trongthời gian này giảm 0,03% . Ai có thể cho tôi biết lý do tại sao ?!" Nháy mắt Lạc NgạoThực nhạt nhẽo nhìn tất cả lãnh đạo trong cuộc họp , gương mặt hiển thị nóng giận

      Các quản lý cao cấp như ngồi trong đốnglửa , biết tại sao tính tình của tổng giám đốc hôm nay lại cáu kỉnh như vậy . Mặc dù kết quả có chút suy giảm , nhưng đây là việc bị ảnh hưởng toàn bộ , tình trạng này phần cũng do các quản lý ở hải ngoại . oan uổng cho bọn họ ! Bùi Tạp Tư phát tâm trạng của Lạc NgạoThực có điểm bất thường , thầm đá hắnmột cước , nhắc nhở .

      "Tôi hy vọng vào thời điểm tới , mọi ngườicó thể cho tôi kết quả thỏa đáng . Nếu như vẫn còn tái diễn , lợi tức cuối năm hủy bỏ . Tan họp !"

      Vừa nghe đến ‘tan họp’ , tất cả mọi ngườimừng húm , lập tức rút khỏi phòng họp ——

      "Này , cậu hôm nay sao thế , tính khí rất kỳ lạ !" Bùi Tạp Tư theo Lạc Ngạo Thực vào phòng làm việc , nheo mắt nhìn bạn tốt củamình , kiêm cộng trong công việc

      Lạc Ngạo Thực mím môi mỏng , thèm để ý đến lời nhạo báng của bạn tốt . Đúng làhôm nay mất tầm kiểm soát . Đáng chết, từ lúc sáng sớm đến bây giờ ——

      Chương 033 : Hànghóa trong cuộc sống


      Từ sáng đến giờ trong đầu toàn nghĩđến bóng dáng Vũ Nghê , thích loại cảm giác này . Nữ nhân đối với , như là hàng hóa trong cuộc sống . Vui đến , chán !

      Phó Vũ Nghê dĩ nhiên cũng ngoại lệ , chỉ đặc biệt hơn so với các nữ nhân khác . Chẳng qua là vóc người khá chuẩn , khuônmặt xinh đẹp , giọng dễ nghe ——

      " kỳ quái , chẳng lẽ gần đây cậu chưa thỏa mãn dục vọng ?! Nghe cậu đáAn tiểu Nhã ?! Làm sao còn chưa tìm đượcngười tình mới ?!" Bùi Tạp Tư miệng hỏi ngừng

      Lạc Ngạo Thực cầm lên điếu thuốc ,dựa vào ghế từ từ hút.

      "Ai da , là cậu chưa thỏa mãn dụcvọng ư ?! Có muốn tôi giới thiệu mấyngười đẹp ?!" Bùi Tạp Tư tương đối vui vẻ . "Vậy , tối nay tìm câu lạc bộ đêm chơi nhé ?!"

      " cần !" Lạc Ngạo Thực rốt cuộc cũng mở miệng . "Tôi muốn nghỉ ngơi chút , cậu ra ngoài trước !"

      Nếu như là người khác , khi nghe tổng giám đốc như vậy , lập tức nghe theo . Nhưng Bùi Tạp Tư khác , miệng ngừng thao thao bất tuyệt , ý chí thuộc hàng siêu nhẫn nại , được nước lấntới .

      "Chẳng lẽ , cậu vợ của cậu rồi à ?!"

      Lạc Ngạo Thực nhíu mày , phun ra hớpkhói trắng . "Cậu cảm thấy điều này có thểxảy ra sao ?!"

      "Rất có thể đấy chứ . Xinh đẹp , lươngthiện , dáng người chuẩn , thanh ngọt ngào , lại đáng . Phụ nữ như thế , đànông , có mà tâm bệnh !" Bùi Tạp Tư liệt kê hơi toàn bộ ưu điểm của Vũ Nghê

      Lạc Ngạo Thực cười nhạo :"Làm sao tôi thích ấy được , ấy quá nham hiểm . Đầu tiên là giăng bẫy tôi , tại cònmuốn tôi giúp Phó Quảng Nghê vay vốn , tôi làm sao có thể thích ấy ——"

      Vũ Nghê chuẩn bị gõ cửa , vừa lúc nghe được những lời này . Trái tim cảm thấy đauđớn . Tay lúng túng lơ lửng giữa khôngtrung.

      " chủ , sao còn chưa vào , tổng giámđốc họp xong rồi đó !" Thư ký trưởng tới , mỉm cười hỏi.

      "À , tôi cũng định vào !" Vũ Nghê đáp lại nụ cười thân thiện , sau đó khẽ gõ cửa.

      "Cốc cốc cốc ——"

      Lạc Ngạo Thực và Bùi Tạp Tư tạm ngưng chuyện , cùng nhau nhìn về phía cửa ."Vào ——"

      "À ừ , tôi có quấy rầy công việc của chứ !" Vũ Nghê cố giả vờ như nghe được gì , nhõm cười tiếng.

      Lạc Ngạo Thực ngẩn người ra , như có điềusuy nghĩ nhìn . "Sao em lại tới đây ?!"

      "Là vầy , bà Vương sáng sớm nay có ăn gì . Sau đó làm mấy thứanh thích , nhờ tôi mang đến !" Lúc này , dám mình tự tay làm . nhưvậy , khác nào nghĩ thủ đoạn hơn.

      "Ha ha , vậy làm phiền em . ra nhờtài xế đưa tới cũng được , cần gì phải rắcrối như thế !" Lạc Ngạo Thực giọng , khóe môi từ từ nâng lên.

      "À , tôi ra cửa muốn mua ít đồ , chỉ lànhân tiện thôi !" Vũ Nghê đem hộp cơm đểlên bàn . "Xem ra bận , tôi trước !" xong , hướng vế phía người bêncạnh Lạc Ngạo Thực , gật đầu chào cái

      Đột nhiên , cái ‘huýt gió’ vang lên :"Mỹnữ , nhớ tôi sao ?!"

      "A , là !" Vũ Nghê giật mình mở to haimắt.
      Chương 034 : Bữatrưa mang đến cửa




      Bùi Tạp Tư từ ghế đứng lên , trịnh trọng giới thiệu :"Chị dâu , xin chào . Tôi tênlà Bùi Tạp Tư , tôi và Lạc Ngạo Thực ...."

      "Đối tác Bùi Tổng , phiền cậu ra ngoài trước , tôi có chuyện phải xử lý !" Lạc NgạoThực cắt đứt lời của Bùi Tạp Tư , ra hiệubằng mắt , cho lung tung ."Nhưng mà tôi còn chưa hết !" Bùi TạpTư hợp tác

      Ánh mắt mang theo lời cảnh cáo , ám chỉ mà :"À , nghe cậu ở thị trường Âu châu tiêu phí ít thứ chẳng liên quanđến công việc ——" Lạc Ngạo Thực ậm ừ

      " xin lỗi , chị dâu , tôi bên này còn có chút việc , phải trước bước . Hôm nào chúng ta tán gẫu tiếp , tôi còn có rấtnhiều chuyện thú vị muốn kể cho chị !"Bùi Tạp Tư bị uy hiếp vừa ra , vừa hướng phía Vũ Nghê cười

      xong , vừa vặn ra phòng làm việc.

      "Tôi cũng phải !" . Vũ Nghê vội

      " đến như vậy rồi , em ngồi chútcũng tốt !" Lạc Ngạo Thực cũng cómở hộp cơm ra , đứng lên về phía Vũ Nghê .

      đối với tiềm thức ghê tởm càng gia tăng , theo bản năng lui về phía sau , cốtình đẩy ra khoảng cách giữa hai người ." bận , tôi quấy rầy nữa !"

      " quấy rầy , nhưng là em làm đấy thôi !" Lạc Ngạo Thực đem lấy ngăn ởghế salon , bắp chân Vũ Nghê vừa lúc chống đỡ salon.

      "Cho nên tôi mới phải trước , tiện thể nhớ mang hộp cơm về là được rồi !"

      Lạc Ngạo Thực đưa tay về phía ngực của Vũ Nghê ——

      Thump ——

      tránh né , lập tức bị ngã vào trong ghế . "Ngạo Thực à , dùng bữa trưa , bằng các món ăn nguội mất !"

      Khuôn mặt tươi cười của Lạc Ngạo Thực ápsát Vũ Nghê . "Nhưng mà , tôi vừa pháthiện món ăn còn thú vị hơn , thế nên tôi thể đợi được !"

      hiểu tại sao ám chỉ là ‘mónăn’ , gương mặt ửng hồng lắc đầu :"NgạoThực à , đừng giỡn , tôi còn có việcphải làm , nên muốn trước ——"

      " ?! Em tới đây còn chưa đạt mục đích . như vậy , em cảm thấy tiếc nuối sao ?!" Ngón tay của Lạc Ngạo Thực khẽ xoa gò má nhẵn nhụi của Vũ Nghê

      Vũ Nghê nỗ lực duy trì bình tĩnh , mớikhông bị mất phương hướng khi mập mờ . "Mục đích ?! Mang bữa trưa tới chính là mục đích , tôi hoàn thành !"

      "Em dối , xem tôi phạt em thế nào !" xong , trực tiếp ấn xuống ghế sa lon , ngay sau đó lấn người lên

      "Tôi có ——"

      "Em mặc thế này , chẳng lẽ dám em có mục đích khác ?! Em ràng làtới hấp dẫn tôi !" Vừa chuyện vừa độc đoán dùng tay thăm dò dưới váy

      "Tôi ăn mặc lại đúng sao ?!" Sáng sớm bởi vì mặc quần cụt , áo ngắn mà tức giận . Vì vậy cố ý thay bộ đồ tương đối bảo thủ hơn , sao lại cứ bắt bẻ?!

      "A , là em đấy nhé ?!" Trong tiếng cười mang theo giễu cợt.

      " , tôi có , buông tôi ra ——" Vũ Nghê dùng sức đẩy cánh tay củahắn , giãy giụa muốn ngồi dậy.

      "Em nhiệt tình chủ động đưa tới cửa , nếunhư tôi buông ra , chẳng phải là tôi quángốc ——" xong , Lạc Ngạo Thực phátra tiếng cười ngạo mạn , bắt đầu từ từ hưởng thụ ‘bữa trưa’


      Chương 035 : Ngâyngười như tượng gỗ


      ghế salon mập mờ màn nóng bỏng. Vũ Nghê vốn là cột tóc rất chắc , chẳng biết bị bung từ khi nào , tóc dài xõa nghiêngxuống

      Lại lần nữa rơi vào vòng tay của , trong phòng tràn ngập màn hoan ái ,cánh môi đỏ mọng dịu dàng rên lên nhữngâm thanh đứt quãng

      Bởi vì thể chịu đựng nổi dục vọngbừng lên càng cao , ngón tay nhắn đành nắm chặt ghế salon , hai chân yếu ớt phải uốn cong lên do động tác tà ác kia . LạcNgạo Thực như đắm chìm trong phấnkhích , hết thảy cả buổi sáng trong đầu toàn là bóng dáng mê người của . tự đến đây , đương nhiên có lý do để chạy trốn ——

      lần lại lần tích tụ , sức chịu đựng gần như bộc phát , càng nhanh chóng dichuyển thắt lưng , đem lấy thân thể của đẩy cao hơn ! thanh rên rỉ vừa hưng phấn vừa thống khổ đan xen vào nhau , lúc hai người bọn họ đạt khoái cảmcao nhất ——

      Rầm ——

      "Ngạo Thực à , xin lỗi , em biết sai rồi !" An Tiểu Nhã khóc lóc chạy vào , gương mặt trang điểm đầy lệ , thoạt nhìn chỉ thê thảm mà còn rất ấn tượng

      Cảm xúc mãnh liệt dâng trào , lập tứccả hai phải ngừng động tác , Vũ Nghê theobản năng kéo làn váy xuống , che đậy thân thể của mình . Cũng may , làn váy đủ dài

      An Tiểu Nhã ngưng khóc thút thít , nhìn nữnhân kia liền hoảng hốt :" là nhân viên bộ phận nào , lại dám ở phòng của tổng giám đốc , ra ngoài mau"

      "Quản ký An , em ra ngoài cho !"giọng nghiêm túc được phát ra bên taicủa Vũ Nghê , nhưng là hướng khác

      " , em muốn !" An Tiểu Nhã bộ mặt rơi lệ , vòng chắc cánh tay của ."Ngạo Thực à , thể làm nhục em như vậy , em biết là em sai rồi , nhưng mà cũng nên tùy tiện tìm nữnhân khác chọc giận em !"

      Quần áo xốc xếch cũng làm cho hắnlúng túng chút nào , thấy biến cố cũng sợ hãi , cười nhạo :"Quản lý An , em nghĩ nhiều quá rồi . Tôi chưa bao giờlàm chuyện ngớ ngẩn như vậy !"

      An Tiểu Nhã to gan . tinrằng , nàng đoán được , người phụnữ gần gũi lúc này là ai

      ‘Nữ nhân tùy tiện’ ?! Vũ Nghê chua xót , tự giễu cười tiếng . là kẻ thứ ba , mà còn hỏi ngược lại , hơn nữa còn là nữnhân tùy tiện !

      Mặc dù cố sức khống chế , nhưng trong đôi mắt kia vẫn toát ra chất vấn . ĐẩyLạc Ngạo Thực qua bên , lạnh nhạt :"Tôi vào phòng vệ sinh chút !" . ‘danh phận’ như có tư cách ở chỗ này , xử trí nữ nhân kia như thế nào , chuyện chẳng liên quan !

      Trái tim bỗng dưng đau đớn , thể kiểm soát nổi hoảng sợ . cảm thấy tủi nhục , xấu hổ , tức giận đến tan nát cõi lòng . Xoay người , hai hàng nước mắt kiểm soát được mà chảy xuống ——

      "Ngạo Thực à , đừng lạnh lùng nữa mà , em thừa nhận , đêm hôm đó là lỗi của em ! Vả lại , em cũng là nghe tin độtnhiên kết hôn mới ..."

      "Vậy như thế nào ?! Em nên hiểu rõgiới hạn của em , vọng tưởng can thiệp vào chuyện riêng của , em cho là có thểthay đổi được gì , ngu xuẩn" Lạc NgạoThực đột nhiên lớn tiếng , khiến cả hai nữ nhân trong phòng đều nghe được.

      "Em ...." An Tiểu Nhã còn muốn điều gìnhưng lại thôi

      "Vốn là ban đầu khi quan hệ chúng tachấm dứt , vẫn muốn em làm quản lý tại đây . Nhưng bây giờ nhìn lại , thấyem chẳng biết quý trọng cơ hội này . An Tiểu Nhã , kể từ bây giờ , em cầnphải làm việc cho Lạc thị nữa !" . Lạc NgạoThực vừa thong thả ung dung sửa sang lại y phục của mình , vừa lãnh khốc vô tình

      " , em muốn ——" An TiểuNhã sắc mặt trắng bệch , cách nàotiếp nhận này . "Ngạo Thực à , thể làm như vậy !"

      "Ha ha" . Lạc Ngạo Thực phát ra cáicười lạnh . " thể ?! có gì màkhông thể , chỉ là có muốn hay khôngthôi !" dừng lại . "Quản lý An , chắc là em quên , ghét nhất chính làkhông nhớ lời cảnh cáo của , công tư phân minh !"

      Ở trong phòng vệ sinh , Vũ Nghê nghe vậy , đứng ngây người như tượng gỗ . làm sao có thể hiểu chứ , câu này cũng giống như ám chỉ .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 036 : Độc dược


      Từ phòng vệ sinh ra , bên trong chỉ cònLạc Ngạo Thực . Ngồi ghế salon nhàng lắc lắc ly rượu đỏ

      Nhìn chất lỏng ở trong ly rượu chuyển động, Vũ Nghê cảm thấy chóng mặt

      khuôn mặt của có chút cảm tình nào , giống như hai người bọn họ mới vừa rồi chẳng có hoan ái qua . Cũng chút áy náy , cứ như chưa từng xảy ra với An Tiểu Nhã

      "Tôi phải trước !" nhàn nhạt từ biệt.

      "Em thấy vui lắm chứ ?!" cất giọng hỏi, vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên . " được đồng ý của tôi , tự mình tới công ty , em thấy hài lòng sao ?!" tiến đến bước mà .

      Gặp phải loại chuyện như vậy , mất mặt. Cùng chút quan hệ cũng có , ai bảo tự ý tới nơi này !

      "Đúng vậy , để cho tôi thấy được nhiềumặt của , cũng hẳn là chuyện xấu !" Vũ Nghê nhõm , khóe miệng thậm chí còn mơ hồ cười.

      "Ha ha , em thấy khó chịu sao ?!" toét miệng.

      "Khó chịu ?!" Vũ Nghê lộ ra nụ cườithơ ngây . "À , từng cho tôi biết , tôi chỉ là ‘danh phận’ . Tất nhiên tôi hiểu , nên dùng tâm tình nào đối mặtvới . Nếu như đau lòng , chính là tự chuốc lấy phiền nhiễu !"

      Miệng thốt ra dễ dàng , nhưng lại tê liệt như rỉ máu . Đúng vậy , chính là đần độnđáng kiếp , nên mới tự tìm lấy phiền nhiễu cho mình !

      "Thông minh , nữ nhân thông minh mớicó thể làm nam nhân thích ! Em muốn làmvợ tôi , phải như thế . Nếu trở thành người đàn bà chanh chua như quản lýAn , là đáng tiếc cho em !"

      Vũ Nghê nhàng cười tiếng, gật đầumột cái . "Tôi hiểu rất , cứ yên tâm . Tôi vững vàng nhớ kỹ lời cảnh cáo này . Hôm nay chẳng qua là do bà Vương lo lắng cho , nên nhờ tôi giúp . Xem ra ,về sau ~ nơi này tôi còn ít đến , bằng lại hại phải mất Hồng NhanTri Kỷ !"

      Lúc này , Lạc Ngạo Thực là từ ghế salon đứng lên , tới phía sau Vũ Nghê , thình lình ôm chặt . Ở bên tai thầm:" muốn tới nữa ư ?! Tôi còn hi vọnglà em rãnh rỗi thường xuyên , bởi vì tôi rất thích 'bữa trưa' em mang đến , hươngvị tuyệt vời , hehe !"

      phà hơi nóng vào người , cảm giácnhư dòng điện truyền đến , làm toàn thânVũ Nghê như tê dại . "Ha ha , về sau chỉ sợ tôi có thời gian này rồi , tôi phải trở về công ty của cha làm việc !"

      nâng gương mặt lên , nhưng vẫn bá đạo ôm chặt , chỗ kín của khéo léo chạm vào người . "Cũng tốt , tôi rất tán thành phụ nữ làm việc . Nếu thìsẽ suy nghĩ lung tung . Suy nghĩ lung tunglại giống như là độc dược , ngày đêm ngâm nọc độc ở trong người , làm sao có thểkhỏe mạnh và hạnh phúc !"

      "Cám ơn phản đối !" Những lời này khiến Vũ Nghê nhõm ít , dù sao các gia đình giàu có thường muốn vợ mình làm .

      "Mặc dù là doanh nhân , nhưng tôi giống như nhà tài trợ , chuyên cho các xínghiệp khác vay vốn được . Đứng trêndanh nghĩa là chồng của em , bản thân gặp phải vấn đề hiểu trong công việc , tôi có thể trợ giúp em~!"

      "Cám ơn , nếu như có vấn đề khó giải quyết , tôi nhất định hỏi . cũng bận , tôi xin phép trước !" . Vũ Nghê đẩy ra , khỏi phòng làm việc . Lần này cũng ngăn . Nhìn bóng lưng , khuôn mặt đẹp trai , ramột nụ cười rất kiêu ngạo

      Chân của Vũ Nghê vừa mới bước ra khỏiphòng , nước mắt như đê vỡ , tuôn rơi chảy xuống ——

      là ích kỷ , là bá đạo , con người lãnh khốc vô tình ! hận mình , sao luôn bị làm mất phương hướng

      Chương 037 : Vô tình gặp gỡ


      Ngồi ở góc của quán cà phê , Vũ Nghê che cánh môi , cách nào khống chế , nước mắt cứ thế chảy vào ngón tay của , làm ươn ướt bàn tay . Trong lòng của , là người nham hiểm , luôn có mục đích . căn bản chẳng thèm ngó ngàng tới !

      Cũng may , chưa mở miệng nhờ vay tiền . Nếu , lại rơi vào hoàn cảnh xấu hổ vô cùng . hồi chuông điện thoại chợt vang lên , cắt đứt tâm tình bi thương của Vũ Nghê . Điện thoại ngoài ai khác , chính là Phó Quảng Nguyên

      "Cha !"

      "Con , thế nào rồi . Ngạo Thực , cóđáp ứng ?!"

      Mặc dù nhẫn tâm , nhưng cũng muốn :" có . Cha à , chúng ta có thể tìm biện pháp khác hay ?!"

      "Làm gì còn biện pháp nào nữa ?! Ít nhất taphải có năm ngàn vạn !"

      "Năm ngàn vạn ?! Cha , sao lại nhiều như vậy ?!" Vũ Nghê giật mình mở to hai mắt , nhiều tiền như vậy , làm sao có được !!

      "Vì thế ta muốn con cầu xin Ngạo Thực , số tiền này so với người khác vô cùnglớn , nhưng đối với Ngạo Thực mà , đáng hạt cát trong sa mạc !"

      "Cha à , Ngạo Thực đầu tư đâu . Cha đừng nóng vội , chúng ta thử tìm cách nào tốt hơn ——" Trấn an cha mình mấy câu , Vũ Nghê vẻ mặt buồn thiu đem điệnthoại cắt đứt.

      Có lẽ công ty chỉ có thể chờ phá sản !

      "Chị dâu !"

      giọng lịch vang lên bên tai VũNghê

      Vũ Nghê nhanh chóng chớp mắt , theo tiếng kêu nhìn lại . bóng dáng y phục trắng sáng , bước vào tầm mắt của , con ngươi xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc . "Lâm Hiên !"

      " tình cờ , chị dâu ở mình sao ?!"Lâm Hiên ngồi vào chỗ đối diện Vũ Nghê .

      "Đúng vậy , còn cậu sao ?!" lễ phéphỏi thăm.

      "Ha ha , tôi vừa mới xong ca phẫuthuật , ra ngoài nghỉ ngơi chút ! Bệnh viện của tôi , cũng ở gần đây !" Lâm Hiên nhìn xuyên qua cửa sổ , chỉ vào tòa nhànăm tầng cách đó xa

      "À , ra vậy !" Đáp tiếng , lạikhông biết nên gì !"Chị dâu , đôi mắt củachị , tại sao đỏ vậy ?! Cãi nhau với rể chăng ?!"

      " có"

      "Ha ha ——" cười khẽ , lắc đầu cái , trêu ngươi :"Chị hợp vớiviệc dối , vốn dĩ hình tượng chị khá ngoan hiền !"

      " có !"

      "À , vừa rồi tôi nghe chị dâu năm ngàn vạn , chị thiếu tiền dùng hay sao ?!" Lâm Hiên theo thói quen nhăn đầu lông mày , quan tâm hỏi.

      " , có !" Mặc dù là thân thích , nhưng lại chẳng quen biết . Vũ Nghê muốn cùng về vấn đề này.

      Lâm Hiên gấp gáp , với tay gọi phụcvụ ly cà phê . "Tôi ngồi chỗ này , dùngchung cà phê , chuyện phiếm với chị , vấn đề chứ ?!"

      "Dĩ nhiên !" Vũ Nghê cười cười lắc đầu

      "Tốt lắm !" Lâm Hiên nhàng nhờ phụcvụ đưa lên cà phê ưa thích

      Vũ Nghê trong lúc rãnh rỗi quan sát , ra sở thích của cũng như phái nữ , thích uống cafe theo dạng ngọt . Trong tiềmthức , cảm thấy Lạc Ngạo Thực và Lâm Hiên có khá nhiều tương phản . Lạc NgạoThực có thói quen uống cà phê tinh khiết ,cái gì cũng thêm vào ! Tựu như con người của , rất nam tính , lạnh lùng

      "Chị dâu , ra chị cần phải quá khách sáo , tôi cũng là người trong giađình . Ha ha , ra chị dâu với rể cũng giống như người thân của tôi . Nếu như chị dâu có khó khăn gì , ngại cứ ra, xem tôi có thể giúp tay ——"

      " ra ——" Vũ Nghê hết đường xoay xở , rất khát vọng giúp tay , chẳng qua là có thể hay ?!

      " ra năm ngàn vạn , cũng phải số tiền lớn ——" Lâm Hiên uống xong hớp cà phê , nhàn nhạt

      Chương 038 : Ấm áp


      Vũ Nghê khẽ ngơ ngẩn , năm ngàn vạn cònkhông phải là khoản tiền lớn ?! Cũng đúng , Lâm Hiên xuất thân từ quý tộc , gia đình của cũng khởi nghiệp từ kinh doanh quần áo

      Thấy Vũ Nghê gì , Lâm Hiên dò hỏi :"Có phải do công ty ‘vĩnh tân’ xảy ra vấn đề tiền bạc ?!"

      Vũ Nghê gật đầu cái , khe khẽ thở dài ."Dạo gần đây 'vĩnh tân' đầu tư về điện ảnh và truyền hình thất bại ——"

      "Sao lại đụng vào điện ảnh và truyền hình?! Tôi hiểu về kinh doanh lắm , nhưng mà tôi biết , ngành này dễăn" Lâm Hiên nhíu mày , có chút ngạc nhiên .

      "Trước cũng có làm khảo sát về loại hìnhthức này , chẳng qua là ——" Vũ Nghê lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ , câu kế còn chưa kịp

      " rể cũng tính cho công ty vay vốn đúng , vì thế các người cãi nhau ?!"

      Vũ Nghê lúng túng cười tiếng , chồngcủa mình muốn trợ giúp nhà cha đẻmình , ở trước mặt người ngoài quả có chút hổ thẹn . " có suy nghĩ của , dù sao cũng thuộc lĩnh vực kinhdoanh , tôi có thể hiểu được khó xử của !"

      "Chẳng lẽ chị dâu thấy đau lòng ?! Năm ngàn vạn đối với rể mà , thậtra chỉ là con số ! rể nên như vậy . Tôi còn nhớ , tiền chia tay cho mỗi người tình là 1200 vạn !" Lâm Hiênvì Vũ Nghê bất bình mà .

      ngàn hai trăm vạn ?! Mấy cái chữ nàykhiến Vũ Nghê nhớ đến thỏa thuận ly hôn —— tiền nuôi dưỡng trăm ngàn , radanh phận làm vợ cũng bằng !

      "Làm tình nhân của xem ra cũng rất hạnh phúc nhỉ !" Vũ Nghê trêu ghẹo , khóe miệng lộ ra nụ cười.

      "Chị dâu tức giận chứ ?!"

      "Ha ha , vì sao tôi phải tức giận ?! Đây làquy tắc của người giàu có từ xưa đến nay . thể thay đổi thực tế . Tức giận , phải là mất giá trị của mình hay sao ?!"

      "Vậy chị dâu có rể ?! Chị làyêu , hay còn vì lý do nào khác ?!" Lâm Hiên lại uống xong hớp cà phê , giương mắt hỏi Vũ Nghê.

      "Xin lỗi , lát nữa tôi có hẹn ngườibạn . Cho nên , tôi muốn trước ——"Câu hỏi của Lâm Hiên khiến Vũ Nghê chỉ muốn né tránh

      "Đợi chút ——" Lâm Hiên bắt được cánh tay của Vũ Nghê , đè lại

      "Được rồi , tôi nữa !" Vũ Nghêkhông được tự nhiên thu cánh tay , ngồixuống lại . Đây là lần thứ hai bắt lấy tay , thế này ~ làm thoải mái.

      "Chị lấy điện thoại tôi mượn !" Lâm Hiênhướng phía Vũ Nghê , khều khều ngón tay , muốn Vũ Nghê lấy điện thoại ra

      "Ừ , Đây này !" Vũ Nghê giao điện thoại ra , hiểu nhìn .

      Lâm Hiên cầm điện thoại của , nhanh chóng bấm số của mình , thuận tiện lưu số điện thoại Vũ Nghê . tới nửa phút , giải quyết xong

      "Điện thoại lưu , nếu chị dâu cần giúpđỡ , có thể tìm tôi , giúp chị là vinh hạnhcủa tôi . Đừng coi tôi như người xa lạ . Bảnthân tôi cũng muốn đầu tư cái gì đó , có lẽ có lợi nhuận !" Lâm Hiên đẩy sống mũi , dịu dàng

      Lời hùng hồn của khiến Vũ Nghê vô cùng kích động . Trong thời điểm này , lại cóngười chủ động chìa tay giúp đỡ , quả làm cho lòng ấm áp.

      "Cám ơn cậu , thế nhưng đây phải con số , đầu tư có nguy hiểm , cậu nênsuy nghĩ thêm chút ——" Vũ Nghêthật dám tiếp nhận.

      "Ha ha, được . Nhưng nếu chị dâu cần , nhất định phải gọi cho tôi !"

      "Nhất trí !" Vũ Nghê gật đầu cười

      "Ừ , tôi phải trở về bệnh viện , gặp lại sau !"Lâm Hiên uống xong ngụm cà phê cuối , vẫy vẫy tay , rời ! Vũ Nghê nhìn điện thoạitrong tay , tâm cảm thấy thoải mái

      Tại sao ?! Lạc Ngạo Thực tại sao lại khôngthể đối xử với như vậy ?! Nếu là Lạc Ngạo Thực , nhất định chút do dự mà tiếp nhận , kích động nhào vàolòng ngực của ——


      Chương 039 : Hoa nhà thơm bằng hoa dại


      Vũ Nghê mặc chiếc áo sơ mi trắng , váyngắn màu lam tới gối , bước xuống xe , vềphía cửa chính . đến ‘vĩnh tân’ làm việc tuần lễ rồi , mỗi ngày đều đối mặt với khó khăn , đầu muốn rối tung lên . Bởi vì công ty do cha và mẹ kế quản lý , cho nênđối với tình hình của công ty vẫn chưa nắm

      Trải qua tuần này , hiểu lời Lạc Ngạo Thực . ‘Vĩnh tân’ bây giờ rất tệ , cơchế trăm ngàn chỗ hở , chưa chắc có tiền làcó thể cứu vãn !

      Nhưng dù là thế nào , cũng thể trơmắt nhìn cha mình lo lắng , vốn là bệnh tìnhcủa ông rất kém ! Vì số tiền này , đến thăm hỏi số chú bác , nhưng câu trả lời của mọi người là ""! . Cũng may , còn có người bác hứa hẹn gặp tối nay !

      "Haiz ——" Vũ Nghê buộc cao tóc bước lên cầu thang , nhàng thở dài.

      " chủ tan việc rồi sao ?!" Bà Vương thanh nghiêm nghị vang lên ở dưới cầu thang

      "Ừ ——" Vũ Nghê ngẩng mặt nhìn bàVương , muốn lại thôi

      Làm quản gia nhiều năm như vậy , bà Vương dĩ nhiên hiểu trong lòng chủ nhân nghĩ gì , nhàn nhạt nhắn nhủ :"Cậu chủ vừagọi điện thoại , bảo là tối nay vềdùng cơm , kêu chủ cần phải chờ !"

      "Tôi biết rồi !" Vũ Nghê mím môi lễ phépcười tiếng . "Vậy hôm nay bà cũng cần chuẩn bị bữa tối đâu , látnữa tôi có chuyện quan trọng ra ngoài !"

      "Vâng chủ" Bà Vương đau lòng nhìn VũNghê , nhưng thể giúp được gì

      Vũ Nghê trong lòng cười thầm , là cả đêm cũng trở lại , chứ chi đếnviệc dùng cơm . tuần lễ nay xem các kênh khác nhau , mọi nẻo đường , cũng chẳng nghe được tin tức về . Mỗi mộtngày trong ngực của vô số nữ nhân khác nhau , xinh đẹp và quyến rũ !

      Nhìn bóng dáng của Vũ Nghê dần dần mấthẳn ở cầu thang , mấy nữ giúp việc ngừng trao đổi ánh mắt với nhau .

      "Aida ~~ . chủ tốt như vậy , cậu chủ tạisao thích nhỉ ?! Vừa hiền hoà , lạixinh đẹp . So với các trước đây vẫn tốt hơn nhiều !" người giúp việc cách nào hiểu liền .

      "Hoa nhà nào có thơm mát như hoa dại . Đàn ông có tiền đều như thế . Ai ~~! Nếutôi mà là chủ , mỗi đêm đều về nhà , cho cậu chủ tức chơi ——"

      "Đủ rồi , chắc do công việc quá nhàn rỗi , nên các người có thời gian huyên thuyên chứ gì !" Thanh nghiêm nghị của bà Vương vừa vang lên , mấy người giúp việc lập tức im miệng , phòng khách to như thế mấy chốc lại yên tĩnh.

      Vũ Nghê trở về phòng còn chưa kịp nghỉngơi , thay đổi trang phục màu đen đơn giản , đem tóc tùy ý vén lên . Sau khi trangđiểm nhàng , đứng trước gương và kiểmtra lại bộ dạng . lát nữa , phải gặp bạn hữu của cha . Nếu như lần này khôngthành công , chắc chỉ có cách nhờ vả Lâm Hiên !

      Bảy giờ mười phút , Vũ Nghê tới khách sạnHans . ngẫu nhiên , khônghiểu tại sao gần đây các ông chủ lớn lại si mê nơi này !

      "Bác Từ , lâu gặp , gần đây báckhỏe ạ !" Vũ Nghê đứng lên , hướngđến người đàn ông ngậm tẩu thuốc . Đôi mắt của người đàn ông 60 tuổinheo lại , tham lam ngắm nhìn mỹ nữ trẻ tuổi phía trước . "Khỏe , khỏe , ngồi con !"

      Sau khi ngồi xuống , Vũ Nghê nhận lấy thực đơn phục vụ đưa tới . Mở ra , đưa đến trước mặt Từ đổng . "Bác Từ , bác xem món ăn này có phù hợp khẩu vị của bác hay !"

      Từ đổng đưa ra bàn tay béo phì nhận lấythực đơn . Nhân cơ hội sờ tay Vũ Nghê cái . "Để cho người đẹp như cháu chọn vậy ——"

      Chương 040 : Trố mắt đứng nhìn


      Mới vừa cùng đối tác Âu châu vào kháchsạn Hans . Nhìn về hướng bàn ăn của lão già cùng quen thuộc cởi mở trò chuyện . Nụ cười mặt Lạc Ngạo Thực trong nháy mắt đóng băng lại , bao phủ mộtlớp sương giá lạnh

      "Trợ lý Lưu , cậu đưa khách lên lầu trước!" Lạc Ngạo Thực thầm . Hai tròng mắtcũng rời khỏi cái bàn kia ——

      "Bác Từ , bác xem thử món này , đều là cách chế biến mới cả , mùi vị cũng rất đặc biệt đó !" Vũ Nghê nhăn mày , dùng sức rút tay mình về , hoảng hốt lo sợ . Từ đổng là bạn hữu lâu năm của cha , thế nào lại đối với như vậy ?!

      Bị Vũ Nghê cự tuyệt , Từ đổng cảm thấykhông thoải mái , khuôn mặt chuyển sang tối sầm :"Cháu , con cho là ta già rồi , thứ gì cũng chưa có ăn qua sao ?! Hay con nghĩ rằng Từ thị sắp đóng cửa , ta có tiền để ăn ?!"

      " , , con có ý đó . Bác Từ , bác đừng hiểu lầm ——" Vì cần giúp đỡ , Vũ Nghê vẫn cố gắng tươi cười.

      " tốt rồi . Cháu , ta nghĩ hay là con cứ trắng ra . Năm ngàn vạn ta có thể cho con mượn , nhưng là—— ha ha ——" Từ đổng phát ra cáicười , đưa tay lên nắm cánh tay của VũNghê . "Ở với ta buổi tối !"

      " , bác Từ , bác đừng thế . Con làngười có chồng , bác nên vậy !" Vũ Nghê từ ghế vọt đứng lên

      Bởi vì ở nơi công cộng , Từ đổng cũng dám công khai hành động của mình . qua lời châm biếm khó nghe :"Cháugái , gì mà là người có chồng ! Sợ rằngLạc Ngạo Thực căn bản coi con làvợ của nó . Mới vừa kết hôn liền xì căngđan liên tục . Nếu nó con , thìđâu để con vay mượn khắp nơi ?! Bácnói này , con dựa vào nó bằng hãyđi theo bác . Ở với bác đêm thôi , năm ngàn vạn lập tức được chuyển khoản đến công ty vĩnh tân ngay"

      "Ha ha , ra công nghệ bây giờ , buôn bán kiểu này phát đạt ! Từ đổng , ông có can đảm đánh lạc hướng vợ tôi !"Lạc Ngạo Thực thanh lạnh như băng , nhanh cũng chậm vang lên . xong , di chuyển tới cạnh bàn

      Vũ Nghê nghe tiếng ngẩng đầu , trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch . "Ngạo Thực !"

      Từ đổng run rẩy đứng lên , sắc mặt khó coi , phải vì lúng túng , mà là bị dọa đến xanh mặt "Cháu Lạc"

      "Cháu ?! tôi nhớ có người bác này !"Lạc Ngạo Thực nheo mắt lại , khóe miệng u ám cười , cũng có nổi giận , nhưng đủ để hai người phía trước sợ hãi

      Mới vừa rồi Từ đổng còn khí thế hơn người ,lập tức trở lại nguyên hình , giống như con chó cụp đuôi , cúi gập người , run rẩy đem tội danh đổ lên người Vũ Nghê . "Lạc tổng , con hãy nghe ta , chuyện này chẳng liên quan tới ta . Là do vợ con , vợ con gọiđiện hẹn ta ăn cơm , ta sợ đến , khác nào làm con mất mặt ——"

      Lời của còn chưa kể xong , đột nhiên nghe tiếng hét chói tai

      "Khốn kiếp , vợ tôi hẹn ông ăn cơm ?!" Lạc Ngạo Thực bắt lấy cà vạt của , đem thân thể mập mạp , ném sang bên

      Phanh ——

      thanh nặng nề vang lên , chỉ nghe thấymột tiếng rầm , toàn bộ món ăn đều rơi xuống đất . ít nước canh còn sót lại dọc theo trán của Từ đổng chảy xuống

      thời gian dùng cơm , các thực khác trong đại sảnh khỏi ngạc nhiên . Tất cả đều dừng lại động tác , chết lặng nhìn về phía đó . Từ đổng chật vật đứng lên , dũng khí nhìn Lạc Ngạo Thực cũng có , cúi đầu liền chạy trốn ——

      thèm để ý đến mọi người xung quanh . mím môi , dắt người phụ nữ đứng bất động bên , hướng cửa đitới ——

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 046 : Bỏ qua lợi ích

      Dù có thanh minh đến đâu hòa hợp vẫn như vậy , hậu quả là bầu khí vô cùng căng thẳng giữa hai người . Tưởng rằng tranh cãi ầm ĩ trận xong , tự động biến mất . Nhưng mà phải như đoán , bữa tối vẫn kỳ quái xuất ở phòng ăn . Vũ Nghê cũng thèm nhìn đên cái , im lặng ăn cơm lên tiếng , sau khi xong xuôi lại lên lầu

      Vũ Nghê đóng cửa phòng lại , chăm chú nhìn văn kiện của công ty . Ngân hàng thúc giục công ty giao nộp các khoản vay cuối vào thời gian tới để hoàn thành việc thanh toán . vùi đầu vào đống giấy tờ đến nổi thời gian qua rất nhanh mà bản thân cũng hay

      Màn đêm nhanh chóng bao phủ , bên ngoài các ngôi sao nhấp nháy . Trong phòng ngủ yên tĩnh chợt vang lên tiếng mở cửa . Khi Vũ Nghê ngẩng đầu lên , vừa lúc thấy Lạc Ngạo Thực vào

      "Lạc tổng giám đốc , nhầm phòng rồi !" mặt vô cùng bình tĩnh , cũng chút thay đổi.

      Lạc Ngạo Thực nở nụ cười mờ nhạt , giống như chuyện chẳng có gì xảy ra "Sao lại như vậy ?! Đây là phòng của chúng ta , tôi nhầm thế nào được ?! Dù rằng tôi bình thường lui tới chỗ này !" Phía sau cố ý thêm câu.

      "Nhưng mà tôi quen ở mình rồi , bây giờ bỗng dưng có thêm người , tôi được tự nhiên . Mà đúng rồi , Lạc tổng giám đốc cũng thích tôi , ở chung phòng với người thích , khác nào thoải mái . Vì thế tôi khuyên , nên qua phòng kế bên ~~!"

      phủ nhận rằng tại rất cáu kỉnh . Nếu như là ở phòng khách hoặc địa điểm nào khác , còn có thể duy trì bình tĩnh đối mặt với . Nhưng là ở phòng ngủ , nên vẫn cách nào bình tĩnh.

      Động tác cởi nút áo sơ mi của cực kỳ thanh lịch , lộ ra vẻ đẹp chết người dù cần cười "Nghê , em là cố ý đuổi tôi sao ?!"

      "Tôi nào dám đuổi , chẳng qua là tôi muốn cho lời khuyên tốt , để cho cả hai chúng ta đều cảm thấy thoải mái !" Trong lòng dần bực tức , nụ cười mặt càng u ám

      "À , ra là em dò xét ý nghĩ của tôi ?! Tôi cũng chưa có qua , làm sao em biết được tôi thoải mái ?!" Lạc Ngạo Thực vẫn bình tĩnh mà hỏi , đồng thời đem áo sơ mi cởi xuống , lộ ra bộ ngực màu đồng .

      Thân hình cân đối , vóc dáng lý tưởng của chính là do thường xuyên luyện tập mà có . Cơ bắp trông rất tráng kiện , từng động tác của cũng toàn vẻ tôn quý tao nhã . Vũ Nghê nhìn thấy liền quay mặt chỗ khác , sợ rằng 'cảnh sắc' này làm trái tim mình rung động . "Có số việc cần phải , chỉ cần tinh ý chút , là vẫn cảm nhận được biểu bên ngoài"

      Mặc dù cố gắng kiềm chế , ra sức để bản thân có đủ tỉnh táo , nhưng lời vừa ra khỏi miệng , trong giọng vẫn có chút chua xót . Có lẽ , chính cũng ý thức được

      "Ừ ~~ sao tôi cứ cảm giác em ghen vậy ?! trách tôi mỗi tối về nhà sao ?!" chế nhạo hỏi.

      "Lạc tổng giám đốc , tôi cho là , nghĩ quá xa rồi !" Vũ Nghê đem văn kiện đặt ở đùi , cố ý hướng giường lớn tới , sau đó chui vào trong chăn !

      hoàn toàn làm bộ dạng mờ ám —— đem nguyên cái giường lớn chiếm cứ , biểu thị công khai quyền lãnh thổ của mình , dùng hành động cho biết , ở đây ~~ phải vị trí của !

      "Oh" Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe môi , nhàng lắc đầu , mỉm cười hành vi trẻ con của "Xem ra tôi bỏ phí quyền lợi quá lâu cái giường này , giờ phải hồi tưởng lại thôi !"

      xong , từng bước từng bước hướng đến giường lớn ——



      Chương 047 : Tự mình đa tình

      Nhìn từng bước chân của tiến tới gần , cảm giác như bị áp bách , Vũ Nghê tự động ‘vọt’ từ giường ngồi dậy . "Nếu như cứ kiên trì ngủ ở đây , tôi !" tình nguyện ngủ ghế đá trong hoa viên đêm , cũng nguyện ý đối mặt với .

      Lạc Ngạo Thực duỗi cánh tay cái , lập tức bắt trọn cổ tay Vũ Nghê , lạnh nhạt :"Phó Vũ Nghê , đừng để tôi phải nhắc nhở em , em là vợ của tôi !"

      "Cho dù là vợ của , tôi cũng có quyền cự tuyệt !" dùng sức kéo cánh tay của mình trở về , nhất thời tạo thành cục diện giằng co giữa hai người

      "Cự tuyệt ?!" cười nghi vấn.

      Vũ Nghê kiên định "Đúng vậy , là cự tuyệt . Tâm tình tôi tốt , làm sao thực chuyện thân mật . Cho nên , hãy buông ra !"

      "Chuyện thân mật , em là nghĩ cái gì ?!" cố tình hiểu

      Vũ Nghê giận đến thắt ruột , vẫn giả vờ hiểu lời ?! Có lẽ phải là người hiểu nhất . Khuôn mặt nhắn lên lớp đỏ hồng vì ngượng ngùng , làm càng thêm xinh đẹp.

      Lạc Ngạo Thực ung dung chờ câu trả lời . Chừng nửa phút sau vẫn thấy lên tiếng

      " ?! , em thân mật là ám chỉ điều gì !"

      " hiểu thôi , tôi cũng rảnh giải thích với . Và nếu như cứ cương quyết tối nay muốn ngủ cái giường này , coi như tôi tặng nó cho . Tôi , xin buông tôi ra ——"

      "Ha ha , em thú vị , là người phụ nữ thú vị nhất tôi từng gặp"

      Nhìn nụ cười đáng ghét của , Vũ Nghê cảm thấy thoải mái , muốn xé rách cái bộ dáng tươi cười đó . "Chẳng có gì đáng để cười như vậy , nếu như thấy thú vị , điều đấy chứng tỏ Lạc tổng giám đốc quả là con người kém cỏi , nhìn thấy cái gì cũng vui mừng !" So với kẻ ngốc chẳng khác là bao nhiêu

      Câu phía sau chỉ dám nghĩ thầm , cũng chẳng dám to gan ra , khí thế như vậy , trong tiềm thức , cũng dám làm càn . Lạc Ngạo Thực ước chừng cười to gần phút , sau đó liền dùng sức nắm tay kéo vào lòng ngực của

      " buông tôi ra ——" bởi vì cố gắng để thoát khỏi , mà thở hồng hộc.

      Lạc Ngạo Thực căn bản tốn chút hơi sức nào , đem vững vàng khống chế , từ từ cúi mặt xuống nỉ non bên tai "Nghê , em ám chỉ thân mật có phải hay là ‘muốn tôi đụng em’ , hử ?!"

      " biết còn hỏi , tôi ghét tiếp tục đề tài này !"

      "Ha ha , hoá ra là như vậy . Nghê , xem ra tôi phải thẳng , ra ——" câu kế tiếp chỉ có Vũ Nghê mới nghe thấy

      Vốn là gò má hồng từ trước , sau đó lúng túng đến cả lỗ tai cũng nóng lên "Tốt thôi , như vậy phải quá tốt rồi sao !" Thanh Vũ Nghê lúc này khống chế được run run , ra sức di chuyển tròng mắt để nước mắt đừng phải rơi xuống

      làm nhục , rằng căn bản có ý định chạm vào , xin đừng nghĩ ai cũng mê vẻ ngoài quyến rũ này , cũng đừng tìm cách chạy ra phòng khác . Trốn , chỉ là điều thừa . Mấy ngày nay sắp bị đuối sức đến chết vì công việc , cho nên tối hôm nay chỉ là muốn lên giường ngủ giấc . Thời điểm này , đối với còn hứng thú

      Nhìn thấy giảm bớt nóng giận , Lạc Ngạo Thực mới từ từ buông lỏng ra , đồng thời mặt tươi cười trở nên lạnh lẽo "Khóc ?! Nếu như em khát vọng tôi như thế , tôi cũng có thể vì em mà gắng gượng thực !"

      "Cám ơn , tôi cần !" Vũ Nghê cắn răng nghiến lợi thấp giọng , sau đó chui vào trong chăn.

      Nhìn yên ổn nằm trong chăn , rốt cuộc Lạc Ngạo Thực cũng hài lòng "Ừ , đùng rồi . Gian phòng này vốn là của chúng ta , tôi ngủ ở chỗ này là chuyện đương nhiên , có phải hay ?!"


      Chương 048 : Nơm nớp lo sợ

      "Tiểu Mã , sản phẩm của chúng ta gần đây lượng tiêu thụ thế nào ?!" Vũ Nghê nhìn phía nghiệp vụ , vội vàng tới khu vực làm việc hỏi.

      Tiểu Mã ủ rũ cúi đầu lắc lắc cái , mệt mỏi ngồi xuống ghế dựa "Quản lý , tôi mới vừa đến các siêu thị , sản phẩm của chúng ta bán chạy !"

      "Vậy dùng phương pháp khác sao , nên quảng cáo tuyên truyền chút !"

      "Làm thế cũng vô ích , căn bản sản phẩm của chúng ta quá nổi trội so với các mặt hàng khác , nếu muốn người tiêu dùng chú ý , nhất định phải đặc biệt !" Tiểu Mã lắc đầu

      "Vậy làm sao bây giờ ?! Hay là cậu gọi tất cả mọi người lại đây , chúng ta tạm mở cuộc họp !" Vũ Nghê cấp bách

      "Dạ , quản lý . tôi thông báo ngay bây giờ !" Tiểu Mã gật đầu cái , bước nhanh khỏi văn phòng

      Ngồi lại ghế , Vũ Nghê vô tư ngáp cái , dùng sức nháy mắt con ngươi , muốn lấy lại chút tỉnh táo . Nhưng mà vẫn chống đỡ nổi mệt mỏi này

      Nhìn qua màn hình tivi , thấy được vẻ mặt uể oải của mình nhờ phản chiếu trong đó . nhịn được , liền nghĩ tới người . tuần nay , biết có phải bị quỷ ám hay , cứ mỗi ngày đều về nhà đúng giờ , hơn nữa cũng có rời

      Điều đó ảnh hưởng đến , đêm nào cũng cùng chen chúc cái giường . Làm khẩn trương đến ngủ yên , phải vì bên cạnh có người lạ , mà sợ rằng khi ngủ quá mê , lại cẩn thận mà tiến đến gần , sau đó có khi còn bị giễu cợt phen.

      Vũ Nghê nặng nề thở dài , nếu như vì câu 'xin đừng nghĩ ai cũng mê vẻ ngoài quyến rũ này' , tuyệt đối qua phòng khác !

      "Quản lý , Mọi người đều đến phòng họp , chúng ta bắt đầu luôn ư ?!" Thư ký gõ cửa tiến vào , đợi đến chỉ thị của quản lý

      Vũ Nghê thu hồi suy nghĩ , hướng thư ký gật đầu cái "Tôi qua ngay !"

      *****************************************************

      "Tôi muốn công ty chúng ta triển khai xây dựng hai miếng đất ở 'Vĩnh Gia’ càng sớm càng tốt , nghe chưa ?!" Lạc Ngạo Thực hạ thấp giọng ra lệnh , hai vị quản lý đối diện sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng , đầu vẫn cúi thấp , dám ngước lên "Vâng , tổng giám đốc . Chúng tôi biết rồi"

      "Tốt lắm , các người được rồi !" Lạc Ngạo Thực cưỡng bách thanh của mình hơn chút , bởi vì trước mắt là hai vị chủ quản của ba đời Lạc thị , nhất định phải tỏ vẻ lịch

      Hai vị tuổi đều năm mươi , nghe tổng giám đốc thế , liền kẹp văn kiện , bước nhanh khỏi phòng làm việc.

      Nhìn dáng vẻ bọn họ run rẩy , Lạc Ngạo Thực bất đắc dĩ khẽ vuốt trán . Mới vừa rồi biểu rất hung hăng sao ?! cố ý điều chỉnh thanh dịu dàng chút , chỉ sợ bọn họ chịu đựng được kích động !

      Cốc cốc cốc ——

      "Vào ——"

      Thư ký bưng tách cà phê , cúi đầu hướng tới phòng làm việc , sau đó thận trọng để lên bàn "Tổng giám đốc , cà phê của ngài !"

      Lạc Ngạo Thực nheo mắt lại , nhịn được hỏi "Thư ký Lý ——"

      "A , xin lỗi . Tổng giám đốc , có phải đúng loại cà phê ngài thích ?! Tôi lập tức bưng xuống , pha lại tách khác !"

      vẫn chưa gì mà thấy thư ký Lý mở miệng xin lỗi . dở khóc dở cười nhìn thư ký "Tôi còn chưa có uống , làm sao biết được , cà phê ngon chỗ nào ...o ...o !"

      Thư ký Lý có chút xấu hổ , gật đầu cái !

      " cần phải khẩn trương , tôi muốn hỏi chuyện , gần đây tôi rất đáng sợ ư ?! Các người sao lại sợ tôi ?!" Lạc Ngạo Thực ôn hòa mà hỏi



      Chương 049 : Chưa thỏa mãn dục vọng

      luôn luôn nghĩ rằng mình là ông chủ tốt , tuyệt đối tức giận trước mặt nhân viên . Làm thế nào mà bọn họ lại coi mình như bạo chúa ?!

      " , có !" Thư ký lắp ba lắp bắp

      Lạc Ngạo Thực thở dài tiếng , bật cười lắc đầu "Điệu bộ thế này , ràng là có ! Thư ký Lý , cứ , gần đây tôi đáng sợ vậy sao ?!"

      Thư ký Lý nhìn lâu , sau đó thấy thúc giục hỏi thăm lần nữa , thể gật đầu

      "Được rồi , cậu cần phải làm khó thư ký Lý nữa rồi , có vấn đề gì cứ hỏi tôi là được !" Bùi Tạp Tư thèm gõ cửa , tự tiện tiến vào phòng làm việc.

      Thư ký Lý nhìn thấy Bùi Tổng , giống như nhìn thấy Quan Phật Tổ cứu khổ cứu nạn , vội vàng :"Tôi pha cà phê cho Bùi Tổng ——" . Nhìn tại giống như kẻ xấu lén lút làm chuyện gì , hốt hoảng khỏi phòng tổng giám đốc

      "Ai nha ~~ nhân viên của cậu là đáng thương , bị cậu dọa đến mất cả tinh thần !" Bùi Tạp Tư nhạo báng bạn tốt

      " thể nào , là do cậu ghen tỵ với tôi !" Lạc Ngạo Thực vẫn rất sĩ diện , muốn mất mặt trước bạn tốt . Mà cho dù có điều đó xảy ra , tuyệt đối cũng thừa nhận !

      "Ha ha , ngày nào đó , cậu chết vì quá mạnh miệng ! Chẳng qua tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu chút . Lần này tôi có đùa , vấn đề của cậu nghiêm trọng , nghiêm trọng lắm rồi . Cậu là do chưa thỏa mãn dục vọng , đúng ?! Xem ra tôi sai , ngay cả cái trán của cậu , nó cũng có chút ửng hồng rồi kìa , vừa nhìn là tôi đoán ra ngay ! Cậu bây giờ thê thảm vậy sao ?! Ngay cả lỗ thông hơi cũng có ?!" Bùi Tạp Tư chăm chú nhìn gò má của Lạc Ngạo Thực , tiến lên bước trêu .

      Lạc Ngạo Thực như có điều suy nghĩ , cũng gián đoạn lời bạn tốt

      "Nhất định là chưa thỏa mãn dục vọng , cho nên xem ra rất hung hăng . Động tới chút là nổi cáu . Cậu xem , tất cả mọi người đều sợ cậu , đấy là minh chứng tốt nhất !"

      Nghe Bùi Tạp Tư phân tích , Lạc Ngạo Thực lại nghiêm túc hồi tưởng . Đúng là mấy ngày gần đây , ~~ muốn ...

      Chẳng lẽ , chẳng lẽ —— Đúng như lời Bùi Tạp Tư , là do chưa thỏa mãn dục vọng ?!

      ràng là mấy ngày nay đều ngủ cạnh vợ xinh đẹp , nhưng vì thực lời hùng biện kia , nên cố gắng kìm nén , đụng đến ?!

      Lạc Ngạo Thực khẽ cau mày , đặt tay bàn , từ từ nắm chặt . Chỉ đơn giản là hồi tưởng lại thôi , giống như ngửi thấy mùi thơm người , cảm giác được da thịt mềm mại , thậm chí còn thấy được mình ở trong cơ thể , cảm thụ mơn trớn rất ràng

      Đáng chết ——

      tại muốn , từng tế bào trong cơ thể điên cuồng muốn , muốn chịu khổ nữa ! Bụng dưới đột nhiên căng thẳng , thậm chí còn cảm giác được chỗ kín bắt đầu sôi sục ! Lạc Ngạo Thực được tự nhiên liền thay đổi tư thế ngồi , ngượng ngùng ho tiếng.

      "Bạn tốt à , tôi khuyên là cậu nên gọi chị dâu đến đây , bằng cậu coi như tiêu !" Bùi Tạp Tư sâu thẳm đề nghị , mặt cũng có đùa

      xong , thuận tiện đưa cho Lạc Ngạo Thực sấp văn kiện "À , cái này là hai hợp đồng mua bán , giúp cậu làm xong . Ha ha , gọi cho chị dâu , ấy nhất định hài lòng ~ Cái này tùy cậu xử trí , ha ha !"

      Lạc Ngạo Thực nhận lấy văn kiện , hướng khoát khoát tay "Coi như là cám ơn cậu trước . Hôm nào tôi mời uống rượu . Bây giờ tôi hơi bận chút , tiễn !"


      Chương 050 : Công và tư thể nhập làm

      "Con , ngân hàng lại tới thúc giục khoản nợ còn vay . Con nên tìm cách nhanh !" Phó Quảng Nguyên vò đầu hướng phía Vũ Nghê cầu cứu , lần trước dễ dàng vay được năm ngàn vạn , chắc hẳn lần này cũng tìm ra biện pháp

      "Nhưng tại con còn chủ ý nào cả ?! Cha , cha thử thúc giục vay mượn những chi nhánh bên ngoài xem !" Vũ Nghê lúng túng nhìn cha mình , công ty chẳng lẽ cũng còn tiền hay sao

      "Chi nhánh bên ngoài cũng có là bao ?! thúc giục cũng được ——" Thường cung cấp thực phẩm cho các đại lý trước , sau đó mới thu tiền "Con , bằng con tìm lại người bạn hữu cũ hỏi thêm lần nữa ?!"

      Vũ Nghê lập tức lắc đầu , hạ thấp giọng kêu :"Con và quá thân quen , mở miệng xin vay lần nữa cũng tốt ! Cha , quan trọng là bây giờ phải hối thúc chi nhánh bên ngoài thôi ——"

      "Lượng tiêu thụ rất ít rồi , nếu mà hối họ trả tiền , khác nào bị trả hàng về !" Phó Quảng Nguyên than thở "Con à , hay là con tìm Lạc Ngạo Thực , nhờ giúp đỡ tý , du sao hai đứa cũng kết hôn lâu rồi"

      "Cha , chuyện này là thể nào !"

      "À , con . Ta quên cho con biết, mới vừa rồi thư ký của Lạc Ngạo Thực có gọi điện thoại , bảo con nên đến Lạc thị chuyến !" Bị đống chuyện rối như tơ vò , đến giờ ông mới nhớ việc này

      Vũ Nghê chợt dừng bước lại , hiểu nhìn ông Phó "Muốn con đến Lạc thị ?!"

      "Đúng vậy , trước khi nhận được cú điện thoại này , do ngân hàng gọi đến , nên ta quên mất . Phải rồi con , có khi nào Lạc Ngạo Thực muốn trợ giúp chúng ta ?!" Vừa nghĩ tới điều này có thể xảy ra , tinh thần Phó Quảng Nguyên lập tức tỉnh táo

      giúp ‘vĩnh tân’ ?! Chuyện này thể . Vũ Nghê trực tiếp quay qua với ông Phó :"Cha , con gọi điện thoại qua đó hỏi chút !"

      "Điện thoại làm gì ?! Con là vợ của tổng giám đốc , muốn cái gì cũng phải đường đường chính chính mà đến thẳng đó !" Phó Quảng Nguyên bị con mình làm tức chết , ông nghĩ hết mọi cách để được vào trong nhà họ Lạc , thế mà chẳng biết dựa vào "Con nhanh lên chút , đừng làm cho ta tức giận , nếu bệnh tình của ta ——"

      Vì sợ bệnh tình của ông lại tái phát , Vũ Nghê còn cách nào khác là chạy tới phòng làm việc của Lạc thị

      " tìm tôi ?! Sao lại gọi điện thoại ?! hoặc cứ nhắn lại cho bà Vương , cần gì phải rầy rà để tôi đến Lạc thị !" Vừa mới đẩy cửa ra , Vũ Nghê hướng người trước mặt mà .

      Ánh sáng từ cửa sổ sát đất rọi vào , khiến Vũ Nghê chỉ cảm thấy phía trước đen như mực . Mấy giây sau mới dần dần nhìn phòng làm việc của người đối diện

      Cùng lúc đó , người này cũng tới trước mặt "Nghê , em nên hiểu công và tư thể nhập làm ?! Khi tôi kêu em đến đây , đương nhiên là liên quan công việc !"

      "Công việc ?!" Vũ Nghê nhất thời nghĩ đến !

      "Tổng giám đốc công ty vĩnh tân Phó Vũ Nghê , mời ngồi !" Lạc Ngạo Thực ôn hòa lễ độ kêu Vũ Nghê ngồi xuống !

      Nhìn điệu bộ mờ ám của , khiến Vũ Nghê như ngồi đống lửa "Lạc tổng giám đốc , có chuyện gì cứ thẳng, tôi tại nhiều việc bề bộn , có thời gian để cùng chơi trò cút bắt đâu !"

      Lạc Ngạo Thực cười nhạt , dùng ngôn ngữ , mà chỉ trực tiếp đưa cho hai phần hợp đồng "Cho em năm phút suy nghĩ , sau đó chúng ta bàn lại !"

      Hợp đồng rất chi tiết , chỉ cần năm phút là có thể hiểu !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :